Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276
Nỗi vui mừng như điên nổ tung trong lòng đồng thời cũng lo sợ thật nhiều, sợ đây chỉ là một giấc mộng. Không phải là cô không tin, chỉ hận không được đi giám định một chuyến, dùng số liệu rõ ràng nhất cùng báo cáo dễ hiểu khiến cô có thể tin tưởng hơn! ! Tất cả mọi chuyện tới quá đột ngột, sợ mình đột nhiên vừa buông tay, thì mọi chuyện có trở lại như lúc ban đầu hay không?.
"Anh không gạt em. . . . . . Sao anh có thể lấy chuyện con của mình ra nói giỡn!"
Nước mắt nhỏ giọt xuống, lại bị anh cắn nuốt sạch, nụ hôn nồng nhiệt mà tinh tế của anh thoáng chốc rơi đầy cả mặt và gáy của cô.
Không để ý đến người chung quanh, hai người ôm nhau hôn thắm thiết khiến cho người khác liên tiếp nghiêng mắt nhìn.
Từng dấu ấn nóng bỏng trên da thịt vây quanh giống như muốn tiến vào linh hồn của cô, đôi mắt Lan Khê đẫm lệ mông lung, linh hồn cũng bị rút đi phiêu đãng trên không trung, cho đến khi cảm giác cánh tay to lớn cứng như thép của anh siết chặt làm eo cô đau nhói thì cô mới thanh tỉnh một chút,lqd, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ cô lờ mờ nhìn bảng tên phòng lưu sản. Sau một hồi sợ hãi, có một vấn đề khó có thể ức chế cứ xoáy mãi trong đầu cô.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chống đỡ trên ngực anh, Lan Khê run giọng nói: "Chúng ta không có liên hệ huyết thống, chuyện này. . . . . . Anh biết từ khi nào?"
Tại sao đợi đến thời điểm này mới nói cho cô biết?
Thân hình Mộ Yến Thần cứng đờ.
Cánh tay dài ôm chặt cô, anh nhắm mắt hôn cô bị nước mắt ướt nhẹp che khuất tầm mắt, nói thật nhỏ: "Mới vừa biết."
Lan Khê nhất thời kinh ngạc.
"Khi nãy anh vừa rời đi một lúc, chẳng lẽ là đi về nhà sao? Là chính miệng mẹ anh nói cho anh biết?" Cô hỏi.
"Anh làm sao biết không cần gấp gáp, quan trọng là . . .Hiện tại em cũng đã biết sự thật rồi, vậy đừng nói cái gì đại loại như không cần đứa con này, " Anh cắn một phát vào vành tai cô, "Em có biết ngày đó khi thấy kết luận trên tờ xét nghiệm rằng là em có thai, anh thật kích động hay không? Chưa bao giờ anh lại cảm thấy cuộc sống cư nhiên cũng có thể hạnh phúc trọn vẹn như vậy, sao em có thể nói không cần là không cần. . . . . ."
Lan Khê nghe anh nói cô sợ hết hồn hết vía, nhìn lại ba chữ phòng lưu sản trên bảng hiệu một chút, trong lòng nghĩ lại mà hoảng hồn.
Cô thật hoảng sợ, quấn chặt cổ của anh nép sát vào trong ngực anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Mà ở trong phòng người xung quanh và y tá chần chừ không đi được bước nào, mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn dật giống như thiên thần, nét mặt anh ta hoàn mỹ như điêu khắc, mọi cử động đều như bị câu mất hồn phách, các thiếu nữ nhìn thấy mắt cũng đờ đẫn ra.
Thật vất vả trấn an tâm tình cô mới ổn định lại, nóng bỏng trong ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần rút đi, một tay ấn cô vào cổ, một tay ôm ngang eo cô, đi trở lại phòng bệnh.
. . . . . .
Vốn là một lần đơn giản ngoài ý muốn, không nghĩ tới sẽ kéo ra nhiều chuyện như vậy.
Mộ Yến Thần ôm người trong ngực, chợt cảm giác tất cả đều trở nên không giống nhau.
Khi buông cô xuống, bàn tay mềm mại của cô quấn chặt cổ tay anh, anh liền thay đổi không buông ra nữa, trở tay qua quấn chặt lấy cô, tiếp đó cúi đầu chế trụ thân thể mỏng manh của cô thật chặt, áp xuống dưới thân một trận kích tình hôn thật sâu.
Môi lưỡi giao hòa, lần đầu tiên cô quấn chặt lấy anh không chịu buông ra, dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Không có huyết thống ràng buộc, bọn họ cũng chỉ là thanh niên và thiếu nữ bình thường nhất trong thế giới này, cô tham luyến cảm giác không hề cấm kỵ như thế này, nếm mùi vị của anh trong miệng, muốn hòa làm một thể với anh.
Mộ Yến Thần đưa một ngón tay lên, lau đi giọt nước mắt nóng bỏng rỉ ra từ khóe mắt cô .
Sau một hồi khá lâu vẫn hôn đến khi lưỡi cô tê dại đau nhức, anh mới từ từ thả cô ra.
"Đêm nay anh sẽ ở đây với em, không cần quấn chặt anh như thế. . . . . . Anh sẽ không rời đi. . . . . ." Mộ Yến Thần khàn giọng ở bên tai dụ dỗ cô, triền miên hôn vào sau vành tai nhạy cảm của cô.
Một luồng tê dại lướt qua toàn thân, Lan Khê ôm anh thật chặt, vẫn như cũ không chịu buông tay.
Cô nhắm mắt cẩn thận nghĩ tới cả quá trình, tất cả tất cả đều trở nên không thể tưởng tượng nổi như vậy, nhớ tới quá trình Mạc Như Khanh vào nhà họ Mộ, nghĩ đến tình cảnh khi Mộ Yến Thần mới vừa tiếp nhận Mộ thị, bị chú Hai phỉ nhổ nhục mạ, cô khó có thể tưởng tượng, Mộ Yến Thần thật sự không phải là con trai của ba cô.
Hai cánh tay mềm mại đột nhiên quấn chặt lần nữa, Lan Khê ngước lên, trong mắt toát ra tia sáng, cô khàn giọng hỏi: "Mộ Yến Thần, vậy anh có biết cha ruột là ai không?"
Nếu như Mạc Như Khanh bên ngoài cùng với người đàn ông khác sanh ra anh, vậy tại sao không ở chung một chỗ với cha ruột anh?
Ánh mắt Mộ Yến Thần thay đổi.
Khẽ vuốt tóc mình, anh nhẹ giọng nói: "Anh không cần thiết phải biết. . . . . . Không nghe mẹ anh nhắc qua, hiện tại cũng không cần bào gốc bới rể làm gì."
Lan Khê khẽ cười, nụ cười thật buồn bã, gằn từng chữ từng câu, giọng nói nhỏ mà rõ ràng: “Làm sao có thể như vậy được? Mộ Yến Thần, anh từng nói với em Mạc Như Khanh ném anh ở nước ngoài vài chục năm, không thăm nom cũng không hỏi han, dì ấy đối với anh không tốt, cha anh đối với anh cũng không tốt. Bây giờ đang ở nhà họ Mộ, ba em đối với anh tốt là bởi vì ông ấy vẫn cảm thấy anh là con trai ruột của ông ấy, anh là được trời cao ân tứ cho ông ấy, nếu như ông ấy biết anh không phải thì sao đây? Ông ấy còn có thể đối xử tốt với anh sao? Ba em sẽ cảm thấy bị lừa gạt, ông ấy sẽ khó chịu, anh sẽ càng không tốt, lại càng không thể nói ông ấy sẽ chấp nhận anh và em ở chung một chỗ. . . . . ."
Vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh: "Anh không cần phải nói nhẹ nhàng thản nhiên tựa như chuyện chẳng có gì quan trọng, có được hay không? Em hiểu rõ trong lòng anh không thoải mái, người là động vật có cảm tình, không phải là cây cỏ, tình yêu của cha mẹ không phải tình cảm tùy tiện gì cũng có thể thay thế. Khi đó chú Hai mắng anh là tạp chủng, cái gì anh cũng không nói, chắc chắn trong lòng rất đau, hiện tại thế nào? Mộ Yến Thần, em không muốn người nào cũng mắng anh, em không cho phép."
"Anh không gạt em. . . . . . Sao anh có thể lấy chuyện con của mình ra nói giỡn!"
Nước mắt nhỏ giọt xuống, lại bị anh cắn nuốt sạch, nụ hôn nồng nhiệt mà tinh tế của anh thoáng chốc rơi đầy cả mặt và gáy của cô.
Không để ý đến người chung quanh, hai người ôm nhau hôn thắm thiết khiến cho người khác liên tiếp nghiêng mắt nhìn.
Từng dấu ấn nóng bỏng trên da thịt vây quanh giống như muốn tiến vào linh hồn của cô, đôi mắt Lan Khê đẫm lệ mông lung, linh hồn cũng bị rút đi phiêu đãng trên không trung, cho đến khi cảm giác cánh tay to lớn cứng như thép của anh siết chặt làm eo cô đau nhói thì cô mới thanh tỉnh một chút,lqd, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ cô lờ mờ nhìn bảng tên phòng lưu sản. Sau một hồi sợ hãi, có một vấn đề khó có thể ức chế cứ xoáy mãi trong đầu cô.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chống đỡ trên ngực anh, Lan Khê run giọng nói: "Chúng ta không có liên hệ huyết thống, chuyện này. . . . . . Anh biết từ khi nào?"
Tại sao đợi đến thời điểm này mới nói cho cô biết?
Thân hình Mộ Yến Thần cứng đờ.
Cánh tay dài ôm chặt cô, anh nhắm mắt hôn cô bị nước mắt ướt nhẹp che khuất tầm mắt, nói thật nhỏ: "Mới vừa biết."
Lan Khê nhất thời kinh ngạc.
"Khi nãy anh vừa rời đi một lúc, chẳng lẽ là đi về nhà sao? Là chính miệng mẹ anh nói cho anh biết?" Cô hỏi.
"Anh làm sao biết không cần gấp gáp, quan trọng là . . .Hiện tại em cũng đã biết sự thật rồi, vậy đừng nói cái gì đại loại như không cần đứa con này, " Anh cắn một phát vào vành tai cô, "Em có biết ngày đó khi thấy kết luận trên tờ xét nghiệm rằng là em có thai, anh thật kích động hay không? Chưa bao giờ anh lại cảm thấy cuộc sống cư nhiên cũng có thể hạnh phúc trọn vẹn như vậy, sao em có thể nói không cần là không cần. . . . . ."
Lan Khê nghe anh nói cô sợ hết hồn hết vía, nhìn lại ba chữ phòng lưu sản trên bảng hiệu một chút, trong lòng nghĩ lại mà hoảng hồn.
Cô thật hoảng sợ, quấn chặt cổ của anh nép sát vào trong ngực anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Mà ở trong phòng người xung quanh và y tá chần chừ không đi được bước nào, mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn dật giống như thiên thần, nét mặt anh ta hoàn mỹ như điêu khắc, mọi cử động đều như bị câu mất hồn phách, các thiếu nữ nhìn thấy mắt cũng đờ đẫn ra.
Thật vất vả trấn an tâm tình cô mới ổn định lại, nóng bỏng trong ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần rút đi, một tay ấn cô vào cổ, một tay ôm ngang eo cô, đi trở lại phòng bệnh.
. . . . . .
Vốn là một lần đơn giản ngoài ý muốn, không nghĩ tới sẽ kéo ra nhiều chuyện như vậy.
Mộ Yến Thần ôm người trong ngực, chợt cảm giác tất cả đều trở nên không giống nhau.
Khi buông cô xuống, bàn tay mềm mại của cô quấn chặt cổ tay anh, anh liền thay đổi không buông ra nữa, trở tay qua quấn chặt lấy cô, tiếp đó cúi đầu chế trụ thân thể mỏng manh của cô thật chặt, áp xuống dưới thân một trận kích tình hôn thật sâu.
Môi lưỡi giao hòa, lần đầu tiên cô quấn chặt lấy anh không chịu buông ra, dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Không có huyết thống ràng buộc, bọn họ cũng chỉ là thanh niên và thiếu nữ bình thường nhất trong thế giới này, cô tham luyến cảm giác không hề cấm kỵ như thế này, nếm mùi vị của anh trong miệng, muốn hòa làm một thể với anh.
Mộ Yến Thần đưa một ngón tay lên, lau đi giọt nước mắt nóng bỏng rỉ ra từ khóe mắt cô .
Sau một hồi khá lâu vẫn hôn đến khi lưỡi cô tê dại đau nhức, anh mới từ từ thả cô ra.
"Đêm nay anh sẽ ở đây với em, không cần quấn chặt anh như thế. . . . . . Anh sẽ không rời đi. . . . . ." Mộ Yến Thần khàn giọng ở bên tai dụ dỗ cô, triền miên hôn vào sau vành tai nhạy cảm của cô.
Một luồng tê dại lướt qua toàn thân, Lan Khê ôm anh thật chặt, vẫn như cũ không chịu buông tay.
Cô nhắm mắt cẩn thận nghĩ tới cả quá trình, tất cả tất cả đều trở nên không thể tưởng tượng nổi như vậy, nhớ tới quá trình Mạc Như Khanh vào nhà họ Mộ, nghĩ đến tình cảnh khi Mộ Yến Thần mới vừa tiếp nhận Mộ thị, bị chú Hai phỉ nhổ nhục mạ, cô khó có thể tưởng tượng, Mộ Yến Thần thật sự không phải là con trai của ba cô.
Hai cánh tay mềm mại đột nhiên quấn chặt lần nữa, Lan Khê ngước lên, trong mắt toát ra tia sáng, cô khàn giọng hỏi: "Mộ Yến Thần, vậy anh có biết cha ruột là ai không?"
Nếu như Mạc Như Khanh bên ngoài cùng với người đàn ông khác sanh ra anh, vậy tại sao không ở chung một chỗ với cha ruột anh?
Ánh mắt Mộ Yến Thần thay đổi.
Khẽ vuốt tóc mình, anh nhẹ giọng nói: "Anh không cần thiết phải biết. . . . . . Không nghe mẹ anh nhắc qua, hiện tại cũng không cần bào gốc bới rể làm gì."
Lan Khê khẽ cười, nụ cười thật buồn bã, gằn từng chữ từng câu, giọng nói nhỏ mà rõ ràng: “Làm sao có thể như vậy được? Mộ Yến Thần, anh từng nói với em Mạc Như Khanh ném anh ở nước ngoài vài chục năm, không thăm nom cũng không hỏi han, dì ấy đối với anh không tốt, cha anh đối với anh cũng không tốt. Bây giờ đang ở nhà họ Mộ, ba em đối với anh tốt là bởi vì ông ấy vẫn cảm thấy anh là con trai ruột của ông ấy, anh là được trời cao ân tứ cho ông ấy, nếu như ông ấy biết anh không phải thì sao đây? Ông ấy còn có thể đối xử tốt với anh sao? Ba em sẽ cảm thấy bị lừa gạt, ông ấy sẽ khó chịu, anh sẽ càng không tốt, lại càng không thể nói ông ấy sẽ chấp nhận anh và em ở chung một chỗ. . . . . ."
Vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh: "Anh không cần phải nói nhẹ nhàng thản nhiên tựa như chuyện chẳng có gì quan trọng, có được hay không? Em hiểu rõ trong lòng anh không thoải mái, người là động vật có cảm tình, không phải là cây cỏ, tình yêu của cha mẹ không phải tình cảm tùy tiện gì cũng có thể thay thế. Khi đó chú Hai mắng anh là tạp chủng, cái gì anh cũng không nói, chắc chắn trong lòng rất đau, hiện tại thế nào? Mộ Yến Thần, em không muốn người nào cũng mắng anh, em không cho phép."
Bình luận facebook