• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hành trình gây án (1 Viewer)

  • Chương 20: Phòng giải phẫu khủng bố 2

Đinh Chiến không trả lời anh ta, tiếp tục nói: “Dù có zombie tồn tại thì khả năng nó có trí tuệ cao cũng rất ít, hình thức phạm tội của nó chỉ có thể là tấn công bất ngờ cực kỳ đơn giản, người bị hại chỉ có một thì còn dễ, nhưng đối phó với năm sáu người thì chưa chắc đã có thể giải quyết được. Lùi lại một bước, giả thiết là cái zombie đó đủ mạnh, có thể giải quyết sáu người cùng lúc, sau đó thì sao, nó sẽ hoàn toàn không thể nghĩ đến việc nhốt hết bọn họ lại, mổ lấy gan, nấu nướng rồi thong thả thưởng thức, lại còn tổ chức như bữa tiệc liên hoan, đó không còn là ăn thịt người đơn giản, kẻ đó đang hưởng thụ quá trình ăn thịt người, với zombie có tư duy đơn giản thì nó quá phức tạp. Kẻ đó thích bổ nhào vào người họ cắn xé, khiến hiện trường vụ án trở nên máu me, thịt vụn bay tứ tung, cực kỳ thê thảm, giống như tôi mà các người vừa thấy… Zombie ranh ma cách mấy cũng chỉ là động vật ranh ma mà thôi. Bản chất của động vật và người căn bản là khác nhau…”


Đúng là Đinh Chiến bắt chước dáng vẻ của zombie đã khiến bọn họ sợ hãi.


“Nhỡ đâu zombie đó thông minh hơn những gì anh tưởng thì sao?”, Đỗ Chí Huân nửa tin nửa ngờ hỏi.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Không thể nào”, Đinh Chiến nói như đinh đóng cột.


“Anh chắc chắn như thế thì có căn cứ gì không, dựa vào cái trải nghiệm ban nãy anh nói đấy hả?”


“Tin tôi đi. Tôi có thể bảo đảm với anh”, trong đôi mắt sâu thẳm của Đinh Chiến dần hiện ra vẻ chắc chắn không cách nào có thể nắm bắt được.


Đỗ Chí Huân không biết sự tự tin của anh đến từ đâu, nhưng anh ta đã nhận ra một vài thứ trong lời anh nói: “Anh đi một vòng lớn như thế, rốt cuộc muốn nói cái gì?”


“Không có zombie”.


“Cái gì?”


“Hoàn toàn không có zombie. Chúng ta đều bị lừa rồi”.


Những lời Đinh Chiến nói ra khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều sửng sốt.


“Cái gì mà chúng ta bị lừa?”, khi tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn Đinh Chiến, tình huống chìm vào bế tắc thì Quách Dung Dung không biết từ đâu xuất hiện, hô to gọi nhỏ.


Cô vốn đang sốt ruột không biết rốt cuộc vụ án đã tiến triển đến bước nào rồi, lại không dám tới phòng pháp y, thật sự không thể nhịn được nữa nên mới lén tới, trốn ngoài cửa phòng giải phẫu nghe lén. Đinh Chiến nói chuyện với Đỗ Chí Huân, cô chỉ nghe được một phần, nghe chữ được chữ không, cái hiểu cái không, đúng lúc đó lại nghe thấy Đinh Chiến nói rõ: “Không có zombie”. Cô không thể kiềm chế được nữa nên nhảy ra hỏi.


Đinh Chiến nương theo lời cô ta, nói: “Vấn đề này thật ra cũng không khó giải thích, chỉ là do thủ đoạn của hung thủ quá ác, rất đơn giản, ngược lại khiến chúng ta hoảng hồn. Chúng ta nghi ngờ đây là vụ án do zombie gây ra, không phải là do chúng ta tận mắt gặp được hung thủ, tất cả chỉ là những suy đoán và tưởng tượng của chúng ta mà thôi”.


“Thế thì không đúng, vụ án thứ nhất, máy quay còn ghi được hình ảnh của zombie mà, anh cũng xem đoạn phim đó rồi còn gì nữa? Vụ án thứ hai có đứa nhóc tên An Đại Bảo, trông nó bắt chước dáng vẻ của hung thủ cũng giống zombie đấy thôi?”, Quách Dung Dung lập tức phản bác.


“Thật ra cũng không khó giải thích, đầu tiên, đoạn phim đó cũng không rõ ràng, hơn nữa, làm sao cô biết đó không phải là thứ do hung thủ cố tình chế tạo ra thành hiện trường giả để lừa gạt chúng ta chứ. Bắt chước cách đi của zombie cũng đâu phải việc gì khó. Lại bàn tới đứa nhỏ kia, đặt giả thiết khi hung thủ gây án, đúng lúc thằng nhóc đó lao tới, hung thủ nhanh trí, cố tình bắt chước làm zombie một lúc, dùng nó để nói dối chúng ta, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra”.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Thế nhưng kẻ đó cũng chẳng có lý do gì để tạo ra những biểu hiện giả dối đó để lừa gạt chúng ta, thay vì hao tâm tổn sức làm một zombie thì chi bằng cứ cẩn thận để không bị máy quay ghi lại, chẳng lẽ làm thế không bí mật hơn nhiều à, cần gì phải làm điều thừa, vẽ rắn thêm chân?”


Quách Dung Dung là người nhỏ tuổi nhất tổ đặc án nhưng tư duy hết sức lanh lẹ, phản ứng cũng rất nhanh. Thật ra những lời cô nói không phải là vô lý, cũng đại diện cho phần lớn suy nghĩ của tổ đặc án. Nếu không, những cảnh sát thông minh tháo vát thế này cũng đã chẳng ngu ngốc đến mức tin rằng có zombie tồn tại.


“Có lẽ người này thích diễn, có lẽ tên đó đang khiêu chiến với khả năng điều tra của cảnh sát, có rất nhiều khả năng. Nhưng dù thế nào thì rất nhiều người đều bắt đầu nghi ngờ tên đó là zombie, chứng tỏ mục đích của kẻ đấy đã đạt được”.


“Tôi không tin kẻ đó là zombie đâu, chỉ là tôi… Đặt ra giả thiết thôi”, Quách Dung Dung vội vàng phủ nhận.


“Thật ra zombie cũng chỉ là một danh từ mà thôi. Gọi thế nào cũng được, cô cũng có thể gọi tên đó là ma nhai mặt, yêu quái ăn thịt người, nói tóm lại, cô chỉ cần biết tên đó không phải người bình thường là được”.


Đỗ Chí Huân bỗng lên tiếng: “Có khi nào do tên đó thích ăn thịt người nên nhân cách đã trở nên vặn vẹo như thế không?”


“Cũng có thể, ăn thịt đồng loại trong động vật học dùng để nói về hành vi ăn thịt giống loài của mình, xảy ra ở những động vật cấp thấp. Nhưng con người chúng ta cũng là một loài động vật, thỉnh thoảng cũng sẽ biểu hiện ra đặc tính chém giết của động vật cấp thấp. Thế nhưng kẻ nhai mặt ăn thịt người có chủ đích như hung thủ thì có thể gọi là thích thịt người. Đó là kiểu nhân cách biến thái, người mắc bệnh có trí tuệ giống với người bình thường, nhìn từ bên ngoài thì kẻ đó cũng như bao người khác, nhưng trong nội tâm lại cất giấu ham muốn được ăn thịt người, là thú hoang khoác lên mình tấm da người đẹp đẽ. Trong mắt tên đó, tất cả mọi người đều là thức ăn. Bởi vì có sự ràng buộc của pháp luật và nhiều nguyên nhân khác nên loại người đó chưa chắc sẽ phạm tội, nhưng một khi đã gây án thì sẽ trở thành loại tội phạm cực kỳ đáng sợ”. Đinh Chiến đáp.


“Kẻ thích thịt người có đặc điểm gì đặc biệt không, chẳng hạn như vụ án này, kẻ đó bắt bước zombie không đơn giản là để lừa gạt chúng ta chứ…”, Đỗ Chí Huân hỏi.


“Đúng đó, anh nói đúng. Bản thân tôi cảm thấy zombie có lẽ là ham muốn chủ quan của hung thủ, kẻ đó muốn xác định một loại thân phận của mình khi thực hiện hành vi ăn thịt người. Kẻ đó có thể muốn mình là sư tử, sói, hoặc là cá sấu, những loài thú ăn thịt trong thế giới tự nhiên. Nhưng hung thủ này của chúng ta có vẻ máu tanh hơn một chút, ham muốn hủy diệt cũng mạnh mẽ hơn, tên đó xem mình là zombie. Zombie, người chết sống lại, kẻ sùng bái zombie chính là tôn thờ sự bất tử, tên đó muốn thân phận zombie có thể mang đến cho mình sự bất tử, sự khủng bố và sức mạnh”.


Trải qua những phân tích bình tĩnh của Đinh Chiến, hung thủ zombie quỷ dị dần hiện ra trước mắt mọi người. Thứ Đinh Chiến phân tích không phải là vẻ ngoài, mà là nội tâm hung thủ.


Một nội tâm hung thủ thích ăn thịt người và hy vọng trở thành zombie.


Khi Đinh Chiến đang nói chuyện thì Đỗ Chí Huân luôn âm thầm quan sát anh, vẻ mặt ngày càng nặng nề.


Tuy rằng anh ta kiêu ngạo nhưng cũng không phải là kẻ tự cho mình là đúng, anh ta không thích Đinh Chiến nhưng cũng không phủ nhận năng lực của anh, trải qua hai ngày tiếp xúc ngắn ngủi, anh ta phát hiện Đinh Chiến còn sâu không thể lường được, vượt xa những gì anh ta nghĩ.


Điều khiến anh ta đề phòng là anh ta hoàn toàn không thể nhìn thấy sự chính nghĩa nên có của một cảnh sát ở con người này.


Vừa nãy, khi anh ta thấy Đinh Chiến bắt chước zombie thì đã hoàn toàn không hề nghi ngờ chút nào, suýt chút nữa đã nổ súng. Cảnh sát đã trải qua biết bao nhiêu vụ án bí ẩn và nguy hiểm như anh ta nào có dễ lừa như thế, nhưng khoảnh khắc đó anh ta có thể cảm nhận được hơi thở giết chóc từ người Đinh Chiến. Đó không phải là mô phỏng cho giống, một kẻ chưa từng giết người thì trên người không thể có hơi thở này.


Đỗ Chí Huân vẫn bình tĩnh nói với Đinh Chiến: “Nếu đặt giả thiết hung thủ giống với lời anh nói, gây án vì mục đích ăn thịt người. Thì ở đây lại có vấn đề… Tại sao tên đó phải chờ đến bây giờ mới bắt đầu gây án?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom