Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321-325
Chương 321: Cút xuống đây cho ta
Lục Thiên đang định nói thì một âm thanh từ trên trời vang lên: “Ngươi đánh giỏi lắm sao?”
Rắc!
Thời không tách lìa, một chàng trai trẻ chậm rãi bước vào.
“Ngộ Minh học trưởng!”
Học sinh Võ Viện hô lớn.
Đây là người đứng thứ ba trong Võ Bảng.
Trong Võ Viện có Võ Bảng. Võ Bảng này xếp theo thực lực, Ngộ Minh này xếp thứ ba.
Mấy chục năm trước, gã đã rời khỏi thư viện, đi tới thế giới Hư Chân trong truyền thuyết, mọi người không ngờ gã đã trở về.
Thấy Ngộ Minh trở về, đám đệ tử Võ Viện sau lưng Lục Thiên bỗng trở nên náo động.
Ngộ Minh đứng trước mặt Diệp Quân mười trượng, gã nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng phải Kiếm Tông muốn chiến sao? Lên đi, một mình ta đấu trận sinh tử này!”
“Chiến!”
Lúc này, đám đệ tử Võ Viện phía sau Lục Thiên đồng loạt hô lớn, đám đệ tử thế gia và tông môn cũng hào hứng hét lớn.
“Chiến!”
Âm thanh như sấm sét, vang vọng khắp nơi, chấn động trời đất.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tào Bạch: “Tào huynh, trận sinh tử có quy trình gì không?”
Tào Bạch nói: “Không có, lên đài sinh tử chính là trận sinh tử!”
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn Ngộ Minh, đột nhiên, hắn biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một tia sáng xẹt qua sân.
Tốc độ nhanh đến mức người trong sân đều không nhìn rõ.
Thấy tốc độ của Diệp Quân nhanh đến vậy, Ngộ Minh hơi nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, gã không ngờ tốc độ của kiếm tu trước mặt lại nhanh đến vậy, nên không dám khinh thường, gã lùi về phía sau, cơ thể hắn lập tức trở nên hư ảo.
Vụt.
Diệp Quân đột nhiên phóng kiếm ra.
Trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện sau lưng Diệp Quân, nhưng Diệp Quân không quay người lại, cùng lúc đó, sau bóng lưng người kia xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm đó mới là sát chiêu.
Con ngươi Ngộ Minh co lại, gã không ngờ thanh niên trước mắt đã đoán được cách đánh lén của gã, gã không dám khinh suất, dùng hai tay ép xuống đất.
Bùm!
Trong nháy mắt, không xung quanh gã hóa thành một chiếc lồng bảo vệ gã.
Xẹt!
Kiếm của Diệp Quân đâm vào lồng không gian, tốc độ bỗng chậm lại, lúc này, Ngộ Minh đã xuất hiện cách bên phải mấy chục trượng, nhưng gã vừa dừng lại, không gian giữa lông mày gã nứt lìa, một nhát kiếm đâm tới.
Ngộ Minh kinh hãi, hai tay hợp lại, một tia sáng màu vàng lóe lên.
Bùm!
Gã đã chặn được phi kiếm của Diệp Quân, nhưng lúc này, không gian trên đầu gã nứt ra, một thanh phi kiếm khác đâm xuống.
Con ngươi Ngộ Minh co rút cực hạn, chân phải giậm mạnh xuống mặt đất: “Thiên Địa Pháp Tướng!”
Bùm!
Một tia sáng bắn ra từ trên người gã, trong nháy mắt, trên đầu gã xuất hiện một hư ảnh màu vàng to lớn, đạo Thiên Địa Pháp Tướng này chặn phi kiếm của Diệp Quân lại.
Thiên Địa Pháp Tướng!
Là thuật thần thông, ít nhất là thuật thần thông cấp thần!
Nhưng lúc này, trong mắt của mọi người, Diệp Quân bỗng đi về phía Ngộ Minh, mỗi bước hắn đi về phía Ngộ Minh, một thanh phi kiếm sẽ bay ra từ không gian quanh Ngộ Minh.
Bùm!
Thiên Địa Pháp Tướng của Ngộ Minh chấn động kịch liệt, vội vàng lùi lại.
Ngay lập tức, mấy thanh phi kiếm lại phóng tới.
Cứ như vậy, trong mắt mọi người, Ngộ Minh không ngừng lùi về phía sau, còn Thiên Địa Pháp Tướng kia cũng bắt đầu nứt ra.
Kiếm tu!
Lúc này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Bên phía Kiếm Tông, Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc: “Thuật ngự kiếm… không ngờ lại có thể tu luyện đến trình độ như vậy, thật lợi hại!”
Tào Bạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước!”
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mỉm cười.
Chàng trai này lại mạnh hơn rồi.
Lục Thiên nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Rầm!
Trước mắt mọi người, Thiên Địa Pháp Tướng kia vỡ vụn trong nháy mắt, Ngộ Minh kinh hãi, định lùi lại nhưng một thanh phi kiếm đã đâm đến giữa lông mày gã.
Ngộ Minh sững sờ tại chỗ.
Thua rồi!
Gã không ngờ mình lại thua một kiếm tu cảnh giới thấp hơn gã.
Diệp Quân nhìn Ngộ Minh với vẻ mặt bình tĩnh, hắn phất tay áo, phi kiếm giữa lông mày Ngộ Minh bay thẳng đến trước mặt hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn người mang thiên mệnh, hung hăng nói: “Không cần đợi hai tháng, bây giờ ta muốn chôn ngươi luôn, mau cút xuống đây cho ta!”
Mọi người: “…”
Chương 322: Không phải người Võ Viện
Cút xuống đây!
Giọng Diệp Quân như sấm rền, chấn động cả trời đất.
Công khai khiêu khích người mang thiên mệnh.
Ngông cuồng?
Không!
Lúc này dù là những người ở phía sau Lục Thiên cũng lặng thinh.
Họ không còn bất kỳ sự xem thường nào với Diệp Quân nữa.
Có thể đánh bại Ngộ Minh nhanh như vậy, thực lực này chỉ có thể nói là đáng sợ.
Sau khi Diệp Quân dứt lời, không gian bỗng rơi vào im lặng, mọi người đều đang nhìn Lục Thiên.
Bị Diệp Quân khiêu khích như thế, nếu không ứng chiến thì sẽ trở thành trò cười của thư viện Quan Huyên.
Các kiếm tu bên Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân nhưng trên mặt lại nở nụ cười và sự tán thưởng.
Họ rất hài lòng với sư đệ vừa gia nhập Kiếm Tông này.
Người của Kiếm Tông phải cứng rắn như vậy.
Người mang thiên mệnh?
Mẹ nó chứ!
Dám chọc vào Kiếm Tông thì ta vẫn sẽ đánh ngươi.
Lục Thiên khẽ cười, sau đó nhảy bật người lên rồi khoan thai đáp xuống đài sinh tử trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Khi Lục Thiên đáp xuống đài sinh tử, Diệp Quân bỗng biến mất khỏi chỗ đứng.
Không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào đã bắt đầu trận chiến.
Vèo!
Kiếm quang như sấm chớp xoẹt qua, không gian trước mặt Lục Thiên lập tức bị phá vỡ, tia kiếm quang lao đến.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tốc độ của đòn tấn công này cực kỳ nhanh.
Thế nhưng nhát kiếm này lại đâm vào trong không khí.
Xoẹt!
Kiếm của Diệp Quân đâm vỡ không gian, Lục Thiên đã không còn đứng đó nữa, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, Lục Thiên lặng lẽ đứng ở nơi cách đó cả trăm trượng về phía bên phải, không gian xung quanh gã lóe lên tia sấm.
Tốc độ nhanh hơn.
“Kinh Lôi!”
Có người ngạc nhiên thốt lên: “Kỹ năng thân pháp cấp Giản”.
Cấp đế vốn đã rất nghịch thiên rồi, mà từ cấp Đế trở lên là cấp Thần, nếu so sánh với võ kỹ cấp Thần thì đó là sự tồn tại càng nghịch thiên hơn, ngay cả một vài thế lực lớn cũng không có bao nhiêu cấp Thần.
Còn cấp Giản thì lại càng là sự tồn tại hiếm có.
Cấp Giản, đại đạo chí giản, thần vật này cũng chỉ có thư viện Quan Huyên mới có thể tùy ý lấy ra bất cứ lúc nào, dù là học sinh trong thư viện Quan Huyên cũng rất khó để có được công pháp của võ kỹ cấp bậc này.
Mà bây giờ người mang thiên mệnh lại có thể tùy ý vung ra một chiêu võ kỹ thân pháp cấp Giản như vậy, hơn nữa còn tu luyện đến mức thần nhập hóa.
Khủng khiếp quá!
Khuôn mặt của các kiếm tu bên Kiếm Tông sầm lại.
Diệp Quân vừa gia nhập vào Kiếm Tông nên họ vẫn chưa truyền cho Diệp Quân vài kiếm kỹ mạnh của Kiếm Tông.
Có thể nói Diệp Quân rất bất lợi trong phương diện võ kỹ và cảnh giới công pháp.
Trên đài sinh tử, Diệp Quân quay đầu lại nhìn Lục Thiên, hắn rất bình tĩnh, không có hề tỏ ra hoang mang.
Nếu đối phương bảo hắn giết chỉ bằng một nhát kiếm thì hắn chỉ có thể nói rằng thư viện Quan Huyên này xong đời rồi.
Bồi dưỡng một người như vậy, sau đó bị giết chết trong tích tắc?
Chắc chắn không thể nào nói nổi.
Lục Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã cũng không nhiều lời tiến đến trước một bước, gã xòe bàn tay ra, một phù ấn bí ẩn xuất hiện trong tay gã, nhưng đúng lúc này Diệp Quân đã biến mất khỏi chỗ lúc nãy.
Một luồng kiếm quang xoẹt qua.
Dĩ nhiên Diệp Quân sẽ không đợi Lục Thiên thi pháp.
Thoáng chốc kiếm của Diệp Quân đã lao đến trước mặt Lục Thiên, nhát kiếm này nhanh hơn đòn tấn công lúc nãy, một kiếm phá quy tắc.
Nhưng khi thanh kiếm này chỉ còn cách Lục Thiên vài trượng, một sức mạnh bí ẩn đáng sợ bao phủ lấy thanh kiếm, khí kiếm bị trấn áp trong thời không, cùng lúc đó vô số sức mạnh bí ẩn xuất hiện xung quanh trói buộc kiếm của Diệp Quân.
Sức mạnh thiên địa.
Thấy thế, sắc mặt đám người Tào Bạch trở nên u ám.
Họ biết điểm mạnh nhất của Diệp Quân là tốc độ, mà bây giờ người mang thiên mệnh lại có cách nhắm vào tốc độ của Diệp Quân, chắc chắn thư viện Quan Huyên đã huấn luyện về tấn công với người mang thiên mệnh.
Chỉ cần tốc độ của Diệp Quân bị áp chế thì cũng không còn gì đáng sợ nữa.
Lúc này tay phải Lục Thiên siết chặt.
Rầm!
Khí kiếm trong khu vực đó bị nổ tung.
“Hay lắm!”
Đúng lúc này, bên Võ Viện có một thanh niên mặc áo dài hét lên: “Lục Thiên học trưởng vô địch! Vô địch!”
Câu nói của thanh niên đó lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Thanh niên đó nhìn Diệp Quân ở bên dưới, cười nhạo: “Thế mà còn dám khiêu khích người mang thiên mệnh đương thời à? Đúng là nực cười”.
Tào Bạch bỗng nhảy lên tiến vào đài sinh tử, y cầm kiếm chỉ vào thanh niên đó: “Xuống đây, một đánh một”.
Nghe thế, thanh niên đó biến sắc, gã nhìn Tào Bạch: “Cảnh giới của ngươi cao hơn ta, ngươi muốn ỷ lớn ăn hiếp nhỏ sao?”
Lúc này một thanh niên Kiếm Tông bỗng bay vào đài sinh tử, cậu ta nhìn thanh niên áo dài: “Cảnh giới của ta giống ngươi, xuống đây, một đánh một”.
Nghe thế, sắc mặt thanh niên áo dài trở nên vô cùng khó coi.
Thanh niên Kiếm Tông cau mày: “Còn ngây ra đó làm gì? Xuống đây, nhanh lên”.
Thanh niên áo dài nhìn thanh niên Kiếm Tông: “Bây giờ là trận đấu của Lục Thiên học trưởng và Diệp Quân, ngươi nghĩ giờ chúng ta đánh nhau có ổn không?”
Thanh niên Kiếm Tông cười khẩy: “Đây là người của Võ Viện sao?”
Nói rồi cậu ta và Tào Bạch xoay người đi.
Sắc mặt các học viên Võ Viện đều trở nên khó coi, cú vả mặt này rát lắm.
Đúng lúc này, một thanh niên Võ Viện trong đó bỗng chỉ vào thanh niên áo dài nói: “Hắn không phải là người của Võ Viện”.
Nghe thế, các học viên Võ Viện đều sửng sốt.
Thanh niên Võ Viện đó nhìn thanh niên áo dài: “Ngươi là người của viện nào?”
Thanh niên áo dài trầm giọng nói: “Chúng ta cùng một nhóm, đều là người ủng hộ Lục Thiên học trưởng”.
Chương 323: Kiếm và người hợp nhất
Thanh niên Võ Viện lắc đầu: “Ngươi nói đúng nhưng việc ngươi làm thực sự khiến bọn ta mất mặt. Lục Thiên sư huynh tuy mạnh nhưng Diệp Quân cũng không hề thua kém, ngươi không nên vì khen một người mà hạ thấp người khác, thổi phồng Lục Thiên học trưởng bằng cách mất não như vậy. Hạ thấp người khác sẽ chỉ khiến người khác coi thường Võ Viện ta mà thôi”.
Sắc mặt thanh niên áo dài trở nên khó coi.
Thanh niên Võ Viện nhìn gã nói: “Cút đi, đừng đứng chung đội với bọn ta”.
Những người Võ Viện khác nhìn thanh niên áo dài, ánh mắt cũng hiện lên vẻ không thiện chí.
Thấy thế, thanh niên đó còn muốn nói gì đó nhưng lúc này Ngộ Minh nãy giờ luôn im lặng bỗng lạnh lùng nhìn thanh niên đó: “Cút!”
Nghe thế sắc mặt thanh niên thay đổi, không dám nói gì thêm nữa, chỉ đành bỏ đi.
Sắc mặt đám người Võ Viện đều không tốt lắm.
Họ không thích Kiếm Tông ngang ngược nhưng lại càng không thích loại người không có giới hạn.
Nhất là lúc nãy, mặc dù Diệp Quân đã đánh bại Ngộ Minh nhưng lại không giết gã, phải nói hắn rất nhân nghĩa.
Mặc dù là phe đối lập nhau nhưng cũng không ảnh hưởng ta tôn trọng ngươi.
Ngộ Minh nhìn Diệp Quân và Lục Thiên bên dưới, lặng thinh không nói gì.
Trên đài sinh tử, sau khi phá vỡ khí kiếm của Diệp Quân, Lục thiên bỗng tiến đến trước một bước, lúc này dưới chân gã bỗng xuất hiện một đạo Kinh Lôi.
Vèo!
Thời không bỗng nứt ra, lôi quang đáng sợ cuồn cuộn lao đến, lúc này không gian nứt toác.
Diệp Quân ở đằng xa híp mắt, nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công, hắn tránh ra khỏi đó mười mấy trượng nhưng cùng lúc đó một thanh phi kiếm không biết từ đâu bay tới, chém về phía Lục Thiên.
Nhát kiếm này còn mang theo tiếng rồng gầm.
Rồng gầm!
Khi thanh kiếm này cách Lục Thiên mấy trượng, một sức mạnh bí ẩn đáng sợ lại bao phủ lấy nó.
Thanh kiếm này!
Sức mạnh thiên địa.
Sức mạnh thiên địa xuất hiện trấn áp phi kiếm của Diệp Quân.
Lúc này Diệp Quân bỗng tiến đến trước một bước, lại thêm một phi kiếm bay ra.
Phượng kêu!
Vù!
Thanh phi kiếm này đâm thẳng vào trong khu vực trước mặt Lục Thiên, sức mạnh lớn mạnh làm chấn động không gian xung quanh Lục Thiên.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt, sức mạnh thiên địa của Lục Thiên tuy mạnh nhưng không phải là vô địch, cũng có thể phá vỡ được.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng tiến lên một bước, vô số phi kiếm bay ra từ không gian xung quanh Lục Thiên, sau đó từng thanh phi kiếm chém vào khu vực của Lục Thiên trước ánh mắt của mọi người.
Ầm!
Từng phi kiếm lao đến, khu vực trước mặt Lục Thiên bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Muốn phá vỡ nó!
Thấy thế, sắc mặt mọi người đều trở nên trầm trọng.
Đúng lúc này, trong mắt Lục Thiên chợt lóe lên một tia tà ác, gã lật tay phải lại, phù ấn bí ẩn bay ra, thoáng chốc một tia chớp dài cả ngàn trượng bỗng rơi từ trên trời xuống, đánh thẳng vào nơi Diệp Quân đang đứng ở bên dưới.
Nhìn thấy sấm chớp cả ngàn trượng đánh xuống, Diệp Quân bỗng biến mất.
Hắn không đỡ tia chớp này mà đánh thẳng về phía Lục Thiên.
Võ kỹ bình thường không có tác dụng với hắn vì tốc độ của hắn rất nhanh.
Trong tích tắc Diệp Quân đã lao đến trước mặt Lục Thiên, đâm một kiếm tới, đòn tấn công này đâm vào khu vực thời không ẩn chứa sức mạnh thiên địa trước mặt Lục Thiên.
Ầm!
Đột nhiên, một tia sấm sét bộc phát từ phía sau Diệp Quân.
Sóng xung kích sấm sét mạnh mẽ bỗng lan rộng ra, nhấn chìm Diệp Quân và Lục Thiên trong tích tắc.
Lúc này mọi người đều trở nên căng thẳng.
Vù!
Tiếng kiếm kêu vang vọng từ trên sàn đấu, sau đó một luồng kiếm quang phá vỡ sóng xung kích sấm sét đó.
Rầm!
Tia kiếm quang và lôi quang bỗng nổ tung, hai người đồng thời lùi liên tục về sau.
Lần này cả hai đều lùi về sau cả trăm trượng mới dừng lại.
Xoẹt!
Ngay khi Diệp Quân dừng lại, hai thanh phi kiếm đã chém đến chỗ Lục Thiên ở phía đối diện.
Ánh mắt Lục Thiên lóe lên vẻ nham hiểm, gã giơ ngón tay lên, hai lôi quang bỗng cuồn cuộn lao ra.
Ầm!
Ở giữa, một lôi quang và hai luồng kiếm quang bỗng nổ tung, lôi quang và kiếm quang bắn ra tung tóe, không gian rung chuyển dữ dội.
Không gian ở đây đã bắt đầu mạnh hơn nên sức mạnh của họ ngày càng khó phá vỡ không gian.
Diệp Quân nhìn người mang thiên mệnh, phải nói rằng thực lực của Lục thiên đã mạnh hơn lúc ở Trung Thổ Thần Châu không biết bao nhiêu lần.
Người mà thư viện Quan Huyên đào tạo quả thật khác hẳn.
Lục Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã giơ tay lên, không gian trong phạm vi hàng ngàn trượng bỗng bắt đầu nứt toác, cùng lúc đó trời đất trở nên xám xịt, một loạt uy lực vừa bí ẩn vừa đáng sợ dần lan ra.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều biến sắc.
Đây là muốn tung ra chiêu chí mạng sao?
Sắc mặt mấy người Kiếm Tông cũng trở nên nghiêm trọng, thứ mà người mang thiên mệnh thi triển chắc chắn là thần thông khủng khiếp trên cấp Giản.
Uy lực thiên địa!
Cảm nhận được uy lực của trời đất, Diệp Quân rất bình tĩnh, hắn nhắm mắt lại, hai thanh phi kiếm hơi rung lên.
Hắn dần tiến vào trạng thái đặc biệt kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Dùng kiếm Hành Đạo sao?”
Diệp Quân nhíu mày: “Tháp gia, chẳng lẽ con chó con mèo nào cũng xứng để ta dùng kiếm Hành Đạo à?”
Tiểu Tháp: “…”
…
Chương 324: Hoàn toàn khác biệt
Vút!
Khoảnh khắc Diệp Quân vừa dứt lời, kiếm Hành Đạo bên trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên rung lên, ngay sau đó một tiếng kiếm kêu lao thẳng lên trời!
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, tiếng kiếm kêu đó khiến cho đất trời rung động tới mức nứt toác, mà uy lực thiên địa khủng bố giữa đất trời cũng biến mất tăm, tựa như chưa từng xuất hiện.
Càng đáng sợ hơn là cả đất trời nứt ra thành hình mạng nhện!
Tất cả mọi người đều như hóa đá!
Diệp Quân cũng sững sờ!
Không phải hắn làm!
Là tự kiếm Hành Đạo làm!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên trầm giọng lên tiếng: “Ngươi nịnh hót...có trình độ đấy!”
Rất rõ ràng, câu nói đó của Diệp Quân khiến cho kiếm Hành Đạo rất vui, mà nó cứ vui là lại không kiềm chế được thể hiện một phen!
Đương nhiên là vô ý.
Nếu như cố ý thì không chỉ có đất trời nứt ra mà cả vũ trụ cũng đã nứt toác rồi!
Đối diện Diệp Quân, Lục Thiên cũng sững người!
Mẹ nó!
Ngươi chơi cái gì vậy?
Lúc này gã thật sự hơi kinh hãi, chỉ một tiếng kiếm kêu đã khiến cho đất trời chấn động tới mức nứt toác, còn loại trừ cả uy lực thiên địa của gã.
Quan trọng nhất là không gian bên trên đài sinh tử mới được gia cố chưa bao lâu!
Bây giờ, chỉ một tiếng kiếm kêu đã khiến cho đất trời chấn động nứt toác!
Đây là Đại Kiếm Đế sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Thiên đột nhiên trở nên vô cùng khó coi!
Đại Kiếm Đế?
Chuyện này sao có thể?
Chuyện này hoàn toàn không thể nào!
Thế nhưng tiếng kiếm kêu đó..., tiếng kiếm kêu của một Kiếm Đế có thể giàu uy lực tới vậy sao?
Không thể nào!
Hơn nữa, cảnh giới của Diệp Quân thấp như vậy, mới ở cảnh giới Địa Pháp, sao có thể là Đại Kiếm Đế?
Lục Thiên nhìn Diệp Quân, khoảnh khắc này, trong lòng gã đã hơi kiêng dè.
Nếu chỉ là Kiếm Đế thì còn tốt, nhưng Diệp Quân là Đại Kiếm Đế, điều đó hoàn toàn khác biệt!
Tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn về phía Diệp Quân với vẻ không thể tin nổi, tên này thật sự là Đại Kiếm Đế sao?
Diệp Quân đứng yên tại chỗ trầm mặc không nói!
Bây giờ hắn cũng đang rất lúng túng!
Kiếm Hành Đạo thể hiện một chút nhưng thật sự khiến cho da đầu người khác phát tê!
Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Quân giả vờ!
Hắn lại chẳng thể giải thích được!
Có điều lúc này hắn cũng đang kinh ngạc, kiếm Hành Đạo này thật sự khủng bố, chỉ một tiếng kiếm kêu đã đáng sợ tới vậy!
Rất rõ ràng, bản thân dùng nó còn chẳng lợi hại bằng tự nó chơi!
Một thanh kiếm lại không hợp lý thường tới vậy!
Thực lực của cô cô váy trắng không cần nghĩ cũng biết được!
Mẹ nó!
Lại bị Tháp gia chơi một vố rồi!
Đại Kiếm Đế cái khỉ gió!
Thực lực của cô cô váy trắng này ít nhất cũng bằng với mấy Đại Kiếm Đế hợp lại nhỉ?
Tháp gia vô liêm sỉ!
Ngày nào cũng ghẹo người khác!
Tiểu Tháp lúc này cũng cạn lời, nó không hy vọng kiếm Hành Đạo thể hiện linh tinh, tên này cứ thể hiện thì thật sự sẽ khiến trời long đất lở!
Thế nhưng không còn cách nào khác, nó không dám nói gì nhiều!
Kiếm Hành Đạo bây giờ không bị Thiên Mệnh Váy Trắng ràng buộc, nếu như thật sự muốn làm loạn thì ai có thể áp chế được đây?
Mấy người Kiếm Tông đang có mặt lúc này cũng sững sờ, sư đệ Diệp Quân này là Đại Kiếm Đế ư?
Che giấu kỹ vậy?
Bọn họ rất hoài nghi, nhưng cũng rất vui!
Lúc này, một đệ tử Kiếm Tông đột nhiên bực tức gào lên: “Đại Kiếm Đế! Đẳng cấp! Mẹ kiếp!”
Mọi người: “...”
Nghe thấy câu nói của đệ tử Kiếm Tông, sắc mặt của đám học viên bên phía Võ Viện lập tức trở nên khó coi!
Thật sự là Đại Kiếm Đế sao?
Đại Kiếm Đế trẻ như vậy à?
Có phải gian lận không đấy?
Bên dưới, Diệp Quân trầm mặc không nói gì.
Thôi hỏng rồi!
Giả vờ trước!
Chẳng khác gì lên xe mới mua vé!
Mẹ nó!
Nếu như bản thân không đạt tới Đại Kiếm Đế thì không phải sẽ ngượng chết hay sao?
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện, người tới chính là Đại võ quan!
Đại võ quan vừa xuất hiện, Trần Quan Tử đã đứng ngay bên cạnh Diệp Quân, y nhìn Đại võ quan, vẻ mặt bình tĩnh!
Đại võ quan liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Chúng ta đã hẹn thời hạn ba tháng, vẫn còn lại hai tháng, sau hai tháng nữa sẽ đấu một trận sinh tử!”
Nói xong, ông ta không đợi Diệp Quân lên tiếng đã dẫn Lục Thiên biến mất khỏi vị trí!
Diệp Quân nhíu mày, thấy hơi bất mãn, lúc này, Trần Quan Tử đột nhiên nói: “ Quan Huyên Vệ núp trong bóng tối, không đánh được đâu!”
Diệp Quân trầm mặc.
Trần Quan Tử nhìn về phía Diệp Quân: “Trở về Kiếm Tông!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Trần Quan Tử và Diệp Quân ngự kiếm bay lên trời, những đệ tử Kiếm Tông còn lại cũng đồng loạt theo sau và biến mất nơi chân trời.
Trên trụ đá, Ngao Thiên Thiên nhìn về phía nơi cuối chân trời, trên mặt ngập tràn nụ cười.
Đại Kiếm Đế!
Cho dù Diệp Quân có phải là Đại Kiếm Đế hay không thì tất cả mọi người cũng đều coi là thật rồi!
Không phải thì cũng buộc ngươi phải!
Dù gì cũng đã giả bộ! Bây giờ ngươi nói không phải thì ai tin?
Sau lưng Ngao Thiên Thiên, đám cường giả tộc Thiên Long cũng phấn khích không thôi, lúc bắt đầu, khi Ngao Thiên Thiên lựa chọn Diệp Quân, bọn họ vẫn không hiểu cho lắm!
Thế nhưng bây giờ, bọn họ mới hiểu ra vẫn là thiếu tộc trưởng có tầm nhìn xa trông rộng!
Một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi như vậy?
Điều này đã phá vỡ kỷ lục của Diệp Vũ Kiếm Đế!
Đẳng cấp!
Khi trước, bọn họ vẫn lo lắng về thân thế của Diệp Quân. Dù gì so với người mang thiên mệnh thì thân thế của Diệp Quân thật sự hơi tầm thường.
Nhưng bây giờ, Diệp Quân có được sự ủng hộ của Kiếm Tông thì đã hoàn toàn khác biệt!
Kiếm Tông là thiên hạ đệ nhất tông đấy!
Cũng có thể nói, có sự ủng hộ của Kiếm Tông, bên phía người mang thiên mệnh chắc chắn không dám giở trò gì, những kiểu như ỷ lớn ức hiếp bé, ông lớn cưỡng chế trấn áp Diệp Quân chắc chắn là không thể làm được!
Chương 325: Có mắt như mù
Kiếm Tông đang ở đây đấy!
Nếu bên phía người mang thiên mệnh thật sự muốn chơi mấy chiêu trò bẩn thỉu, Kiếm Tông cũng không phải dạng ngoan hiền dễ bắt nạt, hơn nữa bây giờ ai ai cũng đang nhìn vào trận đấu giữa Diệp Quân và người mang thiên mệnh.
Nếu như bên phía người mang thiên mệnh giở trò thì sẽ bị toàn vũ trụ phỉ nhổ!
Chưa nói tới những cái khác, bản thân Võ Viện có thể sẽ không đồng ý!
Kiếm Tông và Võ Viện không đối đầu, nhưng không đại diện cho việc người của Võ Viện không có giới hạn, không có đầu óc. Nếu người mang thiên mệnh giống như nhà họ An lúc ban đầu, muốn cậy thế đàn áp người khác thì Võ Viện chắc chắn sẽ là thế lực đầu tiên không đồng ý!
Vậy nên bây giờ chỉ có đúng một con đường bày ra trước mặt người mang thiên mệnh, là đánh bại Diệp Quân một cách đường đường chính chính!
Mà Diệp Quân lại là Đại Kiếm Đế!
Quá ảo diệu!
Ngay lập tức, tin tức Diệp Quân là Đại Kiếm Đế đã lan truyền khắp cả vũ trụ, trên báo Quan Huyên càng hot hơn bao giờ hết!
Báo Quan Huyên khá đẳng cấp, còn ghi một câu: Kiếm Tu có thiên phú mạnh nhất sau Kiếm Chủ Nhân Gian!
Trận chiến này giúp cho danh tiếng của Diệp Quân nổi tiếng khắp cả vũ trụ Quan Huyên!
...
Vũ trụ Quan Huyên, trong một thành nào đó, một thanh niên ngồi trước một quán mỳ, trên người gã mặc đồ đen, tóc dài ngang vai, đang bê một bát mỳ ăn từng miếng lớn.
Trên mặt cậu thanh niên ngập tràn vẻ mệt mỏi, trong mắt ánh lên vẻ tang thương.
Xung quanh, mọi người đều đang bàn tán về trận chiến của Diệp Quân và người mang thiên mệnh.
Mọi người nói vô cùng kích động, đặc biệt khi nói tới việc Diệp Quân là Đại Kiếm Đế lại càng kích động không thôi!
Một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi như vậy!
Thật sự khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sục sôi!
Đương nhiên, quan trọng nhất là kẻ thù của một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi này lại là người mang thiên mệnh!
Điều khiến cho người ta kích động nhất là hai người này còn đụng độ!
Hơn nữa, hai tháng sau còn đấu một trận sinh tử!
Quá kích thích!
Lúc này, cậu thanh niên đang ăn mỳ đột nhiên đặt bát xuống, y quay người đi về phía xa, trên mặt y lại là vẻ phấn khích không thôi: “Thầy ơi, Diệp Quân huynh vậy mà đã đạt tới Đại Kiếm Đế rồi!”
Cậu thanh niên chính là Diệp Khải!
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Khải: “Hắn rất ưu tú, thiên phú mạnh không kém gì Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa!”
Diệp Khải hít sâu vào một hơi, hai tay y siết chặt: “Thầy, con phải nỗ lực hơn!”
Giọng nói đó lên tiếng: “Bị kích thích rồi à?”
Diệp Khải gật đầu: “Diệp Quân huynh rất ưu tú, con không muốn bị huynh ấy bỏ lại phía sau, tới một ngày nào đó, con nhất định có thể sánh ngang vai tác chiến cùng với Diệp Quân huynh!”
Giọng nói đó nói: “Đi tìm Pháp Tắc số năm đi, đợi tìm thấy đủ chín Pháp Tắc, khởi động Pháp Môn, tu luyện pháp thân vạn cổ, lúc đó cho dù hắn là Đại Kiếm Đế thì con cũng có thể đấu với hắn một trận”.
Diệp Khải nhếch miệng cười: “Con thật sự muốn cạnh tranh thử với Diệp Quân huynh!”
Giọng nói đó vang lên: “Có thể mà!”
Diệp Khải gật đầu: “Con phải mau chóng thu phục Pháp Tắc Thời Không này!”
Giọng nói đó lên tiếng: “Như thế nào?”
Diệp Khải trầm giọng nói: “Con vừa xem báo Quan Huyên, người ủng hộ người mang thiên mệnh rất rất nhiều, đại đa số thế gia và tông môn đều đã ủng hộ gã, còn Diệp Quân huynh thì chỉ có Kiếm Tông... vậy nên con muốn sau khi thu phục Pháp Tắc Thời Không sẽ tới thư viện Quan Huyên ủng hộ huynh ấy. Nếu như người mang thiên mệnh đấu một trận công bằng với Diệp Quân huynh thì tốt, nếu như gã dám chơi xấu giống như nhà họ An thì con sẽ không đồng ý đâu!”
Nói xong, cả người y chuyển động, biến mất ở điểm cuối chân trời.
Một bên khác, động thiên Thiên Linh.
Một người đàn ông đứng trên đỉnh núi, trong tay y là một tờ báo Quan Huyên!
Người đàn ông chính là Tiêu Qua từ Thượng Giới tới, sau ngày y rời khỏi Thượng Giới, cả chặng đường vất vả cuối cùng cũng tới được vũ trụ Quan Huyên, y cũng vừa khéo gia nhập vào động thiên Thiên Linh!
Động thiên Thiên Linh chỉ xếp sau động thiên Tuế Nguyệt trong số chín động thiên lớn!
Tiêu Qua nhìn báo Quan Huyên trong tay, trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu cười: “Không ngờ Diệp huynh đã phát triển tới trình độ như vậy rồi...”
Bây giờ y có cảm giác bất lực!
Nhớ năm đó lúc ở thư viện, thực lực của y và Diệp Quân cũng sàn sàn như nhau, nhưng bây giờ cách biệt đã dần lớn hơn!
Đại Kiếm Đế!
Đây thực sự là sự tồn tại khiến cho người ta tuyệt vọng!
Một lúc sau, Tiêu Qua đột nhiên lắc đầu cười, sau khi thấy bất lực thì lại thấy vui vẻ!
Y thật lòng thấy vui thay cho Diệp Quân!
Tiêu Qua đứng dậy rời đi!
Nỗ lực tu luyện!
Hai tháng sau đi tới thư viện Quan Huyên trợ uy cho Diệp Quân!
Mặc kệ Diệp Quân có còn coi y là huynh đệ hay không thì y vẫn coi Diệp Quân là huynh đệ như cũ!
...
Thiền Châu.
Bên trong Tiên Bảo Các, một ông lão đột nhiên đứng dậy, người này chính là ông Phó ở Thanh Châu bị giáng chức tới đây.
Ông Phó nhìn báo Quan Huyên trong tay, phấn khích nói: “Cậu Diệp đỉnh thật! Thật sự quá đẳng cấp! Ánh mắt của ông đây không sai mà! Ha ha...”
Khoảnh khắc này, ông ta rũ sạch những chuyện phiền não khi trước.
Mặc dù bị giáng chức!
Thế nhưng mắt nhìn của ông ta rất tốt!
Người mà ông Phó ông ta xem trọng thật sự quá đỉnh!
Dường như nghĩ tới điều gì đó, ông Phó đột nhiên bực tức mắng chửi: “Cái lũ chó đần Tiên Bảo Các, đúng là có mắt như mù...”
...
Huyền Giới.
Sau khi biết Diệp Quân trở thành Đại Kiếm Đế, ông lão canh tháp bay vút lên, bật cười một cách điên cuồng!
Mẹ nó!
Ông ta cược đúng rồi!
Chàng trai này không đơn giản!
Mới tới vũ trụ Quan Huyên chưa bao lâu đã trở thành Đại Kiếm Đế!
Vô địch!
Ông lão canh tháp phấn khích rất lâu, sau đó ông ta đột nhiên tìm được hai chân dung, chính là chân dung của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan, ông ta nhìn một lúc lâu rồi khẽ nói: “Giống thật đấy! Cậu Diệp này thật sự càng nhìn càng thấy giống các chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian! Lẽ nào cậu ta thật sự là con trai của các chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian?”
...
Lúc này, cả vũ trụ đều đang tâng bốc Diệp Quân!
Danh tiếng của Diệp Quân cứ thế tăng cao, vượt qua cả người mang thiên mệnh Lục Thiên!
Lúc này Diệp Quân đang ngồi trước cửa đại điện, hắn nhìn kiếm Hành Đạo trước mặt, trầm mặc không lên tiếng!
Ngươi thay ta giả bộ rồi!
Giờ ta nên làm thế nào đây?
Hai tháng sau, ta không đạt tới Đại Kiếm Đế thì biết rúc mặt vào đâu nữa?
Haizz!
Trong lòng Diệp Quân sầu não.
Cảm thấy thật khó nhằn!
Lục Thiên đang định nói thì một âm thanh từ trên trời vang lên: “Ngươi đánh giỏi lắm sao?”
Rắc!
Thời không tách lìa, một chàng trai trẻ chậm rãi bước vào.
“Ngộ Minh học trưởng!”
Học sinh Võ Viện hô lớn.
Đây là người đứng thứ ba trong Võ Bảng.
Trong Võ Viện có Võ Bảng. Võ Bảng này xếp theo thực lực, Ngộ Minh này xếp thứ ba.
Mấy chục năm trước, gã đã rời khỏi thư viện, đi tới thế giới Hư Chân trong truyền thuyết, mọi người không ngờ gã đã trở về.
Thấy Ngộ Minh trở về, đám đệ tử Võ Viện sau lưng Lục Thiên bỗng trở nên náo động.
Ngộ Minh đứng trước mặt Diệp Quân mười trượng, gã nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng phải Kiếm Tông muốn chiến sao? Lên đi, một mình ta đấu trận sinh tử này!”
“Chiến!”
Lúc này, đám đệ tử Võ Viện phía sau Lục Thiên đồng loạt hô lớn, đám đệ tử thế gia và tông môn cũng hào hứng hét lớn.
“Chiến!”
Âm thanh như sấm sét, vang vọng khắp nơi, chấn động trời đất.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tào Bạch: “Tào huynh, trận sinh tử có quy trình gì không?”
Tào Bạch nói: “Không có, lên đài sinh tử chính là trận sinh tử!”
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn Ngộ Minh, đột nhiên, hắn biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một tia sáng xẹt qua sân.
Tốc độ nhanh đến mức người trong sân đều không nhìn rõ.
Thấy tốc độ của Diệp Quân nhanh đến vậy, Ngộ Minh hơi nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, gã không ngờ tốc độ của kiếm tu trước mặt lại nhanh đến vậy, nên không dám khinh thường, gã lùi về phía sau, cơ thể hắn lập tức trở nên hư ảo.
Vụt.
Diệp Quân đột nhiên phóng kiếm ra.
Trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện sau lưng Diệp Quân, nhưng Diệp Quân không quay người lại, cùng lúc đó, sau bóng lưng người kia xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm đó mới là sát chiêu.
Con ngươi Ngộ Minh co lại, gã không ngờ thanh niên trước mắt đã đoán được cách đánh lén của gã, gã không dám khinh suất, dùng hai tay ép xuống đất.
Bùm!
Trong nháy mắt, không xung quanh gã hóa thành một chiếc lồng bảo vệ gã.
Xẹt!
Kiếm của Diệp Quân đâm vào lồng không gian, tốc độ bỗng chậm lại, lúc này, Ngộ Minh đã xuất hiện cách bên phải mấy chục trượng, nhưng gã vừa dừng lại, không gian giữa lông mày gã nứt lìa, một nhát kiếm đâm tới.
Ngộ Minh kinh hãi, hai tay hợp lại, một tia sáng màu vàng lóe lên.
Bùm!
Gã đã chặn được phi kiếm của Diệp Quân, nhưng lúc này, không gian trên đầu gã nứt ra, một thanh phi kiếm khác đâm xuống.
Con ngươi Ngộ Minh co rút cực hạn, chân phải giậm mạnh xuống mặt đất: “Thiên Địa Pháp Tướng!”
Bùm!
Một tia sáng bắn ra từ trên người gã, trong nháy mắt, trên đầu gã xuất hiện một hư ảnh màu vàng to lớn, đạo Thiên Địa Pháp Tướng này chặn phi kiếm của Diệp Quân lại.
Thiên Địa Pháp Tướng!
Là thuật thần thông, ít nhất là thuật thần thông cấp thần!
Nhưng lúc này, trong mắt của mọi người, Diệp Quân bỗng đi về phía Ngộ Minh, mỗi bước hắn đi về phía Ngộ Minh, một thanh phi kiếm sẽ bay ra từ không gian quanh Ngộ Minh.
Bùm!
Thiên Địa Pháp Tướng của Ngộ Minh chấn động kịch liệt, vội vàng lùi lại.
Ngay lập tức, mấy thanh phi kiếm lại phóng tới.
Cứ như vậy, trong mắt mọi người, Ngộ Minh không ngừng lùi về phía sau, còn Thiên Địa Pháp Tướng kia cũng bắt đầu nứt ra.
Kiếm tu!
Lúc này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Bên phía Kiếm Tông, Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc: “Thuật ngự kiếm… không ngờ lại có thể tu luyện đến trình độ như vậy, thật lợi hại!”
Tào Bạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước!”
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mỉm cười.
Chàng trai này lại mạnh hơn rồi.
Lục Thiên nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Rầm!
Trước mắt mọi người, Thiên Địa Pháp Tướng kia vỡ vụn trong nháy mắt, Ngộ Minh kinh hãi, định lùi lại nhưng một thanh phi kiếm đã đâm đến giữa lông mày gã.
Ngộ Minh sững sờ tại chỗ.
Thua rồi!
Gã không ngờ mình lại thua một kiếm tu cảnh giới thấp hơn gã.
Diệp Quân nhìn Ngộ Minh với vẻ mặt bình tĩnh, hắn phất tay áo, phi kiếm giữa lông mày Ngộ Minh bay thẳng đến trước mặt hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn người mang thiên mệnh, hung hăng nói: “Không cần đợi hai tháng, bây giờ ta muốn chôn ngươi luôn, mau cút xuống đây cho ta!”
Mọi người: “…”
Chương 322: Không phải người Võ Viện
Cút xuống đây!
Giọng Diệp Quân như sấm rền, chấn động cả trời đất.
Công khai khiêu khích người mang thiên mệnh.
Ngông cuồng?
Không!
Lúc này dù là những người ở phía sau Lục Thiên cũng lặng thinh.
Họ không còn bất kỳ sự xem thường nào với Diệp Quân nữa.
Có thể đánh bại Ngộ Minh nhanh như vậy, thực lực này chỉ có thể nói là đáng sợ.
Sau khi Diệp Quân dứt lời, không gian bỗng rơi vào im lặng, mọi người đều đang nhìn Lục Thiên.
Bị Diệp Quân khiêu khích như thế, nếu không ứng chiến thì sẽ trở thành trò cười của thư viện Quan Huyên.
Các kiếm tu bên Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân nhưng trên mặt lại nở nụ cười và sự tán thưởng.
Họ rất hài lòng với sư đệ vừa gia nhập Kiếm Tông này.
Người của Kiếm Tông phải cứng rắn như vậy.
Người mang thiên mệnh?
Mẹ nó chứ!
Dám chọc vào Kiếm Tông thì ta vẫn sẽ đánh ngươi.
Lục Thiên khẽ cười, sau đó nhảy bật người lên rồi khoan thai đáp xuống đài sinh tử trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Khi Lục Thiên đáp xuống đài sinh tử, Diệp Quân bỗng biến mất khỏi chỗ đứng.
Không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào đã bắt đầu trận chiến.
Vèo!
Kiếm quang như sấm chớp xoẹt qua, không gian trước mặt Lục Thiên lập tức bị phá vỡ, tia kiếm quang lao đến.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tốc độ của đòn tấn công này cực kỳ nhanh.
Thế nhưng nhát kiếm này lại đâm vào trong không khí.
Xoẹt!
Kiếm của Diệp Quân đâm vỡ không gian, Lục Thiên đã không còn đứng đó nữa, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, Lục Thiên lặng lẽ đứng ở nơi cách đó cả trăm trượng về phía bên phải, không gian xung quanh gã lóe lên tia sấm.
Tốc độ nhanh hơn.
“Kinh Lôi!”
Có người ngạc nhiên thốt lên: “Kỹ năng thân pháp cấp Giản”.
Cấp đế vốn đã rất nghịch thiên rồi, mà từ cấp Đế trở lên là cấp Thần, nếu so sánh với võ kỹ cấp Thần thì đó là sự tồn tại càng nghịch thiên hơn, ngay cả một vài thế lực lớn cũng không có bao nhiêu cấp Thần.
Còn cấp Giản thì lại càng là sự tồn tại hiếm có.
Cấp Giản, đại đạo chí giản, thần vật này cũng chỉ có thư viện Quan Huyên mới có thể tùy ý lấy ra bất cứ lúc nào, dù là học sinh trong thư viện Quan Huyên cũng rất khó để có được công pháp của võ kỹ cấp bậc này.
Mà bây giờ người mang thiên mệnh lại có thể tùy ý vung ra một chiêu võ kỹ thân pháp cấp Giản như vậy, hơn nữa còn tu luyện đến mức thần nhập hóa.
Khủng khiếp quá!
Khuôn mặt của các kiếm tu bên Kiếm Tông sầm lại.
Diệp Quân vừa gia nhập vào Kiếm Tông nên họ vẫn chưa truyền cho Diệp Quân vài kiếm kỹ mạnh của Kiếm Tông.
Có thể nói Diệp Quân rất bất lợi trong phương diện võ kỹ và cảnh giới công pháp.
Trên đài sinh tử, Diệp Quân quay đầu lại nhìn Lục Thiên, hắn rất bình tĩnh, không có hề tỏ ra hoang mang.
Nếu đối phương bảo hắn giết chỉ bằng một nhát kiếm thì hắn chỉ có thể nói rằng thư viện Quan Huyên này xong đời rồi.
Bồi dưỡng một người như vậy, sau đó bị giết chết trong tích tắc?
Chắc chắn không thể nào nói nổi.
Lục Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã cũng không nhiều lời tiến đến trước một bước, gã xòe bàn tay ra, một phù ấn bí ẩn xuất hiện trong tay gã, nhưng đúng lúc này Diệp Quân đã biến mất khỏi chỗ lúc nãy.
Một luồng kiếm quang xoẹt qua.
Dĩ nhiên Diệp Quân sẽ không đợi Lục Thiên thi pháp.
Thoáng chốc kiếm của Diệp Quân đã lao đến trước mặt Lục Thiên, nhát kiếm này nhanh hơn đòn tấn công lúc nãy, một kiếm phá quy tắc.
Nhưng khi thanh kiếm này chỉ còn cách Lục Thiên vài trượng, một sức mạnh bí ẩn đáng sợ bao phủ lấy thanh kiếm, khí kiếm bị trấn áp trong thời không, cùng lúc đó vô số sức mạnh bí ẩn xuất hiện xung quanh trói buộc kiếm của Diệp Quân.
Sức mạnh thiên địa.
Thấy thế, sắc mặt đám người Tào Bạch trở nên u ám.
Họ biết điểm mạnh nhất của Diệp Quân là tốc độ, mà bây giờ người mang thiên mệnh lại có cách nhắm vào tốc độ của Diệp Quân, chắc chắn thư viện Quan Huyên đã huấn luyện về tấn công với người mang thiên mệnh.
Chỉ cần tốc độ của Diệp Quân bị áp chế thì cũng không còn gì đáng sợ nữa.
Lúc này tay phải Lục Thiên siết chặt.
Rầm!
Khí kiếm trong khu vực đó bị nổ tung.
“Hay lắm!”
Đúng lúc này, bên Võ Viện có một thanh niên mặc áo dài hét lên: “Lục Thiên học trưởng vô địch! Vô địch!”
Câu nói của thanh niên đó lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Thanh niên đó nhìn Diệp Quân ở bên dưới, cười nhạo: “Thế mà còn dám khiêu khích người mang thiên mệnh đương thời à? Đúng là nực cười”.
Tào Bạch bỗng nhảy lên tiến vào đài sinh tử, y cầm kiếm chỉ vào thanh niên đó: “Xuống đây, một đánh một”.
Nghe thế, thanh niên đó biến sắc, gã nhìn Tào Bạch: “Cảnh giới của ngươi cao hơn ta, ngươi muốn ỷ lớn ăn hiếp nhỏ sao?”
Lúc này một thanh niên Kiếm Tông bỗng bay vào đài sinh tử, cậu ta nhìn thanh niên áo dài: “Cảnh giới của ta giống ngươi, xuống đây, một đánh một”.
Nghe thế, sắc mặt thanh niên áo dài trở nên vô cùng khó coi.
Thanh niên Kiếm Tông cau mày: “Còn ngây ra đó làm gì? Xuống đây, nhanh lên”.
Thanh niên áo dài nhìn thanh niên Kiếm Tông: “Bây giờ là trận đấu của Lục Thiên học trưởng và Diệp Quân, ngươi nghĩ giờ chúng ta đánh nhau có ổn không?”
Thanh niên Kiếm Tông cười khẩy: “Đây là người của Võ Viện sao?”
Nói rồi cậu ta và Tào Bạch xoay người đi.
Sắc mặt các học viên Võ Viện đều trở nên khó coi, cú vả mặt này rát lắm.
Đúng lúc này, một thanh niên Võ Viện trong đó bỗng chỉ vào thanh niên áo dài nói: “Hắn không phải là người của Võ Viện”.
Nghe thế, các học viên Võ Viện đều sửng sốt.
Thanh niên Võ Viện đó nhìn thanh niên áo dài: “Ngươi là người của viện nào?”
Thanh niên áo dài trầm giọng nói: “Chúng ta cùng một nhóm, đều là người ủng hộ Lục Thiên học trưởng”.
Chương 323: Kiếm và người hợp nhất
Thanh niên Võ Viện lắc đầu: “Ngươi nói đúng nhưng việc ngươi làm thực sự khiến bọn ta mất mặt. Lục Thiên sư huynh tuy mạnh nhưng Diệp Quân cũng không hề thua kém, ngươi không nên vì khen một người mà hạ thấp người khác, thổi phồng Lục Thiên học trưởng bằng cách mất não như vậy. Hạ thấp người khác sẽ chỉ khiến người khác coi thường Võ Viện ta mà thôi”.
Sắc mặt thanh niên áo dài trở nên khó coi.
Thanh niên Võ Viện nhìn gã nói: “Cút đi, đừng đứng chung đội với bọn ta”.
Những người Võ Viện khác nhìn thanh niên áo dài, ánh mắt cũng hiện lên vẻ không thiện chí.
Thấy thế, thanh niên đó còn muốn nói gì đó nhưng lúc này Ngộ Minh nãy giờ luôn im lặng bỗng lạnh lùng nhìn thanh niên đó: “Cút!”
Nghe thế sắc mặt thanh niên thay đổi, không dám nói gì thêm nữa, chỉ đành bỏ đi.
Sắc mặt đám người Võ Viện đều không tốt lắm.
Họ không thích Kiếm Tông ngang ngược nhưng lại càng không thích loại người không có giới hạn.
Nhất là lúc nãy, mặc dù Diệp Quân đã đánh bại Ngộ Minh nhưng lại không giết gã, phải nói hắn rất nhân nghĩa.
Mặc dù là phe đối lập nhau nhưng cũng không ảnh hưởng ta tôn trọng ngươi.
Ngộ Minh nhìn Diệp Quân và Lục Thiên bên dưới, lặng thinh không nói gì.
Trên đài sinh tử, sau khi phá vỡ khí kiếm của Diệp Quân, Lục thiên bỗng tiến đến trước một bước, lúc này dưới chân gã bỗng xuất hiện một đạo Kinh Lôi.
Vèo!
Thời không bỗng nứt ra, lôi quang đáng sợ cuồn cuộn lao đến, lúc này không gian nứt toác.
Diệp Quân ở đằng xa híp mắt, nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công, hắn tránh ra khỏi đó mười mấy trượng nhưng cùng lúc đó một thanh phi kiếm không biết từ đâu bay tới, chém về phía Lục Thiên.
Nhát kiếm này còn mang theo tiếng rồng gầm.
Rồng gầm!
Khi thanh kiếm này cách Lục Thiên mấy trượng, một sức mạnh bí ẩn đáng sợ lại bao phủ lấy nó.
Thanh kiếm này!
Sức mạnh thiên địa.
Sức mạnh thiên địa xuất hiện trấn áp phi kiếm của Diệp Quân.
Lúc này Diệp Quân bỗng tiến đến trước một bước, lại thêm một phi kiếm bay ra.
Phượng kêu!
Vù!
Thanh phi kiếm này đâm thẳng vào trong khu vực trước mặt Lục Thiên, sức mạnh lớn mạnh làm chấn động không gian xung quanh Lục Thiên.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt, sức mạnh thiên địa của Lục Thiên tuy mạnh nhưng không phải là vô địch, cũng có thể phá vỡ được.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng tiến lên một bước, vô số phi kiếm bay ra từ không gian xung quanh Lục Thiên, sau đó từng thanh phi kiếm chém vào khu vực của Lục Thiên trước ánh mắt của mọi người.
Ầm!
Từng phi kiếm lao đến, khu vực trước mặt Lục Thiên bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Muốn phá vỡ nó!
Thấy thế, sắc mặt mọi người đều trở nên trầm trọng.
Đúng lúc này, trong mắt Lục Thiên chợt lóe lên một tia tà ác, gã lật tay phải lại, phù ấn bí ẩn bay ra, thoáng chốc một tia chớp dài cả ngàn trượng bỗng rơi từ trên trời xuống, đánh thẳng vào nơi Diệp Quân đang đứng ở bên dưới.
Nhìn thấy sấm chớp cả ngàn trượng đánh xuống, Diệp Quân bỗng biến mất.
Hắn không đỡ tia chớp này mà đánh thẳng về phía Lục Thiên.
Võ kỹ bình thường không có tác dụng với hắn vì tốc độ của hắn rất nhanh.
Trong tích tắc Diệp Quân đã lao đến trước mặt Lục Thiên, đâm một kiếm tới, đòn tấn công này đâm vào khu vực thời không ẩn chứa sức mạnh thiên địa trước mặt Lục Thiên.
Ầm!
Đột nhiên, một tia sấm sét bộc phát từ phía sau Diệp Quân.
Sóng xung kích sấm sét mạnh mẽ bỗng lan rộng ra, nhấn chìm Diệp Quân và Lục Thiên trong tích tắc.
Lúc này mọi người đều trở nên căng thẳng.
Vù!
Tiếng kiếm kêu vang vọng từ trên sàn đấu, sau đó một luồng kiếm quang phá vỡ sóng xung kích sấm sét đó.
Rầm!
Tia kiếm quang và lôi quang bỗng nổ tung, hai người đồng thời lùi liên tục về sau.
Lần này cả hai đều lùi về sau cả trăm trượng mới dừng lại.
Xoẹt!
Ngay khi Diệp Quân dừng lại, hai thanh phi kiếm đã chém đến chỗ Lục Thiên ở phía đối diện.
Ánh mắt Lục Thiên lóe lên vẻ nham hiểm, gã giơ ngón tay lên, hai lôi quang bỗng cuồn cuộn lao ra.
Ầm!
Ở giữa, một lôi quang và hai luồng kiếm quang bỗng nổ tung, lôi quang và kiếm quang bắn ra tung tóe, không gian rung chuyển dữ dội.
Không gian ở đây đã bắt đầu mạnh hơn nên sức mạnh của họ ngày càng khó phá vỡ không gian.
Diệp Quân nhìn người mang thiên mệnh, phải nói rằng thực lực của Lục thiên đã mạnh hơn lúc ở Trung Thổ Thần Châu không biết bao nhiêu lần.
Người mà thư viện Quan Huyên đào tạo quả thật khác hẳn.
Lục Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã giơ tay lên, không gian trong phạm vi hàng ngàn trượng bỗng bắt đầu nứt toác, cùng lúc đó trời đất trở nên xám xịt, một loạt uy lực vừa bí ẩn vừa đáng sợ dần lan ra.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều biến sắc.
Đây là muốn tung ra chiêu chí mạng sao?
Sắc mặt mấy người Kiếm Tông cũng trở nên nghiêm trọng, thứ mà người mang thiên mệnh thi triển chắc chắn là thần thông khủng khiếp trên cấp Giản.
Uy lực thiên địa!
Cảm nhận được uy lực của trời đất, Diệp Quân rất bình tĩnh, hắn nhắm mắt lại, hai thanh phi kiếm hơi rung lên.
Hắn dần tiến vào trạng thái đặc biệt kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Dùng kiếm Hành Đạo sao?”
Diệp Quân nhíu mày: “Tháp gia, chẳng lẽ con chó con mèo nào cũng xứng để ta dùng kiếm Hành Đạo à?”
Tiểu Tháp: “…”
…
Chương 324: Hoàn toàn khác biệt
Vút!
Khoảnh khắc Diệp Quân vừa dứt lời, kiếm Hành Đạo bên trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên rung lên, ngay sau đó một tiếng kiếm kêu lao thẳng lên trời!
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, tiếng kiếm kêu đó khiến cho đất trời rung động tới mức nứt toác, mà uy lực thiên địa khủng bố giữa đất trời cũng biến mất tăm, tựa như chưa từng xuất hiện.
Càng đáng sợ hơn là cả đất trời nứt ra thành hình mạng nhện!
Tất cả mọi người đều như hóa đá!
Diệp Quân cũng sững sờ!
Không phải hắn làm!
Là tự kiếm Hành Đạo làm!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên trầm giọng lên tiếng: “Ngươi nịnh hót...có trình độ đấy!”
Rất rõ ràng, câu nói đó của Diệp Quân khiến cho kiếm Hành Đạo rất vui, mà nó cứ vui là lại không kiềm chế được thể hiện một phen!
Đương nhiên là vô ý.
Nếu như cố ý thì không chỉ có đất trời nứt ra mà cả vũ trụ cũng đã nứt toác rồi!
Đối diện Diệp Quân, Lục Thiên cũng sững người!
Mẹ nó!
Ngươi chơi cái gì vậy?
Lúc này gã thật sự hơi kinh hãi, chỉ một tiếng kiếm kêu đã khiến cho đất trời chấn động tới mức nứt toác, còn loại trừ cả uy lực thiên địa của gã.
Quan trọng nhất là không gian bên trên đài sinh tử mới được gia cố chưa bao lâu!
Bây giờ, chỉ một tiếng kiếm kêu đã khiến cho đất trời chấn động nứt toác!
Đây là Đại Kiếm Đế sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Thiên đột nhiên trở nên vô cùng khó coi!
Đại Kiếm Đế?
Chuyện này sao có thể?
Chuyện này hoàn toàn không thể nào!
Thế nhưng tiếng kiếm kêu đó..., tiếng kiếm kêu của một Kiếm Đế có thể giàu uy lực tới vậy sao?
Không thể nào!
Hơn nữa, cảnh giới của Diệp Quân thấp như vậy, mới ở cảnh giới Địa Pháp, sao có thể là Đại Kiếm Đế?
Lục Thiên nhìn Diệp Quân, khoảnh khắc này, trong lòng gã đã hơi kiêng dè.
Nếu chỉ là Kiếm Đế thì còn tốt, nhưng Diệp Quân là Đại Kiếm Đế, điều đó hoàn toàn khác biệt!
Tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn về phía Diệp Quân với vẻ không thể tin nổi, tên này thật sự là Đại Kiếm Đế sao?
Diệp Quân đứng yên tại chỗ trầm mặc không nói!
Bây giờ hắn cũng đang rất lúng túng!
Kiếm Hành Đạo thể hiện một chút nhưng thật sự khiến cho da đầu người khác phát tê!
Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Quân giả vờ!
Hắn lại chẳng thể giải thích được!
Có điều lúc này hắn cũng đang kinh ngạc, kiếm Hành Đạo này thật sự khủng bố, chỉ một tiếng kiếm kêu đã đáng sợ tới vậy!
Rất rõ ràng, bản thân dùng nó còn chẳng lợi hại bằng tự nó chơi!
Một thanh kiếm lại không hợp lý thường tới vậy!
Thực lực của cô cô váy trắng không cần nghĩ cũng biết được!
Mẹ nó!
Lại bị Tháp gia chơi một vố rồi!
Đại Kiếm Đế cái khỉ gió!
Thực lực của cô cô váy trắng này ít nhất cũng bằng với mấy Đại Kiếm Đế hợp lại nhỉ?
Tháp gia vô liêm sỉ!
Ngày nào cũng ghẹo người khác!
Tiểu Tháp lúc này cũng cạn lời, nó không hy vọng kiếm Hành Đạo thể hiện linh tinh, tên này cứ thể hiện thì thật sự sẽ khiến trời long đất lở!
Thế nhưng không còn cách nào khác, nó không dám nói gì nhiều!
Kiếm Hành Đạo bây giờ không bị Thiên Mệnh Váy Trắng ràng buộc, nếu như thật sự muốn làm loạn thì ai có thể áp chế được đây?
Mấy người Kiếm Tông đang có mặt lúc này cũng sững sờ, sư đệ Diệp Quân này là Đại Kiếm Đế ư?
Che giấu kỹ vậy?
Bọn họ rất hoài nghi, nhưng cũng rất vui!
Lúc này, một đệ tử Kiếm Tông đột nhiên bực tức gào lên: “Đại Kiếm Đế! Đẳng cấp! Mẹ kiếp!”
Mọi người: “...”
Nghe thấy câu nói của đệ tử Kiếm Tông, sắc mặt của đám học viên bên phía Võ Viện lập tức trở nên khó coi!
Thật sự là Đại Kiếm Đế sao?
Đại Kiếm Đế trẻ như vậy à?
Có phải gian lận không đấy?
Bên dưới, Diệp Quân trầm mặc không nói gì.
Thôi hỏng rồi!
Giả vờ trước!
Chẳng khác gì lên xe mới mua vé!
Mẹ nó!
Nếu như bản thân không đạt tới Đại Kiếm Đế thì không phải sẽ ngượng chết hay sao?
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện, người tới chính là Đại võ quan!
Đại võ quan vừa xuất hiện, Trần Quan Tử đã đứng ngay bên cạnh Diệp Quân, y nhìn Đại võ quan, vẻ mặt bình tĩnh!
Đại võ quan liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Chúng ta đã hẹn thời hạn ba tháng, vẫn còn lại hai tháng, sau hai tháng nữa sẽ đấu một trận sinh tử!”
Nói xong, ông ta không đợi Diệp Quân lên tiếng đã dẫn Lục Thiên biến mất khỏi vị trí!
Diệp Quân nhíu mày, thấy hơi bất mãn, lúc này, Trần Quan Tử đột nhiên nói: “ Quan Huyên Vệ núp trong bóng tối, không đánh được đâu!”
Diệp Quân trầm mặc.
Trần Quan Tử nhìn về phía Diệp Quân: “Trở về Kiếm Tông!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Trần Quan Tử và Diệp Quân ngự kiếm bay lên trời, những đệ tử Kiếm Tông còn lại cũng đồng loạt theo sau và biến mất nơi chân trời.
Trên trụ đá, Ngao Thiên Thiên nhìn về phía nơi cuối chân trời, trên mặt ngập tràn nụ cười.
Đại Kiếm Đế!
Cho dù Diệp Quân có phải là Đại Kiếm Đế hay không thì tất cả mọi người cũng đều coi là thật rồi!
Không phải thì cũng buộc ngươi phải!
Dù gì cũng đã giả bộ! Bây giờ ngươi nói không phải thì ai tin?
Sau lưng Ngao Thiên Thiên, đám cường giả tộc Thiên Long cũng phấn khích không thôi, lúc bắt đầu, khi Ngao Thiên Thiên lựa chọn Diệp Quân, bọn họ vẫn không hiểu cho lắm!
Thế nhưng bây giờ, bọn họ mới hiểu ra vẫn là thiếu tộc trưởng có tầm nhìn xa trông rộng!
Một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi như vậy?
Điều này đã phá vỡ kỷ lục của Diệp Vũ Kiếm Đế!
Đẳng cấp!
Khi trước, bọn họ vẫn lo lắng về thân thế của Diệp Quân. Dù gì so với người mang thiên mệnh thì thân thế của Diệp Quân thật sự hơi tầm thường.
Nhưng bây giờ, Diệp Quân có được sự ủng hộ của Kiếm Tông thì đã hoàn toàn khác biệt!
Kiếm Tông là thiên hạ đệ nhất tông đấy!
Cũng có thể nói, có sự ủng hộ của Kiếm Tông, bên phía người mang thiên mệnh chắc chắn không dám giở trò gì, những kiểu như ỷ lớn ức hiếp bé, ông lớn cưỡng chế trấn áp Diệp Quân chắc chắn là không thể làm được!
Chương 325: Có mắt như mù
Kiếm Tông đang ở đây đấy!
Nếu bên phía người mang thiên mệnh thật sự muốn chơi mấy chiêu trò bẩn thỉu, Kiếm Tông cũng không phải dạng ngoan hiền dễ bắt nạt, hơn nữa bây giờ ai ai cũng đang nhìn vào trận đấu giữa Diệp Quân và người mang thiên mệnh.
Nếu như bên phía người mang thiên mệnh giở trò thì sẽ bị toàn vũ trụ phỉ nhổ!
Chưa nói tới những cái khác, bản thân Võ Viện có thể sẽ không đồng ý!
Kiếm Tông và Võ Viện không đối đầu, nhưng không đại diện cho việc người của Võ Viện không có giới hạn, không có đầu óc. Nếu người mang thiên mệnh giống như nhà họ An lúc ban đầu, muốn cậy thế đàn áp người khác thì Võ Viện chắc chắn sẽ là thế lực đầu tiên không đồng ý!
Vậy nên bây giờ chỉ có đúng một con đường bày ra trước mặt người mang thiên mệnh, là đánh bại Diệp Quân một cách đường đường chính chính!
Mà Diệp Quân lại là Đại Kiếm Đế!
Quá ảo diệu!
Ngay lập tức, tin tức Diệp Quân là Đại Kiếm Đế đã lan truyền khắp cả vũ trụ, trên báo Quan Huyên càng hot hơn bao giờ hết!
Báo Quan Huyên khá đẳng cấp, còn ghi một câu: Kiếm Tu có thiên phú mạnh nhất sau Kiếm Chủ Nhân Gian!
Trận chiến này giúp cho danh tiếng của Diệp Quân nổi tiếng khắp cả vũ trụ Quan Huyên!
...
Vũ trụ Quan Huyên, trong một thành nào đó, một thanh niên ngồi trước một quán mỳ, trên người gã mặc đồ đen, tóc dài ngang vai, đang bê một bát mỳ ăn từng miếng lớn.
Trên mặt cậu thanh niên ngập tràn vẻ mệt mỏi, trong mắt ánh lên vẻ tang thương.
Xung quanh, mọi người đều đang bàn tán về trận chiến của Diệp Quân và người mang thiên mệnh.
Mọi người nói vô cùng kích động, đặc biệt khi nói tới việc Diệp Quân là Đại Kiếm Đế lại càng kích động không thôi!
Một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi như vậy!
Thật sự khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sục sôi!
Đương nhiên, quan trọng nhất là kẻ thù của một Đại Kiếm Đế trẻ tuổi này lại là người mang thiên mệnh!
Điều khiến cho người ta kích động nhất là hai người này còn đụng độ!
Hơn nữa, hai tháng sau còn đấu một trận sinh tử!
Quá kích thích!
Lúc này, cậu thanh niên đang ăn mỳ đột nhiên đặt bát xuống, y quay người đi về phía xa, trên mặt y lại là vẻ phấn khích không thôi: “Thầy ơi, Diệp Quân huynh vậy mà đã đạt tới Đại Kiếm Đế rồi!”
Cậu thanh niên chính là Diệp Khải!
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Khải: “Hắn rất ưu tú, thiên phú mạnh không kém gì Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa!”
Diệp Khải hít sâu vào một hơi, hai tay y siết chặt: “Thầy, con phải nỗ lực hơn!”
Giọng nói đó lên tiếng: “Bị kích thích rồi à?”
Diệp Khải gật đầu: “Diệp Quân huynh rất ưu tú, con không muốn bị huynh ấy bỏ lại phía sau, tới một ngày nào đó, con nhất định có thể sánh ngang vai tác chiến cùng với Diệp Quân huynh!”
Giọng nói đó nói: “Đi tìm Pháp Tắc số năm đi, đợi tìm thấy đủ chín Pháp Tắc, khởi động Pháp Môn, tu luyện pháp thân vạn cổ, lúc đó cho dù hắn là Đại Kiếm Đế thì con cũng có thể đấu với hắn một trận”.
Diệp Khải nhếch miệng cười: “Con thật sự muốn cạnh tranh thử với Diệp Quân huynh!”
Giọng nói đó vang lên: “Có thể mà!”
Diệp Khải gật đầu: “Con phải mau chóng thu phục Pháp Tắc Thời Không này!”
Giọng nói đó lên tiếng: “Như thế nào?”
Diệp Khải trầm giọng nói: “Con vừa xem báo Quan Huyên, người ủng hộ người mang thiên mệnh rất rất nhiều, đại đa số thế gia và tông môn đều đã ủng hộ gã, còn Diệp Quân huynh thì chỉ có Kiếm Tông... vậy nên con muốn sau khi thu phục Pháp Tắc Thời Không sẽ tới thư viện Quan Huyên ủng hộ huynh ấy. Nếu như người mang thiên mệnh đấu một trận công bằng với Diệp Quân huynh thì tốt, nếu như gã dám chơi xấu giống như nhà họ An thì con sẽ không đồng ý đâu!”
Nói xong, cả người y chuyển động, biến mất ở điểm cuối chân trời.
Một bên khác, động thiên Thiên Linh.
Một người đàn ông đứng trên đỉnh núi, trong tay y là một tờ báo Quan Huyên!
Người đàn ông chính là Tiêu Qua từ Thượng Giới tới, sau ngày y rời khỏi Thượng Giới, cả chặng đường vất vả cuối cùng cũng tới được vũ trụ Quan Huyên, y cũng vừa khéo gia nhập vào động thiên Thiên Linh!
Động thiên Thiên Linh chỉ xếp sau động thiên Tuế Nguyệt trong số chín động thiên lớn!
Tiêu Qua nhìn báo Quan Huyên trong tay, trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu cười: “Không ngờ Diệp huynh đã phát triển tới trình độ như vậy rồi...”
Bây giờ y có cảm giác bất lực!
Nhớ năm đó lúc ở thư viện, thực lực của y và Diệp Quân cũng sàn sàn như nhau, nhưng bây giờ cách biệt đã dần lớn hơn!
Đại Kiếm Đế!
Đây thực sự là sự tồn tại khiến cho người ta tuyệt vọng!
Một lúc sau, Tiêu Qua đột nhiên lắc đầu cười, sau khi thấy bất lực thì lại thấy vui vẻ!
Y thật lòng thấy vui thay cho Diệp Quân!
Tiêu Qua đứng dậy rời đi!
Nỗ lực tu luyện!
Hai tháng sau đi tới thư viện Quan Huyên trợ uy cho Diệp Quân!
Mặc kệ Diệp Quân có còn coi y là huynh đệ hay không thì y vẫn coi Diệp Quân là huynh đệ như cũ!
...
Thiền Châu.
Bên trong Tiên Bảo Các, một ông lão đột nhiên đứng dậy, người này chính là ông Phó ở Thanh Châu bị giáng chức tới đây.
Ông Phó nhìn báo Quan Huyên trong tay, phấn khích nói: “Cậu Diệp đỉnh thật! Thật sự quá đẳng cấp! Ánh mắt của ông đây không sai mà! Ha ha...”
Khoảnh khắc này, ông ta rũ sạch những chuyện phiền não khi trước.
Mặc dù bị giáng chức!
Thế nhưng mắt nhìn của ông ta rất tốt!
Người mà ông Phó ông ta xem trọng thật sự quá đỉnh!
Dường như nghĩ tới điều gì đó, ông Phó đột nhiên bực tức mắng chửi: “Cái lũ chó đần Tiên Bảo Các, đúng là có mắt như mù...”
...
Huyền Giới.
Sau khi biết Diệp Quân trở thành Đại Kiếm Đế, ông lão canh tháp bay vút lên, bật cười một cách điên cuồng!
Mẹ nó!
Ông ta cược đúng rồi!
Chàng trai này không đơn giản!
Mới tới vũ trụ Quan Huyên chưa bao lâu đã trở thành Đại Kiếm Đế!
Vô địch!
Ông lão canh tháp phấn khích rất lâu, sau đó ông ta đột nhiên tìm được hai chân dung, chính là chân dung của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan, ông ta nhìn một lúc lâu rồi khẽ nói: “Giống thật đấy! Cậu Diệp này thật sự càng nhìn càng thấy giống các chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian! Lẽ nào cậu ta thật sự là con trai của các chủ và Kiếm Chủ Nhân Gian?”
...
Lúc này, cả vũ trụ đều đang tâng bốc Diệp Quân!
Danh tiếng của Diệp Quân cứ thế tăng cao, vượt qua cả người mang thiên mệnh Lục Thiên!
Lúc này Diệp Quân đang ngồi trước cửa đại điện, hắn nhìn kiếm Hành Đạo trước mặt, trầm mặc không lên tiếng!
Ngươi thay ta giả bộ rồi!
Giờ ta nên làm thế nào đây?
Hai tháng sau, ta không đạt tới Đại Kiếm Đế thì biết rúc mặt vào đâu nữa?
Haizz!
Trong lòng Diệp Quân sầu não.
Cảm thấy thật khó nhằn!
Bình luận facebook