Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330: Ép rượu
Cho dù đang ở trong một căn phòng mát mẻ, cả người Du Tử Miên lúc này vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Hai nữ nhân đứng gần sát, những lời buông xuống cũng làm đám người đang hóng chuyện ở bên ngoài thêm phần tò mò.
Một giây trước Du Tử Miên còn kinh hoảng vì câu nói thô bạo của Hạ Nhi, trong căn phòng không có người, một nơi riêng tư vô cùng thích hợp để 'làm chuyện xấu', giọng nói của Hạ Nhi cũng cố tình đè thấp xuống, có chút không khách khí nhưng lại vì quá thô bạo thẳng thừng mà khiến cho thân thể của Du Tử Miên loạng choạng lùi về sau, vô tình đụng phải chiếc bình sứ trên bàn.
Âm thanh chiếc bình sứ đổ vỡ phát ra cực kỳ khuyến đại, lớn đến nỗi một đám nhân viên ở bên ngoài đều đổ dồn hết ánh mắt về phòng làm việc của Khương Ngọc.
Một giây sau Du Tử Miên mới bất chợt hiểu ra ý định sau những hành động lúc nãy của Hạ Nhi, cô ta hoảng sợ đến mức cả người trở nên gượng gạo, con ngươi cũng trợn tròn, miệng mím chặt lại gắt gao, rất lâu sau mới bức bối đáp một câu:
"Cô... cô... đừng làm bậy."
Khí thế này của Hạ Nhi thật sự khiến người ta quá kinh hoàng, sức tiến công mạnh mẽ làm cô ta trở tay không kịp.
Hạ Nhi chầm chậm tiến về phía cô ta, nở một nụ cười quỷ dị khiến người ta nhìn mà sởn cả tóc gáy.
Nỗi sợ hãi giống như nước thủy triều từ từ dâng lên trong ánh mắt của Du Tử Miên, còn có sự tê dại và bất lực, cô ta bật thốt:
"Hạ tiểu thư! Tôi không có đắc tội cô..."
Hạ Nhi liếc nhìn Du Tử Miên, hai bàn tay đưa lên nắm bóp khớp xương phát ra tiếng răng rắc cực kỳ ghê rợn, âm trầm lạnh lẽo nói:
"Nhưng tôi nhìn cô liền thấy chướng tai gai mắt, nhân lúc rảnh rỗi thế này, tôi đánh cô một trận chơi cho đỡ chán. Được không?"
Bản thân Hạ Nhi làm người trước giờ không biết nói lý, lời vừa dứt liền thẳng chân đạp cho Du Tử Miên một cước, khiến cả người Du Tử Miên văng ra, nằm bò trên bàn làm việc giống như một con rùa.
Du Tử Miên hốt hoảng hét ầm lên:
"Cứu mạng..."
Ngay lập tức bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Nhi chẳng thèm quan tâm, thân thể linh động lao nhanh tới, một tay dùng sức đẩy đống đồ ngổn ngang trên bàn làm việc rơi hết xuống sàn nhà, thô lỗ dùng tay còn lại chụp lấy cần cổ Du Tử Miên nhấc lên, đè chặt cơ thể cô ta xuống mặt bàn, rồi lớn tiếng:
"Đi lấy rượu tới đây."
Một câu này là nói với những người đang vây xem ngoài cửa.
Du Tử Miên bị Hạ Nhi bóp lấy cổ, chỉ có thể ú ớ trong cổ họng:
"A.. a... Cứu tôi.."
Vừa gào rú vừa cố gắng vùng vẫy trong vô vọng.
Thế nhưng sức lực của Hạ Nhi trước giờ luôn rất lớn, nữ nhân bình thường như Du Tử Miên, trước mặt cô là không thể phản kháng nổi.
Một nữ thư ký thấp thỏm ở bên ngoài, sợ hãi thấp giọng:
"Hạ tổng..."
Hạ Nhi mắt lạnh nhìn sang:
"Mang rượu tới."
Nữ thư ký không dám làm trái lời, lập tức chạy ra ngoài, đi lấy một chai rượu đưa tới cho Hạ Nhi.
Đùa!
Đây là bà chủ tương lai đó.
Là bà chủ!!!
Chai rượu chẳng mấy chốc được nữ thư ký run run rẩy rẩy đặt bên cạnh bàn, đang muốn xoay người bỏ chạy, còn chưa kịp di chuyển đã bị kéo ngược lại.
"Mở nó ra." Hạ Nhi gằn giọng ra lệnh.
Du Tử Miên đã sắp chết ngạt, lồng ngực quả thực rất bí bách, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cổ họng bị siết không thể phát nổi âm thanh, chỉ có thể mở lớn mắt nhìn Hạ Nhi mà phẫn hận ngập trời.
Nữ thư ký cầm lấy chai rượu, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt ấy của Du Tử Miên, nữ thư ký hoảng sợ đến mức một chút nữa làm rơi luôn chai rượu xuống sàn nhà, lại không dám trái lời Hạ Nhi, cố quay mặt đi ngoan ngoãn mở nắp chai rượu vang.
Bên ngoài đám nhân viên co rúm cả người, nhìn cảnh tượng kinh hồn táng đảm trước mặt, lại không một ai dám nhúc nhích.
Vừa đưa chai rượu đã bật nắp cho Hạ Nhi, nữ thư ký ngay lập tức hoảng loạn bỏ chạy trối chết.
Thật đáng sợ a~~~~
Hạ Nhi cười lạnh, cô chuyển tay nắm cằm của Du Tử Miên.
Cần cổ được buông lỏng, Du Tử Miên cũng vừa lúc được nhuận khí, cô ta lập tức thở hổn hển như một con cá mắc cạn.
Nhưng đúng vào lúc này, Hạ Nhi lại không chút khách khí giơ tay lên, vả vào mặt cô ta vài cái bôm bốp như trời giáng, khoé miệng Du Tử Miên ngay lập tức bật cả máu tươi.
Đám người: "...."
Sự đau đớn trên khuôn mặt làm cho Du Tử Miên không kịp gào lên dù chỉ một tiếng, chỉ có thể há miệng thở dốc, ngay sau đó Hạ Nhi lại nhấc chai rượu, chốc ngược đổ một cách thô bạo vào trong miệng của Du Tử Miên.
"Ừng ực... ừng ực..."
Âm thanh uống rượu và nuốt xuống trở nên vô cùng chói tai.
Nhưng chỉ nuốt được một chút, đôi môi đỏ mọng kiên nghị của Du Tử Miên lại mím chặt như xác trai, rượu chảy cả xuống cổ, không vào miệng được mấy ngụm.
Hạ Nhi nhíu mày, không chút khách khí lại tặng thêm cho nữ nhân cao quý lãnh diễm trước mặt mấy cái bạt tai bôm bốp, ngữ khí phun ra cực kỳ tàn bạo:
"Bổn tiểu thư mời rượu lại không uống? Cô khinh thường bổn tiểu thư đấy à?"
Du Tử Miên đã bị vả đến tê tê dại dại, hai bên má sưng húp, trông giống hệt một cái đầu heo.
Bộ dạng này thật sự nhìn kiểu gì cũng vừa đúng với câu 'không thể gặp người' lúc nãy.
Cả đám người phía sau đều sởn cả tóc gáy, da gà rớt lộp độp vì cảnh tượng quá mức kinh dị.
Trong lòng tự nhủ sau này dù có đắc tội với tổ tiên cũng không dám đắc tội nữ nhân như Hạ Nhi.
Cái phương pháp chỉnh người này... có phải quá mức hung tàn rồi không a???
Du Tử Miên vừa bị đánh vừa bị sặc, cô ta ho sặc sụa, gần như gào thét điên cuồng:
"Hạ Nhi! Cô bị điên có phải không? Cô dám..."
Lời còn chưa nói xong, Hạ Nhi đột ngột đưa tay tới chuẩn xác nắm lấy cằm của cô ta, chỉ nghe "khực" một tiếng, cái cằm cao quý của Du Tử Miên bị Hạ Nhi không chút khách khí bóp ra.
Lại tiếp tục chốc rượu, vô cùng không khách khí.
"Ọc ọc.. ực..."
Du Tử Miên nghẹn đỏ cả mặt, tay chân điên cuồng vùng vẫy, tóc tai rối loạn, thế nhưng vấn đề lại tới nữa, rượu rót thì rót vào nhưng đối phương hoàn toàn không nuốt, nước theo cằm chảy xuống sàn nhà trơn láng.
Hạ Nhi càng tức, lại giơ tay tàn nhẫn tát Du Tử Miên thêm vài cái nữa mới hết giận.
Đám người: "...."
Bọn họ hiện tại thật sự không dám thở mạnh, tất cả đều bị hành động thô bạo này của Hạ Nhi làm cho kinh sợ.
Chủ tịch có lão bà hung tàn như thế này liệu tối ngủ có ngon giấc không a???
Hạ Nhi lại chẳng thèm quan tâm thần sắc của đám người ngoài cửa, nhân lúc Du Tử Miên há miệng thở dốc, cô tiếp tục đổ thẳng rượu vào miệng Du Tử Miên.
Đến khi chai rượu cạn đáy mới buông tay kia ra, dùng tay còn lại vỗ vỗ gò má của cô ta, cười ngọt ngào hỏi:
"Uống nữa không?"
"Nấc..."
Du Tử Miên nấc lên mấy cái, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu.
Bốp ——
Choang——
Chai rượu đổ trên mặt đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Thân thể Du Tử Miên trượt từ trên bàn ngã xuống sàn, thở dốc từng ngụm yếu ớt.
Hạ Nhi giẫm trên những mảnh vỡ, ánh mắt bình tĩnh đảo qua Du Tử Miên đang co ro nằm đó, lạnh giọng:
"Bổn tiểu thư ghét nhất là tiểu tam không biết xấu hổ. Buổi đại tiệc đại thế gia cô tính toán Lương Hạ thế nào cô còn nhớ không? Hôm nay chút giáo huấn nho nhỏ này chỉ là bổn tiểu thư cho cô biết, hậu quả của việc chọc giận bổn tiểu thư là như thế nào. Nhớ cho kỹ! Tránh xa Lương Hạ ra, nếu không lần sau bổn tiểu thư không nhẹ tay như thế này nữa đâu."
Tĩnh lặng.
Giống như bị ai đó nhấn nút tạm dừng.
Một lúc sau, Tô Thịnh nghe được thông tin liền chạy tới, lo lắng sợ hãi đẩy cửa bước vào, thấp giọng gọi:
"Phu nhân..."
Cảnh tượng trước mắt làm hắn hoảng hồn, cứng đơ người.
Mùi rượu nồng nặc khắp căn phòng, Du Tử Miên nằm rạp dưới đất, sắc diện tái nhợt không còn giọt máu, khuôn mặt sưng húp thê thê thảm thảm, cả thân người cũng đang vô thức run rẩy, cái trán cũng mau chóng tuôn ra vài giọt mồ hôi trượt dài xuống cổ áo.
Hạ Nhi chau mày nhìn người phá cửa xông vào, tâm tình rất không thoải mái, giọng lạnh lẽo đến âm độ:
"Sao bất lịch sự vậy hả, đi vào không biết gõ cửa à? Khương thị quản lý nhân sự kiểu gì vậy?"
Tô Thịnh giật thót người, quay đầu trừng mắt nhìn đám nhân viên cũng đang hùa vào theo sau.
Hắn tới giải quyết rắc rối giúp phu nhân nha.
Chủ tịch giao cho hắn nhiệm vụ cao cả như thế, cái đám không biết tốt xấu này hóng chuyện cái gì chứ? Đứng ở ngoài là được rồi, còn bước vào đây làm cái gì?
Du Tử Miên nằm dài dưới đất, cô ta nhìn thấy Tô Thịnh thì không ngừng hít thở sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải trấn tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, thế nhưng vẫn không kiềm được mà lồm cồm bò dậy, nước mắt rơi lã chã như châu như ngọc, đáng thương vô tội nói:
"Hạ tiểu thư, cô muốn gặp Khương tổng thì tôi đã dẫn cô vào rồi, sao cô còn ỷ thế hiếp người, ra tay với tôi như thế?"
Hạ Nhi chớp chớp mắt, trợn mắt lên hỏi lại:
"Có sao?"
"Sự việc rành rành như vậy, cô còn giảo biện nữa sao?" Du Tử Miên phẫn nộ quát.
Hạ Nhi ung dung nhún vai, vô cùng bình thản thong dong nói:
"Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng có nói bừa. Thế này là vu khống đấy."
Du Tử Miên đã gặp không biết bao nhiêu kẻ vô sỉ, nhưng hiện tại rốt cuộc cũng biết được thế nào là vô sỉ trong vô sỉ, giọng cô ta run run:
"Cô..."
Hạ Nhi nhướng mày, vẻ mặt khiêu khích cực kỳ đáng đánh đòn.
Rõ ràng là một nữ nhân suốt ngày giả trang lương thiện đáng yêu bạch liên hoa thánh mẫu. Lúc này lại đối với cô tràn ngập oán hận, biểu hiện thay đổi như thế sẽ làm cho bản cô nương sợ lắm đó!
Mọi người: "..."
Du Tử Miên quả thật đã phẫn hận đến cực diểm, phẫn nộ hét lớn, trong con ngươi hiện lên sự giận dữ điên cuồng:
"Cô làm lại không dám nhận sao?"
Hạ Nhi nghe thấy, cô lẳng lặng quan sát Du Tử Miên.
Ngay lúc mọi người nghĩ Hạ Nhi lại sắp vô sỉ chối bay chối biến, cô nàng nào đó bỗng cất tiếng:
"Tôi đã phủ nhận à?"
Hạ Nhi vừa hỏi vừa nhìn Du Tử Miên bằng ánh mắt thiểu năng.
Mọi người: "..."
Tô Thịnh: "..."
Có nha!
Lúc nãy đã phủ nhận nha.
Còn đòi chứng cứ nữa cơ.
Bây giờ lại trở mặt dùng vẻ mặt 'chính bổn tiểu thư đánh cô đấy, tôi kiêu ngạo đấy, cô làm được gì tôi' đó là sao chứ?
Du Tử Miên há hốc miệng, ngay sau đó gần như nghiến từng chữ trong căm hận:
"Hạ Nhi! Cô đối xử với tôi như vậy có cảm thấy công bằng không?"
"Cô muốn công bằng?" Khóe môi Hạ Nhi hơi cong lên, cười lạnh lẽo: "Công bằng phải do chính mình giành lấy, không phải thứ cô đòi hỏi người khác là sẽ có được."
Nói tới đây, nụ cười bên khóe môi Hạ Nhi càng thêm sâu xa, nhìn chỉ khiến người ta tức đến muốn đấm, ngữ khí vô cùng hênh hoang:
"Ngay cả xuất thân còn không ngang bằng, cô dựa vào cái gì mà đòi công bằng với tôi?"
Không phải nữ nhân não tàn này ghét bỏ khinh thường xuất thân của Lương Hạ sao?
Hạ Nhi chính là muốn cô ta cũng nếm trải thử mùi vị bị khinh thường như thế.
"Cô sinh ra ở Hạ Gia thì có gì ghê gớm chứ?" Du Tử Miên điên cuồng gào lên.
Lời nói lúc cơn tức giận và phẫn nộ bùng phát, Du Tử Miên không biết rằng ngay từ khoảnh khắc này cuộc đời huy hoàng của cô ta trong tương lai bỗng bị tô một nét bút hỏng đầy thê thảm.
Là một dấu chấm hết vô cùng oanh oanh liệt liệt.
Trên đỉnh đầu Du Tử Miên vang lên tiếng cười khe khẽ của Hạ Nhi, dường như không chút để ý tới lời nói kia, sắc mặt cô cũng không hề thay đổi, giọng điệu lại vẫn càn rỡ ngông cuồng đến cực điểm:
"Đúng là không có gì ghê gớm, chỉ là ỷ mình có chút tiền có chút quyền nên thích chơi cô đấy, được không Du tiểu thư? Thật ngại quá, cũng tại bổn tiểu thư sinh ra đã có sẵn bản tính ỷ thế hiếp người, mà bản thân tôi tự nhận mình chẳng phải dạng anh hùng hảo hán thích cư xử kiểu chính nhân quân tử gì, nên cô không phục thì cứ gọi bổn tiểu thư là tiểu nhân cũng được."
Du Tử Miên: "..."
Một thư ký nhìn bộ dạng đáng thương của Du Tử Miên, có chút không nhịn được:
"Hạ tổng, dù Du trợ lý có làm gì không phải, cũng không nên ra tay đánh cô ấy như thế a."
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, tiếp tục trợn mắt nói dối:
"Con mắt nào của các người nhìn thấy tôi đánh cô ta? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì chính là vu oan đó biết chưa?"
Đám người: "...."
Thư ký: "..."
Lúc nãy còn thừa nhận đó!
Cả hai con mắt chúng tôi đều thấy, nhưng không dám nói ra nha.
Tô Thịnh: "...."
Giờ phải móc hết mắt cả đám người này để giải quyết vấn đề có phải không?
Chủ Tịch ơi!
Phu nhân lật trời rồi này!!!
Tô Thịnh đáy lòng nhỏ máu, hắn muốn bỏ chạy tìm nhà vệ sinh nào đó mà khóc tới chết ngất luôn.
Hạ Nhi thấy thần sắc của Tô Thịnh đứng ngoài cửa có chỗ không thích hợp, theo quán tính, trên khóe miệng lộ rõ ý cười nham hiểm, lúc đi ngang qua còn vô tư đưa tay vỗ vỗ vài cái lên bả vai hắn, giọng đùa cợt:
"Coi như bổn tiểu thư đã giết cô ta rồi, vào mà dọn xác đi."
Tô Thịnh và đám nhân viên: "..."
Chuyện này chẳng có chút nào đáng đùa được cả.
Phu nhân coi nữ nhân kia là xác chết thật đấy à?
Tô Thịnh khóc không ra nước mắt... lại quay đầu nhìn khuôn mặt sưng húp của Du Tử Miên, hắn cảm thấy phu nhân nhà hắn quả thực vô cùng tàn ác, ra tay chỉnh người chính là thảm kịch nhân gian.
Cứ nhìn cái bộ dạng Du Tử Miên bình thường hiền dịu biết nhẫn nhịn lúc này lại như đang có huyết hải thâm thù, không đội trời chung với phu nhân nhà hắn mà xem.
Lại sắp có vài màn kinh thiên động địa nữa rồi.
Hai nữ nhân đứng gần sát, những lời buông xuống cũng làm đám người đang hóng chuyện ở bên ngoài thêm phần tò mò.
Một giây trước Du Tử Miên còn kinh hoảng vì câu nói thô bạo của Hạ Nhi, trong căn phòng không có người, một nơi riêng tư vô cùng thích hợp để 'làm chuyện xấu', giọng nói của Hạ Nhi cũng cố tình đè thấp xuống, có chút không khách khí nhưng lại vì quá thô bạo thẳng thừng mà khiến cho thân thể của Du Tử Miên loạng choạng lùi về sau, vô tình đụng phải chiếc bình sứ trên bàn.
Âm thanh chiếc bình sứ đổ vỡ phát ra cực kỳ khuyến đại, lớn đến nỗi một đám nhân viên ở bên ngoài đều đổ dồn hết ánh mắt về phòng làm việc của Khương Ngọc.
Một giây sau Du Tử Miên mới bất chợt hiểu ra ý định sau những hành động lúc nãy của Hạ Nhi, cô ta hoảng sợ đến mức cả người trở nên gượng gạo, con ngươi cũng trợn tròn, miệng mím chặt lại gắt gao, rất lâu sau mới bức bối đáp một câu:
"Cô... cô... đừng làm bậy."
Khí thế này của Hạ Nhi thật sự khiến người ta quá kinh hoàng, sức tiến công mạnh mẽ làm cô ta trở tay không kịp.
Hạ Nhi chầm chậm tiến về phía cô ta, nở một nụ cười quỷ dị khiến người ta nhìn mà sởn cả tóc gáy.
Nỗi sợ hãi giống như nước thủy triều từ từ dâng lên trong ánh mắt của Du Tử Miên, còn có sự tê dại và bất lực, cô ta bật thốt:
"Hạ tiểu thư! Tôi không có đắc tội cô..."
Hạ Nhi liếc nhìn Du Tử Miên, hai bàn tay đưa lên nắm bóp khớp xương phát ra tiếng răng rắc cực kỳ ghê rợn, âm trầm lạnh lẽo nói:
"Nhưng tôi nhìn cô liền thấy chướng tai gai mắt, nhân lúc rảnh rỗi thế này, tôi đánh cô một trận chơi cho đỡ chán. Được không?"
Bản thân Hạ Nhi làm người trước giờ không biết nói lý, lời vừa dứt liền thẳng chân đạp cho Du Tử Miên một cước, khiến cả người Du Tử Miên văng ra, nằm bò trên bàn làm việc giống như một con rùa.
Du Tử Miên hốt hoảng hét ầm lên:
"Cứu mạng..."
Ngay lập tức bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Nhi chẳng thèm quan tâm, thân thể linh động lao nhanh tới, một tay dùng sức đẩy đống đồ ngổn ngang trên bàn làm việc rơi hết xuống sàn nhà, thô lỗ dùng tay còn lại chụp lấy cần cổ Du Tử Miên nhấc lên, đè chặt cơ thể cô ta xuống mặt bàn, rồi lớn tiếng:
"Đi lấy rượu tới đây."
Một câu này là nói với những người đang vây xem ngoài cửa.
Du Tử Miên bị Hạ Nhi bóp lấy cổ, chỉ có thể ú ớ trong cổ họng:
"A.. a... Cứu tôi.."
Vừa gào rú vừa cố gắng vùng vẫy trong vô vọng.
Thế nhưng sức lực của Hạ Nhi trước giờ luôn rất lớn, nữ nhân bình thường như Du Tử Miên, trước mặt cô là không thể phản kháng nổi.
Một nữ thư ký thấp thỏm ở bên ngoài, sợ hãi thấp giọng:
"Hạ tổng..."
Hạ Nhi mắt lạnh nhìn sang:
"Mang rượu tới."
Nữ thư ký không dám làm trái lời, lập tức chạy ra ngoài, đi lấy một chai rượu đưa tới cho Hạ Nhi.
Đùa!
Đây là bà chủ tương lai đó.
Là bà chủ!!!
Chai rượu chẳng mấy chốc được nữ thư ký run run rẩy rẩy đặt bên cạnh bàn, đang muốn xoay người bỏ chạy, còn chưa kịp di chuyển đã bị kéo ngược lại.
"Mở nó ra." Hạ Nhi gằn giọng ra lệnh.
Du Tử Miên đã sắp chết ngạt, lồng ngực quả thực rất bí bách, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cổ họng bị siết không thể phát nổi âm thanh, chỉ có thể mở lớn mắt nhìn Hạ Nhi mà phẫn hận ngập trời.
Nữ thư ký cầm lấy chai rượu, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt ấy của Du Tử Miên, nữ thư ký hoảng sợ đến mức một chút nữa làm rơi luôn chai rượu xuống sàn nhà, lại không dám trái lời Hạ Nhi, cố quay mặt đi ngoan ngoãn mở nắp chai rượu vang.
Bên ngoài đám nhân viên co rúm cả người, nhìn cảnh tượng kinh hồn táng đảm trước mặt, lại không một ai dám nhúc nhích.
Vừa đưa chai rượu đã bật nắp cho Hạ Nhi, nữ thư ký ngay lập tức hoảng loạn bỏ chạy trối chết.
Thật đáng sợ a~~~~
Hạ Nhi cười lạnh, cô chuyển tay nắm cằm của Du Tử Miên.
Cần cổ được buông lỏng, Du Tử Miên cũng vừa lúc được nhuận khí, cô ta lập tức thở hổn hển như một con cá mắc cạn.
Nhưng đúng vào lúc này, Hạ Nhi lại không chút khách khí giơ tay lên, vả vào mặt cô ta vài cái bôm bốp như trời giáng, khoé miệng Du Tử Miên ngay lập tức bật cả máu tươi.
Đám người: "...."
Sự đau đớn trên khuôn mặt làm cho Du Tử Miên không kịp gào lên dù chỉ một tiếng, chỉ có thể há miệng thở dốc, ngay sau đó Hạ Nhi lại nhấc chai rượu, chốc ngược đổ một cách thô bạo vào trong miệng của Du Tử Miên.
"Ừng ực... ừng ực..."
Âm thanh uống rượu và nuốt xuống trở nên vô cùng chói tai.
Nhưng chỉ nuốt được một chút, đôi môi đỏ mọng kiên nghị của Du Tử Miên lại mím chặt như xác trai, rượu chảy cả xuống cổ, không vào miệng được mấy ngụm.
Hạ Nhi nhíu mày, không chút khách khí lại tặng thêm cho nữ nhân cao quý lãnh diễm trước mặt mấy cái bạt tai bôm bốp, ngữ khí phun ra cực kỳ tàn bạo:
"Bổn tiểu thư mời rượu lại không uống? Cô khinh thường bổn tiểu thư đấy à?"
Du Tử Miên đã bị vả đến tê tê dại dại, hai bên má sưng húp, trông giống hệt một cái đầu heo.
Bộ dạng này thật sự nhìn kiểu gì cũng vừa đúng với câu 'không thể gặp người' lúc nãy.
Cả đám người phía sau đều sởn cả tóc gáy, da gà rớt lộp độp vì cảnh tượng quá mức kinh dị.
Trong lòng tự nhủ sau này dù có đắc tội với tổ tiên cũng không dám đắc tội nữ nhân như Hạ Nhi.
Cái phương pháp chỉnh người này... có phải quá mức hung tàn rồi không a???
Du Tử Miên vừa bị đánh vừa bị sặc, cô ta ho sặc sụa, gần như gào thét điên cuồng:
"Hạ Nhi! Cô bị điên có phải không? Cô dám..."
Lời còn chưa nói xong, Hạ Nhi đột ngột đưa tay tới chuẩn xác nắm lấy cằm của cô ta, chỉ nghe "khực" một tiếng, cái cằm cao quý của Du Tử Miên bị Hạ Nhi không chút khách khí bóp ra.
Lại tiếp tục chốc rượu, vô cùng không khách khí.
"Ọc ọc.. ực..."
Du Tử Miên nghẹn đỏ cả mặt, tay chân điên cuồng vùng vẫy, tóc tai rối loạn, thế nhưng vấn đề lại tới nữa, rượu rót thì rót vào nhưng đối phương hoàn toàn không nuốt, nước theo cằm chảy xuống sàn nhà trơn láng.
Hạ Nhi càng tức, lại giơ tay tàn nhẫn tát Du Tử Miên thêm vài cái nữa mới hết giận.
Đám người: "...."
Bọn họ hiện tại thật sự không dám thở mạnh, tất cả đều bị hành động thô bạo này của Hạ Nhi làm cho kinh sợ.
Chủ tịch có lão bà hung tàn như thế này liệu tối ngủ có ngon giấc không a???
Hạ Nhi lại chẳng thèm quan tâm thần sắc của đám người ngoài cửa, nhân lúc Du Tử Miên há miệng thở dốc, cô tiếp tục đổ thẳng rượu vào miệng Du Tử Miên.
Đến khi chai rượu cạn đáy mới buông tay kia ra, dùng tay còn lại vỗ vỗ gò má của cô ta, cười ngọt ngào hỏi:
"Uống nữa không?"
"Nấc..."
Du Tử Miên nấc lên mấy cái, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu.
Bốp ——
Choang——
Chai rượu đổ trên mặt đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Thân thể Du Tử Miên trượt từ trên bàn ngã xuống sàn, thở dốc từng ngụm yếu ớt.
Hạ Nhi giẫm trên những mảnh vỡ, ánh mắt bình tĩnh đảo qua Du Tử Miên đang co ro nằm đó, lạnh giọng:
"Bổn tiểu thư ghét nhất là tiểu tam không biết xấu hổ. Buổi đại tiệc đại thế gia cô tính toán Lương Hạ thế nào cô còn nhớ không? Hôm nay chút giáo huấn nho nhỏ này chỉ là bổn tiểu thư cho cô biết, hậu quả của việc chọc giận bổn tiểu thư là như thế nào. Nhớ cho kỹ! Tránh xa Lương Hạ ra, nếu không lần sau bổn tiểu thư không nhẹ tay như thế này nữa đâu."
Tĩnh lặng.
Giống như bị ai đó nhấn nút tạm dừng.
Một lúc sau, Tô Thịnh nghe được thông tin liền chạy tới, lo lắng sợ hãi đẩy cửa bước vào, thấp giọng gọi:
"Phu nhân..."
Cảnh tượng trước mắt làm hắn hoảng hồn, cứng đơ người.
Mùi rượu nồng nặc khắp căn phòng, Du Tử Miên nằm rạp dưới đất, sắc diện tái nhợt không còn giọt máu, khuôn mặt sưng húp thê thê thảm thảm, cả thân người cũng đang vô thức run rẩy, cái trán cũng mau chóng tuôn ra vài giọt mồ hôi trượt dài xuống cổ áo.
Hạ Nhi chau mày nhìn người phá cửa xông vào, tâm tình rất không thoải mái, giọng lạnh lẽo đến âm độ:
"Sao bất lịch sự vậy hả, đi vào không biết gõ cửa à? Khương thị quản lý nhân sự kiểu gì vậy?"
Tô Thịnh giật thót người, quay đầu trừng mắt nhìn đám nhân viên cũng đang hùa vào theo sau.
Hắn tới giải quyết rắc rối giúp phu nhân nha.
Chủ tịch giao cho hắn nhiệm vụ cao cả như thế, cái đám không biết tốt xấu này hóng chuyện cái gì chứ? Đứng ở ngoài là được rồi, còn bước vào đây làm cái gì?
Du Tử Miên nằm dài dưới đất, cô ta nhìn thấy Tô Thịnh thì không ngừng hít thở sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải trấn tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, thế nhưng vẫn không kiềm được mà lồm cồm bò dậy, nước mắt rơi lã chã như châu như ngọc, đáng thương vô tội nói:
"Hạ tiểu thư, cô muốn gặp Khương tổng thì tôi đã dẫn cô vào rồi, sao cô còn ỷ thế hiếp người, ra tay với tôi như thế?"
Hạ Nhi chớp chớp mắt, trợn mắt lên hỏi lại:
"Có sao?"
"Sự việc rành rành như vậy, cô còn giảo biện nữa sao?" Du Tử Miên phẫn nộ quát.
Hạ Nhi ung dung nhún vai, vô cùng bình thản thong dong nói:
"Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng có nói bừa. Thế này là vu khống đấy."
Du Tử Miên đã gặp không biết bao nhiêu kẻ vô sỉ, nhưng hiện tại rốt cuộc cũng biết được thế nào là vô sỉ trong vô sỉ, giọng cô ta run run:
"Cô..."
Hạ Nhi nhướng mày, vẻ mặt khiêu khích cực kỳ đáng đánh đòn.
Rõ ràng là một nữ nhân suốt ngày giả trang lương thiện đáng yêu bạch liên hoa thánh mẫu. Lúc này lại đối với cô tràn ngập oán hận, biểu hiện thay đổi như thế sẽ làm cho bản cô nương sợ lắm đó!
Mọi người: "..."
Du Tử Miên quả thật đã phẫn hận đến cực diểm, phẫn nộ hét lớn, trong con ngươi hiện lên sự giận dữ điên cuồng:
"Cô làm lại không dám nhận sao?"
Hạ Nhi nghe thấy, cô lẳng lặng quan sát Du Tử Miên.
Ngay lúc mọi người nghĩ Hạ Nhi lại sắp vô sỉ chối bay chối biến, cô nàng nào đó bỗng cất tiếng:
"Tôi đã phủ nhận à?"
Hạ Nhi vừa hỏi vừa nhìn Du Tử Miên bằng ánh mắt thiểu năng.
Mọi người: "..."
Tô Thịnh: "..."
Có nha!
Lúc nãy đã phủ nhận nha.
Còn đòi chứng cứ nữa cơ.
Bây giờ lại trở mặt dùng vẻ mặt 'chính bổn tiểu thư đánh cô đấy, tôi kiêu ngạo đấy, cô làm được gì tôi' đó là sao chứ?
Du Tử Miên há hốc miệng, ngay sau đó gần như nghiến từng chữ trong căm hận:
"Hạ Nhi! Cô đối xử với tôi như vậy có cảm thấy công bằng không?"
"Cô muốn công bằng?" Khóe môi Hạ Nhi hơi cong lên, cười lạnh lẽo: "Công bằng phải do chính mình giành lấy, không phải thứ cô đòi hỏi người khác là sẽ có được."
Nói tới đây, nụ cười bên khóe môi Hạ Nhi càng thêm sâu xa, nhìn chỉ khiến người ta tức đến muốn đấm, ngữ khí vô cùng hênh hoang:
"Ngay cả xuất thân còn không ngang bằng, cô dựa vào cái gì mà đòi công bằng với tôi?"
Không phải nữ nhân não tàn này ghét bỏ khinh thường xuất thân của Lương Hạ sao?
Hạ Nhi chính là muốn cô ta cũng nếm trải thử mùi vị bị khinh thường như thế.
"Cô sinh ra ở Hạ Gia thì có gì ghê gớm chứ?" Du Tử Miên điên cuồng gào lên.
Lời nói lúc cơn tức giận và phẫn nộ bùng phát, Du Tử Miên không biết rằng ngay từ khoảnh khắc này cuộc đời huy hoàng của cô ta trong tương lai bỗng bị tô một nét bút hỏng đầy thê thảm.
Là một dấu chấm hết vô cùng oanh oanh liệt liệt.
Trên đỉnh đầu Du Tử Miên vang lên tiếng cười khe khẽ của Hạ Nhi, dường như không chút để ý tới lời nói kia, sắc mặt cô cũng không hề thay đổi, giọng điệu lại vẫn càn rỡ ngông cuồng đến cực điểm:
"Đúng là không có gì ghê gớm, chỉ là ỷ mình có chút tiền có chút quyền nên thích chơi cô đấy, được không Du tiểu thư? Thật ngại quá, cũng tại bổn tiểu thư sinh ra đã có sẵn bản tính ỷ thế hiếp người, mà bản thân tôi tự nhận mình chẳng phải dạng anh hùng hảo hán thích cư xử kiểu chính nhân quân tử gì, nên cô không phục thì cứ gọi bổn tiểu thư là tiểu nhân cũng được."
Du Tử Miên: "..."
Một thư ký nhìn bộ dạng đáng thương của Du Tử Miên, có chút không nhịn được:
"Hạ tổng, dù Du trợ lý có làm gì không phải, cũng không nên ra tay đánh cô ấy như thế a."
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, tiếp tục trợn mắt nói dối:
"Con mắt nào của các người nhìn thấy tôi đánh cô ta? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì chính là vu oan đó biết chưa?"
Đám người: "...."
Thư ký: "..."
Lúc nãy còn thừa nhận đó!
Cả hai con mắt chúng tôi đều thấy, nhưng không dám nói ra nha.
Tô Thịnh: "...."
Giờ phải móc hết mắt cả đám người này để giải quyết vấn đề có phải không?
Chủ Tịch ơi!
Phu nhân lật trời rồi này!!!
Tô Thịnh đáy lòng nhỏ máu, hắn muốn bỏ chạy tìm nhà vệ sinh nào đó mà khóc tới chết ngất luôn.
Hạ Nhi thấy thần sắc của Tô Thịnh đứng ngoài cửa có chỗ không thích hợp, theo quán tính, trên khóe miệng lộ rõ ý cười nham hiểm, lúc đi ngang qua còn vô tư đưa tay vỗ vỗ vài cái lên bả vai hắn, giọng đùa cợt:
"Coi như bổn tiểu thư đã giết cô ta rồi, vào mà dọn xác đi."
Tô Thịnh và đám nhân viên: "..."
Chuyện này chẳng có chút nào đáng đùa được cả.
Phu nhân coi nữ nhân kia là xác chết thật đấy à?
Tô Thịnh khóc không ra nước mắt... lại quay đầu nhìn khuôn mặt sưng húp của Du Tử Miên, hắn cảm thấy phu nhân nhà hắn quả thực vô cùng tàn ác, ra tay chỉnh người chính là thảm kịch nhân gian.
Cứ nhìn cái bộ dạng Du Tử Miên bình thường hiền dịu biết nhẫn nhịn lúc này lại như đang có huyết hải thâm thù, không đội trời chung với phu nhân nhà hắn mà xem.
Lại sắp có vài màn kinh thiên động địa nữa rồi.
Bình luận facebook