Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Giọng nói kia, trong suốt dễ nghe, nghe vào trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo như vậy.
Khóe môi tuấn dật của Mộ Yến Thần tỏa ra nụ cười yếu ớt, không nhịn được nhẹ nhàng đảo mắt quét về phía người ở cửa. Hôm nay, cô mặc một bộ quần áo ở nhà nhàn nhã, vẫn là bộ váy ngủ năm ngoái, màu trắng sạch sẽ dịu dàng, mềm mại che kín đầu gối, sợi tóc đen bóng toán loạn trên vai và lưng, giống y như đúc với lần đầu tiên anh xâm phạm cô.
Tất cả những cảm giác rung động mãnh liệt kia hợp thành một.
Nhưng mà đã qua một năm rồi, ấm áp và quan tâm trong mắt cô ban đầu, đã sớm trở thành đề phòng và xa cách.
Khuôn mặt tuấn dật trắng không còn chút máu, Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn cô đứng dậy, ánh mắt thâm thúy giống như muốn hút cô vào đó. Nụ cười lạnh trên bờ môi anh đã tản bớt, trở nên bình tĩnh mà ấm áp, thân hình cao ngất đi tới, nâng tay lên, thoáng cứng lại trên không trung một lúc mới nhẹ nhàng lau lau gương mặt của cô. Giờ phút này trong lòng bàn tay của anh, chính là bảo bối của anh.
"Lan Khê, bây giờ em có vui vẻ không?" Anh cúi đầu, khàn giọng hỏi.
Mấy ngày nay phải đi khắp nơi, cực kì mệt mỏi, ngày đêm cũng bị đảo lộn, rốt cuộc bây giờ tất cả đều đã kết thúc, cuối cùng anh chỉ muốn biết rốt cuộc cô vui hay không vui, từ cuối năm đến giờ anh cũng rất ít khi nhìn được thấy cô cười, có thể nói cho tới bây giờ cũng không thấy cô nở một nụ cười, anh làm nhiều như vậy, đơn giản vì chính anh không nhìn nổi, rốt cuộc anh không thể nhìn thấy cô đau khổ như vậy nữa.
Vì vậy, Lan Khê à, làm xong những việc này, có thể giúp em dễ chịu hơn một chút không?
Lan Khê bỗng sững sờ.
Giống như đột nhiên bị sự ấm áp, nóng bỏng của anh kéo tới hù dọa, cô theo bản năng muốn vung tay anh rồi lùi ra, không nghĩ rằng trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười khẽ, hơi thở nam tính chỉ thuộc Mộ Yến Thần anh áp xuống, anh thấp giọng nói: "Mấy tháng nữa, anh sẽ không về nhà, cũng sẽ không làm việc ở nhà, đừng quên anh không có nghỉ hè, mỗi ngày từ công ty quay về đây —— quá xa."
Trái tim đau nhức giống như bị dao cắt vậy, anh nở nụ cười yếu ớt, giọng nói càng lúc càng trầm xuống: "Cho nên mấy tháng này em có thể chọn ở nhà một mình, hoặc ở nhà của Kỷ Diêu, cũng có thể tìm em ấy đến đây. Nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, nếu số điện thoại bị xóa rồi thì anh có thể lưu lại cho em một lần nữa . . . . . Được rồi, anh nói một chút như vậy thôi, bây giờ đi ra ngoài đi, anh phải làm việc rồi."
Trán bị điểm nhẹ, anh khe khẽ vỗ gáy của cô, nhắc nhở: "Đúng rồi, có thể đi ăn mừng một chút, đêm vô cương bên kia Nhiếp Minh Hiên có thẻ hội viên cao cấp ở Vô Dạ, có thể mời bạn cũ đến đó chơi đấy."
Với cô mà nói, đây là sự kiện đáng để ăn mừng,.mmm đứng dậy, trong đôi mắt thâm thúy là ánh nhìn ấm áp, giống hồ nước làm cho người ta nhìn không thấy đáy, khóe miệng của anh khẻ mở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi dần dần biến mất.
Phía sai cánh cửa, cuối cùng Lan Khê chỉ nhìn thấy khóe miệng cảu anh cười như không có chuyện gì.
cô đứng ở cửa, ngẩn ngơ một lúc lâu.
một lúc sau, cuối cùng cô đi về phòng, tiện tay cầm một chiếc gối ôm lên, giống như cực kì mệt mỏi vùi mình vào trong chiếc sofa nhỏ của mình.
--------------------------------------------------------------------------------
Ban đêm tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chân của Kỷ Diêu đứng trên ghế salon nhảy loạn, miệng gào thét lộn xộn, thỉnh thoảng lại hưng phấn chửi mắng lung tung, giống như nổi điên vậy.
Lan Khê cũng uống đến thất điên bát đảo, rốt cuộc trong mê man cũng tỉnh táo lại, cau mày giữ cô ấy lại: "Cậu đừng nhảy nữa, muốn ngã xuống à."
Kỷ Diêu lại càng điên khùng hơn, gào lên muốn mọi người nâng cốc ăn mừng, có mấy nam sinh đã chuyển sang ca hát ở chỗ màn hình trên tường, Kỷ Diêu đá một phát sang muốn bọn họ đến đây uống rượu, một nhóm người tụ tập với nhau nâng ly rượu đang nổi bọt lên, Lan Khê không có cách nào khác, bị cô ấy lôi kéo cũng cởi giày rồi đứng trên ghế salon cùng nhau nâng cốc.
"đxxgm* con mẹ nó thi tốt nghiệp trung hóc Con mẹ nó thầy giáo chó ma1 đzzgm tổ tiên nhà ông...." Kỷ Diêu vừa chửi rủa vừa cười, đột ngột cười lớn, rồi khóc nghẹn ngào nức nở, trong mắt nước mắt trong suốt nóng bỏng sắp rơi xuống.
(*) đxxgm: một câu chửi
Nam sinh ở phía sau đẩy đẩy cô ấy: "Mẹ kiếp cậu khóc cái rắm à, uống rượu uống rượu đi...."
Kỷ Diêu gào thét về phía sau: "Cậu đẩy lão nương nữa xem !"
"được được," tay Lan Khê kéo cô ấy lại, "đừng náo loạn nữa, chúng mình cạn ly đi....."
"Lan Khê.....Kỳ nghỉ năm ngoái anh trai mình không về, anh ấy muốn....muốn tranh thủ nghỉ hè đi làm thêm ở một công ty gia đình, làm thiết kế quảng cáo, nói tốt nghiệp thì có thể trực tiếp đến đó làm, lương khởi điểm là hai mươi vạn một năm.....có được không?" Kỷ Diêu uống đến say khướt ôm cô nói, "Chẳng qua chuyện của cậu mình cũng gọi điện thoại nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng rất vui vẻ, anh ấy muốn mình nói với vậu....."
Nấc một cái đầy hơi rượu, vô cùng khó chịu, cô ấy nhíu mày tiếp tục nói: "nói anh ấy đang ở đại học A chờ cậu...."
Lan Khê vỗ vỗ phía sau lưng của cô ấy, ánh mắt hoảng hốt, vì phòng ngừa cô ấy tiếp tục nói lên vội vàng nói khẽ, "ừ, mình biết rồi."
một nhóm người điên điên khùng khùng trong phòng bao riêng, khi trên TV phát bài hát đến chết cũng muốn yêu" thì Lan Khê giật mình, đoạt lấy micro của một bạn nam, chen vào theo tiết tấu của bải hát, rồi trong phòng bao riêng vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, tiếng hét chói tai hòa cùng tiếng vỗ tay, Kỷ Diêu say khướt nằm trên ghế salon nheo mắt lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp kia, cười giơ ngón cái lên: "đẹp lắm !"
Lúc nào hát thì sẽ bắt đầu khóc.
Con người uống mãi thì sẽ say thôi.
đến nửa đêm, ngoài cửa phòng bao. Nhiếp Minh Hiên cầm một ly nước đá tinh khiết lẳng lặng uống, đợi đến khi ở đầu khác trong hành lang dài có một bóng dáng người khác chậm chạp đi đến thì đưa ly rượu trong tay kia cho anh ta.
Mộ Yến Thần không nhận ly rượu, chỉ là giơ tay lên xem thời gian, nói thật nhỏ: "Mấy em ấy còn chưa kết thúc à?'"
Nhiếp Minh Hiên hơi say, gật gật đầu: "Sắp rồi."
Mộ Yến Thần ngước mắt liếc nhìn cậu ta, ánh mắt thâm thúy hơi ngẩn ngơ: “ Họ ăn mừng, thì cậu uống làm cái gì vậy?”
Nhiếp Minh Hiên càng lúc càng say hơn, giơ giơ ngón tay cái lên với anh rồi nói: “Mình cảm thấy cậu rất trâu bò, cậu thật giỏi giang… Mộ Yến Thần, rõ ràng cậu yêu như vậy nhưng vẫn có thể làm được như thế… Mình thật sự hâm mộ cậu, có thể có một người trong lòng như vậy… Chao ôi, cậu không uống à?”
“Mình còn lái xe.”
“A, mình quên là cậu đến để đón bọn họ…”
Nhiếp Minh Hiên vỗ vỗ vai của anh: “Cậu yên tâm, mấy chuyện kia mà cậu làm, mình bảo đảm sẽ không nói ra…”
thật sự là cậu ấy say quá rồi
Mộ Yến Thần yên lặng nhìn lướt qua người ngã trên người mình, nhấc cánh tay của cậu ta lên, kéo một nhân viên phục vụ ở bên cạnh đến rồi dặn dò, bảo người phục vụ mở cửa gian phòng tầng trên cùng cho cậu ấy qua đêm, rồi xoay người đi về.
Nửa đêm, Lan Khê và Kỷ Diêu ôm lấy nhau đi ra ngoài, trong mơ mơ màng màng bị một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, Kỷ Diêu bất tỉnh nhân sự nằm trên ghế sau, Lan Khê ngồi bên cạnh ghế lái, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy uất ức, ôm một cánh tay rồi bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa nói “Kỷ Diêu, tại sao ngực của cậu lại có thể phẳng như vậy”, sau đó một cái ôm ấm áp kéo cô vào lòng, để cô khóc đến khi ngủ thiếp đi
Đêm khuya, Mộ trạch rất yên tĩnh, anh thu thập mấy bộ quần áo và máy tính vào trong vali hành lý nhỏ, cái lớn thì để cho cô dùng khi cần thiết, trước khi đi dặn dò Trương tẩu chăm sóc cho cô thật tốt, tất cả những tình huống bất ngờ có thể báo cáo với anh bất cứ lúc nào.
Xe chạy đi khỏi Mộ trạch, cô đơn hướng vào màn đêm mê mang ở phía trước, chạy nhanh đi ra ngoài.
……..
Buổi tối công bố điểm số, Lan Khê lôi kéo Kỷ Diêu đến nhà mình, rồi ở trong phòng khách xem phim hoạt hình, xem một lúc thì ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là ba giờ đêm, Lan Khê lay lay cô ấy tỉnh dậy: “Nhanh lên nào, qua mười hai giờ rồi, nhanh đi tra điểm số thôi!”
Kỷ Diêu mơ mơ màng màng lật người đứng lên: “Mẹ nó, giấy báo thi của lão nương số bao nhiêu vậy…”
“không phải cậu mang theo rồi à!”
trên màn ảnh máy vi tính sáng lấp lánh là trang web nhìn cực kì trang nghiêm, điểm số của Kỷ Diêu trái ngược với trong dự đoán, so với dự đoán còn nhiều thêm hơn mười điểm, vui quá a a, trong lòng Lan Khê đánh trống thình thịch, không biết kết quả bị trừ đi nửa điểm thì sẽ thế nào, lúc điểm số hiện lên, Kỷ Diêu hét chói tai trong Mộ trạch, rồi lăn một vòng trên thảm trải nhà.
Lan Khê nhìn thấy cũng kinh ngạc, hốc mắt hơi ẩm ướt.
………..
Vào ngày đi điền nguyện vọng, Trương tẩu hỏi: “Có muốn hỏi qua ý kiến của thiếu gia hay không?”
Lan Khê lắc đầu: “Tự con quyết định.”
Từ trường học trở về đã là xế chiều, Trương tẩu ân cần đi đến “Thiếu gia vừa gọi điện thoại về hỏi, nói tất cả đều để con tự mình làm chủ, con phải có chừng mực.”
Trong ngực Lan Khê thoáng buồn bã, đặt túi xách xuống, cuối cùng cũng không nhịn được: “Anh ấy vẫn không về nhà à?”
Trương tẩu ngẩn ra: “Vậy nếu không thì dì liên lạc với thiếu gia nói cậu ấy về một chuyến nhé?”
Ánh mắt Lan Khê run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống: “Dì hiểu lầm rồi, con không có ý đó.”
cô đi thẳng lên trên lầu.
………..
Ba tháng hoảng hốt trôi qua, Lan Khê sửa soạn hành lý, bên cạnh là giấy báo trúng tuyển vào đại học A, vé xe đã đặt rồi, cô khăng khăng không đi máy bay mà chọn đi tàu hả, cảm thấy có thể lắc lư trên quãng đường xa như vậy, thì có thể thấy sau này cuộc sống của mình sẽ khác trước rất nhiều.
đang dọn dẹp, thì nghe thấy ở dưới lầu vang lên âm thanh kinh ngạc: “Thiếu gia!”
Lan Khê bỗng run lên, bảy tám cái bút trong hộp bút rơi hết ra ngoài. cô sợ run mất một lúc rồi mới nhặt bút lên, đứng dậy mở cửa ra. Từ cửa phòng nhìn ra một chút, ở dưới lầu thân hình cao ngất ấy đang đi vào, dường như đã trải qua mấy đời rồi, anh cũng không mang cặp công văn theo, chắc chắn chỉ ở đây một lúc rồi sẽ đi ngay.
Khóe môi tuấn dật của Mộ Yến Thần tỏa ra nụ cười yếu ớt, không nhịn được nhẹ nhàng đảo mắt quét về phía người ở cửa. Hôm nay, cô mặc một bộ quần áo ở nhà nhàn nhã, vẫn là bộ váy ngủ năm ngoái, màu trắng sạch sẽ dịu dàng, mềm mại che kín đầu gối, sợi tóc đen bóng toán loạn trên vai và lưng, giống y như đúc với lần đầu tiên anh xâm phạm cô.
Tất cả những cảm giác rung động mãnh liệt kia hợp thành một.
Nhưng mà đã qua một năm rồi, ấm áp và quan tâm trong mắt cô ban đầu, đã sớm trở thành đề phòng và xa cách.
Khuôn mặt tuấn dật trắng không còn chút máu, Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn cô đứng dậy, ánh mắt thâm thúy giống như muốn hút cô vào đó. Nụ cười lạnh trên bờ môi anh đã tản bớt, trở nên bình tĩnh mà ấm áp, thân hình cao ngất đi tới, nâng tay lên, thoáng cứng lại trên không trung một lúc mới nhẹ nhàng lau lau gương mặt của cô. Giờ phút này trong lòng bàn tay của anh, chính là bảo bối của anh.
"Lan Khê, bây giờ em có vui vẻ không?" Anh cúi đầu, khàn giọng hỏi.
Mấy ngày nay phải đi khắp nơi, cực kì mệt mỏi, ngày đêm cũng bị đảo lộn, rốt cuộc bây giờ tất cả đều đã kết thúc, cuối cùng anh chỉ muốn biết rốt cuộc cô vui hay không vui, từ cuối năm đến giờ anh cũng rất ít khi nhìn được thấy cô cười, có thể nói cho tới bây giờ cũng không thấy cô nở một nụ cười, anh làm nhiều như vậy, đơn giản vì chính anh không nhìn nổi, rốt cuộc anh không thể nhìn thấy cô đau khổ như vậy nữa.
Vì vậy, Lan Khê à, làm xong những việc này, có thể giúp em dễ chịu hơn một chút không?
Lan Khê bỗng sững sờ.
Giống như đột nhiên bị sự ấm áp, nóng bỏng của anh kéo tới hù dọa, cô theo bản năng muốn vung tay anh rồi lùi ra, không nghĩ rằng trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười khẽ, hơi thở nam tính chỉ thuộc Mộ Yến Thần anh áp xuống, anh thấp giọng nói: "Mấy tháng nữa, anh sẽ không về nhà, cũng sẽ không làm việc ở nhà, đừng quên anh không có nghỉ hè, mỗi ngày từ công ty quay về đây —— quá xa."
Trái tim đau nhức giống như bị dao cắt vậy, anh nở nụ cười yếu ớt, giọng nói càng lúc càng trầm xuống: "Cho nên mấy tháng này em có thể chọn ở nhà một mình, hoặc ở nhà của Kỷ Diêu, cũng có thể tìm em ấy đến đây. Nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, nếu số điện thoại bị xóa rồi thì anh có thể lưu lại cho em một lần nữa . . . . . Được rồi, anh nói một chút như vậy thôi, bây giờ đi ra ngoài đi, anh phải làm việc rồi."
Trán bị điểm nhẹ, anh khe khẽ vỗ gáy của cô, nhắc nhở: "Đúng rồi, có thể đi ăn mừng một chút, đêm vô cương bên kia Nhiếp Minh Hiên có thẻ hội viên cao cấp ở Vô Dạ, có thể mời bạn cũ đến đó chơi đấy."
Với cô mà nói, đây là sự kiện đáng để ăn mừng,.mmm đứng dậy, trong đôi mắt thâm thúy là ánh nhìn ấm áp, giống hồ nước làm cho người ta nhìn không thấy đáy, khóe miệng của anh khẻ mở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi dần dần biến mất.
Phía sai cánh cửa, cuối cùng Lan Khê chỉ nhìn thấy khóe miệng cảu anh cười như không có chuyện gì.
cô đứng ở cửa, ngẩn ngơ một lúc lâu.
một lúc sau, cuối cùng cô đi về phòng, tiện tay cầm một chiếc gối ôm lên, giống như cực kì mệt mỏi vùi mình vào trong chiếc sofa nhỏ của mình.
--------------------------------------------------------------------------------
Ban đêm tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chân của Kỷ Diêu đứng trên ghế salon nhảy loạn, miệng gào thét lộn xộn, thỉnh thoảng lại hưng phấn chửi mắng lung tung, giống như nổi điên vậy.
Lan Khê cũng uống đến thất điên bát đảo, rốt cuộc trong mê man cũng tỉnh táo lại, cau mày giữ cô ấy lại: "Cậu đừng nhảy nữa, muốn ngã xuống à."
Kỷ Diêu lại càng điên khùng hơn, gào lên muốn mọi người nâng cốc ăn mừng, có mấy nam sinh đã chuyển sang ca hát ở chỗ màn hình trên tường, Kỷ Diêu đá một phát sang muốn bọn họ đến đây uống rượu, một nhóm người tụ tập với nhau nâng ly rượu đang nổi bọt lên, Lan Khê không có cách nào khác, bị cô ấy lôi kéo cũng cởi giày rồi đứng trên ghế salon cùng nhau nâng cốc.
"đxxgm* con mẹ nó thi tốt nghiệp trung hóc Con mẹ nó thầy giáo chó ma1 đzzgm tổ tiên nhà ông...." Kỷ Diêu vừa chửi rủa vừa cười, đột ngột cười lớn, rồi khóc nghẹn ngào nức nở, trong mắt nước mắt trong suốt nóng bỏng sắp rơi xuống.
(*) đxxgm: một câu chửi
Nam sinh ở phía sau đẩy đẩy cô ấy: "Mẹ kiếp cậu khóc cái rắm à, uống rượu uống rượu đi...."
Kỷ Diêu gào thét về phía sau: "Cậu đẩy lão nương nữa xem !"
"được được," tay Lan Khê kéo cô ấy lại, "đừng náo loạn nữa, chúng mình cạn ly đi....."
"Lan Khê.....Kỳ nghỉ năm ngoái anh trai mình không về, anh ấy muốn....muốn tranh thủ nghỉ hè đi làm thêm ở một công ty gia đình, làm thiết kế quảng cáo, nói tốt nghiệp thì có thể trực tiếp đến đó làm, lương khởi điểm là hai mươi vạn một năm.....có được không?" Kỷ Diêu uống đến say khướt ôm cô nói, "Chẳng qua chuyện của cậu mình cũng gọi điện thoại nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng rất vui vẻ, anh ấy muốn mình nói với vậu....."
Nấc một cái đầy hơi rượu, vô cùng khó chịu, cô ấy nhíu mày tiếp tục nói: "nói anh ấy đang ở đại học A chờ cậu...."
Lan Khê vỗ vỗ phía sau lưng của cô ấy, ánh mắt hoảng hốt, vì phòng ngừa cô ấy tiếp tục nói lên vội vàng nói khẽ, "ừ, mình biết rồi."
một nhóm người điên điên khùng khùng trong phòng bao riêng, khi trên TV phát bài hát đến chết cũng muốn yêu" thì Lan Khê giật mình, đoạt lấy micro của một bạn nam, chen vào theo tiết tấu của bải hát, rồi trong phòng bao riêng vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, tiếng hét chói tai hòa cùng tiếng vỗ tay, Kỷ Diêu say khướt nằm trên ghế salon nheo mắt lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp kia, cười giơ ngón cái lên: "đẹp lắm !"
Lúc nào hát thì sẽ bắt đầu khóc.
Con người uống mãi thì sẽ say thôi.
đến nửa đêm, ngoài cửa phòng bao. Nhiếp Minh Hiên cầm một ly nước đá tinh khiết lẳng lặng uống, đợi đến khi ở đầu khác trong hành lang dài có một bóng dáng người khác chậm chạp đi đến thì đưa ly rượu trong tay kia cho anh ta.
Mộ Yến Thần không nhận ly rượu, chỉ là giơ tay lên xem thời gian, nói thật nhỏ: "Mấy em ấy còn chưa kết thúc à?'"
Nhiếp Minh Hiên hơi say, gật gật đầu: "Sắp rồi."
Mộ Yến Thần ngước mắt liếc nhìn cậu ta, ánh mắt thâm thúy hơi ngẩn ngơ: “ Họ ăn mừng, thì cậu uống làm cái gì vậy?”
Nhiếp Minh Hiên càng lúc càng say hơn, giơ giơ ngón tay cái lên với anh rồi nói: “Mình cảm thấy cậu rất trâu bò, cậu thật giỏi giang… Mộ Yến Thần, rõ ràng cậu yêu như vậy nhưng vẫn có thể làm được như thế… Mình thật sự hâm mộ cậu, có thể có một người trong lòng như vậy… Chao ôi, cậu không uống à?”
“Mình còn lái xe.”
“A, mình quên là cậu đến để đón bọn họ…”
Nhiếp Minh Hiên vỗ vỗ vai của anh: “Cậu yên tâm, mấy chuyện kia mà cậu làm, mình bảo đảm sẽ không nói ra…”
thật sự là cậu ấy say quá rồi
Mộ Yến Thần yên lặng nhìn lướt qua người ngã trên người mình, nhấc cánh tay của cậu ta lên, kéo một nhân viên phục vụ ở bên cạnh đến rồi dặn dò, bảo người phục vụ mở cửa gian phòng tầng trên cùng cho cậu ấy qua đêm, rồi xoay người đi về.
Nửa đêm, Lan Khê và Kỷ Diêu ôm lấy nhau đi ra ngoài, trong mơ mơ màng màng bị một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, Kỷ Diêu bất tỉnh nhân sự nằm trên ghế sau, Lan Khê ngồi bên cạnh ghế lái, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy uất ức, ôm một cánh tay rồi bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa nói “Kỷ Diêu, tại sao ngực của cậu lại có thể phẳng như vậy”, sau đó một cái ôm ấm áp kéo cô vào lòng, để cô khóc đến khi ngủ thiếp đi
Đêm khuya, Mộ trạch rất yên tĩnh, anh thu thập mấy bộ quần áo và máy tính vào trong vali hành lý nhỏ, cái lớn thì để cho cô dùng khi cần thiết, trước khi đi dặn dò Trương tẩu chăm sóc cho cô thật tốt, tất cả những tình huống bất ngờ có thể báo cáo với anh bất cứ lúc nào.
Xe chạy đi khỏi Mộ trạch, cô đơn hướng vào màn đêm mê mang ở phía trước, chạy nhanh đi ra ngoài.
……..
Buổi tối công bố điểm số, Lan Khê lôi kéo Kỷ Diêu đến nhà mình, rồi ở trong phòng khách xem phim hoạt hình, xem một lúc thì ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là ba giờ đêm, Lan Khê lay lay cô ấy tỉnh dậy: “Nhanh lên nào, qua mười hai giờ rồi, nhanh đi tra điểm số thôi!”
Kỷ Diêu mơ mơ màng màng lật người đứng lên: “Mẹ nó, giấy báo thi của lão nương số bao nhiêu vậy…”
“không phải cậu mang theo rồi à!”
trên màn ảnh máy vi tính sáng lấp lánh là trang web nhìn cực kì trang nghiêm, điểm số của Kỷ Diêu trái ngược với trong dự đoán, so với dự đoán còn nhiều thêm hơn mười điểm, vui quá a a, trong lòng Lan Khê đánh trống thình thịch, không biết kết quả bị trừ đi nửa điểm thì sẽ thế nào, lúc điểm số hiện lên, Kỷ Diêu hét chói tai trong Mộ trạch, rồi lăn một vòng trên thảm trải nhà.
Lan Khê nhìn thấy cũng kinh ngạc, hốc mắt hơi ẩm ướt.
………..
Vào ngày đi điền nguyện vọng, Trương tẩu hỏi: “Có muốn hỏi qua ý kiến của thiếu gia hay không?”
Lan Khê lắc đầu: “Tự con quyết định.”
Từ trường học trở về đã là xế chiều, Trương tẩu ân cần đi đến “Thiếu gia vừa gọi điện thoại về hỏi, nói tất cả đều để con tự mình làm chủ, con phải có chừng mực.”
Trong ngực Lan Khê thoáng buồn bã, đặt túi xách xuống, cuối cùng cũng không nhịn được: “Anh ấy vẫn không về nhà à?”
Trương tẩu ngẩn ra: “Vậy nếu không thì dì liên lạc với thiếu gia nói cậu ấy về một chuyến nhé?”
Ánh mắt Lan Khê run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống: “Dì hiểu lầm rồi, con không có ý đó.”
cô đi thẳng lên trên lầu.
………..
Ba tháng hoảng hốt trôi qua, Lan Khê sửa soạn hành lý, bên cạnh là giấy báo trúng tuyển vào đại học A, vé xe đã đặt rồi, cô khăng khăng không đi máy bay mà chọn đi tàu hả, cảm thấy có thể lắc lư trên quãng đường xa như vậy, thì có thể thấy sau này cuộc sống của mình sẽ khác trước rất nhiều.
đang dọn dẹp, thì nghe thấy ở dưới lầu vang lên âm thanh kinh ngạc: “Thiếu gia!”
Lan Khê bỗng run lên, bảy tám cái bút trong hộp bút rơi hết ra ngoài. cô sợ run mất một lúc rồi mới nhặt bút lên, đứng dậy mở cửa ra. Từ cửa phòng nhìn ra một chút, ở dưới lầu thân hình cao ngất ấy đang đi vào, dường như đã trải qua mấy đời rồi, anh cũng không mang cặp công văn theo, chắc chắn chỉ ở đây một lúc rồi sẽ đi ngay.
Bình luận facebook