Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-32
Chương 31: Cô đừng lui về sau
Thật ra thì sau khi mắng xong cô cũng có hơi hối hận, bất cứ người nào bị cô mắng cũng không chịu đựng được đến thế, cũng sẽ không nhẹ nhàng cười cho qua, huống chi đối phương là Tư Khảm Hàn cao ngạo không ai bì nổi, cô luôn biết đàn ông ghét nhất là phụ nữ không tôn trọng họ.
Tuy nhiên sự hung ác của anh đã in sâu trong tâm trí cô, nghĩ đến cô vừa ở Quỷ Môn quan trở về đã cảm thấy lạnh sống lưng, thân thể liền run cầm cập, sắc mặt mới dịu đi lại trắng bệch.
Tư Khảm Hàn chuyên chú với đống tài liệu thỉnh thoảng đỉnh đầu khẽ nâng lên, ánh mắt luôn đặt trên người Hạ Ngưng Âm, thấy khuôn mặt cô không chút huyết sắc, đôi con ngươi hơi cau nhẹ, điện thoại lần nữa bảo Lam Nguy đem nước vào.
Lam Nguy mới đặt lưng xuống ghế phải đứng dậy đi nữa, cảm thấy thật nhức đầu, chỉ có thể xoa mi tâm chấp hành nhiệm vụ, bước vào đã nhận ra tâm trạng Hạ Ngưng Âm bất ổn, đành lắc đầu, lần này là anh cố ý đem bình nước thật to, chậm rãi rót cho cô cốc nước nóng, đặt trước mặt Hạ Ngưng Âm, ddlqd ánh mắt liếc về phía Tư Khảm Hàn, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Lam Nguy để nước xuống liền rời đi, Hạ Ngưng Âm bưng cốc lên đặt ở khóe miệng thổi, mặc dù đang là mùa hè, nhưng tay cô lạnh như băng, chốc lát Hạ Ngưng Âm đứng lên, tiện tay đặt cốc nước lên bàn, chớp mắt nhìn Tư Khảm Hàn như có điều muốn nói lại thôi.
Tư Khảm Hàn sải bước tới bên cạnh Hạ Ngưng Âm, trước đôi mắt nai tơ bị giật mình sợ đến hoảng loạn, anh đành phải xuống nước nho nhã, nếu không chỉ làm khổ anh “Sao rồi?”
Hạ Ngưng Âm gục mặt xuống muốn né tránh anh, cứ lùi về phía sau, giọng điệu đứt quảng: “Tôi…Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh, toilet ở đâu?”
Tư Khảm Hàn nhíu lông mày, xem ra cô bị dọa sợ không nhẹ, anh nhớ mình đâu làm gì quá mức? Kiểu này lần sau anh phải chú ý lại mới được.
“Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi.”
“Không, đừng, tự tôi đi.”
Hạ Ngưng Âm muốn đi vệ sinh để chỉnh chu bộ dạng thảm hại của mình, có anh đi cùng, chỉ sợ cô càng thêm tồi tệ, hễ nhớ tới liền thấy phát sợ khuôn mặt lạnh lùng đó.
Tư Khảm Hàn thấy Lam Nguy đặt bình nước phía sau, sợ cô không cẩn thận đụng phải, hai người cũng sẽ gặp nạn, đành phải thỏa hiệp: “Được, tôi biết rồi, cô… cô đừng lui về sau!”
Vì lo lắng nên Tư Khảm Hàn tự tay kéo cô qua, vậy mà Hạ Ngưng Âm đâu biết gì cứ chống đối anh, bàn tay nhỏ bé sơ ý đụng phải bình nước, ddlqd Tư Khảm Hàn hoảng sợ, nhanh chóng đẩy cô ra mấy bước, lúc này bình nước rơi xuống đất rơi vào người Tư Khảm Hàn, nước nóng hắt vào ngực anh, hơi nóng bay nồng nặc, có thể thấy đáng sợ đến nhường nào.
“A ——! !” Hạ Ngưng Âm thét chói tai kèm theo “ẦM…..” tiếng chiếc bình rơi xuống phá vỡ sự yên ắng của căn phòng. Nước chảy lênh lán ra sàn nhà.
Nét mặt Tư khảm Hàn khó chịu, đôi mắt lạnh lườm cô một cái, nặng nề kêu rên, cởi áo sơ mi, tiếp đó chạy như bay đến phòng tắm trong phòng làm việc.
Hô hấp của Hạ Ngưng Âm trì trệ vài giây, cả người kinh ngạc đến bất động, cái miệng nhỏ nhắn mở to, mắt dõi theo bóng lưng biến mất sau cánh cửa, cúi đầu nhìn chân phải sưng đỏ vì bị nước nóng văn vào, chân rất đau, thật khó tưởng tượng khi Tư Khảm Hàn gánh hết bình nước vào người hậu quả như thế nào.
Nếu vừa rồi Tư Khảm Hàn không đẩy cô ra, thì người bị phỏng phải là cô, ddlqd Tư Khảm Hàn vì cô mới bị phỏng!
Mấy phút sau, Tư Khảm Hàn lặng lẽ bước ra, ngước nhìn Hạ Ngưng Âm, thấy ánh mắt cô hơi mất tự nhiên, đem áo mặc vào che kín cơ thể cường tráng, trực tiếp đi tới bàn làm việc gọi cho Lam Nguy: ” Nguy, kêu bác sĩ tới ngay lập tức.”
Chương 32: Anh bị thương
Đôi mắt Hạ Ngưng Âm chú ý mảng sưng đỏ tại lồng ngực Tư Khảm Hàn, vô thức cắn móng tay, cảm giác áy náy dâng trào trong ngực.
Cô thật lòng không cố ý, mặc dù từ đầu đến giờ cô không ưa anh, đối với thái độ của anh càng thêm chán ghét, nhưng cô cũng chỉ nhất thời nói cho đã miệng, chứ chưa có ý nghĩ trả thù anh.
Thời gian lẳng lặng trôi, hai người họ trầm mặc chờ đợi tiếng nói của đối phương, lát sau, thư ký Lam gõ cửa, nhanh chóng đi vào, sau lưng có thêm người đàn ông tuấn tú.
Lam Nguy thấy Tư Khảm Hàn quần áo xốc xếch, tròng mắt nhìn qua lại bọn họ, đến tột cùng là người nào bị thương.
Anh chần chờ mở miệng, “Tư tổng, anh bị thương?”
Tư Khảm Hàn lẳng lặng cởi tây trang, lộ ra một mảng sưng vù trước ngực.
Lúc này Hạ Ngưng Âm cũng bước tới, đập vào mắt là vết thương đỏ chói, tiếp theo tự động liếc qua vẻ mặt của Tư Khảm Hàn.
Lam Nguy vừa nhìn đã kinh ngạc quay đầu hướng tới Hạ Ngưng Âm, cũng hiểu đại khái sự tình, vội vàng dắt tay người đàn ông kia, “Tuyên, mau trị thương cho Tư tổng, có nghiêm trọng không?”
Hạ Ngưng Âm bởi vì đau lòng, đem hết mọi sự chú ý đặt lên người Tư Khảm Hàn, mặc cho người bác sĩ mới vào phòng là Lăng Tuyên.
Hạ Ngưng Âm nghe được tên gọi quen thuộc, ngước mắt nhận ra là anh ta như không thể tin được, giật mình thốt lên: “Tuyên ca.”
Còn Lăng Tuyên từ lúc đi vào thấy sự xuất hiện của cô cũng ngạc nhiên không kém, đặc biệt sự quan tâm của cô dành cho Tư Khảm Hàn làm lòng anh bức bối, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, đối với Hạ Ngưng Âm chỉ cười mỉm “Tiểu Âm, em cũng ở đây à.”
Nhưng nào có thời gian để hàn huyên, Lăng Tuyên nhanh chóng xử lý vết thương theo chuẩn mực lương tâm người bác sĩ.
Tư Khảm Hàn nghiêng đầu đến chỗ phát ra âm thanh, cuối cùng rơi vào đúng cảnh Hạ Ngưng Âm cười dịu dàng với Lăng Tuyên, sau đó mắt cô cũng chạm phải mắt anh khiến cô nhất thời bối rối, rũ hàng mi dài như đứa trẻ mắc phải lỗi sai, nhép nhép miệng, tiếng xin lỗi thủy chung không nói thành lời.
Tư Khảm Hàn nhăn trán, cũng không có ý nói thêm, bởi vì anh đang rất đau với vết thương của mình, khóe miệng co quắp, cặp mắt vẫn bất động như sơn.
Lam Nguy là người ngoài cuộc, nhạy cảm phát hiện bầu không khí có sự trầm mặc dị thường, tinh ý dò xét Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên, đôi môi lại giật giật cười rất thần bí.
Rất nhanh, Lăng Tuyên đã giúp Tư Khảm Hàn bôi thuốc xong, thu dọn đồ đạc quay sang bàn chuyện công việc với thư ký Lam.
Tư Khảm Hàn nhận lấy áo sơ mi từ tay Lam Nguy, ưu nhã mặc vào, điềm tĩnh hạ lệnh đuổi khách: “Lam Nguy, tiễn Lăng tiên sinh.”
Lam Nguy gật đầu, nhưng phát hiện giữa Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên có lời muốn nói lại thôi, Hạ Ngưng Âm khẽ mỉm cười với anh, đưa tay chào tạm biệt.
Lăng Tuyên cười gượng gạo, đôi mày rậm nhếch lên, sau đó đi theo Lam Nguy rời khỏi phòng.
Phòng lớn thế chỉ còn lại Hạ Ngưng Âm cùng Tư Khảm Hàn, con ngươi sắc bén thu hết những cái liếc mắt đưa tình của cô dành cho tên kia, mím môi thật chặt.
Tư Khảm Hàn nâng tay trái lên nhìn đồng hồ chỉ đúng 11 giờ 30, thời gian trôi thực nhanh, mắt lại nhìn bản khế ước dang dở, chau mày kiếm, tới bên sofa, ngồi xuống.
Anh cầm văn kiện lên, mặc cho sự lo sợ của Hạ Ngưng Âm, lạnh lùng bảo: “Tới đây.”
Thật ra thì sau khi mắng xong cô cũng có hơi hối hận, bất cứ người nào bị cô mắng cũng không chịu đựng được đến thế, cũng sẽ không nhẹ nhàng cười cho qua, huống chi đối phương là Tư Khảm Hàn cao ngạo không ai bì nổi, cô luôn biết đàn ông ghét nhất là phụ nữ không tôn trọng họ.
Tuy nhiên sự hung ác của anh đã in sâu trong tâm trí cô, nghĩ đến cô vừa ở Quỷ Môn quan trở về đã cảm thấy lạnh sống lưng, thân thể liền run cầm cập, sắc mặt mới dịu đi lại trắng bệch.
Tư Khảm Hàn chuyên chú với đống tài liệu thỉnh thoảng đỉnh đầu khẽ nâng lên, ánh mắt luôn đặt trên người Hạ Ngưng Âm, thấy khuôn mặt cô không chút huyết sắc, đôi con ngươi hơi cau nhẹ, điện thoại lần nữa bảo Lam Nguy đem nước vào.
Lam Nguy mới đặt lưng xuống ghế phải đứng dậy đi nữa, cảm thấy thật nhức đầu, chỉ có thể xoa mi tâm chấp hành nhiệm vụ, bước vào đã nhận ra tâm trạng Hạ Ngưng Âm bất ổn, đành lắc đầu, lần này là anh cố ý đem bình nước thật to, chậm rãi rót cho cô cốc nước nóng, đặt trước mặt Hạ Ngưng Âm, ddlqd ánh mắt liếc về phía Tư Khảm Hàn, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Lam Nguy để nước xuống liền rời đi, Hạ Ngưng Âm bưng cốc lên đặt ở khóe miệng thổi, mặc dù đang là mùa hè, nhưng tay cô lạnh như băng, chốc lát Hạ Ngưng Âm đứng lên, tiện tay đặt cốc nước lên bàn, chớp mắt nhìn Tư Khảm Hàn như có điều muốn nói lại thôi.
Tư Khảm Hàn sải bước tới bên cạnh Hạ Ngưng Âm, trước đôi mắt nai tơ bị giật mình sợ đến hoảng loạn, anh đành phải xuống nước nho nhã, nếu không chỉ làm khổ anh “Sao rồi?”
Hạ Ngưng Âm gục mặt xuống muốn né tránh anh, cứ lùi về phía sau, giọng điệu đứt quảng: “Tôi…Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh, toilet ở đâu?”
Tư Khảm Hàn nhíu lông mày, xem ra cô bị dọa sợ không nhẹ, anh nhớ mình đâu làm gì quá mức? Kiểu này lần sau anh phải chú ý lại mới được.
“Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi.”
“Không, đừng, tự tôi đi.”
Hạ Ngưng Âm muốn đi vệ sinh để chỉnh chu bộ dạng thảm hại của mình, có anh đi cùng, chỉ sợ cô càng thêm tồi tệ, hễ nhớ tới liền thấy phát sợ khuôn mặt lạnh lùng đó.
Tư Khảm Hàn thấy Lam Nguy đặt bình nước phía sau, sợ cô không cẩn thận đụng phải, hai người cũng sẽ gặp nạn, đành phải thỏa hiệp: “Được, tôi biết rồi, cô… cô đừng lui về sau!”
Vì lo lắng nên Tư Khảm Hàn tự tay kéo cô qua, vậy mà Hạ Ngưng Âm đâu biết gì cứ chống đối anh, bàn tay nhỏ bé sơ ý đụng phải bình nước, ddlqd Tư Khảm Hàn hoảng sợ, nhanh chóng đẩy cô ra mấy bước, lúc này bình nước rơi xuống đất rơi vào người Tư Khảm Hàn, nước nóng hắt vào ngực anh, hơi nóng bay nồng nặc, có thể thấy đáng sợ đến nhường nào.
“A ——! !” Hạ Ngưng Âm thét chói tai kèm theo “ẦM…..” tiếng chiếc bình rơi xuống phá vỡ sự yên ắng của căn phòng. Nước chảy lênh lán ra sàn nhà.
Nét mặt Tư khảm Hàn khó chịu, đôi mắt lạnh lườm cô một cái, nặng nề kêu rên, cởi áo sơ mi, tiếp đó chạy như bay đến phòng tắm trong phòng làm việc.
Hô hấp của Hạ Ngưng Âm trì trệ vài giây, cả người kinh ngạc đến bất động, cái miệng nhỏ nhắn mở to, mắt dõi theo bóng lưng biến mất sau cánh cửa, cúi đầu nhìn chân phải sưng đỏ vì bị nước nóng văn vào, chân rất đau, thật khó tưởng tượng khi Tư Khảm Hàn gánh hết bình nước vào người hậu quả như thế nào.
Nếu vừa rồi Tư Khảm Hàn không đẩy cô ra, thì người bị phỏng phải là cô, ddlqd Tư Khảm Hàn vì cô mới bị phỏng!
Mấy phút sau, Tư Khảm Hàn lặng lẽ bước ra, ngước nhìn Hạ Ngưng Âm, thấy ánh mắt cô hơi mất tự nhiên, đem áo mặc vào che kín cơ thể cường tráng, trực tiếp đi tới bàn làm việc gọi cho Lam Nguy: ” Nguy, kêu bác sĩ tới ngay lập tức.”
Chương 32: Anh bị thương
Đôi mắt Hạ Ngưng Âm chú ý mảng sưng đỏ tại lồng ngực Tư Khảm Hàn, vô thức cắn móng tay, cảm giác áy náy dâng trào trong ngực.
Cô thật lòng không cố ý, mặc dù từ đầu đến giờ cô không ưa anh, đối với thái độ của anh càng thêm chán ghét, nhưng cô cũng chỉ nhất thời nói cho đã miệng, chứ chưa có ý nghĩ trả thù anh.
Thời gian lẳng lặng trôi, hai người họ trầm mặc chờ đợi tiếng nói của đối phương, lát sau, thư ký Lam gõ cửa, nhanh chóng đi vào, sau lưng có thêm người đàn ông tuấn tú.
Lam Nguy thấy Tư Khảm Hàn quần áo xốc xếch, tròng mắt nhìn qua lại bọn họ, đến tột cùng là người nào bị thương.
Anh chần chờ mở miệng, “Tư tổng, anh bị thương?”
Tư Khảm Hàn lẳng lặng cởi tây trang, lộ ra một mảng sưng vù trước ngực.
Lúc này Hạ Ngưng Âm cũng bước tới, đập vào mắt là vết thương đỏ chói, tiếp theo tự động liếc qua vẻ mặt của Tư Khảm Hàn.
Lam Nguy vừa nhìn đã kinh ngạc quay đầu hướng tới Hạ Ngưng Âm, cũng hiểu đại khái sự tình, vội vàng dắt tay người đàn ông kia, “Tuyên, mau trị thương cho Tư tổng, có nghiêm trọng không?”
Hạ Ngưng Âm bởi vì đau lòng, đem hết mọi sự chú ý đặt lên người Tư Khảm Hàn, mặc cho người bác sĩ mới vào phòng là Lăng Tuyên.
Hạ Ngưng Âm nghe được tên gọi quen thuộc, ngước mắt nhận ra là anh ta như không thể tin được, giật mình thốt lên: “Tuyên ca.”
Còn Lăng Tuyên từ lúc đi vào thấy sự xuất hiện của cô cũng ngạc nhiên không kém, đặc biệt sự quan tâm của cô dành cho Tư Khảm Hàn làm lòng anh bức bối, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, đối với Hạ Ngưng Âm chỉ cười mỉm “Tiểu Âm, em cũng ở đây à.”
Nhưng nào có thời gian để hàn huyên, Lăng Tuyên nhanh chóng xử lý vết thương theo chuẩn mực lương tâm người bác sĩ.
Tư Khảm Hàn nghiêng đầu đến chỗ phát ra âm thanh, cuối cùng rơi vào đúng cảnh Hạ Ngưng Âm cười dịu dàng với Lăng Tuyên, sau đó mắt cô cũng chạm phải mắt anh khiến cô nhất thời bối rối, rũ hàng mi dài như đứa trẻ mắc phải lỗi sai, nhép nhép miệng, tiếng xin lỗi thủy chung không nói thành lời.
Tư Khảm Hàn nhăn trán, cũng không có ý nói thêm, bởi vì anh đang rất đau với vết thương của mình, khóe miệng co quắp, cặp mắt vẫn bất động như sơn.
Lam Nguy là người ngoài cuộc, nhạy cảm phát hiện bầu không khí có sự trầm mặc dị thường, tinh ý dò xét Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên, đôi môi lại giật giật cười rất thần bí.
Rất nhanh, Lăng Tuyên đã giúp Tư Khảm Hàn bôi thuốc xong, thu dọn đồ đạc quay sang bàn chuyện công việc với thư ký Lam.
Tư Khảm Hàn nhận lấy áo sơ mi từ tay Lam Nguy, ưu nhã mặc vào, điềm tĩnh hạ lệnh đuổi khách: “Lam Nguy, tiễn Lăng tiên sinh.”
Lam Nguy gật đầu, nhưng phát hiện giữa Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên có lời muốn nói lại thôi, Hạ Ngưng Âm khẽ mỉm cười với anh, đưa tay chào tạm biệt.
Lăng Tuyên cười gượng gạo, đôi mày rậm nhếch lên, sau đó đi theo Lam Nguy rời khỏi phòng.
Phòng lớn thế chỉ còn lại Hạ Ngưng Âm cùng Tư Khảm Hàn, con ngươi sắc bén thu hết những cái liếc mắt đưa tình của cô dành cho tên kia, mím môi thật chặt.
Tư Khảm Hàn nâng tay trái lên nhìn đồng hồ chỉ đúng 11 giờ 30, thời gian trôi thực nhanh, mắt lại nhìn bản khế ước dang dở, chau mày kiếm, tới bên sofa, ngồi xuống.
Anh cầm văn kiện lên, mặc cho sự lo sợ của Hạ Ngưng Âm, lạnh lùng bảo: “Tới đây.”
Bình luận facebook