• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ (2 Viewers)

  • Chương 27

Lựa ý nói hùa theo anh ta?



Câu dẫn anh ta?



Dụ khị 『 Mê hoặc 』 anh ta



Quả thật Tư Mộ bị cô làm cho tức giận té xỉu!



Sinh lực của Vưu Ưu giảm xuống, quát khẻ: “Cậu bây giờ còn có tâm tư trêu chọc mình? Mình nói với cậu là sự thật. Cậu cho mình một chút nghiêm túc đi! Đoàng hoàng cho một chút xây dựng 『 tính toán 』 ý kiến có được không?”



Vưu Ưu 『 nắn』 『 nắn』 chổ bị Tư Mộ đánh, nhe răng nói: “Mình rất chân thành! Chẳng lẽ cậu không cảm thấy chủ ý này có phong cách rất tuyệt hay sao?”



Bao nhiêu chuyện ngôn tình nam nữ cũng bắt đầu từ tình yêu Kinh Thiên Động Địa Thần Sầu Quỷ Khóc này.



Người đàn ông anh tuấn kia có nhiều tiền, chẳng lẽ không cảm thấy được bỏ qua cho anh ta là một chuyện rất xấu hổ hay sao?



Một chuyện tình yêu bắt đầu, đơn giãn là anh đuổi theo tôi, tôi đuổi theo anh. Duyên phận không chỉ dựa riêng vào ông Nguyệt Lão dắt mối tốt cho cô. Ngàn vạn lần là do Nguyệt Lão bận rộn đến hồ đồ, vậy đời này nhân duyên của cô không phải bị há hủy hay sao?



Cho nên gặp phải ánh mắt kia, cô liền dũng cảm, chủ động trên mặt đất! Căng thẳng không đáng giá đồng tiền.



“Không - cảm giác - được!” Tư Mộ cố nghiến răng nghiến lợi, “Đây là cái chủ ý chó má gì? Cậu cho rằng bây giờ là kịch cẩu huyết hay truyện ngôn tình tiểu thuyết thiếu nhi lúc 8 giờ hả? Cẩu huyết! Cẩu huyết! Cẩu huyết!”



Không cẩu huyết cũng chưa có thấy hôn! Vưu Ưu cười thầm trong lòng.



Nhưng trên mặt vô cùng nghiêm chỉnh, cô thấy ánh mắt Tư Mộ đặc biệt nghiêm trọng nói: “Mộ Mộ, cậu chẳng lẽ không nghĩ đến cứu” Lăng Vũ “sao? Đến gần Ngôn Mặc Bạch chính là một cách hiệu quả nhất để giành được sự trợ giúp của YT Quốc Tế. Lấy lòng một người, đơn giản chính là làm vừa lòng nhau, cho anh muốn. Đàn ông muốn trừ tiền cùng quyền lực, chính là đàn bà. Lúc trước hai người cho không được, cuối cùng chỉ có một cách. Cho nên, mỹ nhân kế, là kế sách duy nhất rồi.”



Tư Mộ dù đơn giản, nhưng cũng không ngu ngốc. Vưu Ưu không thể nào tự nhiên lừa cô đi thông đồng với Ngôn Thiếu.



Cô hừ hừ một tiếng, sau đó nhìn nghiêng qua Vưu Ưu một cái, hỏi: “Nói, cậu có phải hay không đã biết chút gì rồi?”



Vưu Ưu cười nhạt, không nói gì. Tư Mộ lập tức trở nên nóng này, trợn mắt nhìn cô một cái nói: “Này! Mình nói cậu biết cái gì thì mau nói nhanh một chút nha! Không đừng trách tại sao mình động thủ nha?”



Vưu Ưu cắn môi kiềm chế trong chốc láy, nghẹn cười, từng mắt nhìn Tư Mộ nói: "Chính là muốn xem một chút đại mỹ nhân như cậu, có thể dụ dỗ Ngôn Mặc Bạch không nha!'



Tư Mộ lại càng tức giận!



Cái người này, người này, giờ là lúc nào rồi lại còn trêu chọc cô!



Cô là đại mỹ nhân cái rắm á! Hôm qua mới bị bạn trai bỏ rơi!



Ngay cả mình bạn trai cũng không giữ được, còn thế nào quyến rũ được cái loại quý công tử quyền thế này đây chứ?



“Vưu - Ưu! Cậu tiếp tục như vậy, mình sẽ không điếm xỉa đến cậu nữa” Tư Mộ nghiêm mặt, làm bộ tức giận.



Vưu Ưu thấy thời điểm vui đùa qua rồi, mới cười cười lấy lòng: “Được rồi được rồi, mình sẽ không theo cậu trêu chọc nữa! Lúc nãy nhìn tài liệu bọn họ, thuận tiện nhìn một chút tin tức về Ngôn Mặc Bạch.” Nói xong, thừa nước đục thả câu: “Cậu có muốn biết ở trên đó nói gì không?”



Tư Mộ dùng sức trừng mắt với cô, Vưu Ưu bị ánh mắt trừng to cùa cô nhìn phảo đầu hàng, vội vàng nói: “Nghe nói Thái Tử Gia YT Quốc Tế ------Nói Ngôn Mặc Bạch là một công công.” Thấy Tư Mộ ánh mắt đột nhiên sáng lên, cô hài hước hỏi: “Tiểu nữ thối, hiện tại cảm thấy như thế nào?”



“Chưa nghĩ ra được hình dáng gì!” Tư Mộ khóe miệng gợi lên.



Hừ! Nếu thật sự là một “công công” như lời nói này..., cho dù dụ dỗ Mặc Bạch thì cũng không có thể có chuyện yêu đâu!



“Tin đó có thể tin không?” Tư Mộ hỏi.



“Có thể tin được hay không mình không biết, nhưng tại sao tin tức không bị ém xuống không thể xuất hiện trên các mặt báo. Chắc là bị YT Quốc Tế dìm xuống, Cậu nghĩ đi, không có lửa sao có khói. Anh ta nhất định có vấn đề nên người tôi mới có thể viết được chứ. Về phần có chắc là thật hay không, còn phải nhờ đến cậu đi kiểm chứng.” Vưu Ưu vỗ vỗ bả vai Tư Mộ: “Em gái, cô lên! Mình xem trọng cậu~”



Tư Mộ khinh bỉ nhìn đứa bạn tốt một cái.

Cái này được coi là chị em tốt sao?



Chị em tốt mà bảo cô đi dụ dỗ đàn ông chỉ vị muốn kiểm tra xem người đó có phải hay không cùng đàn ông... Sao?



Cái này, quả thực chính là bạn xấu!



"Vậy cậu làm sao lại không đi mê hoặc? Cậu không phải là có nhiều hấp dẫn sao? Tư Mộ có chút đau thương hỏi.



Bạn tốt là dùng để lợi dụng sao?



“Mình dĩ nhiên không được nha! Mình là mẹ của đứa trẻ 4 tuổi rồi? Công tử quyền thế còn muốn dùng đến hàng xài rồi ư!” Vưu Ưu đem ra thân phận của mình, tự hạ giá trị của mình xuống.



“Nói không chừng anh ta lại có khẩu vị tốt này đâu? Tuổi trẻ, trưởng thành, quyến rũ, xinh đẹp... Tất cả ưu điểm của con gái cậu điều có nha! Hiện tại công tử có tiền đều có khẩu vị tốt này đó, vì thế cậu đi đi!” Tư Mộ cùng cô chơi Thái Cực,, cô đẩy tôi chặn.



“Hứ! ‘Yêu’ có đi hay không! Mình nói cho cậu biết nha, bỏ qua chổ này cung không còn phòng trọ rồi! Cậu phải biết nắm chắt cơ hội, hiện giờ nắm giữ anh ta lại, tranh thử sự trợ giúp của YT Quốc Tế. Tránh cho đến lúc” Lăng Vũ “bị tiêu diệt thì cậu cũng không còn chổ để mà hối hận đâu!” Nói xong Vưu Ưu xoay người muốn trở lại gian phòng.



Tư Mộ nghe cô nói xong hết sức sửng sốt, thấy cô muốn đi, lúc này mới hồi phục tinh thần. Vội vàng chạy theo vượt qua trước kéo cô, “Vậy mình có tính tiền nữa không?”



Không đợi Vưu Ưu trả lời, bên cạnh lối đi nhỏ truyền đến âm thanh thanh thúy tiếng giày cao gót dẫm trên đá cẩm thạch “cốp cốp”. Còn có Tư Mộ nghe được giọng nói quen tai làm đau lòng.



“Bảo bối, muốn ăn cái gì nào? Không thể ăn cay được rồi, dạ dày em không tốt. Nếu không chúng ta ăn nhạt một chút nha-------” một giọng nam trầm thấp ôn nhu vang lên.



Dù giọng nói trầm thấp ôn nhu, nhưng lại nặng ngàn cân đánh tới màng nhĩ Tư Mộ.



Cái âm thanh này, trước kia rất nhiều lần đều vang vãng bên tai cô.



Những lời này, trước kia anh thường xuyên nói với cô.



Hiện tại, tất cả đã biến thành sự quan tâm với một người khác, mà cô, trở thành người qua đường xa lạ.



Tư Mộ mặc dù quyết tâm buông tay, nhưng giờ phút này, cái cảm giác đau lòng này làm cô muốn chạy trốn.



“Không thích! Em muốn ăn một chút hương cay.” Âm thanh cô gái kia truyền đến. Cái âm thanh này Tư Mộ không xa lạ. Chính là tối hôm qua ở của nhìn thấy cô bé Khiếu Dư Hinh kia.



Tư Mộ không dám đứng lại một giây nào. Không chờ Vưu Ưu, cô một người chạy xông vào gian phong, sau đó tựa lưng vào cửa thở dốc.



"A dì, dì bị ai đuổi theo sao? Mẹ của con đâu rồi? Bên kia Vưu Ngư cất tiếng nói.



Ngôn Mặc Bạch mới vừa cùng bạn nhỏ Vưu Ngư chơi trò mắt to trừng mắt hí, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, anh ta quay đầu nhìn sang. Liền gặp được Tư Mộ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ửng đỏ tựa vào cửa thở dốc.



Giống như đang trốn tránh cái gì.



Anh ta hướng ánh mắt sắc nhìn Tiểu Trang ở phía sau, Tiểu Trang hiểu ý, mang ra máy tính bắt đầu công việc.



Ngôn Mặc Bạch yên lặng đem mặt quay về, thong thả ung dung nhìn trước mắt mình cái đĩa sứ trắng cao cấp Tiểu Điềm.



Thật ra thì một chút xíu anh ta cũng không ăn, chẳng qua là cầm chơi đùa thôi.



Tư Mộ nghe thấy âm thanh của Vưu Ngư, lấy lại tinh thần, vẽ cứng ngắc trên mặt bị xé toạt thay vào đó là nụ cười mỉa mai: “Ha ha, không có bị người nào đuổi theo đâu. Dì chỉ muốn nhanh chóng trở lại ăn đồ ngọt thôi. Dì thích nhất là thưởng thức đồ ngọt, sợ con ăn hết không chừa cho dì miếng nào, cho nên liền chạy vào! Mẹ con ở phía sau, lập tức tới ngay.”



Lý do này cô thấy có nhiều sơ hở. Đến đứa bé bốn tuổi cũng không lừa được.



Cửa tolet ở cách đó không xa.



Làm sao co thể chạy đến sắc mặt trắng bệt mà thở hổn hển???
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom