Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Editor: Helen Thuong
Mặc dù không có đoạn ký ức kia, không nhớ rõ lời thề son sắt muốn tìm cô gái đó Ngôn Mặc bạch vẫn sống rất tốt, bây giờ cuộc sống ổn định, như vậy cũng không nên nhắc lại nữa.
“Làm sao cậu lại không biết?” Mắt Ngôn Mặc Bạch sâu kín nhìn An Đông, có chút vội vàng hỏi.
“Cũng không biết nha. Sau tôi cùng An Lợi rời đi, cậu cùng người khác lên một xe, làm sao biết được chuyện các cậu sau đó?” Hai tay An Đông phe phẩy, rõ ràng không muốn nói.
“Được rồi! Chuyện như vậy có muốn nhớ, trở về chỗ đó may ra.” Cố Khuynh vỗ vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, nói: “Chờ lấy được thuốc, nghiên cứu cách bào chế ra thuốc giải, muốn biết cái gì thì hỏi cô ấy không được sao?”
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, im lặng không lên tiếng.
Cố Khuynh nói cũng đúng.
Mặc dù An Đông kể tình tiết chuyện xảy ra khi đó, anh vẫn thấy xa lạ, giống như đó không phải chuyện của mình. Chỉ có mình nhớ ra, nhớ lại lúc bắt đầu, mới có ý nghĩa. Dù thế nào đi nữa anh và Tư Mộ không có bỏ qua nhau, bọn họ còn tiến đến với nhau. Duy nhất một điều không hoàn mỹ, đó là lúc gặp nhau ban đầu cả hai đều không nhớ, nhưng mà bây giờ và tương lai họ còn bên nhau, làm cho bọn họ phải nắm chặt, quý trọng hiện tại mới là điều có ý nghĩa nhất.
Ngôn Mặc Bạch uống một ngụm rượu đỏ, bên tai truyền đến tiếng của Lệ Hỏa: “Đại ca, Alan đã bắt đầu đi.”
Nói chính xác là bắt taxi đi.
Bởi vì vào lúc Alan từ phòng bao đi ra, tám sát thủ dưới lầu cũng đã lái xe đi, khi Alan xuống dưới, vốn không thấy xe nơi bãi đậu đến người cũng không nhìn thấy.
Hắn cực kỳ tức giận gọi vô số cuộc điện thoại, cuối cùng ném di động, dứt khoát bắt một chiếc xe taxi đi.
Ngôn Mặc Bạch nghe Lệ Hỏa báo cáo, hình như không chút kinh ngạc, khóe miệng nở nụ cười sâu hơn, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi. Phái người tiếp tục theo dõi từng hành động của hắn.”
Lần này Alan thật sự bỏ vốn trôi sông, chỉ là Ngôn Mặc Bạch tin tưởng, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ còn cách theo dõi hắn, đề phòng hắn bất ngờ quay lại đánh.
“Các cậu nhận vụ này tiền thuê cũng không thấp, phải không? Hết bao nhiêu tiền tôi trả cho các cậu.” Ngôn Mặc Bạch cụng ly cùng An Đông và An lợi, cười nói.
“Không nhiều lắm, quả thật không nhiều lắm, một người có một trăm triệu.” Miệng An Đông cười cũng rách đến mang tai, sau đó lại thêm câu: “Dollar!”
Không có việc để làm, nhưng tiền để chụp ảnh, còn tiền ăn và chơi! Có thể không có được sao? D. D. Lq. D
Thiếu chút nữa Ngôn Mặc Bạch ném cái ly vào khuôn mặt đang tươi cười của An Đông.
Cướp bóc! Hoàn toàn cướp bóc!
Coi như anh nhiều tiền, cũng không cần phải lừa đảo trắng trợn như thế chứ?
Huống chi bọn họ cũng giàu nứt khố đổ vách, căn bản cũng không có thiếu tiền!
Nhưng mà bọn họ không có động thủ, chính là giải quyết phiền toái rất lớn cho anh rồi. Mười tỷ đô la, đó là chuyện anh có thể vung tay!
Nhưng sắc mặt của An Lợi có chút nặng nề, anh dừng một chút rồi nói: “Cái người này mười tỷ đoán chừng là không đủ để chia. Hiện giờ mười người đứng đầu không phải ngốc, Aru và Trác Ni bị loại ra, có hai người mới lên được thứ hạng thứ năm và thứ sáu.”
Trong lời nói có ý rằng bọn họ đứng ra bàn bạc thì không hợp lý lắm, chỉ sợ chuyện không được dễ dàng bỏ qua.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh cũng có chút bất ngờ khẽ nhíu mày. Bọn họ đã trở về nước được hai năm, cũng rất ít khi cùng mất người đó giao đấu, về phương diện này cũng không quá chú ý, dù biết bảng xếp hạng đã thay đổi, tăng thêm hai người, nhưng sao lại không phải là những người mà họ quen biết trước đây?
