Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Một bửa cơm ăn gần nữa giờ đồng hồ.
Tư Mộ dùng bộ dạng oán hận ánh mắt “sắc bén” nhìn người đàn ông kia tao nhã dùng cơm, trong lòng khinh bỉ anh trăm ngàn lần.
Người này có phải là mèo biến thành không? Làm sao mà ăn cả nửa giờ đồng hồ, cũng không còn thấy ăn thứ gì.
Tư Mộ sợ ánh mắt của mình bị đối phương nhìn thấy, nên chỉ len lén nhìn, len lén oán thầm anh ta trong lòng.
Thật vất vả đợi đến khi Ngôn Mặc Bạch buông đủa xuống, phản ứng đầu tiên của Tư Mộ chính là đứng lên, lao ra ngoài ngay.
Nhưng Tư Mộ mới chỉ nghĩ như vậy, bên kia Mặc Bạch tao nhã cầm lấy khăn lau miệng, còn bảo với người phục vụ đứng phía sau: “Có thể mang đồ ngọt lên ¬¬¬¬¬-----”
Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang hung hăn hướng Tư Mộ mà đánh, trên đầu chợt thất rất đau.
Tư Mộ tức giận mở to mắt, giận hết sức nghĩ muốn lật bàn.
Nhưng lại sợ khí thế của Ngôn Thiếu, chỉ yếu ớt nói: “A, nói anh cái này, tôi thấy món điểm tâm ngọt và những cái khác cũng không cần lên. Tất cả mọi người ăn như vậy là no rồi, đoán là không thể ăn thêm nữa rồi. Mang lên thì thật là lãng phí.” Vì mong tìm được quân đồng minh, Tư Mộ đồng thời lôi kéo Vưu Ngư vào, “Vưu Ngư, con có phải cũng ăn không vô nữa rồi đúng không?”
Vưu Ngư nhìn Tư Mộ một chút, rồi lại nhìn mẹ của minh, sau có lặng yên nói:” Ách, hẳn là --- là ăn không vô ----nha?
Tốt lắm, thật ra thì cô còn có thể nuốt trôi thêm một ít, mấu chốt là muốn biết sau khi ăn xong thì thức ăn ngọt có gì ngon để ăn a!
Tư Mộ nhìn lên trần nhà.
Một lần nữa xác đinh, đứa bé này, cô bé không chỉ mới bốn tuổi a! Đứa bé bốn tuổi mà có thể ăn một lượng lớn cơm như vậy sao? Nhớ hồi cô bốn tuổi, lúc đó mẹ cô phải đuổi theo co dụ dổ, khen ngợi đủ thứ để đút cho cô ăn một muỗng cơm.
Vưu Ưu một mực yên lặng đem mình làm người tàng hình, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ vẻ mặt biểu tình sự tức giận, anh ta chỉ nhíu mày không nói một câu.
Nhưng khi nhìn trong mắt Tư Mộ, đó chính là sự khiêu khích trắng trợn.
Khổ “ép” chính là, cho dù người ta khiêu thích thì như thế nào? Cô cũng không dám phản kháng!
Hiện tại Phó Tư Mộ trên căn bản là không còn cách nào khác nữa rồi, có phát cáu thì cũng cố ép buộc kìm nén. Cho dù đem bản thân nôn ra một ngụm máu khô, cô cũng không dám cùng Ngôn Thiếu sắc thanh
Tư Mộ âm thầm nuốt xuống ngụm máu này, tiếp tục ngồi.
Người phục vụ dọn dẹp 2 bàn thức ăn, rồi dọn lên một bàn thức ăn ngọt.
Cứ như bày trận cho thiên lôi nhắm vào ba người của Tư Mộ mà đánh.
Tư Mộ trong lòng kêu rên thảm thiết, Đại thiếu gia ơi đây là nơi nào?
Rõ ràng đây là tác phong của người nhà giàu nha!
Vốn muốn đợi lát nữa cô tính tiền, giờ nhìn lại lãng phí như thế này, Tư Mộ “sờ” “sờ” vào bóp tiền của mình, nhìn lên trần nhà mà than thở, mang cô đi chém cùng không được tiền nhiều như vậy để thanh toán đâu nha!
Tư Mộ len lén nháy mắt với Vưu Ưu, sao đó ho khan: “Các người ăn trước, tôi đi rửa tay một chút.”
Bên kia Vưu Ưu thấy ánh mắt của cô, cũng đứng dậy đuổi theo: “Tôi cùng đi với.”
Biết Tư Mộ có chuyện muốn nói, nên không thể mang theo bạn nhỏ đi cùng, nên lên tiếng trước với bạn nhỏ, cô một bước vỗ vỗ lên đầu con gái mình: “Bạn nhỏ Vưu Ngư phải ngoan ngoãn nha, con ở đây cùng chú ăn! Mẹ sẽ trở lại ngay.”
Cô rất yên tâm ném con gái lại nơi này. Nhưng Tư Mộ có một chút không yên lòng hết nhìn Vưu Ưu, rồi lại nhìn Vưu Ngư.
Vưu Ngư biết điều gật đầu: “Ừ, con sẽ chăm sóc tốt cho chú.”
Bên kia Mặc Bạch nghe được lời này, trong nháy mắt trên đầu đầu vạch đen.
Tư Mộ run lên, liền lôi kéo Vưu Ưu hướng đi ra ngoài.
Hai người sau khi đi ra, không có đi Toilet, mà tìm một góc khuất, Tư Mộ nhỏ giọng hỏi Vưu Ngư: “Trên người cậu có mang theo thẻ hay không?”
Một bửa cơm dọn lên như vậy, đoán chừng là không đem nhiều tiền đến rồi, làm gì có người nào mang theo tiền mặt nhiều như vậy trên người. Cho nên Tư Mộ trực tiếp hỏi mượn thẻ của cô.
Vưu Ưu cười như không cười nhìn Tư Mộ, ánh mắt như trêu chọc nói: “Tại sao lại mượn thẻ?”
“Thì tính tiền! Bữa ăn này mình nói mời khách.
Hiện tại trên người mình không có nhiều tiền như vây--- “Tư Mộ phút chốc tức giận, người này lại không hỏi ý cô lại gọi nhiều món ăn đến như vậy.
Cho dù cô có muốn mời khách cũng không vì vậy mà muốn làm thịt cô chứ!
Nghĩ tới phải trả nhiều tiền như vậy, Tư Mộ đâu lòng đến thối ruột rồi.
Vưu Ưu thổi phù một tiếng bật cười, vỗ vỗ bả vai Tư Mộ trấn an cô: “Cậu yên tâm, bữa ăn này không đến phiên cậu trả tiền.” Sau đó vừa nhìn xem chừng Tư Mộ: “Ôi chao, mình nói cậu, cậu thật là khờ hay giả bộ ngu ngốc? Mình nhớ hồi trung học đệ nhất cậu là một cô gái thông minh nha, tại sao hiện giờ lại trở nên đần như vậy rồi? Cậu sống ở thành phố này, không lé không nghe nói đến khách sạn Autumn là do ai mở ra?”
“Khách sạn Autumn? Sản nghiệp YT Quốc Tế hả-------” Tư Mộ có chút ngu ngốc.
“Thế YT Quốc Tế là của ai mở ra?”
“Ngôn Diệu Thiên! A a a__ cậu nói cái đó Ngôn Mặc Bạch, anh ta, anh ta là YT Quốc Tế Tiểu Khai?” Tư Mộ đầu óc bị đập vỡ rồi.
“Cậu bây giờ biết ah? Mới vừa rồi ở trong phòng, mình cùng con gái tìm kiếm tài liệu Ngôn Diệu Thiên, thuận tiện nhìn thấy, Mình nghĩ đến cậu biết trước rồi!” Vưu Ưu bắt đắt dỉ xoa trán, nghĩ một chút tại sau ngày xưa toàn bộ đứa bé đều được nuôi dưỡng tốt tại sao lại biến thành chậm chạp như vậy rồi.
“Anh ta, anh ta thật sự là-----?” Tư Mộ có chút không tin, lại hỏi một lần nữa.
Vưu Ưu than thở, không để ý tới đầu óc của bạn tốt bị động kinh, tiếp tục nói: “Chuyện” Lăng Vũ “cậu trước tiên phải đến gần anh, dù bây giờ anh không phải là người cầm quyền YT Quốc Tế, nhưng lúc đầu tương lai chính là người thừa kế. Cho dù thế nào thì anh ta cũng có sức ảnh hưởng quan trọng ở YT Quốc Tế. Chỉ cần có thể nắm lấy anh ta, vậy cậu có thể nói được sự ủng hộ của Ngôn Diệu Thiên tỉ lệ là bao nhiêu.”
Tư Mộ căn môi, vẻ mặt làm khó: “Vậy mình phải làm sao a?”
Ánh mắt Vưu Ưu chợt lóe một tia ranh mãnh rồi biến mất, cô cười sáng lạng: “Lựa ý nói hùa theo anh ta! Câu dẫn anh ta! Dụ khị『 Mê hoặc 』 anh ta!”
Tư Mộ dùng bộ dạng oán hận ánh mắt “sắc bén” nhìn người đàn ông kia tao nhã dùng cơm, trong lòng khinh bỉ anh trăm ngàn lần.
Người này có phải là mèo biến thành không? Làm sao mà ăn cả nửa giờ đồng hồ, cũng không còn thấy ăn thứ gì.
Tư Mộ sợ ánh mắt của mình bị đối phương nhìn thấy, nên chỉ len lén nhìn, len lén oán thầm anh ta trong lòng.
Thật vất vả đợi đến khi Ngôn Mặc Bạch buông đủa xuống, phản ứng đầu tiên của Tư Mộ chính là đứng lên, lao ra ngoài ngay.
Nhưng Tư Mộ mới chỉ nghĩ như vậy, bên kia Mặc Bạch tao nhã cầm lấy khăn lau miệng, còn bảo với người phục vụ đứng phía sau: “Có thể mang đồ ngọt lên ¬¬¬¬¬-----”
Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang hung hăn hướng Tư Mộ mà đánh, trên đầu chợt thất rất đau.
Tư Mộ tức giận mở to mắt, giận hết sức nghĩ muốn lật bàn.
Nhưng lại sợ khí thế của Ngôn Thiếu, chỉ yếu ớt nói: “A, nói anh cái này, tôi thấy món điểm tâm ngọt và những cái khác cũng không cần lên. Tất cả mọi người ăn như vậy là no rồi, đoán là không thể ăn thêm nữa rồi. Mang lên thì thật là lãng phí.” Vì mong tìm được quân đồng minh, Tư Mộ đồng thời lôi kéo Vưu Ngư vào, “Vưu Ngư, con có phải cũng ăn không vô nữa rồi đúng không?”
Vưu Ngư nhìn Tư Mộ một chút, rồi lại nhìn mẹ của minh, sau có lặng yên nói:” Ách, hẳn là --- là ăn không vô ----nha?
Tốt lắm, thật ra thì cô còn có thể nuốt trôi thêm một ít, mấu chốt là muốn biết sau khi ăn xong thì thức ăn ngọt có gì ngon để ăn a!
Tư Mộ nhìn lên trần nhà.
Một lần nữa xác đinh, đứa bé này, cô bé không chỉ mới bốn tuổi a! Đứa bé bốn tuổi mà có thể ăn một lượng lớn cơm như vậy sao? Nhớ hồi cô bốn tuổi, lúc đó mẹ cô phải đuổi theo co dụ dổ, khen ngợi đủ thứ để đút cho cô ăn một muỗng cơm.
Vưu Ưu một mực yên lặng đem mình làm người tàng hình, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ vẻ mặt biểu tình sự tức giận, anh ta chỉ nhíu mày không nói một câu.
Nhưng khi nhìn trong mắt Tư Mộ, đó chính là sự khiêu khích trắng trợn.
Khổ “ép” chính là, cho dù người ta khiêu thích thì như thế nào? Cô cũng không dám phản kháng!
Hiện tại Phó Tư Mộ trên căn bản là không còn cách nào khác nữa rồi, có phát cáu thì cũng cố ép buộc kìm nén. Cho dù đem bản thân nôn ra một ngụm máu khô, cô cũng không dám cùng Ngôn Thiếu sắc thanh
Tư Mộ âm thầm nuốt xuống ngụm máu này, tiếp tục ngồi.
Người phục vụ dọn dẹp 2 bàn thức ăn, rồi dọn lên một bàn thức ăn ngọt.
Cứ như bày trận cho thiên lôi nhắm vào ba người của Tư Mộ mà đánh.
Tư Mộ trong lòng kêu rên thảm thiết, Đại thiếu gia ơi đây là nơi nào?
Rõ ràng đây là tác phong của người nhà giàu nha!
Vốn muốn đợi lát nữa cô tính tiền, giờ nhìn lại lãng phí như thế này, Tư Mộ “sờ” “sờ” vào bóp tiền của mình, nhìn lên trần nhà mà than thở, mang cô đi chém cùng không được tiền nhiều như vậy để thanh toán đâu nha!
Tư Mộ len lén nháy mắt với Vưu Ưu, sao đó ho khan: “Các người ăn trước, tôi đi rửa tay một chút.”
Bên kia Vưu Ưu thấy ánh mắt của cô, cũng đứng dậy đuổi theo: “Tôi cùng đi với.”
Biết Tư Mộ có chuyện muốn nói, nên không thể mang theo bạn nhỏ đi cùng, nên lên tiếng trước với bạn nhỏ, cô một bước vỗ vỗ lên đầu con gái mình: “Bạn nhỏ Vưu Ngư phải ngoan ngoãn nha, con ở đây cùng chú ăn! Mẹ sẽ trở lại ngay.”
Cô rất yên tâm ném con gái lại nơi này. Nhưng Tư Mộ có một chút không yên lòng hết nhìn Vưu Ưu, rồi lại nhìn Vưu Ngư.
Vưu Ngư biết điều gật đầu: “Ừ, con sẽ chăm sóc tốt cho chú.”
Bên kia Mặc Bạch nghe được lời này, trong nháy mắt trên đầu đầu vạch đen.
Tư Mộ run lên, liền lôi kéo Vưu Ưu hướng đi ra ngoài.
Hai người sau khi đi ra, không có đi Toilet, mà tìm một góc khuất, Tư Mộ nhỏ giọng hỏi Vưu Ngư: “Trên người cậu có mang theo thẻ hay không?”
Một bửa cơm dọn lên như vậy, đoán chừng là không đem nhiều tiền đến rồi, làm gì có người nào mang theo tiền mặt nhiều như vậy trên người. Cho nên Tư Mộ trực tiếp hỏi mượn thẻ của cô.
Vưu Ưu cười như không cười nhìn Tư Mộ, ánh mắt như trêu chọc nói: “Tại sao lại mượn thẻ?”
“Thì tính tiền! Bữa ăn này mình nói mời khách.
Hiện tại trên người mình không có nhiều tiền như vây--- “Tư Mộ phút chốc tức giận, người này lại không hỏi ý cô lại gọi nhiều món ăn đến như vậy.
Cho dù cô có muốn mời khách cũng không vì vậy mà muốn làm thịt cô chứ!
Nghĩ tới phải trả nhiều tiền như vậy, Tư Mộ đâu lòng đến thối ruột rồi.
Vưu Ưu thổi phù một tiếng bật cười, vỗ vỗ bả vai Tư Mộ trấn an cô: “Cậu yên tâm, bữa ăn này không đến phiên cậu trả tiền.” Sau đó vừa nhìn xem chừng Tư Mộ: “Ôi chao, mình nói cậu, cậu thật là khờ hay giả bộ ngu ngốc? Mình nhớ hồi trung học đệ nhất cậu là một cô gái thông minh nha, tại sao hiện giờ lại trở nên đần như vậy rồi? Cậu sống ở thành phố này, không lé không nghe nói đến khách sạn Autumn là do ai mở ra?”
“Khách sạn Autumn? Sản nghiệp YT Quốc Tế hả-------” Tư Mộ có chút ngu ngốc.
“Thế YT Quốc Tế là của ai mở ra?”
“Ngôn Diệu Thiên! A a a__ cậu nói cái đó Ngôn Mặc Bạch, anh ta, anh ta là YT Quốc Tế Tiểu Khai?” Tư Mộ đầu óc bị đập vỡ rồi.
“Cậu bây giờ biết ah? Mới vừa rồi ở trong phòng, mình cùng con gái tìm kiếm tài liệu Ngôn Diệu Thiên, thuận tiện nhìn thấy, Mình nghĩ đến cậu biết trước rồi!” Vưu Ưu bắt đắt dỉ xoa trán, nghĩ một chút tại sau ngày xưa toàn bộ đứa bé đều được nuôi dưỡng tốt tại sao lại biến thành chậm chạp như vậy rồi.
“Anh ta, anh ta thật sự là-----?” Tư Mộ có chút không tin, lại hỏi một lần nữa.
Vưu Ưu than thở, không để ý tới đầu óc của bạn tốt bị động kinh, tiếp tục nói: “Chuyện” Lăng Vũ “cậu trước tiên phải đến gần anh, dù bây giờ anh không phải là người cầm quyền YT Quốc Tế, nhưng lúc đầu tương lai chính là người thừa kế. Cho dù thế nào thì anh ta cũng có sức ảnh hưởng quan trọng ở YT Quốc Tế. Chỉ cần có thể nắm lấy anh ta, vậy cậu có thể nói được sự ủng hộ của Ngôn Diệu Thiên tỉ lệ là bao nhiêu.”
Tư Mộ căn môi, vẻ mặt làm khó: “Vậy mình phải làm sao a?”
Ánh mắt Vưu Ưu chợt lóe một tia ranh mãnh rồi biến mất, cô cười sáng lạng: “Lựa ý nói hùa theo anh ta! Câu dẫn anh ta! Dụ khị『 Mê hoặc 』 anh ta!”