-
Chương 60
"Lại sao thế?"
Ẩn Trúc nhìn Thẩm Quân Phi đẩy cửa đi vào và nhìn thấy họ, anh không hề do dự quay người đi ra, "Anh ngồi chơi nhé, em ra ngoài một lát". Cô nói xong liền đi ra đuổi theo anh.
Chỉ loáng cái, anh đã đi đến đầu bên kia hành lang rồi, Ẩn Trúc chạy theo mà không tài nào đuổi kịp, đành gọi: "Thẩm Quân Phi, Thẩm Quân Phi, anh đứng lại!".
Thẩm Quân Phi nghe thấy, dừng lại hai ba giây mới quay người lại, đợi Ẩn Trúc đuổi tới nơi rồi hỏi: "Đói không?".
"Đã về rồi, anh còn đi đâu?"
"Quên không lấy đũa", Thẩm Quân Phi mặt không biến sắc, tìm đại một cái cớ để đối phó. Anh thấy mình không tiện khi xuất hiện trong cảnh vừa rồi, anh tin Ẩn Trúc hiểu điều đó.
"Em có thể tìm được đũa. Đi thôi, quay về phòng ăn cơm", Ẩn Trúc cố níu anh quay lại. Cô không phải không biết hành động của mình lúc này có nghĩa là gì, nhưng cô không thể để Thẩm Quân Phi rời đi như thế. Ngô Dạ Lai nhìn thấy Thẩm Quân Phi thì thấy hơi khó chịu, cho rằng vợ cũ của anh đã có người mới. Nhưng nếu cứ để Thẩm Quân Phi đi như thế thì cũng có nghĩa thừa nhận anh mãi mãi chỉ là người ngoài. Gặp Ngô Dạ Lai đương nhiên cô rất vui, nhưng không thể vui vẻ trên sự đau lòng của Thẩm Quân Phi như thế được. Cô luôn giả bộ hồ đồ lợi dụng lòng tốt của anh, nhận mọi sự chăm sóc chu đáo từ anh, thế đã đủ xấu xa lắm rồi, cô không thể tàn nhẫn nhìn anh rút lui vì sự xuất hiện của Ngô Dạ Lai như thế được.
"Anh không muốn quay lại đấy", Thẩm Quân Phi không muốn trở thành nước cờ hay quân cờ trong trận đấu trí giữa hai vợ chồng họ.
"Em đói rồi", Ẩn Trúc không còn cách nào khác đành tỏ vẻ bi thương để ép anh.
"Em cầm lấy", Thẩm Quân Phi đưa cho cô chiếc túi lớn mình đang cầm trên tay, "Món cháo và sủi cảo chiên mà em thích, hộp màu trắng là nhân chay, hộp màu vàng là nhân ớt xanh thịt heo. Cũng thanh đạm thôi, anh còn mua thêm mấy món ăn vặt, ở trong chiếc túi nhỏ ý, em nhớ ăn đấy".
Ẩn Trúc không nhận, níu tay anh kéo về phía trước, "Đi thôi, ăn cùng với em, ăn một mình chán lắm".
"Bảo cậu ấy ăn với em, anh thật sự có việc phải đi."
"Anh đừng đi."
"Được rồi anh không đi lâu đâu, chạy ra ngoài một lát thôi, giải quyết xong việc, anh sẽ quay lại", cho dù họ có quay lại với nhau thật, thì anh cũng sẽ không đi xa nếu cô cần tới anh.
"Ăn cơm xong rồi đi cũng được", Ẩn Trúc không chịu buông tay.
Sắc mặt Thẩm Quân Phi trầm hẳn xuống, "Nhất định bắt anh phải vào đó đóng vai thừa hay sao? Ẩn Trúc, anh không muốn mãi mãi phải là người đóng thế nữa. Khi diễn viên chính xuất hiện rồi thì cho anh nghỉ ngơi một chút có được không, có thể để anh giữ lại chút lòng tự trọng của người đóng vai phụ không?".
"Em xin lỗi, em... em không nghĩ nhiều như thế. Nếu anh không muốn vào phòng thì thôi, chúng ta ngồi ăn ở đây vậy", nói xong cô kéo Thẩm Quân Phi đến chỗ ngồi uống trà ở cuối hành lang.
Thẩm Quân Phi vẫn không nhúc nhích, "Phùng Ẩn Trúc, em vào trong đi, lát nữa người ta đi rồi, em lại khóc".
"Anh đi rồi em mới khóc thật đấy. Ai tốt với em, em đều biết cả", Ẩn Trúc nhắm mắt lại, có lẽ Thẩm Quân Phi nhìn thấy, vừa rồi Ngô Dạ Lai vẫn đứng mãi ở cửa phòng, giờ đã đi rồi. Nhìn thấy cô lôi kéo chẳng ra làm sao, anh có thể đứng nhìn lâu như thế, coi như đã rất nể mặt cô rồi. Có Thẩm Quân Phi đứng chắn trước mặt nên nhìn anh rời đi, cô gần như không cảm thấy đau đớn gì.
Sau khi ra viện, Ẩn Trúc theo bố mẹ về nhà tiếp tục tĩnh dưỡng. Ở công ty, Tiêu Ly đã đi làm nhưng cũng không tiện giục cô thư ký vì vất vả chuẩn bị lo lắng cho đám cưới của anh mà ngã bệnh, vì vậy kỳ nghỉ ốm này của cô được nghỉ theo khuyến cáo của bác sĩ.
Về phía bố mẹ chồng, Ẩn Trúc chọn ngày tâm trạng tương đối tốt qua đó thăm ông bà một lần. Bố chồng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi một bên. Còn mẹ chồng cầm tay cô mà khóc, nói rằng Ngô Dạ Lai không hiểu biết, khuyên cô đừng cư xử với anh như vậy, nói ẩn ý, quanh đi quẩn lại vẫn hy vọng họ có thể về với nhau. Ẩn Trúc chỉ ngồi một lúc rồi đi, có một lúc như vậy mà cô cảm giác như mình đang ngồi trên thảm đinh. Cô hơi hối hận vì đã không nghe lời mẹ, nếu đã không có ý định quay lại với anh thì đừng đến gặp để bố mẹ anh thêm phiền lòng. Tuy cô cũng buồn và khóc theo nhưng cô biết, nước mắt của cô là dành cho quãng thời gian cô sống ở căn nhà này, dành cho hai người đã từng coi cô như con gái đang ngồi trước mặt cô chứ không còn là vì Ngô Dạ Lai nữa. Bất luận là vì ai, thì tâm trạng vẫn không thể khá hơn được.
Về đến nhà, khó tránh khỏi việc nghĩ đến Ngô Dạ Lai. Ngày hôm ấy, rõ ràng đứng cách nhau khá xa nhưng hình ảnh Ngô Dạ Lai như được phóng to rất nhiều lần, in sâu trong đáy mắt cô, cô sẽ mãi mãi không quên hình dáng anh lúc đó. Biểu hiện của anh không thay đổi đầy "kịch" như cô nghĩ, anh chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát hai người bọn cô lôi kéo, mặt không biến sắc. Khi Ẩn Trúc nhìn thấy anh, ánh mắt anh lạnh lẽo cứ như cả thế giới trong mắt anh đã sụp đổ tan tành, những thứ anh nhìn thấy chỉ còn là một màu xám xịt.
Với Ngô Dạ Lai, thế giới không chỉ sụp đổ tan tành mà còn vỡ vụn, anh hoàn toàn không phóng đại cảm xúc của anh lúc này. Anh cảm thấy mình như một trận địa bị bỏ quên, Phùng Ẩn Trúc sau khi diễn tập xong lại không hề tiến hành chiến dịch mà đã từ bỏ rồi. Sao cô có thể lặng lẽ không nói lời nào mà thay đổi mục tiêu, hủy bỏ cuộc chiến đấu trong khi anh đã nhắm trúng, đã chuẩn bị phương án tác chiến rõ ràng như thế. Cô không thể cho anh thêm chút thời gian, để anh hoàn toàn chuyên tâm, để anh xác nhận được rằng trận chiến này đáng để anh dốc lòng cố gắng sao?
Anh biết, anh đã từng có cơ hội đó nhưng anh đã bỏ lỡ, anh đã không tôn trọng đối thủ. Vì vậy, anh bị đẩy sang một bên và vĩnh viễn trở thành quá khứ. Còn hiện tại và tương lai của Phùng Ẩn Trúc có lẽ đã xuất hiện trước mặt, xuất hiện trước mặt anh, cùng nắm tay người đó đi đến hết cuộc đời. Anh đứng đấy, khi bất giác nhận ra mình đang chắn ngang cửa thì nhích sang bên cạnh vài bước rồi quay người bỏ đi.
Quay về đơn vị, vừa kịp thời hạn phải báo cáo nghỉ phép với cấp trên. Bên cạnh thì Lục Dã đang bực tức phê bình một tân binh, cậu tân binh này được cho phép ra ngoài ba tiếng buổi sáng, nhưng tới chiều cậu ta mới quay lại, vượt thời hạn cho phép hơn năm tiếng đồng hồ, chuyện này rất hiếm gặp trong đám tân binh, bởi vì về cơ bản thì họ không dám. Thời gian nghỉ phép của tân binh bị giới hạn, mà còn áp dụng chế độ nghỉ luân phiên, người trước nghỉ phép xong quay lại thì người tiếp theo mới được rời khỏi doanh trại, cũng phải hẹn trước với nhau. Do đó, hình thức trừng phạt trong doanh trại dành cho những người trả phép chậm dù không là gì, nhưng đối với tân binh thì đúng là một sự trải nghiệm thực sự. Công khai, âm thầm, gây thương tổn hoặc tàn bạo, việc gì có thể làm nguôi giận được thì họ làm việc đó. Làm lỡ việc nghỉ phép của người khác, quả là một thử thách khó khăn.
Thế mà cậu tân binh này lại còn trêu tức Lục Dã, hỏi cậu ta vì sao lại vượt quá thời gian nghỉ phép thì cậu ta nhất định không chịu nói lý do. Lục Dã phạt cậu ta đứng một tiếng rồi hỏi lại, cậu ta vẫn không chịu mở miệng. Lục Dã cũng cho cậu ta một cái bạt tai làm mồm cậu ta rớm máu, nhưng cậu ta vẫn đứng lì ra đấy không chịu tránh.
Ngô Dạ Lai đứng bên cạnh nhìn, biết đây cũng là cách trừng phạt bình thường. Hơn nữa, khái niệm về thời gian trong quân đội, là muốn nhấn mạnh tầm quan trọng. Nếu phục tùng mệnh lệnh là nhiệm vụ đầu tiên của người lính thì việc không tuân thủ quy định về thời gian là tuyệt đối không thể nương tay. Nếu trong quân ngũ mà nới lỏng kỷ luật thì không còn gì là sức chiến đấu nữa.
"Cậu ra ngoài, chạy ba mươi vòng quanh doanh trại, làm ngay!", Ngô Dạ Lai đưa ra quyết định cuối cùng.
Cậu tân binh đó lập tức đứng nghiêm, nghĩ một lúc rồi nói: "Báo cáo liên đội trưởng, hôm nay vì bạn gái tôi ốm, hôm qua cô ấy đến đây mà ốm đến mức không ăn uống được gì. Tôi đưa cô ấy đi tiêm, thực sự không thể để cô ấy ốm yếu thế mà tự gọi xe về, nên mới đưa cô ấy về nhà khách rồi mới quay lại doanh trại. Tôi sai rồi, bất kỳ sự trừng phạt nào tôi cũng xin chịu, báo cáo hết!".
Ngô Dạ Lai khoát khoát tay, "Đi đi".
Lục Dã đứng bên cạnh nói khích, "Vắt mũi chưa sạch mà đã một câu bạn gái, hai câu bạn gái rồi. Ốm có chết được không? Chết cũng phải về doanh trại đúng giờ. Ba mươi vòng là quá nhẹ, năm mươi vòng còn nghe được. Ghét nhất đám trẻ con dùng tiền của gia đình rồi cùng tiêu như phá với nhau, trêu hoa ghẹo nguyệt, thề non hẹn biển, lố lăng".
"Chê ít thì cậu chạy theo bảo cậu ta chạy thêm", Ngô Dạ Lai đã quen với cái miệng ác khẩu của Lục Dã nên cũng không thèm quan tâm đến cậu ta.
Đúng thế, khi tuổi còn trẻ, không hiểu thế nào là tình yêu, cho dù tình yêu thật sự không cần phải tìm hiểu. Điều cần làm không phải là đi định nghĩa tình yêu, mà khi đang có được hạnh phúc thì đó là nền tảng tích lũy cho những khó khăn trong cuộc sống. Dám chịu trách nhiệm, dám đấu tranh mới có thể nói đến tình yêu, mới dám nói yêu.
"Em không đi, mặc kệ cậu ta. Khi quay lại sẽ có người đợi để xử lý cậu ta rồi!", nghĩ thế nào Lục Dã lại nói, "Anh nói xem, có đáng không! Vì muốn ở bên nhau thêm vài tiếng đồng hồ mà phải chịu phạt thế này. Thật là một cậu nhóc hay ho".
"Đối với cậu ta, có thể là rất đáng đấy", bóng dáng cậu tân binh chạy ngoài sân tập không nhanh nhưng rất chắc chắn.
"Em nói cho anh nghe, em thấy hoảng sợ thay cho sự thiệt thòi mà các anh phải chịu."
"Gì cơ?"
"Em nói hoảng sợ thay cho những người có gia đình hay có người yêu như các anh. Ở doanh trại nhớ nhung lo lắng cho gia đình còn không đủ, khó khăn lắm mới được về nhà một lần thì lại càng thêm lo lắng cho bố mẹ, vợ con. Việc trong nhà ngoài ngõ đều đứng ra làm không nói, riêng khoản cung phụng vợ thì khỏi phải bàn. Em không dám lấy vợ là vì sao, không phải không tìm được mà là không muốn chịu cái tội này. Muốn cũng không gặp được, khi gặp rồi lại thấy kém cỏi trước người ta, có cảm giác cả đời phải nợ người ta không bằng."
"Đều thế cả sao?"
"Chuyện gì?"
"Ai cũng cảm thấy có lỗi với vợ ấy?"
"Đương nhiên rồi. Một mình chăm lo nhà cửa, ở nhà chờ đợi anh, không dễ gì đâu".
"Thế à?", Ngô Dạ Lai rút ra một điếu thuốc, nhả khói, nhưng không thể nhả hết được sự buồn bã, nuối tiếc muộn màng. Anh vốn nghĩ rằng, cô ấy tự nguyện thì cô ấy sẽ vui, anh đã cho cô ở bên cạnh anh, cho cô lòng chung thủy, cho cô quyền được quản lý chăm sóc gia đình thì cô sẽ hoàn toàn yên tâm, sẽ hạnh phúc. Thì ra, anh chưa bao giờ phải bỏ ra, dù chỉ là một chút ít sự quan tâm. Bởi vì, chỉ cần thật sự quan tâm đến cô xem cô nghĩ gì, cô sống thế nào, thì sẽ không đến mức không hề cảm thấy có lỗi như thế, anh chỉ thản nhiên tận hưởng cuộc sống mà cô tạo ra. Khi cô cần, anh đã bao giờ ở bên cô dù chỉ một phút chưa? Đến bản thân anh còn không nghĩ thông suốt được như Lục Dã, không biết yêu thương người khác như Lục Dã. Mình không gánh vác thì ai gánh vác, không phải em thì còn là ai? Cần anh để làm gì? Làm bình phong để ngắm hay sao? Lại còn phải lo lắng cho anh. Ngô Dạ Lai bất giác tự cười chế giễu mình.
"Em nói là...", Lục Dã đi đến, mồi lửa, "Anh đừng cười nhé, sao em có cảm giác rất khủng khiếp nhỉ? Có phải anh cho rằng em ghen tị với bọn anh nên mới nói bừa như thế? Em nói cho anh biết, không phải vậy".
Ngô Dạ Lai không nói gì, chỉ hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Lục Dã vẫn tiếp tục đề tài này một mình, "Thôi được. Em thừa nhận là cũng có chút ghen tị. Nếu như có thể tìm được một người xinh đẹp, dịu dàng như vợ anh, về nhà phải phục vụ cô ấy thế nào em cũng chịu".
"Cậu cảm thấy cô ấy rất tốt?"
"Đừng, đừng, anh đừng nghĩ linh tinh. Chỉ là ví dụ thế thôi. Tốt đến mấy cũng là vợ anh, anh em phân biệt rõ ràng", câu trả lời của Lục Dã lại không phủ nhận việc cậu ta cảm thấy Ẩn Trúc rất tốt. Cô đúng là rất tuyệt, anh cảm thấy chẳng có gì phải kén chọn nữa. Lấy ví dụ, trong hàng trăm phu nhân của anh em ở đơn vị chọn lấy một thì dường như cô là người không cáu kỉnh bao giờ, cũng chưa bao giờ nghe Ngô Dạ Lai than phiền gì về cô, thế còn chưa đủ đáng quý hay sao?
Ngô Dại Lai ôm ngực, cảm giác nơi đó đang đau đớn như chỉ muốn nứt toác ra. Anh với chiếc áo luyện tập đang treo trên móc áo gần đấy mặc vào rồi lao ra ngoài thao trường. Nếu như về chậm mà bị trừng phạt thì một kẻ để lỡ mất thời cơ như anh lại càng đáng bị trừng phạt hơn. Ngày hôm đó, anh tự hành xác mình như một nhà sư khổ hạnh, hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn chịu đựng của cơ thể, kiên trì tiếp tục.
Lục Dã nhận thấy sự bất thường ở anh nên cậu ta vội đi tìm Tham mưu trưởng đến. Tham mưu trưởng chạy cùng Ngô Dạ Lai vài vòng, hét lên với anh, "Cậu xem bộ dạng cậu kìa, ai cho phép cậu tự mình luyện tập ích kỷ thế. Cậu thế này gọi là gì? Là binh sĩ loại vì không còn tinh thần chiến đấu đấy, chạy đến chết đi rồi cậu sẽ thấy".
Tai Ngô Dạ Lai ù đi, không nghe được gì, chỉ tiếp tục chạy. Về sau, Lục Dã nghĩ ra một cách mà không giống bất kỳ cách nào, anh ta đẩy Ngô Dạ Lai một cái từ phía sau làm anh theo đà ngã nhào xuống đất, như thế anh cũng sẽ không còn cơ hội để thử tinh thần của mọi người nữa.
Chú thích: (1 ) Hồng hạnh xuất tường: Dịch là "Hạnh đỏ vượt tường", câu này ám chỉ người phụ nữ đã có chồng mà vẫn lăng nhăng với đàn ông khác.
Ẩn Trúc nhìn Thẩm Quân Phi đẩy cửa đi vào và nhìn thấy họ, anh không hề do dự quay người đi ra, "Anh ngồi chơi nhé, em ra ngoài một lát". Cô nói xong liền đi ra đuổi theo anh.
Chỉ loáng cái, anh đã đi đến đầu bên kia hành lang rồi, Ẩn Trúc chạy theo mà không tài nào đuổi kịp, đành gọi: "Thẩm Quân Phi, Thẩm Quân Phi, anh đứng lại!".
Thẩm Quân Phi nghe thấy, dừng lại hai ba giây mới quay người lại, đợi Ẩn Trúc đuổi tới nơi rồi hỏi: "Đói không?".
"Đã về rồi, anh còn đi đâu?"
"Quên không lấy đũa", Thẩm Quân Phi mặt không biến sắc, tìm đại một cái cớ để đối phó. Anh thấy mình không tiện khi xuất hiện trong cảnh vừa rồi, anh tin Ẩn Trúc hiểu điều đó.
"Em có thể tìm được đũa. Đi thôi, quay về phòng ăn cơm", Ẩn Trúc cố níu anh quay lại. Cô không phải không biết hành động của mình lúc này có nghĩa là gì, nhưng cô không thể để Thẩm Quân Phi rời đi như thế. Ngô Dạ Lai nhìn thấy Thẩm Quân Phi thì thấy hơi khó chịu, cho rằng vợ cũ của anh đã có người mới. Nhưng nếu cứ để Thẩm Quân Phi đi như thế thì cũng có nghĩa thừa nhận anh mãi mãi chỉ là người ngoài. Gặp Ngô Dạ Lai đương nhiên cô rất vui, nhưng không thể vui vẻ trên sự đau lòng của Thẩm Quân Phi như thế được. Cô luôn giả bộ hồ đồ lợi dụng lòng tốt của anh, nhận mọi sự chăm sóc chu đáo từ anh, thế đã đủ xấu xa lắm rồi, cô không thể tàn nhẫn nhìn anh rút lui vì sự xuất hiện của Ngô Dạ Lai như thế được.
"Anh không muốn quay lại đấy", Thẩm Quân Phi không muốn trở thành nước cờ hay quân cờ trong trận đấu trí giữa hai vợ chồng họ.
"Em đói rồi", Ẩn Trúc không còn cách nào khác đành tỏ vẻ bi thương để ép anh.
"Em cầm lấy", Thẩm Quân Phi đưa cho cô chiếc túi lớn mình đang cầm trên tay, "Món cháo và sủi cảo chiên mà em thích, hộp màu trắng là nhân chay, hộp màu vàng là nhân ớt xanh thịt heo. Cũng thanh đạm thôi, anh còn mua thêm mấy món ăn vặt, ở trong chiếc túi nhỏ ý, em nhớ ăn đấy".
Ẩn Trúc không nhận, níu tay anh kéo về phía trước, "Đi thôi, ăn cùng với em, ăn một mình chán lắm".
"Bảo cậu ấy ăn với em, anh thật sự có việc phải đi."
"Anh đừng đi."
"Được rồi anh không đi lâu đâu, chạy ra ngoài một lát thôi, giải quyết xong việc, anh sẽ quay lại", cho dù họ có quay lại với nhau thật, thì anh cũng sẽ không đi xa nếu cô cần tới anh.
"Ăn cơm xong rồi đi cũng được", Ẩn Trúc không chịu buông tay.
Sắc mặt Thẩm Quân Phi trầm hẳn xuống, "Nhất định bắt anh phải vào đó đóng vai thừa hay sao? Ẩn Trúc, anh không muốn mãi mãi phải là người đóng thế nữa. Khi diễn viên chính xuất hiện rồi thì cho anh nghỉ ngơi một chút có được không, có thể để anh giữ lại chút lòng tự trọng của người đóng vai phụ không?".
"Em xin lỗi, em... em không nghĩ nhiều như thế. Nếu anh không muốn vào phòng thì thôi, chúng ta ngồi ăn ở đây vậy", nói xong cô kéo Thẩm Quân Phi đến chỗ ngồi uống trà ở cuối hành lang.
Thẩm Quân Phi vẫn không nhúc nhích, "Phùng Ẩn Trúc, em vào trong đi, lát nữa người ta đi rồi, em lại khóc".
"Anh đi rồi em mới khóc thật đấy. Ai tốt với em, em đều biết cả", Ẩn Trúc nhắm mắt lại, có lẽ Thẩm Quân Phi nhìn thấy, vừa rồi Ngô Dạ Lai vẫn đứng mãi ở cửa phòng, giờ đã đi rồi. Nhìn thấy cô lôi kéo chẳng ra làm sao, anh có thể đứng nhìn lâu như thế, coi như đã rất nể mặt cô rồi. Có Thẩm Quân Phi đứng chắn trước mặt nên nhìn anh rời đi, cô gần như không cảm thấy đau đớn gì.
Sau khi ra viện, Ẩn Trúc theo bố mẹ về nhà tiếp tục tĩnh dưỡng. Ở công ty, Tiêu Ly đã đi làm nhưng cũng không tiện giục cô thư ký vì vất vả chuẩn bị lo lắng cho đám cưới của anh mà ngã bệnh, vì vậy kỳ nghỉ ốm này của cô được nghỉ theo khuyến cáo của bác sĩ.
Về phía bố mẹ chồng, Ẩn Trúc chọn ngày tâm trạng tương đối tốt qua đó thăm ông bà một lần. Bố chồng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi một bên. Còn mẹ chồng cầm tay cô mà khóc, nói rằng Ngô Dạ Lai không hiểu biết, khuyên cô đừng cư xử với anh như vậy, nói ẩn ý, quanh đi quẩn lại vẫn hy vọng họ có thể về với nhau. Ẩn Trúc chỉ ngồi một lúc rồi đi, có một lúc như vậy mà cô cảm giác như mình đang ngồi trên thảm đinh. Cô hơi hối hận vì đã không nghe lời mẹ, nếu đã không có ý định quay lại với anh thì đừng đến gặp để bố mẹ anh thêm phiền lòng. Tuy cô cũng buồn và khóc theo nhưng cô biết, nước mắt của cô là dành cho quãng thời gian cô sống ở căn nhà này, dành cho hai người đã từng coi cô như con gái đang ngồi trước mặt cô chứ không còn là vì Ngô Dạ Lai nữa. Bất luận là vì ai, thì tâm trạng vẫn không thể khá hơn được.
Về đến nhà, khó tránh khỏi việc nghĩ đến Ngô Dạ Lai. Ngày hôm ấy, rõ ràng đứng cách nhau khá xa nhưng hình ảnh Ngô Dạ Lai như được phóng to rất nhiều lần, in sâu trong đáy mắt cô, cô sẽ mãi mãi không quên hình dáng anh lúc đó. Biểu hiện của anh không thay đổi đầy "kịch" như cô nghĩ, anh chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát hai người bọn cô lôi kéo, mặt không biến sắc. Khi Ẩn Trúc nhìn thấy anh, ánh mắt anh lạnh lẽo cứ như cả thế giới trong mắt anh đã sụp đổ tan tành, những thứ anh nhìn thấy chỉ còn là một màu xám xịt.
Với Ngô Dạ Lai, thế giới không chỉ sụp đổ tan tành mà còn vỡ vụn, anh hoàn toàn không phóng đại cảm xúc của anh lúc này. Anh cảm thấy mình như một trận địa bị bỏ quên, Phùng Ẩn Trúc sau khi diễn tập xong lại không hề tiến hành chiến dịch mà đã từ bỏ rồi. Sao cô có thể lặng lẽ không nói lời nào mà thay đổi mục tiêu, hủy bỏ cuộc chiến đấu trong khi anh đã nhắm trúng, đã chuẩn bị phương án tác chiến rõ ràng như thế. Cô không thể cho anh thêm chút thời gian, để anh hoàn toàn chuyên tâm, để anh xác nhận được rằng trận chiến này đáng để anh dốc lòng cố gắng sao?
Anh biết, anh đã từng có cơ hội đó nhưng anh đã bỏ lỡ, anh đã không tôn trọng đối thủ. Vì vậy, anh bị đẩy sang một bên và vĩnh viễn trở thành quá khứ. Còn hiện tại và tương lai của Phùng Ẩn Trúc có lẽ đã xuất hiện trước mặt, xuất hiện trước mặt anh, cùng nắm tay người đó đi đến hết cuộc đời. Anh đứng đấy, khi bất giác nhận ra mình đang chắn ngang cửa thì nhích sang bên cạnh vài bước rồi quay người bỏ đi.
Quay về đơn vị, vừa kịp thời hạn phải báo cáo nghỉ phép với cấp trên. Bên cạnh thì Lục Dã đang bực tức phê bình một tân binh, cậu tân binh này được cho phép ra ngoài ba tiếng buổi sáng, nhưng tới chiều cậu ta mới quay lại, vượt thời hạn cho phép hơn năm tiếng đồng hồ, chuyện này rất hiếm gặp trong đám tân binh, bởi vì về cơ bản thì họ không dám. Thời gian nghỉ phép của tân binh bị giới hạn, mà còn áp dụng chế độ nghỉ luân phiên, người trước nghỉ phép xong quay lại thì người tiếp theo mới được rời khỏi doanh trại, cũng phải hẹn trước với nhau. Do đó, hình thức trừng phạt trong doanh trại dành cho những người trả phép chậm dù không là gì, nhưng đối với tân binh thì đúng là một sự trải nghiệm thực sự. Công khai, âm thầm, gây thương tổn hoặc tàn bạo, việc gì có thể làm nguôi giận được thì họ làm việc đó. Làm lỡ việc nghỉ phép của người khác, quả là một thử thách khó khăn.
Thế mà cậu tân binh này lại còn trêu tức Lục Dã, hỏi cậu ta vì sao lại vượt quá thời gian nghỉ phép thì cậu ta nhất định không chịu nói lý do. Lục Dã phạt cậu ta đứng một tiếng rồi hỏi lại, cậu ta vẫn không chịu mở miệng. Lục Dã cũng cho cậu ta một cái bạt tai làm mồm cậu ta rớm máu, nhưng cậu ta vẫn đứng lì ra đấy không chịu tránh.
Ngô Dạ Lai đứng bên cạnh nhìn, biết đây cũng là cách trừng phạt bình thường. Hơn nữa, khái niệm về thời gian trong quân đội, là muốn nhấn mạnh tầm quan trọng. Nếu phục tùng mệnh lệnh là nhiệm vụ đầu tiên của người lính thì việc không tuân thủ quy định về thời gian là tuyệt đối không thể nương tay. Nếu trong quân ngũ mà nới lỏng kỷ luật thì không còn gì là sức chiến đấu nữa.
"Cậu ra ngoài, chạy ba mươi vòng quanh doanh trại, làm ngay!", Ngô Dạ Lai đưa ra quyết định cuối cùng.
Cậu tân binh đó lập tức đứng nghiêm, nghĩ một lúc rồi nói: "Báo cáo liên đội trưởng, hôm nay vì bạn gái tôi ốm, hôm qua cô ấy đến đây mà ốm đến mức không ăn uống được gì. Tôi đưa cô ấy đi tiêm, thực sự không thể để cô ấy ốm yếu thế mà tự gọi xe về, nên mới đưa cô ấy về nhà khách rồi mới quay lại doanh trại. Tôi sai rồi, bất kỳ sự trừng phạt nào tôi cũng xin chịu, báo cáo hết!".
Ngô Dạ Lai khoát khoát tay, "Đi đi".
Lục Dã đứng bên cạnh nói khích, "Vắt mũi chưa sạch mà đã một câu bạn gái, hai câu bạn gái rồi. Ốm có chết được không? Chết cũng phải về doanh trại đúng giờ. Ba mươi vòng là quá nhẹ, năm mươi vòng còn nghe được. Ghét nhất đám trẻ con dùng tiền của gia đình rồi cùng tiêu như phá với nhau, trêu hoa ghẹo nguyệt, thề non hẹn biển, lố lăng".
"Chê ít thì cậu chạy theo bảo cậu ta chạy thêm", Ngô Dạ Lai đã quen với cái miệng ác khẩu của Lục Dã nên cũng không thèm quan tâm đến cậu ta.
Đúng thế, khi tuổi còn trẻ, không hiểu thế nào là tình yêu, cho dù tình yêu thật sự không cần phải tìm hiểu. Điều cần làm không phải là đi định nghĩa tình yêu, mà khi đang có được hạnh phúc thì đó là nền tảng tích lũy cho những khó khăn trong cuộc sống. Dám chịu trách nhiệm, dám đấu tranh mới có thể nói đến tình yêu, mới dám nói yêu.
"Em không đi, mặc kệ cậu ta. Khi quay lại sẽ có người đợi để xử lý cậu ta rồi!", nghĩ thế nào Lục Dã lại nói, "Anh nói xem, có đáng không! Vì muốn ở bên nhau thêm vài tiếng đồng hồ mà phải chịu phạt thế này. Thật là một cậu nhóc hay ho".
"Đối với cậu ta, có thể là rất đáng đấy", bóng dáng cậu tân binh chạy ngoài sân tập không nhanh nhưng rất chắc chắn.
"Em nói cho anh nghe, em thấy hoảng sợ thay cho sự thiệt thòi mà các anh phải chịu."
"Gì cơ?"
"Em nói hoảng sợ thay cho những người có gia đình hay có người yêu như các anh. Ở doanh trại nhớ nhung lo lắng cho gia đình còn không đủ, khó khăn lắm mới được về nhà một lần thì lại càng thêm lo lắng cho bố mẹ, vợ con. Việc trong nhà ngoài ngõ đều đứng ra làm không nói, riêng khoản cung phụng vợ thì khỏi phải bàn. Em không dám lấy vợ là vì sao, không phải không tìm được mà là không muốn chịu cái tội này. Muốn cũng không gặp được, khi gặp rồi lại thấy kém cỏi trước người ta, có cảm giác cả đời phải nợ người ta không bằng."
"Đều thế cả sao?"
"Chuyện gì?"
"Ai cũng cảm thấy có lỗi với vợ ấy?"
"Đương nhiên rồi. Một mình chăm lo nhà cửa, ở nhà chờ đợi anh, không dễ gì đâu".
"Thế à?", Ngô Dạ Lai rút ra một điếu thuốc, nhả khói, nhưng không thể nhả hết được sự buồn bã, nuối tiếc muộn màng. Anh vốn nghĩ rằng, cô ấy tự nguyện thì cô ấy sẽ vui, anh đã cho cô ở bên cạnh anh, cho cô lòng chung thủy, cho cô quyền được quản lý chăm sóc gia đình thì cô sẽ hoàn toàn yên tâm, sẽ hạnh phúc. Thì ra, anh chưa bao giờ phải bỏ ra, dù chỉ là một chút ít sự quan tâm. Bởi vì, chỉ cần thật sự quan tâm đến cô xem cô nghĩ gì, cô sống thế nào, thì sẽ không đến mức không hề cảm thấy có lỗi như thế, anh chỉ thản nhiên tận hưởng cuộc sống mà cô tạo ra. Khi cô cần, anh đã bao giờ ở bên cô dù chỉ một phút chưa? Đến bản thân anh còn không nghĩ thông suốt được như Lục Dã, không biết yêu thương người khác như Lục Dã. Mình không gánh vác thì ai gánh vác, không phải em thì còn là ai? Cần anh để làm gì? Làm bình phong để ngắm hay sao? Lại còn phải lo lắng cho anh. Ngô Dạ Lai bất giác tự cười chế giễu mình.
"Em nói là...", Lục Dã đi đến, mồi lửa, "Anh đừng cười nhé, sao em có cảm giác rất khủng khiếp nhỉ? Có phải anh cho rằng em ghen tị với bọn anh nên mới nói bừa như thế? Em nói cho anh biết, không phải vậy".
Ngô Dạ Lai không nói gì, chỉ hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Lục Dã vẫn tiếp tục đề tài này một mình, "Thôi được. Em thừa nhận là cũng có chút ghen tị. Nếu như có thể tìm được một người xinh đẹp, dịu dàng như vợ anh, về nhà phải phục vụ cô ấy thế nào em cũng chịu".
"Cậu cảm thấy cô ấy rất tốt?"
"Đừng, đừng, anh đừng nghĩ linh tinh. Chỉ là ví dụ thế thôi. Tốt đến mấy cũng là vợ anh, anh em phân biệt rõ ràng", câu trả lời của Lục Dã lại không phủ nhận việc cậu ta cảm thấy Ẩn Trúc rất tốt. Cô đúng là rất tuyệt, anh cảm thấy chẳng có gì phải kén chọn nữa. Lấy ví dụ, trong hàng trăm phu nhân của anh em ở đơn vị chọn lấy một thì dường như cô là người không cáu kỉnh bao giờ, cũng chưa bao giờ nghe Ngô Dạ Lai than phiền gì về cô, thế còn chưa đủ đáng quý hay sao?
Ngô Dại Lai ôm ngực, cảm giác nơi đó đang đau đớn như chỉ muốn nứt toác ra. Anh với chiếc áo luyện tập đang treo trên móc áo gần đấy mặc vào rồi lao ra ngoài thao trường. Nếu như về chậm mà bị trừng phạt thì một kẻ để lỡ mất thời cơ như anh lại càng đáng bị trừng phạt hơn. Ngày hôm đó, anh tự hành xác mình như một nhà sư khổ hạnh, hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn chịu đựng của cơ thể, kiên trì tiếp tục.
Lục Dã nhận thấy sự bất thường ở anh nên cậu ta vội đi tìm Tham mưu trưởng đến. Tham mưu trưởng chạy cùng Ngô Dạ Lai vài vòng, hét lên với anh, "Cậu xem bộ dạng cậu kìa, ai cho phép cậu tự mình luyện tập ích kỷ thế. Cậu thế này gọi là gì? Là binh sĩ loại vì không còn tinh thần chiến đấu đấy, chạy đến chết đi rồi cậu sẽ thấy".
Tai Ngô Dạ Lai ù đi, không nghe được gì, chỉ tiếp tục chạy. Về sau, Lục Dã nghĩ ra một cách mà không giống bất kỳ cách nào, anh ta đẩy Ngô Dạ Lai một cái từ phía sau làm anh theo đà ngã nhào xuống đất, như thế anh cũng sẽ không còn cơ hội để thử tinh thần của mọi người nữa.
Chú thích: (1 ) Hồng hạnh xuất tường: Dịch là "Hạnh đỏ vượt tường", câu này ám chỉ người phụ nữ đã có chồng mà vẫn lăng nhăng với đàn ông khác.