Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 103
Trần Uyển Như liên tục lăn qua lăn lại đến 5 giờ sáng, mới ngã xuống trên giường, Lăng Mạt Mạt giúp cô cởi giầy, cầm chăn đắp kín cho cô xong, thì Lăng Mạt Mạt cũng đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Lăng Mạt Mạt nhìn Trần Uyển Như ở trên giường, dáng dấp Trần Uyển Như không tính đặc biệt xinh đẹp, nhưng làm cho người ta nhìn thoáng qua, thì khó có thể quên, hơn nữa cô ấy rèn luyện mười năm, mặc dù bây giờ ngủ thiếp đi, toàn thân trên dưới, lan tràn một khí chất đặc thù.
Cảm giác giống như nữ vương cao cao tại thượng.
Lăng Mạt Mạt lăn qua lăn lại lâu như vậy, cũng mệt chết, cô vốn định về nhà, nhưng nhìn thấy Trần Uyển Như say mê thành như vậy, đáy lòng có chút lo lắng, nên ngủ ở trên ghế sofa trong phòng khách.
Khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, đã là giữa trưa, cô rón ra rón rén đi đến phòng ngủ, thấy Trần Uyển Như đang ngủ say, nghĩ Trần Uyển Như uống rượu nhiều như vậy, đến khi tỉnh lại trong bụng nhất định sẽ khó chịu, đau đầu, Lăng Mạt Mạt liền đi vào phòng bếp nấu một chút cháo.
Lăng Mạt Mạt từ nhỏ cha mẹ đã mất, ông cố tuổi tác đã cao, cho nên có hiểu biết cũng rất sớm, loại chuyện nấu cơm này, thường xuyên làm, cho nên lúc còn ít tuổi, có thể làm một bàn thức ăn ngon, nhất là một tay nấu cháo ngon.
Để nhỏ lửa ninh nhừ, có mùi thơm gạo nếp táo đỏ từ từ nhẹ nhàng bay lên, tràn ngập một phòng.
Lăng Mạt Mạt tắt lửa đi, chọn giữ ấm, buồn bực.
Trần Uyển Như bị mùi thơm của cháo làm đánh thức, cô mở to mắt, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó chân không chạy đến phòng bếp.
Lăng Mạt Mạt nghe thấy tiếng bước chân, từ từ quay đầu, thấy Trần Uyển Như, mỉm cười: “Chị Trần, chị đã tỉnh? Ăn chút cháo đi.”
Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa cầm thìa, múc cháo.
Trần Uyển Như nhìn lăng Mạt Mạt, hơi nhíu mày, sau đó nghĩ đến tất cả chuyện phát sinh đêm qua, mở miệng, giọng hơi khàn khàn: “Ngày hôm qua, cô đưa tôi trở về?”
Lăng Mạt Mạt gật gật đầu.
Trần Uyển Như không có nói chuyện, chỉ nhận cháo từ trong tay Lăng Mạt Mạt cháo, ngồi ở trước bàn ăn, cầm thìa, từ từ uống, uống hai ngụm, thấy Lăng Mạt Mạt vẫn đứng ở nơi đó, thù dùng cằm chỉ vị trí trước mặt mình, ra hiệu mở miệng: “Cô không ăn?”
Lăng Mạt Mạt nghe câu hỏi lại ám chỉ trong lời nói của Trần Uyển Như, lập tức múc cháo cho mình, ngồi ở trước mặt Trần Uyển Như.
Dáng vẻ Trần Uyển Như ăn cơm không tính là tao nhã, hoặc là nói, có chút ăn như hổ đói, rất khó làm cho người ta đánh đồng với cô ca sỹ ở trên màn hình ti vi đoan trang cao ngạo ngày sau.
Ăn xong một bát, dường như Trần Uyển Như còn chưa đủ, đứng lên, lại múc thêm một bát, sau đó ngồi ở trước mặt Lăng Mạt Mạt, bây giờ cô ấy ăn không hề vội, thỉnh thoảng ngẩng đầu, đánh giá Lăng Mạt Mạt vài lần.
Lăng Mạt Mạt thấy Trần Uyển Như luôn nhìn mình, thì mỉm cười với Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như cũng mỉm cười, sau đó dùng thìa quấy bát, gật đầu, nói: “Cháo này uống rất ngon.”
“Cảm ơn.”
Trần Uyển Như lại gật đầu: “Tối hôm qua, cám ơn cô.”
Lăng Mạt Mạt vốn tưởng rằng Trần Uyển Như sẽ rất khó tiếp xúc, lại không ngờ, chị ấy thật ra cũng bình dị gần gũi, bây giờ nghe chị ấy khen ngợi mình nấu cháo ngon, lại nói lời cảm ơn với mình, không nhịn được có chút thụ sủng nhược kinh, nhất thời lễ phép trả lời: “Không cần cảm ơn.”
Trần Uyển Như giương môi, cười cười, cũng không nói chuyện, Lăng Mạt Mạt thấy Trần Uyển Như không nói gì, cô cũng không có hé răng, hai người vẫn trầm mặc uống cháo.
Lăng Mạt Mạt nhìn Trần Uyển Như ở trên giường, dáng dấp Trần Uyển Như không tính đặc biệt xinh đẹp, nhưng làm cho người ta nhìn thoáng qua, thì khó có thể quên, hơn nữa cô ấy rèn luyện mười năm, mặc dù bây giờ ngủ thiếp đi, toàn thân trên dưới, lan tràn một khí chất đặc thù.
Cảm giác giống như nữ vương cao cao tại thượng.
Lăng Mạt Mạt lăn qua lăn lại lâu như vậy, cũng mệt chết, cô vốn định về nhà, nhưng nhìn thấy Trần Uyển Như say mê thành như vậy, đáy lòng có chút lo lắng, nên ngủ ở trên ghế sofa trong phòng khách.
Khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, đã là giữa trưa, cô rón ra rón rén đi đến phòng ngủ, thấy Trần Uyển Như đang ngủ say, nghĩ Trần Uyển Như uống rượu nhiều như vậy, đến khi tỉnh lại trong bụng nhất định sẽ khó chịu, đau đầu, Lăng Mạt Mạt liền đi vào phòng bếp nấu một chút cháo.
Lăng Mạt Mạt từ nhỏ cha mẹ đã mất, ông cố tuổi tác đã cao, cho nên có hiểu biết cũng rất sớm, loại chuyện nấu cơm này, thường xuyên làm, cho nên lúc còn ít tuổi, có thể làm một bàn thức ăn ngon, nhất là một tay nấu cháo ngon.
Để nhỏ lửa ninh nhừ, có mùi thơm gạo nếp táo đỏ từ từ nhẹ nhàng bay lên, tràn ngập một phòng.
Lăng Mạt Mạt tắt lửa đi, chọn giữ ấm, buồn bực.
Trần Uyển Như bị mùi thơm của cháo làm đánh thức, cô mở to mắt, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó chân không chạy đến phòng bếp.
Lăng Mạt Mạt nghe thấy tiếng bước chân, từ từ quay đầu, thấy Trần Uyển Như, mỉm cười: “Chị Trần, chị đã tỉnh? Ăn chút cháo đi.”
Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa cầm thìa, múc cháo.
Trần Uyển Như nhìn lăng Mạt Mạt, hơi nhíu mày, sau đó nghĩ đến tất cả chuyện phát sinh đêm qua, mở miệng, giọng hơi khàn khàn: “Ngày hôm qua, cô đưa tôi trở về?”
Lăng Mạt Mạt gật gật đầu.
Trần Uyển Như không có nói chuyện, chỉ nhận cháo từ trong tay Lăng Mạt Mạt cháo, ngồi ở trước bàn ăn, cầm thìa, từ từ uống, uống hai ngụm, thấy Lăng Mạt Mạt vẫn đứng ở nơi đó, thù dùng cằm chỉ vị trí trước mặt mình, ra hiệu mở miệng: “Cô không ăn?”
Lăng Mạt Mạt nghe câu hỏi lại ám chỉ trong lời nói của Trần Uyển Như, lập tức múc cháo cho mình, ngồi ở trước mặt Trần Uyển Như.
Dáng vẻ Trần Uyển Như ăn cơm không tính là tao nhã, hoặc là nói, có chút ăn như hổ đói, rất khó làm cho người ta đánh đồng với cô ca sỹ ở trên màn hình ti vi đoan trang cao ngạo ngày sau.
Ăn xong một bát, dường như Trần Uyển Như còn chưa đủ, đứng lên, lại múc thêm một bát, sau đó ngồi ở trước mặt Lăng Mạt Mạt, bây giờ cô ấy ăn không hề vội, thỉnh thoảng ngẩng đầu, đánh giá Lăng Mạt Mạt vài lần.
Lăng Mạt Mạt thấy Trần Uyển Như luôn nhìn mình, thì mỉm cười với Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như cũng mỉm cười, sau đó dùng thìa quấy bát, gật đầu, nói: “Cháo này uống rất ngon.”
“Cảm ơn.”
Trần Uyển Như lại gật đầu: “Tối hôm qua, cám ơn cô.”
Lăng Mạt Mạt vốn tưởng rằng Trần Uyển Như sẽ rất khó tiếp xúc, lại không ngờ, chị ấy thật ra cũng bình dị gần gũi, bây giờ nghe chị ấy khen ngợi mình nấu cháo ngon, lại nói lời cảm ơn với mình, không nhịn được có chút thụ sủng nhược kinh, nhất thời lễ phép trả lời: “Không cần cảm ơn.”
Trần Uyển Như giương môi, cười cười, cũng không nói chuyện, Lăng Mạt Mạt thấy Trần Uyển Như không nói gì, cô cũng không có hé răng, hai người vẫn trầm mặc uống cháo.
Bình luận facebook