• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! (1 Viewer)

  • Chương-179

Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q3 - Chương 84: Chương 232




A Bưu đi tới ngồi xổm trước mặt lão Vương, hung hăng vỗ mặt lão Vương, nói: “Chó sẽ cắn người thì không sủa, lần sau học thông minh một chút”





Lão Vương liều mạng giãy giụa





A Bưu chỉ lạnh nhạt, nói với người dưới, “Theo căn dặn của đại ca, bẻ gãy tay ném vào trong biển”





“Dạ”





A Bưu đứng dậy





Lão Vương ở trên mặt đất, kêu gào khổ sở, “Buông tao ra, tụi mày lũ khốn kiếp này, Tiêu Dạ tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày, a…”





Đột nhiên, một tiếng kêu đau khổ tột cùng, liên tiếp vang lên không ngừng ở trên bến càng trống không





Dòng máu đỏ tươi đẹp đột nhiên chảy ra chung quanh





Diêu Bối Khôn đứng ở xa xa, trên mặt dừng như bị dính vào một giọt chất lỏng này, hình như anh vẫn có thể cảm thấy, độ ấm ghê tởm này





Trên mặt Diêu Bối Khôn đã trắng bệch, anh dùng tay vuốt gò má mình, nhìn chất lỏng màu đỏ trong lòng bàn tay, sắc mặt càng thêm trắng bệch, trong một nháy mắt anh cảm thấy đầu óc trống rỗng, mới vừa rồi có phải anh đã thấy được cảnh tượng mà chỉ có trên ti vi mới có, cả bàn tay muốn thoát ra khỏi thân thể của chính mình…





Muốn chết





Anh cảm thấy bây giờ anh đã không có cách nào nhúc nhích





Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được cảnh tượng mới vừa rồi, làm sao tiêu hóa khỏi trong đầu anh đi





Tiếng kêu của người đàn ông càng lúc càng xa, trong sóng biển trầm bổng, dường như chỉ nghe được tiếng nước xa xa, lại đột nhiên yên tĩnh





Cứ như vậy đã xong rồi sao?





Dường như chưa qua năm phút





Cả người Diêu Bối Khôn còn ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn vào bên trong, nhìn chằm chằm vào sắc mặt Tiêu Dạ lạnh lùng rời đi qua bên cạnh anh





Tất cả mọi người đều tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng không cảm thấy có gì khác thường





A Bưu dừng ở trước mặt Diêu Bối Khôn, “Còn không đi?”





Diêu Bối Khôn hồi hồn, “Dĩ nhiên phải đi”





Nhưng mà, chân đang run rẩy





Không ngừng run rẩy, dường như một khắc kia không có sức lực nâng lên nổi





“Sao vậy, bị sợ mềm nhũn chân” A Bưu cười nhạo





Diêu Bối Khôn âm thầm mắng, nhưng một khắc kia lại không tìm được từ ngữ phản bác, trong lòng đủ kiểu không thoải mái





“Cậu không đi, tôi đi trước” A Bưu nói xong liền chuẩn bị rời đi, “Chỉ có điều bến cảng này, không ít cô hồn dã quỷ, loại người da mịn thịt mềm như cậu vừa đúng hợp với khẩu vị của chúng…”





“Này này!” Diêu Bối Khôn nghe được rợn cả tóc gáy, anh lớn tiếng gọi a Bưu, “Anh đừng đi, đỡ tôi với”





A Bưu cười to





Quả nhiên là một thằng nhóc thúi miệng còn hơi sữa





Chắc hẳn đại ca mang theo để cậu ta tận mắt nhìn, chính là vì để bỏ đi tính tích cực của cậu nhóc này mà thôi





Anh đưa tay đỡ Diêu Bối Khôn bước nhanh về phía trước, nói là đỡ, chẳng bằng trực tiếp kéo đi, Diêu Bối Khôn cực kỳ bất mãn, cả người không ngừng kêu to, gay gắt, âm thanh quyết liệt mãi cho đến khi lên xe mới yên tĩnh





Ngồi trên xe, Diêu Bối Khôn vẫn còn rất không thoải mái nhìn a Bưu, đủ loại không thoải mái





“Đưa cậu về trước, sau này đừng đi ra với tôi” Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ, nói với Diêu Bối Khôn





“Tại sao?” Diêu Bối Khôn gào lên giận dữ





“Cậu còn xem chưa đủ?!” Tròng mắt Tiêu Dạ căng thẳng, hung hăng nói, “A Bưu, láy cái tay vừa chém đứt đưa cho cậu ta làm kỷ niệm”





“Được, tôi lập tức đi xuống nhặt lên”





“Đừng! Không…” Diêu Bối Khôn quả thật không dám tưởng tượng cái tay máu tươi dầm dề kia đặt trước mặt mình sẽ có cảm nhận gì, anh cảm thấy cả người đều không tốt





Tròng mắt Tiêu Dạ đảo một cái, nói với tài xế, “Lái xe”





“Vâng”





Diêu Bối Khôn cũng không dám phản bác nữa, ngồi ở bên cạnh Tiêu Dạ, vô cùng yên tĩnh





Một ngày nào đó anh sẽ vượt qua sợ hãi! Âm thầm thề











Ban đêm thâm trầm mà yên tĩnh





Một nhóm xe hơi màu đen rời khỏi bến cảng, giống như chuyện vừa rồi xảy ra ở bến cảng sẽ theo sóng biển nước chảy bèo trôi, không lưu lại trong lòng ai quá nhiều dấu vết





Dưới bầu trời đêm vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có một chiếc xe tải trọng tải siêu lớn xông tới, đèn pha của xe tải lớn chiếu thẳng tắp lên xe con, sáng rỡ khiến mắt tài xế hơi hoa lên, tài xế dùng ánh đèn xa gần không ngừng đan xen nhắc nhở, nhưng xe tải lớn ở đối diện giống như không hề tự biết một chút nào, vẫn như cũ làm theo ý mình mở đèn pha công suất lớn chiếu tới





Ánh mắt của lái xe bị chói đến nhanh chóng chịu không nổi, hơi tức giận bừng bừng gầm thét một câu, “Lái xe này được dạy lái xe kiểu gì, muốn chết






Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom