Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 101
Ngọc Nghiên chỉ còn một thân khô gầy, vẻ mặt chây lười, cũng không chải đầu, giọng nói mệt mỏi biếng nhác kèm theo một tia ác độc bén nhọn: “Bị bệnh nên không thỉnh an được, cũng không có trà nước ngon để đãi nương nương, thôi thì cứ ngồi không vậy. Cô đúng là quý nhân có phúc có thọ, hại người khác nhưng lại không tổn hại đến phúc khí của mình, đừng dính cái ám khí của người bệnh như ta, nếu nó dính vào cô thì đuổi cũng không được đâu”
Dung Bội nghe Ngọc Nghiên nói chuyện bất kính như vậy, ngay cả xưng hô cũng không có cho nên liền có chút nổi giận nhưng nàng thấy Như Ý chỉ an nhiên ngắm nhìn cho nên nàng cũng chỉ nhẫn nhịn oán giận mà ngồi yên một bên.
Như Ý ngồi gần đầu giường Ngọc Nghiên, đầu mũi rõ ràng ngửi được cái mùi trên người Ngọc Nghiên. Đó là cái mùi của người bệnh nặng, dường như là mùi sắp thối rữa da thịt, giống như mùi hoa tàn. Ngọc Nghiên lâu rồi chưa rửa mặt chải đầu nhưng cũng không biết lần cuối là khi nào, Như Ý theo bản năng lấy chiếc khăn tay che cái mũi lại, bỗng nhiên nàng nhìn thấy tẩm y của Ngọc Nghiên, cổ tay áo đều đã bung tơ sợi ra ngoài, bung nát giống như bị con gì cắn xé. Như Ý mắt lạnh nhìn nói: “Từ trước đến nay cô đều yêu nhất sạch sẽ, sao lại thành bộ dạng này vậy?”
Ngọc Nghiên mở to hai mắt nhìn nàng, miễn cưỡng nói: “Sạch sẽ làm gì cơ chứ, khi xuống dưới đất thì ai ai cũng đều giống nhau”
Như Ý nói: “Cho dù có bị bệnh thì cũng nên cho thái y chữa trị, cũng cho cung nhân dọn dẹp. Cần gì phải sỉ nhục chính mình như vậy?”
Toàn thân Ngọc Nghiên gầy yếu, dường như chỉ còn một tấm da bám vào cái xương cốt gầy yếu lởm chởm, mới nhìn sơ qua thì giống như một bộ khung xương. Cổ tay áo để lộ ra cánh tay, cánh tay khô kiệt, gân xanh nổi lên như giun đất. Như Ý mơ hồ còn nhớ rõ lúc Ngọc Nghiên mới bước vào phủ, trắng, mượt mà giống như dùng nhân sâm chà rửa. Cho dù năm tháng có trôi qua, cái anh nhi non nớt lúc đó cũng dần biến mất nhưng gương mặt nàng càng ngày càng đẹp đẽ, cách đây không lâu, cánh tay Ngọc Nghiên vẫn còn trắng nõn, từng chuỗi Linh Lung Thất Bảo kim xuyến buộc trên cổ tay đều sáng rõ quyến rũ như tiếng cười của nàng.
Ngọc Nghiên thấy Như Ý đang nhìn mình cho nên cười lạnh liên tục: “Hoàng hậu nương nương cần gì phải hư tình giả ý như vậy chứ? Là ta tự sỉ nhục chính mình sao? Ai ở trong cung cũng biết chính miệng Hoàng thượng đã nói, nói ở trước mặt cô, ta bất quá cũng chỉ là một kiện cống phẩm. Một kiến cống phẩm, muốn ném thì ném, muốn dẫm nát thì dẫm nát, còn có cái gì đâu nữa”
Ngọc Nghiên là người bệnh đến mức thân thể đã hư hỏng, nàng nói vài câu là liền thở hổn hển từng ngụm. Đầu của nàng lung lay khiến mái tóc chạm vào mu bàn tay Như Ý, thiếu chút nữa là mái tóc chạm vào người Như Ý. Ở trong chốn hậu cung này, Ngọc Nghiên là người có mái tóc đẹp nhất, nàng cũng cực kỳ yêu quý, mỗi ngày đều phải dùng nhân sâm để gội đầu, quả nhiên là mái tóc luôn bóng loáng, tựa như mây xanh uốn lượn, ngay cả bộ y phục bằng tơ lụa cũng không trơn bóng bằng. Nhưng mà giờ phút này, mái tóc của nàng như những chiếc lá mùa thu, không còn sinh khí nữa.
Như Ý thấy Ngọc Nghiên như vậy, tuy rằng trong lòng tràn đầy ghét hận nhưng cũng không khỏi có chút thương cảm, nàng chỉ phải nói: “Hoàng thượng nổi giận, nhất thời chỉ nói như vậy thôi. Nếu cô cứ để trong lòng thì là do cô không hiểu chuyện mà thôi”
“Không hiểu chuyện sao?” Ngọc Nghiên nở một nụ cười thê lương: “Cả đời này của ta, tự cho là lấy thân phận tôn nữ Triều Tiên nhập thị vào gia phả Hoàng gia, tự cho là gia tộc vương thất vinh diệu. Vì điều đó mà ta mạnh mẽ cả đời, tranh đấu cả đời, rốt cuộc cũng giành được ngôi vị quý phi vinh diệu, lại sinh được Hoàng tử để dựa vào. Kết quả thì sao chứ? Rốt cuộc cũng bị người khác nói: “Chỉ là một kiện cống phẩm, con của cô há có thể đảm nhận trọng trách xã tắc sao?””. Ngọc Nghiên cười lạnh ha ha, bi thương ngẩng đầu lên: “Tất cả thể diện tôn nghiêm của ta đều bị chôn vùi thì cũng không sao nhưng mà ngay cả các con của ta cũng đều trở thành hài tử cống phẩm, còn làm ảnh hưởng đến cả đời chúng nó”
Như Ý thấy thần sắc bi thương của Ngọc Nghiên như thế, bất giác trong lòng tràn đầy phẫn hận dấy lên một chút lưu luyến: “Rốt cuộc các Hoàng tử cũng là con của Hoàng thượng sinh ra, tuy rằng Hoàng thượng nhất thời nổi giận mà nói như vậy nhưng mà Hoàng thượng vẫn còn yêu thương như thường”
“Yêu thương sao?” Ngọc Nghiên trợn mắt trừng trừng, cái khuôn mặt khô gầy càng phát ra vẻ dữ tợn đáng sợ: “Hoàng hậu, cô cũng là nữ nhân, chắc chắn cô hiểu rõ hơn ta cái đạo lý mẹ nhờ con quý, con nhờ mẹ quý! Lúc Khang Hi gia còn tại thế, Bát a ca nhận xưng là Hiền vương, lại được các đại thần trong triều đề cử trở thành Thái tử. Kết quả là gì? Khang Hi gia lấy một câu nói: “Con trai của tiện tỳ Tân giả khố” để triệt tiêu mất cái tiền đồ của Bát a ca. Cũng đúng thôi, mẫu thân của Bát a ca chính là tiện tỳ Tân giả khố, đê tiện nhất trong cái đê tiện nhưng mà đê tiện cũng tốt, còn không phải tự Hoàng đế tuyển chọn nữ nhân sao? Ta theo Hoàng thượng cả đời, kết quả cuối cùng còn hại đứa con của mình, khiến cho vương thất Lý triều hổ thẹn! Ta sống chờ mong cái cô phụ như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Như Ý im lặng một lát: “Đúng, không còn ý nghĩa gì nữa. Tâm cô đã chết, tâm mẫu tộc cô cũng đã chết. Hôm nay bổn cung đặc biệt đến nói cho cô một chuyện vui, vài ngày trước đó, Lý triều có lựa chọn một đám nữ tử trẻ tuổi để đưa vào cung, muốn hiến cho Hoàng thượng yêu sủng. Hình như những nữ tử này năm nay cũng được hai mấy tuổi thì phải”.
Nàng đột nhiên cười to: “Chỉ là cũng chúc mừng cô, Hoàng thượng vì thịnh tình cho nên không thể chối từ, cũng đã tuyển chọn được một vị Tống thị tấn phong thành quý nhân, nghe nói là do Thế tử Lý triều tự tay tuyển chọn trong hàng vạn mỹ nhân, cũng tuyển chọn giống như cô vậy, mấy ngày sau sẽ tiến cung, có người cùng quê hương làm bạn, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy tịch mịch như vậy đâu. Nếu đã tuyển chọn trong ngàn vạn mỹ nhân thì chắc có lẽ nhan sắc cũng không thua kém cô, chỉ là bổn cung mắt lạnh nhìn thấy, nếu nàng ta đi lại con đường cũ của cô thì cho dù có xinh đẹp thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì”
Ngọc Nghiên lẳng lặng nằm nghe, khi nghe được câu này, lồng ngực của nàng kịch liệt đập phập phồng, giống như sóng biển cuồn cuộn sôi trào: “Ta biết các cô đều xem thường ta, xem thường ta đã hơn 40 tuổi mà vẫn còn tô sơn điểm phấn cả ngày, mặc y phục màu đỏ, không chịu già đi. Xem thường ta a dua liều mạng lấy lòng Hoàng thượng”
Thân thể Ngọc Nghiên run mạnh lên, tiếng nói càng lúc càng thê lương: “Nhưng mà bọn họ dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chán ghét ta như vậy! Cả đời này của ta đều vì chính mình, vì con ta, và quan trọng hết đều là vì Lý triều. Vì mẫu tộc ta, vì cái lời nhắc nhở trước khi ta gả đến nơi này! Từ khi ta rời khỏi mảnh đất Lý triều, tâm của ta chưa bao giờ thay đổi! Nhưng mà ta còn chưa chết thì sao bọn họ cứ xem như ta đã chết, lại gấp gáp đưa người mới đến cơ chứ? Là bọn họ sợ ta làm ảnh hưởng đến cái vinh hoa phú quý của bọn họ sao?”
Như Ý nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghiên, không chịu bỏ qua mà đến gần nói: “Tâm của cô không thay đổi, mẫu tộc của cô cũng vậy! Nếu cô hữu dụng, tất nhiên đối với cô mọi chuyện đều để bụng; một khi vô dụng thì không còn ai để ý đến cô nữa. Bổn cung nói cho cô nghe một câu, đều do cô si tâm vọng tưởng. Hôm nay Hoàng thượng nhận được bức thư của Thế tử Lý triều, nói cô không phải là người Lý triều, mà là vợ chính thất của gia tộc Kim thị không biết ở đâu nhặt được một bé gái là cô, còn nói không rõ rốt cuộc cô là người Lý triều hay là người Hán nữa. Cho nên đối với Lý triều, cô cũng chẳng là gì cả, vậy mà vì bọn họ, cô liều mạng tính kế với người khác để làm gì?”
Có cái tĩnh mịch thật lâu, trong điện chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập như một con cá mắc cạn, có nước mắt thật dài rơi xuống trên má Ngọc Nghiên. Nàng si ngốc kinh ngạc, dường như là tự hỏi: “Thế tử sao? Thế tử sao? Không phải đâu, Thế tử không làm như vậy đâu. Thế tử của ta!”. Nàng nắm chặt cổ tay Như Ý, như là cực kỳ hoảng sợ, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy, rốt cuộc ta là người nào? Ta đến từ đâu vậy? Ta có phải là Kim Ngọc Nghiên hay không? Ta là ai?”
Như Ý lấy cánh tay khô gầy như cành cây khô của Ngọc Nghiên bỏ ra, thản nhiên nói: “Bổn cung không biết”
Ngọc Nghiên ôm chặt chính mình như là cực kỳ thấy lạnh, nàng cuộn mình, chỉ còn lại cái bóng dáng cô độc mờ mịt. Giây lát sau, nàng ngửa mặt lên trời căm tức ngắm nhìn, cổ họng khàn khàn thét dài nói: “Thế tử, Thế tử, vì sao Thế tử lại đối đãi ta như vậy chứ? Ta còn chưa chết, vì sao Thế tử đã nghĩ ta chết rồi chứ?”
Ngọc Nghiên khóc lóc nhẹ nhàng, cái âm thanh kia so với tiếng khóc thì càng xé rách tâm phế hơn. Như Ý vỗ về cái bụng của mình, cười lạnh lắc đầu nói: “Lòng người dễ thay đổi, đúng là như thế. Bổn cung không biết trước khi cô đến Đại Thanh thì Thế tử đã ký thác kỳ vọng tha thiết nhắc nhở cô như thế nào nhưng đến hôm nay, Thế tử chắc cũng nhắc nhở Tống thị như vậy. Cô hy sinh cả đời vì mẫu tộc và Thế tử lạnh bạc như vậy, thật sự là không đáng.”
Ngọc Nghiên cơ hồ như đã ngốc ngếch điên cuồng, ánh mắt điên cuồng mà vô lực. Như Ý tới gần một chút: “Hôm nay bổn cung nói với cô nhiều như vậy cũng là muốn nghe một lời nói thật từ cô. Ngũ công chúa của bổn cung, rốt cuộc có phải do cô hại chết hay không?”
Ngọc Nghiên mở to hai mắt đen láy giống như hai viên thạch châu màu đen, nàng châm biếm một tiếng: “Ngũ công chúa của cô đã chết, Lục công chúa của Hãn phi cũng đã chết. Ai ai cũng đều nghĩ ta hãm hại. Thế nhưng, Hoàng hậu nương nương, ta cũng không còn sống được bao lâu, cô hãy cho ta một câu nói thật đi, Vĩnh Tuyền của ta bị ngã ngựa, có phải các cô sai khiến Vĩnh Kỳ làm hay không?”
Có nước mắt nóng hổi nằm trong hốc mắt Như Ý, nàng siết chặt đôi tay, cứng rắn nói: “Không có! Câu nay không chỉ đảm bảo Ô Lạt Na Lạp Như Ý mà còn đảm bảo Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan cùng với Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ nữa!”
Ngọc Nghiên sửng sốt, lạnh lùng nói: “Như vậy ta cũng không có hại con gái của cô, hại con gái của Hãn phi! Ta cũng thề, Phú quý phi cắn con gái của cô, làm Hãn phi kinh sợ động thai khí, tuyệt đối không phải do ta sai khiến!”. Răng nanh của nàng trắng toát, cắn chặt trên đôi môi, cắn đến mức xuất hiện vết máu, ánh mắt như quả chùy, đánh mạnh trên người Như Ý: “Cho dù đến chết ta cũng không hiểu rõ, vì sao Phú quý nhi của ta lại chạy ra khỏi Khải Tường cung, lại mắc bệnh chó điên mà cắn người khác bị thương, lúc đó toàn bộ tâm tư của ta đều dành cho thương thế trên người Vĩnh Tuyền, cái gì ta cũng đều không làm…”
Dường như có tảng đá lớn rơi xuống hồ nước, sục sôi cuộn sóng trong ngực Như Ý, khiến Như Ý cảm thấy đau đớn. Cảnh Hủy của nàng, Cảnh Hủy hoạt bát khả ái, không bao giờ có thể cười vui bên cạnh nàng nữa, cũng không còn gọi nàng bằng 2 tiếng: “Ngạch nương”. Có một chút im lặng thật lậu, cổ họng chua xót từ đáy lòng nổi lên: “Không phải cô sao? Còn có ai oán hận bổn cung, oán hận hài tử của bổn cung chứ?”
“Người hại cô thì sao ta biết được?”. Ánh mắt giằng co của Ngọc Nghiên dần dần mất đi cái khí tức nóng rực mà trở nên lãnh đạm thất lạc. Nàng mệt mỏi buông cái thân thể xuống: “Nhưng mà Hoàng hậu nương nương, cho dù cô có thề thì ta cũng không tin cô, một chút cũng không tin! Không chỉ không tin cô mà ta ai ai cũng đều không tin! Các cô đều muốn hại ta, hại hài tử của ta, bây giờ ta sắp chết, Hoàng thượng cũng không cần Tứ a ca, cuối cùng cũng làm thỏa mãn tâm nguyện của các cô”
Hốc mắt Như Ý hơi có chút đỏ hồng, nàng nhẫn nại nói: “Bổn cung cũng không tin cô nhưng tâm nguyện của bổn cung chưa bao giờ muốn hãm hại hài tử của cô”
Thân thể Ngọc Nghiên hư hỏng, gân xanh trên cổ đột ngột nổi lên, sắc mặt khô vàng, giống như một chiếc lá khô rơi xuống đầm lầy: “Hoàng hậu, rốt cuộc cô không giống với Hiếu Hiền hoàng hậu. Hiếu Hiền hoàng hậu sống cả đời, tất cả đều là hư ảo. Vì một cái vỏ Hoàng hậu trống rỗng mà cái gì nàng ta cũng đều nhẫn nhịn. Chẳng lẽ làm Hoàng hậu thì được mọi người tôn sùng lên Bồ Tát hay sao?”. Nàng cười lên, liếc mắt nhìn Như Ý nói: “Chỉ là, nguyên lai làm Hoàng hậu cũng đều giống nhau. Tính tình của Hoàng thượng, nếu thân làm phi tần thì đều không sao, kiêu ngạo cũng được, thẳng tính cũng tốt nhưng nếu đã trở thành Hoàng hậu, cùng sóng vai cùng với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại là người lưu tâm mọi chuyện, luôn ngờ vực vô căn cứ cho nên cái ngôi vị Hoàng hậu này, thật sự đảm đương được nhưng lại không có ý nghĩa gì cả”
Như Ý lẳng lặng chăm chú nhìn Ngọc Nghiên nói: “Có ý nghĩa hay không, cô chưa từng làm Hoàng hậu ngày nào thì cũng không cần thay bổn cung phân tâm. Năm đó cô sai sử Tố Tâm bên cạnh Hiếu Hiền hoàng hậu, làm cho Hiếu Hiền hoàng hậu tin tưởng. Có phải mọi chuyện hãm hại đều lấy danh nghĩa Hiếu Hiền hoàng hậu hay không?”
Khuôn mặt Ngọc Nghiên chứa đầy trào phúng, liếc mắt nhìn Như Ý, quyến rũ cười nói: “Thì sao nào? Hoàng thượng đều nghi ngờ Thuần quý phi hại chết Tố Tâm cho nên mới chán ghét Đại a ca và Tam a ca của nàng ta, cắt đứt con đường Thái tử của bọn chúng, sao Hoàng hậu nương nương lại nghi ngờ ta sai khiến chứ?”
Gương mặt Như Ý âm trầm như núi, thẳng đến trời cao: “Sau khi Tố Tâm chết, Hoàng thượng cũng đã cho người đến nhà nàng ta tra xét nhưng ngoại trừ chút bạc vụn trong cung thì không còn tìm được thứ gì. Cho dù có tìm được thứ gì thì cũng nghĩ Hoàng hậu ban thưởng thì cũng có thể nghi ngờ Thuần quý phi mua chuộc. Chỉ là thật sự bổn cung không yên tâm, lại sai người đi tra xét thăm dò những hiệu cầm đồ mà Tố Tâm khi xuất cung hay đến thì mới phát hiện nàng ta có mang theo vòng tay của cô. Cái này cô có thể chối được không?” Nàng ngưng thần giây lát, lấy từ trong tay áo một cái bao giấy nho nhỏ, đưa tới trước mặt Ngọc Nghiên rồi mở ra nói: “Chắc cô thấy cái này quen thuộc lắm nhỉ?”
Mi tâm Ngọc Nghiên nhảy dựng kịch liệt, quay mặt qua nói: “Sao cô tìm được cái này? Ta còn nghĩ cô chuyện gì cũng đều nghĩ đến Hiếu Hiền hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi sai khiến chứ?”
Như Ý dùng cái hộ giáp nhọn khều khều trong bao giấy ít quả dâu cùng với bột phấn chu sa thủy ngân, tùy tay ném đến trước mặt Ngọc Nghiên: “Song Hỉ ở bên cạnh Tuệ Hiền Hoàng quý phi có khả năng điều khiển rắn thì cần gì phải dùng chất nhựa cây dâu để khiến rắn đến Cảnh Dương cung của Di tần chứ? Ngay cả Hoàng thượng dụng hình phạt tra tấn Song Hỉ, cho dù hắn có khai nhận những chuyện khác nhưng tuyệt đối không thừa nhận chuyện làm hại Di tần. Bổn cung cũng đã từng nghĩ đến Hiếu Hiền hoàng hậu gây nên nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng. Ngay cả khi bổn cung ở lãnh cung, Hiếu Hiền hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi có sai người đem món ăn lạnh đến cho bổn cung và Nhị Tâm dùng, để cho bổn cung và Nhị Tâm chịu bao khổ sở của chứng bệnh phong thấp nhưng bổn cung cũng phát hiện, kỳ thật Hiếu Hiền hoàng hậu không hiểu được dược tính thực vật. Nói như vậy, lời đồn đãi Hiếu Hiền hoàng hậu làm hại Triết Mẫn Hoàng quý phi cũng không đúng”.
Cái hận ý trong mắt Như Ý càng lúc càng dâng cao: “Cho đến khi Vĩnh Hoàng trước khi chết, bổn cung mới biết được, nguyên lai cô nói cho nó biết Triết Mẫn Hoàng quý phi ăn món ăn tương khắc lâu dài cho nên mới chết, thậm chí ngay cả món ăn thường ngày của nàng ấy là gì, cô đều nói rõ ràng rành mạch. Ngoại trừ cô giá họa cho Hiếu Hiền hoàng hậu hại chết Triết Mẫn Hoàng quý phi thì còn ai vào đây nữa chứ?”
Ngọc Nghiên cúi đầu suy tư một lát, rồi cười khổ nói: “Ngày ấy ta nhất thời không xem kỹ mà lỡ lời, thế nhưng lại bị cô thấy dấu vết để lại. Được thôi, nếu đã như vậy thì cô tính sao đây?”
Như Ý chỉ cảm thấy khớp chân run rẩy, cơ hồ muốn vỡ nát ra: “Bổn cung vốn cũng không nghĩ được lý do mà cô tính kế vì sao lại muốn trừ bỏ đám người này. Cho đến khi cô làm hại con trai Thuần quý phi, đoạt mất con đường Thái tử của bọn chúng thì bổn cung liền hiểu rõ, Vĩnh Hoàng mất mẹ đẻ, rốt cuộc đấu không lại các Hoàng tử khác. Vĩnh Chương lại bị nuông chiều từ bé, không được Hoàng thượng yêu thích. Lúc đó cô vẫn chưa có thai, Mai tần và Di tần lần lượt mất đi hài tử cho nên Vĩnh Thành của cô mới sinh ra chính là đứa con đầu tiên mà sau khi Hoàng thượng đăng cơ, được Hoàng thượng chung ái yêu thương như thế”
Ngọc Nghiên lơ đãng bĩu môi nổi giận, lấy chiếc khăn tay xoa xoa đôi môi: “Ta từ Lý triều ngàn dặm xa xôi đến đây, tuy rằng được sủng ái nhưng lại không được trọng dụng. Lúc Hiếu Hiền hoàng hậu sinh được đích tử thì nàng ta càng lúc càng để bụng chuyện Hoàng tử, thật sự không có chỗ nào là không xuống tay, chỉ là về sau lại phải trù tính cẩn thận. Huống chi tuy nàng ta vô tình muốn lấy tính mạng của cô nhưng người nào một khi có tư tâm thì đều bí mật lợi dụng người bên cạnh cho nên cũng không khó gì. Hai người các cô như là hai con hổ tranh chấp, có rất nhiều chuyện Hoàng thượng nghi ngờ nàng ta làm, năm rộng tháng dài, cuối cùng cũng có thể khiến nàng ta xuống dưới hoàng tuyền. Mà con trai nàng ta đoản mệnh như vậy, cả đám đều xuống đất cũng đỡ phải khiến ta vất vả. Bởi vậy, nếu loại bỏ được những tiện nhân sinh hạ hài tử kia thì Vĩnh Thành của ta mới được Hoàng thượng yêu thích”
“Cô tính kế hay lắm! Tuệ Hiền Hoàng quý phi bị Hiếu Hiền hoàng hậu khiến cho lung lay, Hiếu Hiền hoàng hậu là kẻ chết thay cô, ngay cả Thuần quý phi cũng vậy. Nếu không phải các nàng ta đều đã ngã xuống thì sao có cô có thể hiện nguyên hình như vậy được chứ? Từ lúc cô bày ra ám kế hãm hại bổn cung và Ba Tang Đại Sư thì bổn cung đã biết, cả đám phía trước đều đã ngã xuống thì người chân chính hãm hại bổn cung cũng đến lúc phải nhảy ra ngoài. Nói như vậy, cho dù Hiếu Hiền hoàng hậu có chết cũng không nhận việc lợi dụng A Nhược đến lãnh cung hãm hại bổn cung, suy ra chắc chắn đằng sau lưng có người giật dây. Chính cô lại ở trong tối ngoài sáng không qua lại với A Nhược cho nên mới giật dây sai khiến Tố Tâm đi tìm A Nhược. Cô cũng không cần phủ nhận, chuyện này bổn cung biết được cũng nhờ có Nhị Tâm gả cho người bên ngoài cho nên được xuất cung, lúc xuất cung có ngẫu nhiên nhìn thấy a mã của A Nhược là Quế Đạc cho nên mới biết Quế Đạc lại biết Nhị Tâm. Lúc A Nhược chết đi, Quế Đạc cũng biết được Tố Tâm cho nên mới biết Tố Tâm có quan hệ chặt chẽ cùng với cô”
Ngọc Nghiên im lặng nghe nàng nói xong, thần sắc thong dong mà an bình: “Nếu cô đã hiểu rõ như vậy thì còn đến hỏi ta làm gì nữa?” Bên môi nàng ngậm một luồng đắc ý: “Ta không nói cho cô biết và cũng không thừa nhận. Cái nghi ngờ của cô nhưng lại không có đáp án của ta, trong lòng cô sẽ cảm thấy dây dưa khó chịu. Đó là điều mà ta cảm thấy cao hứng thống khoái nhất”
Hốc mắt Như Ý như bị lửa giận thiêu đốt đến đỏ bừng, nàng cố gắng nhẫn nhịn nói: “Cô và bổn cung cũng coi như tranh đấu cả đời, cũng chẳng có câu nói nào hay ho. Có lẽ câu nói này khó nghe một chút nhưng đúng là bổn cung ghét cô hận cô không phải chỉ có một ngày hai ngày nhưng bổn cung chưa bao giờ muốn cô chết”
Ngọc Nghiên trừng mắt nhìn Như Ý, cười khẩy nói: “Cái này là tất nhiên rồi. Chết thì quá thống khoái, tất nhiên cô muốn nhìn ta sống không bằng chết thì mới khiến cô cảm thấy thống khoái”
Như Ý mỉm cười: “Cô thật thông minh, nói chuyện với cô đúng là thống khoái”. Như Ý nhìn cái ngực của Ngọc Nghiên phập phồng kịch liệt, thần sắc càng thêm bình tĩnh: “Bổn cung nghe Thái y nói, cô không chịu uống thuốc cũng không chịu trị liệu, hôm nay bổn cung vừa đến thì đã nhìn thấy bộ dáng này của cô, bổn cung biết cô đang cố gắng chịu đựng. Nhưng mà rốt cuộc cô cũng là người làm mẹ, không vì người khác, nếu để cho con của cô thấy cái bộ dạng này của cô, chẳng phải bọn chúng sẽ đau lòng lắm
sao? Tất nhiên bởi vì Hoàng thượng nổi giận mà cô chịu nhục, làm sao bọn chúng không bị khuất nhục như cô được chứ? Nếu như lúc này, thân làm người mẹ như cô mà không trấn an được bọn chúng, mà còn ở đây đùa giỡn với chính mình bằng cái tính tình sỉ nhục thì đúng là cô không còn tự ái nữa rồi”
Ngọc Nghiên ngẩng mặt, suy sụp nói: “Hoàng hậu, cô cũng là mẫu thân, ta hỏi cô một chút, nếu cô và con cô đều đang chìm trong nước, cô sẽ nguyện ý cứu lấy nó và tự mình chìm xuống hay là cô cùng kéo theo nó cùng chìm xuống? Tình cảnh hiện tại của ta chính là như thế. Vương thất Lý triều chúng ta bấp bênh cho nên vẫn luôn dựa vào Đại Thanh, vẫn luôn khẩn cầu Đại Thanh phù hộ. Ta…”.
Đột nhiên Ngọc Nghiên mở to hai mắt, oán hận dồn dập xuất hiện: “Cả đời này của ta là vinh diệu Lý triều nhưng kết quả lại trở thành sỉ nhục của Lý triều! Bọn họ dường như muốn vứt bỏ ta, bọn họ! Bọn họ!” Nàng không biết đang nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên nhảy dựng: “Nhất định Thế tử đã hết hy vọng với ta cho nên Thế tử mới làm như vậy. Không phải! Không! Không phải! Thế tử nhất định vẫn còn hy vọng với ta! Ta vẫn còn sống, ta vẫn còn có con của ta, ta là người Lý triều, ta là! Ta là…!”. Nàng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, hai mắt đăm đăm, hai tay nàng chụp ngụm máu lại rồi quay về phía sau đổ đi.
Như Ý thấy vậy, cũng bất giác lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Dung Bội, mau đỡ quý phi nằm xuống”
Dung Bội thấy đệm chăn Ngọc Nghiên dính đầy dầu mỡ đen, nhất thời có chút không dám xuống tay. Như Ý hiểu rõ cho nên cũng bất chấp cái bụng to lớn của mình mà dùng tay đỡ Ngọc Nghiên nằm xuống, lại lấy một chiếc gối mềm đỡ đầu cho Ngọc Nghiên. Dung Bội vội vàng đi châm trà, rốt cuộc phát hiển chén trà bình trà đều bẩn, nước trong ấm trà cũng chẳng có một giọt nước, nàng bất giác nén giận nói: “Nếu ở bên ngoài còn có người thở thì mau mang nước vào đây”
Dung Bội mới nói một tiếng, lập tức có cung nhân hầu hạ mang nước trà sạch sẽ bước vào, rồi lại ngoan ngoãn nhanh chóng lui ra. Dung Bội đổ trà ra chén, phát hiện cũng là nước trà bình thường, nhất thời nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà đưa đến bên môi Ngọc Nghiên. Ngọc Nghiên uống liên tục hai chén thì mới hoãn khí được.
Ngọc Nghiên nằm ngưỡng mặt, không biết đang nhìn đến nơi xa xôi nào rồi chậm rãi lắc đầu nói: “Không còn dùng được nữa rồi, ta tự biết bản thân, muốn mạnh mẽ lên nhưng lại không thể nữa. Nếu sớm biết chính mình cũng chỉ là cống phẩm, nếu biết mình dễ dàng bị người khác tùy ý vứt đi như một bộ xiêm y, một đôi giày thì năm đó ta cần gì phải cùng cô tranh đoạt ngôi vị Hoàng hậu, cần gì phải liều mạng sinh dục Hoàng tử. Hao tổn tâm cơ như vậy, rốt cuộc lại làm ảnh hưởng đến những hài tử vô tội, tất cả đều là công dã tràng mà thôi. Hoàng thượng… Ta cũng coi như là nhìn thấu, cả đời hư tình giả ý, cứ ngỡ rằng vẫn còn chút thật lòng, ai ngờ phút cuối cùng cũng chỉ là như thế…”
Nàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên giãy dụa cho mái tóc dài rối tung lên. Đại khái là lâu rồi nàng chưa rửa mặt chải đầu, nàng hồn nhiên bất giác run rẩy thắt bím tóc, rồi chậm rãi cười nói: “Năm đó, tóc của ta đen như vậy, nhiều như vậy, trông rất dễ nhìn. Lúc ta còn ở Lý triều, tuy rằng chỉ là một tôn thất nhỏ nhoi nhưng ta trẻ tuổi như vậy, cái gì cũng đều có thể chờ đợi, cái gì cũng đều có thể trải qua. Ta có thể gả vào Vương cung, có thể trở thành Thế tử tần, cùng hắn ôn nhu mỉm cười như vậy cả đời. Ở nơi này cũng vậy, đáng tiếc là phải tranh đấu cả đời, nhưng mà, nhưng mà bọn họ đều không muốn ta, ngay cả ở Lý triều, bọn họ đều muốn ta chết đi, muốn ta trở thành một cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa. Nếu có thể quay lại từ đầu, ta sẽ nhất định chọn một phu quân bình thường âu yếm, cả đời không cần tranh đấu không cần tính kế, nhất định ở trong nhà, ta phải là chính thê, lại được phu quân thương yêu và tôn trọng. Ta có thể sinh được thật nhiều con cái, lúc ta còn trẻ, ta sẽ cùng bọn chúng đánh mật, nhảy múa. Ta…. Ta…”
Bỗng nhiên Ngọc Nghiên không nói được nữa, cổ họng nàng cứng rắn mà chỉ biết thở phì phò, khóe mắt chậm rãi rơi xuống hai giọt lệ đục ngầu, trên mặt lại mang theo một tia mong chờ. Nàng mỉm cười khát khao, dường như có vô tận thỏa mãn, nàng đang đắm chìm trong thế giới mơ mộng của nàng.
Như Ý cảm thấy trong lòng có chút yên ắng, nàng đã hận lâu như vậy rồi, rốt cuộc khi thấy Ngọc Nghiên sắp sửa chết đi, thế nhưng nàng không chút vui mừng nào mà chỉ cảm thấy xót xa vô hạn. Nàng lặng lẽ nắm tay Dung Bội rồi chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài tuyết rơi cả một vùng trắng xóa, trắng đến mức khiến cho Như Ý cơ hồ không mở mắt ra được. Trong nháy mắt có cái đau đớn, không biết vì sao nàng cảm thấy trong mắt có nước mắt nóng hổi đang mãnh liệt sắp trào ra. Nàng cố gắng nhẫn nhịn, lúc mở mắt ra, nàng vẫn giữ được cái nghiêm nghị đoan trang bình thường. Nàng nhìn đám cung nhân hầu hạ đang đứng trong sân mà chỉ nói một câu: “Cố gắng hầu hạ Gia quý phi cho tốt, cần phải tận tâm tận lực cho nàng sống quãng đời còn lại”.
Giọng nói nàng cực nhẹ như tuyết mịn bốn phía. Có tiếng hát Côn Khúc u u truyền đến, dường như là tiếng ca Yến Uyển, giọng hát kéo dài không biết mệt mỏi, hòa vào hoa tuyết bay đến trong đình viện ai oán không ngừng:
“Gió lạnh se lạnh thấu băng tiêu, lư hương lười đi thiêu. Vết máu một luồng tại đuôi lông mày, Yên Chi hồng khiến kiều. Cô ảnh khiếp, nhược hồn phiêu, xuân ti mệnh một cái. Mãn lâu tương sương Nguyệt Dạ xa xôi, Thiên Minh hận không cần.”
Như Ý mơ hồ nhớ rõ đó là bài Đào Hoa phiến của Lý Hương Quân xướng từ.
Lúc trở lại trong cung, Như Ý cũng chỉ yên lặng cùng với Hoàng đế dùng bữa như thường. Lại nói ít chuyện trong hậu cung chứ không nhắc tới Ngọc Nghiên, dường như hoàn toàn không biết Ngọc Nghiên bệnh nặng đến cỡ nào. Như Ý chỉ nói một câu đơn giản: “Buổi sáng hôm nay thần thiếp có đến thăm Gia quý phi”
Hoàng đế thản nhiên “À” lên một tiếng, cũng không chút để ý, chỉ ôn nhiên dặn dò: “Như Ý, ngày lâm bồn của nàng cũng sắp đến rồi, theo như Khâm Thiên Giám nói cái thai này mang điềm lành. Vĩnh Cơ của chúng ta đã thập phần thông minh khả ái, nếu Khâm Thiên Giám nói cái thai này cực kỳ hiển quý thì nhất định đứa trẻ này sẽ thành châu báu cho nên nàng không cần đi lại đến những nơi không sạch sẽ làm gì”
Như Ý dịu dàng cúi mặt, chống eo lưng nói: “Thần thiếp hiểu rõ nhưng Gia quý phi đã không được nữa rồi, thần thiếp thân là Hoàng hậu, thuận tình thuận lý nên đến thăm một chút. Huống chi người sắp chết đều nói rất nhiều, thần thiếp không đi hỏi minh bạch thì cũng thật sự khó có thể an tâm”
Có giây lát im lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở trì hoãn của Hoàng đế, chỉ là rất nhanh sau đó, hắn lại nói như thường: “Nàng ta chịu nói sao?”
Như Ý cắn môi: “Nàng ta có oán hận cho nên dù chết không chịu nói rõ”. Nàng hít sâu một hơi, đem cái oán hận đang bốc lên trong lồng ngực gắt gao ấn xuống: “Gia quý phi nói, nếu nàng ta biết thì cũng sẽ không nói, cũng sẽ không nhận, cứ để cho thần thiếp suy nghĩ hàng đêm, không được dễ chịu”
Hắn cười lạnh, bên trong ánh mắt chứa đầy cái chán ghét nóng rực: “Nếu nàng ta nói như vậy, chẳng phải làm nàng ta không biết sẽ làm ảnh hưởng đến cái bận tâm của mẫu tộc Lý triều sao?”. Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Sau giờ ngọ hôm nay, trẫm có xem tấu chương và có gặp một chuyện đáng cười. Trên thư của Lý triều có nói bọn họ tra biết Kim Ngọc Nghiên đúng là con nuôi, đích thứ Lý triều rõ ràng hơn chúng ta, con của thứ xuất không đáng được quan tâm, nói chi là dã chủng không biết nhặt ở đâu về. Vợ chồng nhận Kim Ngọc Nghiên làm con nuôi đã bị quân chủ Lý triều lưu đày, còn nói Kim Ngọc Nghiên không biết có huyết thống ở đâu, ngay cả có phải là người Lý triều hay không thì cũng khó phân biệt, trong thư có nói đành phải mời thượng bang Đại Thanh ta quyết định”
Hoàng đế nói cười giống như vui đùa bình thường, Như Ý vốn nên giải hận, phải nên khoái ý vui sướng nhưng lời đó rơi vào tai của nàng, nàng chỉ cảm thấy như có cái búa tạ gõ mạnh trong lòng nàng. Rõ ràng trong điện ấm áp như mùa xuân, xiêm y mặc từng lớp từng lớp nhưng nàng lại cảm thấy lạnh run.
Lạnh bạc như thế! Nguyên lai cái gọi là quyền mưu đánh cờ, nàng hoặc là toàn bộ nữ tử trong chốn hậu cung đều cóp quyền mưu tâm thuật nhưng rốt cuộc lại không thể bằng một phần vạn đối với những người đó.
Tất nhiên Kim Ngọc Nghiên đã sai nhưng nàng ta đã dùng hết cả đời, bất quá là vì chi vinh mẫu tộc, rốt cuộc lại chết đi, lại bị người khác dễ dàng vứt bỏ, cái phao cứu vớt cuối cùng cũng lấy đi mất.
Hóa ra cả đời này của các nàng, có muôn hồng nghìn tía, chiếm hết xuân sắc nhưng lại không trốn khỏi cái lạc hồng điêu linh, nghiền thân mệnh số Trần Nê.
Vẫn là giọng nói Hoàng đế gọi hồn Như Ý quay về: “Hoàng hậu thấy chuyện này thế nào? Hoàng hậu có cảm thấy Lý triều của Kim thị có thoát được can hệ không rõ ràng này hay không? Trẫm sẽ tra hỏi rõ ràng, sẽ cho Hoàng hậu một cái minh bạch”
Như Ý cố gắng nhẫn nhịn, rõ ràng thần sắc hắn đang cực kỳ nghiêm túc nhưng cái nghiêm túc kia nàng khó có thể tham gia cùng, không thể đụng vào. Nếu thật sự muốn cho nàng một cái rõ ràng thì cần gì phải hỏi nàng, tất nhiên hắn phải đi làm ngay. Nếu hắn muốn hỏi thì vốn hắn vẫn còn đang do dự, muốn do thám chi tâm.
Trong ánh mắt nàng có một cái chớp mắt lạnh lùng, cái nụ cười bên môi càng lúc càng sâu trầm: “Gia quý phi rơi vào hoàn cảnh như vậy, tất nhiên Lý triều hận không thể quét được sạch sẽ, lại đưa ngươi mới giai lệ tới để chuộc tội nhưng mà cả đời Gia quý phi gây nên cũng vì Lý triều, nếu không có Lý triều dốc lòng dạy dỗ thì cũng không đến mức này”. Nàng dừng lại, rõ ràng nhìn thấy đồng tử của Hoàng đế co rút hơi nhanh.
Trong đáy lòng nàng tràn đầy cái ý cười chua xót, nàng lại uyển chuyển ôn nhu: “Chỉ là huyết thống Gia quý phi cũng không phải là Lý triều, với lại nàng ta đang ở Đại Thanh chúng ta, dù cho Lý triều muốn làm chủ cũng làm không được. Mà Lý triều đã thuộc sở hữu Đại Thanh, luôn luôn kính phục thượng bang. Nếu chỉ vì một nữ tử mà khởi binh hỏi tội thì cũng mất đi cái khí độ của một nước lớn. Mà Gia quý phi cũng không phải là người Lý triều, nếu như chuyện huyết thống lẫn lộn vào cung mà truyền ra ngoài, thứ dân vô tri thì không biết phải phỏng đoán thế nào, chỉ sợ sinh ra nhiều lời ác ý”
Hoàng đế hơi nhắm mắt lại, hắn đem tay nàng để trong lòng bàn tay hắn, động tình nói: “Hoàng hậu có thể buông bỏ tình cảm riêng tư mà lấy giang sơn an ổn của trẫm làm trọng, trong lòng trẫm cảm thấy thật an ủi”
Nàng cúi đầu, rúc vào lòng hắn, cảm nhận được ngón tay của mình ấm áp khi nằm trong lòng bàn tay hắn. Nàng phân biệt không rõ, rốt cuộc là lòng bàn tay hắn lạnh hay là da thịt nàng đang lạnh. Có lẽ chỉ là do thời tiết cho nên tay hắn và tay nàng đều lạnh như nhau. Hồng Mai kiều diễm đang nở rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Hoàng đế ngưng mắt nhìn một chút, khuôn mặt lạnh lùng như mặt hồ đóng băng, hàn ý thấu xương, không có một tia cảm động: “Sinh sinh tử tử, hoa nở hoa rơi, đều là mệnh số. Nàng ta tâm tính ngoan độc, hại chết Cảnh Hủy và Lục công chúa của trẫm. Nghĩ đến ông trời cũng sẽ không phù hộ cho nàng ta”.
Hoàng đế dừng lại, chậm rãi uống một chén canh măng hạt kê, không nhanh không chậm nói: “Nếu như Gia quý phi không còn được nữa thì hãy gọi Nội vụ phủ chuẩn bị hậu sự đi”.
Như Ý liền nói: “Hậu sự của Gia quý phi thần thiếp có thể phân phó Nội vụ phủ đi làm. Dù sao bên ngoài cũng không biết Gia quý phi đã làm những chuyện gì cho nên nhất định hậu sự phải để ý đến thể diện, vẫn là nên cho nàng ta một cái tang lễ trọng thể, đừng khiến người bên ngoài nhàn rỗi mà phỏng đoán”
Hoàng đế nói: “Nàng đang có thai, đừng dính nhiễm và liên quan đến những chuyện lặt vặt. Trẫm đều có tính toán cả rồi, chuyện hậu sự của Gia quý phi cứ giao cho Thuần quý phi và Du phi xử lý đi”
Như Ý ngưng thần, khuôn mặt mỉm cười uyển thuận nói: “Hoàng thượng, Gia quý phi bị bệnh như vậy, hai vị A ca của nàng ta vẫn còn đang nuôi dưỡng tại A ca sở, dù sao cũng phải có người trông coi mới tốt. Đặc biệt là Vĩnh Tuyền, trên đùi vẫn còn đang bị thượng, cho dù các ma ma cẩn thận nhưng chỉ sợ cũng chiếu cố không đủ chu toàn”
Hoàng đế thuận miệng hỏi: “Vĩnh Thành bất hiếu cũng đã đuổi ra ngoài, Vĩnh Tuyền đi đứng không tiện, Vĩnh Tinh vẫn còn nhỏ tuổi, đúng là nên có một dưỡng mẫu chăm sóc mới tốt. Ý của Hoàng hậu là…”
Như Ý nói: “Chuyện ở A ca sở vẫn do Uyển tàn hỗ trợ xử lý, Uyển tần lớn tuổi không con, người cũng cẩn thận dịu dàng, giao cho nàng ấy chăm sóc cũng tốt. Còn nữa…”
Hoàng đế gật đầu nói: “Cũng được. Mẹ đẻ bọn họ âm độc vô cùng cho nên dưỡng mẫu phải là người an phận mới tốt. Tuy Uyển tần tốt nhưng rốt cuộc cũng là phi tần ở hậu cung. Theo ý của trẫm, cứ giao cho các Thái phi ở Thọ Khang cung nuôi nấng đi, cũng cho Vĩnh Tinh mỗi ngày nghe thiền ngữ Phật âm, cũng tu tập được tâm tính”
Hoàng đế nói như vậy là tất nhiên không muốn thường xuyên nhìn thấy Vĩnh Tinh ở trong cung cho nên mới đưa đến cho các Thái phi chăm có. Trong lòng Như Ý biết Hoàng đế cực kỳ chán ghét Kim Ngọc Nghiên nhưng mà nàng cũng không tiện phản bác, chỉ phải nói sẽ đi an bài. Hai người nói chuyện linh tinh về các Hoàng tử đọc sách rồi Hoàng đế quay về Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự.
Hắn quay đầu mỉm cười buộc lại cổ áo choàng cho nàng, hòa nhã nói: “Đêm nay là đêm trăng tròn 15, trẫm sẽ đến bên cạnh nàng, cùng nàng bồi bên cạnh hài tử chúng ta”
Bữa cơm này Như Ý không cảm thấy có khẩu vị gì, nàng dùng xong chậm rãi uống nước trà và nhìn các cung nữ thu dọn đồ ăn. Dung Bội đợi đám cung nhân ra ngoài thì mới nói: “Đáng lắm! Hoàng thượng không đợi Gia quý phi chết đi, cũng đỡ phải nàng ta có tâm địa hồ mị ngoan độc. Nô tài nhìn thấy trong lòng cũng cảm thấy thống khoái!”
Như Ý ngậm một tia khoái ý: “Thích hay không thích thì cũng là ý niệm của Hoàng thượng”. Bỗng nhiên nàng giật mình một cái: “Dung Bội, có khi nào bổn cung có ngày đó hay không?”
Nàng nói xong, sắc mặt Dung Bội trắng bệch, cuống quít nói: “Nương nương, nương nương nói cái gì vậy ạ? Nương nương là Hoàng hậu thì sao giống với các nàng ta chứ?”
Như Ý có chút ngơ ngẩn, cảm thấy mê hoặc, bật thốt lên nói: “Hoàng hậu cũng là nữ nhân, cũng chỉ là nữ nhân bên cạnh Hoàng thượng. Hôm nay thích, có lẽ cũng có ngày không thích”
Dung Bội sợ tới mức vội che miệng của nàng lại nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương là nữ nhân tôn quý nhất cho nên đừng nói bậy như vậy”
Như Ý ảm đạm một lát, lẳng lặng nhìn bầu trời xanh đen ngoài cửa sổ. Dung Bội nhìn vài lần, liền nói: “Nương nương, là tuyết nhỏ rơi ạ”
Lúc này Như Ý mới cảm giác có chút lạnh, nàng hơi co quắp nói: “Đúng vậy! Tháng Mười một rồi, cũng là tuyết nên rơi rồi”
Dung Bội liền nói: Nô tỳ đi thay cái lò sưởi tay cho nương nương rồi đem thêm hai chậu than vào nữa”
Như Ý gật đầu, lắng nghe tiếng gió tuyết bên ngoài, trong lòng vướng bận không thôi: “Ngươi đi xem Vĩnh Kỳ đang đọc sách ở đâu? Ngươi cũng mang cho nó thêm chút quần áo mùa đông và lò sưởi tay đi. Vĩnh Kỳ chỉ chăm lo đọc sách, không lưu tâm để ý đến mấy việc này, sợ bọn nô tài hầu hạ cũng không chu toàn”
Dung Bội đáp ứng ra ngoài. Như Ý ngồi một mình trong điện, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng lệnh cho vài tiểu cung nữ bước vào hầu hạ nàng ngủ trưa.
Dung Bội nghe Ngọc Nghiên nói chuyện bất kính như vậy, ngay cả xưng hô cũng không có cho nên liền có chút nổi giận nhưng nàng thấy Như Ý chỉ an nhiên ngắm nhìn cho nên nàng cũng chỉ nhẫn nhịn oán giận mà ngồi yên một bên.
Như Ý ngồi gần đầu giường Ngọc Nghiên, đầu mũi rõ ràng ngửi được cái mùi trên người Ngọc Nghiên. Đó là cái mùi của người bệnh nặng, dường như là mùi sắp thối rữa da thịt, giống như mùi hoa tàn. Ngọc Nghiên lâu rồi chưa rửa mặt chải đầu nhưng cũng không biết lần cuối là khi nào, Như Ý theo bản năng lấy chiếc khăn tay che cái mũi lại, bỗng nhiên nàng nhìn thấy tẩm y của Ngọc Nghiên, cổ tay áo đều đã bung tơ sợi ra ngoài, bung nát giống như bị con gì cắn xé. Như Ý mắt lạnh nhìn nói: “Từ trước đến nay cô đều yêu nhất sạch sẽ, sao lại thành bộ dạng này vậy?”
Ngọc Nghiên mở to hai mắt nhìn nàng, miễn cưỡng nói: “Sạch sẽ làm gì cơ chứ, khi xuống dưới đất thì ai ai cũng đều giống nhau”
Như Ý nói: “Cho dù có bị bệnh thì cũng nên cho thái y chữa trị, cũng cho cung nhân dọn dẹp. Cần gì phải sỉ nhục chính mình như vậy?”
Toàn thân Ngọc Nghiên gầy yếu, dường như chỉ còn một tấm da bám vào cái xương cốt gầy yếu lởm chởm, mới nhìn sơ qua thì giống như một bộ khung xương. Cổ tay áo để lộ ra cánh tay, cánh tay khô kiệt, gân xanh nổi lên như giun đất. Như Ý mơ hồ còn nhớ rõ lúc Ngọc Nghiên mới bước vào phủ, trắng, mượt mà giống như dùng nhân sâm chà rửa. Cho dù năm tháng có trôi qua, cái anh nhi non nớt lúc đó cũng dần biến mất nhưng gương mặt nàng càng ngày càng đẹp đẽ, cách đây không lâu, cánh tay Ngọc Nghiên vẫn còn trắng nõn, từng chuỗi Linh Lung Thất Bảo kim xuyến buộc trên cổ tay đều sáng rõ quyến rũ như tiếng cười của nàng.
Ngọc Nghiên thấy Như Ý đang nhìn mình cho nên cười lạnh liên tục: “Hoàng hậu nương nương cần gì phải hư tình giả ý như vậy chứ? Là ta tự sỉ nhục chính mình sao? Ai ở trong cung cũng biết chính miệng Hoàng thượng đã nói, nói ở trước mặt cô, ta bất quá cũng chỉ là một kiện cống phẩm. Một kiến cống phẩm, muốn ném thì ném, muốn dẫm nát thì dẫm nát, còn có cái gì đâu nữa”
Ngọc Nghiên là người bệnh đến mức thân thể đã hư hỏng, nàng nói vài câu là liền thở hổn hển từng ngụm. Đầu của nàng lung lay khiến mái tóc chạm vào mu bàn tay Như Ý, thiếu chút nữa là mái tóc chạm vào người Như Ý. Ở trong chốn hậu cung này, Ngọc Nghiên là người có mái tóc đẹp nhất, nàng cũng cực kỳ yêu quý, mỗi ngày đều phải dùng nhân sâm để gội đầu, quả nhiên là mái tóc luôn bóng loáng, tựa như mây xanh uốn lượn, ngay cả bộ y phục bằng tơ lụa cũng không trơn bóng bằng. Nhưng mà giờ phút này, mái tóc của nàng như những chiếc lá mùa thu, không còn sinh khí nữa.
Như Ý thấy Ngọc Nghiên như vậy, tuy rằng trong lòng tràn đầy ghét hận nhưng cũng không khỏi có chút thương cảm, nàng chỉ phải nói: “Hoàng thượng nổi giận, nhất thời chỉ nói như vậy thôi. Nếu cô cứ để trong lòng thì là do cô không hiểu chuyện mà thôi”
“Không hiểu chuyện sao?” Ngọc Nghiên nở một nụ cười thê lương: “Cả đời này của ta, tự cho là lấy thân phận tôn nữ Triều Tiên nhập thị vào gia phả Hoàng gia, tự cho là gia tộc vương thất vinh diệu. Vì điều đó mà ta mạnh mẽ cả đời, tranh đấu cả đời, rốt cuộc cũng giành được ngôi vị quý phi vinh diệu, lại sinh được Hoàng tử để dựa vào. Kết quả thì sao chứ? Rốt cuộc cũng bị người khác nói: “Chỉ là một kiện cống phẩm, con của cô há có thể đảm nhận trọng trách xã tắc sao?””. Ngọc Nghiên cười lạnh ha ha, bi thương ngẩng đầu lên: “Tất cả thể diện tôn nghiêm của ta đều bị chôn vùi thì cũng không sao nhưng mà ngay cả các con của ta cũng đều trở thành hài tử cống phẩm, còn làm ảnh hưởng đến cả đời chúng nó”
Như Ý thấy thần sắc bi thương của Ngọc Nghiên như thế, bất giác trong lòng tràn đầy phẫn hận dấy lên một chút lưu luyến: “Rốt cuộc các Hoàng tử cũng là con của Hoàng thượng sinh ra, tuy rằng Hoàng thượng nhất thời nổi giận mà nói như vậy nhưng mà Hoàng thượng vẫn còn yêu thương như thường”
“Yêu thương sao?” Ngọc Nghiên trợn mắt trừng trừng, cái khuôn mặt khô gầy càng phát ra vẻ dữ tợn đáng sợ: “Hoàng hậu, cô cũng là nữ nhân, chắc chắn cô hiểu rõ hơn ta cái đạo lý mẹ nhờ con quý, con nhờ mẹ quý! Lúc Khang Hi gia còn tại thế, Bát a ca nhận xưng là Hiền vương, lại được các đại thần trong triều đề cử trở thành Thái tử. Kết quả là gì? Khang Hi gia lấy một câu nói: “Con trai của tiện tỳ Tân giả khố” để triệt tiêu mất cái tiền đồ của Bát a ca. Cũng đúng thôi, mẫu thân của Bát a ca chính là tiện tỳ Tân giả khố, đê tiện nhất trong cái đê tiện nhưng mà đê tiện cũng tốt, còn không phải tự Hoàng đế tuyển chọn nữ nhân sao? Ta theo Hoàng thượng cả đời, kết quả cuối cùng còn hại đứa con của mình, khiến cho vương thất Lý triều hổ thẹn! Ta sống chờ mong cái cô phụ như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Như Ý im lặng một lát: “Đúng, không còn ý nghĩa gì nữa. Tâm cô đã chết, tâm mẫu tộc cô cũng đã chết. Hôm nay bổn cung đặc biệt đến nói cho cô một chuyện vui, vài ngày trước đó, Lý triều có lựa chọn một đám nữ tử trẻ tuổi để đưa vào cung, muốn hiến cho Hoàng thượng yêu sủng. Hình như những nữ tử này năm nay cũng được hai mấy tuổi thì phải”.
Nàng đột nhiên cười to: “Chỉ là cũng chúc mừng cô, Hoàng thượng vì thịnh tình cho nên không thể chối từ, cũng đã tuyển chọn được một vị Tống thị tấn phong thành quý nhân, nghe nói là do Thế tử Lý triều tự tay tuyển chọn trong hàng vạn mỹ nhân, cũng tuyển chọn giống như cô vậy, mấy ngày sau sẽ tiến cung, có người cùng quê hương làm bạn, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy tịch mịch như vậy đâu. Nếu đã tuyển chọn trong ngàn vạn mỹ nhân thì chắc có lẽ nhan sắc cũng không thua kém cô, chỉ là bổn cung mắt lạnh nhìn thấy, nếu nàng ta đi lại con đường cũ của cô thì cho dù có xinh đẹp thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì”
Ngọc Nghiên lẳng lặng nằm nghe, khi nghe được câu này, lồng ngực của nàng kịch liệt đập phập phồng, giống như sóng biển cuồn cuộn sôi trào: “Ta biết các cô đều xem thường ta, xem thường ta đã hơn 40 tuổi mà vẫn còn tô sơn điểm phấn cả ngày, mặc y phục màu đỏ, không chịu già đi. Xem thường ta a dua liều mạng lấy lòng Hoàng thượng”
Thân thể Ngọc Nghiên run mạnh lên, tiếng nói càng lúc càng thê lương: “Nhưng mà bọn họ dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chán ghét ta như vậy! Cả đời này của ta đều vì chính mình, vì con ta, và quan trọng hết đều là vì Lý triều. Vì mẫu tộc ta, vì cái lời nhắc nhở trước khi ta gả đến nơi này! Từ khi ta rời khỏi mảnh đất Lý triều, tâm của ta chưa bao giờ thay đổi! Nhưng mà ta còn chưa chết thì sao bọn họ cứ xem như ta đã chết, lại gấp gáp đưa người mới đến cơ chứ? Là bọn họ sợ ta làm ảnh hưởng đến cái vinh hoa phú quý của bọn họ sao?”
Như Ý nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghiên, không chịu bỏ qua mà đến gần nói: “Tâm của cô không thay đổi, mẫu tộc của cô cũng vậy! Nếu cô hữu dụng, tất nhiên đối với cô mọi chuyện đều để bụng; một khi vô dụng thì không còn ai để ý đến cô nữa. Bổn cung nói cho cô nghe một câu, đều do cô si tâm vọng tưởng. Hôm nay Hoàng thượng nhận được bức thư của Thế tử Lý triều, nói cô không phải là người Lý triều, mà là vợ chính thất của gia tộc Kim thị không biết ở đâu nhặt được một bé gái là cô, còn nói không rõ rốt cuộc cô là người Lý triều hay là người Hán nữa. Cho nên đối với Lý triều, cô cũng chẳng là gì cả, vậy mà vì bọn họ, cô liều mạng tính kế với người khác để làm gì?”
Có cái tĩnh mịch thật lâu, trong điện chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập như một con cá mắc cạn, có nước mắt thật dài rơi xuống trên má Ngọc Nghiên. Nàng si ngốc kinh ngạc, dường như là tự hỏi: “Thế tử sao? Thế tử sao? Không phải đâu, Thế tử không làm như vậy đâu. Thế tử của ta!”. Nàng nắm chặt cổ tay Như Ý, như là cực kỳ hoảng sợ, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy, rốt cuộc ta là người nào? Ta đến từ đâu vậy? Ta có phải là Kim Ngọc Nghiên hay không? Ta là ai?”
Như Ý lấy cánh tay khô gầy như cành cây khô của Ngọc Nghiên bỏ ra, thản nhiên nói: “Bổn cung không biết”
Ngọc Nghiên ôm chặt chính mình như là cực kỳ thấy lạnh, nàng cuộn mình, chỉ còn lại cái bóng dáng cô độc mờ mịt. Giây lát sau, nàng ngửa mặt lên trời căm tức ngắm nhìn, cổ họng khàn khàn thét dài nói: “Thế tử, Thế tử, vì sao Thế tử lại đối đãi ta như vậy chứ? Ta còn chưa chết, vì sao Thế tử đã nghĩ ta chết rồi chứ?”
Ngọc Nghiên khóc lóc nhẹ nhàng, cái âm thanh kia so với tiếng khóc thì càng xé rách tâm phế hơn. Như Ý vỗ về cái bụng của mình, cười lạnh lắc đầu nói: “Lòng người dễ thay đổi, đúng là như thế. Bổn cung không biết trước khi cô đến Đại Thanh thì Thế tử đã ký thác kỳ vọng tha thiết nhắc nhở cô như thế nào nhưng đến hôm nay, Thế tử chắc cũng nhắc nhở Tống thị như vậy. Cô hy sinh cả đời vì mẫu tộc và Thế tử lạnh bạc như vậy, thật sự là không đáng.”
Ngọc Nghiên cơ hồ như đã ngốc ngếch điên cuồng, ánh mắt điên cuồng mà vô lực. Như Ý tới gần một chút: “Hôm nay bổn cung nói với cô nhiều như vậy cũng là muốn nghe một lời nói thật từ cô. Ngũ công chúa của bổn cung, rốt cuộc có phải do cô hại chết hay không?”
Ngọc Nghiên mở to hai mắt đen láy giống như hai viên thạch châu màu đen, nàng châm biếm một tiếng: “Ngũ công chúa của cô đã chết, Lục công chúa của Hãn phi cũng đã chết. Ai ai cũng đều nghĩ ta hãm hại. Thế nhưng, Hoàng hậu nương nương, ta cũng không còn sống được bao lâu, cô hãy cho ta một câu nói thật đi, Vĩnh Tuyền của ta bị ngã ngựa, có phải các cô sai khiến Vĩnh Kỳ làm hay không?”
Có nước mắt nóng hổi nằm trong hốc mắt Như Ý, nàng siết chặt đôi tay, cứng rắn nói: “Không có! Câu nay không chỉ đảm bảo Ô Lạt Na Lạp Như Ý mà còn đảm bảo Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan cùng với Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ nữa!”
Ngọc Nghiên sửng sốt, lạnh lùng nói: “Như vậy ta cũng không có hại con gái của cô, hại con gái của Hãn phi! Ta cũng thề, Phú quý phi cắn con gái của cô, làm Hãn phi kinh sợ động thai khí, tuyệt đối không phải do ta sai khiến!”. Răng nanh của nàng trắng toát, cắn chặt trên đôi môi, cắn đến mức xuất hiện vết máu, ánh mắt như quả chùy, đánh mạnh trên người Như Ý: “Cho dù đến chết ta cũng không hiểu rõ, vì sao Phú quý nhi của ta lại chạy ra khỏi Khải Tường cung, lại mắc bệnh chó điên mà cắn người khác bị thương, lúc đó toàn bộ tâm tư của ta đều dành cho thương thế trên người Vĩnh Tuyền, cái gì ta cũng đều không làm…”
Dường như có tảng đá lớn rơi xuống hồ nước, sục sôi cuộn sóng trong ngực Như Ý, khiến Như Ý cảm thấy đau đớn. Cảnh Hủy của nàng, Cảnh Hủy hoạt bát khả ái, không bao giờ có thể cười vui bên cạnh nàng nữa, cũng không còn gọi nàng bằng 2 tiếng: “Ngạch nương”. Có một chút im lặng thật lậu, cổ họng chua xót từ đáy lòng nổi lên: “Không phải cô sao? Còn có ai oán hận bổn cung, oán hận hài tử của bổn cung chứ?”
“Người hại cô thì sao ta biết được?”. Ánh mắt giằng co của Ngọc Nghiên dần dần mất đi cái khí tức nóng rực mà trở nên lãnh đạm thất lạc. Nàng mệt mỏi buông cái thân thể xuống: “Nhưng mà Hoàng hậu nương nương, cho dù cô có thề thì ta cũng không tin cô, một chút cũng không tin! Không chỉ không tin cô mà ta ai ai cũng đều không tin! Các cô đều muốn hại ta, hại hài tử của ta, bây giờ ta sắp chết, Hoàng thượng cũng không cần Tứ a ca, cuối cùng cũng làm thỏa mãn tâm nguyện của các cô”
Hốc mắt Như Ý hơi có chút đỏ hồng, nàng nhẫn nại nói: “Bổn cung cũng không tin cô nhưng tâm nguyện của bổn cung chưa bao giờ muốn hãm hại hài tử của cô”
Thân thể Ngọc Nghiên hư hỏng, gân xanh trên cổ đột ngột nổi lên, sắc mặt khô vàng, giống như một chiếc lá khô rơi xuống đầm lầy: “Hoàng hậu, rốt cuộc cô không giống với Hiếu Hiền hoàng hậu. Hiếu Hiền hoàng hậu sống cả đời, tất cả đều là hư ảo. Vì một cái vỏ Hoàng hậu trống rỗng mà cái gì nàng ta cũng đều nhẫn nhịn. Chẳng lẽ làm Hoàng hậu thì được mọi người tôn sùng lên Bồ Tát hay sao?”. Nàng cười lên, liếc mắt nhìn Như Ý nói: “Chỉ là, nguyên lai làm Hoàng hậu cũng đều giống nhau. Tính tình của Hoàng thượng, nếu thân làm phi tần thì đều không sao, kiêu ngạo cũng được, thẳng tính cũng tốt nhưng nếu đã trở thành Hoàng hậu, cùng sóng vai cùng với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại là người lưu tâm mọi chuyện, luôn ngờ vực vô căn cứ cho nên cái ngôi vị Hoàng hậu này, thật sự đảm đương được nhưng lại không có ý nghĩa gì cả”
Như Ý lẳng lặng chăm chú nhìn Ngọc Nghiên nói: “Có ý nghĩa hay không, cô chưa từng làm Hoàng hậu ngày nào thì cũng không cần thay bổn cung phân tâm. Năm đó cô sai sử Tố Tâm bên cạnh Hiếu Hiền hoàng hậu, làm cho Hiếu Hiền hoàng hậu tin tưởng. Có phải mọi chuyện hãm hại đều lấy danh nghĩa Hiếu Hiền hoàng hậu hay không?”
Khuôn mặt Ngọc Nghiên chứa đầy trào phúng, liếc mắt nhìn Như Ý, quyến rũ cười nói: “Thì sao nào? Hoàng thượng đều nghi ngờ Thuần quý phi hại chết Tố Tâm cho nên mới chán ghét Đại a ca và Tam a ca của nàng ta, cắt đứt con đường Thái tử của bọn chúng, sao Hoàng hậu nương nương lại nghi ngờ ta sai khiến chứ?”
Gương mặt Như Ý âm trầm như núi, thẳng đến trời cao: “Sau khi Tố Tâm chết, Hoàng thượng cũng đã cho người đến nhà nàng ta tra xét nhưng ngoại trừ chút bạc vụn trong cung thì không còn tìm được thứ gì. Cho dù có tìm được thứ gì thì cũng nghĩ Hoàng hậu ban thưởng thì cũng có thể nghi ngờ Thuần quý phi mua chuộc. Chỉ là thật sự bổn cung không yên tâm, lại sai người đi tra xét thăm dò những hiệu cầm đồ mà Tố Tâm khi xuất cung hay đến thì mới phát hiện nàng ta có mang theo vòng tay của cô. Cái này cô có thể chối được không?” Nàng ngưng thần giây lát, lấy từ trong tay áo một cái bao giấy nho nhỏ, đưa tới trước mặt Ngọc Nghiên rồi mở ra nói: “Chắc cô thấy cái này quen thuộc lắm nhỉ?”
Mi tâm Ngọc Nghiên nhảy dựng kịch liệt, quay mặt qua nói: “Sao cô tìm được cái này? Ta còn nghĩ cô chuyện gì cũng đều nghĩ đến Hiếu Hiền hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi sai khiến chứ?”
Như Ý dùng cái hộ giáp nhọn khều khều trong bao giấy ít quả dâu cùng với bột phấn chu sa thủy ngân, tùy tay ném đến trước mặt Ngọc Nghiên: “Song Hỉ ở bên cạnh Tuệ Hiền Hoàng quý phi có khả năng điều khiển rắn thì cần gì phải dùng chất nhựa cây dâu để khiến rắn đến Cảnh Dương cung của Di tần chứ? Ngay cả Hoàng thượng dụng hình phạt tra tấn Song Hỉ, cho dù hắn có khai nhận những chuyện khác nhưng tuyệt đối không thừa nhận chuyện làm hại Di tần. Bổn cung cũng đã từng nghĩ đến Hiếu Hiền hoàng hậu gây nên nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng. Ngay cả khi bổn cung ở lãnh cung, Hiếu Hiền hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi có sai người đem món ăn lạnh đến cho bổn cung và Nhị Tâm dùng, để cho bổn cung và Nhị Tâm chịu bao khổ sở của chứng bệnh phong thấp nhưng bổn cung cũng phát hiện, kỳ thật Hiếu Hiền hoàng hậu không hiểu được dược tính thực vật. Nói như vậy, lời đồn đãi Hiếu Hiền hoàng hậu làm hại Triết Mẫn Hoàng quý phi cũng không đúng”.
Cái hận ý trong mắt Như Ý càng lúc càng dâng cao: “Cho đến khi Vĩnh Hoàng trước khi chết, bổn cung mới biết được, nguyên lai cô nói cho nó biết Triết Mẫn Hoàng quý phi ăn món ăn tương khắc lâu dài cho nên mới chết, thậm chí ngay cả món ăn thường ngày của nàng ấy là gì, cô đều nói rõ ràng rành mạch. Ngoại trừ cô giá họa cho Hiếu Hiền hoàng hậu hại chết Triết Mẫn Hoàng quý phi thì còn ai vào đây nữa chứ?”
Ngọc Nghiên cúi đầu suy tư một lát, rồi cười khổ nói: “Ngày ấy ta nhất thời không xem kỹ mà lỡ lời, thế nhưng lại bị cô thấy dấu vết để lại. Được thôi, nếu đã như vậy thì cô tính sao đây?”
Như Ý chỉ cảm thấy khớp chân run rẩy, cơ hồ muốn vỡ nát ra: “Bổn cung vốn cũng không nghĩ được lý do mà cô tính kế vì sao lại muốn trừ bỏ đám người này. Cho đến khi cô làm hại con trai Thuần quý phi, đoạt mất con đường Thái tử của bọn chúng thì bổn cung liền hiểu rõ, Vĩnh Hoàng mất mẹ đẻ, rốt cuộc đấu không lại các Hoàng tử khác. Vĩnh Chương lại bị nuông chiều từ bé, không được Hoàng thượng yêu thích. Lúc đó cô vẫn chưa có thai, Mai tần và Di tần lần lượt mất đi hài tử cho nên Vĩnh Thành của cô mới sinh ra chính là đứa con đầu tiên mà sau khi Hoàng thượng đăng cơ, được Hoàng thượng chung ái yêu thương như thế”
Ngọc Nghiên lơ đãng bĩu môi nổi giận, lấy chiếc khăn tay xoa xoa đôi môi: “Ta từ Lý triều ngàn dặm xa xôi đến đây, tuy rằng được sủng ái nhưng lại không được trọng dụng. Lúc Hiếu Hiền hoàng hậu sinh được đích tử thì nàng ta càng lúc càng để bụng chuyện Hoàng tử, thật sự không có chỗ nào là không xuống tay, chỉ là về sau lại phải trù tính cẩn thận. Huống chi tuy nàng ta vô tình muốn lấy tính mạng của cô nhưng người nào một khi có tư tâm thì đều bí mật lợi dụng người bên cạnh cho nên cũng không khó gì. Hai người các cô như là hai con hổ tranh chấp, có rất nhiều chuyện Hoàng thượng nghi ngờ nàng ta làm, năm rộng tháng dài, cuối cùng cũng có thể khiến nàng ta xuống dưới hoàng tuyền. Mà con trai nàng ta đoản mệnh như vậy, cả đám đều xuống đất cũng đỡ phải khiến ta vất vả. Bởi vậy, nếu loại bỏ được những tiện nhân sinh hạ hài tử kia thì Vĩnh Thành của ta mới được Hoàng thượng yêu thích”
“Cô tính kế hay lắm! Tuệ Hiền Hoàng quý phi bị Hiếu Hiền hoàng hậu khiến cho lung lay, Hiếu Hiền hoàng hậu là kẻ chết thay cô, ngay cả Thuần quý phi cũng vậy. Nếu không phải các nàng ta đều đã ngã xuống thì sao có cô có thể hiện nguyên hình như vậy được chứ? Từ lúc cô bày ra ám kế hãm hại bổn cung và Ba Tang Đại Sư thì bổn cung đã biết, cả đám phía trước đều đã ngã xuống thì người chân chính hãm hại bổn cung cũng đến lúc phải nhảy ra ngoài. Nói như vậy, cho dù Hiếu Hiền hoàng hậu có chết cũng không nhận việc lợi dụng A Nhược đến lãnh cung hãm hại bổn cung, suy ra chắc chắn đằng sau lưng có người giật dây. Chính cô lại ở trong tối ngoài sáng không qua lại với A Nhược cho nên mới giật dây sai khiến Tố Tâm đi tìm A Nhược. Cô cũng không cần phủ nhận, chuyện này bổn cung biết được cũng nhờ có Nhị Tâm gả cho người bên ngoài cho nên được xuất cung, lúc xuất cung có ngẫu nhiên nhìn thấy a mã của A Nhược là Quế Đạc cho nên mới biết Quế Đạc lại biết Nhị Tâm. Lúc A Nhược chết đi, Quế Đạc cũng biết được Tố Tâm cho nên mới biết Tố Tâm có quan hệ chặt chẽ cùng với cô”
Ngọc Nghiên im lặng nghe nàng nói xong, thần sắc thong dong mà an bình: “Nếu cô đã hiểu rõ như vậy thì còn đến hỏi ta làm gì nữa?” Bên môi nàng ngậm một luồng đắc ý: “Ta không nói cho cô biết và cũng không thừa nhận. Cái nghi ngờ của cô nhưng lại không có đáp án của ta, trong lòng cô sẽ cảm thấy dây dưa khó chịu. Đó là điều mà ta cảm thấy cao hứng thống khoái nhất”
Hốc mắt Như Ý như bị lửa giận thiêu đốt đến đỏ bừng, nàng cố gắng nhẫn nhịn nói: “Cô và bổn cung cũng coi như tranh đấu cả đời, cũng chẳng có câu nói nào hay ho. Có lẽ câu nói này khó nghe một chút nhưng đúng là bổn cung ghét cô hận cô không phải chỉ có một ngày hai ngày nhưng bổn cung chưa bao giờ muốn cô chết”
Ngọc Nghiên trừng mắt nhìn Như Ý, cười khẩy nói: “Cái này là tất nhiên rồi. Chết thì quá thống khoái, tất nhiên cô muốn nhìn ta sống không bằng chết thì mới khiến cô cảm thấy thống khoái”
Như Ý mỉm cười: “Cô thật thông minh, nói chuyện với cô đúng là thống khoái”. Như Ý nhìn cái ngực của Ngọc Nghiên phập phồng kịch liệt, thần sắc càng thêm bình tĩnh: “Bổn cung nghe Thái y nói, cô không chịu uống thuốc cũng không chịu trị liệu, hôm nay bổn cung vừa đến thì đã nhìn thấy bộ dáng này của cô, bổn cung biết cô đang cố gắng chịu đựng. Nhưng mà rốt cuộc cô cũng là người làm mẹ, không vì người khác, nếu để cho con của cô thấy cái bộ dạng này của cô, chẳng phải bọn chúng sẽ đau lòng lắm
sao? Tất nhiên bởi vì Hoàng thượng nổi giận mà cô chịu nhục, làm sao bọn chúng không bị khuất nhục như cô được chứ? Nếu như lúc này, thân làm người mẹ như cô mà không trấn an được bọn chúng, mà còn ở đây đùa giỡn với chính mình bằng cái tính tình sỉ nhục thì đúng là cô không còn tự ái nữa rồi”
Ngọc Nghiên ngẩng mặt, suy sụp nói: “Hoàng hậu, cô cũng là mẫu thân, ta hỏi cô một chút, nếu cô và con cô đều đang chìm trong nước, cô sẽ nguyện ý cứu lấy nó và tự mình chìm xuống hay là cô cùng kéo theo nó cùng chìm xuống? Tình cảnh hiện tại của ta chính là như thế. Vương thất Lý triều chúng ta bấp bênh cho nên vẫn luôn dựa vào Đại Thanh, vẫn luôn khẩn cầu Đại Thanh phù hộ. Ta…”.
Đột nhiên Ngọc Nghiên mở to hai mắt, oán hận dồn dập xuất hiện: “Cả đời này của ta là vinh diệu Lý triều nhưng kết quả lại trở thành sỉ nhục của Lý triều! Bọn họ dường như muốn vứt bỏ ta, bọn họ! Bọn họ!” Nàng không biết đang nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên nhảy dựng: “Nhất định Thế tử đã hết hy vọng với ta cho nên Thế tử mới làm như vậy. Không phải! Không! Không phải! Thế tử nhất định vẫn còn hy vọng với ta! Ta vẫn còn sống, ta vẫn còn có con của ta, ta là người Lý triều, ta là! Ta là…!”. Nàng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, hai mắt đăm đăm, hai tay nàng chụp ngụm máu lại rồi quay về phía sau đổ đi.
Như Ý thấy vậy, cũng bất giác lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Dung Bội, mau đỡ quý phi nằm xuống”
Dung Bội thấy đệm chăn Ngọc Nghiên dính đầy dầu mỡ đen, nhất thời có chút không dám xuống tay. Như Ý hiểu rõ cho nên cũng bất chấp cái bụng to lớn của mình mà dùng tay đỡ Ngọc Nghiên nằm xuống, lại lấy một chiếc gối mềm đỡ đầu cho Ngọc Nghiên. Dung Bội vội vàng đi châm trà, rốt cuộc phát hiển chén trà bình trà đều bẩn, nước trong ấm trà cũng chẳng có một giọt nước, nàng bất giác nén giận nói: “Nếu ở bên ngoài còn có người thở thì mau mang nước vào đây”
Dung Bội mới nói một tiếng, lập tức có cung nhân hầu hạ mang nước trà sạch sẽ bước vào, rồi lại ngoan ngoãn nhanh chóng lui ra. Dung Bội đổ trà ra chén, phát hiện cũng là nước trà bình thường, nhất thời nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà đưa đến bên môi Ngọc Nghiên. Ngọc Nghiên uống liên tục hai chén thì mới hoãn khí được.
Ngọc Nghiên nằm ngưỡng mặt, không biết đang nhìn đến nơi xa xôi nào rồi chậm rãi lắc đầu nói: “Không còn dùng được nữa rồi, ta tự biết bản thân, muốn mạnh mẽ lên nhưng lại không thể nữa. Nếu sớm biết chính mình cũng chỉ là cống phẩm, nếu biết mình dễ dàng bị người khác tùy ý vứt đi như một bộ xiêm y, một đôi giày thì năm đó ta cần gì phải cùng cô tranh đoạt ngôi vị Hoàng hậu, cần gì phải liều mạng sinh dục Hoàng tử. Hao tổn tâm cơ như vậy, rốt cuộc lại làm ảnh hưởng đến những hài tử vô tội, tất cả đều là công dã tràng mà thôi. Hoàng thượng… Ta cũng coi như là nhìn thấu, cả đời hư tình giả ý, cứ ngỡ rằng vẫn còn chút thật lòng, ai ngờ phút cuối cùng cũng chỉ là như thế…”
Nàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên giãy dụa cho mái tóc dài rối tung lên. Đại khái là lâu rồi nàng chưa rửa mặt chải đầu, nàng hồn nhiên bất giác run rẩy thắt bím tóc, rồi chậm rãi cười nói: “Năm đó, tóc của ta đen như vậy, nhiều như vậy, trông rất dễ nhìn. Lúc ta còn ở Lý triều, tuy rằng chỉ là một tôn thất nhỏ nhoi nhưng ta trẻ tuổi như vậy, cái gì cũng đều có thể chờ đợi, cái gì cũng đều có thể trải qua. Ta có thể gả vào Vương cung, có thể trở thành Thế tử tần, cùng hắn ôn nhu mỉm cười như vậy cả đời. Ở nơi này cũng vậy, đáng tiếc là phải tranh đấu cả đời, nhưng mà, nhưng mà bọn họ đều không muốn ta, ngay cả ở Lý triều, bọn họ đều muốn ta chết đi, muốn ta trở thành một cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa. Nếu có thể quay lại từ đầu, ta sẽ nhất định chọn một phu quân bình thường âu yếm, cả đời không cần tranh đấu không cần tính kế, nhất định ở trong nhà, ta phải là chính thê, lại được phu quân thương yêu và tôn trọng. Ta có thể sinh được thật nhiều con cái, lúc ta còn trẻ, ta sẽ cùng bọn chúng đánh mật, nhảy múa. Ta…. Ta…”
Bỗng nhiên Ngọc Nghiên không nói được nữa, cổ họng nàng cứng rắn mà chỉ biết thở phì phò, khóe mắt chậm rãi rơi xuống hai giọt lệ đục ngầu, trên mặt lại mang theo một tia mong chờ. Nàng mỉm cười khát khao, dường như có vô tận thỏa mãn, nàng đang đắm chìm trong thế giới mơ mộng của nàng.
Như Ý cảm thấy trong lòng có chút yên ắng, nàng đã hận lâu như vậy rồi, rốt cuộc khi thấy Ngọc Nghiên sắp sửa chết đi, thế nhưng nàng không chút vui mừng nào mà chỉ cảm thấy xót xa vô hạn. Nàng lặng lẽ nắm tay Dung Bội rồi chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài tuyết rơi cả một vùng trắng xóa, trắng đến mức khiến cho Như Ý cơ hồ không mở mắt ra được. Trong nháy mắt có cái đau đớn, không biết vì sao nàng cảm thấy trong mắt có nước mắt nóng hổi đang mãnh liệt sắp trào ra. Nàng cố gắng nhẫn nhịn, lúc mở mắt ra, nàng vẫn giữ được cái nghiêm nghị đoan trang bình thường. Nàng nhìn đám cung nhân hầu hạ đang đứng trong sân mà chỉ nói một câu: “Cố gắng hầu hạ Gia quý phi cho tốt, cần phải tận tâm tận lực cho nàng sống quãng đời còn lại”.
Giọng nói nàng cực nhẹ như tuyết mịn bốn phía. Có tiếng hát Côn Khúc u u truyền đến, dường như là tiếng ca Yến Uyển, giọng hát kéo dài không biết mệt mỏi, hòa vào hoa tuyết bay đến trong đình viện ai oán không ngừng:
“Gió lạnh se lạnh thấu băng tiêu, lư hương lười đi thiêu. Vết máu một luồng tại đuôi lông mày, Yên Chi hồng khiến kiều. Cô ảnh khiếp, nhược hồn phiêu, xuân ti mệnh một cái. Mãn lâu tương sương Nguyệt Dạ xa xôi, Thiên Minh hận không cần.”
Như Ý mơ hồ nhớ rõ đó là bài Đào Hoa phiến của Lý Hương Quân xướng từ.
Lúc trở lại trong cung, Như Ý cũng chỉ yên lặng cùng với Hoàng đế dùng bữa như thường. Lại nói ít chuyện trong hậu cung chứ không nhắc tới Ngọc Nghiên, dường như hoàn toàn không biết Ngọc Nghiên bệnh nặng đến cỡ nào. Như Ý chỉ nói một câu đơn giản: “Buổi sáng hôm nay thần thiếp có đến thăm Gia quý phi”
Hoàng đế thản nhiên “À” lên một tiếng, cũng không chút để ý, chỉ ôn nhiên dặn dò: “Như Ý, ngày lâm bồn của nàng cũng sắp đến rồi, theo như Khâm Thiên Giám nói cái thai này mang điềm lành. Vĩnh Cơ của chúng ta đã thập phần thông minh khả ái, nếu Khâm Thiên Giám nói cái thai này cực kỳ hiển quý thì nhất định đứa trẻ này sẽ thành châu báu cho nên nàng không cần đi lại đến những nơi không sạch sẽ làm gì”
Như Ý dịu dàng cúi mặt, chống eo lưng nói: “Thần thiếp hiểu rõ nhưng Gia quý phi đã không được nữa rồi, thần thiếp thân là Hoàng hậu, thuận tình thuận lý nên đến thăm một chút. Huống chi người sắp chết đều nói rất nhiều, thần thiếp không đi hỏi minh bạch thì cũng thật sự khó có thể an tâm”
Có giây lát im lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở trì hoãn của Hoàng đế, chỉ là rất nhanh sau đó, hắn lại nói như thường: “Nàng ta chịu nói sao?”
Như Ý cắn môi: “Nàng ta có oán hận cho nên dù chết không chịu nói rõ”. Nàng hít sâu một hơi, đem cái oán hận đang bốc lên trong lồng ngực gắt gao ấn xuống: “Gia quý phi nói, nếu nàng ta biết thì cũng sẽ không nói, cũng sẽ không nhận, cứ để cho thần thiếp suy nghĩ hàng đêm, không được dễ chịu”
Hắn cười lạnh, bên trong ánh mắt chứa đầy cái chán ghét nóng rực: “Nếu nàng ta nói như vậy, chẳng phải làm nàng ta không biết sẽ làm ảnh hưởng đến cái bận tâm của mẫu tộc Lý triều sao?”. Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Sau giờ ngọ hôm nay, trẫm có xem tấu chương và có gặp một chuyện đáng cười. Trên thư của Lý triều có nói bọn họ tra biết Kim Ngọc Nghiên đúng là con nuôi, đích thứ Lý triều rõ ràng hơn chúng ta, con của thứ xuất không đáng được quan tâm, nói chi là dã chủng không biết nhặt ở đâu về. Vợ chồng nhận Kim Ngọc Nghiên làm con nuôi đã bị quân chủ Lý triều lưu đày, còn nói Kim Ngọc Nghiên không biết có huyết thống ở đâu, ngay cả có phải là người Lý triều hay không thì cũng khó phân biệt, trong thư có nói đành phải mời thượng bang Đại Thanh ta quyết định”
Hoàng đế nói cười giống như vui đùa bình thường, Như Ý vốn nên giải hận, phải nên khoái ý vui sướng nhưng lời đó rơi vào tai của nàng, nàng chỉ cảm thấy như có cái búa tạ gõ mạnh trong lòng nàng. Rõ ràng trong điện ấm áp như mùa xuân, xiêm y mặc từng lớp từng lớp nhưng nàng lại cảm thấy lạnh run.
Lạnh bạc như thế! Nguyên lai cái gọi là quyền mưu đánh cờ, nàng hoặc là toàn bộ nữ tử trong chốn hậu cung đều cóp quyền mưu tâm thuật nhưng rốt cuộc lại không thể bằng một phần vạn đối với những người đó.
Tất nhiên Kim Ngọc Nghiên đã sai nhưng nàng ta đã dùng hết cả đời, bất quá là vì chi vinh mẫu tộc, rốt cuộc lại chết đi, lại bị người khác dễ dàng vứt bỏ, cái phao cứu vớt cuối cùng cũng lấy đi mất.
Hóa ra cả đời này của các nàng, có muôn hồng nghìn tía, chiếm hết xuân sắc nhưng lại không trốn khỏi cái lạc hồng điêu linh, nghiền thân mệnh số Trần Nê.
Vẫn là giọng nói Hoàng đế gọi hồn Như Ý quay về: “Hoàng hậu thấy chuyện này thế nào? Hoàng hậu có cảm thấy Lý triều của Kim thị có thoát được can hệ không rõ ràng này hay không? Trẫm sẽ tra hỏi rõ ràng, sẽ cho Hoàng hậu một cái minh bạch”
Như Ý cố gắng nhẫn nhịn, rõ ràng thần sắc hắn đang cực kỳ nghiêm túc nhưng cái nghiêm túc kia nàng khó có thể tham gia cùng, không thể đụng vào. Nếu thật sự muốn cho nàng một cái rõ ràng thì cần gì phải hỏi nàng, tất nhiên hắn phải đi làm ngay. Nếu hắn muốn hỏi thì vốn hắn vẫn còn đang do dự, muốn do thám chi tâm.
Trong ánh mắt nàng có một cái chớp mắt lạnh lùng, cái nụ cười bên môi càng lúc càng sâu trầm: “Gia quý phi rơi vào hoàn cảnh như vậy, tất nhiên Lý triều hận không thể quét được sạch sẽ, lại đưa ngươi mới giai lệ tới để chuộc tội nhưng mà cả đời Gia quý phi gây nên cũng vì Lý triều, nếu không có Lý triều dốc lòng dạy dỗ thì cũng không đến mức này”. Nàng dừng lại, rõ ràng nhìn thấy đồng tử của Hoàng đế co rút hơi nhanh.
Trong đáy lòng nàng tràn đầy cái ý cười chua xót, nàng lại uyển chuyển ôn nhu: “Chỉ là huyết thống Gia quý phi cũng không phải là Lý triều, với lại nàng ta đang ở Đại Thanh chúng ta, dù cho Lý triều muốn làm chủ cũng làm không được. Mà Lý triều đã thuộc sở hữu Đại Thanh, luôn luôn kính phục thượng bang. Nếu chỉ vì một nữ tử mà khởi binh hỏi tội thì cũng mất đi cái khí độ của một nước lớn. Mà Gia quý phi cũng không phải là người Lý triều, nếu như chuyện huyết thống lẫn lộn vào cung mà truyền ra ngoài, thứ dân vô tri thì không biết phải phỏng đoán thế nào, chỉ sợ sinh ra nhiều lời ác ý”
Hoàng đế hơi nhắm mắt lại, hắn đem tay nàng để trong lòng bàn tay hắn, động tình nói: “Hoàng hậu có thể buông bỏ tình cảm riêng tư mà lấy giang sơn an ổn của trẫm làm trọng, trong lòng trẫm cảm thấy thật an ủi”
Nàng cúi đầu, rúc vào lòng hắn, cảm nhận được ngón tay của mình ấm áp khi nằm trong lòng bàn tay hắn. Nàng phân biệt không rõ, rốt cuộc là lòng bàn tay hắn lạnh hay là da thịt nàng đang lạnh. Có lẽ chỉ là do thời tiết cho nên tay hắn và tay nàng đều lạnh như nhau. Hồng Mai kiều diễm đang nở rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Hoàng đế ngưng mắt nhìn một chút, khuôn mặt lạnh lùng như mặt hồ đóng băng, hàn ý thấu xương, không có một tia cảm động: “Sinh sinh tử tử, hoa nở hoa rơi, đều là mệnh số. Nàng ta tâm tính ngoan độc, hại chết Cảnh Hủy và Lục công chúa của trẫm. Nghĩ đến ông trời cũng sẽ không phù hộ cho nàng ta”.
Hoàng đế dừng lại, chậm rãi uống một chén canh măng hạt kê, không nhanh không chậm nói: “Nếu như Gia quý phi không còn được nữa thì hãy gọi Nội vụ phủ chuẩn bị hậu sự đi”.
Như Ý liền nói: “Hậu sự của Gia quý phi thần thiếp có thể phân phó Nội vụ phủ đi làm. Dù sao bên ngoài cũng không biết Gia quý phi đã làm những chuyện gì cho nên nhất định hậu sự phải để ý đến thể diện, vẫn là nên cho nàng ta một cái tang lễ trọng thể, đừng khiến người bên ngoài nhàn rỗi mà phỏng đoán”
Hoàng đế nói: “Nàng đang có thai, đừng dính nhiễm và liên quan đến những chuyện lặt vặt. Trẫm đều có tính toán cả rồi, chuyện hậu sự của Gia quý phi cứ giao cho Thuần quý phi và Du phi xử lý đi”
Như Ý ngưng thần, khuôn mặt mỉm cười uyển thuận nói: “Hoàng thượng, Gia quý phi bị bệnh như vậy, hai vị A ca của nàng ta vẫn còn đang nuôi dưỡng tại A ca sở, dù sao cũng phải có người trông coi mới tốt. Đặc biệt là Vĩnh Tuyền, trên đùi vẫn còn đang bị thượng, cho dù các ma ma cẩn thận nhưng chỉ sợ cũng chiếu cố không đủ chu toàn”
Hoàng đế thuận miệng hỏi: “Vĩnh Thành bất hiếu cũng đã đuổi ra ngoài, Vĩnh Tuyền đi đứng không tiện, Vĩnh Tinh vẫn còn nhỏ tuổi, đúng là nên có một dưỡng mẫu chăm sóc mới tốt. Ý của Hoàng hậu là…”
Như Ý nói: “Chuyện ở A ca sở vẫn do Uyển tàn hỗ trợ xử lý, Uyển tần lớn tuổi không con, người cũng cẩn thận dịu dàng, giao cho nàng ấy chăm sóc cũng tốt. Còn nữa…”
Hoàng đế gật đầu nói: “Cũng được. Mẹ đẻ bọn họ âm độc vô cùng cho nên dưỡng mẫu phải là người an phận mới tốt. Tuy Uyển tần tốt nhưng rốt cuộc cũng là phi tần ở hậu cung. Theo ý của trẫm, cứ giao cho các Thái phi ở Thọ Khang cung nuôi nấng đi, cũng cho Vĩnh Tinh mỗi ngày nghe thiền ngữ Phật âm, cũng tu tập được tâm tính”
Hoàng đế nói như vậy là tất nhiên không muốn thường xuyên nhìn thấy Vĩnh Tinh ở trong cung cho nên mới đưa đến cho các Thái phi chăm có. Trong lòng Như Ý biết Hoàng đế cực kỳ chán ghét Kim Ngọc Nghiên nhưng mà nàng cũng không tiện phản bác, chỉ phải nói sẽ đi an bài. Hai người nói chuyện linh tinh về các Hoàng tử đọc sách rồi Hoàng đế quay về Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự.
Hắn quay đầu mỉm cười buộc lại cổ áo choàng cho nàng, hòa nhã nói: “Đêm nay là đêm trăng tròn 15, trẫm sẽ đến bên cạnh nàng, cùng nàng bồi bên cạnh hài tử chúng ta”
Bữa cơm này Như Ý không cảm thấy có khẩu vị gì, nàng dùng xong chậm rãi uống nước trà và nhìn các cung nữ thu dọn đồ ăn. Dung Bội đợi đám cung nhân ra ngoài thì mới nói: “Đáng lắm! Hoàng thượng không đợi Gia quý phi chết đi, cũng đỡ phải nàng ta có tâm địa hồ mị ngoan độc. Nô tài nhìn thấy trong lòng cũng cảm thấy thống khoái!”
Như Ý ngậm một tia khoái ý: “Thích hay không thích thì cũng là ý niệm của Hoàng thượng”. Bỗng nhiên nàng giật mình một cái: “Dung Bội, có khi nào bổn cung có ngày đó hay không?”
Nàng nói xong, sắc mặt Dung Bội trắng bệch, cuống quít nói: “Nương nương, nương nương nói cái gì vậy ạ? Nương nương là Hoàng hậu thì sao giống với các nàng ta chứ?”
Như Ý có chút ngơ ngẩn, cảm thấy mê hoặc, bật thốt lên nói: “Hoàng hậu cũng là nữ nhân, cũng chỉ là nữ nhân bên cạnh Hoàng thượng. Hôm nay thích, có lẽ cũng có ngày không thích”
Dung Bội sợ tới mức vội che miệng của nàng lại nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương là nữ nhân tôn quý nhất cho nên đừng nói bậy như vậy”
Như Ý ảm đạm một lát, lẳng lặng nhìn bầu trời xanh đen ngoài cửa sổ. Dung Bội nhìn vài lần, liền nói: “Nương nương, là tuyết nhỏ rơi ạ”
Lúc này Như Ý mới cảm giác có chút lạnh, nàng hơi co quắp nói: “Đúng vậy! Tháng Mười một rồi, cũng là tuyết nên rơi rồi”
Dung Bội liền nói: Nô tỳ đi thay cái lò sưởi tay cho nương nương rồi đem thêm hai chậu than vào nữa”
Như Ý gật đầu, lắng nghe tiếng gió tuyết bên ngoài, trong lòng vướng bận không thôi: “Ngươi đi xem Vĩnh Kỳ đang đọc sách ở đâu? Ngươi cũng mang cho nó thêm chút quần áo mùa đông và lò sưởi tay đi. Vĩnh Kỳ chỉ chăm lo đọc sách, không lưu tâm để ý đến mấy việc này, sợ bọn nô tài hầu hạ cũng không chu toàn”
Dung Bội đáp ứng ra ngoài. Như Ý ngồi một mình trong điện, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nàng lệnh cho vài tiểu cung nữ bước vào hầu hạ nàng ngủ trưa.
Bình luận facebook