-
Chương 51
Cũng may Ngô Dạ Lai chỉ gọi cô một tiếng, sau đó im lặng. Cô đáp lại anh một tiếng, cũng không biết nên nói gì cho phải. Hai người im lặng giữ ống nghe như thế một lúc, anh mới nói: "Ừ, anh biết rồi, em phải cẩn thận, anh sẽ liên hệ với em sau".
Đương nhiên Ẩn Trúc sẽ không nhận được cuộc điện thoại gọi lại sau đó của anh. Mặc dù biết rõ câu nói đó giống với câu "Hôm khác cùng ăn cơm nhé", một câu nói mang ý khách sáo đầy chuẩn mực, nhưng cô vẫn vì thế mà lo lắng mất một thời gian. Cô lo anh sẽ gọi lại thật mà cô lại không biết nên nói gì, phải lạnh lùng hay thản nhiên trả lời anh? Điều khiến cô lo lắng hơn cả là liệu anh có gọi lại thật không?
Mẹ nhíu mày, "Nếu đã không nói ngay thì đợi một thời gian nữa hãy nói".
"Sao lại thế ạ?"
"Hôm nay, mẹ và bố con đến bệnh viện lấy thuốc thì gặp bố chồng con, ông ấy nói mẹ chồng con đang nằm viện. Bố chồng con lúc ấy vội vàng về nhà lấy đồ gì đó rồi còn phải quay lại mua cơm cho mẹ chồng con nữa. Bố mẹ cũng chẳng hỏi thăm được mấy câu. Ông ấy chỉ dặn đi dặn lại là không được nói với con, sợ vợ chồng con lo. Mẹ băn khoăn mãi, chắc chắn các con chưa nói gì cho ông bà bên ấy biết. Mẹ và bố con định ngày mai vào viện xem có thể giúp được gì không, dù sao bố mẹ ở nhà cũng rảnh mà. Trước kia, mặc dù hai gia đình ít đi lại với nhau, nhưng bố mẹ chồng con cả bà nội chồng con nữa đều là những người rất tốt, đối xử với con cũng tốt nữa, dù sao cũng từng là người một nhà..."
Mẹ không nói tiếp nhưng Ẩn Trúc hiểu, chắc mẹ nghĩ việc ly hôn lần này là lỗi của cô, nếu có thể làm được gì đó cho Ngô Dạ Lai thì mẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
"Mẹ, mai bố mẹ cứ vào thăm đi, con cũng vào xem sao", Ẩn Trúc nói xong liền đi ra ngoài, "Là viện Một đúng không ạ?". Ở đấy bố mẹ có người quen nên thường đến mua thuốc.
Sức khoẻ của mẹ chồng cô vẫn luôn thất thường, huyết áp cao lại thêm bệnh tim, tuy đều là bệnh của người già nhưng cũng đã đến lúc phải vào viện điều trị rồi, thế mà lại không chịu nói với các con. Đây chắc là ý của mẹ chồng cô. Bà là người mạnh mẽ, không thích gây phiền phức cho người khác, dù có bị đau ốm bệnh tật gì, lúc nào bà cũng coi là chuyện bình thường.
Trên đường vào viện, Ẩn Trúc nghĩ đến việc phải gọi điện cho Ngô Dạ Lai. Cũng may anh không tắt máy nên cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Ngô Dạ Lai, là em đây", Ẩn Trúc nghe anh "Alô" một tiếng rồi vội vàng nói, "Mẹ vào viện rồi, tình hình cụ thể thế nào thì em cũng chưa rõ, bố mẹ em vô tình gặp bố ở bệnh viện. Giờ em đang trên đường vào đó, bao giờ anh có thể về được?". Mấy câu nói trước còn có chút bình tĩnh, nhưng câu nói cuối cùng theo thói quen cô đã để lộ ra sự lo lắng của mình. Mọi chuyện trước kia trong nhà dù không trông chờ gì được vào anh, nhưng những việc lớn đều do anh quyết định.
