Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-847
Chương 846: Cổ tích
Hai vợ chồng này. So với cha meh ruột của hắn còn hiếu thắng hơn nhiều!
Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư đều là người theo ngành giái dục học thức uyên bác, gia đình điều kiện ưu việt, hắn không bao giờ phải chịu khổ! Hắb không bao giờ nghĩ tới việc một đám ngủ trên đất với nhau, ngay cả một cái chăn hoàn chỉnh cũng không có! Hắn cũng muốn giống như những đứa trẻ trong thành thị vậy, ở nhà cao tầng, mặc hàng hiệu, ăn đồ ăn ngon!
Hơn nữa, bọn họ không giống cha mẹ ruột của hắn, sẽ không đánh mắng con cái, can bản là mặc kệ sống chết của con cái. Ngô Tư luôn hướng dẫn từng bước, dùng phương thức ôn nhu nhất để hắn từ bỏ một số thói quen hư
Dựa vào cái gì mà cha mẹ tốt như vậy lại chính là cha mẹ của cái con bé nhát gan Trịnh Luân kia. hắn cũng muốn có cha mẹ như vật!
Không có người biết, hắn và hơn mười mấy bọn trẻ đều ở trong tay bọn là buôn người, chỉ có duy nhất một đứa bé là tình nguyện đi với bọn buôn người chứ không phải bắt lừa đi.
Năm đó khi kẻ đó lừa hắn đi, trong lòng hắn rất rõ ràng, nhưng hắn cũng đi theo bọn buôn người luôn.
Trong vòng một tháng, hắn bị liên tục bán đi và trao tay người khác đến bốn lần, lần thứ năm bị bán trao tay là một đôi vợ chồng buôn người, hắn gặp Trịnh Luân.
Lúc ấy, têb cô không phải Trịnh Luân, người khác đều kêu cô là Tích Tích.
Cô là một đứa trẻ đẹp nhất trong đám. Cũng là đứa ngu xuẩn nhất.
Không có người biết cii rốt cuộc bao tuổi rồi, nhưng có thể khẳng định chính là cô lúc ấy là đứa nhỏ tuổi nhất trong đám.
Trên người cô cũng mặc bộ quần áo xinh đẹp và quý giá nhất
Cổ Thiên Việt rõ ràng nhớ rõ bộ dáng ngay lúc đó của cô, như là một thiên sứ rơi vào thế gian, đơn thuần mà đáng yêu, ngây thơ mà vô tri.
Cô mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt, trên chân đeo giày xăng đan, quá xinh đẹp, qúa mức đáng chú ý, thế cho nên bị những đứa trẻ khác cướp đi rồi, còn đôi giày kia quả nhỏ. Bọn trẻ kia không đeo vừa.
Cô chắc hẳn là lần đầu tiên bị lừa bán đi, khong giống như những đứa trẻ đã bị trao tay nhiều lần, thế nên lần này trên tay cô còn có chút thứ tốt.
Trên tay cô đeo một chuỗi vòng tay ngọc bích nho nhỏ, nhưng đã bị bọn buôn người cướp đu, túi tiền kẹo cũng bị một đám trẻ con cướp đi rồi.
Trên người cô còn có một cái ba lô nhỏ, đồ vật trong ba lô tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng cũng bị những đứa trẻ khác cướp đi rồi.
Cổ Thiên Việt lúc ấy đã xem như “Tay già đời”, loại dê béo này hắn căn bản không buông tha, ánh mắt hắng sắc bén cướp đi khóa bạn trên cổ Tích Tích, còn cướp một chiếc khăn và ba lô nhỏ của cô.
Hắn lúc ấy không quen biết, sau này mới biết được, khóa bạc và khăn đề có tên Cổ Tích.
Nhưng coi như không biết, Cổ Thiên Việt như cũ đem hai nón đồ này dấu đi.
Hắn sở dĩ đi cùng bọn buôn người, mà không ở lại ngôi nhà đáng thất vọng kia, chính là vì muốn tìm một chỗ tốt hơn!
