-
Chương 11
Trong học tập, cô thông minh nhưng không chăm chỉ, thành tích lại không ổn định, lúc học tốt thì có thể đứng một trong ba vị trí đầu của lớp, lúc không tốt thì xếp thứ hai mươi trở xuống là chuyện bình thường. Cô thiên về các môn Xã hội, các môn Tự nhiên lại hơi yếu vì thế mà trong các kỳ thi, cô thường bị điểm Lý và Hoá kéo xuống nhiều. Bố mẹ cũng có mời gia sư đến phụ đạo nhưng không mấy hiệu quả. Phùng Ẩn Trúc an ủi họ, sau này cô sẽ theo ngành Văn học thế nên khi đưa cho bố mẹ xem bảng thành tích, bao giờ cô cũng xóa bớt điểm các môn tự nhiên đi, chỉ để cho bố mẹ nhìn thấy xếp hạng của mình. Cô là người có tính cách tự tin thái quá và hơi hời hợt, bố mẹ cũng hết cách với cô.
Chủ nhiệm lớp của Phùng Ẩn Trúc là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, cô chủ nhiệm này không thích những kiểu nữ sinh "điên điên khùng khùng" như thế, lại có vẻ thiên vị nam sinh, vì vậy mà cô giáo không vừa mắt với Phùng Ẩn Trúc. Cô giáo không thích Phùng Ẩn Trúc đến nỗi cứ nhìn thấy Ẩn Trúc nói chuyện với bạn nam nào là sẽ tìm cách gặp riêng bạn nam đó ngay và yêu cầu họ chú ý vào việc học, không được đàn đúm chơi bời với cô nữa. Ban đầu, Phùng Ẩn Trúc không hiểu vì sao cô giáo lại thiên vị như thế, cũng đã khóc vì chuyện này, cứ đến giờ tiếng Anh của cô, Ẩn Trúc lại học với tâm trạng sa sút nên kết quả thành tích của môn này xuống dốc thảm hại. Sau này thì quen rồi, dù sao thì cô cũng không định phát triển thêm mối quan hệ với ai trong đám người ấy nữa, cũng chẳng có đứa bạn thân nào vì chuyện đó mà xa lánh cô, lẽ nào còn sợ bị nói gì nữa sao? Sau khoảng thời gian đó, thành tích môn tiếng Anh của Phùng Ẩn Trúc lại tốt như trước. Chỉ có cô là không để ý gì thôi, chứ cô giáo chủ nhiệm của cô thì không bao giờ tuyên dương cô một câu nào trong các cuộc họp phụ huynh, cho dù thành tích của cô có tốt tới đâu thậm chí khi nói tới vấn đề yêu sớm mang tính nhạy cảm, cô giáo còn nói những lời lẽ ám chỉ với bố mẹ của Ẩn Trúc.
Phùng Ẩn Trúc cũng túc giận, cô giáo Đổng đã "đánh giá cao" sức hấp dẫn của cô như thế, nếu cô không yêu sớm thì thật có lỗi với sự coi trọng của cô giáo quá. Nhưng, nhìn qua một lượt mấy cậu bạn cô đang chơi hiện nay đều thân thiết như anh em, nếu giờ mất đi tình bạn đó, trong lòng cô cũng cảm thấy bứt rứt. Vì vậy, cô vẫn giữ nguyên phương châm phải chăm chỉ học hành, một khi đã có thành tích cao rồi thì không ai có thể nói gì được nữa.
Nhưng cái kiểu trong mắt không có ai đó của cô lại khiến cô giáo chủ nhiệm bực mình hơn. Cô Đổng không chỉ tuyên truyền những lời lẽ không hay về cô với đám nam sinh, mà khi những giáo viên bộ môn khác nhắc đến cái tên Phùng Ẩn Trúc, cô ta cũng không hề che giấu sự bất mãn của mình đối với cô nữ sinh này. "Phùng Ẩn Trúc á? Chỉ khôn vặt thôi ngày nào cũng thấy tụ tập đàn đúm với đám con trai, mấy cậu học sinh ngoan ở lớp tôi đều bị nó tiêm nhiễm thói xấu hết cả rồi".
Lâu dần về sau, Phùng Ẩn Trúc nổi tiếng như cồn. Cô có thông minh và học giỏi đến đâu, cũng đừng mong động được tới chức cán bộ trong lớp, chẳng có thầy cô giáo nào dám khen cô. Cũng may mà bố mẹ Phùng Ẩn Trúc rất tin tưởng cô, chỉ cần thành tích học tập của cô tốt, họ sẽ không can thiệp vào chuyện bạn bè của cô. May mắn hơn cho cô, đến năm lớp mười một cô giáo Đổng lại chuyển sang làm chủ nhiệm ở lớp Tự nhiên, Phùng Ẩn Trúc lại học lớp Văn, cuối cùng mới thoát khỏi cái "lồng thiên vị" của cô ta.
Ngô Dạ Lai biết Phùng Ẩn Trúc trước khi Phùng Ẩn Trúc biết anh, anh biết đến cô bởi sự khác biệt giữa tên và con người thật của cô. Vào năm lớp mười một, trường tổ chức giải bóng rổ cho cả khoá. Khoá của họ khi ấy có mười lớp, Ngô Dạ Lai học Lý thuộc lớp Ba, chủ nhiệm của lớp đó lại chính là cô giáo Đổng, Phùng Ẩn Trúc học Văn, ở lớp Hai.
Mặc dù là lớp chuyên về xã hội, nam sinh lại ít nhưng cũng có nhiều người giỏi thể thao, vì vậy ưu thế của lớp Hai rất rõ ràng. Mười hai giờ ba mươi phút trưa, cuộc đọ sức giữa lớp Hai và lớp Ba đã tới vòng tứ kết, giai đoạn đấu loại trực tiếp. Một cuộc thi như thế làm sao Phùng Ẩn Trúc có thể bỏ qua được? Đại diện cho lớp Hai đi thi có hai người là bạn thân của cô nên từ rất sớm, cô đã cầm theo nước khoáng rồi cầm áo khoác cho họ, đứng dưới rổ lưới chuẩn bị cổ vũ tiếp sức và kiêm luôn công tác hậu cần.
"Ẩn Trúc, cậu thấy khả năng thắng của lớp mình có cao không?", người hỏi là một người bạn mới của Phùng Ẩn Trúc, tên là Dương Nguyệt - bạn cùng bàn của cô sau khi vào lớp Hai.
"Chuyện đấy cần gì phải hỏi nữa? Lớp mình có anh Đại, anh Phi, thắng là cái chắc, có điều thắng được bao nhiêu thôi", anh Đại tên là Đào Đại Dũng, anh Phi tên là Thẩm Quân Phi, đều là người trong nhóm Ẩn Trúc chơi.
"Cũng chưa chắc đâu, lớp mình chỉ có hai người đó là nổi trội thôi. Dù gì lớp Ba cũng là lớp tự nhiên, nam sinh lại đông, nếu cả đội bên họ mà phối hợp tốt, chúng ta chưa chắc đã có cơ hội."
"Sao cậu lại khen chí khí của người khác thế nhỉ! Cậu thử nhìn cái đám ô hợp ở lớp Ba xem, tuổi già sức yếu rồi làm sao xứng là đối thủ của lớp mình. Cậu nhìn cái đám đầu to mắt cận kia đi, vào trận rồi có muốn tìm thấy bóng cũng khó ý chứ!", nói xong, cô còn không kiêng dè gì phá lên cười, anh Đại nghe thấy tiếng họ thì giơ tay lên, cổ vũ cho họ. Phùng Ẩn Trúc rất bênh họ, cô thường xuyên cùng chơi bóng với bọn anh Đại nên đương nhiên rất tin tưởng vào những người bạn của mình.
Đứng trên lập trường của Ẩn Trúc thì không có gì là sai, nhưng để lọt vào tai Ngô Dạ Lai đứng ngay bên cạnh thì không thể chấp nhận được. Một người con gái ăn nói không hề kiêng dè gì như thế làm anh thấy rất phản cảm. Hôm nay, anh đến xem trận đấu này cũng là vì bị các bạn ra sức kéo đi bằng được, mấy câu nói đó của Phùng Ẩn Trúc đã động chạm tới tinh thần danh dự tập thể hiếm khi thể hiện ra của anh.
Trận đấu của lớp Ba ngày hôm nay vốn là một trận quyết chiến. Thành viên chủ lực của Uỷ ban thể thao bị đau dạ dày nên hôm nay không tham gia được. Bóng rổ ý mà, bảo biết chơi thì tìm đại một cậu nam sinh nào đó cũng có thể chơi vài hiệp, nhưng khả năng biết chơi đó nếu thực sự để đưa vào thi đấu đối kháng thì sẽ nhìn thấy ngay sự khác biệt. Những người không trải qua sự luyện tập bài bản và cọ xát trong thi đấu thực tế, chẳng những phản ứng chậm mà đến tỉ lệ đánh trúng bóng cũng sẽ giảm đi nhiều.
Ngô Dạ Lai nhìn nhìn cô nữ sinh bên cạnh đang vênh cằm lên cứ như cô ta là chủ soái đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi vậy. Chắc là Phùng Ẩn Trúc rồi. "Ấu trĩ!", nói xong, anh đi đến chỗ các bạn cùng lớp đang đứng, tỏ ý muốn cùng tham gia vào trận thi đấu.
Phía bên này, Phùng Ẩn Trúc ngờ vực hỏi Dương Nguyệt: "Hắn ta nói ai ấu trĩ? Cậu có quen hắn không?"
"Không quen, không phải nói bọn mình đâu."
Trận thi đấu đó, đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Ẩn Trúc đặc biệt là anh chàng nói hai từ "Ấu trĩ". Bởi vì, lớp Hai cuối cùng lại thua còn lớp Ba dựa vào một mình sức mạnh của Ngô Dạ Lai mà lật ngược tình thế, giành chiến thắng.
Đương nhiên, người bị sốc không chỉ có mình cô mà tất cả học sinh lớp Ba cùng học sinh toàn trường đều kinh động trước sự kiện này. Ngô Dạ Lai chỉ qua một trận đấu mà danh nổi như cồn. Anh chủ động dẫn dắt toàn đội qua cửa ải khó giành được giải quán quân trong cuộc thi đấu này và giữ được ngôi vị quán quân đó cho tới tận khi tốt nghiệp. Đấy lại là câu chuyện về sau này.
Rất lâu sau đó Phùng Ẩn Trúc vẫn không thể chấp nhận được kết quả của trận đấu đó, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười tuơi như hoa của cô giáo chủ nhiệm cũ - cô Đổng càng làm cô cảm thấy khó chịu. Vì vậy, đối với nhân vật anh hùng bất ngờ lộ diện như Ngô dạ Lai, cô còn thấy đáng ghét hơn những người khác. Bình thường thì chẳng thấy xuất hiện, che giấu tài năng, đến khi thi đấu với lớp cô thì hắn ta lại khí thế thế. Việc này lại khiến cô nhớ lại hai từ "Ấu trĩ " của hắn ta, cô có cảm giác như câu nói đó là nhắm vào chính cô.
Khó chịu thì phải tìm cách để xả ra nên Phùng Ẩn Trúc quyết định tìm thời gian thích hợp để đi gặp cái tên "không ấu trĩ" Ngô Dạ Lai kia. Xem xem liệu có phải hắn ta có ba đầu sáu tay hay không mà khiến anh em của cô thua không rõ ràng như thế.
Chủ nhiệm lớp của Phùng Ẩn Trúc là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, cô chủ nhiệm này không thích những kiểu nữ sinh "điên điên khùng khùng" như thế, lại có vẻ thiên vị nam sinh, vì vậy mà cô giáo không vừa mắt với Phùng Ẩn Trúc. Cô giáo không thích Phùng Ẩn Trúc đến nỗi cứ nhìn thấy Ẩn Trúc nói chuyện với bạn nam nào là sẽ tìm cách gặp riêng bạn nam đó ngay và yêu cầu họ chú ý vào việc học, không được đàn đúm chơi bời với cô nữa. Ban đầu, Phùng Ẩn Trúc không hiểu vì sao cô giáo lại thiên vị như thế, cũng đã khóc vì chuyện này, cứ đến giờ tiếng Anh của cô, Ẩn Trúc lại học với tâm trạng sa sút nên kết quả thành tích của môn này xuống dốc thảm hại. Sau này thì quen rồi, dù sao thì cô cũng không định phát triển thêm mối quan hệ với ai trong đám người ấy nữa, cũng chẳng có đứa bạn thân nào vì chuyện đó mà xa lánh cô, lẽ nào còn sợ bị nói gì nữa sao? Sau khoảng thời gian đó, thành tích môn tiếng Anh của Phùng Ẩn Trúc lại tốt như trước. Chỉ có cô là không để ý gì thôi, chứ cô giáo chủ nhiệm của cô thì không bao giờ tuyên dương cô một câu nào trong các cuộc họp phụ huynh, cho dù thành tích của cô có tốt tới đâu thậm chí khi nói tới vấn đề yêu sớm mang tính nhạy cảm, cô giáo còn nói những lời lẽ ám chỉ với bố mẹ của Ẩn Trúc.
Phùng Ẩn Trúc cũng túc giận, cô giáo Đổng đã "đánh giá cao" sức hấp dẫn của cô như thế, nếu cô không yêu sớm thì thật có lỗi với sự coi trọng của cô giáo quá. Nhưng, nhìn qua một lượt mấy cậu bạn cô đang chơi hiện nay đều thân thiết như anh em, nếu giờ mất đi tình bạn đó, trong lòng cô cũng cảm thấy bứt rứt. Vì vậy, cô vẫn giữ nguyên phương châm phải chăm chỉ học hành, một khi đã có thành tích cao rồi thì không ai có thể nói gì được nữa.
Nhưng cái kiểu trong mắt không có ai đó của cô lại khiến cô giáo chủ nhiệm bực mình hơn. Cô Đổng không chỉ tuyên truyền những lời lẽ không hay về cô với đám nam sinh, mà khi những giáo viên bộ môn khác nhắc đến cái tên Phùng Ẩn Trúc, cô ta cũng không hề che giấu sự bất mãn của mình đối với cô nữ sinh này. "Phùng Ẩn Trúc á? Chỉ khôn vặt thôi ngày nào cũng thấy tụ tập đàn đúm với đám con trai, mấy cậu học sinh ngoan ở lớp tôi đều bị nó tiêm nhiễm thói xấu hết cả rồi".
Lâu dần về sau, Phùng Ẩn Trúc nổi tiếng như cồn. Cô có thông minh và học giỏi đến đâu, cũng đừng mong động được tới chức cán bộ trong lớp, chẳng có thầy cô giáo nào dám khen cô. Cũng may mà bố mẹ Phùng Ẩn Trúc rất tin tưởng cô, chỉ cần thành tích học tập của cô tốt, họ sẽ không can thiệp vào chuyện bạn bè của cô. May mắn hơn cho cô, đến năm lớp mười một cô giáo Đổng lại chuyển sang làm chủ nhiệm ở lớp Tự nhiên, Phùng Ẩn Trúc lại học lớp Văn, cuối cùng mới thoát khỏi cái "lồng thiên vị" của cô ta.
Ngô Dạ Lai biết Phùng Ẩn Trúc trước khi Phùng Ẩn Trúc biết anh, anh biết đến cô bởi sự khác biệt giữa tên và con người thật của cô. Vào năm lớp mười một, trường tổ chức giải bóng rổ cho cả khoá. Khoá của họ khi ấy có mười lớp, Ngô Dạ Lai học Lý thuộc lớp Ba, chủ nhiệm của lớp đó lại chính là cô giáo Đổng, Phùng Ẩn Trúc học Văn, ở lớp Hai.
Mặc dù là lớp chuyên về xã hội, nam sinh lại ít nhưng cũng có nhiều người giỏi thể thao, vì vậy ưu thế của lớp Hai rất rõ ràng. Mười hai giờ ba mươi phút trưa, cuộc đọ sức giữa lớp Hai và lớp Ba đã tới vòng tứ kết, giai đoạn đấu loại trực tiếp. Một cuộc thi như thế làm sao Phùng Ẩn Trúc có thể bỏ qua được? Đại diện cho lớp Hai đi thi có hai người là bạn thân của cô nên từ rất sớm, cô đã cầm theo nước khoáng rồi cầm áo khoác cho họ, đứng dưới rổ lưới chuẩn bị cổ vũ tiếp sức và kiêm luôn công tác hậu cần.
"Ẩn Trúc, cậu thấy khả năng thắng của lớp mình có cao không?", người hỏi là một người bạn mới của Phùng Ẩn Trúc, tên là Dương Nguyệt - bạn cùng bàn của cô sau khi vào lớp Hai.
"Chuyện đấy cần gì phải hỏi nữa? Lớp mình có anh Đại, anh Phi, thắng là cái chắc, có điều thắng được bao nhiêu thôi", anh Đại tên là Đào Đại Dũng, anh Phi tên là Thẩm Quân Phi, đều là người trong nhóm Ẩn Trúc chơi.
"Cũng chưa chắc đâu, lớp mình chỉ có hai người đó là nổi trội thôi. Dù gì lớp Ba cũng là lớp tự nhiên, nam sinh lại đông, nếu cả đội bên họ mà phối hợp tốt, chúng ta chưa chắc đã có cơ hội."
"Sao cậu lại khen chí khí của người khác thế nhỉ! Cậu thử nhìn cái đám ô hợp ở lớp Ba xem, tuổi già sức yếu rồi làm sao xứng là đối thủ của lớp mình. Cậu nhìn cái đám đầu to mắt cận kia đi, vào trận rồi có muốn tìm thấy bóng cũng khó ý chứ!", nói xong, cô còn không kiêng dè gì phá lên cười, anh Đại nghe thấy tiếng họ thì giơ tay lên, cổ vũ cho họ. Phùng Ẩn Trúc rất bênh họ, cô thường xuyên cùng chơi bóng với bọn anh Đại nên đương nhiên rất tin tưởng vào những người bạn của mình.
Đứng trên lập trường của Ẩn Trúc thì không có gì là sai, nhưng để lọt vào tai Ngô Dạ Lai đứng ngay bên cạnh thì không thể chấp nhận được. Một người con gái ăn nói không hề kiêng dè gì như thế làm anh thấy rất phản cảm. Hôm nay, anh đến xem trận đấu này cũng là vì bị các bạn ra sức kéo đi bằng được, mấy câu nói đó của Phùng Ẩn Trúc đã động chạm tới tinh thần danh dự tập thể hiếm khi thể hiện ra của anh.
Trận đấu của lớp Ba ngày hôm nay vốn là một trận quyết chiến. Thành viên chủ lực của Uỷ ban thể thao bị đau dạ dày nên hôm nay không tham gia được. Bóng rổ ý mà, bảo biết chơi thì tìm đại một cậu nam sinh nào đó cũng có thể chơi vài hiệp, nhưng khả năng biết chơi đó nếu thực sự để đưa vào thi đấu đối kháng thì sẽ nhìn thấy ngay sự khác biệt. Những người không trải qua sự luyện tập bài bản và cọ xát trong thi đấu thực tế, chẳng những phản ứng chậm mà đến tỉ lệ đánh trúng bóng cũng sẽ giảm đi nhiều.
Ngô Dạ Lai nhìn nhìn cô nữ sinh bên cạnh đang vênh cằm lên cứ như cô ta là chủ soái đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi vậy. Chắc là Phùng Ẩn Trúc rồi. "Ấu trĩ!", nói xong, anh đi đến chỗ các bạn cùng lớp đang đứng, tỏ ý muốn cùng tham gia vào trận thi đấu.
Phía bên này, Phùng Ẩn Trúc ngờ vực hỏi Dương Nguyệt: "Hắn ta nói ai ấu trĩ? Cậu có quen hắn không?"
"Không quen, không phải nói bọn mình đâu."
Trận thi đấu đó, đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Ẩn Trúc đặc biệt là anh chàng nói hai từ "Ấu trĩ". Bởi vì, lớp Hai cuối cùng lại thua còn lớp Ba dựa vào một mình sức mạnh của Ngô Dạ Lai mà lật ngược tình thế, giành chiến thắng.
Đương nhiên, người bị sốc không chỉ có mình cô mà tất cả học sinh lớp Ba cùng học sinh toàn trường đều kinh động trước sự kiện này. Ngô Dạ Lai chỉ qua một trận đấu mà danh nổi như cồn. Anh chủ động dẫn dắt toàn đội qua cửa ải khó giành được giải quán quân trong cuộc thi đấu này và giữ được ngôi vị quán quân đó cho tới tận khi tốt nghiệp. Đấy lại là câu chuyện về sau này.
Rất lâu sau đó Phùng Ẩn Trúc vẫn không thể chấp nhận được kết quả của trận đấu đó, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười tuơi như hoa của cô giáo chủ nhiệm cũ - cô Đổng càng làm cô cảm thấy khó chịu. Vì vậy, đối với nhân vật anh hùng bất ngờ lộ diện như Ngô dạ Lai, cô còn thấy đáng ghét hơn những người khác. Bình thường thì chẳng thấy xuất hiện, che giấu tài năng, đến khi thi đấu với lớp cô thì hắn ta lại khí thế thế. Việc này lại khiến cô nhớ lại hai từ "Ấu trĩ " của hắn ta, cô có cảm giác như câu nói đó là nhắm vào chính cô.
Khó chịu thì phải tìm cách để xả ra nên Phùng Ẩn Trúc quyết định tìm thời gian thích hợp để đi gặp cái tên "không ấu trĩ" Ngô Dạ Lai kia. Xem xem liệu có phải hắn ta có ba đầu sáu tay hay không mà khiến anh em của cô thua không rõ ràng như thế.