“Vậy cũng không sao. Hai người đưa tới cửa cũng không tạo nên nguy hiểm gì, nếu đưa tiền qua họ không lấy, vậy thì tôi lại tiết kiệm được một khoản tiền rồi.” Ngôn Mặc Bạch không chút để ý cười nhẹ, không thuận mắt ánh mắt xẹt qua một tia suy nghĩa.
“Hai người bọn họ mặc dù không thể gây nên sóng to gió lớn nhưng thận trọng là mẹ của thành công.” An Lợi sử dụng luôn thành ngữ Trung Quốc.
Dù nói như vậy nhưng việc này Ngôn Mặc bạch cũng hiểu, dù sao Alan cũng không dễ dàng bỏ qua, nếu hai người này là người của Alan, thì anh có thể gặp chút khó khăn.
“Chuyện cũng dễ xử lý nha, nếu hai người họ lấy tiền của Alan muốn đối phó với tôi..., thì mấy người sẽ giúp tôi ngăn lại chứ sao.” Ngôn Mặc Bạch thoáng qua nụ cười giảo hoạt.
“Cùng một gốc sinh ra, huynh đệ tương tàn...” An Đông lắc đầu đọc, vừa dứt lời liền bị Cố Khuynh ngồi bên cạnh dánh một quyền, cười mắng: “Ai bảo cậu đi giết bọn họ sao? Chỉ bảo là nếu có ý tưởng như vây, cậu trước hết phải ngăn chặn, giết chết bọn họ.”
Trung văn An Đông sử dụng thông thạo, nên nghe Cố Khuynh nói anh tất nhiên hiểu được, hơn nữa còn làm bộ mặt tỉnh bơ nói: “Duy trì sao? Phải làm bao nhiêu thù địch mới để tám người chúng tôi chơi với hai người kiađây? Nếu truyền ra ngoài sẽ không bị nhạo báng sao?”
Cố Khuynh một cước đạp tới, mấy người trong phòng bao náo loạn một lát, đến thời gian cơm tối, An Đông và An Lợi hai người ôm bụng nói với Ngôn Mặc Bạch: “Khách sạn này là của cậu sao? Vậy nhanh bảo người dọn đồ ăn mang lên đi, chúng tôi đối bụng!”
“Không nhanh như vậy có thức ăn lên đâu, đều tại các cậu dọa đầu bếp chạy mất.” Ngôn Mặc Bạch đứng lên nói: “Trước qua bên kia chơi một lát đi! Tôi bảo người chuẩn bị cơm.”
Sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
Cố Khuynh đi theo phía sau bị An Đông và An Lợi kéo lại, cười híp mắt hỏi: “Có cô em nào giới thiệu không?”
Cố Khuynh gật đầu một cái, hất cằm lên chỉ trước mặt, nói: “Đi vào, bên trong có một em.”
Anh vừa nói xong, An Đông và An Lợi thật sự rất vui mừng, háo hức, hận không lập tức chạy vào. Nhưng nghĩ đến con gái Trung Quốc dè dặt, liền giấu vẻ mặt hưng phấn, bước đi kiểu nho nhã, trên mặt mang vẻ lạnh lùng. Thật ra thì trong lòng như ngàn con ngựa giằng xéo, trong đầu đang suy nghĩ tí nữa tán tỉnh mấy cô. Thậm chí trong lòng còn nghĩ đến số đo ba vòng, chiều cao, tóc dài hay ngắn của cô ấy cũng tính đến.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, hai người đang liền không bình tĩnh đượcnữa, đầu tự nhiên hướng vào trong cửa nhìn, muốn xem cô gái có giống với suy nghĩ trong lòng không.
Cùng nhìn vào trong phòng, như mở cờ trong bụng, bên trong có bốn cô gái, hai người bọn họ có thể trái ôm phải ấp rồi nha!
Hai người vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, cố gắng để lại ấn tượng tốt cho các cô gái.
Một giây kế tiếp nhìn thấy hai cô gái từ chỗ ngồi mặt mũi trần đầy hưng phấn, chạy như bay về phía bọn họ...
Hai người liền nở nụ cười càng tôn lên vẻ đẹp trai, trong lòng mặc dù buồn bực nghĩ: Không phải nghe nói con gái Trung Quốc rất dè dặt sao? Tại sao vừa thấy mặt liền nhào lên luôn? Mặc dù hai người bọn họ lớn lên đẹp trai không ai sánh bằng, vậy cũng không cần...
Trong lòng hai người đang sung sướng, một giây kế tiếp liền trợn tròn mắt.
Tại sao hai cô gái chia ra chạy về Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh?
An Đông và An Lợi liếc nhau một cái, có chút mất mác nho nhỏ, sau đó ngay lập tức khôi phục nụ cười anh tuấn. An ủi bản thân: Không có việc gì, không có bên phải ôm, có một bên cũng được. Các cô đều rất đúng giờ, tùy tiện kiếm một cũng có thể thành hai...
Nhưng một giây sau nhìn thấy cô gái vui vẻ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dính lên chàng trai, ngửa đầu hôn xuống...
Chỗ ngồi chỉ còn một cô gái ngồi yên lặng...
