-
Chương 55
Cô dự định chuyển lại về tổng công ty, xét trên công việc hay cuộc sống riêng thì đây là một lựa chọn đúng đắn. Nếu cô về công tác ở nhà thì đỡ phải đi đi, về về nhiều.
Có hai lần, Thẩm Quân Phi đến nhà mới của Thạch Chỉ đón Ẩn Trúc. Sau đó Thạch Chỉ nói với Ẩn Trúc: "Mình và Cát Ngôn đều thấy, Thẩm Quân Phi đáng để cậu suy nghĩ đấy".
Ẩn Trúc không trả lời, cười "ha ha" rồi đánh trống lảng sang đề tài khác.
Đương nhiên cô không nghĩ rằng dù sao cô cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, anh ta thế nào là việc của anh ta. Thẩm Quân Phi đối tốt với cô không phải cô không biết, còn cô không cự tuyệt là vì anh đang làm cô do dự.
Gần đây Ẩn Trúc mới phát hiện ra rằng, cô là một người ưa hoài niệm. Lại còn chơi lại với bọn anh Đại nên dường như những ngày tháng đẹp đẽ của mấy năm trung học lại tái hiện trong cô. Nhưng quá khứ có đẹp đến mấy thì cũng vẫn là quá khứ. Huống hồ những giai đoạn quá khứ đó, lại là những khoảng thời gian mà cô không hề biết trân trọng, bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy càng đáng trân trọng hơn.
Nói tới Thẩm Quân Phi, anh đối tốt với cô không phải là chuyện ngày một ngày hai, những người bên cạnh ai cũng biết. Trước đó thì anh Đại không biết chuyện cô và Ngô Dạ Lai đã chia tay nên không nói bất cứ điều gì. Sau biết rồi, anh cũng chỉ nói: "Làm anh em với nhau nhiều năm như thế mới hiểu được hai đứa, một đứa đã ngốc rồi, đứa kia lại càng ngốc hơn".
"Đúng đấy, nhìn em là biết. Cái cây chẳng có lấy một quả nào ngon có thể ăn, cho dù cái cây ấy là do chính bản thân mình lựa chọn", nói thì nói vậy nhưng Ẩn Trúc cũng biết, dù có tấm gương là cô rồi nhưng có người vẫn rất cố chấp đâm đầu vào tường. Ẩn Trúc không biết, bản thân mình có muốn làm bức tường đó của anh không, chí ít là lao vào để anh chịu buông tay cũng tốt. Có điều, cô không biết liệu mình có thể chịu được cú lao đó không, mà cũng sợ anh đã lao vào mà lại không chịu từ bỏ ý định.
Đào Đại Dũng cũng biết, cả hai đều không phải là người dễ dàng nghe lời người khác khuyên can, thấy Thẩm Quân Phi từ ngoài đi vào, không cần biết anh ấy có nghe thấy gì hay không mà anh vẫn càu nhà càu nhàu, "Thôi đi đâu phải lần đầu quen hai người, cũng không phải lần đầu được lĩnh giáo sự cứng đầu của cả hai. Điều anh muốn biết là cả hai đều là những người có yêu cầu cao đối với cuộc sống này, lúc nào mới chịu dừng lại, để anh em được nghỉ ngơi theo đây?".
Thẩm Quân Phi không hiểu đầu đuôi ra sao, "Sao cậu ta đột nhiên lại nói vậy?", tranh cãi dài dòng không phải tác phong của Đào Đại Dũng.
"Bị tiểu mỹ nữ giày vò, muốn kéo chúng ta xuống nước để cùng chìm với anh ấy đấy", Ẩn Trúc vừa cười vừa nói. Điều kiện lựa chọn bạn gái của Đào Đại Dũng, chỉ dùng một từ thôi, đó là phải đẹp, dùng hai từ thì là phải xinh đẹp. Cô bạn gái lần này của anh, theo lời anh nói thì không định tìm người vượt quá tiêu chuẩn như vậy lại hơi vướng víu nhưng đã mê rồi thì đành chịu thôi. Cô gái đó là sinh viên khoa nghệ thuật của trường anh ta dạy, đang làm thêm bên câu lạc bộ này. Cô bạn gái còn nhỏ tuổi, tràn trề sức sống nên lúc nào cũng muốn Đào Đại Dũng phải lãng mạn, dày vò làm anh phải điên đầu.
Thẩm Quân Phi gật đầu tỏ ra mình đã hiểu. Cái chiêu trò của tiểu mỹ nhân này, anh cũng đã từng được lĩnh giáo qua, "Sợ là sợ chúng ta lóp ngóp một hồi vẫn bò lên được, còn cậu ta lại phải chìm nổi một mình ở đó với người ta thôi".
Thật ra Thẩm Quân Phi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều như thế, anh đang bận đến mức chỉ ước mình có thể phân thân thành ba. Nhà máy bên này chỉ dựa vào một mình anh, cũng chỉ có anh là người hiểu nhất về sản phẩm, do đó về mặt kỹ thuật hay thị trường anh cũng đều phải tham gia. Trước đây đi tàu đêm thì còn có thể tranh thủ ngủ một giấc trên tàu, nghỉ ngơi lấy sức. Gần đây mỗi lần đến Bắc Kinh đều đi bằng máy bay nên cũng chỉ có thể chợp mắt một lúc. Ngày nào cũng chỉ thấy họp là họp, thật sự anh không thích lắm nên cảm thấy rất mệt. Việc đưa đón Ẩn Trúc, cho dù phải tự mình lái xe nhưng anh vẫn cảm thấy đấy là những giây phút hiếm hoi anh được nghỉ ngơi.
Anh có hỏi việc giữa Ẩn Trúc và vị cấp trên kia đã được giải quyết chưa, nghe cách nói của Ẩn Trúc thì anh cũng hiểu được phần nào. Điều khác biệt nhất giữa anh và Tiêu Ly là ở chỗ, Tiêu Ly quá đỗi tự tin còn anh lại hoàn toàn không có sự tự tin ấy, vì vậy anh không hy vọng, không suy tính hơn thiệt, lại càng không buồn quá hóa giận. Tiêu Ly không biết, duyên phận giữa Phùng Ẩn Trúc và Ngô Dạ Lai là do tự cô làm rối tung lên, muốn tháo nút cũng không tháo được, có muốn tháo hay không, lúc nào tháo được, dùng cách gì để tháo, người ngoài không thể giúp được mà cô phải tự làm.
Vì vậy, Thẩm Quân Phi bình yên với vai trò của bạn học hay ở cương vị của một lái xe, anh cũng thích ứng rất tốt, tạm thời không để lộ bất kỳ dã tâm nào.
Ngày Thạch Chỉ làm đám cưới, thời tiết rất đẹp, nắng vàng rực rỡ. Trong hôn lễ của họ, phần lớn thành phần tham dự đều là bạn học và đồng nghiệp, song thân của Cát Ngôn cuối cùng cũng không đến. Nhung họ lại nói đây là tiệc đáp lễ nên người lớn không tham gia, có lãnh đạo chủ trì rồi nên cũng vẫn coi là được.
Ẩn Trúc phụ trách tiếp đón đám bạn đến từ Bắc Kinh, nhưng mấy người bọn họ đâu cần cô tiếp đón, kết hôn hay không kết hôn thì họ cũng đều tự nhiên như người nhà, có lúc còn giúp cô một tay.
Vì vậy Ẩn Trúc lại bị kéo đến giúp cô dâu nhận bao lì xì và quà tặng, trời thì nắng nóng nên việc chạy tới chạy lui làm cô thật vất vả.
Khó khăn lắm mới đến được khách sạn, cô bỏ hết quần áo và đồ dùng vào phòng cô dâu, đang định ngồi thở một lát thì phù dâu Diệp Hồng Ca chạy vào: "Hỏng rồi, bọn họ quên mang theo giấy đăng ký kết hôn!", cô ấy sẽ phụ trách đứng ở cửa khách sạn đón khách cùng cô dâu chú rể nên chắc là được cử đến đây trước.
"Ở đâu?"
"Thạch Chỉ nói ở chỗ cô ấy."
"Cậu ở đây mình quay lại lấy."
Cầm chìa khóa ra đến cửa, hỏi rõ xem để ở chỗ nào rồi cô chạy ra ngoài.
"Đi đâu đấy?" Thẩm Quân Phi vừa từ thang máy bước ra.
"Đăng ký kết hôn để quên ở chỗ Thạch Chỉ rồi, em đi lấy."
"Đừng vội, để anh đưa em đi."
Xe anh mới đỗ ở bên ngoài có một lúc, trong xe vẫn còn hơi mát của điều hòa nhưng Ẩn Trúc cảm thấy rất nóng, trong người bức bối, "Anh mở điều hòa lạnh hơn đi".
"Sao lạnh nhanh thế được, trong tủ lạnh mini có nước đấy, em lấy mà uống", nói xong, anh rút một tờ giấy cho cô lau mồ hôi. Ẩn Trúc lau qua quýt rồi giục Thẩm Quân Phi lái xe nhanh hơn, điều hòa cũng sẽ mát hơn.
Đường đi không xa nhưng hôm nay ngày lành tháng tốt, gặp đến mấy đám cưới liền nên không tránh khỏi chậm trễ. Chủ hôn gọi điện mấy lần để xác nhận vị trí của họ, sau đó nói ông không thể đợi được nữa, tiết mục liên quan đến giấy đăng ký kết hôn cũng sẽ được đẩy xuống sau cùng.
Cũng may cả hai đều lớn lên ở đây, ngõ ngách nào cũng thông suốt, dù gặp trở ngại cũng vẫn hoàn thành nhiệm vụ và mang được giấy đăng ký đến trước khi nghi lễ bắt đầu. Sau khi xuống xe dù chỉ cần đi vài bước nữa, nhưng Ẩn Trúc vẫn chạy đến mềm nhũn cả chân, cô biết là do cô đã căng thẳng quá mức. Nhưng cô có thể không căng thẳng sao? Không được bố mẹ chúc phúc, Thạch Chỉ chắc chắn cảm thấy rất tiếc nuối rồi. Cô không muốn lễ kết hôn này xảy ra thêm điều đáng tiếc nào nữa.
Phần sau của nghi lễ diễn ra rất thuận lợi, long trọng và cảm động. Cát Ngôn cũng căng thẳng tới mức mất hẳn vẻ linh hoạt thường ngày, anh hành động theo từng lời chỉ dẫn của người chủ hôn. Thạch Chỉ mặc váy cưới đi ra, chủ hôn muốn Cát Ngôn đứng ở đầu kia thảm đỏ tay cầm hoa tươi cầu hôn cô. Tiết mục này đương nhiên đã có bàn bạc trước với cô dâu chú rể, Cát Ngôn quỳ một chân xuống, nhưng những lời anh nói dĩ nhiên là không có trong kịch bản: "Thạch Chỉ, sau này cho phép anh được chăm sóc em nhé? Việc nhà anh làm, con anh sẽ chăm, việc kiếm tiền sẽ giao cả cho em, còn nữa, anh sẽ không bao giờ rời xa em, bất kể là lúc hạnh phúc, mạnh khỏe hay là buồn khổ, ốm đau. Em có đồng ý lấy anh không?".
Ẩn Trúc đứng bên cạnh tấm thảm đỏ, nghe những lời cầu hôn chân thành của Cát Ngôn mà cảm động rớt nước mắt, Thạch Chỉ ở đầu kia thì khóc rưng rức. Đồng ý kết hôn với Cát Ngôn, đương nhiên cô tin là Cát Ngôn yêu cô nhưng yêu nhiều như thế này, còn quyết sống hay chết đều không rời bỏ cô trước thì cô không dám nghĩ đến. Đã từng một lần bị tổn thương, giờ làm lại lần nữa cũng không thể không lo nghĩ gì như lần đầu. Huống hồ, Cát Ngôn dù sao cũng ít tuổi hơn nên cô sẽ già trước anh là điều chắc chắn. Cho dù không hơn nhau mấy tuổi, cô lại càng lo sợ anh không vững lòng, không vượt qua được cám dỗ sẽ thay lòng. Một khi đã để ý rồi, thì bắt đầu làm gì cũng sẽ để ý. Cho tới màn cầu hôn vốn chỉ là hình thức này mới khiến trái tim Thạch Chỉ thật sự yên ổn, cô đưa tay cho Cát Ngôn: "Em đồng ý".
Hai người đứng đó tình tứ bịn rịn, nhưng cũng không thể bịn rịn mãi không kết thúc nghi lễ được. Đồng nghiệp của Cát Ngôn bắt đầu reo hò, "Chị dâu, phiên phiến thôi là được rồi, đừng dùng gia pháp ở đây, về nhà bắt quỳ tiếp đi!".
Cát Ngôn lúc ấy mới nhớ ra là phải đứng dậy, tay trái kéo Thạch Chỉ còn tay phải giơ bó hoa lên: "Không phục cứ gặp tôi, tôi thiết lập lại quy củ với các cậu". Cả phòng đều rộ cả lên.
Nghi thức tiếp theo là những lời chúc tụng không ngớt, mọi người đều cười nói vui vẻ. Ai bảo đây không phải là một hôn lễ hoàn hảo chứ?
"Phùng Ẩn Trúc, sao nhìn vẻ mặt cậu giống hệt mình thế?", Diệp Hồng Ca túm chặt lấy cô.
"Vẻ mặt gì?", Ẩn Trúc sờ lên mặt, chợt nhớ ra giờ mà lau hết son phấn thì không hiểu bộ dạng cô sẽ thành ra thế nào.
"Sợ lấy chồng! Một tân lang như thế kia thật khiến mình muốn xông ra cướp về ấy chứ!", cô ấy miệng thì nói không vội nhưng bạn bè xung quanh đều đã lập gia đình cả rồi, chỉ còn lại một mình như thế cũng chẳng hay ho gì.
"Cướp về cũng vô ích, người đó phải do chính mình đào tạo chứ", Ẩn Trúc cảm động nói: "Mình thật ngưỡng mộ hôn lễ của họ, trước kia cứ nghĩ nghi lễ là thứ yếu, chẳng có ý nghĩa gì, hôm nay được chứng kiến mới biết nó thật quan trọng biết bao".
Diệp Hồng Ca vẫn thẳng tính như trước, "Cậu chẳng phải lại có cơ hội rồi đấy sao?". Hai ngày đến đây thấy anh bạn Tiểu Thẩm kia quanh quẩn chăm sóc cho cô suốt, bọn họ đứng nhìn đều thấy chắc sắp có kịch xem rồi. Bạn bè kiên quyết không nói cũng không nhắc gì, không định nói ra sợ làm hỏng việc tốt.
"Phải rồi!", Ẩn Trúc lấy tấm danh thiếp mà người chủ hôn đưa cho cô. Nếu mình lại kết hôn, nhất định sẽ làm lớn và thật đặc biệt, mình sẽ lại mời người chủ hôn này".
Diệp Hồng Ca gật đầu hiểu ý, "Giống hệt tâm địa độc ác của mình".
Hai người nhìn nhau cười như ngầm thỏa thuận, che giấu đi những tâm sự "đẹp" một cách kỳ quái trong lòng.
Có hai lần, Thẩm Quân Phi đến nhà mới của Thạch Chỉ đón Ẩn Trúc. Sau đó Thạch Chỉ nói với Ẩn Trúc: "Mình và Cát Ngôn đều thấy, Thẩm Quân Phi đáng để cậu suy nghĩ đấy".
Ẩn Trúc không trả lời, cười "ha ha" rồi đánh trống lảng sang đề tài khác.
Đương nhiên cô không nghĩ rằng dù sao cô cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, anh ta thế nào là việc của anh ta. Thẩm Quân Phi đối tốt với cô không phải cô không biết, còn cô không cự tuyệt là vì anh đang làm cô do dự.
Gần đây Ẩn Trúc mới phát hiện ra rằng, cô là một người ưa hoài niệm. Lại còn chơi lại với bọn anh Đại nên dường như những ngày tháng đẹp đẽ của mấy năm trung học lại tái hiện trong cô. Nhưng quá khứ có đẹp đến mấy thì cũng vẫn là quá khứ. Huống hồ những giai đoạn quá khứ đó, lại là những khoảng thời gian mà cô không hề biết trân trọng, bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy càng đáng trân trọng hơn.
Nói tới Thẩm Quân Phi, anh đối tốt với cô không phải là chuyện ngày một ngày hai, những người bên cạnh ai cũng biết. Trước đó thì anh Đại không biết chuyện cô và Ngô Dạ Lai đã chia tay nên không nói bất cứ điều gì. Sau biết rồi, anh cũng chỉ nói: "Làm anh em với nhau nhiều năm như thế mới hiểu được hai đứa, một đứa đã ngốc rồi, đứa kia lại càng ngốc hơn".
"Đúng đấy, nhìn em là biết. Cái cây chẳng có lấy một quả nào ngon có thể ăn, cho dù cái cây ấy là do chính bản thân mình lựa chọn", nói thì nói vậy nhưng Ẩn Trúc cũng biết, dù có tấm gương là cô rồi nhưng có người vẫn rất cố chấp đâm đầu vào tường. Ẩn Trúc không biết, bản thân mình có muốn làm bức tường đó của anh không, chí ít là lao vào để anh chịu buông tay cũng tốt. Có điều, cô không biết liệu mình có thể chịu được cú lao đó không, mà cũng sợ anh đã lao vào mà lại không chịu từ bỏ ý định.
Đào Đại Dũng cũng biết, cả hai đều không phải là người dễ dàng nghe lời người khác khuyên can, thấy Thẩm Quân Phi từ ngoài đi vào, không cần biết anh ấy có nghe thấy gì hay không mà anh vẫn càu nhà càu nhàu, "Thôi đi đâu phải lần đầu quen hai người, cũng không phải lần đầu được lĩnh giáo sự cứng đầu của cả hai. Điều anh muốn biết là cả hai đều là những người có yêu cầu cao đối với cuộc sống này, lúc nào mới chịu dừng lại, để anh em được nghỉ ngơi theo đây?".
Thẩm Quân Phi không hiểu đầu đuôi ra sao, "Sao cậu ta đột nhiên lại nói vậy?", tranh cãi dài dòng không phải tác phong của Đào Đại Dũng.
"Bị tiểu mỹ nữ giày vò, muốn kéo chúng ta xuống nước để cùng chìm với anh ấy đấy", Ẩn Trúc vừa cười vừa nói. Điều kiện lựa chọn bạn gái của Đào Đại Dũng, chỉ dùng một từ thôi, đó là phải đẹp, dùng hai từ thì là phải xinh đẹp. Cô bạn gái lần này của anh, theo lời anh nói thì không định tìm người vượt quá tiêu chuẩn như vậy lại hơi vướng víu nhưng đã mê rồi thì đành chịu thôi. Cô gái đó là sinh viên khoa nghệ thuật của trường anh ta dạy, đang làm thêm bên câu lạc bộ này. Cô bạn gái còn nhỏ tuổi, tràn trề sức sống nên lúc nào cũng muốn Đào Đại Dũng phải lãng mạn, dày vò làm anh phải điên đầu.
Thẩm Quân Phi gật đầu tỏ ra mình đã hiểu. Cái chiêu trò của tiểu mỹ nhân này, anh cũng đã từng được lĩnh giáo qua, "Sợ là sợ chúng ta lóp ngóp một hồi vẫn bò lên được, còn cậu ta lại phải chìm nổi một mình ở đó với người ta thôi".
Thật ra Thẩm Quân Phi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều như thế, anh đang bận đến mức chỉ ước mình có thể phân thân thành ba. Nhà máy bên này chỉ dựa vào một mình anh, cũng chỉ có anh là người hiểu nhất về sản phẩm, do đó về mặt kỹ thuật hay thị trường anh cũng đều phải tham gia. Trước đây đi tàu đêm thì còn có thể tranh thủ ngủ một giấc trên tàu, nghỉ ngơi lấy sức. Gần đây mỗi lần đến Bắc Kinh đều đi bằng máy bay nên cũng chỉ có thể chợp mắt một lúc. Ngày nào cũng chỉ thấy họp là họp, thật sự anh không thích lắm nên cảm thấy rất mệt. Việc đưa đón Ẩn Trúc, cho dù phải tự mình lái xe nhưng anh vẫn cảm thấy đấy là những giây phút hiếm hoi anh được nghỉ ngơi.
Anh có hỏi việc giữa Ẩn Trúc và vị cấp trên kia đã được giải quyết chưa, nghe cách nói của Ẩn Trúc thì anh cũng hiểu được phần nào. Điều khác biệt nhất giữa anh và Tiêu Ly là ở chỗ, Tiêu Ly quá đỗi tự tin còn anh lại hoàn toàn không có sự tự tin ấy, vì vậy anh không hy vọng, không suy tính hơn thiệt, lại càng không buồn quá hóa giận. Tiêu Ly không biết, duyên phận giữa Phùng Ẩn Trúc và Ngô Dạ Lai là do tự cô làm rối tung lên, muốn tháo nút cũng không tháo được, có muốn tháo hay không, lúc nào tháo được, dùng cách gì để tháo, người ngoài không thể giúp được mà cô phải tự làm.
Vì vậy, Thẩm Quân Phi bình yên với vai trò của bạn học hay ở cương vị của một lái xe, anh cũng thích ứng rất tốt, tạm thời không để lộ bất kỳ dã tâm nào.
Ngày Thạch Chỉ làm đám cưới, thời tiết rất đẹp, nắng vàng rực rỡ. Trong hôn lễ của họ, phần lớn thành phần tham dự đều là bạn học và đồng nghiệp, song thân của Cát Ngôn cuối cùng cũng không đến. Nhung họ lại nói đây là tiệc đáp lễ nên người lớn không tham gia, có lãnh đạo chủ trì rồi nên cũng vẫn coi là được.
Ẩn Trúc phụ trách tiếp đón đám bạn đến từ Bắc Kinh, nhưng mấy người bọn họ đâu cần cô tiếp đón, kết hôn hay không kết hôn thì họ cũng đều tự nhiên như người nhà, có lúc còn giúp cô một tay.
Vì vậy Ẩn Trúc lại bị kéo đến giúp cô dâu nhận bao lì xì và quà tặng, trời thì nắng nóng nên việc chạy tới chạy lui làm cô thật vất vả.
Khó khăn lắm mới đến được khách sạn, cô bỏ hết quần áo và đồ dùng vào phòng cô dâu, đang định ngồi thở một lát thì phù dâu Diệp Hồng Ca chạy vào: "Hỏng rồi, bọn họ quên mang theo giấy đăng ký kết hôn!", cô ấy sẽ phụ trách đứng ở cửa khách sạn đón khách cùng cô dâu chú rể nên chắc là được cử đến đây trước.
"Ở đâu?"
"Thạch Chỉ nói ở chỗ cô ấy."
"Cậu ở đây mình quay lại lấy."
Cầm chìa khóa ra đến cửa, hỏi rõ xem để ở chỗ nào rồi cô chạy ra ngoài.
"Đi đâu đấy?" Thẩm Quân Phi vừa từ thang máy bước ra.
"Đăng ký kết hôn để quên ở chỗ Thạch Chỉ rồi, em đi lấy."
"Đừng vội, để anh đưa em đi."
Xe anh mới đỗ ở bên ngoài có một lúc, trong xe vẫn còn hơi mát của điều hòa nhưng Ẩn Trúc cảm thấy rất nóng, trong người bức bối, "Anh mở điều hòa lạnh hơn đi".
"Sao lạnh nhanh thế được, trong tủ lạnh mini có nước đấy, em lấy mà uống", nói xong, anh rút một tờ giấy cho cô lau mồ hôi. Ẩn Trúc lau qua quýt rồi giục Thẩm Quân Phi lái xe nhanh hơn, điều hòa cũng sẽ mát hơn.
Đường đi không xa nhưng hôm nay ngày lành tháng tốt, gặp đến mấy đám cưới liền nên không tránh khỏi chậm trễ. Chủ hôn gọi điện mấy lần để xác nhận vị trí của họ, sau đó nói ông không thể đợi được nữa, tiết mục liên quan đến giấy đăng ký kết hôn cũng sẽ được đẩy xuống sau cùng.
Cũng may cả hai đều lớn lên ở đây, ngõ ngách nào cũng thông suốt, dù gặp trở ngại cũng vẫn hoàn thành nhiệm vụ và mang được giấy đăng ký đến trước khi nghi lễ bắt đầu. Sau khi xuống xe dù chỉ cần đi vài bước nữa, nhưng Ẩn Trúc vẫn chạy đến mềm nhũn cả chân, cô biết là do cô đã căng thẳng quá mức. Nhưng cô có thể không căng thẳng sao? Không được bố mẹ chúc phúc, Thạch Chỉ chắc chắn cảm thấy rất tiếc nuối rồi. Cô không muốn lễ kết hôn này xảy ra thêm điều đáng tiếc nào nữa.
Phần sau của nghi lễ diễn ra rất thuận lợi, long trọng và cảm động. Cát Ngôn cũng căng thẳng tới mức mất hẳn vẻ linh hoạt thường ngày, anh hành động theo từng lời chỉ dẫn của người chủ hôn. Thạch Chỉ mặc váy cưới đi ra, chủ hôn muốn Cát Ngôn đứng ở đầu kia thảm đỏ tay cầm hoa tươi cầu hôn cô. Tiết mục này đương nhiên đã có bàn bạc trước với cô dâu chú rể, Cát Ngôn quỳ một chân xuống, nhưng những lời anh nói dĩ nhiên là không có trong kịch bản: "Thạch Chỉ, sau này cho phép anh được chăm sóc em nhé? Việc nhà anh làm, con anh sẽ chăm, việc kiếm tiền sẽ giao cả cho em, còn nữa, anh sẽ không bao giờ rời xa em, bất kể là lúc hạnh phúc, mạnh khỏe hay là buồn khổ, ốm đau. Em có đồng ý lấy anh không?".
Ẩn Trúc đứng bên cạnh tấm thảm đỏ, nghe những lời cầu hôn chân thành của Cát Ngôn mà cảm động rớt nước mắt, Thạch Chỉ ở đầu kia thì khóc rưng rức. Đồng ý kết hôn với Cát Ngôn, đương nhiên cô tin là Cát Ngôn yêu cô nhưng yêu nhiều như thế này, còn quyết sống hay chết đều không rời bỏ cô trước thì cô không dám nghĩ đến. Đã từng một lần bị tổn thương, giờ làm lại lần nữa cũng không thể không lo nghĩ gì như lần đầu. Huống hồ, Cát Ngôn dù sao cũng ít tuổi hơn nên cô sẽ già trước anh là điều chắc chắn. Cho dù không hơn nhau mấy tuổi, cô lại càng lo sợ anh không vững lòng, không vượt qua được cám dỗ sẽ thay lòng. Một khi đã để ý rồi, thì bắt đầu làm gì cũng sẽ để ý. Cho tới màn cầu hôn vốn chỉ là hình thức này mới khiến trái tim Thạch Chỉ thật sự yên ổn, cô đưa tay cho Cát Ngôn: "Em đồng ý".
Hai người đứng đó tình tứ bịn rịn, nhưng cũng không thể bịn rịn mãi không kết thúc nghi lễ được. Đồng nghiệp của Cát Ngôn bắt đầu reo hò, "Chị dâu, phiên phiến thôi là được rồi, đừng dùng gia pháp ở đây, về nhà bắt quỳ tiếp đi!".
Cát Ngôn lúc ấy mới nhớ ra là phải đứng dậy, tay trái kéo Thạch Chỉ còn tay phải giơ bó hoa lên: "Không phục cứ gặp tôi, tôi thiết lập lại quy củ với các cậu". Cả phòng đều rộ cả lên.
Nghi thức tiếp theo là những lời chúc tụng không ngớt, mọi người đều cười nói vui vẻ. Ai bảo đây không phải là một hôn lễ hoàn hảo chứ?
"Phùng Ẩn Trúc, sao nhìn vẻ mặt cậu giống hệt mình thế?", Diệp Hồng Ca túm chặt lấy cô.
"Vẻ mặt gì?", Ẩn Trúc sờ lên mặt, chợt nhớ ra giờ mà lau hết son phấn thì không hiểu bộ dạng cô sẽ thành ra thế nào.
"Sợ lấy chồng! Một tân lang như thế kia thật khiến mình muốn xông ra cướp về ấy chứ!", cô ấy miệng thì nói không vội nhưng bạn bè xung quanh đều đã lập gia đình cả rồi, chỉ còn lại một mình như thế cũng chẳng hay ho gì.
"Cướp về cũng vô ích, người đó phải do chính mình đào tạo chứ", Ẩn Trúc cảm động nói: "Mình thật ngưỡng mộ hôn lễ của họ, trước kia cứ nghĩ nghi lễ là thứ yếu, chẳng có ý nghĩa gì, hôm nay được chứng kiến mới biết nó thật quan trọng biết bao".
Diệp Hồng Ca vẫn thẳng tính như trước, "Cậu chẳng phải lại có cơ hội rồi đấy sao?". Hai ngày đến đây thấy anh bạn Tiểu Thẩm kia quanh quẩn chăm sóc cho cô suốt, bọn họ đứng nhìn đều thấy chắc sắp có kịch xem rồi. Bạn bè kiên quyết không nói cũng không nhắc gì, không định nói ra sợ làm hỏng việc tốt.
"Phải rồi!", Ẩn Trúc lấy tấm danh thiếp mà người chủ hôn đưa cho cô. Nếu mình lại kết hôn, nhất định sẽ làm lớn và thật đặc biệt, mình sẽ lại mời người chủ hôn này".
Diệp Hồng Ca gật đầu hiểu ý, "Giống hệt tâm địa độc ác của mình".
Hai người nhìn nhau cười như ngầm thỏa thuận, che giấu đi những tâm sự "đẹp" một cách kỳ quái trong lòng.