Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Trong học đường nhóm môn sinh chuyên chú nghe giảng, Trường Trinh tiên sinh cầm quyển sách trong tay nói về truyền kỳ lịch sử, kể về những chuyện phát sinh hàng ngàn năm trước. Rất nhiều môn sinh trong lòng tò mò, một đám thay phiên nhau hỏi, Trường Trinh tiên sinh kiên nhẫn đáp lại, còn mong bọn họ hỏi nhiều một chút.
Lúc sau, có người đề nghị để môn sinh trong lớp kể lại chuyện xưa một lần, Trường Trinh tiên sinh vui vẻ đáp ứng, “Vậy hãy rút thăm chọn hai người lên kể.”
Hơn năm mươi người trong học đường lần lượt rút thăm, Trường Trinh tiên sinh lại niệm ra hai từ ‘mưa xuân’ ‘thục đậu’, Bạch Tế nhìn nhìn tờ giấy trong tay, nói: “Tiên sinh, ta là thục đậu.”
Bạch Tế được Hoắc Tranh nuôi đến mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhìn qua đúng là có vài phần giống thục đậu*, y vừa nói ra, Trường Trinh tiên sinh cười cười bảo y đi lên, lại hỏi: “Mưa xuân ở trên tay ai?”
*đậu hủ
Phía dưới các môn sinh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đến khi tiên sinh hỏi lại một lần, Yến Tuyết Sùng mới không cam lòng đứng lên.
Hai người mỗi người đứng một bên, nhìn qua trông như Sở hà Hán giới*.
*Sông nước Sở, biên giới nước Hán. Còn gọi là ranh giới giữa quân đen và đỏ trong cờ tướng.
“Gâu gâu gâu...”
Khi hai bên đang trầm mặc thì bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa làm bọn họ sôi nổi hướng ra ngoài hóng chuyện, trong thư quán vốn không cho chó vào, con chó này không biết từ nơi nào chạy đến.
Chỉ có Bạch Tế vừa nghe liền nhận ra tiếng Hắc Trân Châu. Hôm nay nó đã đi theo Hoắc Tranh đến khách điếm, sao lại chạy tới đây?
“Tiên sinh, nó là chó nhà ta nuôi, ta có thể ra ngoài xem nó sao?”
Trường Trinh tiên sinh cho phép y, Bạch Tế vội chạy ra ngoài học đường tìm Hắc Trân Châu.
“Hắc Trân Châu.”
Bạch Tế chạy ra ngoài, một cái bóng đen nhảy đến bên chân y, hai chân trước của Hắc Trân Châu bám trên đùi y, sủa lên vừa nhanh vừa gấp.
Bạch Tế nghe hiểu được Hoắc Tranh ở khách điếm xảy ra chuyện, vừa nãy có người đến gây chuyện, Hoắc Tranh cùng một đám người động tay động chân, trong miệng Hắc Trân Châu còn dính vết máu chứng tỏ nó vừa cắn người. Không lâu sau đó Hoắc Tranh bị nha sai mang lên quan phủ, nó đành phải một đường đánh hơi tìm Bạch Tế báo tin.
Bạch Tế nghe được Hoắc Tranh bị mang đi quan phủ liền lâm vào hoảng loạn, y chỉ nghĩ được phải tìm Trường Trinh tiên sinh. Tiên sinh thấy y hoang mang rối loạn, kiên nhẫn an ủi y, Bạch Tế run run đem sự tình nói cho tiên sinh.
Trường Trinh tiên sinh trầm ngâm, “Ta đi đến nha môn một chuyến, ngươi không cần lo lắng.”
“Tiên sinh, ta cũng muốn đi.”
Hai người một cún lên xe ngựa đến nha môn, Hắc Trân Châu sau khi cắn người vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, vây quanh Bạch Tế sủa liên tục.
Thực mau, xe ngựa đã đến ngoài cửa nha môn. Trường Trinh tiên sinh xuống xe, nha sai canh cửa nhận biết y, tỏ thái độ tôn kính mời vào.
Bạch Tế muốn đem theo Hắc Trân Châu theo vào, nha sai ngăn y lại, nhìn Hắc Trân Châu, “Con chó này không được đi vào.”
Hắc Trân Châu giận sủa lên, Bạch Tế đàng phải để nó ngồi xổm ngoài cửa, lau vết máu bên miệng nó, nhìn qua thật sự đáng thương.
“Ngươi ở chổ này chờ ta.” Bạch Tế kéo một góc y phục, vuốt lông cổ Hắc Trân Châu, lau vết máu lại dỗ nó một trận mới đem nó trấn an được, để nó ngoài cửa mới đi vào.
Trong huyện nha, Hoắc Tranh đứng một bên, bên cạnh có năm ba người bộ mặt hung ác dữ tợn, hung hăng nhìn Hoắc Tranh.
Lão bản khách điếm thật sợ đám người ăn không trả tiền này, núp phía sau Hoắc Tranh nhìn xung quanh.
Mọi người tập trung trên công đường, không thấy huyện lệnh, Bạch Tế tìm một vòng cũng không thấy tiên sinh. Khi y nhìn thấy trên mặt Hoắc Tranh có thương tích, lập tức hốc mắt đều đỏ.
“Tranh Tranh!”
Hoắc Tranh quay đầu lại, Bạch Tế đang bị nha sai ngăn ở bên ngoài, thấy y muốn xông tới, Hoắc Tranh sợ y sẽ bị thương, liền nói: “Tiểu Bạch, không cần lo lắng, ta không có việc gì.”
Tranh chấp phát sinh hôm nay, về tình về lí đều nghiêng về phía khách điếm, đám người ngoại ban này ỷ vào sức mạnh liền muốn ăn không uống không, lão bản xử lí không được Hoắc Tranh mới ra tay.
Ước chừng qua một nén nhang, huyện lệnh thăng đường, mấy cái người ngoại ban mang theo đồ vật bất minh, không có giấy thông quan, huyện lệnh lập tức sai người trục xuất bọn họ ra khỏi Vũ Thành, không được bước vào nửa bước.
Vũ Thành là địa phương nhỏ, đuổi mấy người ngoại ban cũng không cần tra kỹ. Trường Trinh tiên sinh cùng huyện lệnh có giao hảo, y nói giúp Hoắc Tranh mấy lời, huyện lệnh cũng không hỏi nhiều liền thả hắn. Ra khỏi phủ nha, Bạch Tế lập tức chảy nước mắt.
“Tranh Tranh, ngươi đừng đến khách điếm làm việc nữa được không.”
“Thư quán muốn thuê mã phu, mấy ngày nữa là ngày đi du xuân, ngươi đi cùng ta được không? Đừng trở lại khách điếm.”
Hoắc Tranh lau nước mắt cho y, muốn hỏi rõ việc thuê mã phu cùng đi du xuân. Lúc này Trường Trinh tiên sinh từ phía sau bọn họ đi tới, nhìn Hoắc Tranh cả người chật vật cho đánh nhau, thở dài: “Hoắc Tranh, ngươi uổng có một thân hảo công phu, ở khách điếm làm việc vặt không thích hợp với ngươi.”
Tiên sinh lại nói: “Nếu như ngươi không chê ta có thể chỉ ngươi một nơi, chỗ này cách Hoằng Dương Quán rất gần, chính là Hưng Võ Viện. Cũng sẽ không chậm trễ ngươi mỗi ngày đưa đón Bạch Tế, ngươi thấy thế nào?"
Hết chương 45
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Lúc sau, có người đề nghị để môn sinh trong lớp kể lại chuyện xưa một lần, Trường Trinh tiên sinh vui vẻ đáp ứng, “Vậy hãy rút thăm chọn hai người lên kể.”
Hơn năm mươi người trong học đường lần lượt rút thăm, Trường Trinh tiên sinh lại niệm ra hai từ ‘mưa xuân’ ‘thục đậu’, Bạch Tế nhìn nhìn tờ giấy trong tay, nói: “Tiên sinh, ta là thục đậu.”
Bạch Tế được Hoắc Tranh nuôi đến mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhìn qua đúng là có vài phần giống thục đậu*, y vừa nói ra, Trường Trinh tiên sinh cười cười bảo y đi lên, lại hỏi: “Mưa xuân ở trên tay ai?”
*đậu hủ
Phía dưới các môn sinh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đến khi tiên sinh hỏi lại một lần, Yến Tuyết Sùng mới không cam lòng đứng lên.
Hai người mỗi người đứng một bên, nhìn qua trông như Sở hà Hán giới*.
*Sông nước Sở, biên giới nước Hán. Còn gọi là ranh giới giữa quân đen và đỏ trong cờ tướng.
“Gâu gâu gâu...”
Khi hai bên đang trầm mặc thì bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa làm bọn họ sôi nổi hướng ra ngoài hóng chuyện, trong thư quán vốn không cho chó vào, con chó này không biết từ nơi nào chạy đến.
Chỉ có Bạch Tế vừa nghe liền nhận ra tiếng Hắc Trân Châu. Hôm nay nó đã đi theo Hoắc Tranh đến khách điếm, sao lại chạy tới đây?
“Tiên sinh, nó là chó nhà ta nuôi, ta có thể ra ngoài xem nó sao?”
Trường Trinh tiên sinh cho phép y, Bạch Tế vội chạy ra ngoài học đường tìm Hắc Trân Châu.
“Hắc Trân Châu.”
Bạch Tế chạy ra ngoài, một cái bóng đen nhảy đến bên chân y, hai chân trước của Hắc Trân Châu bám trên đùi y, sủa lên vừa nhanh vừa gấp.
Bạch Tế nghe hiểu được Hoắc Tranh ở khách điếm xảy ra chuyện, vừa nãy có người đến gây chuyện, Hoắc Tranh cùng một đám người động tay động chân, trong miệng Hắc Trân Châu còn dính vết máu chứng tỏ nó vừa cắn người. Không lâu sau đó Hoắc Tranh bị nha sai mang lên quan phủ, nó đành phải một đường đánh hơi tìm Bạch Tế báo tin.
Bạch Tế nghe được Hoắc Tranh bị mang đi quan phủ liền lâm vào hoảng loạn, y chỉ nghĩ được phải tìm Trường Trinh tiên sinh. Tiên sinh thấy y hoang mang rối loạn, kiên nhẫn an ủi y, Bạch Tế run run đem sự tình nói cho tiên sinh.
Trường Trinh tiên sinh trầm ngâm, “Ta đi đến nha môn một chuyến, ngươi không cần lo lắng.”
“Tiên sinh, ta cũng muốn đi.”
Hai người một cún lên xe ngựa đến nha môn, Hắc Trân Châu sau khi cắn người vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, vây quanh Bạch Tế sủa liên tục.
Thực mau, xe ngựa đã đến ngoài cửa nha môn. Trường Trinh tiên sinh xuống xe, nha sai canh cửa nhận biết y, tỏ thái độ tôn kính mời vào.
Bạch Tế muốn đem theo Hắc Trân Châu theo vào, nha sai ngăn y lại, nhìn Hắc Trân Châu, “Con chó này không được đi vào.”
Hắc Trân Châu giận sủa lên, Bạch Tế đàng phải để nó ngồi xổm ngoài cửa, lau vết máu bên miệng nó, nhìn qua thật sự đáng thương.
“Ngươi ở chổ này chờ ta.” Bạch Tế kéo một góc y phục, vuốt lông cổ Hắc Trân Châu, lau vết máu lại dỗ nó một trận mới đem nó trấn an được, để nó ngoài cửa mới đi vào.
Trong huyện nha, Hoắc Tranh đứng một bên, bên cạnh có năm ba người bộ mặt hung ác dữ tợn, hung hăng nhìn Hoắc Tranh.
Lão bản khách điếm thật sợ đám người ăn không trả tiền này, núp phía sau Hoắc Tranh nhìn xung quanh.
Mọi người tập trung trên công đường, không thấy huyện lệnh, Bạch Tế tìm một vòng cũng không thấy tiên sinh. Khi y nhìn thấy trên mặt Hoắc Tranh có thương tích, lập tức hốc mắt đều đỏ.
“Tranh Tranh!”
Hoắc Tranh quay đầu lại, Bạch Tế đang bị nha sai ngăn ở bên ngoài, thấy y muốn xông tới, Hoắc Tranh sợ y sẽ bị thương, liền nói: “Tiểu Bạch, không cần lo lắng, ta không có việc gì.”
Tranh chấp phát sinh hôm nay, về tình về lí đều nghiêng về phía khách điếm, đám người ngoại ban này ỷ vào sức mạnh liền muốn ăn không uống không, lão bản xử lí không được Hoắc Tranh mới ra tay.
Ước chừng qua một nén nhang, huyện lệnh thăng đường, mấy cái người ngoại ban mang theo đồ vật bất minh, không có giấy thông quan, huyện lệnh lập tức sai người trục xuất bọn họ ra khỏi Vũ Thành, không được bước vào nửa bước.
Vũ Thành là địa phương nhỏ, đuổi mấy người ngoại ban cũng không cần tra kỹ. Trường Trinh tiên sinh cùng huyện lệnh có giao hảo, y nói giúp Hoắc Tranh mấy lời, huyện lệnh cũng không hỏi nhiều liền thả hắn. Ra khỏi phủ nha, Bạch Tế lập tức chảy nước mắt.
“Tranh Tranh, ngươi đừng đến khách điếm làm việc nữa được không.”
“Thư quán muốn thuê mã phu, mấy ngày nữa là ngày đi du xuân, ngươi đi cùng ta được không? Đừng trở lại khách điếm.”
Hoắc Tranh lau nước mắt cho y, muốn hỏi rõ việc thuê mã phu cùng đi du xuân. Lúc này Trường Trinh tiên sinh từ phía sau bọn họ đi tới, nhìn Hoắc Tranh cả người chật vật cho đánh nhau, thở dài: “Hoắc Tranh, ngươi uổng có một thân hảo công phu, ở khách điếm làm việc vặt không thích hợp với ngươi.”
Tiên sinh lại nói: “Nếu như ngươi không chê ta có thể chỉ ngươi một nơi, chỗ này cách Hoằng Dương Quán rất gần, chính là Hưng Võ Viện. Cũng sẽ không chậm trễ ngươi mỗi ngày đưa đón Bạch Tế, ngươi thấy thế nào?"
Hết chương 45
<Edit: Thỏ Cụp Tai>