Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 67
Hải Lan xoay người rời khỏi Dực Khôn cung, thời tiết tháng Tư tràn ngập mùi hoa, luôn mang cái không khí ấm áp mà tươi đẹp nhưng giờ đây trong lòng nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, nhiều năm về trước, nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh a mã và ngạch nương chết đi, tựa như nàng biết được cái ân sủng của Hoàng đế dành cho nàng cũng chỉ là thứ hư vô. Nàng quay đầu nhìn ba chữ vàng “Dực Khôn cung” trên tấm biển, bỗng nhiên đáy mắt xuất hiện một chút ẩm ướt, che khuất đôi mắt ôn nhu mà kiên định xưa nay của nàng.
Hải Lan rời đi thì lập tức Yến Uyển bước đến, nàng muốn vào Dực Khôn cung thỉnh an. Tam Bảo đứng canh giữ bên ngoài, vẻ mặt ôn hòa nói: “Nương nương đã nghỉ ngơi rồi, thỉnh quý nhân hãy đến vào ngày sau”
Yến Uyển cười làm lành nói: “Ta vừa thấy Du phi nương nương rời đi, quý phi nương nương đi nghỉ sớm như vậy sao?”
Tam Bảo cười nói: “Việc vặt lục cung phức tạp, nương nương khó tránh khỏi mệt nhọc, Du phi nương nương cũng không tiện quấy rầy cho nên mới đi về sớm”
Yến Uyển ngượng ngùng cười: “Vậy cũng được, ta không quấy rầy quý phi nương nương nghỉ ngơi nữa. Khi nào nương nương tỉnh dậy, nhờ ngươi báo với nương nương một tiếng là ta có đến thỉnh an”
Tam Bảo cười: “Nhất định rồi, quý nhân yên tâm”
Yến Uyển cùng thị nữ Xuân Thiền rời đi, Xuân Thiền nói nhỏ: “Quý nhân đừng để ý. Nhàn quý phi cũng không muốn gặp các tần phi khác nữa”. Nàng suy nghĩ rồi nói: “Kỳ thật Gia phi nương nương cũng là người có khả năng nắm được Hậu vị, không bằng chúng ta đi bái kiến Gia phi nương nương đi”
Yến Uyển dừng bước, liếc mắt nhìn Xuân Thiền một cái: “Ngươi cũng thấy Gia phi có khả năng nắm được Hậu vị sao?”
Xuân Thiền biết rõ Yến Uyển và Ngọc Nghiên có khúc mắc với nhau nhưng nàng vẫn nói: “Lời nói của nô tỳ không sợ đụng đến việc kiêng kị của tiểu chủ nhưng mà Gia phi liên tiếp sinh con, lại được Hoàng thượng sủng ái cho nên không thể không có khả năng tranh đoạt hậu vị. Kỳ thật cho dù Nhàn quý phi hay Thuần quý phi được phong hậu thì chúng ta không sao nhưng nếu Gia phi nương nương nương được phong hậu, tiểu chủ cũng biết rồi đó, nàng ta không phải là người dễ đối phó, chỉ sợ lúc đó nàng ta sẽ làm khó tiểu chủ nữa mà thôi. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta đi đến cúi đầu trước, cũng coi như là một cách phòng ngừa”
Lồng ngực Yến Uyển vốn đang chứa đầy nộ khí, liền nghe Xuân Thiền thay nàng tính toán như vậy cho nên cũng thấy dễ chịu một chút: “Sao ta không hiểu được lời ngươi nói chứ? Được rồi, chúng ta đi thôi”
Yến Uyển đang muốn xoay người đi đến Khải Tường cung, liền thấy đằng trước có đoàn người đông đúc đi đến, ngồi trên liễn kiệu là một nữ tử hết sức mỹ lệ, toàn thân mặc y phục phượng xuyên mẫu đơn, trên đầu đầy châu thúy thủy ngọc, lại được ánh hồng hai bên tường phảng chiếu vào, cơ hồ muốn mê hoặc người khác. Yến Uyển nhất thời không nhìn rõ là ai nhưng thấy đoàn người mê ly đông đúc như vậy thì liền biết người kia có vị phân hơn nàng, nàng vội vàng nghiêng người quỳ gối xuống, cung kính nghênh đón.
Nàng đang quỳ xuống thì nghe thấy một tiếng cười sắc nhọn của một nữ tử: “Bổn cung không biết là ai đang đứng ở góc đường này, hóa ra là Lệnh quý nhân”
Yến Uyển vừa nghe giọng nói đó, trong lòng bất giác co rụt lại, liền biết đó là Ngọc Nghiên. Nàng ngưởng mặt lên thì thấy trên một nữ tử quyến rũ ngàn vạn, cao quý mà đẫy đà ngồi trên liễn kiệu, nàng vội nói: ‘Gia phi nương nương vạn phúc kim an”
Ngọc Nghiên xua tay, ngáp một cái nói: “Thôi đi”
Lệ Tâm hầu hạ bên cạnh Ngọc Nghiên cười nói: “Xem cái cách và giọng nói thỉnh an của Lệnh quý nhân kìa, đó là bộ dáng của quý nhân nhưng nô tỳ nhìn thấy, sao vẫn thấy cứ giống cái cách và giọng nói của một cung nữ hầu hạ nương nương trước đây vậy nhỉ?”
