Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 100
(*Nghĩa là thương tiếc cho một loại ngọc đẹp đẽ)
Kim Ngọc Nghiên trở lại trong tầm mắt của mọi người vào lúc cuối tháng Năm. So với cái đắc ý, phong nhã hào hoa nhiều năm về trước thì nay rốt cuộc cái mĩ lệ của Ngọc Nghiên cũng dần dần mệt mỏi xuống sắc.
Kỳ thật, nàng vẫn còn rất đẹp. Băng tuyết trên núi Trường Bạch đã nuôi dưỡng cho nàng có được khí thế xinh đẹp hơn người, phảng phất như ánh mặt trời sáng quắc, cơ hồ khiến người khác không thể mở mắt ra được. Cho dù giờ đây Kim Ngọc Nghiên cũng đã già nhưng nàng vẫn không có chút nản lòng oán hận, nàng cùng với thị nữ Lệ Tâm bước chân vào Dực Khôn cung, trên mặt nàng vẫn còn trang điểm đậm, xinh đẹp áp bức người khác.
Ngược lại Lục Quân có chút than thở: “Hôm qua gặp Gia quý phi cùng với Hoàng thượng gặp sứ thần Lý triều, cho dù có trang điểm kỹ thế nào thì vẫn không thể che được vết nhăn ở khóe mắt. Kỳ thật đều đã ở cái tuổi này rồi thì cần gì phải tranh đấu khẩu khí nữa chứ?”
Như Ý mỉm cười: “Đâu chỉ có Gia quý phi, bổn cung thử sờ da thịt mình cũng đã thấy không còn săn chắc như xưa. Năm tháng không buông tha con người, cũng may mấy ngày nay Gia quý phi cùng với Hoàng thượng gặp gỡ sứ thần Lý triều cho nên bổn cung cũng thấy nhàn hạ một chút”
Lục Quân tự giễu cười: “Thần thiếp nghĩ đã là người thì ai ai cũng phải già đi, không có ai là không già. Thần thiếp thấy bình thường Gia quý phi mỗi ngày đều phải trang điểm đậm trong mấy canh giờ thì mới đi ra ngoài, trời chưa sáng mà phải dậy ngồi trước gương trang điểm, hơn nửa đêm còn phải dùng nước hoa hồng ngâm tay ngâm chân, thần thiếp nghĩ mà cũng cảm thấy mệt mỏi”
Như Ý cười nói: “Cho nên chúng ta mới không bằng Gia quý phi. Mặt dù vẫn không che được nếp nhăn nhưng nếu đứng từ xa nhìn tới thì Gia quý phi cứ như là một nữ tử 28 tuổi vậy”
Ngọc Nghiên nghe nói như vậy liền có chút đắc ý, cười dài nói: “Người sống cả đời, rốt cuộc cũng chỉ còn tấm da, thần thiếp xuất thân Lý triều cho nên học chữ Mãn Hán không nhiều nhưng có một câu thần thiếp cũng ghi tạc trong lòng. Nếu ngay cả cái thể diện của mình mà không cần, không chịu trang điểm đẹp đẽ thì còn gì là nữ nhân chứ? Cứ giữ tóc bạc da mồi để cho người khác chê cười hay sao?”
Nàng nói như vậy khiến cho Hãn tần nổi giận. Vì Lục công chúa chết yểu cho nên Hãn tần vẫn không chịu trang điểm đậm, không dùng vàng ngọc trên người, cái hoạt bát ngày xưa của nàng giờ đây đã không còn nữa mà thay vào đó là cái u sầu ảm đạm. Thần tình như vậy khiến cho Hoàng đế quá đau lòng cho nên đã hạ chỉ, ngày mùng 4 tháng Bảy sẽ làm lễ sắc phong, tấn phong Hãn tần thành Hãn phi.
Yến Uyển ngồi bên cạnh cười nói: “Ngày mùng 4 tháng Bảy Hoàng thượng tấn phong muội muội thành Hãn phi, tốt xấu gì muội muội cũng phải mặc một bộ xiêm y rực rỡ mà cười một cái mới tốt”
Hãn phi lạnh lùng thản nhiên nói: “Ta làm sao được Gia quý phi chứ? Chân con mình bị tàn phế cả đời mà vẫn suốt ngày cười nói được, là ta muốn học nhưng học không được”
Kim Ngọc Nghiên liếc đôi mắt phượng, cười lạnh nói: “Đúng là Hãn phi muội muội đau lòng quá mức rồi. Chẳng lẽ muội muội cứ mặc tang phục như vậy thì Lục công chúa có thể sống lại sao?”
Lục công chúa chết yểu, ít nhiều gì cũng có liên quan đến con chó Phú quý nhi mà Gia quý phi nuôi dưỡng. Tuy không thể chỉ chứng Ngọc Nghiên xui khiến nhưng rốt cuộc nàng là người đáng nghi nhất. Lời nói làm càn như vậy, ngay cả người thành thật nhất là Uyển tần cũng bất giác ghé mắt nói nhỏ: “Gia quý phi tỷ tỷ, đừng nói những lời đó với người đang đau lòng như vậy”.
Trong điện ngoài điện đều im ắng, chỉ có mấy quả thạch lựu đang nở hoa hừng hực khí thế, một trận gió thổi qua khiến hoa lựu bay phấp phới trong điện, cơ hồ muốn thiêu đỏ cả cung. Như Ý giật mình, nhớ tới ngày nàng sinh hạ Cảnh Hủy, Hoàng đế vui sướng không thôi cho nên sai người đem nhiều cây thạnh lựu trồng ở Dực Khôn cung, ý nghĩa sinh được nhiều con nhiều phúc.
Yến Uyển cầm chén trà mạ vàng trong thay, hơi trà bốc lên phản chiếu cái mỉm cười mỏng manh của nàng: “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan*, tất nhiên Lục công chúa không thể sống lại rồi cũng như Bát a ca không thể chạy nhảy như bình thường, cũng như Tứ a ca cũng không thể phục sủng, được Hoàng thượng yêu thích như trước. Rốt cuộc vẫn là Gia quý phi tỷ tỷ suy nghĩ thông suốt”.
(*Đây là câu thơ lấy trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch, nghĩa là Đời người đắc ý cứ vui chơi)
Ngọc Nghiên xem nặng thể diện cho nên khi bị Yến Uyển chạm đến chỗ đau, sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng: “Tuy rằng Tứ a ca của bổn cung nhất thời bị tiểu nhân hãm hại, ngay cả Bát a ca cũng ngã ngựa bị thương nhưng bọn nó vẫn là nhi tử Hoàng gia, cho dù không được ân sủng nhưng rốt cuộc vẫn là con rồng cháu phượng.” Nàng khinh thường liếc mắt nhìn Yến Uyển: “Lệnh phi không có con thì làm sao hiểu được chuyện con cái chứ”
Yến Uyển đỏ mặt lên, không thể chối cãi phản bác được cho nên đành phải cúi mặt xuống, lấy ngón tay chạm vào chiếc nhẫn đỏ trên tay.
Ngọc Nghiên thấy Yến Uyển nổi giận, đang muốn nói thêm thì Như Ý lên tiếng: “Nhiều con nhiều phúc, lời đó của cổ nhân cũng không sai. Tần phi ở chốn hậu cung này, Gia quý phi là người có nhiều con nhất như vậy thì cũng có nhiều phúc khí nhất, chúng ta đều cảm thấy hâm mộ”. Nàng nói xong, nhìn về phía Thuần quý phi và Hải Lan nói: “Chỉ là, Tam a ca là trưởng tử của Hoàng thượng, đôn hậu lễ phép, Ngũ a ca lại là đắc lực trước mặt Hoàng thượng. Sinh con là nên như vậy thì mới được xem là hiếu tử hiền tôn của tổ tông, nếu không cho dù là có mang huyết thống con phượng cháu rồng thì cũng chẳng là gì. Ngẫm lại Bát a ca và Cửu a ca của Khang Hi gia, vì việc tranh đấu ngôi vị Thái tử mà bị tiên đế tước đoạt quyền vị, một người bị đặt tên là A Kì Na, một người bị gọi là Tắc Tư Hắc*, hết sức nhục nhã, chẳng còn chút thể diện nào gọi là con phượng cháu rồng nữa”
(*Biệt danh của Cửu a ca Dẫn Đường là Tắc Tư Hắc: Nhiều học giả cho rằng đây là một thuật ngữ của người Mãn Châu khi dịch ra Hán tự có nghĩa là “lợn”, nhưng một số khác cho rằng nó có nghĩa là “đáng hổ thẹn” hay “người gây phiền nhiễu”.
Biệt danh “A Kỳ Na” của Bát a ca Dận Tự do Ung Chính đặc có nghĩa là “cá nằm trên thớt”, “thịt nằm trên thớt”, “đáng hổ thẹn”)
Ngọc Nghiên nghe được câu này, không khỏi biến sắc nói: “Hoàng hậu nương nương lấy Bát a ca Doãn Tử của Khang Hi gia để so sánh với Bát a ca của thần thiếp sao?”
Như Ý không chút buồn bực, chỉ mỉm cười ôn hòa: “Dận Tự là con cháu bất hiếu, Khang Hi gia cũng đã có một người con như vậy rồi, sao Gia quý phi lại suy nghĩ nhiều mà cho rằng Hoàng thượng cũng sẽ có đứa con như vậy chứ?”
Mi tâm nếp uốn của Ngọc Nghiên thoáng bình phục, nàng nở một nụ cười đắc ý, giơ chiếc khăn tay đỏ tươi trong tay lên: “Tất nhiên những đứa con của Hoàng thượng không đến mức như vậy. Trong lễ tang nghi của Hiếu Hiền hoàng hậu, Đại a ca và Tam a ca bị mắc tội bất hiếu, Hoàng thượng liền giáo huấn nghiêm khắc. Có tấm gương này rồi thì còn ai dám lộng hành nữa chứ? Cũng nên nói thêm một chút, các con của bổn cung chiếm vị trí thứ tư thứ 8 vốn là chiếm được vận khí tốt. Thái tông Hoàng Thái Cực là Bát Hoàng tử, tiên đế Ung Chính gia là Tứ Hoàng tử, Hoàng thượng cũng là Tứ Hoàng tử. Nếu đứa con của bổn cung không có phúc khí nhưng lại được tổ tông phúc trạch phù hộ như vậy thì cũng sẽ không thua kém gì! Nếu may mắn này có thể đem cái phúc trạch này tiếp tục về sau thì cũng có tình lý bên trong!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ nhưng mà cũng không có ai trả lời, Như Ý chỉ vươn tay lấy một quả anh đào bỏ vào trong miệng để che giấu một nụ cười lạnh. Ngược lại Uyển tần muốn nói cái gì đó nhưng Lục Quân vội đè tay giữ lại, ý bảo Uyển tần không cần nhiều lời. Hải Lan có chút sợ hãi, một lát sau lên tiếng: “Có phúc trạch hay không thì cũng khó mà nói được thế nhưng lúc nhỏ thánh tổ Khang Hi lại bị bệnh nặng, ai cũng nghĩ không qua khỏi, rốt cuộc cũng trở thành vị đế vương mà hậu thế ngưỡng mộ”
Ngọc Nghiên cho rằng mọi người đang sợ hãi cho nên cười lạnh nói: “Cho nên đừng tưởng rằng hài tử của bổn cung nhất thời không được Hoàng thượng sủng ái hay là có chút tàn tật mà khinh thường bọn nó. Phúc khí bọn nó vẫn còn ở phía sau đấy”
Thật sự Lục Quân kiềm chế không được: “Tam a ca của bổn cung không phải là người thông minh lanh lợi thì cho qua đi, không tính nữa, Tứ a ca được xem là đứa con nhiều tuổi nhất của Hoàng thượng nhưng lớn tuổi thì sao chứ? Hiện nay Thập nhị a ca của Hoàng hậu nương nương đang ở đây thì phúc khí của bất cứ vị Hoàng tử nào cũng đều kém xa vị đích tử Thập nhị a ca cả”
Như Ý nhìn Lục Quân một chút rồi cẩn thận nói: “Thuần quý phi nói sai rồi! Thập nhị a ca còn nhỏ tuổi, hiền ngu thế nào thì vẫn không thể đoán được. Huống chi đích tử thì sao chứ? Đích tử của Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Trử Anh và đích tử của Thánh tổ Khang Hi gia là Dận Nhưng đều là người bất hiếu mưu nghịch mà bị phế đi ngôi vị Thái tử, việc này chính là cảnh cáo hậu thế, không cần lấy tôn ti đích thứ ra bàn luận, chỉ cần bọn nhỏ không chịu thua kém thì mới là quan trọng nhất. Ngay cả những người chưa có con thì cũng không cần nóng vội. Hoàng thượng đang ở độ tuổi mạnh mẽ, các muội muội lại ngọc mạo trẻ tuổi như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có phúc khí thôi”
Lời ấy vừa nói ra, đám tần phi đều kính phục. Lục Quân dẫn đầu đứng dậy, đưa một đám người phía sau hành lễ: “Thần thiếp ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng hậu nương nương”
Ngọc Nghiên đứng lặng trong đó, cũng không khom người, nàng chỉ phải vén áo thi lễ: “Thần thiếp hiểu rõ”
Như Ý chạm vào cánh hoa thược dược màu hồng được cắm trong bình sứ và được đặt ở trên chiếc bàn san hô men phấn bên cạnh. Nàng ôn hòa mỉm cười nhưng cũng mang theo một tia nhắc nhở ủ dột: “Hôm nay hồng thược dược nở rộ. Có rất nhiều chuyện đắc ý phồn hoa cũng chỉ là nhất thời, các muội muội cũng không cần quá mức cố chấp, vẫn còn nhiều hạnh phúc ở cuối đời lắm”. Nàng dứt lời, đứng dậy đang muốn bước chân vào trong điện nhưng nàng mới vừa cất một bước, dưới chân đã lảo đảo rồi trượt chân sắp ngã xuống.
Dung Bội sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng cùng với Hải Lan đỡ lấy, đồng thanh kêu lên: “Thái y! Mau mời thái y!”
Như Ý bị choáng váng mà trượt ngã, tất nhiên Hoàng đế vội vàng chạy tới làm bạn. Nàng nhắm mắt nằm trên chiếc giường mà nghe được tiếng gió bước chân Hoàng đế chạy vào, bất giác nàng cười nhẹ một cái. Giang Dữ Bân quỳ ở trước giường thỉnh mạch thật lâu, sắc mặt vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy đến quỳ trước mặt Hoàng đế: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, không phải phượng thể Hoàng hậu nương nương không khỏe mà là nương nương đã có hỉ! Hơn nữa long thai cũng đã ba tháng rồi ạ”
Bóng cây lựu ngoài cửa sổ chiếu vào, Như Ý kinh ngạc không thôi, nàng muốn cười nhưng lại rơi ra một giọt lệ trong suốt: “Mấy tháng nay thần thiếp cảm thấy choáng váng phiền muộn, cứ nghĩ rằng vì đau lòng chuyện Cảnh Hủy quá cho nên mới như vậy, không ngờ lại là có hỉ”. Nàng cầm tay Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, có phải Cảnh Hủy ở trên trời linh thiêng, sợ dưới gối thần thiếp và Hoàng thượng tịch mịch cô đơn cho nên mới chuyển thế đầu thai, đến làm con của chúng ta không ạ?”
Vì hai vị công chúa chết yểu, Hoàng đế u sầu nhiều ngày, bây giờ nghe tin Như Ý lại có thai lần nữa, cái âm trầm thường ngày của hắn trở thành hư không, hắn ôm chặt lấy Như Ý, trong mắt có chút lệ quang: “Đúng. Cảnh Hủy biết chúng ta thương nhớ nó cho nên nó mới trở lại”
Hải Lan và Hãn phi cùng hầu hạ bên cạnh Như Ý, vui mừng đầy mặt, Hãn phi nhịn không được mà cảm khóc: “Vẫn là Hoàng hậu nương nương có phúc khí, lại có hài tử như như vậy. Vậy thì thần thiếp cũng có chút hi vọng rồi”. Nước mắt của nàng vẫn còn nằm ở trên má, tiện đà nàng tức giận mà bất bình: “Cũng may vừa rồi có Du phi tỷ tỷ và Dung Bội đỡ được, nếu không Hoàng hậu nương nương giận dữ Gia quý phi mà đầu óc choáng váng chân trơn, nếu làm bị thương Hoàng tự trong bụng thì sao tốt lành được chứ?”
Hải Lan vỗ về trước ngực, nghĩ mà sợ không thôi: “Cũng may Hoàng hậu nương nương không có việc gì, nếu không Gia quý phi dù có chết muôn lần cũng không chuộc tội được”
Cái sóng mắt mỉm cười của Hoàng đế bỗng nhiên dừng lại mà chuyển sang cái giận tái mặt: “Sao vậy? Gia quý phi mới giải cấm túc mà lại gây ra chuyện thị phi sao?”
Hải Lan thở dài, chỉ phải nói: “Hoàng thượng còn không biết tính tình của Gia quý phi sao ạ? Lúc nào cũng tùy ý nói, tùy ý làm theo ý mình!”
Lúc này, Lục Quân đang cùng mọi người đang hầu hạ ngoài hành lang, cũng không dám bước vào hỏi thăm mà chỉ biết chờ đợi để hầu hạ. Ngọc Nghiên không kiên nhẫn nói: “Trời nóng như vậy, chúng ta còn đứng ở đây bao lâu nữa chứ? Cũng là phượng thể Hoàng hậu nương nương quá mảnh mai yếu đuối, chỉ mới choáng váng thôi chứ chưa ngã cơ mà”
Trong lòng Lục Quân phẫn uất, quay mặt qua không để ý tới Ngọc Nghiên mà chỉ nhìn Uyển tần nói: “Cũng không biết thân thể nương nương sao rồi? Cho dù có lâu bao nhiêu đi chăng nữa thì chúng ta cũng đều muốn chờ”
Trong điện cực yên ắng, lời nói ở bên ngoài ngẫu nhiên bay vào trong, giống như viên đá ném vào hồ nước khiến gợn sóng nổi lên. Hoàng đế đứng dậy mở cửa sổ ra mà nhìn ra phía ngoài, trong sân viên hoa tươi nở rộ, cách đó không xa, Kim Ngọc Nghiên đang mặc bộ y phục rực rỡ yểu điệu, đang nắm một đóa hoa mẫu đơn mà ngắm nhìn, không chút để ý đến xung quanh.
Cánh mũi Hoàng đế khẽ nhếch lên, lãnh đạm nói: “Trong cung phượng thể không khỏe mà Gia quý phi còn có thể thản nhiên ngắm hoa như vậy, đúng là không có tâm can! Nói đi! Rốt cuộc nàng ta đã mạo phạm Hoàng hậu thế nào?”
Hải Lan nhìn Hoàng đế đang nén giận cho nên nàng có vài phần sợ hãi, nàng lui ra sau vài bước rồi nói: “Chuyện liên quan đến Hoàng tử. Thần thiếp cũng là người mẹ cho nên không thích hợp nhiều lời”
Hoàng đế hơi gật đầu, đang muốn hỏi lại câu hỏi thì nghe một tiếng “Bịch”, hắn quay đầu lại thì đã thấy Hãn phi quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, Lục công chúa của thần thiếp chết không được minh bạch, thần thiếp cũng không dám ngờ vực lung tung là ai đã ám hại, thế nhưng Gia quý phi nói năng lỗ mãng cho nên thần thiếp không thể không nói được”
Từng chữ một hàm chứa cái oán hận tích tụ đã lâu phun ra: “Thần thiếp xin nói lại lời nói của Gia quý phi sáng nay, thần thiếp không dám thêm bớt một chữ nửa câu nào. Thỉnh Hoàng thượng minh giám”. Nàng cúi người lạy 3 cái rồi bắt chước khẩu khí của Gia quý phi: “Các con của bổn cung chiếm vị trí thứ tư thứ 8 vốn là chiếm được vận khí tốt. Thái tông Hoàng Thái Cực là Bát Hoàng tử, tiên đế Ung Chính gia là Tứ Hoàng tử, Hoàng thượng cũng là Tứ Hoàng tử. Nếu đứa con của bổn cung không có phúc khí nhưng lại được tổ tông phúc trạch phù hộ như vậy thì cũng sẽ không thua kém gì! Nếu may mắn này có thể đem cái phúc trạch này tiếp tục về sau thì cũng có tình lý bên trong!”
Có cái im lặng thật lâu, chỉ nghe được tiếng gió thổi lọt vào tai, giọng nói hắn cực kỳ nhu hoãn: “Các nàng đang ở hậu cung, có rất nhiều chuyện ở tiền triều, trẫm không tiện nhiều lời, thế nhưng Như Ý, nàng là Hoàng hậu thì cũng nên biết một chút”
Như Ý thấy Hoàng đế trịnh trọng như vậy, nghiêm nghị nói: “Xin Hoàng thượng cứ nói, thần thiếp sẽ lắng nghe”
Hoàng đế đứng ở bên cạnh cửa sổ, thần sắc âm u khó chịu: “Trước đó vài ngày, sứ thần Lý triều đến bái kiến trẫm và có hỏi trẫm có ý muốn lập Thái tử hay không. Trẫm cũng không tiện nhiều lời, liền từ chối trả lời. Ai ngờ mấy ngày sau, một mình trẫm triệu kiến sứ thần Lý triều, có người lại nói…” Hoàng đế hít sâu một hơi, ngữ điệu càng trầm: “Lại nói đến chuyện lúc Hiếu Hiền hoàng hậu con sống thì hai vị Hoàng tử đã chết yểu, trẫm lại ngưỡng mộ Vĩnh Thành như vậy thì sao không cho Vĩnh Thành trở thành con nuôi của Hiếu Hiền hoàng hậu, ngày sau trước linh tiền của Hiếu Hiền hoàng hậu thì cũng có người tế phụng!”
Hải Lan đứng trước mặt Hoàng đế vẫn ngắc ngứ không muốn nói gì, nàng vừa nghe được câu này, đột nhiên biến sắc nói: “Hoàng hậu nương nương đã có đích tử, nếu Vĩnh Thành trở thành con nuôi của Hiếu Hiền hoàng hậu, chẳng phải trong cung có hai vị đích tử, vừa là dị mẫu sinh ra, vừa là trưởng ấu. Ngày sau không có chuyện gì thì không sao, chỉ sợ là sinh ra rất nhiều thị phi thôi ạ!”
Tất nhiên Hãn phi còn trẻ nhưng nàng lại xuất thân từ dòng dõi quan lại cho nên hiểu được trong đó có thâm ý, nàng đột nhiên nhướn mày lớn tiếng: “Hoàng thượng, nếu như Tứ a ca trở thành con của Hiếu Hiền hoàng hậu thì ngày sau còn có mưu đồ gì nữa vậy ạ?”
Như Ý tựa vào chiếc gối mềm được thêu hình đóa hoa hải đường thược dược, nàng mỉm cười lạnh lùng: “Thần thiếp là kế hậu, đứng sau Hiếu Hiền hoàng hậu cho nên tất nhiên hài tử của thần thiếp không thể sánh vai cùng với hài tử của Hiếu Hiền hoàng hậu. Thật sự thần thiếp rất muốn biết, Hoàng thượng đang ở độ tuổi tráng kiện thì sao bọn họ lại cứ như vậy mà không buông, rốt cuộc là để làm gì cơ chứ?”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Từ khi sứ thần Lý triều đến thì trong điều đều không chút bình an, xem ra bọn họ không muốn an phận mà dò xét tâm ý của trẫm, muốn nhắc đến việc lập Thái tử”
Như Ý ngưng thần một lát rồi chỉnh sửa lại tẩm y bằng gấm rồi quỳ xuống nói: “Hoàng thượng đang ở tuổi xuân, khỏe mạnh trẻ trung, không cần lập thái tử sớm! Huống chi lúc tiên đế còn tại thế, dù cho có chọn được người hợp lý làm trữ quân thì đều nhìn về 4 chữ trên tấm biển treo trên cao: “Chính đại quang minh”, để tránh lại xuất hiện việc Cửu Tử tranh đoạt ngôi vị Thái tử mà gây ra nên thảm kịch ở thời Khang Hi gia. Người nói lời đó chẳng phải nguyền rủa Hoàng thượng đó sao? Thật sự tội đáng chết vạn lần!”
Hoàng đế khoanh tay đứng nhìn, ngón tay bởi vì dùng lực quá mạnh cho nên trở nên tái nhợt khó coi. Trên khuôn mặt của hắn không chút ấm áp: “Người nói lời đó đúng là tội đáng chết vạn lần. Trẫm đã có đích tử rồi cho nên không cần bàn luận chuyện lập Thái tử nữa. Ngày sau nước chảy thành sông, không cần lại có dị nghị”
Sắc mặt Như Ý trắng bệch, trịnh trọng cúi đầu, khẩn thiết nói: “Vĩnh Cơ chỉ mới 3 tuổi, không thể so được với hai vị đích tử của Hiếu Hiền hoàng hậu, ấu niên lạnh lợi. Cho dù trong cung đã có đích tử nhưng cũng phải thỉnh sư phụ chỉ dạy đoàng hoàng, có tiền đồ hay không thì còn phải đợi lớn lên mới biết được ạ”
Hoàng đế thản nhiên “À” lên một tiếng rồi đỡ Như Ý đứng dậy: “Hoàng hậu, nàng đang có thai cho nên không cần quỳ như vậy, cẩn thận thân thể bị thương”. Hắn đỡ Như Ý ngồi xuống giường, dường như có vô hạn cảm hoài: ” Cũng đúng, Vĩnh Cơ còn nhỏ, bây giờ trong các vị Hoàng tử thì chỉ có Vĩnh Kỳ là có khả năng đảm đương được trọng trách”
Hải Lan hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống, liên tục dập đầu nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Vĩnh Kỳ lớn tuổi cũng nên phân ưu cùng với Hoàng thượng nhưng mà thần thiếp chỉ có một mình đứa con là Vĩnh Kỳ cho nên thần thiếp chỉ hy vọng nó sớm lập nghiệp thành gia, thần thiếp cũng có thể ngậm kẹo đùa với con cháu, hầu hạ dưới gối thôi ạ”.
Hoàng đế hơi gật đầu, lẳng lặng nói: “Lý Ngọc, truyền Gia quý phi vào đi”
Lý Ngọc thấy Hoàng đế không chút để lộ thần sắc cho nên có chút khó hiểu, hắn vội vàng ra ngoài truyền Gia quý phi bước vào. Hoàng đế nhìn nàng nói: “Trẫm truyền nàng đi vào là có chuyện vui muốn nói cho nàng và Du phi nghe”
Ngọc Nghiên thấy Hải Lan và Hãn phi đang quỳ, vội vui sướng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thương yêu thần thiếp, thần thiếp hiểu rõ, thần thiếp xin lắng nghe”
Ánh mắt Hoàng đế có chút ôn hòa, từ từ nói: “Vĩnh Thành và Vĩnh Kỳ cũng không còn nhỏ nữa. Trẫm đang tính toán lựa chọn vài con gái tốt của các trọng thần trong triều để tấn phong thành phúc tấn để gả cho hai vị Hoàng tử. Nhưng các nàng là mẹ đẻ của Hoàng tử, cũng nên nói cho trẫm nghe một chút nên lựa chọn thế nào đi”
Ngọc Nghiên thấy Hải Lan chỉ trầm ngâm im lặng cho nên nàng vội cười nói trước: “Lúc tiên đế còn tại thế thì rất coi trọng chi tình ruột thịt và cùng có tình cảm thân thiết với huynh đệ Di thân vương, thứ nữ của Di thân vương được gả cho đại thần Phúc Tăng Ngạch, Phúc Tăng Ngạch là ngạch phụ Hòa Thạc. Nghe nói hai vị ấy có một vị cách cách, trí tuệ mĩ lệ, cao quý hào phóng, được gả cho Vĩnh Thành thì thật thích hợp. Hơn nữa cách cách có huyết thống Hoàng gia, con phượng cháu rồng thì mới xứng đôi được ạ”
Khóe miệng Hoàng đế xuất hiện một chút mỉm cười: “Nàng suy nghĩ thật chu đáo, con phượng cháu rồng, lúc nào mọi chuyện cũng nghĩ đến
việc trèo cao, đúng là tính tình của nàng và con trai nàng”. Hắn liếc mắt nhìn Hải Lan: “Du phi, còn nàng thế nào?”
Khuôn mặt Hải Lan chứa đầy kính cẩn bổn phận: “Chỉ cần nữ nhi hiền lương thục đức, có thể cùng Vĩnh Kỳ trở thành phu thê hòa thuận thì cho dù dòng dõi gì cũng đều tốt cả ạ. Đó là tâm tư của thần thiếp, xin Hoàng thượng thành toàn”.
Như Ý cực kỳ vừa lòng với câu trả lời của Hải Lan, liền mỉm cười một cái, trong lòng âm thầm khen ngợi.
Hoàng đế “À” lên một tiếng, cái tươi cười trên mặt biến mất đi: “Gia quý phi, xem ra so với Du phi, nàng hiểu chuyện trong việc lựa chọn con dâu hơn. Tứ a ca có được người mẹ như nàng, đúng là có phúc khí”
Ngọc Nghiên bị lạnh nhạt từ lâu, bây giờ lại được Hoàng đế khen ngợi như vậy, bỗng nhiên là việc ngoài ý muốn nên nàng mỉm cười: “Hoàng thượng nói đúng. Mẫu tử thần thiếp và Vĩnh Thành đều đồng tâm đồng ý với nhau, nó cũng sẽ hiểu rõ. Thần thiếp cũng luôn nói với Vĩnh Thành rằng lúc tiên đế gia còn là Hoàng tử thì cũng là Tứ a ca, Hoàng thượng cũng là Tứ a ca. Có tấm gương châu ngọc phía trước như vậy thì nếu nó có thể dụng tâm làm việc, tất nhiên cũng có thể có phúc khí về sau, không khiến Hoàng thượng nổi giận nữa ạ”
Hoàng đế nghe xong, mi tâm đột nhiên nhảy dựng, đôi mắt u trầm. Như Ý ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, nàng biết rằng hắn đang cực kỳ phẫn nộ, Ngọc Nghiên lại nói chuyện nhiều với Hoàng đế như vậy mà vẫn luôn hoan hỉ vui mừng không biết hắn đang có suy nghĩ gì. Hoàng đế nổi giận, tát Ngọc Nghiên một cái, nhất thời in dấu năm ngón tay huyết hồng trên khuôn mặt trắng bạch của Ngọc Nghiên. Hoàng đế giận dữ nói: “Chẳng biết xấu hổ, tổn hại nhân luân! Con trai như vậy, đúng là do ngạch nương dạy dỗ! Trẫm vẫn còn đang sống mà các ngươi đều nói Tứ a ca có phúc trách làm Hoàng đế! Qủa thực ù tai hoa mắt!”
Ngọc Nghiên sợ tới mức mở to hai mắt, liên tục nói: “Hoàng thượng bớt giận! Thần thiếp oan uổng, thần thiếp oan uổng ạ”
Gân xanh trên trán sắp vỡ toang ra biểu hiện Hoàng đế càng lúc càng nổi giận: “Oan uổng sao? Cô thông đồng với sứ giá Lý triều muốn con trai của mình trở thành con nuôi của Hiếu Hiền hoàng hậu, cô cũng không hỏi xem Hiếu Hiền hoàng hậu ở dưới cửu tuyền có đồng ý hay không. Trẫm hỏi cô một câu, con của cô trở thành con của Hiếu Hiền hoàng hậu, thành con vợ cả thì mẫu tử các cô còn muốn mưu tính điều gì nữa?”
Ngọc Nghiên nhất thời chưa từng nghe thấy chuyện này cho nên bất giác kinh hô lên: “Làm con nuôi sao ạ? Thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này”. Khuôn mặt nàng chứa đầy nước mắt, thất thanh kêu lên: “Hoàng thượng, ngay cả sứ thần mẫu tộc thần thiếp nếu có nói như vậy thì cũng không sai ạ! Rốt cuộc lúc Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế cũng rất yêu thích Vĩnh Thành, ngày ngày đều ôm Vĩnh Thành trong lòng!”
Hoàng đế giận dữ, lạnh nhạt nói: “Cô là ai mà dám xúi giục Hoàng tử mơ ước ngôi vị Hoàng đế cơ chứ? Đối với chuyện bãi săn Mộc Lan, trẫm vẫn nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc vẫn không muốn tin con trai của trẫm sẽ làm ra chuyện bội nghịch nhân luân như vậy, làm ra chuyện hãm hại cha mình nhưng bây giờ xem ra, có người ngạch nương như cô bên cạnh, thì chính xác nó đã làm chuyện đó rồi”
Sắc mặt Ngọc Nghiên trắng bệch, giống như có sấm sét đánh trên đỉnh đầu, nàng ôm chặt lấy chân Hoàng đế biện bạch nói: “Hoàng thượng nói cái gì là chuyện bãi săn Mộc Lan vậy ạ? Vĩnh Thành cứu cha, toàn tâm toàn ý vì Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn lần không được tin vào những lời gièm pha của bọn tiểu nhân mà vu hãm nó ạ!”
“Trẫm vu hãm nó sao? Là nó muốn lấy tính mệnh của trẫm”. Hoàng đế tức giận đến mức da thịt muốn vỡ ra ngoài: “Trẫm sủng ái cô nhiều năm nhưng mẫu tử các cô không biết nặng nhẹ! Cô vì trẫm sinh hạ Hoàng tử nhưng Hoàng tử đó trở nên như thế nào? Cũng phải nhìn xem đứa con đó là từ trong bụng ai chui ra! Cô cũng chỉ là cống nữ mà Lý triều tiến hiến cho trẫm mà cô cũng dám ỷ vào vài phần sắc đẹp, ỷ vào việc có được vài đứa con mà dám gây ra sóng gió trong chốn hậu cung của trẫm, mưu hại Hoàng tự sao?”
Dường như thân thể bị kiếm sắc đâm thủng, Ngọc Nghiên như một bức tượng bị gió thổi đi, nhất thời tê liệt ngã xuống đất: “Thần thiếp mưu hại Hoàng tự sao? Rõ ràng là nàng ta, là các nàng ta hãm hại con trai của thần thiếp”. Gia quý phi giống như chó điên, nháo nhào bước lên, chỉ tay vào mặt Như Ý và Hải Lan, thê lương hô to: “Hoàng thượng, Vĩnh Thành bị Hoàng thượng lạnh nhạt, thần thiếp có thể không oán! Thế nhưng Vĩnh Tuyền còn nhỏ như vậy, lúc hắn bị ngã ngựa cũng chỉ có con trai Du phi ở gần nhất. Du phi, Hoàng hậu! Hai người có dám thề không phải con trai Vĩnh Kỳ của hai người ghen tị Vĩnh Thành được sủng ái cho nên hại Vĩnh Thành bị lạnh nhạt và còn muốn hại chết Vĩnh Tuyền hay không? Hai người các ngươi đúng là tiện nhân, độc phụ”
Tam Bảo lệnh cho đám cung nhân luống cuống tay chân giữ chặt Ngọc Nghiên lại nhưng dường như nàng đã nổi điên, khí lực rất mạnh mà liều mạng giãy dụa kêu hô không ngừng. Hải Lan thấy Ngọc Nghiên như vậy, liền sợ hãi, vội trốn sang một bên, khóc lóc nức nở nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng có ý nghĩ hãm hại người khác, thần thiếp dám thề, Hoàng hậu nương nương cũng không có”. Nàng giơ ngón tay lên trời, thề: “Trời cao chứng giám, nếu ta Khả Lý Diệp Đặc thị Hải Lan và Hoàng hậu có tâm hãm hại con trai của Gia quý phi thì ta sẽ chết không được tử tế, chết đi sẽ bị đọa xuống A Tì địa ngục, mãi mãi không được siêu thoát!”
Lời thề Hải Lan quá độc, ngay cả Ngọc Nghiên cũng giật mình một cái. Trong nháy mắt, Hãn phi bạo liệt bò lên, lớn tiếng gào khóc: “Là cô! Qủa nhiên là cô đã hại chết Lục công chúa của ta!”. Nàng nhìn về phía Hoàng đế, khóc lóc than thở: “Hoàng thượng, có phải Hoàng thượng vẫn không tin Gia quý phi sai khiến con chó điên nuôi dưỡng kia làm đả thương người khác có phải hay không? Bây giờ Hoàng thượng đã hiểu rõ chưa? Ngoại trừ nàng ta thì còn ai có tâm muốn hãm hại chúng thần thiếp chứ ạ? Nhất định nàng ta cực hận con nuôi của Hoàng hậu nương nương là Ngũ a ca vì đã đoạt lấy sủng ái Tứ a ca, lại có hiềm nghi Bát a ca bị ngã ngựa cho nên muốn trả thù Hoàng hậu nương nương, làm Thập Nhị a ca bị thương. Nếu không phải ngày ấy Ngũ công chúa mặc y phục màu hồng, làm hấp dẫn chó điên mà làm Ngũ công chúa bị thương thì bây giờ đây Hoàng thượng đã không còn đích tử Thập Nhị a ca nữa rồi! Mà ngày đó thần thiếp cũng có mặt và bị ngộ thương, khiến Lục công chúa sinh non, vốn sinh ra đã kém cỏi kinh sợ mà chết!”
Nàng khóc lóc đến mức cơ hồ muốn ngất đi: “Hoàng thượng à Hoàng thượng, đều là do độc phụ Gia quý phi này tính kế mà hại chết Ngũ công chúa và Lục công chúa đấy ạ!”
Cơ nhục trên khuôn mặt Hoàng đế sợ hãi run rẩy, nổi giận không thôi. Hắn nắm tóc Ngọc Nghiên, kéo nàng ngã xuống đất, bên trong đôi mắt thấm ra tơ máu đỏ tươi, thần sắc khiến cho người ta sợ hãi: “Tiện nhân! Chính mình cũng chỉ là một kiến cống phẩm mà còn dám mưu hại hài tử của trẫm như vậy!”
Đôi môi Ngọc Nghiên kịch liệt run rẩy, như là không thể tin được, nàng mở to hai mắt mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Cống phẩm sao? Hoàng thượng nói cái gì là cống phẩm vậy ạ? Hay là thần thiếp nghe lầm có phải không?”
Hoàng đế lạnh lùng đá văng nàng ra, tựa hồ như đá văng một miếng khăn lau, hắn chán ghét nói: “Trẫm nói cô đó, cô chỉ là một kiện cống phẩm mà thôi, con của cô há có thể đảm đương trọng trách xã tắc sao? Nếu cô không biết thì trẫm sẽ nói rõ cho cô biết, năm đó Thánh tổ Khang Hi cự tuyệt quần thần chuyện tiến cử Bát Hoàng tử Dận Tự trở thành Thái tử cũng chỉ vì một lý do, mẹ đẻ của hắn là Lương phi Vệ thị là tiện tỳ Tân giả khố, xuất thân đê tiện cho nên con trai nàng ta không xứng đáng trở thành Thái tử! Hôm nay cũng như vậy, cô bất quá chỉ là công nữ của một tiểu quốc, chẳng khác gì một kiện cống phẩm. Trẫm chưa bao giờ nghĩ tới việc cho con trai cô trở thành Thái tử cả!”
Có im lặng giây lát, yên lặng đến mức như khung cảnh chết chóc.
Một tiếng hô hào thê lương cuối cùng cũng cắt qua cái im lặng này, dường như đã hết tâm lực mà chỉ còn rên rỉ không thôi. Giọng nói Hoàng đế đã mất đi cái ôn nhu và cố niệm vốn có, giờ đây nó lạnh lẽo cực kỳ: “Lý Ngọc, truyền chỉ lục cung. Tứ a ca Vĩnh Thành cưới con gái của Hòa Thạc ngạch phụ Phúc Tăng Ngạch và được phong là đích phúc tấn. Con trai thứ tư của trẫm là Vĩnh Thành trở thành con thừa tự của Lý thân vương Dận Đào, từ nay về sau không còn là con trai của trẫm nữa”
Thể xác và tinh thần của Ngọc Nghiên đều mệt mỏi mà nằm ngã xuống đất, giống như hồn đã lìa khỏi xác, nàng nghe được lời ấy của Hoàng đế mà cả người run rẩy không thôi.
“Trẫm đã làm thỏa mãn tâm nguyện của mẫu tử các ngươi, cho các ngươi lại thấy người sang bắt quàng làm họ một lần, muốn kết hôn nữ tử như vậy, trẫm cũng tuyệt cái y niệm cuồng vọng các ngươi. Tiên đế và trẫm đều là Tứ a ca, cái mạch tướng thừa phúc khí này, các người không cần si tâm vọng tưởng nữa. Trẫm chưa từng có người con trai này!”. Hoàng đế không muốn liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên mà chỉ lấy tư thái quyết tuyệt nói: “Lý Ngọc! Đưa nàng ta quay về Khải Tường cung, trẫm không muốn gặp lại nàng ta nữa!”
Mùa hè lại đến, việc Kim Ngọc Nghiên bị thất sủng triệt để cũng thấm thoát trôi qua, không có ai nhắc tới. Như Ý lại có thai lần nữa, cơ hồ khiến cho Hoàng đế đem nàng để ở trong lòng bàn tay, ngay cả Thái hậu cũng cảm thán: “Hoàng hậu cũng không còn trẻ nữa mà vài năm nay liên tiếp có thai, có thể thấy được thánh quyến long trọng”
Lời này ngược lại là đúng, ước chừng sau khi Cảnh Hủy chết yểu nhưng lại mang thai lần nữa, ngày cả Hoàng đế và Như Ý cũng đều thì thầm nói là Cảnh Hủy đầu thai trở lại. Mà Khâm Thiên Giám cũng góp lời nói: “Tử Vi trên trời phát ra ánh sáng, chính là dấu hiệu điềm lành, cái thai của Hoàng hậu nương lần này, nhất định là thượng thừa thiên tâm, là thai mang điểm lành, quý báu không thể nói nên lời”
Xưa nay Khâm Thiên Giám quan sát thiên tượng, biết trước họa phúc, Hoàng đế cực kỳ tin tưởng. Sau khi Cảnh Hủy và Lục công chúa chết yểu, Hoàng đế cũng cực kỳ hy vọng đứa con trong bụng nàng có thể mang đến nhiều hoan hỉ vui mừng, để xóa đi hết cái không khí bi oán trong cung. Yêu sủng và thương hại như vậy, khiến Hoàng đế đối đãi với Như Ý như châu bảo quý giá, nếu không có chuyện chính sự khẩn cấp thì mỗi ngày đều đến bên cạnh Như Ý dùng bữa nói chuyện.
Tuy rằng Như Ý không tin tưởng Khâm Thiên Giám hoàn toàn nhưng vì Khâm Thiên Giám đã nói những lời a dua nịnh bợ khiến Hoàng đế vui thích cho nên nàng cũng không muốn nói, chỉ mỉm cười mà thôi.
Trong cung đắm chìm vào việc vui vẻ có hỉ, hồn nhiên quên mất vẫn còn có người tên là Kim Ngọc Nghiên.
Đầu tháng Mười một năm Càn Long thứ 20, bắt đầu có tuyết rơi.
Cái thai của Như Ý cũng đã lớn nhiều, ngày lâm bồn cũng đã dần tới, người cũng dần biếng nhác, thân thể càng lúc càng cồng kềnh, ngạch nương của Như Ý cũng vào cung để ở bên cạnh nàng, mà người trong lục cung ngày đêm đến nói chuyện, quả nhiên cực kỳ náo nhiệt, ngay cả cánh cửa cung cũng phải phá dỡ đi.
Vào một ngày, Giang Dữ Bân đến chẩn mạch cho Như Ý, Như Ý biếng nhác dựa vào trên giường. Giang Dữ Bân nói: “Hài tử trong bụng đều bình an hết thảy, thai tượng của nương nương đang lớn dần cho nên đi đứng phải cẩn thận. Đặc biệt tuyết rơi đã nhiều ngày, đi ra ngoài cũng nên cẩn thận tránh trượt ngã”
Dung Bội mím môi cười nói: “Giang đại nhân đã nói ra hết tâm tư của chúng nô tỳ”
Như Ý vỗ về cái bụng đang hở ra, cười nói: “Bổn cung đã sinh con hai lần rồi, tất nhiên cái gì cũng hiểu được. Ngược lại làm khó Nhị Tâm các khanh nhớ thương, bây giờ hai người các khanh cũng đã có hai đứa con rồi vậy mà vẫn còn bận tâm bổn cung”.
Giang Dữ Bân nói: “Nhị Tâm hầu hạ nương nương gần nửa đời người thì sao không để bụng được chứ ạ? Mấy ngày tuyết rơi này, nàng ấy đi lại không được cho nên không thể tới thỉnh an nương nương, cũng chỉ ở nhà vùi đầu vào làm vài bộ quần áo nhỏ, hi vọng có thể đi vào cung hiến cho tiểu A ca trong bụng nương nương”
Trong điện hoa thủy tiên nở rộ, hơn mười bồn hoa nở thành một đám, lúc này hoa thủy tiên bị hơi nóng trong chậu than thổi qua khiến cho mùi hoa tỏa ra bốn phía, tựa như rượu ngọt khiến người ta cảm thấy nồng say. Như Ý cười dài nói: “Khanh nói là tiểu A ca, Tề thái y cũng nói là tiểu A ca. Chuẩn xác như vậy sao?”
Hải Lan cười nói: “Không chỉ có Thái y nói như vậy mà ngay cả Khâm Thiên Giám cũng mở miệng nói cái thai này của Hoàng hậu nương nương là phúc thai mang điềm lành cực kỳ”
Hãn phi hâm mộ vô hạn, cẩn thận vuốt ve cái bụng của Như Ý, bên trong đôi mắt có lệ quang trong suốt: “Vẫn là Hoàng hậu nương nương có phúc khí, thần thiếp nghĩ đây là Ngũ công chúa đầu thai trở lại”
Như Ý nhìn Hãn phi, bất giác thương hại nên ôn nhu nói: “Muội yên tâm, Lục công chúa còn có thể trở về nữa mà. Bổn cung vào cung nhiều năm cho nên mới có phúc phận có hỉ liên tục như vậy. Muội còn trẻ, phúc báo vẫn còn ở phía sau”
Khuôn mặt Hãn phi chợt lóe lên một tia vui mừng, rồi chợt nghiến răng nói: “Hoàng hậu nương nương nói đúng. Thần thiếp tin sẽ có phúc báo, càng tin có việc báo ứng”. Nàng mỉm cười khoái chí nói: “Nghe nói Kim Ngọc Nghiên đang mắc bệnh nguy kịch, xem ra là không còn sống được bao lâu nữa”
Như Ý hơi có chút ngoài ý muốn: “Bệnh nguy kịch sao? Sao bổn cung không biết nhỉ?”
Hải Lan vội nói: “Hoàng hậu nương nương đang có thai thì ai dám nói chuyện xấu như vậy mà làm sao nhiễu cái thanh tĩnh của Hoàng hậu nương nương chứ ạ? Chỉ là thật sự Gia quý phi không còn sống được bao lâu nữa rồi, Hoàng hậu nương nương cũng biết, Lý triều đã đưa một đám nữ nhi trẻ tuổi đến đây, nói là phái hầu hạ cho các cung, kỳ thật bọn họ cũng biết Gia quý phi không còn được nữa cho nên vội vàng đưa người mới đến, bọn họ sợ mất ân sủng mà thôi”
Hãn phi cười lạnh một tiếng: “Du phi tỷ tỷ, cái này muội muội có nghe nói mơ hồ không chỉ có lần này. Lúc Gia quý phi bị thất sủng, Tứ a ca nhập tự, Lý triều có đưa ba bốn nữ nhi đến đây, không phải Hoàng thượng đều ban cho các phủ bối lặc thân vương đó sao? Không chừa bất cứ ai ở lại trong cung”
Như Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ lại không như lần trước đó. Lý triều ân cần như vậy, Hoàng thượng cũng không thể chối từ, đêm qua bổn cung có dùng bữa cùng với Hoàng thượng, Hoàng thượng có nói đã lưu lại một vị Tống thị và phong thành quý nhân. Nghe nói cũng là con gái của quý tộc, vẫn là Thế tử Lý triều tự mình lựa chọn mỹ nhân, ít ngày nữa Tống quý nhân sẽ tiến cung. Như vậy cũng bảo toàn được thể diện Lý triều, cũng khiến cho bọn họ thôi bất an”
Hãn phi bĩu môi khinh thường: “Lý triều cũng quá nóng vội, Gia quý phi còn chưa chết mà lại đưa người mới đến sớm như vậy”
Như Ý dựa vào chiếc gối mềm thơm mùi hoa ở sau lưng, trầm ngâm nói: “Gia quý phi bị bệnh đến như vậy, Hoàng thượng có thăm nàng ta không?”
“Hoàng thượng bận rộn triều chính, cũng không rãnh rỗi đến thăm”. Hãn phi cười thống khoái, hai gò má ửng đỏ: “Từ lúc Tứ a ca nhập tự, Hoàng thươngj chưa thăm Gia quý phi lần nào. Huống chi vị chủ vị Vĩnh Thọ cung kia lại có thai, ngoại trừ làm bạn với nương nương thì Hoàng thượng cũng thường thăm nàng ta”
Hãn phi muốn ám chỉ Vĩnh Thọ cung Lệnh phi Yến Uyển, nhiều năm ân sủng, rốt cuộc vào tháng Mười một, thái y cũng nói nàng có hỉ mạch, nàng mừng rỡ như điên, ngay cả Hoàng đế cũng phá lệ yêu thương. Hải Lan than nhẹ một tiếng: “Từ lúc nương nương có thai thì Hoàng thượng triệu hạnh Lệnh phi nhiều nhất cho nên có thai cũng là điều dễ hiểu”
Hãn phi nói: “Lệnh phi xuất thân nghèo hèn cho nên luôn bị Gia quý phi làm nhục khi dễ, nay Gia quý phi bị lạnh nhạt, nàng ta lại vô cùng đắc ý, đúng là phong thủy luân chuyển”
Như Ý mỉm cười nhợt nhạt, biếng nhác nói: “Gia quý phi rơi vào thảm cảnh hôm nay cũng là nhờ a mã của muội muội”
Hãn phi nghiến răng, tươi cười thống khoái: “Nàng ta lấy đi tính mạng ái nữ của thần thiếp thì nàng ta rơi vào thảm cảnh như thế cũng là báo ứng! Cũng là do nàng ta và sứ thần Lý triều mộng tâm hồ đồ. A mã thần thiếp ở trong triều làm quan nhiều năm, môn sinh bạn cũ đều có, chỉ thoáng đi qua chỗ của sứ thần Lý triều nói một câu: “Tứ a ca nên làm con nuôi của Hiếu Hiền hoàng hậu” thì người đó liền đi nói với Hoàng thượng mà không biết được tính tình Hoàng thượng”
“Muội làm vô cùng tốt”. Như Ý khen ngợi rồi có chút suy nghĩ nói: “Trong cung có ai đi thăm Gia quý phi không?”
Hải Lan thấy Như Ý để ý cho nên liền nói: “Hoàng hậu nương nương cũng biết nhân duyên của Gia quý phi ở trong cung rồi đó. Bây giờ nàng ta rơi vào tình cảnh như vậy, Tứ a ca cũng bị đưa ra ngoài cho nên cũng không có ai muốn đến gần nàng ta”
Hãn phi oán hận mắng một cái: “Tự làm bậy, không thể sống!”
Sóng mắt Như Ý uyển chuyển, nhìn Giang Dữ Bân một chút: “Thật sự Gia quý phi không được nữa sao?”
Giang Dữ Bân nói: “Vi thần đã xem qua bệnh án của Gia quý phi, chỉ sợ Gia quý phi còn sống được vài ngày thôi ạ”
Như Ý vỗ vễ mái tóc hơi xõa tung, biếng nhác nói: “Tuy rằng mọi người trong cung đều không thích Gia quý phi nhưng bổn cung là Hoàng hậu, không thể không đi thăm được, có gì cũng phải hỏi cho rõ ràng. Chuẩn bị liễn kiệu”
Nguyên lai Khải Tường cung là nơi ở gần Hoàng đế nhất, có thể thấy được Kim Ngọc Nghiên nhiều năm yêu sủng ân quyến nhưng mà giờ chỉ có cách một bước nhưng lại không chịu tới thăm.
Như Ý vỗ về tay Dung Bội rồi cẩn thận bước tới, lúc Như Ý bước vào thì bên trong Khải Tường cung ám hôi vô cùng, ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào bên trong. Như Ý nhắm mắt lại một chút, cố gắng thích ứng cái hôi ám trong phòng, nàng mở mắt ra bất giác có chút kinh ngạc khi thấy những gia cụ mạ vàng, châu ngọc bài trí, sa liêm la trường đều không chút nào sáng rọi. Dường như cả tòa cung điện kim bích huy hoàng này cũng cùng ảm đạm theo chủ nhân của nó.
Tuy rằng Như Ý cực hận Ngọc Nghiên nhưng khi thấy nơi này thê hoang như vậy, nàng cũng có chút kinh hãi. Nàng vươn tay, ngón tay khẽ vuốt cái ghế ngồi, trên chiếc ghế được phủ một tầng bụi hôi thật dày. Như Ý nhịn không được mà ho sặc sụa hai tiếng, Dung Bội vội lấy chiếc khăn tay thay nàng chà lau, rồi quát: “Người đâu cả rồi?”
Lúc này mới có cung nhân hoảng sợ chạy vào, giống như là đang ở nơi nào nhàn hạ sưởi ấm cho nên khuôn mặt đều đỏ bừng. Dung Bội thấy có người đến, càng nổi giận quát: “To gan! Các ngươi hầu hạ quý phi như vậy sao?”
Đám cung nhân sợ hãi quỳ gối, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, Dung cô cô thứ tội. Không phải đám nô tài không hầu hạ chu đáo mà từ lúc quý phi nương nương bị bệnh thì đều không cho các nô tài quét tước dọn dẹp trong điện ạ”
Dung Bội nhíu mày, nghiêm khắc nói: “Làm càn! Qúy phi nương nương mắc bệnh hồ đồ, các ngươi cũng dám hồ đồ theo luôn sao? Rõ ràng các ngươi khi dễ quý phi bị bệnh mà tùy ý nhàn hạ. Đưa các ngươi đến Thận Hình tư nhận 50 đại côn, xem các ngươi còn dám coi rẻ quý phi hay không”
Đám cung nhân không chịu nổi khẩu khí của Dung Bội như vậy cho nên liên tục dập đầu thật mạnh nói: “Dung cô cô tha mạng, Dung cô cô tha mạng, đám nô tài không dám ạ”
Như Ý nghe phiền lòng, liền xua tay nói: “Các ngươi đều ở đây cầu xin tha mạng thì còn ai ở trong hầu hạ quý phi nữa chứ?”
Đám cung nhân đều nhìn nhau, chỉ có Lệ Tâm là cung nữ hầu hạ Kim Ngọc Nghiên từ thời còn ở Vương phủ cho nên có chút thể diện, liền đánh bạo nói: “Qúy phi nương nương không cho bọn nô tài hầu hạ bên cạnh, đều đuổi ra ngoài hết ạ”
Như Ý lấy chiếc khăn tay để lên đầu mũi, không kiên nhẫn nói: “Qúy phi bị bệnh, chỉ là nhất thời mê sảng, các ngươi cũng chịu nghe theo sao?”
Lệ Tâm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, không phải nô tỳ lớn mật không hầu hạ mà là mỗi khi có ai vào hầu hạ thì quý phi nương nương đều nổi giận, nói đám nô tài tới chế giễu quý phi nương nương cho nên quý phi không triệu hồi đám nô tài, cũng không muốn có ai bên cạnh cả ạ”
Đang nhốn nháo thì nghe được một tiếng gọi mỏng manh ở bên trong: “Ai ở bên ngoài vậy?”
Như Ý lập tức nghe thấy, liền khoát tay chặn lại nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi!”
Đám cung nhân lập tức lui ra bên ngoài, Dung Bội đỡ tay Như Ý chậm rãi đi vào. Bên trong tẩm điện càng thêm hôn ám không chịu nổi, Như Ý nhìn thấy đóa hoa cúc trong chiếc bình đã héo rũ hoàn toàn, lại có loại nước đen bên trong hoa cúc nhỏ giọt xuống đất. Như Ý cảm thấy có chút ghê tởm, liền quay đầu đi không muốn nhìn. Dung Bội thay nàng đi tìm một cái ghế để cho Như Ý ngồi nhưng tìm mãi mà không thấy có cái ghế nào sạch sẽ cho nên đành
phải nhẫn nại chọn một cái có thể coi được một chút, rồi sau đó lại dùng khăn tay lau chùi, lại trải một chiếc khăn tay sạch sẽ khác, thỉnh Như Ý ngồi xuống.
Ngọc Nghiên chống đỡ thân mình, phảng phất nhìn thật lâu mới nhận ra ai đang ở trước mặt, nàng nở nụ cười: “Hóa ra là Hoàng hậu”. Tiếng cười kia vang trong đêm tối khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy. Nàng thấy Như Ý cũng không đứng dậy hành lễ, cũng chỉ miễn cưỡng ngồi trên giường mà nhìn chằm chằm vào cái bụng Như Ý nói: “Bụng Hoàng hậu nương nương đã lớn như vậy thì sao có đại giá quang lâm, bước đến cái nơi xui xẻo như Khải Tường cung này vậy?”
Như Ý thản nhiên nói: “Nghe nói cô bị bệnh cho nên mới đến đây thăm cô một chút. Có khỏe chút nào không?”
Kim Ngọc Nghiên trở lại trong tầm mắt của mọi người vào lúc cuối tháng Năm. So với cái đắc ý, phong nhã hào hoa nhiều năm về trước thì nay rốt cuộc cái mĩ lệ của Ngọc Nghiên cũng dần dần mệt mỏi xuống sắc.
Kỳ thật, nàng vẫn còn rất đẹp. Băng tuyết trên núi Trường Bạch đã nuôi dưỡng cho nàng có được khí thế xinh đẹp hơn người, phảng phất như ánh mặt trời sáng quắc, cơ hồ khiến người khác không thể mở mắt ra được. Cho dù giờ đây Kim Ngọc Nghiên cũng đã già nhưng nàng vẫn không có chút nản lòng oán hận, nàng cùng với thị nữ Lệ Tâm bước chân vào Dực Khôn cung, trên mặt nàng vẫn còn trang điểm đậm, xinh đẹp áp bức người khác.
Ngược lại Lục Quân có chút than thở: “Hôm qua gặp Gia quý phi cùng với Hoàng thượng gặp sứ thần Lý triều, cho dù có trang điểm kỹ thế nào thì vẫn không thể che được vết nhăn ở khóe mắt. Kỳ thật đều đã ở cái tuổi này rồi thì cần gì phải tranh đấu khẩu khí nữa chứ?”
Như Ý mỉm cười: “Đâu chỉ có Gia quý phi, bổn cung thử sờ da thịt mình cũng đã thấy không còn săn chắc như xưa. Năm tháng không buông tha con người, cũng may mấy ngày nay Gia quý phi cùng với Hoàng thượng gặp gỡ sứ thần Lý triều cho nên bổn cung cũng thấy nhàn hạ một chút”
Lục Quân tự giễu cười: “Thần thiếp nghĩ đã là người thì ai ai cũng phải già đi, không có ai là không già. Thần thiếp thấy bình thường Gia quý phi mỗi ngày đều phải trang điểm đậm trong mấy canh giờ thì mới đi ra ngoài, trời chưa sáng mà phải dậy ngồi trước gương trang điểm, hơn nửa đêm còn phải dùng nước hoa hồng ngâm tay ngâm chân, thần thiếp nghĩ mà cũng cảm thấy mệt mỏi”
Như Ý cười nói: “Cho nên chúng ta mới không bằng Gia quý phi. Mặt dù vẫn không che được nếp nhăn nhưng nếu đứng từ xa nhìn tới thì Gia quý phi cứ như là một nữ tử 28 tuổi vậy”
Ngọc Nghiên nghe nói như vậy liền có chút đắc ý, cười dài nói: “Người sống cả đời, rốt cuộc cũng chỉ còn tấm da, thần thiếp xuất thân Lý triều cho nên học chữ Mãn Hán không nhiều nhưng có một câu thần thiếp cũng ghi tạc trong lòng. Nếu ngay cả cái thể diện của mình mà không cần, không chịu trang điểm đẹp đẽ thì còn gì là nữ nhân chứ? Cứ giữ tóc bạc da mồi để cho người khác chê cười hay sao?”
Nàng nói như vậy khiến cho Hãn tần nổi giận. Vì Lục công chúa chết yểu cho nên Hãn tần vẫn không chịu trang điểm đậm, không dùng vàng ngọc trên người, cái hoạt bát ngày xưa của nàng giờ đây đã không còn nữa mà thay vào đó là cái u sầu ảm đạm. Thần tình như vậy khiến cho Hoàng đế quá đau lòng cho nên đã hạ chỉ, ngày mùng 4 tháng Bảy sẽ làm lễ sắc phong, tấn phong Hãn tần thành Hãn phi.
Yến Uyển ngồi bên cạnh cười nói: “Ngày mùng 4 tháng Bảy Hoàng thượng tấn phong muội muội thành Hãn phi, tốt xấu gì muội muội cũng phải mặc một bộ xiêm y rực rỡ mà cười một cái mới tốt”
Hãn phi lạnh lùng thản nhiên nói: “Ta làm sao được Gia quý phi chứ? Chân con mình bị tàn phế cả đời mà vẫn suốt ngày cười nói được, là ta muốn học nhưng học không được”
Kim Ngọc Nghiên liếc đôi mắt phượng, cười lạnh nói: “Đúng là Hãn phi muội muội đau lòng quá mức rồi. Chẳng lẽ muội muội cứ mặc tang phục như vậy thì Lục công chúa có thể sống lại sao?”
Lục công chúa chết yểu, ít nhiều gì cũng có liên quan đến con chó Phú quý nhi mà Gia quý phi nuôi dưỡng. Tuy không thể chỉ chứng Ngọc Nghiên xui khiến nhưng rốt cuộc nàng là người đáng nghi nhất. Lời nói làm càn như vậy, ngay cả người thành thật nhất là Uyển tần cũng bất giác ghé mắt nói nhỏ: “Gia quý phi tỷ tỷ, đừng nói những lời đó với người đang đau lòng như vậy”.
Trong điện ngoài điện đều im ắng, chỉ có mấy quả thạch lựu đang nở hoa hừng hực khí thế, một trận gió thổi qua khiến hoa lựu bay phấp phới trong điện, cơ hồ muốn thiêu đỏ cả cung. Như Ý giật mình, nhớ tới ngày nàng sinh hạ Cảnh Hủy, Hoàng đế vui sướng không thôi cho nên sai người đem nhiều cây thạnh lựu trồng ở Dực Khôn cung, ý nghĩa sinh được nhiều con nhiều phúc.
Yến Uyển cầm chén trà mạ vàng trong thay, hơi trà bốc lên phản chiếu cái mỉm cười mỏng manh của nàng: “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan*, tất nhiên Lục công chúa không thể sống lại rồi cũng như Bát a ca không thể chạy nhảy như bình thường, cũng như Tứ a ca cũng không thể phục sủng, được Hoàng thượng yêu thích như trước. Rốt cuộc vẫn là Gia quý phi tỷ tỷ suy nghĩ thông suốt”.
(*Đây là câu thơ lấy trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch, nghĩa là Đời người đắc ý cứ vui chơi)
Ngọc Nghiên xem nặng thể diện cho nên khi bị Yến Uyển chạm đến chỗ đau, sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng: “Tuy rằng Tứ a ca của bổn cung nhất thời bị tiểu nhân hãm hại, ngay cả Bát a ca cũng ngã ngựa bị thương nhưng bọn nó vẫn là nhi tử Hoàng gia, cho dù không được ân sủng nhưng rốt cuộc vẫn là con rồng cháu phượng.” Nàng khinh thường liếc mắt nhìn Yến Uyển: “Lệnh phi không có con thì làm sao hiểu được chuyện con cái chứ”
Yến Uyển đỏ mặt lên, không thể chối cãi phản bác được cho nên đành phải cúi mặt xuống, lấy ngón tay chạm vào chiếc nhẫn đỏ trên tay.
Ngọc Nghiên thấy Yến Uyển nổi giận, đang muốn nói thêm thì Như Ý lên tiếng: “Nhiều con nhiều phúc, lời đó của cổ nhân cũng không sai. Tần phi ở chốn hậu cung này, Gia quý phi là người có nhiều con nhất như vậy thì cũng có nhiều phúc khí nhất, chúng ta đều cảm thấy hâm mộ”. Nàng nói xong, nhìn về phía Thuần quý phi và Hải Lan nói: “Chỉ là, Tam a ca là trưởng tử của Hoàng thượng, đôn hậu lễ phép, Ngũ a ca lại là đắc lực trước mặt Hoàng thượng. Sinh con là nên như vậy thì mới được xem là hiếu tử hiền tôn của tổ tông, nếu không cho dù là có mang huyết thống con phượng cháu rồng thì cũng chẳng là gì. Ngẫm lại Bát a ca và Cửu a ca của Khang Hi gia, vì việc tranh đấu ngôi vị Thái tử mà bị tiên đế tước đoạt quyền vị, một người bị đặt tên là A Kì Na, một người bị gọi là Tắc Tư Hắc*, hết sức nhục nhã, chẳng còn chút thể diện nào gọi là con phượng cháu rồng nữa”
(*Biệt danh của Cửu a ca Dẫn Đường là Tắc Tư Hắc: Nhiều học giả cho rằng đây là một thuật ngữ của người Mãn Châu khi dịch ra Hán tự có nghĩa là “lợn”, nhưng một số khác cho rằng nó có nghĩa là “đáng hổ thẹn” hay “người gây phiền nhiễu”.
Biệt danh “A Kỳ Na” của Bát a ca Dận Tự do Ung Chính đặc có nghĩa là “cá nằm trên thớt”, “thịt nằm trên thớt”, “đáng hổ thẹn”)
Ngọc Nghiên nghe được câu này, không khỏi biến sắc nói: “Hoàng hậu nương nương lấy Bát a ca Doãn Tử của Khang Hi gia để so sánh với Bát a ca của thần thiếp sao?”
Như Ý không chút buồn bực, chỉ mỉm cười ôn hòa: “Dận Tự là con cháu bất hiếu, Khang Hi gia cũng đã có một người con như vậy rồi, sao Gia quý phi lại suy nghĩ nhiều mà cho rằng Hoàng thượng cũng sẽ có đứa con như vậy chứ?”
Mi tâm nếp uốn của Ngọc Nghiên thoáng bình phục, nàng nở một nụ cười đắc ý, giơ chiếc khăn tay đỏ tươi trong tay lên: “Tất nhiên những đứa con của Hoàng thượng không đến mức như vậy. Trong lễ tang nghi của Hiếu Hiền hoàng hậu, Đại a ca và Tam a ca bị mắc tội bất hiếu, Hoàng thượng liền giáo huấn nghiêm khắc. Có tấm gương này rồi thì còn ai dám lộng hành nữa chứ? Cũng nên nói thêm một chút, các con của bổn cung chiếm vị trí thứ tư thứ 8 vốn là chiếm được vận khí tốt. Thái tông Hoàng Thái Cực là Bát Hoàng tử, tiên đế Ung Chính gia là Tứ Hoàng tử, Hoàng thượng cũng là Tứ Hoàng tử. Nếu đứa con của bổn cung không có phúc khí nhưng lại được tổ tông phúc trạch phù hộ như vậy thì cũng sẽ không thua kém gì! Nếu may mắn này có thể đem cái phúc trạch này tiếp tục về sau thì cũng có tình lý bên trong!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ nhưng mà cũng không có ai trả lời, Như Ý chỉ vươn tay lấy một quả anh đào bỏ vào trong miệng để che giấu một nụ cười lạnh. Ngược lại Uyển tần muốn nói cái gì đó nhưng Lục Quân vội đè tay giữ lại, ý bảo Uyển tần không cần nhiều lời. Hải Lan có chút sợ hãi, một lát sau lên tiếng: “Có phúc trạch hay không thì cũng khó mà nói được thế nhưng lúc nhỏ thánh tổ Khang Hi lại bị bệnh nặng, ai cũng nghĩ không qua khỏi, rốt cuộc cũng trở thành vị đế vương mà hậu thế ngưỡng mộ”
Ngọc Nghiên cho rằng mọi người đang sợ hãi cho nên cười lạnh nói: “Cho nên đừng tưởng rằng hài tử của bổn cung nhất thời không được Hoàng thượng sủng ái hay là có chút tàn tật mà khinh thường bọn nó. Phúc khí bọn nó vẫn còn ở phía sau đấy”
Thật sự Lục Quân kiềm chế không được: “Tam a ca của bổn cung không phải là người thông minh lanh lợi thì cho qua đi, không tính nữa, Tứ a ca được xem là đứa con nhiều tuổi nhất của Hoàng thượng nhưng lớn tuổi thì sao chứ? Hiện nay Thập nhị a ca của Hoàng hậu nương nương đang ở đây thì phúc khí của bất cứ vị Hoàng tử nào cũng đều kém xa vị đích tử Thập nhị a ca cả”
Như Ý nhìn Lục Quân một chút rồi cẩn thận nói: “Thuần quý phi nói sai rồi! Thập nhị a ca còn nhỏ tuổi, hiền ngu thế nào thì vẫn không thể đoán được. Huống chi đích tử thì sao chứ? Đích tử của Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Trử Anh và đích tử của Thánh tổ Khang Hi gia là Dận Nhưng đều là người bất hiếu mưu nghịch mà bị phế đi ngôi vị Thái tử, việc này chính là cảnh cáo hậu thế, không cần lấy tôn ti đích thứ ra bàn luận, chỉ cần bọn nhỏ không chịu thua kém thì mới là quan trọng nhất. Ngay cả những người chưa có con thì cũng không cần nóng vội. Hoàng thượng đang ở độ tuổi mạnh mẽ, các muội muội lại ngọc mạo trẻ tuổi như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có phúc khí thôi”
Lời ấy vừa nói ra, đám tần phi đều kính phục. Lục Quân dẫn đầu đứng dậy, đưa một đám người phía sau hành lễ: “Thần thiếp ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng hậu nương nương”
Ngọc Nghiên đứng lặng trong đó, cũng không khom người, nàng chỉ phải vén áo thi lễ: “Thần thiếp hiểu rõ”
Như Ý chạm vào cánh hoa thược dược màu hồng được cắm trong bình sứ và được đặt ở trên chiếc bàn san hô men phấn bên cạnh. Nàng ôn hòa mỉm cười nhưng cũng mang theo một tia nhắc nhở ủ dột: “Hôm nay hồng thược dược nở rộ. Có rất nhiều chuyện đắc ý phồn hoa cũng chỉ là nhất thời, các muội muội cũng không cần quá mức cố chấp, vẫn còn nhiều hạnh phúc ở cuối đời lắm”. Nàng dứt lời, đứng dậy đang muốn bước chân vào trong điện nhưng nàng mới vừa cất một bước, dưới chân đã lảo đảo rồi trượt chân sắp ngã xuống.
Dung Bội sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng cùng với Hải Lan đỡ lấy, đồng thanh kêu lên: “Thái y! Mau mời thái y!”
Như Ý bị choáng váng mà trượt ngã, tất nhiên Hoàng đế vội vàng chạy tới làm bạn. Nàng nhắm mắt nằm trên chiếc giường mà nghe được tiếng gió bước chân Hoàng đế chạy vào, bất giác nàng cười nhẹ một cái. Giang Dữ Bân quỳ ở trước giường thỉnh mạch thật lâu, sắc mặt vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy đến quỳ trước mặt Hoàng đế: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, không phải phượng thể Hoàng hậu nương nương không khỏe mà là nương nương đã có hỉ! Hơn nữa long thai cũng đã ba tháng rồi ạ”
Bóng cây lựu ngoài cửa sổ chiếu vào, Như Ý kinh ngạc không thôi, nàng muốn cười nhưng lại rơi ra một giọt lệ trong suốt: “Mấy tháng nay thần thiếp cảm thấy choáng váng phiền muộn, cứ nghĩ rằng vì đau lòng chuyện Cảnh Hủy quá cho nên mới như vậy, không ngờ lại là có hỉ”. Nàng cầm tay Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, có phải Cảnh Hủy ở trên trời linh thiêng, sợ dưới gối thần thiếp và Hoàng thượng tịch mịch cô đơn cho nên mới chuyển thế đầu thai, đến làm con của chúng ta không ạ?”
Vì hai vị công chúa chết yểu, Hoàng đế u sầu nhiều ngày, bây giờ nghe tin Như Ý lại có thai lần nữa, cái âm trầm thường ngày của hắn trở thành hư không, hắn ôm chặt lấy Như Ý, trong mắt có chút lệ quang: “Đúng. Cảnh Hủy biết chúng ta thương nhớ nó cho nên nó mới trở lại”
Hải Lan và Hãn phi cùng hầu hạ bên cạnh Như Ý, vui mừng đầy mặt, Hãn phi nhịn không được mà cảm khóc: “Vẫn là Hoàng hậu nương nương có phúc khí, lại có hài tử như như vậy. Vậy thì thần thiếp cũng có chút hi vọng rồi”. Nước mắt của nàng vẫn còn nằm ở trên má, tiện đà nàng tức giận mà bất bình: “Cũng may vừa rồi có Du phi tỷ tỷ và Dung Bội đỡ được, nếu không Hoàng hậu nương nương giận dữ Gia quý phi mà đầu óc choáng váng chân trơn, nếu làm bị thương Hoàng tự trong bụng thì sao tốt lành được chứ?”
Hải Lan vỗ về trước ngực, nghĩ mà sợ không thôi: “Cũng may Hoàng hậu nương nương không có việc gì, nếu không Gia quý phi dù có chết muôn lần cũng không chuộc tội được”
Cái sóng mắt mỉm cười của Hoàng đế bỗng nhiên dừng lại mà chuyển sang cái giận tái mặt: “Sao vậy? Gia quý phi mới giải cấm túc mà lại gây ra chuyện thị phi sao?”
Hải Lan thở dài, chỉ phải nói: “Hoàng thượng còn không biết tính tình của Gia quý phi sao ạ? Lúc nào cũng tùy ý nói, tùy ý làm theo ý mình!”
Lúc này, Lục Quân đang cùng mọi người đang hầu hạ ngoài hành lang, cũng không dám bước vào hỏi thăm mà chỉ biết chờ đợi để hầu hạ. Ngọc Nghiên không kiên nhẫn nói: “Trời nóng như vậy, chúng ta còn đứng ở đây bao lâu nữa chứ? Cũng là phượng thể Hoàng hậu nương nương quá mảnh mai yếu đuối, chỉ mới choáng váng thôi chứ chưa ngã cơ mà”
Trong lòng Lục Quân phẫn uất, quay mặt qua không để ý tới Ngọc Nghiên mà chỉ nhìn Uyển tần nói: “Cũng không biết thân thể nương nương sao rồi? Cho dù có lâu bao nhiêu đi chăng nữa thì chúng ta cũng đều muốn chờ”
Trong điện cực yên ắng, lời nói ở bên ngoài ngẫu nhiên bay vào trong, giống như viên đá ném vào hồ nước khiến gợn sóng nổi lên. Hoàng đế đứng dậy mở cửa sổ ra mà nhìn ra phía ngoài, trong sân viên hoa tươi nở rộ, cách đó không xa, Kim Ngọc Nghiên đang mặc bộ y phục rực rỡ yểu điệu, đang nắm một đóa hoa mẫu đơn mà ngắm nhìn, không chút để ý đến xung quanh.
Cánh mũi Hoàng đế khẽ nhếch lên, lãnh đạm nói: “Trong cung phượng thể không khỏe mà Gia quý phi còn có thể thản nhiên ngắm hoa như vậy, đúng là không có tâm can! Nói đi! Rốt cuộc nàng ta đã mạo phạm Hoàng hậu thế nào?”
Hải Lan nhìn Hoàng đế đang nén giận cho nên nàng có vài phần sợ hãi, nàng lui ra sau vài bước rồi nói: “Chuyện liên quan đến Hoàng tử. Thần thiếp cũng là người mẹ cho nên không thích hợp nhiều lời”
Hoàng đế hơi gật đầu, đang muốn hỏi lại câu hỏi thì nghe một tiếng “Bịch”, hắn quay đầu lại thì đã thấy Hãn phi quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, Lục công chúa của thần thiếp chết không được minh bạch, thần thiếp cũng không dám ngờ vực lung tung là ai đã ám hại, thế nhưng Gia quý phi nói năng lỗ mãng cho nên thần thiếp không thể không nói được”
Từng chữ một hàm chứa cái oán hận tích tụ đã lâu phun ra: “Thần thiếp xin nói lại lời nói của Gia quý phi sáng nay, thần thiếp không dám thêm bớt một chữ nửa câu nào. Thỉnh Hoàng thượng minh giám”. Nàng cúi người lạy 3 cái rồi bắt chước khẩu khí của Gia quý phi: “Các con của bổn cung chiếm vị trí thứ tư thứ 8 vốn là chiếm được vận khí tốt. Thái tông Hoàng Thái Cực là Bát Hoàng tử, tiên đế Ung Chính gia là Tứ Hoàng tử, Hoàng thượng cũng là Tứ Hoàng tử. Nếu đứa con của bổn cung không có phúc khí nhưng lại được tổ tông phúc trạch phù hộ như vậy thì cũng sẽ không thua kém gì! Nếu may mắn này có thể đem cái phúc trạch này tiếp tục về sau thì cũng có tình lý bên trong!”
Có cái im lặng thật lâu, chỉ nghe được tiếng gió thổi lọt vào tai, giọng nói hắn cực kỳ nhu hoãn: “Các nàng đang ở hậu cung, có rất nhiều chuyện ở tiền triều, trẫm không tiện nhiều lời, thế nhưng Như Ý, nàng là Hoàng hậu thì cũng nên biết một chút”
Như Ý thấy Hoàng đế trịnh trọng như vậy, nghiêm nghị nói: “Xin Hoàng thượng cứ nói, thần thiếp sẽ lắng nghe”
Hoàng đế đứng ở bên cạnh cửa sổ, thần sắc âm u khó chịu: “Trước đó vài ngày, sứ thần Lý triều đến bái kiến trẫm và có hỏi trẫm có ý muốn lập Thái tử hay không. Trẫm cũng không tiện nhiều lời, liền từ chối trả lời. Ai ngờ mấy ngày sau, một mình trẫm triệu kiến sứ thần Lý triều, có người lại nói…” Hoàng đế hít sâu một hơi, ngữ điệu càng trầm: “Lại nói đến chuyện lúc Hiếu Hiền hoàng hậu con sống thì hai vị Hoàng tử đã chết yểu, trẫm lại ngưỡng mộ Vĩnh Thành như vậy thì sao không cho Vĩnh Thành trở thành con nuôi của Hiếu Hiền hoàng hậu, ngày sau trước linh tiền của Hiếu Hiền hoàng hậu thì cũng có người tế phụng!”
Hải Lan đứng trước mặt Hoàng đế vẫn ngắc ngứ không muốn nói gì, nàng vừa nghe được câu này, đột nhiên biến sắc nói: “Hoàng hậu nương nương đã có đích tử, nếu Vĩnh Thành trở thành con nuôi của Hiếu Hiền hoàng hậu, chẳng phải trong cung có hai vị đích tử, vừa là dị mẫu sinh ra, vừa là trưởng ấu. Ngày sau không có chuyện gì thì không sao, chỉ sợ là sinh ra rất nhiều thị phi thôi ạ!”
Tất nhiên Hãn phi còn trẻ nhưng nàng lại xuất thân từ dòng dõi quan lại cho nên hiểu được trong đó có thâm ý, nàng đột nhiên nhướn mày lớn tiếng: “Hoàng thượng, nếu như Tứ a ca trở thành con của Hiếu Hiền hoàng hậu thì ngày sau còn có mưu đồ gì nữa vậy ạ?”
Như Ý tựa vào chiếc gối mềm được thêu hình đóa hoa hải đường thược dược, nàng mỉm cười lạnh lùng: “Thần thiếp là kế hậu, đứng sau Hiếu Hiền hoàng hậu cho nên tất nhiên hài tử của thần thiếp không thể sánh vai cùng với hài tử của Hiếu Hiền hoàng hậu. Thật sự thần thiếp rất muốn biết, Hoàng thượng đang ở độ tuổi tráng kiện thì sao bọn họ lại cứ như vậy mà không buông, rốt cuộc là để làm gì cơ chứ?”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Từ khi sứ thần Lý triều đến thì trong điều đều không chút bình an, xem ra bọn họ không muốn an phận mà dò xét tâm ý của trẫm, muốn nhắc đến việc lập Thái tử”
Như Ý ngưng thần một lát rồi chỉnh sửa lại tẩm y bằng gấm rồi quỳ xuống nói: “Hoàng thượng đang ở tuổi xuân, khỏe mạnh trẻ trung, không cần lập thái tử sớm! Huống chi lúc tiên đế còn tại thế, dù cho có chọn được người hợp lý làm trữ quân thì đều nhìn về 4 chữ trên tấm biển treo trên cao: “Chính đại quang minh”, để tránh lại xuất hiện việc Cửu Tử tranh đoạt ngôi vị Thái tử mà gây ra nên thảm kịch ở thời Khang Hi gia. Người nói lời đó chẳng phải nguyền rủa Hoàng thượng đó sao? Thật sự tội đáng chết vạn lần!”
Hoàng đế khoanh tay đứng nhìn, ngón tay bởi vì dùng lực quá mạnh cho nên trở nên tái nhợt khó coi. Trên khuôn mặt của hắn không chút ấm áp: “Người nói lời đó đúng là tội đáng chết vạn lần. Trẫm đã có đích tử rồi cho nên không cần bàn luận chuyện lập Thái tử nữa. Ngày sau nước chảy thành sông, không cần lại có dị nghị”
Sắc mặt Như Ý trắng bệch, trịnh trọng cúi đầu, khẩn thiết nói: “Vĩnh Cơ chỉ mới 3 tuổi, không thể so được với hai vị đích tử của Hiếu Hiền hoàng hậu, ấu niên lạnh lợi. Cho dù trong cung đã có đích tử nhưng cũng phải thỉnh sư phụ chỉ dạy đoàng hoàng, có tiền đồ hay không thì còn phải đợi lớn lên mới biết được ạ”
Hoàng đế thản nhiên “À” lên một tiếng rồi đỡ Như Ý đứng dậy: “Hoàng hậu, nàng đang có thai cho nên không cần quỳ như vậy, cẩn thận thân thể bị thương”. Hắn đỡ Như Ý ngồi xuống giường, dường như có vô hạn cảm hoài: ” Cũng đúng, Vĩnh Cơ còn nhỏ, bây giờ trong các vị Hoàng tử thì chỉ có Vĩnh Kỳ là có khả năng đảm đương được trọng trách”
Hải Lan hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống, liên tục dập đầu nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Vĩnh Kỳ lớn tuổi cũng nên phân ưu cùng với Hoàng thượng nhưng mà thần thiếp chỉ có một mình đứa con là Vĩnh Kỳ cho nên thần thiếp chỉ hy vọng nó sớm lập nghiệp thành gia, thần thiếp cũng có thể ngậm kẹo đùa với con cháu, hầu hạ dưới gối thôi ạ”.
Hoàng đế hơi gật đầu, lẳng lặng nói: “Lý Ngọc, truyền Gia quý phi vào đi”
Lý Ngọc thấy Hoàng đế không chút để lộ thần sắc cho nên có chút khó hiểu, hắn vội vàng ra ngoài truyền Gia quý phi bước vào. Hoàng đế nhìn nàng nói: “Trẫm truyền nàng đi vào là có chuyện vui muốn nói cho nàng và Du phi nghe”
Ngọc Nghiên thấy Hải Lan và Hãn phi đang quỳ, vội vui sướng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thương yêu thần thiếp, thần thiếp hiểu rõ, thần thiếp xin lắng nghe”
Ánh mắt Hoàng đế có chút ôn hòa, từ từ nói: “Vĩnh Thành và Vĩnh Kỳ cũng không còn nhỏ nữa. Trẫm đang tính toán lựa chọn vài con gái tốt của các trọng thần trong triều để tấn phong thành phúc tấn để gả cho hai vị Hoàng tử. Nhưng các nàng là mẹ đẻ của Hoàng tử, cũng nên nói cho trẫm nghe một chút nên lựa chọn thế nào đi”
Ngọc Nghiên thấy Hải Lan chỉ trầm ngâm im lặng cho nên nàng vội cười nói trước: “Lúc tiên đế còn tại thế thì rất coi trọng chi tình ruột thịt và cùng có tình cảm thân thiết với huynh đệ Di thân vương, thứ nữ của Di thân vương được gả cho đại thần Phúc Tăng Ngạch, Phúc Tăng Ngạch là ngạch phụ Hòa Thạc. Nghe nói hai vị ấy có một vị cách cách, trí tuệ mĩ lệ, cao quý hào phóng, được gả cho Vĩnh Thành thì thật thích hợp. Hơn nữa cách cách có huyết thống Hoàng gia, con phượng cháu rồng thì mới xứng đôi được ạ”
Khóe miệng Hoàng đế xuất hiện một chút mỉm cười: “Nàng suy nghĩ thật chu đáo, con phượng cháu rồng, lúc nào mọi chuyện cũng nghĩ đến
việc trèo cao, đúng là tính tình của nàng và con trai nàng”. Hắn liếc mắt nhìn Hải Lan: “Du phi, còn nàng thế nào?”
Khuôn mặt Hải Lan chứa đầy kính cẩn bổn phận: “Chỉ cần nữ nhi hiền lương thục đức, có thể cùng Vĩnh Kỳ trở thành phu thê hòa thuận thì cho dù dòng dõi gì cũng đều tốt cả ạ. Đó là tâm tư của thần thiếp, xin Hoàng thượng thành toàn”.
Như Ý cực kỳ vừa lòng với câu trả lời của Hải Lan, liền mỉm cười một cái, trong lòng âm thầm khen ngợi.
Hoàng đế “À” lên một tiếng, cái tươi cười trên mặt biến mất đi: “Gia quý phi, xem ra so với Du phi, nàng hiểu chuyện trong việc lựa chọn con dâu hơn. Tứ a ca có được người mẹ như nàng, đúng là có phúc khí”
Ngọc Nghiên bị lạnh nhạt từ lâu, bây giờ lại được Hoàng đế khen ngợi như vậy, bỗng nhiên là việc ngoài ý muốn nên nàng mỉm cười: “Hoàng thượng nói đúng. Mẫu tử thần thiếp và Vĩnh Thành đều đồng tâm đồng ý với nhau, nó cũng sẽ hiểu rõ. Thần thiếp cũng luôn nói với Vĩnh Thành rằng lúc tiên đế gia còn là Hoàng tử thì cũng là Tứ a ca, Hoàng thượng cũng là Tứ a ca. Có tấm gương châu ngọc phía trước như vậy thì nếu nó có thể dụng tâm làm việc, tất nhiên cũng có thể có phúc khí về sau, không khiến Hoàng thượng nổi giận nữa ạ”
Hoàng đế nghe xong, mi tâm đột nhiên nhảy dựng, đôi mắt u trầm. Như Ý ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, nàng biết rằng hắn đang cực kỳ phẫn nộ, Ngọc Nghiên lại nói chuyện nhiều với Hoàng đế như vậy mà vẫn luôn hoan hỉ vui mừng không biết hắn đang có suy nghĩ gì. Hoàng đế nổi giận, tát Ngọc Nghiên một cái, nhất thời in dấu năm ngón tay huyết hồng trên khuôn mặt trắng bạch của Ngọc Nghiên. Hoàng đế giận dữ nói: “Chẳng biết xấu hổ, tổn hại nhân luân! Con trai như vậy, đúng là do ngạch nương dạy dỗ! Trẫm vẫn còn đang sống mà các ngươi đều nói Tứ a ca có phúc trách làm Hoàng đế! Qủa thực ù tai hoa mắt!”
Ngọc Nghiên sợ tới mức mở to hai mắt, liên tục nói: “Hoàng thượng bớt giận! Thần thiếp oan uổng, thần thiếp oan uổng ạ”
Gân xanh trên trán sắp vỡ toang ra biểu hiện Hoàng đế càng lúc càng nổi giận: “Oan uổng sao? Cô thông đồng với sứ giá Lý triều muốn con trai của mình trở thành con nuôi của Hiếu Hiền hoàng hậu, cô cũng không hỏi xem Hiếu Hiền hoàng hậu ở dưới cửu tuyền có đồng ý hay không. Trẫm hỏi cô một câu, con của cô trở thành con của Hiếu Hiền hoàng hậu, thành con vợ cả thì mẫu tử các cô còn muốn mưu tính điều gì nữa?”
Ngọc Nghiên nhất thời chưa từng nghe thấy chuyện này cho nên bất giác kinh hô lên: “Làm con nuôi sao ạ? Thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này”. Khuôn mặt nàng chứa đầy nước mắt, thất thanh kêu lên: “Hoàng thượng, ngay cả sứ thần mẫu tộc thần thiếp nếu có nói như vậy thì cũng không sai ạ! Rốt cuộc lúc Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế cũng rất yêu thích Vĩnh Thành, ngày ngày đều ôm Vĩnh Thành trong lòng!”
Hoàng đế giận dữ, lạnh nhạt nói: “Cô là ai mà dám xúi giục Hoàng tử mơ ước ngôi vị Hoàng đế cơ chứ? Đối với chuyện bãi săn Mộc Lan, trẫm vẫn nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc vẫn không muốn tin con trai của trẫm sẽ làm ra chuyện bội nghịch nhân luân như vậy, làm ra chuyện hãm hại cha mình nhưng bây giờ xem ra, có người ngạch nương như cô bên cạnh, thì chính xác nó đã làm chuyện đó rồi”
Sắc mặt Ngọc Nghiên trắng bệch, giống như có sấm sét đánh trên đỉnh đầu, nàng ôm chặt lấy chân Hoàng đế biện bạch nói: “Hoàng thượng nói cái gì là chuyện bãi săn Mộc Lan vậy ạ? Vĩnh Thành cứu cha, toàn tâm toàn ý vì Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn lần không được tin vào những lời gièm pha của bọn tiểu nhân mà vu hãm nó ạ!”
“Trẫm vu hãm nó sao? Là nó muốn lấy tính mệnh của trẫm”. Hoàng đế tức giận đến mức da thịt muốn vỡ ra ngoài: “Trẫm sủng ái cô nhiều năm nhưng mẫu tử các cô không biết nặng nhẹ! Cô vì trẫm sinh hạ Hoàng tử nhưng Hoàng tử đó trở nên như thế nào? Cũng phải nhìn xem đứa con đó là từ trong bụng ai chui ra! Cô cũng chỉ là cống nữ mà Lý triều tiến hiến cho trẫm mà cô cũng dám ỷ vào vài phần sắc đẹp, ỷ vào việc có được vài đứa con mà dám gây ra sóng gió trong chốn hậu cung của trẫm, mưu hại Hoàng tự sao?”
Dường như thân thể bị kiếm sắc đâm thủng, Ngọc Nghiên như một bức tượng bị gió thổi đi, nhất thời tê liệt ngã xuống đất: “Thần thiếp mưu hại Hoàng tự sao? Rõ ràng là nàng ta, là các nàng ta hãm hại con trai của thần thiếp”. Gia quý phi giống như chó điên, nháo nhào bước lên, chỉ tay vào mặt Như Ý và Hải Lan, thê lương hô to: “Hoàng thượng, Vĩnh Thành bị Hoàng thượng lạnh nhạt, thần thiếp có thể không oán! Thế nhưng Vĩnh Tuyền còn nhỏ như vậy, lúc hắn bị ngã ngựa cũng chỉ có con trai Du phi ở gần nhất. Du phi, Hoàng hậu! Hai người có dám thề không phải con trai Vĩnh Kỳ của hai người ghen tị Vĩnh Thành được sủng ái cho nên hại Vĩnh Thành bị lạnh nhạt và còn muốn hại chết Vĩnh Tuyền hay không? Hai người các ngươi đúng là tiện nhân, độc phụ”
Tam Bảo lệnh cho đám cung nhân luống cuống tay chân giữ chặt Ngọc Nghiên lại nhưng dường như nàng đã nổi điên, khí lực rất mạnh mà liều mạng giãy dụa kêu hô không ngừng. Hải Lan thấy Ngọc Nghiên như vậy, liền sợ hãi, vội trốn sang một bên, khóc lóc nức nở nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng có ý nghĩ hãm hại người khác, thần thiếp dám thề, Hoàng hậu nương nương cũng không có”. Nàng giơ ngón tay lên trời, thề: “Trời cao chứng giám, nếu ta Khả Lý Diệp Đặc thị Hải Lan và Hoàng hậu có tâm hãm hại con trai của Gia quý phi thì ta sẽ chết không được tử tế, chết đi sẽ bị đọa xuống A Tì địa ngục, mãi mãi không được siêu thoát!”
Lời thề Hải Lan quá độc, ngay cả Ngọc Nghiên cũng giật mình một cái. Trong nháy mắt, Hãn phi bạo liệt bò lên, lớn tiếng gào khóc: “Là cô! Qủa nhiên là cô đã hại chết Lục công chúa của ta!”. Nàng nhìn về phía Hoàng đế, khóc lóc than thở: “Hoàng thượng, có phải Hoàng thượng vẫn không tin Gia quý phi sai khiến con chó điên nuôi dưỡng kia làm đả thương người khác có phải hay không? Bây giờ Hoàng thượng đã hiểu rõ chưa? Ngoại trừ nàng ta thì còn ai có tâm muốn hãm hại chúng thần thiếp chứ ạ? Nhất định nàng ta cực hận con nuôi của Hoàng hậu nương nương là Ngũ a ca vì đã đoạt lấy sủng ái Tứ a ca, lại có hiềm nghi Bát a ca bị ngã ngựa cho nên muốn trả thù Hoàng hậu nương nương, làm Thập Nhị a ca bị thương. Nếu không phải ngày ấy Ngũ công chúa mặc y phục màu hồng, làm hấp dẫn chó điên mà làm Ngũ công chúa bị thương thì bây giờ đây Hoàng thượng đã không còn đích tử Thập Nhị a ca nữa rồi! Mà ngày đó thần thiếp cũng có mặt và bị ngộ thương, khiến Lục công chúa sinh non, vốn sinh ra đã kém cỏi kinh sợ mà chết!”
Nàng khóc lóc đến mức cơ hồ muốn ngất đi: “Hoàng thượng à Hoàng thượng, đều là do độc phụ Gia quý phi này tính kế mà hại chết Ngũ công chúa và Lục công chúa đấy ạ!”
Cơ nhục trên khuôn mặt Hoàng đế sợ hãi run rẩy, nổi giận không thôi. Hắn nắm tóc Ngọc Nghiên, kéo nàng ngã xuống đất, bên trong đôi mắt thấm ra tơ máu đỏ tươi, thần sắc khiến cho người ta sợ hãi: “Tiện nhân! Chính mình cũng chỉ là một kiến cống phẩm mà còn dám mưu hại hài tử của trẫm như vậy!”
Đôi môi Ngọc Nghiên kịch liệt run rẩy, như là không thể tin được, nàng mở to hai mắt mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Cống phẩm sao? Hoàng thượng nói cái gì là cống phẩm vậy ạ? Hay là thần thiếp nghe lầm có phải không?”
Hoàng đế lạnh lùng đá văng nàng ra, tựa hồ như đá văng một miếng khăn lau, hắn chán ghét nói: “Trẫm nói cô đó, cô chỉ là một kiện cống phẩm mà thôi, con của cô há có thể đảm đương trọng trách xã tắc sao? Nếu cô không biết thì trẫm sẽ nói rõ cho cô biết, năm đó Thánh tổ Khang Hi cự tuyệt quần thần chuyện tiến cử Bát Hoàng tử Dận Tự trở thành Thái tử cũng chỉ vì một lý do, mẹ đẻ của hắn là Lương phi Vệ thị là tiện tỳ Tân giả khố, xuất thân đê tiện cho nên con trai nàng ta không xứng đáng trở thành Thái tử! Hôm nay cũng như vậy, cô bất quá chỉ là công nữ của một tiểu quốc, chẳng khác gì một kiện cống phẩm. Trẫm chưa bao giờ nghĩ tới việc cho con trai cô trở thành Thái tử cả!”
Có im lặng giây lát, yên lặng đến mức như khung cảnh chết chóc.
Một tiếng hô hào thê lương cuối cùng cũng cắt qua cái im lặng này, dường như đã hết tâm lực mà chỉ còn rên rỉ không thôi. Giọng nói Hoàng đế đã mất đi cái ôn nhu và cố niệm vốn có, giờ đây nó lạnh lẽo cực kỳ: “Lý Ngọc, truyền chỉ lục cung. Tứ a ca Vĩnh Thành cưới con gái của Hòa Thạc ngạch phụ Phúc Tăng Ngạch và được phong là đích phúc tấn. Con trai thứ tư của trẫm là Vĩnh Thành trở thành con thừa tự của Lý thân vương Dận Đào, từ nay về sau không còn là con trai của trẫm nữa”
Thể xác và tinh thần của Ngọc Nghiên đều mệt mỏi mà nằm ngã xuống đất, giống như hồn đã lìa khỏi xác, nàng nghe được lời ấy của Hoàng đế mà cả người run rẩy không thôi.
“Trẫm đã làm thỏa mãn tâm nguyện của mẫu tử các ngươi, cho các ngươi lại thấy người sang bắt quàng làm họ một lần, muốn kết hôn nữ tử như vậy, trẫm cũng tuyệt cái y niệm cuồng vọng các ngươi. Tiên đế và trẫm đều là Tứ a ca, cái mạch tướng thừa phúc khí này, các người không cần si tâm vọng tưởng nữa. Trẫm chưa từng có người con trai này!”. Hoàng đế không muốn liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên mà chỉ lấy tư thái quyết tuyệt nói: “Lý Ngọc! Đưa nàng ta quay về Khải Tường cung, trẫm không muốn gặp lại nàng ta nữa!”
Mùa hè lại đến, việc Kim Ngọc Nghiên bị thất sủng triệt để cũng thấm thoát trôi qua, không có ai nhắc tới. Như Ý lại có thai lần nữa, cơ hồ khiến cho Hoàng đế đem nàng để ở trong lòng bàn tay, ngay cả Thái hậu cũng cảm thán: “Hoàng hậu cũng không còn trẻ nữa mà vài năm nay liên tiếp có thai, có thể thấy được thánh quyến long trọng”
Lời này ngược lại là đúng, ước chừng sau khi Cảnh Hủy chết yểu nhưng lại mang thai lần nữa, ngày cả Hoàng đế và Như Ý cũng đều thì thầm nói là Cảnh Hủy đầu thai trở lại. Mà Khâm Thiên Giám cũng góp lời nói: “Tử Vi trên trời phát ra ánh sáng, chính là dấu hiệu điềm lành, cái thai của Hoàng hậu nương lần này, nhất định là thượng thừa thiên tâm, là thai mang điểm lành, quý báu không thể nói nên lời”
Xưa nay Khâm Thiên Giám quan sát thiên tượng, biết trước họa phúc, Hoàng đế cực kỳ tin tưởng. Sau khi Cảnh Hủy và Lục công chúa chết yểu, Hoàng đế cũng cực kỳ hy vọng đứa con trong bụng nàng có thể mang đến nhiều hoan hỉ vui mừng, để xóa đi hết cái không khí bi oán trong cung. Yêu sủng và thương hại như vậy, khiến Hoàng đế đối đãi với Như Ý như châu bảo quý giá, nếu không có chuyện chính sự khẩn cấp thì mỗi ngày đều đến bên cạnh Như Ý dùng bữa nói chuyện.
Tuy rằng Như Ý không tin tưởng Khâm Thiên Giám hoàn toàn nhưng vì Khâm Thiên Giám đã nói những lời a dua nịnh bợ khiến Hoàng đế vui thích cho nên nàng cũng không muốn nói, chỉ mỉm cười mà thôi.
Trong cung đắm chìm vào việc vui vẻ có hỉ, hồn nhiên quên mất vẫn còn có người tên là Kim Ngọc Nghiên.
Đầu tháng Mười một năm Càn Long thứ 20, bắt đầu có tuyết rơi.
Cái thai của Như Ý cũng đã lớn nhiều, ngày lâm bồn cũng đã dần tới, người cũng dần biếng nhác, thân thể càng lúc càng cồng kềnh, ngạch nương của Như Ý cũng vào cung để ở bên cạnh nàng, mà người trong lục cung ngày đêm đến nói chuyện, quả nhiên cực kỳ náo nhiệt, ngay cả cánh cửa cung cũng phải phá dỡ đi.
Vào một ngày, Giang Dữ Bân đến chẩn mạch cho Như Ý, Như Ý biếng nhác dựa vào trên giường. Giang Dữ Bân nói: “Hài tử trong bụng đều bình an hết thảy, thai tượng của nương nương đang lớn dần cho nên đi đứng phải cẩn thận. Đặc biệt tuyết rơi đã nhiều ngày, đi ra ngoài cũng nên cẩn thận tránh trượt ngã”
Dung Bội mím môi cười nói: “Giang đại nhân đã nói ra hết tâm tư của chúng nô tỳ”
Như Ý vỗ về cái bụng đang hở ra, cười nói: “Bổn cung đã sinh con hai lần rồi, tất nhiên cái gì cũng hiểu được. Ngược lại làm khó Nhị Tâm các khanh nhớ thương, bây giờ hai người các khanh cũng đã có hai đứa con rồi vậy mà vẫn còn bận tâm bổn cung”.
Giang Dữ Bân nói: “Nhị Tâm hầu hạ nương nương gần nửa đời người thì sao không để bụng được chứ ạ? Mấy ngày tuyết rơi này, nàng ấy đi lại không được cho nên không thể tới thỉnh an nương nương, cũng chỉ ở nhà vùi đầu vào làm vài bộ quần áo nhỏ, hi vọng có thể đi vào cung hiến cho tiểu A ca trong bụng nương nương”
Trong điện hoa thủy tiên nở rộ, hơn mười bồn hoa nở thành một đám, lúc này hoa thủy tiên bị hơi nóng trong chậu than thổi qua khiến cho mùi hoa tỏa ra bốn phía, tựa như rượu ngọt khiến người ta cảm thấy nồng say. Như Ý cười dài nói: “Khanh nói là tiểu A ca, Tề thái y cũng nói là tiểu A ca. Chuẩn xác như vậy sao?”
Hải Lan cười nói: “Không chỉ có Thái y nói như vậy mà ngay cả Khâm Thiên Giám cũng mở miệng nói cái thai này của Hoàng hậu nương nương là phúc thai mang điềm lành cực kỳ”
Hãn phi hâm mộ vô hạn, cẩn thận vuốt ve cái bụng của Như Ý, bên trong đôi mắt có lệ quang trong suốt: “Vẫn là Hoàng hậu nương nương có phúc khí, thần thiếp nghĩ đây là Ngũ công chúa đầu thai trở lại”
Như Ý nhìn Hãn phi, bất giác thương hại nên ôn nhu nói: “Muội yên tâm, Lục công chúa còn có thể trở về nữa mà. Bổn cung vào cung nhiều năm cho nên mới có phúc phận có hỉ liên tục như vậy. Muội còn trẻ, phúc báo vẫn còn ở phía sau”
Khuôn mặt Hãn phi chợt lóe lên một tia vui mừng, rồi chợt nghiến răng nói: “Hoàng hậu nương nương nói đúng. Thần thiếp tin sẽ có phúc báo, càng tin có việc báo ứng”. Nàng mỉm cười khoái chí nói: “Nghe nói Kim Ngọc Nghiên đang mắc bệnh nguy kịch, xem ra là không còn sống được bao lâu nữa”
Như Ý hơi có chút ngoài ý muốn: “Bệnh nguy kịch sao? Sao bổn cung không biết nhỉ?”
Hải Lan vội nói: “Hoàng hậu nương nương đang có thai thì ai dám nói chuyện xấu như vậy mà làm sao nhiễu cái thanh tĩnh của Hoàng hậu nương nương chứ ạ? Chỉ là thật sự Gia quý phi không còn sống được bao lâu nữa rồi, Hoàng hậu nương nương cũng biết, Lý triều đã đưa một đám nữ nhi trẻ tuổi đến đây, nói là phái hầu hạ cho các cung, kỳ thật bọn họ cũng biết Gia quý phi không còn được nữa cho nên vội vàng đưa người mới đến, bọn họ sợ mất ân sủng mà thôi”
Hãn phi cười lạnh một tiếng: “Du phi tỷ tỷ, cái này muội muội có nghe nói mơ hồ không chỉ có lần này. Lúc Gia quý phi bị thất sủng, Tứ a ca nhập tự, Lý triều có đưa ba bốn nữ nhi đến đây, không phải Hoàng thượng đều ban cho các phủ bối lặc thân vương đó sao? Không chừa bất cứ ai ở lại trong cung”
Như Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ lại không như lần trước đó. Lý triều ân cần như vậy, Hoàng thượng cũng không thể chối từ, đêm qua bổn cung có dùng bữa cùng với Hoàng thượng, Hoàng thượng có nói đã lưu lại một vị Tống thị và phong thành quý nhân. Nghe nói cũng là con gái của quý tộc, vẫn là Thế tử Lý triều tự mình lựa chọn mỹ nhân, ít ngày nữa Tống quý nhân sẽ tiến cung. Như vậy cũng bảo toàn được thể diện Lý triều, cũng khiến cho bọn họ thôi bất an”
Hãn phi bĩu môi khinh thường: “Lý triều cũng quá nóng vội, Gia quý phi còn chưa chết mà lại đưa người mới đến sớm như vậy”
Như Ý dựa vào chiếc gối mềm thơm mùi hoa ở sau lưng, trầm ngâm nói: “Gia quý phi bị bệnh đến như vậy, Hoàng thượng có thăm nàng ta không?”
“Hoàng thượng bận rộn triều chính, cũng không rãnh rỗi đến thăm”. Hãn phi cười thống khoái, hai gò má ửng đỏ: “Từ lúc Tứ a ca nhập tự, Hoàng thươngj chưa thăm Gia quý phi lần nào. Huống chi vị chủ vị Vĩnh Thọ cung kia lại có thai, ngoại trừ làm bạn với nương nương thì Hoàng thượng cũng thường thăm nàng ta”
Hãn phi muốn ám chỉ Vĩnh Thọ cung Lệnh phi Yến Uyển, nhiều năm ân sủng, rốt cuộc vào tháng Mười một, thái y cũng nói nàng có hỉ mạch, nàng mừng rỡ như điên, ngay cả Hoàng đế cũng phá lệ yêu thương. Hải Lan than nhẹ một tiếng: “Từ lúc nương nương có thai thì Hoàng thượng triệu hạnh Lệnh phi nhiều nhất cho nên có thai cũng là điều dễ hiểu”
Hãn phi nói: “Lệnh phi xuất thân nghèo hèn cho nên luôn bị Gia quý phi làm nhục khi dễ, nay Gia quý phi bị lạnh nhạt, nàng ta lại vô cùng đắc ý, đúng là phong thủy luân chuyển”
Như Ý mỉm cười nhợt nhạt, biếng nhác nói: “Gia quý phi rơi vào thảm cảnh hôm nay cũng là nhờ a mã của muội muội”
Hãn phi nghiến răng, tươi cười thống khoái: “Nàng ta lấy đi tính mạng ái nữ của thần thiếp thì nàng ta rơi vào thảm cảnh như thế cũng là báo ứng! Cũng là do nàng ta và sứ thần Lý triều mộng tâm hồ đồ. A mã thần thiếp ở trong triều làm quan nhiều năm, môn sinh bạn cũ đều có, chỉ thoáng đi qua chỗ của sứ thần Lý triều nói một câu: “Tứ a ca nên làm con nuôi của Hiếu Hiền hoàng hậu” thì người đó liền đi nói với Hoàng thượng mà không biết được tính tình Hoàng thượng”
“Muội làm vô cùng tốt”. Như Ý khen ngợi rồi có chút suy nghĩ nói: “Trong cung có ai đi thăm Gia quý phi không?”
Hải Lan thấy Như Ý để ý cho nên liền nói: “Hoàng hậu nương nương cũng biết nhân duyên của Gia quý phi ở trong cung rồi đó. Bây giờ nàng ta rơi vào tình cảnh như vậy, Tứ a ca cũng bị đưa ra ngoài cho nên cũng không có ai muốn đến gần nàng ta”
Hãn phi oán hận mắng một cái: “Tự làm bậy, không thể sống!”
Sóng mắt Như Ý uyển chuyển, nhìn Giang Dữ Bân một chút: “Thật sự Gia quý phi không được nữa sao?”
Giang Dữ Bân nói: “Vi thần đã xem qua bệnh án của Gia quý phi, chỉ sợ Gia quý phi còn sống được vài ngày thôi ạ”
Như Ý vỗ vễ mái tóc hơi xõa tung, biếng nhác nói: “Tuy rằng mọi người trong cung đều không thích Gia quý phi nhưng bổn cung là Hoàng hậu, không thể không đi thăm được, có gì cũng phải hỏi cho rõ ràng. Chuẩn bị liễn kiệu”
Nguyên lai Khải Tường cung là nơi ở gần Hoàng đế nhất, có thể thấy được Kim Ngọc Nghiên nhiều năm yêu sủng ân quyến nhưng mà giờ chỉ có cách một bước nhưng lại không chịu tới thăm.
Như Ý vỗ về tay Dung Bội rồi cẩn thận bước tới, lúc Như Ý bước vào thì bên trong Khải Tường cung ám hôi vô cùng, ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào bên trong. Như Ý nhắm mắt lại một chút, cố gắng thích ứng cái hôi ám trong phòng, nàng mở mắt ra bất giác có chút kinh ngạc khi thấy những gia cụ mạ vàng, châu ngọc bài trí, sa liêm la trường đều không chút nào sáng rọi. Dường như cả tòa cung điện kim bích huy hoàng này cũng cùng ảm đạm theo chủ nhân của nó.
Tuy rằng Như Ý cực hận Ngọc Nghiên nhưng khi thấy nơi này thê hoang như vậy, nàng cũng có chút kinh hãi. Nàng vươn tay, ngón tay khẽ vuốt cái ghế ngồi, trên chiếc ghế được phủ một tầng bụi hôi thật dày. Như Ý nhịn không được mà ho sặc sụa hai tiếng, Dung Bội vội lấy chiếc khăn tay thay nàng chà lau, rồi quát: “Người đâu cả rồi?”
Lúc này mới có cung nhân hoảng sợ chạy vào, giống như là đang ở nơi nào nhàn hạ sưởi ấm cho nên khuôn mặt đều đỏ bừng. Dung Bội thấy có người đến, càng nổi giận quát: “To gan! Các ngươi hầu hạ quý phi như vậy sao?”
Đám cung nhân sợ hãi quỳ gối, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, Dung cô cô thứ tội. Không phải đám nô tài không hầu hạ chu đáo mà từ lúc quý phi nương nương bị bệnh thì đều không cho các nô tài quét tước dọn dẹp trong điện ạ”
Dung Bội nhíu mày, nghiêm khắc nói: “Làm càn! Qúy phi nương nương mắc bệnh hồ đồ, các ngươi cũng dám hồ đồ theo luôn sao? Rõ ràng các ngươi khi dễ quý phi bị bệnh mà tùy ý nhàn hạ. Đưa các ngươi đến Thận Hình tư nhận 50 đại côn, xem các ngươi còn dám coi rẻ quý phi hay không”
Đám cung nhân không chịu nổi khẩu khí của Dung Bội như vậy cho nên liên tục dập đầu thật mạnh nói: “Dung cô cô tha mạng, Dung cô cô tha mạng, đám nô tài không dám ạ”
Như Ý nghe phiền lòng, liền xua tay nói: “Các ngươi đều ở đây cầu xin tha mạng thì còn ai ở trong hầu hạ quý phi nữa chứ?”
Đám cung nhân đều nhìn nhau, chỉ có Lệ Tâm là cung nữ hầu hạ Kim Ngọc Nghiên từ thời còn ở Vương phủ cho nên có chút thể diện, liền đánh bạo nói: “Qúy phi nương nương không cho bọn nô tài hầu hạ bên cạnh, đều đuổi ra ngoài hết ạ”
Như Ý lấy chiếc khăn tay để lên đầu mũi, không kiên nhẫn nói: “Qúy phi bị bệnh, chỉ là nhất thời mê sảng, các ngươi cũng chịu nghe theo sao?”
Lệ Tâm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, không phải nô tỳ lớn mật không hầu hạ mà là mỗi khi có ai vào hầu hạ thì quý phi nương nương đều nổi giận, nói đám nô tài tới chế giễu quý phi nương nương cho nên quý phi không triệu hồi đám nô tài, cũng không muốn có ai bên cạnh cả ạ”
Đang nhốn nháo thì nghe được một tiếng gọi mỏng manh ở bên trong: “Ai ở bên ngoài vậy?”
Như Ý lập tức nghe thấy, liền khoát tay chặn lại nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi!”
Đám cung nhân lập tức lui ra bên ngoài, Dung Bội đỡ tay Như Ý chậm rãi đi vào. Bên trong tẩm điện càng thêm hôn ám không chịu nổi, Như Ý nhìn thấy đóa hoa cúc trong chiếc bình đã héo rũ hoàn toàn, lại có loại nước đen bên trong hoa cúc nhỏ giọt xuống đất. Như Ý cảm thấy có chút ghê tởm, liền quay đầu đi không muốn nhìn. Dung Bội thay nàng đi tìm một cái ghế để cho Như Ý ngồi nhưng tìm mãi mà không thấy có cái ghế nào sạch sẽ cho nên đành
phải nhẫn nại chọn một cái có thể coi được một chút, rồi sau đó lại dùng khăn tay lau chùi, lại trải một chiếc khăn tay sạch sẽ khác, thỉnh Như Ý ngồi xuống.
Ngọc Nghiên chống đỡ thân mình, phảng phất nhìn thật lâu mới nhận ra ai đang ở trước mặt, nàng nở nụ cười: “Hóa ra là Hoàng hậu”. Tiếng cười kia vang trong đêm tối khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy. Nàng thấy Như Ý cũng không đứng dậy hành lễ, cũng chỉ miễn cưỡng ngồi trên giường mà nhìn chằm chằm vào cái bụng Như Ý nói: “Bụng Hoàng hậu nương nương đã lớn như vậy thì sao có đại giá quang lâm, bước đến cái nơi xui xẻo như Khải Tường cung này vậy?”
Như Ý thản nhiên nói: “Nghe nói cô bị bệnh cho nên mới đến đây thăm cô một chút. Có khỏe chút nào không?”