-
Chương 1: Giữ toà thành trống
Giây phút anh bước vào cửa, nhìn vào nét mặt, cử chỉ của anh, cô sẽ quyết định xem nên để niềm vui vỡ oà ra, hay từ từ lặng lẽ mà nhụt chí nản lòng.
Phùng Ẩn Trúc đứng tựa người vào cửa sổ, lơ đãng nhìn ngọn núi mờ ảo thấp thoáng giữa khe những toà nhà cao tầng san sát phía xa. Lúc này, là khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi mà cô có thể được ở riêng một mình. Giờ nghỉ trưa, các sếp ra ngoài cả, thư ký như cô mới có thời gian lười biếng trốn ở đây, tệ pha cho mình một tách trà sữa để sưởi ấm đối tay.
Lúc này thành phố C nơi cô sinh sống đang độ tháng Năm nên mưa khá nhiều, thời tiết se lạnh, đây quả đúng là khoảng thời gian vừa lãng mạn lại vừa dễ chịu.
Tuy nhiên, cô lại chẳng có chút suy nghĩ lãng mạn nào, ngược lại, còn thấy hơi chán ngán, chán ngán cái văn phòng với mức nhiệt độ luôn luôn ổn định này, chán ngán phong cảnh bên ngoài cửa sổ kia, chán ngán cả những công việc vụn vặt không bao giừo kết thúc của mình, điều làm cô chán ngán hơn là anh và gia đình.
Cô không hề coi đó là gia đình của anh, vì sau hai năm kết hôn, cô đã coi căn nhà có bà, bố chồng, mẹ chồng và đại gia đình họ hàng thân thích của anh là nhà mình rồi. Tuy có hơi ồn ào rồi mọi thứ việc không tên đều đến tay làm cô cảm thấy có phần mệt mỏi, nhưng người nhà anh cũng có cách riêng của mình, lúc nào mọi người cũng cố gắng hết sức để cô không cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Vì thế, cho dù anh có dành phần lớn thời gian của mình trong quân ngũ, nhưng cô vẫn thừa nhận đấy là gia đình của mình, là gia đình sau khi kết hôn của cô. Ở nơi đó, có căn phòng của hai vợ chồng cô, mặc dù đã kết hôn hai năm rồi nhưng thời gian anh ở căn phòng đó còn chưa nổi tám mươi ngày, nói một cách chính xác là bảy mươi bảy ngày rưỡi. Còn nửa ngày là khoảng thời gian anh ngồi xe đi về nhà, ở lại nhà được khoảng một tiếng và trò chuyện với bà đang ốm nặng. Còn cô, cho dù đã xin nghỉ phép để về nhà ngay, cũng chỉ kịp tiễn anh lên xe, vẫy tay chào tạm biệt. Nhưng giờ nghĩ lại, khoảnh khắc vẫy tay tạm biệt đó vẫn lấp đầy tâm trí cô bằng cảm xúc lâng lânh ngọt ngào.
Tâm trạng chờ đợi xen lẫn một chút nhớ nhung u sầu, thêm cả việc đếm ngược thời gian chờ ngày đoàn tụ, cái cảm xúc đó dường như cô đã nếm trải rất nhiều rồi. Ngày ấy càng đến gần, trái tim cô lại càng háo hức, đến mức cô cảm giác như nó có thể cứ thế mà lớn dần lên trog cô. Giây phút anh bước vào cửa, nhìn vào nét mặt, cử chỉ của anh, cô sẽ quyêt định xem có nên đề niềm vui vỡ oà ra hay không, hay lại từ từ lặng lẽ mà nhụt chí nản lòng.
Phùng Ẩn Trúc thở dài, dường như lần nào cô cũng phải kìm nén tâm trạng mình lại, nhún nhường hết lần này đến lần khác. Mà không kiềm nén cũng chẳng được, thái độ của Ngô Dạ Lai giống hệt như bộ quân phục trên người anh chẳng bao giờ thay đổi, luôn có sự uy nghiêm làm cô dù có muốn gần gũi cũng không biết phải làm như thế nào. Có cảm giác giống như người đàn ông trong mơ mà cô hằng nhớ nhung, cứ thế giày vò tâm trí cô vậy. Ngừoi đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong ấy, hoàn toàn là do cô tưởng tượng ra. Cho dù anh có xuất hiện trươc mặt co thật đi chăng nữa cũng vẫn chỉ là một kiểu ảo ảnh do cô khao khát quá mức mà thôi.
Trước giừo Ẩn Trưc vẫn nghĩ không có cửa ải nào mà cô không vươt qua được. Nhưng giờ đây, khi đã chiếm được toà thàh của Ngô Dạ Lai rồi, cô mới phát hiện ra anh đã trao cho mình một toà thành trống rỗng, ngoài việc ngồi canh giữ trong đó cô chẳng còn cách nào khác cả. Cô không biết phải làm thế nào với anh và cũng bất lực với chính bản thân mình.
Gần đây Phùng Ẩn Trúc đang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan nên tâm trạng sa sút. Sau khi tốt nghiệp đại học, Phùng Ẩn Trúc vào làm việc ở công ty này. Thời gian đầu còn làm nhân viên hành chính, giờ cô đã là thư kí cho phó giám đốc rồi. Gần đây, một trong những sếp của cô - Tiêu Ly đang chuẩn bị được điều tới chi nhánh của công ty ở thành phố J nhậm chức tổng giám đốc, nên trong công ty đang có nhiều lời bàn ra tán vào. Chuyện này không phải không có căn cứ vì mấy hôm trươc Tiêu Ly cũng đã hỏi thăm dò, nếu có cơ hội liệu cô có muốn đến nơi khác làm việc hay không.
Tiêu Ly là người như thế nào? Trong mắt Phùng Ẩn Trúc thì Tiêu Ly là một siêu nhân. Anh tốt nghiệp trường đại học Q, vào công ty làm việc mới được vài năm, giữ chức phó giám đốc chưa đến hai năm đã được điều đến công ty con ở thành phố J giữ chức cụ cao nhất, tiền đồ vô cùng rộng mở. Anh hỏi cô như vậy thực sự là đã rất xem trọng cô rồi. Phùng Ẩn Trúc biết, nếu cô là người thông minh thì nên thể hiện ngay quyết tâm dù có chết cũng phải theo anh đến cùng. Dù sao thì anh cũng chỉ muốn biết thái độ của cô trươc việc này như thế nào, còn có thể đưa cô cùng anh qua đó làm việc hay không lại là chuyện của sau này.
Từ sau khi kết hôn vois Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc cảm thấy mình ngày càng xa những tham vọng thời tuổi trẻ. Dường như cô chỉ cần có thu nhập ổn định, cuối tuần không phải làm thêm để có thời gian đến nơi anh đóng quân thăm anh là được rồi. Thời gian đầu khi được chọn vào làm thư ký ở công ty này, có được thu nhập cao, có được sự ổn định, cùng thăng tiến với sếp, thế cô cũng coi như là đã tiến xa rồi. Ai nói thư ký không phải là một công việc có tiền đồ chứ?
Nhưng lúc này cô lại không thể hiện gì ra ngoài mặt ngay, việc trong nhà cô cũng không thể nói bỏ là bỏ được. Bà thì ốm nặng, sức khoẻ của mẹ chồng khồ tốt, bố chồng lại bị tai nạn lao động đang ở nhà, bình thường chỉ riêng việc đưa họ đi mua thuốc, khám bệnh thôi cũng đủ khiến cô bận tối mắt tối mũi rồi. Ở quê những lú nông nhàn, còn có bà con họ hàng lên thăm bà, những lúc như thế cũng vẫn cần phải có người ở nhà tiếp đón. Mẹ chồng cô cũng là người tháo vát, nhưng cũng không thể vừa chăm sóc cho bà lại vừa chăm li chu toàn mọi việc trong nhà được. Bữa cơm tối hằng ngày, đều phải đợi Ẩn Trúc đi làm về rồi mới nấu.
Việc Tiêu Ly đề nghị cô đi cùng tới nơi công tác mới, nói thật trong lòng cô cũng có phần ngạc nhiên. Trong phòng thư ký có cô và Chu Dao Hồng phụ trách viễ hỗ trợ, giúo đỡ cho phó tổng giám đốc. Nếu xét về sự ăn ý trong công việc cũng như trong quan hệ cá nhân với Tiêu Ly thì cô không thể nào so sánh được với Chu Dao Hồng. Chu Dao Hồng là kiểu phụ nữ hoạt bát vui vẻ, phản ứng nhanh nhẹn, lời nói ra thường là những lời vàng ý ngọc. Cô ấy cũng là một người khá sành sỏi , trong thành phố nơi nào ăn ngon, chỗ nào có phong cảnh đẹp cứ hỏi cô ấy là ra ngay, có thể nói, cô ấy cái gì cũng biết cả. Về điểm này, Phùng Ẩn Trúc chịu thua một cách tuyệt đối, tâm phục khẩu phục trước Chu Dao Hồng. Tiêu Ly và Chu Dao Hồng thỉnh thoảng còn hẹn nhau đi đánh bóng, đi bơi sau giờ làm. Mặc dù là trai chưa vợ, gái chưa chồng, lời ong tiếng ve bàn tán rất nhiều nhưng cũng chưa thấy đi đến hồi kết, trước giờ quan hệ giữa họ vẫn là một nghi án lớn.
