Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-178
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q3 - Chương 83: Chương 23
Chân trước Diêu Bối Địch mới từ biệt thự nhà họ Diêu rời đi, Diêu Bối Khôn liền theo ra cửa, lái xe đi đỉnh Hạo Hãn
Anh từng nghĩ, đời này anh xác định cùng Tiêu Dạ rồi, cho dù cầm đao uy hiếp anh cũng không có tác dụng, anh chính là muốn đi theo Tiêu Dạ lưu lạc giang hồ
Một đường mang theo quyết tâm không thể dao động như vậy chạy tới đỉnh Hạo Hãn, đi về phía phòng bao chuyên dụng của Tiêu Dạ
Mấy hộ vệ đứng ở cửa nhìn Diêu Bối Khôn mặt xanh như tàu lá, bọn họ thật sự không chào đón thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, nhớ tới chuyện mấy ngày trước, mày nhíu lại càng sâu
“Tôi muốn gặp Tiêu Dạ, nếu mấy người không cho tôi vào tôi sẽ ngồi ở đây, tuyệt đối không động” Diêu Bối Khôn đặt mông ngồi xuống đất, mặt dày mày dạn nói
Sắc mặt hộ vệ càng thêm khó coi
Diêu Bối Khôn ngồi dưới đất có vẻ khoan thai tự đắc
Qua đại khái mười phút đồng hồ, hộ vệ nhìn Diêu Bối Khôn hoàn toàn không có ý tứ rời đi, gương mặt cứng ngắc giật giật, một hộ vệ định xoay người đi vào phòng bao của Tiêu Dạ, lại nhìn thấy Tiêu Dạ mang theo a Bưu từ trong phòng bao ra ngoài, dáng vẻ chuẩn bị rời đi
Khóe mắt Diêu Bối Khôn vừa liếc liền nhìn thấy Tiêu Dạ, lập tức nhảy dựng lên từ trên mặt đất, chặn trước mặt Tiêu Dạ, “Anh định đi đâu?”
Tiêu Dạ từ trên cao nhìn xuống Diêu Bối Khôn, ánh mắt lạnh lùng quét qua cậu ta, đảo mắt ra hiệu bằng mắt về phía hộ vệ
Hộ vệ lĩnh hội ý tứ gật đầu chuẩn bị túm lấy Diêu Bối Khôn
Diêu Bối Khôn đột nhiên quấn lấy người Tiêu Dạ, giống như bạch tuộc, tay chân bám lấy trên người Tiêu Dạ, trong miệng hét lớn, “Đừng mong ném em ra ngoài, em sẽ không rời đi”
Hộ vệ nhìn sắc mặt càng sa sầm lạnh lùng thêm của Tiêu Dạ, hơi không biết phải làm sao
Nhìn người đàn ông trước mặt như thế nào cũng không giống người có thể lăn lộn trên giang hồ, rõ ràng giống như đứa bé làm nũng với ông nội mới không sai biệt lắm, nhưng lại e ngại thân phận của Diêu Bối Khôn và Tiêu Dạ rõ ràng lộ vẻ kiềm chế với người này nên không dám cậy mạnh lên trước kéo đi
Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Diêu Bối Khôn treo trên người mình như vậy, ngón tay khẽ nhúc nhích, mím chặt môi từng chút từng chút gỡ tay Diêu Bối Khôn ra, tăng sức đẩy cậu ta ra ngoài, Diêu Bối Khôn đặt mông ngồi dưới đất, đau đến anh cắn răng nghiến lợi
“Tiêu Dạ, hôm nay anh đẩy em ra, ngày mai em còn muốn tới, em tuyệt đối không buông tha!” Diêu Bối Khôn nhịn đau, hung ác gào lên giận dữ
Tiêu Dạ sải bước chân rời đi đột nhiên dừng lại một chút, anh quay đầu nhìn Diêu Bối ngồi dưới đất mặt vặn vẹo, môi mỏng khẽ nhúc nhích, “Vậy hãy đuổi kịp”
Có một khắc Diêu Bối Khôn thậm chí tưởng mình nghe lầm rồi, hung hăng day day lỗ tai mình, mờ mịt nhìn theo phương hướng Tiêu Dạ rời đi, ý của anh là để cho mình đuổi theo sao? Ý của anh chính là mình có thể đi theo bên cạnh anh rồi hả?!
Đang mất hồn, a Bưu đi theo bước chân Tiêu Dạ đột nhiên dừng lại một chút, nhếch miệng cười một tiếng, “Thế nào, sợ?”
“Làm sao có thể?!” Diêu Bối Khôn nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên đất, có dáng vẻ tinh lực tốt đến giống như vĩnh viễn đều dùng không hết
Chạy bước nhỏ đuổi theo Tiêu Dạ, Diêu Bối Khôn cảm giác cả người mình cũng đều kiêu ngạo rồi!
Tiêu Dạ ngồi vào một chiếc xe màu đen dừng sát ở đỉnh Hạo Hãn, a Bưu cũng ngồi xuống theo, Diêu Bối Khôn không hề nghĩ ngợi ngồi bên cạnh Tiêu Dạ, bởi vì hưng phấn quá mức, cũng không chú ý tới sau xe của Tiêu Dạ, có một nhóm xe đi theo, Diêu Bối Khôn còn vô cùng hưng phấn hỏi, “Bây giờ đưa anh về nhà sao?”
Tròng mắt Tiêu Dạ khẽ nhúc nhích một chút, hoàn toàn có ý tứ không để ý tới Diêu Bối Khôn, sắc mặt cả người vẫn rất lạnh
Ngược lại a Bưu mở miệng nói, “Chúng ta đi đánh nhau”
“Đánh nhau, bây giờ sao?” Diêu Bối Khôn hỏi
“Ừ” A Bưu gật đầu, “Cho nên nếu
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Chân trước Diêu Bối Địch mới từ biệt thự nhà họ Diêu rời đi, Diêu Bối Khôn liền theo ra cửa, lái xe đi đỉnh Hạo Hãn
Anh từng nghĩ, đời này anh xác định cùng Tiêu Dạ rồi, cho dù cầm đao uy hiếp anh cũng không có tác dụng, anh chính là muốn đi theo Tiêu Dạ lưu lạc giang hồ
Một đường mang theo quyết tâm không thể dao động như vậy chạy tới đỉnh Hạo Hãn, đi về phía phòng bao chuyên dụng của Tiêu Dạ
Mấy hộ vệ đứng ở cửa nhìn Diêu Bối Khôn mặt xanh như tàu lá, bọn họ thật sự không chào đón thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, nhớ tới chuyện mấy ngày trước, mày nhíu lại càng sâu
“Tôi muốn gặp Tiêu Dạ, nếu mấy người không cho tôi vào tôi sẽ ngồi ở đây, tuyệt đối không động” Diêu Bối Khôn đặt mông ngồi xuống đất, mặt dày mày dạn nói
Sắc mặt hộ vệ càng thêm khó coi
Diêu Bối Khôn ngồi dưới đất có vẻ khoan thai tự đắc
Qua đại khái mười phút đồng hồ, hộ vệ nhìn Diêu Bối Khôn hoàn toàn không có ý tứ rời đi, gương mặt cứng ngắc giật giật, một hộ vệ định xoay người đi vào phòng bao của Tiêu Dạ, lại nhìn thấy Tiêu Dạ mang theo a Bưu từ trong phòng bao ra ngoài, dáng vẻ chuẩn bị rời đi
Khóe mắt Diêu Bối Khôn vừa liếc liền nhìn thấy Tiêu Dạ, lập tức nhảy dựng lên từ trên mặt đất, chặn trước mặt Tiêu Dạ, “Anh định đi đâu?”