Yến Uyển hận nhất là chuyện người khác nhắc tới chuyện nàng từng là thị nữ Ngọc Nghiên, cái chuyện kinh sợ, nhục nhã kia như đã khắc sâu vào trong lòng nàng và đã để lại sẹo. Giờ phút này, Lệ Tâm lại dùng cái giọng điệu trêu tức mà nhắc lại chuyện cũ, tuyệt không xem nàng là một tần phi cho nên nàng thấy tức giận vô cùng nhưng mà nàng lại không dám để lộ ra ngoài, chỉ cười làm lành: “Lệ Tâm cô nương nói đùa”
Lệ Tâm lấy khăn tay che miệng rồi cười khanh khách: “Qúy nhân nói đúng, là nô tỳ nói đùa thôi. Không phải lúc trước nô tỳ cùng với quý nhân hầu hạ nương nương, chúng ta không phải hay nói cười như vậy sao?”
Các cung nhân đi theo liền mỉm cười, Yến Uyển mặt đỏ tai hồng, chỉ phải cúi đầu, phảng phất như bị ai tát một tát. Ngọc Nghiên ngừng cười, thấy đoạn đường Yến Uyển vừa mới đi qua, liền hỏi: “Vừa mới đến Dực Khôn cung sao? Có gặp được Nhàn quý phi không?”
Yến Uyển chỉ phải nói: “Thần thiếp vẫn chưa bước vào cửa cung, chắc lúc này Nhàn quý phi đang ngủ trưa”
Ngọc Nghiên vỗ về cái bụng, cười nói: “Lời này của cô đáng tin không? Chỉ sợ cô nói dối mà thôi. Sao lại ngủ trưa vào canh giờ này chứ? Rõ ràng Nhàn quý phi khinh thường cô cho nên mới không muốn gặp cô”.
Tiếng cười bén nhọn của nàng thổi mạnh vào màng tai: “Lúc trước cô nịnh bợ Thuần quý phi như vậy, còn thay nàng ta phủi bụi trên áo nữa chứ, bây giờ lại quay đầu lấy lòng Nhàn quý phi, Nhàn quý phi sẽ để ý đến cô sao? Bổn cung thấy thật chướng mắt khi có một người cứ gió chiều nào thì theo chiều đó như vậy. Mà thôi, dù sao cô vẫn là người ngoan ngoãn…” Nàng đang nói, bỗng nhiên nhìn xuống chiếc giày của nàng rơi xuống đất, bất giác hoảng lên: “Ai gia, sao đôi hài rơi xuống đất rồi, thật làm ô uế đôi hài của bổn cung”
Lệ Tâm và Trinh Thục vội vàng không ngừng muốn lau đôi giày cho Ngọc Nghiên nhưng Ngọc Nghiên cản lại, cười nói: “Ai chà! Các ngươi vội gì chứ? Không phải Lệnh quý nhân đã quen làm chuyện này rồi sao? Anh nhi, cô nói có đúng không?” Nàng nói xong, vội che miệng: “Bổn cung đang mang thai thì lại mắc bệnh hay quên. Cái gì là Anh nhi chứ? Phải gọi là Lệnh quý nhân mới đúng”
Yến Uyển nay sống an nhàn sung sướng, lại có được ân sủng Hoàng đế thì đâu chịu nổi cái làm nhục như vậy cho nên nhất thời còn do dự, không biết làm sao. Xuân Thiền vội cười nói: “Gia phi nương nương, tiểu chủ chúng nô tỳ đang mang hộ giáp cho nên không tiện làm việc này, chỉ sợ làm rách vải gấm Tô Châu của đôi hài, nếu đã như vậy thì cứ để nô tỳ làm thay cho ạ”
Ngọc Nghiên trầm mặt nói: “Ngươi nói Lệnh quý nhân đang đeo hộ giáp cho nên không tiện làm sao? Ở trước mặt bổn cung mà dám nhắc đến chữ xứng hay không xứng sao? Lệnh quý nhân, cô chỉ muốn hầu hạ bệnh tật của Thuần quý phi mà không muốn hầu hạ bổn cung sao? Vậy cũng tốt, bổn cung sẽ đến nói với Hoàng thượng một tiếng, ban cái ân điển dành cho cô để cô làm bạn cùng với Thuần quý phi”
Yến Uyển rùng mình, nàng cũng hiểu được, Ngọc Nghiên có bản lĩnh này thì cũng có thể nói cho Hoàng đế nghe được. Nàng đã thấy Lục Quân đang rơi vào thất thế thì sao nàng dám để thân mình rơi vào chỗ đó nữa chứ? Vì thế nàng tháo chiếc hộ giáp xuống, lại dùng chiếc khăn tay tơ tằm mà lau đôi hài cho Ngọc Nghiên. Ngọc Nghiên thoải mái, ngưỡng thân mình lên: “Nhìn cái eo bé nhỏ của cô kìa, trông thật đẹp. Cái eo của bổn cung thật không thể so được với của cô cũng bởi vì bổn cung đang mang long thai 7 tháng rồi”
Yến Uyển cắn chặt đầu lưỡi, dùng cái đau đớn này để chống đỡ cái ánh mắt cười nhạo khinh thị của đám cung nhân bên cạnh Ngọc Nghiên, Yến Uyển nói nhỏ nhẹ: “Nương nương nói quá lời”
Ngọc Nghiên nhìn vóc người của Yến Uyển nói: “Từ khi cô được ân sủng cho đến nay cũng không ngắn mà sao cô vẫn chưa có thai nhỉ? Hay là cô bị lây dính cái xui xẻo của Nhàn quý phi hay là do chính cô phúc bạc? Mấy năm gần đây mà cô chỉ được cái chức quý nhân, bổn cung cũng thấy đáng thương cho cô”
Có chút nước mắt nóng bỏng trào dâng, Yến Uyển gắt gao chịu đừng, cố gắng không nghe thấy tiếng cười muốn dội vào tai: “Gia phi nương nương có nhiều con nhiều phúc, phúc khí như vậy, tần thiếp sợ là không thể trèo cao”
Ngọc Nghiên cười nói: “Cô cũng hiểu rõ lắm. Có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đã là phúc khí của cô rồi. Cô đừng đòi hỏi quá nhiều, cô không xứng!”
Ba chữ cuối cùng được nhẹ nhàng phun ra từ đôi môi đỏ mọng diễm lệ của Kim Ngọc Nghiên, ba chữ đâm sâu vào trong lòng Yến Uyển. Tranh đấu nhiều như vậy, mong cầu nhiều như vậy, hóa ra ở trong mắt người ngoài nàng vẫn không xứng! Chẳng lẽ không có hài tử cho nên nàng bị rơi vào hoàn cảnh này sao? Nàng nhìn chằm chằm vài chiếc bụng Ngọc Nghiên, ngón tay nàng khống chế không được mà run rẩy. Nàng chưa bao giờ cảm thấy, chiếc bụng của Ngọc Nghiên lại khiến người ta sinh ghét đến như vậy.
Lệ Tâm mỉm cười nói: “Thỉnh Lệnh quý nhân cẩn thận một chút, đừng thô mạnh mà làm hỏng đôi hài của nương nương”
Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Yến Uyển, lại nhếch mũi giày lên xem, đúng là đã lau sạch sẽ, nàng miễn cưỡng nói: “Được rồi, cô lui ra đi. Chiếc hài làm bằng gấm Tô Châu này của bổn cung thì làm sao bằng ngón tay mềm mại của cô chứ”. Nàng nâng mũi giày lên, chạm vào chiếc cằm Yến Uyển mà không kiêng nể gì, rồi cười to.
Gấm Tô Châu bóng loáng như da thịt của trẻ sơ sinh, cơ hồ vô cùng mịn màng, lại có đường may tinh xảo, phối màu diễm lệ, từng đường may tinh xảo cọ sát vào chiếc cằm của Yến Uyển, nàng cầm chiếc khăn tay mà đứng trước mặt Ngọc Nghiên, nàng không dám động đậy, cũng không dám lui bước, nàng nhỏ bé giống như một cỏ rác. Bỗng nhiên nàng cảm thấy, nếu dựa vào chút ân sủng này của nàng thì có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ bị vùi lấp bên dưới đám gạch ngói xanh đỏ này, không có người hỏi thăm.
Ngọc Nghiên đang thích thú như vậy thì đã lấy Lý Ngọc và Lăng Vân Triệt tiến đến rồi thỉnh an: “Gia phi nương nương vạn phúc kim an”
Ngọc Nghiên thuận thế thu hồi đôi chân, thần sắc đoan chính cười nói: “Lý công công sao lại đến chỗ này vậy?”
Lý Ngọc nói: “Nô tài đang muốn đến Khải Tường cung truyền chỉ, Hoàng thượng thỉnh nương nương đến Dưỡng Tâm điện dùng bữa tối”
Ngọc Nghiên vội cười nói: “Làm phiền công công, bổn cung đi ngay”. Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Yến Uyển, khinh xuy một tiếng rồi nghênh ngang rời đi. Yến Uyển hoảng sợ, muốn ngã xuống thì Xuân Thiền nhanh chóng đỡ lấy, vội vàng nói: “Tiểu chủ, tiểu chủ không có việc gì chứ?”. Yến Uyển chống tay vào thân thể Xuân Thiền, nhìn bóng dáng Ngọc Nghiên đi xa, liền bóp chặt lòng bàn tay của mình.
Lăng Vân Triệt thấy Ngọc Nghiên đi xa, lại nhìn Lý Ngọc nói: “Công công, một mình ta có thể đi đến Nội Vụ phủ, công công vẫn nên đi làm chuyện công sự đi”
Lý Ngọc híp hai mắt lại, thả lỏng ống tay áo, cười nói: “Cũng được, Lăng thị vệ, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ rõ chuyện khanh cứu Hiếu Hiền Hoàng hậu, luôn luôn ban thưởng và khen ngợi khanh. Xem ra tiền đồ của khanh vô lượng lắm”
Lý Ngọc nói xong rồi rời đi, Yến Uyển lại nhìn Lăng Vân Triệt, nàng biết rõ những chuyện lúc nãy đã rơi vào mắt hắn, càng cảm thấy bối rối, hận không thể chạy vào khe hở trên cung tường kia. Yến Uyển liếc mắt nhìn, Xuân Thiền biết ý liền thối lui vài bước, Vân Triệt lấy chiếc khăn tay trong lòng đưa cho nàng: “Qúy nhân lau tay đi”
Yến Uyển cũng không nhận lấy, Vân Triệt hơi xấu hổ, rồi cười nói: “Đồ dùng của thần hạ thì sao xứng để tiểu chủ dùng chứ”
Yến Uyển quay mặt lại nói: “Ta muốn Hoàng thượng nhìn thấy chứ không muốn khanh nhìn thấy”
Vân Triệt im lặng một lát: “Hoàng thượng nhìn thấy thì sẽ động tình thương tiếc, vi thần nhìn thấy, bất quá chỉ là thương tình cố nhân mà thôi”
Yến Uyển mỉm cười, bên trong đôi mắt có mang chút lệ khí mông lung: “Ta nghĩ khanh đã quên rồi chứ, chúng ta là cố nhân”
Vân Triệt quay mặt đi, hắn thấp giọng nói: “Tiểu chủ cố gắng quên thì vi thần cũng sẽ cố gắng quên”
Trong mắt Yến Uyển chợt lóe một tia minh sắc trong trẻo: “Vân Triệt ca ca muốn cố gắng quên nhưng chung quy lại khó quên, có phải không?”
Có cái nháy mắt giật mình, ngay cả chính Yến Uyển cũng không hiểu vì sao lại nói ra cái xưng hô “Vân Triệt ca ca”. Từ ngày trở thành cung phi, ngày nào nàng cũng kiêu ngạo mà nhắc nhở chính mình phải luôn cố gắng trở thành nữ nhân cao nhất của bậc quân vương. Nàng vẫn luôn khinh thường cái xuất thân của nàng, nàng luôn cố gắng tránh mặt nói chuyện với những người ngày xưa khổ sở của nàng như Vân Triệt.
Kỳ thật bọn họ đều thường thường gặp mặt nhau. Khi nàng tới Dưỡng Tâm điện thị tẩm, nàng nằm trong đêm tối ở tẩm điện Dưỡng Tâm điện mà vẫn thấy gương mặt mơ hồ của hắn đang canh giữ ngoài điện. Nàng thậm chí suy đoán, nếu ở trong đêm khuya thanh tĩnh, hắn có nghe được tiếng cười duyên và tiếng rên rỉ của nàng và Hoàng đế đang ân ái với nhau hay không? Một người trong cửa, một người ngoài cửa nhưng lại cách nhau một trời một vực.
Ngăn cách nhiều năm như vậy, vậy mà nàng vẫn xưng hô với hắn bằng cái tên ngày trước, gọi hắn là “Vân Triệt ca ca”.
Vân Triệt nhìn đôi mắt nàng đang mang chút tia thương tiếc khó nén: “Yến Uyển, con đường quá cực khổ ngàn vạn”
Đáy mắt Yến Uyển trào ra nước mắt trong suốt: “Con đường này tất nhiên không dễ đi nhưng ta sẽ tự tìm mọi cách để cho con đường này trở nên dễ đi một chút”
Vân Triệt cố gắng lạnh lùng nhưng vẫn có một tia ôn nhu khó nén: “Muốn như vậy, muội phải tranh, muội phải đấu với người khác, lại bị người khác làm cho nhục nhã. Yến Uyển, ta cảm thấy muội quá vất vả rồi”
Giọng nói Yến Uyển ôn nhu như đóa hoa đang lặng yên nở rộ: “Có câu quan tâm này của huynh, ta đã thấy đủ rồi”
Nàng hạ thấp người, chậm rãi rời đi. Đi được mấy bước, nàng quay sang nói với Xuân Thiền bằng ngữ khí nhỏ nhẹ mà kiên định: “Xuân Thiền, vô luận dùng cách gì, ta nhất định phải mang được long thai, nhất định phải như vậy!”
Hải Lan rời đi thì lập tức Yến Uyển bước đến, nàng muốn vào Dực Khôn cung thỉnh an. Tam Bảo đứng canh giữ bên ngoài, vẻ mặt ôn hòa nói: “Nương nương đã nghỉ ngơi rồi, thỉnh quý nhân hãy đến vào ngày sau”
Yến Uyển cười làm lành nói: “Ta vừa thấy Du phi nương nương rời đi, quý phi nương nương đi nghỉ sớm như vậy sao?”
Tam Bảo cười nói: “Việc vặt lục cung phức tạp, nương nương khó tránh khỏi mệt nhọc, Du phi nương nương cũng không tiện quấy rầy cho nên mới đi về sớm”
Yến Uyển ngượng ngùng cười: “Vậy cũng được, ta không quấy rầy quý phi nương nương nghỉ ngơi nữa. Khi nào nương nương tỉnh dậy, nhờ ngươi báo với nương nương một tiếng là ta có đến thỉnh an”
Tam Bảo cười: “Nhất định rồi, quý nhân yên tâm”
Yến Uyển cùng thị nữ Xuân Thiền rời đi, Xuân Thiền nói nhỏ: “Quý nhân đừng để ý. Nhàn quý phi cũng không muốn gặp các tần phi khác nữa”. Nàng suy nghĩ rồi nói: “Kỳ thật Gia phi nương nương cũng là người có khả năng nắm được Hậu vị, không bằng chúng ta đi bái kiến Gia phi nương nương đi”
Yến Uyển dừng bước, liếc mắt nhìn Xuân Thiền một cái: “Ngươi cũng thấy Gia phi có khả năng nắm được Hậu vị sao?”
Xuân Thiền biết rõ Yến Uyển và Ngọc Nghiên có khúc mắc với nhau nhưng nàng vẫn nói: “Lời nói của nô tỳ không sợ đụng đến việc kiêng kị của tiểu chủ nhưng mà Gia phi liên tiếp sinh con, lại được Hoàng thượng sủng ái cho nên không thể không có khả năng tranh đoạt hậu vị. Kỳ thật cho dù Nhàn quý phi hay Thuần quý phi được phong hậu thì chúng ta không sao nhưng nếu Gia phi nương nương nương được phong hậu, tiểu chủ cũng biết rồi đó, nàng ta không phải là người dễ đối phó, chỉ sợ lúc đó nàng ta sẽ làm khó tiểu chủ nữa mà thôi. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta đi đến cúi đầu trước, cũng coi như là một cách phòng ngừa”
Lồng ngực Yến Uyển vốn đang chứa đầy nộ khí, liền nghe Xuân Thiền thay nàng tính toán như vậy cho nên cũng thấy dễ chịu một chút: “Sao ta không hiểu được lời ngươi nói chứ? Được rồi, chúng ta đi thôi”
Yến Uyển đang muốn xoay người đi đến Khải Tường cung, liền thấy đằng trước có đoàn người đông đúc đi đến, ngồi trên liễn kiệu là một nữ tử hết sức mỹ lệ, toàn thân mặc y phục phượng xuyên mẫu đơn, trên đầu đầy châu thúy thủy ngọc, lại được ánh hồng hai bên tường phảng chiếu vào, cơ hồ muốn mê hoặc người khác. Yến Uyển nhất thời không nhìn rõ là ai nhưng thấy đoàn người mê ly đông đúc như vậy thì liền biết người kia có vị phân hơn nàng, nàng vội vàng nghiêng người quỳ gối xuống, cung kính nghênh đón.
Nàng đang quỳ xuống thì nghe thấy một tiếng cười sắc nhọn của một nữ tử: “Bổn cung không biết là ai đang đứng ở góc đường này, hóa ra là Lệnh quý nhân”
Yến Uyển vừa nghe giọng nói đó, trong lòng bất giác co rụt lại, liền biết đó là Ngọc Nghiên. Nàng ngưởng mặt lên thì thấy trên một nữ tử quyến rũ ngàn vạn, cao quý mà đẫy đà ngồi trên liễn kiệu, nàng vội nói: ‘Gia phi nương nương vạn phúc kim an”
Ngọc Nghiên xua tay, ngáp một cái nói: “Thôi đi”
Lệ Tâm hầu hạ bên cạnh Ngọc Nghiên cười nói: “Xem cái cách và giọng nói thỉnh an của Lệnh quý nhân kìa, đó là bộ dáng của quý nhân nhưng nô tỳ nhìn thấy, sao vẫn thấy cứ giống cái cách và giọng nói của một cung nữ hầu hạ nương nương trước đây vậy nhỉ?”
Yến Uyển hận nhất là chuyện người khác nhắc tới chuyện nàng từng là thị nữ Ngọc Nghiên, cái chuyện kinh sợ, nhục nhã kia như đã khắc sâu vào trong lòng nàng và đã để lại sẹo. Giờ phút này, Lệ Tâm lại dùng cái giọng điệu trêu tức mà nhắc lại chuyện cũ, tuyệt không xem nàng là một tần phi cho nên nàng thấy tức giận vô cùng nhưng mà nàng lại không dám để lộ ra ngoài, chỉ cười làm lành: “Lệ Tâm cô nương nói đùa”
Lệ Tâm lấy khăn tay che miệng rồi cười khanh khách: “Qúy nhân nói đúng, là nô tỳ nói đùa thôi. Không phải lúc trước nô tỳ cùng với quý nhân hầu hạ nương nương, chúng ta không phải hay nói cười như vậy sao?”
Các cung nhân đi theo liền mỉm cười, Yến Uyển mặt đỏ tai hồng, chỉ phải cúi đầu, phảng phất như bị ai tát một tát. Ngọc Nghiên ngừng cười, thấy đoạn đường Yến Uyển vừa mới đi qua, liền hỏi: “Vừa mới đến Dực Khôn cung sao? Có gặp được Nhàn quý phi không?”
Yến Uyển chỉ phải nói: “Thần thiếp vẫn chưa bước vào cửa cung, chắc lúc này Nhàn quý phi đang ngủ trưa”
Ngọc Nghiên vỗ về cái bụng, cười nói: “Lời này của cô đáng tin không? Chỉ sợ cô nói dối mà thôi. Sao lại ngủ trưa vào canh giờ này chứ? Rõ ràng Nhàn quý phi khinh thường cô cho nên mới không muốn gặp cô”.
Tiếng cười bén nhọn của nàng thổi mạnh vào màng tai: “Lúc trước cô nịnh bợ Thuần quý phi như vậy, còn thay nàng ta phủi bụi trên áo nữa chứ, bây giờ lại quay đầu lấy lòng Nhàn quý phi, Nhàn quý phi sẽ để ý đến cô sao? Bổn cung thấy thật chướng mắt khi có một người cứ gió chiều nào thì theo chiều đó như vậy. Mà thôi, dù sao cô vẫn là người ngoan ngoãn…” Nàng đang nói, bỗng nhiên nhìn xuống chiếc giày của nàng rơi xuống đất, bất giác hoảng lên: “Ai gia, sao đôi hài rơi xuống đất rồi, thật làm ô uế đôi hài của bổn cung”
Lệ Tâm và Trinh Thục vội vàng không ngừng muốn lau đôi giày cho Ngọc Nghiên nhưng Ngọc Nghiên cản lại, cười nói: “Ai chà! Các ngươi vội gì chứ? Không phải Lệnh quý nhân đã quen làm chuyện này rồi sao? Anh nhi, cô nói có đúng không?” Nàng nói xong, vội che miệng: “Bổn cung đang mang thai thì lại mắc bệnh hay quên. Cái gì là Anh nhi chứ? Phải gọi là Lệnh quý nhân mới đúng”
Yến Uyển nay sống an nhàn sung sướng, lại có được ân sủng Hoàng đế thì đâu chịu nổi cái làm nhục như vậy cho nên nhất thời còn do dự, không biết làm sao. Xuân Thiền vội cười nói: “Gia phi nương nương, tiểu chủ chúng nô tỳ đang mang hộ giáp cho nên không tiện làm việc này, chỉ sợ làm rách vải gấm Tô Châu của đôi hài, nếu đã như vậy thì cứ để nô tỳ làm thay cho ạ”
Ngọc Nghiên trầm mặt nói: “Ngươi nói Lệnh quý nhân đang đeo hộ giáp cho nên không tiện làm sao? Ở trước mặt bổn cung mà dám nhắc đến chữ xứng hay không xứng sao? Lệnh quý nhân, cô chỉ muốn hầu hạ bệnh tật của Thuần quý phi mà không muốn hầu hạ bổn cung sao? Vậy cũng tốt, bổn cung sẽ đến nói với Hoàng thượng một tiếng, ban cái ân điển dành cho cô để cô làm bạn cùng với Thuần quý phi”
Yến Uyển rùng mình, nàng cũng hiểu được, Ngọc Nghiên có bản lĩnh này thì cũng có thể nói cho Hoàng đế nghe được. Nàng đã thấy Lục Quân đang rơi vào thất thế thì sao nàng dám để thân mình rơi vào chỗ đó nữa chứ? Vì thế nàng tháo chiếc hộ giáp xuống, lại dùng chiếc khăn tay tơ tằm mà lau đôi hài cho Ngọc Nghiên. Ngọc Nghiên thoải mái, ngưỡng thân mình lên: “Nhìn cái eo bé nhỏ của cô kìa, trông thật đẹp. Cái eo của bổn cung thật không thể so được với của cô cũng bởi vì bổn cung đang mang long thai 7 tháng rồi”
Yến Uyển cắn chặt đầu lưỡi, dùng cái đau đớn này để chống đỡ cái ánh mắt cười nhạo khinh thị của đám cung nhân bên cạnh Ngọc Nghiên, Yến Uyển nói nhỏ nhẹ: “Nương nương nói quá lời”
Ngọc Nghiên nhìn vóc người của Yến Uyển nói: “Từ khi cô được ân sủng cho đến nay cũng không ngắn mà sao cô vẫn chưa có thai nhỉ? Hay là cô bị lây dính cái xui xẻo của Nhàn quý phi hay là do chính cô phúc bạc? Mấy năm gần đây mà cô chỉ được cái chức quý nhân, bổn cung cũng thấy đáng thương cho cô”
Có chút nước mắt nóng bỏng trào dâng, Yến Uyển gắt gao chịu đừng, cố gắng không nghe thấy tiếng cười muốn dội vào tai: “Gia phi nương nương có nhiều con nhiều phúc, phúc khí như vậy, tần thiếp sợ là không thể trèo cao”
Ngọc Nghiên cười nói: “Cô cũng hiểu rõ lắm. Có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đã là phúc khí của cô rồi. Cô đừng đòi hỏi quá nhiều, cô không xứng!”
Ba chữ cuối cùng được nhẹ nhàng phun ra từ đôi môi đỏ mọng diễm lệ của Kim Ngọc Nghiên, ba chữ đâm sâu vào trong lòng Yến Uyển. Tranh đấu nhiều như vậy, mong cầu nhiều như vậy, hóa ra ở trong mắt người ngoài nàng vẫn không xứng! Chẳng lẽ không có hài tử cho nên nàng bị rơi vào hoàn cảnh này sao? Nàng nhìn chằm chằm vài chiếc bụng Ngọc Nghiên, ngón tay nàng khống chế không được mà run rẩy. Nàng chưa bao giờ cảm thấy, chiếc bụng của Ngọc Nghiên lại khiến người ta sinh ghét đến như vậy.
Lệ Tâm mỉm cười nói: “Thỉnh Lệnh quý nhân cẩn thận một chút, đừng thô mạnh mà làm hỏng đôi hài của nương nương”
Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Yến Uyển, lại nhếch mũi giày lên xem, đúng là đã lau sạch sẽ, nàng miễn cưỡng nói: “Được rồi, cô lui ra đi. Chiếc hài làm bằng gấm Tô Châu này của bổn cung thì làm sao bằng ngón tay mềm mại của cô chứ”. Nàng nâng mũi giày lên, chạm vào chiếc cằm Yến Uyển mà không kiêng nể gì, rồi cười to.
Gấm Tô Châu bóng loáng như da thịt của trẻ sơ sinh, cơ hồ vô cùng mịn màng, lại có đường may tinh xảo, phối màu diễm lệ, từng đường may tinh xảo cọ sát vào chiếc cằm của Yến Uyển, nàng cầm chiếc khăn tay mà đứng trước mặt Ngọc Nghiên, nàng không dám động đậy, cũng không dám lui bước, nàng nhỏ bé giống như một cỏ rác. Bỗng nhiên nàng cảm thấy, nếu dựa vào chút ân sủng này của nàng thì có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ bị vùi lấp bên dưới đám gạch ngói xanh đỏ này, không có người hỏi thăm.
Ngọc Nghiên đang thích thú như vậy thì đã lấy Lý Ngọc và Lăng Vân Triệt tiến đến rồi thỉnh an: “Gia phi nương nương vạn phúc kim an”
Ngọc Nghiên thuận thế thu hồi đôi chân, thần sắc đoan chính cười nói: “Lý công công sao lại đến chỗ này vậy?”
Lý Ngọc nói: “Nô tài đang muốn đến Khải Tường cung truyền chỉ, Hoàng thượng thỉnh nương nương đến Dưỡng Tâm điện dùng bữa tối”
Ngọc Nghiên vội cười nói: “Làm phiền công công, bổn cung đi ngay”. Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Yến Uyển, khinh xuy một tiếng rồi nghênh ngang rời đi. Yến Uyển hoảng sợ, muốn ngã xuống thì Xuân Thiền nhanh chóng đỡ lấy, vội vàng nói: “Tiểu chủ, tiểu chủ không có việc gì chứ?”. Yến Uyển chống tay vào thân thể Xuân Thiền, nhìn bóng dáng Ngọc Nghiên đi xa, liền bóp chặt lòng bàn tay của mình.
Lăng Vân Triệt thấy Ngọc Nghiên đi xa, lại nhìn Lý Ngọc nói: “Công công, một mình ta có thể đi đến Nội Vụ phủ, công công vẫn nên đi làm chuyện công sự đi”
Lý Ngọc híp hai mắt lại, thả lỏng ống tay áo, cười nói: “Cũng được, Lăng thị vệ, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ rõ chuyện khanh cứu Hiếu Hiền Hoàng hậu, luôn luôn ban thưởng và khen ngợi khanh. Xem ra tiền đồ của khanh vô lượng lắm”
Lý Ngọc nói xong rồi rời đi, Yến Uyển lại nhìn Lăng Vân Triệt, nàng biết rõ những chuyện lúc nãy đã rơi vào mắt hắn, càng cảm thấy bối rối, hận không thể chạy vào khe hở trên cung tường kia. Yến Uyển liếc mắt nhìn, Xuân Thiền biết ý liền thối lui vài bước, Vân Triệt lấy chiếc khăn tay trong lòng đưa cho nàng: “Qúy nhân lau tay đi”
Yến Uyển cũng không nhận lấy, Vân Triệt hơi xấu hổ, rồi cười nói: “Đồ dùng của thần hạ thì sao xứng để tiểu chủ dùng chứ”
Yến Uyển quay mặt lại nói: “Ta muốn Hoàng thượng nhìn thấy chứ không muốn khanh nhìn thấy”
Vân Triệt im lặng một lát: “Hoàng thượng nhìn thấy thì sẽ động tình thương tiếc, vi thần nhìn thấy, bất quá chỉ là thương tình cố nhân mà thôi”
Yến Uyển mỉm cười, bên trong đôi mắt có mang chút lệ khí mông lung: “Ta nghĩ khanh đã quên rồi chứ, chúng ta là cố nhân”
Vân Triệt quay mặt đi, hắn thấp giọng nói: “Tiểu chủ cố gắng quên thì vi thần cũng sẽ cố gắng quên”
Trong mắt Yến Uyển chợt lóe một tia minh sắc trong trẻo: “Vân Triệt ca ca muốn cố gắng quên nhưng chung quy lại khó quên, có phải không?”
Có cái nháy mắt giật mình, ngay cả chính Yến Uyển cũng không hiểu vì sao lại nói ra cái xưng hô “Vân Triệt ca ca”. Từ ngày trở thành cung phi, ngày nào nàng cũng kiêu ngạo mà nhắc nhở chính mình phải luôn cố gắng trở thành nữ nhân cao nhất của bậc quân vương. Nàng vẫn luôn khinh thường cái xuất thân của nàng, nàng luôn cố gắng tránh mặt nói chuyện với những người ngày xưa khổ sở của nàng như Vân Triệt.
Kỳ thật bọn họ đều thường thường gặp mặt nhau. Khi nàng tới Dưỡng Tâm điện thị tẩm, nàng nằm trong đêm tối ở tẩm điện Dưỡng Tâm điện mà vẫn thấy gương mặt mơ hồ của hắn đang canh giữ ngoài điện. Nàng thậm chí suy đoán, nếu ở trong đêm khuya thanh tĩnh, hắn có nghe được tiếng cười duyên và tiếng rên rỉ của nàng và Hoàng đế đang ân ái với nhau hay không? Một người trong cửa, một người ngoài cửa nhưng lại cách nhau một trời một vực.
Ngăn cách nhiều năm như vậy, vậy mà nàng vẫn xưng hô với hắn bằng cái tên ngày trước, gọi hắn là “Vân Triệt ca ca”.
Vân Triệt nhìn đôi mắt nàng đang mang chút tia thương tiếc khó nén: “Yến Uyển, con đường quá cực khổ ngàn vạn”
Đáy mắt Yến Uyển trào ra nước mắt trong suốt: “Con đường này tất nhiên không dễ đi nhưng ta sẽ tự tìm mọi cách để cho con đường này trở nên dễ đi một chút”
Vân Triệt cố gắng lạnh lùng nhưng vẫn có một tia ôn nhu khó nén: “Muốn như vậy, muội phải tranh, muội phải đấu với người khác, lại bị người khác làm cho nhục nhã. Yến Uyển, ta cảm thấy muội quá vất vả rồi”
Giọng nói Yến Uyển ôn nhu như đóa hoa đang lặng yên nở rộ: “Có câu quan tâm này của huynh, ta đã thấy đủ rồi”
Nàng hạ thấp người, chậm rãi rời đi. Đi được mấy bước, nàng quay sang nói với Xuân Thiền bằng ngữ khí nhỏ nhẹ mà kiên định: “Xuân Thiền, vô luận dùng cách gì, ta nhất định phải mang được long thai, nhất định phải như vậy!”
Bình luận facebook