Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-846
Chương 845: Dẫm dưới lòng bàn chân (2)
Trịnh Kinh thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi không chỉ biết quá khứ của cậu, còn biết quá khứ của em gái tôi, em ấy đúng là thảm a! Khi còn nhỏ bị cậu lừa, không thể cùng ba mẹ đoàn tụ không nói, còn bị bán cho bọn buôn người khác, mỗi ngày đói khổ lạnh lẽo, bị người dùng roi đánh như chó nhỏ mèo nhỏ, ép em ấy đi ăn xin. Nếu không phải gặp tôi, em ấy đã sớm chết đói, cũng có lẽ là bị người đánh chết.”
“Anh Trịnh Kinh, anh nói cái gì vậy! Tôi lừa Luân Luân khi nào? Trước kia tôi không quen biết cô ấy a! Tôi……”
Cổ Thiên Việt còn chưa nói xong đã bị Trịnh Kinh hung hăng một chân đạp ngã trên mặt đất.
Hắn ta đau đớn hét lên một tiếng, cả người rúc lại một chỗ cuộn tròn trên mặt đất.
Hắn cảm thấy xương sườn của mình giống như bị Trịnh Kinh đá gãy!
“Anh…… Anh làm gì!”
Cổ Thiên Việt đau đến nỗi nói năng không lưu loát, hắn rất muốn bò dậy đánh Trịnh Kinh một trận, nhưng bụng đau đến nỗi chảy mồ hôi lanh, căn bản là không đứng dậy được!
Trịnh Kinh trên cao nhìn xuống nhìn Cổ Thiên Việt, hắn rốt cuộc áp chế không được sự tức giận của mình mà đánh tên cặn bã này!
Hắn vốn dĩ nghĩ hiện tại còn chưa biết tình hình thực tế của vợ chồng Cổ gia, đánh Cổ Thiên Việt sẽ không có cách nào giải thích, nhưng nhìn thấy khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của tên Cổ Thiên Việt này, hắn căn bản là khống chế không được.
Trịnh Luân chịu khổ nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà Cổ Thiên Việt được sống tự do thoải mái!
“Thiên đường có đường cậu không đi, địa ngục không cửa cậu lại muốn vào, Cổ Thiên Việt, cậu cho rằng cậu không để lại chút nhược điểm nào sao, tôi không biết cậu đã làm gì sao?”
Trên mặt Trịnh Kinh tràn đầy sự tức giận và hận thù, hắn “Phanh phanh phanh” đá vào ngực Cổ Thiên Việt, cho đến khi đá cho nội tạng Cổ Thiên Việt bị tổn thương, khóe miệng tràn ra máu tươi hắn mới ngừng lại được.
Hắn thấy Cổ Thiên Việt đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, lại còn nhìn ra bên ngoài, không khỏi cười lạnh nói: “Sao nào, còn trông cậy vào mấy tên kia đến cứu cậu sao?”
Giày quân đội màu đen của Trịnh Kinh không chút lưu tình dẫm lên khuôn mặt trắng nõn của Cổ Thiên Việt, dẫm đến mức khuôn mặt thanh tú của hắn ta biến dạng trông rất đáng sợ.
“Trịnh Kinh, anh điên rồi sao! Buông tôi ra!”
Cổ Thiên Việt đau đến mức nước mắt chảy ra, hắn ta cắn răng chống đỡ, nỗ lực phun ra mấy chữ từ kẽ răng.
“Tôi có thể cho cậu biết, ba tên đồng bọn kia tất cả đều đã chết! Tiếp theo, người đáng chết chính là cậu!”
Chân Trịnh Kinh dùng thêm chút lực, khuôn mặt non mịn của Cổ Thiên Việt đã bị rách da, máu đỏ tươi chảy ra ngoài.
“A! Tôi muốn báo cảnh sát! Anh cố ý làm tôi bị thương đây là xâm phạm nhân quyền!”
Cổ Thiên Việt liều mạng ôm lấy chân Trịnh Kinh không cho hắn dùng sức dẫm xuống, đáng tiếc thể chất của hắn ta gầy yếu không phải là đối thủ của người cường tráng như Trịnh Kinh.
Một mặt hắn ta đối với Trịnh Kinh vừa tức giận vừa hận, một mặt trong lòng lại rất khiếp sợ, ba người giúp hắn ta đều đã chết sao? Sao có thể! Ba người bọn họ ẩn núp bí mật như vậy, kể cả hắn tìm cũng rất tốn sức, Trịnh Kinh làm sao tìm được bọn họ?
Hơn nữa, Trịnh Kinh làm sao biết sự tồn tại của ba người này?!
Trịnh Kinh giống như đọc được suy nghĩ của Cổ Thiên Việt, hắn lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng, Dương Mộc Yên là vô địch? Cô ta là người, không phải thần! Cô ta cho cậu ba người kia, trừ khi chỉ ngồi một chỗ không ăn không uống, nếu không nhất định sẽ lưu lại dấu vết, tìm được bọn họ căn bản không cần phí chút sức nào!”
Hắn đương nhiên là không tốn chút sức nào, hao phí nhân lực vật lực đi tìm người là Cảnh Dật Thần.
“Cậu dám một mình tới gặp tôi, chính là cảm thấy sau lưng có người bảo vệ đi? Đáng tiếc, hiện tại những người bảo vệ cậu đều đã chết!”
Trịnh Kinh nhìn dáng vẻ thê thảm của Cổ Thiên Việt, trong lòng rốt cuộc dễ chịu một chút.
Hắn là anh trai Trịnh Luân, không bảo vệ tốt cô thì hắn phải thay cô báo thù!
Tất cả sự đau đớn mà Trịnh Luân phải chịu, hắn nhất định cũng muốn Cổ Thiên Việt nếm một lần!
Nếu hiện tại Mộc Thanh ở trong nước thì tốt rồi, hắn có rất nhiều cách để tra tấn người khác, hơn nữa từ bên ngoài không nhìn ra dấu vết gì hết.
Đến bây giờ Cổ Thiên Việt còn giả vờ cái gì cũng không biết, giả vờ vô tội, cái này làm cho Trịnh Kinh có xúc động mãnh liệt muốn đánh hắn ta.
Trịnh Kinh bỏ chân ra khỏi mặt Cổ Thiên Việt, sau đó dẫm ngón tay non mịn được bảo dưỡng rất tốt giống như một cô gái của hắn ta.
“Không chịu thừa nhận hạ độc em gái tôi phải không? Vậy tốt, hôm nay tôi sẽ dẫm gãy mười ngón tay này, sau đó cũng cho cậu uống thuốc độc!”
Cổ Thiên Việt lập tức hét lên: “Anh nói linh tinh gì vậy, không hề liên quan đến tôi! Anh là cảnh sát hình sự thì có thể tùy tiện đánh người sao!”
“Cậu căn bản không xứng làm người! Đánh cậu thì tính cái gì, tôi còn có rất nhiều cách để tra tấn cậu, cho nên, cậu ngàn vạn lần đừng dễ chết như vậy!”
Trịnh Kinh dẫm từng ngón tay một, biệt thự đang yên tĩnh liền vang lên những tiếng “Kẽo kẹt” rồi sau đó là tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết của Cổ Thiên Việt.
Cổ Thiên Việt vô cùng hối hận vì đã đến đây!
Mấy ngày nay không nhìn thấy Trịnh Luân, mỗi lần tới Trịnh gia, hoặc là chỉ có Bùi Thư Hoa ở nhà một mình, hoặc là chỉ có Trịnh Khải Nam, thật ra hắn ta đã phát hiện ra sự khác thường.
Nhưng hắn ta cẩn thận nhớ lại một chút, mình căn bản là không lưu lại bất kì nhược điểm hay chứng cứ gì, mà độc trong người Trịnh Luân còn lâu mới đến lúc bộc phát mới đúng, hiện tại cơ thể cô không có bất kì sự khác thường nào mới đúng.
Hắn cảm thấy mình chưa bị lộ, thoạt nhìn Trịnh Khải Nam cùng Bùi Thư Hoa vẫn đối xử với hắn như trước kia, không có sự thay đổi nào.
Hôm nay hắn ta tới là muốn xem rốt cuộc bao giờ Trịnh Luân mới trở về, bởi vì hắn ta còn phải tiếp tục hạ độc Trịnh Luân, phải làm tới khi đạt tới mức độ ung thư mới được, đến lúc đó dù có là thần tiên cũng không cứu được cô!
Không nghĩ tới sau khi hắn ta đến lại bị Trịnh Kinh đánh một trận!
Hắn ta đến bây giờ cũng không biết mình đã bị lộ chỗ nào!
Úc, đúng rồi! Chẳng lẽ do mấy con cá đuôi phượng mà Trịnh Luân nuôi đã chết, khiến cho Trịnh Kinh nghi ngờ sao?
Nhưng rõ ràng hắn ta đã ăn sạch điểm tâm! Một chút cũng không lưu lại!
Đúng vậy, hắn cũng ăn những điểm tâm có độc đó, chỉ là sau mỗi lần ăn xong hắn ta sẽ viện cớ đi toilet, sau đó ép buộc chính mình nôn hết chỗ điểm tâm đó ra, cho nên, hắn chỉ có tình trạng trúng độc rất nhỏ, căn bản sẽ không nghiêm trọng như Trịnh Luân.
Mấy ngày nay Trịnh Luân không ở nhà, chẳng lẽ không phải đi nước Đức thăm bạn bè, mà là độc phát nằm viện?
Mặc kệ thế nào, Cổ Thiên Việt cũng hạ quyết tâm có chết cũng không nhận.
Trịnh Kinh cũng không có chứng cứ nào để chứng mình là hắn ta hại Trịnh Luân, vợ chồng Cổ Anh Kiệt cùng Ngô Tư yêu thương hắn ta có thêm, coi hắn ta như con trai ruột, khẳng định sẽ tin hắn ta, sẽ không tin Trịnh Kinh.
Dù như thế nào hắn không thể mất đôi ba mẹ vất vả mới có thể lừa được này!
Hắn ta cần ba mẹ như vậy, hắn ta không cho phép bọn họ tìm con gái ruột của mình về! Nếu không việc năm đó sẽ bại lộ, hắn ta sẽ mất hết tất cả những thứ mình đang có!
Trịnh Kinh thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi không chỉ biết quá khứ của cậu, còn biết quá khứ của em gái tôi, em ấy đúng là thảm a! Khi còn nhỏ bị cậu lừa, không thể cùng ba mẹ đoàn tụ không nói, còn bị bán cho bọn buôn người khác, mỗi ngày đói khổ lạnh lẽo, bị người dùng roi đánh như chó nhỏ mèo nhỏ, ép em ấy đi ăn xin. Nếu không phải gặp tôi, em ấy đã sớm chết đói, cũng có lẽ là bị người đánh chết.”
“Anh Trịnh Kinh, anh nói cái gì vậy! Tôi lừa Luân Luân khi nào? Trước kia tôi không quen biết cô ấy a! Tôi……”
Cổ Thiên Việt còn chưa nói xong đã bị Trịnh Kinh hung hăng một chân đạp ngã trên mặt đất.
Hắn ta đau đớn hét lên một tiếng, cả người rúc lại một chỗ cuộn tròn trên mặt đất.
Hắn cảm thấy xương sườn của mình giống như bị Trịnh Kinh đá gãy!
“Anh…… Anh làm gì!”
Cổ Thiên Việt đau đến nỗi nói năng không lưu loát, hắn rất muốn bò dậy đánh Trịnh Kinh một trận, nhưng bụng đau đến nỗi chảy mồ hôi lanh, căn bản là không đứng dậy được!
Trịnh Kinh trên cao nhìn xuống nhìn Cổ Thiên Việt, hắn rốt cuộc áp chế không được sự tức giận của mình mà đánh tên cặn bã này!
Hắn vốn dĩ nghĩ hiện tại còn chưa biết tình hình thực tế của vợ chồng Cổ gia, đánh Cổ Thiên Việt sẽ không có cách nào giải thích, nhưng nhìn thấy khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của tên Cổ Thiên Việt này, hắn căn bản là khống chế không được.
Trịnh Luân chịu khổ nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà Cổ Thiên Việt được sống tự do thoải mái!
“Thiên đường có đường cậu không đi, địa ngục không cửa cậu lại muốn vào, Cổ Thiên Việt, cậu cho rằng cậu không để lại chút nhược điểm nào sao, tôi không biết cậu đã làm gì sao?”
Trên mặt Trịnh Kinh tràn đầy sự tức giận và hận thù, hắn “Phanh phanh phanh” đá vào ngực Cổ Thiên Việt, cho đến khi đá cho nội tạng Cổ Thiên Việt bị tổn thương, khóe miệng tràn ra máu tươi hắn mới ngừng lại được.
Hắn thấy Cổ Thiên Việt đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, lại còn nhìn ra bên ngoài, không khỏi cười lạnh nói: “Sao nào, còn trông cậy vào mấy tên kia đến cứu cậu sao?”
Giày quân đội màu đen của Trịnh Kinh không chút lưu tình dẫm lên khuôn mặt trắng nõn của Cổ Thiên Việt, dẫm đến mức khuôn mặt thanh tú của hắn ta biến dạng trông rất đáng sợ.
“Trịnh Kinh, anh điên rồi sao! Buông tôi ra!”
Cổ Thiên Việt đau đến mức nước mắt chảy ra, hắn ta cắn răng chống đỡ, nỗ lực phun ra mấy chữ từ kẽ răng.
“Tôi có thể cho cậu biết, ba tên đồng bọn kia tất cả đều đã chết! Tiếp theo, người đáng chết chính là cậu!”
Chân Trịnh Kinh dùng thêm chút lực, khuôn mặt non mịn của Cổ Thiên Việt đã bị rách da, máu đỏ tươi chảy ra ngoài.
“A! Tôi muốn báo cảnh sát! Anh cố ý làm tôi bị thương đây là xâm phạm nhân quyền!”
Cổ Thiên Việt liều mạng ôm lấy chân Trịnh Kinh không cho hắn dùng sức dẫm xuống, đáng tiếc thể chất của hắn ta gầy yếu không phải là đối thủ của người cường tráng như Trịnh Kinh.
Một mặt hắn ta đối với Trịnh Kinh vừa tức giận vừa hận, một mặt trong lòng lại rất khiếp sợ, ba người giúp hắn ta đều đã chết sao? Sao có thể! Ba người bọn họ ẩn núp bí mật như vậy, kể cả hắn tìm cũng rất tốn sức, Trịnh Kinh làm sao tìm được bọn họ?
Hơn nữa, Trịnh Kinh làm sao biết sự tồn tại của ba người này?!
Trịnh Kinh giống như đọc được suy nghĩ của Cổ Thiên Việt, hắn lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng, Dương Mộc Yên là vô địch? Cô ta là người, không phải thần! Cô ta cho cậu ba người kia, trừ khi chỉ ngồi một chỗ không ăn không uống, nếu không nhất định sẽ lưu lại dấu vết, tìm được bọn họ căn bản không cần phí chút sức nào!”
Hắn đương nhiên là không tốn chút sức nào, hao phí nhân lực vật lực đi tìm người là Cảnh Dật Thần.
“Cậu dám một mình tới gặp tôi, chính là cảm thấy sau lưng có người bảo vệ đi? Đáng tiếc, hiện tại những người bảo vệ cậu đều đã chết!”
Trịnh Kinh nhìn dáng vẻ thê thảm của Cổ Thiên Việt, trong lòng rốt cuộc dễ chịu một chút.
Hắn là anh trai Trịnh Luân, không bảo vệ tốt cô thì hắn phải thay cô báo thù!
Tất cả sự đau đớn mà Trịnh Luân phải chịu, hắn nhất định cũng muốn Cổ Thiên Việt nếm một lần!
Nếu hiện tại Mộc Thanh ở trong nước thì tốt rồi, hắn có rất nhiều cách để tra tấn người khác, hơn nữa từ bên ngoài không nhìn ra dấu vết gì hết.
Đến bây giờ Cổ Thiên Việt còn giả vờ cái gì cũng không biết, giả vờ vô tội, cái này làm cho Trịnh Kinh có xúc động mãnh liệt muốn đánh hắn ta.
Trịnh Kinh bỏ chân ra khỏi mặt Cổ Thiên Việt, sau đó dẫm ngón tay non mịn được bảo dưỡng rất tốt giống như một cô gái của hắn ta.
“Không chịu thừa nhận hạ độc em gái tôi phải không? Vậy tốt, hôm nay tôi sẽ dẫm gãy mười ngón tay này, sau đó cũng cho cậu uống thuốc độc!”
Cổ Thiên Việt lập tức hét lên: “Anh nói linh tinh gì vậy, không hề liên quan đến tôi! Anh là cảnh sát hình sự thì có thể tùy tiện đánh người sao!”
“Cậu căn bản không xứng làm người! Đánh cậu thì tính cái gì, tôi còn có rất nhiều cách để tra tấn cậu, cho nên, cậu ngàn vạn lần đừng dễ chết như vậy!”
Trịnh Kinh dẫm từng ngón tay một, biệt thự đang yên tĩnh liền vang lên những tiếng “Kẽo kẹt” rồi sau đó là tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết của Cổ Thiên Việt.
Cổ Thiên Việt vô cùng hối hận vì đã đến đây!
Mấy ngày nay không nhìn thấy Trịnh Luân, mỗi lần tới Trịnh gia, hoặc là chỉ có Bùi Thư Hoa ở nhà một mình, hoặc là chỉ có Trịnh Khải Nam, thật ra hắn ta đã phát hiện ra sự khác thường.
Nhưng hắn ta cẩn thận nhớ lại một chút, mình căn bản là không lưu lại bất kì nhược điểm hay chứng cứ gì, mà độc trong người Trịnh Luân còn lâu mới đến lúc bộc phát mới đúng, hiện tại cơ thể cô không có bất kì sự khác thường nào mới đúng.
Hắn cảm thấy mình chưa bị lộ, thoạt nhìn Trịnh Khải Nam cùng Bùi Thư Hoa vẫn đối xử với hắn như trước kia, không có sự thay đổi nào.
Hôm nay hắn ta tới là muốn xem rốt cuộc bao giờ Trịnh Luân mới trở về, bởi vì hắn ta còn phải tiếp tục hạ độc Trịnh Luân, phải làm tới khi đạt tới mức độ ung thư mới được, đến lúc đó dù có là thần tiên cũng không cứu được cô!
Không nghĩ tới sau khi hắn ta đến lại bị Trịnh Kinh đánh một trận!
Hắn ta đến bây giờ cũng không biết mình đã bị lộ chỗ nào!
Úc, đúng rồi! Chẳng lẽ do mấy con cá đuôi phượng mà Trịnh Luân nuôi đã chết, khiến cho Trịnh Kinh nghi ngờ sao?
Nhưng rõ ràng hắn ta đã ăn sạch điểm tâm! Một chút cũng không lưu lại!
Đúng vậy, hắn cũng ăn những điểm tâm có độc đó, chỉ là sau mỗi lần ăn xong hắn ta sẽ viện cớ đi toilet, sau đó ép buộc chính mình nôn hết chỗ điểm tâm đó ra, cho nên, hắn chỉ có tình trạng trúng độc rất nhỏ, căn bản sẽ không nghiêm trọng như Trịnh Luân.
Mấy ngày nay Trịnh Luân không ở nhà, chẳng lẽ không phải đi nước Đức thăm bạn bè, mà là độc phát nằm viện?
Mặc kệ thế nào, Cổ Thiên Việt cũng hạ quyết tâm có chết cũng không nhận.
Trịnh Kinh cũng không có chứng cứ nào để chứng mình là hắn ta hại Trịnh Luân, vợ chồng Cổ Anh Kiệt cùng Ngô Tư yêu thương hắn ta có thêm, coi hắn ta như con trai ruột, khẳng định sẽ tin hắn ta, sẽ không tin Trịnh Kinh.
Dù như thế nào hắn không thể mất đôi ba mẹ vất vả mới có thể lừa được này!
Hắn ta cần ba mẹ như vậy, hắn ta không cho phép bọn họ tìm con gái ruột của mình về! Nếu không việc năm đó sẽ bại lộ, hắn ta sẽ mất hết tất cả những thứ mình đang có!
Bình luận facebook