Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Cái xác không tìm thấy của cô giáo Thái 1
“…Nếu như hung thủ mắc bệnh ăn thịt người thì sở thích đó hẳn đã phải hình thành từ khi hắn ta còn là thanh thiếu niên, thậm chí có thể còn sớm hơn. Xét đến thủ đoạn gây án của hung thủ, hắn ta chắc hẳn phải là một người thành niên. Khoảng thời gian từ khi bắt đầu nảy sinh động cơ ăn thịt người đến cuối cùng là hành động gây án sẽ rất dài, những năm này hắn ta đã làm gì, cố gắng chịu đựng à? Tôi rất nghi ngờ việc hắn ta có thể nhịn được lâu như vậy”, Đỗ Chí Huân vô cùng nhạy bén nói, anh ta nắm bắt rất nhanh điểm nghi vấn trong suy luận của Đinh Chiến và đưa ra câu hỏi.
“Hắn ta quả thực sẽ không thể nhịn được lâu như vậy, nhưng lúc mới bắt đầu hắn lại không dám giết người, vậy thì hắn ta phải tìm con đường khác để phát tiết. Ví dụ như, giết chết chó mèo hoang, thậm chí ăn thịt bọn chúng cho đến khi việc này đã không còn có thể thoả mãn được hắn nữa thì mới bắt đầu kế hoạch giết người”.
“Tôi cơ bản tán thành quan điểm của anh, nhưng còn một điểm mấu chốt anh đã bỏ sót”, lời nói của Đỗ Chí Huân nghe như bình tĩnh, nhưng từng chữ từng câu lại ẩn chứa sự sắc bén và đầy giá trị.
“Điểm nào?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Nhân tố cuối cùng ảnh hưởng đến việc gây án của hung thủ”.
“…”.
“Trong hai vụ án này, hung thủ che dấu rất tốt. Đây không phải là ngẫu nhiên, trước khi hắn ta gây án chắc chắn đã sắp xếp vô cùng chu đáo. Hay nói cách khác là, nguyên nhân gì đã khiến hắn ta nhẫn nhịn từ lúc ban đầu đến nhiều năm về sau mà bỗng nhiên lại quyết định, quyết tâm phải gây án. Chắc chắn phải có một điểm thời gian, chính là khoảng thời gian ngắn trước khi thực hiện vụ án đầu tiên, lúc đó đã xảy ra việc gì đặc biệt đối với hung thủ, khiến cho hắn ta từ một kẻ thích ăn thịt người biến thành một tên hung thủ khát máu chân chính. Chỉ cần chúng ta tìm được đúng điểm thời gian này, biết được đã xảy ra chuyện gì thì sẽ có thể tìm được hung thủ”.
Đỗ Chí Huân phân tích rất có lý, quan điểm thấu triệt khiến Đinh Chiến không khỏi âm thầm bội phục.
“Tôi tán thành quan điểm của tổ trưởng Đỗ”, Liễu Phi nãy giờ vẫn đứng bên cạnh lắng nghe hai người thảo luận cũng đưa ra ý kiến: “Tôi có thể bắt tay tìm từ phía người bị hại, bọn họ rất có thể là người mà hung thủ quen biết hoặc là người sinh sống xung quanh nhà hung thủ, nếu như có thể tra ra được thân phận của người bị hại, sáu người này sẽ có thể liên kết lại thành một tấm lưới khoá chặt hung thủ trong một phạm vi nhỏ. Muốn tìm được hung thủ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Quả thực, việc đầu tiên cần làm bây giờ chính là lấy được hình ảnh của người bị hại.
Chuyên gia ký hoạ họ Trương kia suýt chút nữa đã bị Đinh Chiến doạ cho sợ tè cả ra quần, bây giờ cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Nhưng nhìn thấy mấy thi thể khủng khiếp kia thì trong lòng vẫn cứ cảm thấy bất an. Tình trạng thi thể bị bạo hành một cách biến thái thế này, cho dù là cán bộ lão thành mười mấy năm trong ngành cảnh sát cũng chưa chắc đã gặp phải. Anh ta chỉ là một tay ký hoạ, đa phần đều là nghe tả lại từ miệng của nhân chứng, còn thực tế nhìn thấy thi thể để vẽ như thế này thì không nhiều.
Vì tiện cho anh ta ký hoạ, Liễu Phi xếp những thi thể kia thành một hàng ngang.
Chuyên gia ký hoạ cố gắng tỏ ra trấn tĩnh kéo chiếc ghế dựa đến, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ngồi xuống trước mặt một thi thể, cầm chiếc máy tính bảng lên, mở phần mềm ra rồi bắt đầu ký hoạ trên bản điện tử. Người mắt tinh sẽ nhìn thấy rất rõ bàn tay cầm bút của anh ta đang khẽ run.
Quách Dung Dung thấy anh ta như vậy thì bắt đầu nổi lên ý xấu, cô ta đi đến bên cạnh chuyên gia ký hoạ nói: “Thầy Trương, tôi thấy tay anh hình như không vững, vẽ không được rõ lắm, có phải là ngồi xa quá không, tôi giúp anh đẩy ghế về phía trước nhé, ngồi gần một chút để nhìn”.
“Không, không cần, nhìn rõ lắm, tôi nhìn rõ lắm”, thầy Trương vội vàng nói, mặt cũng bị doạ cho xanh mét.
Do Đỗ Chí Huân yêu cầu cao nên chuyên gia ký hoạ vẽ vô cùng cẩn thận, tốc độ không nhanh, gần như một tiếng mới vẽ xong được một bức tranh.
Khôi phục lại hình dáng của khuôn mặt người không khó, cái khó là còn phải lên màu, loại bỏ những nhân tố như mất nước v.v… ảnh hưởng đến vẻ chân thật của khuôn mặt và phải cố gắng hết sức để tạo ra được hình ảnh giống với lúc còn sống của người chết, điều này cần dựa vào kinh nghiệm và trí tưởng tượng của chuyên gia ký hoạ.
Thần bút Trương quả là danh bất hư truyền, sau khi anh ta lên màu thì gương mặt thê thảm không nỡ nhìn lúc trước đã biến thành những gương mặt có da có thịt, sắc thái hồng hào. Bốn nam hai nữ, mỗi gương mặt sau khi được khôi phục đều khiến người ta vừa nhìn đã tìm ra được ngay được thi thể của nó, nhưng biểu cảm thần thái lại mỗi người một vẻ. Trong đó có một người phụ nữ khá là xinh đẹp, so với thi thể biến dạng của cô ta thì quả là khiến người ta phải thương tiếc.
…
…
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tổ đặc án sau khi đến Bình Giang tiếp nhận vụ án này, đây là lần đầu tiên các thành viên có mặt đông đủ. Đội trưởng của đội cảnh sát hình sự và cục trưởng thành phố Bình Giang cũng đến tham dự, vừa gặp nhau đã hỏi thăm Đỗ Chí Huân xem có tìm ra manh mối mới nào của vụ án chưa.
Đỗ Chí Huân gật đầu nhưng không đưa ra lời giải thích cụ thể, anh ta in ảnh của sáu gương mặt ra đặt trên bàn làm việc, nhóm nhân viên cảnh sát đều xúm lại xem.
Đỗ Chí Huân hỏi các nhân viên cảnh sát có mặt: “Mọi người nhìn mấy tấm ảnh này có phát hiện ra điều gì giống nhau không?”
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, có một số người còn chưa hiểu rõ ý của Đỗ Chí Huân muốn nói là gì, không khỏi quan sát kỹ hơn mấy tấm ảnh.
Quách Dung Dung trả lời trước nhất: “Mấy người này nhìn trông đều rất trẻ, chắc chỉ khoảng ngoài hai mươi tuổi”.
Đỗ Chí Huân gật đầu, ra hiệu bảo Liễu Phi nói.
Liễu Phi nói: “Tôi vừa mới kiểm tra răng hàm của bọn họ, độ tuổi đều khoảng từ 22 đến 25 tuổi. Rất tập trung”.
“Cho nên, tôi đoán những người này rất có khả năng là học sinh của Thái Phượng Cầm, chủ nhân ngôi nhà nơi hiện trường xảy ra vụ án. Bà ta từng làm giáo viên cấp ba, là giáo viên dạy toán tại trường chuyên cấp ba số hai của thành phố Bình Giang. Tôi nghĩ những người này có đến tám phần là học sinh cũ của bà ta, ngày xảy ra vụ thảm sát, bọn họ đúng lúc tụ tập ở nhà của Thái Phượng Cầm, cho nên tất cả đã trở thành con mồi của hung thủ. Quách Dung Dung, chút nữa sau khi tan họp cô đi xác nhận một chút những người này có phải từng học tại trường cấp ba kia không. Nếu như có thể xác định được thân phận của bọn họ thì tốt nhất”.
“Tôi biết rồi”, Quách Dung Dung tiếp nhận mệnh lệnh.
“Việc tiếp sau đây mà tôi muốn nói quan trọng hơn, bây giờ đã phát hiện ra độ tuổi của sáu người bị hại là khoảng hơn hai mươi tuổi, như vậy, hiện trường vụ án của chúng ta thiếu mất một người quan trọng nhất”.
“Thiếu ai?”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Tôn Kiến Châu vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Thái Phượng Cầm… có học sinh đến chơi, thân là chủ nhà sao có chuyện không có mặt ở đó. Trước đấy, tôi vẫn cho rằng bà ta nằm trong số sáu thi thể kia, bây giờ mới phát hiện bà ta đã mất tích rồi, nếu như không ngoài dự đoán thì tôi cảm thấy bà ta cũng đã bị hại rồi…”.
“Không, bà ta không hề bị hại”.
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang lời của Đỗ Chí Huân, hơn nữa còn rất khẳng định.
Mặt của Đỗ Chí Huân hơi biến sắc, ngoảnh mặt qua nhìn thì thấy người nói câu này là Đinh Chiến.
Trong tình huống thế này, lời nói của Đinh Chiến quả thực có hơi khiến người ta mất mặt. Đỗ Chí Huân trước giờ là một người rất có uy quyền, thế mà lại có một tên tay ngang dám đứng ra dạy anh ta phải làm thế nọ thế kia.
“Thầy giáo Đinh tại sao lại khẳng định như thế, mời anh nói cho rõ ràng”, Đỗ Chí Huân sa sầm mặt hỏi.
“Nếu như hung thủ giết cả bà ta để ăn thịt thì sẽ vứt luôn thi thể của bà ta lại hiện trường, hầu như không cần thiết phải làm một hành động thừa thãi là di chuyển thi thể đi chỗ khác, hơn nữa chúng ta không hề tìm thấy bất kỳ thi thể nào khác ở khu vực xunh quanh hiện trường, hung thủ lại càng không thể di chuyển thi thể của Thái Phượng Cầm đi đến chỗ khác xa hơn”.
“Vậy anh thử nói xem thi thể của Thái Phượng Cầm ở chỗ nào?”
“Giả dụ bà ta vẫn còn sống, vậy thì sẽ dễ dàng giải thích hơn rồi”.
“Hắn ta quả thực sẽ không thể nhịn được lâu như vậy, nhưng lúc mới bắt đầu hắn lại không dám giết người, vậy thì hắn ta phải tìm con đường khác để phát tiết. Ví dụ như, giết chết chó mèo hoang, thậm chí ăn thịt bọn chúng cho đến khi việc này đã không còn có thể thoả mãn được hắn nữa thì mới bắt đầu kế hoạch giết người”.
“Tôi cơ bản tán thành quan điểm của anh, nhưng còn một điểm mấu chốt anh đã bỏ sót”, lời nói của Đỗ Chí Huân nghe như bình tĩnh, nhưng từng chữ từng câu lại ẩn chứa sự sắc bén và đầy giá trị.
“Điểm nào?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Nhân tố cuối cùng ảnh hưởng đến việc gây án của hung thủ”.
“…”.
“Trong hai vụ án này, hung thủ che dấu rất tốt. Đây không phải là ngẫu nhiên, trước khi hắn ta gây án chắc chắn đã sắp xếp vô cùng chu đáo. Hay nói cách khác là, nguyên nhân gì đã khiến hắn ta nhẫn nhịn từ lúc ban đầu đến nhiều năm về sau mà bỗng nhiên lại quyết định, quyết tâm phải gây án. Chắc chắn phải có một điểm thời gian, chính là khoảng thời gian ngắn trước khi thực hiện vụ án đầu tiên, lúc đó đã xảy ra việc gì đặc biệt đối với hung thủ, khiến cho hắn ta từ một kẻ thích ăn thịt người biến thành một tên hung thủ khát máu chân chính. Chỉ cần chúng ta tìm được đúng điểm thời gian này, biết được đã xảy ra chuyện gì thì sẽ có thể tìm được hung thủ”.
Đỗ Chí Huân phân tích rất có lý, quan điểm thấu triệt khiến Đinh Chiến không khỏi âm thầm bội phục.
“Tôi tán thành quan điểm của tổ trưởng Đỗ”, Liễu Phi nãy giờ vẫn đứng bên cạnh lắng nghe hai người thảo luận cũng đưa ra ý kiến: “Tôi có thể bắt tay tìm từ phía người bị hại, bọn họ rất có thể là người mà hung thủ quen biết hoặc là người sinh sống xung quanh nhà hung thủ, nếu như có thể tra ra được thân phận của người bị hại, sáu người này sẽ có thể liên kết lại thành một tấm lưới khoá chặt hung thủ trong một phạm vi nhỏ. Muốn tìm được hung thủ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Quả thực, việc đầu tiên cần làm bây giờ chính là lấy được hình ảnh của người bị hại.
Chuyên gia ký hoạ họ Trương kia suýt chút nữa đã bị Đinh Chiến doạ cho sợ tè cả ra quần, bây giờ cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Nhưng nhìn thấy mấy thi thể khủng khiếp kia thì trong lòng vẫn cứ cảm thấy bất an. Tình trạng thi thể bị bạo hành một cách biến thái thế này, cho dù là cán bộ lão thành mười mấy năm trong ngành cảnh sát cũng chưa chắc đã gặp phải. Anh ta chỉ là một tay ký hoạ, đa phần đều là nghe tả lại từ miệng của nhân chứng, còn thực tế nhìn thấy thi thể để vẽ như thế này thì không nhiều.
Vì tiện cho anh ta ký hoạ, Liễu Phi xếp những thi thể kia thành một hàng ngang.
Chuyên gia ký hoạ cố gắng tỏ ra trấn tĩnh kéo chiếc ghế dựa đến, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ngồi xuống trước mặt một thi thể, cầm chiếc máy tính bảng lên, mở phần mềm ra rồi bắt đầu ký hoạ trên bản điện tử. Người mắt tinh sẽ nhìn thấy rất rõ bàn tay cầm bút của anh ta đang khẽ run.
Quách Dung Dung thấy anh ta như vậy thì bắt đầu nổi lên ý xấu, cô ta đi đến bên cạnh chuyên gia ký hoạ nói: “Thầy Trương, tôi thấy tay anh hình như không vững, vẽ không được rõ lắm, có phải là ngồi xa quá không, tôi giúp anh đẩy ghế về phía trước nhé, ngồi gần một chút để nhìn”.
“Không, không cần, nhìn rõ lắm, tôi nhìn rõ lắm”, thầy Trương vội vàng nói, mặt cũng bị doạ cho xanh mét.
Do Đỗ Chí Huân yêu cầu cao nên chuyên gia ký hoạ vẽ vô cùng cẩn thận, tốc độ không nhanh, gần như một tiếng mới vẽ xong được một bức tranh.
Khôi phục lại hình dáng của khuôn mặt người không khó, cái khó là còn phải lên màu, loại bỏ những nhân tố như mất nước v.v… ảnh hưởng đến vẻ chân thật của khuôn mặt và phải cố gắng hết sức để tạo ra được hình ảnh giống với lúc còn sống của người chết, điều này cần dựa vào kinh nghiệm và trí tưởng tượng của chuyên gia ký hoạ.
Thần bút Trương quả là danh bất hư truyền, sau khi anh ta lên màu thì gương mặt thê thảm không nỡ nhìn lúc trước đã biến thành những gương mặt có da có thịt, sắc thái hồng hào. Bốn nam hai nữ, mỗi gương mặt sau khi được khôi phục đều khiến người ta vừa nhìn đã tìm ra được ngay được thi thể của nó, nhưng biểu cảm thần thái lại mỗi người một vẻ. Trong đó có một người phụ nữ khá là xinh đẹp, so với thi thể biến dạng của cô ta thì quả là khiến người ta phải thương tiếc.
…
…
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tổ đặc án sau khi đến Bình Giang tiếp nhận vụ án này, đây là lần đầu tiên các thành viên có mặt đông đủ. Đội trưởng của đội cảnh sát hình sự và cục trưởng thành phố Bình Giang cũng đến tham dự, vừa gặp nhau đã hỏi thăm Đỗ Chí Huân xem có tìm ra manh mối mới nào của vụ án chưa.
Đỗ Chí Huân gật đầu nhưng không đưa ra lời giải thích cụ thể, anh ta in ảnh của sáu gương mặt ra đặt trên bàn làm việc, nhóm nhân viên cảnh sát đều xúm lại xem.
Đỗ Chí Huân hỏi các nhân viên cảnh sát có mặt: “Mọi người nhìn mấy tấm ảnh này có phát hiện ra điều gì giống nhau không?”
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, có một số người còn chưa hiểu rõ ý của Đỗ Chí Huân muốn nói là gì, không khỏi quan sát kỹ hơn mấy tấm ảnh.
Quách Dung Dung trả lời trước nhất: “Mấy người này nhìn trông đều rất trẻ, chắc chỉ khoảng ngoài hai mươi tuổi”.
Đỗ Chí Huân gật đầu, ra hiệu bảo Liễu Phi nói.
Liễu Phi nói: “Tôi vừa mới kiểm tra răng hàm của bọn họ, độ tuổi đều khoảng từ 22 đến 25 tuổi. Rất tập trung”.
“Cho nên, tôi đoán những người này rất có khả năng là học sinh của Thái Phượng Cầm, chủ nhân ngôi nhà nơi hiện trường xảy ra vụ án. Bà ta từng làm giáo viên cấp ba, là giáo viên dạy toán tại trường chuyên cấp ba số hai của thành phố Bình Giang. Tôi nghĩ những người này có đến tám phần là học sinh cũ của bà ta, ngày xảy ra vụ thảm sát, bọn họ đúng lúc tụ tập ở nhà của Thái Phượng Cầm, cho nên tất cả đã trở thành con mồi của hung thủ. Quách Dung Dung, chút nữa sau khi tan họp cô đi xác nhận một chút những người này có phải từng học tại trường cấp ba kia không. Nếu như có thể xác định được thân phận của bọn họ thì tốt nhất”.
“Tôi biết rồi”, Quách Dung Dung tiếp nhận mệnh lệnh.
“Việc tiếp sau đây mà tôi muốn nói quan trọng hơn, bây giờ đã phát hiện ra độ tuổi của sáu người bị hại là khoảng hơn hai mươi tuổi, như vậy, hiện trường vụ án của chúng ta thiếu mất một người quan trọng nhất”.
“Thiếu ai?”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Tôn Kiến Châu vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Thái Phượng Cầm… có học sinh đến chơi, thân là chủ nhà sao có chuyện không có mặt ở đó. Trước đấy, tôi vẫn cho rằng bà ta nằm trong số sáu thi thể kia, bây giờ mới phát hiện bà ta đã mất tích rồi, nếu như không ngoài dự đoán thì tôi cảm thấy bà ta cũng đã bị hại rồi…”.
“Không, bà ta không hề bị hại”.
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang lời của Đỗ Chí Huân, hơn nữa còn rất khẳng định.
Mặt của Đỗ Chí Huân hơi biến sắc, ngoảnh mặt qua nhìn thì thấy người nói câu này là Đinh Chiến.
Trong tình huống thế này, lời nói của Đinh Chiến quả thực có hơi khiến người ta mất mặt. Đỗ Chí Huân trước giờ là một người rất có uy quyền, thế mà lại có một tên tay ngang dám đứng ra dạy anh ta phải làm thế nọ thế kia.
“Thầy giáo Đinh tại sao lại khẳng định như thế, mời anh nói cho rõ ràng”, Đỗ Chí Huân sa sầm mặt hỏi.
“Nếu như hung thủ giết cả bà ta để ăn thịt thì sẽ vứt luôn thi thể của bà ta lại hiện trường, hầu như không cần thiết phải làm một hành động thừa thãi là di chuyển thi thể đi chỗ khác, hơn nữa chúng ta không hề tìm thấy bất kỳ thi thể nào khác ở khu vực xunh quanh hiện trường, hung thủ lại càng không thể di chuyển thi thể của Thái Phượng Cầm đi đến chỗ khác xa hơn”.
“Vậy anh thử nói xem thi thể của Thái Phượng Cầm ở chỗ nào?”
“Giả dụ bà ta vẫn còn sống, vậy thì sẽ dễ dàng giải thích hơn rồi”.
Bình luận facebook