• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hạnh phúc ở phía cuối con đường (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16 Tham gia tiệc rượu.

Chiều nay cô phải về nhà sớm.

Ba tháng trải qua cuộc sống hôn nhân, cô mới biết sau hôn nhân vất vả như nào.

Còn chưa kể cô còn chưa từng mang thai, chưa từng trải qua cảm giác làm mẹ nhưng đã phải chăm ẵm một đứa trẻ năm tuổi.

Cũng may là Tiểu Minh yêu quý người mẹ như cô với lại thằng nhóc cũng thông minh, lanh lợi, hiểu chuyện chứ nếu như cuộc sống của cô giống như mẹ ghẻ con chồng trên phim chắc cô cũng không thiết sống nữa.

Nghe nói tối nay Thanh Trì phải tham dự buổi tiệc nào đó, còn mẹ chồng cô phải về quê từ hai hôm trước.

Căn nhà bây giờ chỉ có cô và Tiểu Minh.

Sau khi đón thằng bé từ trường về nhà, cô phải sắn tay áo xuống bếp làm bữa tối cho thằng nhỏ.

"Thiên, anh đã nhờ thám tử tra được tối nay khách sạn kia sẽ mở tiệc, hơn nữa vị khách bao trọn khách sạn năm đó cũng sẽ tham gia. Nếu may mắn chúng ta sẽ gặp được bà ấy."

Đăng cởi giày vào nhà, đem chiếc áo vest vắt lên sofa nói.

Vì biết lúc này không có ai ở nhà nên anh tùy ý tự do.

"Thật sao??? Tối nay em sẽ tới khách sạn đó một chuyến."

Đang nấu cơm cô chợt dừng tay lại.

Đây là cơ hội duy nhất của cô.

Nếu may mắn gặp được người tham gia năm đó, cô có thể có được chút tin tức của Vũ Trạch.

Cô phải nắm bắt cơ hội này.

Tuyệt không thể bỏ lỡ.

"Nhưng không có thiệp, em không thể vào được."

"..." Bàn tay bỗng siết chặt lại.

Thiệp mời???

Nếu không có, cô làm sao vào được đây?

"Đừng lo, em sẽ nghĩ cách. Tiểu Minh đang ở trên lầu, anh lên đưa nó xuống ăn cơm thôi."

Cô thở dài.

Nhất định phải tìm được cách vào khách sạn đó.

Ăn xong bữa tối, Đăng đưa Thiên và Tiểu Minh về ngoại.

Tối nay cô nhất định phải vào khách sạn kia, càng không thể để Tiểu Minh ở nhà một mình.

Cách duy nhất là đưa nó về ngoại, để tối nay nó ở với bố mẹ cô.

--------------------------------------------

"Bây giờ em vào trong kiểu gì đây? Vệ sĩ nghiêm ngặt như này làm sao vào được?"

Đứng ở góc tường, Đăng lo lắng thay cho em gái.

Mấy bữa tiệc lớn kiểu này thường vệ sĩ sẽ canh cửa rất nghiêm ngặt.

Không những kiểm tra thiệp mời còn phải kí tên trước khi vào cửa nữa.

Tuyệt đối không dễ dàng qua mặt như vậy.

" Anh đừng cuống, em cũng rất khẩn trương mà!"

Thiên cũng lo lắng không kém.

Cứ nghĩ sẽ vào được nhưng đứng trước tình hình này cô chỉ em dù có thoát được thiệp nhưng soát đến tên trên sổ kia thì càng không.

"Em là Trịnh Tiểu Thiên sao?"

Khi cả hai đang rối rắm tìm cách vào khách sạn thì giật mình bởi giọng nói khá trầm ổn.

"A... anh Hoài Thanh! Thật không ngờ gặp anh ở đây!"

Nhận ra thần tượng của mình, Thiên chợt quên hết việc chính, hớn hở ra mặt.

"Em cũng tham gia bữa tiệc này sao?"

Hoài Thanh nhìn Thiên một lượt.

Nhận ra bộ lễ phục trên người cô cộng với cách trang điểm tinh tế như này, anh liền đoán ra.

"A vâng, em muốn vào đó tìm một người nhưng lại không có thiệp, không qua được cửa."

Tin tưởng thần tượng một cách mù quáng khiến cô đem luôn việc bí mật nói toẹt ra.

Vừa nói xong liền ý thức được mình lỡ miệng, căng thẳng liếc nhìn anh trai.

Đăng cũng hết cách với đứa em gái, chỉ có thể méo mó cười mong người đối diện không hỏi nhiều.

Hoài Thanh nhận ra vẻ khó sử của hai người liền đề nghị giúp đỡ.

Dẫu sao cô bé này là fan hâm mộ nhiệt tình của anh, lại chính là cô sinh viên ưu tú nhất trong buổi thuyết trình tại đại học danh tiếng.

Cô bé này để lại cho anh ấn tượng khá sâu sắc.

Vậy nên chắc giúp đỡ cô bé một chút cũng không sao đâu nhỉ???

"Em đóng giả làm bạn gái của anh đi. Anh sẽ giúp em vào trong đó. Còn người này e là..."

"Dạ...Thật sao??? Hay quá! Cảm ơn anh! Anh ấy không quan trọng, mình em vào là được rồi. Cảm ơn anh nha thần tượng."

Hoài Thanh mỉm cười rồi đi về phía của. Thiên thấy thế liền tạm biệt anh trai, khoác tay thần tượng đi vào.

"Mời hai vị đưa ra thiệp mời!"

Vừa tới cửa, vệ sĩ đã ngăn hai người lại kiểm tra thiệp.

Một vệ sĩ khác đã đưa cuốn sổ ra chờ hai người kí tên.

"Xin hỏi, trên thiệp chỉ ghi mời một người vì sao anh lại đưa theo cô gái này?"

"Cô ấy là bạn gái của tôi. Không thể đem theo sao?"

Hoài Thanh bình tĩnh chất vấn ngược lại. Trong khi đó Thiên đã sớm đổ mồ hôi hột.

Nếu không qua thì coi như xong.

Hai về sĩ nhìn nhau chốc lát rồi đưa ra quyết định.

"Được rồi, mời hai vị ghi rõ họ tên rồi vào trong."

Vệ sĩ đưa bút cho hai người kí tên.

"Thần tượng, em dùng tên giả nhé! Trịnh Thúy Liên!"

Sau khi kí tên xong, cô ghé tai Hoài Thanh nói thầm.

Nếu dùng tên thật cô chết chắc.

Sau khi hai người tiến vào, theo sau chính là Thanh Trì cũng nữ thư kí của mình.

Khi anh nhìn đến quyển sổ kí tên thì chợt khựng lại trước dòng chữ ngay bên trên tên mình.

'Trịnh Thúy Liên' - cái tên vừa quen thuộc vừa ấn tượng với anh.

Liệu có phải cô ấy cũng đang ở thành phố này, trong tòa khách sạn này???

Thất thần hồi lâu, thư kí liền phải gọi anh, anh mới lấy lại tinh thần.

Liền gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.

Chín năm rồi, không ai ngốc nghếch còn ở đây chờ hoài một người mãi mãi chẳng quay về. Nhưng cái tên này thật sự gợi lại toàn bộ kí ức đã được chôn chặt trong tim.

Sau khi vào được bên trong, cô nhanh chóng tách khỏi Hoài Thanh đi tìm nhân viên hỏi về Cẩm phu nhân - Cẩm Ngọc Diệp.

Người phụ nữ năm đó bao trọn khách sạn chỉ để che giấu một bí mật gì đó chính là Cẩm phu nhân cô đang muốn tìm.

Cô đã hẹn thời gian với Hoài Thanh.

Anh sẽ đợi cô cùng về cho tới khi cô xong việc.

Vậy nên cô sẽ không lo bị phát hiện.

Lấy được số phòng của Cẩm phu nhân, cô liền đi thẳng lên lầu cao nhất của khách sạn.

Người cô cần tìm ở ngay trên lầu rồi.

Gặp được bà ấy, coi như cô đã tiến được một bước.

Cô sẽ mau chóng tìm được anh mà thôi.

Đứng trước của căn phòng cô muốn tìm, tâm không khỏi kích động. Vừa định tiến vào, chưa kịp chạm tay vào tay nắm cửa thì đã bị hai bảo tiêu chặn lại.

"Cô là ai? Tìm phu nhân có mục đích gì? Có hẹn trước không?"

"Tôi...tôi muốn tìm Cẩm phu nhân có việc rất quan trọng. Tôi không có hẹn trước... hai anh có thể thông báo với phu nhân một tiếng giùm tôi được không ạ? Khó khăn lắm tôi mới biết bà ấy tới đây... phiền hai anh..."

"Không có hẹn thì mời cô đi cho. Phu nhân không muốn gặp nhưng người tùy tiện như cô đâu."

Một trong hai bảo tiêu đẩy cô ra không chút thương hoa tiếc ngọc.

Cô cũng là một đại mỹ nhân đó.

Hai bảo tiêu đương nhiên gặp trường hợp này quen rồi, họ tất nhiên sẽ không vì cô là một cô gái mà nương tay.

Công việc của họ nếu nương tay thì coi như bỏ.

"Hai anh làm ơn, tôi thật sự có việc rất gấp, chỉ có phu nhân mới giúp được. Hai anh làm ơn hãy thông báo với phu nhân một tiếng giùm tôi được không? Tôi cầu xin hai anh đấy."

Cô sốt sắng chạy lại phía cửa cầu xin.

Cả đời của cô sẽ không cầu xin ai bao giờ trừ việc liên quan đến người con trai ấy.

Vì người con trai ấy, cô có thể vứt bỏ hết tôn nghiêm của mình.

"Có chuyện gì ngoài đó vậy?"

Có lẽ vì quá ồn nên người trong phòng cũng không kiên nhẫn cất tiếng hỏi.

"Phu nhân, bên ngoài có một cô gái nhất quyết cầu xin muốn gặp ngài."

Bảo tiêu không dám chậm trễ vội vàng bẩm báo.

"Cho cô ấy vào đi!"

Có lẽ Cẩm phu nhân không nghĩ tới là người tìm mình là một cô gái nên đành hạ giọng cho vào.

"Phu nhân! Mạn phép quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nhưng tôi thực sự có việc rất quan trọng muốn hỏi phu nhân."

Gặp được người mình muốn, cô không khỏi vui mừng. Biết hành vi quấy rối người khác là không nên đành phải hạ mình một lần nữa xin lỗi.

"Cô bé, cô muốn hỏi chuyện gì?"

Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của cô, Cẩm phu nhân cũng mủi lòng thương.

Cẩm phu nhân nhìn Thiên từ đầu tới cuối âm thầm phán xét trong đầu. Nhìn hành động, khí chất cũng có thể là thuộc vào hàng tiểu thư danh giá hơn nữa trang phục cũng không phải thứ rẻ tiền có thể mua được.

Chuyện gì quan trọng mà phải khiến cô bé vẻ ngoài xinh đẹp lại cao quý như này phải hạ mình cầu xin.

Cẩm phu nhân lấy làm thắc mắc.

Qua vẻ bề ngoài cùng khí chất toát ra từ người cô, bà có thể chắc chắn cô là thiên kim chi tử, phải hạ mình xuống đương nhiên không phải bị ép thì cũng là bấc đắc dĩ.

"Phu nhân, cháu muốn hỏi bà chuyện chín năm trước, bà thuê khách sạn này đã giúp một gia đình che giấu thân phận phải không ạ? Bà có thể cho cháu biết gia đình ấy đã đi đâu không? Chín năm cháu không tra ra tin tức, cuối cùng tới hôm nay chúa mới tìm được một chút manh mối liên quan đến bà. Bà, cháu cầu xin bà có thể cho cháu biết được không?"

Nước mắt rơi lã chã.

Cô đã không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân nữa.

Vì quá nhớ nhung, vì quá sốt ruột, vì quá vui mừng.

Chín năm của cô không thể uổng phí.

"Chín năm trước... chuyện này đã qua lâu lắm rồi! Sự việc năm đó cũng đã được hóa giải, không còn là bí mật nữa chỉ là tin tức vẫn bị che giấu mà thôi. Cháu không tra ra là phải."

Cẩm phu nhân trầm tư hồi lâu mới nhớ ra sự kiện chín năm trước. Đã rất lâu rồi bà không còn nhớ đến nó nữa. Hôm nay được một cô bé nhắc lại, bà mới sực nhớ ra đã có một thời gian dài bà vì bí mật đó mà liều mạng che giấu.

Cẩm phu nhân đỡ Thiên đứng dậy ngồi lên ghế sofa, bà lau nước mắt cho cô, cười dịu dàng.

"Cháu có thể bình tĩnh nói rõ cho ta biết được không?"

Thiên đem nước mắt lau sạch, sau đó hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh.

"Cháu là Tiểu Thiên, chính là cô bé năm đó, tên là Thúy Liên, cháu là bạn thanh mai trúc mã của cậu bé tên Vũ Trạch ấy. Cậu bé ấy chính là con trai của gia đình mà năm đó mà mọi người ra sức che giấu. Năm cháu gặp cậu ấy, đôi mắt vốn không thể nhìn được, trước khi đặt chân vào phòng phẫu thuật cậu ấy đã hẹn sẽ tìm cháu nhưng rồi chín năm bặt vô âm tín, cháu đành phải tự mình chờ đợi, tự mình tìm kiếm. Chín năm liền không có kết quả, không có tin tức, đã gần như tuyệt vọng mà bỏ cuộc. Cuối cùng cháu cũng đã có được tin tức. Cháu tìm ra bà là người chủ chốt năm đó giúp gia đình cậu bé ấy che giấu thân phận."

Cẩm phu nhân ngẩn người hồi lâu.

Bà không ngờ cậu bé ngày đó là chính là bạn thanh mai trúc mã của cô bé này.

Có thể chờ đợi, tìm kiếm một người gần mười năm, xem ra tình cảm là không tệ.

Có thể làm được như vậy, năm đó cô cũng chỉ mười bốn tuổi mà thôi.

Vì một lời hứa, không tiếc thanh xuân mà đánh đổi.

Chỉ là bà cũng không biết nó có đáng hay không.

Tuổi trẻ thật sự là ngông cuồng.

Đáng tiếc bà không có được tuổi trẻ nhiệt huyết như thế. Xem ra vẫn phải suy nghĩ xem nên giúp cô bé này ra sao.
Chương 17 Bí mật của chín năm trước.

Ngồi đối diện với Cẩm phu nhân, Thiên hết sức căng thẳng. Thân thể cứng đờ.

Cô lo sợ bà không cho cô biết sự thật.

Lo sợ bà sẽ không nói cho cô.

Nói gì thì nói, chuyện năm đó đã phải dùng một thế lực lớn như thế để che giấu đương nhiên sẽ khó tiết lộ ra ngoài rồi.

Mặc dù Cẩm phu nhân nói cho tới hiện tại đã không còn gì là bí mật nữa nhưng Thiên cũng không dám trút bỏ đi gánh nặng trong lòng.

Bí mật che giấu nhiều năm như vậy mà vẫn khiến cho thám tử không tra ra được gốc rễ mọi chuyện thì sao có thể nói là đơn giản được.

Nếu bây giờ dễ dàng bị tiết lộ, cô cũng thực coi thường.

"Có thể... cho cháu biết chuyện của năm đó không?"

Thiên ấp úng. Cô sốt sắng nhìn Cẩm phu nhân.

Cẩm phu nhân đang suy nghĩ chuyện quá khứ nên không nhập tâm lắm.

Đợi Thiên gọi mấy tiếng bà mới hoàn hồn.

Khẽ thở dài

"Cháu gái, chuyện năm đó khá là rắc rối! Trước khi ta giải đáp cho cháu, cháu có thể cho ta biết vì sao cháu lại tìm suốt chín năm mà không từ bỏ như vậy không?"

Vì sao???

Câu hỏi này cô cũng đã từng đặt ra vô số lần tự hỏi bản thân.

Vì cái gì phải ngu ngốc tìm người gần mười năm?

Vì cái gì tìm kiếm một người mà ngay cả mặt cũng không biết?

Vì cái gì phải cố chấp như vậy?

Cô cũng không biết vì cái gì nữa.

"Có lẽ là vì một lời hứa!"

Nói ra câu này chính cô cảm thấy ngờ vực bản thân hơn.

Nhưng đó lại chính là đáp án mà cô tin tưởng hơn cả.

"Lời hứa đó với cháu quan trọng đến vậy? Có thể khiến cháu kiên trì mười mấy năm, ta cũng thấy tò mò đấy!"

Cẩm phu nhân gật đầu suy tư.

"Có thể cho cháu biết không?"

Giọng nói của cô mang ý cầu khẩn.

Cô rất muốn biết chuyện xảy ra năm đó.

Chuyện xảy ra vào chín năm trước.

Gia đình họ Lâm vốn là một bang phái rất lớn mạnh trong thế giới ngầm khiến ai ai cũng phải kinh sợ.

Gia sản nhà họ đều do lợi ích từ việc buôn bán trong chợ đen đem lại.

Bang phái ấy làm mưa làm gió trong thế giới ngầm nhiều năm nay, gây bao trận máu tanh mưa máu.

Do được truyền từ đời này sang đời khác nên bang rất vững mạnh.

Đồng nghĩ với việc lớn mạnh phát triển chính là việc kết thêm rất nhiều kẻ thù.

Đây là một điều khó tránh khỏi.

Lâm Loan Phong - tức chính là ba của Vũ Trạch là người cuối cùng đem bang phái ấy chia rẽ, gia đình họ dần dần rút khỏi thế giới ngầm.

Nhưng việc đưa gia tộc rút khỏi thế giới ngầm đã tồn tại mấy chục năm nay là một điều rất khó.

Lâm Loan Phong vì muốn gia đình được hạnh phúc, sống êm đềm mà không phải chỉ suốt ngày lo sợ việc bị trả thù, ông đã mất mười năm liền đưa gia tộc rút khỏi thế giới ngầm.

Việc này đứng ra tiến triển rất thuận lợi nhưng điều mà họ không ngờ tới chính là trong lúc họ đang làm nốt các bước cuối cùng lặng lẽ rút khỏi phủi sạch quan hệ, không dính dáng gì tới việc này nữa thì lại bị phát hiện.

Bang phái khác cũng mạnh ngang hàng với gia tộc họ Lâm biết được việc này, hai bang cũng đã tranh cướp bao năm, khi biết gia tộc họ muốn rút khỏi thế giới ngầm, đương nhiên thừa nước đục thả câu, bắt đầu cho người truy sát.

Định rằng thù cũ nợ mới tính luôn một thể.

Vì để tránh gia đình bị truy sát, hoàn thành nhưng bước cuối cùng đem gia tộc thoát ly khỏi thế giới ngầm, ông đã liên hệ với thế lực hùng hậu của bang phái, đem mọi tin tức phong tỏa.

Sau đó liền đưa gia đình chuyển ra nước ngoài.

Mọi thông tin cá nhân, các mối quan hệ đều được phủi sạch sẽ.

Sau khi đưa gia đình ra nước ngoài xong, Lâm Loan Phong đã dặn dò Cẩm Ngọc Diệp - một sát thủ được cha của ông tự tay bồi dưỡng làm trợ thủ đắc lực cho ông.

Bọn họ lựa chọn khách sạn XX - một trong những sản nghiệp nhà họ Lâm nhằm chấm dứt mọi ân oán trong thế giới ngầm.

Lâm Loan Phong tách nhỏ bang phái, chia cho bạn họ tài sản của Lâm gia để bọn họ tự sinh tự diệt, đi theo con đường đúng đắn.

Còn ông lựa chọn giả chết nhằm che giấu thân phận.

Bố trí xong tất cả, họ bắt đầu tung tin ra ngoài.

Bang phái đang đứng đầu bỗng nhiên nổi lên tranh chấp nội bộ rồi dần dần tách ra, thoát ly khỏi thế giới ngầm.

Riêng người đứng đầu bang phái bị người trong nội bộ ám sát, mất mạng.

Cứ thế trong thế giới ngầm Lâm gia chẳng còn địa vị gì nữa, biến mất hoàn toàn.

Kế hoạch thành công, Lâm Loan Phong thay đổi tên họ, làm hộ chiếu ra nước ngoài đoàn tụ với gia đình.

Ông bắt đầu lập nghiệp bằng số tiền còn lại của gia tộc từ đó phát triển lại bằng năng lực của bản thân.

Thay tên đổi họ, cuộc sống mới bắt đầu.

Gia đình ông gạt bỏ mọi quá khứ, sống vì tương lai của con cái sau này.

Tin tức về gia đình ông được các thành viên trong bang phong tỏa hoàn toàn. Không còn tra ra được gì nữa.

Cứ thế gần chục năm nay, trong thế giới ngầm chẳng còn ai nhớ tới gia tộc họ Lâm đã từng tồn tại.

----------------------------------------------------------

Đem toàn bộ nước chút lên mặt cho tỉnh táo, Thiên cũng hồi phục lại trạng thái của mình.

Cô thật sự không ngờ tới gia đình Vũ Trạch lại chính là gia tộc làm việc trong thế giới ngầm.

Càng không ngờ tới người đàn ông luôn tỏ ra ôn hòa, ấm áp - ba của Vũ Trạch lại chính là người đứng đầu một bang phái hoạt động trong thế giới ngầm.

Mặc dù bất ngờ như thế Thiên lại càng thấy thất vọng.

Cô không có chút tin tức nào về nơi ở hiện tại của Vũ Trạch hết.

Cẩm phu nhân nói sau khi bang tan dã thì hai năm sau mọi người cũng không ai liên lạc lại được với Lâm Loan Phong.

Tin tức của ông ở nước ngoài cũng mờ nhạt, dần biến mất.

Bây giờ bọn họ vốn cũng không biết gia đình họ ở đâu.

Thử hỏi cả tối hôm nay cô thu hoạch được gì?

Ngoài việc biết về gia thế hiển hách của nhà anh thì cô chẳng còn biết thêm gì nữa.

Tốn bao thời gian vậy mà một chút tin tức cô cũng không thu được.

Thất vọng!!!

Đẩy của nhà vệ sinh ra ngoài với trạng thái thất thần Thiên liền va vào một người khác.

"Xin lỗi!"

Cúi người xin lỗi mà ngay cả người mình xin lỗi cũng không thèm nhìn cứ thế bỏ đi thẳng.

"Trịnh Tiểu Thiên???"

Bước chân của cô chợt khựng lại.

Giọng nói này, ngữ khí này... cô không nghe nhầm đấy chứ?

Lặng lẽ quay đầu nhìn người người gọi tên mình.

Không sai mà, cô vậy mà va phải Lâm Thanh Trì.

Cuộc sống.... trong lòng cô đang không ngừng gào thét nguyền rủa ông trời.

"Cô vào đây... bằng cách nào?"

Thanh Trì đem ngữ khí bức người nghi hoặc hỏi Thiên. Bàn tay đã vô thức nắm chặt.

Anh không mong đáp án mình nghe được từ miệng của cô.

"Em xong chưa vậy chúng ta về thôi."

Hoài Thanh đợi cô lâu quá liền đẩy cửa đi vào.

Chết rồi!!!

Trong lòng Thiên bây giờ đang gào thét một trận.

"Tôi...chuyện này...ừ thì là..."

Thiên ấp úng bẻ ngón tay. Cô nên giải thích như nào bây giờ.

Hoài Thanh bỗng cảm thấy không khí có vẻ khác thường, lúc này anh mới để ý người đang đối diện với Thiên.

Anh tuấn, soái khí nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo.

Nhìn qua hình như còn đang tức giận.

Không biết nên làm thế nào, Thiên liền xoay người dứt khoát kéo Hoài Thanh đi thẳng ra khỏi bữa tiệc.

Thanh Trì nhìn một loạt động tác của cô liền thấy khó chịu.

Vì cái gì thấy khó chịu???

----------------------------------------------------

"Hoài Thanh, cảm ơn anh đã giúp đỡ em. Chuyện tối nay nhờ anh giữ bí mật giùm em ạ!"

Thiên cúi đầu cảm ơn anh.

Nếu không nhờ có anh ấy giúp đỡ cô cũng không thể vào được bên trong.

"Không sao đâu, em đừng có khách sáo. Nhưng mà người vừa nãy..."

"Anh Hoài Thanh, anh cứ xem như chưa thấy gì đi. Em không nói rõ cho anh hiểu được."

Thiên dứt khoát ngắt lời của anh.

Hoài Thanh thấy vẻ cương quyết của cô liền ậm ừ cho qua, không hỏi nữa.

Đợi cho xe của Hoài Thanh đi khuất hẳn rồi, cô mới lén lút đi về hướng khác, kéo cửa xe một mạch nặng nề ngồi vào.

"Không sao chứ? Thu hoạch được gì không?"

Đăng đang ngủ gật chợt bị tiếng động làm giật mình tỉnh dậy. Ngáp một cái rồi mới quay sang hỏi em gái.

Mất sạch cả hình tượng.

Thiên lắc đầu buồn bã.

Biết được tin tức nhưng lại là nguyên nhân anh ấy chuyển đi chứ không biết hiện tại đang ở đâu.

Điều tra lâu như vậy cứ nghĩ sẽ có được kết quả, vậy mà...

"Thôi đi về. Em định về ngoại hay về nhà chồng đây?"

Để em gái bớt buồn, Đăng nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Em gặp Thanh Trì trong bữa tiệc. Tối nay để Tiểu Minh ở nhà ngoại đi. Anh cho em về nhà chồng!"

Cô phải về giải thích cho Thanh Trì biết.

Nhìn dáng vẻ hồi nãy của anh là đủ biết anh tức giận tới nhường nào rồi.

Cô dám bỏ lại con trai anh ta, một mình tham gia tiệc rượu.

Chắc chắn anh ta coi cô không làm tròn trách nhiệm của người mẹ cho xem.

Đăng nghe cô muốn về nhà chồng liền quay sang nghi hoặc nhìn em gái.

Gặp Lâm Thanh Trì???

Nếu vậy nghĩa là tối nay cô ra ngoài bị bại lộ.

"Không sao chứ?"

Đăng nheo mắt nhìn em gái. Trẫn tính hỏi lại một lần nữa.

Hớ... Thiên cười nhìn anh trai lắc đầu.

Chắc là không sao đâu nhỉ???

Thiên cúi đầu tự an ủi bản thân.

Cô phải tìm lí do ra sao để giải thích việc tối nay đây.

Quan hệ giữa hai người vẫn chẳng thay đổi chút nào cả nhưng vẫn sống chung được.

Nếu như tối nay anh ta biết lí do thì liệu có cuộc hôn nhân này có tan tành luôn không?

Với cô thì dù li hôn cũng không sao nhưng mà hiện tại...

"Anh trai, đi quán mì ăn đêm trước đi! Em đói!"

Trước khi đối mặt với giông bão chi bằng ăn no đã.

Bụng cô đã cồn cào lắm rồi.

"Đến nước này rồi mà em còn có tâm trạng ăn uống?"

Đăng nghi hoặc nhìn em gái. Đầu óc nó liệu có bị lẫn lộn hay không?

Không nghĩ lí do mà về trả lời với Thanh Trì mà lại còn tâm trạng đi ăn uống.

Anh cũng bó tay chấm chân với em gái mình.

"Có sao đâu anh? Đằng nào cũng thế thôi. Ăn no cái đã. Đi nhanh lên anh!"

Thiên nhún vai tỏ vẻ.

Với cô thì việc đã xảy ra rồi thì cứ xảy ra đi.

Không thể ảnh hưởng tới tâm trạng ăn uống của cô mà.

Chỉ cần có ăn là cô vui rồi.
Chương 18 Cưỡng hôn.

Về tới nhà cũng đã hơn mười hai giờ.

Cả căn nhà tối thui không một bóng đèn nào được thắp sáng.

Kì quái ha!

Giờ này đúng ra Thanh Trì phải về rồi chứ.

Thiên đưa tay gãi đầu thắc mắc.

Không có lí nào cô đã cố gắng kéo dài thời gian về nhà muộn mà anh vẫn chưa về.

Đẩy cửa bước vào nhìn thoáng qua trong bóng tối, Thiên chợt thấy lạnh sống lưng.

Lắc đầu trấn tĩnh cô mới dịch chuyển từng bước lần mò công tắc đèn.

Tối như này quá đáng sợ đi!

Thế nhưng thật trớ trêu thay... cái công tắc dù cho có bật thế nào cũng không lên đèn.

Hỏng rồi!!!

Nước mắt thi nhau rớt trong tưởng tượng.

Tối như này lại là nửa đêm nữa chứ. Không phải là có ma đi.

Đem điện thoại lôi ra trong túi sách rồi nhờ ánh sáng yếu ớt kia đi lên lầu.

Ban đêm, tiếng dép lê chạm vào cầu thang gỗ vang lên tiếng 'cộp, cộp' nghe thật rùng mình.

Không ngừng niệm phật trong đầu gạt bỏ đi sợ hãi, cuối cùng cô cũng chạm tới cánh cửa phòng ngủ.

Cạnh!

Á...

Tiếng thét vang vọng cả căn nhà.

Dưới tác dụng của bóng đèn ngủ vàng vọt yếu ớt, Thiên cố gắng trẫn tĩnh lại đối diện.

Đứng trước mặt cô lúc này là Thanh Trì.

Anh chỉ đứng yên lặng lẽ nhìn bộ dáng sợ hãi kia của cô mà không nói lời nào.

"Anh...anh..."

Thiên vỗ ngực hít thở.

Khi nãy vừa đẩy cửa bước vào liền va phải người khiến cô giật mình tưởng ma.

Lúc này nhìn con ma - Thanh Trì trước mặt mà cô vẫn đổ mồ hôi hột.

"Anh ta là ai?"

Thanh Trì đột ngột lên tiếng, ngữ khí càng đáng sợ hơn. Có lẽ là tâm trạng thực sự không tốt.

Thanh Trì vẫn khoác trên mình bộ vest tham dự tiệc tối mà Thiên bắt gặp ở cửa nhà vệ sinh, một tay cầm ly rượu lắc nhẹ cổ tay khiến rượu trong ly sóng sánh vô cùng đẹp mắt.

"... Đó là đàn anh của tôi, luật sư rất nổi tiếng Triều Hoài Thanh!"

Xua tan đi nỗi sợ hãi, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô lách qua người anh đi về phía giường nhưng chưa kịp đi quá ba bước cô liền bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại khiến cả lưng cô đập vào cửa. Theo đó là âm thanh vỡ vụn của ly rượu rớt xuống sàn nhà.

Thiên có thể cảm nhận được chất lỏng sóng sánh khi nãy đã bắn lên bắp chân mình giờ đang lặng lẽ chảy xuống.

Cảm giác đau nhói truyền đến trên lưng vì hành động bất thường của Thanh Trì khiền cô nhíu mày.

"Người yêu?"

Thanh Trì đè chặt tay cô vào cửa gặng hỏi.

Trong mắt anh bây giờ bừng bừng lửa giận cùng kìm nén.

"Đau! Anh bị sao vậy hả? Người yêu hay không thì liên quan gì tới anh!"

Vừa dứt lời, môi của cô đã bị chặn lại bởi môi của Thanh Trì.

Phải, chính là Thanh Trì anh mạnh mẽ ép môi mình xuống cưỡng đoạt môi của Thiên.

Thiên trợn to mắt nhìn anh. Trái tim vô thức đập "thình thịch".

Đôi môi đã cảm thấy đau rát vì bị anh dùng lực mút quá mạnh.

Lâm Thanh Trì điên rồi sao???

Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh anh càng ghì chặt. Đem môi của cô mà hôn đến phi thường lợi hại.

Không khí gần như bị rút cạn, cô hé môi lấy chút không khí.

Thanh Trì thừa dịp đem lưỡi mình đẩy vào quấn quýt rây rưa với cô.

Đến khi cô gần như không thở được nữa, lúc này Thanh Trì mới buông cô ra mà thở gấp.

"Cô là vợ tôi, không cần phải nhắc lại chứ?"

Thanh trì cảm thấy vừa nãy mình đúng là điên rồi.

Nhưng anh rất tức giận khi nghe cô nói câu 'không liên quan gì đến anh'. Vì thế anh cưỡng hôn cô.

"Vợ? Ý anh là quan hệ vợ chồng đấy hả?"

Thiên vẫn không ngừng thở gấp, đôi môi sưng tấy run run mở miệng.

Thanh Trì nhìn thái độ hờ hững cười nhạt của cô liền nhíu mày.

"Chẳng phải chỉ là kết hôn trên danh nghĩa thôi sao?"

Cô dựa lưng vào cửa, ngồi thụp xuống mệt mỏi cười nhạt.

Thanh Trì ngẩn người khi nghe năm chữ ' kết hôn trên danh nghĩa '!

Phải rồi, kết hôn trên danh nghĩa.

Bản hợp đồng đó là anh đưa ra, câu nói đó là anh nói.

Anh làm sao phản bác đây.

Thanh Trì quay người lại, đem huyệt thái dương xoa nhẹ để bình tĩnh hơn.

"Lâm Thanh Trì, tôi không mong lần sau anh sẽ hành sử như vậy. Chuyện hôm nay coi như chưa xảy ra đi."

Vừa quay người, bước chân của anh chợt khựng lại. Bàn tay vô thức nắm chặt.

Anh khẽ nghiêng đầu lại nhìn cô.

Nhưng cô không ngửng mặt nhìn anh, đôi mắt nhắm lại cúi xuống nhìn mảnh vỡ tung tóe dưới sàn nhà.

Cô đang cố gắng an ủi bản thân mình rằng đó chỉ là cái hôn thôi mà.

Cô không yêu anh. Tim cô đập nhanh như vậy chỉ vì cô bất ngờ thôi.

Thanh Trì xoay người dẫm lên mảnh vỡ đi thẳng vào phòng tắm. Cũng may là chân Thành Trì còn đi dép lê trong nhà.

Việc anh hôn cô khiến cô ghét bỏ như vậy sao???

--------------------------------------------------

"Anh trai, anh đưa Tiểu Minh tới trường giúp em được không? Hôm nay em thấy không khỏe nên xin nghỉ rồi!"

Sáng sớm cô đã gọi điện cho Đăng để dặn dò.

Hôm nay cô thực không có tâm trạng tới trường.

Một phần là vì hôm qua cô không thu được tin tức gì về Vũ Trạch hết.

Hai là vì chuyện tối qua giữa cô và Thanh Trì.

Đến bây giờ cô vẫn không hiểu rốt cuộc tối qua vì sao anh lại làm vậy.

Việc cô có người yêu khiến anh ta tức giận tới như vậy sao???

Đem toàn bộ nghi vấn ném sạch ra khỏi đầu, cô lại nằm xuống chùm chăn ngủ tiếp.

Nếu cứ quanh quẩn trong mớ suy nghĩ đó, cô dám chắc bản thân mình sẽ thảm tới mức nào.

"Không đi học sao con?"

Bà Lâm thấy cô một thân quần áo ngủ, tóc tai rối bời từ trên nhà đi xuống liền vừa buồn cười vừa ngạc nhiên.

Đứa con dâu này sao mà ngủ dậy có thể tùy tiện như vậy chứ?

Không cần hình tượng hay sao hả trời!!!

Bà Lâm cảm thán.

Bà mới từ quê về lúc sáng sớm. Thấy nhà vắng tanh cứ nghĩ không có ai ở nhà.

Vậy mà vừa dọn dẹp lại phòng bếp xong thì thấy con dâu lững thững đi xuống.

"Ôi mẹ... sao mẹ về mà không báo với con!"

Thiên giật nảy mình lùi lại. Hết nhìn mẹ lại nhìn bản thân mình.

Cô quay mặt sang cái gương bên tường thì lập tức sững người lại.

Hình tượng của cô... ôi mất sạch rồi!!!

Ngay lập tức chạy biến lên trên lầu thay quần áo trải lại đầu tóc cho gọn gàng.

Bà Lâm cười nhìn theo bóng dáng của cô.

"Mẹ, cây xoài trước cổng kia ăn được không thế?"

Thiên lấp ló cái đầu nhìn mẹ hỏi nhỏ. Cô tia cái cây này lâu lắm rồi mà hôm nay mới có quả chín.

Bà Lâm nghe cô hỏi liền đánh mắt ra phía sân nhìn cái cây rồi lại nhìn con dâu nheo mắt.

"Cho con trèo lên hái nha!"

Thiên hí hửng. hai mắt sáng rỡ.

"Cho con đấy! Trèo cẩn thận. Thang ở nhà kho có đấy!"

Bà Lâm cũng đến bó tay với biểu cảm của cô nên chỉ có nước đồng ý.

Nghe được sự đồng ý của mẹ, cô liền chạy tót ra sân ôm theo cái rổ bắt đầu chinh phục cái cây hái xoài.

Bốp.

"Á!"

Một trái xoài chẳng may trượt khỏi tay cô rơi xuống đất.

Hình như trái xoài ấy va phải cái gì kêu bốp một cái liền đó tiếng rên cũng bật ra.

Thiên nghe tiếng rên, nghi hoặc cúi người nhìn xuống.

Trái xoài kia...chính xác rơi trúng đầu một anh chàng. Và anh ta đang ngước cổ lên tìm người gây chuyện.

"Xin lỗi!"

Thiên nhảy từ trên cây xuống, nhẹ nhàng đáp trước mặt anh nói câu xin lỗi.

Tư thế vô cùng tiêu soái đẹp trai.

"Xin lỗi??? Cô tưởng một câu xin lỗi là xong à? Ôi cái trán của tôi?"

Anh ta nheo mắt nghi hoặc nhưng sau đó lại ôm cái trán nhăn nhó nhìn cô hung hăng mắng.

"Đưa tôi xem!"

Thiên thấy vậy liền tiến lại gần, nắm cổ áo anh ta kéo xuống đối mặt với mình rồi nhìn vết sưng trên chán.

"Cô..." Thình thịch...thình thịch...

Anh ta mở to mắt nhìn Thiên, trái tim vô thức đập nhanh hơn một nhịp, hai tai cũng dần đỏ bừng.

Lập tức đẩy Thiên ra ngại ngùng quay đi.

Lâm Tư Vũ anh chưa bao giờ cùng con gái tiếp xúc thân mật như vậy đâu.

"Chỉ là hơi sưng. Bây giờ cho tôi biết sao anh lại ở đây không?"

Thiên phủi tay dò hỏi.

Tự nhiên không đâu có kẻ xông vào nhà cô lại còn dính ngay quả xoài vào trán.

Đã vậy lại còn để cô phải xin lỗi.

Không thể chấp nhận được!

"Tôi mới là người hỏi cô câu đấy đấy! Cô là ai? tại sao lại dám trèo vào đây ăn trộm xoài như vậy?"

Lâm Tư Vũ chống nạnh, vênh mặt nhìn cô.

"Vũ, về rồi hả cháu? Ủa hai đứa làm gì vậy?"

Vừa lúc đó bà Lâm chạy từ trong nhà ra nhìn thấy hai người đang đối mặt gườm nhau liền choáng.

"Bác, cô ta bất trộm xoài của anh!"

Không để cô nói, Lâm Tư Vũ lập tức chỉ vào cô cáo trạng, còn đem cả cái trán sưng vù ra cho bà nhìn.

"Chỉ chỉ cái gì thế? Đó là chị dâu của cháu đấy!"

Bà Lâm thấy vậy liền quýnh lên giải thích cho anh ta.

"Chị dâu???"

Anh ta há hốc mồm lui về phía sau vài bước.

Cư nhiên người trước mặt trẻ hơn anh vài tuổi lại chính là chị dâu của mình.

Thiên cũng bất ngờ không kém.

Anh ta gọi mẹ chồng cô là bác, gọi chồng cô là anh, vậy cô chẳng phải chính là chị sao?

Giờ cô mới biết mình còn có em chồng đấy.

"Thiên, đây là Lâm Tư Vũ, em họ của Tiểu Trì. Con cứ gọi nó là Tiểu Vũ được rồi! Vũ, đây là Trịnh Thiên, vợ của anh họ con, đương nhiên sẽ là chị dâu của con! "

Nhận thấy giữa hai người bọn họ đương có xích mích, bà liền giải trử giới thiệu hai người với nhau.

"Không phải chứ? Chị dâu của con sao lại trẻ như này..."

Vũ vỗ trán cảm thán. Cậu không ngờ người trước mặt cư nhiên lại là vợ của anh họ, chị dâu của mình.

Lại còn có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi nữa!

Khá quen thuộc.

"Em họ??? Được đấy! Còn không xin lỗi chị dâu đi? Vừa nãy cậu vô lễ với ai?"

Biết được chức của mình cao hơn liền cậy quyền vênh mặt lên hỏi tội.

Em chồng này của cô cũng khá đẹp trai đi. Đáng tiếc lại dám đắc tội với cô.

Đương nhiên không cho sắc mặt tốt rồi!

"Hứ...là chị sai xin lỗi là phải rồi. Còn nữa là do chị động tay động chân với em trước, em không biết chị là chị dâu của em đương nhiên em phải bật lại rồi!"

Vũ già mồm cãi cố. Mặc dù là chị dâu nhưng cậu cũng không thể nhượng bộ.

Cậu không sai nha.

Được cái chị dâu của cậu cũng rất xinh nha, lại còn rất cá tính. Vũ nhớ lại khoảnh khắc người trước mắt anh tuấn tiêu sái từ trên cây đáp xuống đất mà đánh giá.

Không biết đâu lúc nhìn thấy chị ấy vênh mặt hỏi tội cậu, cậu đã có ý định đem chị ấy cưa đổ đấy.

Đáng tiếc lại là hoa đã có chủ, mà chủ đó lại chính là anh họ của cậu chứ.

"Cậu... Được rồi, không đánh không quen biết! Chào em Tư Vũ!"

Thiên nín cơn giận, bày bộ mặt tươi cười nhìn Tư Vũ.

Thịch...

Lần nữa tim của cậu đập lệch nhịp.

Nụ cười kia vậy mà khiến cậu rung động lần nữa.

"Chào chị Thiên! Rất vui được quen biết với chị!"

Lấy lại sắc mặt, cậu cũng cười tươi ôm cô một cái.

"Á...Chị...sao chị véo em?"

"Ai mượn cậu dám vênh mặt với tôi!"

Cô buông Tư Vũ ra cười khinh thường rồi ôm rổ xoài nghênh ngang rời đi.

"Hai cái đứa này..."

Bà Lâm cũng đến bó tay với hai người.

Riêng Vũ thì mếu máo xoa cái eo vừa bị cô véo, mước mắt mước mũi tèm lem đi vào nhà.

Số của cậu...thật đen a!
Chương 19 Ghen???

"Cậu chán sống rồi hả Lâm Tư Vũ!!!"

Giọng nói oang oang của Thiên vang lên khiến cho cả nhà đều phải bịt tai nhăn mặt.

Kinh khủng.

Quá kinh khủng.

Vũ thấy bộ mặt tức xì khói của Thiên thì ôm bụng cười nhăn nhó.

Trêu chị dâu này quá vui đi!

"Hai đứa..., Thiên, tại sao lại ướt như chuột lột thế này hả con?"

Bà Lâm cũng cạn sa mạc lời. Chỉ vừa gặp nhau mà tại sao lại có thể...

Vài phút trước!

Vì cái trán bị sưng nên Vũ cứ theo sau Thiên lải nhải đòi bồi thường.

Thiên đau đầu quay ra quát hắn vài lần nhưng hắn lại cứ trơ trẽn lẽo đẽo theo sau. Cái miệng thì khỏi nói cũng biết lắm lời như nào.

Lúc cô vào nhà tắm xách xô nước đem ra sân đổ đi, hắn ta cũng theo vào.

Vừa nâng cái xô lên, xoay người chưa kịp nhìn đường thì đâm xầm vào người Vũ, cả hai liền giật mình lùi lại phía sau vài bước.

Đã vậy hắn ta còn cứ khư khư chặn cái cửa, một hai phải bắt cô xin lỗi.

Lửa giận bừng bừng, cô đem xô nước trong tay chuẩn bị hất ướt hắn ta.

Chỉ là chưa kịp động thủ, Vũ đã nhanh tay hơn tiến lại gần đem xô nước kia đảo một vòng.

Kết quả cứ thế úp thẳng vào người cô.

Ướt từ đầu đến chân!!!

"Chị dâu, chị mau đi tắm đi...haha...Nếu không lộ hàng... haha... thì đừng trách em..."

Vũ cố gắng nhịn cười nhắc nhở.

Vì đang là mùa hè nên cô mặc áo khá thoải mái. Bây giờ bị ướt sạch, chiếc áo phông trắng cứ thế trở nên trong suốt nhìn thấy cả nội y màu hồng nhạt bên trong.

Thiên cúi xuống đỏ mặt liền chạy vù ra khỏi nhà tắm lên tầng thay đồ.

"Thằng biến thái chết tiệt!" Vùa chạy đi còn không quên quay lại mắng Vũ một câu.

"Con...còn không mau lấy chổi lau nhà đi!"

Bà Lâm nén cười mắng Vũ.

Vũ thấy vậy liền lè lưỡi rồi đi cầm chổi lau đi vết nước kéo dài từ nhà tắm lên tới tầng.

-------------------------------------------------

"Mẹ, con đi đón Tiểu Minh về ạ!"

Nói rồi với lấy chìa khóa xe máy của Thanh Trì tung tăng chạy ra lấy xe.

"Chị dâu, em đi nữa! Em lái ô tô nè!"

Vũ nghe thấy Thiên muốn đi đón Tiểu Minh liền phi từ trên tầng xuống đòi đi cùng.

Ok!!!

Thế rồi cô đem cái chìa khóa trong tay quăng lại kệ tủ, theo Vũ lên xe đi đón Tiểu Minh.

"Chị dâu, chị yêu anh Thanh Trì chứ?"

Vũ vừa lái xe, vừa hỏi chuyện hôn nhân của cô và Thanh Trì.

"Sao cậu hỏi vậy?"

Thiên đang nghịch điện thoại liền dừng lại ngước lên nhìn Vũ, ngây thơ hỏi.

"Tò mò thôi chị! Lúc mà vợ trước của anh ấy mất, anh ấy đã nói sẽ chẳng tái hôn nữa. Em nghe nói là anh ấy sẽ đi tìm lại mối tình đầu của mình. Nhưng mà em hỏi tình đầu của anh ấy là ai thì anh ấy lại bảo không biết. Chị nói xem như vậy thì làm sao lại kết hôn với chị?"

Lâm Tư Vũ trầm tư kệ lại chuyện cũ.

Cậu ta đương nhiên hiểu tính cách của anh họ mình. Đã nói không thì chắc chắn không có ngoại lệ.

Thế nhưng lần này cư nhiên cậu trở về liền đã kết hôn. Cậu lại hoàn toàn không được biết.

Có lẽ nào Thiên lại là....

"Tôi lấy anh ta vì Tiểu Minh mà. Yêu hay không quản làm gì!"

Thiên cụp mắt lặng lẽ nói.

Vũ nhíu mày bất ngờ.

"Chị dâu, Tiểu Minh ra rồi, chị xuống đón thẳng bé đi!"

Vũ dừng xe bên đường ngước nhìn cổng trường tìm bóng dáng cháu trai.

"Đừng gọi tôi là chị dâu!"

Cô nói rồi đẩy của xe đi xuống đón Tiểu Minh.

Vũ nhìn theo bóng lưng của Thiên mà tâm không ngừng sao động.

Chiếc xe dần lăn bánh cuối cùng dừng ở một quán kem không cách nhà bao xa.

Ba người cùng nhau đi vào gọi luôn ba cốc kem ăn cho mát.

"Dừng lại!"

Thanh Trì đang ngồi trong xe xem tài liệu, vô tình đưa mắt nhìn ra thì thấy Thiên cùng con trai và một người nữa đang ngồi trong quán liền nhíu mày.

Người đối diện cô và con trai anh tuyệt đối không phải là anh trai của cô....vậy là ai?

Nói sao nhỉ???

Hình như anh thấy khó chịu khi cô cười tươi như vậy.

Đóng sấp tài liệu quẳng sang một bên ghế, sau đó xuống xe lệnh cho tài xế lái về trước, còn bản thân thì tiêu soái bước vào quán kem đi thẳng tới chỗ ba người kia.

Khách trong quán đột nhiên thấy có soái ca bước vào liền ồn ào không ngớt.

"Lâm Tư Vũ, em về mà không nói với anh một tiếng, vậy mà lại dám lôi vợ con anh đi ăn kem thế này..."

Vừa tới gần Thanh Trì đã nhận ra đó là em họ mình, thế nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, chỉ là giọng nói vẫn thờ ơ lạnh lùng như vậy.

"Anh/Ba..."

Ba người đồng thanh thốt lên nhìn Thanh Trì vẻ mặt ngạc nhiên.

"Đồ lạnh không tốt cho cổ họng của Tiểu Minh, lần sau bớt đưa thằng bé ra ngoài ăn kem đi!"

Thanh Trì thoải mái ngồi xuống cạnh Vũ nhắc nhở.

Ồ!

Thiên bụng má súc thêm thìa kem bỏ vào miệng.

Cố tình bỏ ngoài tai lời anh nói.

Quản nhiều!!!

Tiểu Minh thấy ba nói như vậy liền xụ mặt xuống, lặng lẽ xúc kem.

Vũ hết nhìn anh trai lại nhìn sang Thiên và cháu trai ái ngại cười.

Không khí căng thẳng quá đi!

Đợi ba người ăn xong, Vũ liền lái xe đưa cả nhà về.

----------------------------------------------------------

"Chị dâu, chị học ngành gì vậy?"

Vũ đứng rửa bát cạnh Thiên vô cớ hỏi.

"Hử... học Luật!" Thiên dừng tay nhìn Vũ trả lời.

"Thật sự? Bao giờ tốt nghiệp thế?"

Vũ ngạc nhiên nhìn cô hỏi. Cậu không ngờ cô sẽ học Luật.

"Cũng sắp rồi. Cuối năm nay là kết thúc!"

Cô nhún vai thờ ơ trả lời. Cuối năm liền tốt nghiệp, nghĩa là tròn mười năm xa cách.

Thời gian trôi thật nhanh!!!

"Vũ, ra anh nhờ cái!"

Ngoài phòng khách, Thanh Trì thấy bóng hai người thân thiết trò chuyện liền kiếm cớ gọi Vũ lên nhà.

Ghen sao???

Khá giống đấy!!!

Vũ thấy anh gọi liền lau tay đi lên nhà, để lại bát đũa còn lại cho Thiên rửa nốt.

"Nhìn mô hình đó xem thiết kế như vậy được chưa?" Thanh trì nhìn chiếc mô hình ở góc nhà hỏi Vũ.

Vũ vốn học thiết kế đương nhiên xem mấy mô hình như này là hợp lí rồi.

Vũ thấy mô hình liền sáng mắt chạy tới ôm ra giữa nhà xem xét. Thế nhưng vừa quan sát kĩ cậu đã nhăn mặt.

"Anh, mô hình này ai thiết kế vậy? Sao có thể thảm như này. Phế rồi hay sao?"

"Khụ...khụ...vậy anh mới nhờ em xem xét!"

Thanh Trì che tay hắng giọng.

Thật ra mô hình đó bị hỏng, anh cũng chuẩn bị quăng nó vào sọt rác nhưng mà nhìn thấy cảnh hai người thân thiết liền lấy nó ra làm cái cớ để tách hai người ra.

Nham hiểm! Quá nham hiểm!

"Tiểu Minh, lên nhà học bài thôi con!"

Thiên lau tay nhìn Vũ và Thanh Trì, nhún vai gọi Tiểu Minh đang hăng say xem hoạt hình lên lầu.

Tiểu Minh nghe mẹ gọi liền chạy tới nhảy lên người cô đòi cô bế lên tầng. Nhất quyết không thèm đi bộ.

"Anh, cái này thì sửa sao được!"

Vũ nhăn mày nhăm mặt nhìn anh!

"Vứt đi!"

Thanh Trì thấy cô bế Tiểu Minh lên lầu rồi liền thong thả quay người đi lên.

Quạ...quạ...quạ...

Đùa sao???

Vũ rõ ràng thấy rằng mình đang bị chính anh họ chơi xỏ.

--------------------------------------------------

"Chị dâu, chị nghĩ sao về đăng kí bản quyền sáng chế?"

Tư Vũ nhân lúc Thiên xuống nhà lấy nước liền lân la tới ngồi cạnh cô hỏi.

Không có ý gì khác, cậu chỉ là muốn kiểm tra kiến thức về luật của chị dâu mình mà thôi!

"Theo quy định pháp luật, đăng ký sáng chế, một sáng chế được đăng ký bản quyền chỉ khi sáng chế đó đáp ứng được những điều kiện sau :

– Có tính mới: chưa bị bộc lộ công khai dưới mọi hình thức ở trong nước hoặc ở nước ngoài trước ngày nộp đơn đăng ký sáng chế hoặc trước ngày ưu tiên (trong trường hợp đơn đăng ký sáng chế được hưởng quyền ưu tiên).

– Có trình độ sáng tạo: căn cứ vào các giải pháp kỹ thuật đã được bộc lộ công khai các hình thức ở trong nước hay ở nước ngoài trước ngày nộp đơn hoặc trước ngày ưu tiên của đơn đăng ký sáng chế ( nếu đơn đăng ký sáng chế được hưởng quyền ưu tiên), sáng chế đó là một bước tiến sáng tạo và không thể được tạo ra một cách dễ dàng đối với người có hiểu biết trung bình về lĩnh vực kỹ thuật tương ứng.

– Có khả năng áp dụng công nghiệp: có thể thực hiện được vào việc chế tạo, sản xuất hàng loạt sản phẩm hay áp dụng lặp đi lặp lại quy trình là nội dung của sáng chế và đem đến kết quả ổn định."

Không sợ hãi, cô liền phun ra một loạt điều kiện được nêu trong luật pháp, từng câu từng chữ không sót một điểm nào.

Bản quyền sáng chế gì đó với cô không phải chuyện khó. Liên quan đến luật pháp càng không khó.

Tư Vũ kinh ngạc nhìn cô. Cậu phải dùng con mắt khác để nhìn chị dâu này rồi.

"Chị, thế chị nghĩ sao về luật hôn nhân?"

Không chịu buông tha, Tư Vũ liền đem vấn đề hôn nhân tới hỏi cô!"

"1. Hôn nhân tự nguyện, tiến bộ, một vợ một chồng, vợ chồng bình đẳng."

"2. Hôn nhân giữa công dân Việt Nam thuộc các dân tộc, tôn giáo, giữa người theo tôn giáo với người không theo tôn giáo, giữa người có tín ngưỡng với người không có tín ngưỡng, giữa công dân Việt Nam với người nước ngoài được tôn trọng và được pháp luật bảo vệ."

"3. Xây dựng gia đình ấm no, tiến bộ, hạnh phúc; các thành viên gia đình có nghĩa vụ tôn trọng, quan tâm, chăm sóc, giúp đỡ nhau; không phân biệt đối xử giữa các con."

"4. Nhà nước, xã hội và gia đình có trách nhiệm bảo vệ, hỗ trợ trẻ em, người cao tuổi, người khuyết tật thực hiện các quyền về hôn nhân và gia đình; giúp đỡ các bà mẹ thực hiện tốt chức năng cao quý của người mẹ; thực hiện kế hoạch hóa gia đình."

"5. Kế thừa, phát huy truyền thống văn hóa, đạo đức tốt đẹp của dân tộc Việt Nam về hôn nhân và gia đình."

không khó khăn, cô tiếp tục trả lời.

Đầu óc của tên Lâm Tư Vũ này bị úng nước hay sao?

Trịnh Thiên cô rõ ràng là sinh viên xuất sắc nhất khoa Luật vậy mà cư nhiên lại hỏi cô mấy câu mà sinh viên tầm thường cũng trả lời được.

Quá coi thường cô đi!

"Chị dâu, thế nhưng sao em cảm thấy chị với anh hai đâu có giống mấy điều mà chị vừa nêu đâu?"

Vũ chống cằm suy tư. Từ lúc cậu về tới giờ rõ ràng thấy quan hệ của cô với anh chẳng khác nào như nước với lửa.

'Đó là vì..."

"Lâm Tư Vũ, em hỏi hơi nhiều rồi đấy! Chuyện của vợ chồng anh chị em làm sao hiểu được."

Thanh Trì đặt chân vào phòng cắt ngang câu chuyện của hai người.

"Anh, em cũng chỉ là..."

"Bớt xem vào chuyện của vợ chồng anh chị đi! Anh chị chính là đang cãi nhau, cảm ơn em đã đứng ra giúp anh chị làm hòa."

Thanh Trì túm tay cô kéo dậy. Trước khi đi còn không kìm được căn dặn một câu.

Anh ghét kiểu tiếp cận thân mật của Vũ với Thiên.

(Chính xác thì ghen đi!)

--------------------------------
Tác giả:Ultr...Thanh Trì biết ghen rùi...
Tiểu Trì: Ai nói tôi ghen?
Tiểu Vũ: Em ghen nha!
Tiểu Thiên: Tôi cần các người ghen chắc. Vũ Trạch ơi...em tới đây...!!!
Chương 20 Tranh giành.

"Buông tôi ra! Lâm thanh Trì anh mau buông tôi ra!"

Thiên nhỏ giọng kêu anh nhưng chẳng được gì, ngược lại càng làm cho anh nắm chặt tay cô hơn.

Hai người giằng co không ai chịu ai.

Giận dữ trước hành động và thái độ phách lối của anh, cô hét lên đẩy anh ra bằng được.

Rầm!

Đem cánh cửa phòng đóng lại rồi, Thanh Trì mới đem tay cô thả ra. Quay lưng đối mặt với cô.

Thiên ôm cổ tay xoa nắn. Chỗ bị anh nắm đã đỏ lên rồi. Đủ biết lực khi nãy mạnh cỡ nào.

Mẹ nó nếu để lại vết bầm thì sao bây giờ!

"Trịnh Thiên, tôi nói cho cô biết chuyện hôn nhân giữa chúng ta đừng để người khác biết!"

Thanh Trì chỉ tay vào người cô, tức giận.

Nếu vừa nãy anh không xuống nhà lấy nước, liệu có phải cô đã định nói ra chuyện gì đó giữa hai người cho Vũ biết không?

Còn nữa, anh nghi ngờ rằng Vũ đang cố ý muốn tiếp cận cô.

"Lâm Thanh Trì, anh đừng quá đáng!"

Thiên nghe lời cảnh cáo của anh xong lửa giận lại trực tiếp bùng lên. Cô ngước mắt nhìn anh căm phẫn.

Thanh Trì nghe vậy liền nghiêng đầu muốn biết cô nói gì tiếp theo. Vẻ mặt thờ ơ.

"Anh... tốt nhất đừng quản quá nhiều! Chuyện giữa chúng ta để lộ ra càng khiến tôi mất mặt. Tôi không ngu ngốc!"

Thiên kìm nén lửa giận, đi về phía bàn học của mình.

Mặc dù cô đã nói với Thành biết rồi. Thế nhưng cô không hối hận khi đã nói cho Thành biết.

Mất mặt?

Kết hôn với anh lại khiến cho cô mất mặt sao?

Thanh Trì dõi mắt nhìn theo cô thế nhưng đáp lại anh chỉ là thái độ hờ hững của cô.

Vậy mà cô trực tiếp không thèm để ý.

Đứng trước cửa phòng của hai người lúc này là Lâm Tư Vũ.

Khi Thanh Trì kéo cô trở về phòng, Vũ cũng đứng dậy theo sau. Chuyện nãy giờ hai người nói, từng chữ đều lọt vào tai của Vũ rồi.

Anh họ và chị dâu vậy mà không phải là yêu nên cưới.

Nếu không yêu vậy thì Lâm Tư Vũ anh có cơ hội phải không!

Nhớ rằng hai năm trước cậu có trở về nước một lần, tạm thời ghé vào thành phố này bàn công việc.

Lúc đi ra khỏi khách sạn chẳng may cậu bị một người khác đâm vào.

Hai người vô tình gặp nhau nhưng cậu lại nhớ mãi không quên người va phải mình lúc ấy.

Đó chắc gọi là 'tiếng sét ái tình' chăng?

Sáng nay khi gặp cô, cậu đã ngờ ngợ... sau khi vào nhà rồi cậu mới nhớ ra...

Cái người mà cậu nhớ mãi không quên ấy thế mà ngang nhiên trở thành chị dâu cậu.

Nếu như lúc đó không phải vì chuyện làm ăn có vấn đề thì cậu đã quyết dịnh ở lại nước theo đuổi cô gái ấy rồi.

Tiếc là...

Thế nhưng ông trời lại vẫn cho cậu cơ hội.

Mặc dù cô và anh họ cậu đã kết hôn nhưng mà lại không hề yêu nhau.

Suy cho cùng cậu vẫn có cơ hội.

Chỉ cần hai người họ ly hôn, cậu có thể ở bên cô rồi!

Vũ xoay người đi về phòng mình.

------------------------------------------------------------

"Bác, chị với anh đi hết rồi sao?"

Vũ từ trên phòng xuống nhà.

Nhìn quanh một lượt chỉ thấy mỗi mình bác ở nhà, ngoài ra chẳng còn ai nữa cậu mới cất tiếng.

"Muộn lắm rồi cháu trai! Bọn chúng ra ngoài đi học đi làm được một tiếng rồi! Bây giờ cháu mới dậy thì..."

Bà Lâm cười cười nhìn dáng vẻ ngái ngủ của Vũ.

Nhìn cũng rất đáng yêu đi.

Ừm...cậu ngủ dậy hơi muộn.

Đại khái vì chưa quen múi giờ mà thôi.

"Bác, trưa nay chị với anh có về không? Còn cả Tiểu Minh nữa?"

Mở tủ lấy chai nước, Vũ làm như vô tình mà cố ý hỏi thăm.

"Anh với chị dâu con thì có, Tiểu Minh thì tới chiều!"

Bà Lâm vừa xem tivi, vừa thuận miệng trả lời.

"Bác, cháu ra ngoài, trưa cháu về!"

Nói dứt lười liền lên phòng thay đồ rồi lái xe đi.

Cậu bắt đầu theo đuổi chị dâu của mình thôi.

Tạm thời thì cứ thầm lặng, đợi hai người ly hôn rồi tấn công chớp nhoáng.

Rất hợp lí đi! / cười to /

-----------------------------------------------------------

"Chị dâu, em tới đón chị nè!"

Vừa thấy bóng dáng của Thiên, Vũ đã chồm từ trên xe xuống vẫy tay gào lên.

Cực kì không có hình tượng.

"Lâm Tư Vũ!!!"

Thiên mặt mày xanh lét vứt lại Vy và Thành chạy tới bịt miệng Vũ lại.

"Ưm...ưm...chị dâu ngạt thở!"

Vũ bất ngờ bị che miệng, nhất thời sặc nước bọt.

"Cậu bị điên rồi à? Gào cái gì vậy? Chuyện tôi kết hôn không được tiết lộ!"

Thiên buông tay ra thì thầm.

Cô đang giữ không được vậy mà hắn ta lại còn gào lên như thế.

Muốn cho cả trường biết hay sao?

Bimmmm....

Tiếng còi xe vang lên khiến hai người đang thì thầm to nhỏ giật mình.

Ngay sau đó cửa xe đẩy ra, Thanh Trì bước xuống lần nữa đem Thiên lôi vào xe của mình.

Thiên trợn mắt há mồm nhìn Thanh Trì rồi lại liếc tới chỗ Tư Vũ.

Này là trùng hợp hay là cố ý vậy nhỉ?

"Cảm ơn em đã đến đón vợ anh!"

Trước khi lên xe lái đi, Thanh Trì không quên quay đầu liếc xéo em họ.

Đứng nhìn chiếc xe của anh họ rời đi, Vũ ngớ người.

Vậy mà anh họ lại dám cư nhiên giữa đường tranh người với cậu.

Thành và Vy đứng bên đường chứng kiến một màn kia liền nhìn nhau cười cười.

Riêng Thành thì khác, anh cười nhưng trong lòng không thấy vui tẹo nào cả.

Nếu cậu vẫn cố chấp không buông thì vẫn có cơ hội đúng không?

--------------------------------------------------

"Chị dâu, nếm thử nó đi!"

Vũ đem một con tôm bỏ vào bát Thiên, cười thân thiện.

Không nói gì, Thanh Trì đưa đũa gắp ngay con tôm kia ra bỏ sang bát mình, sau đó lại gắp một con tôm từ bát mình bỏ sang bát cô.

Thật ra hai con tôm không khác nhau là mấy chỉ là con tôm mà Vũ gắp chưa lột vỏ, còn con tôm mà Thanh Trì gắp đã được anh lột vỏ cẩn thận.

Thiên hết nhìn con tôm lại nhìn Thanh Trì và Tư Vũ cắn đũa.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Không khác Thiên là bao, bà Lâm cũng tròn xoe mắt nhìn con trai và cháu trai.

Vũ thì đương nhiên là còn ngơ ngác hơn, cắn đũa ai oán.

"Anh..."

Thanh Trì dừng lột vỏ tôm ngẩng đầu nhìn ba người. Thấy ánh mắt ai cũng khác lạ nhìn mình liền hắng giọng.

"Bỏ tôm cho con gái trước hết phải lột vỏ. Bỏ nhầm!"

Câu sau đích thị là nói với mọi người.

Câu trước đương nhiên là lên lớp dạy Vũ.

Dứt lời liền lau tay, cầm đũa gắp con tôm từ bát của Thiên trở về bát của mình.

Chưa kịp đem con tôm bỏ vào miệng, Thiên đã rớt nước mắt nhìn nó trở về bát của ai kia.

Chẳng phải đã bỏ cho cô rồi sao?

Tại sao lại gắp trở về rồi?

"Chị dâu, em lột cho chị!"

Tận dụng cơ hội, Vũ liền lột liền một lúc ba con tôm đem bỏ vào bát của Thiên.

Tay của Vũ vừa thu về, đũa của Thanh Trì liền vươn ra nhắm thẳng vào bát của Thiên... gắp đi một con tôm.

Phải, chính là gắp đi một con tôm!

"Nhìn số lẻ không thuận mắt!"

Mỉm cười.jdf

"Thanh Trì, anh có bị sốt không thế? Mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế à?"

Không thể nhìn tiếp được, Thiên bèn buông đũa xuống đưa tay sờ trán của Thanh Trì. Miệng lẩm bẩm.

"Ăn đi!"

Thanh Trì tránh khỏi tay của Thiên đem miếng thịt bỏ vào miệng của cô rồi cúi xuống ăn tiếp.

Một lần nữa cả ba người đều thần người ra.

Vậy mà lại dùng đũa của chính mình nhét thức ăn cho người khác.

Không sợ bẩn sao???

"Mấy người làm sao vậy? Ăn đi!"

Thanh Trì thấy ba người ngồi im không động đũa liền thúc giục.

Cả ba nhìn nhau cười cứng ngắc rồi cầm đũa lên.

Một bữa ăn có phần hơi...

-------------------------------------------------------

"Chị, chị đi học sao? Em đưa chị đi nhé!"

Đang ngồi xem ti vi với anh họ, Vũ thấy Thiên sỏ giầy đeo cặp đi học liền đứng dậy đề nghị.

"Vợ anh, để anh đưa đi!"

Không để cô kịp đáp lời của Vũ, Thanh Trì liền đứng dậy cầm áo vest kéo tay cô ra cửa.

Vũ đứng hình nhìn Thiên bị kéo đi.

Anh lại không có tư cách tranh giành. Ít nhất là bây giờ không có.

"Chị dâu, hộp sữa, uống vào cho có tinh thần!"

Không đưa được cô đi học, Vũ liền chạy ra đem hộ sữa dúi vào tay cô.

Chưa kịp nói cảm ơn, cửa xe ô tô đã bị Thanh Trì kéo lên ngăn trở tầm nhìn của hai người.

"Lần này anh đừng có tranh với tôi!"

Vừa thấy móng vuốt cả anh thò ra, Thiên đã mở miệng chặn trước, hai tay ôm hộp sữa giấu chặt vào người.

Bữa trưa nay cô đã ăn không no rồi mà tên này còn muốn giành nữa.

Thanh Trì thấy vậy liền thu tay về khởi động xe chạy đi.

Lần này không tranh với cô, lần sau sẽ tranh tiếp.

Cái không khí như vậy liên tục diễn ra suốt một tuần liền khiến cho Thiên, bà Lâm và Tiểu Minh nhìn đến ngu người luôn rồi.

Ba người hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra hết.

(Đứng từ khía cạnh là bà Lâm)

Cháu trai chỉ là đang bày tỏ thái độ quan tâm tới chị dâu, còn con trai thì đương nhiên là cảm thấy yêu con dâu hơn rồi nên sẽ chăm sóc kĩ hơn.

(Đứng từ khía cạnh là Tiểu Minh)

Thằng bé thấy rõ không khí cạnh tranh giữa ba và chú hai. Thằng bé có thể nhận ra giữa chú hai đối với mẹ nó rất mờ ám. Và tất nhiên nó thấy ba lại đang dốc sức cạnh tranh để giữ mẹ. Nó đương nhiên cũng phải giữ mẹ, liền vô điều kiện hùa vào kết hợp với ba giữ mẹ rồi.

(Đứng ở khía cạnh của Thiên)

Hai người này là tuyệt nhiên cố ý chỉnh cô rồi.

Bữa ăn hai người này thi nhau gắp cho cô xong cứ anh gắp vào, tôi gắp ra, loạn hết cả bát cơm.=> Cô không được ăn miếng nào.

Lúc đón cô tan trường, hai người mỗi người một xe, suốt một tuần lôi lôi kéo kéo cô. Anh xe này, anh xe kia.=> Cô được Thành đưa về bằng xe đạp khiến hai người có xe ô tô kia cảm thấy bản thân mình vô dụng còn không bằng một thằng đi xe đạp.

Lúc đưa cô đi học, anh đưa sữa, anh giật sữa, anh nói đi xe này, anh nói đi xe nọ.=> Cô phải bắt taxi.

Kết luận lại một câu: Hai người này là TUYỆT NHIÊN CỐ Ý!

Hại cô đứng trước ổng trường bị bạn bè chỉ trỏ, mất một nửa hình tượng, trở thành đối tượng bị bàn tán trên diễn đàn mấy ngày.

Đứng ngoài cửa cổng bị hàng xóm gièm pha.

Rốt cuộc mặt mũi của cô bị ném đâu mất rồi???

--------------------------------------------------------

Trong một quán cafe.

Hai người hai trạng thái đối diện nhau.

Cặp mắt lạnh lùng nhìn thẳng nhau.

Không khí thập phần căng thẳng.

"Anh chẳng phải không yêu chị dâu sao?"

"Không yêu tại sao kết hôn?"

"Chẳng phải hai người từ khi lấy nhau vẫn bất hòa hay sao?"

"Hôn nhân bất hòa là chuyện lạ hay sao?"

"Anh chẳng phải nói sẽ không kết hôn hay sao?"

"Nói là một chuyện, làm là một chuyện. Cậu thấy lạ hay sao?"

"Chị dâu có yêu anh ấy không?"

"Em thích cậu ta không?"

Đang uống nước chơi game một bên đột nhiên bị hỏi khiến Thiên sặc nước ho khù khụ.

"Chị dâu, không sao chứ?"

Vũ đứng lên vỗ vai cô tay thì đưa khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cô.

Thanh Trì không kém cạnh cũng đem khăn giấy chen vào lau miệng giúp cô, tay khác cũng đưa ra sau lưng chen vào vỗ lưng cho cô.

Hai người đẩy qua đẩy lại, lườm nhau tóe lửa. Còn đương sự bị ho đã lùi ra xa năm mét quan sát.

Tình huống này đặc biệt nguy hiểm.

Ai nói cho cô biết cái tình huống quái quỷ gì đang diễn ra vậy???

"Anh không yêu thì phải buông tay! Em yêu cô ấy!"

"Cậu yêu hay không mặc kệ cậu. Cô ấy chính là vợ tôi!"

"Người anh yêu anh đã bỏ lại từ gần mười năm trước rồi!"

"Bây giờ tôi yêu người khác! Cậu quản được?"

Không ngồi im được nữa, cả hai bắt đầu đứng đổi diện nhau, người này nắm cổ áo người kia.

"Hai người dừng lại được chưa?"

Không thể chịu nổi, Thiên đem ly nước đặt thật mạnh xuống bàn đứng dậy hét.

Cả hai nhất thời đứng im, tư thế vẫn giữ nguyên không ai buông ra cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom