Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Chương 37: BẮT ĐẦU
Mất cả tháng sau, khi tưởng lại, Harry cũng chỉ nhớ được những ký ức lụn vụn của những ngày tiếp theo sau đêm đó. Hình như ký ức nó đã bão hòa, không thể tiếp nhận thêm được nữa. Những hồi ức của nó hết sức đau đớn. Nhưng có lẽ tệ nhất là chuyện gặp gỡ gia đình Diggory diễn ra vào sáng hôm sau.
Họ không trách Harry về những gì đã xảy ra; ngược lại, cả hai ông bà Diggory đều cám ơn nó đã đem xác của Cerdic về cho họ. Ông Diggory thổn thức khóc gần suốt cuộc nói chuyện. Nỗi đau buồn của bà Diggory thì dường như đã khiến bà cạn ráo cả nước mắt.
Khi Harry kể cho bà nghe Cerdic đã chết như thế nào, bà nói:
“Vậy là nó bị đau đớn ít thôi. Và nói cho cùng, anh Amos à… con nó chết ngay sau khi chiến thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Chắc là con nó vui lắm.”
Khi họ đứng dậy, bà Diggory cúi xuống nhìn Harry và nói:
“Bây giờ con hãy chăm sóc lấy con nha.”
Harry nắm cái bao đựng vàng để trên cái bàn cạnh giường. Nó thì thầm với bà Diggory:
“bác cầm lấy cái này. Lẽ ra nó là của anh Cerdic. Anh ấy đến đó trước tiên, bác hãy cầm lấy giùm…”
Nhưng bà Diggory lùi lại:
“Ồ không, đó là của cháu mà, cháu ạ. Bác không thể… cháu hãy giữ lấy.”
Harry đã trở về tháp Gryffindor vào buổi tối hôm sau. Dựa vào những gì Hermione và Ron kể cho nó, thì cụ Dumbledore đã nói chuyện với cả trường vào buổi sáng hôm đó trong buổi điểm tâm. Cụ chỉ yêu cầu mọi người hãy để Harry yên, đừng ai chất vấn hỏi han gì Harry, đừng ép buộc nó kể lại những gì đã xảy ra trong mê lộ. Harry nhận thấy hầu hết mọi người đều né tránh nó trong hành lang, tránh cả nhìn vào mắt nó. Một số che miệng thì thầm khi nó đi ngang qua. Nó đoán rằng nhiều đứa trong đám đó đã tin vào bài báo của bà Rita Skeeter về việc nó bị rối loạn tinh thần và có khả năng nguy hiểm như thế nào. Có lẽ tụi nó đang thêu dệt giả thuyết về cái chết của Cerdic. Harry thấy nó không bận tâm lắm đến chuyện đó. Nó thích nhất là khi nó với Ron và Hermione cùng trò chuyện về những thứ khác, hay những lúc Ron và Hermione cùng đánh cờ và để Harry ngồi lặng lẽ một mình. Harry cảm thấy như thể cả ba đứa tụi nó đã đạt tới một sự cảm thông mà tụi nó không cần phải nói ra thành lời; rằng mỗi đứa đang chờ đợi một dấu hiệu hay một đôi lời của cái gì đó đang diễn ra bên ngoài trường Hogwarts … và cho đến khi tụi nó biết được điều gì chắc chắn, thì trong lúc này, những suy đoán linh tinh về những gì có thể xảy ra chỉ là thừa. Lần duy nhất mà tụi nó nói tới đề tài hồi sinh của Voldemort và khi Ron nói với Harry về cuộc gặp gỡ giữa bà Weasley với cụ Dumbledore trước khi bà trở về nhà, Ron nói:
“Má đến hỏi thầy Dumbledore xin phép cho bồ đến thẳng nhà mình trong kỳ nghỉ hè này. Nhưng thầy Dumbledore muốn bồ trở về với gia đình Dursley, ít nhất là lúc đầu.”
Harry hỏi:
“Tại sao?”
Ron lắc đầu một cách bí ẩn:
“Má nói thầy Dumbledore có lý của thầy. Mình nghĩ tụi mình cũng phải tin thầy thôi, đúng không?”
Ngoài Ron và Hermione ra thì người duy nhất mà Harry cảm thấy có thể nói chuyện được là lão Hagrid. Bởi vì không còn thầy giáo dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa, tụi nó rảnh vào giờ học môn này. Tụi nó bèn đi xuống thăm lão Hagrid trong căn chòi của lão vào một buổi chiều thứ Năm trống tiết. Đó là một ngày đầy nắng rực rỡ; con chó Fang nhào ra khỏi cánh cửa mở khi tụi nó đến gần, sủa inh ỏi và vẫy đuôi mừng như điên. Lão Hagrid đi tới cửa, gọi ra:
“Ai đó? Cháu Harry!”
Lão sải bước tới gặp tụi nó, ôm chầm Harry chỉ bằng một cánh tay, vuốt tóc nó và nói:
“Gặp cháu bác mừng quá. Được gặp cháu thiệt là hay.”
Bước vào căn chòi của lão Hagrid, tụi nó thấy hai cái tách bự bằng cái xô và hai cái đĩa để trên bàn gỗ đặt phía trước lò sưởi.
Lão Hagrid nói:
“Bác vừa mới uống trà với bà Olympe. Bà ấy vừa mới ra về.”
Ron tò mò hỏi:
“Là ai vậy hả bác?”
Lão Hagrid nói:
“Dĩ nhiên là bà Maxime!”
Ron nói:
“Vậy là hai bác đã huề rồi hả?”
Lão Hagrid nói giọng mơ màng:
“Hổng biết tụi bây đang nói chuyện gì đây?”
Lão đi lấy thêm tách ở trong ngăn kéo ra. Sau khi lão đã pha trà xong và bưng cái đĩa bánh tây chai cứng mời giáp vòng tụi nó, lão ngồi trở xuống cái ghế của mình và dò xét kỹ lưỡng Harry bằng đôi mắt đen nhánh. Lão hỏi giọng ồm ồm:
“Con vẫn khỏe chứ hả?”
Harry nói:
“Dạ.”
Lão Hagrid nói:
“Không, con đâu có khỏe. Dĩ nhiên là con không được khỏe. Nhưng mà rồi con sẽ khỏe lại thôi.”
Harry không nói gì cả. Lão Hagrid lại nói:
“Bác đã biết trước rằng hắn sẽ trở lại mà.”
Harry, Ron và Hermione ngước nhìn lão Hagrid sửng sốt. Lão Hagrid nói tiếp:
“Bác đã biết từ lâu rồi Harry à. Biết là hắn vẫn còn ngoài kia, đang câu giờ. Chuyện hắn hồi sinh tất phải xảy ra. Chà, bây giờ thì nó đã xảy ra, chúng ta sẽ chỉ còn cách giải quyết chuyện đó thôi. Chúng ta sẽ phải đánh thôi, có lẽ có thể ngăn chặn hắn trước khi hắn dành được ưu thế. Dù sao thì đó cũng là kế hoạch của cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore thiệt là một con người vĩ đại. Chừng nào mà chúng ta còn có cụ bên cạnh, chúng ta không cần phải lo lắng nhiều quá.”
Lão Hagrid nhướn đôi mày rậm rì lên khi thấy cái vẻ không tin tưởng lắm trên gương mặt tụi nhỏ. Lão lại nói:
“Mà lo lắng về chuyện đó cũng chẳng được tích sự gì. Cái gì phải xảy ra sẽ xảy ra, và khi nó xảy ra thì chúng ta sẽ đối phó thôi. Cụ Dumbledore đã kể cho bác nghe những gì cháu đã làm, Harry à.”
Bộ ngực của lão Hagrid phồng lên tự hào khi lão nhìn Harry.
“Con đã làm được nhiều điều như ba của con cũng sẽ làm trong trường hợp tương tự, và bác không thể kiếm ra lời khen nào hay hơn để ca ngợi con về chuyện đó.”
Harry mỉm cười với lão Hagrid. Đó là lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày liền, Harry mới mỉm được một nụ cười. Nó hỏi:
“Bác Hagrid à, thầy Dumbledore bảo bác làm gì? Thầy phái giáo sư McGonagall đến mời bác và bà Maxime đến gặp thầy… vào cái đêm đó.”
Lão Hagrid nói:
“Cụ giao cho bác một việc làm nhỏ vào mùa hè. Nhưng mà chuyện bí mật à nghen. Bác không được phép kể cho ai nghe chuyện đó hết, kể cả với các cháu. Bà Olympe, tức là bà Maxime ấy, có thể sẽ đến làm chung với bác. Bác tin là bả sẽ đến cùng bác. Tin là bác đã thuyết phục được bà ấy.”
“Chuyện đó có dính dáng gì tới Voldemort không?”
Lão Hagrid nhăn mặt khi nghe cái tên. Lão nói một cách mơ hồ:
“Có thể… Ờ… có ai muốn đi theo bác thăm con Quái tôm Đuôi nổ cuối cùng không?”
Nhưng rồi nhìn thấy vẻ mặt tụi nhỏ, lão vội vàng nói thêm:
“Bác chỉ đùa thôi… đùa thôi mà…”
Trong phòng ngủ ký túc xá vào cái đêm trước ngày nó trở về ngôi nhà ở đường Privet Drive, Harry đã sắp xếp hành lý vô rương với một trái tim nặng chịch. Nó sợ bữa tiệc chia tay, bữa tiệc thường biến thành tiệc tùng linh đình khi người chiến thắng chức vô địch Liên Nhà được thông báo. Từ khi Harry rời khỏi bệnh thất, nó đã tránh mặt trong Đại sảnh đường vào lúc đông đúc học sinh, chỉ chờ khi Đại Sảnh đường gần như trống vắng, nó mới vào ăn, để tránh những cái nhìn chòng chọc của những học sinh khác.
Khi Harry, Ron và Hermione đi vào Đại sảnh đường, tụi nó nhìn thấy ngay lập tức không có sự trang trí nào hết, Đại sảnh đường thường được trang trí bằng màu sắc của những lá cờ của Nhà nào giành được chức vô địch Liên nhà vào buổi tiệc chia tay mãn khóa. Tuy nhiên đêm nay chỉ có màu đen phủ lên bức tường đằng sau bàn ăn của các giáo sư. Harry biết ngay tức thì rằng đó là một biểu hiện lòng tưởng niệm Cerdic.
Thầy Moody Mắt-Điên thiệt bây giờ ngồi trên bàn giáo sư, có lại đầy đủ cái chân gỗ và con mắt phép. Ông cực kỳ bồn chồn, và cứ giật bắn người lên mỗi khi có người nói chuyện với ông. Harry không thể trách ông được; nỗi sợ hãi bị tấn công của ông Moody đã bị tăng lên rất nhiều lần trong suốt mười tháng bị cầm tù trong cái rương của chính mình. Cái ghế của ông Karkaroff thì bỏ trống. Khi Harry ngồi chung với những học sinh Gryffindor khác, nó tự hỏi giờ đây ông Karkaroff ở đâu, không biết Voldemort đã bắt được ông ta chưa.
Bà Maxime vẫn còn ngồi đó. Bà đang ở bên cạnh lão Hagrid. Hai người nói chuyện rù rì với nhau. Dọc theo cái bàn ở phía đằng xa kia là thầy Snape ngồi bên cạnh giáo sư McGonagall. Con mắt của thầy liếc qua Harry một thoáng khi Harry nhìn lên thầy. Vẻ mặt của thầy thật khó mà đoán được. Trông mặt thầy vừa có vẻ chua chát vừa khó chịu như trước đây. Harry tiếp tục quan sát thầy khá lâu sau khi thầy Snape đã nhìn đi chỗ khác. Không biết thầy Snape đã làm công tác gì theo lệnh của cụ Dumbledore vào cái đêm mà Voldemort hồi sinh? Và tại sao… tại sao… cụ Dumbledore lại rin rằng thầy Snape thiệt tình đứng chung phe với họ? Cụ Dumbledore từng nói trong cái chậu Tưởng ký của cụ rằng thầy Snape từng là gián điệp của họ. Thầy Snape đã từng do thám Voldemort “với nỗi hiểm nguy cá nhân lớn lao”. Không biết thầy có chịu nhận làm công việc đó không, biết đâu ổng chưa từng thực sự về phe với cụ Dumbledore thì sao? Như lâu nay ổng giả bộ như vậy, mà chỉ là kế sách câu giờ, như chính Voldemort vậy…
Dòng suy diễn của Harry chấm dứt khi cụ Dumbledore đứng dậy ở phía bàn giáo viên. Đại sảnh đường trở nên yên lặng, mặc dù bữa nay nó cũng đã không được ồn ào như mọi khi vào những bữa tiệc chia tay mãn khóa. Cụ Dumbledore nhìn quanh đám học trò rồi nói:
“Kết thúc một năm học nữa.”
Cụ dừng lại, đôi mắt cụ hướng về dãy bàn nhà Hufflepuff. Dãy bàn này vốn đã âm thầm hơn hết trước cả lúc cụ Dumbledore đứng dậy, và bây giờ ở đó chỉ là những gương mặt buồn bã nhất và nhợt nhạt nhất trong Sảnh đường. Cụ Dumbledore nói:
“Đêm nay thầy có nhiều điều muốn nói với tất cả các con, nhưng trước tiên thầy phải ghi nhận sự mất mát của một con người rất tốt đẹp, một người lẽ ra đang ngồi đây.”
Cụ ra dấu về phía dãy bàn nhà Hufflepuff, nói tiếp:
“Lẽ ra người đó đang cùng hưởng phúc bữa tiệc này với ta. Tôi muốn tất cả mọi người hãy cùng đứng lên, cùng nâng ly của mình lên, và uống vì Cerdic Diggory.”
Tất cả mọi người đều làm theo lời cụ Dumbledore ; những băng ghế bị đẩy kêu kèn kẹt khi tất cả mọi người trong Đại sảnh đường cùng đứng dậy, cùng nâng ly và cùng cất lên tiếng hô trầm vang vọng: “Cerdic Diggory.”
Harry liếc nhìn thấy Cho trong đám đông, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má cô bé. Harry cúi gằm mặt nhìn xuống cái bàn khi tất cả mọi người cùng ngồi xuống. Cụ Dumbledore tiếp tục nói:
“Cerdic là một con người thể hiện nhiều phẩm chất nổi bật của nhà Hufflepuff, là một người bạn tốt và trung thành, một học sinh chuyên cần, coi trọng sự công bằng. Cái chết của Cerdic ảnh hưởng tới tất cả chúng ta cho dù các con có quen biết Cerdic hay không. Vì vậy thầy nghĩ rằng các con có quyền biết chính xác câu chuyện xảy ra thế nào.”
Harry ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm cụ Dumbledore. Cụ nói:
“Cerdic Diggory đã bị chúa tể Voldemort ám sát.”
Tiếng rì rầm hoảng loạn vang khắp Đại sảnh đường. Mọi người chăm chú nhìn cụ Dumbledore trong nỗi hãi hùng và không thể tin được. Cụ Dumbledore tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh khi nhìn đám học trò rì rầm cho đến lúc chúng yên lặng. Cụ nói tiếp:
“Bộ Pháp Thuật không muốn cho tôi nói với các trò điều này. Có thể một số phụ huynh của các trò sẽ kinh hoảng khi tôi nói ra sự thật… Hoặc là bởi vì họ sẽ không tin rằng Chúa tể Hắc ám Voldemort đã trở lại, hoặc bởi vì họ nghĩ các con còn quá nhỏ, không nên nói cho các con biết. Tuy nhiên, thầy tin là sự thật thì nói chung tốt hơn là sự dối trá, và bất cứ nỗ lực nào để giả bộ làm cho cái chết của Cerdic chẳng qua là một tai nạn rủi ro, hay là một thứ sai lầm ngớ ngẩn của chính Cerdic, đều làm tổn thương lòng tưởng nhớ đến trò ấy.”
Kinh hoàng và hoảng sợ, mọi gương mặt trong Đại sảnh đường giờ đây đều hướng về phía cụ Dumbledore … Harry nhìn thấy Draco Malfoy đang thì thầm cái gì đó với Crabbe và Goyle phía dãy bàn Slytherin. Harry cảm thấy một cục giận nóng hổi cồn cào trong bao tử. Nó ép mình nhìn lại phía cụ Dumbledore. Cụ vẫn đang nói tiếp:
“Có một người khác cũng phải được nhắc tới trong mối liên quan với cái chết của Cerdic. Dĩ nhiên là tôi đang nói tới Harry Potter.”
Một làn sóng rì rầm lan khắp Đại sảnh đường và vài cái đầu quay về phía Harry rồi quay lại ngay hướng về phía cụ Dumbledore. Cụ vẫn nói:
“Harry Potter đã tìm cách thoát được Chúa tể Hắc ám Voldemort. Trò ấy đã liều mạng mình để đem xác của Cerdic trở về trường Hogwarts. Trong mọi phương diện, Harry đã chứng tỏ một lòng dũng cảm mà ít có pháp sư nào từng thể hiện được khi đối mặt với Chúa tể Hắc ám Voldemort, và vì vậy tôi đề cao trò ấy.”
Cụ Dumbledore trang nghiêm quay về phía Harry và giờ cái ly của cụ lên một lần nữa. Gần như mọi người trong Đại sảnh đường đều làm theo. Họ lẩm nhẩm cái tên của nó, như họ đã lẩm nhẩm cái tên Cerdic, và uống mừng nó. Nhưng qua kẽ hở của những ngón tay giơ lên, Harry nhìn thấy Malfoy, Crabbe, Goyle và nhiều học sinh khác của nhà Slytherin vẫn lỳ lợm ngồi yên ở bàn của chúng, không hề chạm tay đến cái ly của chúng. Cụ Dumbledore, nói cho cùng cũng không có con mắt phép, nên đã không nhìn thấy chúng.
Một lần nữa, khi mọi người đã ngồi xuống ghế, cụ Dumbledore nói tiếp:
“Mục đích của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật là để cùng cố và mở rộng sự hiểu biết Pháp thuật lẫn nhau. Dưới ánh sáng của điều đã xảy ra, và sự trở lại của Chúa tể Voldemort, những quan hệ thắt chặt như thế càng quan trọng hơn bao giờ hết.”
Cụ Dumbledore nhìn từ bà Maxime đến lão Hagrid, từ Fleur Delacour và những học sinh trường Beauxbatons đến Viktor Krum và những học sinh trường Durmstrang ngồi ở dãy bàn Slytherin. Harry thấy Krum có vẻ cảnh giác, gần như hoảng sợ, như thể anh đang chờ cụ Dumbledore nói điều gì đó khó nghe lắm.
Ánh mắt của cụ Dumbledore nấn ná nhìn những học sinh Durmstrang rồi nói tiếp:
“Mọi người khách trong Đại sảnh đường này đều được chào mừng đón tiếp trở lại đây, bất cứ lúc nào nếu như họ muốn trở lại. Một lần nữa tôi xin nói với tất cả mọi người, với việc trở lại của Chúa tể Hắc ám Voldemort, chúng ta đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết. Chúa tể Voldemort rất giỏi gieo rắc hận thù và gây ra thù địch. Chúng ta chỉ có thể chống lại hắn bằng cách chứng tỏ một tình hữu nghị mạnh mẽ bình đẳng và tin cậy lẫn nhau. Sự khác biệt về tập quán và ngôn ngữ không có ý nghĩa gì hết nếu mục tiêu của chúng ta đồng nhất và tấm lòng của chúng ta rộng mở.
“Tôi tin là chúng ta đang đương đầu với một thời kỳ khó khăn và tăm tối – và chưa bao giờ tôi lại mong mỏi rằng chẳng qua mình chỉ nhầm lẫn mà thôi như thế này. Một số các trò đang ngồi trong Sảnh đường này đã từng chịu đựng đau khổ trực tiếp vì bàn tay của Chúa tể Hắc ám Voldemort. Nhiều gia đình đã bị tan tác. Cách đây một tuần lễ, một học sinh trong chúng ta đã bị cướp đi mất.”
“Hãy tưởng nhớ Cerdic. Hãy nhớ rằng khi tới lúc các trò phải chọn lựa giữa cái đúng và cái dễ dàng, thì hãy nhớ lại điều gì đã xảy ra cho một chàng trai rất giỏi, rất tử tế và dũng cảm, chỉ vì anh lỡ đi lạc ngang con đường của Chúa tể Hắc ám Voldemort. Hãy tưởng nhớ Cerdic Diggory.”
Cái rương của Harry đã được chất đầy và đóng lại; Hedwig đã trở về chuồng, đặt trên nắp cái rương. Harry, Ron và Hermione đang đứng đợi trong Tiền sảnh đông đúc cùng với những học sinh năm thứ tư khác, chờ những cỗ xe đưa họ trở về sân ga Hogsmeade. Hôm đó lại là một ngày hè đẹp trời nữa. Harry nhắm chừng, khi nó về đến Privet Drive vào buổi chiều hôm, ở đó hắn rất nóng và rậm bóng cây, những thảm hoa đầy màu sắc lộn xộn, ý tưởng đó chẳng làm cho nó vui thú chút nào cả.
“Harry!”
Harry ngoảnh đầu nhìn lại. Fleur Delacour đang vội vã chạy lên mấy bậc thềm đá của tòa lâu đài. Harry có thể nhìn thấy đằng sau Fleur, tuốt bên kia sân trường, lão Hagrid đang giúp đỡ bà Maxime thắng hai con ngựa khổng lồ vô cỗ xe. Cỗ xe ngựa Beauxbatons sắp sửa khởi hành. Khi Fleur chạy đến gần Harry, cô ấy giơ tay ra nói:
“Tôi i vọng chúng ta sẻ còn gặp lại nhau. Tôi đang I vọng sẻ xin được một việc làm ở đơi, đễ trau dồi tiếng Anh cũa tôi.”
Ron nói với cái giọng hơi bị lắp bắp:
“Cô đã nói giỏi lắm rồi chứ bộ.”
Fleur mỉm cười với Ron; Hermione gầm gừ. Fleur quay đi và nói:
“Tạm biệt nghe Harry, thiệt là một hơn hạnh được quen biết bạn!”
Tinh thần của Harry không thể nào không hưng phấn lên một chút khi nó nhìn theo Fleur vội vàng băng qua bãi cỏ trở về với bà Maxime, mái tóc bạch kim của cô ấy óng ánh tia sáng mặt trời.
Ron nói:
“Không biết làm sao học sinh trường Durmstrang có thể trở về được. Mấy bồ đoán xem họ có thể lèo lái con tàu mà không cần ông Karkaroff không?”
Một giọng khàn khàn nói:
“Thầy Karkaroff không lèo lái gì hết. Thầy chỉ ở trong phòng và để mặc cho chúng tôi láy tàu.”