Gia đình Tích Tích điều kiện hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn, ở trong lòng hắn, Tích Tích tựa như một tiểu công chúa giống! Gia đình của cô khẳng định cũng xa hoa vô cùng!
Cổ Thiên Việt lúc ấy đã mười một tuổi, lớn hơn Tích Tích năm tuổi, chẳng qua hắn bởi vì không ăn uống đầy đủ nên không có dinh dưỡng, phát triển chậm chạp, vóc dáng không cao, thoạt nhìn nhiều lắm là bảy tám tuổi, cho nên bọn buôn người mới có thể muốn hắb, bọn buôn người đều thích trẻ con nhỏ một chút, bởi vì những đứa trẻ con như vậy mới có thị trường. Lừa bán đứa bé càng lớn tuổi thì càng nhớ, xác xuất chạy trốn về sau cũng lại càng lớn, người khác cũng không muốn mua.
Lúc ấy Cổ Thiên Việt, đã bắt đầu sinh ý muốb lợi dụng đồ bên người của Tích Tích để lấy lòng cha mẹ cô
Người vì ngèo khó mà mang con ném xuống khe suối rất nhiều, có nhà con bị đi lạc cũng mặc kệ. bọn họ Nghèo khó nên không có đuềy kiện đi tìm, cũng không hề đau lòng. Giống như nhà hắn, sau khi hắn đi mất không chừng sẽ rất vui vẻ bởi vì đỡ,được một miệng ăn.
Mà trong thành thị con mà đi lạc, cha mẹ nhất định sẽ dùng toàn bộ tinh lực đi tìm, bởi vì bọn họ chỉ có một đứa con, không có con cái thì không thể sống được!
Cổ Thiên Việt cảm thấy, cha mẹ của Tích Tích rất có khả năng sẽ tìm đến cô, mà nếu vừa lúc Tích Tích đã chết, hắn lại có được tín vật của Tích Tích, nói không chừng sẽ được nhận nuôi!
Hắn bị bán trao tay qua quá nhiều lần như vậy, đã chính mắt nhìn thấy vài đứa bé được kẻ có tiền mua đi, hắn thèm mà không được, hận là mình không bị mua,đi luôn!
Bất quá, không đợi hắn nghĩ cách giết chết Tích Tích, thì cô rất mau liền bọn buôn người khác mua đi rồi.
Tích Tích lớn lên quá xinh đẹp, lại rất nghe lời, trẻ con như vậy rất được giá.
Đang đúng lúc Cổ Thiên Việt cảm thấy đáng tiếc thì cha mẹ Tích Tích đã tìm đến!
Bọn buôn người đương nhiên chết cũng không thừa nhận đã buôn bán qua tích tích, nếu không sẽ dễ dàng bị cha mẹ tức giận báo nguy, những người bọn họ căn bản là sợ bị vạch trần!
Cổ Thiên Việt biết cơ hội của chính mình tới!
Hắn nói dối mình và Tích Tích bị bán đi, nhưng thân thể Tích Tích quá yếu, ở trong lúc vận chuyển đã chết mất, trước khi chết, tích tích còn đem đồ vật của mình đưa cho hắn.
Hắn mang một bộ dáng thiên chân ngu si giống như Tích Tích, lại kiềm giữ tín vậy quan trọng nhất của Cổ Tích, Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư hai không tìm được con gái, thì liền không chút do dự nhận nuôi Cổ Thiên Việt.
Bất quá, vợ chồng Cổ thị quả thật vẫn luôn không chịu tin tưởng là con gái đã chết, người làm cha mẹ đều là như thế, không có tận mắt nhìn thấy, mặc cho ai nói ba hoa chích choè gì, cũng sẽ tuyệt đối không tin con gái của chính mình đã không còn ở nhân thế.
Nhiều năm như vậy tới, hai vợ chồng vừa nuôi nấng Cổ Thiên Việt, vừa yên lặng tìm kiếm con gái
Bởi vì là ở thành phố A tìm được Cổ Thiên Việt, cho nên bọn họ cảm thấy, có thể con gái cũng ở thành phố A, vì thế hai vợ chồng liền dọn tới thành phố A, bắt đầu tìm kiếm.
Mười một tuổi Cổ Thiên Việt liền có một loại cảm giác nguy cơ sâu đậm.
Hắn gấp không chờ nổi mà cũng muốn tìm được Tích Tích, sau đó giết chết sự uy hiếp này!
Kỳ thật lúc ấy Cổ Thiên Việt cũng không có khái niệm gì với việc giết người, hắn chỉ là theo bản năng không muốn Cổ Tích sống trên đời này
Hắn che giấu tuổi tác của chính mình, nói dối mình chỉ có bảy tuổi, sau đó vợ chồng Cổ thị liền đưa hắn đi học tiểu học, cho hắn học tập.
Cổ Thiên Việt chưa từng học hành gì, chi nên nắm chặt hết cơ hội học tập, hắn căn bản liền thông minh hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa tuổi cũng lớn, học tập cái gì cũng dễ dàng hơn nhiều
Sáu năm sau, khi hắn mười bảy tuổi vào trường cao trung tốt nhất ở thành phố A, ở chỗ này, hắn gặp được một cô gái tên là Trịnh Luân.
Cổ Thiên Vuêhc luôn luôn không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện lại bắt đầu cố ý tiếp cận Trịnh Luân.
Bởi vì, hắn cảm giác Trịnh Luân rẩ giống Cổ Tích!
Tuy rằng bộ dáng có chút không giống nhau, nhưng từ trong xương cốt cũng không thay đổi, Trịnh Luân và Cổ Tích giống nhau ở chỗ đơn thuần thiện lương, rất dễ bị lừa gạt.
Bất quá, Cổ Thiên Việt không dám xác định là Trịnh Luân rốt cuộc có phải Cổ Tích hay không, vạn nhất giết sai rồi, sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.
Hai vợ chồng này. So với cha meh ruột của hắn còn hiếu thắng hơn nhiều!
Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư đều là người theo ngành giái dục học thức uyên bác, gia đình điều kiện ưu việt, hắn không bao giờ phải chịu khổ! Hắb không bao giờ nghĩ tới việc một đám ngủ trên đất với nhau, ngay cả một cái chăn hoàn chỉnh cũng không có! Hắn cũng muốn giống như những đứa trẻ trong thành thị vậy, ở nhà cao tầng, mặc hàng hiệu, ăn đồ ăn ngon!
Hơn nữa, bọn họ không giống cha mẹ ruột của hắn, sẽ không đánh mắng con cái, can bản là mặc kệ sống chết của con cái. Ngô Tư luôn hướng dẫn từng bước, dùng phương thức ôn nhu nhất để hắn từ bỏ một số thói quen hư
Dựa vào cái gì mà cha mẹ tốt như vậy lại chính là cha mẹ của cái con bé nhát gan Trịnh Luân kia. hắn cũng muốn có cha mẹ như vật!
Không có người biết, hắn và hơn mười mấy bọn trẻ đều ở trong tay bọn là buôn người, chỉ có duy nhất một đứa bé là tình nguyện đi với bọn buôn người chứ không phải bắt lừa đi.
Năm đó khi kẻ đó lừa hắn đi, trong lòng hắn rất rõ ràng, nhưng hắn cũng đi theo bọn buôn người luôn.
Trong vòng một tháng, hắn bị liên tục bán đi và trao tay người khác đến bốn lần, lần thứ năm bị bán trao tay là một đôi vợ chồng buôn người, hắn gặp Trịnh Luân.
Lúc ấy, têb cô không phải Trịnh Luân, người khác đều kêu cô là Tích Tích.
Cô là một đứa trẻ đẹp nhất trong đám. Cũng là đứa ngu xuẩn nhất.
Không có người biết cii rốt cuộc bao tuổi rồi, nhưng có thể khẳng định chính là cô lúc ấy là đứa nhỏ tuổi nhất trong đám.
Trên người cô cũng mặc bộ quần áo xinh đẹp và quý giá nhất
Cổ Thiên Việt rõ ràng nhớ rõ bộ dáng ngay lúc đó của cô, như là một thiên sứ rơi vào thế gian, đơn thuần mà đáng yêu, ngây thơ mà vô tri.
Cô mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt, trên chân đeo giày xăng đan, quá xinh đẹp, qúa mức đáng chú ý, thế cho nên bị những đứa trẻ khác cướp đi rồi, còn đôi giày kia quả nhỏ. Bọn trẻ kia không đeo vừa.
Cô chắc hẳn là lần đầu tiên bị lừa bán đi, khong giống như những đứa trẻ đã bị trao tay nhiều lần, thế nên lần này trên tay cô còn có chút thứ tốt.
Trên tay cô đeo một chuỗi vòng tay ngọc bích nho nhỏ, nhưng đã bị bọn buôn người cướp đu, túi tiền kẹo cũng bị một đám trẻ con cướp đi rồi.
Trên người cô còn có một cái ba lô nhỏ, đồ vật trong ba lô tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng cũng bị những đứa trẻ khác cướp đi rồi.
Cổ Thiên Việt lúc ấy đã xem như “Tay già đời”, loại dê béo này hắn căn bản không buông tha, ánh mắt hắng sắc bén cướp đi khóa bạn trên cổ Tích Tích, còn cướp một chiếc khăn và ba lô nhỏ của cô.
Hắn lúc ấy không quen biết, sau này mới biết được, khóa bạc và khăn đề có tên Cổ Tích.
Nhưng coi như không biết, Cổ Thiên Việt như cũ đem hai nón đồ này dấu đi.
Hắn sở dĩ đi cùng bọn buôn người, mà không ở lại ngôi nhà đáng thất vọng kia, chính là vì muốn tìm một chỗ tốt hơn!
Gia đình Tích Tích điều kiện hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn, ở trong lòng hắn, Tích Tích tựa như một tiểu công chúa giống! Gia đình của cô khẳng định cũng xa hoa vô cùng!
Cổ Thiên Việt lúc ấy đã mười một tuổi, lớn hơn Tích Tích năm tuổi, chẳng qua hắn bởi vì không ăn uống đầy đủ nên không có dinh dưỡng, phát triển chậm chạp, vóc dáng không cao, thoạt nhìn nhiều lắm là bảy tám tuổi, cho nên bọn buôn người mới có thể muốn hắb, bọn buôn người đều thích trẻ con nhỏ một chút, bởi vì những đứa trẻ con như vậy mới có thị trường. Lừa bán đứa bé càng lớn tuổi thì càng nhớ, xác xuất chạy trốn về sau cũng lại càng lớn, người khác cũng không muốn mua.
Lúc ấy Cổ Thiên Việt, đã bắt đầu sinh ý muốb lợi dụng đồ bên người của Tích Tích để lấy lòng cha mẹ cô
Người vì ngèo khó mà mang con ném xuống khe suối rất nhiều, có nhà con bị đi lạc cũng mặc kệ. bọn họ Nghèo khó nên không có đuềy kiện đi tìm, cũng không hề đau lòng. Giống như nhà hắn, sau khi hắn đi mất không chừng sẽ rất vui vẻ bởi vì đỡ,được một miệng ăn.
Mà trong thành thị con mà đi lạc, cha mẹ nhất định sẽ dùng toàn bộ tinh lực đi tìm, bởi vì bọn họ chỉ có một đứa con, không có con cái thì không thể sống được!
Cổ Thiên Việt cảm thấy, cha mẹ của Tích Tích rất có khả năng sẽ tìm đến cô, mà nếu vừa lúc Tích Tích đã chết, hắn lại có được tín vật của Tích Tích, nói không chừng sẽ được nhận nuôi!
Hắn bị bán trao tay qua quá nhiều lần như vậy, đã chính mắt nhìn thấy vài đứa bé được kẻ có tiền mua đi, hắn thèm mà không được, hận là mình không bị mua,đi luôn!
Bất quá, không đợi hắn nghĩ cách giết chết Tích Tích, thì cô rất mau liền bọn buôn người khác mua đi rồi.
Tích Tích lớn lên quá xinh đẹp, lại rất nghe lời, trẻ con như vậy rất được giá.
Đang đúng lúc Cổ Thiên Việt cảm thấy đáng tiếc thì cha mẹ Tích Tích đã tìm đến!
Bọn buôn người đương nhiên chết cũng không thừa nhận đã buôn bán qua tích tích, nếu không sẽ dễ dàng bị cha mẹ tức giận báo nguy, những người bọn họ căn bản là sợ bị vạch trần!
Cổ Thiên Việt biết cơ hội của chính mình tới!
Hắn nói dối mình và Tích Tích bị bán đi, nhưng thân thể Tích Tích quá yếu, ở trong lúc vận chuyển đã chết mất, trước khi chết, tích tích còn đem đồ vật của mình đưa cho hắn.
Hắn mang một bộ dáng thiên chân ngu si giống như Tích Tích, lại kiềm giữ tín vậy quan trọng nhất của Cổ Tích, Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư hai không tìm được con gái, thì liền không chút do dự nhận nuôi Cổ Thiên Việt.
Bất quá, vợ chồng Cổ thị quả thật vẫn luôn không chịu tin tưởng là con gái đã chết, người làm cha mẹ đều là như thế, không có tận mắt nhìn thấy, mặc cho ai nói ba hoa chích choè gì, cũng sẽ tuyệt đối không tin con gái của chính mình đã không còn ở nhân thế.
Nhiều năm như vậy tới, hai vợ chồng vừa nuôi nấng Cổ Thiên Việt, vừa yên lặng tìm kiếm con gái
Bởi vì là ở thành phố A tìm được Cổ Thiên Việt, cho nên bọn họ cảm thấy, có thể con gái cũng ở thành phố A, vì thế hai vợ chồng liền dọn tới thành phố A, bắt đầu tìm kiếm.
Mười một tuổi Cổ Thiên Việt liền có một loại cảm giác nguy cơ sâu đậm.
Hắn gấp không chờ nổi mà cũng muốn tìm được Tích Tích, sau đó giết chết sự uy hiếp này!
Kỳ thật lúc ấy Cổ Thiên Việt cũng không có khái niệm gì với việc giết người, hắn chỉ là theo bản năng không muốn Cổ Tích sống trên đời này
Hắn che giấu tuổi tác của chính mình, nói dối mình chỉ có bảy tuổi, sau đó vợ chồng Cổ thị liền đưa hắn đi học tiểu học, cho hắn học tập.
Cổ Thiên Việt chưa từng học hành gì, chi nên nắm chặt hết cơ hội học tập, hắn căn bản liền thông minh hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa tuổi cũng lớn, học tập cái gì cũng dễ dàng hơn nhiều
Sáu năm sau, khi hắn mười bảy tuổi vào trường cao trung tốt nhất ở thành phố A, ở chỗ này, hắn gặp được một cô gái tên là Trịnh Luân.
Cổ Thiên Vuêhc luôn luôn không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện lại bắt đầu cố ý tiếp cận Trịnh Luân.
Bởi vì, hắn cảm giác Trịnh Luân rẩ giống Cổ Tích!
Tuy rằng bộ dáng có chút không giống nhau, nhưng từ trong xương cốt cũng không thay đổi, Trịnh Luân và Cổ Tích giống nhau ở chỗ đơn thuần thiện lương, rất dễ bị lừa gạt.
Bất quá, Cổ Thiên Việt không dám xác định là Trịnh Luân rốt cuộc có phải Cổ Tích hay không, vạn nhất giết sai rồi, sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.
Bình luận facebook