Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252-256
Chương 252: Không oan chút nào
Gọi ra đây!
Nghe An Vũ Quân nói vậy, mọi người đều nhìn Diệp Quân.
Sau lưng Diệp Quân có một nữ kiếm tu mặc váy đỏ máu, đây không còn là bí mật gì nữa rồi.
Mà lần này, nữ kiếm tu kia có xuất hiện nữa hay không?
Nếu bà ấy xuất hiện, bà ấy có thể đối đầu được với An Vũ Quân này của nhà họ An hay không?
À không đúng!
Bây giờ không phải đối đầu chỉ với nhà họ An nữa rồi, mà là đối đầu với cả thư viện Quan Huyên!
Ở vũ trụ Quan Huyên, ai dám đối nghịch với thư viện Quan Huyên?
Một vị Đại Kiếm Đế sao?
Có một trăm Đại Kiếm Đế cũng không được!
Đám đông nhìn Diệp Quân ở phía xa, họ đều lắc đầu thở dài.
Hôm nay, không ai cứu nổi vị kiếm tu trẻ tuổi này nữa rồi.
Ở phía xa, Diệp Quân lại lau vết máu ở khóe miệng, rồi bỗng nhiên biến mất tại chỗ!
Vù!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Trực tiếp ra tay, không phí bất cứ lời nào!
An Vũ Quân thấy thế thì nheo mắt lại, ông ta phất tay áo, không gian xung quanh cuộn trào về phía Diệp Quân như sóng cả!
Vèo!
Nhát kiếm của Diệp Quân trực tiếp phá vỡ không gian, nhưng bản thân hắn lại không thể nào chịu đựng nổi sức mạnh khủng bố khắp bốn phía nữa, cả cơ thể bay ngược ra sau, ấy vậy mà kiếm Hành Đạo vẫn tiếp tục bay về phía trước!
Thuật ngự kiếm!
Thấy kiếm Hành Đạo đâm tới, ánh mắt An Vũ Quân dần lạnh xuống, ông ta bỗng xòe tay ra, sau đó khẽ áp về phía trước khiến vô số không gian tầng tầng lớp lớp ép vào nhau, hình thành một vách ngăn không gian đáng sợ!
Nhưng...
Roẹt!
Kiếm Hành Đạo dễ dàng đâm toạc vách ngăn không gian, dễ như cắt đậu phụ vậy, không hề bị ngăn cản chút nào!
An Vũ Quân thấy thế thì trong mắt lướt qua một tia kinh hãi, lúc này, ông ta không dám đối đầu trực diện, khẽ nhoáng người, lùi về sau trăm trượng.
Vù!
Kiếm Hành Đạo đâm hụt!
Ngay giây phút đó, Diệp Quân bỗng xuất hiện phía sau nó, cầm lấy chuôi kiếm rồi giẫm mạnh chân phải xuống!
Ầm!
Không gian chỗ Diệp Quân giẫm chân vỡ nát, còn hắn thì lại một lần nữa hóa thành một đạo kiếm quang đâm tới!
Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt An Vũ Quân đang đứng cách đó trăm trượng!
Mắt An Vũ Quân lóe lên sát ý lạnh lẽo, ông ta xòe tay phải ra, sau đó thuận thế hất tay về phía trước!
Rầm!
Cú hất này khiến không gian trăm trượng trước mặt ông ta bị hất lên, sau đó cuồn cuộn đổ về phía Diệp Quân như thác đổ.
Diệp Quân thấy vậy thì đồng tử co rút, hắn biết, kiếm Hành Đạo có thể chống lại được luồng sức mạnh khủng bố này, nhưng hắn thì không thể!
Thế nên, hắn không hề do dự, thả kiếm Hành Đạo ra, dùng tâm ngự kiếm, kiếm Hành Đạo hóa thành một tia kiếm quang chém vào dòng thác không gian kia, đâm thẳng về phía An Vũ Quân!
Lần này, An Vũ Quân vẫn không định đối đầu trực diện, tiếp tục lùi về sau, nhoáng cái ông ta đã xuất hiện cách đó một trăm trượng!
Kiếm Hành Đạo lại lần nữa chém hụt!
Diệp Quân vừa định tiến lên thì không gian phía bên phải hắn bỗng nứt ra, một cú đấm cực lớn đánh về phía hắn.
Diệp Quân biến sắc, một thanh khí kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn quay người chém kiếm ra!
Rầm!
Nắm đấm kia bị nhát kiếm của hắn chém nát, nhưng sóng xung kích của sức mạnh khủng khiếp kia đã đánh hắn phải liên tục lùi sau!
Trong lúc hắn lùi sau, hai bên trái phải bỗng xuất hiện hai tàn ảnh!
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên sự dữ dằn, hắn cầm khí kiếm chém ra.
Vù!
Một mảng kiếm quang bùng nổ trong không gian trước mặt hắn.
Ầm!
Không gian vỡ nát, Diệp Quân lại tiếp tục lùi sau. Trong lúc đó, lại có thêm mấy đạo tàn ảnh nữa xông về phía hắn!
Đạo Binh đang đánh hội đồng!
Lúc này, kiếm Hành Đạo bỗng bay trở về tay Diệp Quân. Ngay khoảnh khắc nó về tay Diệp Quân, mấy Đạo Binh kia bỗng dừng lại, không tiếp tục truy kích nữa!
Diệp Quân nhìn quanh, mấy chục Đạo Binh đang vây kín lấy hắn.
Vẫn còn mấy chục Đạo Binh nữa chia ra đứng bốn hướng, rõ ràng họ sợ Diệp Quân chạy trốn!
Sau khi Diệp Quân dừng lại, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng hắn, y phục của hắn cũng hóa thành màu đỏ!
Rất rõ ràng, cơ thể hắn đã bị thương nặng!
Thấy vậy, mọi người xung quanh chìm vào im lặng.
Hàng trăm Đạo Binh!
Lại cộng thêm một An Vũ Quân với thực lực khủng bố!
Đừng nói là Diệp Quân bây giờ, cho dù là một vị Đại Kiếm Đế có cảnh giới không thấp đứng ở đây, e rằng cũng khó mà địch nổi!
An Vũ Quân đứng phía xa nhìn Diệp Quân: "An Mục và An Đạo Tân thua ngươi, thật sự không oan chút nào!"
Chương 253: Sau lưng ta không có ai cả!
Phải công nhận rằng bây giờ trong lòng An Vũ Quân cũng rất chấn động!
Quá khủng bố!
Bây giờ Diệp Quân mới chỉ tới cảnh giới Diệt Không, so sánh thì cảnh giới của hắn thua rất xa ông ta!
Cảnh giới kém xa như vậy nhưng Diệp Quân lại có thể đấu với ông ta một trận.
Tuy nói là dựa vào thanh kiếm trong tay, nhưng thực lực của bản thân Diệp Quân cũng vô cùng đáng sợ. Phải biết rằng, dù kiếm có mạnh cỡ nào, nếu bản thân Diệp Quân kém cỏi cũng không thể phát huy được tác dụng của kiếm.
Tốc độ của Diệp Quân cũng khiến ông ta kiêng dè!
Trong những người cùng cấp, Diệp Quân tuyệt đối là người chèn ép phần còn lại!
Nếu cảnh giới của Diệp Quân được nâng cao, đến lúc đó...
Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt An Vũ Quân như kết thành thực thể!
Sợ hãi!
Giây phút này, chỉ cần nghĩ tới tương lai của Diệp Quân, ông ta sẽ cảm thấy sợ hãi!
Một khi để cậu ta trưởng thành, cậu ta sẽ là một tồn tại đáng sợ! Nếu bây giờ không giết được cậu ta, tương lai nhà họ An chắc chắn sẽ bị diệt tộc!
Nghĩ đến đây, An Vũ Quân bỗng bước tới trước một bước, ánh mắt dữ dằn, tay phải dựng thẳng lên rồi áp về phía trước.
Ầm!
Không gian trong vòng mấy trăm trượng trên đỉnh đầu Diệp Quân bỗng sụp đổ, sau đó, sức mạnh không gian khủng khiếp như thác từ trên trời đổ xuống, chèn ép Diệp Quân!
Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã ép tới đỉnh đầu Diệp Quân.
Bấy giờ, Diệp Quân cảm nhận được lực áp bức khổng lồ khiến hắn không tài nào thở được!
Đồng tử Diệp Quân co rút lại, hắn tức giận gào lên, cầm kiếm lao vun vút lên trời!
Đối đầu trực diện!
Giờ phút này, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách đối đầu trực diện!
Ong!
Tiếng kiếm vang lên, Diệp Quân chém vào dòng thác không gian kia khiến nó rách toạc ra, nhưng cũng trong giây phút đó, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, không chỉ vậy, máu tươi còn không ngừng chảy ra từ miệng hắn!
Diệp Quân không còn sức để lo cho vết thương trên người, hắn giẫm chân phải xuống, hóa thành một đạo kiếm quang lao về phía An Vũ Quân kia!
Thấy nhát kiếm chém tới, An Vũ Quân vẫn chọn không đối đầu trực diện với nó mà nhoáng người lùi ra sau trăm trượng!
Làm tiêu hao!
Ông ta nhìn ra được khuyết điểm của Diệp Quân.
Cảnh giới kiếm đạo quá mạnh còn cảnh giới của bản thân lại quá yếu!
Đương nhiên, quan trọng nhất là kiếm của Diệp Quân, nhìn tình hình hiện nay thì Diệp Quân vẫn chưa thể phát huy được uy lực thật sự của nó!
Thế nên ông ta quả quyết chọn cách làm tiêu hao sức lực của Diệp Quân!
Ông ta có thể kéo dài cho đến khi Diệp Quân chết!
Diệp Quân lại đâm hụt, kiểu cường giả như An Vũ Quân, nếu ông ta không chịu đối đầu trực diện với hắn thì hắn cũng không thể làm gì được ông ta!
Lúc Diệp Quân đâm hụt, mấy chục luồng sức mạnh khủng bố cùng lúc đánh về phía hắn!
Diệp Quân híp hai mắt lại, vung tay chém một nhát kiếm thật mạnh!
Ầm!
Không gian trước mặt Diệp Quân vụn vỡ, một đạo kiếm quang bùng nổ, mấy chục luồng sức mạnh kia bị nhát kiếm của hắn chém tan tành.
Nhưng ngay lúc này, hàng trăm luồng sức mạnh đáng sợ chợt đổ về phía Diệp Quân như mưa bão!
Đánh hội đồng!
Sắc mặt những người chứng kiến việc này đều trở nên nghiêm trọng!
Những Đạo Binh này không phải chỉ là cường giả bình thường!
Diệp Quân ở phía xa, cầm kiếm vung lên mạnh mẽ, từng đạo kiếm quang không ngừng bay ra.
Vù vù vù!
Tiếng kiếm quang xé toạc không khí vang lên liên hồi, Diệp Quân thì lại liên tiếp lùi ra sau, trong lúc hắn lùi ra sau, áo quần của hắn đã đỏ thẫm, trông vô cùng thảm hại.
Cứ như vậy, mãi đến một khắc sau, những Đạo Binh kia mới dừng tay lại, Diệp Quân lúc này đã lùi ra cách đó trăm trượng!
Sau khi dừng lại, tay phải Diệp Quân cầm kiếm, máu không ngừng rỉ ra từ khóe miệng.
Vừa nãy hắn đã dùng hai viên đan dược nhưng tốc độ hồi phục vết thương không nhanh bằng tốc độ hắn bị thương!
An Vũ Thần đứng một bên không ra tay.
Ông ta đang đợi!
Theo ông ta thì Diệp Quân đã rơi vào đường cùng rồi, người chống lưng cho Diệp Quân chắc chắn sẽ xuất hiện!
Bây giờ ông ta đang đề phòng người chống lưng cho Diệp Quân!
Nhưng đánh đến bây giờ mà người đó vẫn chưa xuất hiện!
Điều này khiến An Vũ Quân nghi ngờ, có khi nào người đó đã từ bỏ Diệp Quân rồi hay không?
Ông ta trầm tư.
Không có khả năng đó cho lắm, đối phương đã dám bảo Diệp Quân tới Thanh Châu tìm Kiếm Chủ Nhân Gian, rõ ràng đối phương muốn lấy Kiếm Chủ Nhân Gian ra để trấn áp thư viện Quan Huyên!
Thế nên không thể nào từ bỏ Diệp Quân được!
Đặc biệt là Diệp Quân còn yêu nghiệt đến cỡ này, chắc chắn đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ Diệp Quân đâu.
Nghĩ vậy, An Vũ Quân nhìn Diệp Quân ở phía xa: "Diệp Quân, người sau lưng ngươi vẫn chưa chịu xuất hiện sao?"
Ở nơi đó, Diệp Quân lau vết máu, cả người trông rất yếu ớt. Lúc nghe An Vũ Quân hỏi, Diệp Quân nhếch miệng cười, trông hơi thảm: "Sau lưng ta không có ai cả!"
An Vũ Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Không có ai? Ngày đó nữ kiếm tu chống lưng cho ngươi uy phong lắm mà, giết hơn nghìn cường giả nhà họ An ta, thế nào, bây giờ bà ta không dám xuất hiện nữa sao?"
Nói rồi, ông ta bỗng lắc đầu cười: "Cũng dễ hiểu, hôm đó ở thư viện Trung Thổ Thần Châu không có cường giả thực thụ, đương nhiên bà ta có thể ra oai, nhưng bây giờ, nếu bà ta xuất hiện thì sẽ phải đối đầu với cả thư viện, đổi lại là ta, chắc chắn ta cũng sẽ không dám đứng ra!"
Diệp Quân nhìn An Vũ Quân: "Ông đợi chút nữa thì bà ấy sẽ xuất hiện thôi!"
An Vũ Quân nheo mắt: "Ngươi muốn kéo dài thời gian!"
Ông ta nhìn ra được ngay là Diệp Quân đang kéo dài thời gian.
An Vũ Quân lắc đầu: "Diệp Quân, kiếm của ngươi cực mạnh, mạnh đến mức vượt xa dự liệu của ta, nhưng ngươi của bây giờ, cảnh giới quá thấp, ngươi muốn dùng sức một mình người để đối đầu với tất cả bọn ta, đây là điều viển vông".
Nói rồi ông ta cất bước đi về phía Diệp Quân: "Nếu bà ta không chịu xuất hiện thì ta chỉ có thể giết ngươi trước. Đương nhiên, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi dễ dàng vậy đâu, ta sẽ cho ngươi chết một cách đau khổ, như vậy mới xứng đáng với cả nghìn người đã chết của nhà họ An ta!"
Nói xong ông ta bỗng biến mất tại chỗ!
Ầm!
Một luồng sức mạnh khủng bố chợt quét qua!
...
Chương 254: Đang đợi!
Thấy An Vũ Quân xông tới, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ quyết tâm, hắn giậm chân phải, cả người hóa thành một đạo kiếm quang xông ra!
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Giây phút này, ông không chết thì ta chết!
Hắn không còn lựa chọn nào khác!
Chỉ có thể liều chết!
Tuy bây giờ Diệp Quân đang bị thương nặng nhưng kiếm thế của hắn lại đạt đến đỉnh cao.
An Vũ Quân híp mắt nhìn nhát kiếm này của Diệp Quân, ông ta mạnh mẽ phất hai tay, không gian hai bên trong vòng mấy trăm trượng bị ông ta xốc lên rồi ầm ầm phóng về phía Diệp Quân!
Còn ông ta thì lại rút lui!
Ông ta không dám đối đầu với nhát kiếm này của Diệp Quân!
Vẫn dùng cách cũ để tiêu hao sức lực của Diệp Quân!
Tuy Diệp Quân phá được làn sóng không gian nhưng hắn vẫn đâm hụt nhát kiếm này!
Đâm hụt xong, sắc mặt Diệp Quân càng tái mét.
Hắn đã như đèn cạn dầu rồi!
Tất cả mọi người ở đó đều đang nhìn Diệp Quân.
Họ đều nhận ra chàng trai này sắp không xong rồi.
An Vũ Quân kia nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Ông ta vẫn đang đợi!
Đợi kiếm tu sau lưng Diệp Quân xuất hiện!
Kiếm tu đó mà không xuất hiện, đêm ông ta ngủ không yên. Dù sao, nếu sau này nhà họ An bị một vị Đại Kiếm Đế tới trả thù thì đó sẽ là một tai họa đối với nhà họ An!
Mà bây giờ, chỉ cần kiếm tu kia xuất hiện, đồng nghĩa là đối đầu với thư viện Quan Huyên, đến lúc đó, ông ta có thể mượn danh nghĩa của thư viện để đối phó với vị kiếm tu này!
Đây mới là mục đích chính của ông ta!
Giết người thì phải nhổ cỏ tận gốc, không được để lại hậu họa!
Thế nên, hôm nay ông ta muốn giết cả người chống lưng cho Diệp Quân!
Diệp Quân đứng phía xa nhìn kiếm Hành Đạo trong tay mình, lúc này đây, hắn bỗng thấy kiếm Hành Đạo trở nên mơ hồ!
Hắn cật lực lắc đầu, hắn biết, lần này có lẽ hắn không xong rồi!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Thương Lan, tia kiếm khí Kiếm Chủ Nhân Gian để lại gần ngay trước mắt, nhưng lúc này hắn đã hết cách thật rồi.
Hắn đã dốc hết sức mình rồi!
Diệp Quân bỗng nhếch miệng cười, nụ cười này khiến máu tươi trong miệng hắn trào ra ngoài.
Hắn không hề cảm thấy không cam tâm!
Vì hắn biết, ở thế giới này, rất nhiều lúc, không phải ngươi cứ cố gắng là nhất định sẽ có kết quả!
Phía xa, An Vũ Quân nhìn Diệp Quân, tay phải ông ta dần siết chặt, ông ta chợt xông về phía trước khiến không gian vặn vẹo, cùng lúc đó vô số sức mạnh không gian khủng bố không ngừng cuốn về phía Diệp Quân!
An Vũ Quân nhìn Diệp Quân chòng chọc, thầm đề phòng!
Ông ta vẫn đang kiêng dè nữ kiếm tu váy đỏ như máu trong lời đồn!
Phía xa, Diệp Quân nhìn An Vũ Quân đang xông tới, hắn dần khép mắt lại, siết chặt kiếm Hành Đạo trong tay!
Chờ chết sao?
Không thể nào!
Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, hắn cũng sẽ không chờ chết! Chờ chết và chiến đấu đến chết khác nhau lắm!
Bấy giờ, Diệp Quân bỗng mở trừng mắt ra, đâm một kiếm tới.
Vù!
Đây là nhát kiếm cuối cùng của hắn!
Nhát kiếm này chém ra, toàn thân hắn nứt nẻ, vô số tia máu phun ra!
Ầm!
Nhát kiếm này chém nát sức mạnh không gian khủng bố của An Vũ Quân kia, nhưng cùng lúc đó, cơ thể Diệp Quân cũng bay vút ra phía sau, bay những hơn trăm trượng mới rơi xuống đất.
Ầm!
Mặt đất chấn động kịch liệt, máu tươi không ngừng trào ra.
Diệp Quân nhìn lên bầu trời, ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ. Lúc này, trên trời, bỗng một dung nhan tuyệt trần xuất hiện!
Là Nạp Lan Ca!
Tay phải Diệp Quân chầm chậm giơ lên, muốn nói gì đó nhưng máu đã ọc ra khiến hắn không tài nào nói được.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, mọi người đều nhìn lên trời, nhưng ở đó không có gì cả.
Chương 255: Ta chết cũng được
Bấy giờ tay Diệp Quân từ từ rơi xuống, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Ca... ta xin lỗi, không thể cứu sống được muội... muội sẽ không trách ta chứ?"
Dứt lời, máu không ngừng trào ra từ miệng hắn, mặt đất đỏ lòm, ánh sáng trong mắt hắn đã dần lụi tắt.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người bỗng xông vào.
Thấy người này An Vũ Quân bỗng nheo mắt lại!
Người này chính là Tịch Huyền!
Tịch Huyền bỗng ôm lấy Diệp Quân, đút một viên đan dược vào miệng hắn, sau đó dán vài tấm phù trị liệu lên những vết thương trên người hắn. Tiếp đó, cô ấy ôm Diệp Quân rồi khẽ lắc người.
Vù!
Không gian bỗng nứt ra.
Sắc mặt An Vũ Quân chợt thay đổi, ông ta quay phắt người nhưng lúc này Tịch Huyền đã ôm Diệp Quân xuất hiện trên đỉnh Thương Lan rồi!
"Hỗn xược!"
An Vũ Quân nổi cơn thịnh nộ, tay phải ông ta hất lên, không gian phía sau lưng Tịch Huyền nứt ra, một nắm đấm tỏa ra khí thế kinh người đánh tới!
Đồng tử Tịch Huyền co rút, cô ấy cõng Diệp Quân trên lưng rồi quay phắt người lại, hai tay mạnh mẽ vung lên. Chớp mắt, mấy chục thanh phi đao chém ra.
Rầm rầm!
Những phi đao kia bị nắm đấm này đánh nát trong tích tắc, một nắm đấm mạnh mẽ đánh vào bụng Tịch Huyền!
Bịch!
Tịch Huyền và Diệp Quân bay vút ra gần trăm trượng, lúc rơi xuống đất, Tịch Huyền gắng gượng lật Diệp Quân lên trên, còn mình thì đập xuống đất.
Rầm!
Nơi họ rơi xuống, mặt đất nứt toác ra!
Tịch Huyền phun ra một ngụm máu!
Tịch Huyền không phí bất cứ lời nào, cô ấy cố gắng bò lên, sau đó kéo Diệp Quân đi về phía thư viện Quan Huyên!
Mà lúc này, không gian sau lưng cô ấy lại lần nữa nứt ra, lại một quyền ấn nữa đánh tới!
Đồng tử Tịch Huyền rút lại, cô ấy kéo Diệp Quân ra sau lưng, sau đó hợp ngón tay đặt giữa trán. Một giây sau, một phi đao hư ảo bỗng bay từ trán cô ấy ra! Nhưng lần này, người xuất quyền ấn lại là bản thân An Vũ Quân!
Ầm!
Quyền này đánh nát phi đao của Tịch Huyền, sau đó nó đập lên người Tịch Huyền!
Vù!
Tịch Huyền và Diệp Quân lại bị đánh bay, lúc rơi xuống đất, Tịch Huyền lại lần nữa lật người để Diệp Quân nằm trên!
Ầm!
Lúc Tịch Huyền rơi xuống đất, cả mặt đất nứt toác.
"Phụt!"
Tịch Huyền phun một ngụm máu tươi, giây phút này, cơ thể cô ấy nứt ra đủ chỗ, máu tươi nhuộm đỏ váy.
Nhưng cô ấy vẫn cõng Diệp Quân chậm rãi bò về phía xa, cô ấy nhìn chằm chằm phía trong cửa, ở đó là tượng Kiếm Chủ Nhân Gian!
Trên lưng Tịch Huyền, Diệp Quân lúc này đã hồi phục lại một ít sức lực, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Tịch Huyền, hắn chợt như bị sét đánh, cả người ngơ ngác.
Tất cả mọi người ở đó đều đang nhìn Tịch Huyền và Diệp Quân.
Tịch Huyền cứ vậy cõng Diệp Quân từng chút từng chút bò về phía tượng Kiếm Chủ Nhân Gian, sau lưng hai người họ toàn là máu...
Bấy giờ, một luồng sức mạnh khủng bố bỗng bao trùm lấy cả hai.
Rắc!
Bỗng nhiên, toàn thân Tịch Huyền bắt đầu nứt toác ra!
Diệp Quân hoảng hốt, tay trái hắn vội vã ôm lấy Tịch Huyền, một giây sau, tay trái của hắn đã bị luồng sức mạnh khủng bố đó đánh nát!
Tịch Huyền dừng lại, cô ấy khó nhọc quay đầu nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, cô ấy khẽ nói: "Đời này, gặp được người mà mình thích thật sự rất khó. Tiếc là người mà ta thích đã thích người khác mất rồi... Xin lỗi, ta không giúp huynh được nữa! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ quen biết với huynh trước... Huynh biết không? Ta thật sự rất thích... huynh..."
Dứt lời, cả cơ thể và linh hồn của cô ấy bỗng hóa thành tro bụi chầm chậm bay đi.
Diệp Quân ngẩn ngơ, hắn xòe tay ra, một thanh phi đao rơi trên tay hắn.
An Vũ Quân bên cạnh đang định ra tay thì tượng Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa bỗng hơi rung lên. Một giây sau, tượng nứt ra, một người đàn ông tóc bạc chậm rãi bước ra!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Thấy cảnh này, An Vũ Quân và những kẻ sau lưng ông ta đều tái mặt, đồng loạt quỳ xuống đất.
Diệp Quân gắng gượng đứng lên, hắn siết chặt thanh phi đao kia, sau đó từng bước đi về phía Kiếm Chủ Nhân Gian. Hắn đi rất khó nhọc, mỗi một bước đều để lại vết máu trên mặt đất.
Cánh tay trái của hắn đã không còn, máu tươi cứ liên tục chảy ra.
Bước được mấy bước, cuối cùng hắn đã không gắng gượng nổi nữa, cả người đổ ầm xuống, sau đó hắn dốc toàn lực bò tới trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian, phía sau lưng hắn toàn máu là máu.
Diệp Quân gắng gượng đứng lên, sau đó lại quỳ xuống, cánh tay phải cầm thanh phi đao kia đã nứt ra có thể thấy cả xương, hắn cố hết sức đưa thanh phi đao đó tới trước mặt người đàn ông tóc bạc, khẽ nói: "Tiền bối, có thể giúp ta cứu cô ấy không? Ta chết cũng được..."
...
Chương 256: Không có ông lớn nào hết
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Khoảnh khắc này, tất cả đệ tử thư viện đang có mặt đều đồng loạt quỳ xuống đất, kích động không thôi!
Xuất hiện thật rồi!
Kiếm Chủ Nhân Gian này vậy mà lại thật sự xuất hiện ở Thanh Châu!
Sắc mặt của Lục Hiên đứng đầu hơi tái nhợt!
Sự xuất hiện của Kiếm Chủ Nhân Gian, đối với ông ta mà nói không phải là một chuyện tốt!
Bởi vì một khi Kiếm Chủ Nhân Gian lật lại bản án vì Diệp Quân, vậy thì ông ta và rất nhiều thế gia cũng như tông môn của thư viện đều có thể bị trừng trị!
Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ lật lại bản án vì Diệp Quân sao?
Trong lòng Lục Hiên đột nhiên trở nên bất an.
Sắc mặt của An Vũ Quân cách đó không xa cũng hết sức nghiêm trọng, ông ta cũng không ngờ Kiếm Chủ Nhân Gian lại thật sự xuất hiện!
Giống như Lục Hiên, ông ta cũng đang lo lắng, nếu như Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự lật lại bản án vì Diệp Quân này thì lúc đó tình cảnh của nhà họ An sẽ cực kỳ khó xử.
Thế nhưng nghĩ lại thì Kiếm Chủ Nhân Gian sao có thể trừng trị nhà họ An vì một người không có chút quan hệ gì cơ chứ?
Hoàn toàn không có khả năng!
Phải biết rằng, nhà họ An là thông gia với Kiếm Chủ Nhân Gian đấy!
Nghĩ tới đây, trong lòng An Vũ Quân lập tức thở phào.
Xung quanh, vào khoảnh khắc hay tin Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống.
Kích động!
Phấn khích!
Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện thật rồi!
Được nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian một lần có thể chém gió được cả đời luôn đấy!
Trước cửa lớn, Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Diệp Quân trước mặt, bây giờ Diệp Quân đã bị gãy một cánh tay, toàn thân là vết nứt, trông có vẻ sức cùng lực kiệt.
Kiếm Chủ Nhân Gian trầm mặc một lát, sau đó ông ấy đột nhiên cầm lấy thanh phi đao trong tay cậu thanh niên trước mặt, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông ấy khom lưng từ từ đỡ cậu thanh niên đó lên, nhẹ giọng nói: “Mặt đất lạnh, quỳ làm gì?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Lục Hiên và An Vũ Quân cách đó không xa lập tức trở nên trắng bệch!
Diệp Quân hơi thất thần nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian trước mặt, nhẹ giọng nói: “Có thể cứu cô ấy không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu: “Có thể!”
Nói xong, ông ấy đột nhiên phất ống tay áo, một tia kiếm quang xé ngang màn trời, ngay sau đó, dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, một con đường màu đen xuất hiện ở cuối chân trời, bên trong con đường màu đen đó thấp thoáng có thể thấy được vô số điểm sáng màu xanh đang lắc lư!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Đây là gì?
“Hỗn xược!”
Đúng vào lúc này, một tiếng gầm phẫn nộ đột nhiên vang lên từ nơi xa thẳm của tinh không vô tận: “Kẻ nào dám khởi động đường Luân Hồi, quấy nhiễu sự luân hồi bình thường của sinh linh, không muốn sống nữa sao?”
Giọng nói tới từ nơi sâu thẳm của vũ trụ tinh không vô tận, nhưng lại giống như kinh lôi vang lên trong lòng mọi người, đinh tai nhức óc!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, run lên không ngừng!
Sắc mặt của An Vũ Quân lập tức biến đổi!
Đường Luân Hồi!
Ông ta biết, bên trong thư viện có một hệ thống luân hồi, vận chuyển chúng sinh luân hồi!
Mà ông ta cũng chỉ từng nghe chứ chưa từng được thấy!
Hóa ra thế gian thật sự có!
Một kiếm mở luân hồi!
Không giống với lẽ thường!
Trong lòng An Vũ Quân chấn động không thôi, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Đúng vào lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, cùng với sự xuất hiện của hư ảnh này, cả đất trời trở nên vô cùng hư ảo!
Đồng thời, một áp lực khủng bố cứ thế bao trùm lấy cả đất trời, khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều chẳng thể hô hấp!
Bao gồm cả An Vũ Quân!
Khoảnh khắc này, trong lòng An Vũ Quân khiếp sợ tới cực điểm!
Vốn dĩ ông ta cho rằng bản thân cũng được coi là một nhân vật lớn trong thư viện, bây giờ xem ra suy nghĩ này thật nực cười!
Nhân vật ở đẳng cấp như vậy mới có thể là ông lớn thật sự của thư viện!
Luân Hồi Chi Chủ!
Quản lý luân hồi thế gian!
Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian ngẩng đầu liếc nhìn hư ảnh kia, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Lúc hư ảnh kia nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian thì sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó quỳ gối xuống, run giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến Kiếm Chủ!”
Kiếm Chủ Nhân Gian bình tĩnh nói: “Lui xuống!”
Luân Hồi Chi Chủ vội vàng nói: “Thuộc hạ cáo lui!”
Nói xong, ông ta liếc nhìn Diệp Quân đang quỳ trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian, sau đó lặng lẽ lui xuống, áp lực khủng bố kia cũng biến mất tăm trong chính khoảnh khắc đó.
Lúc này, lòng bàn tay phải của Kiếm Chủ Nhân Gian mở ra, bên trong đường Luân Hồi, một điểm sáng màu xanh đột nhiên bay ra ngoài!
Dấu vết sinh mệnh của Tịch Huyền!
Kiếm Chủ Nhân Gian mở tay trái ra, bình tĩnh nói: “Ngưng!”
Trong nháy mắt, đất trời rung lên kịch liệt, một giây sau, vô số mảnh vỡ linh hồn bé nhỏ nhanh chóng ngưng tụ ngay tại khoảnh khắc này!
Chẳng mấy chốc, trong ánh mắt của tất cả mọi người, linh hồn của Tịch Huyền cứ thế được ngưng tụ lại như cũ!
Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian mở lòng bàn tay ra, dấu vết sinh mệnh đó của Tịch Huyền từ từ bay vào trong linh hồn!
Thế nhưng cùng lúc này, dị biến lại đột nhiên xuất hiện, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên từ nơi sâu thẳm của vũ trụ ngân hà đổ dồn về Thanh Châu!
Sắc mặt của tất cả mọi người biến đổi mạnh mẽ, đồng loạt ngẩng đầu đầy khiếp sợ.
Lại là ai đây?
Lúc này, một tiếng gầm phẫn nộ lại vang lên giữa đất trời: “To gan, lại dám cưỡng ép nghịch chuyển sinh tử, phá vỡ trật tự đất trời, ngươi coi Diêm Điện của ta là không khí hay sao?”
Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nhíu mày, ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, nơi đó có một hư ảnh đang lặng lẽ ngưng tụ!
Sau khi hư ảnh ngưng tụ xong, ông ta nhìn xuống bên dưới, lúc nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ta giống như bị sét đánh ngang tai, cứ thế đứng đờ ra tại chỗ!
Mẹ nó!
Bản thân vừa nói cái gì vậy chứ?
A?
Hình như mình không còn nhớ gì hết nữa cả!
Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn hư ảnh kia: “Ngươi muốn đánh ta sao?”
“Phịch!”
Hai chân hư ảnh mềm nhũn, quỳ xuống, ông ta run giọng nói: “Viện trưởng, ta không biết là ông! Ta...ta xin dập đầu xin lỗi ông!”
Nói xong, ông ta cứ thể dập đầu lia lịa.
Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu: “Lui xuống!”
Hư ảnh vội vàng nói: “Vâng! Giờ ta sẽ cút luôn!”
Nói xong, ông ta liếc trộm Diệp Quân một cái, sau đó âm thầm lui xuống.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian không có ông lớn nào hết!
Gọi ra đây!
Nghe An Vũ Quân nói vậy, mọi người đều nhìn Diệp Quân.
Sau lưng Diệp Quân có một nữ kiếm tu mặc váy đỏ máu, đây không còn là bí mật gì nữa rồi.
Mà lần này, nữ kiếm tu kia có xuất hiện nữa hay không?
Nếu bà ấy xuất hiện, bà ấy có thể đối đầu được với An Vũ Quân này của nhà họ An hay không?
À không đúng!
Bây giờ không phải đối đầu chỉ với nhà họ An nữa rồi, mà là đối đầu với cả thư viện Quan Huyên!
Ở vũ trụ Quan Huyên, ai dám đối nghịch với thư viện Quan Huyên?
Một vị Đại Kiếm Đế sao?
Có một trăm Đại Kiếm Đế cũng không được!
Đám đông nhìn Diệp Quân ở phía xa, họ đều lắc đầu thở dài.
Hôm nay, không ai cứu nổi vị kiếm tu trẻ tuổi này nữa rồi.
Ở phía xa, Diệp Quân lại lau vết máu ở khóe miệng, rồi bỗng nhiên biến mất tại chỗ!
Vù!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Trực tiếp ra tay, không phí bất cứ lời nào!
An Vũ Quân thấy thế thì nheo mắt lại, ông ta phất tay áo, không gian xung quanh cuộn trào về phía Diệp Quân như sóng cả!
Vèo!
Nhát kiếm của Diệp Quân trực tiếp phá vỡ không gian, nhưng bản thân hắn lại không thể nào chịu đựng nổi sức mạnh khủng bố khắp bốn phía nữa, cả cơ thể bay ngược ra sau, ấy vậy mà kiếm Hành Đạo vẫn tiếp tục bay về phía trước!
Thuật ngự kiếm!
Thấy kiếm Hành Đạo đâm tới, ánh mắt An Vũ Quân dần lạnh xuống, ông ta bỗng xòe tay ra, sau đó khẽ áp về phía trước khiến vô số không gian tầng tầng lớp lớp ép vào nhau, hình thành một vách ngăn không gian đáng sợ!
Nhưng...
Roẹt!
Kiếm Hành Đạo dễ dàng đâm toạc vách ngăn không gian, dễ như cắt đậu phụ vậy, không hề bị ngăn cản chút nào!
An Vũ Quân thấy thế thì trong mắt lướt qua một tia kinh hãi, lúc này, ông ta không dám đối đầu trực diện, khẽ nhoáng người, lùi về sau trăm trượng.
Vù!
Kiếm Hành Đạo đâm hụt!
Ngay giây phút đó, Diệp Quân bỗng xuất hiện phía sau nó, cầm lấy chuôi kiếm rồi giẫm mạnh chân phải xuống!
Ầm!
Không gian chỗ Diệp Quân giẫm chân vỡ nát, còn hắn thì lại một lần nữa hóa thành một đạo kiếm quang đâm tới!
Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt An Vũ Quân đang đứng cách đó trăm trượng!
Mắt An Vũ Quân lóe lên sát ý lạnh lẽo, ông ta xòe tay phải ra, sau đó thuận thế hất tay về phía trước!
Rầm!
Cú hất này khiến không gian trăm trượng trước mặt ông ta bị hất lên, sau đó cuồn cuộn đổ về phía Diệp Quân như thác đổ.
Diệp Quân thấy vậy thì đồng tử co rút, hắn biết, kiếm Hành Đạo có thể chống lại được luồng sức mạnh khủng bố này, nhưng hắn thì không thể!
Thế nên, hắn không hề do dự, thả kiếm Hành Đạo ra, dùng tâm ngự kiếm, kiếm Hành Đạo hóa thành một tia kiếm quang chém vào dòng thác không gian kia, đâm thẳng về phía An Vũ Quân!
Lần này, An Vũ Quân vẫn không định đối đầu trực diện, tiếp tục lùi về sau, nhoáng cái ông ta đã xuất hiện cách đó một trăm trượng!
Kiếm Hành Đạo lại lần nữa chém hụt!
Diệp Quân vừa định tiến lên thì không gian phía bên phải hắn bỗng nứt ra, một cú đấm cực lớn đánh về phía hắn.
Diệp Quân biến sắc, một thanh khí kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn quay người chém kiếm ra!
Rầm!
Nắm đấm kia bị nhát kiếm của hắn chém nát, nhưng sóng xung kích của sức mạnh khủng khiếp kia đã đánh hắn phải liên tục lùi sau!
Trong lúc hắn lùi sau, hai bên trái phải bỗng xuất hiện hai tàn ảnh!
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên sự dữ dằn, hắn cầm khí kiếm chém ra.
Vù!
Một mảng kiếm quang bùng nổ trong không gian trước mặt hắn.
Ầm!
Không gian vỡ nát, Diệp Quân lại tiếp tục lùi sau. Trong lúc đó, lại có thêm mấy đạo tàn ảnh nữa xông về phía hắn!
Đạo Binh đang đánh hội đồng!
Lúc này, kiếm Hành Đạo bỗng bay trở về tay Diệp Quân. Ngay khoảnh khắc nó về tay Diệp Quân, mấy Đạo Binh kia bỗng dừng lại, không tiếp tục truy kích nữa!
Diệp Quân nhìn quanh, mấy chục Đạo Binh đang vây kín lấy hắn.
Vẫn còn mấy chục Đạo Binh nữa chia ra đứng bốn hướng, rõ ràng họ sợ Diệp Quân chạy trốn!
Sau khi Diệp Quân dừng lại, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng hắn, y phục của hắn cũng hóa thành màu đỏ!
Rất rõ ràng, cơ thể hắn đã bị thương nặng!
Thấy vậy, mọi người xung quanh chìm vào im lặng.
Hàng trăm Đạo Binh!
Lại cộng thêm một An Vũ Quân với thực lực khủng bố!
Đừng nói là Diệp Quân bây giờ, cho dù là một vị Đại Kiếm Đế có cảnh giới không thấp đứng ở đây, e rằng cũng khó mà địch nổi!
An Vũ Quân đứng phía xa nhìn Diệp Quân: "An Mục và An Đạo Tân thua ngươi, thật sự không oan chút nào!"
Chương 253: Sau lưng ta không có ai cả!
Phải công nhận rằng bây giờ trong lòng An Vũ Quân cũng rất chấn động!
Quá khủng bố!
Bây giờ Diệp Quân mới chỉ tới cảnh giới Diệt Không, so sánh thì cảnh giới của hắn thua rất xa ông ta!
Cảnh giới kém xa như vậy nhưng Diệp Quân lại có thể đấu với ông ta một trận.
Tuy nói là dựa vào thanh kiếm trong tay, nhưng thực lực của bản thân Diệp Quân cũng vô cùng đáng sợ. Phải biết rằng, dù kiếm có mạnh cỡ nào, nếu bản thân Diệp Quân kém cỏi cũng không thể phát huy được tác dụng của kiếm.
Tốc độ của Diệp Quân cũng khiến ông ta kiêng dè!
Trong những người cùng cấp, Diệp Quân tuyệt đối là người chèn ép phần còn lại!
Nếu cảnh giới của Diệp Quân được nâng cao, đến lúc đó...
Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt An Vũ Quân như kết thành thực thể!
Sợ hãi!
Giây phút này, chỉ cần nghĩ tới tương lai của Diệp Quân, ông ta sẽ cảm thấy sợ hãi!
Một khi để cậu ta trưởng thành, cậu ta sẽ là một tồn tại đáng sợ! Nếu bây giờ không giết được cậu ta, tương lai nhà họ An chắc chắn sẽ bị diệt tộc!
Nghĩ đến đây, An Vũ Quân bỗng bước tới trước một bước, ánh mắt dữ dằn, tay phải dựng thẳng lên rồi áp về phía trước.
Ầm!
Không gian trong vòng mấy trăm trượng trên đỉnh đầu Diệp Quân bỗng sụp đổ, sau đó, sức mạnh không gian khủng khiếp như thác từ trên trời đổ xuống, chèn ép Diệp Quân!
Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã ép tới đỉnh đầu Diệp Quân.
Bấy giờ, Diệp Quân cảm nhận được lực áp bức khổng lồ khiến hắn không tài nào thở được!
Đồng tử Diệp Quân co rút lại, hắn tức giận gào lên, cầm kiếm lao vun vút lên trời!
Đối đầu trực diện!
Giờ phút này, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách đối đầu trực diện!
Ong!
Tiếng kiếm vang lên, Diệp Quân chém vào dòng thác không gian kia khiến nó rách toạc ra, nhưng cũng trong giây phút đó, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, không chỉ vậy, máu tươi còn không ngừng chảy ra từ miệng hắn!
Diệp Quân không còn sức để lo cho vết thương trên người, hắn giẫm chân phải xuống, hóa thành một đạo kiếm quang lao về phía An Vũ Quân kia!
Thấy nhát kiếm chém tới, An Vũ Quân vẫn chọn không đối đầu trực diện với nó mà nhoáng người lùi ra sau trăm trượng!
Làm tiêu hao!
Ông ta nhìn ra được khuyết điểm của Diệp Quân.
Cảnh giới kiếm đạo quá mạnh còn cảnh giới của bản thân lại quá yếu!
Đương nhiên, quan trọng nhất là kiếm của Diệp Quân, nhìn tình hình hiện nay thì Diệp Quân vẫn chưa thể phát huy được uy lực thật sự của nó!
Thế nên ông ta quả quyết chọn cách làm tiêu hao sức lực của Diệp Quân!
Ông ta có thể kéo dài cho đến khi Diệp Quân chết!
Diệp Quân lại đâm hụt, kiểu cường giả như An Vũ Quân, nếu ông ta không chịu đối đầu trực diện với hắn thì hắn cũng không thể làm gì được ông ta!
Lúc Diệp Quân đâm hụt, mấy chục luồng sức mạnh khủng bố cùng lúc đánh về phía hắn!
Diệp Quân híp hai mắt lại, vung tay chém một nhát kiếm thật mạnh!
Ầm!
Không gian trước mặt Diệp Quân vụn vỡ, một đạo kiếm quang bùng nổ, mấy chục luồng sức mạnh kia bị nhát kiếm của hắn chém tan tành.
Nhưng ngay lúc này, hàng trăm luồng sức mạnh đáng sợ chợt đổ về phía Diệp Quân như mưa bão!
Đánh hội đồng!
Sắc mặt những người chứng kiến việc này đều trở nên nghiêm trọng!
Những Đạo Binh này không phải chỉ là cường giả bình thường!
Diệp Quân ở phía xa, cầm kiếm vung lên mạnh mẽ, từng đạo kiếm quang không ngừng bay ra.
Vù vù vù!
Tiếng kiếm quang xé toạc không khí vang lên liên hồi, Diệp Quân thì lại liên tiếp lùi ra sau, trong lúc hắn lùi ra sau, áo quần của hắn đã đỏ thẫm, trông vô cùng thảm hại.
Cứ như vậy, mãi đến một khắc sau, những Đạo Binh kia mới dừng tay lại, Diệp Quân lúc này đã lùi ra cách đó trăm trượng!
Sau khi dừng lại, tay phải Diệp Quân cầm kiếm, máu không ngừng rỉ ra từ khóe miệng.
Vừa nãy hắn đã dùng hai viên đan dược nhưng tốc độ hồi phục vết thương không nhanh bằng tốc độ hắn bị thương!
An Vũ Thần đứng một bên không ra tay.
Ông ta đang đợi!
Theo ông ta thì Diệp Quân đã rơi vào đường cùng rồi, người chống lưng cho Diệp Quân chắc chắn sẽ xuất hiện!
Bây giờ ông ta đang đề phòng người chống lưng cho Diệp Quân!
Nhưng đánh đến bây giờ mà người đó vẫn chưa xuất hiện!
Điều này khiến An Vũ Quân nghi ngờ, có khi nào người đó đã từ bỏ Diệp Quân rồi hay không?
Ông ta trầm tư.
Không có khả năng đó cho lắm, đối phương đã dám bảo Diệp Quân tới Thanh Châu tìm Kiếm Chủ Nhân Gian, rõ ràng đối phương muốn lấy Kiếm Chủ Nhân Gian ra để trấn áp thư viện Quan Huyên!
Thế nên không thể nào từ bỏ Diệp Quân được!
Đặc biệt là Diệp Quân còn yêu nghiệt đến cỡ này, chắc chắn đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ Diệp Quân đâu.
Nghĩ vậy, An Vũ Quân nhìn Diệp Quân ở phía xa: "Diệp Quân, người sau lưng ngươi vẫn chưa chịu xuất hiện sao?"
Ở nơi đó, Diệp Quân lau vết máu, cả người trông rất yếu ớt. Lúc nghe An Vũ Quân hỏi, Diệp Quân nhếch miệng cười, trông hơi thảm: "Sau lưng ta không có ai cả!"
An Vũ Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Không có ai? Ngày đó nữ kiếm tu chống lưng cho ngươi uy phong lắm mà, giết hơn nghìn cường giả nhà họ An ta, thế nào, bây giờ bà ta không dám xuất hiện nữa sao?"
Nói rồi, ông ta bỗng lắc đầu cười: "Cũng dễ hiểu, hôm đó ở thư viện Trung Thổ Thần Châu không có cường giả thực thụ, đương nhiên bà ta có thể ra oai, nhưng bây giờ, nếu bà ta xuất hiện thì sẽ phải đối đầu với cả thư viện, đổi lại là ta, chắc chắn ta cũng sẽ không dám đứng ra!"
Diệp Quân nhìn An Vũ Quân: "Ông đợi chút nữa thì bà ấy sẽ xuất hiện thôi!"
An Vũ Quân nheo mắt: "Ngươi muốn kéo dài thời gian!"
Ông ta nhìn ra được ngay là Diệp Quân đang kéo dài thời gian.
An Vũ Quân lắc đầu: "Diệp Quân, kiếm của ngươi cực mạnh, mạnh đến mức vượt xa dự liệu của ta, nhưng ngươi của bây giờ, cảnh giới quá thấp, ngươi muốn dùng sức một mình người để đối đầu với tất cả bọn ta, đây là điều viển vông".
Nói rồi ông ta cất bước đi về phía Diệp Quân: "Nếu bà ta không chịu xuất hiện thì ta chỉ có thể giết ngươi trước. Đương nhiên, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi dễ dàng vậy đâu, ta sẽ cho ngươi chết một cách đau khổ, như vậy mới xứng đáng với cả nghìn người đã chết của nhà họ An ta!"
Nói xong ông ta bỗng biến mất tại chỗ!
Ầm!
Một luồng sức mạnh khủng bố chợt quét qua!
...
Chương 254: Đang đợi!
Thấy An Vũ Quân xông tới, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ quyết tâm, hắn giậm chân phải, cả người hóa thành một đạo kiếm quang xông ra!
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Giây phút này, ông không chết thì ta chết!
Hắn không còn lựa chọn nào khác!
Chỉ có thể liều chết!
Tuy bây giờ Diệp Quân đang bị thương nặng nhưng kiếm thế của hắn lại đạt đến đỉnh cao.
An Vũ Quân híp mắt nhìn nhát kiếm này của Diệp Quân, ông ta mạnh mẽ phất hai tay, không gian hai bên trong vòng mấy trăm trượng bị ông ta xốc lên rồi ầm ầm phóng về phía Diệp Quân!
Còn ông ta thì lại rút lui!
Ông ta không dám đối đầu với nhát kiếm này của Diệp Quân!
Vẫn dùng cách cũ để tiêu hao sức lực của Diệp Quân!
Tuy Diệp Quân phá được làn sóng không gian nhưng hắn vẫn đâm hụt nhát kiếm này!
Đâm hụt xong, sắc mặt Diệp Quân càng tái mét.
Hắn đã như đèn cạn dầu rồi!
Tất cả mọi người ở đó đều đang nhìn Diệp Quân.
Họ đều nhận ra chàng trai này sắp không xong rồi.
An Vũ Quân kia nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Ông ta vẫn đang đợi!
Đợi kiếm tu sau lưng Diệp Quân xuất hiện!
Kiếm tu đó mà không xuất hiện, đêm ông ta ngủ không yên. Dù sao, nếu sau này nhà họ An bị một vị Đại Kiếm Đế tới trả thù thì đó sẽ là một tai họa đối với nhà họ An!
Mà bây giờ, chỉ cần kiếm tu kia xuất hiện, đồng nghĩa là đối đầu với thư viện Quan Huyên, đến lúc đó, ông ta có thể mượn danh nghĩa của thư viện để đối phó với vị kiếm tu này!
Đây mới là mục đích chính của ông ta!
Giết người thì phải nhổ cỏ tận gốc, không được để lại hậu họa!
Thế nên, hôm nay ông ta muốn giết cả người chống lưng cho Diệp Quân!
Diệp Quân đứng phía xa nhìn kiếm Hành Đạo trong tay mình, lúc này đây, hắn bỗng thấy kiếm Hành Đạo trở nên mơ hồ!
Hắn cật lực lắc đầu, hắn biết, lần này có lẽ hắn không xong rồi!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Thương Lan, tia kiếm khí Kiếm Chủ Nhân Gian để lại gần ngay trước mắt, nhưng lúc này hắn đã hết cách thật rồi.
Hắn đã dốc hết sức mình rồi!
Diệp Quân bỗng nhếch miệng cười, nụ cười này khiến máu tươi trong miệng hắn trào ra ngoài.
Hắn không hề cảm thấy không cam tâm!
Vì hắn biết, ở thế giới này, rất nhiều lúc, không phải ngươi cứ cố gắng là nhất định sẽ có kết quả!
Phía xa, An Vũ Quân nhìn Diệp Quân, tay phải ông ta dần siết chặt, ông ta chợt xông về phía trước khiến không gian vặn vẹo, cùng lúc đó vô số sức mạnh không gian khủng bố không ngừng cuốn về phía Diệp Quân!
An Vũ Quân nhìn Diệp Quân chòng chọc, thầm đề phòng!
Ông ta vẫn đang kiêng dè nữ kiếm tu váy đỏ như máu trong lời đồn!
Phía xa, Diệp Quân nhìn An Vũ Quân đang xông tới, hắn dần khép mắt lại, siết chặt kiếm Hành Đạo trong tay!
Chờ chết sao?
Không thể nào!
Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, hắn cũng sẽ không chờ chết! Chờ chết và chiến đấu đến chết khác nhau lắm!
Bấy giờ, Diệp Quân bỗng mở trừng mắt ra, đâm một kiếm tới.
Vù!
Đây là nhát kiếm cuối cùng của hắn!
Nhát kiếm này chém ra, toàn thân hắn nứt nẻ, vô số tia máu phun ra!
Ầm!
Nhát kiếm này chém nát sức mạnh không gian khủng bố của An Vũ Quân kia, nhưng cùng lúc đó, cơ thể Diệp Quân cũng bay vút ra phía sau, bay những hơn trăm trượng mới rơi xuống đất.
Ầm!
Mặt đất chấn động kịch liệt, máu tươi không ngừng trào ra.
Diệp Quân nhìn lên bầu trời, ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ. Lúc này, trên trời, bỗng một dung nhan tuyệt trần xuất hiện!
Là Nạp Lan Ca!
Tay phải Diệp Quân chầm chậm giơ lên, muốn nói gì đó nhưng máu đã ọc ra khiến hắn không tài nào nói được.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, mọi người đều nhìn lên trời, nhưng ở đó không có gì cả.
Chương 255: Ta chết cũng được
Bấy giờ tay Diệp Quân từ từ rơi xuống, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Ca... ta xin lỗi, không thể cứu sống được muội... muội sẽ không trách ta chứ?"
Dứt lời, máu không ngừng trào ra từ miệng hắn, mặt đất đỏ lòm, ánh sáng trong mắt hắn đã dần lụi tắt.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người bỗng xông vào.
Thấy người này An Vũ Quân bỗng nheo mắt lại!
Người này chính là Tịch Huyền!
Tịch Huyền bỗng ôm lấy Diệp Quân, đút một viên đan dược vào miệng hắn, sau đó dán vài tấm phù trị liệu lên những vết thương trên người hắn. Tiếp đó, cô ấy ôm Diệp Quân rồi khẽ lắc người.
Vù!
Không gian bỗng nứt ra.
Sắc mặt An Vũ Quân chợt thay đổi, ông ta quay phắt người nhưng lúc này Tịch Huyền đã ôm Diệp Quân xuất hiện trên đỉnh Thương Lan rồi!
"Hỗn xược!"
An Vũ Quân nổi cơn thịnh nộ, tay phải ông ta hất lên, không gian phía sau lưng Tịch Huyền nứt ra, một nắm đấm tỏa ra khí thế kinh người đánh tới!
Đồng tử Tịch Huyền co rút, cô ấy cõng Diệp Quân trên lưng rồi quay phắt người lại, hai tay mạnh mẽ vung lên. Chớp mắt, mấy chục thanh phi đao chém ra.
Rầm rầm!
Những phi đao kia bị nắm đấm này đánh nát trong tích tắc, một nắm đấm mạnh mẽ đánh vào bụng Tịch Huyền!
Bịch!
Tịch Huyền và Diệp Quân bay vút ra gần trăm trượng, lúc rơi xuống đất, Tịch Huyền gắng gượng lật Diệp Quân lên trên, còn mình thì đập xuống đất.
Rầm!
Nơi họ rơi xuống, mặt đất nứt toác ra!
Tịch Huyền phun ra một ngụm máu!
Tịch Huyền không phí bất cứ lời nào, cô ấy cố gắng bò lên, sau đó kéo Diệp Quân đi về phía thư viện Quan Huyên!
Mà lúc này, không gian sau lưng cô ấy lại lần nữa nứt ra, lại một quyền ấn nữa đánh tới!
Đồng tử Tịch Huyền rút lại, cô ấy kéo Diệp Quân ra sau lưng, sau đó hợp ngón tay đặt giữa trán. Một giây sau, một phi đao hư ảo bỗng bay từ trán cô ấy ra! Nhưng lần này, người xuất quyền ấn lại là bản thân An Vũ Quân!
Ầm!
Quyền này đánh nát phi đao của Tịch Huyền, sau đó nó đập lên người Tịch Huyền!
Vù!
Tịch Huyền và Diệp Quân lại bị đánh bay, lúc rơi xuống đất, Tịch Huyền lại lần nữa lật người để Diệp Quân nằm trên!
Ầm!
Lúc Tịch Huyền rơi xuống đất, cả mặt đất nứt toác.
"Phụt!"
Tịch Huyền phun một ngụm máu tươi, giây phút này, cơ thể cô ấy nứt ra đủ chỗ, máu tươi nhuộm đỏ váy.
Nhưng cô ấy vẫn cõng Diệp Quân chậm rãi bò về phía xa, cô ấy nhìn chằm chằm phía trong cửa, ở đó là tượng Kiếm Chủ Nhân Gian!
Trên lưng Tịch Huyền, Diệp Quân lúc này đã hồi phục lại một ít sức lực, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Tịch Huyền, hắn chợt như bị sét đánh, cả người ngơ ngác.
Tất cả mọi người ở đó đều đang nhìn Tịch Huyền và Diệp Quân.
Tịch Huyền cứ vậy cõng Diệp Quân từng chút từng chút bò về phía tượng Kiếm Chủ Nhân Gian, sau lưng hai người họ toàn là máu...
Bấy giờ, một luồng sức mạnh khủng bố bỗng bao trùm lấy cả hai.
Rắc!
Bỗng nhiên, toàn thân Tịch Huyền bắt đầu nứt toác ra!
Diệp Quân hoảng hốt, tay trái hắn vội vã ôm lấy Tịch Huyền, một giây sau, tay trái của hắn đã bị luồng sức mạnh khủng bố đó đánh nát!
Tịch Huyền dừng lại, cô ấy khó nhọc quay đầu nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, cô ấy khẽ nói: "Đời này, gặp được người mà mình thích thật sự rất khó. Tiếc là người mà ta thích đã thích người khác mất rồi... Xin lỗi, ta không giúp huynh được nữa! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ quen biết với huynh trước... Huynh biết không? Ta thật sự rất thích... huynh..."
Dứt lời, cả cơ thể và linh hồn của cô ấy bỗng hóa thành tro bụi chầm chậm bay đi.
Diệp Quân ngẩn ngơ, hắn xòe tay ra, một thanh phi đao rơi trên tay hắn.
An Vũ Quân bên cạnh đang định ra tay thì tượng Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa bỗng hơi rung lên. Một giây sau, tượng nứt ra, một người đàn ông tóc bạc chậm rãi bước ra!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Thấy cảnh này, An Vũ Quân và những kẻ sau lưng ông ta đều tái mặt, đồng loạt quỳ xuống đất.
Diệp Quân gắng gượng đứng lên, hắn siết chặt thanh phi đao kia, sau đó từng bước đi về phía Kiếm Chủ Nhân Gian. Hắn đi rất khó nhọc, mỗi một bước đều để lại vết máu trên mặt đất.
Cánh tay trái của hắn đã không còn, máu tươi cứ liên tục chảy ra.
