Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 119
Bây giờ phi tần đã tận mắt thấy danh phận Hương Kiến đã định, đưa vào Dưỡng Tâm điện thị tẩm, ngay cả Như Ý cùng Thái hậu cũng không lên tiếng, sau lưng chỉ nói thầm vài câu rồi cũng nhẫn nhịn.
Sau ngày thị tẩm, Hương Kiến cùng nhóm tần phi vào Dực Khôn cung bái kiến Như Ý. Đợi mọi người tan, Như Ý chỉ bảo Hương Kiến cùng Hải Lan ở lại chuyện trò. Hương Kiến bình tĩnh ngồi mà uống trà. Dung Bội thấy vậy liền đổi qua Ngưu Nhũ trà, Hương Kiến uống hết hai chén mới thôi. Thấy Hương Kiến thống khoái như vậy cũng khiến cho lòng Như Ý thấy yên ổn.
Nếu đã như vậy thì chắc sẽ không còn tìm đến cái chết. Khóe môi Như Ý có nét cười: “Cuối cùng muội cũng đã vượt qua cái chết mà sống sót. Chắc chẳng còn gì đáng sợ nữa rồi”.
Thần sắc Hương Kiến thản nhiên, nghiêm mặt nói: “Đã qua thời khắc tạ thế rồi”. Nàng dừng lại, chạm vào cái hộ giáp ở ngón út được trạm chỗ vàng ngọc; nàng mang vật đó không quen nhưng cũng không thể tháo xuống: “Nhìn xuống dưới thấy con kiến, nghĩ mình cũng bất quá chỉ như con kiến bình thường mà sống sót, liền nghĩ cũng không có chuyện gì”.
Như Ý nhớ tới ánh nhìn của nhóm tần phi đối với nàng là ánh mắt cực kỳ hâm mộ cũng như đố kỵ thần sắc của nàng. Như Ý khe khẽ thở dài: “Muội đã thực sự thị tẩm, chắc chắn sẽ không thiếu người trong cung dòm ngó muội. Những người đó, muội không cần để ý tới là tốt rồi”.
Nàng cười nhẹ, nụ cười mông lung như buổi sớm đầy sương trắng, ướt nhẹp lúc bình minh: “Ta sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ cũng bởi vì nương nương đã giảng giải cho ta hiểu nhiều điều”.
Như Ý có một tia áy náy: “Kỳ thật muội có biết, bổn cung khuyên muội, một nửa vì Hoàng thượng, một nửa vì muội không?”
Hương Kiến dùng đầu ngón tay lau đi một giọt nhũ bạch trên môi: “Mặc kệ nương nương vì cái gì nhưng ít nhất chỉ có nương nương mới nói được với ta những lời đó”.
Hải Lan cười trong suốt: “Vì duyên cớ khuyên muội nên hơn phân nửa người muốn hận chết Hoàng hậu nương nương. Khuyên muội sống sót là điều khiến cho lục cung không yên. May mắn muội còn có thể thông cảm tâm ý Hoàng hậu nương nương, thật không uổng”.
Đôi mày Hương Kiến khẽ động đậy: “Thật sự ta không rõ, nương nương vì cái gì mà đi khuyên một nữ tử mà trượng phu mình đang quấn quýt si mê chứ? Nương nương không muốn ta chết hoặc rời khỏi cung sao?” Nói những lời trực tiếp như vậy mới thấy được tâm địa Hương Kiến tinh khiết nên mới có thể sảng khoái hỏi ra. Đôi khi thật sự cảm thấy nữ tử này độc đáo như cây táo hoa, mùi thơm ngát trong suốt.
Hải Lan muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cũng chỉ biết im lặng thở dài. Như Ý đưa đôi tay vào lò sưởi tay, thản nhiên nói: “Là một thê tử, làm sao bổn cung không nghĩ như vậy chứ. Nhưng là một Hoàng hậu, chức trách càng nhiều, thuận theo mà phục tùng mới khiến cho chính mình thoải mái”.
Hải Lan hòa nhã nói: “Hoàng hậu nương nương cũng đã từng muốn muội rời khỏi cung cũng vì danh dự Hoàng thượng. Vì muội mà Hoàng thượng bị chỉ trích không ít”.
Hương Kiến nhăn mặt lại, hiển nhiên là ghét: “Đó là do chính hắn muốn vậy”. Nói xong, nàng nhẹ ngàng thở dài, sầu muộn vô hạn, cũng giống như tự nói chính mình: “Thật sự cũng đã thị tẩm, ta không còn có thể tính toán điều gì nữa rồi”.
Như Ý chỉ cảm thấy trong lòng kịch kiệt nhảy lên, nhìn vào Hải Lan cũng thấy có chút kinh ngạc, đối với Hương Kiến sinh ra sự thương hại vô hạn.
Đương nhiên là có rất nhiều cách, đôi môi Hải Lan khẽ nhếch nhưng vẫn không thể mở lời. Chỉ là không ai dám nói cho Hương Kiến nên làm thế nào.
Hương Kiến cũng không hề hỏi, chỉ là dùng tâm mình mà tự đối thoại mà thôi. Nàng ngồi yên, một lúc rất lâu không nói câu gì. Ánh mặt trời đem thân ảnh nàng trải dài dưới đất, Như Ý nhìn cái bóng đen kia, đáy lòng nổi lên một trận lạnh, vẳng lặng không nói gì.
Tới lúc hoàng hôn, Hoàng đế đến Từ Ninh cung thỉnh an. Từ khi Đoan Thục trưởng công chúa trở về, lại hạ sinh Lân nhi, Thái hậu ngày xưa sắc bén bao nhiêu thì bây giờ lại cùng với Hoàng đế ở chung bình yên bấy nhiêu. Đây là chuyện tốt vô cùng, Hoàng đế phụng dưỡng Thái hậu rất chu toàn, nhân ngày sinh của Thái hậu mà lấy kỳ trân dị bảo mà dâng lên.
Hoàng đế thụ trai giới cũng chỉ vì bản thân bị thương. May mắn vết thương không sâu, thường ngày Hoàng đế an dưỡng cuối cùng vết thương cũng khép lại, chỉ là nhất thời không thể nhấc nổi vật nặng, chỉ đành lấy cổ tay áo cẩn thận che lại, không muốn cho người khác biết.
Như Ý tránh Hoàng đế, Hoàng đế cũng tránh Như Ý, mấy ngày nay đi đến Từ Ninh cung thỉnh an cũng đều tự canh giờ mà đến. Có ngày Hoàng đế đến sớm, liền thấy Dung Bội đứng bên ngoài hậu, trong lòng biết Như Ý ở bên trong. Rất muốn rời khỏi nhưng lại thấy không tiện nên đành đi vào.
Thái hậu thấy Hoàng đế liền vui mừng, gọi hắn đến bên cạnh, cầm một bộ kĩnh lão viễn thị của Tây Dương nói: “Hoàng hậu đưa tới vật này. Ai gia mấy ngày trước có nói mắt giờ không tốt, Hoàng hậu liền đưa vật này tới. Quả thực có tâm”.
Như Ý thấy Hoàng đế đi vào, sớm làm lễ thỉnh an, đứng sang một bên. Hoàng đế cười dài nói: “Hoàng ngạch nương còn nhớ rõ năm trước cũng thấy đồng hồ báo giờ Tây Dương cũng thấy hứng thú nên nhi thần cũng tặng Thái hậu một cái không?”
Thái hậu cười xua tay liên tục: “Mỗi nửa canh giờ nó liền kêu vài tiếng, ai gia thấy nó thật ầm ĩ nhưng lại thích sự tinh xảo của nó, liền kêu Phúc già cất đi. Vẫn là đồng hồ nước chúng ta tốt, vừa chuẩn lại vừa yên tĩnh”.
Thái hậu vui vẻ như vậy cũng khiến cho Hoàng đế cùng Như Ý tự nhiên cũng vui mừng. Vừa vặn Phúc già thổi phồng hải đường hoa văn trổ sơn điền kim Vân Long gỗ lim bàn đến, cấp trên đặt tam bính thạc đại như ý, mỗi bính đều có hai thước đến dài, nặng trĩu đẹp đẽ quý giá, theo thứ tự là hoa sen cẩm văn khảm tương thanh ngọc như ý, mã não xảo điêu băng mai chi chim khách song màu như ý, có khác một phen cùng điền bạch ngọc như ý, cả vật thể thuần trắng, hoàn toàn giống nõn nà, chích lấy đỏ thẫm giáp kim tuyến lưu tô vì trụy.
Thái hậu chỉ vào nói: “Tháng sau là trăm ngày sinh nhật của tôn tử Ngũ đệ Hoàng Trú của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng xem một cái đi, nên chọn cái nào tốt mà đưa đi”.
Hoàng đế thuận miệng nói: “Nhãn lực của Hoàng ngạch nương chọn cái gì là cái đó tốt nhất”.
Thái hậu cười nói: “Người già đi thì nhãn lực cũng không được tốt nên kêu Hoàng hậu giúp đỡ Hoàng thượng mà nhìn một cái rồi chọn”.
Hoàng đế nghe vậy, mới cẩn thận nhìn, nói: “Bạch ngọc như ý này tuy dùng ngọc tốt mà chế tạo nhưng mà trăm ngày chi hỉ, dùng màu trắng khiết tựa hồ không hợp. Thanh ngọc như ý này cũng tốt, là công tượng Tây Dương chế tạo, hình thức mới lạ mà tinh xảo”.
Thái hậu liếc mắt Hoàng đế một cái, lại không lên tiếng. Hoàng đế nói tiếp: “Tuy vật Tây Dương tinh xảo, ngày thường ngắm cảnh cũng tốt nhưng đưa đến ngày lễ thì không nên. Chỉ có cái chuôi chim khách song màu này, tuy rằng thô sơ nhưng náo nhiệt vui nhiệt vui mừng, hồng bạch song sắc mã não thật hiếm thấy”.
Thái hậu hơi vuốt cằm: “Vậy chọn cái chuôi này đi”. Nàng vừa nói xong liền nâng lên vuốt ve: “Tinh chất mịn nhẵn, hoa văn lưu tinh, thật là tốt…” Trên tay nàng đột nhiên buông lỏng: “Ôi”. Một tiếng kia kèm theo chuôi như ý kia nặng nề mà rơi xuống.
Thân thủ bản năng Như Ý vội vàng tiếp đón. Hoàng đế ngồi gần, dùng đôi tay vội đỡ, chắn trên cánh tay nàng. Đáy lòng nàng căng thẳng, chuôi như ý kia chạm vào cánh tay Hoàng đế rất mạnh mà tay trái Hoàng đế đang bị thương.
Đang nghĩ tới, Hoàng đế tự nhiên đón được chuỗi như ý kia. Đôi mi hắn nhíu lại, hiển nhiên là chạm vào chỗ đau, cố gắng nén đau mà mỉm cười như thương: “May mắn chưa rơi xuống đất, nếu bị vỡ thì chẳng còn gì là như ý nữa”.
Thái hậu tươi cười rạng rỡ: “Vẫn là Hoàng đế nhanh nhẹn. Phúc Già, nếu Hoàng đế đã chọn rồi thì mau đi cất đi”.
Sau đó, ba người đàm đạo một chút rồi Hoàng đế liền vội vàng cáo từ. Như Ý thương nhớ Vĩnh Cơ, cũng không ở lâu, cũng thỉnh an cáo lui. Đợi đến khi hai người đi rồi, trên khuôn mặt Thái hậu cùng dần thu lại ý cười, nhìn Phúc Già đứng bên cạnh, bình tĩnh nói: “Quả nhiên lời đồn đãi không sai, tay Hoàng đế thật sự bị thương. Hàn thị….”. Mâu quang nàng chợt tắt, phục hồi lại trầm tĩnh: “Đáng tiếc”.
Tám ngày trôi qua, Hoàng đế đều nghỉ ngơi tại Bảo Nguyệt lâu. Như hòn đá rơi xuống giữa hồ, mọi người đều cả kinh, hận không thể hỏi thẳng trước mặt Như Ý. Nhưng khi thấy Như Ý, chỉ phải mỉm cười mà nhịn xuống.
Như Ý cũng không để ý lắm, Hoàng đế say mê người bên ngoài nhưng đối với nàng cũng tốt, trải qua lần đó, nàng gặp hắn lần nào cũng chỉ hờ hững. Có lần Hoàng đế nhớ tới Uyển tần, liền gọi nàng thị tẩm, nàng hoảng loạn, miệng không biết nên nói cái gì, tay chân luống cuống không biết nên để nơi nào, nhớ tới cũng bởi vì nàng đã 12 năm 3 tháng 4 ngày chưng từng thị tẩm qua.
Như Ý cùng Hải Lan đều nở nụ cười, ngay cả Hãn phi nằm bệnh cũng đều cười ngửa tới ngửa lui. Cười thôi, khóe mắt cũng có chút lệ. Bao nhiêu thống khổ cũng đều cười tại nơi đây.
Một ngày Hoàng đế nhìn xuống, mắt thấy gió phương Bắc đến, dặn nhiều người hướng về Bảo Nguyệt lâu mà dâng cây táo hoa đến, liền vui vẻ nói: “Dung quý nhân yêu thích nhất hương của cây táo hoa, ngày nào cũng phải có hương táo hoa”.
Lý Ngọc cười nói: “Xung quanh Bảo Nguyệt lâu có nhiều loại táo thụ đó là vì Dung quý nhân thích. Chỉ tiếc Dung quý nhân tưởng niệm cố hương, Hàn Bộ đưa tới cây táo hoa mới khiến nàng cao hứng nhất”.
Hoàng đế bảo người đưa đi nói: “Trẫm đi xem Dung quý nhân”. Hắn vừa bước đi liền ngẫm lại rồi dừng lại: “Trẫm nhiều ngày không đến thăm Vĩnh Lộ, cũng thương nhớ Cảnh Họa”.
Trời vào cuối thu đầu đông, ngày ngắn đêm dài, Yến Uyển ngồi buồn tại Noãn các. Yến Uyển đẩy cửa rỗ ra, cuối thu đúng là gió lạnh, thổi bay cổ áo trên nàng ra. Nàng lẩm bẩm nói: “Xem gió thổi này thì toàn bộ Tử Cấm Thành đều lạnh, chỉ có Bảo Nguyệt lâu là ấm áp”.
Xuân Thiền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu chủ, tiểu chủ đừng nói vậy”.
Yến Uyển chậm rãi khép lại khung cửa sổ mạ vàng có chữ: “Phục Thọ Trường Xuân”, chán đến chết, bất giác sinh vài phần thê lương: “Từ trước đến giờ trong cung này đều ấm áp nhưng Dung quý nhân đã tiến cung, chỉ sợ nơi này không còn được ấm áp nữa rồi”.
Xuân Thiền thấp giọng nói: “Tiểu chủ đừng quá thương tâm, tốt xấu gì tiểu chủ còn có a ca cùng với công chúa. Không tin, tiểu chủ cứ nhìn Hoàng hậu một cái, trong cung đều là lạnh tanh”.
Chợt buồn liền nghe bên ngoài thái giám hô to bằng vẻ vui sướng: “Hoàng thượng giá lâm…”. Yến Uyển vui sướng vô cùng, liền đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài cửa nghênh đón.
Hoàng đề thật sự đã đến.
Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, liền đi đến gặp Cảnh Họa cùng Vĩnh Lộ, Hai hài tử này lâu rồi không gặp Hoàng đế nên thấy có chút mới lạ. Hoàng đế hứng thú liền đánh giá nói: “Xiêm y nàng mặc rất đẹp. Đáng tiếc Hương Kiến không thích mặc loại xiêm y này. Cũng chỉ có nàng mới ăn mặc tươi đẹp như vậy”.
Yến Uyển liền thôi cười, nàng thấy chóp mũi chua xót, tự tay tiếp nhận chén trà trong tay Xuân Thiền, dịu dàng nói: “Hoàng thượng hiểu ý Dung quý nhân, Dung quý nhân thật có phúc. Mong Hoàng thượng đừng sủng ái muội ấy quá mà quên thần thiếp cùng Vĩnh Lộ nha”.
Hoàng đế không yên lòng, xuất thần một cái rồi tỉnh lại, hàm hàm hồ hồ cười nói: “Nàng nói trẫm sủng ái cái gì chứ?”
Yến Uyển trong lòng căng thẳng, chợt tươi cười nói: “Thần thiếp nói Dung quý nhân mới vào trong cung, Hoàng thượng một mặt đừng sủng ái muội ấy mà còn phải quan tâm nhiều hơn mà còn phải hiểu muội ấy thích cái gì thì mới hợp tình”
Hoàng đế ngẩn người ra, đôi mắt mở to, đứng dậy đi nhanh ra về phía ngoài nói: “Làm sao trẫm không nghĩ tới chứ, nàng không cần phải nói điều này”.
Yến Uyển vừa đưa chung trà, thình lình Hoàng đế lao ra, sợ tới mức nước trà đổ hết ra. Lan Thúy vội vàng kêu lên: “Hoàng thượng uống một miếng trà đi, tiểu chủ vì chờ đợi Hoàng thượng mà chuẩn bị trà đấy ạ”.
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế thực đã đi xa. Yến Uyển nghiến răng nói: “Còn nói cái gì nữa? Làm sao trà ngon hơn trà ở Bảo Nguyệt lâu chứ?”
Lan Thúy sợ tới mức không dám nói chuyện. Yến Uyển nổi giận đùng đùng, Cảnh Họa cùng Vĩnh Lộ bị dọa nạt, liên tiếp khóc cả lên. Yến Uyển liền không có chút kiên nhẫn: “Hoàng a mã các ngươi đến đây thì có cái gì lạ mà các ngươi không nhận ra được chứ?”
Nhũ mẫu vội vàng đưa Cảnh Họa cùng Vĩnh Lộ đi nơi khác, Yến Uyển chỉnh sửa lại xiêm y, nhớ lại trong lời nói Hoàng đế liền lấy lại bình tĩnh, đứng dậy nói: “Thay xiêm , đưa Vĩnh Lộ cùng Cảnh Họa đến Từ Ninh cung, bổn cung phải đi thỉnh an Thái hậu”.
Một ngày đẹp trời, Như Ý đến Từ Ninh cung thỉnh an. Trải qua nhiều năm như vậy, sắc mặt cũng ôn nhu nhẹ nhàng. Nàng cùng với Thái hậu cũng giống vài phần như mẹ chồng nàng dâu người bình thường. Thật sự ngay cả Như Ý cũng chưa từng nghĩ có thể cùng Thái hậu ngồi cạnh nhau như vậy.
Cho nên làm cho Như Ý bước vào Từ Ninh cung liền mỉm cười: “Hoàng ngạch nương vạn an”.
Như Ý liếc mắt thấy bó hoa trong bình ngọc xanh lam kia, cả kinh chới với, đó là loại táo hoa. Đôi mắt Như Ý liền cúi xuống, cười nói: “Hoàng ngạch nương không thích cây táo hoa, Từ Ninh cung không cần để loại này. Hoàng ngạch nương cẩn thận kẻo làm bị thương chính mình”..
Thái hậu cười nhẹ, nụ cười kia khiến cho người khác phát lạnh: “Từ trước chỉ nghe thấy chuyện Đường Huyền Tông vì Dương quý phi mà ngàn dặm đưa vải đến, rất nhiều con ngựa đã chết vì kiệt sức. Nay Hoàng thượng chỉ vì một nụ cười của một phi tử mà tốn bao nhiêu công sức đưa hoa táo đến. Thật là một đoạn kỳ văn”.
Như Ý cuống quít liền quỳ xuống. Nàng không biết nên làm thế nào, chỉ có cách quỳ xuống là tư thái tốt nhất.
Thái hậu nói: “Ai gia hiểu được ý tứ của con. Chuyện này tất nhiên là con không biết, khiến Hoàng thượng vui mừng thì lãng phí một chút cũng không đáng gì. Rốt cuộc nếu Hiếu Hiền hoàng hậu còn sống thì cũng có thể khuyên nhủ Hoàng đế mà tiết kiệm”.
Như Ý liền đỏ mặt nói: “Nhi thần vô năng”.
Thái hậu khách khí nở nụ cười: “Con làm sao vô năng được chứ? Ai gia thấy con cũng thật sự có khả năng. Khuôn mặt Hàn thị sao bị thương? Cánh tay Hoàng thượng sao bị thương? Lần này cánh tay Hoàng thượng bị thương là do đâu? Là do mảnh đao nhỏ muốn lấy tính mệnh Hoàng thượng. Con còn thay hắn lừa gạt trên dưới, dùng trai giới để bảo toàn danh dự của hắn cũng thật cực khổ”.
Trên trán Như Ý đổ mồ hôi lạnh, nguyên lại Thái hậu sớm đã biết. Tuy ở trong thâm cung ăn chay niệm phật nhưng cũng hỏi chuyện cung sự, với lại dù sao Thái hậu cũng là nữ nhân, tất nhiên sẽ thấy rõ.
Như Ý vẫn cuối đầu, phục tùng quỳ gối: “Hoàng ngạch nương nếu đã biết thì nhi thần cũng không dám giấu diếm. Nhưng nhi thần làm vậy cũng một lòng vì Hoàng thượng. Nếu chuyện đồn đãi ra ngoài, thật sự có tổn hại đến thánh minh Hoàng gia”.
Thái hậu chăm chú nhìn Như Ý một lát rồi thở dài: “Con của ta, con thật sự rất khổ tâm. Lòng Hoàng đế đều bị Hàn thị mê hoặc, suýt chút nữa ngay cả quy củ tổ tông cũng không muốn. Ai gia không thể ngăn cản Hàn thị vào cung cũng không thể ngăn cản nàng ta thị tẩm. Nhưng con có từng nghĩ tới, nếu được thị tẩm, nếu nàng ta sinh hạ một đứa trẻ thì xảy ra chuyện gì không?”.
Như Ý bồi cười, làm sao dám nói Hương Kiến không muốn có con, chỉ đành nói: “Cũng chưa chắc nhanh như vậy…”
Thái hậu vội cắt ngang nàng: “Có thai cũng là chuyện sớm muộn. Ai gia biết, Hàn thị sống sót được là do Hoàng thượng muốn con đi khuyên. Con cũng hiểu được đó là sự miễn cưỡng. Một nữ tử mang oán khí mà đi phụng dưỡng một nam nhân thì nếu sinh ra một đứa nhỏ thì xảy ra chuyện gì? Chắc chắn Hoàng đế sẽ phong vương cho đứa nhỏ cũng như ngày đó Thuận Trị gia nhất định phong vương cho con của Đổng Ngạc Hoàng quý phi. Ai gia tuy là Thái hậu cũng không thể ngăn cản được. Vậy cũng tốt, chúng ta vất vả đánh bại được Hàn Bộ nhưng cuối cùng bọn họ không cần tốn nhiều sức mà chiếm lại giang sơn Đại Thanh”.
“Hoàng ngạch nương muốn tính toán thế nào?”
Thái hậu khẽ nhắm đôi mắt, Phúc già đưa đến một chén canh tiến vào. Thái hậu nói: “Tất cả đều đã chuẩn bị. Uống vào, tất cả sẽ xong mọi chuyện”.
Sắc mặt Như Ý tái nhợt, tiến lên phía trước khẩn thiết nói: “Hoàng ngạch nương làm vậy tất nhiên là vì suy nghĩ giang sơn vạn năm nhưng Hoàng thượng đang sủng ái Dung quý nhân, nếu tùy tiện xử trí thì chỉ sợ khiến Hoàng thượng thương tâm”.
Thái hậu khẽ nhếch mép: “Ai gia biết, Hoàng đế sẽ đau lòng vì Hàn thị. Nhưng chén thuốc này vẫn khiến nàng ta thị tẩm bình thường nhưng lại không thể sinh dục được mà thôi. Việc đó vẫn chưa vi phạm ý tứ Hoàng đế, ai gia cũng không cần tính mạng Hàn thị, chỉ cần ngày sau nàng ta không còn sinh dục được rồi”.
Như Ý cúi mặt một lúc lâu, rốt cục cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chống lại Thái hậu: “Hoàng ngạch nương cũng biết rõ làm vậy, Hoàng thượng sẽ oán hận thần thiếp”.
Trong điện đốt đàn hương, sương khói phiêu tán, trần ngập khắp trong điện
Thanh âm Thái hậu trầm trầm như chui màng tai: “Ai gia biết Hoàng hậu không muốn đi vì thứ nhất không thể hạ thủ, thứ hai vẫn để ý tâm ý Hoàng đế. Hoàng hậu cũng nên nghĩ lại, ngày đó Hoàng hậu thay Hoàng đế thuyết phục Hàn thị giữ lại tính mạng, là Hoàng đế lấy cớ chức trách Hoàng hậu mà Hoàng hậu vội vã đi phục tùng. Nhưng ai gia hôm nay khiến Hoàng hậu vội vã thì cũng giống nhau. Chỉ vì Hoàng hậu đứng đầu lục cung, yên ổn hậu cung chính là chức trách Hoàng hậu. Cho nên chuyện này là ý của ai gia, Hoàng hậu chỉ cần khiến cho nàng ta uống xong là được”.
Như Ý chống tay đứng dậy. Nàng nghe thấy thanh âm của chính mình: “Chức trách của người đứng đầu lục cung, chính là nghe theo lời người khác mà không có chính kiến chính mình sao? Nhi thần vừa tuân mệnh Hoàng thượng, lại nghe theo Thái hậu, thật là lưỡng nan, không có cách nào khác”.
Thái hậu ôn hòa cười: “Hoàng hậu cũng nên biết năm đó Hoàng đế vì sao chọn ngươi làm kế hậu chỉ vì nhà Hoàng hậu sa sút. Mẫu gia cũng không có người làm quan trong triều. So với mẫu gia phú quý của Hiếu Hiền hoàng hậu, nếu không dựa vào Hoàng đế thì Hoàng hậu giờ đây không biết như thế nào. Nay ngươi chiếm được vị trí Hoàng hậu cho nên ai gia khuyên Hoàng hậu một câu, muốn hậu vị yên ổn nên nghe theo, làm theo mới là điều tốt”
Như Ý quỳ gối dưới ánh mặt trời. Giữ lại tính mệnh Hương Kiến là thuận theo ý của Hoàng đế, cũng đắc tội lục cung tần phi. Khiến cho Hương Kiến uống xong chén thuốc này là thuận theo ý Thái hậu, khiến phi tần an tâm nhưng cũng phản nghịch cái vui mừng của Hoàng đế. Nàng vô cùng lo lắng, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Hương Kiến ngày ấy, nàng giật mình một cái, nếu Hương Kiến có con thì sẽ như thế nào?
Sau ngày thị tẩm, Hương Kiến cùng nhóm tần phi vào Dực Khôn cung bái kiến Như Ý. Đợi mọi người tan, Như Ý chỉ bảo Hương Kiến cùng Hải Lan ở lại chuyện trò. Hương Kiến bình tĩnh ngồi mà uống trà. Dung Bội thấy vậy liền đổi qua Ngưu Nhũ trà, Hương Kiến uống hết hai chén mới thôi. Thấy Hương Kiến thống khoái như vậy cũng khiến cho lòng Như Ý thấy yên ổn.
Nếu đã như vậy thì chắc sẽ không còn tìm đến cái chết. Khóe môi Như Ý có nét cười: “Cuối cùng muội cũng đã vượt qua cái chết mà sống sót. Chắc chẳng còn gì đáng sợ nữa rồi”.
Thần sắc Hương Kiến thản nhiên, nghiêm mặt nói: “Đã qua thời khắc tạ thế rồi”. Nàng dừng lại, chạm vào cái hộ giáp ở ngón út được trạm chỗ vàng ngọc; nàng mang vật đó không quen nhưng cũng không thể tháo xuống: “Nhìn xuống dưới thấy con kiến, nghĩ mình cũng bất quá chỉ như con kiến bình thường mà sống sót, liền nghĩ cũng không có chuyện gì”.
Như Ý nhớ tới ánh nhìn của nhóm tần phi đối với nàng là ánh mắt cực kỳ hâm mộ cũng như đố kỵ thần sắc của nàng. Như Ý khe khẽ thở dài: “Muội đã thực sự thị tẩm, chắc chắn sẽ không thiếu người trong cung dòm ngó muội. Những người đó, muội không cần để ý tới là tốt rồi”.
Nàng cười nhẹ, nụ cười mông lung như buổi sớm đầy sương trắng, ướt nhẹp lúc bình minh: “Ta sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ cũng bởi vì nương nương đã giảng giải cho ta hiểu nhiều điều”.
Như Ý có một tia áy náy: “Kỳ thật muội có biết, bổn cung khuyên muội, một nửa vì Hoàng thượng, một nửa vì muội không?”
Hương Kiến dùng đầu ngón tay lau đi một giọt nhũ bạch trên môi: “Mặc kệ nương nương vì cái gì nhưng ít nhất chỉ có nương nương mới nói được với ta những lời đó”.
Hải Lan cười trong suốt: “Vì duyên cớ khuyên muội nên hơn phân nửa người muốn hận chết Hoàng hậu nương nương. Khuyên muội sống sót là điều khiến cho lục cung không yên. May mắn muội còn có thể thông cảm tâm ý Hoàng hậu nương nương, thật không uổng”.
Đôi mày Hương Kiến khẽ động đậy: “Thật sự ta không rõ, nương nương vì cái gì mà đi khuyên một nữ tử mà trượng phu mình đang quấn quýt si mê chứ? Nương nương không muốn ta chết hoặc rời khỏi cung sao?” Nói những lời trực tiếp như vậy mới thấy được tâm địa Hương Kiến tinh khiết nên mới có thể sảng khoái hỏi ra. Đôi khi thật sự cảm thấy nữ tử này độc đáo như cây táo hoa, mùi thơm ngát trong suốt.
Hải Lan muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cũng chỉ biết im lặng thở dài. Như Ý đưa đôi tay vào lò sưởi tay, thản nhiên nói: “Là một thê tử, làm sao bổn cung không nghĩ như vậy chứ. Nhưng là một Hoàng hậu, chức trách càng nhiều, thuận theo mà phục tùng mới khiến cho chính mình thoải mái”.
Hải Lan hòa nhã nói: “Hoàng hậu nương nương cũng đã từng muốn muội rời khỏi cung cũng vì danh dự Hoàng thượng. Vì muội mà Hoàng thượng bị chỉ trích không ít”.
Hương Kiến nhăn mặt lại, hiển nhiên là ghét: “Đó là do chính hắn muốn vậy”. Nói xong, nàng nhẹ ngàng thở dài, sầu muộn vô hạn, cũng giống như tự nói chính mình: “Thật sự cũng đã thị tẩm, ta không còn có thể tính toán điều gì nữa rồi”.
Như Ý chỉ cảm thấy trong lòng kịch kiệt nhảy lên, nhìn vào Hải Lan cũng thấy có chút kinh ngạc, đối với Hương Kiến sinh ra sự thương hại vô hạn.
Đương nhiên là có rất nhiều cách, đôi môi Hải Lan khẽ nhếch nhưng vẫn không thể mở lời. Chỉ là không ai dám nói cho Hương Kiến nên làm thế nào.
Hương Kiến cũng không hề hỏi, chỉ là dùng tâm mình mà tự đối thoại mà thôi. Nàng ngồi yên, một lúc rất lâu không nói câu gì. Ánh mặt trời đem thân ảnh nàng trải dài dưới đất, Như Ý nhìn cái bóng đen kia, đáy lòng nổi lên một trận lạnh, vẳng lặng không nói gì.
Tới lúc hoàng hôn, Hoàng đế đến Từ Ninh cung thỉnh an. Từ khi Đoan Thục trưởng công chúa trở về, lại hạ sinh Lân nhi, Thái hậu ngày xưa sắc bén bao nhiêu thì bây giờ lại cùng với Hoàng đế ở chung bình yên bấy nhiêu. Đây là chuyện tốt vô cùng, Hoàng đế phụng dưỡng Thái hậu rất chu toàn, nhân ngày sinh của Thái hậu mà lấy kỳ trân dị bảo mà dâng lên.
Hoàng đế thụ trai giới cũng chỉ vì bản thân bị thương. May mắn vết thương không sâu, thường ngày Hoàng đế an dưỡng cuối cùng vết thương cũng khép lại, chỉ là nhất thời không thể nhấc nổi vật nặng, chỉ đành lấy cổ tay áo cẩn thận che lại, không muốn cho người khác biết.
Như Ý tránh Hoàng đế, Hoàng đế cũng tránh Như Ý, mấy ngày nay đi đến Từ Ninh cung thỉnh an cũng đều tự canh giờ mà đến. Có ngày Hoàng đế đến sớm, liền thấy Dung Bội đứng bên ngoài hậu, trong lòng biết Như Ý ở bên trong. Rất muốn rời khỏi nhưng lại thấy không tiện nên đành đi vào.
Thái hậu thấy Hoàng đế liền vui mừng, gọi hắn đến bên cạnh, cầm một bộ kĩnh lão viễn thị của Tây Dương nói: “Hoàng hậu đưa tới vật này. Ai gia mấy ngày trước có nói mắt giờ không tốt, Hoàng hậu liền đưa vật này tới. Quả thực có tâm”.
Như Ý thấy Hoàng đế đi vào, sớm làm lễ thỉnh an, đứng sang một bên. Hoàng đế cười dài nói: “Hoàng ngạch nương còn nhớ rõ năm trước cũng thấy đồng hồ báo giờ Tây Dương cũng thấy hứng thú nên nhi thần cũng tặng Thái hậu một cái không?”
Thái hậu cười xua tay liên tục: “Mỗi nửa canh giờ nó liền kêu vài tiếng, ai gia thấy nó thật ầm ĩ nhưng lại thích sự tinh xảo của nó, liền kêu Phúc già cất đi. Vẫn là đồng hồ nước chúng ta tốt, vừa chuẩn lại vừa yên tĩnh”.
Thái hậu vui vẻ như vậy cũng khiến cho Hoàng đế cùng Như Ý tự nhiên cũng vui mừng. Vừa vặn Phúc già thổi phồng hải đường hoa văn trổ sơn điền kim Vân Long gỗ lim bàn đến, cấp trên đặt tam bính thạc đại như ý, mỗi bính đều có hai thước đến dài, nặng trĩu đẹp đẽ quý giá, theo thứ tự là hoa sen cẩm văn khảm tương thanh ngọc như ý, mã não xảo điêu băng mai chi chim khách song màu như ý, có khác một phen cùng điền bạch ngọc như ý, cả vật thể thuần trắng, hoàn toàn giống nõn nà, chích lấy đỏ thẫm giáp kim tuyến lưu tô vì trụy.
Thái hậu chỉ vào nói: “Tháng sau là trăm ngày sinh nhật của tôn tử Ngũ đệ Hoàng Trú của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng xem một cái đi, nên chọn cái nào tốt mà đưa đi”.
Hoàng đế thuận miệng nói: “Nhãn lực của Hoàng ngạch nương chọn cái gì là cái đó tốt nhất”.
Thái hậu cười nói: “Người già đi thì nhãn lực cũng không được tốt nên kêu Hoàng hậu giúp đỡ Hoàng thượng mà nhìn một cái rồi chọn”.
Hoàng đế nghe vậy, mới cẩn thận nhìn, nói: “Bạch ngọc như ý này tuy dùng ngọc tốt mà chế tạo nhưng mà trăm ngày chi hỉ, dùng màu trắng khiết tựa hồ không hợp. Thanh ngọc như ý này cũng tốt, là công tượng Tây Dương chế tạo, hình thức mới lạ mà tinh xảo”.
Thái hậu liếc mắt Hoàng đế một cái, lại không lên tiếng. Hoàng đế nói tiếp: “Tuy vật Tây Dương tinh xảo, ngày thường ngắm cảnh cũng tốt nhưng đưa đến ngày lễ thì không nên. Chỉ có cái chuôi chim khách song màu này, tuy rằng thô sơ nhưng náo nhiệt vui nhiệt vui mừng, hồng bạch song sắc mã não thật hiếm thấy”.
Thái hậu hơi vuốt cằm: “Vậy chọn cái chuôi này đi”. Nàng vừa nói xong liền nâng lên vuốt ve: “Tinh chất mịn nhẵn, hoa văn lưu tinh, thật là tốt…” Trên tay nàng đột nhiên buông lỏng: “Ôi”. Một tiếng kia kèm theo chuôi như ý kia nặng nề mà rơi xuống.
Thân thủ bản năng Như Ý vội vàng tiếp đón. Hoàng đế ngồi gần, dùng đôi tay vội đỡ, chắn trên cánh tay nàng. Đáy lòng nàng căng thẳng, chuôi như ý kia chạm vào cánh tay Hoàng đế rất mạnh mà tay trái Hoàng đế đang bị thương.
Đang nghĩ tới, Hoàng đế tự nhiên đón được chuỗi như ý kia. Đôi mi hắn nhíu lại, hiển nhiên là chạm vào chỗ đau, cố gắng nén đau mà mỉm cười như thương: “May mắn chưa rơi xuống đất, nếu bị vỡ thì chẳng còn gì là như ý nữa”.
Thái hậu tươi cười rạng rỡ: “Vẫn là Hoàng đế nhanh nhẹn. Phúc Già, nếu Hoàng đế đã chọn rồi thì mau đi cất đi”.
Sau đó, ba người đàm đạo một chút rồi Hoàng đế liền vội vàng cáo từ. Như Ý thương nhớ Vĩnh Cơ, cũng không ở lâu, cũng thỉnh an cáo lui. Đợi đến khi hai người đi rồi, trên khuôn mặt Thái hậu cùng dần thu lại ý cười, nhìn Phúc Già đứng bên cạnh, bình tĩnh nói: “Quả nhiên lời đồn đãi không sai, tay Hoàng đế thật sự bị thương. Hàn thị….”. Mâu quang nàng chợt tắt, phục hồi lại trầm tĩnh: “Đáng tiếc”.
Tám ngày trôi qua, Hoàng đế đều nghỉ ngơi tại Bảo Nguyệt lâu. Như hòn đá rơi xuống giữa hồ, mọi người đều cả kinh, hận không thể hỏi thẳng trước mặt Như Ý. Nhưng khi thấy Như Ý, chỉ phải mỉm cười mà nhịn xuống.
Như Ý cũng không để ý lắm, Hoàng đế say mê người bên ngoài nhưng đối với nàng cũng tốt, trải qua lần đó, nàng gặp hắn lần nào cũng chỉ hờ hững. Có lần Hoàng đế nhớ tới Uyển tần, liền gọi nàng thị tẩm, nàng hoảng loạn, miệng không biết nên nói cái gì, tay chân luống cuống không biết nên để nơi nào, nhớ tới cũng bởi vì nàng đã 12 năm 3 tháng 4 ngày chưng từng thị tẩm qua.
Như Ý cùng Hải Lan đều nở nụ cười, ngay cả Hãn phi nằm bệnh cũng đều cười ngửa tới ngửa lui. Cười thôi, khóe mắt cũng có chút lệ. Bao nhiêu thống khổ cũng đều cười tại nơi đây.
Một ngày Hoàng đế nhìn xuống, mắt thấy gió phương Bắc đến, dặn nhiều người hướng về Bảo Nguyệt lâu mà dâng cây táo hoa đến, liền vui vẻ nói: “Dung quý nhân yêu thích nhất hương của cây táo hoa, ngày nào cũng phải có hương táo hoa”.
Lý Ngọc cười nói: “Xung quanh Bảo Nguyệt lâu có nhiều loại táo thụ đó là vì Dung quý nhân thích. Chỉ tiếc Dung quý nhân tưởng niệm cố hương, Hàn Bộ đưa tới cây táo hoa mới khiến nàng cao hứng nhất”.
Hoàng đế bảo người đưa đi nói: “Trẫm đi xem Dung quý nhân”. Hắn vừa bước đi liền ngẫm lại rồi dừng lại: “Trẫm nhiều ngày không đến thăm Vĩnh Lộ, cũng thương nhớ Cảnh Họa”.
Trời vào cuối thu đầu đông, ngày ngắn đêm dài, Yến Uyển ngồi buồn tại Noãn các. Yến Uyển đẩy cửa rỗ ra, cuối thu đúng là gió lạnh, thổi bay cổ áo trên nàng ra. Nàng lẩm bẩm nói: “Xem gió thổi này thì toàn bộ Tử Cấm Thành đều lạnh, chỉ có Bảo Nguyệt lâu là ấm áp”.
Xuân Thiền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu chủ, tiểu chủ đừng nói vậy”.
Yến Uyển chậm rãi khép lại khung cửa sổ mạ vàng có chữ: “Phục Thọ Trường Xuân”, chán đến chết, bất giác sinh vài phần thê lương: “Từ trước đến giờ trong cung này đều ấm áp nhưng Dung quý nhân đã tiến cung, chỉ sợ nơi này không còn được ấm áp nữa rồi”.
Xuân Thiền thấp giọng nói: “Tiểu chủ đừng quá thương tâm, tốt xấu gì tiểu chủ còn có a ca cùng với công chúa. Không tin, tiểu chủ cứ nhìn Hoàng hậu một cái, trong cung đều là lạnh tanh”.
Chợt buồn liền nghe bên ngoài thái giám hô to bằng vẻ vui sướng: “Hoàng thượng giá lâm…”. Yến Uyển vui sướng vô cùng, liền đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài cửa nghênh đón.
Hoàng đề thật sự đã đến.
Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, liền đi đến gặp Cảnh Họa cùng Vĩnh Lộ, Hai hài tử này lâu rồi không gặp Hoàng đế nên thấy có chút mới lạ. Hoàng đế hứng thú liền đánh giá nói: “Xiêm y nàng mặc rất đẹp. Đáng tiếc Hương Kiến không thích mặc loại xiêm y này. Cũng chỉ có nàng mới ăn mặc tươi đẹp như vậy”.
Yến Uyển liền thôi cười, nàng thấy chóp mũi chua xót, tự tay tiếp nhận chén trà trong tay Xuân Thiền, dịu dàng nói: “Hoàng thượng hiểu ý Dung quý nhân, Dung quý nhân thật có phúc. Mong Hoàng thượng đừng sủng ái muội ấy quá mà quên thần thiếp cùng Vĩnh Lộ nha”.
Hoàng đế không yên lòng, xuất thần một cái rồi tỉnh lại, hàm hàm hồ hồ cười nói: “Nàng nói trẫm sủng ái cái gì chứ?”
Yến Uyển trong lòng căng thẳng, chợt tươi cười nói: “Thần thiếp nói Dung quý nhân mới vào trong cung, Hoàng thượng một mặt đừng sủng ái muội ấy mà còn phải quan tâm nhiều hơn mà còn phải hiểu muội ấy thích cái gì thì mới hợp tình”
Hoàng đế ngẩn người ra, đôi mắt mở to, đứng dậy đi nhanh ra về phía ngoài nói: “Làm sao trẫm không nghĩ tới chứ, nàng không cần phải nói điều này”.
Yến Uyển vừa đưa chung trà, thình lình Hoàng đế lao ra, sợ tới mức nước trà đổ hết ra. Lan Thúy vội vàng kêu lên: “Hoàng thượng uống một miếng trà đi, tiểu chủ vì chờ đợi Hoàng thượng mà chuẩn bị trà đấy ạ”.
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế thực đã đi xa. Yến Uyển nghiến răng nói: “Còn nói cái gì nữa? Làm sao trà ngon hơn trà ở Bảo Nguyệt lâu chứ?”
Lan Thúy sợ tới mức không dám nói chuyện. Yến Uyển nổi giận đùng đùng, Cảnh Họa cùng Vĩnh Lộ bị dọa nạt, liên tiếp khóc cả lên. Yến Uyển liền không có chút kiên nhẫn: “Hoàng a mã các ngươi đến đây thì có cái gì lạ mà các ngươi không nhận ra được chứ?”
Nhũ mẫu vội vàng đưa Cảnh Họa cùng Vĩnh Lộ đi nơi khác, Yến Uyển chỉnh sửa lại xiêm y, nhớ lại trong lời nói Hoàng đế liền lấy lại bình tĩnh, đứng dậy nói: “Thay xiêm , đưa Vĩnh Lộ cùng Cảnh Họa đến Từ Ninh cung, bổn cung phải đi thỉnh an Thái hậu”.
Một ngày đẹp trời, Như Ý đến Từ Ninh cung thỉnh an. Trải qua nhiều năm như vậy, sắc mặt cũng ôn nhu nhẹ nhàng. Nàng cùng với Thái hậu cũng giống vài phần như mẹ chồng nàng dâu người bình thường. Thật sự ngay cả Như Ý cũng chưa từng nghĩ có thể cùng Thái hậu ngồi cạnh nhau như vậy.
Cho nên làm cho Như Ý bước vào Từ Ninh cung liền mỉm cười: “Hoàng ngạch nương vạn an”.
Như Ý liếc mắt thấy bó hoa trong bình ngọc xanh lam kia, cả kinh chới với, đó là loại táo hoa. Đôi mắt Như Ý liền cúi xuống, cười nói: “Hoàng ngạch nương không thích cây táo hoa, Từ Ninh cung không cần để loại này. Hoàng ngạch nương cẩn thận kẻo làm bị thương chính mình”..
Thái hậu cười nhẹ, nụ cười kia khiến cho người khác phát lạnh: “Từ trước chỉ nghe thấy chuyện Đường Huyền Tông vì Dương quý phi mà ngàn dặm đưa vải đến, rất nhiều con ngựa đã chết vì kiệt sức. Nay Hoàng thượng chỉ vì một nụ cười của một phi tử mà tốn bao nhiêu công sức đưa hoa táo đến. Thật là một đoạn kỳ văn”.
Như Ý cuống quít liền quỳ xuống. Nàng không biết nên làm thế nào, chỉ có cách quỳ xuống là tư thái tốt nhất.
Thái hậu nói: “Ai gia hiểu được ý tứ của con. Chuyện này tất nhiên là con không biết, khiến Hoàng thượng vui mừng thì lãng phí một chút cũng không đáng gì. Rốt cuộc nếu Hiếu Hiền hoàng hậu còn sống thì cũng có thể khuyên nhủ Hoàng đế mà tiết kiệm”.
Như Ý liền đỏ mặt nói: “Nhi thần vô năng”.
Thái hậu khách khí nở nụ cười: “Con làm sao vô năng được chứ? Ai gia thấy con cũng thật sự có khả năng. Khuôn mặt Hàn thị sao bị thương? Cánh tay Hoàng thượng sao bị thương? Lần này cánh tay Hoàng thượng bị thương là do đâu? Là do mảnh đao nhỏ muốn lấy tính mệnh Hoàng thượng. Con còn thay hắn lừa gạt trên dưới, dùng trai giới để bảo toàn danh dự của hắn cũng thật cực khổ”.
Trên trán Như Ý đổ mồ hôi lạnh, nguyên lại Thái hậu sớm đã biết. Tuy ở trong thâm cung ăn chay niệm phật nhưng cũng hỏi chuyện cung sự, với lại dù sao Thái hậu cũng là nữ nhân, tất nhiên sẽ thấy rõ.
Như Ý vẫn cuối đầu, phục tùng quỳ gối: “Hoàng ngạch nương nếu đã biết thì nhi thần cũng không dám giấu diếm. Nhưng nhi thần làm vậy cũng một lòng vì Hoàng thượng. Nếu chuyện đồn đãi ra ngoài, thật sự có tổn hại đến thánh minh Hoàng gia”.
Thái hậu chăm chú nhìn Như Ý một lát rồi thở dài: “Con của ta, con thật sự rất khổ tâm. Lòng Hoàng đế đều bị Hàn thị mê hoặc, suýt chút nữa ngay cả quy củ tổ tông cũng không muốn. Ai gia không thể ngăn cản Hàn thị vào cung cũng không thể ngăn cản nàng ta thị tẩm. Nhưng con có từng nghĩ tới, nếu được thị tẩm, nếu nàng ta sinh hạ một đứa trẻ thì xảy ra chuyện gì không?”.
Như Ý bồi cười, làm sao dám nói Hương Kiến không muốn có con, chỉ đành nói: “Cũng chưa chắc nhanh như vậy…”
Thái hậu vội cắt ngang nàng: “Có thai cũng là chuyện sớm muộn. Ai gia biết, Hàn thị sống sót được là do Hoàng thượng muốn con đi khuyên. Con cũng hiểu được đó là sự miễn cưỡng. Một nữ tử mang oán khí mà đi phụng dưỡng một nam nhân thì nếu sinh ra một đứa nhỏ thì xảy ra chuyện gì? Chắc chắn Hoàng đế sẽ phong vương cho đứa nhỏ cũng như ngày đó Thuận Trị gia nhất định phong vương cho con của Đổng Ngạc Hoàng quý phi. Ai gia tuy là Thái hậu cũng không thể ngăn cản được. Vậy cũng tốt, chúng ta vất vả đánh bại được Hàn Bộ nhưng cuối cùng bọn họ không cần tốn nhiều sức mà chiếm lại giang sơn Đại Thanh”.
“Hoàng ngạch nương muốn tính toán thế nào?”
Thái hậu khẽ nhắm đôi mắt, Phúc già đưa đến một chén canh tiến vào. Thái hậu nói: “Tất cả đều đã chuẩn bị. Uống vào, tất cả sẽ xong mọi chuyện”.
Sắc mặt Như Ý tái nhợt, tiến lên phía trước khẩn thiết nói: “Hoàng ngạch nương làm vậy tất nhiên là vì suy nghĩ giang sơn vạn năm nhưng Hoàng thượng đang sủng ái Dung quý nhân, nếu tùy tiện xử trí thì chỉ sợ khiến Hoàng thượng thương tâm”.
Thái hậu khẽ nhếch mép: “Ai gia biết, Hoàng đế sẽ đau lòng vì Hàn thị. Nhưng chén thuốc này vẫn khiến nàng ta thị tẩm bình thường nhưng lại không thể sinh dục được mà thôi. Việc đó vẫn chưa vi phạm ý tứ Hoàng đế, ai gia cũng không cần tính mạng Hàn thị, chỉ cần ngày sau nàng ta không còn sinh dục được rồi”.
Như Ý cúi mặt một lúc lâu, rốt cục cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chống lại Thái hậu: “Hoàng ngạch nương cũng biết rõ làm vậy, Hoàng thượng sẽ oán hận thần thiếp”.
Trong điện đốt đàn hương, sương khói phiêu tán, trần ngập khắp trong điện
Thanh âm Thái hậu trầm trầm như chui màng tai: “Ai gia biết Hoàng hậu không muốn đi vì thứ nhất không thể hạ thủ, thứ hai vẫn để ý tâm ý Hoàng đế. Hoàng hậu cũng nên nghĩ lại, ngày đó Hoàng hậu thay Hoàng đế thuyết phục Hàn thị giữ lại tính mạng, là Hoàng đế lấy cớ chức trách Hoàng hậu mà Hoàng hậu vội vã đi phục tùng. Nhưng ai gia hôm nay khiến Hoàng hậu vội vã thì cũng giống nhau. Chỉ vì Hoàng hậu đứng đầu lục cung, yên ổn hậu cung chính là chức trách Hoàng hậu. Cho nên chuyện này là ý của ai gia, Hoàng hậu chỉ cần khiến cho nàng ta uống xong là được”.
Như Ý chống tay đứng dậy. Nàng nghe thấy thanh âm của chính mình: “Chức trách của người đứng đầu lục cung, chính là nghe theo lời người khác mà không có chính kiến chính mình sao? Nhi thần vừa tuân mệnh Hoàng thượng, lại nghe theo Thái hậu, thật là lưỡng nan, không có cách nào khác”.
Thái hậu ôn hòa cười: “Hoàng hậu cũng nên biết năm đó Hoàng đế vì sao chọn ngươi làm kế hậu chỉ vì nhà Hoàng hậu sa sút. Mẫu gia cũng không có người làm quan trong triều. So với mẫu gia phú quý của Hiếu Hiền hoàng hậu, nếu không dựa vào Hoàng đế thì Hoàng hậu giờ đây không biết như thế nào. Nay ngươi chiếm được vị trí Hoàng hậu cho nên ai gia khuyên Hoàng hậu một câu, muốn hậu vị yên ổn nên nghe theo, làm theo mới là điều tốt”
Như Ý quỳ gối dưới ánh mặt trời. Giữ lại tính mệnh Hương Kiến là thuận theo ý của Hoàng đế, cũng đắc tội lục cung tần phi. Khiến cho Hương Kiến uống xong chén thuốc này là thuận theo ý Thái hậu, khiến phi tần an tâm nhưng cũng phản nghịch cái vui mừng của Hoàng đế. Nàng vô cùng lo lắng, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Hương Kiến ngày ấy, nàng giật mình một cái, nếu Hương Kiến có con thì sẽ như thế nào?
Bình luận facebook