Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-143
Chương 144: Cơm trưa
Editor: Waveliterature Vietnam
"Gã Gà ma này nói chuyện rất thú vị," Jessica hứng thú đánh giá linh mục trẻ, vẻ mặt có chút do dự,
"Có lẽ chúng ta không cần thực hiện lời nguyền lãng quên đối với anh ta? Dù sao không có Muggle nào tin anh ta nói…"
"Đương nhiên là không rồi." Giọng điệu của Iain có vẻ rất dứt khoát, anh rất đồng ý với đề nghị của Ellen, "Jessica, chị đừng quên, dính đến những gà ma không có phép thuật này, nếu không có quan hệ thân thuộc, thì làm bạn đã rất khó, huống hồ chi đừng đề cập đến chuyện kết hôn."
"Ồ, nghĩ gì vậy? Ai muốn gả cho anh ta? Ta chẳng qua cảm thấy anh ta rất thú vị. » Jessica hơi ngạc nhiên khi thấy anh trai phản ứng nhiều như vậy.
Simon lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, hơi sững sờ. Đây có phải là giết người diệt khẩu không?
"Hay là tự chị cho anh ta một câu thần chú bị lãng quên đi." Iain ôm vai mình, giọng nói đầy lạnh lùng.
Ellen cảm thấy tính cách của Iain thật sự rất kỳ lạ, làm thế nào một người như anh lại có bộ dạng đó, một lúc ở bên trong anh, vừ là một chàng trai thanh lịch, vừa lại làm cho người khác căm hận đáng ghét.
Hình dáng có thể nói là một thân sĩ có rèn luyện hằng ngày, trên mặt còn nói lên được là một quý ông có học thức. Nhưng đôi khi, tình tình của anh ta rất hung hăng ngang ngược như chủ thuyền đối với nô lệ của mình.
Ngoại hình của Ian vốn rất đẹp trai, nhưng thật không may, giờ nó đã bị hủy hoại bởi biểu cảm khủng khiếp của anh ta.
Jessica do dự, điều đó rõ ràng khiến Iain tức giận.
Khuôn mặt của Simon trở nên tái nhợt hơn trước, và đôi lông mày sâu thẳm cùng đôi môi anh ta cứ rung lên, như thể anh ta bị mắc kẹt trong nỗi kinh hoàng.
Ellen quyết tâm giải quyết nỗi đau của những người này. Anh ta đột nhiên bước tới về phía trước Simon. Simon sợ hãi lùi lại phía sau một bước.
"Đừng sợ, rất nhanh thôi, chẳng mấy chốc anh sẽ không biết gì cả." Giọng nói của Ellen ấm áp an ủi.
Simon không thể kiểm soát sự run rẩy của chính mình, anh mạnh mẽ chịu đựng chứ không có quỳ xuống xin tha thứ, "Trên thực tế, nói như các ngươi thì người đáng sợ hơn sao?"
"Hãy quên đi tất cả." Ellen dứt khoát chỉ vào Simon, đôi mắt của Simon mờ đi.
"Đi thôi!" Ellen nắm lấy Jessica và Iain và biến mất trong con hẻm vắng vẻ này.
Trong nháy mắt, họ đã xuất hiện trong sân nhà của Leonard Nox, với vị trí mà Ellen đã xác định trước anh hoàn toàn có cách lựa chọn phương thức tiết kiệm công sức nhất, chứ không phải như một con chim cú mèo trở về trong gió rét.
"Đã gần đến thời gian cơm trưa. Tôi nghĩ các bạn không sẵn sàng ở lại thị trấn đó trong một thời gian dài", Ellen giải thích.
Iain nhún vai một chút, biểu thị rằng anh ta không quan tâm chút nào. Jessica thần sắc trông rất trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Iain nhìn thấy vậy, sắc mặt cũng tối sầm lại.
"À, Jessica, hôm qua tôi đã thưởng thức món ăn ngon của bạn, không bằng hôm nay hãy thử tài nghệ của ta như thế nào? Nhìn ta vậy thôi cũng rất giỏi nấu ăn!" Ellen muốn làm một điều gì đó, không muốn lưu lại cùng không gian với hai người này.
Ellen di chuyển nhanh nhẹn trong bếp với một cây đũa phép để điều khiển con dao làm bếp và chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho bữa trưa. Thậm chí một phần của chiếc bàn được Ellen sử dụng như một cái bát tạm thời và rất nhiều vật thay thế, với nhiều món ăn và nguyên liệu thay thế để nấu ăn.
Tai của Ellen có sức mạnh lắng nghe rất tuyệt vời, nên anh hoàn toàn nghe được hai chị em kia trong phòng khách nói gì. Jessica trầm thấp, cũng ít nói hẳn. Mà Iain nhớ lại chuyện trước đó, nên hào hứng nói rất nhiều chuyện rồi ôm bụng cười to, thêm nữa lại còn bắt những ngữ điệu khác nhau của các quốc gia khác nhau, muốn chọc cho Jessica vui vẻ.
Cuối cùng, Ellen đã chuẩn bị xong tất cả các nguyên liệu để nấu ăn, gắng sức kêu gọi hai chị em đang cố gắng giả vờ ổn: "Jessica, Iain, ăn cơm đì!"
Jessica và Iain ngồi vào bàn ăn, và phát hiện rằng có một cái nồi nấu quặng trên mặt bàn, còn có một cái giá đỡ trong nồi nấu quặng, phía dưới thì có một ngọn lửa thiêu đốt, mà ngọn lửa không có chút nào gây hại đến bàn ăn, ở phía dưới nồi đem tất cả các nhiệt lượng của mình để tận sức.
"Bạn đến Hoa Kỳ mà còn mang theo nồi nấu quặng? Bạn làm thế nào để có thể thông quan được gà ma?" Iain cực kỳ ngạc nhiên.
"Với sự giúp đỡ của các công cụ nhỏ của Giáo sư Flitwick, tôi đã thuận lợi vượt qua kiểm nghiệm của gà ma." Ellen chắc chắn sẽ không nói rằng có rất nhiều công cụ mới trong không gian lưu trữ của mình!
"Nó có phải là mánh khóe của nồi nấu quặng?" Jessica cũng hào hứng nói đến.
"Tất nhiên là không, hoàn toàn mới! Chủ yếu để ăn lẩu với nồi đồng thì tốt hơn, mà bộ đồ ăn nhà bếp đều được làm bằng sắt và gốm." Ellen giải thích.
"Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, ăn một nồi lẩu nóng hổi thật sự rất sáng suốt. Ba người thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn. Ngày hôm qua, Jessica vì chiêu đãi Ellen, nên đã mua rất nhiều món ngon.
Ellen cũng mang ra điểm tâm mà bà Harris chuẩn bị, mời họ thưởng thức.
"Sau khi ăn xong, thì đây nên là nhiệm vụ của tôi." Ellen nghe Iain nói điều này.
Iain mang một khay cà phê từ phòng bếp, rồi đem nó đặt lên trên một cái chén nhỏ.
Anh quay đầu lại và tiếp tục trò chuyện với Ellen, một bên đem cà phê rót ra ba cái chén.
Lúc này, anh ta giống như một nhà ảo thuật, nhanh chóng đem toàn bộ tất cả những thứ trong chai thủy tinh đổ ra các chén. Toàn bộ quá trình này rất nhanh.
Ngay cả Ellen cũng không nhìn rõ được sự chuyển động của anh. Anh chỉ thực hiện trong nháy mắt, động tác vô cùng gọn gàng. Chứ đừng nói chi đến Jessica, người đang quay lưng về phía anh, hoàn toàn không biết gì về động tác của Jessica.
Sau đó, Iain cười và xoay người, hai tay bưng mỗi chiếc cốc và một lần nữa di chuyển lại về phía bàn ăn. Anh đặt chiếc cốc lớn với chất lỏng không xác định được trước mặt Ellen.
Ellen lúc này nội tâm có chút hoảng loạn và lo lắng nhưng không thể đem tất cả điều này miêu tả ra bên ngoài. Anh thấy một hành động nham hiểm và đáng khinh xảy ra dưới mũi anh, cảm nhận thấy mình không được khoanh tay đứng nhìn, thế nhưng anh cũng không biết mình nên làm gì.
Chuyện này có lẽ là trò đùa của anh trai đối với chị của mình, nếu như anh đi lên và cảnh cáo thì lại sinh ra thêm chuyện, vậy nó sẽ trông như thế nào? Mặt khác, nếu vấn đề này thật sự nghiêm trọng, thì chuyện em trai mà bỏ thuốc chị mình, nếu chị gái biết thì sẽ buồn bã như thế nào?
Trong thời điểm quan trọng như vậy, Ellen chỉ có thể lựa chọn một phương pháp ngu ngốc nhất.
Anh đứng lên, giả vờ muốn lấy chiếc khăn giấy trên bàn, giả vờ như bất cẩn, làm đổ chiếc dĩa trước mặt của Jessica.
Ngay lập tức, chiếc áo len trắng của Jessica bị vấy bẩn với những vệt màu nâu.
"Xin lỗi, xin lỗi, bạn hãy đi thay một bộ đồ khác, tôi sẽ giúp bạn giặt sách bộ này. Dùng đũa phép thuật chỉ vào bạn thì thật sự quá thất lễ." Ellen không ngừng xin lỗi.
"À, không sao đâu, tôi có thể tự mình làm." Jessica nghĩ về điều đó, nhưng quyết định thay một chiếc váy. Tuy đổi mới hoàn toàn có thể trừ hết tất cả các vết bẩn trên bộ đồ, nhưng mùi trên quần áo thì vẫn sẽ còn phảng phất trong mũi, khiến cô có cảm giác không thoải mái.
"Anh đã bỏ gì vào cà phê?" Ellen thì thầm với Iain sau khi Jessica đi lên lầu.
Editor: Waveliterature Vietnam
"Gã Gà ma này nói chuyện rất thú vị," Jessica hứng thú đánh giá linh mục trẻ, vẻ mặt có chút do dự,
"Có lẽ chúng ta không cần thực hiện lời nguyền lãng quên đối với anh ta? Dù sao không có Muggle nào tin anh ta nói…"
"Đương nhiên là không rồi." Giọng điệu của Iain có vẻ rất dứt khoát, anh rất đồng ý với đề nghị của Ellen, "Jessica, chị đừng quên, dính đến những gà ma không có phép thuật này, nếu không có quan hệ thân thuộc, thì làm bạn đã rất khó, huống hồ chi đừng đề cập đến chuyện kết hôn."
"Ồ, nghĩ gì vậy? Ai muốn gả cho anh ta? Ta chẳng qua cảm thấy anh ta rất thú vị. » Jessica hơi ngạc nhiên khi thấy anh trai phản ứng nhiều như vậy.
Simon lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, hơi sững sờ. Đây có phải là giết người diệt khẩu không?
"Hay là tự chị cho anh ta một câu thần chú bị lãng quên đi." Iain ôm vai mình, giọng nói đầy lạnh lùng.
Ellen cảm thấy tính cách của Iain thật sự rất kỳ lạ, làm thế nào một người như anh lại có bộ dạng đó, một lúc ở bên trong anh, vừ là một chàng trai thanh lịch, vừa lại làm cho người khác căm hận đáng ghét.
Hình dáng có thể nói là một thân sĩ có rèn luyện hằng ngày, trên mặt còn nói lên được là một quý ông có học thức. Nhưng đôi khi, tình tình của anh ta rất hung hăng ngang ngược như chủ thuyền đối với nô lệ của mình.
Ngoại hình của Ian vốn rất đẹp trai, nhưng thật không may, giờ nó đã bị hủy hoại bởi biểu cảm khủng khiếp của anh ta.
Jessica do dự, điều đó rõ ràng khiến Iain tức giận.
Khuôn mặt của Simon trở nên tái nhợt hơn trước, và đôi lông mày sâu thẳm cùng đôi môi anh ta cứ rung lên, như thể anh ta bị mắc kẹt trong nỗi kinh hoàng.
Ellen quyết tâm giải quyết nỗi đau của những người này. Anh ta đột nhiên bước tới về phía trước Simon. Simon sợ hãi lùi lại phía sau một bước.
"Đừng sợ, rất nhanh thôi, chẳng mấy chốc anh sẽ không biết gì cả." Giọng nói của Ellen ấm áp an ủi.
Simon không thể kiểm soát sự run rẩy của chính mình, anh mạnh mẽ chịu đựng chứ không có quỳ xuống xin tha thứ, "Trên thực tế, nói như các ngươi thì người đáng sợ hơn sao?"
"Hãy quên đi tất cả." Ellen dứt khoát chỉ vào Simon, đôi mắt của Simon mờ đi.
"Đi thôi!" Ellen nắm lấy Jessica và Iain và biến mất trong con hẻm vắng vẻ này.
Trong nháy mắt, họ đã xuất hiện trong sân nhà của Leonard Nox, với vị trí mà Ellen đã xác định trước anh hoàn toàn có cách lựa chọn phương thức tiết kiệm công sức nhất, chứ không phải như một con chim cú mèo trở về trong gió rét.
"Đã gần đến thời gian cơm trưa. Tôi nghĩ các bạn không sẵn sàng ở lại thị trấn đó trong một thời gian dài", Ellen giải thích.
Iain nhún vai một chút, biểu thị rằng anh ta không quan tâm chút nào. Jessica thần sắc trông rất trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Iain nhìn thấy vậy, sắc mặt cũng tối sầm lại.
"À, Jessica, hôm qua tôi đã thưởng thức món ăn ngon của bạn, không bằng hôm nay hãy thử tài nghệ của ta như thế nào? Nhìn ta vậy thôi cũng rất giỏi nấu ăn!" Ellen muốn làm một điều gì đó, không muốn lưu lại cùng không gian với hai người này.
Ellen di chuyển nhanh nhẹn trong bếp với một cây đũa phép để điều khiển con dao làm bếp và chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho bữa trưa. Thậm chí một phần của chiếc bàn được Ellen sử dụng như một cái bát tạm thời và rất nhiều vật thay thế, với nhiều món ăn và nguyên liệu thay thế để nấu ăn.
Tai của Ellen có sức mạnh lắng nghe rất tuyệt vời, nên anh hoàn toàn nghe được hai chị em kia trong phòng khách nói gì. Jessica trầm thấp, cũng ít nói hẳn. Mà Iain nhớ lại chuyện trước đó, nên hào hứng nói rất nhiều chuyện rồi ôm bụng cười to, thêm nữa lại còn bắt những ngữ điệu khác nhau của các quốc gia khác nhau, muốn chọc cho Jessica vui vẻ.
Cuối cùng, Ellen đã chuẩn bị xong tất cả các nguyên liệu để nấu ăn, gắng sức kêu gọi hai chị em đang cố gắng giả vờ ổn: "Jessica, Iain, ăn cơm đì!"
Jessica và Iain ngồi vào bàn ăn, và phát hiện rằng có một cái nồi nấu quặng trên mặt bàn, còn có một cái giá đỡ trong nồi nấu quặng, phía dưới thì có một ngọn lửa thiêu đốt, mà ngọn lửa không có chút nào gây hại đến bàn ăn, ở phía dưới nồi đem tất cả các nhiệt lượng của mình để tận sức.
"Bạn đến Hoa Kỳ mà còn mang theo nồi nấu quặng? Bạn làm thế nào để có thể thông quan được gà ma?" Iain cực kỳ ngạc nhiên.
"Với sự giúp đỡ của các công cụ nhỏ của Giáo sư Flitwick, tôi đã thuận lợi vượt qua kiểm nghiệm của gà ma." Ellen chắc chắn sẽ không nói rằng có rất nhiều công cụ mới trong không gian lưu trữ của mình!
"Nó có phải là mánh khóe của nồi nấu quặng?" Jessica cũng hào hứng nói đến.
"Tất nhiên là không, hoàn toàn mới! Chủ yếu để ăn lẩu với nồi đồng thì tốt hơn, mà bộ đồ ăn nhà bếp đều được làm bằng sắt và gốm." Ellen giải thích.
"Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, ăn một nồi lẩu nóng hổi thật sự rất sáng suốt. Ba người thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn. Ngày hôm qua, Jessica vì chiêu đãi Ellen, nên đã mua rất nhiều món ngon.
Ellen cũng mang ra điểm tâm mà bà Harris chuẩn bị, mời họ thưởng thức.
"Sau khi ăn xong, thì đây nên là nhiệm vụ của tôi." Ellen nghe Iain nói điều này.
Iain mang một khay cà phê từ phòng bếp, rồi đem nó đặt lên trên một cái chén nhỏ.
Anh quay đầu lại và tiếp tục trò chuyện với Ellen, một bên đem cà phê rót ra ba cái chén.
Lúc này, anh ta giống như một nhà ảo thuật, nhanh chóng đem toàn bộ tất cả những thứ trong chai thủy tinh đổ ra các chén. Toàn bộ quá trình này rất nhanh.
Ngay cả Ellen cũng không nhìn rõ được sự chuyển động của anh. Anh chỉ thực hiện trong nháy mắt, động tác vô cùng gọn gàng. Chứ đừng nói chi đến Jessica, người đang quay lưng về phía anh, hoàn toàn không biết gì về động tác của Jessica.
Sau đó, Iain cười và xoay người, hai tay bưng mỗi chiếc cốc và một lần nữa di chuyển lại về phía bàn ăn. Anh đặt chiếc cốc lớn với chất lỏng không xác định được trước mặt Ellen.
Ellen lúc này nội tâm có chút hoảng loạn và lo lắng nhưng không thể đem tất cả điều này miêu tả ra bên ngoài. Anh thấy một hành động nham hiểm và đáng khinh xảy ra dưới mũi anh, cảm nhận thấy mình không được khoanh tay đứng nhìn, thế nhưng anh cũng không biết mình nên làm gì.
Chuyện này có lẽ là trò đùa của anh trai đối với chị của mình, nếu như anh đi lên và cảnh cáo thì lại sinh ra thêm chuyện, vậy nó sẽ trông như thế nào? Mặt khác, nếu vấn đề này thật sự nghiêm trọng, thì chuyện em trai mà bỏ thuốc chị mình, nếu chị gái biết thì sẽ buồn bã như thế nào?
Trong thời điểm quan trọng như vậy, Ellen chỉ có thể lựa chọn một phương pháp ngu ngốc nhất.
Anh đứng lên, giả vờ muốn lấy chiếc khăn giấy trên bàn, giả vờ như bất cẩn, làm đổ chiếc dĩa trước mặt của Jessica.
Ngay lập tức, chiếc áo len trắng của Jessica bị vấy bẩn với những vệt màu nâu.
"Xin lỗi, xin lỗi, bạn hãy đi thay một bộ đồ khác, tôi sẽ giúp bạn giặt sách bộ này. Dùng đũa phép thuật chỉ vào bạn thì thật sự quá thất lễ." Ellen không ngừng xin lỗi.
"À, không sao đâu, tôi có thể tự mình làm." Jessica nghĩ về điều đó, nhưng quyết định thay một chiếc váy. Tuy đổi mới hoàn toàn có thể trừ hết tất cả các vết bẩn trên bộ đồ, nhưng mùi trên quần áo thì vẫn sẽ còn phảng phất trong mũi, khiến cô có cảm giác không thoải mái.
"Anh đã bỏ gì vào cà phê?" Ellen thì thầm với Iain sau khi Jessica đi lên lầu.
Bình luận facebook