An Đông và An Lợi không kịp phản ứng, đầu óc có chút ngưng trệ, miệng cũng không còn lanh lẹ. Vì vậy ho khan một cái, nói với Cố Khuynh: “Nhị Thiếu, chuyện này...”
Đây không phải là chuẩn bị cho chúng tôi sao?
Tại sao các cậu lại có thể như vậy được?
Cố Khuynh xoay người nhìn hai người, khóe miệng cười khẽ: “A, quên giới thiệu với các cậu. Đây là vợ chưa cưới của tôi, Sở Kỳ.”
Nghe anh gới thiệu là vợ chưa cưới, mặt hai người cứng đờ. Nếu là vợ chưa cưới, vậy cũng không cần phải suy nghĩ.
Sau đó nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, chỉ nghe thấy anh chỉ vào cô gái trong ngực nói: “Đây là vợ của tôi, Phó Tư Mộ. Mộ Mộ hai người này là An Đông và An Lợi.”
Hai người hóa đá!
Đã là vợ, vậy thì càng không được nghĩ.
Nhìn hai người bên cửa sổ, cũng không cần hỏi, khẳng định cũng không thể đùa giỡn, còn cô gái đang ngồi bên kia thì sao? Cô gái này lịch sự, điềm tĩnh, bộ dáng không phải không được, nếu tối nay có thể hẹn, vậy cũng không tệ nha! Nhưng chỉ có một, hai người làm sao chia đây?
Mặc dù người phương Tây rất cởi mở, nhưng mà bọn hắn cũng không tính chơi 3p. Sau đó hai người vụng trộm thương lượng nên cho ai trước.
Trong lòng hai người bọn họ tính toán thật khéo, bên kia chỉ nghe thấy Tiểu Trang đi đến bên cạnh cô gái kia nói: “Tôi đưa cô về nhé!”
Shit!
Tiểu Trang, cậu không phải chơi đùa cùng mọi người chứ! Không phải vừa rồi không cho cậu ta mặt mũi, chỉa súng vào đầu cậu ta sao? Nên cậu ta hủy đi gia sản của bọn họ chứ?
Ánh mắt của Cố Khuynh và Ngôn Mặc Bạch đều thấy được biến hóa trên mặt cảu An Đông và An Lợi, khi nhìn họ cắn răng nghiến lợi, Ngôn Mặc Bạch không khỏi muốn giơ ngón tay cái hướng Tiểu Trang rồi.
Tên này thật thông minh!
Tư Mộ và Sở Kỳ nhìn An Đông và An lợi gật đầu chào hỏi một cái.
Diêu Dao quấn lấy Tiểu Cửu bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh bên này, liền lôi kéo Tiểu Cửu quay lại.
Sau khi Alan đi, Tiểu Cửu cũng biết, không phải canh gác nữa nhưng mà anh vẫn tựa bên cửa sổ để phòng ngừa bị đánh bất ngờ.
Nhìn thấy hai người tới thì Tiểu Cửu cũng không ngờ khẽ nhíu mày.
Vốn định chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt, không ngờ cứ như vậy hòa bình, kết thúc không có khói thuốc súng.
Thì ra hai người này đã đến đây rồi!
An Đông và An Lợi, Tiểu Cửu có biết, cho nên ý nguyện của hai người, Tiểu Cửu đều biết. Vì vậy khi ánh mắt của họ nhìn chằm chằm vào bốn cô gái trong phòng, Tiểu Cửu lập tức cảnh giác, ánh mắt nhìn Diêu Dao ý bảo cô quay lại, mà Diêu Dao cũng không phải vừa chủ động phối hợp hôn anh.
Tiểu Trang cũng không muốn Thanh Thần rơi vào tay hai người này, mặc dù bọn họ không biến thái, nhưng kiên quyết không thể để những cô gái bên cạnh liên quan đến họ. Huống chi mấy ngày nay cùng Thanh Thần ở chung, cũng thấy Thanh Thần là một cô gái tốt, anh làm sao có thể trơ mắt nhìn cô rơi vào miệng sói chứ?
“Thanh Thần, lập tức sẽ dọn cơm, ăn cơm rồi về!” Sở Kỳ, Tư Mộ và Diêu Dao không biết tại sao Tiểu Trang đột nhiên muốn đưa Thanh Thần trở về, nên muốn Thanh Thần ở lại ăn cơm.
“Không, lúc tớ đi ra ngoài dì của tớ có nói tối nay muốn cùng tớ ăn cơm. Hôm nào chúng ta lại tụ tập đi!” Mặc dù Thanh Thần không hiểu Tiểu Trang có ý gì, chỉ là lúc cô ngồi xuống, có thể cảm nhận rõ ràng hai ánh mắt nóng bỏng nhìn vào gò má cô, điều này làm cho cô không thoải máu. Hơn nữa cô cũng không muốn ăn, liền tùy tiện tìm một lý do đi về trước!
Ngôn Mặc Bạch ở bên hông Tư Mộ nhéo một cái, Tư Mộ nhìn về phía anh liền bị anh trừng mắt, Tư Mộ liền ngoan ngoãn không lên tiếng giữ Thanh Thần nữa.
Cố Khuynh cũng ra ám hiệu cho Sở Kỳ nên cô cũng không nói nữa.
Lúc Tiểu Trang đưa Thanh Thần đi, An Đông và An Lợi rõ ràng không thoải mái, hận không được xông ra giữ lại. Nhưng suy nghĩ lại cho dù có ngăn lại, cũng chỉ có một cô gái, hai người bọn họ cũng không có biện pháp phân. Cuối cùng trơ mắt nhìn Thanh Thần đi.
“Đã bảo nhà bếp chuẩn bị, thức ăn ước chừng có thể đưa lên rồi.” Ngôn Mặc Bạch nắm tay Tư Mộ đi về phía ghế salon ngồi xuống, nói với An Đông và An Lợi sau lưng.
Hai người hiện tại có chút ỉu xìu, nhưng vì có ba cô gái ở đây, mặc dù không thể ăn nhưng cũng có thể nhìn nha! Vì vậy hai người liền ngồi xuống ghế salon nhưng mắt vẫn nhìn ba cô gái.
Khi An Đông thấy Tư Mộ, sững sờ một chút, sau đó híp mắt nghiêm túc quan sát, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ.
Cô gái này... Sao nhìn quen mắt vậy chứ?
Giống như, đã gặp qua ở chỗ nào!
Ở chồ nào nhỉ?
Đột nhiên, ánh mắt An Đông sáng lên, tròng mắt phát ra ánh sáng giống như bảo thạch, trên mặt thể hiện niềm hưng phấn, nhìn Tư Mộ hỏi: “Cô là... Cô là cô bé kia?”
Lúc đó An Đông không biết tên tuổi của Tư Mộ, vì vậy chỉ có thể gọi là “Bé gái”
Đáy mắt Tư Mộ chứa một mảng mờ mịt, ngược lại đáy mắt Ngôn Mặc Bạch hiện lên nụ cười, ôm Tư Mộ vào lòng anh, lên tiếng cười nhẹ: “Chính là cô ấy!”
An Đông sững sờ liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, rồi nhìn lại Tư Mộ một cái, cười to: “Tên nhóc nhà cậu, đã sớm tìm được còn gạt tớ mất trí nhớ!”
Tư Mộ nghe An Đông nói thì trong đầu thoáng qua một chút dấu vết, nhưng vừa không bắt được, liền sửng sờ nhìn Ngôn Mặc bạch hỏi: “Cô bé kia nghĩa là thế nào? Anh ta nói cái gì vậy?”
“Không có gì.” Ngôn Mặc Bạch không muốn nhiều lời. Vò đầu Tư Mộ một cái, rồi gọi mọi người chơi bài.
Bốn người An Đông và An Lợi cùng Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh cùng chơi. Tư Mộ và Sở Kỳ ngồi bên cạnh một lát, thấy An Đông và An Lợi ngồi chơi bài không yên ổn, luôn đưa mắt liếc nhìn về phía bọn họ.
Tư Mộ liền kéo Sở Kỳ đi ăn chút gì.
Tiểu Cửu không chơi bài, Diêu Dao một bên chán ngán liền tiếp tục lôi kéo Tiểu Cửu đi. Nhiều ngày qua Tiểu Cửu vẫn luôn bảo vệ Thanh Thần, cũng không có thời gian dành cho cô. Hiện tại khó có được cơ hội, Diêu Dao làm sao có thể bỏ qua cho!
Trên bàn đầy đồ ăn vặt, mọi người cùng vây quanh, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tư Mộ cắn một miếng dưa hấu hỏi Sở Kỳ: “Cậu nói trong lòng Thanh Thần nghĩ như thế nào? Alan luôn miệng nói muốn dẫn Thanh Thần đi, nói rõ ràng Thanh Thần là người phụ nữ của hắn, nhưng tớ cảm thấy hình như Alan có mục đích khác?”
Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, nếu là muốn tìm người, không thể đến bây giờ mới tìm. Nếu yêu chân thành tái sao lại dùng thái độ cướp đoạt trắng trợn như vậy?
“Nhất định là có mục đích khác. Đó là mục đích gì, tớ nghĩ mãi không ra.” Sở Kỳ lấy một quả anh đào cho vào miệng.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn Tư Mộ nói: “Cậu cảm thấy Tiểu Trang là người như thế nào? Anh ấy và Thanh Thần có thích hợp không?”
Tướng mạo và nhân phẩm của Tiểu Trang đều rất tốt, mà cũng là cấp dưới của Ngôn Mặc Bạch, biết rõ ràng thân thế. Nếu như hai người này có thể đến với nhau, thật sự không tồi.
Tư mộ nghĩ đến tính cách của Thanh Thần, mặc dù dịu dàng, yên lặng, nhưng trong xương thật sự rất cương đầu. Cô ấy nhất định để ý đến việc mình bị Alan lấy đi trinh tiết, nhất định sẽ không dễ dàng tiếp nhận người khác.
Hai người nói chuyện một lát, thì thấy An Lợi tham gia, nghiêng người nhỏ giọng hỏi Tư Mộ: “Ngôn phu nhân, cô có nhớ tôi không?”
Mặc dù không có đoạn ký ức kia, không nhớ rõ lời thề son sắt muốn tìm cô gái đó Ngôn Mặc bạch vẫn sống rất tốt, bây giờ cuộc sống ổn định, như vậy cũng không nên nhắc lại nữa.
“Làm sao cậu lại không biết?” Mắt Ngôn Mặc Bạch sâu kín nhìn An Đông, có chút vội vàng hỏi.
“Cũng không biết nha. Sau tôi cùng An Lợi rời đi, cậu cùng người khác lên một xe, làm sao biết được chuyện các cậu sau đó?” Hai tay An Đông phe phẩy, rõ ràng không muốn nói.
“Được rồi! Chuyện như vậy có muốn nhớ, trở về chỗ đó may ra.” Cố Khuynh vỗ vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, nói: “Chờ lấy được thuốc, nghiên cứu cách bào chế ra thuốc giải, muốn biết cái gì thì hỏi cô ấy không được sao?”
Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, im lặng không lên tiếng.
Cố Khuynh nói cũng đúng.
Mặc dù An Đông kể tình tiết chuyện xảy ra khi đó, anh vẫn thấy xa lạ, giống như đó không phải chuyện của mình. Chỉ có mình nhớ ra, nhớ lại lúc bắt đầu, mới có ý nghĩa. Dù thế nào đi nữa anh và Tư Mộ không có bỏ qua nhau, bọn họ còn tiến đến với nhau. Duy nhất một điều không hoàn mỹ, đó là lúc gặp nhau ban đầu cả hai đều không nhớ, nhưng mà bây giờ và tương lai họ còn bên nhau, làm cho bọn họ phải nắm chặt, quý trọng hiện tại mới là điều có ý nghĩa nhất.
Ngôn Mặc Bạch uống một ngụm rượu đỏ, bên tai truyền đến tiếng của Lệ Hỏa: “Đại ca, Alan đã bắt đầu đi.”
Nói chính xác là bắt taxi đi.
Bởi vì vào lúc Alan từ phòng bao đi ra, tám sát thủ dưới lầu cũng đã lái xe đi, khi Alan xuống dưới, vốn không thấy xe nơi bãi đậu đến người cũng không nhìn thấy.
Hắn cực kỳ tức giận gọi vô số cuộc điện thoại, cuối cùng ném di động, dứt khoát bắt một chiếc xe taxi đi.
Ngôn Mặc Bạch nghe Lệ Hỏa báo cáo, hình như không chút kinh ngạc, khóe miệng nở nụ cười sâu hơn, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi. Phái người tiếp tục theo dõi từng hành động của hắn.”
Lần này Alan thật sự bỏ vốn trôi sông, chỉ là Ngôn Mặc Bạch tin tưởng, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ còn cách theo dõi hắn, đề phòng hắn bất ngờ quay lại đánh.
“Các cậu nhận vụ này tiền thuê cũng không thấp, phải không? Hết bao nhiêu tiền tôi trả cho các cậu.” Ngôn Mặc Bạch cụng ly cùng An Đông và An lợi, cười nói.
“Không nhiều lắm, quả thật không nhiều lắm, một người có một trăm triệu.” Miệng An Đông cười cũng rách đến mang tai, sau đó lại thêm câu: “Dollar!”
Không có việc để làm, nhưng tiền để chụp ảnh, còn tiền ăn và chơi! Có thể không có được sao? D. D. Lq. D
Thiếu chút nữa Ngôn Mặc Bạch ném cái ly vào khuôn mặt đang tươi cười của An Đông.
Cướp bóc! Hoàn toàn cướp bóc!
Coi như anh nhiều tiền, cũng không cần phải lừa đảo trắng trợn như thế chứ?
Huống chi bọn họ cũng giàu nứt khố đổ vách, căn bản cũng không có thiếu tiền!
Nhưng mà bọn họ không có động thủ, chính là giải quyết phiền toái rất lớn cho anh rồi. Mười tỷ đô la, đó là chuyện anh có thể vung tay!
Nhưng sắc mặt của An Lợi có chút nặng nề, anh dừng một chút rồi nói: “Cái người này mười tỷ đoán chừng là không đủ để chia. Hiện giờ mười người đứng đầu không phải ngốc, Aru và Trác Ni bị loại ra, có hai người mới lên được thứ hạng thứ năm và thứ sáu.”
Trong lời nói có ý rằng bọn họ đứng ra bàn bạc thì không hợp lý lắm, chỉ sợ chuyện không được dễ dàng bỏ qua.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh cũng có chút bất ngờ khẽ nhíu mày. Bọn họ đã trở về nước được hai năm, cũng rất ít khi cùng mất người đó giao đấu, về phương diện này cũng không quá chú ý, dù biết bảng xếp hạng đã thay đổi, tăng thêm hai người, nhưng sao lại không phải là những người mà họ quen biết trước đây?
“Vậy cũng không sao. Hai người đưa tới cửa cũng không tạo nên nguy hiểm gì, nếu đưa tiền qua họ không lấy, vậy thì tôi lại tiết kiệm được một khoản tiền rồi.” Ngôn Mặc Bạch không chút để ý cười nhẹ, không thuận mắt ánh mắt xẹt qua một tia suy nghĩa.
“Hai người bọn họ mặc dù không thể gây nên sóng to gió lớn nhưng thận trọng là mẹ của thành công.” An Lợi sử dụng luôn thành ngữ Trung Quốc.
Dù nói như vậy nhưng việc này Ngôn Mặc bạch cũng hiểu, dù sao Alan cũng không dễ dàng bỏ qua, nếu hai người này là người của Alan, thì anh có thể gặp chút khó khăn.
“Chuyện cũng dễ xử lý nha, nếu hai người họ lấy tiền của Alan muốn đối phó với tôi..., thì mấy người sẽ giúp tôi ngăn lại chứ sao.” Ngôn Mặc Bạch thoáng qua nụ cười giảo hoạt.
“Cùng một gốc sinh ra, huynh đệ tương tàn...” An Đông lắc đầu đọc, vừa dứt lời liền bị Cố Khuynh ngồi bên cạnh dánh một quyền, cười mắng: “Ai bảo cậu đi giết bọn họ sao? Chỉ bảo là nếu có ý tưởng như vây, cậu trước hết phải ngăn chặn, giết chết bọn họ.”
Trung văn An Đông sử dụng thông thạo, nên nghe Cố Khuynh nói anh tất nhiên hiểu được, hơn nữa còn làm bộ mặt tỉnh bơ nói: “Duy trì sao? Phải làm bao nhiêu thù địch mới để tám người chúng tôi chơi với hai người kiađây? Nếu truyền ra ngoài sẽ không bị nhạo báng sao?”
Cố Khuynh một cước đạp tới, mấy người trong phòng bao náo loạn một lát, đến thời gian cơm tối, An Đông và An Lợi hai người ôm bụng nói với Ngôn Mặc Bạch: “Khách sạn này là của cậu sao? Vậy nhanh bảo người dọn đồ ăn mang lên đi, chúng tôi đối bụng!”
“Không nhanh như vậy có thức ăn lên đâu, đều tại các cậu dọa đầu bếp chạy mất.” Ngôn Mặc Bạch đứng lên nói: “Trước qua bên kia chơi một lát đi! Tôi bảo người chuẩn bị cơm.”
Sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
Cố Khuynh đi theo phía sau bị An Đông và An Lợi kéo lại, cười híp mắt hỏi: “Có cô em nào giới thiệu không?”
Cố Khuynh gật đầu một cái, hất cằm lên chỉ trước mặt, nói: “Đi vào, bên trong có một em.”
Anh vừa nói xong, An Đông và An Lợi thật sự rất vui mừng, háo hức, hận không lập tức chạy vào. Nhưng nghĩ đến con gái Trung Quốc dè dặt, liền giấu vẻ mặt hưng phấn, bước đi kiểu nho nhã, trên mặt mang vẻ lạnh lùng. Thật ra thì trong lòng như ngàn con ngựa giằng xéo, trong đầu đang suy nghĩ tí nữa tán tỉnh mấy cô. Thậm chí trong lòng còn nghĩ đến số đo ba vòng, chiều cao, tóc dài hay ngắn của cô ấy cũng tính đến.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, hai người đang liền không bình tĩnh đượcnữa, đầu tự nhiên hướng vào trong cửa nhìn, muốn xem cô gái có giống với suy nghĩ trong lòng không.
Cùng nhìn vào trong phòng, như mở cờ trong bụng, bên trong có bốn cô gái, hai người bọn họ có thể trái ôm phải ấp rồi nha!
Hai người vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, cố gắng để lại ấn tượng tốt cho các cô gái.
Một giây kế tiếp nhìn thấy hai cô gái từ chỗ ngồi mặt mũi trần đầy hưng phấn, chạy như bay về phía bọn họ...
Hai người liền nở nụ cười càng tôn lên vẻ đẹp trai, trong lòng mặc dù buồn bực nghĩ: Không phải nghe nói con gái Trung Quốc rất dè dặt sao? Tại sao vừa thấy mặt liền nhào lên luôn? Mặc dù hai người bọn họ lớn lên đẹp trai không ai sánh bằng, vậy cũng không cần...
Trong lòng hai người đang sung sướng, một giây kế tiếp liền trợn tròn mắt.
Tại sao hai cô gái chia ra chạy về Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh?
An Đông và An Lợi liếc nhau một cái, có chút mất mác nho nhỏ, sau đó ngay lập tức khôi phục nụ cười anh tuấn. An ủi bản thân: Không có việc gì, không có bên phải ôm, có một bên cũng được. Các cô đều rất đúng giờ, tùy tiện kiếm một cũng có thể thành hai...
Nhưng một giây sau nhìn thấy cô gái vui vẻ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dính lên chàng trai, ngửa đầu hôn xuống...
Chỗ ngồi chỉ còn một cô gái ngồi yên lặng...
An Đông và An Lợi không kịp phản ứng, đầu óc có chút ngưng trệ, miệng cũng không còn lanh lẹ. Vì vậy ho khan một cái, nói với Cố Khuynh: “Nhị Thiếu, chuyện này...”
Đây không phải là chuẩn bị cho chúng tôi sao?
Tại sao các cậu lại có thể như vậy được?
Cố Khuynh xoay người nhìn hai người, khóe miệng cười khẽ: “A, quên giới thiệu với các cậu. Đây là vợ chưa cưới của tôi, Sở Kỳ.”
Nghe anh gới thiệu là vợ chưa cưới, mặt hai người cứng đờ. Nếu là vợ chưa cưới, vậy cũng không cần phải suy nghĩ.
Sau đó nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, chỉ nghe thấy anh chỉ vào cô gái trong ngực nói: “Đây là vợ của tôi, Phó Tư Mộ. Mộ Mộ hai người này là An Đông và An Lợi.”
Hai người hóa đá!
Đã là vợ, vậy thì càng không được nghĩ.
Nhìn hai người bên cửa sổ, cũng không cần hỏi, khẳng định cũng không thể đùa giỡn, còn cô gái đang ngồi bên kia thì sao? Cô gái này lịch sự, điềm tĩnh, bộ dáng không phải không được, nếu tối nay có thể hẹn, vậy cũng không tệ nha! Nhưng chỉ có một, hai người làm sao chia đây?
Mặc dù người phương Tây rất cởi mở, nhưng mà bọn hắn cũng không tính chơi 3p. Sau đó hai người vụng trộm thương lượng nên cho ai trước.
Trong lòng hai người bọn họ tính toán thật khéo, bên kia chỉ nghe thấy Tiểu Trang đi đến bên cạnh cô gái kia nói: “Tôi đưa cô về nhé!”
Shit!
Tiểu Trang, cậu không phải chơi đùa cùng mọi người chứ! Không phải vừa rồi không cho cậu ta mặt mũi, chỉa súng vào đầu cậu ta sao? Nên cậu ta hủy đi gia sản của bọn họ chứ?
Ánh mắt của Cố Khuynh và Ngôn Mặc Bạch đều thấy được biến hóa trên mặt cảu An Đông và An Lợi, khi nhìn họ cắn răng nghiến lợi, Ngôn Mặc Bạch không khỏi muốn giơ ngón tay cái hướng Tiểu Trang rồi.
Tên này thật thông minh!
Tư Mộ và Sở Kỳ nhìn An Đông và An lợi gật đầu chào hỏi một cái.
Diêu Dao quấn lấy Tiểu Cửu bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh bên này, liền lôi kéo Tiểu Cửu quay lại.
Sau khi Alan đi, Tiểu Cửu cũng biết, không phải canh gác nữa nhưng mà anh vẫn tựa bên cửa sổ để phòng ngừa bị đánh bất ngờ.
Nhìn thấy hai người tới thì Tiểu Cửu cũng không ngờ khẽ nhíu mày.
Vốn định chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt, không ngờ cứ như vậy hòa bình, kết thúc không có khói thuốc súng.
Thì ra hai người này đã đến đây rồi!
An Đông và An Lợi, Tiểu Cửu có biết, cho nên ý nguyện của hai người, Tiểu Cửu đều biết. Vì vậy khi ánh mắt của họ nhìn chằm chằm vào bốn cô gái trong phòng, Tiểu Cửu lập tức cảnh giác, ánh mắt nhìn Diêu Dao ý bảo cô quay lại, mà Diêu Dao cũng không phải vừa chủ động phối hợp hôn anh.
Tiểu Trang cũng không muốn Thanh Thần rơi vào tay hai người này, mặc dù bọn họ không biến thái, nhưng kiên quyết không thể để những cô gái bên cạnh liên quan đến họ. Huống chi mấy ngày nay cùng Thanh Thần ở chung, cũng thấy Thanh Thần là một cô gái tốt, anh làm sao có thể trơ mắt nhìn cô rơi vào miệng sói chứ?
“Thanh Thần, lập tức sẽ dọn cơm, ăn cơm rồi về!” Sở Kỳ, Tư Mộ và Diêu Dao không biết tại sao Tiểu Trang đột nhiên muốn đưa Thanh Thần trở về, nên muốn Thanh Thần ở lại ăn cơm.
“Không, lúc tớ đi ra ngoài dì của tớ có nói tối nay muốn cùng tớ ăn cơm. Hôm nào chúng ta lại tụ tập đi!” Mặc dù Thanh Thần không hiểu Tiểu Trang có ý gì, chỉ là lúc cô ngồi xuống, có thể cảm nhận rõ ràng hai ánh mắt nóng bỏng nhìn vào gò má cô, điều này làm cho cô không thoải máu. Hơn nữa cô cũng không muốn ăn, liền tùy tiện tìm một lý do đi về trước!
Ngôn Mặc Bạch ở bên hông Tư Mộ nhéo một cái, Tư Mộ nhìn về phía anh liền bị anh trừng mắt, Tư Mộ liền ngoan ngoãn không lên tiếng giữ Thanh Thần nữa.
Cố Khuynh cũng ra ám hiệu cho Sở Kỳ nên cô cũng không nói nữa.
Lúc Tiểu Trang đưa Thanh Thần đi, An Đông và An Lợi rõ ràng không thoải mái, hận không được xông ra giữ lại. Nhưng suy nghĩ lại cho dù có ngăn lại, cũng chỉ có một cô gái, hai người bọn họ cũng không có biện pháp phân. Cuối cùng trơ mắt nhìn Thanh Thần đi.
“Đã bảo nhà bếp chuẩn bị, thức ăn ước chừng có thể đưa lên rồi.” Ngôn Mặc Bạch nắm tay Tư Mộ đi về phía ghế salon ngồi xuống, nói với An Đông và An Lợi sau lưng.
Hai người hiện tại có chút ỉu xìu, nhưng vì có ba cô gái ở đây, mặc dù không thể ăn nhưng cũng có thể nhìn nha! Vì vậy hai người liền ngồi xuống ghế salon nhưng mắt vẫn nhìn ba cô gái.
Khi An Đông thấy Tư Mộ, sững sờ một chút, sau đó híp mắt nghiêm túc quan sát, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ.
Cô gái này... Sao nhìn quen mắt vậy chứ?
Giống như, đã gặp qua ở chỗ nào!
Ở chồ nào nhỉ?
Đột nhiên, ánh mắt An Đông sáng lên, tròng mắt phát ra ánh sáng giống như bảo thạch, trên mặt thể hiện niềm hưng phấn, nhìn Tư Mộ hỏi: “Cô là... Cô là cô bé kia?”
Lúc đó An Đông không biết tên tuổi của Tư Mộ, vì vậy chỉ có thể gọi là “Bé gái”
Đáy mắt Tư Mộ chứa một mảng mờ mịt, ngược lại đáy mắt Ngôn Mặc Bạch hiện lên nụ cười, ôm Tư Mộ vào lòng anh, lên tiếng cười nhẹ: “Chính là cô ấy!”
An Đông sững sờ liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, rồi nhìn lại Tư Mộ một cái, cười to: “Tên nhóc nhà cậu, đã sớm tìm được còn gạt tớ mất trí nhớ!”
Tư Mộ nghe An Đông nói thì trong đầu thoáng qua một chút dấu vết, nhưng vừa không bắt được, liền sửng sờ nhìn Ngôn Mặc bạch hỏi: “Cô bé kia nghĩa là thế nào? Anh ta nói cái gì vậy?”
“Không có gì.” Ngôn Mặc Bạch không muốn nhiều lời. Vò đầu Tư Mộ một cái, rồi gọi mọi người chơi bài.
Bốn người An Đông và An Lợi cùng Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh cùng chơi. Tư Mộ và Sở Kỳ ngồi bên cạnh một lát, thấy An Đông và An Lợi ngồi chơi bài không yên ổn, luôn đưa mắt liếc nhìn về phía bọn họ.
Tư Mộ liền kéo Sở Kỳ đi ăn chút gì.
Tiểu Cửu không chơi bài, Diêu Dao một bên chán ngán liền tiếp tục lôi kéo Tiểu Cửu đi. Nhiều ngày qua Tiểu Cửu vẫn luôn bảo vệ Thanh Thần, cũng không có thời gian dành cho cô. Hiện tại khó có được cơ hội, Diêu Dao làm sao có thể bỏ qua cho!
Trên bàn đầy đồ ăn vặt, mọi người cùng vây quanh, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tư Mộ cắn một miếng dưa hấu hỏi Sở Kỳ: “Cậu nói trong lòng Thanh Thần nghĩ như thế nào? Alan luôn miệng nói muốn dẫn Thanh Thần đi, nói rõ ràng Thanh Thần là người phụ nữ của hắn, nhưng tớ cảm thấy hình như Alan có mục đích khác?”
Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, nếu là muốn tìm người, không thể đến bây giờ mới tìm. Nếu yêu chân thành tái sao lại dùng thái độ cướp đoạt trắng trợn như vậy?
“Nhất định là có mục đích khác. Đó là mục đích gì, tớ nghĩ mãi không ra.” Sở Kỳ lấy một quả anh đào cho vào miệng.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn Tư Mộ nói: “Cậu cảm thấy Tiểu Trang là người như thế nào? Anh ấy và Thanh Thần có thích hợp không?”
Tướng mạo và nhân phẩm của Tiểu Trang đều rất tốt, mà cũng là cấp dưới của Ngôn Mặc Bạch, biết rõ ràng thân thế. Nếu như hai người này có thể đến với nhau, thật sự không tồi.
Tư mộ nghĩ đến tính cách của Thanh Thần, mặc dù dịu dàng, yên lặng, nhưng trong xương thật sự rất cương đầu. Cô ấy nhất định để ý đến việc mình bị Alan lấy đi trinh tiết, nhất định sẽ không dễ dàng tiếp nhận người khác.
Hai người nói chuyện một lát, thì thấy An Lợi tham gia, nghiêng người nhỏ giọng hỏi Tư Mộ: “Ngôn phu nhân, cô có nhớ tôi không?”
Bình luận facebook