Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Vuốt vuốt cái chìa khóa ở trong lòng bàn tay mấy cái rồi ném nó đi, cái chìa khóa đó bay theo hình vòng cung rồi rơi vào trong cái bình nhỏ, một chất lỏng trong suốt tràn ra, chưa đầy ba giây, cái chìa khóa đã nhanh chóng bị tan ra, biến mất không chút dấu vết.
Mặt của Y Đóa xanh mét.
Cô đã từng học qua môn hóa học, nên cô biết chất lỏng đó là gì.
Mộ Yến Thần khẽ đẩy cái đồng hồ báo thức sang, mặt lạnh xuống, nhẹ giọng nói: "Cô có một tiếng. . . . . ."
Kim chỉ giây tích tắc tích tắc chuyển động, ở trong bầu không khí yên tĩnh như thế này, thời gian dường như lại càng trôi qua nhanh hơn bình thường.
Nói xong anh liền đứng dậy, lạnh lùng xoay người đi ra cửa.
Cửa sắt "két" một tiếng rồi khóa lại, đèn ở bên trong cũng đột ngột tắt mất, bóng tối kéo đến, ánh sáng duy nhất còn sót lại là thứ ánh sáng màu xanh được phát ra từ chiếc đồng hồ để trên bàn, âm thanh kim chỉ giây quay càng lúc càng lớn, vang to hơn trước, cứ mỗi mười lăm phút thì nó sẽ reng lên một lần , phá tan bầu không khí yên tĩnh ở nơi này, làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ!
Y Đóa bị cảnh tượng không ngừng tái diễn này làm cho phát hoảng, tinh thần càng lúc càng bấn loạn, tay nắm chặt mái tóc, vùi mặt vào mặt bàn, run lẩy bẩy y như một cái cây đang khô héo.
Đợi đến giây cuối cùng, kim chỉ giây và kim chỉ giờ chỉ trùng một chổ thì đồng hồ báo thức điên cuồng kêu lên, âm thanh chói tay tràn ngập cả căn phòng tối đen, hiện lên trên cái màn hình màu xanh lúc sáng lúc tối, thật giống cảnh trong bộ phim The Ringu, âm thanh đó cứ vang đi vang lại không chịu dừng lại.
Y Đóa hoàn toàn sụp đổ mất rồi.
Cô ta giàn giụa nước mắt, cầm đồng hồ báo thức lên ném đi, nhưng ném thế nào nó cũng không chịu bể! Cô bịt hai tai lại không ngừng gào thét trong bóng đêm: "Mày đáng bị như vậy! ! Chuyện này không liên quan gì đến tao, tất cả là tại mày! Tại mày cướp bạn trai của tao, mày là đồ tiện nhân, mày dựa vào cái gì mà dám cướp bạn trai của tao ! ! Tao muốn hủy hoại đời mày, mày có chết tao cũng chưa thấy hả giận! Đây chính là báo ứng của mày! !"
Ngực cô ta rất đau, chỉ có gào thét mới làm cho cô ta sảng khoái, cô ta vừa khóc vừa cười nói: "Mấy người nhìn đi, rốt cuộc tôi cũng hủy hoại được cuộc đời của nó. . . . . . Tôi chỉ dùng có một cục giấy nho nhỏ mà đã có thể làm cho nó muốn sống không được muốn chết cũng không xong! Mộ Lan Khê, cái con tiện nhân này thì có tài cán gì chứ! Mày có cái gì để tranh với tao chứ! ! ! . . . . . . Ha ha. . . . . ."
Cách một cái màn hình theo giỏi, nghe những lời ghi âm gần như phát rồ của cô ta, sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống.
Hai tay nắm chặt lại, khớp xương bị nắm đến trắng bệch, lòng anh đau đớn không thôi.
—— Đây vốn chỉ là suy đoán của anh mà thôi, nếu được thì ăn cả ngã về không, từ khi nghe mấy câu nói hoang đường mà bên phía cục giáo dục lại chắc chắn cho là thật thì anh đã bắt đầu hoài nghi, thật không nghĩ tới kết quả lại như thế này.
Nhưng cái này thì có xá gì?
Người anh yêu thương nhất, bởi vì những nguyên nhân hoang đường như thế này, mà vô duyên vô cớ phải gặp tai họa.
Đứa con gái này không những ngu ngốc mà còn ác độc, thật sự rất đáng chết.
Vốn định thả cô ta đi, nhưng anh không cam lòng, hai mắt của anh thoáng qua tia sáng lạnh, tắt đoạn ghi âm vừa rồi, tắt luôn màn hình theo dõi, lạnh lùng đứng dậy rời đi.
Cứ để cô ta tiếp tục bị giam ở đó.
Rạng sáng, thành phố C được bao phủ bởi không gian yên tĩnh và thanh bình, không một ai biết được những chuyện đã xảy ra trong căn phòng tối tăm này, nhưng khi mặt trời đã lên cao, tất cả mọi thứ đều bị đỏa lộn.
. . . . . .
Lan Khê ngủ một giấc thẳng đến chiều mới thức dậy.
Khi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, một màu chói lóa.
Gối nằm của cô bị ướt , chắc tại tối hôm qua cô khóc mới làm nó ướt .Lúc cô về nhà thì cũng là lúc ba cô và Mạc Như Khanh rời đi, ở trong nhà trừ Trương tẩu ra thì chỉ còn có một mình cô, cô một mình ăn cơm, tắm rửa, xem ti vi, xem mệt thì tự mình đi ngủ, Mộ gia lớn như thế này lại chỉ có một mình cô. Nhà của cô bây giờ chỉ còn lại một mình cô thôi.
Ngớ ra một hồi, cô liền rời giường đi rửa mặt, thay quần áo ngủ rồi xuống lầu
Nhưng cô lại không ngờ tới, Mộ Yên Thần lại trở về nhà.
Trên khuôn mặt trắng nỏn, nhỏ nhắn của Lan Khê đầy vẻ đề phòng, tuy không thể hiện rỏ ràng nhưng anh vẫn có thể thấy được,Trương tẩu ở trong phòng ăn đã bố trí bát đũa xong xuôi, thấy Mộ Yên Thần cởi áo khoác để lên ghế sofa rồi nhắm mắt lại nghĩ ngơi liền nói: "Thiếu gia, cậu tăng ca suốt đêm chắc mệt lắm rồi, mau đi ăn cơm đi. . . . . . A tiểu thư, cô cũng thức rồi hả?"
Mộ Yến Thần mở mắt ra, trong mắt đầy mỏi mệt, khuôn mặt tuấn tú tỏa ra sự lạnh lùng, không thèm nhìn đến cô, đứng dậy đi đến phòng ăn.
Tránh cũng tránh không khỏi, nên Lan Khê rũ mắt xuống, đi lại gần, kéo ghế ra ngồi xuống ăn cơm chung với anh.
"Đúng rồi thiếu gia, lão gia và phu nhân vừa gọi điện thoại về báo, hai người đó đã đến nơi rồi, nói hai người không cần lo lắng." Trương tẩu nói.
Mộ Yến Thần nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nói khẽ: "Phiền di sang phòng khách lấy giúp tôi sấp văn kiện mang qua đây."
Trương tẩu ngẩn ra: "Dạ, dạ!"
Lúc cầm túi xách của anh lên, trừ máy tính ra Trương tẩu còn thấy một tập văn kiện, trên cái bao nhựa của văn kiện có viết tên, bà nheo mắt lại nhìn, không khỏi ngạc nhiên, muốn mở văn kiện ra xem nhưng lại không dám, bà khiếp sợ đem văn kiện đưa cho Mộ Yến Thần: "Có phải cái này không ạ?"
Mộ Yến Thần nhận lấy, con mắt sắc trong sáng như thường, gật đầu một cái: "Phải, dì đi xuống nghỉ ngơi trước đi, lát nửa tôi sẽ dọn dẹp chỗ này, có chuyện gì tôi sẽ gọi dì."
Chẳng lẽ hai người hòa nhau rồi ư, Trương tẩu kinh hồn bạt vía , nhưng vẫn là gật đầu, cười tươi như hoa: "Dạ dạ."
Lan Khê uống canh, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt của anh, rồi thu mắt lại.
—— Anh ta còn ở đây giả vờ cái gì chứ? Đầu tiên là phá hư kỳ thi tốt nghiệp trung học, sau đó bắt ba mẹ đi du lịch nước ngoài một thời gian dài, trong nhà cũng chỉ còn có hai người bọn họ, anh ta muốn làm cái gì
thật là buồn cười.
rõ ràng trước kia anh ta đã nói cho cô biết, cô không nên ngây ngây thơ, đừng tưởng rằng rằng anh ta yêu cô thật, bây giờ cô đã hiểu rồi, thế nhưng tại sao anh ta lại không chịu buông tay? Chẳng lẽ anh ta lại cảm thấy cùng em gài ruột thịt làm việc mờ ám rất kích thích sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệt, ra lệnh cho bản thân mình không nên như vậy.
Cách nhau khoảng nửa thước, một tập văn kiện đẩy tới trước mặt cô
“Xem đi.” Anh nhàn nhạt ra lệnh.
Lan Khê vốn không muốn để ý, nhưng anh vẫn cầm mãi chẳng chịu buông, nên cô đành lạnh lùng nhận lấy xem, chỉ nhìn mấy cái chữ viết trên văn kiện thì lông mày cô lại giựt giựt, lấy hết dũng khí mở ra nhìn, chỉ một vai tờ giấy thanh minh đơn giản, nhưng từng câu từng chữ cứ như kim đâm vào trong tim cô, cô có thể hiểu những câu đó có nghĩa là gì, nhưng lại không hiểu tại sao việc này làm sao có thể xảy ra.
Lấy khăn ăn lau chùi ngón tay thon dài, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: "Thời gian thi cũng đã qua nên không thể để em thi lại một mình, chỉ có thể chấm phân nữa bài thi của em, rồi cho điểm. Em có thể nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian đợi đến khi báo chí công bố kết quả, nếu như cần anh giúp gì thì cứ nói— Chỉ là, em nhất định phải xác định mục tiêu, chỉ cần đủ điểm, căn bản những trường khác sẽ không cần nghĩ tới, đúng không?"
Ah ngước mắt ngắm cô, ánh mắt giống như hồ nước.
Hơi thở mạnh mẽ tản ra khắp phòng khách, từ từ bao phủ lấy cô.
Bỏ khăn ăn xuống anh thu ánh mắt lại, nói thật nhỏ: "Trước cứ như vậy đi, anh no rồi " Anh dọn đĩa dồ ăn, bưng vào trong phòng bếp.
Lan Khê bị chấn động ngồi yên tại chỗ, thật lâu cũng không thể hoàn hồn được.
cô chớp mắt, cho là mình đang thấy được đầm rồng hang hổ.
Đợi đến khi trên bàn ăn chỉ còn mình cô ngồi ăn cho xong số thức ăn còn lại, tinh thần Lan Khê mới trở lại bình thường cô không mong đợigì hơn, cầm sấp văn kiện chạy lên lầu, trái tim của cô đập "Thình thịch thình thịch", chạy tới cửa phòng của Mộ yến Thần, do dự hồi lâu, mới dám gõ cửa.
“Vào đi”. Bên trong phát lên giọng nói khàn khàn.
Lan Khê mở cửa, liền nhìn thấy cảnh anh đang tựa vào trên ghế xoay xoa mi tâm, bộ dạng nghĩ ngợi giống như đã tháo xuống được một bộ gánh nặng, màn hình máy vi tính màu đen ở trước mặt, tấm màng bay tới bay lui, dường như nó không được đụng tới đã lâu lắm rồi.
“Tôi muốn hỏi một câu nữa, tập văn kiện này rốt cuộc là sao vậy?" Lan Khê kiềm nén sự khó hiểu trong lòng, mở miệng nói.
“Em xem không hiểu?" Anh cau mày, mắt cũng không thèm ngước lên, tiếp tục khàn giọng nói.
“Tôi xem không hiểu.” Khuôn mặt nhỏ nhắh điểm lệ của cô đỏ lên, không chịu nổi sự kích động, nhưng cô vẫn còn chút lý trí, "Nhưng tại sao lại có thể xử lý như vậy? Sao bọn họ lại đột ngột thay đổi không tin mấy cái chứng cứ và lời khai lúc trước nữa? Cho dù đây là phán quyết cuối cùng thì cũng phải có lý do chứ, tại sao lại không có một lời giải thích nào hết vậy.”
--- Muốn giải thích cái gì đây?
Kết quả xử lý của cục trưởng bộ giáo dục cũng tự phản ảnh lên đĩều đó rồi, chỉ cần lật lại bản án bên phía ông thầy giám thị, cấp trên sẽ có lý do chính đáng để cho rằng các văn bản dó cũng có thể là gỉa, thì cần gì phải có lý do? Có một số việc em muốn nó đen thì nó sẽ đen, muốn nó trắng cũng chưa chắc là không thể.
Rạng sáng ngày hôm qua, anh chỉ làm có hai việc. Việc thứ nhất là gởi đạn ghi âm cho cục trưởng, việc thứ hai là gọi điện thoại nhắc nhở ông thầy giáo kia, điều kiện để ông ta không khiéu nại nữa là gì.
Hai phe hòa hoản lại, có bao nhiêu người nhìn ra sự thật này? Ai cũng cho là việc này không liên quan đến mìhh, vậy ai mới là người chỉ tay năm ngón xử lý việc này?
“không rõ lắm…..” Anh ngoắc ngoắc khóe miệng, lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự chua xót. "Nhưng chúc mừng em, có lẽ em sẽ được thi, chắc là do ông trời chiếu cố em. Có đúng vậy không?”
Ánh mắt của Lan Khê mơ màn, chợt nhớ tới ra anh chính là người gây ra chuyện này lo lắng trong mắt liền mất đi, nhìn anh gật đầu nói: "Cũng thấy tiếc giùm anh, tính toán của anh gặp bị nhằm rồi, thỉnh thoảng ông trời cũng sẽ quan tâm đến tôi, sẽ không để tôi gặp những chuyện tệ hại nhất.”
Cảnh ngộ của cô bây giờ đã là tệ lắm rồi, cũng có thể cơ hội lần này, là để cho cô chết đi sống lại.
Mặt của Y Đóa xanh mét.
Cô đã từng học qua môn hóa học, nên cô biết chất lỏng đó là gì.
Mộ Yến Thần khẽ đẩy cái đồng hồ báo thức sang, mặt lạnh xuống, nhẹ giọng nói: "Cô có một tiếng. . . . . ."
Kim chỉ giây tích tắc tích tắc chuyển động, ở trong bầu không khí yên tĩnh như thế này, thời gian dường như lại càng trôi qua nhanh hơn bình thường.
Nói xong anh liền đứng dậy, lạnh lùng xoay người đi ra cửa.
Cửa sắt "két" một tiếng rồi khóa lại, đèn ở bên trong cũng đột ngột tắt mất, bóng tối kéo đến, ánh sáng duy nhất còn sót lại là thứ ánh sáng màu xanh được phát ra từ chiếc đồng hồ để trên bàn, âm thanh kim chỉ giây quay càng lúc càng lớn, vang to hơn trước, cứ mỗi mười lăm phút thì nó sẽ reng lên một lần , phá tan bầu không khí yên tĩnh ở nơi này, làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ!
Y Đóa bị cảnh tượng không ngừng tái diễn này làm cho phát hoảng, tinh thần càng lúc càng bấn loạn, tay nắm chặt mái tóc, vùi mặt vào mặt bàn, run lẩy bẩy y như một cái cây đang khô héo.
Đợi đến giây cuối cùng, kim chỉ giây và kim chỉ giờ chỉ trùng một chổ thì đồng hồ báo thức điên cuồng kêu lên, âm thanh chói tay tràn ngập cả căn phòng tối đen, hiện lên trên cái màn hình màu xanh lúc sáng lúc tối, thật giống cảnh trong bộ phim The Ringu, âm thanh đó cứ vang đi vang lại không chịu dừng lại.
Y Đóa hoàn toàn sụp đổ mất rồi.
Cô ta giàn giụa nước mắt, cầm đồng hồ báo thức lên ném đi, nhưng ném thế nào nó cũng không chịu bể! Cô bịt hai tai lại không ngừng gào thét trong bóng đêm: "Mày đáng bị như vậy! ! Chuyện này không liên quan gì đến tao, tất cả là tại mày! Tại mày cướp bạn trai của tao, mày là đồ tiện nhân, mày dựa vào cái gì mà dám cướp bạn trai của tao ! ! Tao muốn hủy hoại đời mày, mày có chết tao cũng chưa thấy hả giận! Đây chính là báo ứng của mày! !"
Ngực cô ta rất đau, chỉ có gào thét mới làm cho cô ta sảng khoái, cô ta vừa khóc vừa cười nói: "Mấy người nhìn đi, rốt cuộc tôi cũng hủy hoại được cuộc đời của nó. . . . . . Tôi chỉ dùng có một cục giấy nho nhỏ mà đã có thể làm cho nó muốn sống không được muốn chết cũng không xong! Mộ Lan Khê, cái con tiện nhân này thì có tài cán gì chứ! Mày có cái gì để tranh với tao chứ! ! ! . . . . . . Ha ha. . . . . ."
Cách một cái màn hình theo giỏi, nghe những lời ghi âm gần như phát rồ của cô ta, sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống.
Hai tay nắm chặt lại, khớp xương bị nắm đến trắng bệch, lòng anh đau đớn không thôi.
—— Đây vốn chỉ là suy đoán của anh mà thôi, nếu được thì ăn cả ngã về không, từ khi nghe mấy câu nói hoang đường mà bên phía cục giáo dục lại chắc chắn cho là thật thì anh đã bắt đầu hoài nghi, thật không nghĩ tới kết quả lại như thế này.
Nhưng cái này thì có xá gì?
Người anh yêu thương nhất, bởi vì những nguyên nhân hoang đường như thế này, mà vô duyên vô cớ phải gặp tai họa.
Đứa con gái này không những ngu ngốc mà còn ác độc, thật sự rất đáng chết.
Vốn định thả cô ta đi, nhưng anh không cam lòng, hai mắt của anh thoáng qua tia sáng lạnh, tắt đoạn ghi âm vừa rồi, tắt luôn màn hình theo dõi, lạnh lùng đứng dậy rời đi.
Cứ để cô ta tiếp tục bị giam ở đó.
Rạng sáng, thành phố C được bao phủ bởi không gian yên tĩnh và thanh bình, không một ai biết được những chuyện đã xảy ra trong căn phòng tối tăm này, nhưng khi mặt trời đã lên cao, tất cả mọi thứ đều bị đỏa lộn.
. . . . . .
Lan Khê ngủ một giấc thẳng đến chiều mới thức dậy.
Khi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, một màu chói lóa.
Gối nằm của cô bị ướt , chắc tại tối hôm qua cô khóc mới làm nó ướt .Lúc cô về nhà thì cũng là lúc ba cô và Mạc Như Khanh rời đi, ở trong nhà trừ Trương tẩu ra thì chỉ còn có một mình cô, cô một mình ăn cơm, tắm rửa, xem ti vi, xem mệt thì tự mình đi ngủ, Mộ gia lớn như thế này lại chỉ có một mình cô. Nhà của cô bây giờ chỉ còn lại một mình cô thôi.
Ngớ ra một hồi, cô liền rời giường đi rửa mặt, thay quần áo ngủ rồi xuống lầu
Nhưng cô lại không ngờ tới, Mộ Yên Thần lại trở về nhà.
Trên khuôn mặt trắng nỏn, nhỏ nhắn của Lan Khê đầy vẻ đề phòng, tuy không thể hiện rỏ ràng nhưng anh vẫn có thể thấy được,Trương tẩu ở trong phòng ăn đã bố trí bát đũa xong xuôi, thấy Mộ Yên Thần cởi áo khoác để lên ghế sofa rồi nhắm mắt lại nghĩ ngơi liền nói: "Thiếu gia, cậu tăng ca suốt đêm chắc mệt lắm rồi, mau đi ăn cơm đi. . . . . . A tiểu thư, cô cũng thức rồi hả?"