Bước được mấy bước, cuối cùng hắn đã không gắng gượng nổi nữa, cả người đổ ầm xuống, sau đó hắn dốc toàn lực bò tới trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian, phía sau lưng hắn toàn máu là máu.
Diệp Quân gắng gượng đứng lên, sau đó lại quỳ xuống, cánh tay phải cầm thanh phi đao kia đã nứt ra có thể thấy cả xương, hắn cố hết sức đưa thanh phi đao đó tới trước mặt người đàn ông tóc bạc, khẽ nói: "Tiền bối, có thể giúp ta cứu cô ấy không? Ta chết cũng được..."
...
Chương 256: Không có ông lớn nào hết
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Khoảnh khắc này, tất cả đệ tử thư viện đang có mặt đều đồng loạt quỳ xuống đất, kích động không thôi!
Xuất hiện thật rồi!
Kiếm Chủ Nhân Gian này vậy mà lại thật sự xuất hiện ở Thanh Châu!
Sắc mặt của Lục Hiên đứng đầu hơi tái nhợt!
Sự xuất hiện của Kiếm Chủ Nhân Gian, đối với ông ta mà nói không phải là một chuyện tốt!
Bởi vì một khi Kiếm Chủ Nhân Gian lật lại bản án vì Diệp Quân, vậy thì ông ta và rất nhiều thế gia cũng như tông môn của thư viện đều có thể bị trừng trị!
Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ lật lại bản án vì Diệp Quân sao?
Trong lòng Lục Hiên đột nhiên trở nên bất an.
Sắc mặt của An Vũ Quân cách đó không xa cũng hết sức nghiêm trọng, ông ta cũng không ngờ Kiếm Chủ Nhân Gian lại thật sự xuất hiện!
Giống như Lục Hiên, ông ta cũng đang lo lắng, nếu như Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự lật lại bản án vì Diệp Quân này thì lúc đó tình cảnh của nhà họ An sẽ cực kỳ khó xử.
Thế nhưng nghĩ lại thì Kiếm Chủ Nhân Gian sao có thể trừng trị nhà họ An vì một người không có chút quan hệ gì cơ chứ?
Hoàn toàn không có khả năng!
Phải biết rằng, nhà họ An là thông gia với Kiếm Chủ Nhân Gian đấy!
Nghĩ tới đây, trong lòng An Vũ Quân lập tức thở phào.
Xung quanh, vào khoảnh khắc hay tin Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống.
Kích động!
Phấn khích!
Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện thật rồi!
Được nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian một lần có thể chém gió được cả đời luôn đấy!
Trước cửa lớn, Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Diệp Quân trước mặt, bây giờ Diệp Quân đã bị gãy một cánh tay, toàn thân là vết nứt, trông có vẻ sức cùng lực kiệt.
Kiếm Chủ Nhân Gian trầm mặc một lát, sau đó ông ấy đột nhiên cầm lấy thanh phi đao trong tay cậu thanh niên trước mặt, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông ấy khom lưng từ từ đỡ cậu thanh niên đó lên, nhẹ giọng nói: “Mặt đất lạnh, quỳ làm gì?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Lục Hiên và An Vũ Quân cách đó không xa lập tức trở nên trắng bệch!
Diệp Quân hơi thất thần nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian trước mặt, nhẹ giọng nói: “Có thể cứu cô ấy không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu: “Có thể!”
Nói xong, ông ấy đột nhiên phất ống tay áo, một tia kiếm quang xé ngang màn trời, ngay sau đó, dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, một con đường màu đen xuất hiện ở cuối chân trời, bên trong con đường màu đen đó thấp thoáng có thể thấy được vô số điểm sáng màu xanh đang lắc lư!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Đây là gì?
“Hỗn xược!”
Đúng vào lúc này, một tiếng gầm phẫn nộ đột nhiên vang lên từ nơi xa thẳm của tinh không vô tận: “Kẻ nào dám khởi động đường Luân Hồi, quấy nhiễu sự luân hồi bình thường của sinh linh, không muốn sống nữa sao?”
Giọng nói tới từ nơi sâu thẳm của vũ trụ tinh không vô tận, nhưng lại giống như kinh lôi vang lên trong lòng mọi người, đinh tai nhức óc!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, run lên không ngừng!
Sắc mặt của An Vũ Quân lập tức biến đổi!
Đường Luân Hồi!
Ông ta biết, bên trong thư viện có một hệ thống luân hồi, vận chuyển chúng sinh luân hồi!
Mà ông ta cũng chỉ từng nghe chứ chưa từng được thấy!
Hóa ra thế gian thật sự có!
Một kiếm mở luân hồi!
Không giống với lẽ thường!
Trong lòng An Vũ Quân chấn động không thôi, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Đúng vào lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, cùng với sự xuất hiện của hư ảnh này, cả đất trời trở nên vô cùng hư ảo!
Đồng thời, một áp lực khủng bố cứ thế bao trùm lấy cả đất trời, khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều chẳng thể hô hấp!
Bao gồm cả An Vũ Quân!
Khoảnh khắc này, trong lòng An Vũ Quân khiếp sợ tới cực điểm!
Vốn dĩ ông ta cho rằng bản thân cũng được coi là một nhân vật lớn trong thư viện, bây giờ xem ra suy nghĩ này thật nực cười!
Nhân vật ở đẳng cấp như vậy mới có thể là ông lớn thật sự của thư viện!
Luân Hồi Chi Chủ!
Quản lý luân hồi thế gian!
Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian ngẩng đầu liếc nhìn hư ảnh kia, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Lúc hư ảnh kia nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian thì sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó quỳ gối xuống, run giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến Kiếm Chủ!”
Kiếm Chủ Nhân Gian bình tĩnh nói: “Lui xuống!”
Luân Hồi Chi Chủ vội vàng nói: “Thuộc hạ cáo lui!”
Nói xong, ông ta liếc nhìn Diệp Quân đang quỳ trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian, sau đó lặng lẽ lui xuống, áp lực khủng bố kia cũng biến mất tăm trong chính khoảnh khắc đó.
Lúc này, lòng bàn tay phải của Kiếm Chủ Nhân Gian mở ra, bên trong đường Luân Hồi, một điểm sáng màu xanh đột nhiên bay ra ngoài!
Dấu vết sinh mệnh của Tịch Huyền!
Kiếm Chủ Nhân Gian mở tay trái ra, bình tĩnh nói: “Ngưng!”
Trong nháy mắt, đất trời rung lên kịch liệt, một giây sau, vô số mảnh vỡ linh hồn bé nhỏ nhanh chóng ngưng tụ ngay tại khoảnh khắc này!
Chẳng mấy chốc, trong ánh mắt của tất cả mọi người, linh hồn của Tịch Huyền cứ thế được ngưng tụ lại như cũ!
Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian mở lòng bàn tay ra, dấu vết sinh mệnh đó của Tịch Huyền từ từ bay vào trong linh hồn!
Thế nhưng cùng lúc này, dị biến lại đột nhiên xuất hiện, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên từ nơi sâu thẳm của vũ trụ ngân hà đổ dồn về Thanh Châu!
Sắc mặt của tất cả mọi người biến đổi mạnh mẽ, đồng loạt ngẩng đầu đầy khiếp sợ.
Lại là ai đây?
Lúc này, một tiếng gầm phẫn nộ lại vang lên giữa đất trời: “To gan, lại dám cưỡng ép nghịch chuyển sinh tử, phá vỡ trật tự đất trời, ngươi coi Diêm Điện của ta là không khí hay sao?”
Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nhíu mày, ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, nơi đó có một hư ảnh đang lặng lẽ ngưng tụ!
Sau khi hư ảnh ngưng tụ xong, ông ta nhìn xuống bên dưới, lúc nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ta giống như bị sét đánh ngang tai, cứ thế đứng đờ ra tại chỗ!
Mẹ nó!
Bản thân vừa nói cái gì vậy chứ?
A?
Hình như mình không còn nhớ gì hết nữa cả!
Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn hư ảnh kia: “Ngươi muốn đánh ta sao?”
“Phịch!”
Hai chân hư ảnh mềm nhũn, quỳ xuống, ông ta run giọng nói: “Viện trưởng, ta không biết là ông! Ta...ta xin dập đầu xin lỗi ông!”
Nói xong, ông ta cứ thể dập đầu lia lịa.
Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu: “Lui xuống!”
Hư ảnh vội vàng nói: “Vâng! Giờ ta sẽ cút luôn!”
Nói xong, ông ta liếc trộm Diệp Quân một cái, sau đó âm thầm lui xuống.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian không có ông lớn nào hết!
Bình luận facebook