Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
CHƯƠNG 4: ĐƯA ĐI.
CHƯƠNG 4: ĐƯA ĐI.
“Ha ha ha ha…mày đúng là biết nói chuyện, không gian nhỏ sao? Vậy mày lái cái gì? Nói ra để hù ông đây cái chơi!”
Người đàn ông không nói gì nữa, bởi vì lời mà anh ta nói lúc nãy vốn không phải là cười giễu, ngữ khí bình thản giống như là đang hỏi thăm, hoàn toàn không có cố ý gièm pha. Anh chỉ đưa mắt nhìn người chủ trì một cái.
“Lôi ra ngoài!”
MC của ‘Hắc Dạ’ lập tức hiểu ý, ông ta vừa mở miệng ra là liền có người đến lôi tên đàn ông giọng Quảng Đông ra ngoài: “Tiểu tử mày khá lắm, nhớ kỹ cho ông… ông đây nhất định sẽ điều tra ra thân phận của mày… tao nhất định sẽ khiến cho mày hối hận vì hôm nay đã tranh giành với tao…”
Rất nhanh sau đó, rắc rối đã đi qua, trong khán phòng lại yên tĩnh trở lại.
“Một tầng lầu, có ai có thể ra điều kiện cao hơn không… có không?” Trên mặt người MC lại hiện lên nụ cười.
“Vậy… cô Tô Thiên Kiều đây sẽ đưa được đi để ‘cảm ơn’ ngài đây…”
Tô Thiên Kiều nghe tiếng nói hưng phấn của MC, đáy lòng cô không ngừng chùng xuống, chùng xuống….
Cô mong ước có người tiếp tục ra điều kiện cao hơn, cho dù chỉ kéo dài thêm một chút thời gian nữa thôi thì cũng tốt…thế nhưng, đã có người thích cô rồi, cuối cùng cũng sẽ bị người ta đưa đi thôi, có kéo dài thêm một chút thời gian nữa… cô cũng làm được gì chứ?
Nhưng sự tự tôn và kiêu ngạo đáng thương trong lòng cô kia vẫn còn đang nhắc nhở cô, cô đã từng là một thiên kim tiểu thư cao quý.
“Một tầng cao ốc là món quà cảm ơn cuối cùng…”
“Keng---”
Tiếng búa định giá vang lên, cuối cùng cũng không có ai có thể trả cao hơn cái ‘giá trên trời’ của người đàn ông điên cuồng này!
Tô Thiên Kiều cười khổ một tiếng, không biết nên an ủi mình như thế nào nữa.
“Thưa ngài, cô Tô tối nay… sẽ theo ngài đi!” Người MC vui vẻ tuyên bố.
Lập tức có người liền đem đến hai thùng đô la Mỹ và hợp đồng chuyển nhượng bất động sản đến, ở đây chỉ thu nhận hiện kim và hiện vật.
Người đàn ông chỉ đứng dậy quay đầu rời khỏi, không nói gì cả, đôi mắt lạnh băng dưới ánh đèn càng trở nên bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
Hiệu dược của Tô Thiên Kiều dường như đã hoàn toàn phát tác lên rồi, cô nhìn về bóng lưng đó, chỉ cảm thấy nó thật là tráng kiện vĩ đại…dường như mọi chuyện cũng không quá tồi tệ như cô nghĩ, có lẽ cô có thể chạy thoát dưới ánh mắt của người đàn ông này thì sao, cũng có thể lắm mà?
Tô Thiên Kiều được một người phụ nữ khoác lên một cái áo rồi dìu ra ngoài, cơ thể nóng bừng, chỉ cảm thấy khó chịu bất an.
“Cậu chủ, có phải là về nhà không?” Thanh âm của người phụ nữ dìu Tô Thiên Kiều nghe rất điềm tĩnh, cô ta đẩy nhẹ một cái liền khiến cho cơ thể vốn không có chút sức nào của Tô Thiên Kiều ngã một cái vào lòng của người đàn ông mặt nạ.
Cô chưa từng có tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào, nhưng cô lại cảm thấy cái ôm cứng nhắc này thật là thoải mái.
“Đáng chết…” Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Thiên Kiều nghe thấy anh ta thấp giọng mắng một câu.
“Cứu tôi!” Tô Thiên Kiều xông vào vòng tay của người đàn ông, lúc này trong lòng cô ngập tràn mâu thuẫn.
Cô biết, cô cần phải…với đàn ông… nếu không… cơ thể này sẽ bị một ngọn lửa kỳ lạ thiêu đốt mất thôi.
Nhưng mà, cô không thể, cô không muốn đem cơ thể mà mình đã giữ gìn 18 năm 4 tháng cho một người đàn ông lạ được.
“Trở về biệt thự Thanh Sơn.” Chỉ nhàn nhạt vài chữ, không phải là lạnh nhạt, mà là bình tĩnh.
Nếu nghe kỹ thì cái thanh âm lạnh lẽo này vô cùng dễ nghe, giống như là… thanh âm mê hoặc khi chơi Violin vậy.
Người đàn ông giọng Quảng Đông kia nói sai rồi, sở trường của Tô Thiên Kiều không phải là Piano, mà là Violin.
“Phành phạch phành phạch…” Một thanh âm to lớn truyền đến, từng trận gió nổi lên, chiếc áo khoác mỏng manh trên người Tô Thiên Kiều khẽ tuột xuống, không khí bên ngoài cực kỳ lạnh, nhưng cơ thể của Tô Thiên Kiều lại nóng đến đáng sợ.
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là những nỗi sợ hãi đối với tương lai còn không biết sẽ đi về đâu của mình.
Một cô gái bình thường nhút nhát như cô nhưng lúc này lại phải đưa ánh mắt như van xin nhìn người đàn ông mà mình đang ôm lấy.
Nhưng mà… lý trí của cô lại nói, cô phải nghĩ cách trốn đi, nghĩ cách tránh né, nghĩ cách…bảo vệ bản thân mình.
Trong đôi mắt hẹp dài xinh đẹp chở đầy những sự giãy dụa vô tận, đôi mắt thuần khiết như nước đó trông mê người làm sao, từng chút từng chút câu dẫn trái tim của người đàn ông…
…...
CHƯƠNG 4: ĐƯA ĐI.
“Ha ha ha ha…mày đúng là biết nói chuyện, không gian nhỏ sao? Vậy mày lái cái gì? Nói ra để hù ông đây cái chơi!”
Người đàn ông không nói gì nữa, bởi vì lời mà anh ta nói lúc nãy vốn không phải là cười giễu, ngữ khí bình thản giống như là đang hỏi thăm, hoàn toàn không có cố ý gièm pha. Anh chỉ đưa mắt nhìn người chủ trì một cái.
“Lôi ra ngoài!”
MC của ‘Hắc Dạ’ lập tức hiểu ý, ông ta vừa mở miệng ra là liền có người đến lôi tên đàn ông giọng Quảng Đông ra ngoài: “Tiểu tử mày khá lắm, nhớ kỹ cho ông… ông đây nhất định sẽ điều tra ra thân phận của mày… tao nhất định sẽ khiến cho mày hối hận vì hôm nay đã tranh giành với tao…”
Rất nhanh sau đó, rắc rối đã đi qua, trong khán phòng lại yên tĩnh trở lại.
“Một tầng lầu, có ai có thể ra điều kiện cao hơn không… có không?” Trên mặt người MC lại hiện lên nụ cười.
“Vậy… cô Tô Thiên Kiều đây sẽ đưa được đi để ‘cảm ơn’ ngài đây…”
Tô Thiên Kiều nghe tiếng nói hưng phấn của MC, đáy lòng cô không ngừng chùng xuống, chùng xuống….
Cô mong ước có người tiếp tục ra điều kiện cao hơn, cho dù chỉ kéo dài thêm một chút thời gian nữa thôi thì cũng tốt…thế nhưng, đã có người thích cô rồi, cuối cùng cũng sẽ bị người ta đưa đi thôi, có kéo dài thêm một chút thời gian nữa… cô cũng làm được gì chứ?
Nhưng sự tự tôn và kiêu ngạo đáng thương trong lòng cô kia vẫn còn đang nhắc nhở cô, cô đã từng là một thiên kim tiểu thư cao quý.
“Một tầng cao ốc là món quà cảm ơn cuối cùng…”
“Keng---”
Tiếng búa định giá vang lên, cuối cùng cũng không có ai có thể trả cao hơn cái ‘giá trên trời’ của người đàn ông điên cuồng này!
Tô Thiên Kiều cười khổ một tiếng, không biết nên an ủi mình như thế nào nữa.
“Thưa ngài, cô Tô tối nay… sẽ theo ngài đi!” Người MC vui vẻ tuyên bố.
Lập tức có người liền đem đến hai thùng đô la Mỹ và hợp đồng chuyển nhượng bất động sản đến, ở đây chỉ thu nhận hiện kim và hiện vật.
Người đàn ông chỉ đứng dậy quay đầu rời khỏi, không nói gì cả, đôi mắt lạnh băng dưới ánh đèn càng trở nên bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
Hiệu dược của Tô Thiên Kiều dường như đã hoàn toàn phát tác lên rồi, cô nhìn về bóng lưng đó, chỉ cảm thấy nó thật là tráng kiện vĩ đại…dường như mọi chuyện cũng không quá tồi tệ như cô nghĩ, có lẽ cô có thể chạy thoát dưới ánh mắt của người đàn ông này thì sao, cũng có thể lắm mà?
Tô Thiên Kiều được một người phụ nữ khoác lên một cái áo rồi dìu ra ngoài, cơ thể nóng bừng, chỉ cảm thấy khó chịu bất an.
“Cậu chủ, có phải là về nhà không?” Thanh âm của người phụ nữ dìu Tô Thiên Kiều nghe rất điềm tĩnh, cô ta đẩy nhẹ một cái liền khiến cho cơ thể vốn không có chút sức nào của Tô Thiên Kiều ngã một cái vào lòng của người đàn ông mặt nạ.
Cô chưa từng có tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào, nhưng cô lại cảm thấy cái ôm cứng nhắc này thật là thoải mái.
“Đáng chết…” Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Thiên Kiều nghe thấy anh ta thấp giọng mắng một câu.
“Cứu tôi!” Tô Thiên Kiều xông vào vòng tay của người đàn ông, lúc này trong lòng cô ngập tràn mâu thuẫn.
Cô biết, cô cần phải…với đàn ông… nếu không… cơ thể này sẽ bị một ngọn lửa kỳ lạ thiêu đốt mất thôi.
Nhưng mà, cô không thể, cô không muốn đem cơ thể mà mình đã giữ gìn 18 năm 4 tháng cho một người đàn ông lạ được.
“Trở về biệt thự Thanh Sơn.” Chỉ nhàn nhạt vài chữ, không phải là lạnh nhạt, mà là bình tĩnh.
Nếu nghe kỹ thì cái thanh âm lạnh lẽo này vô cùng dễ nghe, giống như là… thanh âm mê hoặc khi chơi Violin vậy.
Người đàn ông giọng Quảng Đông kia nói sai rồi, sở trường của Tô Thiên Kiều không phải là Piano, mà là Violin.
“Phành phạch phành phạch…” Một thanh âm to lớn truyền đến, từng trận gió nổi lên, chiếc áo khoác mỏng manh trên người Tô Thiên Kiều khẽ tuột xuống, không khí bên ngoài cực kỳ lạnh, nhưng cơ thể của Tô Thiên Kiều lại nóng đến đáng sợ.
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là những nỗi sợ hãi đối với tương lai còn không biết sẽ đi về đâu của mình.
Một cô gái bình thường nhút nhát như cô nhưng lúc này lại phải đưa ánh mắt như van xin nhìn người đàn ông mà mình đang ôm lấy.
Nhưng mà… lý trí của cô lại nói, cô phải nghĩ cách trốn đi, nghĩ cách tránh né, nghĩ cách…bảo vệ bản thân mình.
Trong đôi mắt hẹp dài xinh đẹp chở đầy những sự giãy dụa vô tận, đôi mắt thuần khiết như nước đó trông mê người làm sao, từng chút từng chút câu dẫn trái tim của người đàn ông…
…...
Bình luận facebook