Đó là anh chàng Krum đến chia tay với Hermione. Anh ta nói với cô bé:
“Tôi có thể nói đôi lừi với cô không?”
Hermione trông có vẻ hơi lúng túng, nói:
“Ơ… dạ… cũng được.”
Cô bé đi theo Krum, xuyên qua đám đông, khuất tầm mắt. Ron gọi to với theo Hermione:
“bồ nên gấp lên nghe. Một phút nữa là xe tới đó.”
Tuy nhiên Ron để mặc cho Harry trông ngóng xe, còn nó thì ngay sau đó vài phút đã vươn cổ cò lên để nhìn dáo dác qua đám đông thử xem Krum và Hermione có thể đang làm gì. Hai người đó trở lại ngay, Ron đăm đăm nhìn Hermione, nhưng gương mặt cô bé rất thụ động.
Krum đột ngột nói với Harry:
“Anh rất mến Diggory. Chú ấy lun lịch sự với anh. Lun lun. Mặc dù anh xút thân từ trường Durmstrang … học trò của thầy Karkaroff.”
Mấy tiếng cuối Krum nói thêm với giọng càu nhàu. Harry nói:
“Các anh có hiệu trưởng mới chưa?”
Krum nhún vai, anh giờ tay ra như Fleur đã làm, bắt tay Harry, rồi bắt tay Ron. Ron có vẻ như đang chịu đựng một kiểu đấu tranh nội tâm đau đớn lắm. Krum mới cất bước đi thì Ron buột miệng nói:
“Anh cho em xin chữ ký đi.”
Hermione quay đi mỉm cười với mấy cỗ xe không có ngựa kéo đang khủng khỉnh chạy về phía chúng trên lối đi, trong khi Krum, có vẻ ngạc nhiên nhưng khoái trí cảm động ký cái tên mình vô một miếng giấy da cho Ron.
Vào ngày bọn trẻ lên đường trở về nhà ga Ngã tư vua, thời tiết đúng là khác một trời một vực so với ngày chúng lên đường đến trường Hogwarts hồi tháng chín năm ngoái. Không có tới một gợn mây nhỏ trên bầu trời. Harry, Ron và Hermione đã xoay sở xí được một buồng riêng cho tụi nó trên xe lửa. Con cú Heo lại một lần nữa bị giấu trong lớp áo chùng của Ron để cho nó đừng rúc lên liên tục, con Hedwig thì đang ngủ gà ngủ gật, đầu dụi dưới lớp cánh, còn con mèo Crookshanks thì cuộn tròn trên một chỗ ngồi trống giống như một cái gối xù lông màu hung bự chảng. Harry, Ron và Hermione trò chuyện hết mình một cách thoải mái hơn suốt cả tuần qua, trong khi chiếc xe lửa lanh nhanh về phương nam. Harry cảm thấy như thể bằng một cách nào đó, bài diễn văn của cụ Dumbledore trong buổi tiệc chia tay mãn khóa đã giải tỏa dùm nó. Bây giờ nói về những chuyện đã qua nó cảm thấy đỡ đau khổ hơn. Tụi nó chỉ tạm ngừng bàn tán sôi nổi về hành động mà cụ Dumbledore có thể thực hiện vào chính lúc này để chặn đứng Voldemort khi chiếc xe bán đồ ăn trưa được đẩy tới toa xe.
Hermione đi ra mua đồ ăn và quay trở lại, cô bé bỏ lại tiền vô cặp, để lộ ra một tờ Nhật báo Tiên tri mà cô bé đã mang theo. Harry nhìn tờ báo, không chắc là liệu nó có thực sự muốn biết tờ báo ấy có thể đăng cái gì, nhưng Hermione bắt gặp cái nhìn của Harry, cô bé bình thản nói:
“Báo không có đăng gì hết. Bồ có thể đọc, nhưng mà báo không có đăng gì đâu. Mình đã kiểm tra báo hàng ngày mà. Chỉ có một mẩu tin nhỏ xíu vào ngày sau bài thi thứ ba đăng tin bồ đã thắng cuộc thi đấu. Họ thậm chí không thèm nhắc tới anh Cerdic. Chẳng có một dòng nào về chuyện đó hết. Theo ý mình ấy hả, chắc là ông Fudge đã buộc họ làm thinh.”
Harry nói:
“Ông Fudge sẽ không đời nào bắt mụ Rita làm thinh được. Nhất là một câu chuyện như vậy.”
Hermione nói với cái giọng tự kiềm chế nghe là lạ:
“Ôi, mụ Rita chưa từng viết thêm bất cứ thứ gì kể từ sau bài thi thứ ba. Thực ra mụ Rita sẽ không thể viết gì thêm trong một thời gian cũng còn lâu nữa à.”
Cô bé nói thêm, giọng bây giờ hơi hơi run:
“Mụ sẽ không viết gì nữa đâu trừ khi mụ muốn mình tiết lộ bí mật của mụ.”
Ron hỏi:
“Bồ đang nói về chuyện gì vậy.”
Hermione nói gấp:
“Mình đã phát hiện ra cái cách mà mụ ta nghe lén những cuộc nói chuyện riêng tư khi mà mụ không đựơc phép đi vào sân trường nữa.”
Harry có cảm giác là từ nhiều ngày nay Hermione đã thèm muốn chết đi được kể cho tụi nó nghe, nhưng mà cô bé đã tự kiềm chế được mình trước những sự việc khủng khiếp xảy ra dồn dập cho Harry. Harry nói ngay:
“Mụ ta làm cách nào?”
Ron tròn mắt nhìn Hermione, hỏi: “Làm sao bồ phát hiện được?”
Hermione nói:
“Ờ thật ra thì… chính bồ đã gợi ý cho mình đó, Harry.”
Harry ngơ ngác:
“Mình hả? Bằng cách nào?”
Hermione vui vẻ nói:
“Vo ve rình mò.”
“Nhưng bồ đã nói rằng không hiệu nghiệm…”
Hermione nói:
“Ôi không phải mấy con bọ điện tử đâu. Không, mấy bồ có hiểu không… mụ Rita là một người biến hình thú không có đăng ký. Mụ có thể biến thành…”
Giọng nói của Hermione run lên vì niềm vui chiến thắng lặng lẽ, cô rút từ trong túi xách của mình ra một cái hũ thủy tinh đóng kín, nói tiếp:
“…một con bọ.”
Ron kêu lên:
“Bồ nói chơi hả? Bồ đâu có… mụ ta đâu phải…”
Hermione quơ quơ cái hũ trước mặt Ron và Harry, vui vẻ nói:
“Ô có chứ, chính mụ ta.”
Bên trong cái hũ có vài cành cây nhỏ, mấy chiếc lá, và một con bọ mập ù, bự thù lù. Ron đưa cái hũ đến gần mắt nó, thì thầm:
“Đời nào… chẳng lẽ… bồ nói chơi sao…”
Hermione rạng rỡ mặt mày:
“Không, mình không có giỡn. Mình đã bắt được mụ trên màn cửa sổ của bệnh thất. Bồ nhìn cho thiệt kỹ đi, bồ sẽ để ý thấy những dấu hiệu quanh mấy cọng rai của nó giống y hệt cặp mắt kiếng giả mà mụ ấy đeo.”
Harry nhìn và thấy Hermione nói đúng. Nó cũng nhớ ra vài điều:
“Có một con bọ đậu trên bức tượng vào cái đêm mà tụi mình nghe lóm được câu chuyện bác Hagrid kể cho bà Maxime nghe về má của bác!”
Hermione nói:
“Chính xác. Và anh Viktor đã gỡ ra một con bọ bám trên tóc của mình khi tụi này trò chuyện với nhau bên bờ hồ. Và nếu mình không nhầm lẫn, thì Rita cũng đậu trên tấm màn cửa sổ của lớp học Tiên tri vào cái ngày vết thẹo của bồ phát đau. Mụ đã vo ve rình rập nghe ngóng chuyện quanh năm.”
Ron từ tốn nói:
“Khi chúng ta nhìn thấy Malfoy đứng dưới tán cây đó…”
Hermione nói:
“Là lúc nó đang nói chuyện với mụ Rita đậu trong bàn tay của nó. Dĩ nhiên nó biết. Đó là cách mà mụ đã thực hiện được tất cả những cuộc phỏng vấn nho nhỏ với tụi học sinh nhà Slytherin. Tụi nó không cần bận tâm là mụ đang làm điều gì hợp phát, miễn là tụi nó cung cấp được cho mụ ta những thứ chuyện khủng khiếp về tụi mình và bác Hagrid.”
Hermione lấy lại cái hũ thủy tinh từ tay Ron và mỉm cười với con bọ. Con bọ vỗ cánh lên vách hũ thủy tinh vo ve một cách giận dữ. Hermione nói:
“Mình đã nói với mụ ta là mình sẽ thả mụ ta khi chúng ta về đến Luân đôn. Mình đã ếm một lá bùa Bất khả Bể lên cái hũ, mấy bồ thấy không, thành ra mụ không thể biến hình trở lại. Và mình cũng đã bảo với mụ ta rằng mụ hãy liệu hồn giữ cây viết của mụ trong một năm. Để rồi coi mụ có thể phá bỏ được thói quen viết toàn chuyện dựng đứng bậy bạ về người ta không.”
Mỉm cười đắc ý, Hermione đặt cái hũ đựng con bọ trở vào trong túi xắc của cô bé.
Cái cửa buồng của tụi nó xịch mở ra. Draco Malfoy nói:
“Mày khôn khéo lắm, Granger.”
Crabbe và Goyle đang đứng đằng sau Malfoy. Harry chưa từng thấy cả ba đứa tụi nó tự mãn, hung hăng và ác độc đến như vậy từ trước tới nay.
Malfoy nói chậm rãi, bước vô trong buồng và chậm rãi nhìn quanh, một nụ cười khinh khỉnh nở trên môi nó.
“Vậy ra mày đã bắt được một phóng viên xịn, lại là mày và cái thằng học trò cưng Potter của lão Dumbledore. Trúng mánh lớn à.”
Cái cười tự đắc của nó toét rộng. Crabbe, Goyle cười hinh hích phụ họa. Malfoy nhìn quanh cả ba đứa tụi nó, nói nhỏ:
“Tụi mình thử đừng nghĩ tới chuyện đó được không? Thử giả đò như chuyện đó đâu có xảy ra.”
Harry nói:
“Cút ra.”
Từ bữa Harry nhìn thấy Malfoy rù rì với Crabbe và Goyle trong lúc cụ Dumbledore nói về Cerdic, nó chưa từng đứng gần Malfoy như vầy. Nó cảm thấy như thể có tiếng chuông đang reo trong tai nó. Tay nó nắm chặt cây đũa phép dưới tấm áo chùng.
Malfoy cao giọng:
“Mày đã chọn đứng về phe thua cuộc rồi Potter à! Tao cảnh cáo mày đó. Mày còn nhớ không, tao đã bảo mày nên chọn bạn bè cho cẩn thận mà. Khi tụi mình gặp nhau trên xe lửa vào ngày đầu tiên đến trường Hogwarts ấy? Tao đã bảo mày đừng có đàn đúm với đồ rác rưởi đó.”
Malfoy hất đầu về phía Ron và Hermione, nói tiếp:
“Bây giờ thì trễ quá rồi Potter à! Bây giờ Chúa tể Hắc ám đã trở lại, tụi nó sẽ là những đứa đầu tiên tiêu tùng! Tụi Máu Bùn và tụi khoái dân Muggle sẽ bị tiêu khử trước! Chà… kế đến… Diggory là đồ…”
Như thể có ai đó vừa cho nổ cả một thùng pháo bên trong buồng của tao xe lửa này. Ánh chói lòa của bùa phép xẹt tứ tung khắp mọi hướng, một loạt tiếng nổ làm điếc cả tai. Harry chớp mắt nhìn xuống sàn.
Malfoy, Crabbe và Goyle năm bất tỉnh ngay cửa buồng toa. Harry, Ron và Hermione đứng sừng sững, mỗi đứa nó đều vừa dùng tới một bùa ếm khác nhau. Và không chỉ có ba đứa nó làm vậy.
Fred dẫm lên trên Goyle để vào trong buồng và nói với giọng điềm nhiên như không:
“Cứ tưởng tụi này sẽ được xem cái trò mà ba thằng này bày ra chớ.”
Fred cầm lăm le cây đũa phép giơ ra, và George cũng vậy, anh ta còn cẩn thận đá cho Malfoy một cái khi bước theo vô trong buồng toa. George nhìn xuống Crabbe, nói:
“Hiệu quả thú vị. Ai đã xài lời nguyền Furnunculus vậy?”
Harry nói:
“Em.”
George nhẹ nhàng nói:
“Kỳ quái thiệt. Anh xài Giò Bủn. Có vẻ như hai thứ này không nên trộn lẫn nhau. Hình như lông lá mọc xìa lên đầy mặt nó. Chà, đừng để tụi nó ở lại đây hè! Có làm cho cảnh trí đẹp thêm đâu!”
Ron, Harry và George vừa đá vừa lôi vừa lăn ba đứa bất tỉnh Malfoy, Crabbe và Goyle ra lối đi – mỗi đứa trông xấu hơn rõ ràng vì hậu quả bùa chú mà tụi nó lãnh đủ. Sau đó Ron, Harry và George trở vô trong buồng toa, kéo cánh cửa đóng lại.
Fred kéo ra một cái hộp đựng những tấm thẻ và rao:
“Có ai chơi bài nổ không?”
Tụi nó chơi được nửa chừng ván bài thứ năm thì Harry quyết định hỏi. Nó nói với George:
“Vậy anh nói cho tụi em nghe chứ? Hai anh tống tiền ai vậy?”
George nói với vẻ u uẩn:
“Ôi… chuyện đó.”
Fred lắc đầu một cách bực bội, nói:
“KHông có chuyện gì đâu. KHông có gì quan trọng hết. Đằng nào thì cũng không phải lúc này.”
George nhún vai:
“tụi anh chịu thua rồi.”
Nhưng Harry, Ron và Hermione cứ hỏi hoài, cuối cùng Fred nói:
“Thôi được, thôi được, nếu tụi bây thiệt tình muốn biết… thì đó chính là lão Ludo Bagman.”
Harry hỏi ngay:
“Ông Bagman hả? Có phải là anh nói ổng liên can đến…”
George rầu rĩ nói:
“Không. Không phải chuyện đó. Đồ ngu. Lão chắc là không có đầu óc.”
Ron hỏi:
“Ừ, vậy thì cái gì?”
Fred ngập ngừng rồi nói:
“Em có nhớ vụ cá độ mà tụi anh cá với ổng ở trận Quidditch Cúp Thế giới không? Về đội Ái Nhĩ Lan sẽ thắng, nhưng anh Krum sẽ bắt được trái banh Snitch đó?”
Harry và Ron thong thả nói:
“Có.”
“Ừ, lão trả tụi anh bằng tiền ma của bọn quỷ lùn rậm râu mà lão đã lượm được.”
“Rồi sao?”
Fred sốt ruột nói:
“Còn sao nữa, biến mất hết chứ sao? Sáng hôm sau là mớ vàng đó biến mất tiêu.”
Hermione nói:
“Nhưng đó là chuyện rủi ro mà, phải không?”
George cười một cách cay đắng:
“Ừ, lúc đầu tụi anh cũng nghĩ vậy. Tụi anh nghĩ nếu tụi anh viết thư cho lão, nói cho lão biết là lão đã đưa nhầm tiền, chắc là lão sẽ đền lại. Nhưng lão chẳng làm gì cả. Phớt lờ thư của tụi anh. Tụi anh cứ tìm cách nói chuyện với lão về vụ đó ở trường Hogwarts, nhưng lão luôn luôn kiếm cớ gì đó để tránh mặt tụi anh.”
Fred nói:
“Cuối cùng lão lại giở mặt cà chớn. Lên lớp tụi anh là tụi anh quá trẻ không nên cờ bạc, và lão không trả tụi anh cái gì hết.”
George quắc mắt nói:
“Bởi vậy tụi anh phải đòi tiền của tụi anh lại.”
Hermione há hốc miệng:
“Ổng không từ chối chớ?”
Fred nói:
“Ngớ ngẩn! Chối phắt!”
Ron nói:
“Nhưng đó là tất cả tiền dành dụm của hai anh mà!”
George nói:
“Thử nói xem anh phải làm sao. Dĩ nhiên rốt cuộc tụi anh cũng biết được chuyện gì xảy ra. Ba của Lee Jordan cũng gặp rắc rối trong chuyện đòi tiền lão Bagman. Hóa ra là lão đang bị rắc rối to với bọn yêu tinh. Lão đã mượn họ cả đống tiền. Cả băng tụi yêu tinh đã bao vây lão ở trong rừng sau trận Cúp Thế giới và trấn lột hết số vàng lão có, vậy mà cũng chưa đủ để trả hết nợ của lão. Bọn yêu tinh theo lão suốt đường đến trường Hogwarts để canh chừng lão. Lão đã đánh bạc thua mọi thứ. Lão không còn tới hai đồng Galeon để mà quẹt nhau. Và mấy em biết, lão ngu đó đã cố gắng trả nợ bọn yêu tinh như thế nào không?”
Harry hỏi:
“Bằng cách nào?”
Fred nói:
“Hắn đánh cá em đó, cưng ơi. Đặt cược to là em sẽ thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Lại đánh cá với bọn yêu tinh.”
Harry nói:
“Thì ra đó là lý do ổng cứ tìm cách giúp em thắng! Ờ… Rốt cuộc em cũng thắng vậy, đúng không, vậy là ổng có thể trả lại vàng cho anh rồi!”
George lắc đầu nói:
“Đừng hòng. Bọn yêu tinh chơi xấu y như lão. Tụi nó nói em đồng hạng với Diggory, mà lão Bagman lại cá là em thắng trội. Thành ra lão Bagman phải cuống giò lên. Lão đúng là cuống giò lên sau bài thi thứ Ba.”
George thở một hơi thiệt là dài và bắt đầu chia bài lại.
Đoạn cuối của cuộc hành trình trông qua thoải mái vừa đủ; Harry ước gì cứ như vầy suốt cả mùa hè, thực ra thì nó ước cho đoàn xe lửa không bao giờ tới nhà ga Ngã Tư Vua… Nhưng như nó đã học một cách khốn khổ trong suốt năm học qua bài học về thời gian: thời gian sẽ không bao giờ chậm lại khi có cái gì đó không vui vẻ gì chờ ở phía trước, và chẳng mấy chốc đoàn tàu tốc hành Hogwarts dừng lại ở sân ga số Chín Ba Phần Tư. Sự lộn xộn và ồn ào mọi thường tràn đầy các hành lang khi lũ học trò bắt đầu chen ra khỏi toa xe lửa. Ron và Hermione khiêng vác mấy cái rương của tụi nó chen lấn vượt qua Malfoy, Crabbe và Goyle. Nhưng Harry thì nấn ná ở lại.
“Anh Fred, anh George … chờ một lát.”
Hai anh em sinh đôi quay lại.
Harry mở nắp rương của nó và lấy ra số tiền thưởng Tam Pháp thuật. Nó nhét bao tiền vô tay George:
“Anh cầm lấy.”
Fred tỏ vẻ sửng sốt, kêu lên:
“Cái gì?”
Harry cương quyết lặp lại:
“Hai anh cầm lấy đi. Em không muốn có số tiền này.”
George cố gắng đẩy bao tiền đó trả Harry.
“Em tâm thần rồi.”
Harry nói:
“Không, em không điên. Các anh giữ lấy đi rồi chế ra nhiều phát minh nữa. Đây là vốn đầu tư vô tiệm Giỡn.”
Fred thốt lên với một giọng gần như kinh hoảng:
“Thằng này tâm thần rồi.”
Harry vẫn khăng khăng:
“Hai anh nghe đây, nếu hai anh không cầm lấy số tiền này, em sẽ liệng nó xuống cống. Em không muốn có nó mà em cũng không cần đến nó. Nhưng mà em có thể đầu tư nó vô những tiếng cười. Tất cả tụi mình đều có thể hùn vô để tạo ra những tiếng cười. Em có cảm giác là chẳng bao lâu nữa tụi mình sẽ cần nhiều tiếng cười hơn mọi khi.”
George cân nhắc cái bao tiền trong tay, nói một cách yếu ớt:
“Harry à, chắc là có tới cả ngàn Galeon vàng ở trong này.”
Harry nhe răng cười:
“Ừ. Hai anh thử nghĩ coi nhiêu đó là bao nhiêu cây cà rem két.”
Hai anh em sinh đôi trợn mắt nhìn Harry.
“Chỉ cần đừng nói với má của hai anh là các anh lấy ở đâu ra số tiền đó… dù cho bác ấy có thể không khoái lắm chuyện cho các anh vô làm ở Bộ Pháp Thuật, nhưng mà cứ thử nghĩ tới chuyện đó coi…”
Fred mới nói:
“Harry à…”
Nhưng Harry đã rút cây đũa phép ra. Nó nói rõ ràng:
“Coi nè, hai anh giữ lấy số tiền đó, nếu không em sẽ ếm bùa hai anh. Bây giờ em biết được một mớ bùa chú xịn rồi. Hai anh làm ơn cho em một lần được không? Hãy mua cho Ron vài bộ dạ phục khác và nói là quà của các anh.”
Harry rời khỏi toa tàu trước khi hai anh em Fred và George có thể nói thêm một lời nào nữa. Nó bước qua Malfoy, Crabbe và Goyle. Ba đứa nó vẫn còn nằm dài trên sàn bị ếm bùa cứng đơ.
Dượng Vernon đang đợi nó đằng sau hàng rào chắn, bà Weasley đứng sát bên cạnh ông. Khi bà nhìn thấy Harry, bà ôm chầm lấy nó và thì thầm vào tai nó:
“Bác nghĩ là cụ Dumbledore sẽ cho phép cháu đến chơi với gia đình bác vào cuối mùa hè. Giữ liên lạc nghe Harry!”
Ron vỗ lên lưng Harry, nói:
“Hẹn gặp lại nghe Harry!”
Hermione nói:
“Tạm biệt Harry!”
Và cô bé làm một điều mà trước đây cô bé chưa từng làm: hôn lên má Harry.
George nói nhỏ trong khi Fred đứng bên cạnh nồng nhiệt gật đầu:
“Cám ơn nghe Harry.”
Harry nháy mắt với họ, quay lại dượng Vernon và lặng lẽ theo dượng đi ra khỏi nhà ga. Nó tự nhủ, chẳng có điều gì đáng phải lo lắng, khi nó trèo lên băng ghế sau của chiếc xe hơi gia đình Dursley.
Như lão Hagrid đã nói, cái gì phải đến sẽ đến… và Harry sẽ đương đầu với cái đó khi nó xảy đến.
Mất cả tháng sau, khi tưởng lại, Harry cũng chỉ nhớ được những ký ức lụn vụn của những ngày tiếp theo sau đêm đó. Hình như ký ức nó đã bão hòa, không thể tiếp nhận thêm được nữa. Những hồi ức của nó hết sức đau đớn. Nhưng có lẽ tệ nhất là chuyện gặp gỡ gia đình Diggory diễn ra vào sáng hôm sau.
Họ không trách Harry về những gì đã xảy ra; ngược lại, cả hai ông bà Diggory đều cám ơn nó đã đem xác của Cerdic về cho họ. Ông Diggory thổn thức khóc gần suốt cuộc nói chuyện. Nỗi đau buồn của bà Diggory thì dường như đã khiến bà cạn ráo cả nước mắt.
Khi Harry kể cho bà nghe Cerdic đã chết như thế nào, bà nói:
“Vậy là nó bị đau đớn ít thôi. Và nói cho cùng, anh Amos à… con nó chết ngay sau khi chiến thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Chắc là con nó vui lắm.”
Khi họ đứng dậy, bà Diggory cúi xuống nhìn Harry và nói:
“Bây giờ con hãy chăm sóc lấy con nha.”
Harry nắm cái bao đựng vàng để trên cái bàn cạnh giường. Nó thì thầm với bà Diggory:
“bác cầm lấy cái này. Lẽ ra nó là của anh Cerdic. Anh ấy đến đó trước tiên, bác hãy cầm lấy giùm…”
Nhưng bà Diggory lùi lại:
“Ồ không, đó là của cháu mà, cháu ạ. Bác không thể… cháu hãy giữ lấy.”
Harry đã trở về tháp Gryffindor vào buổi tối hôm sau. Dựa vào những gì Hermione và Ron kể cho nó, thì cụ Dumbledore đã nói chuyện với cả trường vào buổi sáng hôm đó trong buổi điểm tâm. Cụ chỉ yêu cầu mọi người hãy để Harry yên, đừng ai chất vấn hỏi han gì Harry, đừng ép buộc nó kể lại những gì đã xảy ra trong mê lộ. Harry nhận thấy hầu hết mọi người đều né tránh nó trong hành lang, tránh cả nhìn vào mắt nó. Một số che miệng thì thầm khi nó đi ngang qua. Nó đoán rằng nhiều đứa trong đám đó đã tin vào bài báo của bà Rita Skeeter về việc nó bị rối loạn tinh thần và có khả năng nguy hiểm như thế nào. Có lẽ tụi nó đang thêu dệt giả thuyết về cái chết của Cerdic. Harry thấy nó không bận tâm lắm đến chuyện đó. Nó thích nhất là khi nó với Ron và Hermione cùng trò chuyện về những thứ khác, hay những lúc Ron và Hermione cùng đánh cờ và để Harry ngồi lặng lẽ một mình. Harry cảm thấy như thể cả ba đứa tụi nó đã đạt tới một sự cảm thông mà tụi nó không cần phải nói ra thành lời; rằng mỗi đứa đang chờ đợi một dấu hiệu hay một đôi lời của cái gì đó đang diễn ra bên ngoài trường Hogwarts … và cho đến khi tụi nó biết được điều gì chắc chắn, thì trong lúc này, những suy đoán linh tinh về những gì có thể xảy ra chỉ là thừa. Lần duy nhất mà tụi nó nói tới đề tài hồi sinh của Voldemort và khi Ron nói với Harry về cuộc gặp gỡ giữa bà Weasley với cụ Dumbledore trước khi bà trở về nhà, Ron nói:
“Má đến hỏi thầy Dumbledore xin phép cho bồ đến thẳng nhà mình trong kỳ nghỉ hè này. Nhưng thầy Dumbledore muốn bồ trở về với gia đình Dursley, ít nhất là lúc đầu.”
Harry hỏi:
“Tại sao?”
Ron lắc đầu một cách bí ẩn:
“Má nói thầy Dumbledore có lý của thầy. Mình nghĩ tụi mình cũng phải tin thầy thôi, đúng không?”
Ngoài Ron và Hermione ra thì người duy nhất mà Harry cảm thấy có thể nói chuyện được là lão Hagrid. Bởi vì không còn thầy giáo dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa, tụi nó rảnh vào giờ học môn này. Tụi nó bèn đi xuống thăm lão Hagrid trong căn chòi của lão vào một buổi chiều thứ Năm trống tiết. Đó là một ngày đầy nắng rực rỡ; con chó Fang nhào ra khỏi cánh cửa mở khi tụi nó đến gần, sủa inh ỏi và vẫy đuôi mừng như điên. Lão Hagrid đi tới cửa, gọi ra:
“Ai đó? Cháu Harry!”
Lão sải bước tới gặp tụi nó, ôm chầm Harry chỉ bằng một cánh tay, vuốt tóc nó và nói:
“Gặp cháu bác mừng quá. Được gặp cháu thiệt là hay.”
Bước vào căn chòi của lão Hagrid, tụi nó thấy hai cái tách bự bằng cái xô và hai cái đĩa để trên bàn gỗ đặt phía trước lò sưởi.
Lão Hagrid nói:
“Bác vừa mới uống trà với bà Olympe. Bà ấy vừa mới ra về.”
Ron tò mò hỏi:
“Là ai vậy hả bác?”
Lão Hagrid nói:
“Dĩ nhiên là bà Maxime!”
Ron nói:
“Vậy là hai bác đã huề rồi hả?”
Lão Hagrid nói giọng mơ màng:
“Hổng biết tụi bây đang nói chuyện gì đây?”
Lão đi lấy thêm tách ở trong ngăn kéo ra. Sau khi lão đã pha trà xong và bưng cái đĩa bánh tây chai cứng mời giáp vòng tụi nó, lão ngồi trở xuống cái ghế của mình và dò xét kỹ lưỡng Harry bằng đôi mắt đen nhánh. Lão hỏi giọng ồm ồm:
“Con vẫn khỏe chứ hả?”
Harry nói:
“Dạ.”
Lão Hagrid nói:
“Không, con đâu có khỏe. Dĩ nhiên là con không được khỏe. Nhưng mà rồi con sẽ khỏe lại thôi.”
Harry không nói gì cả. Lão Hagrid lại nói:
“Bác đã biết trước rằng hắn sẽ trở lại mà.”
Harry, Ron và Hermione ngước nhìn lão Hagrid sửng sốt. Lão Hagrid nói tiếp:
“Bác đã biết từ lâu rồi Harry à. Biết là hắn vẫn còn ngoài kia, đang câu giờ. Chuyện hắn hồi sinh tất phải xảy ra. Chà, bây giờ thì nó đã xảy ra, chúng ta sẽ chỉ còn cách giải quyết chuyện đó thôi. Chúng ta sẽ phải đánh thôi, có lẽ có thể ngăn chặn hắn trước khi hắn dành được ưu thế. Dù sao thì đó cũng là kế hoạch của cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore thiệt là một con người vĩ đại. Chừng nào mà chúng ta còn có cụ bên cạnh, chúng ta không cần phải lo lắng nhiều quá.”
Lão Hagrid nhướn đôi mày rậm rì lên khi thấy cái vẻ không tin tưởng lắm trên gương mặt tụi nhỏ. Lão lại nói:
“Mà lo lắng về chuyện đó cũng chẳng được tích sự gì. Cái gì phải xảy ra sẽ xảy ra, và khi nó xảy ra thì chúng ta sẽ đối phó thôi. Cụ Dumbledore đã kể cho bác nghe những gì cháu đã làm, Harry à.”
Bộ ngực của lão Hagrid phồng lên tự hào khi lão nhìn Harry.
“Con đã làm được nhiều điều như ba của con cũng sẽ làm trong trường hợp tương tự, và bác không thể kiếm ra lời khen nào hay hơn để ca ngợi con về chuyện đó.”
Harry mỉm cười với lão Hagrid. Đó là lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày liền, Harry mới mỉm được một nụ cười. Nó hỏi:
“Bác Hagrid à, thầy Dumbledore bảo bác làm gì? Thầy phái giáo sư McGonagall đến mời bác và bà Maxime đến gặp thầy… vào cái đêm đó.”
Lão Hagrid nói:
“Cụ giao cho bác một việc làm nhỏ vào mùa hè. Nhưng mà chuyện bí mật à nghen. Bác không được phép kể cho ai nghe chuyện đó hết, kể cả với các cháu. Bà Olympe, tức là bà Maxime ấy, có thể sẽ đến làm chung với bác. Bác tin là bả sẽ đến cùng bác. Tin là bác đã thuyết phục được bà ấy.”
“Chuyện đó có dính dáng gì tới Voldemort không?”
Lão Hagrid nhăn mặt khi nghe cái tên. Lão nói một cách mơ hồ:
“Có thể… Ờ… có ai muốn đi theo bác thăm con Quái tôm Đuôi nổ cuối cùng không?”
Nhưng rồi nhìn thấy vẻ mặt tụi nhỏ, lão vội vàng nói thêm:
“Bác chỉ đùa thôi… đùa thôi mà…”
Trong phòng ngủ ký túc xá vào cái đêm trước ngày nó trở về ngôi nhà ở đường Privet Drive, Harry đã sắp xếp hành lý vô rương với một trái tim nặng chịch. Nó sợ bữa tiệc chia tay, bữa tiệc thường biến thành tiệc tùng linh đình khi người chiến thắng chức vô địch Liên Nhà được thông báo. Từ khi Harry rời khỏi bệnh thất, nó đã tránh mặt trong Đại sảnh đường vào lúc đông đúc học sinh, chỉ chờ khi Đại Sảnh đường gần như trống vắng, nó mới vào ăn, để tránh những cái nhìn chòng chọc của những học sinh khác.
Khi Harry, Ron và Hermione đi vào Đại sảnh đường, tụi nó nhìn thấy ngay lập tức không có sự trang trí nào hết, Đại sảnh đường thường được trang trí bằng màu sắc của những lá cờ của Nhà nào giành được chức vô địch Liên nhà vào buổi tiệc chia tay mãn khóa. Tuy nhiên đêm nay chỉ có màu đen phủ lên bức tường đằng sau bàn ăn của các giáo sư. Harry biết ngay tức thì rằng đó là một biểu hiện lòng tưởng niệm Cerdic.
Thầy Moody Mắt-Điên thiệt bây giờ ngồi trên bàn giáo sư, có lại đầy đủ cái chân gỗ và con mắt phép. Ông cực kỳ bồn chồn, và cứ giật bắn người lên mỗi khi có người nói chuyện với ông. Harry không thể trách ông được; nỗi sợ hãi bị tấn công của ông Moody đã bị tăng lên rất nhiều lần trong suốt mười tháng bị cầm tù trong cái rương của chính mình. Cái ghế của ông Karkaroff thì bỏ trống. Khi Harry ngồi chung với những học sinh Gryffindor khác, nó tự hỏi giờ đây ông Karkaroff ở đâu, không biết Voldemort đã bắt được ông ta chưa.
Bà Maxime vẫn còn ngồi đó. Bà đang ở bên cạnh lão Hagrid. Hai người nói chuyện rù rì với nhau. Dọc theo cái bàn ở phía đằng xa kia là thầy Snape ngồi bên cạnh giáo sư McGonagall. Con mắt của thầy liếc qua Harry một thoáng khi Harry nhìn lên thầy. Vẻ mặt của thầy thật khó mà đoán được. Trông mặt thầy vừa có vẻ chua chát vừa khó chịu như trước đây. Harry tiếp tục quan sát thầy khá lâu sau khi thầy Snape đã nhìn đi chỗ khác. Không biết thầy Snape đã làm công tác gì theo lệnh của cụ Dumbledore vào cái đêm mà Voldemort hồi sinh? Và tại sao… tại sao… cụ Dumbledore lại rin rằng thầy Snape thiệt tình đứng chung phe với họ? Cụ Dumbledore từng nói trong cái chậu Tưởng ký của cụ rằng thầy Snape từng là gián điệp của họ. Thầy Snape đã từng do thám Voldemort “với nỗi hiểm nguy cá nhân lớn lao”. Không biết thầy có chịu nhận làm công việc đó không, biết đâu ổng chưa từng thực sự về phe với cụ Dumbledore thì sao? Như lâu nay ổng giả bộ như vậy, mà chỉ là kế sách câu giờ, như chính Voldemort vậy…
Dòng suy diễn của Harry chấm dứt khi cụ Dumbledore đứng dậy ở phía bàn giáo viên. Đại sảnh đường trở nên yên lặng, mặc dù bữa nay nó cũng đã không được ồn ào như mọi khi vào những bữa tiệc chia tay mãn khóa. Cụ Dumbledore nhìn quanh đám học trò rồi nói:
“Kết thúc một năm học nữa.”
Cụ dừng lại, đôi mắt cụ hướng về dãy bàn nhà Hufflepuff. Dãy bàn này vốn đã âm thầm hơn hết trước cả lúc cụ Dumbledore đứng dậy, và bây giờ ở đó chỉ là những gương mặt buồn bã nhất và nhợt nhạt nhất trong Sảnh đường. Cụ Dumbledore nói:
“Đêm nay thầy có nhiều điều muốn nói với tất cả các con, nhưng trước tiên thầy phải ghi nhận sự mất mát của một con người rất tốt đẹp, một người lẽ ra đang ngồi đây.”
Cụ ra dấu về phía dãy bàn nhà Hufflepuff, nói tiếp:
“Lẽ ra người đó đang cùng hưởng phúc bữa tiệc này với ta. Tôi muốn tất cả mọi người hãy cùng đứng lên, cùng nâng ly của mình lên, và uống vì Cerdic Diggory.”
Tất cả mọi người đều làm theo lời cụ Dumbledore ; những băng ghế bị đẩy kêu kèn kẹt khi tất cả mọi người trong Đại sảnh đường cùng đứng dậy, cùng nâng ly và cùng cất lên tiếng hô trầm vang vọng: “Cerdic Diggory.”
Harry liếc nhìn thấy Cho trong đám đông, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má cô bé. Harry cúi gằm mặt nhìn xuống cái bàn khi tất cả mọi người cùng ngồi xuống. Cụ Dumbledore tiếp tục nói:
“Cerdic là một con người thể hiện nhiều phẩm chất nổi bật của nhà Hufflepuff, là một người bạn tốt và trung thành, một học sinh chuyên cần, coi trọng sự công bằng. Cái chết của Cerdic ảnh hưởng tới tất cả chúng ta cho dù các con có quen biết Cerdic hay không. Vì vậy thầy nghĩ rằng các con có quyền biết chính xác câu chuyện xảy ra thế nào.”
Harry ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm cụ Dumbledore. Cụ nói:
“Cerdic Diggory đã bị chúa tể Voldemort ám sát.”
Tiếng rì rầm hoảng loạn vang khắp Đại sảnh đường. Mọi người chăm chú nhìn cụ Dumbledore trong nỗi hãi hùng và không thể tin được. Cụ Dumbledore tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh khi nhìn đám học trò rì rầm cho đến lúc chúng yên lặng. Cụ nói tiếp:
“Bộ Pháp Thuật không muốn cho tôi nói với các trò điều này. Có thể một số phụ huynh của các trò sẽ kinh hoảng khi tôi nói ra sự thật… Hoặc là bởi vì họ sẽ không tin rằng Chúa tể Hắc ám Voldemort đã trở lại, hoặc bởi vì họ nghĩ các con còn quá nhỏ, không nên nói cho các con biết. Tuy nhiên, thầy tin là sự thật thì nói chung tốt hơn là sự dối trá, và bất cứ nỗ lực nào để giả bộ làm cho cái chết của Cerdic chẳng qua là một tai nạn rủi ro, hay là một thứ sai lầm ngớ ngẩn của chính Cerdic, đều làm tổn thương lòng tưởng nhớ đến trò ấy.”
Kinh hoàng và hoảng sợ, mọi gương mặt trong Đại sảnh đường giờ đây đều hướng về phía cụ Dumbledore … Harry nhìn thấy Draco Malfoy đang thì thầm cái gì đó với Crabbe và Goyle phía dãy bàn Slytherin. Harry cảm thấy một cục giận nóng hổi cồn cào trong bao tử. Nó ép mình nhìn lại phía cụ Dumbledore. Cụ vẫn đang nói tiếp:
“Có một người khác cũng phải được nhắc tới trong mối liên quan với cái chết của Cerdic. Dĩ nhiên là tôi đang nói tới Harry Potter.”
Một làn sóng rì rầm lan khắp Đại sảnh đường và vài cái đầu quay về phía Harry rồi quay lại ngay hướng về phía cụ Dumbledore. Cụ vẫn nói:
“Harry Potter đã tìm cách thoát được Chúa tể Hắc ám Voldemort. Trò ấy đã liều mạng mình để đem xác của Cerdic trở về trường Hogwarts. Trong mọi phương diện, Harry đã chứng tỏ một lòng dũng cảm mà ít có pháp sư nào từng thể hiện được khi đối mặt với Chúa tể Hắc ám Voldemort, và vì vậy tôi đề cao trò ấy.”
Cụ Dumbledore trang nghiêm quay về phía Harry và giờ cái ly của cụ lên một lần nữa. Gần như mọi người trong Đại sảnh đường đều làm theo. Họ lẩm nhẩm cái tên của nó, như họ đã lẩm nhẩm cái tên Cerdic, và uống mừng nó. Nhưng qua kẽ hở của những ngón tay giơ lên, Harry nhìn thấy Malfoy, Crabbe, Goyle và nhiều học sinh khác của nhà Slytherin vẫn lỳ lợm ngồi yên ở bàn của chúng, không hề chạm tay đến cái ly của chúng. Cụ Dumbledore, nói cho cùng cũng không có con mắt phép, nên đã không nhìn thấy chúng.
Một lần nữa, khi mọi người đã ngồi xuống ghế, cụ Dumbledore nói tiếp:
“Mục đích của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật là để cùng cố và mở rộng sự hiểu biết Pháp thuật lẫn nhau. Dưới ánh sáng của điều đã xảy ra, và sự trở lại của Chúa tể Voldemort, những quan hệ thắt chặt như thế càng quan trọng hơn bao giờ hết.”
Cụ Dumbledore nhìn từ bà Maxime đến lão Hagrid, từ Fleur Delacour và những học sinh trường Beauxbatons đến Viktor Krum và những học sinh trường Durmstrang ngồi ở dãy bàn Slytherin. Harry thấy Krum có vẻ cảnh giác, gần như hoảng sợ, như thể anh đang chờ cụ Dumbledore nói điều gì đó khó nghe lắm.
Ánh mắt của cụ Dumbledore nấn ná nhìn những học sinh Durmstrang rồi nói tiếp:
“Mọi người khách trong Đại sảnh đường này đều được chào mừng đón tiếp trở lại đây, bất cứ lúc nào nếu như họ muốn trở lại. Một lần nữa tôi xin nói với tất cả mọi người, với việc trở lại của Chúa tể Hắc ám Voldemort, chúng ta đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết. Chúa tể Voldemort rất giỏi gieo rắc hận thù và gây ra thù địch. Chúng ta chỉ có thể chống lại hắn bằng cách chứng tỏ một tình hữu nghị mạnh mẽ bình đẳng và tin cậy lẫn nhau. Sự khác biệt về tập quán và ngôn ngữ không có ý nghĩa gì hết nếu mục tiêu của chúng ta đồng nhất và tấm lòng của chúng ta rộng mở.
“Tôi tin là chúng ta đang đương đầu với một thời kỳ khó khăn và tăm tối – và chưa bao giờ tôi lại mong mỏi rằng chẳng qua mình chỉ nhầm lẫn mà thôi như thế này. Một số các trò đang ngồi trong Sảnh đường này đã từng chịu đựng đau khổ trực tiếp vì bàn tay của Chúa tể Hắc ám Voldemort. Nhiều gia đình đã bị tan tác. Cách đây một tuần lễ, một học sinh trong chúng ta đã bị cướp đi mất.”
“Hãy tưởng nhớ Cerdic. Hãy nhớ rằng khi tới lúc các trò phải chọn lựa giữa cái đúng và cái dễ dàng, thì hãy nhớ lại điều gì đã xảy ra cho một chàng trai rất giỏi, rất tử tế và dũng cảm, chỉ vì anh lỡ đi lạc ngang con đường của Chúa tể Hắc ám Voldemort. Hãy tưởng nhớ Cerdic Diggory.”
Cái rương của Harry đã được chất đầy và đóng lại; Hedwig đã trở về chuồng, đặt trên nắp cái rương. Harry, Ron và Hermione đang đứng đợi trong Tiền sảnh đông đúc cùng với những học sinh năm thứ tư khác, chờ những cỗ xe đưa họ trở về sân ga Hogsmeade. Hôm đó lại là một ngày hè đẹp trời nữa. Harry nhắm chừng, khi nó về đến Privet Drive vào buổi chiều hôm, ở đó hắn rất nóng và rậm bóng cây, những thảm hoa đầy màu sắc lộn xộn, ý tưởng đó chẳng làm cho nó vui thú chút nào cả.
“Harry!”
Harry ngoảnh đầu nhìn lại. Fleur Delacour đang vội vã chạy lên mấy bậc thềm đá của tòa lâu đài. Harry có thể nhìn thấy đằng sau Fleur, tuốt bên kia sân trường, lão Hagrid đang giúp đỡ bà Maxime thắng hai con ngựa khổng lồ vô cỗ xe. Cỗ xe ngựa Beauxbatons sắp sửa khởi hành. Khi Fleur chạy đến gần Harry, cô ấy giơ tay ra nói:
“Tôi i vọng chúng ta sẻ còn gặp lại nhau. Tôi đang I vọng sẻ xin được một việc làm ở đơi, đễ trau dồi tiếng Anh cũa tôi.”
Ron nói với cái giọng hơi bị lắp bắp:
“Cô đã nói giỏi lắm rồi chứ bộ.”
Fleur mỉm cười với Ron; Hermione gầm gừ. Fleur quay đi và nói:
“Tạm biệt nghe Harry, thiệt là một hơn hạnh được quen biết bạn!”
Tinh thần của Harry không thể nào không hưng phấn lên một chút khi nó nhìn theo Fleur vội vàng băng qua bãi cỏ trở về với bà Maxime, mái tóc bạch kim của cô ấy óng ánh tia sáng mặt trời.
Ron nói:
“Không biết làm sao học sinh trường Durmstrang có thể trở về được. Mấy bồ đoán xem họ có thể lèo lái con tàu mà không cần ông Karkaroff không?”
Một giọng khàn khàn nói:
“Thầy Karkaroff không lèo lái gì hết. Thầy chỉ ở trong phòng và để mặc cho chúng tôi láy tàu.”
Đó là anh chàng Krum đến chia tay với Hermione. Anh ta nói với cô bé:
“Tôi có thể nói đôi lừi với cô không?”
Hermione trông có vẻ hơi lúng túng, nói:
“Ơ… dạ… cũng được.”
Cô bé đi theo Krum, xuyên qua đám đông, khuất tầm mắt. Ron gọi to với theo Hermione:
“bồ nên gấp lên nghe. Một phút nữa là xe tới đó.”
Tuy nhiên Ron để mặc cho Harry trông ngóng xe, còn nó thì ngay sau đó vài phút đã vươn cổ cò lên để nhìn dáo dác qua đám đông thử xem Krum và Hermione có thể đang làm gì. Hai người đó trở lại ngay, Ron đăm đăm nhìn Hermione, nhưng gương mặt cô bé rất thụ động.
Krum đột ngột nói với Harry:
“Anh rất mến Diggory. Chú ấy lun lịch sự với anh. Lun lun. Mặc dù anh xút thân từ trường Durmstrang … học trò của thầy Karkaroff.”
Mấy tiếng cuối Krum nói thêm với giọng càu nhàu. Harry nói:
“Các anh có hiệu trưởng mới chưa?”
Krum nhún vai, anh giờ tay ra như Fleur đã làm, bắt tay Harry, rồi bắt tay Ron. Ron có vẻ như đang chịu đựng một kiểu đấu tranh nội tâm đau đớn lắm. Krum mới cất bước đi thì Ron buột miệng nói:
“Anh cho em xin chữ ký đi.”
Hermione quay đi mỉm cười với mấy cỗ xe không có ngựa kéo đang khủng khỉnh chạy về phía chúng trên lối đi, trong khi Krum, có vẻ ngạc nhiên nhưng khoái trí cảm động ký cái tên mình vô một miếng giấy da cho Ron.
Vào ngày bọn trẻ lên đường trở về nhà ga Ngã tư vua, thời tiết đúng là khác một trời một vực so với ngày chúng lên đường đến trường Hogwarts hồi tháng chín năm ngoái. Không có tới một gợn mây nhỏ trên bầu trời. Harry, Ron và Hermione đã xoay sở xí được một buồng riêng cho tụi nó trên xe lửa. Con cú Heo lại một lần nữa bị giấu trong lớp áo chùng của Ron để cho nó đừng rúc lên liên tục, con Hedwig thì đang ngủ gà ngủ gật, đầu dụi dưới lớp cánh, còn con mèo Crookshanks thì cuộn tròn trên một chỗ ngồi trống giống như một cái gối xù lông màu hung bự chảng. Harry, Ron và Hermione trò chuyện hết mình một cách thoải mái hơn suốt cả tuần qua, trong khi chiếc xe lửa lanh nhanh về phương nam. Harry cảm thấy như thể bằng một cách nào đó, bài diễn văn của cụ Dumbledore trong buổi tiệc chia tay mãn khóa đã giải tỏa dùm nó. Bây giờ nói về những chuyện đã qua nó cảm thấy đỡ đau khổ hơn. Tụi nó chỉ tạm ngừng bàn tán sôi nổi về hành động mà cụ Dumbledore có thể thực hiện vào chính lúc này để chặn đứng Voldemort khi chiếc xe bán đồ ăn trưa được đẩy tới toa xe.
Hermione đi ra mua đồ ăn và quay trở lại, cô bé bỏ lại tiền vô cặp, để lộ ra một tờ Nhật báo Tiên tri mà cô bé đã mang theo. Harry nhìn tờ báo, không chắc là liệu nó có thực sự muốn biết tờ báo ấy có thể đăng cái gì, nhưng Hermione bắt gặp cái nhìn của Harry, cô bé bình thản nói:
“Báo không có đăng gì hết. Bồ có thể đọc, nhưng mà báo không có đăng gì đâu. Mình đã kiểm tra báo hàng ngày mà. Chỉ có một mẩu tin nhỏ xíu vào ngày sau bài thi thứ ba đăng tin bồ đã thắng cuộc thi đấu. Họ thậm chí không thèm nhắc tới anh Cerdic. Chẳng có một dòng nào về chuyện đó hết. Theo ý mình ấy hả, chắc là ông Fudge đã buộc họ làm thinh.”
Harry nói:
“Ông Fudge sẽ không đời nào bắt mụ Rita làm thinh được. Nhất là một câu chuyện như vậy.”
Hermione nói với cái giọng tự kiềm chế nghe là lạ:
“Ôi, mụ Rita chưa từng viết thêm bất cứ thứ gì kể từ sau bài thi thứ ba. Thực ra mụ Rita sẽ không thể viết gì thêm trong một thời gian cũng còn lâu nữa à.”
Cô bé nói thêm, giọng bây giờ hơi hơi run:
“Mụ sẽ không viết gì nữa đâu trừ khi mụ muốn mình tiết lộ bí mật của mụ.”
Ron hỏi:
“Bồ đang nói về chuyện gì vậy.”
Hermione nói gấp:
“Mình đã phát hiện ra cái cách mà mụ ta nghe lén những cuộc nói chuyện riêng tư khi mà mụ không đựơc phép đi vào sân trường nữa.”
Harry có cảm giác là từ nhiều ngày nay Hermione đã thèm muốn chết đi được kể cho tụi nó nghe, nhưng mà cô bé đã tự kiềm chế được mình trước những sự việc khủng khiếp xảy ra dồn dập cho Harry. Harry nói ngay:
“Mụ ta làm cách nào?”
Ron tròn mắt nhìn Hermione, hỏi: “Làm sao bồ phát hiện được?”
Hermione nói:
“Ờ thật ra thì… chính bồ đã gợi ý cho mình đó, Harry.”
Harry ngơ ngác:
“Mình hả? Bằng cách nào?”
Hermione vui vẻ nói:
“Vo ve rình mò.”
“Nhưng bồ đã nói rằng không hiệu nghiệm…”
Hermione nói:
“Ôi không phải mấy con bọ điện tử đâu. Không, mấy bồ có hiểu không… mụ Rita là một người biến hình thú không có đăng ký. Mụ có thể biến thành…”
Giọng nói của Hermione run lên vì niềm vui chiến thắng lặng lẽ, cô rút từ trong túi xách của mình ra một cái hũ thủy tinh đóng kín, nói tiếp:
“…một con bọ.”
Ron kêu lên:
“Bồ nói chơi hả? Bồ đâu có… mụ ta đâu phải…”
Hermione quơ quơ cái hũ trước mặt Ron và Harry, vui vẻ nói:
“Ô có chứ, chính mụ ta.”
Bên trong cái hũ có vài cành cây nhỏ, mấy chiếc lá, và một con bọ mập ù, bự thù lù. Ron đưa cái hũ đến gần mắt nó, thì thầm:
“Đời nào… chẳng lẽ… bồ nói chơi sao…”
Hermione rạng rỡ mặt mày:
“Không, mình không có giỡn. Mình đã bắt được mụ trên màn cửa sổ của bệnh thất. Bồ nhìn cho thiệt kỹ đi, bồ sẽ để ý thấy những dấu hiệu quanh mấy cọng rai của nó giống y hệt cặp mắt kiếng giả mà mụ ấy đeo.”
Harry nhìn và thấy Hermione nói đúng. Nó cũng nhớ ra vài điều:
“Có một con bọ đậu trên bức tượng vào cái đêm mà tụi mình nghe lóm được câu chuyện bác Hagrid kể cho bà Maxime nghe về má của bác!”
Hermione nói:
“Chính xác. Và anh Viktor đã gỡ ra một con bọ bám trên tóc của mình khi tụi này trò chuyện với nhau bên bờ hồ. Và nếu mình không nhầm lẫn, thì Rita cũng đậu trên tấm màn cửa sổ của lớp học Tiên tri vào cái ngày vết thẹo của bồ phát đau. Mụ đã vo ve rình rập nghe ngóng chuyện quanh năm.”
Ron từ tốn nói:
“Khi chúng ta nhìn thấy Malfoy đứng dưới tán cây đó…”
Hermione nói:
“Là lúc nó đang nói chuyện với mụ Rita đậu trong bàn tay của nó. Dĩ nhiên nó biết. Đó là cách mà mụ đã thực hiện được tất cả những cuộc phỏng vấn nho nhỏ với tụi học sinh nhà Slytherin. Tụi nó không cần bận tâm là mụ đang làm điều gì hợp phát, miễn là tụi nó cung cấp được cho mụ ta những thứ chuyện khủng khiếp về tụi mình và bác Hagrid.”
Hermione lấy lại cái hũ thủy tinh từ tay Ron và mỉm cười với con bọ. Con bọ vỗ cánh lên vách hũ thủy tinh vo ve một cách giận dữ. Hermione nói:
“Mình đã nói với mụ ta là mình sẽ thả mụ ta khi chúng ta về đến Luân đôn. Mình đã ếm một lá bùa Bất khả Bể lên cái hũ, mấy bồ thấy không, thành ra mụ không thể biến hình trở lại. Và mình cũng đã bảo với mụ ta rằng mụ hãy liệu hồn giữ cây viết của mụ trong một năm. Để rồi coi mụ có thể phá bỏ được thói quen viết toàn chuyện dựng đứng bậy bạ về người ta không.”
Mỉm cười đắc ý, Hermione đặt cái hũ đựng con bọ trở vào trong túi xắc của cô bé.
Cái cửa buồng của tụi nó xịch mở ra. Draco Malfoy nói:
“Mày khôn khéo lắm, Granger.”
Crabbe và Goyle đang đứng đằng sau Malfoy. Harry chưa từng thấy cả ba đứa tụi nó tự mãn, hung hăng và ác độc đến như vậy từ trước tới nay.
Malfoy nói chậm rãi, bước vô trong buồng và chậm rãi nhìn quanh, một nụ cười khinh khỉnh nở trên môi nó.
“Vậy ra mày đã bắt được một phóng viên xịn, lại là mày và cái thằng học trò cưng Potter của lão Dumbledore. Trúng mánh lớn à.”
Cái cười tự đắc của nó toét rộng. Crabbe, Goyle cười hinh hích phụ họa. Malfoy nhìn quanh cả ba đứa tụi nó, nói nhỏ:
“Tụi mình thử đừng nghĩ tới chuyện đó được không? Thử giả đò như chuyện đó đâu có xảy ra.”
Harry nói:
“Cút ra.”
Từ bữa Harry nhìn thấy Malfoy rù rì với Crabbe và Goyle trong lúc cụ Dumbledore nói về Cerdic, nó chưa từng đứng gần Malfoy như vầy. Nó cảm thấy như thể có tiếng chuông đang reo trong tai nó. Tay nó nắm chặt cây đũa phép dưới tấm áo chùng.
Malfoy cao giọng:
“Mày đã chọn đứng về phe thua cuộc rồi Potter à! Tao cảnh cáo mày đó. Mày còn nhớ không, tao đã bảo mày nên chọn bạn bè cho cẩn thận mà. Khi tụi mình gặp nhau trên xe lửa vào ngày đầu tiên đến trường Hogwarts ấy? Tao đã bảo mày đừng có đàn đúm với đồ rác rưởi đó.”
Malfoy hất đầu về phía Ron và Hermione, nói tiếp:
“Bây giờ thì trễ quá rồi Potter à! Bây giờ Chúa tể Hắc ám đã trở lại, tụi nó sẽ là những đứa đầu tiên tiêu tùng! Tụi Máu Bùn và tụi khoái dân Muggle sẽ bị tiêu khử trước! Chà… kế đến… Diggory là đồ…”
Như thể có ai đó vừa cho nổ cả một thùng pháo bên trong buồng của tao xe lửa này. Ánh chói lòa của bùa phép xẹt tứ tung khắp mọi hướng, một loạt tiếng nổ làm điếc cả tai. Harry chớp mắt nhìn xuống sàn.
Malfoy, Crabbe và Goyle năm bất tỉnh ngay cửa buồng toa. Harry, Ron và Hermione đứng sừng sững, mỗi đứa nó đều vừa dùng tới một bùa ếm khác nhau. Và không chỉ có ba đứa nó làm vậy.
Fred dẫm lên trên Goyle để vào trong buồng và nói với giọng điềm nhiên như không:
“Cứ tưởng tụi này sẽ được xem cái trò mà ba thằng này bày ra chớ.”
Fred cầm lăm le cây đũa phép giơ ra, và George cũng vậy, anh ta còn cẩn thận đá cho Malfoy một cái khi bước theo vô trong buồng toa. George nhìn xuống Crabbe, nói:
“Hiệu quả thú vị. Ai đã xài lời nguyền Furnunculus vậy?”
Harry nói:
“Em.”
George nhẹ nhàng nói:
“Kỳ quái thiệt. Anh xài Giò Bủn. Có vẻ như hai thứ này không nên trộn lẫn nhau. Hình như lông lá mọc xìa lên đầy mặt nó. Chà, đừng để tụi nó ở lại đây hè! Có làm cho cảnh trí đẹp thêm đâu!”
Ron, Harry và George vừa đá vừa lôi vừa lăn ba đứa bất tỉnh Malfoy, Crabbe và Goyle ra lối đi – mỗi đứa trông xấu hơn rõ ràng vì hậu quả bùa chú mà tụi nó lãnh đủ. Sau đó Ron, Harry và George trở vô trong buồng toa, kéo cánh cửa đóng lại.
Fred kéo ra một cái hộp đựng những tấm thẻ và rao:
“Có ai chơi bài nổ không?”
Tụi nó chơi được nửa chừng ván bài thứ năm thì Harry quyết định hỏi. Nó nói với George:
“Vậy anh nói cho tụi em nghe chứ? Hai anh tống tiền ai vậy?”
George nói với vẻ u uẩn:
“Ôi… chuyện đó.”
Fred lắc đầu một cách bực bội, nói:
“KHông có chuyện gì đâu. KHông có gì quan trọng hết. Đằng nào thì cũng không phải lúc này.”
George nhún vai:
“tụi anh chịu thua rồi.”
Nhưng Harry, Ron và Hermione cứ hỏi hoài, cuối cùng Fred nói:
“Thôi được, thôi được, nếu tụi bây thiệt tình muốn biết… thì đó chính là lão Ludo Bagman.”
Harry hỏi ngay:
“Ông Bagman hả? Có phải là anh nói ổng liên can đến…”
George rầu rĩ nói:
“Không. Không phải chuyện đó. Đồ ngu. Lão chắc là không có đầu óc.”
Ron hỏi:
“Ừ, vậy thì cái gì?”
Fred ngập ngừng rồi nói:
“Em có nhớ vụ cá độ mà tụi anh cá với ổng ở trận Quidditch Cúp Thế giới không? Về đội Ái Nhĩ Lan sẽ thắng, nhưng anh Krum sẽ bắt được trái banh Snitch đó?”
Harry và Ron thong thả nói:
“Có.”
“Ừ, lão trả tụi anh bằng tiền ma của bọn quỷ lùn rậm râu mà lão đã lượm được.”
“Rồi sao?”
Fred sốt ruột nói:
“Còn sao nữa, biến mất hết chứ sao? Sáng hôm sau là mớ vàng đó biến mất tiêu.”
Hermione nói:
“Nhưng đó là chuyện rủi ro mà, phải không?”
George cười một cách cay đắng:
“Ừ, lúc đầu tụi anh cũng nghĩ vậy. Tụi anh nghĩ nếu tụi anh viết thư cho lão, nói cho lão biết là lão đã đưa nhầm tiền, chắc là lão sẽ đền lại. Nhưng lão chẳng làm gì cả. Phớt lờ thư của tụi anh. Tụi anh cứ tìm cách nói chuyện với lão về vụ đó ở trường Hogwarts, nhưng lão luôn luôn kiếm cớ gì đó để tránh mặt tụi anh.”
Fred nói:
“Cuối cùng lão lại giở mặt cà chớn. Lên lớp tụi anh là tụi anh quá trẻ không nên cờ bạc, và lão không trả tụi anh cái gì hết.”
George quắc mắt nói:
“Bởi vậy tụi anh phải đòi tiền của tụi anh lại.”
Hermione há hốc miệng:
“Ổng không từ chối chớ?”
Fred nói:
“Ngớ ngẩn! Chối phắt!”
Ron nói:
“Nhưng đó là tất cả tiền dành dụm của hai anh mà!”
George nói:
“Thử nói xem anh phải làm sao. Dĩ nhiên rốt cuộc tụi anh cũng biết được chuyện gì xảy ra. Ba của Lee Jordan cũng gặp rắc rối trong chuyện đòi tiền lão Bagman. Hóa ra là lão đang bị rắc rối to với bọn yêu tinh. Lão đã mượn họ cả đống tiền. Cả băng tụi yêu tinh đã bao vây lão ở trong rừng sau trận Cúp Thế giới và trấn lột hết số vàng lão có, vậy mà cũng chưa đủ để trả hết nợ của lão. Bọn yêu tinh theo lão suốt đường đến trường Hogwarts để canh chừng lão. Lão đã đánh bạc thua mọi thứ. Lão không còn tới hai đồng Galeon để mà quẹt nhau. Và mấy em biết, lão ngu đó đã cố gắng trả nợ bọn yêu tinh như thế nào không?”
Harry hỏi:
“Bằng cách nào?”
Fred nói:
“Hắn đánh cá em đó, cưng ơi. Đặt cược to là em sẽ thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Lại đánh cá với bọn yêu tinh.”
Harry nói:
“Thì ra đó là lý do ổng cứ tìm cách giúp em thắng! Ờ… Rốt cuộc em cũng thắng vậy, đúng không, vậy là ổng có thể trả lại vàng cho anh rồi!”
George lắc đầu nói:
“Đừng hòng. Bọn yêu tinh chơi xấu y như lão. Tụi nó nói em đồng hạng với Diggory, mà lão Bagman lại cá là em thắng trội. Thành ra lão Bagman phải cuống giò lên. Lão đúng là cuống giò lên sau bài thi thứ Ba.”
George thở một hơi thiệt là dài và bắt đầu chia bài lại.
Đoạn cuối của cuộc hành trình trông qua thoải mái vừa đủ; Harry ước gì cứ như vầy suốt cả mùa hè, thực ra thì nó ước cho đoàn xe lửa không bao giờ tới nhà ga Ngã Tư Vua… Nhưng như nó đã học một cách khốn khổ trong suốt năm học qua bài học về thời gian: thời gian sẽ không bao giờ chậm lại khi có cái gì đó không vui vẻ gì chờ ở phía trước, và chẳng mấy chốc đoàn tàu tốc hành Hogwarts dừng lại ở sân ga số Chín Ba Phần Tư. Sự lộn xộn và ồn ào mọi thường tràn đầy các hành lang khi lũ học trò bắt đầu chen ra khỏi toa xe lửa. Ron và Hermione khiêng vác mấy cái rương của tụi nó chen lấn vượt qua Malfoy, Crabbe và Goyle. Nhưng Harry thì nấn ná ở lại.
“Anh Fred, anh George … chờ một lát.”
Hai anh em sinh đôi quay lại.
Harry mở nắp rương của nó và lấy ra số tiền thưởng Tam Pháp thuật. Nó nhét bao tiền vô tay George:
“Anh cầm lấy.”
Fred tỏ vẻ sửng sốt, kêu lên:
“Cái gì?”
Harry cương quyết lặp lại:
“Hai anh cầm lấy đi. Em không muốn có số tiền này.”
George cố gắng đẩy bao tiền đó trả Harry.
“Em tâm thần rồi.”
Harry nói:
“Không, em không điên. Các anh giữ lấy đi rồi chế ra nhiều phát minh nữa. Đây là vốn đầu tư vô tiệm Giỡn.”
Fred thốt lên với một giọng gần như kinh hoảng:
“Thằng này tâm thần rồi.”
Harry vẫn khăng khăng:
“Hai anh nghe đây, nếu hai anh không cầm lấy số tiền này, em sẽ liệng nó xuống cống. Em không muốn có nó mà em cũng không cần đến nó. Nhưng mà em có thể đầu tư nó vô những tiếng cười. Tất cả tụi mình đều có thể hùn vô để tạo ra những tiếng cười. Em có cảm giác là chẳng bao lâu nữa tụi mình sẽ cần nhiều tiếng cười hơn mọi khi.”
George cân nhắc cái bao tiền trong tay, nói một cách yếu ớt:
“Harry à, chắc là có tới cả ngàn Galeon vàng ở trong này.”
Harry nhe răng cười:
“Ừ. Hai anh thử nghĩ coi nhiêu đó là bao nhiêu cây cà rem két.”
Hai anh em sinh đôi trợn mắt nhìn Harry.
“Chỉ cần đừng nói với má của hai anh là các anh lấy ở đâu ra số tiền đó… dù cho bác ấy có thể không khoái lắm chuyện cho các anh vô làm ở Bộ Pháp Thuật, nhưng mà cứ thử nghĩ tới chuyện đó coi…”
Fred mới nói:
“Harry à…”
Nhưng Harry đã rút cây đũa phép ra. Nó nói rõ ràng:
“Coi nè, hai anh giữ lấy số tiền đó, nếu không em sẽ ếm bùa hai anh. Bây giờ em biết được một mớ bùa chú xịn rồi. Hai anh làm ơn cho em một lần được không? Hãy mua cho Ron vài bộ dạ phục khác và nói là quà của các anh.”
Harry rời khỏi toa tàu trước khi hai anh em Fred và George có thể nói thêm một lời nào nữa. Nó bước qua Malfoy, Crabbe và Goyle. Ba đứa nó vẫn còn nằm dài trên sàn bị ếm bùa cứng đơ.
Dượng Vernon đang đợi nó đằng sau hàng rào chắn, bà Weasley đứng sát bên cạnh ông. Khi bà nhìn thấy Harry, bà ôm chầm lấy nó và thì thầm vào tai nó:
“Bác nghĩ là cụ Dumbledore sẽ cho phép cháu đến chơi với gia đình bác vào cuối mùa hè. Giữ liên lạc nghe Harry!”
Ron vỗ lên lưng Harry, nói:
“Hẹn gặp lại nghe Harry!”
Hermione nói:
“Tạm biệt Harry!”
Và cô bé làm một điều mà trước đây cô bé chưa từng làm: hôn lên má Harry.
George nói nhỏ trong khi Fred đứng bên cạnh nồng nhiệt gật đầu:
“Cám ơn nghe Harry.”
Harry nháy mắt với họ, quay lại dượng Vernon và lặng lẽ theo dượng đi ra khỏi nhà ga. Nó tự nhủ, chẳng có điều gì đáng phải lo lắng, khi nó trèo lên băng ghế sau của chiếc xe hơi gia đình Dursley.
Như lão Hagrid đã nói, cái gì phải đến sẽ đến… và Harry sẽ đương đầu với cái đó khi nó xảy đến.
Bình luận facebook