• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New HÀNG TẶNG THÀNH VỢ YÊU TỔNG TÀI (1 Viewer)

  • Chương 13-14

Chương 13: Oan gia ngõ hẹp


“Bọn họ xuất thân danh môn Quý tộc, không chỉ là người cai trị cả thành phố B, mà còn là một tay che trời, trên thương trường quốc tế bọn họ đều có thế lực riêng; hơn nữa ở thế giới hắc đạo bọn họ cũng có địa vị đáng nể.”


Lúc này Hạ Ngưng Âm đã định thần, lắng nghe rõ ràng, trong lòng thêm cười khổ, giống như nghe qua câu chuyện cổ tích, ban dang doc truyen dien dan le quy don tuy nhiên đối với cô, có thể ở địa vị đó cùng tiền tài trên hết thì đám người đó chả tốt lành gì.


Cô cho rằng những người quyền thế luôn là vậy, chưa bao giờ thiếu thốn bạn giường, trên thế giới mấy cô gái mình dây là vô số, sẽ không vì chút thùy mị ngây thơ của cô mà để vào mắt.


“Người ta chức cao quyền trọng, anh cảm thấy tôi có cửa rớ tới sao?”


Nụ cười của người đàn ông sâu hơn, nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi nói cô làm được, tức là cô làm được, hơn nữa sẽ là best-seller! Tôi nhìn người không lầm.”


“Ừ.” Hạ Ngưng Âm nhún vai, gật đầu lấy lệ, cô đã đến bước này rồi, chẳng còn gì phải sợ hay mất.


Bọn họ vào thang máy lên lầu 18, người đàn ông mang Hạ Ngưng Âm đứng trước một gian phòng, anh ta nói vài câu với người hộ vệ trước cửa, họ gật đầu liền mở cửa đi vào mọi thứ diễn ra theo trình tự cứ như đề phòng có cướp.


Một lát sau, hộ vệ đi ra, đưa tay cung kính mời bọn họ.


Hạ Ngưng Âm lẳng lặng theo sau người đàn ông, tỉ mỉ quan sát căn phòng, căn phòng bố trí tao nhã sang trọng, căn bản không giống nơi đánh bạc, ngược lại cứ như chỗ ăn chơi thượng lưu.


Người đàn ông đi nhanh tới phía bàn tròn cúi người kính trọng thưa: “Ba vị thiếu gia tốt.”


“Ừ.” Trong đó chỉ có một người đáp lại, dứt lời, có phần tò mò hỏi người đàn ông: “Vừa rồi nói có quà tặng chúng tôi mà? Người đâu?”


Phải nói anh rất nể người đàn ông này, từ trước đến nay đôi mắt anh ta (là người đàn ông dẫn dắt HNA) nhìn phụ nữ rất tinh tường, dien dan le quy don anh ta rất biết khẩu vị của bọn anh, mấy người bọn anh đó giờ đều ở đây kiếm được thú vui khoái lạc từ người đàn ông này đem đến, đối với phương diện này, người khác có thể làm không tới, nhưng bọn anh vốn nổi danh không từ chối thịt lên miệng.


Người đàn ông cười cười nắm tay Hạ Ngưng Âm đến giới thiệu, “Đây đây, xin thiếu gia xem qua.”


Hạ Ngưng Âm bất chợt bị lôi kéo nên hơi giật mình, trên mặt nhìn không ra là đang uất ức hay đang phản kháng chống đối, ánh mắt sâu thăm thẳm, lặng lẽ cuối đầu chào lấy lệ: “Ba vị thiếu gia tốt.”


“Là cô?” Tư Khảm Hàn thoáng qua đã nhận ra là cô, rất kinh ngạc thốt lên, nào ngờ bọn họ lại gặp nhau lần nữa.


Hạ Ngưng Âm nghe có tiếng liền ngẩng đầu lên, thoáng chốc sợ ngây người. Là anh? Thành phố B nhỏ vậy à? Chưa hết một ngày, bọn họ lại gặp nhau hai lần! Oan gia ngõ hẹp!


Hạ Ngưng Âm thấy sắc mặt mị hoặc của Tư Khảm Hàn, cảm giác như bị bức bách bởi người đàn ông cao cao tại thượng này, khiến người khác phải nghẹt thở, cả người anh toát lên vẻ cao quý của vị vua, ánh mắt sắc bén lườm cô.


Vẫn cái khuôn mặt khó ưa đó, nhìn thấy anh, Hạ Ngưng Âm liền bốc giận, sự chán ghét hiện rõ trên mặt, rất nhanh cô nhớ lại tình cảnh sáng nay, nhưng người thức thời mới là hào kiệt, cô lập tức thu hồi ánh mắt muốn giết người, cúi đầu chào: “Tư thiếu gia tốt.”


Đôi mắt anh dán chặt trên người cô, dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ sót sự biến sắc của cô, con ngươi trong veo như dòng nước lại thoáng qua tia cợt nhã, khóe miệng anh nhếch nhẹ.




Chương 14: Tự rước lấy nhục


“Hàn? Cậu biết cô ta?” Hạ Khê Bách tò mò hỏi Tư Khảm Hàn.


“Không biết.”


“Hả?” Hạ Khê Bách xem thường sự chối bỏ của anh, đôi mắt xanh thẫm đầy hấp dẫn đảo qua đảo lại, có ý thăm dò Hạ Ngưng Âm và Tư Khảm Hàn.


“Ừ.”


Hạ Khê Bách đứng dậy hướng đến Hạ Ngưng Âm, đi quanh cô một vòng, huýt gió tán thưởng, cuối cùng đưa bàn tay thon dài đặt lên cằm Hạ Ngưng Âm, vui vẻ hỏi: “Cô tên là gì? Xem ra không tệ nha.”


“Hạ Ngưng Âm.” Bởi vì Hạ Khê Bách quá cao, đại khái 1m85, Hạ Ngưng Âm chưa tới 1m65, buộc phải ngẩng cao đầu để nói chuyện với anh dù cho rất mỏi.


Bị người ta nhìn trắng trợn, cảm giác như món hàng hóa bị người ta cầm lên suy xét, nghiên cứu, điều này làm cho cô mất tự nhiên.


Hạ Khê Bách liếc sơ, cô cũng chưa tới mức nghiêng nước nghiêng thành, làn da cô trắng nõn, gò má đỏ hồng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, chiếc mũi cao thanh tú, tầm mắt từ từ đời lên, dừng lại ở đôi mắt to tròn đen láy của cô, thật cuốn hút đối phương.


Ánh mắt của cô trong veo, không chứa đựng suy tính, thoáng chốc Hạ Khê Bách say đắm, mất hồn vì cô.


Liên Trạch Duệ cau mày trước sự khác thường của Hạ Khê Bách, anh ấy ít khi luống cuống nhìn trân trân một người như vậy, hơn nữa anh cũng nhận ra đôi mắt ngày một rét lạnh của Tư Khảm Hàn, nhất thời sự mẫn cảm trong anh cho biết Hạ Ngưng Âm và Tư Khảm Hàn chắc chắn đã có chuyện gì, ngờ vực: “Bách? Thế nào?”


“À?” Nghe Trạch Duệ kêu, Hạ Khê Bách lấy lại tinh thần, cười nhạt quay lại chỗ ngồi.


Hạ Ngưng Âm như trút được gánh nặng thở một hơi, nhướng đôi mi thanh tú, ngay trước mắt bốn vị đại nhân, trong đó ba vị là cực phẩm hàng hiếm, chẳng thèm làm bộ làm tịch đưa tay xoa chiếc cổ mỏi lừ của mình.


Tư Khảm Hàn nhìn chằm chằm Hạ Ngưng Âm không chút nào đem bọn họ để ở trong mắt, lười biếng sải bước đến chỗ cô, khóe miệng nâng lên nụ cười tà “Sao cô đến chỗ này?”


Hạ Ngưng Âm im lặng, không phải cô không muốn nói, mà là không biết dùng từ gì để nói, chẳng lẽ nói với anh mình đi bán thân? Hỏi anh có nhu cầu sao? Trong lòng cười lạnh, cô đâu khờ tự rước lấy nhục, cùng lắm thì tìm người khác, cô có bán cũng không bán cho tên thổ phỉ như anh, hơn nữa nơi này còn tới hai người lận mà !!!


Cô ngước lên thấy khóe mắt của Tư Khảm Hàn đầy ý vị trêu cợt, cô nắm chặt tay, tuy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giờ phút này cô cảm giác mình giống như con dê mặc cho người ta chia năm sẻ bảy, bất lực mất khả năng phản kháng.


Đôi mắt Tư Khảm Hàn thâm thúy buộc chặt trên người Hạ Ngưng Âm, dưới ánh mắt sắc bén là sự lạnh lùng, ngoài mặt anh cười thân thiện, tỏ ra quan tâm cô, nhưng lời nói luôn hàm chứa ám muội: “Trả lời tôi? Có gì khó nói à? Nói ra nghe thử.”


Người đàn ông dẫn Hạ Ngưng Âm đến là người sáng suốt nhất, dĩ nhiên hiểu ý tứ của Tư Khảm Hàn, lại gặp hai người bạn của anh ta cũng không lên tiếng, nên anh cũng đâu dám đường đột lắc tay ra hiệu với Hạ Ngưng Âm, đắc tội với mấy người này, anh lãnh hậu quả không nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom