-
Chương 74
"Dựa vào cái gì chứ?", anh không muốn hỏi, nhưng lại không thể không hỏi. Đúng thế, Ngô Dạ Lai dựa vào cái gì mà lại có thể không biết ngại ngùng như thể, trong tình huống này còn dám nói là muốn cô ở bên cạnh anh ta.
"Dựa vào việc tôi sẽ lại đứng lên được, dựa vào việc tôi sẽ bù đắp cho cô ấy một hạnh phúc trọn vẹn."
Ngô Dạ Lai không cảm thấy anh dùng tình cảnh hiện nay của mình để níu kéo Ẩn Trúc thì có gì là bỉ ổi. Khi nằm trên giường ngớ ngớ ngẩn ngẩn nghe thấy Ẩn Trúc nói rằng, "Mọi người đều ở đây", trái tim anh đột nhiên bình yên trở lại.
Anh không muốn phân tích tâm trạng của mình, không muốn lý giải lời nói và hành động của mình. Anh chỉ biết, sau cơn mưa trời lại sáng, anh rất vui khi có Ẩn Trúc cùng đồng hành. Anh thích nghe thấy giọng cô khe khẽ cằn nhằn, dặn dò anh phải chú ý cái gì, nhất định phải làm gì, không được làm gì.
Anh thích được cô bón cho ăn. Mỗi khi cô xúc cho anh một thìa cơm, chắc mẩm sau khi anh đã nhai được một lúc rồi mới lại bón tiếp một thìa nữa, lúc đó cũng là lúc anh vừa nuốt miếng cơm kia xuống, không nhanh không chậm dù chỉ một giây. Anh cũng thích Ẩn Trúc lau người cho anh, trên thực tế thì vẫn luôn là cô lau người cho anh. Cô sẽ dùng một chiếc khăn mặt rất ấm, khéo léo mà nhẹ nhàng lau lướt qua miệng các vết thương của anh, lần nào cũng khiến anh dễ chịu vô cùng. Nhưng Ngô Dạ Lai cũng biết, khi Ẩn Trúc làm những việc này, chưa chắc cô đã thích. Ban đầu, cô luôn tranh thủ lau nước mắt những lúc quay mặt đi sau khi lau người cho anh xong. Những vết thương của anh, e là đã khiến cô rất sợ hãi.
Rất lâu, lâu tới mức Thẩm Quân Phi cảm thấy anh không Ngô Dạ Lai cũng biết, tình hình thương tích của anh không lạc quan. Mặc dù nhìn thì thấy tay chân anh đều còn nguyên cả, nhưng hồi phục tri giác, hồi phục công năng đều là cả một quá trình dài đằng đẵng, thậm chí có thể hồi phục hay không cũng còn chưa biết. Nhưng chỉ cần Ẩn Trúc ở bên cạnh, anh tin mình có thể đứng dậy, có thể hồi phục lại như một người bình thường.
Thẩm Quân Phi bất giác ho khẽ một tiếng, "Trọn vẹn?", sự bù đắp của Ngô Dạ Lai có trọn vẹn hay không, điều này không thể chỉ dựa vào một mình anh ta là được, "Cách đây không lâu, cậu còn nói cậu chỉ có thể cho Ẩn Trúc một cuộc hôn nhân hình thức, bây giờ cậu thế này thì có thể cho cô ấy nhiều hơn sao?".
"Tôi còn nhớ chính cậu đã nhắc nhở tôi rằng, những gì nghĩ trong lòng, không phải lúc nào cũng có thể nói rõ ràng ra được. Tôi cảm thấy mình có thể cho cô ấy rất nhiều...", Ngô Dạ Lai ngừng lại lấy hơi, giọng rất nhỏ, phổi anh cũng bị thương, nói vài câu cũng thở hồng hộc.
"Tôi muốn sau bữa tối cùng cô ấy đi dạo trong vườn hoa dưới nhà; Muốn hai người ngồi trên ghế sô fa xem kịch trên tivi, bàn luận về tình tiết của vở kịch đó; Muốn vào ngày trời mưa, mang ô đi đón cô ấy; Muốn nấu cho cô ấy ăn; Muốn làm ấm chăn cho cô ấy trước khi cô ấy ngủ... Tất cả những điều này, nhẽ ra đều có thể nghĩ được, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, và cũng chưa làm được gì cho cô ấy."
Bù đắp là có thể trọn vẹn sao? Phải bắt đầu bù đắp từ đâu? Muốn kéo Ẩn Trúc ra khỏi anh, rồi bắt đầu bù đắp lại sao? Thẩm Quân Phi nhận ra rằng, tìm gặp Ngô Dạ Lai để nói chuyện hoàn toàn không phải là việc thừa. Nếu Ngô Dạ Lai đã không hiểu rõ tình hình, thì anh đành phải bày ra cho anh ta thấy mà thôi.
"Những gì cậu nghĩ đều là do tôi làm cho cô ấy. Sự trọn vẹn của cậu, đã không còn là sự trọn vẹn đối với cô ấy nữa rồi."
"Cậu chắc chắn sao? Thực ra cậu cũng không dám chắc chắn, vì vậy cậu mới hốt hoảng, vì vậy cậu mới tìm gặp tôi. Giờ có thể là Ẩn Trúc đang thông cảm với tôi, có thể còn nhiều hơn sự thông cảm một chút, nhưng dù thế nào, trong lòng cô ấy vẫn luôn có tôi, nên giờ cô ấy mới ở bên tôi", nói xong những lời trên, dường như Ngô Dạ Lai đã dùng hết sức lực đang có của mình, dựa đầu vào gối, thở dốc.
"Vậy là cậu lợi dụng tình thế này, giữ chặt lấy cô ấy?"
thể đợi được câu trả lời nữa, Ngô Dạ Lai mới nói, "Cái gọi là thời cơ chiến đấu, đều lướt qua rất nhanh, nên tôi chẳng dám tỏ thái độ kiêu ngạo gì. Tôi đã đánh cược tất cả những gì mà tôi có, bao gồm cả cơ thể tàn phế của mình. Cậu có thể công kích tôi, mắng tôi ích kỷ vô sỉ, nhưng những gì mà tôi muốn chỉ là níu chân cô ấy, dùng cách nào để níu không còn quan trọng nữa rồi".
Ngô Dạ Lai ngẩng đầu, không dám nhìn vào mặt Thẩm Quân Phi, "Nghĩ thế này, làm thế này, tôi biết tôi không phải với cậu. Nhưng nếu không nghĩ thế, không làm thế, tôi thà bỏ mạng nơi xứ người...".
Anh còn chưa nói hết, Thẩm Quân Phi đã hiểu ra. Sao anh có thể không hiểu, Ngô Dạ Lai lúc này cần Ẩn Trúc hơn bao giờ hết.
Nhưng, đây là tình yêu, không phải từ thiện, không phải ai cần trước, thì đưa cho người đó dùng trước. Giờ Thẩm Quân Phi cũng không dám khẳng định, những gì mà Ẩn Trúc dành cho anh, rốt cuộc là tình cảm gì, rốt cuộc là nó có thêm thuộc tính gì, rốt cuộc nó có đủ trọng lượng để gọi là tình yêu hay không. Ngờ mình ngờ người, Thẩm Quân Phi không biết tại sao mình lại để tình cảm che mắt tới tận ngày hôm nay.
Nghĩ thế nào, anh lại nói: "Cậu phải biết rằng, tôi đến tìm cậu là vì tôi không nhẫn tâm ép Ẩn Trúc. Từ trước tới giờ tôi cũng không có cách nào với cô ấy. Nếu cậu chỉ cần yêu cô ấy bằng một nửa tôi thôi thì cậu sẽ không nhẫn tâm nhìn cô ấy lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này đâu".
"Giờ cô ấy đang quay lưng lại với cậu", Ngô Dạ Lai cũng không niệm tình, lưỡng nan, thì cũng phải để nó cân bằng với nhau mới được.
"Đấy là bởi vì cậu cần có cô ấy giúp đỡ, là bởi vì cô ấy biết, tôi lúc nào cũng sẵn sàng đứng sau để đỡ cô ấy, vì vậy cô ấy yên tâm quay lưng về phía tôi. Tôi sẽ không đứng nhìn cô ấy vấp ngã, cũng sẽ không lặng lẽ rời bỏ cô ấy. Cô ấy mạnh mẽ, là bởi vì cô ấy tin tưởng tôi."
"Ý của cậu là, bây giờ chúng tôi đều cần sự nâng đỡ của cậu sao?", cả ngày phải nằm trên giường, Ngô Dạ Lai cũng bắt đầu biết nói những lời cay nghiệt.
"Lẽ nào sự tự tin có thể lại đứng dậy được của cậu không phải bắt nguồn từ sự tồn tại của Ẩn Trúc hay sao?"
"Đúng vì cô ấy, tôi phải đứng dậy."
Thẩm Quân Phi càng thêm đau đầu, tai nạn giao thông có lẽ đã làm hỏng bộ não của Ngô Dạ Lai rồi, cậu ta lại cho rằng Ẩn Trúc làm tất cả những điều đó là vì còn yêu cậu ta. Còn Thẩm Quân Phi, chỉ là người được bố trí xen vào giữa hai vợ chồng họ, giờ kịch bản không cần nữa, hoàn toàn có thể bỏ đi.
"Nói với cậu những điều này, tôi mới là kẻ có bệnh! Tôi nói thẳng cho cậu biết, tôi sẽ không để Ẩn Trúc ở đây mãi, cô ấy là vợ tôi. Cậu định mơ giấc mơ gương vỡ lại lành, mau từ bỏ ý định đó cho sớm đi."
Ngô Dạ Lai dường như đã lấy lại được bình tĩnh, tình trạng sức khỏe anh bây giờ cũng không cho phép anh được xúc động mạnh, "Nói nhiều vô ích". Mất mặt còn hơn mất mạng, nếu đã giữ được cái mạng này rồi, nếu vẫn còn có khả năng vãn hồi, Ngô Dạ Lai cũng chẳng còn tâm sức để ý tới thể diện của mình nữa.
Đàm phán không thành, Thẩm Quân Phi đành phải rời đi. Anh cũng chẳng có cách nào, anh tìm gặp Ngô Dạ Lai là vì muốn tốt cho cậu ta, và còn lo lắng cho cậu ta nữa. Ngô Dạ Lai thì sao, chỉ khăng khăng khẳng định giữ chặt Ẩn Trúc không chịu buông tay, không ai làm gì được cậu ta.
Vừa bước ra cửa lại gặp ngay Ẩn Trúc đang đứng dựa vào tường. Thẩm Quân Phi than thầm, không xong rồi! Quả nhiên, sau màn chào hỏi, Ẩn Trúc kéo anh ra trước cửa bệnh viện, lên xe rồi chỉ nói xối xả một câu: "Có chuyện gì anh cứ nới với em, đến gây chuyện trong phòng bệnh làm gì?".
"Ai bảo em là anh đến gây chuyện?"
"Còn cần ai nói nữa? Em đã thấy hết rồi! Tình hình của Ngô Dạ Lai giờ thế nào, vừa mới qua giai đoạn nguy hiểm chưa lâu, mới khởi sắc được vài ngày, lẽ nào anh mong anh ấy cứ thế mãi?", Ẩn Trúc lo lắng nói dồn dập. Cô đang họp ở công ty thì Hồ Vy gọi điện tới nói là có người xông vào phòng bệnh gây sự. Hồ Vy nói không rõ ràng nên cô đành phải chạy đến đây, kết quả là vừa đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Quân Phi ở trong đó, và cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của anh.
Lời đã nói ra rồi, nhìn sắc mặt xám xịt của Thẩm Quân Phi, Ẩn Trúc biết mình đã năng lời, "Có chuyện gì anh hãy nói với em, tìm anh ấy làm gì chứ?".
"Anh nói với em chuyện gì? Giờ em thế này, anh nói em có để vào tai không? Chẳng qua anh chỉ tìm cậu ta để nói chuyện, em nghe thế nào mà bảo anh gây sự? Ngoài cậu ta ra, em còn coi ai ra gì không, còn nghĩ đến ai được nữa không?"
"Là anh đang oán trách em sao? Thật uổng công lớn bằng từng này rồi, sao anh lại nhỏ nhen ích kỷ thế?", Ẩn Trúc vỗ vỗ vai Thẩm Quân Phi, định nói đùa để làm dịu tình hình giữa hai người.
"Chuyện này thì liên quan gì đến lớn nhỏ? Nếu em đã nói là anh oán trách em, thì chúng ta nói luôn đi, em có cần thiết phải ngày nào cũng ở lì trong bệnh viện để chăm sóc cho cậu ta không. Nếu cậu ta không cha không mẹ, không có sự quan tâm của cơ quan đoàn thể thì chăm sóc cậu ta thế nào cũng không gọi là quá. Tạm thời không nói đến truớc kia hai người từng có quan hệ đó, mà với tình hình hiện tại của cậu ta, chúng ta là bạn học, cũng sẽ tận sức tận lực để giúp. Nhưng vấn đề là song thân cậu ta vẫn còn, toàn bộ việc điều trị đều có quân đội sắp xếp, có y tá chuyên trách, em cả ngày ở trong đó ngoài việc khiến anh ta nảy sinh những hy vọng không nên có ra còn có tác dụng gì nữa không?"
"Có tác dụng hay không là việc của em, không cần anh lo", Ẩn Trúc bắt đầu mất kiên nhẫn. Áp lực cả ngày phải đối mặt với người bệnh là thứ áp lực mà người ngoài không thể tưởng tượng được. Phải làm việc, thời gian nghỉ ngơi không nhiều, hàng ngày còn phải nghe bố mẹ cằn nhằn, nhìn sắc mặt của Thẩm Quân Phi, cô thật sự quá mệt mỏi rồi, có lúc chỉ muốn khép mắt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, coi như tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
"Ai mà quản được em", Thẩm Quân Phi nói câu này không phải có ý định đối đầu với Ẩn Trúc mà anh thật sự nghĩ như thế. Phùng Ẩn Trúc là tuýp phụ nữ điển hình trong đầu không có chí lớn nhưng lại luôn có những chủ ý nhỏ, những chủ ý này lại cố thủ trên dây thần kinh tình cảm của cô, phân hợp ly tán đều do dây thần kinh đó làm chủ. Cũng chính vì vậy, bao nhiêu chuyện như thế mà không thể đánh bại được cô. Tất cả đều thuận theo ý của cô, làm gì có thứ gì có thể khiến cô nhụt chí chứ?
Nếu cả hai người đều tỉnh táo, nếu cả hai người đều lí trí, nếu cả hai người còn coi trọng mối quan hệ của mình thì lúc này cả hai nên dừng lại mới đúng. Nhưng một người làm căng lên, cả hai đều mất bình tĩnh, lúc này đã không còn nghĩ được nhiều như thế nữa, chỉ chăm chăm xem ai mạnh hơn ai.
"Ai có thể quản được cũng không cần anh lo."
"Phùng Ẩn Trúc, em nghĩ anh muốn lo lắng cho em sao?"
Ẩn Trúc chưa thấy Thẩm Quân Phi như thế bao giờ. Anh lạnh lùng, bất cứ từ nào thốt ra từ miệng anh cũng như được đóng băng rồi ném tới, "Không muốn lo lắng, anh còn gây ra chuyện này làm gì?" trái tim cô tuy đã rối bời nhưng vẫn còn cứng miệng.
"Anh gây chuyện? Anh thì có thể gây ra chuyện gì?", hôm nay Thẩm Quân Phi chỉ có một cảm giác đó là nhếch nhác. Còn ai nhếch nhác hơn anh nữa? Bây giờ anh mới phát hiện ra, người ta đang tình cảm sâu đậm, anh chỉ là dòng nước chảy qua mà thôi.
Không đợi Ẩn Trúc nói thêm gì nữa, Thẩm Quân Phi nói tiếp, "Anh tìm anh ta nói chuyện là bởi vì có những chuyện cần phải gặp mặt để làm rõ. Không nói với em là bởi vì anh luôn cho rằng giữa chúng ta không có vấn đề gì cả, chỉ là tạo hóa trêu ngươi. Giờ xem ra, anh đã hồ đồ rồi". Anh cứ nghĩ rằng cô vẫn luôn ở phía sau anh, không ngờ, cô lại đứng chắn trước mặt anh, đứng trước mặt anh để che cho Ngô Dạ Lai. Họ mới là một đôi.
"Em xuống xe đi, anh về nhà."
"Không, em không đi", Ẩn Trúc cũng biết không thể chia tay nhau như thế này, "Dù sao đã ra đây rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Ăn cơm rồi nói chuyện, chuyện này cũng sẽ qua thôi.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, sau đó ai về cơ quan người ấy. Buổi chiều em còn phải ra ngoài nữa", Ẩn Trúc liếc mắt nhìn di động, không có ai gọi, chiều quay lại chắc không vấn đề gì.
"Ẩn Trúc, chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, không thể cùng nhau nói xem ăn cái gì ngon là mọi phiền não đều quên hết. Anh hỏi em sau đó là muốn hỏi em có suy nghĩ gì cho tương lai, hay là em muốn ở bên cậu ta cả đời?"
"Anh nghĩ nghiêm trọng quá rồi..."
"Không phải anh nghĩ quá nghiêm trọng mà là vết thương của cậu ta vốn rất nghiêm trọng. Nhắc đến chuyện của hai ta, em sẽ nói tránh là đợi cậu ta khỏe hơn đã, rốt cuộc là thế nào mới gọi là khỏe hơn?", dường như câu nói nào của Thẩm Quân Phi cũng đầy nghi vấn, mà lại là những nghi vấn không thể giải quyết. Phùng Ẩn Trúc, rốt cuộc là trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, hay là chẳng nghĩ cái gì cả?
"Em cũng không biết. Phi Nhân, em cũng không biết nữa", Ẩn Trúc thở dài, "Nhìn thấy anh ấy có thể sống được, có thể cử động được em mới có thể yên tâm mà thở mạnh. Nếu không, em luôn cảm thấy mỗi hơi thở của mình đều là tội, đều đang cướp đi không khí của anh ấy".
Thẩm Quân Phi khởi động xe. Anh nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác tội lỗi của Ẩn Trúc, vì thế anh không ép cô nữa. Nhưng ý đồ của Ngô Dạ Lai quá rõ ràng, anh tỏ ra kiêu ngạo ở đây, thì có nghĩa lý gì, "Ẩn Trúc, đi hay ở, em cũng nên đưa ra sự lựa chọn của mình". Đứng từ xa nhìn cô và nhìn cô quay đi, là hai tâm trạng khác nhau, trong lòng anh có được có mất, cũng có quá nhiều tính toán.
Phùng Ẩn Trúc không nói gì, rõ ràng cô biết rằng nên ngồi yên ở đó, rõ ràng cô biết rằng không nên để tuột mất hạnh phúc trong tầm tay, nhưng cô vẫn xuống xe. Cô không thể để Ngô Dạ Lai một mình trong tình trạng như thế, chỉ riêng nguyên nhân ấy thôi cũng đã có thể vượt qua được sự cám dỗ kia. Đúng thế, hạnh phúc phải tìm trong khổ ải, khó khăn vất vả, trăm phương nghìn kế mới càng khiến người ta dễ tin hơn, tin rằng thứ tình cảm suýt vuột khỏi tay kia mới chính là hạnh phúc mà mình cần.
"Dựa vào việc tôi sẽ lại đứng lên được, dựa vào việc tôi sẽ bù đắp cho cô ấy một hạnh phúc trọn vẹn."
Ngô Dạ Lai không cảm thấy anh dùng tình cảnh hiện nay của mình để níu kéo Ẩn Trúc thì có gì là bỉ ổi. Khi nằm trên giường ngớ ngớ ngẩn ngẩn nghe thấy Ẩn Trúc nói rằng, "Mọi người đều ở đây", trái tim anh đột nhiên bình yên trở lại.
Anh không muốn phân tích tâm trạng của mình, không muốn lý giải lời nói và hành động của mình. Anh chỉ biết, sau cơn mưa trời lại sáng, anh rất vui khi có Ẩn Trúc cùng đồng hành. Anh thích nghe thấy giọng cô khe khẽ cằn nhằn, dặn dò anh phải chú ý cái gì, nhất định phải làm gì, không được làm gì.
Anh thích được cô bón cho ăn. Mỗi khi cô xúc cho anh một thìa cơm, chắc mẩm sau khi anh đã nhai được một lúc rồi mới lại bón tiếp một thìa nữa, lúc đó cũng là lúc anh vừa nuốt miếng cơm kia xuống, không nhanh không chậm dù chỉ một giây. Anh cũng thích Ẩn Trúc lau người cho anh, trên thực tế thì vẫn luôn là cô lau người cho anh. Cô sẽ dùng một chiếc khăn mặt rất ấm, khéo léo mà nhẹ nhàng lau lướt qua miệng các vết thương của anh, lần nào cũng khiến anh dễ chịu vô cùng. Nhưng Ngô Dạ Lai cũng biết, khi Ẩn Trúc làm những việc này, chưa chắc cô đã thích. Ban đầu, cô luôn tranh thủ lau nước mắt những lúc quay mặt đi sau khi lau người cho anh xong. Những vết thương của anh, e là đã khiến cô rất sợ hãi.
Rất lâu, lâu tới mức Thẩm Quân Phi cảm thấy anh không Ngô Dạ Lai cũng biết, tình hình thương tích của anh không lạc quan. Mặc dù nhìn thì thấy tay chân anh đều còn nguyên cả, nhưng hồi phục tri giác, hồi phục công năng đều là cả một quá trình dài đằng đẵng, thậm chí có thể hồi phục hay không cũng còn chưa biết. Nhưng chỉ cần Ẩn Trúc ở bên cạnh, anh tin mình có thể đứng dậy, có thể hồi phục lại như một người bình thường.
Thẩm Quân Phi bất giác ho khẽ một tiếng, "Trọn vẹn?", sự bù đắp của Ngô Dạ Lai có trọn vẹn hay không, điều này không thể chỉ dựa vào một mình anh ta là được, "Cách đây không lâu, cậu còn nói cậu chỉ có thể cho Ẩn Trúc một cuộc hôn nhân hình thức, bây giờ cậu thế này thì có thể cho cô ấy nhiều hơn sao?".
"Tôi còn nhớ chính cậu đã nhắc nhở tôi rằng, những gì nghĩ trong lòng, không phải lúc nào cũng có thể nói rõ ràng ra được. Tôi cảm thấy mình có thể cho cô ấy rất nhiều...", Ngô Dạ Lai ngừng lại lấy hơi, giọng rất nhỏ, phổi anh cũng bị thương, nói vài câu cũng thở hồng hộc.
"Tôi muốn sau bữa tối cùng cô ấy đi dạo trong vườn hoa dưới nhà; Muốn hai người ngồi trên ghế sô fa xem kịch trên tivi, bàn luận về tình tiết của vở kịch đó; Muốn vào ngày trời mưa, mang ô đi đón cô ấy; Muốn nấu cho cô ấy ăn; Muốn làm ấm chăn cho cô ấy trước khi cô ấy ngủ... Tất cả những điều này, nhẽ ra đều có thể nghĩ được, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, và cũng chưa làm được gì cho cô ấy."
Bù đắp là có thể trọn vẹn sao? Phải bắt đầu bù đắp từ đâu? Muốn kéo Ẩn Trúc ra khỏi anh, rồi bắt đầu bù đắp lại sao? Thẩm Quân Phi nhận ra rằng, tìm gặp Ngô Dạ Lai để nói chuyện hoàn toàn không phải là việc thừa. Nếu Ngô Dạ Lai đã không hiểu rõ tình hình, thì anh đành phải bày ra cho anh ta thấy mà thôi.
"Những gì cậu nghĩ đều là do tôi làm cho cô ấy. Sự trọn vẹn của cậu, đã không còn là sự trọn vẹn đối với cô ấy nữa rồi."
"Cậu chắc chắn sao? Thực ra cậu cũng không dám chắc chắn, vì vậy cậu mới hốt hoảng, vì vậy cậu mới tìm gặp tôi. Giờ có thể là Ẩn Trúc đang thông cảm với tôi, có thể còn nhiều hơn sự thông cảm một chút, nhưng dù thế nào, trong lòng cô ấy vẫn luôn có tôi, nên giờ cô ấy mới ở bên tôi", nói xong những lời trên, dường như Ngô Dạ Lai đã dùng hết sức lực đang có của mình, dựa đầu vào gối, thở dốc.
"Vậy là cậu lợi dụng tình thế này, giữ chặt lấy cô ấy?"
thể đợi được câu trả lời nữa, Ngô Dạ Lai mới nói, "Cái gọi là thời cơ chiến đấu, đều lướt qua rất nhanh, nên tôi chẳng dám tỏ thái độ kiêu ngạo gì. Tôi đã đánh cược tất cả những gì mà tôi có, bao gồm cả cơ thể tàn phế của mình. Cậu có thể công kích tôi, mắng tôi ích kỷ vô sỉ, nhưng những gì mà tôi muốn chỉ là níu chân cô ấy, dùng cách nào để níu không còn quan trọng nữa rồi".
Ngô Dạ Lai ngẩng đầu, không dám nhìn vào mặt Thẩm Quân Phi, "Nghĩ thế này, làm thế này, tôi biết tôi không phải với cậu. Nhưng nếu không nghĩ thế, không làm thế, tôi thà bỏ mạng nơi xứ người...".
Anh còn chưa nói hết, Thẩm Quân Phi đã hiểu ra. Sao anh có thể không hiểu, Ngô Dạ Lai lúc này cần Ẩn Trúc hơn bao giờ hết.
Nhưng, đây là tình yêu, không phải từ thiện, không phải ai cần trước, thì đưa cho người đó dùng trước. Giờ Thẩm Quân Phi cũng không dám khẳng định, những gì mà Ẩn Trúc dành cho anh, rốt cuộc là tình cảm gì, rốt cuộc là nó có thêm thuộc tính gì, rốt cuộc nó có đủ trọng lượng để gọi là tình yêu hay không. Ngờ mình ngờ người, Thẩm Quân Phi không biết tại sao mình lại để tình cảm che mắt tới tận ngày hôm nay.
Nghĩ thế nào, anh lại nói: "Cậu phải biết rằng, tôi đến tìm cậu là vì tôi không nhẫn tâm ép Ẩn Trúc. Từ trước tới giờ tôi cũng không có cách nào với cô ấy. Nếu cậu chỉ cần yêu cô ấy bằng một nửa tôi thôi thì cậu sẽ không nhẫn tâm nhìn cô ấy lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này đâu".
"Giờ cô ấy đang quay lưng lại với cậu", Ngô Dạ Lai cũng không niệm tình, lưỡng nan, thì cũng phải để nó cân bằng với nhau mới được.
"Đấy là bởi vì cậu cần có cô ấy giúp đỡ, là bởi vì cô ấy biết, tôi lúc nào cũng sẵn sàng đứng sau để đỡ cô ấy, vì vậy cô ấy yên tâm quay lưng về phía tôi. Tôi sẽ không đứng nhìn cô ấy vấp ngã, cũng sẽ không lặng lẽ rời bỏ cô ấy. Cô ấy mạnh mẽ, là bởi vì cô ấy tin tưởng tôi."
"Ý của cậu là, bây giờ chúng tôi đều cần sự nâng đỡ của cậu sao?", cả ngày phải nằm trên giường, Ngô Dạ Lai cũng bắt đầu biết nói những lời cay nghiệt.
"Lẽ nào sự tự tin có thể lại đứng dậy được của cậu không phải bắt nguồn từ sự tồn tại của Ẩn Trúc hay sao?"
"Đúng vì cô ấy, tôi phải đứng dậy."
Thẩm Quân Phi càng thêm đau đầu, tai nạn giao thông có lẽ đã làm hỏng bộ não của Ngô Dạ Lai rồi, cậu ta lại cho rằng Ẩn Trúc làm tất cả những điều đó là vì còn yêu cậu ta. Còn Thẩm Quân Phi, chỉ là người được bố trí xen vào giữa hai vợ chồng họ, giờ kịch bản không cần nữa, hoàn toàn có thể bỏ đi.
"Nói với cậu những điều này, tôi mới là kẻ có bệnh! Tôi nói thẳng cho cậu biết, tôi sẽ không để Ẩn Trúc ở đây mãi, cô ấy là vợ tôi. Cậu định mơ giấc mơ gương vỡ lại lành, mau từ bỏ ý định đó cho sớm đi."
Ngô Dạ Lai dường như đã lấy lại được bình tĩnh, tình trạng sức khỏe anh bây giờ cũng không cho phép anh được xúc động mạnh, "Nói nhiều vô ích". Mất mặt còn hơn mất mạng, nếu đã giữ được cái mạng này rồi, nếu vẫn còn có khả năng vãn hồi, Ngô Dạ Lai cũng chẳng còn tâm sức để ý tới thể diện của mình nữa.
Đàm phán không thành, Thẩm Quân Phi đành phải rời đi. Anh cũng chẳng có cách nào, anh tìm gặp Ngô Dạ Lai là vì muốn tốt cho cậu ta, và còn lo lắng cho cậu ta nữa. Ngô Dạ Lai thì sao, chỉ khăng khăng khẳng định giữ chặt Ẩn Trúc không chịu buông tay, không ai làm gì được cậu ta.
Vừa bước ra cửa lại gặp ngay Ẩn Trúc đang đứng dựa vào tường. Thẩm Quân Phi than thầm, không xong rồi! Quả nhiên, sau màn chào hỏi, Ẩn Trúc kéo anh ra trước cửa bệnh viện, lên xe rồi chỉ nói xối xả một câu: "Có chuyện gì anh cứ nới với em, đến gây chuyện trong phòng bệnh làm gì?".
"Ai bảo em là anh đến gây chuyện?"
"Còn cần ai nói nữa? Em đã thấy hết rồi! Tình hình của Ngô Dạ Lai giờ thế nào, vừa mới qua giai đoạn nguy hiểm chưa lâu, mới khởi sắc được vài ngày, lẽ nào anh mong anh ấy cứ thế mãi?", Ẩn Trúc lo lắng nói dồn dập. Cô đang họp ở công ty thì Hồ Vy gọi điện tới nói là có người xông vào phòng bệnh gây sự. Hồ Vy nói không rõ ràng nên cô đành phải chạy đến đây, kết quả là vừa đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Quân Phi ở trong đó, và cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của anh.
Lời đã nói ra rồi, nhìn sắc mặt xám xịt của Thẩm Quân Phi, Ẩn Trúc biết mình đã năng lời, "Có chuyện gì anh hãy nói với em, tìm anh ấy làm gì chứ?".
"Anh nói với em chuyện gì? Giờ em thế này, anh nói em có để vào tai không? Chẳng qua anh chỉ tìm cậu ta để nói chuyện, em nghe thế nào mà bảo anh gây sự? Ngoài cậu ta ra, em còn coi ai ra gì không, còn nghĩ đến ai được nữa không?"
"Là anh đang oán trách em sao? Thật uổng công lớn bằng từng này rồi, sao anh lại nhỏ nhen ích kỷ thế?", Ẩn Trúc vỗ vỗ vai Thẩm Quân Phi, định nói đùa để làm dịu tình hình giữa hai người.
"Chuyện này thì liên quan gì đến lớn nhỏ? Nếu em đã nói là anh oán trách em, thì chúng ta nói luôn đi, em có cần thiết phải ngày nào cũng ở lì trong bệnh viện để chăm sóc cho cậu ta không. Nếu cậu ta không cha không mẹ, không có sự quan tâm của cơ quan đoàn thể thì chăm sóc cậu ta thế nào cũng không gọi là quá. Tạm thời không nói đến truớc kia hai người từng có quan hệ đó, mà với tình hình hiện tại của cậu ta, chúng ta là bạn học, cũng sẽ tận sức tận lực để giúp. Nhưng vấn đề là song thân cậu ta vẫn còn, toàn bộ việc điều trị đều có quân đội sắp xếp, có y tá chuyên trách, em cả ngày ở trong đó ngoài việc khiến anh ta nảy sinh những hy vọng không nên có ra còn có tác dụng gì nữa không?"
"Có tác dụng hay không là việc của em, không cần anh lo", Ẩn Trúc bắt đầu mất kiên nhẫn. Áp lực cả ngày phải đối mặt với người bệnh là thứ áp lực mà người ngoài không thể tưởng tượng được. Phải làm việc, thời gian nghỉ ngơi không nhiều, hàng ngày còn phải nghe bố mẹ cằn nhằn, nhìn sắc mặt của Thẩm Quân Phi, cô thật sự quá mệt mỏi rồi, có lúc chỉ muốn khép mắt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, coi như tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
"Ai mà quản được em", Thẩm Quân Phi nói câu này không phải có ý định đối đầu với Ẩn Trúc mà anh thật sự nghĩ như thế. Phùng Ẩn Trúc là tuýp phụ nữ điển hình trong đầu không có chí lớn nhưng lại luôn có những chủ ý nhỏ, những chủ ý này lại cố thủ trên dây thần kinh tình cảm của cô, phân hợp ly tán đều do dây thần kinh đó làm chủ. Cũng chính vì vậy, bao nhiêu chuyện như thế mà không thể đánh bại được cô. Tất cả đều thuận theo ý của cô, làm gì có thứ gì có thể khiến cô nhụt chí chứ?
Nếu cả hai người đều tỉnh táo, nếu cả hai người đều lí trí, nếu cả hai người còn coi trọng mối quan hệ của mình thì lúc này cả hai nên dừng lại mới đúng. Nhưng một người làm căng lên, cả hai đều mất bình tĩnh, lúc này đã không còn nghĩ được nhiều như thế nữa, chỉ chăm chăm xem ai mạnh hơn ai.
"Ai có thể quản được cũng không cần anh lo."
"Phùng Ẩn Trúc, em nghĩ anh muốn lo lắng cho em sao?"
Ẩn Trúc chưa thấy Thẩm Quân Phi như thế bao giờ. Anh lạnh lùng, bất cứ từ nào thốt ra từ miệng anh cũng như được đóng băng rồi ném tới, "Không muốn lo lắng, anh còn gây ra chuyện này làm gì?" trái tim cô tuy đã rối bời nhưng vẫn còn cứng miệng.
"Anh gây chuyện? Anh thì có thể gây ra chuyện gì?", hôm nay Thẩm Quân Phi chỉ có một cảm giác đó là nhếch nhác. Còn ai nhếch nhác hơn anh nữa? Bây giờ anh mới phát hiện ra, người ta đang tình cảm sâu đậm, anh chỉ là dòng nước chảy qua mà thôi.
Không đợi Ẩn Trúc nói thêm gì nữa, Thẩm Quân Phi nói tiếp, "Anh tìm anh ta nói chuyện là bởi vì có những chuyện cần phải gặp mặt để làm rõ. Không nói với em là bởi vì anh luôn cho rằng giữa chúng ta không có vấn đề gì cả, chỉ là tạo hóa trêu ngươi. Giờ xem ra, anh đã hồ đồ rồi". Anh cứ nghĩ rằng cô vẫn luôn ở phía sau anh, không ngờ, cô lại đứng chắn trước mặt anh, đứng trước mặt anh để che cho Ngô Dạ Lai. Họ mới là một đôi.
"Em xuống xe đi, anh về nhà."
"Không, em không đi", Ẩn Trúc cũng biết không thể chia tay nhau như thế này, "Dù sao đã ra đây rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Ăn cơm rồi nói chuyện, chuyện này cũng sẽ qua thôi.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, sau đó ai về cơ quan người ấy. Buổi chiều em còn phải ra ngoài nữa", Ẩn Trúc liếc mắt nhìn di động, không có ai gọi, chiều quay lại chắc không vấn đề gì.
"Ẩn Trúc, chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, không thể cùng nhau nói xem ăn cái gì ngon là mọi phiền não đều quên hết. Anh hỏi em sau đó là muốn hỏi em có suy nghĩ gì cho tương lai, hay là em muốn ở bên cậu ta cả đời?"
"Anh nghĩ nghiêm trọng quá rồi..."
"Không phải anh nghĩ quá nghiêm trọng mà là vết thương của cậu ta vốn rất nghiêm trọng. Nhắc đến chuyện của hai ta, em sẽ nói tránh là đợi cậu ta khỏe hơn đã, rốt cuộc là thế nào mới gọi là khỏe hơn?", dường như câu nói nào của Thẩm Quân Phi cũng đầy nghi vấn, mà lại là những nghi vấn không thể giải quyết. Phùng Ẩn Trúc, rốt cuộc là trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, hay là chẳng nghĩ cái gì cả?
"Em cũng không biết. Phi Nhân, em cũng không biết nữa", Ẩn Trúc thở dài, "Nhìn thấy anh ấy có thể sống được, có thể cử động được em mới có thể yên tâm mà thở mạnh. Nếu không, em luôn cảm thấy mỗi hơi thở của mình đều là tội, đều đang cướp đi không khí của anh ấy".
Thẩm Quân Phi khởi động xe. Anh nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác tội lỗi của Ẩn Trúc, vì thế anh không ép cô nữa. Nhưng ý đồ của Ngô Dạ Lai quá rõ ràng, anh tỏ ra kiêu ngạo ở đây, thì có nghĩa lý gì, "Ẩn Trúc, đi hay ở, em cũng nên đưa ra sự lựa chọn của mình". Đứng từ xa nhìn cô và nhìn cô quay đi, là hai tâm trạng khác nhau, trong lòng anh có được có mất, cũng có quá nhiều tính toán.
Phùng Ẩn Trúc không nói gì, rõ ràng cô biết rằng nên ngồi yên ở đó, rõ ràng cô biết rằng không nên để tuột mất hạnh phúc trong tầm tay, nhưng cô vẫn xuống xe. Cô không thể để Ngô Dạ Lai một mình trong tình trạng như thế, chỉ riêng nguyên nhân ấy thôi cũng đã có thể vượt qua được sự cám dỗ kia. Đúng thế, hạnh phúc phải tìm trong khổ ải, khó khăn vất vả, trăm phương nghìn kế mới càng khiến người ta dễ tin hơn, tin rằng thứ tình cảm suýt vuột khỏi tay kia mới chính là hạnh phúc mà mình cần.
Bình luận facebook