-
Chương 72
Ẩn Trúc khẽ gật đầu, bị thương ở cột sống là như thế nào, giờ cô đã hoàn toàn hiểu được rồi. Cô cần phải đi hỏi bác sĩ điều trị, cần có được câu trả lời từ người hiểu rõ về tình trạng của anh nhất để xem Ngô Dạ Lai bị làm sao, sau này anh ấy sẽ thế nào.
Bố mẹ cô đã cùng bố mẹ chồng ra ngồi trên ghế sô fa nói chuyện. Cô có thể hiểu suy nghĩ của bố mẹ mình, họ luôn cảm thấy khi còn là nhạc phụ nhạc mẫu của anh đã đối xử với anh không được tốt, mặc dù cũng không đến nỗi coi anh xa lạ như người ngoài, nhưng không tốt vẫn cứ là không tốt. Sau khi ly hôn, mọi việc của anh đều không thuận lợi. Ẩn Trúc đã tìm được niềm vui mới, tương lai trước mắt vô cùng tươi sáng, nhưng Ngô Dạ Lai lại xảy ra chuyện không may thế này, dù có mừng cho con gái bao nhiêu, họ cũng cảm thấy không yên lòng.
"Bao giờ có thể lau người?", Ẩn Trúc hỏi.
"Khi thay thuốc. Bây giờ hai ngày thay thuốc một lần, hôm qua thay rồi, sáng ngày mai mới đến ngày thay", Hồ Vy trả lời.
Ẩn Trúc gật gật đầu, "Ngày mai tôi sẽ đến".
"Nhưng lúc ấy chưa cho người vào thăm đâu ạ", có người giúp đương nhiên là tốt, nhưng cô y tá đó không dám tự tiện cho người nhà vào, ở đây có cảnh vệ.
Ẩn Trúc lắc lắc đầu, không cho vào cũng phải vào bằng được. Cô không thể mặc anh nằm trên giường cho người khác giày vò như thế, cô không thể trân trân đứng nhìn sự kiêu ngạo của anh bị người ta bào mòn từng tầng từng lớp một như thế.
Cầm chiếc khăn mặt đang để bên, cô bắt đầu lau tay cho Ngô Dạ Lai. Trời nóng thế này, anh lại bị băng bó kín mít tới mức ấy, lòng bàn tay rất nhiều mồ hôi.
"Móng tay anh sao dài thế này, không biết cắt móng tay à?", Ẩn Trúc lật tìm trong túi của mình, hôm qua cô đã bỏ hết những thứ lặt vặt vào đây, chắc là có kềm cắt móng tay.
Quả nhiên, cô nhanh chóng tìm thấy, "Em sẽ cắt ngắn đi cho anh, mài nhẵn nữa, nếu không lúc nào ngứa anh lại làm cho mình bị thương".
Hồ Vy đứng bên cạnh nói, "Em và chị Lưu mỗi lần định cắt, anh ấy đều nắm chặt tay lại, vì vậy cắt rất qua quýt".
Ẩn Trúc thở dài, "Cô cũng đừng để bụng, anh ấy là thế, những chuyện này, trước kia tôi làm anh ấy cũng chưa chắc đã chịu". Cô nhìn mẹ chồng, bà luôn là người vui vẻ mạnh mẽ, xem ra lần này cũng ngã quỵ rồi, chỉ biết ngồi khóc, chẳng còn để ý được đến việc gì.
Cắt móng tay xong, Ẩn Trúc lại cẩn thận lau lại tay cho anh một lần nữa. Cô ra ngoài vò khăn mặt, khẽ lau mặt và phần cổ không bị băng bó cho anh, khi lau đến cổ, Ẩn Trúc có cảm giác đầu Ngô Dạ Lai hơi ngẩng lên.
Nước mắt Ẩn Trúc lại trào ra. Cô khẽ hỏi bên tai anh, "Em đây, anh biết là em, đúng không?".
Tràn trề hy vọng chờ đợi rất 1âu, nhưng Ngô Dạ Lai không có bất kỳ cử động nào nữa, Ẩn Trúc cho rằng, vừa rồi mình đã quá hy vọng nên nảy sinh ảo giác. Vừa cầm tay anh được một lúc, Hồ Vy đã nói hết thời gian thăm bệnh, bảo họ ngày mai lại vào.
Tâm trạng của mẹ chồng cô dường như đã ổn định hơn, bà đi đến nói với Ẩn Trúc, "Đi thôi, lát nữa chủ nhiệm khoa đưa người đi kiểm tra, chúng ta mà còn ở đây, Tiểu Hồ sẽ bị khiển trách".
Ẩn Trúc gật đầu, đang định đứng lên thì đột nhiên phát hiện tay mình bị níu lại. Mặc dù lực đó không lớn, nhưng rõ ràng là người làm ra hành động ấy có ý thức.
Khó khăn lắm mới ngăn được nước mắt, giờ lại cứ thế trào ra, "Em ở đây, Ngô Dạ Lai, anh phải vững vàng lên! Anh đã về nhà rồi, mọi người đều ở đây".
Ngày hôm đó, Ẩn Trúc không về cùng bố mẹ. Bố mẹ cô và bố mẹ chồng cùng về trước, cô đứng ở hành lang hồi lâu, đợi chủ nhiệm khoa kiểm tra phòng bệnh xong, cô đi đến gặp anh ta để hỏi thăm bệnh tình của Ngô Dạ Lai.
Bác sĩ điều trị chính cho Ngô Dạ Lai khoảng ba mươi tuổi, họ Mã, tướng mạo nhìn rất ghê gớm. Anh ta vừa đến đã nhìn Ẩn Trúc nói, "Chẳng phải đã nói với người nhà một lần rồi sao? Lúc ấy cô ở đâu?".
"Lúc ấy tôi không ở thành phố này", Ẩn Trúc cố gắng giữ giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể, chỉ cần anh ta chữa khỏi cho Ngô Dạ Lai là được, còn tính tình anh ta xấu hay tốt chẳng có ảnh hưởng gì.
"Tình trạng của anh ta rất xấu, ngoại thương hồi phục chậm, cái đấy không cần nói nữa. Nhưng từ kết quả chụp cộng hưởng từ cho thấy, thần kinh nơi cột sống của anh ta bị tổn thương là điều chắc chắn. Có điều bị thương ở mức độ nào, có ảnh hưởng ra sao, còn phải xem anh ta có chịu phối hợp điều trị với tôi không."
"Tôi không thể ở lại đây chăm sóc cho anh ấy được sao?", Ẩn Trúc hiểu ý của bác sỹ, sự tổn thương mà anh ta nói đến, có thể sẽ là tàn tật.
"Tôi đã bố trí những hộ lý tốt nhất cho anh ta rồi, cô không có kiến thức về trị liệu, giúp ích được gì?", Bác sĩ Mã lập tức từ chối.
"Dù sao cũng sẽ đến lúc anh ấy được xuất viện, tôi muốn vào học trước một ít kiến thức", Ẩn Trúc biết, Bác sĩ Mã nghĩ cô là vợ Ngô Dạ Lai nên mới nói với cô nhiều như thế. Nhìn bộ dạng bận rộn không ngừng của anh ta, chịu đứng lại nghe cô nói lâu như vậy đã là rất nể cô rồi.
"Nếu xuất viện, anh ta cũng sẽ được đưa vào viện điều dưỡng của quân đội để tiến hành những hoạt động trị liệu phục hồi tiếp theo. Tình trạng của anh ta thế này, không thể về nhà", Bác sĩ Mã nói xong liền đi ra ngoài, "Cứ thế trước đã, tôi có ca phẫu thuật rồi".
Ẩn Trúc không chịu, đi theo sau nài nỉ, "Anh ấy thế này bố mẹ ở nhà thật sự không yên tâm. Chúng tôi sẽ không ở lại lâu, nhất định không làm ảnh hưởng tới công việc trị liệu của y tá".
Bác sĩ Mã quay đầu lại, "Cô đến phòng y tá làm một tấm thẻ đi". Ngô Dạ Lai được đưa về từ nước ngoài, ngoài việc anh là người bị trọng thương ra, thì còn phải kiểm tra xem anh có mang theo dịch bệnh gì khác về không, vì vậy mới luôn bị cách ly. Sự cách ly này, đối với Ngô Dạ Lai mà nói, không khác gì bị giam lỏng, ít nhiều cũng khiến anh có tâm lý đề phòng. Điều này đối với sự hồi phục của anh rõ ràng rất bất lợi.
Ẩn Trúc cầm thẻ, cả người gần như đổ xuống chiếc ghế bên hành lang, không muốn cử động, mà cũng không thể cử động. Cô cảm thấy không chỉ thần kinh của Ngô Dạ Lai bị tổn thương, mà thần kinh của cô cũng như bị đứt ra vậy, chân tay không chịu nghe theo sự sai bảo của não bộ, đến dây thần kinh trên mặt cũng không ngừng co giật. Cô không kìm được nỗi sợ hãi, nếu như người tử vong tại hiện trường kia là anh... Ẩn Trúc nghĩ cũng không dám nghĩ nữa. Anh bị liệt rồi, cho dù cả đời này cũng không thể đứng dậy được nữa, thế thì có sao, quan trọng là anh đã về nhà, anh còn sống, chỉ cần vậy thôi.
Ẩn Trúc ngồi dựa ở đó không biết bao lâu, đột nhiên có giọng nói vang lên hỏi: "Chị, chị vẫn chưa về nhà à?".
Ẩn Trúc ngẩng đầu lên nhìn, là Tiểu Hồ, "Cô đi ăn trưa phải không? Để tôi vào thay".
"Em đã thay ca với chị Lưu rồi! Năm giờ rồi mà chị", Hồ Vy buồn buồn nói. Ẩn Trúc lấy điện thoại ra, mở máy, chẳng lẽ đã lâu như thế rồi sao? Vừa mở máy đã có điện thoại gọi đến, Ẩn Trúc liếc mắt nhìn, là Thẩm Quân Phi.
Không đợi cô lên tiếng, anh đã hỏi, "Em đang ở đâu?".
"Vẫn đang ở bệnh viện."
"Em xuống đi, anh đưa em về nhà."
Ẩn Trúc còn chưa kịp trả lời, Hồ Vy đã vẫy tay chào tạm biệt cô. Cô đứng dậy, không biết do ngồi lâu quá, hay là cả ngày không uống giọt nước nào, còn chưa đứng thẳng người đã lảo đảo ngã phịch xuống. "A!", Ẩn Trúc khẽ kêu lên.
"Sao thế, Phùng Ẩn Trúc em làm sao thế? Em đang ở tầng mấy, nói gì đi chứ!"
"Em không sao, chỉ hơi choáng chút thôi."
"Xuống đây rồi nói", Thẩm Quân Phi không nói gì thêm nữa, cúp máy.
Ẩn Trúc vịn vào tường chầm chậm đi vài bước, dường như mới tìm lại được cảm giác có thể tự do đi lại. Cô biết, giờ thứ cô cần nhất là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi rồi mới có sức khỏe để làm việc; Nghỉ ngơi ổn thỏa, mới có thể làm tất mọi việc. Nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn xoay người nhìn vào cửa phòng bệnh, nếu cô muốn ở lại đây, vẫn nên chào hỏi chị Lưu kia một câu thì hơn, chăm sóc bệnh nhân có thể là bổn phận của người ta, nhưng chăm sóc tốt hay không thì lại là vấn đề tình cảm.
Khi Ẩn Trúc xuống đến nơi đã là chuyện của nửa tiếng sau rồi. Xe của Thẩm Quân Phi nổi bật đỗ ngay dưới bậc thềm trước cửa bệnh viện. Anh đỗ xe ở đó, vào thời gian này, cho dù không cản trở việc đi lại nhưng cũng gây ra không ít trở ngại khi lưu thông, vì vậy xe của anh bị mấy người bảo vệ của bệnh viện vây quanh, đôi bên đang tiến hành thương lượng. Nói là thương lượng, nhưng Thẩm Quân Phi quyết không nhường bước, cứ ngồi trên ghế lái, khiến mấy người bảo vệ kia khá tức giận, nhìn có vẻ như không còn gì để nói nữa, chuẩn bị động thủ.
Ẩn Trúc gõ gõ vào cửa sổ xe, Thẩm Quân Phi nhướng mày, mở khóa. Ẩn Trúc lên xe, anh hạ cửa kính xuống, "Phải nộp phạt bao nhiêu tiền?", giọng Thẩm Quân Phi chậm rãi, cứ như người gây chuyện không phải là anh, người vừa bị họ vây lại mắng chửi cũng không phải là anh vậy.
Mấy người bảo vệ nhanh chóng đưa ra một con số, Thẩm Quân Phi móc tiền ra, lấy phiếu thu về, "Hôm nay xin lỗi nhé?". Nói rồi, anh lái xe rời đi.
Không biết vì sao, mấy người bảo vệ vừa rồi còn tức giận đùng đùng giờ lại không còn hung hăng như thế nữa. Họ đều băn khoăn, liệu có phải người nhà của hai người này xảy ra chuyện gì rất lớn không, nhìn mặt hai người bọn họ đều như người mất hồn.
"Đi đâu đây?"
Ẩn Trúc quay sang Thẩm Quân Phi, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đỏ mọng của mình qua gương chiếu hậu, "Em muốn đi ăn cơm". Họ cần phải nói chuyện với nhau, chuyện này không thể trì hoãn được nữa. Bản thân cô thật chẳng ra sao khi cư xử như vậy, cô chỉ muốn nhanh chóng khắc phục sự cố, không để xảy ra chuyện gì phải hối hận.
Thẩm Quân Phi lắc đầu, "Em thế này, ăn gì cũng không thấy ngon miệng, anh đưa em về nhà húp chút cháo thì hơn".
Anh đã sớm biết mọi chuyện. Lúc trước anh đã đợi dưới sân bệnh viện rồi đưa bố mẹ Ẩn Trúc cùng bố mẹ Ngô Dạ Lai về. Chuyện xảy ra như thế là điều không ai muốn. Nếu anh là người hiểu biết, đương nhiên có thể không xuất hiện, có thể lui bước nhường đường, dù sao, với thân phận của anh bây giờ, lúc này sẽ chẳng có một ai chào đón nhưng, anh không thể không xuất hiện, không thể không mạo hiểm. Không được ai chào đón chỉ là chuyện nhỏ, chỉ e nếu anh tiếp tục rút lui thì thân phận đó của anh cũng bị tước đoạt mất. Vì vậy, anh đành phải gồng mình lên chống đỡ, chỉ có thể gồng mình lên mà theo sau cô.
Trước đó Ẩn Trúc đã đọc mấy tin nhắn Thẩm Quân Phi gửi cho cô, cũng biết là anh đã biết chuyện rồi. Cô thấy anh không có ý định nói về chuyện này, nhưng cô thì không thể không nói. Tình trạng của Ngô Dạ Lai không cho phép cô mập mờ không rõ ràng.
"Thời gian này em phải vào bệnh viện chăm sóc cho anh ấy, anh ấy", dần dần cô cũng đã chấp nhận được chuyện đột ngột xảy ra này rồi, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh Ngô Dạ Lai nằm đó, Ẩn Trúc vẫn không tránh khỏi nghẹn ngào.
"Không có y tá chăm sóc đặc biệt sao?"
"Có, nhưng đấy chỉ là công việc của họ thôi", lời nói của Ẩn Trúc chứa nhiều hàm ý, cô cho rằng phải đích thân mình chăm sóc cho Ngô Dạ Lai mới có thể tận tâm tận sức. Đó chính là suy nghĩ thực lòng của cô. Cô không hy vọng có thể chăm sóc anh chuyên nghiệp được như họ, cũng có thể sẽ gây phiền phức cho bác sĩ y tá trong bệnh viện, nhưng tấm lòng của cô, tấm lòng của bố mẹ chồng cô thì không thể hoài nghi được. Sự chăm sóc mà Ngô Dạ Lai cần, không chỉ là sự chăm sóc chuyên nghiệp của y tá, anh cần sự cổ vũ và ủng hộ, mà phải là sự cổ vũ và ủng hộ đầy kiên định của người thân.
Thẩm Quân Phi không hỏi thêm nữa, cũng không định thay đổi quyết định của cô. Giọng Ẩn Trúc mặc dù rất ai oán, nhưng chỉ là muốn thông báo cho anh, chứ không phải là hỏi ý kiến của anh. Đồ đạc của Ẩn Trúc buổi sáng anh đã chuyển xong, vì vậy, Thẩm Quân Phi đưa cô đến dưới nhà rồi lái xe đi.
Ngày hôm nay quả là một sự thử thách đối với tất cả mọi người. Thẩm Quân Phi lái xe quay lại bệnh viện, dù gì anh cũng nên đích thân đến thăm Ngô Dạ Lai, đến thăm anh chàng vô dụng kia, xem xem tại sao cậu ta lại giày vò bản thân mình đến mức khốn khổ như thế, sao có thể lặng lẽ không kèn không trống kéo Ẩn Trúc về lại bên cậu ta như thế?
Ánh hoàng hôn rực rỡ vẫn còn pha chút màu xanh của nền trời. Thẩm Quân Phi chính vào lúc thời khắc giao ca này mà khó khăn tiến về phía trước. Hơn ai hết, anh là người mong muốn Ngô Dạ Lai có thể nhanh chóng bình phục; Hơn ai hết, anh hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi.
Bố mẹ cô đã cùng bố mẹ chồng ra ngồi trên ghế sô fa nói chuyện. Cô có thể hiểu suy nghĩ của bố mẹ mình, họ luôn cảm thấy khi còn là nhạc phụ nhạc mẫu của anh đã đối xử với anh không được tốt, mặc dù cũng không đến nỗi coi anh xa lạ như người ngoài, nhưng không tốt vẫn cứ là không tốt. Sau khi ly hôn, mọi việc của anh đều không thuận lợi. Ẩn Trúc đã tìm được niềm vui mới, tương lai trước mắt vô cùng tươi sáng, nhưng Ngô Dạ Lai lại xảy ra chuyện không may thế này, dù có mừng cho con gái bao nhiêu, họ cũng cảm thấy không yên lòng.
"Bao giờ có thể lau người?", Ẩn Trúc hỏi.
"Khi thay thuốc. Bây giờ hai ngày thay thuốc một lần, hôm qua thay rồi, sáng ngày mai mới đến ngày thay", Hồ Vy trả lời.
Ẩn Trúc gật gật đầu, "Ngày mai tôi sẽ đến".
"Nhưng lúc ấy chưa cho người vào thăm đâu ạ", có người giúp đương nhiên là tốt, nhưng cô y tá đó không dám tự tiện cho người nhà vào, ở đây có cảnh vệ.
Ẩn Trúc lắc lắc đầu, không cho vào cũng phải vào bằng được. Cô không thể mặc anh nằm trên giường cho người khác giày vò như thế, cô không thể trân trân đứng nhìn sự kiêu ngạo của anh bị người ta bào mòn từng tầng từng lớp một như thế.
Cầm chiếc khăn mặt đang để bên, cô bắt đầu lau tay cho Ngô Dạ Lai. Trời nóng thế này, anh lại bị băng bó kín mít tới mức ấy, lòng bàn tay rất nhiều mồ hôi.
"Móng tay anh sao dài thế này, không biết cắt móng tay à?", Ẩn Trúc lật tìm trong túi của mình, hôm qua cô đã bỏ hết những thứ lặt vặt vào đây, chắc là có kềm cắt móng tay.
Quả nhiên, cô nhanh chóng tìm thấy, "Em sẽ cắt ngắn đi cho anh, mài nhẵn nữa, nếu không lúc nào ngứa anh lại làm cho mình bị thương".
Hồ Vy đứng bên cạnh nói, "Em và chị Lưu mỗi lần định cắt, anh ấy đều nắm chặt tay lại, vì vậy cắt rất qua quýt".
Ẩn Trúc thở dài, "Cô cũng đừng để bụng, anh ấy là thế, những chuyện này, trước kia tôi làm anh ấy cũng chưa chắc đã chịu". Cô nhìn mẹ chồng, bà luôn là người vui vẻ mạnh mẽ, xem ra lần này cũng ngã quỵ rồi, chỉ biết ngồi khóc, chẳng còn để ý được đến việc gì.
Cắt móng tay xong, Ẩn Trúc lại cẩn thận lau lại tay cho anh một lần nữa. Cô ra ngoài vò khăn mặt, khẽ lau mặt và phần cổ không bị băng bó cho anh, khi lau đến cổ, Ẩn Trúc có cảm giác đầu Ngô Dạ Lai hơi ngẩng lên.
Nước mắt Ẩn Trúc lại trào ra. Cô khẽ hỏi bên tai anh, "Em đây, anh biết là em, đúng không?".
Tràn trề hy vọng chờ đợi rất 1âu, nhưng Ngô Dạ Lai không có bất kỳ cử động nào nữa, Ẩn Trúc cho rằng, vừa rồi mình đã quá hy vọng nên nảy sinh ảo giác. Vừa cầm tay anh được một lúc, Hồ Vy đã nói hết thời gian thăm bệnh, bảo họ ngày mai lại vào.
Tâm trạng của mẹ chồng cô dường như đã ổn định hơn, bà đi đến nói với Ẩn Trúc, "Đi thôi, lát nữa chủ nhiệm khoa đưa người đi kiểm tra, chúng ta mà còn ở đây, Tiểu Hồ sẽ bị khiển trách".
Ẩn Trúc gật đầu, đang định đứng lên thì đột nhiên phát hiện tay mình bị níu lại. Mặc dù lực đó không lớn, nhưng rõ ràng là người làm ra hành động ấy có ý thức.
Khó khăn lắm mới ngăn được nước mắt, giờ lại cứ thế trào ra, "Em ở đây, Ngô Dạ Lai, anh phải vững vàng lên! Anh đã về nhà rồi, mọi người đều ở đây".
Ngày hôm đó, Ẩn Trúc không về cùng bố mẹ. Bố mẹ cô và bố mẹ chồng cùng về trước, cô đứng ở hành lang hồi lâu, đợi chủ nhiệm khoa kiểm tra phòng bệnh xong, cô đi đến gặp anh ta để hỏi thăm bệnh tình của Ngô Dạ Lai.
Bác sĩ điều trị chính cho Ngô Dạ Lai khoảng ba mươi tuổi, họ Mã, tướng mạo nhìn rất ghê gớm. Anh ta vừa đến đã nhìn Ẩn Trúc nói, "Chẳng phải đã nói với người nhà một lần rồi sao? Lúc ấy cô ở đâu?".
"Lúc ấy tôi không ở thành phố này", Ẩn Trúc cố gắng giữ giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể, chỉ cần anh ta chữa khỏi cho Ngô Dạ Lai là được, còn tính tình anh ta xấu hay tốt chẳng có ảnh hưởng gì.
"Tình trạng của anh ta rất xấu, ngoại thương hồi phục chậm, cái đấy không cần nói nữa. Nhưng từ kết quả chụp cộng hưởng từ cho thấy, thần kinh nơi cột sống của anh ta bị tổn thương là điều chắc chắn. Có điều bị thương ở mức độ nào, có ảnh hưởng ra sao, còn phải xem anh ta có chịu phối hợp điều trị với tôi không."
"Tôi không thể ở lại đây chăm sóc cho anh ấy được sao?", Ẩn Trúc hiểu ý của bác sỹ, sự tổn thương mà anh ta nói đến, có thể sẽ là tàn tật.
"Tôi đã bố trí những hộ lý tốt nhất cho anh ta rồi, cô không có kiến thức về trị liệu, giúp ích được gì?", Bác sĩ Mã lập tức từ chối.
"Dù sao cũng sẽ đến lúc anh ấy được xuất viện, tôi muốn vào học trước một ít kiến thức", Ẩn Trúc biết, Bác sĩ Mã nghĩ cô là vợ Ngô Dạ Lai nên mới nói với cô nhiều như thế. Nhìn bộ dạng bận rộn không ngừng của anh ta, chịu đứng lại nghe cô nói lâu như vậy đã là rất nể cô rồi.
"Nếu xuất viện, anh ta cũng sẽ được đưa vào viện điều dưỡng của quân đội để tiến hành những hoạt động trị liệu phục hồi tiếp theo. Tình trạng của anh ta thế này, không thể về nhà", Bác sĩ Mã nói xong liền đi ra ngoài, "Cứ thế trước đã, tôi có ca phẫu thuật rồi".
Ẩn Trúc không chịu, đi theo sau nài nỉ, "Anh ấy thế này bố mẹ ở nhà thật sự không yên tâm. Chúng tôi sẽ không ở lại lâu, nhất định không làm ảnh hưởng tới công việc trị liệu của y tá".
Bác sĩ Mã quay đầu lại, "Cô đến phòng y tá làm một tấm thẻ đi". Ngô Dạ Lai được đưa về từ nước ngoài, ngoài việc anh là người bị trọng thương ra, thì còn phải kiểm tra xem anh có mang theo dịch bệnh gì khác về không, vì vậy mới luôn bị cách ly. Sự cách ly này, đối với Ngô Dạ Lai mà nói, không khác gì bị giam lỏng, ít nhiều cũng khiến anh có tâm lý đề phòng. Điều này đối với sự hồi phục của anh rõ ràng rất bất lợi.
Ẩn Trúc cầm thẻ, cả người gần như đổ xuống chiếc ghế bên hành lang, không muốn cử động, mà cũng không thể cử động. Cô cảm thấy không chỉ thần kinh của Ngô Dạ Lai bị tổn thương, mà thần kinh của cô cũng như bị đứt ra vậy, chân tay không chịu nghe theo sự sai bảo của não bộ, đến dây thần kinh trên mặt cũng không ngừng co giật. Cô không kìm được nỗi sợ hãi, nếu như người tử vong tại hiện trường kia là anh... Ẩn Trúc nghĩ cũng không dám nghĩ nữa. Anh bị liệt rồi, cho dù cả đời này cũng không thể đứng dậy được nữa, thế thì có sao, quan trọng là anh đã về nhà, anh còn sống, chỉ cần vậy thôi.
Ẩn Trúc ngồi dựa ở đó không biết bao lâu, đột nhiên có giọng nói vang lên hỏi: "Chị, chị vẫn chưa về nhà à?".
Ẩn Trúc ngẩng đầu lên nhìn, là Tiểu Hồ, "Cô đi ăn trưa phải không? Để tôi vào thay".
"Em đã thay ca với chị Lưu rồi! Năm giờ rồi mà chị", Hồ Vy buồn buồn nói. Ẩn Trúc lấy điện thoại ra, mở máy, chẳng lẽ đã lâu như thế rồi sao? Vừa mở máy đã có điện thoại gọi đến, Ẩn Trúc liếc mắt nhìn, là Thẩm Quân Phi.
Không đợi cô lên tiếng, anh đã hỏi, "Em đang ở đâu?".
"Vẫn đang ở bệnh viện."
"Em xuống đi, anh đưa em về nhà."
Ẩn Trúc còn chưa kịp trả lời, Hồ Vy đã vẫy tay chào tạm biệt cô. Cô đứng dậy, không biết do ngồi lâu quá, hay là cả ngày không uống giọt nước nào, còn chưa đứng thẳng người đã lảo đảo ngã phịch xuống. "A!", Ẩn Trúc khẽ kêu lên.
"Sao thế, Phùng Ẩn Trúc em làm sao thế? Em đang ở tầng mấy, nói gì đi chứ!"
"Em không sao, chỉ hơi choáng chút thôi."
"Xuống đây rồi nói", Thẩm Quân Phi không nói gì thêm nữa, cúp máy.
Ẩn Trúc vịn vào tường chầm chậm đi vài bước, dường như mới tìm lại được cảm giác có thể tự do đi lại. Cô biết, giờ thứ cô cần nhất là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi rồi mới có sức khỏe để làm việc; Nghỉ ngơi ổn thỏa, mới có thể làm tất mọi việc. Nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn xoay người nhìn vào cửa phòng bệnh, nếu cô muốn ở lại đây, vẫn nên chào hỏi chị Lưu kia một câu thì hơn, chăm sóc bệnh nhân có thể là bổn phận của người ta, nhưng chăm sóc tốt hay không thì lại là vấn đề tình cảm.
Khi Ẩn Trúc xuống đến nơi đã là chuyện của nửa tiếng sau rồi. Xe của Thẩm Quân Phi nổi bật đỗ ngay dưới bậc thềm trước cửa bệnh viện. Anh đỗ xe ở đó, vào thời gian này, cho dù không cản trở việc đi lại nhưng cũng gây ra không ít trở ngại khi lưu thông, vì vậy xe của anh bị mấy người bảo vệ của bệnh viện vây quanh, đôi bên đang tiến hành thương lượng. Nói là thương lượng, nhưng Thẩm Quân Phi quyết không nhường bước, cứ ngồi trên ghế lái, khiến mấy người bảo vệ kia khá tức giận, nhìn có vẻ như không còn gì để nói nữa, chuẩn bị động thủ.
Ẩn Trúc gõ gõ vào cửa sổ xe, Thẩm Quân Phi nhướng mày, mở khóa. Ẩn Trúc lên xe, anh hạ cửa kính xuống, "Phải nộp phạt bao nhiêu tiền?", giọng Thẩm Quân Phi chậm rãi, cứ như người gây chuyện không phải là anh, người vừa bị họ vây lại mắng chửi cũng không phải là anh vậy.
Mấy người bảo vệ nhanh chóng đưa ra một con số, Thẩm Quân Phi móc tiền ra, lấy phiếu thu về, "Hôm nay xin lỗi nhé?". Nói rồi, anh lái xe rời đi.
Không biết vì sao, mấy người bảo vệ vừa rồi còn tức giận đùng đùng giờ lại không còn hung hăng như thế nữa. Họ đều băn khoăn, liệu có phải người nhà của hai người này xảy ra chuyện gì rất lớn không, nhìn mặt hai người bọn họ đều như người mất hồn.
"Đi đâu đây?"
Ẩn Trúc quay sang Thẩm Quân Phi, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đỏ mọng của mình qua gương chiếu hậu, "Em muốn đi ăn cơm". Họ cần phải nói chuyện với nhau, chuyện này không thể trì hoãn được nữa. Bản thân cô thật chẳng ra sao khi cư xử như vậy, cô chỉ muốn nhanh chóng khắc phục sự cố, không để xảy ra chuyện gì phải hối hận.
Thẩm Quân Phi lắc đầu, "Em thế này, ăn gì cũng không thấy ngon miệng, anh đưa em về nhà húp chút cháo thì hơn".
Anh đã sớm biết mọi chuyện. Lúc trước anh đã đợi dưới sân bệnh viện rồi đưa bố mẹ Ẩn Trúc cùng bố mẹ Ngô Dạ Lai về. Chuyện xảy ra như thế là điều không ai muốn. Nếu anh là người hiểu biết, đương nhiên có thể không xuất hiện, có thể lui bước nhường đường, dù sao, với thân phận của anh bây giờ, lúc này sẽ chẳng có một ai chào đón nhưng, anh không thể không xuất hiện, không thể không mạo hiểm. Không được ai chào đón chỉ là chuyện nhỏ, chỉ e nếu anh tiếp tục rút lui thì thân phận đó của anh cũng bị tước đoạt mất. Vì vậy, anh đành phải gồng mình lên chống đỡ, chỉ có thể gồng mình lên mà theo sau cô.
Trước đó Ẩn Trúc đã đọc mấy tin nhắn Thẩm Quân Phi gửi cho cô, cũng biết là anh đã biết chuyện rồi. Cô thấy anh không có ý định nói về chuyện này, nhưng cô thì không thể không nói. Tình trạng của Ngô Dạ Lai không cho phép cô mập mờ không rõ ràng.
"Thời gian này em phải vào bệnh viện chăm sóc cho anh ấy, anh ấy", dần dần cô cũng đã chấp nhận được chuyện đột ngột xảy ra này rồi, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh Ngô Dạ Lai nằm đó, Ẩn Trúc vẫn không tránh khỏi nghẹn ngào.
"Không có y tá chăm sóc đặc biệt sao?"
"Có, nhưng đấy chỉ là công việc của họ thôi", lời nói của Ẩn Trúc chứa nhiều hàm ý, cô cho rằng phải đích thân mình chăm sóc cho Ngô Dạ Lai mới có thể tận tâm tận sức. Đó chính là suy nghĩ thực lòng của cô. Cô không hy vọng có thể chăm sóc anh chuyên nghiệp được như họ, cũng có thể sẽ gây phiền phức cho bác sĩ y tá trong bệnh viện, nhưng tấm lòng của cô, tấm lòng của bố mẹ chồng cô thì không thể hoài nghi được. Sự chăm sóc mà Ngô Dạ Lai cần, không chỉ là sự chăm sóc chuyên nghiệp của y tá, anh cần sự cổ vũ và ủng hộ, mà phải là sự cổ vũ và ủng hộ đầy kiên định của người thân.
Thẩm Quân Phi không hỏi thêm nữa, cũng không định thay đổi quyết định của cô. Giọng Ẩn Trúc mặc dù rất ai oán, nhưng chỉ là muốn thông báo cho anh, chứ không phải là hỏi ý kiến của anh. Đồ đạc của Ẩn Trúc buổi sáng anh đã chuyển xong, vì vậy, Thẩm Quân Phi đưa cô đến dưới nhà rồi lái xe đi.
Ngày hôm nay quả là một sự thử thách đối với tất cả mọi người. Thẩm Quân Phi lái xe quay lại bệnh viện, dù gì anh cũng nên đích thân đến thăm Ngô Dạ Lai, đến thăm anh chàng vô dụng kia, xem xem tại sao cậu ta lại giày vò bản thân mình đến mức khốn khổ như thế, sao có thể lặng lẽ không kèn không trống kéo Ẩn Trúc về lại bên cậu ta như thế?
Ánh hoàng hôn rực rỡ vẫn còn pha chút màu xanh của nền trời. Thẩm Quân Phi chính vào lúc thời khắc giao ca này mà khó khăn tiến về phía trước. Hơn ai hết, anh là người mong muốn Ngô Dạ Lai có thể nhanh chóng bình phục; Hơn ai hết, anh hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi.
Bình luận facebook