Tiêu Dạ từ trên cao nhìn xuống Diêu Bối Khôn, ánh mắt lạnh lùng quét qua cậu ta, đảo mắt ra hiệu bằng mắt về phía hộ vệ
Hộ vệ lĩnh hội ý tứ gật đầu chuẩn bị túm lấy Diêu Bối Khôn
Diêu Bối Khôn đột nhiên quấn lấy người Tiêu Dạ, giống như bạch tuộc, tay chân bám lấy trên người Tiêu Dạ, trong miệng hét lớn, “Đừng mong ném em ra ngoài, em sẽ không rời đi”
Hộ vệ nhìn sắc mặt càng sa sầm lạnh lùng thêm của Tiêu Dạ, hơi không biết phải làm sao
Nhìn người đàn ông trước mặt như thế nào cũng không giống người có thể lăn lộn trên giang hồ, rõ ràng giống như đứa bé làm nũng với ông nội mới không sai biệt lắm, nhưng lại e ngại thân phận của Diêu Bối Khôn và Tiêu Dạ rõ ràng lộ vẻ kiềm chế với người này nên không dám cậy mạnh lên trước kéo đi
Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Diêu Bối Khôn treo trên người mình như vậy, ngón tay khẽ nhúc nhích, mím chặt môi từng chút từng chút gỡ tay Diêu Bối Khôn ra, tăng sức đẩy cậu ta ra ngoài, Diêu Bối Khôn đặt mông ngồi dưới đất, đau đến anh cắn răng nghiến lợi
“Tiêu Dạ, hôm nay anh đẩy em ra, ngày mai em còn muốn tới, em tuyệt đối không buông tha!” Diêu Bối Khôn nhịn đau, hung ác gào lên giận dữ
Tiêu Dạ sải bước chân rời đi đột nhiên dừng lại một chút, anh quay đầu nhìn Diêu Bối ngồi dưới đất mặt vặn vẹo, môi mỏng khẽ nhúc nhích, “Vậy hãy đuổi kịp”
Có một khắc Diêu Bối Khôn thậm chí tưởng mình nghe lầm rồi, hung hăng day day lỗ tai mình, mờ mịt nhìn theo phương hướng Tiêu Dạ rời đi, ý của anh là để cho mình đuổi theo sao? Ý của anh chính là mình có thể đi theo bên cạnh anh rồi hả?!
Đang mất hồn, a Bưu đi theo bước chân Tiêu Dạ đột nhiên dừng lại một chút, nhếch miệng cười một tiếng, “Thế nào, sợ?”
“Làm sao có thể?!” Diêu Bối Khôn nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên đất, có dáng vẻ tinh lực tốt đến giống như vĩnh viễn đều dùng không hết
Chạy bước nhỏ đuổi theo Tiêu Dạ, Diêu Bối Khôn cảm giác cả người mình cũng đều kiêu ngạo rồi!
Tiêu Dạ ngồi vào một chiếc xe màu đen dừng sát ở đỉnh Hạo Hãn, a Bưu cũng ngồi xuống theo, Diêu Bối Khôn không hề nghĩ ngợi ngồi bên cạnh Tiêu Dạ, bởi vì hưng phấn quá mức, cũng không chú ý tới sau xe của Tiêu Dạ, có một nhóm xe đi theo, Diêu Bối Khôn còn vô cùng hưng phấn hỏi, “Bây giờ đưa anh về nhà sao?”
Tròng mắt Tiêu Dạ khẽ nhúc nhích một chút, hoàn toàn có ý tứ không để ý tới Diêu Bối Khôn, sắc mặt cả người vẫn rất lạnh
Ngược lại a Bưu mở miệng nói, “Chúng ta đi đánh nhau”
“Đánh nhau, bây giờ sao?” Diêu Bối Khôn hỏi
“Ừ” A Bưu gật đầu, “Cho nên nếu
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook