Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Chương 4: Horace Slughorn
Mặc dù sự thật là trong quá khứ Harry mong đợi từng giây từng phút để hy vọng một cách hão huyền là cụ Dumbledore sẽ đến và đón mình đi, nhưng giờ đây Harry lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết sự lúng túng của mình khi cả 2 người cùng bước ra con đường Privet. Từ trước đến nay nó chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thỏa đáng với ngài hiệu trưởng bên ngoài Hogwarts; luôn luôn có một cái bàn nằm giữa họ. Kỷ niệm về những lần gặp gỡ gần đây nhất lại hiện lên, và nó ngày càng dồn dập làm cho tâm trí của Harry càng thêm bối rối. Nó muốn tranh thủ cơ hội này để nói thật nhiều thứ khác, chứ không phải là những lời từ chối về những thứ tài sản thừa kế mà cụ Dumbledore kể ra.
Tuy nhiên có lẽ như cụ Dumbledore đang rất bình thản như không có gì.
"Hãy luôn sẵn sàng đũa thần của con bên cạnh Harry à". Cụ nói 1 cách rành mạch.
"Nhưng con nghĩ rằng, con không được phép sử dụng phép thuật ngoài trường học, đúng không ạ?"
"Nếu như có một cuộc tấn công" Cụ Dumbledore trả lời. "Ta cho phép con sử dụng bất kỳ phép thuật hay lời nguyền để đánh trả. Tuy nhiên, ta không nghĩ con cần phải lo lắng về việc bị tấn công tối nay."
"Tại sao không, thưa thầy?"
"Con đang đi với ta," cụ Dumbledore trả lời bình thản. "Ta sẽ lo cho con, Harry à."
Cụ bước đi và dừng lại một cách đột ngột ở cuối đường Privet.
"Con đã chưa, dĩ nhiên, con chưa vượt qua kỳ thi môn Độn Thổ phải không??" Cụ hỏi đột ngột.
"Dạ chưa" Harry trả lời. "Con nghĩ rằng phải tới 17 tuổi mới được học ạ."
"Con sẽ được học ngay bây giờ" cụ Dumbledore trả lời. "Vậy thì điều trước tiên là con phải nắm tay của ta thật chặt.
Cánh tay trái ấy, nếu con không phiền -- và như con thấy, tay cầm đũa của ta, vào lúc này nó khá yếu ớt."
Harry làm theo những lời nói của cụ một cách chính xác.
"Tốt lắm". Cụ Dumbledore nói "Bây giờ thì chúng ta đi thôi"
Harry cảm thấy cánh tay của cụ Dumbledore xoắn vòng xung quanh nó và những vòng xoắn đó ngày càng nhiều và quấn chặt lấy nó. Điều cuối cùng mà nó cảm giác được là mọi thứ trở nên tối đi; nó cảm thấy bị dồn ép rất mạnh từ nhiều phía khác nhau; nó không thể thở được và có cảm giác như là có những thanh thép nẹp thùng đang xiết chặt quanh ngực của nó, mắt thì gần như bị ép sâu vào trong đầu, màng nhĩ cũng tương tự như thế và sau đó --.
Harry hít vào thật sâu luồng không khí mát lạnh về đêm ngay khi mắt nó cừa mở ra. Nó cảm thấy như là mình với vừa đi qua một ống nhựa rất chật chội. Nhưng chỉ vài giây sau đó, nó nhận ra rằng mình không con ở chỗ cũ nữa, con đường Privet đã biến mất. Nó và cụ Dumbledore đang ở giữa quảng trường của một ngôi làng hoang vắng nào đó. Ngay giữa quảng trường là một đài tường niệm chiến tranh đã lâu đời, bao chung quanh nó là nhữnh cái ghế tựa dài. Khi Harry đã trấn tĩnh trở lại thì nó nhận ra mình vừa thử qua phép "Độn thổ" lần đầu tiên trong đời.
"Con có sao không Harry?"Cụ Dumbledore hỏi nó với một vẻ đầy lo lắng "Cái cảm giác này phải nếm vài lần mới quen con à."
"Con khoẻ ạ" Harry trả lời, nó cọ cọ vào lỗ tai và trả lời một cách miễn cưỡng. "Nhưng con vẫn thích đi bằng chổi thần hơn ….."
Cụ Dumbledore mỉm cười, "Đi lối này" cụ nói sau khi sửa lại chiếc áo choàng của mình cho ngay ngắn.
Cất những bước chân nhanh nhẹn, cụ đi qua một quán trọ trống vắng và những ngôi nhà không hơn gì quán trọ mấy. Lúc đó đã gần nữa đêm rồi nếu tính theo giờ của một cái đồng hồ được treo trên vọng gác ngôi nhà thờ gần đó.
"Nói cho ta nghe Harry" Cụ Dumbledore hỏi "Vết thẹo của con còn đau chút nào nữa không?"
Harry đưa cánh tay lên trán mình, chạm nhẹ vào vết thẹo hình ánh chớp một cách vô thức.
"Không có ạ" Harry trả lời "Con cũng đang tự hỏi về chuyện đó, con nghĩ rằng nó sẽ đau nhức lắm đây khi mà Voldemort đã có lại được quyền năng của mình"
Nó liếc mắt nhìn cụ Dumbledore và thấy một vẻ hài lòng biểu lộ rõ trên khuôn mặt cụ.
"Ta thì lại nghĩ khác" cụ Dumbledore nói "Cuối cùng rồi thì chúa tể Voldermort cũng nhận ra trong thâm tâm là sự nguy hiểm khi con đọc được những suy nghĩ và cảm giác của hắn. Điều này chứng tỏ hắn đang sử dụng Occlumency để ngăn con thực hiện điều này."
"Con không phàn nàn về chuyện này." Harry nói, và nhớ về việc cậu không bỏ lỡ bất cứ giấc mơ hay những ánh sáng lóe lên trong đầu của Voldemort.
Hai người hướng về góc đường, qua một cái hộp điện thoại và một chỗ đậu xe buýt. Harry ngước nhìn lên cụ Dumbledore lần nữa, "Thưa giáo sư"
"Gì thế Harry?"
"Ơ - chúng ta chính xác là đang định đến đâu vậy?"
"Đây, đây là ngôi làng ma thuật tên là Budleigh Babberton."
"Và chúng ta đang làm gì ở đây?"
"À vâng, ta chưa nói cho con biết." cụ Dumbledore nói. "Vâng, ta đã đã quên mất ta nói câu này lần thứ bao nhiêu câu này. Chúng ta ở đây, một lần nữa, là vì một thành viên cho ban giám hiệu. Chúng ta ở đây để thuyết phục một người đồng nghiệp cũ của thầy ngừng nghỉ hưu và quay lại Hogwarts."
"Con có thể giúp gì trong việc này, thưa thầy?"
"Ồ, ta nghĩ chúng ta sẽ tìm ra vai trò của con thôi," cụ Dumbledore nói một cách phỏng đoán. "Rẽ trái ở đây, Harry."
Họ đi đến một con đường hẹp, dốc với những căn nhà nối tiếp nhau. Tất cả các cửa sổ đều tối om. Cái lạnh lẽo kỳ lạ mà đã bao trùm đường Privet suốt hai tuần cũng hiện diện ở tại nơi này. Nghĩ về những tên giám ngục, Harry liếc nhìn qua vai và nắm chặt đũa phép trong tay cáo.
"Thưa thầy, tại sao chúng ta không độn thổ vào ngay trong nhà của người đồng nghiệp già của thầy?"
"Bởi vì điều đó cũng khiếm nhã như thể đạp cửa ngoài xông vào," cụ Dumbledore nói. "Đó là một điều lịch sự khi chúng ta đề nghị những người bạn phù thủy từ chối không cho chúng ta vào. Hầu hết các khu dân cư phù thủy được bảo vệ pháp thuật khỏi những cuộc độn thổ không mong muốn. Tại Hogwarts, đó là một ví dụ --"
"-- và ta không thể Độn thổ ở mọi nơi trong tòa nhà hoặc các sân," Harry vội nói. "Hermione Granger đã nói với con thế."
"Và cô bé khá đúng đấy. Chúng ta rẽ trái lần nữa."
Cái đồng hồ nhà thờ đánh chuông nửa đêm phía sau lưng họ. Harry băn khoăn tại sao cụ Dumbledore lại không cho rằng thật bất lịch sự khi viếng thăm một người đồng nghiệp cũ quá muộn, nhưng bây giờ cuộc nói chuyện đã được mở ra, và cậu có nhiều câu hỏi quan trọng khác hơn để hỏi.
"Thưa thầy, con thấy trên Nhật Báo Tiên Tri rằng ông Fudge đã buộc phải từ chức..."
"Chính xác," cụ Dumbledore nói, rẽ sang một con đường dốc. "Ông ta đã được thay thế, và ta chắc con đã đọc rồi, bởi Rufus Scrimgeour, người đã từng là Đội trưởng của Phòng Thần Sáng."
"Ông ta có... Thầy có nghĩ ông ta tốt không?" Harry hỏi.
"Một câu hỏi thú vị," cụ Dumbledore nói. "Dĩ nhiên là ông ta có khả năng. Một cá tính mạnh mẽ và quyết đoạn hơn Cornelius."
"Vâng, nhưng ý con là --"
"Ta biết ý con là gì. Rufus là một con người của hành động và, đã chiến đấu với những phù thủy Hắc Ám trong suốt quãng đời làm việc của ông, đó là chưa kể Chúa tể Voldemort."
Harry chờ đợi, nhưng cụ Dumbledore không nói gì cả về sự bất đồng với Scrimgeour mà tờ Nhật Báo Tiên Tri đã đăng, và nó cũng không đủ gan để đề cập đến chủ đề này, nên nó đổi sang câu chuyện khác. "Và... thưa thầy... con đọc về bà Bones."
"Vâng," cụ Dumbledore nói chậm rãi. "Một mất mát lớn. Bà ấy là một phù thủy vĩ đại. Bước lên đây. Ta nghĩ -- ui da."
Cụ chỉ bằng cánh tay bị thương.
"Giáo sư, chuyện gì đã xảy ra với ---?"
"Ta không có thời gian để giải thích nào," cụ Dumbledore nói. "Đó là một câu chuyện rùng rợn, ta ước làm được điều đó công bằng."
Thầy nhìn Harry cười, và nó hiểu rằng nó không bị làm cụt hứng, và rằng nó vẫn có quyền hỏi tiếp.
"Thưa thầy -- con nhận được tờ truyền đơn của bộ Pháp Thuật bằng cú, về các phương thức bảo mật chúng ta nên làm chống lại những tên Tử Thần Thực Tử..."
"Vâng, ta cũng nhận được một cái như thế," cụ Dumbledore nói, miệng vẫn mỉm cười. "Con có thấy nó hữu dụng không?"
"Không thực sự."
"Không, ta nghĩ là không. Con không hỏi ta, ví dụ, vị mứt mà ta yêu thích là gì, để kiểm tra chắc chắn rằng ta là giáo sự Dumbledore mà không phải là một kẻ mạo danh."
"Con đã không..." Harry bối rối, không chắc chắn đó là một lời khiển trách hay không.
"Và hơn nữa, Harry à, đó là vị quả mâm xôi... mặc dù dĩ nhiên, nếu ta là một tên Tử Thần Thực Tử, ta chắc chắn phải nghiên cứu kỹ lưỡng sở thích của ta trước khi biến thành ta."
"Ờ... đúng vậy," Harry nói. "Vâng, trên cái tờ giấy ấy, nó nhắc đến một thức gì về Ám Thi (Inferi - ND). Chính xác chúng là gì vậy? Tờ thông báo ấy không rõ ràng cho lắm."
"Chúng là những tử thi," cụ Dumbledore nói bình thản. "Những cơ thể chết đã bị phù phép để thực hiện các mệnh lệnh của phù thủy hắc ám. Ám Thi đã không xuất hiện trong một thời gian dài, tuy nhiên, không phải từ khi Voldemort quay trở lại sức mạnh... Dĩ nhiên hắn ta đã giết đủ người để làm một đội quân từ họ. Chính là nơi này, Harry, đây rồi..."
Họ đang ở gần một căn nhà nhỏ xây bằng đá xếp nằm lọt thỏm trong căn vườn. Harry đang mải nghĩ về những ý nghĩ kinh hoàng về Ám Thi nên không chú ý đến điều gì khác, nhưng khi họ đến cổng trước, cụ Dumbledore chợt đứng sững lại và Harry đâm sầm vào cụ.
"Ồ, ồ, ồ không."
Harry ngước mắt nhìn theo ánh mắt của cụ theo con đường vào nhà và tim cậu như thót lại. Cánh cửa trước đang treo lủng lẳng và rớt khỏi bản lề.
Cụ Dumbeldore đảo mắt nhìn quanh con đường. Nó trông có vẻ như bị bỏ hoang.
"Lấy đũa ra và theo thầy, Harry," cụ nói chậm rãi.
Thầy mở cánh cổng ra và sải bước nhẹ nhàng theo con đường, Harry theo sát ngọt, và thầy mở cánh cửa trước từ từ, đũa phép chỉ vào sẵn sàng.
"Lumos."
Đầu đũa phép của cụ bừng lên, phát ra ánh sáng vào cái hành lang hẹp. Ở phía bên trái, một cánh cửa khác vẫn mở. Giơ cao đũa phép về phía trước, cụ Dumbledore bước vào phòng khách với Harry theo ngay phía sau.
Một khung cảnh của sự phá hoại đập vào mắt họ. Một cái đồng hồ cổ kính nằm vỡ vụn dưới chân họ, mặt bị vỡ, quả lắc nằm dài ra như một thanh kiếm bị rơi xuống. Một cái pianô nằm úp xuống, những phím đàn nằm ngổn ngang trên sàn. Những mảnh vỡ của một cái đèn chúm nằm rải rác bên cạnh. Những tấm đệm bép lép, với những đám lông bung ra bên cạnh; mảnh vỡ của thủy tinh và gốm sứ nằm rải rác như phủ bột lên mọi thứ. Cụ Dumbledore giơ đũa cao hơn, ánh sáng rọi lên tường, trên đó có cái gì đó màu đỏ-đen và bên bết phủ lên mặt bước tường. Hơi thở gấp của Harry làm cụ Dumbledore nhìn xung quanh.
"Không thú vị chút nào, phải không?" cụ nói nặng nè. "Vâng, một chuyện gì tồi tệ đã xảy ra ở nơi đây."
Cụ Dumbledore tiến vào giữa căn phòng, dẫm lên đống đổ nát. Harry theo sau, đảo mắt nhìn xung quanh, lo lắng về những thứ cậu có thể thấy phía sau đống đổ nát của cái pianô hay cái sofa nằp úp, nhưng không có dấu hiệu của xác chết nào cả.
"Có lẽ đã có một cuộc chiến đấu ở đây và -- và họ kéo ông ấy ra, thưa thầy?" Harry nói, cố gắng hình dung người đàn ông ấy bị thương đến mức nào mà có thể để lại những vết máu trải khắp tường như thế.
"Ta không nghĩ vậy," cụ Dumbledore chậm rãi nói, nhìn chăm chú vào cái ghế bành nằm lật úp.
"Ý thầy là ông ấy --?"
"Vẫn ở nơi đây? Đúng vậy."
Và một cách bất ngờ, cụ Dubledore nhào xuống, chỉ đũa vào cái chỗ ngồi của cái ghế bị lật, và một tiếng kêu thốt lên, "Ui da!"
"Chào buổi tối, Horace," cụ Dumbledore nói, đứng thẳng dậy.
Harry há hốc mồm ngạc nhiên. Trong khoảch khắc nơi mà trước đó là cái ghết bành, bây giờ là một người đàn ông to lớn, đầu trọc lóc. Lão ta xoa xoa cái bụng và ngước lên nhìn cụ Dumbledore với đôi mắt mệt mỏi và buồn phiền.
"Không cần chỉ đũa mạnh như thế đâu," lão ta nói một cách cộc cằn, và lồm cồm đứng dậy. "Nó làm tôi đau."
Ánh sáng từ đầu chiếc đũa tỏa lên cơ thể đẫy đà của lão, đôi mắt lồi ra, và những cơ bắp vĩ đại như con hà mã, và cả những cúc bấm lịch sự trên cái áo màu hạt dẻ mà lão ta đang mặc trùm lên cái bộ đồ ngủ. Cái đỉnh đầu của lão ta gần như chạm vào cằm của cụ Dumbledore.
"Sao ông biết điều này?" lão ta gằn giọng khi đứng thắng dậy, vừa đứng vừa xoa bụng. Lão trông lúng túng rõ rệt về việc bị phát hiện đóng giả làm một cái ghế tựa.
"Horace thân mén của tôi," cụ Dumbledore nói, trông có vẻ hào hứng, "nếu lũ Tử Thần Thực Tử đã đến đây thật, thì dấu hiệu Đen sẽ được gán khắp khôi nhà."
Lão phù thủy vỗ vỗ tay vào cái trán bóng láng.
"Dấu hiệu Đen," lão lẩm bẩm. "Ta biết có cài gì đó... à được. Dẫu sao ta cũng không đủ thời gian. Ta chỉ vừa chỉ chạm vào đồ đạc của ta khi ông vào phòng.
Lão phù thủy thở dài một cái và làm cơ bắp chuyển động.
"Ông có cần nhờ tôi giúp đỡ dọn dẹp không?" cụ Dumbledore lịch sự hỏi.
"Được thôi," lão nói.
Họ đứng quay lưng lại với nhau, một phù thủy cao và gầy, một phù thủy thấp và béo tròn, rồi huơ đũa phép theo những chuyển động định trước.
Những đồ gỗ bay về nơi nó vốn ở; các đồ trang trí được ghép lại trong không khí, những cái lông lại quay về trong các tấm nệm, các cuốn sách bị xé tự động liền lại và bay về giá sách; những cái đèn dầu bay vút lên cạnh bàn và lại bùng cháy; một đống lớn của các khung tranh bị vỡ bay qua căn phòng và bốc cháy khoong còn tăm hơi phía trên cái bàn; các vết rách, vết gãy và các lỗ được liền lại ở mọi nơi, cuối cùng bức tường tự chùi sạch các vết bẩn.
"Máu gì vậy hả, tại nạn à?" cụ Dumbledore hỏi to trong tiếng chuông điểm giờ của cái đồng hồ cũ.
"Trên tường hả? Máu rồng," lão phù thủy có tên Horace hét lên, trong cái tiếng leng keng chói tai khi cái đèn chùm tự sửa chữa và bay lên trần nhà.
Cuối cùng là một tiếng gảy từ cây đàn piano, và cuối cùng là sự im lặng.
"Vâng, rồng đấy," lão phù thủy nhắc lại. "Chai cuối cùng của tôi, và giá của nó lúc này thì cao ngất ngưởng. Tuy nhiên, nó vẫn có thể dùng lại được."
Lão ta lấy một cái chai pha lê nhỏ ở trên cái giá bên tường và giơ nó lên trước ánh sáng, kiểm tra dung dịch đặc trong đó.
"Hừm, hơi bẩn chút."
Lão đặt cái lọ lại giá và thở dài. Lúc đó, lão chú ý thấy và nhìn lên Harry.
"Ôhô!," lão nói, đôi mắt tròn to của lão đảo nhanh lên trán nhìn vào vết sẹo tia chớp. "Ôhô!"
"Đây," Dumbledore nói, bắt đầu phần giới thiệu, "là Harry Potter. Harry, đây là một người bạn cũ và đồng nghiệp của ta, Horace Slughorn."
Slughorn quay sang cụ Dumbledore, vẻ mặt nhăn nhúm lại. "Vậy đây là cách ông định dùng để thuyết phục tôi hả, phải không? Ừm, câu trả lời là không, ông bạn Albus à."
Lão đẩy Harry qua một bên, khuôn mặt kiên quyết của một người đàn ông đang cố gắng chống lại cám dỗ.
"Ít nhất tôi cho rằng chúng ta có thể uống cái gì đó?" cụ Dumbledore nói. "Cho những thời gian tuyệt vời?"
Slughorn có vẻ do dự.
"Được thôi vậy thì, một đồ uống," lão nói miễn cưỡng.
Cụ Dumbledore nhìn Harry cười và chỉ cậu ngồi vào cái ghế không khác cái mà Slughorn đã biến thành, cạnh lò sưởi đang cháy và ngọn đèn dầu tỏa sáng. Harry ngồi xuống với cảm giác xa xôi rằng cụ Dumbledore, vì một lý do nào đó, muốn giữ cậu xuất hiện nhiều nhất có thể. Dĩ nhiên khi Slughorn, người đang bận bịu với những cái bình và cái cốc, quay mặt về phía căn phòng lần nữa, mắt của ông lại nhìn ngay vào Harry.
"Hừm hừm," lão nói, vội nhìn sang nơi khác như thể sợ rằng sẽ làm mắt lão đau. "Đây --" lão đưa nước uống cho cụ Dumbledore, cụ đã ngồi xuống mà không cần mời mọc, và lão đẩy cái khai cho Harry và ngồi xuống cái ghế sofa vừa được sửa rồi im lặng cáu kỉnh. Cái chân của lão ngắn đến nỗi chúng chả chạm vào sàn nhà.
"À, thế ông bảo vệ như thế nào, Horace?" cụ Dumbledore hỏi.
"Không tốt lắm," Slughorn nói ngay. "Đau lưng. Khó thở. Cả thấp khớp nữa. Không thể đi lại như hồi trước. Điều này có thể dự đoán ngay ấy mà. Tuổi già, lão h óa."
"Nhưng mà ông đã thực hiện một cách rất nhanh chóng để chuẩn bị chào đón cuộc viếng thăm không báo trước của chúng tôi mà," cụ Dumbledore nói. "Ông chỉ có chưa đầy 3 phút để chuẩn bị thôi?"
Slughorn nói, một nửa cảu kỉnh, nửa tự hào, "Hai thôi. Tôi đã không nghe bùa Thông Báo của tôi hét lên, lúc đó tôi vẫn đang tăm," lão nghiệm nghị nói, như thể muốn quay lại, "thực tế hiện nhiên rằng tôi là một lão già, Albus à. Một người chán nản mà đã có đủ quyền để có một cuộc sống yên tình với một vài sinh vật bên cạnh."
Chắc chắn ông ta đã có, Harry nghĩ thế khi nhìn xung quanh căn phòng. Nó khá ngột ngạt và lộn xộn, nhưng không ai có thể nói nó không thoải mái, với một cía ghế mềm mại và bàn để chân, đồ uống và sách, các hộp sô cô la và một cái ghế nệm êm ái. Nếu Harry không biết ai đã sống ở đây, chắc hản nó sẽ đoán đây là một người đàn bà giàu có, khôn ngoan.
"Ông chưa già như tôi đâu, Horace à," cụ Dumbledore nói.
"Vâng, có lẽ ông nên nghĩ cho mình về chuyện về hưu đi," Sughorn thẳng thừng nói. Đôi mắt gai góc của ông đã thấy cánh tay bị thương của cụ Dumbledore. "Những phản ứng của ông, tôi có thể hiểu.."
"Ông khá đúng đấy," cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng, giũ ống tay áo lại để lộ ra của những vết bỏng và những vòng màu đen; nhìn thấy cảnh này làm cho Harry thót bụng lại. "Tôi chậm một cách đáng ngờ hơn thực tế. Nhưng theo cách khác..."
Cụ nhún vai và giang rộng cánh tay a, như thể rằng tuổi giá có sự đền bù của nó, và Harry chú ý thấy một cái nhẫn trên cánh tay bị thương của cụ mà cậu chưa bao giờ thấy cụ Dumbledore đeo trước đây. Đó là một cái nhẫn lớn, đúng hơn là làm vụng về, làm từ một thứ giống như vàng, và được gắn vào một viên đá màu đen mà bị vỡ ở giữa. Đôi mặt của Slughorn cũng dừng lại ở chiếc nhẫn một lúc, và Harry thấy những nếp nhăn trên trán của lão xuất hiện.
"Vậy, tất cả những sự đề phòng này chống lại những kẻ xâm phạm, Horace à... điều này có lợi cho lũ Tử Thần Thực Tử, hay cho tôi?" cụ Dumbledore hỏi.
"Những tên Tử Thần Thực Tử muốn gì với một tên già ụch ịch như tôi?" Slughorn hỏi gặng.
"Tôi hình dung rằng họ sẽ muốn ông biến những tài năng quý giá của ông thành áp bức, tra tấn và giết chóc," cụ Dumbledore nói. "Ông nói với tôi rằng chúng chưa tuyển hội viênmớ à?"
Slughorn nhìn Dumbkedore một cách độc ác một lúc, rồi lầm bầm, "Tôi chẳng cho chúng một cơ hội nào cả. Tôi di chuyển liên tục trong cả một năm trời, chẳng ở lại nơi nào quá một tuần cả. Chuyển từ nhà Muggle này sang nhà Muggle khác. Chủ nhân của ngôi nhà này đang đi nghỉ ở đảo Canary. Ở đây rất thoải mái, tôi sẽ rât tiếc khi rời khỏi đây. Điều đó đơn giản thôi, chỉ cần một bùa đông cứng được yểm trên những chiếc chuông chống trộm ngớ ngẩn mà họ lắp đặt và đảm bảo rằng hàng xóm không phát hiện ra ông đang động vào cái piano."
"Tài nhỉ," Dumbledore nói, "nhưng nghe như một sự tồn tại mệt mỏi của một lão già đã hết xí quách đi tìm kiếm một cuộc sống yên tĩnh. Bây giờ, nếu như ông quay lại Hogwarts --"
"Nếu như ông định nói với ta là cuộc sống của ta có thể bình yên hơn ở cái ngôi trường khó chịu của ông thì ông có thể tiết kiệm lời. Albus, ta có thể đang chạy trốn, nhưng một số lời đồn hài ước đã tới tai ta kể từ khi Dolores Umbridge ra đi. Nếu như đó là cách đối xử của ông đối với các giáo viên trong thời kì này --"
"Giáo sư Umbridge chạy vào giứa đàn nhân mã," Dumbledore nói, "Ta nghĩ rằng ông, Horace, biết rõ về hậu quả của việc chạy vào trong rừng và gọi một đàn nhân mã là 'bọn thú lai bẩn thỉu.'"
"Đó là điều mà bà ta đã làm à?" Slughorn thốt lên, "Mụ đàn bà ngu ngốc. Chẳng giống bà ta bình thường tí nào"
Harry nén cười và cả Dumbledore và Slughorn quay sang nhìn nó.
"Xin lỗi" Harry vội vàng nói " Đó chỉ là – Con cũng không thích bà ta."
Dumbledore đột ngột đứng dậy.
"Ông định đi à? " Slughorn hỏi, trông khuân mặt đầy vẻ hi vọng.
"Không, ta chỉ muốn sử dụng phòng tắm của ông thôi"Dumbledore nói.
"Ồ," Slughorn nó, thể hiện rõ sự thất vọng. "Phòng thứ 2 bên trái theo hàng lang ở của vào."
Dumbledore sải bước ra khỏi phòng. Khi cánh của đóng lại sau lưng cụ, một sự im lặng bao trùm. Một lát sau, Slughoen đứng lên nhưng dường như không chắc là nên làm gì với chính mình. Lão nhìn lén Harry một cái và đi về hướng lò sưởi và quay lưng lại với nó, hơi ấm tỏa ra sau lưng ông ta.
"Đừng nghĩ rằng ta không biết tại sao ông ta lại nuôi dạy mày," lão nói một cách đột ngột.
Harry chỉ nhìn vào Slughorn. Đôi mắt bạc thếch của lão lướt trên cái sẹo của Harry, bây giờ đang tập trung vào khuôn mặt của nó.
"Mày rất giống cha của mày."
"Vâng, cháu đã từng được nghe thế," Harry trả lời.
" Ngoại trừ đôi mắt. Mày có đôi mắt --"
"Giống như mắt của mẹ cháu, vâng ạ" Harry đã được nghe nhiều lần và nó cảm thấy mệt mỏi.
"Hmn. Ừ, đúng. Là giáo viên thì không nên thiên vị học trò, đương nhiên, nhưng đó là một học sinh cưng của ta. Mẹ của mi." Slughorn thêm vào, nhằm trả lời cho cái nhìn dò hỏi của Harry. "Lily Evans, một trong những học sinh xuất sắc nhất ta đã từng dậy. Sôi nổi, hoạt bát, mi biết đó. Một cô gái hấp dẫn. Ta đã từng nói với nó là nó nên ở trong nhà của ta. Nhưng ta đã chỉ nhận được một câu trả lời láo xược."
"Nhà của ông là nhà nào"
"Ta là người phụ trách nhà Slytherin," Slughorn nói. "Ồ, và bây giờ," ông ta tiếp tục một cách vội vã, quan sát những biểu hiện trên gương mặt của Harry, vung vẩy ngón tay đeo nhẫn mập ú về phía Harry, "đừng có định cãi lại ta. Mày cũng là một tên Gryffindor như mẹ của mày, đúng không? Đúng rồi, đó thường là truyền thống gia đình. Nhưng không phải luôn luôn. Mày đã bao giờ nghe đến Sirius Black chưa? Chắc chắn là mày nghe rồi -- xuất hiện trên báo chí trong suốt 2 năm qua -- đã chết vài tuần trước đây --"
Dường như có một bàn tay vô hình xoắn lấy ruột gan Harry và giữ chặt nó lại.
"Ờ, dù sao, đó là một chiến hữu của ba mày ở trường. Cả nhà của Black đã ở trogn nhà của ta, nhưng Sirius đã dừng lại ở nhà Gryffindor. Thật là đáng xấu hổ - hắn ta là một thằng bé thông minh. Ta đã dậy anh trai hắn, Regulus khi hắn ta đến trường, nhưng ta thích Sirius hơn."
Giọng Sughorn như một nhà sưu tập say mê đang ra trả giá cao hơn trong một cuộc bán đấu giá. Hình như đang chìm vào trong ký ức, lão ta nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, quay vu vơ tại chỗ để đảm bảo rằng hơi ấm đang ở sau lưng ông ta.
"Mẹ của mi là một tên máu bùn – đương nhiên. Ta đã không tin khi biết điều đó. Ta đã nghĩ mẹ mi là thuần chủng, nó thật sự giỏi.:
"Một trong những người bạn tốt nhất của cháu là con của Muggle," Harry nói, "và bạn đó là người giỏi nhất trong khoá."
"Thật buồn cười là tại sao thỉnh thoảng điều đó lại xảy ra nhỉ" Slughorn nói.
"Không hăn thế," Harry nói một cách lạnh lùng.
Slughorn nhìn nó một cách ngạc nhiên "Mày không nên nghĩ là ta đang định kiến!" lão nói. "Không không không! Ta đã chắng nói mẹ mi là một trong những học trò ta cưng nhất trong cuộc đời hay sao? Và còn có Dirk Cresswell học sau mẹ ngươi một năm -- bây giờ là trưởng phòng Thông tin Goblin và đương nhiên -- là một người có nguồn gốc Muggle, một học trò xuất sắc và vẫn cung cấp cho ta những thông tin nội bộ về những gì đang diễn ra tại ngân hàng Gringgotts!"
Lão khoe khoang một hồi rồi im, mỉm cười một cách tự thoả mãn và chỉ vào những khung tranh lấp lánh chụp những người ăn mặc bảnh bao, mỗi người đang hầu như không nhúc nhích.
"Tất cả đều là những học trò cũ của ta, tất cả là bằng chứng. Mày có thấy Barnabas Cuffe, biên tập của tờ Tiên tri hàng ngày. Nó luôn quan tâm để nghe các ý kiến của ta về các tin tác hàng ngày. Và Ambrosius Flume, của Honeydukes, một hòm mây để đựng thức ăn mỗi ngày sinh nhật, và lý do là ta đã giới thiệu nó tới Ciceron Harkisss để bắt đầu công việc đầu tiên của nó. Và đằng sau mi, nếu mi nghểnh cổ nên sẽ thấy – đó là Gwenog Jones, đội trưởng của HolyHead Harpies… Mọi người luôn ngạc nhiên khi nghe ta ở cùng với đội bóng danh tiếng Harpies và có vé miễn phí bất cứ khi nào ta muốn!"
Điều này có vẻ làm ông ta vui sướng tột độ.
"Và tất cả những người này biết tìm ông ở chỗ nào, và gửi cho ông những thứ đó?" Harry hỏi, không khỏi băn khoăn tại sao bọn Tử thần Thực tử không thể lần theo được ông Slughorn khi mà các giỏ thức ăn, vé Quidditch, và các vị khách cần hỏi xin lời khuyên và ý kiến vẫn đến được với ông ta.
Một nụ cười lướt qua trên mặt của Slughorn, rất nhanh như đám máu trên tường lúc nãy.
"Tất nhiên là không," ông ta nói và nhìn vào Harry "ta đã không liên lạc với ai trong một năm qua."
Harry có ấn tượng rằng những từ đó đã gây sốc cho chính bản thân Slughorn, ông ta mất bình tĩnh trong một chốc, rồi nhún vai.
"Vẫn thế... những phù thuỷ khôn ngoan phải giữ được bình tĩnh trong những thời điểm thế này. Tất cả phải tỉnh táo để nói chuyện với Dumbledore, nhưng nhận một ví trí ở trường Hơgwarts bây giờ đồng nghĩa với việc tuyên bố một cách rộng rãi với mọi người lòng trung thành của ta với Hội Phượng Hoàng. Và trong khi ta chắc chắn rằng đó là những người rất dũng cảm và đáng khâm phục và cả những người còn lại, cá nhân ta không thích tỉ lệ tử vong cao đó ---"
"Ông không phải gia nhập Hội Phượng Hoàng để dajy ở Hogwarts" Harry la lên, không giữ được nét nhạo báng trong giọng nói của mình: Thật không thể thông cảm được với cuộc sống sung túc của Slughorn kho nó nhớ đến Sirius, ẩn nấp trong các hang động và tồn tại bằng thịt chuột. "Hầu hết các giáo viên không ở trong tình cảnh như thế và không một ai trong họ bị giết, trừ Quirrell, và đó là do ông ta nhận cái mà ông ta phải nhận khi làm việc cho Voldemort."
Harry chắc rằng Slughorn cũng là một phù thuỷ không dám nghe tên của Voldemort và nó không thất vọng. Slughorn rùng mình và quàng quạc phản đối nó, nhưng nó lờ đi.
"Cháu cho là những giáo viên là những người an toàn hơn hết thảy mọi người khi thầy Dumbledore làm hiệu trưởng, đó là người duy nhất mà Voldemore sợ, có phải như thế không" Harry tiếp tục.
Slughorn nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc. Dường như hắn đang nghĩ về những lời nói của Harry.
"Ờ, đúng, sự thật là Kẻ-Chớ-Gọi-Tên-Ra chưa bao giờ cố gắng để chiến đấu với Dumbledore," hắn lầm bầm một cách miễn cưỡng, "Và người ta có thể lập luận rằng vì ta đã không tham gia danh sách Tử thần thực tử, Kẻ-Chớ-Gọi-Tên-Ra khó có thể coi ta là bạn bè, và trong trường hợp này, ta có thể sẽ an toàn hơn khi ở gần lão Dumbledore hơn một chút. Ta không thể giả vờ rằng cái chết của Amelia không tác động đến ta … nhất là với bà ta, với tất cả các mối quan hệ và sự bảo vệ của Bộ phát thuật..."
Dumbledore quay trở lại phòng và Slughorn nhảy dựng lên như thể lão ta quên rằng Dumbledore đang ở trong cùng ngôi nhà.
"Ồ, lão đây rồi, Albus," hắn nói, "lão đi lâu thế, rối loạn tiêu hoá à"
"Không, đơn giản là ta chỉ đọc một tờ tạp chí của dân Muggle," Dumbledore nói, "ta yêu thích những mẫu đan. Ờ, Harry, chúng ta đã làm phiền lòng hiếu khách của Horace đủ rồi. Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đi."
Không một chút do dự, Harry đứng bật dậy, ruột Slughorn thắt lại.
"Các người đi à?"
"Vâng, thực tế, Ta nghĩ rằng ta biết một nguyên thân thất bại vì ta nhìn thấy một người."
"Thất baị…?"
Slughorn dường như đang bị kích động. Lão vặn vẹo các ngón tay mập ú và và bồn chồn khi nhìn thấy Dumbledore thắt chặt chiếc áo choàng du lịch và Harry kéo khoá chiếc jacket của nó.
"Ờ, ta rất tiếc là ông không muốn công việc đó, Horace," Dumbledore nói, đưa cánh tay không bị thương lên ra hiệu chào tạm biệt. "Trường Hogwarts sẽ rất hân hạnh được chào đón ông trở lại. Bất kể chúng tôi tăng cường an ninh như thế nào, ông vẫn luôn được chào đón đến thăm, nếu như ông muốn."
"Vâng…Ờ …rất hân hạnh, như tôi đã nói…."
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt" Harry nói.
Hai người đang ra đến cửa trước thì một tiếng hét vang lên đằng sau.
"Được rồi, được rồi, Ta sẽ làm!"
Dumbledore quay lại nhìn thấy Slughorn đứng thở dốc ở cửa phòng khách.
"Ông sẽ quay trở lại?"
"Vâng, vâng," Slughorn nói, không giữ được kiên nhẫn, "Ta điên rồi mất, nhưng ta sẽ làm."
"Tuyệt vời," Dumbledore tươi cười "Horace, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày mùng 1 tháng 9."
"Được" Slughorn lầm bầm
Khi ra đến ngoài vườn, giọng của Slughorn còn vọng theo sau lưng họ, "Ta sẽ muốn được tăng lương, Dumbledore."
Dumbledore cười thầm. Cánh cổng vườn đung đưa rồi đóng lại sau lưng hai thầy trò, họ bắt đầu đi xuống đồi, xuyên qua bóng tối và màn sương cuồn cuộn.
"Làm tốt lắm, Harry " Dumbledore khen.
"Con không làm gì cả," Harry thốt lên đầy ngạc nhiên.
"Ồ, không, con đã làm. Con đã chỉ cho lão Horace chính xác những gì ông ta được khi quay trở lại Hơgwarts. Con có thích ông ta không?"
"Ơ..."
Nó không chắc rằng nó thích lão Slughorn hay không. Nó nghĩ lão có vẻ dễ chịu theo cách của lão, nhưng cũng có vẻ huyễn hoặc và, trái với tất cả những gì lão nói, lão đã rất ngạc nhiên khi thấy con của một ngừoi Muggle trở thành một phù thuỷ giỏi.
"Horace" Dumbledore nói, giúp cho Harry khỏi phải nói bất cứ điều gì," giống như cuộc sống của ông ta, "ông ta thích ở bên cạnh những người nổi tiếng, thành công và có quyền lực. Ông ta tận hưởng cảm giác ông ta có thể ảnh hưởng những người này. Ông ta chưa bao giờ muốn tự mình ngồi vào vị trí của những người kia. Ông ta thích đứng sau lưng – có nhiều khoảng trống hơn để thể hiện, con có thể thấy. Ông ta lựa chọn cẩn thận những học trò cưng ở Hogwarts, vài học sinh có tham vọng hoặc đầu óc, đôi khi là vì sự quyến rũ và thông minh. Ông ta có một sở trường bí ẩn là có thể chọn đúng được những người sẽ trở thành đứng đầu trong lĩnh vực của họ. Horace thành lập một dạng câu lạc bộ dành cho những học sinh được yêu quý của ông ta, với ông ta là người ở trung tâm, đưa ra các giới thiệu, xây dựng các quan hệ hữu ích giữa các thành viên, và luôn luôn thu hoạch đuợc một lợi ích gì đó đổi lại. có thể là môt hộp dứa tẩm đường miễn phí mà ông ta thích hay là cơ hội để giới thiệu thành viên cao cấp tiếp theo của phòng thông tin Goblin."
Harry đột nhiên có một hình ảnh sống động về một con nhện lớn, xe một tấm mạng xung quanh nó, bắn các sợi tơ ở khắp nơi để kéo những con ruồi sặc sỡ lại gần.
"Ta nói với con tất cả những điều này không phải để con quay lưng lại với Horace -- ờ, bây giờ chúng ta phải gọi là Thầy Slughorn -- mà là để con đề phòng," Dumbledore nói, "Không nghi ngờ gì, thầy đó sẽ cố gắng thu nhận con, Harry. Con sẽ là vật trang trí cho bộ sưu tập của ông ta; "đứa-bé-vẫn-sống"... hoặc, như họ gọi con trong thời gian gần đây 'Người-Được-Chọn.'"
Khi nghe những lời này, một cảm giác ớn lạnh không liên quan gì đến màn sương xung quang tràn ngập trong Harry. Nó gợi lại những câu nói mà nó đã được nghe cách đây vài tuần, những lời có một ý nghĩa đặc biệt và kinh khủng đối với nó: "Không kẻ nào có thể sống khi kẻ kia còn tồn tại..."
Dumbledore dừng lại, ngang với nhà thờ mà họ đã đi qua lúc trước.
"Chúng ta sẽ bắt đầu, Harry, nắm lấy tay ta."
Harry đã sẵn sàng cho Độn thổ nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi áp lực biến mất và nó cảm thấy nó có thể hít thở trở lại, nó nhận ra mình đang đứng trên một con đường làng bên cạnh Dumbledore và đang nhìn vào hình bóng vặn vẹo của ngôi nhà được yêu thích thứ hai trên thế giới của nó: Hang Sóc. Bất chấp cảm giác kinh sợ vừa thoáng qua trong nó, tinh thần của nó không làm gì được ngoại trừ cất đi cái gánh nặng đó. Ron đang ở trong kia, và các bác Weasley, người nấu ăn ngon hơn tất cả những người mà Harry biết.
"Nếu con không phiền", Dumbledore nói khi hai người bước qua cổng, "ta có vài lời muốn nói với con trước khi chúng ta chia tay. Chuyện riêng, có lẽ ở đây???"
Dumbledore chỉ vào một một ngôi nhà phụ bằng đá nơi nhà Weasleys cất giứ chổi bay của họ. Một phút bối rối, Harry theo Dumbledore chui qua cánh cửa cọt kẹt vào trong một khoảng không nhỏ hơn một cái tủ áo cỡ trung bình chút. Dumbledore chiếu sáng đầu cây đũa phép, nó bừng cháy như một ngọn đuốc và quay lại mỉm cười với Harry.
"Ta hi vọng con sẽ bỏ qua cho ta vì ta đã nhắc đến nó, Harry, nhưng ta rất thoải mái và có một chút hãnh diện về cách mà con đã đối mặt sau tất cả những chuyện đã xẩy ra ở Bộ Pháp Thuật. Cho phép ta nói điều này, ta nghĩ rằng Sirius rất tự hào về con."
Harry thắt lại, giọng nói của nó dường như từ bỏ nó. Nó không nghĩ nó có thể chịu được việc trao đổi về Sirius. Nó đã đủ đau đớn khi nghe Dượng Vernon nói "Cha đỡ đầu của nó chết rồi à?" và thậm chí tồi tệ hơn khi nghe cái tên Sirius được phát ra một cách tình cờ thông qua Slughorn.
"Thật là một sự tàn nhẫn," Dumbledore nói, "khi con và Sirius có quá ít thời gian ở bên nhau. Một kết thúc tàn bạo đối với cái đáng nhẽ ra phải là một mói quan hệ lâu dài và hạnh phúc."
Harry gật đầu, đôi mắt của nó tập trung vào một con nhện đang bò trên chiếc nón của cụ Dumbledore. Nó có thể nói rằng cụ Dumbledore hiểu, rằng cụ thậm chí nghi ngờ rằng cho tới tận khi lá thư của cụ đến nơi, Harry đã trải qua hầu hết thời gian ở nhà Dursleys, nằm trên giường, bỏ ăn và nhìn chằm chằm vào của sổ phủ đầy sương, tràn ngập cảm giác giá lạnh và trống rỗng mà nó đã trải qua khi đối mặt với bon giám ngục.
"Thật khó để --" Harry cất tiếng, bằng một giọng rất nhẹ, "để nhận rằng chú ấy sẽ không viết thư cho cháu nữa"
Mắt nó đột nhiên rực lên và nó phải nhắm lại. Nó cảm thấy thật ngớ ngần vì phải chấp nhận điều đó, nhưng sự thật là nó có một người ở bên ngoài Hơgwarts quan tâm đến những chuyện xảy ra với nó, như một người cha. Việc phát hiện ra có một người cha nuôi là một trong những điều tuyệt vời nhất đối với nó… và bây giờ những con cú đưa thư sẽ không bao giờ đem lại cho nó cảm giác dễ chịu đó một lần nữa...
"Sirius có ý nghĩa đối với con nhiều đến mức con chưa bao giờ được biết đến trước đó." Dumbledore nói, "Một cách tự nhiên, sự mất mát là sự tàn phá…"
"Nhưng khi con ở nhà Dursleys," Harry ngắt lời, giọng của nó bắt đầu mạnh dần, "con nhận ra rằng con không thể thu mình hoặc sụp đổ. Chú Sirius hẵn sẽ không muốn như thế, có phải không ạ. Và dù sao, cuộc đời là quá ngắn. Hãy nhìn bà Bones, Emmeline Vance… Cháu có thể sẽ là người tiếp theo, có phải thế không? Nhưng nếu là như thế," nó nói một cách giận dữ, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh của cụ Dumbledore đang ánh lên dưới ánh sáng của cây đũa thần, "con sẽ chắc chắn bắt càng nhiều tên Tử Thần Thực Tử có thể, và cả Voldemort nữa, nếu như con còn cố làm điều đó được."
"Xứng đáng là con của ba má con và là con nuôi của Sirius!" Dumbledore nói, với một cái vỗ lên lưng Harry tỏ ý tán thành. "Ta sẽ bỏ mũ ta ra, hoặc ta sẽ, nếu như ta không sợ chỉ cho con con nhện."
"Và bây giờ, Harry, một vấn đề có liên quan gần hơn, ta đã thấy là con đã đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri 2 tuần qua?"
"Vâng," Harry trả lời, tim nó bắt đầu đập nhanh hơn.
"Và con sẽ thấy rằng có nhiều điều đã bị tiết lộ có liên quan đến chuyến đi của con đến Phòng Tiên Tri?"
"Vâng," Harry trả lời. "Và bây giờ mọi người biết rằng con là một --"
"Không, họ không biết," cụ Dumbledore ngắt lời. "Chỉ có hai người trên thế giới biết được đầy đủ nội dung về lời tiên tri liên quan đến con và Chúa tể Voldemort, và cả hai người đó đang đứng trong căn phòng cất chổi bẩn thỉu và đầy nhện này. Đó là sự thật, dù sao, rất nhiều người đã đoán, một cách chính xác, rằng Voldemort đã cử các Tử thần Thực tử đến để đánh cắp lời tiên tri, và đó là lời tiên tri có liên quan đến con."
"Và ta nghĩ rằng ta đã đúng khi nói rằng con đã không nói với ai rằng con biết điều mà lời tiên tri nói?"
"Không," Harry đáp.
"Một quyết định khôn ngoan," Dumbledore nói, "mặc dầu ta nghĩ rằng con sẽ thoải mái với những người bạn của con Ronald Weasley và Hermione Granger. Đúng," cụ nói tiếp, khi Harry nhìn có vẻ giật mình, "ta nghĩ họ nên được biết, Con sẽ làm họ thất vọng khi không chia sẻ một vài điều quan trọng với họ."
"Con không muốn --"
"-- làm họ lo lắng hoặc sợ hãi???" Dumbledore nói, quan sát Harry qua cặp kính hình vầng trăng của cụ, "Hoặc con thú nhận là chính bản thân con đang lo lắng và sợ hãi? Con cần những người bạn, Harry. Và con đã nói đúng, Sirius sẽ không muốn con sống thu mình."
Harry không nói gì cả, nhưng Dumbledore dường như không yêu cầu một câu trả lời. Cụ nói tiếp, "Một chuyện khác, cũng có liên quan, ta muốn con sẽ học những bài học riêng cùng với ta trong năm nay."
" Riêng - với thầy" Harry nói, sự ngạc nhiên thay cho sự yên lặng đầy lo lắng trước đó.
"Đúng, ta nghĩ đã đến lúc ta tham gia nhiều hơn vào việc học của con."
"Thầy sẽ dậy con cái gì a, thưa thầy?"
"Ồ, cái này một tí, cái kia một tí," Dumbledore nói một cách hài hước.
Harry chờ đợi đầy hi vong, nhưng cụ Dumbledore không tiết lộ thêm điều gì, và nó hỏi thêm một điều mà đã làm nó rất khó chịu trước đó.
"Nếu con học với thầy, con sẽ không phải học các bài học Occlumency với Snape nữa chứ?"
"Thầy Snape, Harry -- và không, con sẽ không phải."
"Tuyệt!" Harry nói, thở phào, "bởi vì chúng là --"
Nó dừng lại, cẩn thận không nói ra điều nó thực sự nghĩ
"Ta nghĩ dùng từ 'thất bại' ở đây là hợp nhất," Dumbledore nói, gật đầu.
Harry cười
"Ừm, điều đó có nghĩa là con sẽ không gặp thầy Snape nhiều nữa kề từ giờ," Harry nói, "bởi vì thầy không cho con tham gia các lớp học độc dựoc trừ khi con đạt điểm suất sắc trong ki thi lấy Bằng phù thuỷ thường đẳng, mà con chưa đạt được."
Đừng đếm các con cú trước khi chúng đến " Dumbledore nói một cách trang trọng. "Ta đang nghĩ đến điều nên xảy ra cuối ngày. Bây giờ, Harry, 2 điều nữa, trước khi chúng ta chia tay."
"Điều đầu tiên ta muốn con giữ chiếc áo Tàng Hình bên cạnh bất cứ lúc nào từ giờ trở đi. Thậm chí là ở Hogwarts. Chỉ là đề phòng, con hiểu ý ta chứ?"
Harrt gật đầu.
"Và cuối cùng, khi con đang ở đây, Hang Sóc được đảm bảo an ninh tốt nhất là Bộ Phép Thuật có thể làm. Những biện pháp này đã gây ra rất nhiều phiền toái đối với Arthur và Molly – ví dụ tất cả thư từ của họ sẽ được kiểm tra tại Bộ trước khi gửi đi, họ không ngại một điều gì, tất cả họ quan tâm là sự an toàn của con. Dù sao, sẽ là sự đền đáp không xứng đáng nếu con mạo hiểm cuộc sống của con khi ở cùng với họ."
"Con hiểu," Harry đáp nhanh.
"Rất tốt," Dumbledore nói, mở cửa phòng đựng chổi và bước ra sân. "Ta nhìn thấy ánh lửa trong bếp. Chúng ta không nên tước đoạt lâu hơn nữa cơ hội ca cẩm con gầy như thế nào của Molly."
Mặc dù sự thật là trong quá khứ Harry mong đợi từng giây từng phút để hy vọng một cách hão huyền là cụ Dumbledore sẽ đến và đón mình đi, nhưng giờ đây Harry lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết sự lúng túng của mình khi cả 2 người cùng bước ra con đường Privet. Từ trước đến nay nó chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thỏa đáng với ngài hiệu trưởng bên ngoài Hogwarts; luôn luôn có một cái bàn nằm giữa họ. Kỷ niệm về những lần gặp gỡ gần đây nhất lại hiện lên, và nó ngày càng dồn dập làm cho tâm trí của Harry càng thêm bối rối. Nó muốn tranh thủ cơ hội này để nói thật nhiều thứ khác, chứ không phải là những lời từ chối về những thứ tài sản thừa kế mà cụ Dumbledore kể ra.
Tuy nhiên có lẽ như cụ Dumbledore đang rất bình thản như không có gì.
"Hãy luôn sẵn sàng đũa thần của con bên cạnh Harry à". Cụ nói 1 cách rành mạch.
"Nhưng con nghĩ rằng, con không được phép sử dụng phép thuật ngoài trường học, đúng không ạ?"
"Nếu như có một cuộc tấn công" Cụ Dumbledore trả lời. "Ta cho phép con sử dụng bất kỳ phép thuật hay lời nguyền để đánh trả. Tuy nhiên, ta không nghĩ con cần phải lo lắng về việc bị tấn công tối nay."
"Tại sao không, thưa thầy?"
"Con đang đi với ta," cụ Dumbledore trả lời bình thản. "Ta sẽ lo cho con, Harry à."
Cụ bước đi và dừng lại một cách đột ngột ở cuối đường Privet.
"Con đã chưa, dĩ nhiên, con chưa vượt qua kỳ thi môn Độn Thổ phải không??" Cụ hỏi đột ngột.
"Dạ chưa" Harry trả lời. "Con nghĩ rằng phải tới 17 tuổi mới được học ạ."
"Con sẽ được học ngay bây giờ" cụ Dumbledore trả lời. "Vậy thì điều trước tiên là con phải nắm tay của ta thật chặt.
Cánh tay trái ấy, nếu con không phiền -- và như con thấy, tay cầm đũa của ta, vào lúc này nó khá yếu ớt."
Harry làm theo những lời nói của cụ một cách chính xác.
"Tốt lắm". Cụ Dumbledore nói "Bây giờ thì chúng ta đi thôi"
Harry cảm thấy cánh tay của cụ Dumbledore xoắn vòng xung quanh nó và những vòng xoắn đó ngày càng nhiều và quấn chặt lấy nó. Điều cuối cùng mà nó cảm giác được là mọi thứ trở nên tối đi; nó cảm thấy bị dồn ép rất mạnh từ nhiều phía khác nhau; nó không thể thở được và có cảm giác như là có những thanh thép nẹp thùng đang xiết chặt quanh ngực của nó, mắt thì gần như bị ép sâu vào trong đầu, màng nhĩ cũng tương tự như thế và sau đó --.
Harry hít vào thật sâu luồng không khí mát lạnh về đêm ngay khi mắt nó cừa mở ra. Nó cảm thấy như là mình với vừa đi qua một ống nhựa rất chật chội. Nhưng chỉ vài giây sau đó, nó nhận ra rằng mình không con ở chỗ cũ nữa, con đường Privet đã biến mất. Nó và cụ Dumbledore đang ở giữa quảng trường của một ngôi làng hoang vắng nào đó. Ngay giữa quảng trường là một đài tường niệm chiến tranh đã lâu đời, bao chung quanh nó là nhữnh cái ghế tựa dài. Khi Harry đã trấn tĩnh trở lại thì nó nhận ra mình vừa thử qua phép "Độn thổ" lần đầu tiên trong đời.
"Con có sao không Harry?"Cụ Dumbledore hỏi nó với một vẻ đầy lo lắng "Cái cảm giác này phải nếm vài lần mới quen con à."
"Con khoẻ ạ" Harry trả lời, nó cọ cọ vào lỗ tai và trả lời một cách miễn cưỡng. "Nhưng con vẫn thích đi bằng chổi thần hơn ….."
Cụ Dumbledore mỉm cười, "Đi lối này" cụ nói sau khi sửa lại chiếc áo choàng của mình cho ngay ngắn.
Cất những bước chân nhanh nhẹn, cụ đi qua một quán trọ trống vắng và những ngôi nhà không hơn gì quán trọ mấy. Lúc đó đã gần nữa đêm rồi nếu tính theo giờ của một cái đồng hồ được treo trên vọng gác ngôi nhà thờ gần đó.
"Nói cho ta nghe Harry" Cụ Dumbledore hỏi "Vết thẹo của con còn đau chút nào nữa không?"
Harry đưa cánh tay lên trán mình, chạm nhẹ vào vết thẹo hình ánh chớp một cách vô thức.
"Không có ạ" Harry trả lời "Con cũng đang tự hỏi về chuyện đó, con nghĩ rằng nó sẽ đau nhức lắm đây khi mà Voldemort đã có lại được quyền năng của mình"
Nó liếc mắt nhìn cụ Dumbledore và thấy một vẻ hài lòng biểu lộ rõ trên khuôn mặt cụ.
"Ta thì lại nghĩ khác" cụ Dumbledore nói "Cuối cùng rồi thì chúa tể Voldermort cũng nhận ra trong thâm tâm là sự nguy hiểm khi con đọc được những suy nghĩ và cảm giác của hắn. Điều này chứng tỏ hắn đang sử dụng Occlumency để ngăn con thực hiện điều này."
"Con không phàn nàn về chuyện này." Harry nói, và nhớ về việc cậu không bỏ lỡ bất cứ giấc mơ hay những ánh sáng lóe lên trong đầu của Voldemort.
Hai người hướng về góc đường, qua một cái hộp điện thoại và một chỗ đậu xe buýt. Harry ngước nhìn lên cụ Dumbledore lần nữa, "Thưa giáo sư"
"Gì thế Harry?"
"Ơ - chúng ta chính xác là đang định đến đâu vậy?"
"Đây, đây là ngôi làng ma thuật tên là Budleigh Babberton."
"Và chúng ta đang làm gì ở đây?"
"À vâng, ta chưa nói cho con biết." cụ Dumbledore nói. "Vâng, ta đã đã quên mất ta nói câu này lần thứ bao nhiêu câu này. Chúng ta ở đây, một lần nữa, là vì một thành viên cho ban giám hiệu. Chúng ta ở đây để thuyết phục một người đồng nghiệp cũ của thầy ngừng nghỉ hưu và quay lại Hogwarts."
"Con có thể giúp gì trong việc này, thưa thầy?"
"Ồ, ta nghĩ chúng ta sẽ tìm ra vai trò của con thôi," cụ Dumbledore nói một cách phỏng đoán. "Rẽ trái ở đây, Harry."
Họ đi đến một con đường hẹp, dốc với những căn nhà nối tiếp nhau. Tất cả các cửa sổ đều tối om. Cái lạnh lẽo kỳ lạ mà đã bao trùm đường Privet suốt hai tuần cũng hiện diện ở tại nơi này. Nghĩ về những tên giám ngục, Harry liếc nhìn qua vai và nắm chặt đũa phép trong tay cáo.
"Thưa thầy, tại sao chúng ta không độn thổ vào ngay trong nhà của người đồng nghiệp già của thầy?"
"Bởi vì điều đó cũng khiếm nhã như thể đạp cửa ngoài xông vào," cụ Dumbledore nói. "Đó là một điều lịch sự khi chúng ta đề nghị những người bạn phù thủy từ chối không cho chúng ta vào. Hầu hết các khu dân cư phù thủy được bảo vệ pháp thuật khỏi những cuộc độn thổ không mong muốn. Tại Hogwarts, đó là một ví dụ --"
"-- và ta không thể Độn thổ ở mọi nơi trong tòa nhà hoặc các sân," Harry vội nói. "Hermione Granger đã nói với con thế."
"Và cô bé khá đúng đấy. Chúng ta rẽ trái lần nữa."
Cái đồng hồ nhà thờ đánh chuông nửa đêm phía sau lưng họ. Harry băn khoăn tại sao cụ Dumbledore lại không cho rằng thật bất lịch sự khi viếng thăm một người đồng nghiệp cũ quá muộn, nhưng bây giờ cuộc nói chuyện đã được mở ra, và cậu có nhiều câu hỏi quan trọng khác hơn để hỏi.
"Thưa thầy, con thấy trên Nhật Báo Tiên Tri rằng ông Fudge đã buộc phải từ chức..."
"Chính xác," cụ Dumbledore nói, rẽ sang một con đường dốc. "Ông ta đã được thay thế, và ta chắc con đã đọc rồi, bởi Rufus Scrimgeour, người đã từng là Đội trưởng của Phòng Thần Sáng."
"Ông ta có... Thầy có nghĩ ông ta tốt không?" Harry hỏi.
"Một câu hỏi thú vị," cụ Dumbledore nói. "Dĩ nhiên là ông ta có khả năng. Một cá tính mạnh mẽ và quyết đoạn hơn Cornelius."
"Vâng, nhưng ý con là --"
"Ta biết ý con là gì. Rufus là một con người của hành động và, đã chiến đấu với những phù thủy Hắc Ám trong suốt quãng đời làm việc của ông, đó là chưa kể Chúa tể Voldemort."
Harry chờ đợi, nhưng cụ Dumbledore không nói gì cả về sự bất đồng với Scrimgeour mà tờ Nhật Báo Tiên Tri đã đăng, và nó cũng không đủ gan để đề cập đến chủ đề này, nên nó đổi sang câu chuyện khác. "Và... thưa thầy... con đọc về bà Bones."
"Vâng," cụ Dumbledore nói chậm rãi. "Một mất mát lớn. Bà ấy là một phù thủy vĩ đại. Bước lên đây. Ta nghĩ -- ui da."
Cụ chỉ bằng cánh tay bị thương.
"Giáo sư, chuyện gì đã xảy ra với ---?"
"Ta không có thời gian để giải thích nào," cụ Dumbledore nói. "Đó là một câu chuyện rùng rợn, ta ước làm được điều đó công bằng."
Thầy nhìn Harry cười, và nó hiểu rằng nó không bị làm cụt hứng, và rằng nó vẫn có quyền hỏi tiếp.
"Thưa thầy -- con nhận được tờ truyền đơn của bộ Pháp Thuật bằng cú, về các phương thức bảo mật chúng ta nên làm chống lại những tên Tử Thần Thực Tử..."
"Vâng, ta cũng nhận được một cái như thế," cụ Dumbledore nói, miệng vẫn mỉm cười. "Con có thấy nó hữu dụng không?"
"Không thực sự."
"Không, ta nghĩ là không. Con không hỏi ta, ví dụ, vị mứt mà ta yêu thích là gì, để kiểm tra chắc chắn rằng ta là giáo sự Dumbledore mà không phải là một kẻ mạo danh."
"Con đã không..." Harry bối rối, không chắc chắn đó là một lời khiển trách hay không.
"Và hơn nữa, Harry à, đó là vị quả mâm xôi... mặc dù dĩ nhiên, nếu ta là một tên Tử Thần Thực Tử, ta chắc chắn phải nghiên cứu kỹ lưỡng sở thích của ta trước khi biến thành ta."
"Ờ... đúng vậy," Harry nói. "Vâng, trên cái tờ giấy ấy, nó nhắc đến một thức gì về Ám Thi (Inferi - ND). Chính xác chúng là gì vậy? Tờ thông báo ấy không rõ ràng cho lắm."
"Chúng là những tử thi," cụ Dumbledore nói bình thản. "Những cơ thể chết đã bị phù phép để thực hiện các mệnh lệnh của phù thủy hắc ám. Ám Thi đã không xuất hiện trong một thời gian dài, tuy nhiên, không phải từ khi Voldemort quay trở lại sức mạnh... Dĩ nhiên hắn ta đã giết đủ người để làm một đội quân từ họ. Chính là nơi này, Harry, đây rồi..."
Họ đang ở gần một căn nhà nhỏ xây bằng đá xếp nằm lọt thỏm trong căn vườn. Harry đang mải nghĩ về những ý nghĩ kinh hoàng về Ám Thi nên không chú ý đến điều gì khác, nhưng khi họ đến cổng trước, cụ Dumbledore chợt đứng sững lại và Harry đâm sầm vào cụ.
"Ồ, ồ, ồ không."
Harry ngước mắt nhìn theo ánh mắt của cụ theo con đường vào nhà và tim cậu như thót lại. Cánh cửa trước đang treo lủng lẳng và rớt khỏi bản lề.
Cụ Dumbeldore đảo mắt nhìn quanh con đường. Nó trông có vẻ như bị bỏ hoang.
"Lấy đũa ra và theo thầy, Harry," cụ nói chậm rãi.
Thầy mở cánh cổng ra và sải bước nhẹ nhàng theo con đường, Harry theo sát ngọt, và thầy mở cánh cửa trước từ từ, đũa phép chỉ vào sẵn sàng.
"Lumos."
Đầu đũa phép của cụ bừng lên, phát ra ánh sáng vào cái hành lang hẹp. Ở phía bên trái, một cánh cửa khác vẫn mở. Giơ cao đũa phép về phía trước, cụ Dumbledore bước vào phòng khách với Harry theo ngay phía sau.
Một khung cảnh của sự phá hoại đập vào mắt họ. Một cái đồng hồ cổ kính nằm vỡ vụn dưới chân họ, mặt bị vỡ, quả lắc nằm dài ra như một thanh kiếm bị rơi xuống. Một cái pianô nằm úp xuống, những phím đàn nằm ngổn ngang trên sàn. Những mảnh vỡ của một cái đèn chúm nằm rải rác bên cạnh. Những tấm đệm bép lép, với những đám lông bung ra bên cạnh; mảnh vỡ của thủy tinh và gốm sứ nằm rải rác như phủ bột lên mọi thứ. Cụ Dumbledore giơ đũa cao hơn, ánh sáng rọi lên tường, trên đó có cái gì đó màu đỏ-đen và bên bết phủ lên mặt bước tường. Hơi thở gấp của Harry làm cụ Dumbledore nhìn xung quanh.
"Không thú vị chút nào, phải không?" cụ nói nặng nè. "Vâng, một chuyện gì tồi tệ đã xảy ra ở nơi đây."
Cụ Dumbledore tiến vào giữa căn phòng, dẫm lên đống đổ nát. Harry theo sau, đảo mắt nhìn xung quanh, lo lắng về những thứ cậu có thể thấy phía sau đống đổ nát của cái pianô hay cái sofa nằp úp, nhưng không có dấu hiệu của xác chết nào cả.
"Có lẽ đã có một cuộc chiến đấu ở đây và -- và họ kéo ông ấy ra, thưa thầy?" Harry nói, cố gắng hình dung người đàn ông ấy bị thương đến mức nào mà có thể để lại những vết máu trải khắp tường như thế.
"Ta không nghĩ vậy," cụ Dumbledore chậm rãi nói, nhìn chăm chú vào cái ghế bành nằm lật úp.
"Ý thầy là ông ấy --?"
"Vẫn ở nơi đây? Đúng vậy."
Và một cách bất ngờ, cụ Dubledore nhào xuống, chỉ đũa vào cái chỗ ngồi của cái ghế bị lật, và một tiếng kêu thốt lên, "Ui da!"
"Chào buổi tối, Horace," cụ Dumbledore nói, đứng thẳng dậy.
Harry há hốc mồm ngạc nhiên. Trong khoảch khắc nơi mà trước đó là cái ghết bành, bây giờ là một người đàn ông to lớn, đầu trọc lóc. Lão ta xoa xoa cái bụng và ngước lên nhìn cụ Dumbledore với đôi mắt mệt mỏi và buồn phiền.
"Không cần chỉ đũa mạnh như thế đâu," lão ta nói một cách cộc cằn, và lồm cồm đứng dậy. "Nó làm tôi đau."
Ánh sáng từ đầu chiếc đũa tỏa lên cơ thể đẫy đà của lão, đôi mắt lồi ra, và những cơ bắp vĩ đại như con hà mã, và cả những cúc bấm lịch sự trên cái áo màu hạt dẻ mà lão ta đang mặc trùm lên cái bộ đồ ngủ. Cái đỉnh đầu của lão ta gần như chạm vào cằm của cụ Dumbledore.
"Sao ông biết điều này?" lão ta gằn giọng khi đứng thắng dậy, vừa đứng vừa xoa bụng. Lão trông lúng túng rõ rệt về việc bị phát hiện đóng giả làm một cái ghế tựa.
"Horace thân mén của tôi," cụ Dumbledore nói, trông có vẻ hào hứng, "nếu lũ Tử Thần Thực Tử đã đến đây thật, thì dấu hiệu Đen sẽ được gán khắp khôi nhà."
Lão phù thủy vỗ vỗ tay vào cái trán bóng láng.
"Dấu hiệu Đen," lão lẩm bẩm. "Ta biết có cài gì đó... à được. Dẫu sao ta cũng không đủ thời gian. Ta chỉ vừa chỉ chạm vào đồ đạc của ta khi ông vào phòng.
Lão phù thủy thở dài một cái và làm cơ bắp chuyển động.
"Ông có cần nhờ tôi giúp đỡ dọn dẹp không?" cụ Dumbledore lịch sự hỏi.
"Được thôi," lão nói.
Họ đứng quay lưng lại với nhau, một phù thủy cao và gầy, một phù thủy thấp và béo tròn, rồi huơ đũa phép theo những chuyển động định trước.
Những đồ gỗ bay về nơi nó vốn ở; các đồ trang trí được ghép lại trong không khí, những cái lông lại quay về trong các tấm nệm, các cuốn sách bị xé tự động liền lại và bay về giá sách; những cái đèn dầu bay vút lên cạnh bàn và lại bùng cháy; một đống lớn của các khung tranh bị vỡ bay qua căn phòng và bốc cháy khoong còn tăm hơi phía trên cái bàn; các vết rách, vết gãy và các lỗ được liền lại ở mọi nơi, cuối cùng bức tường tự chùi sạch các vết bẩn.
"Máu gì vậy hả, tại nạn à?" cụ Dumbledore hỏi to trong tiếng chuông điểm giờ của cái đồng hồ cũ.
"Trên tường hả? Máu rồng," lão phù thủy có tên Horace hét lên, trong cái tiếng leng keng chói tai khi cái đèn chùm tự sửa chữa và bay lên trần nhà.
Cuối cùng là một tiếng gảy từ cây đàn piano, và cuối cùng là sự im lặng.
"Vâng, rồng đấy," lão phù thủy nhắc lại. "Chai cuối cùng của tôi, và giá của nó lúc này thì cao ngất ngưởng. Tuy nhiên, nó vẫn có thể dùng lại được."
Lão ta lấy một cái chai pha lê nhỏ ở trên cái giá bên tường và giơ nó lên trước ánh sáng, kiểm tra dung dịch đặc trong đó.
"Hừm, hơi bẩn chút."
Lão đặt cái lọ lại giá và thở dài. Lúc đó, lão chú ý thấy và nhìn lên Harry.
"Ôhô!," lão nói, đôi mắt tròn to của lão đảo nhanh lên trán nhìn vào vết sẹo tia chớp. "Ôhô!"
"Đây," Dumbledore nói, bắt đầu phần giới thiệu, "là Harry Potter. Harry, đây là một người bạn cũ và đồng nghiệp của ta, Horace Slughorn."
Slughorn quay sang cụ Dumbledore, vẻ mặt nhăn nhúm lại. "Vậy đây là cách ông định dùng để thuyết phục tôi hả, phải không? Ừm, câu trả lời là không, ông bạn Albus à."
Lão đẩy Harry qua một bên, khuôn mặt kiên quyết của một người đàn ông đang cố gắng chống lại cám dỗ.
"Ít nhất tôi cho rằng chúng ta có thể uống cái gì đó?" cụ Dumbledore nói. "Cho những thời gian tuyệt vời?"
Slughorn có vẻ do dự.
"Được thôi vậy thì, một đồ uống," lão nói miễn cưỡng.
Cụ Dumbledore nhìn Harry cười và chỉ cậu ngồi vào cái ghế không khác cái mà Slughorn đã biến thành, cạnh lò sưởi đang cháy và ngọn đèn dầu tỏa sáng. Harry ngồi xuống với cảm giác xa xôi rằng cụ Dumbledore, vì một lý do nào đó, muốn giữ cậu xuất hiện nhiều nhất có thể. Dĩ nhiên khi Slughorn, người đang bận bịu với những cái bình và cái cốc, quay mặt về phía căn phòng lần nữa, mắt của ông lại nhìn ngay vào Harry.
"Hừm hừm," lão nói, vội nhìn sang nơi khác như thể sợ rằng sẽ làm mắt lão đau. "Đây --" lão đưa nước uống cho cụ Dumbledore, cụ đã ngồi xuống mà không cần mời mọc, và lão đẩy cái khai cho Harry và ngồi xuống cái ghế sofa vừa được sửa rồi im lặng cáu kỉnh. Cái chân của lão ngắn đến nỗi chúng chả chạm vào sàn nhà.
"À, thế ông bảo vệ như thế nào, Horace?" cụ Dumbledore hỏi.
"Không tốt lắm," Slughorn nói ngay. "Đau lưng. Khó thở. Cả thấp khớp nữa. Không thể đi lại như hồi trước. Điều này có thể dự đoán ngay ấy mà. Tuổi già, lão h óa."
"Nhưng mà ông đã thực hiện một cách rất nhanh chóng để chuẩn bị chào đón cuộc viếng thăm không báo trước của chúng tôi mà," cụ Dumbledore nói. "Ông chỉ có chưa đầy 3 phút để chuẩn bị thôi?"
Slughorn nói, một nửa cảu kỉnh, nửa tự hào, "Hai thôi. Tôi đã không nghe bùa Thông Báo của tôi hét lên, lúc đó tôi vẫn đang tăm," lão nghiệm nghị nói, như thể muốn quay lại, "thực tế hiện nhiên rằng tôi là một lão già, Albus à. Một người chán nản mà đã có đủ quyền để có một cuộc sống yên tình với một vài sinh vật bên cạnh."
Chắc chắn ông ta đã có, Harry nghĩ thế khi nhìn xung quanh căn phòng. Nó khá ngột ngạt và lộn xộn, nhưng không ai có thể nói nó không thoải mái, với một cía ghế mềm mại và bàn để chân, đồ uống và sách, các hộp sô cô la và một cái ghế nệm êm ái. Nếu Harry không biết ai đã sống ở đây, chắc hản nó sẽ đoán đây là một người đàn bà giàu có, khôn ngoan.
"Ông chưa già như tôi đâu, Horace à," cụ Dumbledore nói.
"Vâng, có lẽ ông nên nghĩ cho mình về chuyện về hưu đi," Sughorn thẳng thừng nói. Đôi mắt gai góc của ông đã thấy cánh tay bị thương của cụ Dumbledore. "Những phản ứng của ông, tôi có thể hiểu.."
"Ông khá đúng đấy," cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng, giũ ống tay áo lại để lộ ra của những vết bỏng và những vòng màu đen; nhìn thấy cảnh này làm cho Harry thót bụng lại. "Tôi chậm một cách đáng ngờ hơn thực tế. Nhưng theo cách khác..."
Cụ nhún vai và giang rộng cánh tay a, như thể rằng tuổi giá có sự đền bù của nó, và Harry chú ý thấy một cái nhẫn trên cánh tay bị thương của cụ mà cậu chưa bao giờ thấy cụ Dumbledore đeo trước đây. Đó là một cái nhẫn lớn, đúng hơn là làm vụng về, làm từ một thứ giống như vàng, và được gắn vào một viên đá màu đen mà bị vỡ ở giữa. Đôi mặt của Slughorn cũng dừng lại ở chiếc nhẫn một lúc, và Harry thấy những nếp nhăn trên trán của lão xuất hiện.
"Vậy, tất cả những sự đề phòng này chống lại những kẻ xâm phạm, Horace à... điều này có lợi cho lũ Tử Thần Thực Tử, hay cho tôi?" cụ Dumbledore hỏi.
"Những tên Tử Thần Thực Tử muốn gì với một tên già ụch ịch như tôi?" Slughorn hỏi gặng.
"Tôi hình dung rằng họ sẽ muốn ông biến những tài năng quý giá của ông thành áp bức, tra tấn và giết chóc," cụ Dumbledore nói. "Ông nói với tôi rằng chúng chưa tuyển hội viênmớ à?"
Slughorn nhìn Dumbkedore một cách độc ác một lúc, rồi lầm bầm, "Tôi chẳng cho chúng một cơ hội nào cả. Tôi di chuyển liên tục trong cả một năm trời, chẳng ở lại nơi nào quá một tuần cả. Chuyển từ nhà Muggle này sang nhà Muggle khác. Chủ nhân của ngôi nhà này đang đi nghỉ ở đảo Canary. Ở đây rất thoải mái, tôi sẽ rât tiếc khi rời khỏi đây. Điều đó đơn giản thôi, chỉ cần một bùa đông cứng được yểm trên những chiếc chuông chống trộm ngớ ngẩn mà họ lắp đặt và đảm bảo rằng hàng xóm không phát hiện ra ông đang động vào cái piano."
"Tài nhỉ," Dumbledore nói, "nhưng nghe như một sự tồn tại mệt mỏi của một lão già đã hết xí quách đi tìm kiếm một cuộc sống yên tĩnh. Bây giờ, nếu như ông quay lại Hogwarts --"
"Nếu như ông định nói với ta là cuộc sống của ta có thể bình yên hơn ở cái ngôi trường khó chịu của ông thì ông có thể tiết kiệm lời. Albus, ta có thể đang chạy trốn, nhưng một số lời đồn hài ước đã tới tai ta kể từ khi Dolores Umbridge ra đi. Nếu như đó là cách đối xử của ông đối với các giáo viên trong thời kì này --"
"Giáo sư Umbridge chạy vào giứa đàn nhân mã," Dumbledore nói, "Ta nghĩ rằng ông, Horace, biết rõ về hậu quả của việc chạy vào trong rừng và gọi một đàn nhân mã là 'bọn thú lai bẩn thỉu.'"
"Đó là điều mà bà ta đã làm à?" Slughorn thốt lên, "Mụ đàn bà ngu ngốc. Chẳng giống bà ta bình thường tí nào"
Harry nén cười và cả Dumbledore và Slughorn quay sang nhìn nó.
"Xin lỗi" Harry vội vàng nói " Đó chỉ là – Con cũng không thích bà ta."
Dumbledore đột ngột đứng dậy.
"Ông định đi à? " Slughorn hỏi, trông khuân mặt đầy vẻ hi vọng.
"Không, ta chỉ muốn sử dụng phòng tắm của ông thôi"Dumbledore nói.
"Ồ," Slughorn nó, thể hiện rõ sự thất vọng. "Phòng thứ 2 bên trái theo hàng lang ở của vào."
Dumbledore sải bước ra khỏi phòng. Khi cánh của đóng lại sau lưng cụ, một sự im lặng bao trùm. Một lát sau, Slughoen đứng lên nhưng dường như không chắc là nên làm gì với chính mình. Lão nhìn lén Harry một cái và đi về hướng lò sưởi và quay lưng lại với nó, hơi ấm tỏa ra sau lưng ông ta.
"Đừng nghĩ rằng ta không biết tại sao ông ta lại nuôi dạy mày," lão nói một cách đột ngột.
Harry chỉ nhìn vào Slughorn. Đôi mắt bạc thếch của lão lướt trên cái sẹo của Harry, bây giờ đang tập trung vào khuôn mặt của nó.
"Mày rất giống cha của mày."
"Vâng, cháu đã từng được nghe thế," Harry trả lời.
" Ngoại trừ đôi mắt. Mày có đôi mắt --"
"Giống như mắt của mẹ cháu, vâng ạ" Harry đã được nghe nhiều lần và nó cảm thấy mệt mỏi.
"Hmn. Ừ, đúng. Là giáo viên thì không nên thiên vị học trò, đương nhiên, nhưng đó là một học sinh cưng của ta. Mẹ của mi." Slughorn thêm vào, nhằm trả lời cho cái nhìn dò hỏi của Harry. "Lily Evans, một trong những học sinh xuất sắc nhất ta đã từng dậy. Sôi nổi, hoạt bát, mi biết đó. Một cô gái hấp dẫn. Ta đã từng nói với nó là nó nên ở trong nhà của ta. Nhưng ta đã chỉ nhận được một câu trả lời láo xược."
"Nhà của ông là nhà nào"
"Ta là người phụ trách nhà Slytherin," Slughorn nói. "Ồ, và bây giờ," ông ta tiếp tục một cách vội vã, quan sát những biểu hiện trên gương mặt của Harry, vung vẩy ngón tay đeo nhẫn mập ú về phía Harry, "đừng có định cãi lại ta. Mày cũng là một tên Gryffindor như mẹ của mày, đúng không? Đúng rồi, đó thường là truyền thống gia đình. Nhưng không phải luôn luôn. Mày đã bao giờ nghe đến Sirius Black chưa? Chắc chắn là mày nghe rồi -- xuất hiện trên báo chí trong suốt 2 năm qua -- đã chết vài tuần trước đây --"
Dường như có một bàn tay vô hình xoắn lấy ruột gan Harry và giữ chặt nó lại.
"Ờ, dù sao, đó là một chiến hữu của ba mày ở trường. Cả nhà của Black đã ở trogn nhà của ta, nhưng Sirius đã dừng lại ở nhà Gryffindor. Thật là đáng xấu hổ - hắn ta là một thằng bé thông minh. Ta đã dậy anh trai hắn, Regulus khi hắn ta đến trường, nhưng ta thích Sirius hơn."
Giọng Sughorn như một nhà sưu tập say mê đang ra trả giá cao hơn trong một cuộc bán đấu giá. Hình như đang chìm vào trong ký ức, lão ta nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, quay vu vơ tại chỗ để đảm bảo rằng hơi ấm đang ở sau lưng ông ta.
"Mẹ của mi là một tên máu bùn – đương nhiên. Ta đã không tin khi biết điều đó. Ta đã nghĩ mẹ mi là thuần chủng, nó thật sự giỏi.:
"Một trong những người bạn tốt nhất của cháu là con của Muggle," Harry nói, "và bạn đó là người giỏi nhất trong khoá."
"Thật buồn cười là tại sao thỉnh thoảng điều đó lại xảy ra nhỉ" Slughorn nói.
"Không hăn thế," Harry nói một cách lạnh lùng.
Slughorn nhìn nó một cách ngạc nhiên "Mày không nên nghĩ là ta đang định kiến!" lão nói. "Không không không! Ta đã chắng nói mẹ mi là một trong những học trò ta cưng nhất trong cuộc đời hay sao? Và còn có Dirk Cresswell học sau mẹ ngươi một năm -- bây giờ là trưởng phòng Thông tin Goblin và đương nhiên -- là một người có nguồn gốc Muggle, một học trò xuất sắc và vẫn cung cấp cho ta những thông tin nội bộ về những gì đang diễn ra tại ngân hàng Gringgotts!"
Lão khoe khoang một hồi rồi im, mỉm cười một cách tự thoả mãn và chỉ vào những khung tranh lấp lánh chụp những người ăn mặc bảnh bao, mỗi người đang hầu như không nhúc nhích.
"Tất cả đều là những học trò cũ của ta, tất cả là bằng chứng. Mày có thấy Barnabas Cuffe, biên tập của tờ Tiên tri hàng ngày. Nó luôn quan tâm để nghe các ý kiến của ta về các tin tác hàng ngày. Và Ambrosius Flume, của Honeydukes, một hòm mây để đựng thức ăn mỗi ngày sinh nhật, và lý do là ta đã giới thiệu nó tới Ciceron Harkisss để bắt đầu công việc đầu tiên của nó. Và đằng sau mi, nếu mi nghểnh cổ nên sẽ thấy – đó là Gwenog Jones, đội trưởng của HolyHead Harpies… Mọi người luôn ngạc nhiên khi nghe ta ở cùng với đội bóng danh tiếng Harpies và có vé miễn phí bất cứ khi nào ta muốn!"
Điều này có vẻ làm ông ta vui sướng tột độ.
"Và tất cả những người này biết tìm ông ở chỗ nào, và gửi cho ông những thứ đó?" Harry hỏi, không khỏi băn khoăn tại sao bọn Tử thần Thực tử không thể lần theo được ông Slughorn khi mà các giỏ thức ăn, vé Quidditch, và các vị khách cần hỏi xin lời khuyên và ý kiến vẫn đến được với ông ta.
Một nụ cười lướt qua trên mặt của Slughorn, rất nhanh như đám máu trên tường lúc nãy.
"Tất nhiên là không," ông ta nói và nhìn vào Harry "ta đã không liên lạc với ai trong một năm qua."
Harry có ấn tượng rằng những từ đó đã gây sốc cho chính bản thân Slughorn, ông ta mất bình tĩnh trong một chốc, rồi nhún vai.
"Vẫn thế... những phù thuỷ khôn ngoan phải giữ được bình tĩnh trong những thời điểm thế này. Tất cả phải tỉnh táo để nói chuyện với Dumbledore, nhưng nhận một ví trí ở trường Hơgwarts bây giờ đồng nghĩa với việc tuyên bố một cách rộng rãi với mọi người lòng trung thành của ta với Hội Phượng Hoàng. Và trong khi ta chắc chắn rằng đó là những người rất dũng cảm và đáng khâm phục và cả những người còn lại, cá nhân ta không thích tỉ lệ tử vong cao đó ---"
"Ông không phải gia nhập Hội Phượng Hoàng để dajy ở Hogwarts" Harry la lên, không giữ được nét nhạo báng trong giọng nói của mình: Thật không thể thông cảm được với cuộc sống sung túc của Slughorn kho nó nhớ đến Sirius, ẩn nấp trong các hang động và tồn tại bằng thịt chuột. "Hầu hết các giáo viên không ở trong tình cảnh như thế và không một ai trong họ bị giết, trừ Quirrell, và đó là do ông ta nhận cái mà ông ta phải nhận khi làm việc cho Voldemort."
Harry chắc rằng Slughorn cũng là một phù thuỷ không dám nghe tên của Voldemort và nó không thất vọng. Slughorn rùng mình và quàng quạc phản đối nó, nhưng nó lờ đi.
"Cháu cho là những giáo viên là những người an toàn hơn hết thảy mọi người khi thầy Dumbledore làm hiệu trưởng, đó là người duy nhất mà Voldemore sợ, có phải như thế không" Harry tiếp tục.
Slughorn nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc. Dường như hắn đang nghĩ về những lời nói của Harry.
"Ờ, đúng, sự thật là Kẻ-Chớ-Gọi-Tên-Ra chưa bao giờ cố gắng để chiến đấu với Dumbledore," hắn lầm bầm một cách miễn cưỡng, "Và người ta có thể lập luận rằng vì ta đã không tham gia danh sách Tử thần thực tử, Kẻ-Chớ-Gọi-Tên-Ra khó có thể coi ta là bạn bè, và trong trường hợp này, ta có thể sẽ an toàn hơn khi ở gần lão Dumbledore hơn một chút. Ta không thể giả vờ rằng cái chết của Amelia không tác động đến ta … nhất là với bà ta, với tất cả các mối quan hệ và sự bảo vệ của Bộ phát thuật..."
Dumbledore quay trở lại phòng và Slughorn nhảy dựng lên như thể lão ta quên rằng Dumbledore đang ở trong cùng ngôi nhà.
"Ồ, lão đây rồi, Albus," hắn nói, "lão đi lâu thế, rối loạn tiêu hoá à"
"Không, đơn giản là ta chỉ đọc một tờ tạp chí của dân Muggle," Dumbledore nói, "ta yêu thích những mẫu đan. Ờ, Harry, chúng ta đã làm phiền lòng hiếu khách của Horace đủ rồi. Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đi."
Không một chút do dự, Harry đứng bật dậy, ruột Slughorn thắt lại.
"Các người đi à?"
"Vâng, thực tế, Ta nghĩ rằng ta biết một nguyên thân thất bại vì ta nhìn thấy một người."
"Thất baị…?"
Slughorn dường như đang bị kích động. Lão vặn vẹo các ngón tay mập ú và và bồn chồn khi nhìn thấy Dumbledore thắt chặt chiếc áo choàng du lịch và Harry kéo khoá chiếc jacket của nó.
"Ờ, ta rất tiếc là ông không muốn công việc đó, Horace," Dumbledore nói, đưa cánh tay không bị thương lên ra hiệu chào tạm biệt. "Trường Hogwarts sẽ rất hân hạnh được chào đón ông trở lại. Bất kể chúng tôi tăng cường an ninh như thế nào, ông vẫn luôn được chào đón đến thăm, nếu như ông muốn."
"Vâng…Ờ …rất hân hạnh, như tôi đã nói…."
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt" Harry nói.
Hai người đang ra đến cửa trước thì một tiếng hét vang lên đằng sau.
"Được rồi, được rồi, Ta sẽ làm!"
Dumbledore quay lại nhìn thấy Slughorn đứng thở dốc ở cửa phòng khách.
"Ông sẽ quay trở lại?"
"Vâng, vâng," Slughorn nói, không giữ được kiên nhẫn, "Ta điên rồi mất, nhưng ta sẽ làm."
"Tuyệt vời," Dumbledore tươi cười "Horace, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày mùng 1 tháng 9."
"Được" Slughorn lầm bầm
Khi ra đến ngoài vườn, giọng của Slughorn còn vọng theo sau lưng họ, "Ta sẽ muốn được tăng lương, Dumbledore."
Dumbledore cười thầm. Cánh cổng vườn đung đưa rồi đóng lại sau lưng hai thầy trò, họ bắt đầu đi xuống đồi, xuyên qua bóng tối và màn sương cuồn cuộn.
"Làm tốt lắm, Harry " Dumbledore khen.
"Con không làm gì cả," Harry thốt lên đầy ngạc nhiên.
"Ồ, không, con đã làm. Con đã chỉ cho lão Horace chính xác những gì ông ta được khi quay trở lại Hơgwarts. Con có thích ông ta không?"
