Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277
Lời cô nói, làm Mộ Yến Thần cảm thấy chua xót trong lòng.
Thì ra là cái gì cô cũng đều đã nghĩ đến.
Thật may là hoàn hảo. . . . . . Hoàn hảo những vấn đề làm người ta đau nhói khó chịu rơi vào trên người anh,chứ không để cô phải đối mặt.
Nhẹ nhàng kéo cô lại sát bên người, anh cúi đầu ở bên tai cô nói giọng khàn khàn: "Em kêu anh cái gì?"
Thân hình Lan Khê đột nhiên cứng đờ.
Nhất thời cô không phản ứng kịp.
Chờ phản ứng kịp, khi đó mới phát hiện anh chuyển đề tài, cô trố mắt nghĩ một chút định trả lời, lại phát hiện mình vẫn thường kêu cả tên lẫn họ của anh, thời gian sau này đều như vậy, kêu mãi thành thói quen.
Hay là, tiếp tục kêu anh là “anh trai”?
Kêu như vậy không sai, dầu gì Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh vẫn là vợ chồng, trên danh nghĩa bọn họ thế nào cũng là anh em, nhưng ý tứ của anh rõ ràng không phải cái này.
Thật là. . . . . . Kêu như thế nào bây giờ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê bị trêu chọc làm cho nóng bừng: "Em sẽ không thay đổi cách kêu."
Mộ Yến Thần thuận tay ôm eo của cô kéo vào trong ngực chặt hơn, môi mỏng dán sát vào vành tai nhạy cảm của cô, mở miệng nói: "Xóa bỏ họ kêu thử một chút xem."
Xóa bỏ họ, kêu "Yến Thần" ?
Kêu tên thân mật như thế cũng không phải không thể, nhưng mà đột nhiên Lan Khê nhớ tới Mạc Như Khanh và Nhan Mục Nhiễm đều kêu anh như vậy, có một tia không cam lòng, cô cắn môi nói: "Không. . . . . . Cách kêu này cũng bị người khác kêu muốn nát rồi."
Lời còn chưa nói hết cổ liền bị người nào đó cắn khẽ một hớp, hơi thở Mộ Yến Thần trầm tĩnh như nước truyền đến: "Em giống mấy người đó sao? Không kêu như vậy cũng có thể, nhưng mà từ bây giờ phải nhớ kỹ em không phải là người khác, em là mẹ của con anh."
Mẹ của con anh.
Nghe anh nói quan hệ như vậy, khuôn mặt Lan Khê đỏ tới mang tai, không hiểu tại sao thình lình anh lại nói đến đề tài này.
Cô không chịu nghĩ, lại càng không chịu kêu.
Tô Nhiễm Tâm từ bên ngoài về đến, qua lớp kính của cánh cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng thân mật bên trong khiến người ta đỏ mặt, không nhịn được bà quay mặt qua chỗ khác, đôi mày thanh tú xinh đẹp nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn dáng vẻ này của Mộ Yến Thần dường như đã dỗ dành Lan Khê tốt lắm, ít nhất không còn là dáng vẻ lo lắng trùng trùng, đau khổ đến tuyệt vọng trước kia nữa, nhưng cậu ta nói như thế nào để dỗ con bé?
Nếu như nói đúng tất cả sự thật ra, thì Lan Khê sao lại có thể là bộ dáng này?
Xoa xoa mi tâm, bà nghĩ không ra, tim nhảy từng cái kịch liệt mà hỗn loạn, bà quyết định ngồi xuống băng ghế dài phía ngoài đợi.
. . . . . .
Màn đêm lạnh lẽo.
Tô Nhiễm Tâm vì bị đói nên tỉnh, cũng là bị lạnh đến đông cứng nên tỉnh.
Cách khoảng vài bước chân, ngoài ý muốn bà thấy Mộ Yến Thần đứng ở phía trước, một thân lạnh lùng cao ngất, trong tay cầm túi ny lon ở siêu thị hai mươi bốn giờ tiện ích, xa xa nhìn bà.
Tô Nhiễm Tâm vội vàng ngồi thẳng dậy, muốn nói nhưng rồi lại không biết nói gì, gân cốt có hơi đau nhức.
Ánh mắt hờ hững, Mộ Yến Thần đi tới đem bữa ăn tối mới vừa mua về thả lên trên ghế dài, lạnh nhạt nói: "Mệt mỏi thì vào trong phòng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng một chút không làm phiền đến em ấy là tốt rồi, đây là bữa ăn tối, không nên để bụng đói."
Tô Nhiễm Tâm khẽ kinh ngạc.
"Mộ Yến Thần, rốt cuộc cậu nói với con bé cái gì?" Đôi mày thanh tú của bà nhíu lên, bất an hỏi.
"Nói cái gì không quan trọng, chuyện gì cũng không thay đổi, an tâm diễn tốt thân phận dì nhỏ của bà là được, " đem đôi đũa duy nhất tách ra đưa cho bà, Mộ Yến Thần ưu nhã ngước mắt, con mắt sắc lạnh nhạt, "Những thứ khác không cần phải để ý đến."
Bà muốn giấu giếm, cũng không muốn mọi chuyện bị tiết lộ dù là nửa điểm.
Tô Nhiễm Tâm nghe anh nói sợ hết hồn hết vía, nhận lấy đôi đũa lại không muốn ăn, một hồi lâu mới nói: “ Cậu không chỉ muốn nói với tôi những thứ này, nói đi, cậu còn muốn tôi làm cái gì?"
Rốt cuộc không biết cậu ta dùng biện pháp gì để dỗ được Lan Khê, nhưng Tô Nhiễm Tâm xác định, chuyện không có đơn giản như vậy.
"Đưa địa chỉ cùng phương thức liên lạc của cha ruột em ấy ở Anh quốc cho tôi, những thứ khác bà không cần làm gì cả."
Quả nhiên.
Tô Nhiễm Tâm thở phào một cái, nâng món ăn Quảng Đông nóng hổi kia lên, tâm cũng buông xuống một chút, khóe miệng nâng lên nụ cười yếu ớt: "Tôi có thể đưa cho cậu, nhưng mà cậu cảm thấy chỉ bằng cậu, có thể khiến cho đối phương thay đổi chủ ý? Vậy đơn giản chính là hủy người, danh dự bị tổn thương, sự nghiệp chính trị bị bế tắc, ngay cả gia đình cũng loạn trong giặc ngoài(ý là trong gia đình xào xáo bị người chia rẽ), Mộ Yến Thần, cậu đừng quá ngây thơ."
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhìn nơi khác , bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng lên, "Dì ăn trước, tôi còn có chút việc phải làm."
"Chuyện gì?"
Anh quay lại nhìn bà, lạnh nhạt nói sâu xa: ". . . . . . Hậu sự của một số người."
Thì ra là cái gì cô cũng đều đã nghĩ đến.
Thật may là hoàn hảo. . . . . . Hoàn hảo những vấn đề làm người ta đau nhói khó chịu rơi vào trên người anh,chứ không để cô phải đối mặt.
Nhẹ nhàng kéo cô lại sát bên người, anh cúi đầu ở bên tai cô nói giọng khàn khàn: "Em kêu anh cái gì?"
Thân hình Lan Khê đột nhiên cứng đờ.
Nhất thời cô không phản ứng kịp.
Chờ phản ứng kịp, khi đó mới phát hiện anh chuyển đề tài, cô trố mắt nghĩ một chút định trả lời, lại phát hiện mình vẫn thường kêu cả tên lẫn họ của anh, thời gian sau này đều như vậy, kêu mãi thành thói quen.
Hay là, tiếp tục kêu anh là “anh trai”?
Kêu như vậy không sai, dầu gì Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh vẫn là vợ chồng, trên danh nghĩa bọn họ thế nào cũng là anh em, nhưng ý tứ của anh rõ ràng không phải cái này.
Thật là. . . . . . Kêu như thế nào bây giờ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê bị trêu chọc làm cho nóng bừng: "Em sẽ không thay đổi cách kêu."
Mộ Yến Thần thuận tay ôm eo của cô kéo vào trong ngực chặt hơn, môi mỏng dán sát vào vành tai nhạy cảm của cô, mở miệng nói: "Xóa bỏ họ kêu thử một chút xem."
Xóa bỏ họ, kêu "Yến Thần" ?
Kêu tên thân mật như thế cũng không phải không thể, nhưng mà đột nhiên Lan Khê nhớ tới Mạc Như Khanh và Nhan Mục Nhiễm đều kêu anh như vậy, có một tia không cam lòng, cô cắn môi nói: "Không. . . . . . Cách kêu này cũng bị người khác kêu muốn nát rồi."
Lời còn chưa nói hết cổ liền bị người nào đó cắn khẽ một hớp, hơi thở Mộ Yến Thần trầm tĩnh như nước truyền đến: "Em giống mấy người đó sao? Không kêu như vậy cũng có thể, nhưng mà từ bây giờ phải nhớ kỹ em không phải là người khác, em là mẹ của con anh."
Mẹ của con anh.
Nghe anh nói quan hệ như vậy, khuôn mặt Lan Khê đỏ tới mang tai, không hiểu tại sao thình lình anh lại nói đến đề tài này.
Cô không chịu nghĩ, lại càng không chịu kêu.
Tô Nhiễm Tâm từ bên ngoài về đến, qua lớp kính của cánh cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng thân mật bên trong khiến người ta đỏ mặt, không nhịn được bà quay mặt qua chỗ khác, đôi mày thanh tú xinh đẹp nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn dáng vẻ này của Mộ Yến Thần dường như đã dỗ dành Lan Khê tốt lắm, ít nhất không còn là dáng vẻ lo lắng trùng trùng, đau khổ đến tuyệt vọng trước kia nữa, nhưng cậu ta nói như thế nào để dỗ con bé?
Nếu như nói đúng tất cả sự thật ra, thì Lan Khê sao lại có thể là bộ dáng này?
Xoa xoa mi tâm, bà nghĩ không ra, tim nhảy từng cái kịch liệt mà hỗn loạn, bà quyết định ngồi xuống băng ghế dài phía ngoài đợi.
. . . . . .
Màn đêm lạnh lẽo.
Tô Nhiễm Tâm vì bị đói nên tỉnh, cũng là bị lạnh đến đông cứng nên tỉnh.
Cách khoảng vài bước chân, ngoài ý muốn bà thấy Mộ Yến Thần đứng ở phía trước, một thân lạnh lùng cao ngất, trong tay cầm túi ny lon ở siêu thị hai mươi bốn giờ tiện ích, xa xa nhìn bà.
Tô Nhiễm Tâm vội vàng ngồi thẳng dậy, muốn nói nhưng rồi lại không biết nói gì, gân cốt có hơi đau nhức.
Ánh mắt hờ hững, Mộ Yến Thần đi tới đem bữa ăn tối mới vừa mua về thả lên trên ghế dài, lạnh nhạt nói: "Mệt mỏi thì vào trong phòng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng một chút không làm phiền đến em ấy là tốt rồi, đây là bữa ăn tối, không nên để bụng đói."
Tô Nhiễm Tâm khẽ kinh ngạc.
"Mộ Yến Thần, rốt cuộc cậu nói với con bé cái gì?" Đôi mày thanh tú của bà nhíu lên, bất an hỏi.
"Nói cái gì không quan trọng, chuyện gì cũng không thay đổi, an tâm diễn tốt thân phận dì nhỏ của bà là được, " đem đôi đũa duy nhất tách ra đưa cho bà, Mộ Yến Thần ưu nhã ngước mắt, con mắt sắc lạnh nhạt, "Những thứ khác không cần phải để ý đến."
Bà muốn giấu giếm, cũng không muốn mọi chuyện bị tiết lộ dù là nửa điểm.
Tô Nhiễm Tâm nghe anh nói sợ hết hồn hết vía, nhận lấy đôi đũa lại không muốn ăn, một hồi lâu mới nói: “ Cậu không chỉ muốn nói với tôi những thứ này, nói đi, cậu còn muốn tôi làm cái gì?"
Rốt cuộc không biết cậu ta dùng biện pháp gì để dỗ được Lan Khê, nhưng Tô Nhiễm Tâm xác định, chuyện không có đơn giản như vậy.
"Đưa địa chỉ cùng phương thức liên lạc của cha ruột em ấy ở Anh quốc cho tôi, những thứ khác bà không cần làm gì cả."
Quả nhiên.
Tô Nhiễm Tâm thở phào một cái, nâng món ăn Quảng Đông nóng hổi kia lên, tâm cũng buông xuống một chút, khóe miệng nâng lên nụ cười yếu ớt: "Tôi có thể đưa cho cậu, nhưng mà cậu cảm thấy chỉ bằng cậu, có thể khiến cho đối phương thay đổi chủ ý? Vậy đơn giản chính là hủy người, danh dự bị tổn thương, sự nghiệp chính trị bị bế tắc, ngay cả gia đình cũng loạn trong giặc ngoài(ý là trong gia đình xào xáo bị người chia rẽ), Mộ Yến Thần, cậu đừng quá ngây thơ."
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhìn nơi khác , bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng lên, "Dì ăn trước, tôi còn có chút việc phải làm."
"Chuyện gì?"
Anh quay lại nhìn bà, lạnh nhạt nói sâu xa: ". . . . . . Hậu sự của một số người."
Bình luận facebook