Phùng Ẩn Trúc đứng tựa người vào cửa sổ, lơ đãng nhìn ngọn núi mờ ảo thấp thoáng giữa khe những toà nhà cao tầng san sát phía xa. Lúc này, là khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi mà cô có thể được ở riêng một mình. Giờ nghỉ trưa, các sếp ra ngoài cả, thư ký như cô mới có thời gian lười biếng trốn ở đây, tệ pha cho mình một tách trà sữa để sưởi ấm đối tay.
Lúc này thành phố C nơi cô sinh sống đang độ tháng Năm nên mưa khá nhiều, thời tiết se lạnh, đây quả đúng là khoảng thời gian vừa lãng mạn lại vừa dễ chịu.
Tuy nhiên, cô lại chẳng có chút suy nghĩ lãng mạn nào, ngược lại, còn thấy hơi chán ngán, chán ngán cái văn phòng với mức nhiệt độ luôn luôn ổn định này, chán ngán phong cảnh bên ngoài cửa sổ kia, chán ngán cả những công việc vụn vặt không bao giừo kết thúc của mình, điều làm cô chán ngán hơn là anh và gia đình.
Cô không hề coi đó là gia đình của anh, vì sau hai năm kết hôn, cô đã coi căn nhà có bà, bố chồng, mẹ chồng và đại gia đình họ hàng thân thích của anh là nhà mình rồi. Tuy có hơi ồn ào rồi mọi thứ việc không tên đều đến tay làm cô cảm thấy có phần mệt mỏi, nhưng người nhà anh cũng có cách riêng của mình, lúc nào mọi người cũng cố gắng hết sức để cô không cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Vì thế, cho dù anh có dành phần lớn thời gian của mình trong quân ngũ, nhưng cô vẫn thừa nhận đấy là gia đình của mình, là gia đình sau khi kết hôn của cô. Ở nơi đó, có căn phòng của hai vợ chồng cô, mặc dù đã kết hôn hai năm rồi nhưng thời gian anh ở căn phòng đó còn chưa nổi tám mươi ngày, nói một cách chính xác là bảy mươi bảy ngày rưỡi. Còn nửa ngày là khoảng thời gian anh ngồi xe đi về nhà, ở lại nhà được khoảng một tiếng và trò chuyện với bà đang ốm nặng. Còn cô, cho dù đã xin nghỉ phép để về nhà ngay, cũng chỉ kịp tiễn anh lên xe, vẫy tay chào tạm biệt. Nhưng giờ nghĩ lại, khoảnh khắc vẫy tay tạm biệt đó vẫn lấp đầy tâm trí cô bằng cảm xúc lâng lânh ngọt ngào.
Tâm trạng chờ đợi xen lẫn một chút nhớ nhung u sầu, thêm cả việc đếm ngược thời gian chờ ngày đoàn tụ, cái cảm xúc đó dường như cô đã nếm trải rất nhiều rồi. Ngày ấy càng đến gần, trái tim cô lại càng háo hức, đến mức cô cảm giác như nó có thể cứ thế mà lớn dần lên trog cô. Giây phút anh bước vào cửa, nhìn vào nét mặt, cử chỉ của anh, cô sẽ quyêt định xem có nên đề niềm vui vỡ oà ra hay không, hay lại từ từ lặng lẽ mà nhụt chí nản lòng.
Phùng Ẩn Trúc thở dài, dường như lần nào cô cũng phải kìm nén tâm trạng mình lại, nhún nhường hết lần này đến lần khác. Mà không kiềm nén cũng chẳng được, thái độ của Ngô Dạ Lai giống hệt như bộ quân phục trên người anh chẳng bao giờ thay đổi, luôn có sự uy nghiêm làm cô dù có muốn gần gũi cũng không biết phải làm như thế nào. Có cảm giác giống như người đàn ông trong mơ mà cô hằng nhớ nhung, cứ thế giày vò tâm trí cô vậy. Ngừoi đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong ấy, hoàn toàn là do cô tưởng tượng ra. Cho dù anh có xuất hiện trươc mặt co thật đi chăng nữa cũng vẫn chỉ là một kiểu ảo ảnh do cô khao khát quá mức mà thôi.
Trước giừo Ẩn Trưc vẫn nghĩ không có cửa ải nào mà cô không vươt qua được. Nhưng giờ đây, khi đã chiếm được toà thàh của Ngô Dạ Lai rồi, cô mới phát hiện ra anh đã trao cho mình một toà thành trống rỗng, ngoài việc ngồi canh giữ trong đó cô chẳng còn cách nào khác cả. Cô không biết phải làm thế nào với anh và cũng bất lực với chính bản thân mình.
Gần đây Phùng Ẩn Trúc đang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan nên tâm trạng sa sút. Sau khi tốt nghiệp đại học, Phùng Ẩn Trúc vào làm việc ở công ty này. Thời gian đầu còn làm nhân viên hành chính, giờ cô đã là thư kí cho phó giám đốc rồi. Gần đây, một trong những sếp của cô - Tiêu Ly đang chuẩn bị được điều tới chi nhánh của công ty ở thành phố J nhậm chức tổng giám đốc, nên trong công ty đang có nhiều lời bàn ra tán vào. Chuyện này không phải không có căn cứ vì mấy hôm trươc Tiêu Ly cũng đã hỏi thăm dò, nếu có cơ hội liệu cô có muốn đến nơi khác làm việc hay không.
Tiêu Ly là người như thế nào? Trong mắt Phùng Ẩn Trúc thì Tiêu Ly là một siêu nhân. Anh tốt nghiệp trường đại học Q, vào công ty làm việc mới được vài năm, giữ chức phó giám đốc chưa đến hai năm đã được điều đến công ty con ở thành phố J giữ chức cụ cao nhất, tiền đồ vô cùng rộng mở. Anh hỏi cô như vậy thực sự là đã rất xem trọng cô rồi. Phùng Ẩn Trúc biết, nếu cô là người thông minh thì nên thể hiện ngay quyết tâm dù có chết cũng phải theo anh đến cùng. Dù sao thì anh cũng chỉ muốn biết thái độ của cô trươc việc này như thế nào, còn có thể đưa cô cùng anh qua đó làm việc hay không lại là chuyện của sau này.
Từ sau khi kết hôn vois Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc cảm thấy mình ngày càng xa những tham vọng thời tuổi trẻ. Dường như cô chỉ cần có thu nhập ổn định, cuối tuần không phải làm thêm để có thời gian đến nơi anh đóng quân thăm anh là được rồi. Thời gian đầu khi được chọn vào làm thư ký ở công ty này, có được thu nhập cao, có được sự ổn định, cùng thăng tiến với sếp, thế cô cũng coi như là đã tiến xa rồi. Ai nói thư ký không phải là một công việc có tiền đồ chứ?
Nhưng lúc này cô lại không thể hiện gì ra ngoài mặt ngay, việc trong nhà cô cũng không thể nói bỏ là bỏ được. Bà thì ốm nặng, sức khoẻ của mẹ chồng khồ tốt, bố chồng lại bị tai nạn lao động đang ở nhà, bình thường chỉ riêng việc đưa họ đi mua thuốc, khám bệnh thôi cũng đủ khiến cô bận tối mắt tối mũi rồi. Ở quê những lú nông nhàn, còn có bà con họ hàng lên thăm bà, những lúc như thế cũng vẫn cần phải có người ở nhà tiếp đón. Mẹ chồng cô cũng là người tháo vát, nhưng cũng không thể vừa chăm sóc cho bà lại vừa chăm li chu toàn mọi việc trong nhà được. Bữa cơm tối hằng ngày, đều phải đợi Ẩn Trúc đi làm về rồi mới nấu.
Việc Tiêu Ly đề nghị cô đi cùng tới nơi công tác mới, nói thật trong lòng cô cũng có phần ngạc nhiên. Trong phòng thư ký có cô và Chu Dao Hồng phụ trách viễ hỗ trợ, giúo đỡ cho phó tổng giám đốc. Nếu xét về sự ăn ý trong công việc cũng như trong quan hệ cá nhân với Tiêu Ly thì cô không thể nào so sánh được với Chu Dao Hồng. Chu Dao Hồng là kiểu phụ nữ hoạt bát vui vẻ, phản ứng nhanh nhẹn, lời nói ra thường là những lời vàng ý ngọc. Cô ấy cũng là một người khá sành sỏi , trong thành phố nơi nào ăn ngon, chỗ nào có phong cảnh đẹp cứ hỏi cô ấy là ra ngay, có thể nói, cô ấy cái gì cũng biết cả. Về điểm này, Phùng Ẩn Trúc chịu thua một cách tuyệt đối, tâm phục khẩu phục trước Chu Dao Hồng. Tiêu Ly và Chu Dao Hồng thỉnh thoảng còn hẹn nhau đi đánh bóng, đi bơi sau giờ làm. Mặc dù là trai chưa vợ, gái chưa chồng, lời ong tiếng ve bàn tán rất nhiều nhưng cũng chưa thấy đi đến hồi kết, trước giờ quan hệ giữa họ vẫn là một nghi án lớn.