Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326-330
Chương 326: Nó nói gì?
Haiz!
Diệp Quân lại thở dài, cảm thấy khó quá đi mất.
Đại Kiếm Đế!
Tuy hắn đã là Chuẩn Đại Kiếm Đế rồi, nhưng hắn cũng hiểu rõ, muốn bước qua ngưỡng này cực kỳ khó khăn.
Quan trọng nhất là bây giờ hắn đang có cảm giác như ngồi trên chảo lửa.
Hắn buộc phải trở thành Đại Kiếm Đế!
Kiếm Hành Đạo khẽ rung, như đang nói gì đó.
Diệp Quân chớp mắt: "Ý ngươi là... ta hiểu rồi!"
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngươi nghe hiểu nó nói gì à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiểu Tháp bỗng tò mò hỏi: "Nó nói gì?"
Diệp Quân nghiêm túc trả lời: "Nó bảo nhờ Tháp gia giúp, cho ít công pháp võ kỹ gì đó, ít nhất là mấy loại cấp Giản ấy!"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Bớt nói nhảm với ông đây đi! Ngươi xấu xa lắm, ngươi và cha ngươi..."
Nói đến đây, nó không nói nữa.
Diệp Quân hơi tò mò: "Tháp gia, trước đây cha ta cũng xấu xa lắm sao?"
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: "Không xấu!"
Nhưng trong lòng nó thầm nói thêm: "Mới lạ đấy!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Tháp gia, ta phải làm thế nào mới đạt được đến Đại Kiếm Đế?"
Tiểu Tháp trầm mặc rất rất lâu mới trả lời: "Ngươi đừng nên có tâm thái như thế này. Cảnh giới kiếm đạo có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra, càng không được vội vàng. Tu là để đắc đạo, phải theo đuổi; lĩnh ngộ là để làm sáng tỏ vấn đề, phải có trí tuệ. Nếu trong lòng có chấp niệm thì sẽ trở nên tầm thường. Thế nên ngươi nên giữ được tâm thái bình thường, không để chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân. Tâm nguyện lúc đầu không thay đổi mới có thể vô địch".
Diệp Quân bỗng nói: "Tháp gia, vị tiền bối này nói hay thật!"
Tiểu Tháp buột miệng nói: "Đúng là bà ấy nói rất..."
Nói đến đây nó vội dừng lại!
Mẹ kiếp!
Lại mắc bẫy của thằng nhóc khốn nạn này nữa rồi!
Diệp Quân mỉm cười, hắn không nói gì mà chỉ bình tâm cẩn thận cảm ngộ lời nói vừa nãy.
Cảnh giới kiếm đạo có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra. Tu là để đắc đạo, phải theo đuổi; lĩnh ngộ là để làm sáng tỏ vấn đề, phải có trí tuệ.
Trong tháp, giọng nói bí ẩn khẽ nói: "Kiếm Hành Đạo, đúng là dễ phá hoại tâm cảnh của hắn!"
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Ta không dám nói gì đâu!"
Giọng nói bí ẩn cười nói: "Nhưng may là thằng nhóc này tâm tính cực tốt, biết tự ràng buộc, thế nên dù có thanh thần kiếm nghịch thiên như kiếm Hành Đạo, hắn cũng chưa từng tự cao, ngược lại lúc nào cũng tự nhắc bản thân phải cố gắng, đúng là hiếm thấy".
Tiểu Tháp cười nói: "Ngươi muốn nhận hắn làm đồ đệ không?"
Sau một hồi im lặng, giọng nói bí ẩn: "Hắn đã đi trên con đường vô địch rồi!"
Tiểu Tháp: "Thì có liên quan gì? Ngươi vẫn có thể dạy hắn mà!"
Giọng nói bí ẩn: "Ngươi có phát hiện ra không, có lẽ thật sự chỉ có cô thằng nhóc này mới đủ tư cách dạy hắn..."
Tiểu Tháp trầm lặng.
...
Tại Nam Uyển trong thư viện Quan Huyên.
Diệp Quan Chỉ đặt tờ báo Quan Huyên trong tay xuống, sau đó thuận thế nằm lên ghế dài, hai mắt cô ấy chầm chậm khép lại, gió thổi góc váy bay bay.
Bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà lão kia trầm giọng nói: "Không ngờ cậu ấy đã là Đại Kiếm Đế!"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười, không nói gì.
Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ, khẽ nói: "Nha đầu, con cảm thấy người mang thiên mệnh sẽ bị đánh bại thật sao?"
Diệp Quan Chỉ bình tĩnh hỏi: "Năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian đã từng thua chưa?"
Bà lão sững người.
Diệp Quan Chỉ cười nói: "Thật ra, ông ấy đã từng thua! Đương nhiên, có lẽ chưa từng bại trước lớp trẻ mà thôi!"
Nói rồi, cô ấy chầm chậm mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt khiến cô ấy phải nhắm mắt lại, khẽ nói: "Dù thua thì cũng có sao? Ai quy định người mang thiên mệnh không được thua? Vì hai người mang thiên mệnh trước mà Lục Thiên kia tự nghĩ rằng mình không thể thua. Một khi có suy nghĩ này thì gã đã tự gieo cho mình một tâm ma!"
Bà lão trầm giọng nói: "Gã là người mang thiên mệnh!"
Diệp Quan Chỉ thản nhiên nói: "Thân phận chính là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì vô địch, dùng không tốt thì tự phá tâm cảnh của mình. Ngày hôm đó, trong trận chiến với Diệp công tử ở Trung Thổ Thần Châu, đạo tâm của gã đã bị phá rồi, vì sao? Vì gã cảm thấy mình không nên thua, thế nên đã tạo ra một tâm ma cho mình, tâm ma này chính là Diệp công tử!"
Nói rồi cô ấy khẽ lắc đầu: "Đây cũng là lý do vì sao sau đó gã lại nói câu kia, có gã sẽ không có Diệp công tử, có Diệp công tử thì không có gã! Mà bây giờ, muốn xóa bỏ đi tâm ma này, chỉ có hai cách. Cách thứ nhất là nhìn nhận bản thân, hàng phục nội tâm của mình, thản nhiên đối mặt với những thiếu sót của mình. Cách thứ hai chính là giết Diệp công tử!"
Bà lão im lặng.
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: "Gã đã chọn cách thứ hai. Mà hiện nay, gã đã ép bản thân mình tới bờ vực, đối với gã bây giờ, tiến lên phía trước thì sẽ là thiên đường, lùi lại phía sau sẽ là thế tục".
Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ: "Con đánh giá ai cao hơn?"
Diệp Quan Chỉ không cần suy nghĩ: "Diệp công tử!"
Bà lão nhíu mày: "Vì sao?"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Còn nhớ lần ta và Diệp công tử mài giũa với nhau không?"
Bà lão gật đầu: "Nhớ!"
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: "Khi đó hắn thua ta nhưng lại không hề nhụt chí và không cam tâm, ngược lại còn khiêm tốn xin con chỉ giáo. Hắn không quá xem trọng thắng thua, trong thế giới của hắn, thắng đương nhiên là tốt, nhưng nếu thua, cũng tốt!"
Chương 327: Đón tân vương
Bà lão không hiểu: "Vì sao thua cũng tốt?"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Vì thua sẽ có thể nhìn ra vấn đề của mình, biết mình thiếu sót. Nếu thật sự vô địch thì sao có thể nâng cao bản thân được nữa? Người vô địch đứng trên cao đều rất cô độc, chắc chắn bọn họ không muốn vô địch, bọn họ muốn bị người khác đánh bại! Đây chính là tâm thế của cường giả, mà Diệp công tử lại có tâm thế này!"
Bà lão: "Người mang thiên mệnh không có sao?"
Diệp Quan Chỉ: "Thân phận của gã quá đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến gã cảm thấy mình chỉ được thắng, không được thua! Không chỉ gã nghĩ như vậy, mà người đời cũng đều nghĩ như vậy!"
Nói rồi, như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy khẽ cau mày: "Thứ bây giờ ta lo lắng chính là những thế lực sau lưng gã!"
Bà lão ngờ vực: "Những thế lực sau lưng gã sao?"
Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Sau lưng người mang thiên mệnh bây giờ đã hình thành một đoàn thể lợi ích cực lớn, người mang thiên mệnh không thể thua, nếu thua thì họ biết làm sao? Đặc biệt là bây giờ Tiên Bảo Các cùng với Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông đều đã vào cuộc. Bây giờ gã là đại diện cho lợi ích của vô số thế gia và tông môn, những thế lực này sẽ không để gã thua đâu!"
Sắc mặt của bà lão hơi khó coi: "Bọn họ cũng không thể giở trò lúc đang tỉ võ được chứ? Nếu như thế thì quá vô pháp vô thiên rồi!"
Diệp Quan Chỉ bình thản nói: "Người không hiểu bọn họ, khi đạt đủ lợi ích, có gì mà họ không dám làm cơ chứ? Đừng nói là chơi bẩn, dù là tạo phản, bọn họ cũng dám lắm đấy!"
Bà lão lắc đầu: "Có thư viện trấn áp, họ nào dám tạo phản sao?"
Diệp Quan Chỉ: "Người mang thiên mệnh có thân phận đặc biệt, lại sở hữu đạo ấn, nếu bọn họ dẫn theo người mang thiên mệnh tạo phản, danh chính ngôn thuận!"
Bà lão trầm giọng nói: "Nội các còn đó mà!"
Diệp Quan Chỉ bỗng nói: "Nếu trong nội các cũng có người đứng về phe người mang thiên mệnh thì sao?"
Bà lão sững sờ.
Diệp Quan Chỉ: "Thật ra, chủ yếu nhất là bốn đại thế gia! Nếu có hai trong số bốn đại thế gia đứng về phía gã, đến lúc đó, bọn họ không cần phải tạo phản, trực tiếp có thể trấn áp nội các, khống chế quyền lên tiếng của nội các. Lại cộng thêm sự giúp đỡ từ Tiên Bảo Các, gã muốn tiền có tiền, muốn nhân lực có nhân lực!"
Nói rồi, cô ấy bỗng đứng phắt dậy: "Nếu Cổ tộc và Nguyệt tộc ủng hộ gã thì gã đã nắm chắc chín phần giành được cái ghế viện trưởng rồi!"
Bà lão hỏi: "Còn một phần nữa thì sao?"
Diệp Quan Chỉ nghiêm giọng nói: "Kiếm Chủ Nhân Gian hiện thế bác bỏ gã, hoặc Thanh Khưu sư tỷ thức tỉnh, đồng thời phủ định gã!"
Bà lão cười khổ, bản thể của hai người này đã rất rất lâu không xuất hiện rồi!
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: "Tiếp theo sau, chắc chắn Lục Thiên sẽ tới bốn đại thế gia để làm công tác tư tưởng! Chỉ cần nhận được sự giúp đỡ của bốn đại thế gia, thế thì mọi chuyện đã được định!"
Nói rồi, cô ấy bỗng quay người rời đi!
Bà lão sửng sốt: "Con định đi đâu?"
Diệp Quan Chỉ nói: "Đi nhắc nhở Diệp công tử!"
Bà lão ngây người ra.
Ngay lúc Diệp Quan Chỉ định bước ra khỏi viện thì một luồng khí tức đáng sợ đã khóa cô ấy lại!
Một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Diệp Quan Chỉ, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quan Chỉ: "Diệp chủ tịch, không có pháp chỉ của nội các, cô không được rời khỏi đây nửa bước!"
Diệp Quan Chỉ chậm rãi siết tay phải lại.
Ông lão áo đen: "Diệp chủ tịch, Lý viện phó không hề có ác ý gì với cô, cô đừng làm những chuyện để đối thủ nắm được thóp!"
Nói rồi ông ta biến mất.
Diệp Quan Chỉ bỗng nhìn bà lão: "Người giúp ta mời Diệp Quân tới đây gặp mặt!"
Bà lão gật đầu: "Được!"
Nói rồi, bà ấy lui xuống.
Diệp Quan Chỉ đứng đó với ánh mắt âu lo.
Lớn chuyện rồi!
Phe thế gia và phe tông môn từng có xích mích với Diệp Quân, chắc chắn bọn họ sẽ không giúp đỡ Diệp Quân. Một khi những thế lực này ủng hộ người mang thiên mệnh thì trong cuộc chiến sắp diễn ra, người mang thiên mệnh tuyệt đối không thể thua!
Khi lợi ích lên đến một mức độ nào đó, những thế gia và tông môn này sẽ trở nên điên cuồng!
Dù sao thì đã ba nghìn vạn năm rồi, bản thể Kiếm Chủ Nhân Gian cũng chưa từng xuất hiện!
...
Nội các.
Lý Bán Tri vẫn đang xử lý chính vụ, bà ấy là viện phó, mỗi ngày đều giải quyết không hết công việc!
Lúc này, Trương Lão bước tới trước mặt Lý Bán Tri, ông ấy khẽ hành lễ rồi nói: "Chuyện này đã rất ồn ào rồi, nội các thật sự không trấn áp sao?"
Lý Bán Tri cười nói: "Trấn áp thế nào?"
Trương Lão im lặng.
Lý Bán Tri lắc đầu: "Không thể nào trấn áp được đâu! Sau khi Lục Thiên tới thư viện thì bắt đầu kéo bè kết phái, mục đích của gã rất rõ ràng, chính là muốn làm viện trưởng thư viện! Còn mục đích của những thế gia và tông môn giúp đỡ gã cũng rất rõ ràng, muốn tiến lên, đạt được lợi ích khổng lồ! Vì năm xưa khi Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện, người đã giúp đỡ một số lượng lớn thế gia và tông môn siêu cấp!"
Nói rồi bà ấy lắc đầu cười, không nói thêm gì.
Trương Lão trầm giọng nói: "Người ủng hộ bên cạnh Lục Thiên rất nhiều, việc này đối với nội các..."
Nói đến đây ông ta nhìn Lý Bán Tri rồi mới nói tiếp: "Hay là điều một tốp Quan Huyên Vệ và đạo binh từ chiến trường Hư Chân về?"
Lý Bán Tri khẽ cười: "Ta tự có sắp xếp, ông đừng lo, cứ làm tốt bổn phận của mình là được".
Trương Lão do dự rồi gật đầu lui xuống.
Lý Bán Tri lấy ra một bức tranh, bức tranh vẽ Diệp Quân.
Bà ấy nhìn hồi lâu rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, khẽ nói: "Thằng nhóc này, rất ưu tú!"
Nói rồi, bà ấy bỗng cầm tóc lên, tóc đã lấm tấm bạc rồi. Bà ấy khẽ cười: "Ta giữ gìn thiên hạ này giúp người đã lâu như vậy, cũng nên đến lúc kết thúc rồi".
Nói đến đây, bà ấy cất bức tranh đi, ánh mắt lạnh lùng: "Người đâu, truyền lệnh cho Ám U viện chủ, bảo ông ấy lập tức dẫn tất cả cường giả đỉnh cấp nhất của Ám Viện tới tổng viện, cứ nói, bảo ông ấy tới đón tân vương của bọn họ!"
Nói xong, bà ấy lại bổ sung thêm một câu: "Không được để bất kỳ thế gia và tông môn nào biết chuyện này!"
Trong bóng tối, một ông lão lặng lẽ lui xuống!
Đón tân vương, trừ nội loạn!
Chương 328: Sư huynh biết rồi ạ?
Núi Huyền Không, Kiếm Tông.
Sau núi Huyền Không là mười vạn ngọn núi dài bất tận, núi ôm núi, trùng điệp không dứt, nhìn không thấy điểm cuối, vô cùng hùng vĩ tráng lệ.
Sáng sớm.
Diệp Quân đứng bên vách núi trên núi Huyền Không, hắn nhìn ra xa, dãy núi phía xa chìm trong biển mây, nửa ẩn nửa hiện, chốc chốc lại nghe tiếng kiếm kêu.
Mặt trời đỏ rực xé toang tầng mây phía cuối chân trời.
Tĩnh tâm!
Lời nói của đại lão trong tháp hôm qua đã thức tỉnh hắn!
Kiếm đạo!
Có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra!
Người tu kiếm không thể có chấp niệm, chấp niệm chính là tâm ma, có một số người có thể hàng phục tâm ma của mình, hóa chấp niệm thành động lực, một bước lên cao.
Nhưng số nhiều lại bị chấp niệm ràng buộc, bị giam trong tâm ma, cả đời không thoát ra được!
Diệp Quân bỗng khẽ mỉm cười, giây phút này, nội tâm của hắn rất tĩnh lặng.
Hắn thật sự nghĩ thông rồi!
Con đường võ đạo cũng giống như leo núi vậy, càng leo lên trên càng khó, trên đường đi sẽ gặp rất nhiều trắc trở, đặc biệt là trắc trở trong lòng, rất nhiều lúc, bất cẩn một chút đã nảy sinh tâm ma, vạn kiếp bất phục!
Phải giữ gìn bản tâm!
Phải giữa gìn tâm thái bình thường!
Lúc nào cũng thả lỏng!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay hắn từ từ mở ra, gió mát thổi tới, sảng khoái vô cùng.
Lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên bên cạnh.
Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn, người tới chính là Trần Quan Tử.
Diệp Quân vội chào: "Đại sư huynh!"
Trần Quan Tử quan sát Diệp Quân, khẽ gật đầu: "Đừng suy nghĩ nhiều, giữ tâm thái bình thường!"
Diệp Quân cười khổ: "Sư huynh biết rồi ạ?"
Trần Quan Tử gật đầu.
Thật ra chỉ có y nhìn ra, đến bây giờ Diệp Quân vẫn chưa đạt đến Đại Kiếm Đế.
Vì tính đến nay, y là người gần đạt đến Đại Kiếm Đế nhất trong Kiếm Tông, không chỉ vậy, y còn từng được tiếp xúc với ngưỡng cửa này rồi, thế nên y rất rõ, Diệp Quân chưa đạt đến cảnh giới đó.
Y cũng sợ Diệp Quân quá áp lực, sinh ra chấp niệm, ảnh hưởng đến tâm cảnh nên tới đây để khuyên nhủ.
Nhưng bây giờ xem ra trạng thái của Diệp Quân rất tốt!
Vậy là tốt rồi!
Trần Quan Tử nói: "Đi theo ta!"
Nói xong y quay người rời đi.
Diệp Quân đi theo.
Suốt dọc đường, những kiếm tu gặp Trần Quan Tử đều cung kính hành lễ.
Có thể thấy được Trần Quan Tử rất có uy trong Kiếm Tông.
Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân vào sâu trọng một dãy núi, đi rất lâu y mới dừng lại. Diệp Quân nhìn ra xa, ở phía đó, trên đất cắm đầy kiếm.
Diệp Quân sững sờ.
Trần Quan Tử khẽ nói: "Đây là mộ kiếm, kiếm ở đây đều là các tiền bối của Kiếm Tông ta để lại! Phàm là đệ tử của Kiếm Tông đều có thể tới đây lấy kiếm, có được truyền thừa của bọn họ".
Diệp Quân khẽ hỏi: "Bọn họ..."
Trần Quan Tử khẽ lắc đầu: "Đều đã mất rồi!"
Diệp Quân nhìn lướt qua, phải có đến một trăm vạn thanh kiếm!
Trong đó còn có rất nhiều thanh cấp Thần, thậm chí còn có cả cấp Giản nữa!
Hơn nữa còn không ít!
Khủng bố!
Diệp Quân thầm chấn động, sau đó nói: "Trăm triệu kiếm tu... đều đã mất rồi sao?"
Trần Quan Tử nhìn những thanh kiếm kia, như nhớ lại điều gì đó, ánh mắt dần mơ hồ: "Đúng vậy!"
Diệp Quân khẽ hỏi: "Thế giới Hư Chân?"
Trần Quan Tử khẽ gật đầu: "Sau trận chiến ba nghìn vạn năm trước, mỗi năm đều có sư huynh đệ của Kiếm Tông ta ngã xuống ở thế giới Hư Chân!"
Nói rồi, y bước tới trước một tảng đá lớn, trên đó có cắm tám thanh kiếm. Y ngồi xổm trước tảng đá đó, khẽ vuốt ve nó rồi nói: "Sư huynh, sư tỷ... Tiểu Quan Tử tới thăm mọi người đây!"
Diệp Quân nhìn tám thanh kiếm kia, trầm mặc.
Trần Quan Tử đứng quay lưng về phía Diệp Quân, y nhìn tám thanh kiếm kia, nước mắt bất giác rơi xuống.
Một hồi lâu sau, Trần Quan Tử mới khẽ nói: "Trước đây ta là người nhỏ nhất ở Kiếm Tông, bây giờ ta là người lớn tuổi nhất trong lớp trẻ ở Kiếm Tông!"
Diệp Quân im lặng.
Trần Quan Tử chậm rãi đứng dậy, y không quay người lại: "Diệp sư đệ, nếu đệ ưng ý bất kỳ thanh kiếm nào ở đây thì cứ lấy đi. Ngày thường đệ cũng có thể tới đây tu luyện, trăm vạn thanh kiếm ở đây, thanh nào cũng có giữ kiếm ý của chủ nhân trước, đệ có thể giao lưu cảm ngộ với chúng nó, đệ là người của Kiếm Tông ta, các tiền bối sẽ giúp đỡ cho đệ!"
Nói rồi, y xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân, trong đó có ba mươi vạn tiên tinh.
Trần Quan Tử nói: "Đệ tu luyện ở Kiếm Tông sẽ không ai có thể đánh lén đệ, nếu có thì là do sư huynh đệ trong Kiếm Tông ta đã chết cả rồi!"
Nói rồi, y ngự kiếm bay lên, mất hút nơi chân trời.
Diệp Quân trầm mặc nhìn nhẫn không gian trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Một hồi lâu sau, Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó đi về phía vô số thanh kiếm kia.
Đi mãi đi mãi, Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại, đúng như lời Đại sư huynh nói, hắn đã cảm nhận được kiếm ý của những thanh kiếm này rồi.
Mỗi loại kiếm ý đều khác nhau.
Mà mới đầu những kiếm ý này cảm nhận được hắn thì đều tỏ ra thờ ơ!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng chân, hắn cúi khom người bái phía trước: "Vãn bối Diệp Quân của Kiếm Tông, bái kiến các vị sư huynh sư tỷ!”
Lặng ngắt như tờ.
Bỗng chốc, những thanh kiếm xung quanh Diệp Quân khẽ rung lên, từng đạo kiếm ý bắt đầu bao trùm lấy hắn.
Diệp Quân bỗng đi tới trước một bước, hắn xòe tay ra, một luồng kiếm ý mạnh mẽ phóng lên trời!
Ý của Kiếm Đế!
Diệp Quân lại lần nữa khom người hành lễ thật sâu: "Diệp Quân bái kiến các vị sư huynh sư tỷ!"
Ầm!
Trong chốc lát, cả khu mộ kiếm bỗng kịch liệt rung lên, vô số kiếm ý bắt đầu chảy về phía Diệp Quân!
Nháy mắt, Diệp Quân bị vô số kiếm ý nhấn chìm!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại!
Truyền thừa kiếm đạo!
Thật ra hắn cũng có truyền thừa kiếm đạo, là truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng, nhưng hắn biết, truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng quá cao thâm, bây giờ hắn vẫn chưa thể hiểu thấu được!
Còn truyền thừa kiếm đạo của những kiếm ý ở đây lại giúp ích được rất nhiều cho hắn!
Chủ nhân trước của những thanh kiếm này thấp nhất cũng là Kiếm Tiên, có rất nhiều Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế cũng có không ít!
Cảm ngộ kiếm đạo của họ đáng quý biết bao!
Diệp Quân cảm nhận vô số kiếm ý kia, chúng như thủy triều cuồn cuộn chảy vào thức hải của hắn. Giây phút này đây, hắn cũng cảm nhận được vô số kiếm đạo của các tiền bối Kiếm Tông, những tiền bối Kiếm Tông kia cũng chỉ dạy hắn không giữ lại điều gì!
Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu dần dần tiêu hóa những lý niệm kiếm đạo kia.
Trước đây, hắn tu kiếm đạo đều dựa vào chính bản thân mình lý giải, còn về Tháp gia, Tháp gia chỉ biết lừa hắn thôi.
Có thể nói là, sự lý giải của hắn về kiếm đạo vẫn còn quá nông cạn.
Thế nên hắn vẫn luôn muốn làm quen với những cường giả kiếm tu khác trên thế giới, muốn xem thử kiếm đạo của họ như thế nào.
Đây cũng là lý do hắn muốn tới Kiếm Tông, hắn thật sự muốn hiểu rõ về kiếm đạo!
Đúc kết kinh nghiệm!
Rất rất lâu sau, sau khi nhận vô số lý niệm kiếm đạo kia, hắn bỗng có nhận thức hoàn toàn mới về kiếm đạo!
Chương 329: Huyết mạch phong ma xuất hiện!
Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Hắn có thể đột phá Đại Kiếm Đế không?"
Sau một thoáng im lặng, giọng nói bí ẩn nói: "E là khó! Chỉ dựa vào đúc kết kinh nghiệm thì khó mà đạt được đến Đại Kiếm Đế. Trừ phi hắn có thể hoàn toàn dung hợp truyền thừa kiếm đạo của những kiếm tu này lại, đồng thời vẫn có thể kiên trì giữ vững đạo của chính mình, chỉ có vậy, hắn mới có khả năng đạt đến Đại Kiếm Đế!"
Tiểu Tháp khẽ hỏi: "Kiên định đi trên con đường kiếm đạo vô địch à?"
Giọng nói bí ẩn: "Đúng vậy!"
Tiểu Tháp im lặng.
Giọng nói bí ẩn: "Đạo của hắn đã hình thành rồi, thứ bây giờ hắn cần làm chính là học tập từ đạo của người khác, nhưng vẫn luôn giữ vững được đạo của mình, cũng chính là giữ vững đạo tâm mà người học võ chúng ta thường nói. Nếu hắn làm được điểm này thì sẽ dễ dàng trở thành Đại Kiếm Đế. Mặt khác, hắn có thể sẽ bị đạo của người khác làm ảnh hưởng. Giống như tiểu chủ của ngươi, giai đoạn sau đã bị ảnh hưởng, mãi đến sau này mới bắt đầu giữ vững lại đạo tâm!"
Tiểu Tháp nói: "Ta tin thằng nhóc này có thể giữ vững được bản tâm!"
Giọng nói bí ẩn: "Ta cũng tin hắn có thể, người này tâm trí kiên định như đá tảng, đạo của những kiếm tu này không gây được ảnh hưởng gì cho hắn!"
Tiểu Tháp: "Đúng vậy! Điều bây giờ ta lo lắng hơn chính là sức mạnh huyết mạch của hắn!"
Giọng nói bí ẩn ngờ vực hỏi lại: "Sức mạnh huyết mạch?"
Tiểu Tháp lo lắng đáp: "Lúc trước, khi hai nha đầu Nạp Lan Ca và Tịch Huyền tan biến, ta tưởng hắn sẽ kích hoạt huyết mạch của mình, nhưng không! Hắn khác với cha và ông nội mình, hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi ta cảm thấy hắn hơi đáng sợ. Vì càng bình tĩnh, đến khi kích hoạt huyết mạch thì sẽ càng điên cuồng. Giống những người thật thà ở thế tục, bình thường trông chất phát thế đấy, nhưng nếu chọc điên họ lên thì họ sẽ điên còn hơn kẻ điên nữa!"
Giọng nói bí ẩn im lặng.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ở thế gian này, chẳng mấy ai có thể trấn áp được huyết mạch phong ma, đặc biệt là thằng nhóc này..."
Giọng nói bí ẩn: "Không sao, nếu có ngày đó thì ta sẽ ra tay!"
Tiểu Tháp bỗng kinh ngạc nói: "Ngươi có thể ra tay được à?"
Giọng nói bí ẩn: "Thế ngươi có cách nào tốt hơn không?"
Tiểu Tháp im lặng.
...
Trên một đỉnh núi nào đó, Đại Võ Tông đứng im lìm, bên cạnh ông ta là Lục Thiên.
Đại Võ Tông nhìn thẳng Lục Thiên: "Diệp Quân là Đại Kiếm Đế, ngươi có lòng tin chiến thắng hắn không?"
Sau một hồi im lặng, Lục Thiên đáp: "Có thể đánh một trận!"
Có thể đánh một trận!
Chứ không phải là có thể đánh thắng!
Đại Võ Tông im lặng một lúc lâu, khẽ nói: "Chúng ta buộc phải có được sự ủng hộ của bốn đại thế gia!"
Lục Thiên trầm giọng nói: "Bây giờ bốn đại thế gia đều không thể hiện thái độ gì, chắc bọn họ đang định ứng biến theo thời cuộc! Đợi kết quả trận chiến giữa ta và Diệp Quân, ai thắng thì bọn họ sẽ ủng hộ người đó!"
Đại Võ Tông gật đầu: "Có khả năng này!"
Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông: "Sư phụ có cách gì không?"
Đại Võ Tông quay người bước tới trước mặt Lục Thiên, xòe tay ra, một chiếc bình ngọc xuất hiện trong tay ông ta. Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Lục Thiên: "Có biết đây là vật gì không?"
Lục Thiên lắc đầu, ánh mắt nghi hoặc.
Đại Võ Tông: "Đây là huyết dịch của Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Lục Thiên sững sờ.
Đại Võ Tông nhìn chiếc bình ngọc trong tay, khẽ nói: "Năm xưa trong trận chiến Hư Chân, Kiếm Chủ Nhân Gian đã để lại một ít huyết dịch, những huyết dịch này để làm phần thưởng cho một số yêu thú đã tham gia chiến trường Hư Chân lúc đó, tiện giúp bọn chúng nâng cao giới hạn huyết mạch. Tiên tổ của ta năm xưa đã ngẫu nhiên có được một giọt máu tươi của Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Như nghĩ ra điều gì, Lục Thiên kinh ngạc nói: "Sư phụ, ông..."
Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Lục Thiên: "Muốn có được sự ủng hộ của bốn đại thế gia, chỉ dựa vào đạo ấn là không đủ, ngươi buộc phải có huyết mạch phong ma!"
Lục Thiên run giọng nói: "Sư phụ, ông muốn ta giả mạo hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?"
Đại Võ Tông gật đầu.
Lục Thiên kinh hãi.
Đại Võ Tông nhìn gã chằm chằm: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Thư viện bây giờ đã chia năm xẻ bảy, thực lực cũng thua xa trước đây, cứ tiếp tục thế này thì thư viện sẽ ngày càng xuống dốc. Ngươi là người mang thiên mệnh đời này, ngươi có trách nhiệm chấn hưng thư viện!"
Lục Thiên siết chặt hai tay, im lặng không lên tiếng.
Đại Võ Tông lại nói: "Chỉ cần bốn đại thế gia ủng hộ ngươi, vị trí viện trưởng chính là của ngươi! Cho dù Diệp Quân kia có đánh thắng ngươi thì vị trí đó cũng là của ngươi! Không một ai có thể lung lay!"
Lục Thiên híp mắt lại, vẫn không lên tiếng.
Đại Võ Tông tiếp tục nói: "Ngươi là người mang thiên mệnh đời này, chấn hưng thư viện Quan Huyên, thống lĩnh chư thiên vạn giới, đây là trách nhiệm của ngươi! Người làm chuyện lớn, ai chưa từng dùng thủ đoạn cơ chứ?"
Lục Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, rất lâu sau gã mới mở bừng mắt ra: "Được!"
Đại Võ Tông gật đầu, ông ta bước tới trước, sau đó nói: "Huyết mạch của ngươi không chịu đựng nổi huyết dịch phong ma này, thế nên ta sẽ dùng bí pháp để dung hòa huyết dịch này vào huyết mạch của ngươi, sau đó phong ấn nó lại, lúc cần thì ngươi dùng tâm pháp riêng mà ta truyền cho ngươi để kích hoạt nó, người ngoài sẽ có thể cảm nhận được huyết mạch phong ma trên người ngươi!"
Lục Thiên gật đầu: "Được!"
Đại Võ Tông xòe tay ra, bình ngọc bay lên, một giọt máu bay ra ngoài sau đó hòa vào cơ thể Lục Thiên!
Ầm!
Bỗng chốc, hai mắt Lục Thiên trợn tròn, toàn thân cảm thấy như sắp nổ tung!
Lúc này, Đại Võ Tông vội thi triển bí pháp, phong ấn huyết dịch phong ma trong người Lục Thiên lại, bấy giờ Lục Thiên mới thấy đỡ hơn nhiều!
Một lúc lâu sau, Đại Võ Tông khẽ nói: "Kích hoạt tâm pháp xem thử!"
Người mang thiên mệnh gật đầu, gã vận chuyển tâm pháp, rất nhanh, một vầng sáng màu đỏ nhạt đã xuất hiện quanh thân gã!
Khí tức huyết mạch phong ma!
Người mang thiên mệnh sững sờ!
Đại Võ Tông khẽ gật đầu: "Được rồi!"
Lục Thiên lo lắng hỏi: "Sư phụ, người ngoài có nghi ngờ không?"
Đại Võ Tông khẽ cười: "Ngươi là người mang thiên mệnh đời này, có đạo ấn, bây giờ còn có huyết mạch phong ma, ai dám nghi ngờ ngươi?"
Lục Thiên gật nhẹ đầu, không nói gì.
Đại Võ Tông lại nói: "Ta đã âm thầm liên lạc một số thế gia và tông môn thay ngươi rồi, bọn họ đã đồng ý ủng hộ ngươi, Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông cũng đã hứa phái cường giả tới tổng viện, ngoài ra, Tiên Bảo Các cũng đã đồng ý dốc hết sức giúp đỡ. Hai tháng sau, trong trận chiến giữa ngươi với Diệp Quân, nếu ngươi có thể quang minh chính đại giết hắn thì đương nhiên sẽ là một chuyện rất vui!"
Lục Thiên hỏi: "Nếu không thể thì sao?"
Đại Võ Tông bình tĩnh nói: "Hôm đó, hắn không chết, cũng phải chết!"
Lục Thiên gật đầu: "Được!"
Đại Võ Tông lại nói: "Bây giờ, tất cả thế gia và tông môn đều đã bước lên chung con thuyền của ngươi rồi, bọn ta không cho phép thất bại, ngươi sống sẽ trở thành viện trưởng thư viện, điều này có lợi cho tất cả mọi người!"
Lục Thiên gật đầu.
Đại Võ Tông bỗng nói: "Đi, tới Nguyệt tộc!"
Lục Thiên hỏi: "Nguyệt tộc có ủng hộ không?"
Đại Võ Tông bình thản đáp: "Nếu là trước đây thì chắc chắn bọn họ sẽ không ủng hộ, nhưng bây giờ thì chắc chắn sẽ ủng hộ".
Nói rồi, ông ta dẫn theo Lục Thiên biến mất tại chỗ.
Hai người vừa đi không bao lâu thì một hư ảnh bỗng xuất hiện ngay tại đó, hư ảnh nhìn bầu trời phía xa, sát khí lạnh lùng không thể che giấu được toát lên trong ánh mắt!
Một lát sau, hư ảnh cũng biến mất!
Nội các.
Lý Bán Tri đang phê duyệt tấu chương bỗng ngẩng đầu, một hư ảnh xuất hiện trước mặt bà ấy.
Hư ảnh trầm giọng nói vài câu, ánh mắt Lý Bán Tri bỗng lạnh lùng hẳn.
Một lúc lâu sau, Lý Bán Tri khẽ nói: "Ám U viện chủ, vất vả rồi!"
Từ sau khi biết được thân phận của chàng trai kia, bà ấy đã bí mật điều Ám U viện chủ của Ám Viện trở về.
Sau khi nhận được lệnh điều động của Lý Bán Tri, Ám U đã lập tức gác hết những việc đang làm để trở về.
Ám U: "Lý đại nhân, có cần lập tức bắt bọn họ lại không?"
Lý Bán Tri lắc đầu.
Ám U không hiểu: "Vì sao?"
Lý Bán Tri thản nhiên nói: "Lục Thiên cần một trận chiến để vang danh thiên hạ, thằng nhóc đó cũng cần!"
Ám U hơi sững người, sau đó nói: "Ta hiểu rồi!"
Lý Bán Tri hỏi: "Đã điều hết tinh nhuệ của Ám Viện ông về đây chưa?"
Ám U gật đầu: "Ba mươi vạn tinh nhuệ của Ám Viện đã bí mật từ Hư Chân trở về, đại nhân yên tâm, vì người của bọn ta vẫn luôn hành động trong bóng tối, thế nên không ai biết được hành tung của bọn ta đâu!"
Lý Bán Tri gật đầu: "Ta tạm thời chưa dám điều động Quan Huyên Vệ và đạo binh, vì phe thế gia đã nhúng tay quá sâu vào hàng ngũ này, thế nên ta chỉ có thể dùng người của Ám Viện ông thôi".
Ám U khom người thật sâu hành lễ: "Đa tạ đại nhân đã tin tưởng!"
Lý Bán Tri bỗng hỏi: "Có bao nhiêu người bảo vệ bên cạnh cậu nhóc kia?"
Ám U đáp: "Ba mươi sáu vị chí tiên, mười tám vị đạo tiên và ba vị tuế nguyệt tiên!"
Sau một hồi trầm mặc, Lý Bán Tri nói: "Không đủ!"
Ám U ngẩn người.
Lý Bán Tri đứng lên, thản nhiên nói: "Truyền lệnh của ta, lập tức gọi các vị ở U Minh Điện về đây!"
Ám U gật đầu: "Tuân lệnh!"
Nói rồi ông ta định đi.
Lúc này, Lý Bán Tri lại nói: "Đợi đã!"
Ám U nhìn Lý Bán Tri, bà ấy nói: "Ông đích thân tới Hư Chân một chuyến, tìm được tiên tổ của Dương tộc thì báo với bà ấy là thiên tài yêu nghiệt nhất của Dương tộc đã xuất hiện rồi! Bà ấy sẽ biết phải làm thế nào!"
Ám U khẽ gật đầu, đang định rời đi thì Lý Bán Tri lại nói: "Thông báo cho Mộ Thiên Đạo, bảo bà ấy quay về chủ trì đại cục, đồng thời ràng buộc tất cả Thiên Đạo!"
Mộ Thiên Đạo!
...
Chương 330: Cung tiễn thiếu chủ!
Ám U cung kính hành lễ rồi lui xuống!
Trong điện, Lý Bán Tri quay người nhìn chân trời, cứ ngắm mãi đám mây trắng trên cao mà không nói lời nào.
Để đề phòng, bà ấy buộc phải chuẩn bị toàn diện, không thể lơ là bất cẩn.
Vì lần này, bà ấy cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy!
Thư viện buộc phải có một vị cường giả đỉnh cấp đứng ra trấn giữ!
...
Nguyệt Giới, nước Nguyệt.
Hai thế lực có quyền thế nhất thư viện Quan Huyên bây giờ chính là nước Cổ thuộc Cổ Giới và nước Nguyệt thuộc Nguyệt Giới.
Năm đó Nguyệt Hoàng và Tín công chúa mỗi người đã thống lĩnh mấy trăm vạn binh chinh chiến vũ trụ cùng cấp và khai phá ra vũ trụ Quan Huyên. Có thể nói, tám phần mười diện tích trong bản đồ vũ trụ Quan Huyên ngày nay là do hai người bọn họ giành được!
Đương nhiên là nhờ Kiếm Chủ Nhân Gian đứng sau giúp đỡ, nếu không bọn họ không có năng lực làm được việc này!
Vì có Kiếm Chủ Nhân Gian giúp đỡ, nước Nguyệt và nước Cổ đã trở thành hai trong bốn thế lực quyền thế nhất vũ trụ Quan Huyên!
Thân phận của người mang thiên mệnh đặc biệt nhưng trước mặt hai thế gia siêu cấp này thì cũng chưa kể là gì.
Luận về thân phận, người có thể khiến bốn đại thế gia kiêng kị chỉ có hậu nhân của người đàn ông kia thôi!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Hôm nay, Đại Võ Tông dẫn Lục Thiên tới Nguyệt Giới. Hai người vừa tới nơi, Nguyệt tộc cũng không hề chậm trễ, Đại trưởng lão đang nắm quyền ở Nguyệt tộc đích thân ra đón tiếp.
Dù là người mang thiên mệnh hay là Đại Võ Tông, bọn họ đều có thân phận không thể xem thường, phải nể mặt!
Đại võ quan ôm quyền: "Nguyệt Thiên trưởng lão, lâu rồi không gặp!"
Nguyệt Thiên trưởng lão cười nói: "Đại võ quan, lâu rồi không gặp!"
Nói rồi ông ta ra động tác tay mời: "Mời vào trong nói chuyện".
Đại võ quan gật đầu.
Ba người vào trong Nguyệt Điện, Nguyệt Thiên chỉ nhìn Lục Thiên và Đại Võ Tông mà không nói gì.
Đại Võ Tông cười nói: "Nguyệt Thiên trưởng lão, ta nói thẳng vào vấn đề luôn nhé. Lần này ta tới đây là hy vọng Lục Thiên nhận được sự ủng hộ của Nguyệt tộc!"
Nguyệt Thiên khẽ cười: "Đều là người của thư viện, mọi người chung sống hòa bình với nhau mới là chuyện nên làm".
Thấy Nguyệt Thiên nói tránh, Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên: "Lục Thiên!"
Nghe gọi, Lục Thiên chợt bước ra, đạo ấn xuất hiện giữa ấn đường của gã.
Nhìn thấy đạo ấn, Nguyệt Thiên khẽ nhíu mày.
Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên: "Nguyệt Thiên trưởng lão chắc đã biết được ý nghĩa của đạo ấn rồi nhỉ?"
Sau một hồi im lặng, Nguyệt Thiên lắc đầu: "Tiên tổ đã để lại tổ huấn, nước Nguyệt ta chỉ có thể ủng hộ hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thôi!"
Đại Võ Tông lại gọi: "Lục Thiên!"
Lục Thiên khẽ gật đầu, cơ thể gã vận chuyển tâm pháp, bỗng chốc, một luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ trào từ trong người gã ra, sau đó một luồng uy lực huyết mạch bao trùm lấy Nguyệt Thiên.
Đại trưởng lão lập tức đứng đậy, kinh hãi nói: "Huyết mạch phong ma!"
Đại Võ Tông gật đầu.
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Lục Thiên, hai tay siết chặt, ánh mắt đầy rẫy vẻ chấn động.
Đại Võ Tông: "Nguyệt Thiên trưởng lão, bọn ta cần sự giúp đỡ của nước Nguyệt!"
Nguyệt Thiên chỉ lặng thinh.
Đại Võ Tông đang định nói thêm thì Nguyệt Thiên bỗng nói: "Được!"
Đại Võ Tông sững sờ.
Nguyệt Thiên nhìn chằm chằm Lục Thiên: "Nước Nguyệt ta hiếu trung với Kiếm Chủ Nhân Gian, nếu Lục Thiên đã là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thì nước Nguyệt ta sẽ trung thành với cậu ấy!"
Nghe vậy, Lục Thiên và cả Đại Võ Tông đều vui mừng.
Đại Võ Tông trầm giọng nói: "E rằng hôm xảy ra tỉ võ sẽ có biến cố, thế nên hôm đó bọn ta cần Nguyệt Trần Vệ của nước Nguyệt giúp sức!"
Nguyệt Thiên gật đầu: "Đây là điều đương nhiên!"
Ông ta dừng lại một lát rồi lại nói: "Sau khi chuyện thành..."
Đại Võ Tông lập tức tiếp lời: "Vinh dự và quyền thế của nước Nguyệt sẽ tăng gấp đôi!"
Nguyệt Thiên cười lớn: "Được!"
Đại Võ Tông ôm quyền: "Nguyệt Thiên trưởng lão, cáo từ!"
Nói rồi, ông ta dẫn Lục Thiên rời đi.
Nguyệt Thiên bỗng cung kính hành lễ: "Cung tiễn thiếu chủ!"
Thiếu chủ!
Ở phía xa, Lục Thiên hơi sửng sốt, gã khẽ mỉm cười: "Không cần đa lễ!"
Nói xong, gã cùng Đại Võ Tông biến mất.
Trong điện, nụ cười của Nguyệt Thiên dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng. Lúc này, bên cạnh xuất hiện một chàng trai chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ đồ trắng, y trầm ngâm nhìn phía chân trời!
Nguyệt công tử, Nguyệt Trần!
Là người đứng thứ hai trên bảng Yêu Nghiệt hiện nay!
Nguyệt Thiên nhìn Nguyệt Trần, trầm giọng nói: "Trong chuyện này có vấn đề, sao công tử lại bảo ta đồng ý?"
Nguyệt Trần bình tĩnh nói: "Lục Thiên không phải là hậu nhân của Kiếm Chủ!"
Nguyệt Thiên nhíu mày: "Sao lại nói vậy?"
Haiz!
Diệp Quân lại thở dài, cảm thấy khó quá đi mất.
Đại Kiếm Đế!
Tuy hắn đã là Chuẩn Đại Kiếm Đế rồi, nhưng hắn cũng hiểu rõ, muốn bước qua ngưỡng này cực kỳ khó khăn.
Quan trọng nhất là bây giờ hắn đang có cảm giác như ngồi trên chảo lửa.
Hắn buộc phải trở thành Đại Kiếm Đế!
Kiếm Hành Đạo khẽ rung, như đang nói gì đó.
Diệp Quân chớp mắt: "Ý ngươi là... ta hiểu rồi!"
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngươi nghe hiểu nó nói gì à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiểu Tháp bỗng tò mò hỏi: "Nó nói gì?"
Diệp Quân nghiêm túc trả lời: "Nó bảo nhờ Tháp gia giúp, cho ít công pháp võ kỹ gì đó, ít nhất là mấy loại cấp Giản ấy!"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Bớt nói nhảm với ông đây đi! Ngươi xấu xa lắm, ngươi và cha ngươi..."
Nói đến đây, nó không nói nữa.
Diệp Quân hơi tò mò: "Tháp gia, trước đây cha ta cũng xấu xa lắm sao?"
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: "Không xấu!"
Nhưng trong lòng nó thầm nói thêm: "Mới lạ đấy!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Tháp gia, ta phải làm thế nào mới đạt được đến Đại Kiếm Đế?"
Tiểu Tháp trầm mặc rất rất lâu mới trả lời: "Ngươi đừng nên có tâm thái như thế này. Cảnh giới kiếm đạo có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra, càng không được vội vàng. Tu là để đắc đạo, phải theo đuổi; lĩnh ngộ là để làm sáng tỏ vấn đề, phải có trí tuệ. Nếu trong lòng có chấp niệm thì sẽ trở nên tầm thường. Thế nên ngươi nên giữ được tâm thái bình thường, không để chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân. Tâm nguyện lúc đầu không thay đổi mới có thể vô địch".
Diệp Quân bỗng nói: "Tháp gia, vị tiền bối này nói hay thật!"
Tiểu Tháp buột miệng nói: "Đúng là bà ấy nói rất..."
Nói đến đây nó vội dừng lại!
Mẹ kiếp!
Lại mắc bẫy của thằng nhóc khốn nạn này nữa rồi!
Diệp Quân mỉm cười, hắn không nói gì mà chỉ bình tâm cẩn thận cảm ngộ lời nói vừa nãy.
Cảnh giới kiếm đạo có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra. Tu là để đắc đạo, phải theo đuổi; lĩnh ngộ là để làm sáng tỏ vấn đề, phải có trí tuệ.
Trong tháp, giọng nói bí ẩn khẽ nói: "Kiếm Hành Đạo, đúng là dễ phá hoại tâm cảnh của hắn!"
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Ta không dám nói gì đâu!"
Giọng nói bí ẩn cười nói: "Nhưng may là thằng nhóc này tâm tính cực tốt, biết tự ràng buộc, thế nên dù có thanh thần kiếm nghịch thiên như kiếm Hành Đạo, hắn cũng chưa từng tự cao, ngược lại lúc nào cũng tự nhắc bản thân phải cố gắng, đúng là hiếm thấy".
Tiểu Tháp cười nói: "Ngươi muốn nhận hắn làm đồ đệ không?"
Sau một hồi im lặng, giọng nói bí ẩn: "Hắn đã đi trên con đường vô địch rồi!"
Tiểu Tháp: "Thì có liên quan gì? Ngươi vẫn có thể dạy hắn mà!"
Giọng nói bí ẩn: "Ngươi có phát hiện ra không, có lẽ thật sự chỉ có cô thằng nhóc này mới đủ tư cách dạy hắn..."
Tiểu Tháp trầm lặng.
...
Tại Nam Uyển trong thư viện Quan Huyên.
Diệp Quan Chỉ đặt tờ báo Quan Huyên trong tay xuống, sau đó thuận thế nằm lên ghế dài, hai mắt cô ấy chầm chậm khép lại, gió thổi góc váy bay bay.
Bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà lão kia trầm giọng nói: "Không ngờ cậu ấy đã là Đại Kiếm Đế!"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười, không nói gì.
Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ, khẽ nói: "Nha đầu, con cảm thấy người mang thiên mệnh sẽ bị đánh bại thật sao?"
Diệp Quan Chỉ bình tĩnh hỏi: "Năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian đã từng thua chưa?"
Bà lão sững người.
Diệp Quan Chỉ cười nói: "Thật ra, ông ấy đã từng thua! Đương nhiên, có lẽ chưa từng bại trước lớp trẻ mà thôi!"
Nói rồi, cô ấy chầm chậm mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt khiến cô ấy phải nhắm mắt lại, khẽ nói: "Dù thua thì cũng có sao? Ai quy định người mang thiên mệnh không được thua? Vì hai người mang thiên mệnh trước mà Lục Thiên kia tự nghĩ rằng mình không thể thua. Một khi có suy nghĩ này thì gã đã tự gieo cho mình một tâm ma!"
Bà lão trầm giọng nói: "Gã là người mang thiên mệnh!"
Diệp Quan Chỉ thản nhiên nói: "Thân phận chính là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì vô địch, dùng không tốt thì tự phá tâm cảnh của mình. Ngày hôm đó, trong trận chiến với Diệp công tử ở Trung Thổ Thần Châu, đạo tâm của gã đã bị phá rồi, vì sao? Vì gã cảm thấy mình không nên thua, thế nên đã tạo ra một tâm ma cho mình, tâm ma này chính là Diệp công tử!"
Nói rồi cô ấy khẽ lắc đầu: "Đây cũng là lý do vì sao sau đó gã lại nói câu kia, có gã sẽ không có Diệp công tử, có Diệp công tử thì không có gã! Mà bây giờ, muốn xóa bỏ đi tâm ma này, chỉ có hai cách. Cách thứ nhất là nhìn nhận bản thân, hàng phục nội tâm của mình, thản nhiên đối mặt với những thiếu sót của mình. Cách thứ hai chính là giết Diệp công tử!"
Bà lão im lặng.
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: "Gã đã chọn cách thứ hai. Mà hiện nay, gã đã ép bản thân mình tới bờ vực, đối với gã bây giờ, tiến lên phía trước thì sẽ là thiên đường, lùi lại phía sau sẽ là thế tục".
Bà lão nhìn Diệp Quan Chỉ: "Con đánh giá ai cao hơn?"
Diệp Quan Chỉ không cần suy nghĩ: "Diệp công tử!"
Bà lão nhíu mày: "Vì sao?"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Còn nhớ lần ta và Diệp công tử mài giũa với nhau không?"
Bà lão gật đầu: "Nhớ!"
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: "Khi đó hắn thua ta nhưng lại không hề nhụt chí và không cam tâm, ngược lại còn khiêm tốn xin con chỉ giáo. Hắn không quá xem trọng thắng thua, trong thế giới của hắn, thắng đương nhiên là tốt, nhưng nếu thua, cũng tốt!"
Chương 327: Đón tân vương
Bà lão không hiểu: "Vì sao thua cũng tốt?"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Vì thua sẽ có thể nhìn ra vấn đề của mình, biết mình thiếu sót. Nếu thật sự vô địch thì sao có thể nâng cao bản thân được nữa? Người vô địch đứng trên cao đều rất cô độc, chắc chắn bọn họ không muốn vô địch, bọn họ muốn bị người khác đánh bại! Đây chính là tâm thế của cường giả, mà Diệp công tử lại có tâm thế này!"
Bà lão: "Người mang thiên mệnh không có sao?"
Diệp Quan Chỉ: "Thân phận của gã quá đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến gã cảm thấy mình chỉ được thắng, không được thua! Không chỉ gã nghĩ như vậy, mà người đời cũng đều nghĩ như vậy!"
Nói rồi, như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy khẽ cau mày: "Thứ bây giờ ta lo lắng chính là những thế lực sau lưng gã!"
Bà lão ngờ vực: "Những thế lực sau lưng gã sao?"
Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Sau lưng người mang thiên mệnh bây giờ đã hình thành một đoàn thể lợi ích cực lớn, người mang thiên mệnh không thể thua, nếu thua thì họ biết làm sao? Đặc biệt là bây giờ Tiên Bảo Các cùng với Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông đều đã vào cuộc. Bây giờ gã là đại diện cho lợi ích của vô số thế gia và tông môn, những thế lực này sẽ không để gã thua đâu!"
Sắc mặt của bà lão hơi khó coi: "Bọn họ cũng không thể giở trò lúc đang tỉ võ được chứ? Nếu như thế thì quá vô pháp vô thiên rồi!"
Diệp Quan Chỉ bình thản nói: "Người không hiểu bọn họ, khi đạt đủ lợi ích, có gì mà họ không dám làm cơ chứ? Đừng nói là chơi bẩn, dù là tạo phản, bọn họ cũng dám lắm đấy!"
Bà lão lắc đầu: "Có thư viện trấn áp, họ nào dám tạo phản sao?"
Diệp Quan Chỉ: "Người mang thiên mệnh có thân phận đặc biệt, lại sở hữu đạo ấn, nếu bọn họ dẫn theo người mang thiên mệnh tạo phản, danh chính ngôn thuận!"
Bà lão trầm giọng nói: "Nội các còn đó mà!"
Diệp Quan Chỉ bỗng nói: "Nếu trong nội các cũng có người đứng về phe người mang thiên mệnh thì sao?"
Bà lão sững sờ.
Diệp Quan Chỉ: "Thật ra, chủ yếu nhất là bốn đại thế gia! Nếu có hai trong số bốn đại thế gia đứng về phía gã, đến lúc đó, bọn họ không cần phải tạo phản, trực tiếp có thể trấn áp nội các, khống chế quyền lên tiếng của nội các. Lại cộng thêm sự giúp đỡ từ Tiên Bảo Các, gã muốn tiền có tiền, muốn nhân lực có nhân lực!"
Nói rồi, cô ấy bỗng đứng phắt dậy: "Nếu Cổ tộc và Nguyệt tộc ủng hộ gã thì gã đã nắm chắc chín phần giành được cái ghế viện trưởng rồi!"
Bà lão hỏi: "Còn một phần nữa thì sao?"
Diệp Quan Chỉ nghiêm giọng nói: "Kiếm Chủ Nhân Gian hiện thế bác bỏ gã, hoặc Thanh Khưu sư tỷ thức tỉnh, đồng thời phủ định gã!"
Bà lão cười khổ, bản thể của hai người này đã rất rất lâu không xuất hiện rồi!
Diệp Quan Chỉ khẽ nói: "Tiếp theo sau, chắc chắn Lục Thiên sẽ tới bốn đại thế gia để làm công tác tư tưởng! Chỉ cần nhận được sự giúp đỡ của bốn đại thế gia, thế thì mọi chuyện đã được định!"
Nói rồi, cô ấy bỗng quay người rời đi!
Bà lão sửng sốt: "Con định đi đâu?"
Diệp Quan Chỉ nói: "Đi nhắc nhở Diệp công tử!"
Bà lão ngây người ra.
Ngay lúc Diệp Quan Chỉ định bước ra khỏi viện thì một luồng khí tức đáng sợ đã khóa cô ấy lại!
Một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Diệp Quan Chỉ, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quan Chỉ: "Diệp chủ tịch, không có pháp chỉ của nội các, cô không được rời khỏi đây nửa bước!"
Diệp Quan Chỉ chậm rãi siết tay phải lại.
Ông lão áo đen: "Diệp chủ tịch, Lý viện phó không hề có ác ý gì với cô, cô đừng làm những chuyện để đối thủ nắm được thóp!"
Nói rồi ông ta biến mất.
Diệp Quan Chỉ bỗng nhìn bà lão: "Người giúp ta mời Diệp Quân tới đây gặp mặt!"
Bà lão gật đầu: "Được!"
Nói rồi, bà ấy lui xuống.
Diệp Quan Chỉ đứng đó với ánh mắt âu lo.
Lớn chuyện rồi!
Phe thế gia và phe tông môn từng có xích mích với Diệp Quân, chắc chắn bọn họ sẽ không giúp đỡ Diệp Quân. Một khi những thế lực này ủng hộ người mang thiên mệnh thì trong cuộc chiến sắp diễn ra, người mang thiên mệnh tuyệt đối không thể thua!
Khi lợi ích lên đến một mức độ nào đó, những thế gia và tông môn này sẽ trở nên điên cuồng!
Dù sao thì đã ba nghìn vạn năm rồi, bản thể Kiếm Chủ Nhân Gian cũng chưa từng xuất hiện!
...
Nội các.
Lý Bán Tri vẫn đang xử lý chính vụ, bà ấy là viện phó, mỗi ngày đều giải quyết không hết công việc!
Lúc này, Trương Lão bước tới trước mặt Lý Bán Tri, ông ấy khẽ hành lễ rồi nói: "Chuyện này đã rất ồn ào rồi, nội các thật sự không trấn áp sao?"
Lý Bán Tri cười nói: "Trấn áp thế nào?"
Trương Lão im lặng.
Lý Bán Tri lắc đầu: "Không thể nào trấn áp được đâu! Sau khi Lục Thiên tới thư viện thì bắt đầu kéo bè kết phái, mục đích của gã rất rõ ràng, chính là muốn làm viện trưởng thư viện! Còn mục đích của những thế gia và tông môn giúp đỡ gã cũng rất rõ ràng, muốn tiến lên, đạt được lợi ích khổng lồ! Vì năm xưa khi Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện, người đã giúp đỡ một số lượng lớn thế gia và tông môn siêu cấp!"
Nói rồi bà ấy lắc đầu cười, không nói thêm gì.
Trương Lão trầm giọng nói: "Người ủng hộ bên cạnh Lục Thiên rất nhiều, việc này đối với nội các..."
Nói đến đây ông ta nhìn Lý Bán Tri rồi mới nói tiếp: "Hay là điều một tốp Quan Huyên Vệ và đạo binh từ chiến trường Hư Chân về?"
Lý Bán Tri khẽ cười: "Ta tự có sắp xếp, ông đừng lo, cứ làm tốt bổn phận của mình là được".
Trương Lão do dự rồi gật đầu lui xuống.
Lý Bán Tri lấy ra một bức tranh, bức tranh vẽ Diệp Quân.
Bà ấy nhìn hồi lâu rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, khẽ nói: "Thằng nhóc này, rất ưu tú!"
Nói rồi, bà ấy bỗng cầm tóc lên, tóc đã lấm tấm bạc rồi. Bà ấy khẽ cười: "Ta giữ gìn thiên hạ này giúp người đã lâu như vậy, cũng nên đến lúc kết thúc rồi".
Nói đến đây, bà ấy cất bức tranh đi, ánh mắt lạnh lùng: "Người đâu, truyền lệnh cho Ám U viện chủ, bảo ông ấy lập tức dẫn tất cả cường giả đỉnh cấp nhất của Ám Viện tới tổng viện, cứ nói, bảo ông ấy tới đón tân vương của bọn họ!"
Nói xong, bà ấy lại bổ sung thêm một câu: "Không được để bất kỳ thế gia và tông môn nào biết chuyện này!"
Trong bóng tối, một ông lão lặng lẽ lui xuống!
Đón tân vương, trừ nội loạn!
Chương 328: Sư huynh biết rồi ạ?
Núi Huyền Không, Kiếm Tông.
Sau núi Huyền Không là mười vạn ngọn núi dài bất tận, núi ôm núi, trùng điệp không dứt, nhìn không thấy điểm cuối, vô cùng hùng vĩ tráng lệ.
Sáng sớm.
Diệp Quân đứng bên vách núi trên núi Huyền Không, hắn nhìn ra xa, dãy núi phía xa chìm trong biển mây, nửa ẩn nửa hiện, chốc chốc lại nghe tiếng kiếm kêu.
Mặt trời đỏ rực xé toang tầng mây phía cuối chân trời.
Tĩnh tâm!
Lời nói của đại lão trong tháp hôm qua đã thức tỉnh hắn!
Kiếm đạo!
Có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra!
Người tu kiếm không thể có chấp niệm, chấp niệm chính là tâm ma, có một số người có thể hàng phục tâm ma của mình, hóa chấp niệm thành động lực, một bước lên cao.
Nhưng số nhiều lại bị chấp niệm ràng buộc, bị giam trong tâm ma, cả đời không thoát ra được!
Diệp Quân bỗng khẽ mỉm cười, giây phút này, nội tâm của hắn rất tĩnh lặng.
Hắn thật sự nghĩ thông rồi!
Con đường võ đạo cũng giống như leo núi vậy, càng leo lên trên càng khó, trên đường đi sẽ gặp rất nhiều trắc trở, đặc biệt là trắc trở trong lòng, rất nhiều lúc, bất cẩn một chút đã nảy sinh tâm ma, vạn kiếp bất phục!
Phải giữ gìn bản tâm!
Phải giữa gìn tâm thái bình thường!
Lúc nào cũng thả lỏng!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay hắn từ từ mở ra, gió mát thổi tới, sảng khoái vô cùng.
Lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên bên cạnh.
Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn, người tới chính là Trần Quan Tử.
Diệp Quân vội chào: "Đại sư huynh!"
Trần Quan Tử quan sát Diệp Quân, khẽ gật đầu: "Đừng suy nghĩ nhiều, giữ tâm thái bình thường!"
Diệp Quân cười khổ: "Sư huynh biết rồi ạ?"
Trần Quan Tử gật đầu.
Thật ra chỉ có y nhìn ra, đến bây giờ Diệp Quân vẫn chưa đạt đến Đại Kiếm Đế.
Vì tính đến nay, y là người gần đạt đến Đại Kiếm Đế nhất trong Kiếm Tông, không chỉ vậy, y còn từng được tiếp xúc với ngưỡng cửa này rồi, thế nên y rất rõ, Diệp Quân chưa đạt đến cảnh giới đó.
Y cũng sợ Diệp Quân quá áp lực, sinh ra chấp niệm, ảnh hưởng đến tâm cảnh nên tới đây để khuyên nhủ.
Nhưng bây giờ xem ra trạng thái của Diệp Quân rất tốt!
Vậy là tốt rồi!
Trần Quan Tử nói: "Đi theo ta!"
Nói xong y quay người rời đi.
Diệp Quân đi theo.
Suốt dọc đường, những kiếm tu gặp Trần Quan Tử đều cung kính hành lễ.
Có thể thấy được Trần Quan Tử rất có uy trong Kiếm Tông.
Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân vào sâu trọng một dãy núi, đi rất lâu y mới dừng lại. Diệp Quân nhìn ra xa, ở phía đó, trên đất cắm đầy kiếm.
Diệp Quân sững sờ.
Trần Quan Tử khẽ nói: "Đây là mộ kiếm, kiếm ở đây đều là các tiền bối của Kiếm Tông ta để lại! Phàm là đệ tử của Kiếm Tông đều có thể tới đây lấy kiếm, có được truyền thừa của bọn họ".
Diệp Quân khẽ hỏi: "Bọn họ..."
Trần Quan Tử khẽ lắc đầu: "Đều đã mất rồi!"
Diệp Quân nhìn lướt qua, phải có đến một trăm vạn thanh kiếm!
Trong đó còn có rất nhiều thanh cấp Thần, thậm chí còn có cả cấp Giản nữa!
Hơn nữa còn không ít!
Khủng bố!
Diệp Quân thầm chấn động, sau đó nói: "Trăm triệu kiếm tu... đều đã mất rồi sao?"
Trần Quan Tử nhìn những thanh kiếm kia, như nhớ lại điều gì đó, ánh mắt dần mơ hồ: "Đúng vậy!"
Diệp Quân khẽ hỏi: "Thế giới Hư Chân?"
Trần Quan Tử khẽ gật đầu: "Sau trận chiến ba nghìn vạn năm trước, mỗi năm đều có sư huynh đệ của Kiếm Tông ta ngã xuống ở thế giới Hư Chân!"
Nói rồi, y bước tới trước một tảng đá lớn, trên đó có cắm tám thanh kiếm. Y ngồi xổm trước tảng đá đó, khẽ vuốt ve nó rồi nói: "Sư huynh, sư tỷ... Tiểu Quan Tử tới thăm mọi người đây!"
Diệp Quân nhìn tám thanh kiếm kia, trầm mặc.
Trần Quan Tử đứng quay lưng về phía Diệp Quân, y nhìn tám thanh kiếm kia, nước mắt bất giác rơi xuống.
Một hồi lâu sau, Trần Quan Tử mới khẽ nói: "Trước đây ta là người nhỏ nhất ở Kiếm Tông, bây giờ ta là người lớn tuổi nhất trong lớp trẻ ở Kiếm Tông!"
Diệp Quân im lặng.
Trần Quan Tử chậm rãi đứng dậy, y không quay người lại: "Diệp sư đệ, nếu đệ ưng ý bất kỳ thanh kiếm nào ở đây thì cứ lấy đi. Ngày thường đệ cũng có thể tới đây tu luyện, trăm vạn thanh kiếm ở đây, thanh nào cũng có giữ kiếm ý của chủ nhân trước, đệ có thể giao lưu cảm ngộ với chúng nó, đệ là người của Kiếm Tông ta, các tiền bối sẽ giúp đỡ cho đệ!"
Nói rồi, y xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân, trong đó có ba mươi vạn tiên tinh.
Trần Quan Tử nói: "Đệ tu luyện ở Kiếm Tông sẽ không ai có thể đánh lén đệ, nếu có thì là do sư huynh đệ trong Kiếm Tông ta đã chết cả rồi!"
Nói rồi, y ngự kiếm bay lên, mất hút nơi chân trời.
Diệp Quân trầm mặc nhìn nhẫn không gian trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Một hồi lâu sau, Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó đi về phía vô số thanh kiếm kia.
Đi mãi đi mãi, Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại, đúng như lời Đại sư huynh nói, hắn đã cảm nhận được kiếm ý của những thanh kiếm này rồi.
Mỗi loại kiếm ý đều khác nhau.
Mà mới đầu những kiếm ý này cảm nhận được hắn thì đều tỏ ra thờ ơ!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng chân, hắn cúi khom người bái phía trước: "Vãn bối Diệp Quân của Kiếm Tông, bái kiến các vị sư huynh sư tỷ!”
Lặng ngắt như tờ.
Bỗng chốc, những thanh kiếm xung quanh Diệp Quân khẽ rung lên, từng đạo kiếm ý bắt đầu bao trùm lấy hắn.
Diệp Quân bỗng đi tới trước một bước, hắn xòe tay ra, một luồng kiếm ý mạnh mẽ phóng lên trời!
Ý của Kiếm Đế!
Diệp Quân lại lần nữa khom người hành lễ thật sâu: "Diệp Quân bái kiến các vị sư huynh sư tỷ!"
Ầm!
Trong chốc lát, cả khu mộ kiếm bỗng kịch liệt rung lên, vô số kiếm ý bắt đầu chảy về phía Diệp Quân!
Nháy mắt, Diệp Quân bị vô số kiếm ý nhấn chìm!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại!
Truyền thừa kiếm đạo!
Thật ra hắn cũng có truyền thừa kiếm đạo, là truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng, nhưng hắn biết, truyền thừa kiếm đạo của cô cô váy trắng quá cao thâm, bây giờ hắn vẫn chưa thể hiểu thấu được!
Còn truyền thừa kiếm đạo của những kiếm ý ở đây lại giúp ích được rất nhiều cho hắn!
Chủ nhân trước của những thanh kiếm này thấp nhất cũng là Kiếm Tiên, có rất nhiều Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế cũng có không ít!
Cảm ngộ kiếm đạo của họ đáng quý biết bao!
Diệp Quân cảm nhận vô số kiếm ý kia, chúng như thủy triều cuồn cuộn chảy vào thức hải của hắn. Giây phút này đây, hắn cũng cảm nhận được vô số kiếm đạo của các tiền bối Kiếm Tông, những tiền bối Kiếm Tông kia cũng chỉ dạy hắn không giữ lại điều gì!
Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu dần dần tiêu hóa những lý niệm kiếm đạo kia.
Trước đây, hắn tu kiếm đạo đều dựa vào chính bản thân mình lý giải, còn về Tháp gia, Tháp gia chỉ biết lừa hắn thôi.
Có thể nói là, sự lý giải của hắn về kiếm đạo vẫn còn quá nông cạn.
Thế nên hắn vẫn luôn muốn làm quen với những cường giả kiếm tu khác trên thế giới, muốn xem thử kiếm đạo của họ như thế nào.
Đây cũng là lý do hắn muốn tới Kiếm Tông, hắn thật sự muốn hiểu rõ về kiếm đạo!
Đúc kết kinh nghiệm!
Rất rất lâu sau, sau khi nhận vô số lý niệm kiếm đạo kia, hắn bỗng có nhận thức hoàn toàn mới về kiếm đạo!
Chương 329: Huyết mạch phong ma xuất hiện!
Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Hắn có thể đột phá Đại Kiếm Đế không?"
Sau một thoáng im lặng, giọng nói bí ẩn nói: "E là khó! Chỉ dựa vào đúc kết kinh nghiệm thì khó mà đạt được đến Đại Kiếm Đế. Trừ phi hắn có thể hoàn toàn dung hợp truyền thừa kiếm đạo của những kiếm tu này lại, đồng thời vẫn có thể kiên trì giữ vững đạo của chính mình, chỉ có vậy, hắn mới có khả năng đạt đến Đại Kiếm Đế!"
Tiểu Tháp khẽ hỏi: "Kiên định đi trên con đường kiếm đạo vô địch à?"
Giọng nói bí ẩn: "Đúng vậy!"
Tiểu Tháp im lặng.
Giọng nói bí ẩn: "Đạo của hắn đã hình thành rồi, thứ bây giờ hắn cần làm chính là học tập từ đạo của người khác, nhưng vẫn luôn giữ vững được đạo của mình, cũng chính là giữ vững đạo tâm mà người học võ chúng ta thường nói. Nếu hắn làm được điểm này thì sẽ dễ dàng trở thành Đại Kiếm Đế. Mặt khác, hắn có thể sẽ bị đạo của người khác làm ảnh hưởng. Giống như tiểu chủ của ngươi, giai đoạn sau đã bị ảnh hưởng, mãi đến sau này mới bắt đầu giữ vững lại đạo tâm!"
Tiểu Tháp nói: "Ta tin thằng nhóc này có thể giữ vững được bản tâm!"
Giọng nói bí ẩn: "Ta cũng tin hắn có thể, người này tâm trí kiên định như đá tảng, đạo của những kiếm tu này không gây được ảnh hưởng gì cho hắn!"
Tiểu Tháp: "Đúng vậy! Điều bây giờ ta lo lắng hơn chính là sức mạnh huyết mạch của hắn!"
Giọng nói bí ẩn ngờ vực hỏi lại: "Sức mạnh huyết mạch?"
Tiểu Tháp lo lắng đáp: "Lúc trước, khi hai nha đầu Nạp Lan Ca và Tịch Huyền tan biến, ta tưởng hắn sẽ kích hoạt huyết mạch của mình, nhưng không! Hắn khác với cha và ông nội mình, hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi ta cảm thấy hắn hơi đáng sợ. Vì càng bình tĩnh, đến khi kích hoạt huyết mạch thì sẽ càng điên cuồng. Giống những người thật thà ở thế tục, bình thường trông chất phát thế đấy, nhưng nếu chọc điên họ lên thì họ sẽ điên còn hơn kẻ điên nữa!"
Giọng nói bí ẩn im lặng.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ở thế gian này, chẳng mấy ai có thể trấn áp được huyết mạch phong ma, đặc biệt là thằng nhóc này..."
Giọng nói bí ẩn: "Không sao, nếu có ngày đó thì ta sẽ ra tay!"
Tiểu Tháp bỗng kinh ngạc nói: "Ngươi có thể ra tay được à?"
Giọng nói bí ẩn: "Thế ngươi có cách nào tốt hơn không?"
Tiểu Tháp im lặng.
...
Trên một đỉnh núi nào đó, Đại Võ Tông đứng im lìm, bên cạnh ông ta là Lục Thiên.
Đại Võ Tông nhìn thẳng Lục Thiên: "Diệp Quân là Đại Kiếm Đế, ngươi có lòng tin chiến thắng hắn không?"
Sau một hồi im lặng, Lục Thiên đáp: "Có thể đánh một trận!"
Có thể đánh một trận!
Chứ không phải là có thể đánh thắng!
Đại Võ Tông im lặng một lúc lâu, khẽ nói: "Chúng ta buộc phải có được sự ủng hộ của bốn đại thế gia!"
Lục Thiên trầm giọng nói: "Bây giờ bốn đại thế gia đều không thể hiện thái độ gì, chắc bọn họ đang định ứng biến theo thời cuộc! Đợi kết quả trận chiến giữa ta và Diệp Quân, ai thắng thì bọn họ sẽ ủng hộ người đó!"
Đại Võ Tông gật đầu: "Có khả năng này!"
Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông: "Sư phụ có cách gì không?"
Đại Võ Tông quay người bước tới trước mặt Lục Thiên, xòe tay ra, một chiếc bình ngọc xuất hiện trong tay ông ta. Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Lục Thiên: "Có biết đây là vật gì không?"
Lục Thiên lắc đầu, ánh mắt nghi hoặc.
Đại Võ Tông: "Đây là huyết dịch của Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Lục Thiên sững sờ.
Đại Võ Tông nhìn chiếc bình ngọc trong tay, khẽ nói: "Năm xưa trong trận chiến Hư Chân, Kiếm Chủ Nhân Gian đã để lại một ít huyết dịch, những huyết dịch này để làm phần thưởng cho một số yêu thú đã tham gia chiến trường Hư Chân lúc đó, tiện giúp bọn chúng nâng cao giới hạn huyết mạch. Tiên tổ của ta năm xưa đã ngẫu nhiên có được một giọt máu tươi của Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Như nghĩ ra điều gì, Lục Thiên kinh ngạc nói: "Sư phụ, ông..."
Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Lục Thiên: "Muốn có được sự ủng hộ của bốn đại thế gia, chỉ dựa vào đạo ấn là không đủ, ngươi buộc phải có huyết mạch phong ma!"
Lục Thiên run giọng nói: "Sư phụ, ông muốn ta giả mạo hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?"
Đại Võ Tông gật đầu.
Lục Thiên kinh hãi.
Đại Võ Tông nhìn gã chằm chằm: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Thư viện bây giờ đã chia năm xẻ bảy, thực lực cũng thua xa trước đây, cứ tiếp tục thế này thì thư viện sẽ ngày càng xuống dốc. Ngươi là người mang thiên mệnh đời này, ngươi có trách nhiệm chấn hưng thư viện!"
Lục Thiên siết chặt hai tay, im lặng không lên tiếng.
Đại Võ Tông lại nói: "Chỉ cần bốn đại thế gia ủng hộ ngươi, vị trí viện trưởng chính là của ngươi! Cho dù Diệp Quân kia có đánh thắng ngươi thì vị trí đó cũng là của ngươi! Không một ai có thể lung lay!"
Lục Thiên híp mắt lại, vẫn không lên tiếng.
Đại Võ Tông tiếp tục nói: "Ngươi là người mang thiên mệnh đời này, chấn hưng thư viện Quan Huyên, thống lĩnh chư thiên vạn giới, đây là trách nhiệm của ngươi! Người làm chuyện lớn, ai chưa từng dùng thủ đoạn cơ chứ?"
Lục Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, rất lâu sau gã mới mở bừng mắt ra: "Được!"
Đại Võ Tông gật đầu, ông ta bước tới trước, sau đó nói: "Huyết mạch của ngươi không chịu đựng nổi huyết dịch phong ma này, thế nên ta sẽ dùng bí pháp để dung hòa huyết dịch này vào huyết mạch của ngươi, sau đó phong ấn nó lại, lúc cần thì ngươi dùng tâm pháp riêng mà ta truyền cho ngươi để kích hoạt nó, người ngoài sẽ có thể cảm nhận được huyết mạch phong ma trên người ngươi!"
Lục Thiên gật đầu: "Được!"
Đại Võ Tông xòe tay ra, bình ngọc bay lên, một giọt máu bay ra ngoài sau đó hòa vào cơ thể Lục Thiên!
Ầm!
Bỗng chốc, hai mắt Lục Thiên trợn tròn, toàn thân cảm thấy như sắp nổ tung!
Lúc này, Đại Võ Tông vội thi triển bí pháp, phong ấn huyết dịch phong ma trong người Lục Thiên lại, bấy giờ Lục Thiên mới thấy đỡ hơn nhiều!
Một lúc lâu sau, Đại Võ Tông khẽ nói: "Kích hoạt tâm pháp xem thử!"
Người mang thiên mệnh gật đầu, gã vận chuyển tâm pháp, rất nhanh, một vầng sáng màu đỏ nhạt đã xuất hiện quanh thân gã!
Khí tức huyết mạch phong ma!
Người mang thiên mệnh sững sờ!
Đại Võ Tông khẽ gật đầu: "Được rồi!"
Lục Thiên lo lắng hỏi: "Sư phụ, người ngoài có nghi ngờ không?"
Đại Võ Tông khẽ cười: "Ngươi là người mang thiên mệnh đời này, có đạo ấn, bây giờ còn có huyết mạch phong ma, ai dám nghi ngờ ngươi?"
Lục Thiên gật nhẹ đầu, không nói gì.
Đại Võ Tông lại nói: "Ta đã âm thầm liên lạc một số thế gia và tông môn thay ngươi rồi, bọn họ đã đồng ý ủng hộ ngươi, Ngân Hà Tông và Vị Lai Tông cũng đã hứa phái cường giả tới tổng viện, ngoài ra, Tiên Bảo Các cũng đã đồng ý dốc hết sức giúp đỡ. Hai tháng sau, trong trận chiến giữa ngươi với Diệp Quân, nếu ngươi có thể quang minh chính đại giết hắn thì đương nhiên sẽ là một chuyện rất vui!"
Lục Thiên hỏi: "Nếu không thể thì sao?"
Đại Võ Tông bình tĩnh nói: "Hôm đó, hắn không chết, cũng phải chết!"
Lục Thiên gật đầu: "Được!"
Đại Võ Tông lại nói: "Bây giờ, tất cả thế gia và tông môn đều đã bước lên chung con thuyền của ngươi rồi, bọn ta không cho phép thất bại, ngươi sống sẽ trở thành viện trưởng thư viện, điều này có lợi cho tất cả mọi người!"
Lục Thiên gật đầu.
Đại Võ Tông bỗng nói: "Đi, tới Nguyệt tộc!"
Lục Thiên hỏi: "Nguyệt tộc có ủng hộ không?"
Đại Võ Tông bình thản đáp: "Nếu là trước đây thì chắc chắn bọn họ sẽ không ủng hộ, nhưng bây giờ thì chắc chắn sẽ ủng hộ".
Nói rồi, ông ta dẫn theo Lục Thiên biến mất tại chỗ.
Hai người vừa đi không bao lâu thì một hư ảnh bỗng xuất hiện ngay tại đó, hư ảnh nhìn bầu trời phía xa, sát khí lạnh lùng không thể che giấu được toát lên trong ánh mắt!
Một lát sau, hư ảnh cũng biến mất!
Nội các.
Lý Bán Tri đang phê duyệt tấu chương bỗng ngẩng đầu, một hư ảnh xuất hiện trước mặt bà ấy.
Hư ảnh trầm giọng nói vài câu, ánh mắt Lý Bán Tri bỗng lạnh lùng hẳn.
Một lúc lâu sau, Lý Bán Tri khẽ nói: "Ám U viện chủ, vất vả rồi!"
Từ sau khi biết được thân phận của chàng trai kia, bà ấy đã bí mật điều Ám U viện chủ của Ám Viện trở về.
Sau khi nhận được lệnh điều động của Lý Bán Tri, Ám U đã lập tức gác hết những việc đang làm để trở về.
Ám U: "Lý đại nhân, có cần lập tức bắt bọn họ lại không?"
Lý Bán Tri lắc đầu.
Ám U không hiểu: "Vì sao?"
Lý Bán Tri thản nhiên nói: "Lục Thiên cần một trận chiến để vang danh thiên hạ, thằng nhóc đó cũng cần!"
Ám U hơi sững người, sau đó nói: "Ta hiểu rồi!"
Lý Bán Tri hỏi: "Đã điều hết tinh nhuệ của Ám Viện ông về đây chưa?"
Ám U gật đầu: "Ba mươi vạn tinh nhuệ của Ám Viện đã bí mật từ Hư Chân trở về, đại nhân yên tâm, vì người của bọn ta vẫn luôn hành động trong bóng tối, thế nên không ai biết được hành tung của bọn ta đâu!"
Lý Bán Tri gật đầu: "Ta tạm thời chưa dám điều động Quan Huyên Vệ và đạo binh, vì phe thế gia đã nhúng tay quá sâu vào hàng ngũ này, thế nên ta chỉ có thể dùng người của Ám Viện ông thôi".
Ám U khom người thật sâu hành lễ: "Đa tạ đại nhân đã tin tưởng!"
Lý Bán Tri bỗng hỏi: "Có bao nhiêu người bảo vệ bên cạnh cậu nhóc kia?"
Ám U đáp: "Ba mươi sáu vị chí tiên, mười tám vị đạo tiên và ba vị tuế nguyệt tiên!"
Sau một hồi trầm mặc, Lý Bán Tri nói: "Không đủ!"
Ám U ngẩn người.
Lý Bán Tri đứng lên, thản nhiên nói: "Truyền lệnh của ta, lập tức gọi các vị ở U Minh Điện về đây!"
Ám U gật đầu: "Tuân lệnh!"
Nói rồi ông ta định đi.
Lúc này, Lý Bán Tri lại nói: "Đợi đã!"
Ám U nhìn Lý Bán Tri, bà ấy nói: "Ông đích thân tới Hư Chân một chuyến, tìm được tiên tổ của Dương tộc thì báo với bà ấy là thiên tài yêu nghiệt nhất của Dương tộc đã xuất hiện rồi! Bà ấy sẽ biết phải làm thế nào!"
Ám U khẽ gật đầu, đang định rời đi thì Lý Bán Tri lại nói: "Thông báo cho Mộ Thiên Đạo, bảo bà ấy quay về chủ trì đại cục, đồng thời ràng buộc tất cả Thiên Đạo!"
Mộ Thiên Đạo!
...
Chương 330: Cung tiễn thiếu chủ!
Ám U cung kính hành lễ rồi lui xuống!
Trong điện, Lý Bán Tri quay người nhìn chân trời, cứ ngắm mãi đám mây trắng trên cao mà không nói lời nào.
Để đề phòng, bà ấy buộc phải chuẩn bị toàn diện, không thể lơ là bất cẩn.
Vì lần này, bà ấy cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy!
Thư viện buộc phải có một vị cường giả đỉnh cấp đứng ra trấn giữ!
...
Nguyệt Giới, nước Nguyệt.
Hai thế lực có quyền thế nhất thư viện Quan Huyên bây giờ chính là nước Cổ thuộc Cổ Giới và nước Nguyệt thuộc Nguyệt Giới.
Năm đó Nguyệt Hoàng và Tín công chúa mỗi người đã thống lĩnh mấy trăm vạn binh chinh chiến vũ trụ cùng cấp và khai phá ra vũ trụ Quan Huyên. Có thể nói, tám phần mười diện tích trong bản đồ vũ trụ Quan Huyên ngày nay là do hai người bọn họ giành được!
Đương nhiên là nhờ Kiếm Chủ Nhân Gian đứng sau giúp đỡ, nếu không bọn họ không có năng lực làm được việc này!
Vì có Kiếm Chủ Nhân Gian giúp đỡ, nước Nguyệt và nước Cổ đã trở thành hai trong bốn thế lực quyền thế nhất vũ trụ Quan Huyên!
Thân phận của người mang thiên mệnh đặc biệt nhưng trước mặt hai thế gia siêu cấp này thì cũng chưa kể là gì.
Luận về thân phận, người có thể khiến bốn đại thế gia kiêng kị chỉ có hậu nhân của người đàn ông kia thôi!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Hôm nay, Đại Võ Tông dẫn Lục Thiên tới Nguyệt Giới. Hai người vừa tới nơi, Nguyệt tộc cũng không hề chậm trễ, Đại trưởng lão đang nắm quyền ở Nguyệt tộc đích thân ra đón tiếp.
Dù là người mang thiên mệnh hay là Đại Võ Tông, bọn họ đều có thân phận không thể xem thường, phải nể mặt!
Đại võ quan ôm quyền: "Nguyệt Thiên trưởng lão, lâu rồi không gặp!"
Nguyệt Thiên trưởng lão cười nói: "Đại võ quan, lâu rồi không gặp!"
Nói rồi ông ta ra động tác tay mời: "Mời vào trong nói chuyện".
Đại võ quan gật đầu.
Ba người vào trong Nguyệt Điện, Nguyệt Thiên chỉ nhìn Lục Thiên và Đại Võ Tông mà không nói gì.
Đại Võ Tông cười nói: "Nguyệt Thiên trưởng lão, ta nói thẳng vào vấn đề luôn nhé. Lần này ta tới đây là hy vọng Lục Thiên nhận được sự ủng hộ của Nguyệt tộc!"
Nguyệt Thiên khẽ cười: "Đều là người của thư viện, mọi người chung sống hòa bình với nhau mới là chuyện nên làm".
Thấy Nguyệt Thiên nói tránh, Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên: "Lục Thiên!"
Nghe gọi, Lục Thiên chợt bước ra, đạo ấn xuất hiện giữa ấn đường của gã.
Nhìn thấy đạo ấn, Nguyệt Thiên khẽ nhíu mày.
Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên: "Nguyệt Thiên trưởng lão chắc đã biết được ý nghĩa của đạo ấn rồi nhỉ?"
Sau một hồi im lặng, Nguyệt Thiên lắc đầu: "Tiên tổ đã để lại tổ huấn, nước Nguyệt ta chỉ có thể ủng hộ hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thôi!"
Đại Võ Tông lại gọi: "Lục Thiên!"
Lục Thiên khẽ gật đầu, cơ thể gã vận chuyển tâm pháp, bỗng chốc, một luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ trào từ trong người gã ra, sau đó một luồng uy lực huyết mạch bao trùm lấy Nguyệt Thiên.
Đại trưởng lão lập tức đứng đậy, kinh hãi nói: "Huyết mạch phong ma!"
Đại Võ Tông gật đầu.
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Lục Thiên, hai tay siết chặt, ánh mắt đầy rẫy vẻ chấn động.
Đại Võ Tông: "Nguyệt Thiên trưởng lão, bọn ta cần sự giúp đỡ của nước Nguyệt!"
Nguyệt Thiên chỉ lặng thinh.
Đại Võ Tông đang định nói thêm thì Nguyệt Thiên bỗng nói: "Được!"
Đại Võ Tông sững sờ.
Nguyệt Thiên nhìn chằm chằm Lục Thiên: "Nước Nguyệt ta hiếu trung với Kiếm Chủ Nhân Gian, nếu Lục Thiên đã là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian thì nước Nguyệt ta sẽ trung thành với cậu ấy!"
Nghe vậy, Lục Thiên và cả Đại Võ Tông đều vui mừng.
Đại Võ Tông trầm giọng nói: "E rằng hôm xảy ra tỉ võ sẽ có biến cố, thế nên hôm đó bọn ta cần Nguyệt Trần Vệ của nước Nguyệt giúp sức!"
Nguyệt Thiên gật đầu: "Đây là điều đương nhiên!"
Ông ta dừng lại một lát rồi lại nói: "Sau khi chuyện thành..."
Đại Võ Tông lập tức tiếp lời: "Vinh dự và quyền thế của nước Nguyệt sẽ tăng gấp đôi!"
Nguyệt Thiên cười lớn: "Được!"
Đại Võ Tông ôm quyền: "Nguyệt Thiên trưởng lão, cáo từ!"
Nói rồi, ông ta dẫn Lục Thiên rời đi.
Nguyệt Thiên bỗng cung kính hành lễ: "Cung tiễn thiếu chủ!"
Thiếu chủ!
Ở phía xa, Lục Thiên hơi sửng sốt, gã khẽ mỉm cười: "Không cần đa lễ!"
Nói xong, gã cùng Đại Võ Tông biến mất.
Trong điện, nụ cười của Nguyệt Thiên dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng. Lúc này, bên cạnh xuất hiện một chàng trai chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ đồ trắng, y trầm ngâm nhìn phía chân trời!
Nguyệt công tử, Nguyệt Trần!
Là người đứng thứ hai trên bảng Yêu Nghiệt hiện nay!
Nguyệt Thiên nhìn Nguyệt Trần, trầm giọng nói: "Trong chuyện này có vấn đề, sao công tử lại bảo ta đồng ý?"
Nguyệt Trần bình tĩnh nói: "Lục Thiên không phải là hậu nhân của Kiếm Chủ!"
Nguyệt Thiên nhíu mày: "Sao lại nói vậy?"
Bình luận facebook