Mộ Yến Thần mở mắt ra, trong mắt đầy mỏi mệt, khuôn mặt tuấn tú tỏa ra sự lạnh lùng, không thèm nhìn đến cô, đứng dậy đi đến phòng ăn.
Tránh cũng tránh không khỏi, nên Lan Khê rũ mắt xuống, đi lại gần, kéo ghế ra ngồi xuống ăn cơm chung với anh.
"Đúng rồi thiếu gia, lão gia và phu nhân vừa gọi điện thoại về báo, hai người đó đã đến nơi rồi, nói hai người không cần lo lắng." Trương tẩu nói.
Mộ Yến Thần nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nói khẽ: "Phiền di sang phòng khách lấy giúp tôi sấp văn kiện mang qua đây."
Trương tẩu ngẩn ra: "Dạ, dạ!"
Lúc cầm túi xách của anh lên, trừ máy tính ra Trương tẩu còn thấy một tập văn kiện, trên cái bao nhựa của văn kiện có viết tên, bà nheo mắt lại nhìn, không khỏi ngạc nhiên, muốn mở văn kiện ra xem nhưng lại không dám, bà khiếp sợ đem văn kiện đưa cho Mộ Yến Thần: "Có phải cái này không ạ?"
Mộ Yến Thần nhận lấy, con mắt sắc trong sáng như thường, gật đầu một cái: "Phải, dì đi xuống nghỉ ngơi trước đi, lát nửa tôi sẽ dọn dẹp chỗ này, có chuyện gì tôi sẽ gọi dì."
Chẳng lẽ hai người hòa nhau rồi ư, Trương tẩu kinh hồn bạt vía , nhưng vẫn là gật đầu, cười tươi như hoa: "Dạ dạ."
Lan Khê uống canh, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt của anh, rồi thu mắt lại.
—— Anh ta còn ở đây giả vờ cái gì chứ? Đầu tiên là phá hư kỳ thi tốt nghiệp trung học, sau đó bắt ba mẹ đi du lịch nước ngoài một thời gian dài, trong nhà cũng chỉ còn có hai người bọn họ, anh ta muốn làm cái gì
thật là buồn cười.
rõ ràng trước kia anh ta đã nói cho cô biết, cô không nên ngây ngây thơ, đừng tưởng rằng rằng anh ta yêu cô thật, bây giờ cô đã hiểu rồi, thế nhưng tại sao anh ta lại không chịu buông tay? Chẳng lẽ anh ta lại cảm thấy cùng em gài ruột thịt làm việc mờ ám rất kích thích sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệt, ra lệnh cho bản thân mình không nên như vậy.
Cách nhau khoảng nửa thước, một tập văn kiện đẩy tới trước mặt cô
“Xem đi.” Anh nhàn nhạt ra lệnh.
Lan Khê vốn không muốn để ý, nhưng anh vẫn cầm mãi chẳng chịu buông, nên cô đành lạnh lùng nhận lấy xem, chỉ nhìn mấy cái chữ viết trên văn kiện thì lông mày cô lại giựt giựt, lấy hết dũng khí mở ra nhìn, chỉ một vai tờ giấy thanh minh đơn giản, nhưng từng câu từng chữ cứ như kim đâm vào trong tim cô, cô có thể hiểu những câu đó có nghĩa là gì, nhưng lại không hiểu tại sao việc này làm sao có thể xảy ra.
Lấy khăn ăn lau chùi ngón tay thon dài, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: "Thời gian thi cũng đã qua nên không thể để em thi lại một mình, chỉ có thể chấm phân nữa bài thi của em, rồi cho điểm. Em có thể nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian đợi đến khi báo chí công bố kết quả, nếu như cần anh giúp gì thì cứ nói— Chỉ là, em nhất định phải xác định mục tiêu, chỉ cần đủ điểm, căn bản những trường khác sẽ không cần nghĩ tới, đúng không?"
Ah ngước mắt ngắm cô, ánh mắt giống như hồ nước.
Hơi thở mạnh mẽ tản ra khắp phòng khách, từ từ bao phủ lấy cô.
Bỏ khăn ăn xuống anh thu ánh mắt lại, nói thật nhỏ: "Trước cứ như vậy đi, anh no rồi " Anh dọn đĩa dồ ăn, bưng vào trong phòng bếp.
Lan Khê bị chấn động ngồi yên tại chỗ, thật lâu cũng không thể hoàn hồn được.
cô chớp mắt, cho là mình đang thấy được đầm rồng hang hổ.
Đợi đến khi trên bàn ăn chỉ còn mình cô ngồi ăn cho xong số thức ăn còn lại, tinh thần Lan Khê mới trở lại bình thường cô không mong đợigì hơn, cầm sấp văn kiện chạy lên lầu, trái tim của cô đập "Thình thịch thình thịch", chạy tới cửa phòng của Mộ yến Thần, do dự hồi lâu, mới dám gõ cửa.
“Vào đi”. Bên trong phát lên giọng nói khàn khàn.
Lan Khê mở cửa, liền nhìn thấy cảnh anh đang tựa vào trên ghế xoay xoa mi tâm, bộ dạng nghĩ ngợi giống như đã tháo xuống được một bộ gánh nặng, màn hình máy vi tính màu đen ở trước mặt, tấm màng bay tới bay lui, dường như nó không được đụng tới đã lâu lắm rồi.
“Tôi muốn hỏi một câu nữa, tập văn kiện này rốt cuộc là sao vậy?" Lan Khê kiềm nén sự khó hiểu trong lòng, mở miệng nói.
“Em xem không hiểu?" Anh cau mày, mắt cũng không thèm ngước lên, tiếp tục khàn giọng nói.
“Tôi xem không hiểu.” Khuôn mặt nhỏ nhắh điểm lệ của cô đỏ lên, không chịu nổi sự kích động, nhưng cô vẫn còn chút lý trí, "Nhưng tại sao lại có thể xử lý như vậy? Sao bọn họ lại đột ngột thay đổi không tin mấy cái chứng cứ và lời khai lúc trước nữa? Cho dù đây là phán quyết cuối cùng thì cũng phải có lý do chứ, tại sao lại không có một lời giải thích nào hết vậy.”
--- Muốn giải thích cái gì đây?
Kết quả xử lý của cục trưởng bộ giáo dục cũng tự phản ảnh lên đĩều đó rồi, chỉ cần lật lại bản án bên phía ông thầy giám thị, cấp trên sẽ có lý do chính đáng để cho rằng các văn bản dó cũng có thể là gỉa, thì cần gì phải có lý do? Có một số việc em muốn nó đen thì nó sẽ đen, muốn nó trắng cũng chưa chắc là không thể.
Rạng sáng ngày hôm qua, anh chỉ làm có hai việc. Việc thứ nhất là gởi đạn ghi âm cho cục trưởng, việc thứ hai là gọi điện thoại nhắc nhở ông thầy giáo kia, điều kiện để ông ta không khiéu nại nữa là gì.
Hai phe hòa hoản lại, có bao nhiêu người nhìn ra sự thật này? Ai cũng cho là việc này không liên quan đến mìhh, vậy ai mới là người chỉ tay năm ngón xử lý việc này?
“không rõ lắm…..” Anh ngoắc ngoắc khóe miệng, lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự chua xót. "Nhưng chúc mừng em, có lẽ em sẽ được thi, chắc là do ông trời chiếu cố em. Có đúng vậy không?”
Ánh mắt của Lan Khê mơ màn, chợt nhớ tới ra anh chính là người gây ra chuyện này lo lắng trong mắt liền mất đi, nhìn anh gật đầu nói: "Cũng thấy tiếc giùm anh, tính toán của anh gặp bị nhằm rồi, thỉnh thoảng ông trời cũng sẽ quan tâm đến tôi, sẽ không để tôi gặp những chuyện tệ hại nhất.”
Cảnh ngộ của cô bây giờ đã là tệ lắm rồi, cũng có thể cơ hội lần này, là để cho cô chết đi sống lại.
Bình luận facebook