"Ơ..."
Nó không chắc rằng nó thích lão Slughorn hay không. Nó nghĩ lão có vẻ dễ chịu theo cách của lão, nhưng cũng có vẻ huyễn hoặc và, trái với tất cả những gì lão nói, lão đã rất ngạc nhiên khi thấy con của một ngừoi Muggle trở thành một phù thuỷ giỏi.
"Horace" Dumbledore nói, giúp cho Harry khỏi phải nói bất cứ điều gì," giống như cuộc sống của ông ta, "ông ta thích ở bên cạnh những người nổi tiếng, thành công và có quyền lực. Ông ta tận hưởng cảm giác ông ta có thể ảnh hưởng những người này. Ông ta chưa bao giờ muốn tự mình ngồi vào vị trí của những người kia. Ông ta thích đứng sau lưng – có nhiều khoảng trống hơn để thể hiện, con có thể thấy. Ông ta lựa chọn cẩn thận những học trò cưng ở Hogwarts, vài học sinh có tham vọng hoặc đầu óc, đôi khi là vì sự quyến rũ và thông minh. Ông ta có một sở trường bí ẩn là có thể chọn đúng được những người sẽ trở thành đứng đầu trong lĩnh vực của họ. Horace thành lập một dạng câu lạc bộ dành cho những học sinh được yêu quý của ông ta, với ông ta là người ở trung tâm, đưa ra các giới thiệu, xây dựng các quan hệ hữu ích giữa các thành viên, và luôn luôn thu hoạch đuợc một lợi ích gì đó đổi lại. có thể là môt hộp dứa tẩm đường miễn phí mà ông ta thích hay là cơ hội để giới thiệu thành viên cao cấp tiếp theo của phòng thông tin Goblin."
Harry đột nhiên có một hình ảnh sống động về một con nhện lớn, xe một tấm mạng xung quanh nó, bắn các sợi tơ ở khắp nơi để kéo những con ruồi sặc sỡ lại gần.
"Ta nói với con tất cả những điều này không phải để con quay lưng lại với Horace -- ờ, bây giờ chúng ta phải gọi là Thầy Slughorn -- mà là để con đề phòng," Dumbledore nói, "Không nghi ngờ gì, thầy đó sẽ cố gắng thu nhận con, Harry. Con sẽ là vật trang trí cho bộ sưu tập của ông ta; "đứa-bé-vẫn-sống"... hoặc, như họ gọi con trong thời gian gần đây 'Người-Được-Chọn.'"
Khi nghe những lời này, một cảm giác ớn lạnh không liên quan gì đến màn sương xung quang tràn ngập trong Harry. Nó gợi lại những câu nói mà nó đã được nghe cách đây vài tuần, những lời có một ý nghĩa đặc biệt và kinh khủng đối với nó: "Không kẻ nào có thể sống khi kẻ kia còn tồn tại..."
Dumbledore dừng lại, ngang với nhà thờ mà họ đã đi qua lúc trước.
"Chúng ta sẽ bắt đầu, Harry, nắm lấy tay ta."
Harry đã sẵn sàng cho Độn thổ nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi áp lực biến mất và nó cảm thấy nó có thể hít thở trở lại, nó nhận ra mình đang đứng trên một con đường làng bên cạnh Dumbledore và đang nhìn vào hình bóng vặn vẹo của ngôi nhà được yêu thích thứ hai trên thế giới của nó: Hang Sóc. Bất chấp cảm giác kinh sợ vừa thoáng qua trong nó, tinh thần của nó không làm gì được ngoại trừ cất đi cái gánh nặng đó. Ron đang ở trong kia, và các bác Weasley, người nấu ăn ngon hơn tất cả những người mà Harry biết.
"Nếu con không phiền", Dumbledore nói khi hai người bước qua cổng, "ta có vài lời muốn nói với con trước khi chúng ta chia tay. Chuyện riêng, có lẽ ở đây???"
Dumbledore chỉ vào một một ngôi nhà phụ bằng đá nơi nhà Weasleys cất giứ chổi bay của họ. Một phút bối rối, Harry theo Dumbledore chui qua cánh cửa cọt kẹt vào trong một khoảng không nhỏ hơn một cái tủ áo cỡ trung bình chút. Dumbledore chiếu sáng đầu cây đũa phép, nó bừng cháy như một ngọn đuốc và quay lại mỉm cười với Harry.
"Ta hi vọng con sẽ bỏ qua cho ta vì ta đã nhắc đến nó, Harry, nhưng ta rất thoải mái và có một chút hãnh diện về cách mà con đã đối mặt sau tất cả những chuyện đã xẩy ra ở Bộ Pháp Thuật. Cho phép ta nói điều này, ta nghĩ rằng Sirius rất tự hào về con."
Harry thắt lại, giọng nói của nó dường như từ bỏ nó. Nó không nghĩ nó có thể chịu được việc trao đổi về Sirius. Nó đã đủ đau đớn khi nghe Dượng Vernon nói "Cha đỡ đầu của nó chết rồi à?" và thậm chí tồi tệ hơn khi nghe cái tên Sirius được phát ra một cách tình cờ thông qua Slughorn.
"Thật là một sự tàn nhẫn," Dumbledore nói, "khi con và Sirius có quá ít thời gian ở bên nhau. Một kết thúc tàn bạo đối với cái đáng nhẽ ra phải là một mói quan hệ lâu dài và hạnh phúc."
Harry gật đầu, đôi mắt của nó tập trung vào một con nhện đang bò trên chiếc nón của cụ Dumbledore. Nó có thể nói rằng cụ Dumbledore hiểu, rằng cụ thậm chí nghi ngờ rằng cho tới tận khi lá thư của cụ đến nơi, Harry đã trải qua hầu hết thời gian ở nhà Dursleys, nằm trên giường, bỏ ăn và nhìn chằm chằm vào của sổ phủ đầy sương, tràn ngập cảm giác giá lạnh và trống rỗng mà nó đã trải qua khi đối mặt với bon giám ngục.
"Thật khó để --" Harry cất tiếng, bằng một giọng rất nhẹ, "để nhận rằng chú ấy sẽ không viết thư cho cháu nữa"
Mắt nó đột nhiên rực lên và nó phải nhắm lại. Nó cảm thấy thật ngớ ngần vì phải chấp nhận điều đó, nhưng sự thật là nó có một người ở bên ngoài Hơgwarts quan tâm đến những chuyện xảy ra với nó, như một người cha. Việc phát hiện ra có một người cha nuôi là một trong những điều tuyệt vời nhất đối với nó… và bây giờ những con cú đưa thư sẽ không bao giờ đem lại cho nó cảm giác dễ chịu đó một lần nữa...
"Sirius có ý nghĩa đối với con nhiều đến mức con chưa bao giờ được biết đến trước đó." Dumbledore nói, "Một cách tự nhiên, sự mất mát là sự tàn phá…"
"Nhưng khi con ở nhà Dursleys," Harry ngắt lời, giọng của nó bắt đầu mạnh dần, "con nhận ra rằng con không thể thu mình hoặc sụp đổ. Chú Sirius hẵn sẽ không muốn như thế, có phải không ạ. Và dù sao, cuộc đời là quá ngắn. Hãy nhìn bà Bones, Emmeline Vance… Cháu có thể sẽ là người tiếp theo, có phải thế không? Nhưng nếu là như thế," nó nói một cách giận dữ, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh của cụ Dumbledore đang ánh lên dưới ánh sáng của cây đũa thần, "con sẽ chắc chắn bắt càng nhiều tên Tử Thần Thực Tử có thể, và cả Voldemort nữa, nếu như con còn cố làm điều đó được."
"Xứng đáng là con của ba má con và là con nuôi của Sirius!" Dumbledore nói, với một cái vỗ lên lưng Harry tỏ ý tán thành. "Ta sẽ bỏ mũ ta ra, hoặc ta sẽ, nếu như ta không sợ chỉ cho con con nhện."
"Và bây giờ, Harry, một vấn đề có liên quan gần hơn, ta đã thấy là con đã đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri 2 tuần qua?"
"Vâng," Harry trả lời, tim nó bắt đầu đập nhanh hơn.
"Và con sẽ thấy rằng có nhiều điều đã bị tiết lộ có liên quan đến chuyến đi của con đến Phòng Tiên Tri?"
"Vâng," Harry trả lời. "Và bây giờ mọi người biết rằng con là một --"
"Không, họ không biết," cụ Dumbledore ngắt lời. "Chỉ có hai người trên thế giới biết được đầy đủ nội dung về lời tiên tri liên quan đến con và Chúa tể Voldemort, và cả hai người đó đang đứng trong căn phòng cất chổi bẩn thỉu và đầy nhện này. Đó là sự thật, dù sao, rất nhiều người đã đoán, một cách chính xác, rằng Voldemort đã cử các Tử thần Thực tử đến để đánh cắp lời tiên tri, và đó là lời tiên tri có liên quan đến con."
"Và ta nghĩ rằng ta đã đúng khi nói rằng con đã không nói với ai rằng con biết điều mà lời tiên tri nói?"
"Không," Harry đáp.
"Một quyết định khôn ngoan," Dumbledore nói, "mặc dầu ta nghĩ rằng con sẽ thoải mái với những người bạn của con Ronald Weasley và Hermione Granger. Đúng," cụ nói tiếp, khi Harry nhìn có vẻ giật mình, "ta nghĩ họ nên được biết, Con sẽ làm họ thất vọng khi không chia sẻ một vài điều quan trọng với họ."
"Con không muốn --"
"-- làm họ lo lắng hoặc sợ hãi???" Dumbledore nói, quan sát Harry qua cặp kính hình vầng trăng của cụ, "Hoặc con thú nhận là chính bản thân con đang lo lắng và sợ hãi? Con cần những người bạn, Harry. Và con đã nói đúng, Sirius sẽ không muốn con sống thu mình."
Harry không nói gì cả, nhưng Dumbledore dường như không yêu cầu một câu trả lời. Cụ nói tiếp, "Một chuyện khác, cũng có liên quan, ta muốn con sẽ học những bài học riêng cùng với ta trong năm nay."
" Riêng - với thầy" Harry nói, sự ngạc nhiên thay cho sự yên lặng đầy lo lắng trước đó.
"Đúng, ta nghĩ đã đến lúc ta tham gia nhiều hơn vào việc học của con."
"Thầy sẽ dậy con cái gì a, thưa thầy?"
"Ồ, cái này một tí, cái kia một tí," Dumbledore nói một cách hài hước.
Harry chờ đợi đầy hi vong, nhưng cụ Dumbledore không tiết lộ thêm điều gì, và nó hỏi thêm một điều mà đã làm nó rất khó chịu trước đó.
"Nếu con học với thầy, con sẽ không phải học các bài học Occlumency với Snape nữa chứ?"
"Thầy Snape, Harry -- và không, con sẽ không phải."
"Tuyệt!" Harry nói, thở phào, "bởi vì chúng là --"
Nó dừng lại, cẩn thận không nói ra điều nó thực sự nghĩ
"Ta nghĩ dùng từ 'thất bại' ở đây là hợp nhất," Dumbledore nói, gật đầu.
Harry cười
"Ừm, điều đó có nghĩa là con sẽ không gặp thầy Snape nhiều nữa kề từ giờ," Harry nói, "bởi vì thầy không cho con tham gia các lớp học độc dựoc trừ khi con đạt điểm suất sắc trong ki thi lấy Bằng phù thuỷ thường đẳng, mà con chưa đạt được."
Đừng đếm các con cú trước khi chúng đến " Dumbledore nói một cách trang trọng. "Ta đang nghĩ đến điều nên xảy ra cuối ngày. Bây giờ, Harry, 2 điều nữa, trước khi chúng ta chia tay."
"Điều đầu tiên ta muốn con giữ chiếc áo Tàng Hình bên cạnh bất cứ lúc nào từ giờ trở đi. Thậm chí là ở Hogwarts. Chỉ là đề phòng, con hiểu ý ta chứ?"
Harrt gật đầu.
"Và cuối cùng, khi con đang ở đây, Hang Sóc được đảm bảo an ninh tốt nhất là Bộ Phép Thuật có thể làm. Những biện pháp này đã gây ra rất nhiều phiền toái đối với Arthur và Molly – ví dụ tất cả thư từ của họ sẽ được kiểm tra tại Bộ trước khi gửi đi, họ không ngại một điều gì, tất cả họ quan tâm là sự an toàn của con. Dù sao, sẽ là sự đền đáp không xứng đáng nếu con mạo hiểm cuộc sống của con khi ở cùng với họ."
"Con hiểu," Harry đáp nhanh.
"Rất tốt," Dumbledore nói, mở cửa phòng đựng chổi và bước ra sân. "Ta nhìn thấy ánh lửa trong bếp. Chúng ta không nên tước đoạt lâu hơn nữa cơ hội ca cẩm con gầy như thế nào của Molly."
Bình luận facebook