Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-137
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q3 - Chương 42: Chương 12
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, nhìn trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không hề có chút nhiệt độ
Cô khẽ cúi mắt xuống, xoay người định đi
Đối với Tiêu Dạ mà nói, anh vốn khinh thường ngoảnh lại nhìn cô
Cô nói nhiều hơn nữa, đều là dư thừa
Bước chân cô xoay người rời đi đột nhiên lại ngừng một chút, nói, “Cho nên nói, anh muốn ly hôn?”
Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Diêu Bối Địch
“Nếu như muốn ly hôn cũng có thể” Diêu Bối Địch mím môi, “Cho dù tình cảm sáu năm này giữa chúng ta với nhau là như thế nào, kết thúc hôn nhân sáu năm này cũng phải cần thủ tục giống như người bình thường để hoàn thành, anh viết một phần thỏa thuận ly hôn đi, quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiếu thuộc về tôi, chuyện khác anh xem đó mà làm”
“Cô bây giờ đang uy hiếp tôi hả?” Tiêu Dạ nhướn mày, hung hăng hỏi
Diêu Bối Địch nhìn vẻ mặt hơi chán ghét kia
“Giống như sáu năm trước, tới uy hiếp tôi?”
“Tôi có thể uy hiếp anh cái gì?” Diêu Bối Địch thật bình tĩnh
Cô đã từng một lần cho rằng, khi mình nói tới hai chữ “Ly hôn” này, nhất định sẽ có cảm giác trời long đất lở, có đôi khi con người đều cho là như thế, vốn tưởng rằng tất cả đều ở trong phạm vi mà mình không thể tiếp nhận được, nhưng thật ra thì, trong lòng còn cường đại hơn tưởng tượng của mình nhiều
Ví dụ như, cô nhịn sáu năm này Tiêu Dạ chẳng quan tâm
Ví dụ như, cô nhịn Tiêu Dạ và những người phụ nữ khác dây dưa không rõ
Ví dụ như, cô nhịn Tiêu Dạ và Lôi Lôi xảy ra quan hệ
Ví dụ như, đến giờ phút này, cô nhịn tất cả các cảm xúc trong lòng mình, nói chuyện ly hôn với Tiêu Dạ
Giống như đi lại cả đời như vậy, cũng không phải là như thế
Căn phòng yên tĩnh, hai người đột nhiên đều rất trầm mặc, không gian giống như đè nén hít thở không thông
Sáu năm qua, bọn họ đều như thế, lời chưa bao giờ nói nhiều, cộng lại, có lẽ không bằng lời nói một ngày của vợ chồng bình thường Rất lâu cô không chủ động mở miệng, Tiêu Dạ tuyệt đối sẽ không nói một chữ Lúc cô nói chuyện, Tiêu Dạ đều lựa chọn xa cách
Lạnh lùng mà xa lánh như vậy
Nghĩ đến hôn nhân như vậy, thật ra cũng đủ rồi
Bỏ ra nhiều như vậy, đổi lấy hành hạ giống như nhiều hơn
Hơn nữa, Lôi Lôi trở lại
Cô ta trở lại, cuối cùng cũng nói lên rất nhiều chuyện sẽ thay đổi
Hôn nhân sáu năm tràn ngập nguy cơ này, sẽ vào thời điểm sau khi Lôi Lôi trở lại, hoàn toàn sụp đổ
Thật ra thì, mặc dù cô không nói ra, nhưng trong lòng đã tự có ý thức cho mình một đáp án
Đến giờ phút này, đã đến tận cùng
Bây giờ nghĩ lại, thật ra thì cô cũng không oán hận bất kỳ ai, ngược lại hơi cảm kích cuộc hôn nhân vẫn duy trì tốt đẹp trong thời gian sáu năm này, là cô quá thất bại, cô tiến hành không lên nổi, là cô, vĩnh viễn không đi vào trái tim của người đàn ông trước mặt
Cô ngước mắt, hít sâu, để cho mình giữ vững bình tĩnh, ít nhất đến bây giờ, cô cảm thấy đến sau cùng vẫn giữ phần tỉnh táo cho mình như cũ, chính là tôn trọng mình, cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nhìn coi như đẹp mắt nói, “Hy vọng sau khi ly hôn, anh có hể thay đổi cách nhìn về em”
“Vĩnh viễn sẽ không thay đổi cách nhìn!” Tiêu Dạ bỏ lại một câu, đóng mạnh cửa phòng
Sẽ không thay đổi cách nhìn, cũng không thay đổi cách nhìn đi
Diêu Bối Địch rời khỏi cửa phòng của anh, từng bước từng bước một đi xuống dưới lầu
Trên lầu có ba gian phòng, vốn chuẩn bị cho Tiêu Tiếu một gian, nhưng Tiêu Tiếu gần như không ở lại đây, cho dù ở lại một hai lần, cũng ngủ chung với co, cho nên phòng không đó vẫn chưa từng dùng tới, bụi bặm cũng đã có, không thể ở nữa Bây giờ phòng của cô đã bị Diêu Bối Khôn chiếm đoạt, chỉ có thể chịu thiệt một đêm trên sa lon ở phòng khách
Cô lấy chăn dư trong nhà ra, trải trên ghế sa lon nằm xuống
Tắt đèn
Trong nhà hoàn toàn tăm tối, chung quanh cũng yên tĩnh giống như chỉ có hô hấp nhàn nhạt của chính cô
Cô nhắm mắt lại, ép buộc mình ngủ
Tối nay
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, nhìn trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không hề có chút nhiệt độ
Cô khẽ cúi mắt xuống, xoay người định đi
Đối với Tiêu Dạ mà nói, anh vốn khinh thường ngoảnh lại nhìn cô
Cô nói nhiều hơn nữa, đều là dư thừa
Bước chân cô xoay người rời đi đột nhiên lại ngừng một chút, nói, “Cho nên nói, anh muốn ly hôn?”
Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Diêu Bối Địch
“Nếu như muốn ly hôn cũng có thể” Diêu Bối Địch mím môi, “Cho dù tình cảm sáu năm này giữa chúng ta với nhau là như thế nào, kết thúc hôn nhân sáu năm này cũng phải cần thủ tục giống như người bình thường để hoàn thành, anh viết một phần thỏa thuận ly hôn đi, quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiếu thuộc về tôi, chuyện khác anh xem đó mà làm”
“Cô bây giờ đang uy hiếp tôi hả?” Tiêu Dạ nhướn mày, hung hăng hỏi
Diêu Bối Địch nhìn vẻ mặt hơi chán ghét kia
“Giống như sáu năm trước, tới uy hiếp tôi?”
“Tôi có thể uy hiếp anh cái gì?” Diêu Bối Địch thật bình tĩnh
Cô đã từng một lần cho rằng, khi mình nói tới hai chữ “Ly hôn” này, nhất định sẽ có cảm giác trời long đất lở, có đôi khi con người đều cho là như thế, vốn tưởng rằng tất cả đều ở trong phạm vi mà mình không thể tiếp nhận được, nhưng thật ra thì, trong lòng còn cường đại hơn tưởng tượng của mình nhiều
Ví dụ như, cô nhịn sáu năm này Tiêu Dạ chẳng quan tâm
Ví dụ như, cô nhịn Tiêu Dạ và những người phụ nữ khác dây dưa không rõ
Ví dụ như, cô nhịn Tiêu Dạ và Lôi Lôi xảy ra quan hệ
Ví dụ như, đến giờ phút này, cô nhịn tất cả các cảm xúc trong lòng mình, nói chuyện ly hôn với Tiêu Dạ
Giống như đi lại cả đời như vậy, cũng không phải là như thế
Căn phòng yên tĩnh, hai người đột nhiên đều rất trầm mặc, không gian giống như đè nén hít thở không thông
Sáu năm qua, bọn họ đều như thế, lời chưa bao giờ nói nhiều, cộng lại, có lẽ không bằng lời nói một ngày của vợ chồng bình thường Rất lâu cô không chủ động mở miệng, Tiêu Dạ tuyệt đối sẽ không nói một chữ Lúc cô nói chuyện, Tiêu Dạ đều lựa chọn xa cách
Lạnh lùng mà xa lánh như vậy
Nghĩ đến hôn nhân như vậy, thật ra cũng đủ rồi
Bỏ ra nhiều như vậy, đổi lấy hành hạ giống như nhiều hơn
Hơn nữa, Lôi Lôi trở lại
Cô ta trở lại, cuối cùng cũng nói lên rất nhiều chuyện sẽ thay đổi
Hôn nhân sáu năm tràn ngập nguy cơ này, sẽ vào thời điểm sau khi Lôi Lôi trở lại, hoàn toàn sụp đổ
Thật ra thì, mặc dù cô không nói ra, nhưng trong lòng đã tự có ý thức cho mình một đáp án
Đến giờ phút này, đã đến tận cùng
Bây giờ nghĩ lại, thật ra thì cô cũng không oán hận bất kỳ ai, ngược lại hơi cảm kích cuộc hôn nhân vẫn duy trì tốt đẹp trong thời gian sáu năm này, là cô quá thất bại, cô tiến hành không lên nổi, là cô, vĩnh viễn không đi vào trái tim của người đàn ông trước mặt
Cô ngước mắt, hít sâu, để cho mình giữ vững bình tĩnh, ít nhất đến bây giờ, cô cảm thấy đến sau cùng vẫn giữ phần tỉnh táo cho mình như cũ, chính là tôn trọng mình, cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nhìn coi như đẹp mắt nói, “Hy vọng sau khi ly hôn, anh có hể thay đổi cách nhìn về em”
“Vĩnh viễn sẽ không thay đổi cách nhìn!” Tiêu Dạ bỏ lại một câu, đóng mạnh cửa phòng
Sẽ không thay đổi cách nhìn, cũng không thay đổi cách nhìn đi
Diêu Bối Địch rời khỏi cửa phòng của anh, từng bước từng bước một đi xuống dưới lầu
Trên lầu có ba gian phòng, vốn chuẩn bị cho Tiêu Tiếu một gian, nhưng Tiêu Tiếu gần như không ở lại đây, cho dù ở lại một hai lần, cũng ngủ chung với co, cho nên phòng không đó vẫn chưa từng dùng tới, bụi bặm cũng đã có, không thể ở nữa Bây giờ phòng của cô đã bị Diêu Bối Khôn chiếm đoạt, chỉ có thể chịu thiệt một đêm trên sa lon ở phòng khách
Cô lấy chăn dư trong nhà ra, trải trên ghế sa lon nằm xuống
Tắt đèn
Trong nhà hoàn toàn tăm tối, chung quanh cũng yên tĩnh giống như chỉ có hô hấp nhàn nhạt của chính cô
Cô nhắm mắt lại, ép buộc mình ngủ
Tối nay
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook