-
Chương 64
Có điều, cô đã chậm một bước, Thẩm Quân Phi đã kịp mở cửa làm cái ổ nhỏ của cô đã bị phơi ra ánh sáng một cách triệt để.
Ẩn Trúc lách qua người anh, phi lên đằng trước, đứng chắn giữa đường: "Anh nhìn xem, làm gì có chỗ nào cho anh để đồ? Không có đâu, tủ trà là của anh, em không tranh giành địa bàn với anh nữa...".
Thẩm Quân Phi thấy mặt Ẩn Trúc đỏ ửng nên không nỡ trêu cô thêm nữa, xoay người đi ra phòng khách. Vừa rồi Ẩn Trúc đứng chắn trước mặt anh, cửa phòng lại bé tẹo nên hai người va vào nhau làm Ẩn Trúc mất thăng bằng, trượt chân ngồi bệt về phía sau, cả đống giấy tờ bay tứ tung. Cô ngồi giữa đống giấy cười ngốc nghếch, bất lực.
Lúc này, Thẩm Quân Phi không muốn vào cũng phải vào, anh nhặt đống giấy lên rồi ngồi xuống sắp xếp lại, để sang một bên rồi lại tiếp tục sắp xếp lại.
Ẩn Trúc ngồi nhận trách nhiệm chuyển giấy tờ cho anh. Trên mỗi tài liệu đều có những biểu tượng nhỏ, trông rất hay mang phong cách Thẩm Quân Phi. Cô lấy một tài liệu bên trên có dán một biểu tượng đang ngoác miệng ra hết cỡ đưa cho anh và hỏi: "Cái này có nghĩa là gì?".
"Rất gấp, rất quan trọng", Thẩm Quân Phi cầm lấy nói.
Ẩn Trúc thán phục, "Ý tưởng này của anh khiến người ta làm việc cũng thấy vui vẻ".
"Sai rồi, đây là tâm trạng sau khi đã đọc tài liệu rồi", Thẩm Quân Phi có cách giải quyết vấn đề của riêng anh, có quan trọng hay không thì xem xong anh đều giữ trong lòng.
"Đã lâu thế rồi mà anh vẫn vẽ đẹp quá", Ẩn Trúc lật giở nhìn bút tích của Thẩm Quân Phi, "Ngày trước, anh đều vẽ vào sách nên những lúc lật sách nhanh, nhìn những hình dạng biểu tượng này, trông rất hay."
"Em vẫn nhớ?"
"Làm sao quên được?", mặc dù không phải lúc nào cũng nhớ đến nhưng chỉ cần có thứ gì khơi gợi lại, không khí của những ngày ấy lại như bao trùm lấy cô. Khi đó, bất luận là phải chịu ấm ức vì Ngô Dạ Lai hay buồn vì thành tích học tập không như mong đợi, chỉ cần tâm trạng của cô không thấy vui là Thẩm Quân Phi lại nghĩ rất nhiều cách để trêu cho cô vui vẻ, thường thì anh sẽ dùng những khuôn mặt hài hước để dỗ dành cô. Anh sẽ vẽ rất nhiều những bộ mặt của các nhân vật hoạt hình kinh điển, nét bút lại rất có hồn. Hồi đó Ẩn Trúc thích nhất anh vẽ chú cáo nhỏ, có động tác và biểu hiện hơi gian nhưng lại đáng yêu vô cùng. Cái đuôi chính là thứ bị sử dụng thường xuyên nhất, có thể bị vẽ chắn ngang trước mặt hoặc là cuộn tròn quanh người, hay dựng đứng lên ở phía sau, cũng có những lúc anh vẽ cái đuôi bị kẹp lại. Nói chung, cứ mỗi lần xuất hiện là chú cáo đó lại có những dáng điệu rất khác nhau và đều hợp với tâm trạng của Ẩn Trúc.
Ký ức hồi tưởng lại là như thế, nhưng một khi đã khơi ra thì mọi thứ lại ồ ạt ùa về. Từ một bức tranh, họ bắt đầu nói về thời học trung học, về cuộc sống sinh viên, chuyện vui chuyện buồn, về những người họ cùng quen biết rồi những chuyện ngốc nghếch mà họ đã từng làm, tự nhiên lại bất giác cao giọng cười sảng khoái.
Hai người đang cười nói vui vẻ thì tự nhiên lại chẳng có gì để nói tiếp nữa, bầu không khí rơi vào yên tĩnh đến kỳ lạ. Ẩn Trúc dựa người vào giường, Thẩm Quân Phi dựa vào tường, dù chỗ dựa phía sau rất vững chãi nhưng không hiểu sao cả hai lại cảm thấy cứ nhấp nhổm, người cứ như muốn ngã về phía trước.
Ẩn Trúc cúi đầu, không dám nhìn Thẩm Quân Phi. Sự yên lặng giữa hai người tiềm ẩn đầy nguy cơ làm cô thấy sợ, nhưng lại cũng ngầm chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Còn chưa đợi Ẩn Trúc nghĩ xong xem nên tìm một đề tài khác để nói hay đứng dậy đi ra ngoài thì Thẩm Quân Phi đột nhiên nghiêng người qua, dừng lại ngay trước mặt cô chừng một phân.
"Sao", cô chỉ kịp thốt ra một từ, những lời tiếp theo đã bị Thẩm Quân Phi nuốt gọn.
Môi Thẩm Quân Phi kề sát lại, động tác cũng rất nhanh nhẹn, anh áp sát vào người cô, càng lúc lại càng gần hơn. Ẩn Trúc chỉ cảm thấy môi anh hơi run rẩy, khẽ khàng cẩn trọng như sợ cô bị kinh động. Ẩn Trúc đang lo lắng anh sẽ có những hành động bạo gan hơn thì cô sẽ làm thế nào? Lúc đó, Thẩm Quân Phi lại nhẹ nhàng lùi ra. Ẩn Trúc muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng tay anh lại giữ chặt đầu cô, cô đành thuận theo, ngả đầu vào vai anh.
Ẩn Trúc dựa hẳn vào lòng Thẩm Quân Phi, nhớ lại sự tiếp xúc nhanh chóng vừa rồi. Nói thật thì cô chẳng có chút ký ức nào đối với nụ hôn đầu tiên. Nụ hôn đầu của cô và Ngô Dạ Lai chỉ như vật phẩm tặng kèm của đêm đầu tiên, cứ thế làm theo quán tính mà chẳng có bất kỳ sự coi trọng nào. Sau đó, khi cả hai dần điều chỉnh để quen với nhau thì họ không còn cảm giác vui thích và ngọt ngào như nụ hôn đầu nữa. Nhưng vừa rồi, chỉ là một sự tiếp xúc hết sức nhẹ nhàng, lại khiến đôi môi Ẩn Trúc tê dại vào sâu tận trái tim.
"Chúng ta tiếp tục nhé!", Thẩm Quân Phi không đợi cô phản ứng môi anh lại tìm đến môi cô. Lần này, dường như anh đã biến thành một người khác. Nếu như lần trước chỉ nhẹ nhàng và thăm dò như chuồn chuồn đậu trên mặt nước thì lần này lại hừng hực làm Ẩn Trúc cảm thấy như mình bị hút về phía anh. Nhưng kỳ diệu là Thẩm Quân Phi không hề làm cô đau, cũng không có bất kỳ sự động chạm mạnh nào, kỹ thuật tinh xảo đến mức Ẩn Trúc cũng phải tự than là mình không bằng. Đương nhiên, cô than thì cũng than vậy mà thôi chứ trong tình hình này, cô quyết định không tìm hiểu xem kỹ thuật điêu luyện của anh phải trải qua bao nhiêu lần luyện tập mới được thế, sự nóng bỏng của Thẩm Quân Phi không cho phép cô sao nhãng quá lâu.
Sự việc xảy ra sau đó khiến Ẩn Trúc xấu hổ suốt một thời gian dài.
Thẩm Quân Phi bế cô lên, như chuyền một quả bóng rồi ném cô lên giường.
Cô giãy giụa ngồi dậy thì lại bị anh đẩy nằm xuống. Trong lòng cô rất rõ nếu mình không phản kháng thì chuyện gì sẽ xảy ra. Một tay anh giữ cô lại, tay kia bắt đầu cởi quần áo của cả hai. Nhưng chính tình huống đó đã làm cô dễ dàng từ bỏ sự kiên định, thậm chí ngay cả sự do dự cũng không còn, cô vứt bỏ cả sự kháng cự của mình. Không phải cô không có thời gian suy nghĩ, cũng không phải không có khả năng phản kháng, thậm chí cô biết chỉ cần cô nói "Không được" thì Thẩm Quân Phi sẽ buông cô ra ngay. Nhưng cô không nói, chân tay có chống cự cũng chỉ làm cho có chứ cô nhanh chóng hạ cờ đầu hàng và lập tức bị anh nuốt trọn.
Sau việc đó, Ẩn Trúc nghĩ lại tâm trạng và phản ứng của mình lúc ấy thì mới hiểu là cô không dám từ chối. Một người vẫn luôn chăm sóc và bao dung cô như thế đột nhiên lại có ham muốn, nếu như cô không đón nhận thì sự từ chối đó có lẽ không đơn giản chỉ là từ chối vào lúc này mà rất có khả năng sẽ làm anh tổn thương, thậm chí anh sẽ rời xa cô mãi mãi. Cô không còn là Phùng Ẩn Trúc của mấy năm về trước nữa, cô không muốn mất anh. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống và căn nhà của mình sẽ thế nào nếu không có anh, không còn ai gọi cho cô nữa, không còn được thấy bộ dạng quan tâm của anh nữa... Không kháng cự chính là phản ứng thẳng thắn nhất mà trái tim cô đang hướng tới. Đương nhiên, đấy là chuyện của rất lâu về sau cô mới dần hiểu ra.
Thẩm Quân Phi thật sự sẽ không chịu nổi nếu bị từ chối. Anh muốn nhưng lại sợ Ẩn Trúc nghĩ những gì anh quan tâm chỉ có thế mà thôi. Anh sợ bị thẩm vấn và sợ bị phủ nhận. Cũng may, ngoài mấy động tác kháng cự ban đầu ra thì Ẩn Trúc không có phản kháng gì vào những lúc quan trọng. Cô nói không ra tiếng, không kháng cự cũng không cổ vũ, đấy là sự phối hợp lớn nhất mà cô có thể dành cho anh rồi.
Hai người bọn họ trong lúc làm chuyện đó cũng không nói bất kỳ lời nào, sau sự việc đó không ai nói gì nữa. Vì vậy sự việc này đã bị hai người phớt lờ cho qua và việc sống cùng nhà cũng bắt đầu từ đó.
Ẩn Trúc lách qua người anh, phi lên đằng trước, đứng chắn giữa đường: "Anh nhìn xem, làm gì có chỗ nào cho anh để đồ? Không có đâu, tủ trà là của anh, em không tranh giành địa bàn với anh nữa...".
Thẩm Quân Phi thấy mặt Ẩn Trúc đỏ ửng nên không nỡ trêu cô thêm nữa, xoay người đi ra phòng khách. Vừa rồi Ẩn Trúc đứng chắn trước mặt anh, cửa phòng lại bé tẹo nên hai người va vào nhau làm Ẩn Trúc mất thăng bằng, trượt chân ngồi bệt về phía sau, cả đống giấy tờ bay tứ tung. Cô ngồi giữa đống giấy cười ngốc nghếch, bất lực.
Lúc này, Thẩm Quân Phi không muốn vào cũng phải vào, anh nhặt đống giấy lên rồi ngồi xuống sắp xếp lại, để sang một bên rồi lại tiếp tục sắp xếp lại.
Ẩn Trúc ngồi nhận trách nhiệm chuyển giấy tờ cho anh. Trên mỗi tài liệu đều có những biểu tượng nhỏ, trông rất hay mang phong cách Thẩm Quân Phi. Cô lấy một tài liệu bên trên có dán một biểu tượng đang ngoác miệng ra hết cỡ đưa cho anh và hỏi: "Cái này có nghĩa là gì?".
"Rất gấp, rất quan trọng", Thẩm Quân Phi cầm lấy nói.
Ẩn Trúc thán phục, "Ý tưởng này của anh khiến người ta làm việc cũng thấy vui vẻ".
"Sai rồi, đây là tâm trạng sau khi đã đọc tài liệu rồi", Thẩm Quân Phi có cách giải quyết vấn đề của riêng anh, có quan trọng hay không thì xem xong anh đều giữ trong lòng.
"Đã lâu thế rồi mà anh vẫn vẽ đẹp quá", Ẩn Trúc lật giở nhìn bút tích của Thẩm Quân Phi, "Ngày trước, anh đều vẽ vào sách nên những lúc lật sách nhanh, nhìn những hình dạng biểu tượng này, trông rất hay."
"Em vẫn nhớ?"
"Làm sao quên được?", mặc dù không phải lúc nào cũng nhớ đến nhưng chỉ cần có thứ gì khơi gợi lại, không khí của những ngày ấy lại như bao trùm lấy cô. Khi đó, bất luận là phải chịu ấm ức vì Ngô Dạ Lai hay buồn vì thành tích học tập không như mong đợi, chỉ cần tâm trạng của cô không thấy vui là Thẩm Quân Phi lại nghĩ rất nhiều cách để trêu cho cô vui vẻ, thường thì anh sẽ dùng những khuôn mặt hài hước để dỗ dành cô. Anh sẽ vẽ rất nhiều những bộ mặt của các nhân vật hoạt hình kinh điển, nét bút lại rất có hồn. Hồi đó Ẩn Trúc thích nhất anh vẽ chú cáo nhỏ, có động tác và biểu hiện hơi gian nhưng lại đáng yêu vô cùng. Cái đuôi chính là thứ bị sử dụng thường xuyên nhất, có thể bị vẽ chắn ngang trước mặt hoặc là cuộn tròn quanh người, hay dựng đứng lên ở phía sau, cũng có những lúc anh vẽ cái đuôi bị kẹp lại. Nói chung, cứ mỗi lần xuất hiện là chú cáo đó lại có những dáng điệu rất khác nhau và đều hợp với tâm trạng của Ẩn Trúc.
Ký ức hồi tưởng lại là như thế, nhưng một khi đã khơi ra thì mọi thứ lại ồ ạt ùa về. Từ một bức tranh, họ bắt đầu nói về thời học trung học, về cuộc sống sinh viên, chuyện vui chuyện buồn, về những người họ cùng quen biết rồi những chuyện ngốc nghếch mà họ đã từng làm, tự nhiên lại bất giác cao giọng cười sảng khoái.
Hai người đang cười nói vui vẻ thì tự nhiên lại chẳng có gì để nói tiếp nữa, bầu không khí rơi vào yên tĩnh đến kỳ lạ. Ẩn Trúc dựa người vào giường, Thẩm Quân Phi dựa vào tường, dù chỗ dựa phía sau rất vững chãi nhưng không hiểu sao cả hai lại cảm thấy cứ nhấp nhổm, người cứ như muốn ngã về phía trước.
Ẩn Trúc cúi đầu, không dám nhìn Thẩm Quân Phi. Sự yên lặng giữa hai người tiềm ẩn đầy nguy cơ làm cô thấy sợ, nhưng lại cũng ngầm chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Còn chưa đợi Ẩn Trúc nghĩ xong xem nên tìm một đề tài khác để nói hay đứng dậy đi ra ngoài thì Thẩm Quân Phi đột nhiên nghiêng người qua, dừng lại ngay trước mặt cô chừng một phân.
"Sao", cô chỉ kịp thốt ra một từ, những lời tiếp theo đã bị Thẩm Quân Phi nuốt gọn.
Môi Thẩm Quân Phi kề sát lại, động tác cũng rất nhanh nhẹn, anh áp sát vào người cô, càng lúc lại càng gần hơn. Ẩn Trúc chỉ cảm thấy môi anh hơi run rẩy, khẽ khàng cẩn trọng như sợ cô bị kinh động. Ẩn Trúc đang lo lắng anh sẽ có những hành động bạo gan hơn thì cô sẽ làm thế nào? Lúc đó, Thẩm Quân Phi lại nhẹ nhàng lùi ra. Ẩn Trúc muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng tay anh lại giữ chặt đầu cô, cô đành thuận theo, ngả đầu vào vai anh.
Ẩn Trúc dựa hẳn vào lòng Thẩm Quân Phi, nhớ lại sự tiếp xúc nhanh chóng vừa rồi. Nói thật thì cô chẳng có chút ký ức nào đối với nụ hôn đầu tiên. Nụ hôn đầu của cô và Ngô Dạ Lai chỉ như vật phẩm tặng kèm của đêm đầu tiên, cứ thế làm theo quán tính mà chẳng có bất kỳ sự coi trọng nào. Sau đó, khi cả hai dần điều chỉnh để quen với nhau thì họ không còn cảm giác vui thích và ngọt ngào như nụ hôn đầu nữa. Nhưng vừa rồi, chỉ là một sự tiếp xúc hết sức nhẹ nhàng, lại khiến đôi môi Ẩn Trúc tê dại vào sâu tận trái tim.
"Chúng ta tiếp tục nhé!", Thẩm Quân Phi không đợi cô phản ứng môi anh lại tìm đến môi cô. Lần này, dường như anh đã biến thành một người khác. Nếu như lần trước chỉ nhẹ nhàng và thăm dò như chuồn chuồn đậu trên mặt nước thì lần này lại hừng hực làm Ẩn Trúc cảm thấy như mình bị hút về phía anh. Nhưng kỳ diệu là Thẩm Quân Phi không hề làm cô đau, cũng không có bất kỳ sự động chạm mạnh nào, kỹ thuật tinh xảo đến mức Ẩn Trúc cũng phải tự than là mình không bằng. Đương nhiên, cô than thì cũng than vậy mà thôi chứ trong tình hình này, cô quyết định không tìm hiểu xem kỹ thuật điêu luyện của anh phải trải qua bao nhiêu lần luyện tập mới được thế, sự nóng bỏng của Thẩm Quân Phi không cho phép cô sao nhãng quá lâu.
Sự việc xảy ra sau đó khiến Ẩn Trúc xấu hổ suốt một thời gian dài.
Thẩm Quân Phi bế cô lên, như chuyền một quả bóng rồi ném cô lên giường.
Cô giãy giụa ngồi dậy thì lại bị anh đẩy nằm xuống. Trong lòng cô rất rõ nếu mình không phản kháng thì chuyện gì sẽ xảy ra. Một tay anh giữ cô lại, tay kia bắt đầu cởi quần áo của cả hai. Nhưng chính tình huống đó đã làm cô dễ dàng từ bỏ sự kiên định, thậm chí ngay cả sự do dự cũng không còn, cô vứt bỏ cả sự kháng cự của mình. Không phải cô không có thời gian suy nghĩ, cũng không phải không có khả năng phản kháng, thậm chí cô biết chỉ cần cô nói "Không được" thì Thẩm Quân Phi sẽ buông cô ra ngay. Nhưng cô không nói, chân tay có chống cự cũng chỉ làm cho có chứ cô nhanh chóng hạ cờ đầu hàng và lập tức bị anh nuốt trọn.
Sau việc đó, Ẩn Trúc nghĩ lại tâm trạng và phản ứng của mình lúc ấy thì mới hiểu là cô không dám từ chối. Một người vẫn luôn chăm sóc và bao dung cô như thế đột nhiên lại có ham muốn, nếu như cô không đón nhận thì sự từ chối đó có lẽ không đơn giản chỉ là từ chối vào lúc này mà rất có khả năng sẽ làm anh tổn thương, thậm chí anh sẽ rời xa cô mãi mãi. Cô không còn là Phùng Ẩn Trúc của mấy năm về trước nữa, cô không muốn mất anh. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống và căn nhà của mình sẽ thế nào nếu không có anh, không còn ai gọi cho cô nữa, không còn được thấy bộ dạng quan tâm của anh nữa... Không kháng cự chính là phản ứng thẳng thắn nhất mà trái tim cô đang hướng tới. Đương nhiên, đấy là chuyện của rất lâu về sau cô mới dần hiểu ra.
Thẩm Quân Phi thật sự sẽ không chịu nổi nếu bị từ chối. Anh muốn nhưng lại sợ Ẩn Trúc nghĩ những gì anh quan tâm chỉ có thế mà thôi. Anh sợ bị thẩm vấn và sợ bị phủ nhận. Cũng may, ngoài mấy động tác kháng cự ban đầu ra thì Ẩn Trúc không có phản kháng gì vào những lúc quan trọng. Cô nói không ra tiếng, không kháng cự cũng không cổ vũ, đấy là sự phối hợp lớn nhất mà cô có thể dành cho anh rồi.
Hai người bọn họ trong lúc làm chuyện đó cũng không nói bất kỳ lời nào, sau sự việc đó không ai nói gì nữa. Vì vậy sự việc này đã bị hai người phớt lờ cho qua và việc sống cùng nhà cũng bắt đầu từ đó.