Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92: Em Nghĩ Chị Nên Nhốt Em Lại
Hạ Nhi vừa cùng Khương Tình bước xuống sảnh, liền bị một cái bóng nhanh như gió lao tới ôm chầm lấy. Hạ Nhi nhìn cô nàng nhỏ nhắn thanh thuần đáng yêu trước mặt, cười dịu dàng nói:
"Coi kìa! Cậu khóc đấy à?" Hạ Nhi vươn tay vỗ vỗ bờ vai nhỏ gầy của Lương Hạ, chỉ nghe tiếng Lương Hạ từng trận thút thít nức nở, khóc đến thương tâm.
"Cậu... hức... nữ nhân đáng ghét này... cậu có biết năm ngày qua tớ lo cho cậu... hức... đến mất ăn mất ngủ không hả?" Lương Hạ khóc đầy ấm ức.
"Ôi rồi! Tớ xin lỗi vì để cậu lo lắng. Cậu xem, nước mắt nước mũi dính hết lên người tớ." Hạ Nhi cười khẽ trêu chọc.
Lương Hạ bĩu môi, hậm hực nỉ non nói:
"Cho cậu bị bẩn chết luôn." Nói xong liền rời khỏi Hạ Nhi.
Khương Tình đứng bên cạnh liền trong túi lấy ra một mảnh khăn tay đưa cho Lương Hạ. Cô nàng rụt rè nhận lấy rồi thấp giọng cảm ơn.
"Mau tới bàn ăn đi." Giọng ông Hạ ôn hoà nói.
Một bàn sáu người ngồi lại với nhau, trước mặt là những món ăn thịnh soạn đẹp mắt trông vô cùng ngon lành tinh xảo.
Hạ Minh Phát nhìn cô cháu gái của mình liền nhỏ giọng tò mò hỏi:
"Con làm cách nào mà bình yên trốn ra khỏi Dung gia thế?"
Hạ Nhi một tay chống má, một tay đùa nghịch con dao trước mặt thấp giọng nói:
"Thì cứ thế mà trốn ra thôi. Con vừa thoát khỏi tên biến thái đó, cậu không hỏi thăm con có bị thương không mà đã quan tâm đến chuyện khác."
Hạ Minh Phát liền bĩu môi, liếc mắt về phía Khương Tình đang ưu nhã giúp Hạ Nhi cắt từng miếng thịt nhỏ nói:
"Có Khương Tình ở đây, con làm sao mà bị thương được?"
Khương Tình ngẩng đầu lên, cười khẽ nhìn Hạ Minh Phát nói:
"Con thật sự chả làm gì cả, lúc con vừa định điều động Lam Bang thì cô ấy đã chạy thoát rồi."
Ông Hạ nghe thấy Khương Tình lúc đó muốn điều động Lam Bang thì khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
"Con định làm thế? Khương Tình! Đó là bất chấp hậu quả, ảnh hưởng đến Khương gia rất nặng nề đấy."
Khương Tình liền cúi thấp đầu ôn nhuận nở nụ cười, tay vẫn thư thả tao nhã cắt nhỏ miếng thịt trong đĩa, giọng nói ôn hoà thản nhiên:
"Con nhìn thấy Hạ Nhi ở đó liền không muốn nghĩ nhiều như vậy. Bại lộ một cái Lam Bang thôi, con có thể dựng lên một cái, cũng có thể làm ra cái thứ hai. Hạ Nhi lại chỉ có một. Con tất nhiên sẽ chọn cô ấy."
Ông Hạ nghe thấy vậy liền cảm động, chính ông cũng không dám cường quyền dùng toàn bộ thế lực của Hạ gia mà cứu Hạ Nhi, một phần vì nắm chắc sẽ thua Dung gia, Hạ gia vốn dĩ chỉ nắm vững về kinh tế ngầm, hắc đạo cũng có nhưng lại không phải thuộc dạng bá chủ như Dung gia, cũng không có tiềm lực ẩn giấu sâu như Khương gia.
Hạ Nhi nghe thấy về Lam Bang liền có chút không hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi:
"Lam Bang là cái gì?"
Khương Tình liếc mắt nhìn Hạ Nhi, không trả lời mà vươn tay cầm lấy cái dao trong tay Hạ Nhi, hơi nhíu mày nhìn Hạ Nhi cảnh cáo, sau đó lấy dĩa thịt đã được thái nhỏ cẩn thận để trước mặt cô, vô cùng ôn hoà dịu dàng nói:
"Ăn đi! Cầm dao nghịch không sợ cứa phải tay à?"
Hạ Nhi liền không hỏi nữa, ngoan ngoãn cầm lấy thìa xử lý đĩa thức ăn Khương Tình đưa.
An Tranh đang ngồi đối diện Khương Tình, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhi rồi nói:
"Nhưng sao Hạ Nhi lại đụng đến Dung Lạc? Nữ nhân đó không tầm thường chút nào. Là nữ vương của giới hắc đạo đó. Thế lực ở Dung gia trong nước còn không mạnh bằng thế lực của cô ta ở nước ngoài đâu."
Ông Hạ gật gù tựa như trầm ngâm:
"Đúng vậy! Dung gia vốn dĩ gốc rễ chính là một quý tộc thuộc hoàng gia nước A. Dung Lạc là con gái duy nhất của công nương Dania. Vốn được nuôi dạy và sống trong môi trường của hoàng tộc A quốc. Dung gia lại là gia tộc mở rộng tầm kiểm soát với các tội phạm có tổ chức từ NY cho tới CCG, mở nhiều sòng bạc lớn khắp thế giới, từ việc thu tiền bảo kê, buôn vũ khí, buôn bán hàng cấm, tới kinh doanh ô tô, bất động sản... rồi can thiệp đến cả những vấn đề lớn hơn nữa. Thực lực mạnh mẽ kinh người."
Hạ Nhi nghe thấy liền ngẩng đầu lên hỏi:
"Vậy sao cô ta không ở nước ngoài, mà lại về nước tiếp quản Dung gia chứ?"
Ông Hạ thần sắc nghiêm trọng một lúc, sau đó mở miệng nói:
"Ta cũng không rõ, nhưng từ trước đến giờ Dung Tuyệt rất ít ra nước A, thế lực Dung gia kể từ khi Dung Tuyệt lên làm gia chủ lại chủ yếu phát triển ở trong nước. Còn Dung Lạc ngay từ nhỏ sinh ra đã ở nước A, hôm nay lại đột ngột quay trở về Dung gia, những việc của giới quý tộc bên đó ta lại không hề nắm rõ. Chỉ biết Dung gia là mối liên kết giữa một số gia đình hoàng tộc chịu ơn nghĩa của nhau và các hắc bang thế lực ngầm trong, ngoài nước."
Hạ Nhi nghe mà có chút rùng mình, cô hình như đụng phải một nữ nhân cường thế đến không tầm thường.
Khương Tình nhìn sắc mặt Hạ Nhi mang chút kinh hãi liền nói:
"Dung gia tuy mạnh về hắc đạo, nhưng trong bạch đạo lại hầu như không có ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ có chút hoạt động kinh tế như bất động sản, thể thao giải trí và can thiệp một chút vào chính trị. Chủ yếu vẫn là hoạt động trong bóng tối, thế lực còn dần di chuyển địa bàn sang các nước châu Âu, vì thế Dung gia cũng đã không còn mạnh như lúc xưa nữa, chỉ là Dung Lạc trở về nước, nhất định sẽ khiến Dung gia đông sơn tái khởi thôi."
Hạ Nhi nhẹ thở dài, cô làm người tại sao lại xui xẻo như vậy a.
An Tranh cười khẽ nhìn Hạ Nhi nói:
"Tớ vẫn chưa hiểu lý do tại sao cậu lại dính đến Dung Lạc."
Hạ Nhi hừ lạnh một cái, liếc mắt nhìn Lương Hạ đang ỉu xìu đầy chán nản liền nói:
"Dung Lạc biến thái ấy ai biết bị đứt phải dây thần kinh gì, đột nhiên lại nổi hứng thú với tớ. Chỉ là đi tìm một tên bại hoại Khương Ngọc tính sổ thôi, ai ngờ lại vướng phải cái người tên Dung Lạc này."
Nói xong Hạ Nhi liền quay đầu hỏi Lương Hạ:
"Con sói già nham hiểm đó còn tới làm phiền cậu không?"
Lương Hạ hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng trả lời:
"Thỉnh thoảng nhìn thấy nhưng không còn tiếp xúc nữa."
Lương Hạ cũng rất u uất, nữ nhân mình thích lại là mặt hàng tra nữ biến chất như vậy, cô lại hết lần này đến lần khác nghĩ đến cô ta, ngay cả khi cô ta lộ rõ bản chất phóng túng cực độ như vậy mà vẫn không ngừng nhớ đến. Lương Hạ phải cố gắng lắm mới có thể bảo trì tâm tình bình thản không quan tâm.
An Tranh liếc mắt nhìn Hạ Nhi rồi nói nhỏ:
"Dung Lạc không ngờ lại cũng yêu thích nữ nhân. Còn có quan hệ đến Khương Ngọc. Dung Lạc trước giờ vô cùng kín tiếng trong chuyện đời tư, hầu như không lộ ra bản thân có yêu thích với nữ nhân."
Hạ Nhi hừ lạnh, quay sang Khương Tình rồi nói:
"Em nghĩ chị nên nhốt em lại, đừng để em ra ngoài nữa. Em nhìn thấy nữ nhân tên Dung Lạc kia sẽ bị doạ đến chết kiếp!"
Khương Tình nghe vậy liền thấp giọng cười khẽ, tay chống cằm nghiêng đầu hỏi:
"Tôi giam em lại, em chịu được sao?"
Hạ Nhi vươn tay vuốt lên lọn tóc đen trước ngực Khương Tình, cười ngọt ngào vui vẻ nói:
"Chỉ cần ở đó có chị. Em đều chịu được."
Đám người ngồi đối diện bỗng bị ép ăn một bát thức ăn cho chó.
Chỉ biết cúi đầu yên lặng coi như không nghe thấy.
Khương Tình cười ôn nhuận, ngón tay thon dài tinh xảo vươn ra chạm vào chóp mũi Hạ Nhi, vô hạn cưng chiều cùng ôn nhu như nước.
Hạ Nhi thấp giọng cười khẽ, đưa tay ra nắm lấy ngón tay Khương Tình đưa lên môi đỏ mọng hôn một cái.
Cô mặc kệ Dung Lạc, chỉ cần cô trước sau như một bám chặt lấy Khương Tình, thì có mười Dung Lạc cô cũng không sợ.
Khương Tình sẽ bảo vệ cô.
An Tranh nhìn thấy trong mắt Hạ Nhi có sự ỷ lại cùng dựa dẫm không chút che giấu, đáy mắt An Tranh hiện lên chút khổ sở nhàn nhạt.
Cô dùng cả đời để chấp niệm chờ đợi, chẳng đổi được một khắc Hạ Nhi quay đầu nhìn cô, cuối cùng vẫn là tự bản thân cô si tình... tự tương tư đến ưu thương vụn vỡ.
"Coi kìa! Cậu khóc đấy à?" Hạ Nhi vươn tay vỗ vỗ bờ vai nhỏ gầy của Lương Hạ, chỉ nghe tiếng Lương Hạ từng trận thút thít nức nở, khóc đến thương tâm.
"Cậu... hức... nữ nhân đáng ghét này... cậu có biết năm ngày qua tớ lo cho cậu... hức... đến mất ăn mất ngủ không hả?" Lương Hạ khóc đầy ấm ức.
"Ôi rồi! Tớ xin lỗi vì để cậu lo lắng. Cậu xem, nước mắt nước mũi dính hết lên người tớ." Hạ Nhi cười khẽ trêu chọc.
Lương Hạ bĩu môi, hậm hực nỉ non nói:
"Cho cậu bị bẩn chết luôn." Nói xong liền rời khỏi Hạ Nhi.
Khương Tình đứng bên cạnh liền trong túi lấy ra một mảnh khăn tay đưa cho Lương Hạ. Cô nàng rụt rè nhận lấy rồi thấp giọng cảm ơn.
"Mau tới bàn ăn đi." Giọng ông Hạ ôn hoà nói.
Một bàn sáu người ngồi lại với nhau, trước mặt là những món ăn thịnh soạn đẹp mắt trông vô cùng ngon lành tinh xảo.
Hạ Minh Phát nhìn cô cháu gái của mình liền nhỏ giọng tò mò hỏi:
"Con làm cách nào mà bình yên trốn ra khỏi Dung gia thế?"
Hạ Nhi một tay chống má, một tay đùa nghịch con dao trước mặt thấp giọng nói:
"Thì cứ thế mà trốn ra thôi. Con vừa thoát khỏi tên biến thái đó, cậu không hỏi thăm con có bị thương không mà đã quan tâm đến chuyện khác."
Hạ Minh Phát liền bĩu môi, liếc mắt về phía Khương Tình đang ưu nhã giúp Hạ Nhi cắt từng miếng thịt nhỏ nói:
"Có Khương Tình ở đây, con làm sao mà bị thương được?"
Khương Tình ngẩng đầu lên, cười khẽ nhìn Hạ Minh Phát nói:
"Con thật sự chả làm gì cả, lúc con vừa định điều động Lam Bang thì cô ấy đã chạy thoát rồi."
Ông Hạ nghe thấy Khương Tình lúc đó muốn điều động Lam Bang thì khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
"Con định làm thế? Khương Tình! Đó là bất chấp hậu quả, ảnh hưởng đến Khương gia rất nặng nề đấy."
Khương Tình liền cúi thấp đầu ôn nhuận nở nụ cười, tay vẫn thư thả tao nhã cắt nhỏ miếng thịt trong đĩa, giọng nói ôn hoà thản nhiên:
"Con nhìn thấy Hạ Nhi ở đó liền không muốn nghĩ nhiều như vậy. Bại lộ một cái Lam Bang thôi, con có thể dựng lên một cái, cũng có thể làm ra cái thứ hai. Hạ Nhi lại chỉ có một. Con tất nhiên sẽ chọn cô ấy."
Ông Hạ nghe thấy vậy liền cảm động, chính ông cũng không dám cường quyền dùng toàn bộ thế lực của Hạ gia mà cứu Hạ Nhi, một phần vì nắm chắc sẽ thua Dung gia, Hạ gia vốn dĩ chỉ nắm vững về kinh tế ngầm, hắc đạo cũng có nhưng lại không phải thuộc dạng bá chủ như Dung gia, cũng không có tiềm lực ẩn giấu sâu như Khương gia.
Hạ Nhi nghe thấy về Lam Bang liền có chút không hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi:
"Lam Bang là cái gì?"
Khương Tình liếc mắt nhìn Hạ Nhi, không trả lời mà vươn tay cầm lấy cái dao trong tay Hạ Nhi, hơi nhíu mày nhìn Hạ Nhi cảnh cáo, sau đó lấy dĩa thịt đã được thái nhỏ cẩn thận để trước mặt cô, vô cùng ôn hoà dịu dàng nói:
"Ăn đi! Cầm dao nghịch không sợ cứa phải tay à?"
Hạ Nhi liền không hỏi nữa, ngoan ngoãn cầm lấy thìa xử lý đĩa thức ăn Khương Tình đưa.
An Tranh đang ngồi đối diện Khương Tình, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhi rồi nói:
"Nhưng sao Hạ Nhi lại đụng đến Dung Lạc? Nữ nhân đó không tầm thường chút nào. Là nữ vương của giới hắc đạo đó. Thế lực ở Dung gia trong nước còn không mạnh bằng thế lực của cô ta ở nước ngoài đâu."
Ông Hạ gật gù tựa như trầm ngâm:
"Đúng vậy! Dung gia vốn dĩ gốc rễ chính là một quý tộc thuộc hoàng gia nước A. Dung Lạc là con gái duy nhất của công nương Dania. Vốn được nuôi dạy và sống trong môi trường của hoàng tộc A quốc. Dung gia lại là gia tộc mở rộng tầm kiểm soát với các tội phạm có tổ chức từ NY cho tới CCG, mở nhiều sòng bạc lớn khắp thế giới, từ việc thu tiền bảo kê, buôn vũ khí, buôn bán hàng cấm, tới kinh doanh ô tô, bất động sản... rồi can thiệp đến cả những vấn đề lớn hơn nữa. Thực lực mạnh mẽ kinh người."
Hạ Nhi nghe thấy liền ngẩng đầu lên hỏi:
"Vậy sao cô ta không ở nước ngoài, mà lại về nước tiếp quản Dung gia chứ?"
Ông Hạ thần sắc nghiêm trọng một lúc, sau đó mở miệng nói:
"Ta cũng không rõ, nhưng từ trước đến giờ Dung Tuyệt rất ít ra nước A, thế lực Dung gia kể từ khi Dung Tuyệt lên làm gia chủ lại chủ yếu phát triển ở trong nước. Còn Dung Lạc ngay từ nhỏ sinh ra đã ở nước A, hôm nay lại đột ngột quay trở về Dung gia, những việc của giới quý tộc bên đó ta lại không hề nắm rõ. Chỉ biết Dung gia là mối liên kết giữa một số gia đình hoàng tộc chịu ơn nghĩa của nhau và các hắc bang thế lực ngầm trong, ngoài nước."
Hạ Nhi nghe mà có chút rùng mình, cô hình như đụng phải một nữ nhân cường thế đến không tầm thường.
Khương Tình nhìn sắc mặt Hạ Nhi mang chút kinh hãi liền nói:
"Dung gia tuy mạnh về hắc đạo, nhưng trong bạch đạo lại hầu như không có ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ có chút hoạt động kinh tế như bất động sản, thể thao giải trí và can thiệp một chút vào chính trị. Chủ yếu vẫn là hoạt động trong bóng tối, thế lực còn dần di chuyển địa bàn sang các nước châu Âu, vì thế Dung gia cũng đã không còn mạnh như lúc xưa nữa, chỉ là Dung Lạc trở về nước, nhất định sẽ khiến Dung gia đông sơn tái khởi thôi."
Hạ Nhi nhẹ thở dài, cô làm người tại sao lại xui xẻo như vậy a.
An Tranh cười khẽ nhìn Hạ Nhi nói:
"Tớ vẫn chưa hiểu lý do tại sao cậu lại dính đến Dung Lạc."
Hạ Nhi hừ lạnh một cái, liếc mắt nhìn Lương Hạ đang ỉu xìu đầy chán nản liền nói:
"Dung Lạc biến thái ấy ai biết bị đứt phải dây thần kinh gì, đột nhiên lại nổi hứng thú với tớ. Chỉ là đi tìm một tên bại hoại Khương Ngọc tính sổ thôi, ai ngờ lại vướng phải cái người tên Dung Lạc này."
Nói xong Hạ Nhi liền quay đầu hỏi Lương Hạ:
"Con sói già nham hiểm đó còn tới làm phiền cậu không?"
Lương Hạ hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng trả lời:
"Thỉnh thoảng nhìn thấy nhưng không còn tiếp xúc nữa."
Lương Hạ cũng rất u uất, nữ nhân mình thích lại là mặt hàng tra nữ biến chất như vậy, cô lại hết lần này đến lần khác nghĩ đến cô ta, ngay cả khi cô ta lộ rõ bản chất phóng túng cực độ như vậy mà vẫn không ngừng nhớ đến. Lương Hạ phải cố gắng lắm mới có thể bảo trì tâm tình bình thản không quan tâm.
An Tranh liếc mắt nhìn Hạ Nhi rồi nói nhỏ:
"Dung Lạc không ngờ lại cũng yêu thích nữ nhân. Còn có quan hệ đến Khương Ngọc. Dung Lạc trước giờ vô cùng kín tiếng trong chuyện đời tư, hầu như không lộ ra bản thân có yêu thích với nữ nhân."
Hạ Nhi hừ lạnh, quay sang Khương Tình rồi nói:
"Em nghĩ chị nên nhốt em lại, đừng để em ra ngoài nữa. Em nhìn thấy nữ nhân tên Dung Lạc kia sẽ bị doạ đến chết kiếp!"
Khương Tình nghe vậy liền thấp giọng cười khẽ, tay chống cằm nghiêng đầu hỏi:
"Tôi giam em lại, em chịu được sao?"
Hạ Nhi vươn tay vuốt lên lọn tóc đen trước ngực Khương Tình, cười ngọt ngào vui vẻ nói:
"Chỉ cần ở đó có chị. Em đều chịu được."
Đám người ngồi đối diện bỗng bị ép ăn một bát thức ăn cho chó.
Chỉ biết cúi đầu yên lặng coi như không nghe thấy.
Khương Tình cười ôn nhuận, ngón tay thon dài tinh xảo vươn ra chạm vào chóp mũi Hạ Nhi, vô hạn cưng chiều cùng ôn nhu như nước.
Hạ Nhi thấp giọng cười khẽ, đưa tay ra nắm lấy ngón tay Khương Tình đưa lên môi đỏ mọng hôn một cái.
Cô mặc kệ Dung Lạc, chỉ cần cô trước sau như một bám chặt lấy Khương Tình, thì có mười Dung Lạc cô cũng không sợ.
Khương Tình sẽ bảo vệ cô.
An Tranh nhìn thấy trong mắt Hạ Nhi có sự ỷ lại cùng dựa dẫm không chút che giấu, đáy mắt An Tranh hiện lên chút khổ sở nhàn nhạt.
Cô dùng cả đời để chấp niệm chờ đợi, chẳng đổi được một khắc Hạ Nhi quay đầu nhìn cô, cuối cùng vẫn là tự bản thân cô si tình... tự tương tư đến ưu thương vụn vỡ.
Bình luận facebook