Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257-260
Chương 257: Đáng tiếc
Lúc này, linh hồn của Tịch Huyền đã ngưng tụ lại, cô ấy từ từ mở to hai mắt, lúc nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy đột nhiên ngẩn ra, nói với vẻ hoang mang: “Ta...ta vẫn còn sống ư?”
Nhìn thấy Tịch Huyền thật sự sống lại, cả người Diệp Quân cứ thế mềm nhũn ra, ngã về phía sau!
Lúc này, trong ánh mắt của tất cả mọi người, Kiếm Chủ Nhân Gian lại cúi người ôm lấy Diệp Quân.
Mọi người sững sờ!
Sắc mặt của Lục Hiên và An Vũ Quân lại trở nên vô cùng khó coi!
Rất rõ ràng, Kiếm Chủ Nhân Gian này rất coi trọng cậu kiếm tu trẻ tuổi có thiên phú dị bẩm kia!
Cũng bình thường thôi, dù gì với một thiên tài Kiếm Tu trẻ tuổi giống như Diệp Quân thì Kiếm Chủ Nhân Gian coi trọng tài năng cũng là chuyện hết sức thường tình.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Diệp Quân trước mặt, ông ấy mở lòng bàn tay ra, trong chốc lát, giữa đất trời có vô vàn năng lượng màu xanh thần bí đổ dồn về vị trí của ông ấy, rất nhanh, những năng lượng thần bí này đều tràn hết vào bên trong cơ thể của Diệp Quân!
Chẳng mấy chốc, vết thương của Diệp Quân bắt đầu hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!
Rất lâu sau đó, Diệp Quân từ từ mở hai mắt ra, hắn thì thào: “Ta vẫn còn sống sao?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu, khẽ cười: “Phải!”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tịch Huyền phía bên cạnh, lúc này Tịch Huyền cũng đang nhìn hắn!
Nhìn thấy Tịch Huyền, Diệp Quân nhếch miệng cười.
Tịch Huyền hơi cúi đầu, không nói gì hết.
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nhìn về phía Lục Hiên và An Vũ Quân ở phía xa, sắc mặt hai người lập tức biến đổi, quỳ trên mặt đất.
Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta hơi thất vọng đấy!”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Đi theo ta!”
Dường như ông ấy nghĩ tới điều gì đó, lại nhìn về phía Tịch Huyền: “Cô nương, cô cũng đi theo đi!”
Tịch Huyền do dự một lát, sau đó đi theo Diệp Quân.
Lục Hiên và An Vũ Quân đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!
Thất vọng!
Câu nói này, tất cả mọi người đều nghe thấy rồi!
Tiêu rồi!
Hai người biết, bọn chúng tiêu đời rồi!
Giết bọn chúng?
Không!
Kiếm Chủ Nhân Gian căn bản không cần phải ra tay, chỉ cần một câu nói này, nhà họ An và Lục Hiên đều tiêu đời rồi!
An Vũ Quân rõ ràng không cam tâm, ông ta run giọng nói: “Kiếm Chủ, tiên tổ của nhà họ An vẫn ổn chứ?”
An Lan Tú!
Đánh con bài tình cảm!
Tất cả mọi người đều nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian!
Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ vì tiên tổ nhà họ An mà bỏ qua cho nhà họ An sao?
Phía xa, Kiếm Chủ Nhân Gian dừng bước chân, ông ấy trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Chuyện nhà họ An, ngươi thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Diệp Quân mặt không chút biểu cảm: “Nhà họ An có hai Võ Thần, lại còn là họ hàng với tiền bối, ta có thể thấy thế nào được nữa đây?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Tất cả những kẻ tham gia vây giết Diệp Quân của nhà họ An lần này, giết hết không tha, không được vào luân hồi, tất cả trẻ con của nhà họ An đưa tới tổng viện thư viện học tập, trong vòng một nghìn năm, không được nhận bất kỳ chức quan nào tại thư viện!”
Nghe vậy, sắc mặt của An Vũ Quân phía bên cạnh trắng bệch như tờ giấy, sau đó xụi lơ trên mặt đất, mặt như tro tàn.
Xong rồi!
Nhà họ An hoàn toàn xong rồi!
Lúc này, ánh mắt của Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn về phía An Vũ Quân: “Nơi này Thiên Đạo ở đâu!”
Ầm!
Đột nhiên, thời không trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian nứt ra, một hư ảnh bước ra bên ngoài, hư ảnh từ từ quỳ xuống.
Kiếm Chủ Nhân Gian bình tĩnh nói: “Nhốt thần hồn của người này vào trong ngục Thần Chiếu, gánh lấy nỗi khổ muôn đời, không được luân hồi!”
Hư ảnh vội vàng gật đầu, lúc này, An Vũ Quân đột nhiên run giọng nói: “Viện trưởng, tiên tổ nhà họ An ta...”
Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn An Vũ Quân: “Nếu như ngươi không phục thì gọi tiên tổ tới đánh ta đi!”
Mọi người: “...”
Sắc mặt An Vũ Quân xám như tro tàn.
Thiên Đạo không chần chừ thêm nữa, dẫn theo An Vũ Quân đang thất thần biến mất khỏi vị trí.
Thứ chờ đợi ông ta chính là nỗi khổ vô tận nơi địa ngục!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nhìn về phía Lục Hiên, thấy Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn tới mình, Lục Hiên khiếp sợ tới cực điểm.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Là nội bộ thư viện xảy ra vấn đề!”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu: “Có vấn đề là bình thường!”
Diệp Quân nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy cười nói: “Cơ hội hiếm có, đi theo ta đi!”
Nói xong, ông ấy lại liếc nhìn Tịch Huyền: “Cô gái cũng đi theo luôn!”
Tịch Huyền gật đầu: “Vâng!”
Ba người bước về phía xa!
Lúc này, giọng nói của Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên vang lên giữa đất trời: “Giải tán đi!”
Giải tán!
Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt rời đi.
Còn Lục Hiên vẫn đang quỳ.
Ông ta biết ông ta cũng xong đời rồi!
Tiền đồ hoàn toàn tiêu tan!
Ông ta đột nhiên cười khổ, không đánh cược! Nếu như cược, đời người có thể đã hoàn toàn khác rồi!
Tuy nhiên đời người không có nếu như, cũng không có thuốc hối hận!
Lục Hiên xụi lơ trên mặt đất, khoảnh khắc này, ông ta giống như đã già đi rất nhiều!
Trong bóng tối ở một nơi nào đó phía chân trời.
Một cô gái đang cúi người nhìn xuống bên dưới, cô gái này chính là Ngao Thiên Thiên!
Sau lưng cô ta còn có một đám cường giả tộc Thiên Long!
Ngoài ra, ở bên cạnh Ngao Thiên Thiên còn có thêm một ông lão!
Ông lão này chính là tộc trưởng Ngao Thành của tộc Thiên Long bây giờ!
Lúc này, Ngao Thành và đám cường giả tộc Thiên Long đều đang vô cùng kinh ngạc!
Lần này bọn chúng tới thật ra cũng là để giết Diệp Quân, nhưng bởi vì Ngao Thiên Thiên cản trở nên tới muộn một chút!
Chính vì tới muộn một chút nên đã cứu được cả tộc Thiên Long!
Ngao Thiên Thiên nhìn xuống dưới, trầm mặc không nói gì!
Cô ta cược thắng rồi!
Cô ta đã cứu được cả tộc Thiên Long!
Lúc này, Ngao Thành đột nhiên khẽ thở dài: “Cô gái, vẫn là cô có tầm nhìn!”
Ngao Thiên Thiên im lặng.
Ban nãy không phải ông nói ta đàn bà đầu óc hạn hẹp sao?
Không phải ông nói làm việc thì phải làm đến cùng sao?
Haizz!
Ngao Thiên Thiên nhẹ giọng thở dài, cũng không nói thêm gì mà quay người rời đi!
...
Dãy núi sau thư viện.
Kiếm Chủ Nhân Gian dẫn Diệp Quân và Tịch Huyền tới trước một ngôi mộ, ông ấy từ từ quỳ xuống, sau đó khẽ nói: “Ông Kỷ, ta tới thăm ông đây”.
Nói xong, ông ấy khẽ cười, lại nói: “Thật nhớ những ngày tháng ở thư viện Thương Lan lúc trước! Đáng tiếc, bây giờ cố hương còn đó, nhưng lại chẳng thấy được người năm xưa...”
Chương 258: Mục tiêu đời người
Diệp Quân nhìn về phía Kiếm Chủ Nhân Gian, hắn nhìn thấy vẻ thương đau ở trong mắt ông ấy.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía bia mộ, khẽ hỏi: “Tiền bối, người ở bên trong là?”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ cười: “Một người thầy của ta!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi đứng dậy, ông ấy bước sang một bên, cười nói: “Chúng ta cùng đi!”
Diệp Quân gật đầu, cùng với Tịch Huyền đi theo Kiếm Chủ Nhân Gian.
Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn Diệp Quân, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, cười nói: “Lần này có cảm nghĩ như thế nào?”
Diệp Quân trầm mặc.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Cứ nói đi không sao đâu!”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó trầm giọng nói: “Công đạo, tốt nhất nên nắm giữ trong tay mình mới là tốt!”
Kiếm Chủ Nhân Gian hỏi: “Còn nữa không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta quá yếu!”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Thực lực mà! Từ từ tích lũy! Không ai vừa sinh ra đã là vô địch! Chuyện gì cũng cần có một quá trình!”
Diệp Quân gật đầu, hắn do dự một lát, sau đó nói: “Tiền bối, lần này nhắm tới ta không chỉ có nhà họ An, còn có cả thư viện nữa, mặc dù ta chưa từng tới tổng viện, nhưng ta biết thư viện phân thành rất nhiều phe phái, có phe tông môn, phe thế gia gì đó. Bọn họ kết đảng tranh quyền đoạt lợi, phá hoại trật tự thư viện một cách nghiêm trọng!”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu, khẽ nói: “Năm đó, có một số vấn đề đã được dự đoán trước rồi!”
Diệp Quân không hiểu: “Vậy tại sao ông không xử lý cho xong ngay từ năm đó đi?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Năm đó bọn họ cùng ta gây dựng giang sơn, gây dựng giang sơn xong, nếu như ta ra tay giết bọn họ luôn thì có phải không được thỏa đáng lắm không?”
Diệp Quân trầm mặc.
Kiếm Chủ Nhân Gian tiếp tục nói: “Hơn nữa, năm đó bọn họ đều rất an phận, ta cũng không có lý do động tới bọn họ! Vậy nên sau này ta đã quyết định giao việc này cho con trai tương lai của ta xử lý!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Tiền bối, đừng trách ta nói thẳng, ông làm người tốt, ông để con trai mình làm người xấu thì chẳng phải con trai ông sẽ trở thành kẻ xui xẻo sao?”
Kẻ xui xẻo!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên phá lên cười!
Diệp Quân liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian không biết suy nghĩ, lắc đầu, thầm thở dài, ai làm con trai ông đúng là đen đủi tám kiếp!
Hắn cũng coi như nhìn ra được rồi!
Người khác đều gài bẫy cha, Kiếm Chủ Nhân Gian này lại gài bẫy con!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên cười nói: “Chàng trai, ta phải đi rồi!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Tiền bối, ta có thể thỉnh cầu ông một việc được không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu: “Cậu nói ta xem!”
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Tiền bối, linh hồn vị hôn thê của ta ngày đó bị tổn hại nghiêm trọng, bây giờ nuôi dưỡng bên trong kiếm Hành Đạo, tiền bối có thể ra tay giúp ta làm cho muội ấy sống lại không?”
Vị hôn thê!
Tịch Huyền ở bên cạnh liếc nhìn Diệp Quân, khẽ cúi đầu không nói gì.
Kiếm Hành Đạo!
Kiếm Chủ Nhân Gian cầm lấy kiếm Hành Đạo, nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, ông ấy khẽ cười rồi nói: “Đã lâu không được trông thấy nó rồi!”
Kiếm Hành Đạo khẽ rung lên, giống như đang hồi đáp!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ngơ ngác.
Kiếm Chủ Nhân Gian biết kiếm Hành Đạo ư?
Lúc này, trong cơ thể Diệp Quân, Tiểu Tháp từ từ bay ra, nó bay tới trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian, khẽ nói: “Tiểu chủ!”
Giọng nói chỉ có nó và Kiếm Chủ Nhân Gian nghe thấy!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Tiểu Tháp, trong mắt ông ấy lóe lên vẻ phức tạp, sau đó khẽ nói: “Vất vả cho ngươi rồi!”
Lúc này, Diệp Quân phía bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tiền bối, ông có quen Tháp gia không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Quen!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Tiền bối, vậy ông có quen cha ta không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian chớp mắt: “Từng gặp vài lần, nhưng không quá thân quen!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia nói cha ta đi ở rể, là thật sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên đông cứng lại.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp đột nhiên hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Tiểu chủ, chuyện này...”
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên siết chặt Tiểu Tháp: “Xem ra ngươi không vất vả chút nào đâu nhỉ!”
Nói xong, ông ấy thẳng thừng quăng Tiểu Tháp về phía chân trời!
Diệp Quân ngẩn ra, vội vàng nói: “Tiền bối, ông đây là?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Tháp gia này của ngươi sức khỏe không được tốt, ta giúp nó hoạt động gân cốt một tí!”
Diệp Quân: “...”
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, ông ấy trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngươi biết bội kiếm Thanh Huyền của ta chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết!”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ nói: “Linh hồn của cô nương bên trong thanh kiếm này cần bội kiếm của ta mới có thể phục hồi, ngươi phải tới tổng viện thư viện tìm bội kiếm của ta!”
Diệp Quân liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn đương nhiên không tin!
Ban nãy linh hồn Tịch Huyền hoàn toàn vỡ vụn mà ông cũng có thể phục hồi, trong khi linh hồn của Tiểu Ca thì vẫn còn vẹn nguyên!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên cười nói: “Đây dẫu sao cũng chỉ là kiếm khí ta lưu lại nơi này, không thể tồn tại quá lâu!”
Nghe vậy, Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Trong lòng hơi thất vọng.
Đi tới tổng viện thư viện Quan Huyên?
Hắn không muốn đi lắm!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhẹ nhàng phủi bỏ lớp bụi trên vai Diệp Quân, khẽ cười nói: “Chàng trai, ta phải đi rồi!”
Trong mắt ông ấy có mấy phần không nỡ.
Diệp Quân nhìn về phía Kiếm Chủ Nhân Gian, nghiêm túc nói: “Tiền bối, ta nhất định sẽ trở thành một kiếm tu lợi hại như ông!”
Nghe vậy, Kiếm Chủ Nhân Gian hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Ngươi muốn trở thành một kiếm tu lợi hại như ta sao?”
Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc nói: “Ông chính là mục tiêu đời người của ta!”
Mục tiêu đời người!
Chương 259: Ôn lại chuyện cũ
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên sững sờ, một giây sau, ông ấy đột nhiên phá lên cười một cách điên cuồng!
Tiếng cười như sấm, vang vọng giữa đất trời!
Khoảnh khắc này, cả Thanh Châu đều nghe thấy tiếng cười của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Khoảnh khắc này, kiếm Hành Đạo trong tay Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên rung lên kịch liệt!
Ở nơi sâu nhất của vũ trụ xa xôi kia, một giọng nói vừa già nua vừa tang thương đột nhiên vang lên: “Không ngờ ngươi lại dùng phương thức này để phá thần...Ngươi sẽ đi bước này chứ?”
Đi?
Không đi?
Trên đỉnh núi Thương Lan, Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười vô cùng vui vẻ.
Khoảnh khắc này, ông ấy đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện mình từng làm đều xứng đáng!
Là một người cha, chuyện vui nhất là gì? Đương nhiên là được con trai mình công nhận, hơn nữa còn coi là thần tượng.
Khoảnh khắc này, ông ấy đang kiêu hãnh!
Vô cùng kiêu hãnh!
Còn kiêu hãnh hơn cả việc trở thành Kiếm Chủ Nhân Gian!
Còn kiêu hãnh hơn cả phá thần!
Lúc này, Diệp Quân hơi hoài nghi: “Tiền bối?”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ xoa đầu Diệp Quân, cười lớn nói: “Chàng trai, cố lên!”
Nói xong, cơ thể của ông ấy dần trở nên hư ảo.
Ông ấy không phá thần vào khoảnh khắc này!
Mặc dù ông ấy chỉ cần tiến lên trước một bước là đủ để phá thần, thế nhưng ông ấy không làm như thế!
Ông ấy phải bảo vệ cho chàng trai này một đoạn đường!
Nếu không, lỡ như bây giờ gánh nặng kia đặt trên người chàng trai này thì cậu ấy sẽ khốn khổ tới mức nào nữa?
Ông ấy không thể không biết suy nghĩ giống như người nào đó năm xưa!
Nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian ngày càng hư ảo, biểu cảm của Diệp Quân trở nên phức tạp.
Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Cố gắng lên, ta tin ngươi, ngươi có thể trở thành một kiếm tu ưu tú giống như ta!”
Diệp Quân nghiêm túc gật đầu: “Ta nhất định sẽ làm được!”
“Ha ha!”
Kiếm Chủ Nhân Gian phá lên cười, thật là một cậu thanh niên ưu tú! Không hổ là con trai của mình!
Giống như nghĩ tới gì đó, Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn Tịch Huyền đang đứng bên cạnh trầm mặc, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một tia sáng trắng tiến vào giữa ấn đường của Tịch Huyền.
Tịch Huyền sững sờ.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đây là một phần kế truyền của cổ nhân, hy vọng giúp đỡ được cho cô!”
Tịch Huyền lập tức cúi rạp người hành lễ: “Đa tạ Kiếm Chủ!”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ cười, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Chàng trai, sau này lại gặp!”
Nói xong ông ấy cũng hoàn toàn biến mất.
Diệp Quân đứng nguyên tại chỗ, im như hến!
Đi rồi!
Lúc này, một tia sáng màu vàng đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Quân.
Chính là Tiểu Tháp!
Diệp Quân kinh ngạc: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ừ!”
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ngươi không sao chứ?”
Tiểu Tháp bình thản nói: “Ta có thể có chuyện gì được? Ban nãy chỉ ôn lại chuyện cũ với Kiếm Chủ thôi!”
Nói xong, nó hóa thành một tia sáng màu vàng tiến vào trong cơ thể Diệp Quân!
Ôn lại chuyện cũ!
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, ngươi thật sự có quen biết với Kiếm Chủ Nhân Gian, ta vẫn luôn cho rằng ngươi đang chém gió đấy!”
Tiểu Tháp trầm mặc.
Nó rất muốn nói, ta không chỉ có quen biết với Kiếm Chủ Nhân Gian mà ta còn quen biết với cả nhà của ngươi, hơn nữa còn rất thân!
Thấy Tháp gia im lặng, Diệp Quân cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn quay người đi tới trước mặt Tịch Huyền, đang định lên tiếng thì Tịch Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đi đây!”
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn ra!
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân một lát, sau đó nói: “Huynh không cần cảm thấy nợ ta cái gì, ta thích huynh, đó là việc của ta, hơn nữa việc ta thích huynh không nói lên rằng huynh phải thích ta. Huynh... bảo trọng!”
Nói xong, cô ấy quay người rời đi, biến mất hút.
Diệp Quân đứng sững sờ tại chỗ.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng tới cuối cùng vẫn không nói ra được gì.
Diệp Quân cứ đứng mãi, rất lâu không lên tiếng.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Thích cô ấy à?”
Diệp Quân trầm mặc không nói.
Tiểu Tháp đang định nói gì đó, Diệp Quân đột nhiên lên tiếng: “Ta thấy hơi nhớ nhà rồi!”
Nhà!
Nam Châu!
Diệp Quân quay người đi xuống núi, mặc dù vết thương của hắn đã bình phục được tương đối, hơn nữa không biết Kiếm Chủ Nhân Gian đã cho hắn dùng năng lượng gì, cánh tay của hắn thậm chí cũng bình phục như ban đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người ở thư viện Thanh Châu, Diệp Quân chậm rãi đi xuống núi!
Lúc này đương nhiên không có ai dám ngăn cản!
Tiếp theo đây, phe thế gia và phe tông môn nên đối đãi với Diệp Quân thế nào đây?
Vô số người đang có mặt cũng như đang ẩn nấp trong bóng tối đều hiếu kỳ!
Đương nhiên, có thể chắc chắn rằng chẳng bao lâu nữa, lệnh truy sát của thư viện dành cho Diệp Quân có lẽ sẽ bị hủy bỏ!
Đúng lúc này, Diệp Quân đi tới chân núi đột nhiên quay đầu nhìn một cậu thanh niên phía bên cạnh: “Tiên Bảo Các ở đâu?”
Muốn quay lại Nam Châu đương nhiên phải đi trận pháp dịch chuyển!
Thanh niên do dự một lát, sau đó nói: “Diệp công tử, ta dẫn ngươi đi!”
Nói xong, y nhảy lên trên khoảng không, đi trước dẫn đường!
Diệp Quân khởi động ngự kiếm, đi theo cậu thanh niên biến mất ở phía chân trời.
Mọi người đang có mặt đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã theo cậu thanh niên tới được Tiên Bảo Các, vừa tới Tiên Bảo Các, một ông lão đã bước ra ngoài!
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ta muốn đi Nam Châu!”
Ông lão do dự một lát, sau đó nói: “Diệp công tử, ngươi vẫn đang ở trong danh sách đen của Tiên Bảo Các bọn ta, bọn ta không thể phục vụ cho ngươi!”
Diệp Quân trầm mặc.
....
Chương 260: Thiệt thòi
Vẫn trong danh sách đen ư?
Diệp Quân trầm mặc không nói gì.
Lẽ nào mình vẫn cần ngồi tàu vũ trụ trở về?
Diệp Quân nhìn Tiên Bảo Các trên đỉnh đầu, khẽ gật đầu, nhưng không hề tức giận.
Người ta không phục vụ mình là chuyện của người ta, hắn không có lý do để tức giận.
Ở trước mặt Diệp Quân, ông lão quản sự cũng hơi do dự.
Ông ta đương nhiên biết chuyện của thư viện Thanh Châu, Kiếm Chủ Nhân Gian đã hiện thân để đảo ngược tình thế cho Diệp Quân, đồng thời đánh giá cao Diệp Quân,
Trong tình huống bình thường, Tiên Bảo Các cũng nên loại Diệp Quân ra khỏi danh sách đen, hơn nữa phải cố gắng lôi kéo hắn mới phải.
Nhưng Tiên Bảo Các đã không làm vậy.
Ông ta là quản sự của Tiên Bảo Các Thanh Châu, đương nhiên biết nhiều chuyện hơn người khác.
Đừng thấy Diệp Quân đã được Kiếm Chủ Nhân Gian lật lại bản án mà lầm, thực ra, thư viện và Tiên Bảo Các vẫn có thể áp chế Diệp Quân.
Tại sao ư?
Bởi vì người mang thiên mệnh!
Người mang thiên mệnh đã đến tổng viện của thư viện Quan Huyên.
Người mang thiên mệnh đã nói nếu thư viện thu nhận Diệp Quân thì gã sẽ lời khỏi thư viện.
Nói một cách đơn giản, có gã thì không thể có Diệp Quân, có Diệp Quân thì không có gã!
Điều này khiến thư viện vô cùng khó xử!
Tại sao ư?
Vì đó là người mang thiên mệnh!
Trong thư viện, các tông môn và thế gia đều không thích Diệp Quân, nhưng thư viện vẫn rất hy vọng Diệp Quân sẽ gia nhập thư viện.
Tuy nhiên bây giờ, một lời của người mang thiên mệnh đã khiến phe duy nhất ủng hộ Diệp Quân là thư viện cũng phải khó xử.
Còn phe thế gia và phe tông môn lại vô cùng vui mừng.
Người mang thiên mệnh và Diệp Quân đối đầu thì bọn họ đương nhiên rất vui, bởi vì bọn họ đã có thù oán với Diệp Quân, nếu Diệp Quân gia nhập thư viện thì đồng nghĩa với việc nuôi địch trong nhà, nhưng vì Kiếm Chủ Nhân Gian đã lật lại bản án cho Diệp Quân, phía thư viện cho Diệp Quân gia nhập thì bọn họ không có lý do gì để ngăn cản.
Có điều, bây giờ, người mang thiên mệnh đã ra mặt.
Có Diệp Quân thì không có gã!
Có gã thì không có Diệp Quân!
Lựa chọn thế nào đây?
Thực ra thư viện đã có sự lựa chọn rồi.
Người mang thiên mệnh!
Thân phận này thật sự quá đặc biệt!
Dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian cũng chỉ lật lại bản án cho Diệp Quân chứ không hề thu nhận Diệp Quân làm đệ tử, nếu ông ấy thu nhận Diệp Quân làm đệ tử thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng điều này đã không xảy ra.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Kiếm Chủ Nhân Gian chỉ tán dương Diệp Quân mà thôi, điều này cũng nằm trong dự đoán của mọi người, dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian là kiếm tu, Diệp Quân cũng là kiếm tu, Kiếm Chủ Nhân Gian đánh giá cao kiếm tu trẻ tuổi cũng là chuyện bình thường.
Từ một góc độ nào đó, không thu nhận Diệp Quân làm đệ tử cũng có thể hiểu chỉ là sự tán dương, chứ không quá coi trọng Diệp Quân.
Lúc này, Diệp Quân quay người rời đi.
Ông lão quản sự do dự rồi nói: “Diệp công tử, xin dừng bước!”
Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão quản sự, ông lão nói: “Diệp công tử, ta có chuyện cần nói với ngươi!”
Diệp Quân gật đầu: “Mời tiền bối nói!”
Ông lão quản sự nói: “Diệp công tử, ngươi còn nhớ người mang thiên mệnh không?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đương nhiên là nhớ!”
Ông lão quản sự khẽ thở dài: “Cậu ta đã đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, nói rằng có cậu ta thì không có ngươi, có ngươi thì không có cậu ta, vì vậy, mặc dù Kiếm Chủ Nhân Gian đã lật lại bản án cho ngươi, nhưng thư viện khả năng cao vẫn sẽ không cho ngươi gia nhập tổng viện, Tiên Bảo Các cũng sẽ cho ngươi vào danh sách đen!”
Diệp Quân trầm lặng.
Đây là điều hắn không ngờ tới.
Người mang thiên mệnh này thật khó chơi.
Đánh nhau bình thường thua rồi bây giờ lại chơi chiêu này?
Mẹ nó!
Lẽ ra lúc đầu phải giết hắn bằng mọi giá rồi lấy luôn nhẫn không gian.
Ông lão quản sự nói tiếp: “Diệp công tử, ta nhận được tin tức, hiện giờ tổng viện đang đoán rằng người mang thiên mệnh là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian…”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân nhíu mày: “Con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian ư?”
Ông lão quản sự gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chỉ là suy đoán mà thôi! Mọi người vẫn chưa xác nhận được thân phận của cậu ta!”
Diệp Quân suy nghĩ rồi thầm nói: “Tháp gia, Kiếm Chủ Nhân Gian là người tốt, ngươi nói xem sau này ta giết con trai của ông ta… thì ông ta liệu có báo thù ta không?”
Tiểu Tháp im lặng.
Thằng ngu ngốc này… Nếu ngươi tự sát thì ông ấy chắc chắn không thể báo thù ngươi!
Ông lão quản sự nói tiếp: “Diệp công tử, nhà họ An không thể so sánh với người mang thiên mệnh, dù sao mỗi đời của người mang thiên mệnh đều gần như vô địch trong thiên hạ, hơn nữa Kiếm Chủ Nhân Gian cũng là người mang thiên mệnh, trong hình huống này, cậu ta nhắm vào ngươi thì ngươi sẽ càng khó khăn hơn trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Ông lão quản sự nói tiếp: “Bây giờ là lúc chọn phe phái, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đứng về phía người mang thiên mệnh, bao gồm cả Tiên Bảo Các, vì vậy, Diệp công tử hiểu ý ta chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, ta lại thiệt thòi rồi!”
Ông lão quản sự lắc đầu cười: “Diệp công tử…”
Ông ta ngập ngừng như đang suy nghĩ gì đó.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối cứ nói thẳng, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Nghe vậy, ông lão quản sự hơi ngạc nhiên, chàng trai này thật hiểu chuyện.
Ông ta thích nói chuyện với người thông minh.
Lúc này, linh hồn của Tịch Huyền đã ngưng tụ lại, cô ấy từ từ mở to hai mắt, lúc nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy đột nhiên ngẩn ra, nói với vẻ hoang mang: “Ta...ta vẫn còn sống ư?”
Nhìn thấy Tịch Huyền thật sự sống lại, cả người Diệp Quân cứ thế mềm nhũn ra, ngã về phía sau!
Lúc này, trong ánh mắt của tất cả mọi người, Kiếm Chủ Nhân Gian lại cúi người ôm lấy Diệp Quân.
Mọi người sững sờ!
Sắc mặt của Lục Hiên và An Vũ Quân lại trở nên vô cùng khó coi!
Rất rõ ràng, Kiếm Chủ Nhân Gian này rất coi trọng cậu kiếm tu trẻ tuổi có thiên phú dị bẩm kia!
Cũng bình thường thôi, dù gì với một thiên tài Kiếm Tu trẻ tuổi giống như Diệp Quân thì Kiếm Chủ Nhân Gian coi trọng tài năng cũng là chuyện hết sức thường tình.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Diệp Quân trước mặt, ông ấy mở lòng bàn tay ra, trong chốc lát, giữa đất trời có vô vàn năng lượng màu xanh thần bí đổ dồn về vị trí của ông ấy, rất nhanh, những năng lượng thần bí này đều tràn hết vào bên trong cơ thể của Diệp Quân!
Chẳng mấy chốc, vết thương của Diệp Quân bắt đầu hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!
Rất lâu sau đó, Diệp Quân từ từ mở hai mắt ra, hắn thì thào: “Ta vẫn còn sống sao?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu, khẽ cười: “Phải!”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tịch Huyền phía bên cạnh, lúc này Tịch Huyền cũng đang nhìn hắn!
Nhìn thấy Tịch Huyền, Diệp Quân nhếch miệng cười.
Tịch Huyền hơi cúi đầu, không nói gì hết.
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nhìn về phía Lục Hiên và An Vũ Quân ở phía xa, sắc mặt hai người lập tức biến đổi, quỳ trên mặt đất.
Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta hơi thất vọng đấy!”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Đi theo ta!”
Dường như ông ấy nghĩ tới điều gì đó, lại nhìn về phía Tịch Huyền: “Cô nương, cô cũng đi theo đi!”
Tịch Huyền do dự một lát, sau đó đi theo Diệp Quân.
Lục Hiên và An Vũ Quân đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!
Thất vọng!
Câu nói này, tất cả mọi người đều nghe thấy rồi!
Tiêu rồi!
Hai người biết, bọn chúng tiêu đời rồi!
Giết bọn chúng?
Không!
Kiếm Chủ Nhân Gian căn bản không cần phải ra tay, chỉ cần một câu nói này, nhà họ An và Lục Hiên đều tiêu đời rồi!
An Vũ Quân rõ ràng không cam tâm, ông ta run giọng nói: “Kiếm Chủ, tiên tổ của nhà họ An vẫn ổn chứ?”
An Lan Tú!
Đánh con bài tình cảm!
Tất cả mọi người đều nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian!
Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ vì tiên tổ nhà họ An mà bỏ qua cho nhà họ An sao?
Phía xa, Kiếm Chủ Nhân Gian dừng bước chân, ông ấy trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Chuyện nhà họ An, ngươi thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Diệp Quân mặt không chút biểu cảm: “Nhà họ An có hai Võ Thần, lại còn là họ hàng với tiền bối, ta có thể thấy thế nào được nữa đây?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Tất cả những kẻ tham gia vây giết Diệp Quân của nhà họ An lần này, giết hết không tha, không được vào luân hồi, tất cả trẻ con của nhà họ An đưa tới tổng viện thư viện học tập, trong vòng một nghìn năm, không được nhận bất kỳ chức quan nào tại thư viện!”
Nghe vậy, sắc mặt của An Vũ Quân phía bên cạnh trắng bệch như tờ giấy, sau đó xụi lơ trên mặt đất, mặt như tro tàn.
Xong rồi!
Nhà họ An hoàn toàn xong rồi!
Lúc này, ánh mắt của Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn về phía An Vũ Quân: “Nơi này Thiên Đạo ở đâu!”
Ầm!
Đột nhiên, thời không trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian nứt ra, một hư ảnh bước ra bên ngoài, hư ảnh từ từ quỳ xuống.
Kiếm Chủ Nhân Gian bình tĩnh nói: “Nhốt thần hồn của người này vào trong ngục Thần Chiếu, gánh lấy nỗi khổ muôn đời, không được luân hồi!”
Hư ảnh vội vàng gật đầu, lúc này, An Vũ Quân đột nhiên run giọng nói: “Viện trưởng, tiên tổ nhà họ An ta...”
Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn An Vũ Quân: “Nếu như ngươi không phục thì gọi tiên tổ tới đánh ta đi!”
Mọi người: “...”
Sắc mặt An Vũ Quân xám như tro tàn.
Thiên Đạo không chần chừ thêm nữa, dẫn theo An Vũ Quân đang thất thần biến mất khỏi vị trí.
Thứ chờ đợi ông ta chính là nỗi khổ vô tận nơi địa ngục!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nhìn về phía Lục Hiên, thấy Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn tới mình, Lục Hiên khiếp sợ tới cực điểm.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Là nội bộ thư viện xảy ra vấn đề!”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu: “Có vấn đề là bình thường!”
Diệp Quân nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy cười nói: “Cơ hội hiếm có, đi theo ta đi!”
Nói xong, ông ấy lại liếc nhìn Tịch Huyền: “Cô gái cũng đi theo luôn!”
Tịch Huyền gật đầu: “Vâng!”
Ba người bước về phía xa!
Lúc này, giọng nói của Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên vang lên giữa đất trời: “Giải tán đi!”
Giải tán!
Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt rời đi.
Còn Lục Hiên vẫn đang quỳ.
Ông ta biết ông ta cũng xong đời rồi!
Tiền đồ hoàn toàn tiêu tan!
Ông ta đột nhiên cười khổ, không đánh cược! Nếu như cược, đời người có thể đã hoàn toàn khác rồi!
Tuy nhiên đời người không có nếu như, cũng không có thuốc hối hận!
Lục Hiên xụi lơ trên mặt đất, khoảnh khắc này, ông ta giống như đã già đi rất nhiều!
Trong bóng tối ở một nơi nào đó phía chân trời.
Một cô gái đang cúi người nhìn xuống bên dưới, cô gái này chính là Ngao Thiên Thiên!
Sau lưng cô ta còn có một đám cường giả tộc Thiên Long!
Ngoài ra, ở bên cạnh Ngao Thiên Thiên còn có thêm một ông lão!
Ông lão này chính là tộc trưởng Ngao Thành của tộc Thiên Long bây giờ!
Lúc này, Ngao Thành và đám cường giả tộc Thiên Long đều đang vô cùng kinh ngạc!
Lần này bọn chúng tới thật ra cũng là để giết Diệp Quân, nhưng bởi vì Ngao Thiên Thiên cản trở nên tới muộn một chút!
Chính vì tới muộn một chút nên đã cứu được cả tộc Thiên Long!
Ngao Thiên Thiên nhìn xuống dưới, trầm mặc không nói gì!
Cô ta cược thắng rồi!
Cô ta đã cứu được cả tộc Thiên Long!
Lúc này, Ngao Thành đột nhiên khẽ thở dài: “Cô gái, vẫn là cô có tầm nhìn!”
Ngao Thiên Thiên im lặng.
Ban nãy không phải ông nói ta đàn bà đầu óc hạn hẹp sao?
Không phải ông nói làm việc thì phải làm đến cùng sao?
Haizz!
Ngao Thiên Thiên nhẹ giọng thở dài, cũng không nói thêm gì mà quay người rời đi!
...
Dãy núi sau thư viện.
Kiếm Chủ Nhân Gian dẫn Diệp Quân và Tịch Huyền tới trước một ngôi mộ, ông ấy từ từ quỳ xuống, sau đó khẽ nói: “Ông Kỷ, ta tới thăm ông đây”.
Nói xong, ông ấy khẽ cười, lại nói: “Thật nhớ những ngày tháng ở thư viện Thương Lan lúc trước! Đáng tiếc, bây giờ cố hương còn đó, nhưng lại chẳng thấy được người năm xưa...”
Chương 258: Mục tiêu đời người
Diệp Quân nhìn về phía Kiếm Chủ Nhân Gian, hắn nhìn thấy vẻ thương đau ở trong mắt ông ấy.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía bia mộ, khẽ hỏi: “Tiền bối, người ở bên trong là?”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ cười: “Một người thầy của ta!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi đứng dậy, ông ấy bước sang một bên, cười nói: “Chúng ta cùng đi!”
Diệp Quân gật đầu, cùng với Tịch Huyền đi theo Kiếm Chủ Nhân Gian.
Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn Diệp Quân, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, cười nói: “Lần này có cảm nghĩ như thế nào?”
Diệp Quân trầm mặc.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Cứ nói đi không sao đâu!”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó trầm giọng nói: “Công đạo, tốt nhất nên nắm giữ trong tay mình mới là tốt!”
Kiếm Chủ Nhân Gian hỏi: “Còn nữa không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta quá yếu!”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Thực lực mà! Từ từ tích lũy! Không ai vừa sinh ra đã là vô địch! Chuyện gì cũng cần có một quá trình!”
Diệp Quân gật đầu, hắn do dự một lát, sau đó nói: “Tiền bối, lần này nhắm tới ta không chỉ có nhà họ An, còn có cả thư viện nữa, mặc dù ta chưa từng tới tổng viện, nhưng ta biết thư viện phân thành rất nhiều phe phái, có phe tông môn, phe thế gia gì đó. Bọn họ kết đảng tranh quyền đoạt lợi, phá hoại trật tự thư viện một cách nghiêm trọng!”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu, khẽ nói: “Năm đó, có một số vấn đề đã được dự đoán trước rồi!”
Diệp Quân không hiểu: “Vậy tại sao ông không xử lý cho xong ngay từ năm đó đi?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Năm đó bọn họ cùng ta gây dựng giang sơn, gây dựng giang sơn xong, nếu như ta ra tay giết bọn họ luôn thì có phải không được thỏa đáng lắm không?”
Diệp Quân trầm mặc.
Kiếm Chủ Nhân Gian tiếp tục nói: “Hơn nữa, năm đó bọn họ đều rất an phận, ta cũng không có lý do động tới bọn họ! Vậy nên sau này ta đã quyết định giao việc này cho con trai tương lai của ta xử lý!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Tiền bối, đừng trách ta nói thẳng, ông làm người tốt, ông để con trai mình làm người xấu thì chẳng phải con trai ông sẽ trở thành kẻ xui xẻo sao?”
Kẻ xui xẻo!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên phá lên cười!
Diệp Quân liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian không biết suy nghĩ, lắc đầu, thầm thở dài, ai làm con trai ông đúng là đen đủi tám kiếp!
Hắn cũng coi như nhìn ra được rồi!
Người khác đều gài bẫy cha, Kiếm Chủ Nhân Gian này lại gài bẫy con!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên cười nói: “Chàng trai, ta phải đi rồi!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Tiền bối, ta có thể thỉnh cầu ông một việc được không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu: “Cậu nói ta xem!”
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Tiền bối, linh hồn vị hôn thê của ta ngày đó bị tổn hại nghiêm trọng, bây giờ nuôi dưỡng bên trong kiếm Hành Đạo, tiền bối có thể ra tay giúp ta làm cho muội ấy sống lại không?”
Vị hôn thê!
Tịch Huyền ở bên cạnh liếc nhìn Diệp Quân, khẽ cúi đầu không nói gì.
Kiếm Hành Đạo!
Kiếm Chủ Nhân Gian cầm lấy kiếm Hành Đạo, nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, ông ấy khẽ cười rồi nói: “Đã lâu không được trông thấy nó rồi!”
Kiếm Hành Đạo khẽ rung lên, giống như đang hồi đáp!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ngơ ngác.
Kiếm Chủ Nhân Gian biết kiếm Hành Đạo ư?
Lúc này, trong cơ thể Diệp Quân, Tiểu Tháp từ từ bay ra, nó bay tới trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian, khẽ nói: “Tiểu chủ!”
Giọng nói chỉ có nó và Kiếm Chủ Nhân Gian nghe thấy!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Tiểu Tháp, trong mắt ông ấy lóe lên vẻ phức tạp, sau đó khẽ nói: “Vất vả cho ngươi rồi!”
Lúc này, Diệp Quân phía bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tiền bối, ông có quen Tháp gia không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Quen!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Tiền bối, vậy ông có quen cha ta không?”
Kiếm Chủ Nhân Gian chớp mắt: “Từng gặp vài lần, nhưng không quá thân quen!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia nói cha ta đi ở rể, là thật sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên đông cứng lại.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp đột nhiên hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Tiểu chủ, chuyện này...”
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên siết chặt Tiểu Tháp: “Xem ra ngươi không vất vả chút nào đâu nhỉ!”
Nói xong, ông ấy thẳng thừng quăng Tiểu Tháp về phía chân trời!
Diệp Quân ngẩn ra, vội vàng nói: “Tiền bối, ông đây là?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Tháp gia này của ngươi sức khỏe không được tốt, ta giúp nó hoạt động gân cốt một tí!”
Diệp Quân: “...”
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, ông ấy trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngươi biết bội kiếm Thanh Huyền của ta chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết!”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ nói: “Linh hồn của cô nương bên trong thanh kiếm này cần bội kiếm của ta mới có thể phục hồi, ngươi phải tới tổng viện thư viện tìm bội kiếm của ta!”
Diệp Quân liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hắn đương nhiên không tin!
Ban nãy linh hồn Tịch Huyền hoàn toàn vỡ vụn mà ông cũng có thể phục hồi, trong khi linh hồn của Tiểu Ca thì vẫn còn vẹn nguyên!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên cười nói: “Đây dẫu sao cũng chỉ là kiếm khí ta lưu lại nơi này, không thể tồn tại quá lâu!”
Nghe vậy, Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Trong lòng hơi thất vọng.
Đi tới tổng viện thư viện Quan Huyên?
Hắn không muốn đi lắm!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhẹ nhàng phủi bỏ lớp bụi trên vai Diệp Quân, khẽ cười nói: “Chàng trai, ta phải đi rồi!”
Trong mắt ông ấy có mấy phần không nỡ.
Diệp Quân nhìn về phía Kiếm Chủ Nhân Gian, nghiêm túc nói: “Tiền bối, ta nhất định sẽ trở thành một kiếm tu lợi hại như ông!”
Nghe vậy, Kiếm Chủ Nhân Gian hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Ngươi muốn trở thành một kiếm tu lợi hại như ta sao?”
Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc nói: “Ông chính là mục tiêu đời người của ta!”
Mục tiêu đời người!
Chương 259: Ôn lại chuyện cũ
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên sững sờ, một giây sau, ông ấy đột nhiên phá lên cười một cách điên cuồng!
Tiếng cười như sấm, vang vọng giữa đất trời!
Khoảnh khắc này, cả Thanh Châu đều nghe thấy tiếng cười của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Khoảnh khắc này, kiếm Hành Đạo trong tay Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên rung lên kịch liệt!
Ở nơi sâu nhất của vũ trụ xa xôi kia, một giọng nói vừa già nua vừa tang thương đột nhiên vang lên: “Không ngờ ngươi lại dùng phương thức này để phá thần...Ngươi sẽ đi bước này chứ?”
Đi?
Không đi?
Trên đỉnh núi Thương Lan, Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười vô cùng vui vẻ.
Khoảnh khắc này, ông ấy đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện mình từng làm đều xứng đáng!
Là một người cha, chuyện vui nhất là gì? Đương nhiên là được con trai mình công nhận, hơn nữa còn coi là thần tượng.
Khoảnh khắc này, ông ấy đang kiêu hãnh!
Vô cùng kiêu hãnh!
Còn kiêu hãnh hơn cả việc trở thành Kiếm Chủ Nhân Gian!
Còn kiêu hãnh hơn cả phá thần!
Lúc này, Diệp Quân hơi hoài nghi: “Tiền bối?”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ xoa đầu Diệp Quân, cười lớn nói: “Chàng trai, cố lên!”
Nói xong, cơ thể của ông ấy dần trở nên hư ảo.
Ông ấy không phá thần vào khoảnh khắc này!
Mặc dù ông ấy chỉ cần tiến lên trước một bước là đủ để phá thần, thế nhưng ông ấy không làm như thế!
Ông ấy phải bảo vệ cho chàng trai này một đoạn đường!
Nếu không, lỡ như bây giờ gánh nặng kia đặt trên người chàng trai này thì cậu ấy sẽ khốn khổ tới mức nào nữa?
Ông ấy không thể không biết suy nghĩ giống như người nào đó năm xưa!
Nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian ngày càng hư ảo, biểu cảm của Diệp Quân trở nên phức tạp.
Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Cố gắng lên, ta tin ngươi, ngươi có thể trở thành một kiếm tu ưu tú giống như ta!”
Diệp Quân nghiêm túc gật đầu: “Ta nhất định sẽ làm được!”
“Ha ha!”
Kiếm Chủ Nhân Gian phá lên cười, thật là một cậu thanh niên ưu tú! Không hổ là con trai của mình!
Giống như nghĩ tới gì đó, Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn Tịch Huyền đang đứng bên cạnh trầm mặc, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một tia sáng trắng tiến vào giữa ấn đường của Tịch Huyền.
Tịch Huyền sững sờ.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đây là một phần kế truyền của cổ nhân, hy vọng giúp đỡ được cho cô!”
Tịch Huyền lập tức cúi rạp người hành lễ: “Đa tạ Kiếm Chủ!”
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ cười, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Chàng trai, sau này lại gặp!”
Nói xong ông ấy cũng hoàn toàn biến mất.
Diệp Quân đứng nguyên tại chỗ, im như hến!
Đi rồi!
Lúc này, một tia sáng màu vàng đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Quân.
Chính là Tiểu Tháp!
Diệp Quân kinh ngạc: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ừ!”
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ngươi không sao chứ?”
Tiểu Tháp bình thản nói: “Ta có thể có chuyện gì được? Ban nãy chỉ ôn lại chuyện cũ với Kiếm Chủ thôi!”
Nói xong, nó hóa thành một tia sáng màu vàng tiến vào trong cơ thể Diệp Quân!
Ôn lại chuyện cũ!
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, ngươi thật sự có quen biết với Kiếm Chủ Nhân Gian, ta vẫn luôn cho rằng ngươi đang chém gió đấy!”
Tiểu Tháp trầm mặc.
Nó rất muốn nói, ta không chỉ có quen biết với Kiếm Chủ Nhân Gian mà ta còn quen biết với cả nhà của ngươi, hơn nữa còn rất thân!
Thấy Tháp gia im lặng, Diệp Quân cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn quay người đi tới trước mặt Tịch Huyền, đang định lên tiếng thì Tịch Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đi đây!”
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn ra!
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân một lát, sau đó nói: “Huynh không cần cảm thấy nợ ta cái gì, ta thích huynh, đó là việc của ta, hơn nữa việc ta thích huynh không nói lên rằng huynh phải thích ta. Huynh... bảo trọng!”
Nói xong, cô ấy quay người rời đi, biến mất hút.
Diệp Quân đứng sững sờ tại chỗ.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng tới cuối cùng vẫn không nói ra được gì.
Diệp Quân cứ đứng mãi, rất lâu không lên tiếng.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Thích cô ấy à?”
Diệp Quân trầm mặc không nói.
Tiểu Tháp đang định nói gì đó, Diệp Quân đột nhiên lên tiếng: “Ta thấy hơi nhớ nhà rồi!”
Nhà!
Nam Châu!
Diệp Quân quay người đi xuống núi, mặc dù vết thương của hắn đã bình phục được tương đối, hơn nữa không biết Kiếm Chủ Nhân Gian đã cho hắn dùng năng lượng gì, cánh tay của hắn thậm chí cũng bình phục như ban đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người ở thư viện Thanh Châu, Diệp Quân chậm rãi đi xuống núi!
Lúc này đương nhiên không có ai dám ngăn cản!
Tiếp theo đây, phe thế gia và phe tông môn nên đối đãi với Diệp Quân thế nào đây?
Vô số người đang có mặt cũng như đang ẩn nấp trong bóng tối đều hiếu kỳ!
Đương nhiên, có thể chắc chắn rằng chẳng bao lâu nữa, lệnh truy sát của thư viện dành cho Diệp Quân có lẽ sẽ bị hủy bỏ!
Đúng lúc này, Diệp Quân đi tới chân núi đột nhiên quay đầu nhìn một cậu thanh niên phía bên cạnh: “Tiên Bảo Các ở đâu?”
Muốn quay lại Nam Châu đương nhiên phải đi trận pháp dịch chuyển!
Thanh niên do dự một lát, sau đó nói: “Diệp công tử, ta dẫn ngươi đi!”
Nói xong, y nhảy lên trên khoảng không, đi trước dẫn đường!
Diệp Quân khởi động ngự kiếm, đi theo cậu thanh niên biến mất ở phía chân trời.
Mọi người đang có mặt đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã theo cậu thanh niên tới được Tiên Bảo Các, vừa tới Tiên Bảo Các, một ông lão đã bước ra ngoài!
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ta muốn đi Nam Châu!”
Ông lão do dự một lát, sau đó nói: “Diệp công tử, ngươi vẫn đang ở trong danh sách đen của Tiên Bảo Các bọn ta, bọn ta không thể phục vụ cho ngươi!”
Diệp Quân trầm mặc.
....
Chương 260: Thiệt thòi
Vẫn trong danh sách đen ư?
Diệp Quân trầm mặc không nói gì.
Lẽ nào mình vẫn cần ngồi tàu vũ trụ trở về?
Diệp Quân nhìn Tiên Bảo Các trên đỉnh đầu, khẽ gật đầu, nhưng không hề tức giận.
Người ta không phục vụ mình là chuyện của người ta, hắn không có lý do để tức giận.
Ở trước mặt Diệp Quân, ông lão quản sự cũng hơi do dự.
Ông ta đương nhiên biết chuyện của thư viện Thanh Châu, Kiếm Chủ Nhân Gian đã hiện thân để đảo ngược tình thế cho Diệp Quân, đồng thời đánh giá cao Diệp Quân,
Trong tình huống bình thường, Tiên Bảo Các cũng nên loại Diệp Quân ra khỏi danh sách đen, hơn nữa phải cố gắng lôi kéo hắn mới phải.
Nhưng Tiên Bảo Các đã không làm vậy.
Ông ta là quản sự của Tiên Bảo Các Thanh Châu, đương nhiên biết nhiều chuyện hơn người khác.
Đừng thấy Diệp Quân đã được Kiếm Chủ Nhân Gian lật lại bản án mà lầm, thực ra, thư viện và Tiên Bảo Các vẫn có thể áp chế Diệp Quân.
Tại sao ư?
Bởi vì người mang thiên mệnh!
Người mang thiên mệnh đã đến tổng viện của thư viện Quan Huyên.
Người mang thiên mệnh đã nói nếu thư viện thu nhận Diệp Quân thì gã sẽ lời khỏi thư viện.
Nói một cách đơn giản, có gã thì không thể có Diệp Quân, có Diệp Quân thì không có gã!
Điều này khiến thư viện vô cùng khó xử!
Tại sao ư?
Vì đó là người mang thiên mệnh!
Trong thư viện, các tông môn và thế gia đều không thích Diệp Quân, nhưng thư viện vẫn rất hy vọng Diệp Quân sẽ gia nhập thư viện.
Tuy nhiên bây giờ, một lời của người mang thiên mệnh đã khiến phe duy nhất ủng hộ Diệp Quân là thư viện cũng phải khó xử.
Còn phe thế gia và phe tông môn lại vô cùng vui mừng.
Người mang thiên mệnh và Diệp Quân đối đầu thì bọn họ đương nhiên rất vui, bởi vì bọn họ đã có thù oán với Diệp Quân, nếu Diệp Quân gia nhập thư viện thì đồng nghĩa với việc nuôi địch trong nhà, nhưng vì Kiếm Chủ Nhân Gian đã lật lại bản án cho Diệp Quân, phía thư viện cho Diệp Quân gia nhập thì bọn họ không có lý do gì để ngăn cản.
Có điều, bây giờ, người mang thiên mệnh đã ra mặt.
Có Diệp Quân thì không có gã!
Có gã thì không có Diệp Quân!
Lựa chọn thế nào đây?
Thực ra thư viện đã có sự lựa chọn rồi.
Người mang thiên mệnh!
Thân phận này thật sự quá đặc biệt!
Dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian cũng chỉ lật lại bản án cho Diệp Quân chứ không hề thu nhận Diệp Quân làm đệ tử, nếu ông ấy thu nhận Diệp Quân làm đệ tử thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng điều này đã không xảy ra.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Kiếm Chủ Nhân Gian chỉ tán dương Diệp Quân mà thôi, điều này cũng nằm trong dự đoán của mọi người, dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian là kiếm tu, Diệp Quân cũng là kiếm tu, Kiếm Chủ Nhân Gian đánh giá cao kiếm tu trẻ tuổi cũng là chuyện bình thường.
Từ một góc độ nào đó, không thu nhận Diệp Quân làm đệ tử cũng có thể hiểu chỉ là sự tán dương, chứ không quá coi trọng Diệp Quân.
Lúc này, Diệp Quân quay người rời đi.
Ông lão quản sự do dự rồi nói: “Diệp công tử, xin dừng bước!”
Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão quản sự, ông lão nói: “Diệp công tử, ta có chuyện cần nói với ngươi!”
Diệp Quân gật đầu: “Mời tiền bối nói!”
Ông lão quản sự nói: “Diệp công tử, ngươi còn nhớ người mang thiên mệnh không?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đương nhiên là nhớ!”
Ông lão quản sự khẽ thở dài: “Cậu ta đã đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, nói rằng có cậu ta thì không có ngươi, có ngươi thì không có cậu ta, vì vậy, mặc dù Kiếm Chủ Nhân Gian đã lật lại bản án cho ngươi, nhưng thư viện khả năng cao vẫn sẽ không cho ngươi gia nhập tổng viện, Tiên Bảo Các cũng sẽ cho ngươi vào danh sách đen!”
Diệp Quân trầm lặng.
Đây là điều hắn không ngờ tới.
Người mang thiên mệnh này thật khó chơi.
Đánh nhau bình thường thua rồi bây giờ lại chơi chiêu này?
Mẹ nó!
Lẽ ra lúc đầu phải giết hắn bằng mọi giá rồi lấy luôn nhẫn không gian.
Ông lão quản sự nói tiếp: “Diệp công tử, ta nhận được tin tức, hiện giờ tổng viện đang đoán rằng người mang thiên mệnh là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian…”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân nhíu mày: “Con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian ư?”
Ông lão quản sự gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chỉ là suy đoán mà thôi! Mọi người vẫn chưa xác nhận được thân phận của cậu ta!”
Diệp Quân suy nghĩ rồi thầm nói: “Tháp gia, Kiếm Chủ Nhân Gian là người tốt, ngươi nói xem sau này ta giết con trai của ông ta… thì ông ta liệu có báo thù ta không?”
Tiểu Tháp im lặng.
Thằng ngu ngốc này… Nếu ngươi tự sát thì ông ấy chắc chắn không thể báo thù ngươi!
Ông lão quản sự nói tiếp: “Diệp công tử, nhà họ An không thể so sánh với người mang thiên mệnh, dù sao mỗi đời của người mang thiên mệnh đều gần như vô địch trong thiên hạ, hơn nữa Kiếm Chủ Nhân Gian cũng là người mang thiên mệnh, trong hình huống này, cậu ta nhắm vào ngươi thì ngươi sẽ càng khó khăn hơn trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Ông lão quản sự nói tiếp: “Bây giờ là lúc chọn phe phái, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đứng về phía người mang thiên mệnh, bao gồm cả Tiên Bảo Các, vì vậy, Diệp công tử hiểu ý ta chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, ta lại thiệt thòi rồi!”
Ông lão quản sự lắc đầu cười: “Diệp công tử…”
Ông ta ngập ngừng như đang suy nghĩ gì đó.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối cứ nói thẳng, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Nghe vậy, ông lão quản sự hơi ngạc nhiên, chàng trai này thật hiểu chuyện.
Ông ta thích nói chuyện với người thông minh.
Bình luận facebook