-
Chương 77: Kết thúc là một lần bắt đầu lại
Niềm tin đối với Thẩm Quân Phi, thậm chí là niềm tin đối với chính bản thân cô, đều đến từ tình yêu và sự cho đi vô điều kiện, không bao giờ cạn kiệt của anh.
Ngô Dạ Lai xuất viện vào tháng Sáu cỏ thơm mơn mởn. Viện điều dưỡng của quân đội nằm bên bờ biển, là một nơi rất thích hợp dành cho người cần sự yên tĩnh. Ẩn Trúc đưa anh đến đó, sắp xếp xong xuôi rồi vội quay về đi làm, công việc của cô bị dồn lại quá nhiều, có làm thêm giờ e là cũng không thể giải quyết hết được.
Ẩn Trúc vốn định ở lại viện điều dưỡng để hướng dẫn thêm cho hộ lý mới của Ngô Dạ Lai, dù sao bố mẹ chồng cô tuổi cũng đã cao rồi, có rất nhiều việc không thể làm hết được, Ngô Dạ Lai lại không phải là người chịu nói. Nhưng Ngô Dạ Lai kiên quyết từ chối, cô đành phải quay lại thành phố.
Dường như Ẩn Trúc đã cởi được nút thắt cũ đối với Ngô Dạ Lai nhưng lại tết thêm một nút thắt mới. Họ đối mặt với nhau một cách tự nhiên thẳng thắn, vô cùng vui vẻ. Hai người nói chuyện, đánh cờ với nhau, thậm chí cùng nhau chơi bóng, hát hò. Nếu như không phải trong lòng cô đã có nỗi nhớ nhung mới thì việc họ yêu lại lần nữa có lẽ cũng sẽ đến rất tự nhiên. Một Ngô Dạ Lai ưu tú là thế, giờ lại tỏ ra cởi mở không hề phòng bị. Nhưng khi chia tay, Ẩn Trúc không hề tỏ ra lưu luyến, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Dạ Lai đang chống nạng đứng đó, "Lần sau chúng ta thi chạy một trăm mét nhé!". Cô tin Ngô Dạ Lai hiểu được ý của mình, cô cũng tin rằng, khi cô đến thăm anh lần nữa thì cô sẽ thua anh trong cuộc thi này.
Trên đường quay về, Ẩn Trúc vô cùng do dự, liệu mình có nên vòng qua thành phố J tìm Thẩm Quân Phi hay không? Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định không đi. Không phải cô không muốn tìm gặp anh, mà là vì cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, không ai sinh ra chỉ để lấp chỗ trống cho người khác cả. Cô không thể vừa xong việc bên này, lại chạy đến chỗ anh để vui vẻ, không chỉ không nói ra được, mà càng không làm được.
Khi còn chăm sóc cho Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc thường vô tình làm mọi việc theo thói quen mà Thẩm Quân Phi hay làm, ví dụ nếu uống nước thì phải uống với nhiệt độ vừa miệng, lấy kem đánh răng chỉ lấy đủ dài hai centimet... chỉ những chuyện lặt vặt đó thôi, cô cứ tưởng mình không để ý, thì ra đã sớm ghi khắc trong tim. Mỗi lần cô làm việc gì xong đều ngẩn ngơ rất lâu, sau đó lại tiếp tục dùng thói quen của anh để sống cuộc sống của mình.
Nhớ nhung đến thế lại có thể từ bỏ sao? Ẩn Trúc có lẽ không nghĩ như vậy, mà cũng không muốn như vậy. Nhưng hiện giờ cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tìm lại được Thẩm Quân Phi. Với kinh nghiệm của cô, chủ động xuất kích sẽ không thể mang lại kết quả như ý.
"Thoát thân được rồi sao?", Tiêu Ly thấy Phùng Ẩn Trúc không còn mang đôi mắt đen xì như gấu trúc đi làm nữa bèn nói đùa với cô.
"Cũng tạm", Ẩn Trúc cũng không có ý khiêm tốn.
"Em có hộ chiếu không?", Tiêu Ly đột nhiên lại hỏi.
"Không ạ."
"Lát nữa đi làm ngay đi nhé. Tháng Chín đi Pháp, làm xong hộ chiếu để còn đóng visa nữa."
Lần này tập đoàn liên kết với trường Đại học Sorbonne của Pháp mở một khóa đào tạo thạc sĩ về quản lý, giảng dạy bằng tiếng Anh. Chỉ tiêu có mười hai người, gần như đã quyết định xong, chỉ chờ đưa ra danh sách công bố rộng rãi nữa mà thôi.
Ẩn Trúc sững người một lúc, chuyện này đã lan truyền trong tập đoàn từ rất lâu rồi, bao nhiêu người ngầm tranh giành đấu đá, cô không bao giờ nghĩ một cơ hội tốt như thế lại rơi vào tay mình, "Em không biết tiếng Pháp, tiếng Anh cũng không được tốt lắm". Thật ra là đã quá lâu rồi không dùng tới, trình độ tiếng Anh của cô ngày càng tụt dốc. Theo học khóa này, nếu không lấy được bằng thì không chỉ cô mất mặt mà còn liên lụy đến cả Tiêu Ly. Cô không cần nghĩ cũng biết cơ hội tốt đó là do anh giành giúp cô.
"Em không muốn đi sao?", Tiêu Ly nheo mắt lại, phóng tia nhìn sắc bén về phía cô. Ẩn Trúc không có chuyên môn, nếu muốn có chỗ đứng và phát triển ở công ty thì ít nhất cũng phải có được cái bằng về quản lý. Giờ có cơ hội tốt thế này, được ra nước ngoài học, nếu là người khác thì cho dù trời có sập cũng sẽ không bỏ qua, nhưng cô vừa nghe anh nói đã khéo léo từ chối, khiến anh không khỏi có chút tức giận.
"Không phải, không phải thế", Ẩn Trúc cũng biết mình đã lỡ lời, vội vàng giải thích, "Em chỉ lo mình học không tốt". Chỉ trong vòng một năm đã có thể có được một tấm bằng ở nước ngoài, công ty chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều tiền cho khóa đào tạo này, nên chắc chắn sẽ kỳ vọng rất cao. Người nào có được cơ hội này, sau khi trở về, sẽ công thành danh toại, sẽ không có nguy cơ bị giảm biên chế. Một cơ hội tốt như thế ai lại không muốn đi?
"Vẫn còn tận ba tháng nữa, em đi học một lớp khẩu ngữ đi, có chuẩn bị trước thì vẫn tốt hơn", Tiêu Ly dùng khẩu khí không cần bàn bạc gì nữa để kết thúc cuộc nói chuyện. Ẩn Trúc cầm tập tài liệu mà bên Pháp gửi qua lên để xem, hệ thống bằng thạc sĩ về quản lý, chiến lược, tổ chức, thông tin, nhìn qua đã toàn những kiến thức cao thâm thế này, lại còn dùng tiếng Anh giảng dạy, khổ rồi đây!
Buổi trưa vội vàng về nhà ăn cơm, Ẩn Trúc mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư để đi làm hộ chiếu. Đi hay không đi thì để xét sau, giờ phải làm hộ chiếu trước đã.
Người đến làm việc ở Cục Xuất nhập cảnh không đông lắm, trình tự làm việc cũng rất đơn giản. Ẩn Trúc lấy số, điền vào đơn, sau đó nghiêm chỉnh ngồi đợi. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở cửa khiến cô không thể không đứng dậy bước tới.
"Thẩm Quân Phi...", cái người dường như đã hoàn toàn biến mất này lại xuất hiện trước mặt cô khiến cô có chút không dám tin.
Người đó ngẩng đầu lên, dường như không phải là anh mà cũng chính là anh.
Cuộc gặp bất ngờ này khiến cả hai người đều thất thần mất một lúc, cho đến khi nhân viên công vụ ngồi sau cửa sổ gọi tên "Thẩm Quân Phi", anh mới nói, "Em ra kia ngồi đợi anh, anh có chút việc rồi ra sau".
Khi Thẩm Quân Phi đi đến chỗ cô, trên loa đang gọi đến số của Ẩn Trúc nhưng cô không nghe thấy, mà cho dù có nghe thấy thì cô cũng không buồn để ý nữa. Cô không muốn vì bất kỳ việc gì tác động đến Thẩm Quân Phi, không muốn bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến cuộc gặp ngẫu nhiên hiếm thấy này.
"Anh đến để hỏi về việc đổi lại hộ chiếu, còn em?", Thẩm Quân Phi ngồi xuống bên cạnh Ẩn Trúc.
"Em đến làm hộ chiếu."
"Chuẩn bị xuất ngoại sao? Đi chơi, hay là...", Thẩm Quân Phi không nhìn cô. Xem ra cô vẫn sống rất ổn, có điều cô có ổn hay không, đối với anh mà nói đều là nỗi đau.
"Là một khóa đào tạo của công ty ở nước ngoài", Ẩn Trúc không định nói nhiều, "Anh thế nào, gần đây đi công tác phải không? Lâu lắm rồi không thấy anh".
"Ừ, anh cũng hơi bận."
Trả lời xong câu hỏi đó, Thẩm Quân Phi không nói gì thêm nữa, cứ như phải nói chuyện với Ẩn Trúc là một việc bất đắc dĩ vậy.
Ẩn Trúc không để ý, cô nhìn Thẩm Quân Phi bằng ánh mắt không hề che giấu sự nóng bỏng. Có thể gặp lại anh thật tốt! Dù anh có bất mãn thế nào, có giận đến đâu, thì cũng vẫn chưa rời khỏi thành phố này, vẫn chưa rời xa cô hoàn toàn.
Cuối cùng thì vẫn là Thẩm Quân Phi đầu hàng trước, anh càng cố nhìn tránh sang chỗ khác thì Ẩn Trúc lại càng nhìn chăm chăm vào anh, "Em nhìn gì thế?", mặc dù anh hỏi thẳng thắn, nhưng vẫn không giấu được sự bối rối của mình.
"Nhìn anh mà", Ẩn Trúc tỏ vẻ bất lực nói, cánh tay cô thậm chí còn khoác tay anh, "Anh không chịu đến thăm em, em đành phải đến thăm anh vậy".
"Thế này mà gọi là đến thăm anh sao?", Thẩm Quân Phi không hề cảm động chút nào. Nếu như hôm nay không gặp, e là việc gặp gỡ của hai người sẽ ở thì tương lai xa không xác định được. Trong mấy tháng chờ đợi câu trả lời của cô, anh đã tự đoạn tuyệt với mọi suy nghĩ, thậm chí tê liệt cả ý nghĩ oán trách của mình. Còn cô lại đi làm hộ chiếu để ra nước ngoài, e rằng cô còn không thèm nghĩ gì đến anh trong khi sắp xếp lịch ấy.
Ẩn Trúc kéo anh đứng dậy, "Chúng ta ra chỗ khác đi, nhìn các đồng chí mặc quân phục thế này em căng thẳng lắm".
"Em làm hộ chiếu đi, anh còn có việc", Thẩm Quân Phi kéo cánh tay đang khoác tay anh của Ẩn Trúc ra, động tác nhẹ nhàng, nhưng cô lại không thể từ chối. Đối với một người coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra như cô, anh chẳng có gì để nói.
Ẩn Trúc bị anh giằng tay ra, cánh tay kia của cô lại níu anh lại, "Em không làm nữa, làm là phải đi những một năm cơ".
Thẩm Quân Phi khẽ cười, nhưng nụ cười không lan được đến đôi mắt, vì ánh mắt anh rất lạnh nhạt, "Nếu anh không xuất hiện ở đây thì chẳng phải em đã làm rồi đó sao? Em nói những điều này để cho anh nghe à?". Anh hất tay cô ra, chẳng cần quan tâm làm thế có khó coi hay không.
Ẩn Trúc đuổi theo, tự động trèo lên xe anh.
"Em xuống đi", Thẩm Quân Phi lạnh lùng nói.
"Em không xuống", thấy Thẩm Quân Phi mở cửa xe, rõ ràng là định bỏ đi, Ẩn Trúc hét lớn, "Anh cũng không được phép xuống xe".
Thẩm Quân Phi thật sự tức giận, anh ngồi im không nhúc nhích, "Phùng Ẩn Trúc, hình như đây là xe của anh. Anh còn có việc".
"Anh thật sự muốn em xuống xe sao?", em xuống rồi, sẽ không còn dũng khí để lên lại nữa đâu, tay Ẩn Trúc bắt đầu run run, cô ngồi đè lên đôi tay mình, đợi Thẩm Quân Phi trả lời.
Niềm tin đối với Thẩm Quân Phi, thậm chí là niềm tin đối với chính bản thân cô đều đến từ tình yêu và sự cho đi vô điều kiện, không bao giờ cạn kiệt của anh. Mặc dù Ẩn Trúc biết những điều ấy không thể là mãi mãi, cũng giống như tình yêu không đòi hỏi, không biên giới của cô dành cho Ngô Dạ Lai cuối cùng cũng phải thay đổi. Nhưng những gì đã trải qua cứ như một ngọn núi sừng sững phía sau cô. Ngoảnh đầu lại chưa chắc đã nhìn thấy anh, nhưng cô biết anh sẽ vẫn luôn đứng ở đó, ánh mắt vẫn hướng về phía cô.
"Em muốn nói gì?", cuối cùng thì Thẩm Quân Phi không kiên quyết đuổi cô xuống nữa, cho xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe.
Nói gì đây? Ẩn Trúc cố gắng tìm một đề tài để nói, nhưng giờ đầu óc cô lại trống rỗng quá, nghĩ mãi mà không tìm ra câu nào dễ nghe để bắt đầu.
"Thẩm Quân Phi, em nhớ anh. Em không muốn nói gì cả, chỉ là em không muốn đi, không đành lòng đi", câu nói đó cứ thế buột ra, nước mắt cũng cứ thế tuôn rơi.
Thẩm Quân Phi đột ngột dừng xe lại bên vệ đường, cũng không cần biết chỗ này có được phép đỗ xe hay không, "Nhớ anh thì hay lắm sao? Nhớ anh thì có thể hùng hổ như thế sao?".
"Cũng chẳng có gì hay ho cả, chỉ là em muốn nói cho anh biết, thế thôi", Ẩn Trúc lau nước mắt, phủ khăn giấy lên mặt, người phải chịu ấm ức mới có quyền khóc lóc ỉ ôi, cô không có quyền khóc.
"Anh đã không còn muốn biết những chuyện đó nữa, chẳng liên quan gì đến anh cả."
Gần nửa năm nay, mặc dù Ẩn Trúc không có bất kỳ liên lạc trực tiếp nào với Thẩm Quân Phi, nhưng cô vẫn biết những tin tức liên quan đến anh, mà trong đó, thông tin đáng giá nhất chính là anh chưa có bạn gái mới.
Vì vậy, Ẩn Trúc không bị đánh bại như Thẩm Quân Phi nghĩ, đã gặp nhau ở đây rồi, cô không thể lại để mất anh. Cô lấy hai tay ôm mặt, "Chỉ cần không ai có quan hệ gì với anh thì quan hệ của hai chúng ta có thể từ từ khôi phục mà".
"Anh không có hứng", Thẩm Quân Phi trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Em cho rằng việc mình gặp nhau là tình cờ sao? Thực ra buổi trưa Thạch Chỉ có gọi điện thoại cho anh nói rằng buổi chiều em đi làm hộ chiếu. Anh đến là để xem xem, cuối cùng sau khi bận rộn xong ở chỗ Ngô Dạ Lai rồi, em có còn nghĩ cách để làm anh hồi tâm chuyển ý hay không?"
Ngô Dạ Lai xuất viện vào tháng Sáu cỏ thơm mơn mởn. Viện điều dưỡng của quân đội nằm bên bờ biển, là một nơi rất thích hợp dành cho người cần sự yên tĩnh. Ẩn Trúc đưa anh đến đó, sắp xếp xong xuôi rồi vội quay về đi làm, công việc của cô bị dồn lại quá nhiều, có làm thêm giờ e là cũng không thể giải quyết hết được.
Ẩn Trúc vốn định ở lại viện điều dưỡng để hướng dẫn thêm cho hộ lý mới của Ngô Dạ Lai, dù sao bố mẹ chồng cô tuổi cũng đã cao rồi, có rất nhiều việc không thể làm hết được, Ngô Dạ Lai lại không phải là người chịu nói. Nhưng Ngô Dạ Lai kiên quyết từ chối, cô đành phải quay lại thành phố.
Dường như Ẩn Trúc đã cởi được nút thắt cũ đối với Ngô Dạ Lai nhưng lại tết thêm một nút thắt mới. Họ đối mặt với nhau một cách tự nhiên thẳng thắn, vô cùng vui vẻ. Hai người nói chuyện, đánh cờ với nhau, thậm chí cùng nhau chơi bóng, hát hò. Nếu như không phải trong lòng cô đã có nỗi nhớ nhung mới thì việc họ yêu lại lần nữa có lẽ cũng sẽ đến rất tự nhiên. Một Ngô Dạ Lai ưu tú là thế, giờ lại tỏ ra cởi mở không hề phòng bị. Nhưng khi chia tay, Ẩn Trúc không hề tỏ ra lưu luyến, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Dạ Lai đang chống nạng đứng đó, "Lần sau chúng ta thi chạy một trăm mét nhé!". Cô tin Ngô Dạ Lai hiểu được ý của mình, cô cũng tin rằng, khi cô đến thăm anh lần nữa thì cô sẽ thua anh trong cuộc thi này.
Trên đường quay về, Ẩn Trúc vô cùng do dự, liệu mình có nên vòng qua thành phố J tìm Thẩm Quân Phi hay không? Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định không đi. Không phải cô không muốn tìm gặp anh, mà là vì cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, không ai sinh ra chỉ để lấp chỗ trống cho người khác cả. Cô không thể vừa xong việc bên này, lại chạy đến chỗ anh để vui vẻ, không chỉ không nói ra được, mà càng không làm được.
Khi còn chăm sóc cho Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc thường vô tình làm mọi việc theo thói quen mà Thẩm Quân Phi hay làm, ví dụ nếu uống nước thì phải uống với nhiệt độ vừa miệng, lấy kem đánh răng chỉ lấy đủ dài hai centimet... chỉ những chuyện lặt vặt đó thôi, cô cứ tưởng mình không để ý, thì ra đã sớm ghi khắc trong tim. Mỗi lần cô làm việc gì xong đều ngẩn ngơ rất lâu, sau đó lại tiếp tục dùng thói quen của anh để sống cuộc sống của mình.
Nhớ nhung đến thế lại có thể từ bỏ sao? Ẩn Trúc có lẽ không nghĩ như vậy, mà cũng không muốn như vậy. Nhưng hiện giờ cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tìm lại được Thẩm Quân Phi. Với kinh nghiệm của cô, chủ động xuất kích sẽ không thể mang lại kết quả như ý.
"Thoát thân được rồi sao?", Tiêu Ly thấy Phùng Ẩn Trúc không còn mang đôi mắt đen xì như gấu trúc đi làm nữa bèn nói đùa với cô.
"Cũng tạm", Ẩn Trúc cũng không có ý khiêm tốn.
"Em có hộ chiếu không?", Tiêu Ly đột nhiên lại hỏi.
"Không ạ."
"Lát nữa đi làm ngay đi nhé. Tháng Chín đi Pháp, làm xong hộ chiếu để còn đóng visa nữa."
Lần này tập đoàn liên kết với trường Đại học Sorbonne của Pháp mở một khóa đào tạo thạc sĩ về quản lý, giảng dạy bằng tiếng Anh. Chỉ tiêu có mười hai người, gần như đã quyết định xong, chỉ chờ đưa ra danh sách công bố rộng rãi nữa mà thôi.
Ẩn Trúc sững người một lúc, chuyện này đã lan truyền trong tập đoàn từ rất lâu rồi, bao nhiêu người ngầm tranh giành đấu đá, cô không bao giờ nghĩ một cơ hội tốt như thế lại rơi vào tay mình, "Em không biết tiếng Pháp, tiếng Anh cũng không được tốt lắm". Thật ra là đã quá lâu rồi không dùng tới, trình độ tiếng Anh của cô ngày càng tụt dốc. Theo học khóa này, nếu không lấy được bằng thì không chỉ cô mất mặt mà còn liên lụy đến cả Tiêu Ly. Cô không cần nghĩ cũng biết cơ hội tốt đó là do anh giành giúp cô.
"Em không muốn đi sao?", Tiêu Ly nheo mắt lại, phóng tia nhìn sắc bén về phía cô. Ẩn Trúc không có chuyên môn, nếu muốn có chỗ đứng và phát triển ở công ty thì ít nhất cũng phải có được cái bằng về quản lý. Giờ có cơ hội tốt thế này, được ra nước ngoài học, nếu là người khác thì cho dù trời có sập cũng sẽ không bỏ qua, nhưng cô vừa nghe anh nói đã khéo léo từ chối, khiến anh không khỏi có chút tức giận.
"Không phải, không phải thế", Ẩn Trúc cũng biết mình đã lỡ lời, vội vàng giải thích, "Em chỉ lo mình học không tốt". Chỉ trong vòng một năm đã có thể có được một tấm bằng ở nước ngoài, công ty chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều tiền cho khóa đào tạo này, nên chắc chắn sẽ kỳ vọng rất cao. Người nào có được cơ hội này, sau khi trở về, sẽ công thành danh toại, sẽ không có nguy cơ bị giảm biên chế. Một cơ hội tốt như thế ai lại không muốn đi?
"Vẫn còn tận ba tháng nữa, em đi học một lớp khẩu ngữ đi, có chuẩn bị trước thì vẫn tốt hơn", Tiêu Ly dùng khẩu khí không cần bàn bạc gì nữa để kết thúc cuộc nói chuyện. Ẩn Trúc cầm tập tài liệu mà bên Pháp gửi qua lên để xem, hệ thống bằng thạc sĩ về quản lý, chiến lược, tổ chức, thông tin, nhìn qua đã toàn những kiến thức cao thâm thế này, lại còn dùng tiếng Anh giảng dạy, khổ rồi đây!
Buổi trưa vội vàng về nhà ăn cơm, Ẩn Trúc mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư để đi làm hộ chiếu. Đi hay không đi thì để xét sau, giờ phải làm hộ chiếu trước đã.
Người đến làm việc ở Cục Xuất nhập cảnh không đông lắm, trình tự làm việc cũng rất đơn giản. Ẩn Trúc lấy số, điền vào đơn, sau đó nghiêm chỉnh ngồi đợi. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở cửa khiến cô không thể không đứng dậy bước tới.
"Thẩm Quân Phi...", cái người dường như đã hoàn toàn biến mất này lại xuất hiện trước mặt cô khiến cô có chút không dám tin.
Người đó ngẩng đầu lên, dường như không phải là anh mà cũng chính là anh.
Cuộc gặp bất ngờ này khiến cả hai người đều thất thần mất một lúc, cho đến khi nhân viên công vụ ngồi sau cửa sổ gọi tên "Thẩm Quân Phi", anh mới nói, "Em ra kia ngồi đợi anh, anh có chút việc rồi ra sau".
Khi Thẩm Quân Phi đi đến chỗ cô, trên loa đang gọi đến số của Ẩn Trúc nhưng cô không nghe thấy, mà cho dù có nghe thấy thì cô cũng không buồn để ý nữa. Cô không muốn vì bất kỳ việc gì tác động đến Thẩm Quân Phi, không muốn bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến cuộc gặp ngẫu nhiên hiếm thấy này.
"Anh đến để hỏi về việc đổi lại hộ chiếu, còn em?", Thẩm Quân Phi ngồi xuống bên cạnh Ẩn Trúc.
"Em đến làm hộ chiếu."
"Chuẩn bị xuất ngoại sao? Đi chơi, hay là...", Thẩm Quân Phi không nhìn cô. Xem ra cô vẫn sống rất ổn, có điều cô có ổn hay không, đối với anh mà nói đều là nỗi đau.
"Là một khóa đào tạo của công ty ở nước ngoài", Ẩn Trúc không định nói nhiều, "Anh thế nào, gần đây đi công tác phải không? Lâu lắm rồi không thấy anh".
"Ừ, anh cũng hơi bận."
Trả lời xong câu hỏi đó, Thẩm Quân Phi không nói gì thêm nữa, cứ như phải nói chuyện với Ẩn Trúc là một việc bất đắc dĩ vậy.
Ẩn Trúc không để ý, cô nhìn Thẩm Quân Phi bằng ánh mắt không hề che giấu sự nóng bỏng. Có thể gặp lại anh thật tốt! Dù anh có bất mãn thế nào, có giận đến đâu, thì cũng vẫn chưa rời khỏi thành phố này, vẫn chưa rời xa cô hoàn toàn.
Cuối cùng thì vẫn là Thẩm Quân Phi đầu hàng trước, anh càng cố nhìn tránh sang chỗ khác thì Ẩn Trúc lại càng nhìn chăm chăm vào anh, "Em nhìn gì thế?", mặc dù anh hỏi thẳng thắn, nhưng vẫn không giấu được sự bối rối của mình.
"Nhìn anh mà", Ẩn Trúc tỏ vẻ bất lực nói, cánh tay cô thậm chí còn khoác tay anh, "Anh không chịu đến thăm em, em đành phải đến thăm anh vậy".
"Thế này mà gọi là đến thăm anh sao?", Thẩm Quân Phi không hề cảm động chút nào. Nếu như hôm nay không gặp, e là việc gặp gỡ của hai người sẽ ở thì tương lai xa không xác định được. Trong mấy tháng chờ đợi câu trả lời của cô, anh đã tự đoạn tuyệt với mọi suy nghĩ, thậm chí tê liệt cả ý nghĩ oán trách của mình. Còn cô lại đi làm hộ chiếu để ra nước ngoài, e rằng cô còn không thèm nghĩ gì đến anh trong khi sắp xếp lịch ấy.
Ẩn Trúc kéo anh đứng dậy, "Chúng ta ra chỗ khác đi, nhìn các đồng chí mặc quân phục thế này em căng thẳng lắm".
"Em làm hộ chiếu đi, anh còn có việc", Thẩm Quân Phi kéo cánh tay đang khoác tay anh của Ẩn Trúc ra, động tác nhẹ nhàng, nhưng cô lại không thể từ chối. Đối với một người coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra như cô, anh chẳng có gì để nói.
Ẩn Trúc bị anh giằng tay ra, cánh tay kia của cô lại níu anh lại, "Em không làm nữa, làm là phải đi những một năm cơ".
Thẩm Quân Phi khẽ cười, nhưng nụ cười không lan được đến đôi mắt, vì ánh mắt anh rất lạnh nhạt, "Nếu anh không xuất hiện ở đây thì chẳng phải em đã làm rồi đó sao? Em nói những điều này để cho anh nghe à?". Anh hất tay cô ra, chẳng cần quan tâm làm thế có khó coi hay không.
Ẩn Trúc đuổi theo, tự động trèo lên xe anh.
"Em xuống đi", Thẩm Quân Phi lạnh lùng nói.
"Em không xuống", thấy Thẩm Quân Phi mở cửa xe, rõ ràng là định bỏ đi, Ẩn Trúc hét lớn, "Anh cũng không được phép xuống xe".
Thẩm Quân Phi thật sự tức giận, anh ngồi im không nhúc nhích, "Phùng Ẩn Trúc, hình như đây là xe của anh. Anh còn có việc".
"Anh thật sự muốn em xuống xe sao?", em xuống rồi, sẽ không còn dũng khí để lên lại nữa đâu, tay Ẩn Trúc bắt đầu run run, cô ngồi đè lên đôi tay mình, đợi Thẩm Quân Phi trả lời.
Niềm tin đối với Thẩm Quân Phi, thậm chí là niềm tin đối với chính bản thân cô đều đến từ tình yêu và sự cho đi vô điều kiện, không bao giờ cạn kiệt của anh. Mặc dù Ẩn Trúc biết những điều ấy không thể là mãi mãi, cũng giống như tình yêu không đòi hỏi, không biên giới của cô dành cho Ngô Dạ Lai cuối cùng cũng phải thay đổi. Nhưng những gì đã trải qua cứ như một ngọn núi sừng sững phía sau cô. Ngoảnh đầu lại chưa chắc đã nhìn thấy anh, nhưng cô biết anh sẽ vẫn luôn đứng ở đó, ánh mắt vẫn hướng về phía cô.
"Em muốn nói gì?", cuối cùng thì Thẩm Quân Phi không kiên quyết đuổi cô xuống nữa, cho xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe.
Nói gì đây? Ẩn Trúc cố gắng tìm một đề tài để nói, nhưng giờ đầu óc cô lại trống rỗng quá, nghĩ mãi mà không tìm ra câu nào dễ nghe để bắt đầu.
"Thẩm Quân Phi, em nhớ anh. Em không muốn nói gì cả, chỉ là em không muốn đi, không đành lòng đi", câu nói đó cứ thế buột ra, nước mắt cũng cứ thế tuôn rơi.
Thẩm Quân Phi đột ngột dừng xe lại bên vệ đường, cũng không cần biết chỗ này có được phép đỗ xe hay không, "Nhớ anh thì hay lắm sao? Nhớ anh thì có thể hùng hổ như thế sao?".
"Cũng chẳng có gì hay ho cả, chỉ là em muốn nói cho anh biết, thế thôi", Ẩn Trúc lau nước mắt, phủ khăn giấy lên mặt, người phải chịu ấm ức mới có quyền khóc lóc ỉ ôi, cô không có quyền khóc.
"Anh đã không còn muốn biết những chuyện đó nữa, chẳng liên quan gì đến anh cả."
Gần nửa năm nay, mặc dù Ẩn Trúc không có bất kỳ liên lạc trực tiếp nào với Thẩm Quân Phi, nhưng cô vẫn biết những tin tức liên quan đến anh, mà trong đó, thông tin đáng giá nhất chính là anh chưa có bạn gái mới.
Vì vậy, Ẩn Trúc không bị đánh bại như Thẩm Quân Phi nghĩ, đã gặp nhau ở đây rồi, cô không thể lại để mất anh. Cô lấy hai tay ôm mặt, "Chỉ cần không ai có quan hệ gì với anh thì quan hệ của hai chúng ta có thể từ từ khôi phục mà".
"Anh không có hứng", Thẩm Quân Phi trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Em cho rằng việc mình gặp nhau là tình cờ sao? Thực ra buổi trưa Thạch Chỉ có gọi điện thoại cho anh nói rằng buổi chiều em đi làm hộ chiếu. Anh đến là để xem xem, cuối cùng sau khi bận rộn xong ở chỗ Ngô Dạ Lai rồi, em có còn nghĩ cách để làm anh hồi tâm chuyển ý hay không?"