"Em đừng lo lắng quá", Ngô Dạ Lai biết Ẩn Trúc đã bắt đầu căng thẳng, "Anh sẽ xin nghỉ phép, tranh thủ về nhà ngay. Anh luôn mở máy nên có chuyện gì thì em gọi lại cho anh".
"Được, em đến nơi rồi, có gì lát nữa nói", Ẩn Trúc thấy bình tĩnh trở lại, anh có thể về thì tốt rồi.
Đến bệnh viện cô mới biết mẹ chồng cô phải phẫu thuật. Mẹ chồng cô nói, trong cổ họng bà có một khối u nhỏ nhưng không đau cũng không ngứa, bà cứ nghĩ chỉ là u nang bình thường nên không để ý. Thời gian trước phát hiện ra khối u có vẻ phát triển to lên, nuốt khó khăn hơn nên mới quyết định vào viện để cắt. Ban đầu, cứ nghĩ có thể làm tiểu phẫu xử lý nhanh nên không thông báo cho các con. Vào viện, đợi làm một loạt các xét nghiệm xong bệnh viện mới nói phải nhập viện để đợi sắp xếp phẫu thuật.
"Sao con lại về kịp? Chuyện này phải trách ba con, không nói rõ ràng gì cả. Mẹ chỉ làm tiểu phẫu thôi, nếu không nhập viện thì họ cũng không báo viện phí cho mình, cho nên mẹ cứ để treo một giường ở đây. Mấy hôm trước mẹ có nằm viện đâu, tiêm xong là về nhà nghỉ. Con nói với Tiểu Lai rồi à?", tuy mẹ chồng miệng thì nói không cần các con về, nhưng có thể thấy rõ bà vui ra mặt khi cả con dâu và con trai đều về được.
"Vâng, anh ấy đang trên đường về rồi ạ". Khi bác sỹ vào khám thì Ẩn Trúc đến phòng trực ban để hỏi thăm về tình hình bệnh trạng của mẹ chồng cô, hoàn toàn không đơn giản như những gì bà nói. Khối u của bà nằm trên tuyến giáp, cần phải cắt bỏ, sau đó phải chụp cắt lớp để tiến hành xác định bệnh lý rồi mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng về tình trạng và tính chất của khối u đó.
Trên hành lang người đi lại đông, hơn nữa không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, có khi còn làm anh lo lắng hơn, cô đành phải gửi một tin nhắn cho Ngô Dạ Lai, "Ngày mai mẹ phẫu thuật khối u ở tuyến giáp. Phòng 417 bệnh viện lão Một".
Vừa gửi tin nhắn xong, mới đi được hai bước thì Ngô Dạ Lai gọi điện lại, "Anh lên tàu rồi, em đợi anh hay về nhà trước?".
"Em đợi anh."
Cô vừa ngắt điện thoại thì vừa hay đi đến cửa phòng bệnh. Phòng có sáu giường bệnh, lại còn kê thêm hai cái giường, căn phòng không lớn, mà đông người, điều kiện thực sự rất kém.
"Con ăn cơm chưa? Đi ăn cơm trước đi đã. Thức ăn ở căng tin dưới nhà làm cũng được lắm. Không cần phải ở lại nhiều người như vậy đâu", mẹ chồng giục cô.
Nhìn cách cư xử của mẹ chồng, bà quả thật không coi chuyện phẫu thuật là gì to tát, Ẩn Trúc cũng không dám để lộ ra sự căng thẳng nên nghe lời xuống dưới nhà ăn cơm. Cũng phải gọi điện báo cho mẹ một tiếng, chắc bố mẹ cô đang chờ cơm.
Ăn cơm xong, cô khuyên bố chồng về nhà nghỉ để một mình ở lại với mẹ chồng. Buổi tối không phải tiêm nhưng sáng sớm mai phải làm xét nghiệm trước khi phẫu thuật, tối nay bà phải nằm lại phòng bệnh.
Mẹ chồng nằm trên giường, vui vẻ cười nói với Ẩn Trúc. Tính mẹ chồng cô vốn không hay nói, thỉnh thoảng có đề tài gì đấy hứng thú lắm bà mới nói vài câu. Ẩn Trúc chọn những chuyện thú vị trong công việc kể cho mẹ chồng nghe làm mọi người xung quanh đều cười theo rất vui vẻ.
"Nghỉ một lát, uống miếng nước đi", mẹ chồng đưa cho Ẩn Trúc bình nước, là loại trà xanh cô thường uống. Chắc chắn mẹ chồng cô đã bảo bố chồng đi mua nhân lúc cô xuống nhà ăn cơm.
"Mẹ, con không mệt đâu", Ẩn Trúc giữ nguyên tắc nói ít thì sai ít, cô bắt đầu chuyển đề tài sang Ngô Dạ Lai.
Mẹ chồng cô lại nói: "Ngồi xe về vội như thế sao không mệt được chứ? Con cũng về nhà đi. Ở đây cũng chẳng có việc gì, Tiểu Lai chắc nửa đêm là về tới nhà rồi, sáng sớm mai các con hãy vào".
Ẩn Trúc không chịu đi, sau đó mẹ chồng phải xuống giường đẩy cô ra cửa, "Mau về đi, ở đây không có chỗ cho các con ngủ đâu. Sáng mai khi nào làm phẫu thuật xong, các con muốn ở lại với mẹ thì ở. Đừng quên gọi điện cho Tiểu Lai, bảo nó về thẳng nhà nhé".
Ẩn Trúc đứng một lúc ở hành lang bệnh viện rồi mới đi về nhà. Sao cô không hiểu được sự lo lắng của mẹ chồng cô? Chắc chắn là vì muốn hai vợ chồng cô có chút thời gian riêng ở bên nhau, chứ không muốn họ chỉ ngồi lì ở bệnh viện chăm bà. Nếu bố mẹ chồng cô biết họ đã ly hôn, nhất định sẽ rất sốc. Buổi tối chắc chắn sẽ phải về nhà bố mẹ chồng ở, trước và sau khi phẫu thuật không thể để bố mẹ chồng lo lắng được.
Ngô Dạ Lai về đến nhà đã là hai giờ sáng. Nhìn thấy Ẩn Trúc ở trong phòng, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Phùng Ẩn Trúc vẫn lo lắng cho anh, vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ. Nghĩ đến đây anh không kìm được tiến gần lại thêm mấy bước, đứng ở đầu giường.
Ẩn Trúc chưa ngủ được, phải hơn nửa năm rồi, mới lại trở về căn phòng xưa, lại biết Ngô Dạ Lai sắp về thì sao cô có thể ngủ được. Đợi đến khi trong phòng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, Ẩn Trúc mới mở mắt, không ngờ lại nhìn thẳng vào đôi mắt Ngô Dạ Lai đang nhìn cô chăm chăm. Trong bóng tối, đôi mắt anh sáng lấp lánh chứa đựng rất nhiều những suy tư mà cô không thể hiểu. Nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa thì Ngô Dạ Lai đã không còn đứng trước mặt cô nữa, dường như những hình ảnh vùa rồi chỉ là do cô tưởng tượng.
Một lúc sau, Ngô Dạ Lai đã nằm xuống bên cạnh cô, lún cả một phần giường. Anh im lặng không nói gì, chỉ đưa tay ra, sờ được vào tay cô nắm chặt lấy. Là anh sợ chăng? Ẩn Trúc giơ một cánh tay khác ra, khe khẽ vỗ về, an ủi anh. Như vậy, họ nằm trong tư thế là Ẩn Trúc vòng ôm Ngô Dạ Lai, nhìn khá kỳ lạ. Nhưng anh không lên tiếng, cũng không cử động.
Dần dần, Ẩn Trúc cảm thấy hơi buồn ngủ, đầu nghẹo sang một bên, áp sát vào anh. Trán anh rất ấm, lại cứng cáp nên dựa vào không có cảm giác dễ chịu cho lắm. Ẩn Trúc muốn rút tay về cho đỡ mỏi nhưng anh không chịu buông ra. Không biết từ lúc nào, cánh tay anh đã vòng ra phía sau ôm cô vào lòng mình. Ẩn Trúc vỗ vào tay anh, giờ đã thành vật trang trí chứ không mang nhiều tác dụng thực tế nữa.
Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, không cần phải thuận theo ý anh để lấy lòng anh nữa. Tay không thể cử động nên Ẩn Trúc chà chà đầu mình vào ngực anh cho đỡ ngứa. Sau đó kiên quyết rút tay về, còn không quên dùng khuỷu tay huých anh một cái. Cử động một chút phải dùng sức mạnh toàn thân, có lúc còn phải đạp vào chân anh để mượn lực. Vì vậy, ngay sau khi hai tay được giải phóng thì cô đã nằm cong như con tôm trong lòng anh. Ngô Dạ Lai chỉ cần khẽ quờ tay là đã ôm gọn con tôm đó vào lòng, chỉ là cách thức thay đổi mà thôi.
"Anh làm gì vậy?", Ẩn Trúc cố nén thấp giọng kêu khẽ, "Mau buông tay ra!".
Ngô Dạ Lai nghe như không hiểu cô vừa nói gì, thậm chí còn ôm chặt hai vai cô hơn, "Đừng làm ồn, mai còn phải dậy sớm nữa".
Ẩn Trúc thầm nghĩ, ai chẳng biết mai phải dậy sớm chứ? Nhưng phàm là người có chút phong độ, à không, chỉ cần có chút kiến thức thông thường thôi cũng biết, tình hình tối nay thế này nên nhường giường cho cô mới phải, không đúng sao? Không nhường thì thôi anh cũng phải được nghỉ ngơi ở điều kiện tử tế, nhưng cũng không cần lộ rõ ý muốn chiếm hữu đến mức này chứ, đồ trên giường cũng được tính là của anh hết sao?
Đang định nói thêm điều gì đó thì tiếng ngáy nhè nhẹ đã vọng lại từ phía sau. Ẩn Trúc quay đầu lại nhìn thì thấy anh đã ngủ rất say, đôi lông mày thường nhíu chặt nay cũng đã giãn ra. Nhìn anh ở tư thế hoàn toàn không chút phòng bị như vậy, có vẻ trẻ trung hơn nhiều hợp với phong thái ở tuổi này hơn. Không biết tại sao, nhìn bộ dạng Ngô Dạ Lai lúc này, trái tim Ẩn Trúc như thắt lại không thốt lên lời.
Quay đầu lại, Ẩn Trúc nhẹ nhàng nhấc đầu khỏi cánh tay anh, khe khẽ nằm xuống giường, đặt cánh tay Ngô Dạ Lai dưới gáy để tránh đè vào tay anh. Nhưng tư thế này không dễ chịu chút nào, lại còn phải gồng lên để giữ thế, chẳng mấy chốc gáy Ẩn Trúc mỏi cứng lại. Càng không muốn cử động lại càng phải cử động, Ẩn Trúc vô thức cứ lúc lúc lại cử động cổ cho đỡ mỏi.
Đột nhiên, từ trên đầu vọng lại tiếng nói ngái ngủ của Ngô Dạ Lai, "Đừng cử động nữa...".
Vừa rồi Ẩn Trúc còn thận trọng cử động, đột nhiên bị nhắc nhở làm cô dừng khựng lại. Cảm giác phía sau rất nhạy, không cho phép cô nhầm lẫn, Ẩn Trúc ngại ngùng nói: "Chẳng phải anh đã ngủ rồi sao?".
Ngô Dạ Lai co cánh tay lại, nhẹ nhàng massage cổ cho Ẩn Trúc, "Em nghĩ là anh đã ngủ say rồi phải không? Em nghĩ anh mệt quá ngủ như chết chứ gì?".
Ẩn Trúc nhích ra, "Mặc kệ anh, em ngủ đây". Kéo một góc chăn lên trùm kín đầu, người phải ngượng ngùng là anh, sao cô lại làm như mình mới là kẻ bị mất mặt chứ?
Ngô Dạ Lai khẽ thở dài, quay người lại, ra sức trấn tĩnh bản thân, cho đến khi trái tim từ từ đập chậm nhịp nhàng trở lại. Anh gần như đã quên mất chuyện chia tay, thêm một đêm thế này, thật quá thiên vị anh rồi.
Đương nhiên Ẩn Trúc sẽ không nhận được cuộc điện thoại gọi lại sau đó của anh. Mặc dù biết rõ câu nói đó giống với câu "Hôm khác cùng ăn cơm nhé", một câu nói mang ý khách sáo đầy chuẩn mực, nhưng cô vẫn vì thế mà lo lắng mất một thời gian. Cô lo anh sẽ gọi lại thật mà cô lại không biết nên nói gì, phải lạnh lùng hay thản nhiên trả lời anh? Điều khiến cô lo lắng hơn cả là liệu anh có gọi lại thật không?
Mẹ nhíu mày, "Nếu đã không nói ngay thì đợi một thời gian nữa hãy nói".
"Sao lại thế ạ?"
"Hôm nay, mẹ và bố con đến bệnh viện lấy thuốc thì gặp bố chồng con, ông ấy nói mẹ chồng con đang nằm viện. Bố chồng con lúc ấy vội vàng về nhà lấy đồ gì đó rồi còn phải quay lại mua cơm cho mẹ chồng con nữa. Bố mẹ cũng chẳng hỏi thăm được mấy câu. Ông ấy chỉ dặn đi dặn lại là không được nói với con, sợ vợ chồng con lo. Mẹ băn khoăn mãi, chắc chắn các con chưa nói gì cho ông bà bên ấy biết. Mẹ và bố con định ngày mai vào viện xem có thể giúp được gì không, dù sao bố mẹ ở nhà cũng rảnh mà. Trước kia, mặc dù hai gia đình ít đi lại với nhau, nhưng bố mẹ chồng con cả bà nội chồng con nữa đều là những người rất tốt, đối xử với con cũng tốt nữa, dù sao cũng từng là người một nhà..."
Mẹ không nói tiếp nhưng Ẩn Trúc hiểu, chắc mẹ nghĩ việc ly hôn lần này là lỗi của cô, nếu có thể làm được gì đó cho Ngô Dạ Lai thì mẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
"Mẹ, mai bố mẹ cứ vào thăm đi, con cũng vào xem sao", Ẩn Trúc nói xong liền đi ra ngoài, "Là viện Một đúng không ạ?". Ở đấy bố mẹ có người quen nên thường đến mua thuốc.
Sức khoẻ của mẹ chồng cô vẫn luôn thất thường, huyết áp cao lại thêm bệnh tim, tuy đều là bệnh của người già nhưng cũng đã đến lúc phải vào viện điều trị rồi, thế mà lại không chịu nói với các con. Đây chắc là ý của mẹ chồng cô. Bà là người mạnh mẽ, không thích gây phiền phức cho người khác, dù có bị đau ốm bệnh tật gì, lúc nào bà cũng coi là chuyện bình thường.
Trên đường vào viện, Ẩn Trúc nghĩ đến việc phải gọi điện cho Ngô Dạ Lai. Cũng may anh không tắt máy nên cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Ngô Dạ Lai, là em đây", Ẩn Trúc nghe anh "Alô" một tiếng rồi vội vàng nói, "Mẹ vào viện rồi, tình hình cụ thể thế nào thì em cũng chưa rõ, bố mẹ em vô tình gặp bố ở bệnh viện. Giờ em đang trên đường vào đó, bao giờ anh có thể về được?". Mấy câu nói trước còn có chút bình tĩnh, nhưng câu nói cuối cùng theo thói quen cô đã để lộ ra sự lo lắng của mình. Mọi chuyện trước kia trong nhà dù không trông chờ gì được vào anh, nhưng những việc lớn đều do anh quyết định.
"Em đừng lo lắng quá", Ngô Dạ Lai biết Ẩn Trúc đã bắt đầu căng thẳng, "Anh sẽ xin nghỉ phép, tranh thủ về nhà ngay. Anh luôn mở máy nên có chuyện gì thì em gọi lại cho anh".
"Được, em đến nơi rồi, có gì lát nữa nói", Ẩn Trúc thấy bình tĩnh trở lại, anh có thể về thì tốt rồi.
Đến bệnh viện cô mới biết mẹ chồng cô phải phẫu thuật. Mẹ chồng cô nói, trong cổ họng bà có một khối u nhỏ nhưng không đau cũng không ngứa, bà cứ nghĩ chỉ là u nang bình thường nên không để ý. Thời gian trước phát hiện ra khối u có vẻ phát triển to lên, nuốt khó khăn hơn nên mới quyết định vào viện để cắt. Ban đầu, cứ nghĩ có thể làm tiểu phẫu xử lý nhanh nên không thông báo cho các con. Vào viện, đợi làm một loạt các xét nghiệm xong bệnh viện mới nói phải nhập viện để đợi sắp xếp phẫu thuật.
"Sao con lại về kịp? Chuyện này phải trách ba con, không nói rõ ràng gì cả. Mẹ chỉ làm tiểu phẫu thôi, nếu không nhập viện thì họ cũng không báo viện phí cho mình, cho nên mẹ cứ để treo một giường ở đây. Mấy hôm trước mẹ có nằm viện đâu, tiêm xong là về nhà nghỉ. Con nói với Tiểu Lai rồi à?", tuy mẹ chồng miệng thì nói không cần các con về, nhưng có thể thấy rõ bà vui ra mặt khi cả con dâu và con trai đều về được.
"Vâng, anh ấy đang trên đường về rồi ạ". Khi bác sỹ vào khám thì Ẩn Trúc đến phòng trực ban để hỏi thăm về tình hình bệnh trạng của mẹ chồng cô, hoàn toàn không đơn giản như những gì bà nói. Khối u của bà nằm trên tuyến giáp, cần phải cắt bỏ, sau đó phải chụp cắt lớp để tiến hành xác định bệnh lý rồi mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng về tình trạng và tính chất của khối u đó.
Trên hành lang người đi lại đông, hơn nữa không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, có khi còn làm anh lo lắng hơn, cô đành phải gửi một tin nhắn cho Ngô Dạ Lai, "Ngày mai mẹ phẫu thuật khối u ở tuyến giáp. Phòng 417 bệnh viện lão Một".
Vừa gửi tin nhắn xong, mới đi được hai bước thì Ngô Dạ Lai gọi điện lại, "Anh lên tàu rồi, em đợi anh hay về nhà trước?".
"Em đợi anh."
Cô vừa ngắt điện thoại thì vừa hay đi đến cửa phòng bệnh. Phòng có sáu giường bệnh, lại còn kê thêm hai cái giường, căn phòng không lớn, mà đông người, điều kiện thực sự rất kém.
"Con ăn cơm chưa? Đi ăn cơm trước đi đã. Thức ăn ở căng tin dưới nhà làm cũng được lắm. Không cần phải ở lại nhiều người như vậy đâu", mẹ chồng giục cô.
Nhìn cách cư xử của mẹ chồng, bà quả thật không coi chuyện phẫu thuật là gì to tát, Ẩn Trúc cũng không dám để lộ ra sự căng thẳng nên nghe lời xuống dưới nhà ăn cơm. Cũng phải gọi điện báo cho mẹ một tiếng, chắc bố mẹ cô đang chờ cơm.
Ăn cơm xong, cô khuyên bố chồng về nhà nghỉ để một mình ở lại với mẹ chồng. Buổi tối không phải tiêm nhưng sáng sớm mai phải làm xét nghiệm trước khi phẫu thuật, tối nay bà phải nằm lại phòng bệnh.
Mẹ chồng nằm trên giường, vui vẻ cười nói với Ẩn Trúc. Tính mẹ chồng cô vốn không hay nói, thỉnh thoảng có đề tài gì đấy hứng thú lắm bà mới nói vài câu. Ẩn Trúc chọn những chuyện thú vị trong công việc kể cho mẹ chồng nghe làm mọi người xung quanh đều cười theo rất vui vẻ.
"Nghỉ một lát, uống miếng nước đi", mẹ chồng đưa cho Ẩn Trúc bình nước, là loại trà xanh cô thường uống. Chắc chắn mẹ chồng cô đã bảo bố chồng đi mua nhân lúc cô xuống nhà ăn cơm.
"Mẹ, con không mệt đâu", Ẩn Trúc giữ nguyên tắc nói ít thì sai ít, cô bắt đầu chuyển đề tài sang Ngô Dạ Lai.
Mẹ chồng cô lại nói: "Ngồi xe về vội như thế sao không mệt được chứ? Con cũng về nhà đi. Ở đây cũng chẳng có việc gì, Tiểu Lai chắc nửa đêm là về tới nhà rồi, sáng sớm mai các con hãy vào".
Ẩn Trúc không chịu đi, sau đó mẹ chồng phải xuống giường đẩy cô ra cửa, "Mau về đi, ở đây không có chỗ cho các con ngủ đâu. Sáng mai khi nào làm phẫu thuật xong, các con muốn ở lại với mẹ thì ở. Đừng quên gọi điện cho Tiểu Lai, bảo nó về thẳng nhà nhé".
Ẩn Trúc đứng một lúc ở hành lang bệnh viện rồi mới đi về nhà. Sao cô không hiểu được sự lo lắng của mẹ chồng cô? Chắc chắn là vì muốn hai vợ chồng cô có chút thời gian riêng ở bên nhau, chứ không muốn họ chỉ ngồi lì ở bệnh viện chăm bà. Nếu bố mẹ chồng cô biết họ đã ly hôn, nhất định sẽ rất sốc. Buổi tối chắc chắn sẽ phải về nhà bố mẹ chồng ở, trước và sau khi phẫu thuật không thể để bố mẹ chồng lo lắng được.
Ngô Dạ Lai về đến nhà đã là hai giờ sáng. Nhìn thấy Ẩn Trúc ở trong phòng, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Phùng Ẩn Trúc vẫn lo lắng cho anh, vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ. Nghĩ đến đây anh không kìm được tiến gần lại thêm mấy bước, đứng ở đầu giường.
Ẩn Trúc chưa ngủ được, phải hơn nửa năm rồi, mới lại trở về căn phòng xưa, lại biết Ngô Dạ Lai sắp về thì sao cô có thể ngủ được. Đợi đến khi trong phòng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, Ẩn Trúc mới mở mắt, không ngờ lại nhìn thẳng vào đôi mắt Ngô Dạ Lai đang nhìn cô chăm chăm. Trong bóng tối, đôi mắt anh sáng lấp lánh chứa đựng rất nhiều những suy tư mà cô không thể hiểu. Nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa thì Ngô Dạ Lai đã không còn đứng trước mặt cô nữa, dường như những hình ảnh vùa rồi chỉ là do cô tưởng tượng.
Một lúc sau, Ngô Dạ Lai đã nằm xuống bên cạnh cô, lún cả một phần giường. Anh im lặng không nói gì, chỉ đưa tay ra, sờ được vào tay cô nắm chặt lấy. Là anh sợ chăng? Ẩn Trúc giơ một cánh tay khác ra, khe khẽ vỗ về, an ủi anh. Như vậy, họ nằm trong tư thế là Ẩn Trúc vòng ôm Ngô Dạ Lai, nhìn khá kỳ lạ. Nhưng anh không lên tiếng, cũng không cử động.
Dần dần, Ẩn Trúc cảm thấy hơi buồn ngủ, đầu nghẹo sang một bên, áp sát vào anh. Trán anh rất ấm, lại cứng cáp nên dựa vào không có cảm giác dễ chịu cho lắm. Ẩn Trúc muốn rút tay về cho đỡ mỏi nhưng anh không chịu buông ra. Không biết từ lúc nào, cánh tay anh đã vòng ra phía sau ôm cô vào lòng mình. Ẩn Trúc vỗ vào tay anh, giờ đã thành vật trang trí chứ không mang nhiều tác dụng thực tế nữa.
Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, không cần phải thuận theo ý anh để lấy lòng anh nữa. Tay không thể cử động nên Ẩn Trúc chà chà đầu mình vào ngực anh cho đỡ ngứa. Sau đó kiên quyết rút tay về, còn không quên dùng khuỷu tay huých anh một cái. Cử động một chút phải dùng sức mạnh toàn thân, có lúc còn phải đạp vào chân anh để mượn lực. Vì vậy, ngay sau khi hai tay được giải phóng thì cô đã nằm cong như con tôm trong lòng anh. Ngô Dạ Lai chỉ cần khẽ quờ tay là đã ôm gọn con tôm đó vào lòng, chỉ là cách thức thay đổi mà thôi.
"Anh làm gì vậy?", Ẩn Trúc cố nén thấp giọng kêu khẽ, "Mau buông tay ra!".
Ngô Dạ Lai nghe như không hiểu cô vừa nói gì, thậm chí còn ôm chặt hai vai cô hơn, "Đừng làm ồn, mai còn phải dậy sớm nữa".
Ẩn Trúc thầm nghĩ, ai chẳng biết mai phải dậy sớm chứ? Nhưng phàm là người có chút phong độ, à không, chỉ cần có chút kiến thức thông thường thôi cũng biết, tình hình tối nay thế này nên nhường giường cho cô mới phải, không đúng sao? Không nhường thì thôi anh cũng phải được nghỉ ngơi ở điều kiện tử tế, nhưng cũng không cần lộ rõ ý muốn chiếm hữu đến mức này chứ, đồ trên giường cũng được tính là của anh hết sao?
Đang định nói thêm điều gì đó thì tiếng ngáy nhè nhẹ đã vọng lại từ phía sau. Ẩn Trúc quay đầu lại nhìn thì thấy anh đã ngủ rất say, đôi lông mày thường nhíu chặt nay cũng đã giãn ra. Nhìn anh ở tư thế hoàn toàn không chút phòng bị như vậy, có vẻ trẻ trung hơn nhiều hợp với phong thái ở tuổi này hơn. Không biết tại sao, nhìn bộ dạng Ngô Dạ Lai lúc này, trái tim Ẩn Trúc như thắt lại không thốt lên lời.
Quay đầu lại, Ẩn Trúc nhẹ nhàng nhấc đầu khỏi cánh tay anh, khe khẽ nằm xuống giường, đặt cánh tay Ngô Dạ Lai dưới gáy để tránh đè vào tay anh. Nhưng tư thế này không dễ chịu chút nào, lại còn phải gồng lên để giữ thế, chẳng mấy chốc gáy Ẩn Trúc mỏi cứng lại. Càng không muốn cử động lại càng phải cử động, Ẩn Trúc vô thức cứ lúc lúc lại cử động cổ cho đỡ mỏi.
Đột nhiên, từ trên đầu vọng lại tiếng nói ngái ngủ của Ngô Dạ Lai, "Đừng cử động nữa...".
Vừa rồi Ẩn Trúc còn thận trọng cử động, đột nhiên bị nhắc nhở làm cô dừng khựng lại. Cảm giác phía sau rất nhạy, không cho phép cô nhầm lẫn, Ẩn Trúc ngại ngùng nói: "Chẳng phải anh đã ngủ rồi sao?".
Ngô Dạ Lai co cánh tay lại, nhẹ nhàng massage cổ cho Ẩn Trúc, "Em nghĩ là anh đã ngủ say rồi phải không? Em nghĩ anh mệt quá ngủ như chết chứ gì?".
Ẩn Trúc nhích ra, "Mặc kệ anh, em ngủ đây". Kéo một góc chăn lên trùm kín đầu, người phải ngượng ngùng là anh, sao cô lại làm như mình mới là kẻ bị mất mặt chứ?
Ngô Dạ Lai khẽ thở dài, quay người lại, ra sức trấn tĩnh bản thân, cho đến khi trái tim từ từ đập chậm nhịp nhàng trở lại. Anh gần như đã quên mất chuyện chia tay, thêm một đêm thế này, thật quá thiên vị anh rồi.