Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362: Biệt Thự Trắng
Nước M.
Bệnh viện.
Bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật, đèn chỉ thị vẫn còn sáng, bệnh nhân xung quanh đi qua đi lại, có tiếng những chiếc bánh xe lăn lọc cọc, lọc cọc.
Một ca phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, thi thoảng lại có y tá ra ra vào vào, nhưng đều không rõ còn bao lâu ca phẫu thuật mới kết thúc.
Vương Minh Tuyết ngồi trên ghế dài, cả người tiều tụy đi không ít, hai con mắt đỏ sọng. Khương Tình ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vòng tay qua vai bà, nắm chặt tay bà, dịu giọng vỗ về:
"Mẹ yên tâm! Ông nhất định sẽ không sao."
Hai bên hành lang có rất nhiều ghế đợi, Khương Vũ Hàn ngồi đối diện, không nói không rằng, vẻ mặt muộn sầu đầy lo âu.
Khương Tình nhìn sắc mặt của hai người, nói không lo lắng là giả, dù sao ông Khương tuổi tác đã cao, mỗi lần vào phòng phẫu thuật đều như đang bước một chân vào Quỷ môn quan, chỉ sợ sẽ không bao giờ trở ra nữa.
Lát sau, Lam Yên cũng tới, khí sắc trên khuôn mặt rất trắng, vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt cũng vô cùng chân thật.
Vừa đến đã gấp gáp hỏi:
"Ông thế nào rồi ạ?"
Vương Minh Tuyết chậm rãi lắc đầu, lo lắng nói:
"Phẫu thuật lâu như vậy rồi, ta không biết kết quả sẽ thế nào. Lo đến hỏng mất thôi."
Lam Yên nghe thấy liền sợ hãi, nước mắt lưng tròng, nhìn về phía phòng phẫu thuật rồi bước tới đỡ tay Vương Minh Tuyết, cố gắng khuyên nhủ an ủi:
"Bác gái đừng lo, rồi sẽ ổn thôi. Ông phúc lớn, nhất định sẽ qua khỏi mà."
Vương Minh Tuyết nghe thấy vậy, nước mắt vốn kìm nén được lại chợt dâng trào, khóe mắt đỏ ửng, bất giác ôm chặt lấy Lam Yên.
Khương Tình nhìn Vương Minh Tuyết dựa dẫm nắm chặt tay Lam Yên, lời định nói lại không nói ra được, đành yên lặng.
Bệnh tình của ông nội Khương trở nặng, lòng người ở Khương gia đều rất nặng nề hoang mang, Khương Tình biết lúc này mọi lời an ủi động viên đều là uổng phí, những câu nói cho dù có động lòng cỡ nào cũng chẳng bằng ông Khương có thể tỉnh lại.
Nhưng một an ủi về tinh thần vẫn không thể thiếu được.
Vương Minh Tuyết liên tục nắm chặt tay Lam Yên và nói:
"Yên nhi, bác rất sợ..."
Lam Yên dịu giọng vỗ về, nói rất nhiều Vương Minh Tuyết mới an tâm.
Khương Vũ Hàn thấy mọi người đều lo lắng, nhẹ giọng an ủi:
"Yên tâm đi, bác sỹ và các chuyên gia đều là người giỏi nhất, chắc là không vấn đề gì."
Vương Minh Tuyết gật đầu, kéo Lam Yên qua một bên, nhìn cô hỏi:
"Con đã dọn đồ đến biệt thự chưa?"
Lam Yên liếc qua Khương Tình đang ngồi trên dãy ghế đợi, thấp giọng như sợ bị nghe thấy:
"Rồi ạ. Bác yên tâm."
Hai tiếng sau, ông Khương mới được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người cắm đầy ống dẫn.
Bác sỹ và các chuyên gia bước ra cùng lúc, Khương Tình vội vàng đứng dậy, nói chuyện cùng bọn họ.
Hai bên trình bày rõ ràng tình hình trước mắt của ông Khương.
Đại loại nói rằng phẫu thuật thành công, dẫu sao bệnh nhân cũng đã cao tuổi nên vô cùng suy yếu, nhưng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Vương Minh Tuyết và Khương Vũ Hàn ngay lập tức chạy vào phòng săn sóc đặc biệt, nhìn ông Khương nhắm nghiền mắt nằm đó, cả người trông gầy rộc, vô cùng yếu ớt, bộ dạng khiến người ta nhìn mà thắt lòng.
Vương Minh Tuyết ôm lấy Khương Vũ Hàn rồi rơi nước mắt, lẩm bẩm:
"Đáng lẽ ba sẽ mạnh khoẻ sống thọ cả trăm tuổi. Chỉ tại..."
Khương Vũ Hàn thở dài.
Ông biết rõ Vương Minh Tuyết đang muốn ám chỉ điều gì, cũng cảm thấy lời vợ mình nói ra có phần áp đặt và quá mức cưỡng ép.
Ông Khương trước đây nhìn tuy khoẻ mạnh, nhưng vẫn bị bệnh tật bám riết, cho dù đã từng là một nam nhân phong độ, nhưng tuổi tác đã cao, sức khỏe mỗi lúc một đi xuống là điều không thể tránh khỏi.
Khương Vũ Hàn hít sâu một hơi, rồi lại nhẹ nhàng thở ra để dịu bớt nỗi đau trong lòng.
Bên ngoài cửa phòng bệnh, Khương Tình sau khi nói chuyện với bác sĩ thì Lam Yên đột ngột tiến tới, nhìn khí sắc nhợt nhạt trên khuôn mặt Khương Tình rồi quan tâm hỏi:
"Sắc mặt chị không ổn lắm."
"Tôi không sao." Khương Tình nét mặt nặng nề.
Lam Yên cúi đầu, nhẹ giọng:
"Chị phải giữ sức khoẻ, nếu không..."
Còn chưa nói hết câu, Lam Yên đã xoay người đi.
Khương Tình cũng không muốn hỏi tới câu sau Lam Yên muốn nói gì, chỉ trầm mặc.
Thế nhưng Lam Yên đi chưa được mấy bước, còn chưa tiến vào trong phòng bệnh lại quay trở về.
Khương Tình không hiểu chuyện gì, vừa ngẩng đầu lên Lam Yên đã nhào vào lòng, giọng nói cực hạn yếu ớt:
"Tình à, em..."
Khương Tình nghe thấy rõ hai chữ 'yêu chị' rất khẽ vang lên bên tai mình.
Lam Yên không nói ra thành tiếng, hai chữ ấy cứ mắc ứ trong cổ họng, không phun ra được, chỉ thành tiếng thì thào.
Khương Tình vừa muốn đẩy Lam Yên ra, nhưng Lam Yên ôm rất chặt, thỉnh thoảng còn bật lên tiếng thút thít cực kỳ bi thương.
"Buông..." Còn chưa nói hết câu, sự lạnh lẽo nơi khóe miệng Khương Tình đã đông cứng lại.
Lam Yên nhận ra cả cơ thể Khương Tình bỗng đờ ra, cô ta buông tay nhưng nhìn thấy Khương Tình vẫn bất động nhìn chăm chăm về phía trước, cũng quay đầu lại nhìn.
Vừa thấy người trước mặt, đôi chân Lam Yên trở nên nặng trình trịch, muốn nhúc nhích nhưng không cử động nổi.
Cách đó không xa, Hạ Nhi đứng sững giữa đám đông, những bước chân của người đi người đến vội vã lại qua, chỉ mình cô là đứng im bất động.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên hành lang dài hắt lên người cô, khiến chiếc váy trắng cô mặc trên người gần như trong suốt. Khuôn mặt tuyệt sắc trắng nõn như ngọc tuyệt nhiên không tìm thấy một nụ cười nào, cho dù ánh nắng chói chang đang rọi sáng đôi mắt hổ phách của cô, nhưng sự lạnh giá nơi đáy mắt lại cứ thế lan tận ra bờ môi đỏ mọng, xung quanh là bầu không khí xa cách lạnh lẽo, khiến không ai có cam đảm tới gần.
Khương Tình ngay lập tức hất tay Lam Yên ra, vượt qua đám đông, ánh mắt nâu sẫm chỉ dừng lại trên người Hạ Nhi.
Khương Tình chủ động đi tới, mỗi bước gần hơn, Hạ Nhi gần như có thể ngửi thấy mùi hương như lan như sương thoang thoảng trên người Khương Tình, vô cùng trong lành, dễ chịu.
Hạ Nhi chậm rãi cúi đầu xuống, cho tới khi ánh mắt hổ phách chạm tới đôi giày đắt đỏ đen tuyền.
Khương Tình đã dừng bước trước mặt cô.
Chiếc bóng cao gầy tao nhã chắn gần hết ánh nắng bên ngoài, các bệnh nhân xung quanh đi qua đều không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Cho dù sắc mặt cô lúc này có lạnh hơn nữa, hai nữ nhân đứng cạnh nhau với hình thể tương xứng, dung nhan tuyệt mỹ không gì sánh được vẫn là một bức tranh đẹp mắt, khiến lòng người kinh diễm.
Khương Tình đứng vững trước mặt cô, hai tay buông lỏng, chiếc đồng hồ đắt đỏ trên cổ tay đang yên lặng đếm nhịp thời gian, trầm mặc, tĩnh lặng.
"Bảo bối, em... " Khương Tình lên tiếng, giọng nói ôn nhuận có phần ôn hòa, cực trầm.
Khi chất giọng từ tính quen thuộc ấy lọt vào tai, một cảm giác thoả mãn bỗng lấp đầy lồng ngực Hạ Nhi, là yêu thương không thể đong đếm được.
Khương Tình đang gần trong gang tấc, thậm chí cô có thể cảm nhận được mùi hương thanh mát như sương tuyết kia.
Mùi hương đó thoả mãn nỗi tương tư nhớ nhung đến sắp phát điên của cô.
Hạ Nhi ngước mắt lên, nụ cười bên khoé môi tựa như muôn ngàn đoá hoa tường vi đang bung nở:
"Em đến vì nhớ chị. Nhưng mà..."
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt hổ phách của cô trở nên phát lạnh, cô mấp máy môi:
"Có phải em làm gián đoạn cái gì không?"
Bệnh viện.
Bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật, đèn chỉ thị vẫn còn sáng, bệnh nhân xung quanh đi qua đi lại, có tiếng những chiếc bánh xe lăn lọc cọc, lọc cọc.
Một ca phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, thi thoảng lại có y tá ra ra vào vào, nhưng đều không rõ còn bao lâu ca phẫu thuật mới kết thúc.
Vương Minh Tuyết ngồi trên ghế dài, cả người tiều tụy đi không ít, hai con mắt đỏ sọng. Khương Tình ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vòng tay qua vai bà, nắm chặt tay bà, dịu giọng vỗ về:
"Mẹ yên tâm! Ông nhất định sẽ không sao."
Hai bên hành lang có rất nhiều ghế đợi, Khương Vũ Hàn ngồi đối diện, không nói không rằng, vẻ mặt muộn sầu đầy lo âu.
Khương Tình nhìn sắc mặt của hai người, nói không lo lắng là giả, dù sao ông Khương tuổi tác đã cao, mỗi lần vào phòng phẫu thuật đều như đang bước một chân vào Quỷ môn quan, chỉ sợ sẽ không bao giờ trở ra nữa.
Lát sau, Lam Yên cũng tới, khí sắc trên khuôn mặt rất trắng, vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt cũng vô cùng chân thật.
Vừa đến đã gấp gáp hỏi:
"Ông thế nào rồi ạ?"
Vương Minh Tuyết chậm rãi lắc đầu, lo lắng nói:
"Phẫu thuật lâu như vậy rồi, ta không biết kết quả sẽ thế nào. Lo đến hỏng mất thôi."
Lam Yên nghe thấy liền sợ hãi, nước mắt lưng tròng, nhìn về phía phòng phẫu thuật rồi bước tới đỡ tay Vương Minh Tuyết, cố gắng khuyên nhủ an ủi:
"Bác gái đừng lo, rồi sẽ ổn thôi. Ông phúc lớn, nhất định sẽ qua khỏi mà."
Vương Minh Tuyết nghe thấy vậy, nước mắt vốn kìm nén được lại chợt dâng trào, khóe mắt đỏ ửng, bất giác ôm chặt lấy Lam Yên.
Khương Tình nhìn Vương Minh Tuyết dựa dẫm nắm chặt tay Lam Yên, lời định nói lại không nói ra được, đành yên lặng.
Bệnh tình của ông nội Khương trở nặng, lòng người ở Khương gia đều rất nặng nề hoang mang, Khương Tình biết lúc này mọi lời an ủi động viên đều là uổng phí, những câu nói cho dù có động lòng cỡ nào cũng chẳng bằng ông Khương có thể tỉnh lại.
Nhưng một an ủi về tinh thần vẫn không thể thiếu được.
Vương Minh Tuyết liên tục nắm chặt tay Lam Yên và nói:
"Yên nhi, bác rất sợ..."
Lam Yên dịu giọng vỗ về, nói rất nhiều Vương Minh Tuyết mới an tâm.
Khương Vũ Hàn thấy mọi người đều lo lắng, nhẹ giọng an ủi:
"Yên tâm đi, bác sỹ và các chuyên gia đều là người giỏi nhất, chắc là không vấn đề gì."
Vương Minh Tuyết gật đầu, kéo Lam Yên qua một bên, nhìn cô hỏi:
"Con đã dọn đồ đến biệt thự chưa?"
Lam Yên liếc qua Khương Tình đang ngồi trên dãy ghế đợi, thấp giọng như sợ bị nghe thấy:
"Rồi ạ. Bác yên tâm."
Hai tiếng sau, ông Khương mới được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người cắm đầy ống dẫn.
Bác sỹ và các chuyên gia bước ra cùng lúc, Khương Tình vội vàng đứng dậy, nói chuyện cùng bọn họ.
Hai bên trình bày rõ ràng tình hình trước mắt của ông Khương.
Đại loại nói rằng phẫu thuật thành công, dẫu sao bệnh nhân cũng đã cao tuổi nên vô cùng suy yếu, nhưng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Vương Minh Tuyết và Khương Vũ Hàn ngay lập tức chạy vào phòng săn sóc đặc biệt, nhìn ông Khương nhắm nghiền mắt nằm đó, cả người trông gầy rộc, vô cùng yếu ớt, bộ dạng khiến người ta nhìn mà thắt lòng.
Vương Minh Tuyết ôm lấy Khương Vũ Hàn rồi rơi nước mắt, lẩm bẩm:
"Đáng lẽ ba sẽ mạnh khoẻ sống thọ cả trăm tuổi. Chỉ tại..."
Khương Vũ Hàn thở dài.
Ông biết rõ Vương Minh Tuyết đang muốn ám chỉ điều gì, cũng cảm thấy lời vợ mình nói ra có phần áp đặt và quá mức cưỡng ép.
Ông Khương trước đây nhìn tuy khoẻ mạnh, nhưng vẫn bị bệnh tật bám riết, cho dù đã từng là một nam nhân phong độ, nhưng tuổi tác đã cao, sức khỏe mỗi lúc một đi xuống là điều không thể tránh khỏi.
Khương Vũ Hàn hít sâu một hơi, rồi lại nhẹ nhàng thở ra để dịu bớt nỗi đau trong lòng.
Bên ngoài cửa phòng bệnh, Khương Tình sau khi nói chuyện với bác sĩ thì Lam Yên đột ngột tiến tới, nhìn khí sắc nhợt nhạt trên khuôn mặt Khương Tình rồi quan tâm hỏi:
"Sắc mặt chị không ổn lắm."
"Tôi không sao." Khương Tình nét mặt nặng nề.
Lam Yên cúi đầu, nhẹ giọng:
"Chị phải giữ sức khoẻ, nếu không..."
Còn chưa nói hết câu, Lam Yên đã xoay người đi.
Khương Tình cũng không muốn hỏi tới câu sau Lam Yên muốn nói gì, chỉ trầm mặc.
Thế nhưng Lam Yên đi chưa được mấy bước, còn chưa tiến vào trong phòng bệnh lại quay trở về.
Khương Tình không hiểu chuyện gì, vừa ngẩng đầu lên Lam Yên đã nhào vào lòng, giọng nói cực hạn yếu ớt:
"Tình à, em..."
Khương Tình nghe thấy rõ hai chữ 'yêu chị' rất khẽ vang lên bên tai mình.
Lam Yên không nói ra thành tiếng, hai chữ ấy cứ mắc ứ trong cổ họng, không phun ra được, chỉ thành tiếng thì thào.
Khương Tình vừa muốn đẩy Lam Yên ra, nhưng Lam Yên ôm rất chặt, thỉnh thoảng còn bật lên tiếng thút thít cực kỳ bi thương.
"Buông..." Còn chưa nói hết câu, sự lạnh lẽo nơi khóe miệng Khương Tình đã đông cứng lại.
Lam Yên nhận ra cả cơ thể Khương Tình bỗng đờ ra, cô ta buông tay nhưng nhìn thấy Khương Tình vẫn bất động nhìn chăm chăm về phía trước, cũng quay đầu lại nhìn.
Vừa thấy người trước mặt, đôi chân Lam Yên trở nên nặng trình trịch, muốn nhúc nhích nhưng không cử động nổi.
Cách đó không xa, Hạ Nhi đứng sững giữa đám đông, những bước chân của người đi người đến vội vã lại qua, chỉ mình cô là đứng im bất động.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên hành lang dài hắt lên người cô, khiến chiếc váy trắng cô mặc trên người gần như trong suốt. Khuôn mặt tuyệt sắc trắng nõn như ngọc tuyệt nhiên không tìm thấy một nụ cười nào, cho dù ánh nắng chói chang đang rọi sáng đôi mắt hổ phách của cô, nhưng sự lạnh giá nơi đáy mắt lại cứ thế lan tận ra bờ môi đỏ mọng, xung quanh là bầu không khí xa cách lạnh lẽo, khiến không ai có cam đảm tới gần.
Khương Tình ngay lập tức hất tay Lam Yên ra, vượt qua đám đông, ánh mắt nâu sẫm chỉ dừng lại trên người Hạ Nhi.
Khương Tình chủ động đi tới, mỗi bước gần hơn, Hạ Nhi gần như có thể ngửi thấy mùi hương như lan như sương thoang thoảng trên người Khương Tình, vô cùng trong lành, dễ chịu.
Hạ Nhi chậm rãi cúi đầu xuống, cho tới khi ánh mắt hổ phách chạm tới đôi giày đắt đỏ đen tuyền.
Khương Tình đã dừng bước trước mặt cô.
Chiếc bóng cao gầy tao nhã chắn gần hết ánh nắng bên ngoài, các bệnh nhân xung quanh đi qua đều không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Cho dù sắc mặt cô lúc này có lạnh hơn nữa, hai nữ nhân đứng cạnh nhau với hình thể tương xứng, dung nhan tuyệt mỹ không gì sánh được vẫn là một bức tranh đẹp mắt, khiến lòng người kinh diễm.
Khương Tình đứng vững trước mặt cô, hai tay buông lỏng, chiếc đồng hồ đắt đỏ trên cổ tay đang yên lặng đếm nhịp thời gian, trầm mặc, tĩnh lặng.
"Bảo bối, em... " Khương Tình lên tiếng, giọng nói ôn nhuận có phần ôn hòa, cực trầm.
Khi chất giọng từ tính quen thuộc ấy lọt vào tai, một cảm giác thoả mãn bỗng lấp đầy lồng ngực Hạ Nhi, là yêu thương không thể đong đếm được.
Khương Tình đang gần trong gang tấc, thậm chí cô có thể cảm nhận được mùi hương thanh mát như sương tuyết kia.
Mùi hương đó thoả mãn nỗi tương tư nhớ nhung đến sắp phát điên của cô.
Hạ Nhi ngước mắt lên, nụ cười bên khoé môi tựa như muôn ngàn đoá hoa tường vi đang bung nở:
"Em đến vì nhớ chị. Nhưng mà..."
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt hổ phách của cô trở nên phát lạnh, cô mấp máy môi:
"Có phải em làm gián đoạn cái gì không?"
Bình luận facebook