-
Chương 3
Kiều Hành Vân đã hiểu, tâm nguyện của Đan Hỉ, chính là tâm nguyện của Đan lão cha có thể trở thành sự thật.
Hắn nếu đáp ứng thỉnh cầu của Đan lão cha, như vậy ân nàng cho hắn, hẳn là cũng có thể trả đầy đủ. “Không thành vấn đề, Kiều mỗ cam đoan, nhất định sẽ cho Hi nhi cô nương một cuộc sống yên ổn”
Sau đó, cáo biệt Đan lão cha, Kiều Hành Vân được Đan Hỉ tiễn đưa ra phòng ngoài.
“Hành Vân công tử, cám ơn công tử ….. vừa giúp ta an ủi cha”. Bên cạnh hai gò má của Đan Hỉ còn in vệt nước mắt, nhưng nàng cố gắng khiến bản thân mình nhìn có vẻ dũng cảm, dũng cảm để có thể kiên cường đối mặt với cái chết của cha, không khổ sở nữa. “Ta …. cho dù sau này không cần đến Kiều phủ cũng không sao đâu. Công tử không cần để ở trong lòng……….”
Kiều Hành Vân nghe xong, nhíu mày. “Nàng nghĩ rằng ta và nàng chính là đang giúp nàng lừa gạt Đan lão cha thôi?”
“Không không, không phải lừa gạt, công tử làm chuyện tốt mà, Hành Vân công tử”. Nàng đối hắn xua xua tay, sợ hắn hiểu lầm ý của mình. “Công tử khiến cho cha ta có thể thôi lo âu về sau, ta rất cảm kích công tử, thật sự, cho nên công tử không cần tội nghiệp ta, ta sống một mình cũng không có sao……”. Nếu nàng mang đến phiền phức cho Kiều Hành Vân, vậy cũng không tốt, nàng không muốn trở thành phiền phức cho người khác.
Vì sao cảm kích hắn chứ?
Hắn đều chưa có làm gì, đáp ứng hứa hẹn còn bị nàng đẩy đi, không phải sao?
Đan Hỉ này …… sao lại vừa đơn thuần lại ngay thẳng như vậy?
Hắn tu luyện gần ngàn năm, hạng người gì mà còn chưa từng thấy qua, nhất là cái thói đời hiện nay, hắn gặp qua nhiều kẻ vừa tham lam vừa ích kỷ, vì cầu phú quý mà dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nói vào Kiều gia hắn làm người hầu, là chuyện tốt mà dân chúng trong thành cầu cũng không được, làm sao có thể sẽ có người từ chối ngay như nàng vậy, tuyệt không tiếc?
Hắn chẳng những kinh ngạc, còn rất thất bại nữa….. Hắn chẳng qua nghĩ mau mau chấm dứt cái duyên ân nợ của bọn họ, đơn giản nhất chính là báo ân thôi, mà nàng lại khiến cho hắn muốn báo cũng không được, trong lòng vẫn trĩu nặng là sao?
Giống như hắn máu lạnh, như bất lực, rõ là buồn bực ......
Nghĩ xong, Kiều Hành Vân cụp mắt lại, từ trong vạt áo móc ra một viên thuốc đưa cho nàng.
“Đây là cái gì?”
“Đem cái này cho cha cô nương uống xong, cha cô sẽ trải qua một đoạn thời gian vui vẻ a”. Đem thuốc giao cho nàng, hắn xoay người dắt ngựa, nói ra quyết tâm của hắn. “Sau đó tới tìm ta, ta sẽ chăm sóc cô nương cả đời——”
Sau đó, Đan lão cha quả nhiên như lời hắn nói, trải qua một đoạn thời gian chỉ có vui vẻ.
Sau một tháng hơn mười ngày như lời hắn nói, bệnh Đan lão cha hình như chuyển biến tốt, ông ta đã có thể xuống giường, có thể cùng Đan Hỉ lên núi, hai cha con sống mỗi ngày cười vui, quý trọng giây phút ở chung.
Rồi sau đó một đêm, Đan lão cha ngủ không tỉnh lại, vì vậy Đan Hỉ biết rõ, ông ta đã đi xa, rất bình thản, rất thỏa mãn......
Kiều Hành Vân như đã sớm đoán trước hết thảy, phái Kiều Hồng tới giúp nàng xử lý hậu sự, nàng cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ việc tiễn cha đi thôi.
Xong xuôi, Kiều Hồng cũng mang theo Đan Hỉ trở lại Kiều phủ.
“Cô nương đến rồi”. Kiều Hành Vân đang chờ nàng ở ngay cửa ra vào, cặp mắt đen nhánh rạng rỡ mỉm cười với nàng, dịu dàng của hắn làm cho Đan Hỉ nhớ tới câu kia của hắn —— “Ta sẽ chăm sóc cho nàng cả đời ——”
Ngực nàng phút chốc đập thình thịch, rất không bình thường.
Sau đó mắt nàng cúi xuống không nhìn hắn, nhưng là tim vẫn cứ đập thình thịch, khi hắn đi tới dắt tay của nàng, nàng cũng bị sự ấm áp trong tay hắn sưởi ấm trái tim, làm ửng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hắn tự mình dắt nàng đi vào Kiều phủ, đến một cái sân nở đầy hoa lê, nói cho nàng biết. “Đây sẽ là chỗ ở của nàng, gian phòng của ta ở phía sau, từ nay về sau nàng là nha đầu chuyên hầu hạ của ta, chỉ cần làm tốt mọi chuyện ta sai là tốt rồi, chuyện của ta thì quá tốt rồi, nàng không cần động tay”.
“Không cần ..... động tay?”
“Ý là nàng có thể sống cuộc sống của mình, tìm việc chính mình ưa thích mà làm”. Kiều Hành Vân giải thích rõ ràng. “Không cần cảm thấy lo lắng đâu, nô bộc trong phủ nhiều lắm, vốn sẽ không thiếu người”.
“Nhưng mà, ta là nha đầu của công tử.......”. Đan Hỉ cúi đầu xuống. Câu “không thiếu” kia của hắn làm cho nàng đột nhiên hơi khó chịu, giống như nàng trong lòng hắn thật ra là dư thừa, nàng vừa mới vui sướng thì trái tim đã như rơi xuống, còn bị đá đè lên, buồn bã, thất vọng lại bị thương nữa.
Thấy nét mặt của nàng, Kiều Hành Vân liền nhận ra mình nói chuyện quá thẳng, đổi giọng giải thích. “Ý của ta là tất cả nô bộc trong phủ đều có việc của họ, nàng dây vào sẽ gây rối loạn công việc của bọn họ. Nàng yên tâm, ta có rất nhiều việc có thể cho nàng làm, sẽ không để cho nàng có cảm giác mình ở trong phủ ăn không ngồi rồi đâu”.
“Thì ra là thế”. Đan Hỉ hết buồn, cũng lộ ra lúm đồng tiền. “Công tử muốn giao cho Hỉ nhi chuyện gì trước? Công tử cứ sai bảo Hỉ nhi đi, Hỉ nhi cho dù không biết cũng sẽ cố gắng học, nhất định sẽ không để cho người thất vọng ......”
Kiều Hành Vân nhìn vào đáy mắt càng thêm vui vẻ của nàng, không nghĩ tới nàng tuy rằng đơn thuần, còn là một nha đầu rất tích cực nữa, nhìn nàng đối với chính mình tin tưởng không chút nghi ngờ, lại làm cho đáy lòng hắn sung sướng, giống như chính mình đã là chủ nhân của nàng, là đối tượng duy nhất trên đời này nàng sẽ lấy lòng, nàng chỉ vì hắn mà vui vẻ, vì hắn lo lắng ......
Có người ở trong lòng mình, cái cảm thụ này thật là tuyệt vời, chỉ là Kiều Hành Vân biết rõ hắn đối với Đan Hỉ chẳng qua là thấy cảnh ngộ của nàng mà thương hại, là kế hoạch báo ân của hắn, hắn cũng cũng không quan tâm nàng đến tột cùng có biết chuyện hay không.
Ngược lại, hắn rất thích hưởng thụ việc nàng đối với hắn có cảm tình cùng tin tưởng, bất kể là nàng nghe lời, hay là nàng lấy lòng..... Chỉ có nàng mới có thể làm cho hắn vui vẻ là được rồi.
“Chuyện này nhất định là có, để ta suy nghĩ..... “. Chuyện gì đủ cho nàng hết thời gian, lại không cần lao động nặng nhọc nhỉ? Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên dừng lại. “Có rồi, Hỉ nhi, nàng có biết về hương không?”
“Hương?”
“Không biết à?”
Đan Hỉ chầm chậm lắc đầu. Nàng xuất thân từ sơn dã, không có đọc qua sách vở, không có từng sống cuộc sống tiểu thư khuê các, làm sao có thể hiểu được cái gì hương chứ?
Phải học từ đầu ư? Thật tốt quá. “Ta thích ngửi mùi hương, không bằng ta cho nàng học điều chế hương a?”
“Được, ta học”. Chỉ cần là chuyện công tử thích, nàng nhất định cố gắng học tập, hết sức làm hắn vui vẻ, đáp lại ân tình của hắn đối với mình.
“Tốt lắm. Ngày mai đến, ta sẽ cho Kiều Thiện rảnh thì đến dạy nàng biết qua vài loại dược liệu chế hương, sau đó lại cho nàng hương liệu học ngửi mùi hương, rồi mới điều chế hương”.
“Dạ, ta nhất định sẽ lập tức học được, ba tháng —— không! Chỉ cần một tháng là tốt rồi”. Đan Hỉ tự tin tràn đầy, mặc dù nàng không hiểu về hương, cũng không biết chế hương, nhưng nàng nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất học được điều chế hương, nàng cam đoan.
Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc không cần thiết, Kiều Hành Vân xác định nàng đã đem sự tình nghĩ thành đơn giản. Điều hương không phải một, hai tháng liền học được, người thường ít nhất phải một năm mới có thể hiểu rõ chút chút, nếu không hắn sao lại tìm cái việc vớ vẩn này cho nàng chứ?
Nhưng mà thấy tự tin như vậy, hắn cũng không muốn phá vỡ mộng đẹp của nàng, không bằng nhìn xem nàng đến tột cùng có thể cố gắng đến mức nào đi?
“Đúng rồi công tử, công tử thích hoa lê à? Nếu không sao bên trong viện lại có đủ loại cây lê thế?” Đan Hỉ tò mò hỏi.
“Khi còn bé ta có nuôi qua một con hồ ly, nó đặc biệt thích ăn quả lê, cho nên ta đem về trong viện đủ loại cây lê, để cho nó luôn được ăn quả lê”.
“Hồ ly?”
“Đúng vậy”, hắn nheo mắt lại, lời nói cố ý mang vẻ bí mật. “Là một con hồ ly màu trắng .....”
Hồ ly màu trắng? Đan Hỉ vừa nghe, liền hiện lên cái ngày ấy tại rừng trức gặp được bạch hồ.
Không biết ngày ấy dùng thuốc, vết thương của nó có tốt không? Còn có ngày ấy nó an ủi nàng, kết quả hôm sau Hành Vân công tử quả nhiên đã trở lại Bộc Châu, đối với lời tiên đoán của nó trở thành sự thật, nàng còn chưa có cám ơn nó!
Nàng nghĩ nghĩ liền hỏi: “Công tử, có phải hồ ly trắng đều thích ăn quả lê không?”
“Không biết, nàng hỏi cái này làm gì?”
Nàng trả lời. “Bởi vì ta có một người bạn, ta nghĩ nên cám ơn hắn”.
“Bằng hữu?” Hắn nhíu mày. “Là con hồ ly ư?”
“Phải, hắn chính là bạch hồ”. Nàng nói xong, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. “Nhưng mà, lúc này tìm quả lê ở đâu chứ?”
“Muốn quả lê không phải rất đơn giản sao? Đúng lúc ta có một quả”. Kiều Hành Vân đem tay phải thò vào trong tay áo tay trái, thoáng chốc liền từ trong tay áo rút ra một quả lê thật to. “Này, là nó phải không?”
“Đúng là quả lê a!” Đan Hỉ nhìn xem hắn bịa đặt, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thẳng vào hắn. “Công tử, thì ra công tử có biết ảo thuật a! Cái quả lê này rốt cuộc là từ đâu biến ra đây?”
Té ra hắn chẳng những chữa bệnh, còn biết cả ảo thuật, so với mình cái gì cũng không biết, công tử thật sự rất lợi hại.
Đan Hỉ ngạc nhiên vui mừng cực kỳ, chẳng những sinh lòng sùng bái, còn chủ động lật tay áo của hắn lên xem, muốn nhìn một chút hắn có phải là trộm giấu cái vật gì.
Kiều Hành Vân vẫy vẫy hai tay áo, chỉ nói đây là “bí mật” của hắn, cho dù nàng có hỏi cũng không nói đáp án cho nàng.
Dù sao nàng là vì báo đáp “Bạch hồ”, như vậy hắn cũng nguyện ý vì nàng giở chút pháp thuật nhỏ, trêu chọc cho nàng vui vẻ, nhìn thấy bộ dáng nàng vừa mới vui vẻ rồi lại buồn rầu vì không được thỏa tò mò, tâm tình của hắn cũng vui sướng ......
Hôm sau, khi Kiều Hành Vân gọi Kiều Thiện, muốn hắn dạy cho Đan Hỉ biết về dược liệu thì, mới phát hiện Đan Hỉ không thấy.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều tìm không thấy bóng dáng của nàng, giường trong phòng không chút loạn nào, mà ngay cả Kiều Hành Vân cũng lần không ra đầu mối, nha đầu kia là chạy đi đâu?
Hôm qua nàng rõ ràng rất vui vẻ vào phủ, đối với sự sắp xếp của hắn cũng rất vui mừng, không thể nào là suốt đêm trốn đi, nhưng nếu không phải chạy trốn, nàng có lý do gì mà biến mất dạng, cũng không để lại câu nào?
Hay là, nàng nhớ tới cái gì, cho nên vội vã đi làm sao?
Nhớ lại lời nói hôm qua của hai người, Kiều Hành Vân cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại.
“Công tử, có phải là hồ ly trắng đều thích ăn quả lê không? Bởi vì ta có một người bạn, ta nghĩ nên cám ơn hắn......”
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời của nàng.
Nàng..... Chắc không phải đi tìm bạch hồ đi?
Hắn xoay người lại đi vào phòng Đan Hỉ, quả nhiên, quả lê vốn được nàng để ý cũng không thấy đâu.
Ngu ngốc này ...... Lại có thể vì tặng một quả lê mà một mình lên núi, chẳng lẽ nàng không biết trong ngọn núi kia có mãnh hổ thường lui tới sao?
Con mãnh hổ vốn là ở núi cao, bởi vì tìm không thấy con mồi nên đói quá, vì vậy bắt đầu qua lại giữa sườn núi, trong núi vài vị thợ săn đều từng thấy qua dấu chân nó, mà ngay cả chuyện năm ngoái vài người dân trong thành bị mất tích trong núi, cũng là bởi vì con mãnh hổ kia. Bởi vậy hắn vừa về tới Bộc Châu, liền lên núi tìm mãnh hổ, muốn đưa nó đuổi tới núi cao, mới gặp được Đan Hỉ.....
Nghĩ tới đây, tâm trạng Kiều Hành Vân trầm xuống, bắt đầu lo lắng cho an nguy của nàng.
Nếu nàng muốn tìm Bạch hồ, nhất định sẽ đi tới cái rừng trúc kia, nhỡ ra nàng gặp phải con mãnh hổ, hậu quả thật khó lường —— Không nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy về phía ngoài thành. Khi hắn tiến vào núi rừng, cũng phút chốc biến thành một con bạch hồ nhanh nhẹn, bốn chân chỉa xuống đất, nhanh chóng di chuyển về hướng rừng trúc.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền đến rừng trúc, lại không phát hiện bóng dáng Đan Hỉ.
Không biết nàng có phải là đã đi về hướng quá xa núi rồi, hắn ở trong rừng trúc quanh quẩn khắp nơi, đúng lúc này, trong rừng một con hổ cường tráng thong thả bước đi ra, đem bạch hồ trở thành con mồi đủ ăn no nê.
Mãnh hổ nhếch miệng nhe răng nanh với hắn, lập tức mãnh hổ vừa phi thân lên, hướng hắn đánh tới.
Hắn nhanh nhẹn chớp qua, cho nên thân hình rất to lớn của mãnh hổ đánh lên lá trúc, đè gẫy vài cây trúc.
Mãnh hổ chưa từ bỏ ý định, lập tức đứng dậy lại hướng hắn nhào đến.
Bàn về lớn nhỏ, hắn đương nhiên thua lão hổ, có thể hắn không phải là bạch hồ bình thường, chỉ có thể ngoan ngoãn làm con mồi của nó. Chỉ thấy thân hắn như khói trắng nhẹ nhàng, thoáng cái biến mất, thoáng cái xuất hiện, dễ dàng tiêu hao thể lực của đối thủ.
Sau đó, hắn dùng hết sức dụ dỗ mãnh hổ đi vào một chỗ vách núi.
Như là đã sớm quyết định thực hiện cho được kế hoạch của hắn, ánh mắt hắn bình tĩnh, theo thế tấn công của mãnh hổ mà từng bước lui về phía sau, muốn tận mắt làm cho nó tự rơi xuống khe núi....
“Tiểu Bạch hồ, ngươi ở đâu?”
Xa xa, hắn nghe thấy được tiếng của Đan Hỉ, phân tâm một cái, mãnh hổ hung hăng hướng hắn chộp tới một chưởng, hắn kịp thời chớp qua, hắn chỉ bị thương ở một chỗ trên da lông, mà lão hổ cũng bởi vì dùng sức quá mạnh mà dừng lại không được, té rớt vách núi —— sau khi hắn xác định mãnh hổ chết mất xác trong cốc, liền xoay người bước đi về hướng vừa mới truyền đến thanh âm.
Hắn nhìn thấy Đan Hỉ, nàng nhìn quanh bốn phía, bộ dáng như là chờ mong ai hiện thân, vừa thấy được hắn, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên chạy tới. “Tiểu Bạch hồ, ngươi đã đến rồi!”. Nàng chỉ biết là có thể gặp được hắn, nàng có linh cảm mà.
Hắn vừa thở dốc, vừa dùng vẻ mặt “tìm ta làm chi” nhìn nàng.
“Ta muốn nói với ngươi lời cảm tạ a, cám ơn ngươi nói cho ta biết Hành Vân công tử sẽ trở về, kết quả hắn thật sự đã trở lại”. Đan Hỉ lấy ra quả lê từ trong lồng ngực, đưa tới ở trước mặt hắn. “Hành Vân công tử nói trước kia hắn có nuôi bạch hồ thích quả lê, ngươi cũng thích quả lê phải không?”
Hắn làm bộ nhận quả lê, cuối cùng cắn lên một miếng.
“Ngươi cũng thích phải không? Thật tốt quá!” Đan Hỉ vui mừng thấy hắn tiếp nhận tâm ý của mình rồi. “Hành Vân công tử quả nhiên lợi hại......... A, ngươi không biết quả lê này là công tử cho a, ta đã nói với ngươi, hắn là người tốt nhất trên đời này đó!”
Phải không?
“Hắn chẳng những giúp cha ta xem bệnh, còn cho cha vui vẻ rời đi nhân gian, sau đó hắn còn cho ta làm nha đầu, ta thề nhất định sẽ báo đáp công tử, mặc kệ hắn bảo ta làm gì ta cũng đều làm....”
Không có giúp cô nương đem cha cứu trở về, thì cũng có thể cho cô nương đem mình bán đi, cô thực ngây thơ —— “Ơ? Ngươi sao giống như không cho là đúng nhỉ? Không tin ta sao?”
Hắn quay đi không nói gì, lập tức xoay người muốn rời khỏi.
“Tiểu Bạch hồ, ngươi phải đi a? Ta đây từ nay về sau còn có thể tới tìm ngươi không?”. Mặc dù mọi người đều nói hồ ly có yêu khí, nhưng mà nàng thích hắn, rất muốn cùng hắn làm bằng hữu ......
Không thể.
Hắn lập tức hung dữ quay trở lại trừng nàng, dùng ánh mắt trả lời.
Đan Hỉ xem hiểu ý của hắn, “a” một tiếng tiếc nuối.
Không muốn lại cùng nàng dây dưa, hắn lập tức nhảy, nhanh chóng nhảy lên núi đá bên cạnh, tiếp theo liền biến mất ở trong núi rừng.
Đan Hỉ có chút mất mát nhìn về nơi hắn biến mất, không thể lại cùng hắn gặp mặt, lại có thể làm cho nàng cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như rất khó qua nổi.....
Hắn nếu đáp ứng thỉnh cầu của Đan lão cha, như vậy ân nàng cho hắn, hẳn là cũng có thể trả đầy đủ. “Không thành vấn đề, Kiều mỗ cam đoan, nhất định sẽ cho Hi nhi cô nương một cuộc sống yên ổn”
Sau đó, cáo biệt Đan lão cha, Kiều Hành Vân được Đan Hỉ tiễn đưa ra phòng ngoài.
“Hành Vân công tử, cám ơn công tử ….. vừa giúp ta an ủi cha”. Bên cạnh hai gò má của Đan Hỉ còn in vệt nước mắt, nhưng nàng cố gắng khiến bản thân mình nhìn có vẻ dũng cảm, dũng cảm để có thể kiên cường đối mặt với cái chết của cha, không khổ sở nữa. “Ta …. cho dù sau này không cần đến Kiều phủ cũng không sao đâu. Công tử không cần để ở trong lòng……….”
Kiều Hành Vân nghe xong, nhíu mày. “Nàng nghĩ rằng ta và nàng chính là đang giúp nàng lừa gạt Đan lão cha thôi?”
“Không không, không phải lừa gạt, công tử làm chuyện tốt mà, Hành Vân công tử”. Nàng đối hắn xua xua tay, sợ hắn hiểu lầm ý của mình. “Công tử khiến cho cha ta có thể thôi lo âu về sau, ta rất cảm kích công tử, thật sự, cho nên công tử không cần tội nghiệp ta, ta sống một mình cũng không có sao……”. Nếu nàng mang đến phiền phức cho Kiều Hành Vân, vậy cũng không tốt, nàng không muốn trở thành phiền phức cho người khác.
Vì sao cảm kích hắn chứ?
Hắn đều chưa có làm gì, đáp ứng hứa hẹn còn bị nàng đẩy đi, không phải sao?
Đan Hỉ này …… sao lại vừa đơn thuần lại ngay thẳng như vậy?
Hắn tu luyện gần ngàn năm, hạng người gì mà còn chưa từng thấy qua, nhất là cái thói đời hiện nay, hắn gặp qua nhiều kẻ vừa tham lam vừa ích kỷ, vì cầu phú quý mà dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nói vào Kiều gia hắn làm người hầu, là chuyện tốt mà dân chúng trong thành cầu cũng không được, làm sao có thể sẽ có người từ chối ngay như nàng vậy, tuyệt không tiếc?
Hắn chẳng những kinh ngạc, còn rất thất bại nữa….. Hắn chẳng qua nghĩ mau mau chấm dứt cái duyên ân nợ của bọn họ, đơn giản nhất chính là báo ân thôi, mà nàng lại khiến cho hắn muốn báo cũng không được, trong lòng vẫn trĩu nặng là sao?
Giống như hắn máu lạnh, như bất lực, rõ là buồn bực ......
Nghĩ xong, Kiều Hành Vân cụp mắt lại, từ trong vạt áo móc ra một viên thuốc đưa cho nàng.
“Đây là cái gì?”
“Đem cái này cho cha cô nương uống xong, cha cô sẽ trải qua một đoạn thời gian vui vẻ a”. Đem thuốc giao cho nàng, hắn xoay người dắt ngựa, nói ra quyết tâm của hắn. “Sau đó tới tìm ta, ta sẽ chăm sóc cô nương cả đời——”
Sau đó, Đan lão cha quả nhiên như lời hắn nói, trải qua một đoạn thời gian chỉ có vui vẻ.
Sau một tháng hơn mười ngày như lời hắn nói, bệnh Đan lão cha hình như chuyển biến tốt, ông ta đã có thể xuống giường, có thể cùng Đan Hỉ lên núi, hai cha con sống mỗi ngày cười vui, quý trọng giây phút ở chung.
Rồi sau đó một đêm, Đan lão cha ngủ không tỉnh lại, vì vậy Đan Hỉ biết rõ, ông ta đã đi xa, rất bình thản, rất thỏa mãn......
Kiều Hành Vân như đã sớm đoán trước hết thảy, phái Kiều Hồng tới giúp nàng xử lý hậu sự, nàng cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ việc tiễn cha đi thôi.
Xong xuôi, Kiều Hồng cũng mang theo Đan Hỉ trở lại Kiều phủ.
“Cô nương đến rồi”. Kiều Hành Vân đang chờ nàng ở ngay cửa ra vào, cặp mắt đen nhánh rạng rỡ mỉm cười với nàng, dịu dàng của hắn làm cho Đan Hỉ nhớ tới câu kia của hắn —— “Ta sẽ chăm sóc cho nàng cả đời ——”
Ngực nàng phút chốc đập thình thịch, rất không bình thường.
Sau đó mắt nàng cúi xuống không nhìn hắn, nhưng là tim vẫn cứ đập thình thịch, khi hắn đi tới dắt tay của nàng, nàng cũng bị sự ấm áp trong tay hắn sưởi ấm trái tim, làm ửng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hắn tự mình dắt nàng đi vào Kiều phủ, đến một cái sân nở đầy hoa lê, nói cho nàng biết. “Đây sẽ là chỗ ở của nàng, gian phòng của ta ở phía sau, từ nay về sau nàng là nha đầu chuyên hầu hạ của ta, chỉ cần làm tốt mọi chuyện ta sai là tốt rồi, chuyện của ta thì quá tốt rồi, nàng không cần động tay”.
“Không cần ..... động tay?”
“Ý là nàng có thể sống cuộc sống của mình, tìm việc chính mình ưa thích mà làm”. Kiều Hành Vân giải thích rõ ràng. “Không cần cảm thấy lo lắng đâu, nô bộc trong phủ nhiều lắm, vốn sẽ không thiếu người”.
“Nhưng mà, ta là nha đầu của công tử.......”. Đan Hỉ cúi đầu xuống. Câu “không thiếu” kia của hắn làm cho nàng đột nhiên hơi khó chịu, giống như nàng trong lòng hắn thật ra là dư thừa, nàng vừa mới vui sướng thì trái tim đã như rơi xuống, còn bị đá đè lên, buồn bã, thất vọng lại bị thương nữa.
Thấy nét mặt của nàng, Kiều Hành Vân liền nhận ra mình nói chuyện quá thẳng, đổi giọng giải thích. “Ý của ta là tất cả nô bộc trong phủ đều có việc của họ, nàng dây vào sẽ gây rối loạn công việc của bọn họ. Nàng yên tâm, ta có rất nhiều việc có thể cho nàng làm, sẽ không để cho nàng có cảm giác mình ở trong phủ ăn không ngồi rồi đâu”.
“Thì ra là thế”. Đan Hỉ hết buồn, cũng lộ ra lúm đồng tiền. “Công tử muốn giao cho Hỉ nhi chuyện gì trước? Công tử cứ sai bảo Hỉ nhi đi, Hỉ nhi cho dù không biết cũng sẽ cố gắng học, nhất định sẽ không để cho người thất vọng ......”
Kiều Hành Vân nhìn vào đáy mắt càng thêm vui vẻ của nàng, không nghĩ tới nàng tuy rằng đơn thuần, còn là một nha đầu rất tích cực nữa, nhìn nàng đối với chính mình tin tưởng không chút nghi ngờ, lại làm cho đáy lòng hắn sung sướng, giống như chính mình đã là chủ nhân của nàng, là đối tượng duy nhất trên đời này nàng sẽ lấy lòng, nàng chỉ vì hắn mà vui vẻ, vì hắn lo lắng ......
Có người ở trong lòng mình, cái cảm thụ này thật là tuyệt vời, chỉ là Kiều Hành Vân biết rõ hắn đối với Đan Hỉ chẳng qua là thấy cảnh ngộ của nàng mà thương hại, là kế hoạch báo ân của hắn, hắn cũng cũng không quan tâm nàng đến tột cùng có biết chuyện hay không.
Ngược lại, hắn rất thích hưởng thụ việc nàng đối với hắn có cảm tình cùng tin tưởng, bất kể là nàng nghe lời, hay là nàng lấy lòng..... Chỉ có nàng mới có thể làm cho hắn vui vẻ là được rồi.
“Chuyện này nhất định là có, để ta suy nghĩ..... “. Chuyện gì đủ cho nàng hết thời gian, lại không cần lao động nặng nhọc nhỉ? Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên dừng lại. “Có rồi, Hỉ nhi, nàng có biết về hương không?”
“Hương?”
“Không biết à?”
Đan Hỉ chầm chậm lắc đầu. Nàng xuất thân từ sơn dã, không có đọc qua sách vở, không có từng sống cuộc sống tiểu thư khuê các, làm sao có thể hiểu được cái gì hương chứ?
Phải học từ đầu ư? Thật tốt quá. “Ta thích ngửi mùi hương, không bằng ta cho nàng học điều chế hương a?”
“Được, ta học”. Chỉ cần là chuyện công tử thích, nàng nhất định cố gắng học tập, hết sức làm hắn vui vẻ, đáp lại ân tình của hắn đối với mình.
“Tốt lắm. Ngày mai đến, ta sẽ cho Kiều Thiện rảnh thì đến dạy nàng biết qua vài loại dược liệu chế hương, sau đó lại cho nàng hương liệu học ngửi mùi hương, rồi mới điều chế hương”.
“Dạ, ta nhất định sẽ lập tức học được, ba tháng —— không! Chỉ cần một tháng là tốt rồi”. Đan Hỉ tự tin tràn đầy, mặc dù nàng không hiểu về hương, cũng không biết chế hương, nhưng nàng nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất học được điều chế hương, nàng cam đoan.
Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc không cần thiết, Kiều Hành Vân xác định nàng đã đem sự tình nghĩ thành đơn giản. Điều hương không phải một, hai tháng liền học được, người thường ít nhất phải một năm mới có thể hiểu rõ chút chút, nếu không hắn sao lại tìm cái việc vớ vẩn này cho nàng chứ?
Nhưng mà thấy tự tin như vậy, hắn cũng không muốn phá vỡ mộng đẹp của nàng, không bằng nhìn xem nàng đến tột cùng có thể cố gắng đến mức nào đi?
“Đúng rồi công tử, công tử thích hoa lê à? Nếu không sao bên trong viện lại có đủ loại cây lê thế?” Đan Hỉ tò mò hỏi.
“Khi còn bé ta có nuôi qua một con hồ ly, nó đặc biệt thích ăn quả lê, cho nên ta đem về trong viện đủ loại cây lê, để cho nó luôn được ăn quả lê”.
“Hồ ly?”
“Đúng vậy”, hắn nheo mắt lại, lời nói cố ý mang vẻ bí mật. “Là một con hồ ly màu trắng .....”
Hồ ly màu trắng? Đan Hỉ vừa nghe, liền hiện lên cái ngày ấy tại rừng trức gặp được bạch hồ.
Không biết ngày ấy dùng thuốc, vết thương của nó có tốt không? Còn có ngày ấy nó an ủi nàng, kết quả hôm sau Hành Vân công tử quả nhiên đã trở lại Bộc Châu, đối với lời tiên đoán của nó trở thành sự thật, nàng còn chưa có cám ơn nó!
Nàng nghĩ nghĩ liền hỏi: “Công tử, có phải hồ ly trắng đều thích ăn quả lê không?”
“Không biết, nàng hỏi cái này làm gì?”
Nàng trả lời. “Bởi vì ta có một người bạn, ta nghĩ nên cám ơn hắn”.
“Bằng hữu?” Hắn nhíu mày. “Là con hồ ly ư?”
“Phải, hắn chính là bạch hồ”. Nàng nói xong, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. “Nhưng mà, lúc này tìm quả lê ở đâu chứ?”
“Muốn quả lê không phải rất đơn giản sao? Đúng lúc ta có một quả”. Kiều Hành Vân đem tay phải thò vào trong tay áo tay trái, thoáng chốc liền từ trong tay áo rút ra một quả lê thật to. “Này, là nó phải không?”
“Đúng là quả lê a!” Đan Hỉ nhìn xem hắn bịa đặt, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thẳng vào hắn. “Công tử, thì ra công tử có biết ảo thuật a! Cái quả lê này rốt cuộc là từ đâu biến ra đây?”
Té ra hắn chẳng những chữa bệnh, còn biết cả ảo thuật, so với mình cái gì cũng không biết, công tử thật sự rất lợi hại.
Đan Hỉ ngạc nhiên vui mừng cực kỳ, chẳng những sinh lòng sùng bái, còn chủ động lật tay áo của hắn lên xem, muốn nhìn một chút hắn có phải là trộm giấu cái vật gì.
Kiều Hành Vân vẫy vẫy hai tay áo, chỉ nói đây là “bí mật” của hắn, cho dù nàng có hỏi cũng không nói đáp án cho nàng.
Dù sao nàng là vì báo đáp “Bạch hồ”, như vậy hắn cũng nguyện ý vì nàng giở chút pháp thuật nhỏ, trêu chọc cho nàng vui vẻ, nhìn thấy bộ dáng nàng vừa mới vui vẻ rồi lại buồn rầu vì không được thỏa tò mò, tâm tình của hắn cũng vui sướng ......
Hôm sau, khi Kiều Hành Vân gọi Kiều Thiện, muốn hắn dạy cho Đan Hỉ biết về dược liệu thì, mới phát hiện Đan Hỉ không thấy.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều tìm không thấy bóng dáng của nàng, giường trong phòng không chút loạn nào, mà ngay cả Kiều Hành Vân cũng lần không ra đầu mối, nha đầu kia là chạy đi đâu?
Hôm qua nàng rõ ràng rất vui vẻ vào phủ, đối với sự sắp xếp của hắn cũng rất vui mừng, không thể nào là suốt đêm trốn đi, nhưng nếu không phải chạy trốn, nàng có lý do gì mà biến mất dạng, cũng không để lại câu nào?
Hay là, nàng nhớ tới cái gì, cho nên vội vã đi làm sao?
Nhớ lại lời nói hôm qua của hai người, Kiều Hành Vân cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại.
“Công tử, có phải là hồ ly trắng đều thích ăn quả lê không? Bởi vì ta có một người bạn, ta nghĩ nên cám ơn hắn......”
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời của nàng.
Nàng..... Chắc không phải đi tìm bạch hồ đi?
Hắn xoay người lại đi vào phòng Đan Hỉ, quả nhiên, quả lê vốn được nàng để ý cũng không thấy đâu.
Ngu ngốc này ...... Lại có thể vì tặng một quả lê mà một mình lên núi, chẳng lẽ nàng không biết trong ngọn núi kia có mãnh hổ thường lui tới sao?
Con mãnh hổ vốn là ở núi cao, bởi vì tìm không thấy con mồi nên đói quá, vì vậy bắt đầu qua lại giữa sườn núi, trong núi vài vị thợ săn đều từng thấy qua dấu chân nó, mà ngay cả chuyện năm ngoái vài người dân trong thành bị mất tích trong núi, cũng là bởi vì con mãnh hổ kia. Bởi vậy hắn vừa về tới Bộc Châu, liền lên núi tìm mãnh hổ, muốn đưa nó đuổi tới núi cao, mới gặp được Đan Hỉ.....
Nghĩ tới đây, tâm trạng Kiều Hành Vân trầm xuống, bắt đầu lo lắng cho an nguy của nàng.
Nếu nàng muốn tìm Bạch hồ, nhất định sẽ đi tới cái rừng trúc kia, nhỡ ra nàng gặp phải con mãnh hổ, hậu quả thật khó lường —— Không nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy về phía ngoài thành. Khi hắn tiến vào núi rừng, cũng phút chốc biến thành một con bạch hồ nhanh nhẹn, bốn chân chỉa xuống đất, nhanh chóng di chuyển về hướng rừng trúc.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền đến rừng trúc, lại không phát hiện bóng dáng Đan Hỉ.
Không biết nàng có phải là đã đi về hướng quá xa núi rồi, hắn ở trong rừng trúc quanh quẩn khắp nơi, đúng lúc này, trong rừng một con hổ cường tráng thong thả bước đi ra, đem bạch hồ trở thành con mồi đủ ăn no nê.
Mãnh hổ nhếch miệng nhe răng nanh với hắn, lập tức mãnh hổ vừa phi thân lên, hướng hắn đánh tới.
Hắn nhanh nhẹn chớp qua, cho nên thân hình rất to lớn của mãnh hổ đánh lên lá trúc, đè gẫy vài cây trúc.
Mãnh hổ chưa từ bỏ ý định, lập tức đứng dậy lại hướng hắn nhào đến.
Bàn về lớn nhỏ, hắn đương nhiên thua lão hổ, có thể hắn không phải là bạch hồ bình thường, chỉ có thể ngoan ngoãn làm con mồi của nó. Chỉ thấy thân hắn như khói trắng nhẹ nhàng, thoáng cái biến mất, thoáng cái xuất hiện, dễ dàng tiêu hao thể lực của đối thủ.
Sau đó, hắn dùng hết sức dụ dỗ mãnh hổ đi vào một chỗ vách núi.
Như là đã sớm quyết định thực hiện cho được kế hoạch của hắn, ánh mắt hắn bình tĩnh, theo thế tấn công của mãnh hổ mà từng bước lui về phía sau, muốn tận mắt làm cho nó tự rơi xuống khe núi....
“Tiểu Bạch hồ, ngươi ở đâu?”
Xa xa, hắn nghe thấy được tiếng của Đan Hỉ, phân tâm một cái, mãnh hổ hung hăng hướng hắn chộp tới một chưởng, hắn kịp thời chớp qua, hắn chỉ bị thương ở một chỗ trên da lông, mà lão hổ cũng bởi vì dùng sức quá mạnh mà dừng lại không được, té rớt vách núi —— sau khi hắn xác định mãnh hổ chết mất xác trong cốc, liền xoay người bước đi về hướng vừa mới truyền đến thanh âm.
Hắn nhìn thấy Đan Hỉ, nàng nhìn quanh bốn phía, bộ dáng như là chờ mong ai hiện thân, vừa thấy được hắn, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên chạy tới. “Tiểu Bạch hồ, ngươi đã đến rồi!”. Nàng chỉ biết là có thể gặp được hắn, nàng có linh cảm mà.
Hắn vừa thở dốc, vừa dùng vẻ mặt “tìm ta làm chi” nhìn nàng.
“Ta muốn nói với ngươi lời cảm tạ a, cám ơn ngươi nói cho ta biết Hành Vân công tử sẽ trở về, kết quả hắn thật sự đã trở lại”. Đan Hỉ lấy ra quả lê từ trong lồng ngực, đưa tới ở trước mặt hắn. “Hành Vân công tử nói trước kia hắn có nuôi bạch hồ thích quả lê, ngươi cũng thích quả lê phải không?”
Hắn làm bộ nhận quả lê, cuối cùng cắn lên một miếng.
“Ngươi cũng thích phải không? Thật tốt quá!” Đan Hỉ vui mừng thấy hắn tiếp nhận tâm ý của mình rồi. “Hành Vân công tử quả nhiên lợi hại......... A, ngươi không biết quả lê này là công tử cho a, ta đã nói với ngươi, hắn là người tốt nhất trên đời này đó!”
Phải không?
“Hắn chẳng những giúp cha ta xem bệnh, còn cho cha vui vẻ rời đi nhân gian, sau đó hắn còn cho ta làm nha đầu, ta thề nhất định sẽ báo đáp công tử, mặc kệ hắn bảo ta làm gì ta cũng đều làm....”
Không có giúp cô nương đem cha cứu trở về, thì cũng có thể cho cô nương đem mình bán đi, cô thực ngây thơ —— “Ơ? Ngươi sao giống như không cho là đúng nhỉ? Không tin ta sao?”
Hắn quay đi không nói gì, lập tức xoay người muốn rời khỏi.
“Tiểu Bạch hồ, ngươi phải đi a? Ta đây từ nay về sau còn có thể tới tìm ngươi không?”. Mặc dù mọi người đều nói hồ ly có yêu khí, nhưng mà nàng thích hắn, rất muốn cùng hắn làm bằng hữu ......
Không thể.
Hắn lập tức hung dữ quay trở lại trừng nàng, dùng ánh mắt trả lời.
Đan Hỉ xem hiểu ý của hắn, “a” một tiếng tiếc nuối.
Không muốn lại cùng nàng dây dưa, hắn lập tức nhảy, nhanh chóng nhảy lên núi đá bên cạnh, tiếp theo liền biến mất ở trong núi rừng.
Đan Hỉ có chút mất mát nhìn về nơi hắn biến mất, không thể lại cùng hắn gặp mặt, lại có thể làm cho nàng cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như rất khó qua nổi.....
Bình luận facebook