Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Nghe Bảo Em Muốn Ngoại Tình? [H++]
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1548010/novel/15372029/1606131110.png-original600webp?sign=ec4deef39dc8e86582fe73f0f787fc18&t=5fff8980)
Ánh trăng sáng len vào từ kẻ hở rèm cửa sổ, yên lặng không tiếng động đáp xuống đùi cô gái, tỏa ra ánh sáng óng ánh mê người.
Cửa sổ không đóng chặt, gió nhẹ bắt đầu lay động rèm cửa, phần ánh sáng đó tựa như cũng đang lay động theo.
Hạ Nhi vô cùng tao nhã nằm xem sách, cái cổ trắng nõn với đường cong duyên dáng, kết hợp với đường cong chiếc cằm đầy tinh xảo.
Mái tóc nâu dài mới gội xong còn vương mùi hoa chanh và bạc hà nhè nhẹ, mùi hương hỗn hợp tầng tầng lan ra như sóng nước, tạo nên một hương vị khiến người ta ngửi thấy sẽ vô cùng thoải mái.
Hạ Nhi đắp chăn mỏng, nhưng đôi chân dài trắng như tuyết lại lộ ra ngoài.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Hạ Nhi nhíu mày nghi hoặc, bình thường giờ này sẽ không ai đến làm phiền cô. Khẽ vén chăn bước xuống giường, vươn tay ra mở cửa.
Dung mạo tinh xảo đến chói mắt của người trước mặt khiến Hạ Nhi đầy kinh ngạc, Khương Tình một thân áo sơ mi xám nhạt, quần âu đen đơn giản không kém phần thanh lịch đang tĩnh lặng nhìn cô.
Khóe môi diễm lệ của Khương Tình nhếch lên:
"Nghe nói em muốn ngoại tình?" Thanh âm lành lạnh vang lên.
Khương Tình nói xong liền nheo mắt liếc Hạ Nhi một cách nguy hiểm làm toàn thân Hạ Nhi cứng đờ.
"Chị... sao lại tới đây?" Hạ Nhi lắp bắp hỏi.
Khương Tình híp đôi mắt hẹp dài, khom lưng nửa quyến rũ nửa âm trầm nói bên tai cô.
"Tôi không tới em sẽ đi ngoại tình à?"
Hạ Nhi vội vàng lắc đầu cười nịnh nọt:
"Em nào dám!"
Khương Tình đưa ngón tay thon dài trắng nõn nhéo cằm Hạ Nhi, đôi môi mỏng hồng nhuận tinh xảo nhếch lên nụ cười âm u lành lạnh:
"Em mà dám làm thế! Tôi sẽ giết em."
Hạ Nhi nhìn ngón trỏ thon thon đang chọc tới khuôn mặt của cô, bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi:
"Chị sao lại vào được nhà em?"
Khương Tình không trả lời, lách người tránh khỏi Hạ Nhi đi vào phòng, bước chân lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, mái tóc đen dài phất phơ tỏa ra hương thơm như lan như sương khiến Hạ Nhi đầu óc mụ mị choáng váng.
Khương Tình vô cùng ưu nhã ngồi lên giường cô,
cười như không cười vuốt vuốt mấy sợi tóc rơi trước mặt, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Hạ Nhi đang thẩn thờ ngoài cửa, phảng phất như vực thẳm đen ngòm ẩn chứa nguy hiểm chết người, lại hấp dẫn người ta không tự chủ được mà mê đắm lao xuống vực sâu tăm tối đó.
"Ông nội không nói với em sao? Ông còn muốn tôi chuyển tới đây. Nhưng tôi chưa đồng ý."
"Vậy từ giờ chị có thể tới đây bất kì lúc nào, phải không?"
Hạ Nhi chậm rãi hỏi, tiện thể hạ tầm mắt không nhìn vào mắt Khương Tình.
Khuôn mặt nữ nhân trước mắt quá mức hấp dẫn đối với cô, nhìn nhiều một chút cô sẽ không thể tự chủ được.
"Sao không nhìn tôi?" Khương Tình ôn nhu cười khẽ hỏi.
Hạ Nhi không biết phải trả lời thế nào, nên thuận thế cúi đầu xuống, nhất thời líu lưỡi quẫn bách, chiếc váy cô đang mặc cổ áo rộng mở, vai áo tuột ra từ lúc nào, đong đưa trên cánh tay, lộ ra cảnh xuân vô hạn.
"Vừa gặp đã mời gọi tôi như thế, tôi không thoã mãn em thì thật có lỗi với bản thân rồi." Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười.
Hạ Nhi hơi xấu hổ, mỗi khi cô nằm đọc sách, vì muốn thoải mái nên luôn mở rộng cổ áo cho dễ thở, đó là thói quen của cô khi ở nhà, trước đây giờ này cũng không ai dám bén mảng tới làm phiền cô, nên lúc cô ra mở cửa cũng quên luôn việc kéo áo lên.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình đang đưa tay lên cổ áo bắt đầu thao tác cởi từng nút áo sơ mi ra, có chút hoảng hốt vội vàng nói:
"Cái này là thói quen! Em không có ý đó!"
"Nhưng giờ tôi có!" Khương Tình thản nhiên cởi nút áo nói.
Hạ Nhi có chút túng quẫn.
Khương Tình bình thản một cách quang minh chính đại nói:
"Đóng cửa lại đi!"
Hạ Nhi cúi đầu nhìn tay mình, sau đó ngoan ngoãn đóng nhẹ cửa, nhìn Khương Tình cười tràn ngập dịu dàng cùng ưu nhã, nói:
"Chị trông rất mệt mỏi, hay là... hay là chị đi tắm đi. Rồi mình ôm nhau ngủ. Được không?"
Khương Tình cởi được gần một phần ba hàng nút áo trên người liền dừng lại, cười như không cười thấp giọng nói:
"Tôi tắm rồi!"
"À... tắm rồi sao? Vậy... vậy chị đói không? Em bảo người làm đồ ăn cho chị nhé?" Hạ Nhi cong khóe mắt mềm mại hỏi.
"Ừ! Em lại đây!" Khương Tình cười nhẹ một tiếng, nằm trên giường chống má biếng nhác nói.
"Hả?" Hạ Nhi không hiểu liền hỏi lại.
Khương Tình ung dung thản nhiên giải thích.
"Tôi đói! Em lại đây! Tôi ăn em!"
Một rặng mây đỏ liền hiện lên má Hạ Nhi, khuôn mặt cô vốn trắng nõn nên chỉ liếc mắt Khương Tình liền nhìn thấy, hơi thở Khương Tình lập tức liền thay đổi.
Hạ Nhi hơi khựng lại, ánh mắt Khương Tình trở nên nặng nề khiến cô có chút hoang mang, sau đó lại nghe Khương Tình thản nhiên nói:
"Qua đây! Đừng để tôi nói lần thứ hai."
Hạ Nhi khẽ thở dài.
Thục nữ gì chứ, cũng không phải lần đầu tiên a.
Hạ Nhi nghĩ thế nhưng bước chân đi về phía Khương Tình lại chậm rì rì.
Khương Tình mất kiên nhẫn liền ngồi dậy, vươn tay kéo Hạ Nhi đổ ập lên người mình.
Hạ Nhi chưa kịp kinh hoảng thì Khương Tình đã xoay người lại, đè Hạ Nhi dưới thân, mái tóc đen xoã tung mất trật tự, cười ôn nhuận dịu dàng nói bên tai cô:
"Nhớ tôi lắm phải không?"
Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn dung mạo hoa mỹ sát rạt bên cạnh mình, gật đầu thản nhiên nói:
"Ừm! Rất nhớ chị!"
Hạ Nhi ngoan ngoãn trả lời như vậy khiến Khương Tình vô cùng hài lòng, bàn tay đưa ra trước ngực tháo từng dây thắt trên váy, chiếc váy mỏng nhẹ dưới bàn tay thuần thục của Khương Tình lập tức bị cởi bỏ hoàn toàn, lộ ra dưới ánh mắt Khương Tình là một nữ nhân tuyệt sắc hoàn mỹ, từng đường cong lả lướt mềm mại, làn da trắng nõn non mịn toả sáng dưới ánh trăng, mái tóc nâu dài xoã tung trên giường, đôi mắt hổ phách ướt át mị hoặc đến tận cùng.
Ánh mắt Khương Tình chậm rãi tối xuống, âm u mang theo dục vọng chiếm hữu không hề che giấu, cúi đầu há miệng cắn nhẹ lên bả vai Hạ Nhi.
Khương Tình cắn một cái khiến cả người Hạ Nhi gân cốt tê dại, tê từ đầu ngón chân tê lên, cảm giác vừa không dễ chịu vừa khiến Hạ Nhi bị kích thích.
Khương Tình cắn xong liền liếm lên làn da đang ửng đỏ đó, đầu lưỡi ướt át lại ấm nóng khiến Hạ Nhi không kiềm được run nhẹ.
Hạ Nhi nghiêng người tránh né, Khương Tình ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi tỏ vẻ bất mãn, liền bị Hạ Nhi chồm người hôn lấy, hai cánh môi mềm mại áp lên môi Khương Tình không ngừng hút vào, đầu lưỡi đinh hương cạy mở răng Khương Tình chui vào tìm kiếm, hai đầu lưỡi ướt át cuốn lấy nhau, nụ hôn sâu này vừa kích tình vừa mãnh liệt đến mức cả hai cùng thở gấp kịch liệt, Hạ Nhi quấn lấy môi lưỡi Khương Tình rất lâu, đây là nụ hôn lâu nhất mà trước giờ hai người từng hôn, đầu lưỡi Khương Tình bị Hạ Nhi mút đến tê rần, thân thể nóng bừng như lửa đốt, một tay Khương Tình len lỏi vào tóc Hạ Nhi, những sợi tóc mềm mại luồn qua kẽ tay cảm giác thư sướng vui thích đến nỗi Hạ Nhi than thở một tiếng.
Tay còn lại Khương Tình siết nhẹ eo Hạ Nhi, sát nhập cơ thể trần trụi ấm áp của cô vào người mình, cảm nhận được thân thể Hạ Nhi từng trận run rẩy khe khẽ, bàn tay Khương Tình xoa nắn ở eo cô lại tăng thêm lực đạo. Hạ Nhi rên lên một tiếng.
Một lúc sau Hạ Nhi không thở nổi nữa, trong khoang miệng của cô toàn bộ đều nhiễm mùi vị của Khương Tình, cô vươn tay muốn đẩy Khương Tình ra, nhưng Khương Tình vẫn cố chấp không buông, bờ môi mỏng ướt át không ngừng ngậm môi dưới của cô mà mút, vang lên âm thanh "chụt chụt" khiến Hạ Nhi có chút xấu hổ.
Khương Tình rời môi Hạ Nhi, thấp giọng khàn khàn:
"Bảo Bối! Tôi đã rất nhớ em!" Không đợi Hạ Nhi trả lời, Khương Tình cúi thấp đầu sát vào tai Hạ Nhi, tay ở eo vuốt ve đi xuống bờ mông tròn trịa bóp nhẹ một cái, thanh âm quyến rũ lại từ tính:
"Tôi nhớ cơ thể em, nhớ từng hơi thở dồn dập của em khi tôi vuốt ve, nhớ đến những âm thanh rên rỉ tên tôi trong cao trào sung sướng."
Hạ Nhi đỏ mặt vô cùng xấu hổ, vội vàng nỉ non mềm mại nói:
"Xin chị... đừng nói nữa."
Khương Tình cười khẽ, dùng lực xoay người để Hạ Nhi nằm trên người mình, bàn tay đưa vòng ra phía sau mông cô, từ từ một đường thâm nhập vào.
Ngón tay liền chạm phải một mảng lầy lội ướt đẫm thứ nước trơn trượt, Khương Tình không nhịn được liền vuốt ve mơn trớn vùng chân tâm ẩm ướt mẫn cảm non mềm đó, mặc kệ Hạ Nhi đang đỏ bừng mặt vì động tình, ngón tay thon dài tuyệt mỹ làm động tác đâm chọc nhẹ nhàng chậm rãi trêu chọc ở bên ngoài, khiến Hạ Nhi ngứa ngáy khó nhịn rên khẽ:
"Ah... mau... mau chút..."
Khương Tình cười nhẹ trêu chọc:
"Mau cái gì nào?"
Hạ Nhi không nhịn được liên tục vặn vẹo thân thể, như có như không cọ sát chân tâm nóng hổi ẩm ướt lên ngón tay Khương Tình ở bên ngoài. Nhưng Khương Tình không muốn để Hạ Nhi được như ý, đầu ngón tay vẫn vô cùng chuẩn xác chỉ chậm rãi nhấp nhấp chọc chọc một đốt tay, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa khô nóng khiến Hạ Nhi vô cùng khó chịu, nhỏ giọng nỉ non như tiếng khóc:
"Cho em... làm ơn.. mau đi...ah.."
Khương Tình nghe nữ nhân của mình như đang chịu đựng vô hạn uỷ khuất, khẩn cầu mình thoã mãn cô liền có chút không nhịn được, nhưng Khương Tình cố gắng nhẫn nại, giọng trầm khàn đầy quyến rũ như than thở:
"Bảo Bối! Em muốn gì? Tự mình làm đi."
Hạ Nhi ngước đôi mắt hổ phách ngập nước nhìn Khương Tình, nhưng đáp lại cô chỉ là nụ cười quyến rũ yêu nghiệt, đầu ngón tay cứ liên tục thọc cô nhẹ nhàng chậm rãi đến không chịu nổi, toàn thân cô bị hãm sâu trong cái vòng khoái cảm đó.
"Coi nào! Tay tôi đang ở đó đấy thôi, em muốn nó mà." Giọng Khương Tình như u linh trong địa ngục, quyến rũ cùng khơi gợi dục vọng điên cuồng trong cô.
Hạ Nhi không chịu nổi nữa, dứt khoát ngồi thẳng dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay Khương Tình giữ chặt, sau đó liền ngồi mạnh xuống.
Hai ngón tay vốn dĩ đang đâm chọc rất nông bên ngoài liền cắm sâu vào trong.
"Ah..." một cảm giác thư sướng thoải mái khiến Hạ Nhi mất hết lý trí, cô không cần biết thục nữ uyển chuyển hay đoan trang hiền thục là gì nữa, dứt khoát đưa đẩy mông liên tục.
"Bảo Bối! Đúng rồi... tự nhấp đi nào." Khương Tình trầm giọng khàn khàn dụ dỗ.
"Ưm..." Hạ Nhi đưa đẩy eo, tư thế này khiến tay Khương Tình đâm vào nơi sâu nhất, Hạ Nhi thoải mái đến nỗi rên rỉ thở gấp liên tục.
Khương Tình nhìn hai ngón tay mình đang bị nơi non mềm ấm nóng bao bọc mút lấy rồi lại phun ra, không cử động mà để Hạ Nhi tự mình di chuyển, nhìn Hạ Nhi như một tiểu yêu tinh quyến rũ câu người mị hoặc không gì tả nổi, thân thể chuyển động lên xuống rồi tới lui, mật dịch trong suốt liên tục tuôn ra ướt đẫm bàn tay cô, hai khoả mềm mại trước ngực theo từng chuyển động mà nhấp nhô lên xuống, đầu nhũ hoa đỏ hồng tô điểm trên bầu ngực trắng nõn trông rất tinh xảo đẹp đẽ, quyến rũ đến mức khiến Khương Tình liên tục nuốt nước miếng vì thèm thuồng, khuôn mặt Hạ Nhi đỏ bừng nhuốm đầy nhục dục, đôi mắt to tròn nhuộm một tầng hơi nước, tựa như một quả nho dính sương sớm, mơ mơ màng màng hiện lên sự đê mê khoái lạc, răng cắn nhẹ môi mọng hờ hững tạo nên phong tình quyến rũ đầy câu dẫn, Khương Tình dùng toàn lực kiềm chế bản thân để không đâm chết nữ nhân trước mặt mình.
"Ah... thật thoải mái... ưm.." Hạ Nhi uốn éo liên tục, mái tóc nâu dài xoã tung bao phủ xung quanh cô, uốn lượn theo từng chuyển động xinh đẹp yêu mị của cô.
Để nhìn được vẻ đẹp kinh tâm động phách này, Khương Tình hầu như đã lấy ra toàn bộ sự kiên nhẫn của bản thân, cô cong nhẹ ngón tay thon dài có phần thô lỗ không ngừng sờ soạng tìm kiếm, chọc ngoáy ép ra mật hoa óng ánh, dòng suối ngọt ngào trong đó không ngừng trào ra.
"Ah...ah...Tình ah..." Do ngón tay Khương Tình đột nhiên cong lên chọc ngoáy, Hạ Nhi bị khoái cảm đó đánh úp đến làm cho phải phát ra tiếng rên rỉ.
Khương Tình ngay lập tức dẹp bỏ luôn ý nghĩ muốn nhìn Hạ Nhi tự làm bản thân cao trào, chống một tay ngồi dậy đẩy ngã Hạ Nhi xuống giường.
"Mẹ kiếp! Tôi điên lên mất!" Thanh âm khàn đục đầy dục vọng không thể kiềm chế.
Khương Tình dùng sức đâm mạnh hai ngón tay đang ở bên trong cơ thể Hạ Nhi.
"Ah... nữa... nhanh... mau chút a.." Hạ Nhi cong người lên, bàn tay nắm chặt ga giường đến nhăn nhúm, ánh mắt nhìn Khương Tình vô hạn đòi hỏi cùng khẩn cầu.
Khương Tình thở dồn dập, lực đạo càng lúc càng mạnh mẽ, hai ngón tay ra ra vào vào mang theo tiếng nước róc rách \*\*\* \*\*.
"Tôi sẽ làm hỏng em mất! Tôi không kiềm chế được nữa." Khương Tình nỉ non khàn giọng nói.
Sau đó một ngón tay nữa liền chen vào, ba ngón tay lập tức đâm vừa mạnh vừa sâu bên trong.
"Ah... làm chết em cũng được! Tình! Mau a..."
Âm thanh phóng đãng đến cùng cực đó khiến Khương Tình như phát điên, ba ngón tay vừa nhanh vừa mạnh ra ra vào vào liên tục trong cơ thể cô.
Nữ nhân dưới thân thấp giọng rên rỉ tên cô không ngừng, yêu kiều bá mị lại tràn đầy dục vọng không thể kiềm chế.
"Tình.. muốn em... ah..." Hạ Nhi rên siết bấu chặt năm ngón tay lên ga giường, ưỡn cong người lên đón nhận từng trận thúc mạnh bạo từ ba ngón tay Khương Tình, một dòng nước trong suốt bên trong chân tâm tuôn trào ra ướt đẫm cả ga giường, Khương Tình chưa bao giờ thấy Hạ Nhi ra nhiều đến như thế, thân thể Hạ Nhi run rẩy liên hồi.
Thân thể Khương Tình cũng run nhẹ, cảm giác thư sướng cùng khoái cảm khi nhìn thấy nữ nhân dưới thân mình đạt cực hạn sung sướng, cao trào liên tục rên rỉ tên cô, chân tâm cô ướt đẫm khó nhịn.
Ánh trăng sáng len vào từ kẻ hở rèm cửa sổ, yên lặng không tiếng động đáp xuống đùi cô gái, tỏa ra ánh sáng óng ánh mê người.
Cửa sổ không đóng chặt, gió nhẹ bắt đầu lay động rèm cửa, phần ánh sáng đó tựa như cũng đang lay động theo.
Hạ Nhi vô cùng tao nhã nằm xem sách, cái cổ trắng nõn với đường cong duyên dáng, kết hợp với đường cong chiếc cằm đầy tinh xảo.
Mái tóc nâu dài mới gội xong còn vương mùi hoa chanh và bạc hà nhè nhẹ, mùi hương hỗn hợp tầng tầng lan ra như sóng nước, tạo nên một hương vị khiến người ta ngửi thấy sẽ vô cùng thoải mái.
Hạ Nhi đắp chăn mỏng, nhưng đôi chân dài trắng như tuyết lại lộ ra ngoài.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Hạ Nhi nhíu mày nghi hoặc, bình thường giờ này sẽ không ai đến làm phiền cô. Khẽ vén chăn bước xuống giường, vươn tay ra mở cửa.
Dung mạo tinh xảo đến chói mắt của người trước mặt khiến Hạ Nhi đầy kinh ngạc, Khương Tình một thân áo sơ mi xám nhạt, quần âu đen đơn giản không kém phần thanh lịch đang tĩnh lặng nhìn cô.
Khóe môi diễm lệ của Khương Tình nhếch lên:
"Nghe nói em muốn ngoại tình?" Thanh âm lành lạnh vang lên.
Khương Tình nói xong liền nheo mắt liếc Hạ Nhi một cách nguy hiểm làm toàn thân Hạ Nhi cứng đờ.
"Chị... sao lại tới đây?" Hạ Nhi lắp bắp hỏi.
Khương Tình híp đôi mắt hẹp dài, khom lưng nửa quyến rũ nửa âm trầm nói bên tai cô.
"Tôi không tới em sẽ đi ngoại tình à?"
Hạ Nhi vội vàng lắc đầu cười nịnh nọt:
"Em nào dám!"
Khương Tình đưa ngón tay thon dài trắng nõn nhéo cằm Hạ Nhi, đôi môi mỏng hồng nhuận tinh xảo nhếch lên nụ cười âm u lành lạnh:
"Em mà dám làm thế! Tôi sẽ giết em."
Hạ Nhi nhìn ngón trỏ thon thon đang chọc tới khuôn mặt của cô, bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi:
"Chị sao lại vào được nhà em?"
Khương Tình không trả lời, lách người tránh khỏi Hạ Nhi đi vào phòng, bước chân lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, mái tóc đen dài phất phơ tỏa ra hương thơm như lan như sương khiến Hạ Nhi đầu óc mụ mị choáng váng.
Khương Tình vô cùng ưu nhã ngồi lên giường cô,
cười như không cười vuốt vuốt mấy sợi tóc rơi trước mặt, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Hạ Nhi đang thẩn thờ ngoài cửa, phảng phất như vực thẳm đen ngòm ẩn chứa nguy hiểm chết người, lại hấp dẫn người ta không tự chủ được mà mê đắm lao xuống vực sâu tăm tối đó.
"Ông nội không nói với em sao? Ông còn muốn tôi chuyển tới đây. Nhưng tôi chưa đồng ý."
"Vậy từ giờ chị có thể tới đây bất kì lúc nào, phải không?"
Hạ Nhi chậm rãi hỏi, tiện thể hạ tầm mắt không nhìn vào mắt Khương Tình.
Khuôn mặt nữ nhân trước mắt quá mức hấp dẫn đối với cô, nhìn nhiều một chút cô sẽ không thể tự chủ được.
"Sao không nhìn tôi?" Khương Tình ôn nhu cười khẽ hỏi.
Hạ Nhi không biết phải trả lời thế nào, nên thuận thế cúi đầu xuống, nhất thời líu lưỡi quẫn bách, chiếc váy cô đang mặc cổ áo rộng mở, vai áo tuột ra từ lúc nào, đong đưa trên cánh tay, lộ ra cảnh xuân vô hạn.
"Vừa gặp đã mời gọi tôi như thế, tôi không thoã mãn em thì thật có lỗi với bản thân rồi." Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười.
Hạ Nhi hơi xấu hổ, mỗi khi cô nằm đọc sách, vì muốn thoải mái nên luôn mở rộng cổ áo cho dễ thở, đó là thói quen của cô khi ở nhà, trước đây giờ này cũng không ai dám bén mảng tới làm phiền cô, nên lúc cô ra mở cửa cũng quên luôn việc kéo áo lên.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình đang đưa tay lên cổ áo bắt đầu thao tác cởi từng nút áo sơ mi ra, có chút hoảng hốt vội vàng nói:
"Cái này là thói quen! Em không có ý đó!"
"Nhưng giờ tôi có!" Khương Tình thản nhiên cởi nút áo nói.
Hạ Nhi có chút túng quẫn.
Khương Tình bình thản một cách quang minh chính đại nói:
"Đóng cửa lại đi!"
Hạ Nhi cúi đầu nhìn tay mình, sau đó ngoan ngoãn đóng nhẹ cửa, nhìn Khương Tình cười tràn ngập dịu dàng cùng ưu nhã, nói:
"Chị trông rất mệt mỏi, hay là... hay là chị đi tắm đi. Rồi mình ôm nhau ngủ. Được không?"
Khương Tình cởi được gần một phần ba hàng nút áo trên người liền dừng lại, cười như không cười thấp giọng nói:
"Tôi tắm rồi!"
"À... tắm rồi sao? Vậy... vậy chị đói không? Em bảo người làm đồ ăn cho chị nhé?" Hạ Nhi cong khóe mắt mềm mại hỏi.
"Ừ! Em lại đây!" Khương Tình cười nhẹ một tiếng, nằm trên giường chống má biếng nhác nói.
"Hả?" Hạ Nhi không hiểu liền hỏi lại.
Khương Tình ung dung thản nhiên giải thích.
"Tôi đói! Em lại đây! Tôi ăn em!"
Một rặng mây đỏ liền hiện lên má Hạ Nhi, khuôn mặt cô vốn trắng nõn nên chỉ liếc mắt Khương Tình liền nhìn thấy, hơi thở Khương Tình lập tức liền thay đổi.
Hạ Nhi hơi khựng lại, ánh mắt Khương Tình trở nên nặng nề khiến cô có chút hoang mang, sau đó lại nghe Khương Tình thản nhiên nói:
"Qua đây! Đừng để tôi nói lần thứ hai."
Hạ Nhi khẽ thở dài.
Thục nữ gì chứ, cũng không phải lần đầu tiên a.
Hạ Nhi nghĩ thế nhưng bước chân đi về phía Khương Tình lại chậm rì rì.
Khương Tình mất kiên nhẫn liền ngồi dậy, vươn tay kéo Hạ Nhi đổ ập lên người mình.
Hạ Nhi chưa kịp kinh hoảng thì Khương Tình đã xoay người lại, đè Hạ Nhi dưới thân, mái tóc đen xoã tung mất trật tự, cười ôn nhuận dịu dàng nói bên tai cô:
"Nhớ tôi lắm phải không?"
Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn dung mạo hoa mỹ sát rạt bên cạnh mình, gật đầu thản nhiên nói:
"Ừm! Rất nhớ chị!"
Hạ Nhi ngoan ngoãn trả lời như vậy khiến Khương Tình vô cùng hài lòng, bàn tay đưa ra trước ngực tháo từng dây thắt trên váy, chiếc váy mỏng nhẹ dưới bàn tay thuần thục của Khương Tình lập tức bị cởi bỏ hoàn toàn, lộ ra dưới ánh mắt Khương Tình là một nữ nhân tuyệt sắc hoàn mỹ, từng đường cong lả lướt mềm mại, làn da trắng nõn non mịn toả sáng dưới ánh trăng, mái tóc nâu dài xoã tung trên giường, đôi mắt hổ phách ướt át mị hoặc đến tận cùng.
Ánh mắt Khương Tình chậm rãi tối xuống, âm u mang theo dục vọng chiếm hữu không hề che giấu, cúi đầu há miệng cắn nhẹ lên bả vai Hạ Nhi.
Khương Tình cắn một cái khiến cả người Hạ Nhi gân cốt tê dại, tê từ đầu ngón chân tê lên, cảm giác vừa không dễ chịu vừa khiến Hạ Nhi bị kích thích.
Khương Tình cắn xong liền liếm lên làn da đang ửng đỏ đó, đầu lưỡi ướt át lại ấm nóng khiến Hạ Nhi không kiềm được run nhẹ.
Hạ Nhi nghiêng người tránh né, Khương Tình ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi tỏ vẻ bất mãn, liền bị Hạ Nhi chồm người hôn lấy, hai cánh môi mềm mại áp lên môi Khương Tình không ngừng hút vào, đầu lưỡi đinh hương cạy mở răng Khương Tình chui vào tìm kiếm, hai đầu lưỡi ướt át cuốn lấy nhau, nụ hôn sâu này vừa kích tình vừa mãnh liệt đến mức cả hai cùng thở gấp kịch liệt, Hạ Nhi quấn lấy môi lưỡi Khương Tình rất lâu, đây là nụ hôn lâu nhất mà trước giờ hai người từng hôn, đầu lưỡi Khương Tình bị Hạ Nhi mút đến tê rần, thân thể nóng bừng như lửa đốt, một tay Khương Tình len lỏi vào tóc Hạ Nhi, những sợi tóc mềm mại luồn qua kẽ tay cảm giác thư sướng vui thích đến nỗi Hạ Nhi than thở một tiếng.
Tay còn lại Khương Tình siết nhẹ eo Hạ Nhi, sát nhập cơ thể trần trụi ấm áp của cô vào người mình, cảm nhận được thân thể Hạ Nhi từng trận run rẩy khe khẽ, bàn tay Khương Tình xoa nắn ở eo cô lại tăng thêm lực đạo. Hạ Nhi rên lên một tiếng.
Một lúc sau Hạ Nhi không thở nổi nữa, trong khoang miệng của cô toàn bộ đều nhiễm mùi vị của Khương Tình, cô vươn tay muốn đẩy Khương Tình ra, nhưng Khương Tình vẫn cố chấp không buông, bờ môi mỏng ướt át không ngừng ngậm môi dưới của cô mà mút, vang lên âm thanh "chụt chụt" khiến Hạ Nhi có chút xấu hổ.
Khương Tình rời môi Hạ Nhi, thấp giọng khàn khàn:
"Bảo Bối! Tôi đã rất nhớ em!" Không đợi Hạ Nhi trả lời, Khương Tình cúi thấp đầu sát vào tai Hạ Nhi, tay ở eo vuốt ve đi xuống bờ mông tròn trịa bóp nhẹ một cái, thanh âm quyến rũ lại từ tính:
"Tôi nhớ cơ thể em, nhớ từng hơi thở dồn dập của em khi tôi vuốt ve, nhớ đến những âm thanh rên rỉ tên tôi trong cao trào sung sướng."
Hạ Nhi đỏ mặt vô cùng xấu hổ, vội vàng nỉ non mềm mại nói:
"Xin chị... đừng nói nữa."
Khương Tình cười khẽ, dùng lực xoay người để Hạ Nhi nằm trên người mình, bàn tay đưa vòng ra phía sau mông cô, từ từ một đường thâm nhập vào.
Ngón tay liền chạm phải một mảng lầy lội ướt đẫm thứ nước trơn trượt, Khương Tình không nhịn được liền vuốt ve mơn trớn vùng chân tâm ẩm ướt mẫn cảm non mềm đó, mặc kệ Hạ Nhi đang đỏ bừng mặt vì động tình, ngón tay thon dài tuyệt mỹ làm động tác đâm chọc nhẹ nhàng chậm rãi trêu chọc ở bên ngoài, khiến Hạ Nhi ngứa ngáy khó nhịn rên khẽ:
"Ah... mau... mau chút..."
Khương Tình cười nhẹ trêu chọc:
"Mau cái gì nào?"
Hạ Nhi không nhịn được liên tục vặn vẹo thân thể, như có như không cọ sát chân tâm nóng hổi ẩm ướt lên ngón tay Khương Tình ở bên ngoài. Nhưng Khương Tình không muốn để Hạ Nhi được như ý, đầu ngón tay vẫn vô cùng chuẩn xác chỉ chậm rãi nhấp nhấp chọc chọc một đốt tay, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa khô nóng khiến Hạ Nhi vô cùng khó chịu, nhỏ giọng nỉ non như tiếng khóc:
"Cho em... làm ơn.. mau đi...ah.."
Khương Tình nghe nữ nhân của mình như đang chịu đựng vô hạn uỷ khuất, khẩn cầu mình thoã mãn cô liền có chút không nhịn được, nhưng Khương Tình cố gắng nhẫn nại, giọng trầm khàn đầy quyến rũ như than thở:
"Bảo Bối! Em muốn gì? Tự mình làm đi."
Hạ Nhi ngước đôi mắt hổ phách ngập nước nhìn Khương Tình, nhưng đáp lại cô chỉ là nụ cười quyến rũ yêu nghiệt, đầu ngón tay cứ liên tục thọc cô nhẹ nhàng chậm rãi đến không chịu nổi, toàn thân cô bị hãm sâu trong cái vòng khoái cảm đó.
"Coi nào! Tay tôi đang ở đó đấy thôi, em muốn nó mà." Giọng Khương Tình như u linh trong địa ngục, quyến rũ cùng khơi gợi dục vọng điên cuồng trong cô.
Hạ Nhi không chịu nổi nữa, dứt khoát ngồi thẳng dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay Khương Tình giữ chặt, sau đó liền ngồi mạnh xuống.
Hai ngón tay vốn dĩ đang đâm chọc rất nông bên ngoài liền cắm sâu vào trong.
"Ah..." một cảm giác thư sướng thoải mái khiến Hạ Nhi mất hết lý trí, cô không cần biết thục nữ uyển chuyển hay đoan trang hiền thục là gì nữa, dứt khoát đưa đẩy mông liên tục.
"Bảo Bối! Đúng rồi... tự nhấp đi nào." Khương Tình trầm giọng khàn khàn dụ dỗ.
"Ưm..." Hạ Nhi đưa đẩy eo, tư thế này khiến tay Khương Tình đâm vào nơi sâu nhất, Hạ Nhi thoải mái đến nỗi rên rỉ thở gấp liên tục.
Khương Tình nhìn hai ngón tay mình đang bị nơi non mềm ấm nóng bao bọc mút lấy rồi lại phun ra, không cử động mà để Hạ Nhi tự mình di chuyển, nhìn Hạ Nhi như một tiểu yêu tinh quyến rũ câu người mị hoặc không gì tả nổi, thân thể chuyển động lên xuống rồi tới lui, mật dịch trong suốt liên tục tuôn ra ướt đẫm bàn tay cô, hai khoả mềm mại trước ngực theo từng chuyển động mà nhấp nhô lên xuống, đầu nhũ hoa đỏ hồng tô điểm trên bầu ngực trắng nõn trông rất tinh xảo đẹp đẽ, quyến rũ đến mức khiến Khương Tình liên tục nuốt nước miếng vì thèm thuồng, khuôn mặt Hạ Nhi đỏ bừng nhuốm đầy nhục dục, đôi mắt to tròn nhuộm một tầng hơi nước, tựa như một quả nho dính sương sớm, mơ mơ màng màng hiện lên sự đê mê khoái lạc, răng cắn nhẹ môi mọng hờ hững tạo nên phong tình quyến rũ đầy câu dẫn, Khương Tình dùng toàn lực kiềm chế bản thân để không đâm chết nữ nhân trước mặt mình.
"Ah... thật thoải mái... ưm.." Hạ Nhi uốn éo liên tục, mái tóc nâu dài xoã tung bao phủ xung quanh cô, uốn lượn theo từng chuyển động xinh đẹp yêu mị của cô.
Để nhìn được vẻ đẹp kinh tâm động phách này, Khương Tình hầu như đã lấy ra toàn bộ sự kiên nhẫn của bản thân, cô cong nhẹ ngón tay thon dài có phần thô lỗ không ngừng sờ soạng tìm kiếm, chọc ngoáy ép ra mật hoa óng ánh, dòng suối ngọt ngào trong đó không ngừng trào ra.
"Ah...ah...Tình ah..." Do ngón tay Khương Tình đột nhiên cong lên chọc ngoáy, Hạ Nhi bị khoái cảm đó đánh úp đến làm cho phải phát ra tiếng rên rỉ.
Khương Tình ngay lập tức dẹp bỏ luôn ý nghĩ muốn nhìn Hạ Nhi tự làm bản thân cao trào, chống một tay ngồi dậy đẩy ngã Hạ Nhi xuống giường.
"Mẹ kiếp! Tôi điên lên mất!" Thanh âm khàn đục đầy dục vọng không thể kiềm chế.
Khương Tình dùng sức đâm mạnh hai ngón tay đang ở bên trong cơ thể Hạ Nhi.
"Ah... nữa... nhanh... mau chút a.." Hạ Nhi cong người lên, bàn tay nắm chặt ga giường đến nhăn nhúm, ánh mắt nhìn Khương Tình vô hạn đòi hỏi cùng khẩn cầu.
Khương Tình thở dồn dập, lực đạo càng lúc càng mạnh mẽ, hai ngón tay ra ra vào vào mang theo tiếng nước róc rách \*\*\* \*\*.
"Tôi sẽ làm hỏng em mất! Tôi không kiềm chế được nữa." Khương Tình nỉ non khàn giọng nói.
Sau đó một ngón tay nữa liền chen vào, ba ngón tay lập tức đâm vừa mạnh vừa sâu bên trong.
"Ah... làm chết em cũng được! Tình! Mau a..."
Âm thanh phóng đãng đến cùng cực đó khiến Khương Tình như phát điên, ba ngón tay vừa nhanh vừa mạnh ra ra vào vào liên tục trong cơ thể cô.
Nữ nhân dưới thân thấp giọng rên rỉ tên cô không ngừng, yêu kiều bá mị lại tràn đầy dục vọng không thể kiềm chế.
"Tình.. muốn em... ah..." Hạ Nhi rên siết bấu chặt năm ngón tay lên ga giường, ưỡn cong người lên đón nhận từng trận thúc mạnh bạo từ ba ngón tay Khương Tình, một dòng nước trong suốt bên trong chân tâm tuôn trào ra ướt đẫm cả ga giường, Khương Tình chưa bao giờ thấy Hạ Nhi ra nhiều đến như thế, thân thể Hạ Nhi run rẩy liên hồi.
Thân thể Khương Tình cũng run nhẹ, cảm giác thư sướng cùng khoái cảm khi nhìn thấy nữ nhân dưới thân mình đạt cực hạn sung sướng, cao trào liên tục rên rỉ tên cô, chân tâm cô ướt đẫm khó nhịn.
Bình luận facebook