• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Harry potter toàn tập (1 Viewer)

  • Chương 14

Chương 15: LỜI NGUYỀN BẤT DIỆT

Những trận tuyết lại bắt đầu thổi tốc vào các cửa sổ báo hiệu một giáng sinh mới đang đến gần. Hagrid đã một mình trang trí lại mười hai cây thông thường lệ tại Đải sảnh đường; những vòng hoa orô và kim tuyến được gắn lên trên lan can của các cầu thang. Những ngọn nến bất tử bừng sáng phản chiếu trên các tượng giáp sắt. Những chùm tầm gửi được treo theo từng khoảng trên các dãy hành lang. Lũ con gái thường hay đứng dưới những chùm tầm gửi này mỗi khi Harry đi ngang qua, và nhiều khi điều đó gây ra ùn tắc. Tuy nhiên, may mắn thay, những buổi đi dạo ban đêm đã làm cho Harry biết nhiều đường đi tắt bí mật, nên nó có thể dễ dàng vượt qua các hành lang ấy giữa các buổi học.

Ron, người từng phát hiện được sự hữu ích của các đường vòng này, vì lòng đố kị hơn là sự vui vẻ, chỉ đơn giản đi và cười về nó. Mặc dù Harry thích sự thay đổi này, nó kéo Ron ra khỏi nỗi áp lực mà hắn đã phải chịu đựng trong mấy tuần gần đây, Ron đến với một tâm trạng nặng nề. Nhưng trước hết, Harry phải quen với sự có mặt thường xuyên của Lavender Brown, người mà không ai có thể nghĩ sẽ hôn Ron. Và thứ hai là, Harry phải chấp nhận tình bạn đặc biệt giữa hai người này, mà tưởng như họ chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ.

Ron - với bàn tay vẫn còn bị trầy xướt bởi vụ tấn công bởi con chim của Hermione, vẫn luôn ở trong tư thế phòng ngự và giọng điệu còn phẫn uất.

" Cô ta không thể phàn nàn gì được" cậu nói " Cô ta đã hôn Krum. Và giờ cô ấy phát hiện ra cũng có ai đó muốn làm thế với mình. Đây là một đất nước tự do mà. Mình chả làm gì sai hết"

Harry không trả lời, cố tình giả vờ như đang chăm chú vào quyển sách mà tụi nó phải đọc trước buổi học sáng mai (Tinh hoa: A Q uest). Xác định rõ là mình vẫn còn là bạn của cả Ron và Hermione.. Nó chỉ ngồi ngậm chặt miệng trong một lúc lâu.

" Mình chả hứa hẹn với Hermione cái gì cả" Ron lầm bầm "Ý mình là, uhm, đồng ý là mình đã định đi đến bữa tiệc giáng sinh của Slughorn với nhỏ, nhưng nhỏ chả bao giờ nói.. như một người bạn.. mình là người tự do mà."

Harry lật trang kế tiếp của quyển Quintessence, nhận thấy Ron đang nhìn mình. Giọng vẫn còn lầm bầm, nhưng rõ ràng vẫn có thể nghe thấy được trong tiếng tí tách của lò sưởi, những từ như "Krum" và " không thể phàn nàn" lại lần nữa.

Thời gian biểu của Hermione dày đặc đến nỗi Harry không thể nói chuyện với cô bé ngay cả buổi tối. Trong khi đó, Ron suốt ngày quanh quẩn bên Lavender nên không để ý đến những gì Harry đang làm. Hermione từ chối không ngồi trong phòng sinh hoạt chung khi có Ron ở đó. Chính vì thế, Harry phải tìm gặp cô bé tại thư viện, điều đó đồng nghĩa tụi nó phải nói chuyện thì thầm với nhau.

" Cậu ta hoàn toàn có quyền hôn bất cứ ai cậu ta thích" Hermione nói, trong khi bà quản thư- bà Pince đang đi lảng vảng ở những cái kệ đằng sau chúng "Mình thật sự không quan tâm."

Cô bé đưa cây viết lông ngỗng lên và chấm vào chữ " tôi" một cách thô bạo đến nỗi tạo nên một cái lỗ trên tờ giấy da. Harry không nói gì. Với lại nó nghĩ lời nói của mình chắc cũng không còn tác dụng gì. Nó cúi xuống vào bài làm Độc dược cấp cao và tiếp tục đánh dấu vào bài Liều thuốc bất tử, thỉnh thoảng dừng lại để giải mã những phần thêm vào trong đoạn Libatius B orage’ s text

"Àh, và nhân tiện" Hermione nói sau một lúc im lặng " Cậu nhớ cẩn thận đấy"

"Lần cuối cùng" Harry nói nhỏ bằng cái giọng khàn đặc " Mình sẽ không trả cuốn sách này lại đâu. Mình đã học được nhiều từ hoàng tử lai hơn là từ thầy Snape và Slughorn --"

" Mình không nói đến đến cái gã hoàng tử ngu ngốc của câu." Hermione nói, ném một cái nhìn kinh tởm đến quyển sách như thể nó đã làm gì khủng khiếp đến cô bé " Mình phải nói điều này trước. Mình đã đến phòng tắm trước khi đến đây.. Có một đám con gái ở đó, và nhất là con bé Romilda Vane đó, đang cố gắng tìm cách nhử cậu một liều thuốc tình yêu. Tất cả bọn chúng đều đang hy vọng sẽ cùng cậu đến bữa dạ hội của Slughorn, và tất cả đều đã mua từ Fred và Geogre liều thuốc tình yêu. Mình e rằng sẽ--"

" Thế sao cậu không bắt chúng?" Harry thắc mắc. Thật bất thường khi cái chứng tuân-thủ-nguyên-tắc-tuyệt-đối của Hermione lại không được áp dụng trong trường hợp này.

Bọn chúng không mang theo thuốc khi đang ở đó" Hermione nói một cách khinh miệt " Bọn chúng chỉ bàn kế hoạch. Khi mình đang nghi ngờ về cái gã hoàng tử lai đó" Hermy lại ném một cái nhìn khinh miệt khác đến quyển sách. " Nhớ mang theo thuốc giải độc cái loại thuốc tình yêu đó nữa. Mình sẽ mời ai đó đi với cậu, điều đó sẽ chấm dứt mấy cái hy vọng hão huyền của bọn kia. Đó là tối mai, bọn chúng đang liều lĩnh đó"

" Mình không muốn ai đi cùng hết" Harry lầm bầm, cố gắng không nghĩ đến Ginny hết mức có thể, bên cạnh sự thật rằng cô bé luôn hiện lên trong những giấc mơ của cậu theo cái cách mà làm cậu hết sức biết ơn rằng Ron không biến thành Legilimency

" Uhm, vậy thì cẩn thận về đồ uống nhé, bởi vì Romilda Vane trông có vẻ rất nghiêm túc đấy" Hermione nói

Cô bé kéo cuộn giấy da dài lên, trong đó là bài viết về Arithmancy, và tiếp tục viết ngoay ngoáy cây viết lông. Harry nhìn cô bé với tư tưởng bay bổng đi tận đâu đâu.

"Dừng lại một chút đã" Harry nói một cách chậm chạp " Mình tưởng thày Filch đã cấm tiệt mọi thứ mua ở Tiệm giỡn Weasley?"

" Và cậu nghĩ là mọi người nghe theo lão Filch à?" Hermione hỏi, vẫn tiếp tục tập trung vào bài viết của mình.

" Ờ, nhưng mà mấy con cú đã được kiểm tra phải không? Vậy làm sao mấy đứa con gái đó có thể mang thứ thuốc đó vào trường được?"

" Fred và Geogre đã gửi chúng dưới dạng nước hoa và thuốc ho. Đó là một phần của dịch vụ Cú đưa thư"

" Cậu biết nhiều về chúng nhỉ"

Hermione liếc nhìn khó chịu khi đưa cho Harry cóp bài Độc dược nâng cao của mình

" Có tất cả ở phía sau mấy cái chai mà họ đưa cho Ginny và mình coi hồi hè chứ đâu. Mình không quan tâm đến mọi người uống cái gì, hay giả vờ.. nhưng tất cả đều tệ hại cả"

" Yeah, bỏ qua đi" Harry nói nhanh "Điểm đáng chú ý là, lão Filch vẫn ngu ngốc phải không? Bọn con gái này đã có thể mang đồ lậu vào trường. Vậy sao Malfoy không mang cái dây chuyền đó vào được?"

"Oh, không Harry, đừng đề cập đến.."

" Thôi mà, tại sao chứ?" Harry nài nỉ

"Nghĩ xem" Hermione thở dài " Hệ thống bảo mật chỉ dò tìm mấy cái đồ pháp thuật xúi quẩy thôi phải không? Chúng chỉ dùng cho các loại phép thuật hắc ám với các đồ vật hắc ám mà thôi. Chúng có thể cảm nhận và bắt được nhưng nguồn phép thuật xấu, như trong cái dây chuyền ấy là ví dụ, chỉ trong vài giây. Nhưng vẫn còn những thứ khác không thuộc vào dạng ấy, thuốc Tình yêu đâu có nguy hiểm đâu, đúng không?"

"Cậu thì nói sao chả được" Harry thì thầm, nghĩ về Romilda Vane

" Lão Filch làm sao có thể nhận ra đó là thuốc ho giả chứ, lão đâu phải là phù thuỷ giỏi đâu. Mình nghi lão chỉ có thể nói một loại thuốc từ…"

Hermione bỗng dừng lại. Harry cũng nghe thấy tiếng động đó. Có ai đó đang di chuyển ở những kệ sách tối đen đằng sau chúng. Cả hai đợi một lát và thấy khuôn mặt của bà Pince xuất hiện nơi góc phòng, hai má hóp lại, da dẻ trông như tờ giấy khô, và cái mũi khoằm hiện rõ bởi cây đèn mà bà mang theo.

" Thư viện sắp đóng cửa rồi" Bà nói " Mấy đứa hãy trả sách về đúng vị trí của nó. Cậu làm cái gì với quyển sách kia vậy?"

"Nó không phải của thư viện. Nó là của con thưa cô!" Harry nói nhanh và vồ lấy bản copy bài Độc dươc cao cấp ngay khi bàn tay móng vuốt nhọn hoắc của bà chộp lấy nó.

"Đồ hư hỏng" Bà ta rít lên " mất dạy, nhơ nhớp"

"Đó chỉ là một quyển sách được viết lên" Harry nói, dằn chúng ra khỏi tay bà

Bà ta nhìn như thể mình vừa bị cướp đoạt thứ gì. Trong khi đó, Hermione đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc và kéo Harry chạy ra ngoài.

" Cô ấy có thể cấm cậu vào thư viện nếu cậu không cẩn thận đó. Mà tại sao cậu lại mang theo cái quyển sách quái quỷ này theo chứ!?"

"Mình đâu có lỗi khi bà ta phát khùng lên như vậy. Hay tại cậu đã nói về thầy Filch như vậy. Mình nghĩ là giữa hai người có chuyện gì đó.."

" Oh haha"

Cảm thấy thoải mái khi cả hai có thể nói chuyện bình thường, cả hai vừa đi dọc theo khu hành lang đến phòng sinh hoạt chung vừa thảo luận xem thầy Filch và bà Pince đó có yêu nhau hay không

" Trang sức rẻ tiền" Harry nói với bà béo, đây là pass mới nhân ngày lễ hội

" Ngươi cũng vậy" Bà béo trả lời với nụ cười nham hiểm, rồi nghiêng qua một bên để cho chúng vào.

"Chào Harry!" Romilda Vane cười chào ngay khi Harry chui qua cái lỗ " Có muốn uống một chút gì không?"

Hermione nhìn nó với cái vẻ " Mình đã nói gì với bồ?"

" Không, cảm ơn" Harry trả lời " Mình không khát lắm"

" Oh, vậy thì nhận lấy cái này đi" Romilda nói, giúi vào tay Harry một cái hộp " Sôcôla Cauldrons đó, có vị whiskey. Bà mình cho, nhưng mình không thích ăn lắm"

" Oh.. cảm ơn" Harry nói, làm sao có thể từ chối chứ " Eh.. Mình phải đi lại đằng kia với.."

Nó nhanh chóng đi về đằng sau Hermione, giọng nhỏ dần đi.

" Nói cho cậu biết" Hermione nói ngắn gọn " Cậu càng cố gắng quen ai đó, thì mọi người càng bỏ rơi cậu mà thôi, cậu chỉ có thể.."

Nhưng khuôn mặt của cô bé bỗng nhiên đờ đẫn đi. Cô vừa chợt thấy Ron và Lavender, cả hai đang ngồi chung trên một cái ghế bành.

" Uhm, chúc ngủ ngon Harry" Hermione nói mặc dù chỉ vừa mới 7h tối, xong lập tức vào phòng lũ con gái mà không nói gì thêm

Harry lên giường ngủ, tự nhủ lòng là chỉ còn một ngày phải chịu đựng nữa thôi, cộng với cả bữa tiệc của Slughorn nữa, sau đó là nó với Ron có thể tiến hành cuộc điều tra. Có vẻ như Hermione và Ron khó có thể làm lành với nhau trước kỳ nghỉ. Nhưng có lẽ, bằng cách nào đó, điều này sẽ cho chúng thời gian để bình tĩnh mà suy nghĩ lại cách xử xự của mình.

Nhưng có lẽ những hy vọng này không thể trở thành hiện thực, và còn có vẻ hết hy vọng sau buổi học biến hình của chúng vào hôm sau. Bọn chúng phải học một đề tài rất khó: biến hình người. Thực hành trước gương, mỗi đứa phải làm đổi màu cặp lông mày của mình. Hermione cười chế nhạo vào bài thực hành của Ron, trong khi cậu ta đang cố biến bộ ria của mình trông tuyệt vời hơn nữa. Ron trả đũa bằng cách đạp những dấu chân chính xác lên ghế của cô bé mỗi khi giáo sư McGonagall nêu ra câu hỏi. Điều này làm Lavender và Parvati cảm thấy vui thích nhưng lại làm cho Hermione suýt khóc. Cô bé chạy ra khỏi phòng ngay sau tiếng chuông reo hết giờ, bỏ lại hơn nửa đồ dùng học tập của mình. Harry nghĩ cô bé không chỉ cần Ron ngay lúc này, nên thu dọn lại đồ đạc của cô và đuổi theo.

Harry tìm thấy cô bé ở phòng tắm của con gái ở tầng dưới. Lúc đó, Hermione ngồi cùng với Luna Lovegood, đang vỗ về nhè nhẹ trên lưng..

" Oh, chào anh Harry" Luna nói "Anh có biết một cái lông mày của anh màu vàng chói không?"

" Chào Luna, Hermione, cậu để quên đồ này.."

Harry để những cuốn sách xuống

" Oh, phải" Hermy nói trong tiếng nấc, cầm lấy đồ đạc và nhanh chóng quay mặt để che giấu việc cô bé lau nước mắt. " Cảm ơn, Harry, mình sẽ ổn ngay thôi mà.."

Rồi cô bé bỏ đi, không nói thêm lời nào nữa, mặc dù Harry nghĩ điều đó cũng không cần thiết lắm.

" Chị ấy bị sốc lắm đó" Luna nói " Hồi đầu em tưởng là tiếng rên rỉ của Myrtle, nhưng hoá ra là Hermione. Chị ấy có nói điều gì về Ron Weasley …"

" Uhm, họ vừa mới cãi nhau" Harry nói

" Cái anh đó cũng vui tính phải không?" Luna nói, khi cả hai tụi chúng cùng bước dọc theo hành lang " Nhưng đôi khi hơi thô lỗ một tí. Em nhận thấy điều đó hồi năm ngoái"

" Uh, có lẽ" Harry nói. Luna thường có thói quen nói quá sự thật lên. Harry chưa bao giờ gặp ai như cô bé cả. "Àh, thế học kỳ vừa qua ổn chứ?"

" Oh, tất cả vẫn ổn." Luna nói " Hơi cảm thấy thiếu thiếu khi không còn hội D. A. Ginny thì rất tốt. Bạn ấy đã giúp em làm cho mấy đứa con trai không gọi em la " Loony" nữa.."

" Em muốn đi cùng với anh đến dạ hội của Slughorn tối nay không?"

Những từ này buột ra khỏi miệng Harry ngay trước khi nó có thể ngăn lại. Cứ như là nó đang nghe một giọng nói của người khác vậy

Luna ngước cặp mắt lồi nhìn Harry rất ngạc nhiên

" Dạ hội của Slughorn? Với anh?"

" Uhm.." Harry phân trần " Bọn anh có thể mời bạn theo cùng. Vì thế anh nghĩ em sẽ.. ý anh là.." Nó cố gắng giải thích một cách rõ ràng nhất "Ý anh là, đi với tư cách là một người bạn. Còn nếu em không muốn thì …"

Nó gần như hy vọng rằng Luna sẽ từ chối

" Oh không, tất nhiên là em sẽ đi - như một người bạn" Luna nói, gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết " Chưa có ai mời em đi dự tiệc bao giờ - như một người bạn. Có phải vì thế mà anh nhuộm lông mày không? Em có cần nhuộm giống anh không?"

" Không" Harry nói chắc chắn "Đó chỉ là một sai sót nhỏ. Anh sẽ nhờ Hermione biến nó lại bình thường giùm. Vậy anh sẽ gặp em tại đại sảnh đường vào 8h nhé."

"AHA!" Một giọng nói vang lên trên đầu tụi chúng khiến cả hai nhảy dựng lên. Chúng đều không nhận thấy rằng mình đang đi dưới Peeves, lúc này đang bay vòng vòng quay chùm đèn và cười nham hiểm nhìn tụi chúng

" Potty mời Loony đi dự tiệc. Potty thích Loony. Potty ttthhiíichhh Loony!"

Rồi hắn phóng đi, gào ầm ĩ rằng " Potty thích Loony"

" Này, tốt nhất là hãy im miệng đi" Harry gào với theo. Và chắc chắn rằng chẳng mấy chốc, cả toàn trường sẽ biết chuyện nó mời Luna đến dự buổi tiệc của Slughorn (^^)

" Cậu không thể chọn được một ai cả" Ron nói với cái vẻ không thể tin được vào buổi tối "Không một ai? Và cuối cùng, cậu chọn Loony Lovegood?"

"Đừng gọi bạn ấy như thế, anh Ron" Ginny nói, trong khi chặn Harry lại trên đường đi " Anh rất đúng khi chọn bạn ấy, Harry. Bạn ấy rất thú vị đó!"

Rồi cô bé tiến lên ngồi xuống cạnh Dean. Harry cảm thấy đỡ hơn một tí khi Ginny bảo việc mình chọn Luna là một điều tốt, nhưng dù sao nó vẫn chưa khoẻ hẳn khi nghĩ đến điều đó. Cách một cái bàn dài, Hermione đang ngồi một mình, ăn món thịt hầm. Harry để ý thấy Ron liếc trộm cô nàng một cái.

" Cậu có thể đến xin lỗi" Harry nói thẳng

" Cái gì, và bị một trận tấn công của con chim đó nữa?" Ron lẩm bẩm

" Thế tại sao cậu lại chọc nó chứ?"

" Tại nhỏ cười nhạo bộ ria mép của mình chứ bộ"

" Mình cũng vậy thôi, chưa thấy cái nào quái dị như cái đó bao giờ"

Nhưng Ron giả bộ không nghe thấy. Lavender vừa đến cùng với Parvati. Khi đi ngang giữa Harry và Ron, Lavender vòng tay qua cổ của Ron

" Chào Harry" Lavender nói, và cũng như Harry, cảm thấy lúng túng trước cách hành xử của hai người bạn của mình

" Chào" Harry nói " Bạn khoẻ không? Bạn vẫn ở lại Hogwarts à? Mình nghe bảo bố mẹ bạn không muốn bạn ở lại."

" Mình đã cố gắng thuyết phục họ" Parvati nói " Rằng chuyện của Katie chỉ là một vụ đùa, nhưng khi không còn gì từ.. Oh, chào Hermione!"

Parvati có vẻ vui mừng. Harry nghĩ chắc cô bé cảm thấy có lỗi khi sáng nay đã cười nhạo Hermione trong lớp Biến hình. Harry nhìn lại và trông Hermione đã vui vẻ trở lại. Gương mặt rạng rỡ hơn. Con gái đôi lúc thật lạ lùng.

" Chào Parvati!" Hermy nói, hoàn toàn phớt lờ Ron " Tối nay cậu có đến bữa dạ hội của thầy Slughorn không?"

" Không ai mời mình cả" Parvati trả lời "Mình rất muốn đi, có vẻ như rất là vui.. Còn thế cậu, cậu có đi không?"

" Uhm, mình sẽ gặp Cormac vào 8h, và tụi mình sẽ.."

Một tiếng động giống như người thợ lặn bị rút mất ống dưỡng khí, và đó chính là Ron. Hermione thì tỏ ra chả hề nghe một cái gì cả.

".. bọn mình sẽ cùng đi đến bữa tiệc"

" Cormac?" Parvati hỏi "Ý cậu là Cormac Mclaggen?"

"Ừh phải" Hermione nói giọng ngọt xớt " Người mà *gần như*.." Hermione cố gắng nhấn mạnh vào từ này " trở thành thủ môn của nhà Gryffindor

" Bồ đi chơi với anh chàng đó hả?" Parvati nhìn cô nàng mắt tròn xoe

" Uh, bạn không biết sao?" Hermione cười khúc khích

" Không!" Parvatil kêu lên, rõ ràng là rất thích thú khi biết thông tin này " Có vẻ như cậu thích mấy anh chàng hay chơi trong đội Quidditch thì phải? Đầu tiên là Krum, sau là McLaggen…"

" Mình chỉ thích những người *thực sự giỏi* Quidditch mà thôi" Hermy chỉnh, vẫn tươi cười " Thôi, gặp lại cậu sau.. Mình phải đi chuẩn bị cho bữa tiệc đây.."

Cô bé bỏ đi. Lavender và Parvati vẫn tiếp tục bàn tán và sự kiện này, cùng với tất cả những gì họ biết về Mclaggen, tất cả những gì họ đã từng đoán về Hermione. Ron trông ngây ra một cách kỳ lạ và chả nói gì cả. Harry bỏ đi trong im lặng để cân nhắc xem lũ con gái sẽ làm gì để trả đũa đây.

Khi Harry đến đại sảnh đường vào lúc 8h tối, nó nhận thấy có một số lượng bất thường con gái nơi đây. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm tức tối khi Harry đến chỗ Luna. Cô bé mặc một chiếc váy ngắn ánh bạc, có lẽ khiến cho nhiều người cảm thấy buồn cười. Nhưng dù sao đi nữa, trông cô bé cũng khá ổn. Harry cảm thấy nhẹ nhõm vì cô bé đã cởi bỏ đôi bông tai củ cải, cái dây chuyền màu vàng bơ và cặp kính đồ sộ ra.

"Hi," Harry chào " Chúng ta đi chứ?"

" Uh được thôi" Cô bé đáp vui vẻ " Thế buổi tiệc đó ở đâu?"

" Văn phòng của Slughorn" Harry trả lời, dắt cô bé đi lên cầu thang cẩm thạch, thoát khỏi những cái nhìn chằm chằm và tiếng xì xào " Em có nghe rằng, hình như có ma cà rồng xuất hiện không?"

" Rufus Grimgeous?" Luna hỏi

" Anh - Hả?" Harry lúng túng "Ý em là bộ trưởng bộ pháp thuật?"

" Phải, ông ta là một con ma cà rồng" Luna nói một cách nghiêm chỉnh " Bố em đã viết một bài báo dài về chuyện đó khi ông ta lên cầm quyền thay cho Cornelius Fudge, nhưng ông ấy bị cấm không xuất bản bởi ai đó trong Bộ. Tất nhiên, đâu ai muốn sự thật đó được phơi bày ra ánh sáng!"

Harry, người không tin lắm vào chuyện Rufus Grimgeour là ma cà rồng, cũng là người biết rằng những gì cha Luna nói hầu hết là sự thật, không trả lời. Chả mấy chốc, chúng đã tới gần văn phòng Slughorn và tiếng cười, nhạc tiếng nói chuyện mỗi lúc một to dần theo từng bước chân chúng đi

Không biết là có phải chúng được xây dựng như thế, hay tại thầy Slughorn đã sử dụng ma thuật để tạo ra chúng, nhưng văn phòng của thầy trông to hơn phòng của các giáo viên khác. Trần nhà và tường được treo đầy ngọc xanh, đỏ, vàng để mà trông có vẻ như mọi người đang ở trong một cái lều rộng mênh mông vậy. Căn phòng rất đông người và ngột ngạt, ngập trong những ánh đèn đỏ được chiếu bởi một cái đèn trang tri lớn treo ở giữa trần nhà với những đôi cánh thiệt đang ve vẫy, mỗi cánh lại chiếu nhiều ánh sáng. Giọng hát cất lên với tiếng đệm đàn Mandolin từ một góc phòng xa.

" Harry, con trai của ta!" Slughorn chào đón niềm nở ngay vừa khi Harry và Luna bước vào " Vào đi, vào đi, có nhiều người ta muốn con gặp lắm"

Slughorn mang một cái mũ nhung kết tua trên đầu cho hợp bộ với cái quần quách xì ngầu khói thuốc. Thầy nằm chặt bàn tay của nó như thể nó sắp biến mất tới nơi, lôi tuồn tuột nó vào trong bữa tiệc, Harry chỉ kịp nắm tay Luna, kéo cô bé theo cùng.

" Harry, rất hân hạnh được giới thiệu với con Eldred Worple, một người bạn thời sinh viên của ta. Tác giả của quyển: " Em tôi: Cuộc sống giữa ma cà rồng" - và tất nhiên, đây là em lão ấy, Sanguini

Worple là một người đàn ông nhỏ con, tròn lẳn đeo kính, bắt tay Harry một cách nồng nhiệt. Ma cà rồng Sanguini là một người cao to, với những vết thâm quầng quanh mắt, chỉ đơn giản là gật đầu chào. Trông ông ta có vẻ chán nản. Rất nhiều cô gái đứng gần ông nhìn tò mò và thích thú.

" Harry Potter, chú rất hân hạnh" Worple nói, cặp kính cận ngang bằng với mặt Harry " Chú đã nói chuyện với giáo sư Slughorn vào ngày trước, về vấn đề lý lịch nào của Harry Potter mà tất cả chúng ta đều trông đợi trước?"

"Er" Harry nói "chú là?"

" Chỉ vừa phải như Horace mô tả" ông nói " nhưng nghiêm túc" giọng điệu ông thay đổi, mang tính thực tiễn " Chú sẽ rất hân hạnh được viết nó. Mọi người thèm khát được biết thêm về con, thèm khát hiểu không? Nếu con dành cho chú một vài cuộc phỏng vấn, về ba hay bốn lĩnh vực nào đó, tại sao không chứ, chúng ta sẽ hoàn thành quyển sách trong vòng vài tháng. Điều này ảnh hưởng rất nhỏ đến con. Chú đảm bảo với con, hỏi Sanguini xem nó có đúng sự thật không. Sanguini, ở lại đây!" Worple gào lên. Vì Sanguini đang tiến đến một nhóm nữ sinh gần đó với vẻ háo ăn nhá lên trong mắt. " Chả nướng đây!" Worple nói, cầm lấy một cây của một người lùn phục vụ đi ngang qua cho Sanguini trước khi để mắt lại đến Harry " Cậu bé của ta, tưởng tượng đến số tiền kiếm được, con không có lý do gì.."

" Con hoàn toàn không hưng thú với chuyện đó" Harry khẳng định chắc chắn " con vừa thấy một người bạn của con, xin lỗi" Harry kéo Luna chạy vào đám đông, Worple chỉ con biết đứng nhìn mái tóc bờm xờm của nó biến mất vào giữa cái gì trông như là ban nhạc Chị em quái dị.

" Hermione! Hermione!"

" Harry! Cậu đây rồi. Lạy chúa! Hi, Luna!"

" Có chuyện gì với cậu vây?" Harry hỏi vì trông Hermione bơ phờ như thể vừa thoát từ một cái bẫy nào đó của quỷ vậy

" Oh, mình mới trốn đi, ý mình là, bỏ rơi Cormac" Cô nói " dưới bụi tầm gửi" Cô bé giải thích khi thấy Harry nhìn mình khó hiểu

" Mình cứ tưởng cậu chọn đi với hắn" Harry thắc mắc " Tên đó toàn khích bác Ron" Hermione nói giận dữ " Mình cũng có cân nhắc về Zacharias Smith, nhưng mình nghĩ, nói chung.."

" Cậu để ý Smith?" Harry hỏi, ngạc nhiên

" Uhm, phải, ước gì hồi đó mình chọn anh ta. McLaggen thì coi Grawp nhưng một kẻ quý phái. Đi theo hướng này, tụi mình có thể thấy ảnh đó, ảnh rất cao…" Ba đứa tụi chúng thay đổi hướng đi, kịp chụp lấy cho mình một ly mật ong, và quá muộn để nhận ra giáo sư Trelawney đang đứng đó một mình

" Chào cô" Luna chào lịch sự

" Ah, chào con" giáo sư nhìn cô bé với đôi chút khó khăn để nhận ra. Harry ngửi thấy mùi ruợu " Lâu nay ta không thấy con đến lớp thì phải?"

" Con học với thầy Firenze năm nay" Luna trả lời

" Oh, tất nhiên" bà Trelawney cười say xỉn " hay Dobbin, như ta thường gọi về hắn. Các con có thể nghĩ, hoặc không nghĩ, rằng ta trở về trường trong khi Dumbledore đã có lão ngựa đó. Nhưng không.. giờ chúng ta còn phải san sẻ lớp học. Đó là một điều sỉ nhục, một điều sỉ nhục, mấy con có biết không …" Giáo sư Trelawney trông có vẻ chuếnh choáng khi nhận ra Harry

Bỏ mặc sự giận dữ của bà về Firenze, Harry tiến lại gần Hermione, thì thầm " làm chuyện khác đi. Cậu có định nói với Ron về chuyện cậu với tên thủ môn thử đó.?

Hermione nhướng mày " Cậu nghĩ mình đã hết giận rồi ư?"

Harry nhìn cô bé " Nhưng nếu cậu có thể hạ mình mời McLaggen.."

" Có sự khác biệt ở đây" Hermione nói đầy tự trọng " Và mình không hề có ý định sẽ kể hay không kể cho Ron nghe chuyên mình với tên thủ môn thử đó"

" Tốt thôi" Harry tức giận " Giờ cậu ta đang thất vọng, thể nào tụi mình cũng thua trong trận đấu tới-"

" Quidditch!" Hermione nói với vẻ giận dữ "Đó là tất cả những gì bọn con trai quan tâm sao? McLaggen đã không thèm hỏi đến một câu đơn giản về bản thân mình, không, mình chỉ được học một bài về Hàng-trăm-cú-đỡ-bóng-ngoạn-mục-của-Mglaggen-Cormac, hắn không ngừng nói kể từ khi -- Oh không, hắn ta đến kìa!" Cô bé chạy nhanh đến nỗi tưởng như cô chưa hề đứng đây. Một thoáng trước, cô còn ở đây nhưng phút chốc cô đã ép mình lẩn mất vào giữa hai phù thuỷ khác.

" Có thấy Hermione đâu không?" McLaggen hỏi, đến chậm hơn một phút

" Không" Harry trả lời và nhanh chóng quay về mẫu đối thoại của Luna, nhỡ mất một vài đoạn nói chuyện

" Harry Potter" Giáo sư Trelawney gọi bằng giọng trầm run run

" Chào cô" Harry chào, không mấy hứng khởi lắm

" Con trai của ta" Bà ta thì thầm " Những tin đồn! Những câu chuyện! " Kẻ được chọn"! Oh tất nhiên, ta đã được nghe nhiều về điều đó.. Những điềm này không bao giờ tốt con ạ. Vậy tại sao con không quay về lớp tiên tri nhỉ? Môn nay cần thiết cho tất cả mọi người.."

" Ah Sybill, tôi nghĩ là mộn học nào cũng quan trọng cả." Giáo sư Slughorn xuất hiện về một góc nào đó, mặt đỏ kè, nói sang sảng. Cái mũ của ông hơi lệch sang một bênh, một tay cầm một ly rượu mật ong, tay kia cầm một cái bánh kẹp thịt " Nhưng tôi không nghĩ là chúng ta biết rõ về mấy loại thuốc độc đâu" ông nói, nhìn Harry với vẻ thích thú qua cặp mắt đỏ kè " Thuộc khả năng bẩm sinh, con biết đó, giống như mẹ con. Ta đã từng dạy một ít với cái khả năng này. Tôi nói với bà là.. ngay cả Severus.." Và thật kinh khủng cho Harry, thầy Slughorn đưa một cánh tay và có vẻ như vẫy gọi giáo sư Snape về hướng họ "Đừng trốn tránh, đến đây gia nhập với tụi tui đi!" Slughorn nấc lên hạnh phúc " Tôi vừa mới nói về bài viết Độc dược cao cấp của Harry. Nhưng việc đó giao cho thầy đi, dẫu sao, thầy cũng đã dạy chúng 5 năm"

Trông đầy nguy hiểm, với một cánh tay của thầy Slughorn vòng qua vai, Snape nhìn nó qua cái mũi khoằm và cặp mắt đen ti hí. " Hài hước thật. Nhưng em chả hề có ấn tượng là mình đã từng dạy Harry Potter cả."

"Well, uh, đó là một năng lực tự nhiên" Slughorn la lên " Hãy xem cậu ta làm gì với bài đầu tiên, Kéo lại sự sống - chưa bao giờ có học sinh nào hoàn thành xuất sắc bài này trong lần thử đầu tiên.. Ta nghĩ là ngoại trừ cậu, Severus-"

" Vậy sao?" Snape nói, vẫn nhìn chằm chằm vào Harry, lúc này đang cảm thấy rất bất an. Điều cuối cùng mà cậu hy vọng chỉ là thầy Snape sẽ bị cuốn hút nói về đề tài về tài năng vụt tắt của mình trong lĩnh vực độc dược

" Con đang theo học những môn nào vậy?" Slughorn hỏi

"Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Bùa chú, Biến hình,.."

"Đó là tất cả những môn học cần thiết, tất nhiên, cho một Auror" Snape cười chế nhạo

" Yeah, đó là nhưng môn con thích học, thưa thầy" Harry bướng bỉnh

" Và một người tuyệt vời con sẽ trở thành luôn!" Slughorn nói oang oang

"Con không nghĩ anh là một Auror đâu, Harry" Luna nói thình lình. Mọi người nhìn vào cô bé " Những Aurors là một phần của âm mưu Rotfang. (?) Con nghĩ là mọi người đều biết điều đó. Bọn họ đang mưu tính lật đổ bộ trưởng bộ pháp thuật bằng cách kết hợp giữa Ma thuật hắc ám và bệnh chảy gôm

Harry gần như nuốt ngược nửa miếng thit bò lên mũi khi nó phá ra cười. Thật sáng suốt khi mời Luna đi với mình. Nhưng hiện lên trong cái cốc của nó, lúc này nó đang ho sặc sụa nhưng vẫn còn cười, một thứ đáng để Harry cảnh giác hơn. Draco Malfoy đang bị xách tai kéo thẳng về phía tụi nó bởi Argus Filch

" Thưa giáo sư Slughorn" Filch thở khò khè, xương hàm mặt xưng xỉa lên và nhá lên ánh nhìn độc ác trong căp mắt lồi của hắn " Tôi phát hiện thằng bé này đang trốn ở hành lang dưới. Nó bảo là mình đã được mời nhưng đã tới trễ. Vậy, ông có mời thằng nhỏ xấc láo này không?"

Malfoy giằng ra khỏi tay thầy Filch, giọng điên tiết "Được rồi, con không được mời!" nó nói giận dữ " Con đang cố gắng đột nhập vào đó, được chưa?"

" Tất nhiên là ta không rồi" Filch trả lời, trên mặt hiện rõ sự đắc thắng " Mày đang gặp rắc rối đó, nhóc! Chẳng phải thầy hiệu trưởng đã nói không ai được phép đi lảng vảng vào ban đêm phải không?"

" Uh phải rồi, Argus, phải rồi" Slughorn nói, "Hôm nay là giáng sinh phải không? Và muốn đến tham gia bữa tiệc cũng không phải là một cái tội. Chỉ lần này thôi, chúng ta sẽ không trừng phạt. Draco, con có thể ở lại- "

Sự thất vọng não nề tất nhiên hiện lên trên khuôn mặt lão Filch. Nhưng tại sao? Harry tự hỏi, so với lão, có vẻ như Malfoy cũng không có gì vui vẻ hơn. Và tại sao thầy Snape nhìn Malfoy với ánh nhìn như thể có cái gì đó giận dữ và.. liệu có thể không?.. một chút sợ hãi nữa. Nhưng trước khi Harry có thể đoán định được điều gì, thì Filch đã quay lưng bỏ đi, miệng lầm bầm chửi rủa. Malfoy thì vẽ nên khuôn mặt với nụ cười khả ái nhất có thể để cảm ơn sự khoan hồng của thầy Slughorn, và thầy Snape lại quay trở về với khuôn mặt lạnh lùng cố hữu.

" Oh, không có gì đâu, không có gì đâu" Slughorn từ chối lời cảm ơn của Malfoy " Ta từng biết cha con mà, và sau từng ấy chuyện.."

" Vâng, ông ấy rất ca ngợi thầy, thưa thầy" Malfoy nói nhanh chóng " Rằng thầy là một trong những người chế tạo độc dược giỏi nhất"

Harry nhìn chằm chằm vào Malfoy. Đó không phải là mục đích của nó. Harry từng thấy nó nịnh bợ thầy Snape nhiều lần rồi. Và thật sự là lần này, Malfoy làm điều đó, với cái vẻ như muốn bệnh. Đây cũng là lần đầu tiên Harry thấy hình như Malfoy già trước tuổi. Nó đã không nhận ra đã có nhiều vết thâm quầng hơn quanh mắt và nước da xanh xao nhợt nhạt của hắn.

" Thầy muốn nói chuyện với con, Draco" thầy Snape cắt ngang đột ngột.

" Severus.." Slughorn nói, nấc lên lần nữa " Hôm nay là giáng sinh, đừng quá nghiêm khắc.."

" Em là Chủ nhiệm nhà của nó, và em sẽ quyết định sẽ xử như thế nào" Snape nói cộc lốc "Đi theo ta, Draco"

Họ bỏ đi, Snape dẫn đường. Trông Malfoy có vẻ bực bội. Harry đứng đó phân vân trong một thoáng, rồi bảo " Anh sẽ quay về sau một lát, Luna - er- nhà vệ sinh.."

"Được thôi" Cô bé nói vui vẻ. Nó nghĩ là nó đã nghe - khi nó đang lao vào đám đông, Luna đang tiếp tục nói về âm mưu Fotfang với giáo sư Trelawney, có vẻ như rất hứng thú với đề tài đó. Thật dễ dàng để thoát khỏi đám đông, lấy cái áo tàng hình và choàng lên người bởi lẽ các hành lang lúc đó rất vắng người. Nhưng điều khó khăn hơn là nó phải tìm ra Snape và Malfoy. Harry chạy dọc theo hành lang. Tiếng chân của nó được lẩn đi trong tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ầm ĩ ở văn phòng thầy Slughorn đằng sau nó. Có thể thầy Snape đã dẫn Malfoy đến văn phòng của thầy ở dưới hầm. Hoặc là thầy đã dẫn nó về phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Harry ép tai mình vào tất cả các căn phòng nó chạy qua trong hành lang, và nhảy dựng lên khi ép tai mình vào lỗ khoá của một căn phòng cuối hành làng và nghe thấy tiếng nói chuyện

".. không được tạo ra lỗi lầm nào hết, Draco, nếu không ngươi sẽ bị đuổi.."

" Con chả làm gì với nó là được chứ gì?"

" Ta hy vong là ngươi đang nói sự thật. Bởi vì chúng đều thật vụng về và ngu ngốc. Ngươi có thể đang bị nghi ngờ với nó trên tay"

" Ai nghi ngờ con chứ?" Malfoy nói giận dữ " Lần cuối cùng, con đã không làm nó, okay? Cái mụ Bell đó chắc hẳn đã có kẻ thù nào đó mà chúng ta không biết - đừng nhìn con như thế! Con biết mình đang làm gì Con không phải kẻ đần. Và nếu nó không làm được, con sẽ dừng thầy lại!"

Một khoảng dừng lại và thầy Snape nói chậm rãi: " - ah, ta hiểu rồi, dì Bellatrix đã dạy ngươi phép Occlumency. Ta tự hỏi người đang cố gắng giấu giếm cái quái gì với chủ nhân vậy, Draco?"

" Tôi không muốn giấu chủ nhân một cái gì hết, Tôi chỉ không muốn người nhúng tay vào" Harry cố gắng áp sát tai vào cái lỗ khoá.. Điều gì đã khiến Malfoy ăn nói như thế với thầy Snape, người mà hắn luôn kính trọng, yêu quý?

" Vậy là vì thế ngươi tránh ta trong học kỳ này? Ngươi sợ sự cản trở của ta? Người có nhận thấy rằng, chưa từng có ai không thể không đến văn phòng của ta khi ta ra lệnh như thế không, Draco?"

"Đừng hòng giam lỏng tôi! ưng thì ông cứ đi mà báo với lão Dumbledore!" Malfoy nói giọng giễu cợt

Lại một khoản lặng khác. Sau đó, thầy Snape nói: " Ngươi nên biết rằng ta hoàn toàn không muốn làm những điều trên"

" Tốt nhất là ông đừng yêu cầu tôi đến văn phòng của ông nữa"

" Nghe này" Snape nói, giọng của hắn quá nhỏ đến nỗi Harry phải căng tai, ép mạnh vào ổ khoá để mà nghe " Ta đang cố gắng giúp ngươi. Ta đã hưa với mẹ ngươi là ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta đã ếm lời nguyền bất diệt lên ngươi, Draco-"

" Và rồi ông sẽ phải phá bỏ nó, tại tôi không cần sự bảo vệ của ông! Đây là công việc của tôi, Người giao cho tôi và tôi làm nó. Tôi đã có kế hoạch và nó đang đi vào làm việc, có lẽ sẽ tốn thời gian hơn tôi nghĩ một chút"

" Kế hoạch đó là gì?"

"Đó không phải là chuyện của thầy!"

" Nếu con nói ra điều gì con muốn làm, thầy có thể giúp con.."

" Tôi đã có đủ sự giúp đỡ tôi cần rồi, cảm ơn, nhưng tôi không đơn độc!"

" Các ngươi chắc chắn đang hoàn toàn đơn độc, một điều thật ngu ngốc, đi dạo trên các hành lang mà không thèm ngó nghiêng hay nhìn về đằng sau, đó sẽ là những lỗi lầm tệ hại nhất.."

" Con muốn Crabbe và Goyle tham gia với con nếu thầy không giam lỏng chúng!"

" Giữ mồm giữ miệng lại!" Snape quạt vì Malfoy đã rít lên quá to " Nếu bạn nhà ngươi muốn vượt qua kỳ thi Chứng chỉ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám OWL trong thời gian tới, thì tốt hơn hết chúng nên chăm chỉ học hơn là những gì chúng làm bây giờ"

"Điều đó thì có quan trọng gì?" Malfoy nói " Phòng chống nghệ thuật hắc ám? Thật là một trò hề - hành động? Như bất cứ ai trong chúng ta cũng cần sự bảo vệ khỏi phép thuật hắc ám - "

"Đó là một yếu tố quan trọng để thành công, Draco!" Snape nói " Ngươi nghĩ ta sẽ có thể ở đâu nếu ta không biết cách hành động trong suốt mấy năm qua? Này, nghe thầy đi, con đang quá thiếu cảnh giác đấy. Hãy đi bộ phạt suốt tối nay, lấy lại bình tĩnh và thử hỏi xem liệu có nên đặt niềm tin ở hai thăng Grabbe và Goyle đó không- "

" Bọn chúng không phải là những kẻ duy nhất, còn nhiều người khác ở bên con, tốt hơn nhiều"

" Thế tại sao lại không tin tưởng thầy, thầy có thể-"

" Tôi biết ông có ý định gì rồi! ông muốn cướp công của tôi!"

Một khoảng lặng. sau đó Snape nói lạnh lùng " Ngươi đang xử xự như một đứa trẻ. Ta hiểu rằng việc cha ngươi bị bắt và tống giam ảnh hưởng đến ngươi nhiều, nhưng-"

Harry bỗng nhiên cảnh giác. Nó nghe tiếng bước chân của Malfoy quay đi, lao ra ngay khi cửa vừa đạp mở. Malfoy chạy những bước dài trên hành lang, băng qua văn phòng của thầy Slughorn, vòng qua góc tường đằng xa và biến dạng. Cố gắng thở nhè nhẹ, Harry né mình sang một bên khi thầy Snape bước ra ngoài chậm rãi. Khuôn mặt vẫn lạnh băng, ông trở về bữa tiệc. Chỉ còn Harry ở lại đó, dưới chiếc áo tàng hình, đầu óc rối bời những suy nghĩ nảy sinh trong đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom