• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! (5 Viewers)

  • Chương-136

Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q3 - Chương 41: Chương 113




“Được rồi được rồi, em đừng kéo xa cho chị” Diêu Bối Địch thật sự không chịu nổi cậu em trai cởi mở của mình, nói sang chuyện khác, “Bản thân suy nghĩ thật kỹ nói sao với cha đi, chị đi về trước đây”





“Em đưa chị về”





“Không cần”





“Em vẫn đưa chị về thôi, chị một phụ nữ như vậy, lỡ như thế nào, anh rể sẽ càng không muốn chị” Diêu Bối Khôn không có chừng mực





Diêu Bối Địch đưa mắt nhìn em trai, im lặng





Diêu Bối Khôn lôi kéo Diêu Bối Địch đi ra khỏi biẹt thự, sau đó lái xe đưa cô về





Dọc theo đường đi, hai chị em vừa nói vừa cười





Tính tình của Diêu Bối Khôn khác Diêu Bối Địch một trời một vực





Nhà họ Diêu là thế gia truyền thống, hơi thở thư hương rất rõ ràng, Diêu Bối Địch như người nhà họ Diêu, đại gia khuê tú điển hình, cô gái ngoan ngoãn Mà Diêu Bối Khôn thì hoàn toàn phá vỡ nho nhã lịch sự của người nhà họ Diêu, nghịch ngợm gây sự, gây chuyện thị phi, chưa bao giờ làm theo lẽ thường, từ nhỏ đến lớn không biết thu dọn bao nhiêu cục diện rối rắm cho, khó khăn lắm mới đưa được nước ngoài hai năm lại bị đuổi trở lại, nhất định chính là một mũi gai trong lòng cha Diêu mẹ Diêu, như mắc ở cổ họng





Diêu Bối Khôn đưa Diêu Bối Địch tới dưới lầu chung cư, “Em không lên lầu với chị”





“Ừ, tự em lái xe về cẩn thận một chút” Diêu Bối Địch quan tâm nói





“Vâng” Diêu Bối Khôn gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi, “Bình thường mấy giờ anh rể về nhà?”





Diêu Bối Địch nhìn em trai, hồi lâu, “Em có thể không đề cập đến anh ta không?”





“Bình thường anh ta đều ở Đỉnh Hạo Hãn?”





Diêu Bối Địch không chịu nổi, “Về sớm một chút”





Diêu Bối Khôn nhún nhún vai, lái xe, lại chạy thẳng tới Đỉnh Hạo Hãn





Đỉnh Hạo Hãn vẫn sôi động như trong ấn tượng của anh, khắp nơi người người tấp nập, chỉ có điều thiết bị lắp đặt càng thêm xa hoa mà thôi





Anh dựa vào cảm giác đi vào bên trong, bước chân dừng lại, nhìn hai người mặc âu phục màu đen trước mặt, “Tôi tìm Tiêu Dạ”





“Cậu là ai?” [email protected]`l3q21y'd0n





“Tôi là Diêu Bối Khôn” Diêu Bối Khôn nói thẳng





“Có quan hệ như thế nào với đại ca của chúng tôi?”





“Tôi là em trai ruột của bà xã anh ta” Diêu Bối Khôn hơi bốc lửa





Âu phục màu đen nhíu mày một cái, “Cậu chờ một chút”





Diêu Bối Khôn không có việc gì đứng ở đó chờ





Chỉ chốc lát sau, âu phục màu đen đi ra, nói, “Đại ca chúng tôi nói, không gặp cậu”





“Cái gì?! Anh nói Tiêu Dạ không gặp tôi?!” Hình như Diêu Bối Khôn hơi không tin tưởng





Trên khuôn mặt lạnh lùng của âu phục màu đen không hề có vẻ dư thừa, cũng không bằng lòng nói thêm một câu





Diêu Bối Khôn khó chịu tột bậc, định cậy mạnh xông qua âu phục màu đen vọt vào





Âu phục màu đen giống như vách tường, vẫn không nhúc nhích





Diêu Bối Khôn tức hộc máu, những người này đều ăn gì mà lớn, hơi sức kinh người như vậy, trên người như sắt thép, một phát này thiếu chút nữa đụng chết mình Anh nhìn chung quanh một chút, khi bản thân thật sự không thể cậy mạnh đi vào thì hắng giọng quát lên, “Tiêu Dạ, em là Diêu Bối Khôn, em muốn gặp anh, em tìm anh có chuyện”





Không ai để ý đến anh





Anh lại gào lên lần nữa, “Tiêu Dạ, em biết rõ anh ở đây quyến rũ phụ nữ, em sẽ không nói cho chị em biết”





Như cũ, không ai để ý đến anh





“Tiêu Dạ, chúng ta đều là đàn ông, anh có bản lĩnh ra đây chúng ta đơn đấu, ẩn núp như vậy tính là cái khỉ gì”





“Bịch bịch” Âu phục màu đen rốt cuộc không nhịn được, một phát đánh qua





Diêu Bối Khôn bị đánh ngã trên đất, không nhúc nhích





Anh khẽ đảo mắt, hung hăng nhìn âu phục màu đen trước mặt





Âu phục màu đen ngồi xổm xuống chuẩn bị khiêng cậu ta lên ném ra ngoài thì Diêu Bối Khôn đột nhiên lật người, dưới tình huống âu phục màu đen không để ý, vọt vào trong hành lang, đẩy cánh cửa trong cùng kia ra





Bên trong cửa, Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon, hai chân vắt chéo hút thuốc, bên cạnh có người phụ nữ đang nằm, nhìn qua hơi quen mắt





Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Khôn tròng mắt hơi nâng lên





“Tại sao anh không gặp em” Diêu Bối Khôn khó chịu





Trên người vừa mới bị đánh một quyền, thiếu chút nữa không đau chết





Chân mày Tiêu Dạ nhếch lên, “Tôi có lý do gì để gặp cậu?”





“Anh Này, đừng đụng vào tôi” Diêu Bối Khôn định mở miệng nói gì nữa thì âu phục màu đen tới khiêng anh lên





Tiêu Dạ khoát tay áo





Âu phục màu đen lui ra





Diêu Bối Khôn thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi về phía Tiêu Dạ, đi tới trước mặt anh, “Em đã nghĩ rồi, về sau em đi theo anh làm việc”





Tiêu Dạ hung hăng hít một hơi thuốc, dập tắt tàn thuốc cuối cùng, khẽ đầy nữ nhân bên cạnh ra, đứng lên từ trên ghế sa lon, anh cao hơn Diêu Bối Khôn, dáng người vạm vỡ nhiều lắm, nhìn qua khí thế mãnh liệt chút, anh nhìn Diêu Bối Khôn từ trên cao xuống, “Cậu tốt nghiệp đại học?”





“Em nghỉ học”





“Tôi nhỡ được năm đó khi cậu đi Mỹ tôi đã nói, chờ cậu tốt nghiệp rồi lại nói”





“Mẹ nó! Anh một xã hội đen, chẳng lẽ cũng cần xem bằng cấp?!” Diêu Bối Khôn không chịu được, bùng nổ





Chân mày Tiêu Dạ nhíu chặt





“Xã hội đen không phải đánh nhau sao? Chỉ cần em có thể đánh nhau là được” Diêu Bối Khôn nhìn anh





“Đánh nhau?” Tiêu Dạ nhìn cánh tay gầy chân gầy, khinh thường nói, “Cậu có thể đánh thắng ai?!”





“Tôi cmn nhìn không ưa anh từ lâu rồi, Tiêu Dạ Đừng cho rằng tôi thường thức anh, tôi liền có thể dung túng cho anh làm những chuyện này bao nhiêu năm như vậy với chị tôi, thừa dịp này, tôi phải lấy lại công đạo vì chị tôi” Nói xong, Diêu Bối Khôn vung quả đấm lên về phía mặt Tiêu Dạ





Tiêu Dạ tay mắt lanh lẹ, dùng sức một phát túm được tay Diêu Bối Khôn, dùng sức một phát nữa đẩy Diêu Bối Khôn ra ngoài, ít nhất ngoài hai thước





Diêu Bối Khôn không hề dừng lại, tay chân không có bài bản gì cùng sử dụng đánh nhau với Tiêu Dạ





Đánh đến kịch liệt





Thật ra thì căn bản là Diêu Bối Khôn đánh, Tiêu Dạ đang đùa mà thôi





Diêu Bối Khôn đánh đến bị vết thương chằng chịt, Tiêu Dạ giống như chỉ thờ ơ lạnh nhạt





Cũng không biết trải qua bao lâu





Đại khái Diêu Bối Khôn đánh cũng đủ mệt, đặt mông ngồi xuống đất, không nhúc nhích, cả người cũng đau muốn chết, hình như nhiều lần còn đụng phải bàn trà, da đầu cũng rách





Anh thở hổn hển, “Đừng đánh, em đi về”





Nói định đi về, nhưng không hề có dấu hiệu đứng lên





Cả người anh vừa mệt vừa đau





Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Diêu Bối Khôn, cầm áo khoác vắt bên cạnh lên mặc vào, nhướn mày






Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom