Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-65
Chương 61: Chỉ mời mình ta sao?
"Chấp pháp câu cá ư?"
Diệp Quân tỏ vẻ khó hiểu, chưa từng nghe đến từ này.
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy! Ngươi muốn học không?"
Diệp Quân hỏi: "Cướp bóc à?"
Tiểu Tháp đáp: "Đúng rồi!"
Diệp Quân lắc đầu: "Thôi bỏ đi!"
Cướp bóc là trái với bản tính của hắn, không làm tốt hơn.
Trời vẫn chưa sáng nên Diệp Quân quyết định đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một ông lão mặc học bào bỗng đến Tiêu phủ.
Diệp Quân vừa thức giấc, Phí Bán Thanh đã xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Quân sửng sốt, đang định lên tiếng thì Phí Bán Thanh đã nói: "Đi theo ta!"
Nói rồi bà ấy kéo tay Diệp Quân đến điện nghị sự của gia tộc họ Tiêu.
Lúc này, Chu Phu và Tiêu Sơn đều có mặt, ngoài hai người này còn có một ông lão mặc học bào của thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân hơi ngơ ngác!
Thấy Diệp Quân, ông lão kia đứng lên, cười hỏi: "Vị này chính là Diệp Quân công tử đúng không?"
Diệp Quân gật nhẹ đầu: "Tiền bối là?"
Ông lão cười đáp: "Ta là viện chủ của Lễ Viện trong thư viện Quan Huyên. Lần này đến đây là muốn mời Diệp Quân công tử đến tham gia đại hội chào mừng vào ngày mốt!"
Đại hội chào mừng!
Diệp Quân ngơ ngác, tỏ vẻ không hiểu gì, hắn nhìn Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh cười giải thích: "Đại hội chào mừng này là một buổi dạ tiệc chào mừng do thư viện Quan Huyên tổ chức, họ chỉ mời những thiên tài yêu nghiệt đỉnh cấp đến từ ba trăm sáu mươi châu, mỗi lần chỉ mời một trăm người thôi!"
Nghe vậy, Diệp Quân mới vỡ lẽ!
Chu Phu đứng bên cạnh cũng thấy vui mừng khôn xiết.
Từ xưa đến nay, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu chưa từng có phần trong đại hội chào mừng, đây là lần đầu tiên họ được mời!
Đương nhiên, ông ấy thấy ngờ vực nhiều hơn!
Vì sao thư viện Quan Huyên lại mời Diệp Quân?
Chu Phu nhìn Diệp Quân, ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc!
Lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, chỉ mời mình ta ở thư viện Quan Huyên Nam Châu thôi sao?"
Nghe hỏi, viện chủ cười đáp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân im lặng.
Hắn chợt thấy không có hứng đi cho lắm!
Thôi ở nhà chuyên tâm tu luyện vẫn hơn!
Nếu có thể không tham gia những buổi xã giao không cần thiết thì không tham gia cũng được.
Lúc này Chu Phu vội nói: "Tiểu Quân, đây là cơ hội rất tốt để kết giao với anh tài trong thiên hạ! Không được từ chối!"
Từ chối?
Viện chủ kia sửng sốt, ông ấy nhìn Diệp Quân, thấy thằng nhóc này không có hứng cho lắm, rồi nhớ đến người nào đó đã đặc biệt dặn dò nên mới vội nói: "Đương nhiên rồi, bốn vị thiên tài của thư viện Nam Châu đều có thể tham gia!"
Nghe vậy, đám người Chu Phu đứng trong điện đều sững sờ.
Đều có thể tham gia?
Như chỉ sợ Diệp Quân từ chối, viện chủ vội lấy ra bốn tấm thiếp mời đặt vào tay hắn: "Diệp công tử, giờ Dậu ngày mốt nhớ đến tham dự đúng giờ! Cáo từ!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Mấy người đứng trong điện trố mắt nhìn nhau.
Lúc này Chu Phu bỗng hỏi: "Tiểu Quân, ngươi có quen biết người ở thư viện à?"
Diệp Quân lắc đầu cười khổ: "Không ạ!"
Chu Phu nhíu mày: "Thế sao lại vậy?"
Diệp Quân trầm giọng đáp: "Ta cũng không biết!"
Lúc này, Tiêu Sơn đứng bên cạnh bỗng cười nói: "Dù sao cũng không phải là chuyện xấu!"
Chu Phu gật đầu, nở nụ cười: "Đúng vậy!"
Diệp Quân nhìn bốn tấm thiếp mời trong tay rồi khẽ cười. Một người đi thì hơi vô vị, nhưng đi cùng Nạp Lan Ca thì lại khác!
Thật ra đưa hắn hai tấm thiếp mời là đủ rồi!
Tôn Hùng với Tiêu Qua đi làm gì chứ?
Thật là!
Một lúc sau, Diệp Quân tìm được mấy người Nạp Lan Ca, Tiêu Qua và Tôn Hùng, hắn đưa ba tấm thiếp mời cho ba người.
Tiêu Qua nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Đây là đại hội chào mừng?"
Diệp Quân gật đầu: "Thư viện Quan Huyên vừa đưa đến đấy!"
Vẻ mặt Tiêu Qua chợt trở nên quái lạ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: ""Huynh quen biết với người ở thư viện Quan Huyên à?"
Diệp Quân lắc đầu.
Nạp Lan Ca khẽ nhíu đôi mày thanh tú: "Lẽ nào có người đã biết huynh là kiếm tu?"
Diệp Quân trầm mặc.
Rõ ràng đối phương sẽ không vô duyên vô cớ gửi thiếp mời đến rồi, chắc chắn là có nguyên do gì đó!
Lúc này, Tiêu Qua đột nhiên nói: "Ta nói với các ngươi vài chuyện, nhất định các ngươi sẽ thấy hứng thú!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y mỉm cười nói: "Người của Thanh Châu và Vân Châu đã vào thành rồi! Hơn nữa bọn họ vào ở luôn trong thư viện Quan Huyên!"
Diệp Quân thấy hơi tò mò: "Lần này Thanh Châu với Vân Châu có bao nhiêu người đến?"
Tiêu Qua trầm giọng đáp: "Vân Châu chỉ đến có một người, tên là Tả Phu, chưa rõ cảnh giới và thực lực".
Chương 62: Hay là chúng ta đi vay?
Tôn Hùng hơi nhíu mày: "Chỉ một người thôi sao?"
Tiêu Qua gật đầu: "Chỉ một người!"
Nạp Lan Ca khẽ hỏi: "Bọn họ hoặc là đã thua rồi để thua luôn, hoặc là thực lực của tên Tả Phu này cực kỳ nghịch thiên!"
Tiêu Qua nặng nề nói: "Chắc chắn là vế sau! Vân Châu từng có ba vị Đại Đế, nhất định bọn họ sẽ không cam chịu bị Thanh Châu chèn ép mãi, Tả Phu này tuyệt đối phải là yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt!"
Diệp Quân khẽ gật đầu rồi hỏi: "Thế Thanh Châu đến mấy người?"
Tiêu Qua đáp: "Ba người! Hai nam một nữ, chỉ biết tên một nam và một nữ trong đó, nam tên Ngao Hám, nữ tên Mục Vân Hàn".
Diệp Quân hỏi: "Thực lực thì sao?"
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân: "Không rõ!"
Diệp Quân hơi cau mày.
Tiêu Qua trầm giọng nói: "Theo ta được biết, mỗi năm Thanh Châu đều sẽ có ba người đến tham gia tỷ võ, cạnh tranh ở đó phải nói là ở cấp bậc địa ngục đấy!"
Diệp Quân khó hiểu: "Bọn họ chỉ được tham gia ba người thôi sao?"
Tiêu Qua gật đầu: "Những nơi thuộc tốp 10 chỉ được cử ba học viên đi thôi, nếu không những châu khác làm gì có cơ hội! Cũng chính vì vậy mà sự cạnh tranh để lấy suất tham gia tỷ võ ở những nơi thuộc tốp 10 đều vô cùng khốc liệt. Đặc biệt là ở Thanh Châu, độ khó để cạnh tranh lấy ba suất đi chỉ có thể dùng 'cấp bậc địa ngục' để hình dung!"
Diệp Quân nhẹ giọng hỏi: "Còn một người chưa điều tra được à?"
Tiêu Qua lắc đầu: "Không tra được! Đối phương quá thần bí, e là phải đợi đến ngày tỷ võ khai mạc mới chịu lộ diện!"
Nạp Lan Ca đột nhiên lên tiếng: "Vân Châu có ba suất nhưng họ chỉ phái một người tới! Điều này rất bất thường!"
Tiêu Qua gật đầu đồng tình: "Đúng là bất thường, ta cảm giác lần này Vân Châu nhất định đang mưu đồ xuất chiêu lớn, dù sao bọn họ cũng đã bị Thanh Châu chèn ép mấy trăm năm rồi! Nhưng bọn họ muốn tranh hạng nhất, chắc chắn không dễ vậy đâu! Mấy trăm năm nay Thanh Châu vẫn luôn đứng đầu, thiên tài đời này nhất quyết sẽ không để người khác cướp bảng hiệu 'Thiên hạ đệ nhất' khỏi tay mình!"
Diệp Quân khá hiếu kỳ: "Bảng hiệu 'Thiên hạ đệ nhất' ư?"
Tiêu Qua cười đáp: "Đúng vậy! Chỉ cần đoạt được hạng nhất, ngoài các loại khen thưởng thì còn có bảng hiệu 'Thiên hạ đệ nhất' này nữa. Nếu mang được bảng hiệu này về Nam Châu, ta nói cho huynh biết, cả Nam Châu sẽ đối xử với huynh như đối với một vị thần, ít nhất mấy trăm năm sau này, lớp trẻ đều sẽ lấy huynh làm gương!"
Diệp Quân im lặng, tay phải siết chặt.
Tiêu Qua lạ nói: "Thật ra, cuộc tỷ võ lần này là một cuộc chiến vinh dự. Thanh Châu bảo vệ vinh dự của mình, còn Vân Châu thì tranh giành vinh dự. Tóm lại là trận đánh giữa các thần tiên đấy!"
Tôn Hùng bỗng hỏi: "Thiên tài của các châu khác thì sao?"
Tiêu Qua trả lời: "Mỗi lần tỷ võ đều sẽ có một vài nhân tài siêu cấp mới xuất hiện, nhưng không có ngoại lệ, mỗi năm đều là cuộc chiến giữa Thanh Châu và Vân Châu".
Nói rồi, y lắc đầu cười: "Phải công nhận rằng Thanh Châu này mỗi lần tỷ võ đều mạnh đến nỗi khiến người khác gần như tuyệt vọng, không hổ là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian ra đời".
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghe vậy, mấy người ở đó đều cảm thấy kính phục!
Vũ trụ ngày nay có thể yên bình được thế này chính là nhờ công Kiếm Chủ Nhân Gian!
Tiêu Qua chợt mỉm cười nói: "Không ngờ chúng ta cũng được nhận thiếp mời, lần này đến tham dự đại hội chào mừng nói không chừng có thể gặp được mấy thiên tài yêu nghiệt của Thanh Châu và Vân Châu đấy. À đúng rồi!"
Nói đến đây, y cười hì hì: "Còn một chuyện nữa!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y cười nói tiếp: "Vừa nãy chúng ta bàn về thiên tài yêu nghiệt của Thanh Châu và Vân Châu, thế các ngươi có biết gì về những thiên tài yêu nghiệt thư viện Quan Huyên thượng giới không?"
Ba người đều lắc đầu.
Tiêu Qua mỉm cười: "Chủ tịch học viên hiện tại của thư viện Quan Huyên thượng giới là một cô gái, tên là Lạc Chiêu Kỳ! Cô ta không chỉ là chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên thượng giới, cô ta còn được xưng là đệ nhất mỹ nữ của thượng giới nữa!"
Đệ nhất mỹ nữ!
Diệp Quân bất giác nhìn Nạp Lan Ca, cô nhìn hắn rồi cười hỏi: "Huynh nhìn muội làm gì?"
Diệp Quân chỉ cười, không đáp lời.
Nhìn Diệp Quân cười ngốc, Nạp Lan Ca quay sang hỏi Tiêu Qua: "Đại hội chào mừng ngày mốt, vị Lạc Chiêu Kỳ này cũng sẽ tham gia sao?"
Tiêu Qua cười đáp: "Đương nhiên là cô ta sẽ tham gia rồi, vì cô ta là người tổ chức đại hội chào mừng lần này mà!"
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười như không cười nói: "Đến lúc đó huynh đánh giá thử, ta đẹp hay cô ta đẹp!"
Diệp Quân chỉ cười nhẹ mà không nói gì.
Tiêu Qua cười ha hả rồi lại nói: "Vẫn còn một chuyện mà chúng ta cần phải chú ý!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y trầm giọng nói: "Lần này nhân tài của Huyền Thiên Tông cũng sẽ tham gia tỷ võ. Bọn họ có bốn người tham dự, kẻ dẫn đầu tên là Lục Kha - thiên tài đứng đầu của Huyền Thiên Tông, nghe nói là thiên tài yêu nghiệt nhất của Huyền Thiên Tông trong vòng trăm năm trở lại đây!"
Nói đến đây, y dừng lại chút rồi mới nói tiếp: "Không còn nghi ngờ gì nữa, trong lần tỷ võ này, chắc chắn Huyền Thiên Tông sẽ liều mạng đối đầu với chúng ta, thế nên lúc cuộc tỷ võ mở màn, chúng ta phải cẩn thận với Huyền Thiên Tông này!"
Huyền Thiên Tông!
Diệp Quân bình thản nói: "Không cần lo, tỷ võ vừa bắt đầu, chúng ta xử đẹp chúng luôn!"
Tiêu Qua cười ha hả: "Đúng, xử đẹp chúng!"
Nói rồi y đứng lên: "Các ngươi nói chuyện đi, ta đi tu luyện!"
Nói rồi y quay người rời đi!
Tôn Hùng cũng vội nói: "Đợi ta với, ta cũng đi tu luyện!"
Nói xong gã cũng đứng lên đi theo.
Lúc này, Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Huynh đã đạt được cảnh giới Thần Phách rồi à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Nạp Lan Ca cười mỉm: "Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày tỷ võ, huynh tranh thủ thời gian nghĩ cách đột phá cảnh giới Ngự Không đi!"
Diệp Quân gật đầu, lần này thiên tài yêu nghiệt nhiều vô số kể, đương nhiên hắn không dám khinh thường người khác.
Hắn là kiếm tu, không đồng nghĩa với việc hắn là vô địch ở lớp trẻ!
Có lòng tin là chuyện tốt nhưng không thể tự phụ!
Nạp Lan Ca cười nói: "Muội cũng đi tu luyện đây! Ngày mốt gặp!"
Diệp Quân nhìn chiếc trâm hồ điệp trên đầu Nạp Lan Ca rồi cười đáp: "Được!"
Nạp Lan Ca đứng dậy rời đi!
Diệp Quân ngồi rầu rĩ ở đó.
Hắn cũng muốn tu luyện!
Nhưng hắn hết tiền rồi!
Chỉ còn lại chưa đến hai ngàn kim tinh, hoàn toàn không đủ, đặc biệt là vào thời điểm bây giờ, nhu cầu của hắn đối với linh khí cực kỳ lớn!
Mà thư viện Quan Huyên Nam Châu... hắn ngại mở miệng nói với Phí Bán Thanh, vì hắn phát hiện ra hình như bà ấy cũng không giàu cho lắm!
Lúc này, Nạp Lan Ca ở phía xa đột nhiên dừng bước, cô quay người nhìn Diệp Quân: "Huynh còn bao nhiêu kim tinh?"
Diệp Quân cười đáp: "Hai ngàn!"
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: "Thế chắc không đủ cho huynh tu luyện rồi!"
Diệp Quân đang định nói gì đó thì Nạp Lan Ca bỗng nói: "Hay là chúng ta đi vay một ít?"
Diệp Quân hơi không hiểu: "Vay?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Có thể vay tiền ở Tiên Bảo Các, nhưng phải trả lãi. Ví dụ chúng ta vay một vạn kim tinh thì một tháng sau chúng ta phải trả tầm một vạn một ngàn kim tinh. Nếu mượn mười vạn thì một tháng sau phải trả tầm mười ba vạn!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân nặng nề: "Đây là cho vay nặng lãi! Ai nghĩ ra cách này thế! Thật quá đáng rồi đấy!"
Tiểu Tháp: "..."
Chương 63: Ông ra giá đi!
Cho vay!
Diệp Quân cũng thấy hơi cạn lời.
Hắn không ngờ Tiên Bảo Các còn làm cả mảng này nữa cơ đấy.
Lãi suất cỡ này, phải nói thật là hơi cắt cổ!
Nạp Lan Ca cười hỏi: "Đi vay không?"
Diệp Quân lắc đầu: "Cái này lãi ghê quá, không vay!"
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát rồi mới hỏi: "Nhưng mà, Tiên Bảo Các chắc có mua đồ nhỉ?"
Nạp Lan Ca hỏi: "Huynh định bán nội đan à?"
Diệp Quân gật đầu, bây giờ hắn vẫn còn một viên nội đan cấp Đế và một viên cấp Thiên, giữ trong người cũng không có tác dụng gì lớn lắm!
Còn về nhánh linh mạch cấp Địa kia, đương nhiên hắn sẽ không bán rồi!
Món đồ này phải giữ lại cho gia tộc họ Diệp!
Tất nhiên, hắn phải đưa vào lúc không một ai ở Nam Châu dám động vào gia tộc họ Diệp mới được!
Nạp Lan Ca đáp: "Được, tiện thể bán hai viên của muội luôn!"
Lúc trước Diệp Quân đưa cho cô hai viên, cô vẫn luôn giữ.
Diệp Quân gật đầu: "Đi!"
Hai người rời khỏi Tiêu phủ đến Tiên Bảo Các!
Tiên Bảo Các nằm ở mảnh đất trung tâm phồn hoa nhất Thượng Thành, diện tích gần trăm mẫu.
Lúc đến nơi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều bị Tiên Bảo Các trước mặt làm cho kinh ngạc!
Chỉ hai từ thôi: Xa hoa!
Tiên Bảo Các này không chỉ xa hoa bình thường thôi đâu, nơi đây cao đến chín tầng, người vào kẻ ra nô nức như ở chợ, cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca vừa bước vào thì một cô gái xinh đẹp như hoa đã đon đả chào đón.
Cô gái cười hỏi: "Hai vị có cần ta giúp gì không?"
Nạp Lan Ca đáp: "Ta tới bán đồ!"
Cô gái mỉm cười: "Mời hai vị theo ta!"
Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân và Nạp Lan Ca đến một cái quầy hàng rất dài, ở đây có đến hai mươi cái quầy hàng, sau mỗi quầy hàng đều xếp một hàng dài.
Diệp Quân ngỡ ngàng: "Bọn họ đều đến để bán đồ sao?"
Cô gái cười đáp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân do dự một lát rồi lấy viên nội đan cấp Thiên ra: "Cô xem giúp ta cái này!"
Nhìn thấy viên nội đan cấp Thiên trong tay Diệp Quân, mắt cô gái sáng hẳn lên, cô ấy cười nói: "Ta hiểu rồi! Hai vị đi theo ta!"
Nói rồi cô ấy dẫn Diệp Quân và Nạp Lan Ca đến một phòng riêng, trong phòng có một ông cụ, ông ta đang quan sát tỉ mỉ một chiếc vảy lân.
Cô gái cười nói: "Phủ Lão, có đồ tốt!"
Nghe vậy, ông cụ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca: "Đưa ta xem thử!"
Diệp Quân xoè tay, viên nội đan yêu thú cấp Thiên kia lập tức xuất hiện trước mặt ông cụ.
Ông ta nhìn xong lại lắc đầu: "Một viên nội đan cấp Thiên mà cũng được xem là đồ tốt à?"
Nói xong, ông ta tiếp tục xem xét vảy lân trước mặt mình.
Lúc này, cô gái kia bỗng nói: "Phủ Lão, ông xem kỹ lại đi!"
Nghe vậy, Phủ lão hơi cau mày, ông cụ nhìn lại viên nội đan kia, rồi như phát hiện ra điều gì, đồng tử của ông ta chợt rút lại: "Đây là... nội đan của Thôn Lôi Thú!"
Nói rồi, ông ta chộp ngay lấy viên nội đan kia.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau, cả hai đều thấy ngờ vực.
Bọn họ hoàn toàn không am hiểu về lĩnh vực yêu thú.
Lúc này Phủ Lão bỗng nhìn Diệp Quân: "Cậu định bán bao nhiêu?"
Diệp Quân nói: "Ông ra giá đi!"
Phủ Lão nhìn đánh giá Diệp Quân một lượt rồi hỏi: "Cậu tên gì?"
Nghe hỏi, sắc mặt Diệp Quân bỗng nặng nề hẳn xuống!
Lại nữa!
Mẹ kiếp!
Lại là chiêu này!
Không cần nghĩ cũng biết nếu mình và Nạp Lan Ca tới từ một thế lực nhỏ không danh tiếng thì chắc chắn lão già này sẽ chặt giá thẳng tay!
Thời buổi này ai cũng nhìn vào bối cảnh, chỗ dựa hết!
Nạp Lan Ca đột nhiên xoè bàn tay, một sức mạnh đặc biệt bỗng thoát từ trong người cô ra.
Thấy cảnh này, Phủ Lão hơi sửng sốt, sau đó ông ta lập tức thay đổi thái độ: "Đây là thể chất Thánh Linh trong truyền thuyết... Trời ạ! Đây..."
Nói rồi, ông ta nhìn về phía cô gái thanh tú kia: "Tiểu Tu, mau dâng trà cho hai vị quý khách!"
Cô gái thanh tú vội lui xuống!
Phủ Lão vội vã cười nói: "Cô nương, mời ngồi!"
Nạp Lan Ca gật đầu, sau đó cùng Diệp Quân ngồi xuống bên cạnh. Lúc này, cô gái thanh tú kia bưng hai chén trà vào.
Nạp Lan Ca nhấc chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nói: "Nghe nói Tiên Bảo Các mua bán phải chăng nên ta mới đến đây, các hạ ra giá đi!"
Phủ Lão chần chừ một lát rồi mới giơ năm ngón tay lên.
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Phủ Lão: "Năm trăm vạn kim tinh à?"
Phủ Lão nghe vậy đơ mặt ra, ông ta cười xoà: "Cô nương, lời cô vừa nói có thể doạ chết người đấy, là năm vạn kim tinh!"
Nạp Lan Ca hơi không vui: "Năm vạn thì ông nói thẳng đi, tỏ vẻ bí hiểm làm gì?"
Phủ Lão im lặng.
Ông ta cũng chẳng biết phải nói gì, theo lý thì cô phải biết giá thị trường rồi mới đến chứ?
Nạp Lan Ca đặt chén trà xuống: "Thêm đi!"
Phủ Lão do dự rồi trả lời: "Không thêm được nữa!"
Nạp Lan Ca xoè tay, viên nội đan yêu thú cấp Thiên lập tức bay về trong tay cô. Cô nhìn Diệp Quân: "Chúng ta đi thôi!"
Nghe vậy, Diệp Quân gật đầu.
Hai người đứng dậy chuẩn bị đi!
Lúc này, Phủ Lão kia vội vàng gọi: "Đợi đã! Đợi đã! Có thể bàn thêm mà!"
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn Phủ Lão: "Bàn cái đầu ông, lão già xấu xa!"
Vẻ mặt Phủ Lão cứng đơ.
Nhưng lại không dám nổi giận!
Vì đối phương không những sở hữu thể chất Thánh Linh mà còn ngang ngược cỡ này!
Chắc chắn có người chống lưng!
Tuy Tiên Bảo Các rất hùng mạnh nhưng đó là Tiên Bảo Các mạnh chứ không phải ông ta mạnh, nếu đắc tội với người không nên động vào thì ông ta sẽ mất bát cơm đấy!
Chương 64: Vợ
Thấy Nạp Lan Ca và Diệp Quân chuẩn bị đi, Phủ Lão vội nói: "Tam vạn! Tám vạn kim tinh!"
Thấy Nạp Lan Ca nhíu mày, Phủ Lão cười khổ: "Cô nương, đây đã là giá cao nhất rồi!"
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Phủ Lão: "Chín vạn!"
"Được!"
Phủ Lão lập tức đồng ý: "Chốt vậy đi!"
Nói rồi ông ta lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa tới trước mặt Nạp Lan Ca, trong nhẫn vừa đủ chín vạn kim tinh!
Thấy vậy, cả Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều im lặng!
Hớ rồi!
Đương nhiên, chơi được chịu được!
Nạp Lan Ca cất chiếc nhẫn không gian kia đi, sau đó lại lấy ra hai viên nội đan cấp Thiên nữa: "Hai viên này đáng giá bao nhiêu?"
Thấy cái này, Phủ Lão ngây ra như phỗng.
Cuối cùng, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cầm theo ba mươi vạn kim tinh rời khỏi Tiên Bảo Các.
Trước cửa Tiên Bảo Các, Nạp Lan Ca lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân, trong đó có ba mươi vạn kim tinh!
Diệp Quân đang định nói gì thì Nạp Lan Ca đã nhìn chằm chằm hắn: "Cứ vậy đi!"
Giọng điệu không cho phép từ chối.
Diệp Quân do dự một hồi rồi nói: "Tiểu Ca, muội cũng cần tiền!"
Nạp Lan Ca lắc đầu: "Tạm thời muội không cần!"
Diệp Quân còn định nói thêm gì đó, Nạp Lan Ca bình tĩnh nói: "Muội sắp giận rồi đấy!"
Diệp Quân bất lực, chỉ đành cất nhẫn đi.
Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Viên nội đan cấp Đế của huynh đừng tuỳ tiện bán nhé!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu!"
Giá trị của nội đan cấp Đế hơn xa nội đan cấp Thiên, không tới đường cùng thì hắn không bán, hắn định giữ lại cho mình dùng!
Sau này nếu hấp thụ trực tiếp thì có thể nâng cao thực lực lên rất nhiều!
Nạp Lan Ca nói: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Quân quay đầu nhìn Tiên Bảo Các, sau đó nói: "Người làm kinh doanh đều rất thông minh!"
Nạp Lan Ca khẽ gật đầu: "Nghe nói người sáng lập Tiên Bảo Các tới từ một nơi có tên là hệ Ngân Hà, người ở đó thông minh khôn khéo lắm, thích bóc lột tầng lớp lao động!"
Diệp Quân hơi ngờ vực: "Hệ Ngân Hà?"
Nạp Lan Ca cười giải thích: "Đúng vậy! Là một nơi cách chúng ta rất xa, lúc muội tra cứu tài liệu về các chủ Tiên Bảo Các mới biết đến nơi này! Nghe nói ở nơi này có rất nhiều người đặc biệt!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Sau khi hai người về Tiêu phủ thì phần ai nấy về phòng tu luyện!
Nhìn ba mươi vạn kim tinh trước mặt, Diệp Quân khẽ than.
Nghèo quá!
Lúc này Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi muốn đột phá cảnh giới Ngự Không à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy! Ta còn thời gian chưa đầy hai tháng, muốn đạt đến cảnh giới Ngự Không!"
Tiểu Tháp nói: "Bây giờ tốc độ thuật ngự kiếm của ngươi rất nhanh, ngươi có biết làm thế nào để nhanh hơn nữa không?"
Diệp Quân vội nói: "Mong Tháp gia chỉ giáo!"
Tiểu Tháp đáp: "Sau khi đạt được cảnh giới Ngự Không, có thể nắm giữ được sức mạnh thời không, con người có thể xuyên thời không trong phạm vi nhỏ, thật ra thì kiếm cũng có thể!"
Diệp Quân ngơ ngác.
Tiểu Tháp lại nói: "Kiếm cũng có thể tiến hành xuyên thời không. Ở chỗ ta có một thuật ngự kiếm về thời không, tên là: Thuấn Sát Nhất Kiếm! Trong phạm vi nhất định, ngự kiếm xuyên thời không, có thể một kiếm giết chết đối phương trong tích tắc".
Diệp Quân vội hỏi: "Cấp bậc thế nào?"
Tiểu Tháp hỏi lại: "Sao ngươi phải quan tâm cấp bậc?"
Diệp Quân ngây ra.
Tiểu Tháp nói: "Nếu tu luyện lên đến cực hạn thì một kiếm bình thường cũng có thể huỷ thiên diệt địa!"
Diệp Quân trầm mặc một lúc sau mới nói: "Là ta đã suy nghĩ thiển cận rồi!"
Tiểu Tháp nói: "Sau khi ngươi đạt đến cảnh giới Ngự Không sẽ có thể tu luyện được Thuấn Sát Nhất Kiếm, còn về việc có thể tu luyện đến trình độ nào thì phải xem năng lực của bản thân ngươi!"
Diệp Quân gật nhẹ đầu: "Được!"
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Cảnh giới Ngự Không chú trọng việc cảm ngộ thời không. Mấy cường giả cảnh giới Ngự Không trước đây ngươi gặp chưa là gì cả, bọn họ chỉ hiểu được chút da lông về thời không mà đã tự xưng là đã nắm vững thời không rồi, đúng là nực cười. Nếu ngươi đạt đến cảnh giới Ngự Không thì phải nhớ kỹ, nhất định phải nghiên cứu rõ cảnh giới này rồi mới tu luyện cảnh giới tiếp theo!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Tiểu Tháp nói: "Vừa hay ta có một công pháp tu luyện có liên quan đến thời không, đều là cảm ngộ của những người đi trước về thời không, ngươi cầm lấy mà xem".
Diệp Quân vội nhận: "Tốt quá, tốt quá!"
Vừa dứt lời, một luồng thông tin đã xuất hiện trong đầu hắn.
Một lát sau, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng. Hắn ngồi xếp bằng xuống đất rồi bắt đầu cảm ngộ thời không xung quanh mình.
Thời không!
Nói đơn giản thì chính là thời gian và không gian.
Hai cái là một nhưng lại khác biệt.
Thời gian rất huyền ảo, bây giờ Diệp Quân không thể nào lĩnh ngộ được, nên Tiểu Tháp chỉ đưa cho hắn lĩnh ngộ về không gian.
Không gian nói thẳng ra chính là một hình thức khách quan mà vật chất tồn tại. Nhưng đến lúc ngươi tiếp xúc với nó thì ngươi sẽ phát hiện, nó không đơn giản đến vậy.
Dần dần, Diệp Quân thấy mơ hồ.
Hắn không thể nào ngờ được không gian lại thâm sâu đến vậy.
Trong công pháp tu luyện thời không mà Tiểu Tháp cho hắn đã ghi chép tường tận, chỉ dạy hắn làm cách nào để cảm nhận thời không, sau đó dung nhập vào nó và rồi cuối cùng là hoàn toàn nắm bắt được thời không.
Không biết qua bao lâu, tay phải Diệp Quân từ từ nâng lên, lúc này, thời không trước mặt lại bắt đầu vặn vẹo theo chuyển động tay phải của hắn!
Lại qua thêm một lúc, tay phải Diệp Quân bỗng giơ về phía trước, trong tích tắc, tay của hắn đã xuất hiện cách đó mấy trượng!
Thấy vậy, Diệp Quân mừng như điên!
Thì ra nắm giữ thời không lại đơn giản đến vậy!
Sau đó, hắn bắt đầu ngự kiếm. Chẳng mấy chốc, trong phòng xuất hiện một cảnh tượng rất quái lạ, kiếm Hành Đạo của hắn chốc thì xuất hiện ở bên phải, chốc lại xuất hiện ở bên trái, không tài nào lường trước được.
Thấy cảnh này, Diệp Quân lại càng phấn khích hơn!
Ngự kiếm xuyên thời không!
Trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Thiên phú của thằng nhóc này... thật khó tin! Rốt cuộc hắn kế thừa thiên phú của ai vậy chứ? Nếu là của tiểu chủ, cũng không đúng! Tiểu chủ không nghịch thiên cỡ này, còn tiểu chủ mẫu thì đâu có tu luyện..."
Giọng nói bí ẩn chợt lên tiếng: "Bà ấy không tu luyện nhưng bà ấy đã sáng tạo ra rất nhiều cảnh giới ở vũ trụ này đấy! Bà ấy chỉ không thích tu luyện thôi, không đồng nghĩa với việc thiên phú của bà ấy thấp!"
Tiểu Tháp im lặng.
Suýt chút thì quên!
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng lấy giấy bút ra, bắt đầu viết lại thật nhanh.
Tiểu Tháp không hiểu: "Ngươi viết công pháp tu luyện thời không của ta cho ngươi ra làm gì?”
Diệp Quân cười đáp: "Đồ tốt thế này ta phải chia sẻ với Tiểu Ca!"
Tiểu Tháp do dự một lát rồi nói: "Cái này quý giá lắm đấy!"
Diệp Quân ngoác miệng cười: "Cô ấy là vợ ta mà, ta chính là... Tháp gia, không phải ngươi không có vợ đấy chứ?"
Tiểu Tháp: "???"
...
Chương 65: Quy tắc vị trí ngồi
Một lát sau, sau khi hắn đã chép lại công pháp tu luyện thời không của Tiểu Tháp cho mình xong thì vội chạy đến viện của Nạp Lan Ca.
Trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Thằng nhóc này không giống cha hắn!"
Giọng nói bí ẩn: "Đúng là không giống!"
Tiểu Tháp nói: "Thiên phú của hắn quá biến thái, nhiều lúc tiến bộ quá nhanh. Ta thấy nhanh quá cũng không tốt, phải hãm lại mới được".
Giọng nói bí ẩn: "Ta thấy ngươi không cần phải lao tâm khổ tứ quá vậy đâu. Thằng nhóc này có chừng mực lắm, chúng ta cứ dẫn đi đúng đường là được!"
Tiểu Tháp đáp: "Ừm".
...
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã tới viện vủa Nạp Lan Ca. Lúc gặp Diệp Quân, Nạp Lan Ca thấy hơi kinh ngạc.
Diệp Quân đưa giấy cho Nạp Lan Ca, cô hơi khó hiểu: "Đây là gì?"
Diệp Quân nhoẻn miệng cười: "Muội xem thử đi!"
Nạp Lan Ca nhận giấy về, vừa xem thì mặt cô biến sắc: "Đây là?"
Diệp Quân khẽ cười: "Một vị tiền bối dạy cho huynh đấy, huynh nghĩ chắc sẽ có ích với muội!"
Nạp Lan Ca xem một lúc rồi thấp giọng nói: "Cái này khủng khiếp quá!"
Phải công nhận rằng cái này đã phá vỡ nhận thức của cô!
Diệp Quân cười: "Muội tu luyện cho tốt đi nhé!"
Nói xong hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Ca nhìn bóng lưng rời đi xa của Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Một chàng trai thật thần bí!"
Càng tiếp xúc nhiều với Diệp Quân, cô càng cảm thấy hắn thần bí.
Như nghĩ đến điều gì, cô lắc đầu cười, trong lòng thấy ấm áp.
So với quyển công pháp tu luyện quý giá này, cô thích tấm lòng của hắn hơn.
...
Sau khi học được ngự kiếm xuyên thời không, Diệp Quân hoàn toàn yêu thích cảm giác này!
Ngự kiếm xuyên thời không thật sự quá khó lường, người bình thường không thể nào phòng ngự được!
Bây giờ mà bảo hắn giết lão Nguỵ Đồng kia thì hắn không cần phải đánh lén nữa, có thể quang minh chính đại kết liễu lão chỉ bằng một nhát kiếm!
Ngoài ra, hắn đã bắt đầu tu luyện thuật Thuấn Sát Nhất Kiếm kia!
Thuấn Sát Nhất Kiếm, sử dụng tất cả sức mạnh để tung ra một nhát kiếm mạnh nhất, một kiếm giết đối phương trong tích tắc!
Không xuất kiếm thì thôi, kiếm đã xuất ra tất có kẻ chết!
Đêm khuya, sâu trong ngọn núi sau Tiêu phủ.
Diệp Quân nhắm hờ hai mắt, bốn bề tịch mịch không tiếng động.
Đúng lúc này, hắn bỗng mở mắt ra, chớp mắt, cách đó ba mươi trượng, một thanh kiếm đã ghim một phiến lá rụng vào một thân cây cổ thụ!
Thấy cảnh này, Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa đủ nhanh!"
Nhát kiếm này của hắn chính là Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tập hợp sức mạnh thần hồn toàn thân, ngự kiếm xuyên thời không, xuất ra nhát kiếm mạnh nhất!
Nhưng hắn thấy vẫn chưa đủ nhanh!
Có thể nhanh hơn nữa!
Suốt cả đêm, hết lần này đến lần khác, Diệp Quân điên cuồng tu luyện.
Mệt thì nghỉ, xong lại tiếp tục!
Diệp Quân hắn ở trên đời này, không có cha mẹ hùng mạnh, không có bối cảnh hiển hách, không có chỗ dựa vững chắc!
Thế nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thế tục như dòng nước lũ, đứng vững đã là việc khó khăn, muốn hơn người thì càng khó hơn lên trời.
Thế nên, chỉ có cố gắng, cố gắng hơn người khác gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, chỉ vậy Diệp Quân hắn mới có thể vượt trội hơn người.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày tham dự đại hội chào mừng.
Buổi chiều, Diệp Quân chải chuốt chỉnh tề, sau đó đến trước viện Nạp Lan Ca.
"Đợi muội một lát!"
Lúc này, giọng Nạp Lan Ca vang ra từ trong phòng.
Diệp Quân tránh sang một bên, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng; thân hình cao gầy hệt như một cây thương vậy; gương mặt thanh khiết như ngọc, để lộ ra góc cạnh rõ ràng; mày kiếm mắt sáng, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, toát lên vẻ ung dung và nho nhã.
Bên thắt hông có treo một chiếc túi thơm.
Lúc này, cửa phòng Nạp Lan Ca mở ra, cô bước ra ngoài!
Thấy Nạp Lan Ca, Diệp Quân nhất thời thất thần.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, gương mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan tinh tế đến hoàn mỹ, không chút tì vết nào, bước đi thanh thoát như tiên hạ phàm, dù là Diệp Quân thì cũng nhìn đến ngây ngất.
Trên tóc cô có cài một cây trâm hồ điệp.
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, mỉm cười nói: "Đi thôi!"
Diệp Quân cười khen: "Hôm nay muội thật xinh đẹp!"
Nạp Lan Ca chớp mắt: "Vậy sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Khoé miệng Nạp Lan Ca cong lên: "Vậy chút nữa huynh giúp muội xem thử, muội xinh đẹp hay Lạc Chiêu Kỳ cô nương kia xinh đẹp!"
Diệp Quân hơi ngớ người.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nụ cười trên môi Nạp Lan Ca càng nở rộ, cô lắc đầu cười: "Đi thôi nào!"
Lúc hai người đến cửa Tiêu phủ, Tôn Hùng và Tiêu Qua đã đứng đợi từ sớm.
Phí Bán Thanh và Chu Phu cũng ở đó.
Phí Bán Thanh dặn dò: "Cẩn thận đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Bốn người lên xe ngựa đến Lễ Viện Quan Huyên.
Phí Bán Thanh nhìn bốn người, khẽ nói: "Ta thấy hơi lo lắng!"
Chu Phu cười hỏi: "Lo cho Diệp Quân à?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Chu Phu cười mỉm: "Không cần lo đâu, thằng nhóc đó trầm tĩnh vững vàng, không chịu thiệt đâu!"
Phí Bán Thanh lắc đầu cười: "Cũng đúng thật!"
...
Chẳng bao lâu sau bốn người đã đến Lễ Viện Quan Huyên, đại điện được xây dựng cực kỳ xa hoa, trước cổng trải da thú vô cùng đắt đỏ.
Lúc này, người ta lục tục kéo vào Lễ Viện Quan Huyên.
Cũng giống như thường lệ, lần này cũng chỉ có một trăm người được mời!
Một trăm người này có thể nói là thiên tài đỉnh cấp của các châu!
Bốn người giao thiếp mời rồi vào đại điện. Đại điện rất rộng rãi, có thể chứa được mấy ngàn người. Phía trước đại viện có một bệ đá cực lớn, dài rộng mấy chục trượng, bên dưới bệ đá là những chiếc bàn tròn.
Lúc này, Tiêu Qua bỗng cười nói: "Ta nói cho mọi người biết nhé, vị trí ngồi cũng có quy tắc đấy!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y giải thích: "Vị trí càng ở trước thì chứng minh người đó càng được thư viện Quan Huyên xem trọng. Mỗi lần vị trí ngồi của Thanh Châu đều ở đầu tiên, Vân Châu thứ hai, còn lại phải xem thư viện Quan Huyên sắp xếp ra sao thôi!"
Tôn Hùng lắc đầu: "Thế giới này thực tế quá!"
Tiêu Qua nhìn Tôn Hùng rồi cười nói: "Thế giới này chỉ nhìn lợi ích và giá trị, ngươi mang lại lợi ích và giá trị cho người khác thì người ta mới xem trọng ngươi! Đâu còn cách nào khác!"
Tôn Hùng gật đầu: "Ta hiểu!"
Tiêu Qua mỉm cười rồi lại nói: "Xem thử chúng ta ngồi ở đâu!"
Nói rồi y nhìn quanh bốn phía nhưng không tìm thấy chỗ ngồi của bốn người họ.
"Chấp pháp câu cá ư?"
Diệp Quân tỏ vẻ khó hiểu, chưa từng nghe đến từ này.
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy! Ngươi muốn học không?"
Diệp Quân hỏi: "Cướp bóc à?"
Tiểu Tháp đáp: "Đúng rồi!"
Diệp Quân lắc đầu: "Thôi bỏ đi!"
Cướp bóc là trái với bản tính của hắn, không làm tốt hơn.
Trời vẫn chưa sáng nên Diệp Quân quyết định đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một ông lão mặc học bào bỗng đến Tiêu phủ.
Diệp Quân vừa thức giấc, Phí Bán Thanh đã xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Quân sửng sốt, đang định lên tiếng thì Phí Bán Thanh đã nói: "Đi theo ta!"
Nói rồi bà ấy kéo tay Diệp Quân đến điện nghị sự của gia tộc họ Tiêu.
Lúc này, Chu Phu và Tiêu Sơn đều có mặt, ngoài hai người này còn có một ông lão mặc học bào của thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân hơi ngơ ngác!
Thấy Diệp Quân, ông lão kia đứng lên, cười hỏi: "Vị này chính là Diệp Quân công tử đúng không?"
Diệp Quân gật nhẹ đầu: "Tiền bối là?"
Ông lão cười đáp: "Ta là viện chủ của Lễ Viện trong thư viện Quan Huyên. Lần này đến đây là muốn mời Diệp Quân công tử đến tham gia đại hội chào mừng vào ngày mốt!"
Đại hội chào mừng!
Diệp Quân ngơ ngác, tỏ vẻ không hiểu gì, hắn nhìn Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh cười giải thích: "Đại hội chào mừng này là một buổi dạ tiệc chào mừng do thư viện Quan Huyên tổ chức, họ chỉ mời những thiên tài yêu nghiệt đỉnh cấp đến từ ba trăm sáu mươi châu, mỗi lần chỉ mời một trăm người thôi!"
Nghe vậy, Diệp Quân mới vỡ lẽ!
Chu Phu đứng bên cạnh cũng thấy vui mừng khôn xiết.
Từ xưa đến nay, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu chưa từng có phần trong đại hội chào mừng, đây là lần đầu tiên họ được mời!
Đương nhiên, ông ấy thấy ngờ vực nhiều hơn!
Vì sao thư viện Quan Huyên lại mời Diệp Quân?
Chu Phu nhìn Diệp Quân, ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc!
Lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, chỉ mời mình ta ở thư viện Quan Huyên Nam Châu thôi sao?"
Nghe hỏi, viện chủ cười đáp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân im lặng.
Hắn chợt thấy không có hứng đi cho lắm!
Thôi ở nhà chuyên tâm tu luyện vẫn hơn!
Nếu có thể không tham gia những buổi xã giao không cần thiết thì không tham gia cũng được.
Lúc này Chu Phu vội nói: "Tiểu Quân, đây là cơ hội rất tốt để kết giao với anh tài trong thiên hạ! Không được từ chối!"
Từ chối?
Viện chủ kia sửng sốt, ông ấy nhìn Diệp Quân, thấy thằng nhóc này không có hứng cho lắm, rồi nhớ đến người nào đó đã đặc biệt dặn dò nên mới vội nói: "Đương nhiên rồi, bốn vị thiên tài của thư viện Nam Châu đều có thể tham gia!"
Nghe vậy, đám người Chu Phu đứng trong điện đều sững sờ.
Đều có thể tham gia?
Như chỉ sợ Diệp Quân từ chối, viện chủ vội lấy ra bốn tấm thiếp mời đặt vào tay hắn: "Diệp công tử, giờ Dậu ngày mốt nhớ đến tham dự đúng giờ! Cáo từ!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Mấy người đứng trong điện trố mắt nhìn nhau.
Lúc này Chu Phu bỗng hỏi: "Tiểu Quân, ngươi có quen biết người ở thư viện à?"
Diệp Quân lắc đầu cười khổ: "Không ạ!"
Chu Phu nhíu mày: "Thế sao lại vậy?"
Diệp Quân trầm giọng đáp: "Ta cũng không biết!"
Lúc này, Tiêu Sơn đứng bên cạnh bỗng cười nói: "Dù sao cũng không phải là chuyện xấu!"
Chu Phu gật đầu, nở nụ cười: "Đúng vậy!"
Diệp Quân nhìn bốn tấm thiếp mời trong tay rồi khẽ cười. Một người đi thì hơi vô vị, nhưng đi cùng Nạp Lan Ca thì lại khác!
Thật ra đưa hắn hai tấm thiếp mời là đủ rồi!
Tôn Hùng với Tiêu Qua đi làm gì chứ?
Thật là!
Một lúc sau, Diệp Quân tìm được mấy người Nạp Lan Ca, Tiêu Qua và Tôn Hùng, hắn đưa ba tấm thiếp mời cho ba người.
Tiêu Qua nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Đây là đại hội chào mừng?"
Diệp Quân gật đầu: "Thư viện Quan Huyên vừa đưa đến đấy!"
Vẻ mặt Tiêu Qua chợt trở nên quái lạ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: ""Huynh quen biết với người ở thư viện Quan Huyên à?"
Diệp Quân lắc đầu.
Nạp Lan Ca khẽ nhíu đôi mày thanh tú: "Lẽ nào có người đã biết huynh là kiếm tu?"
Diệp Quân trầm mặc.
Rõ ràng đối phương sẽ không vô duyên vô cớ gửi thiếp mời đến rồi, chắc chắn là có nguyên do gì đó!
Lúc này, Tiêu Qua đột nhiên nói: "Ta nói với các ngươi vài chuyện, nhất định các ngươi sẽ thấy hứng thú!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y mỉm cười nói: "Người của Thanh Châu và Vân Châu đã vào thành rồi! Hơn nữa bọn họ vào ở luôn trong thư viện Quan Huyên!"
Diệp Quân thấy hơi tò mò: "Lần này Thanh Châu với Vân Châu có bao nhiêu người đến?"
Tiêu Qua trầm giọng đáp: "Vân Châu chỉ đến có một người, tên là Tả Phu, chưa rõ cảnh giới và thực lực".
Chương 62: Hay là chúng ta đi vay?
Tôn Hùng hơi nhíu mày: "Chỉ một người thôi sao?"
Tiêu Qua gật đầu: "Chỉ một người!"
Nạp Lan Ca khẽ hỏi: "Bọn họ hoặc là đã thua rồi để thua luôn, hoặc là thực lực của tên Tả Phu này cực kỳ nghịch thiên!"
Tiêu Qua nặng nề nói: "Chắc chắn là vế sau! Vân Châu từng có ba vị Đại Đế, nhất định bọn họ sẽ không cam chịu bị Thanh Châu chèn ép mãi, Tả Phu này tuyệt đối phải là yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt!"
Diệp Quân khẽ gật đầu rồi hỏi: "Thế Thanh Châu đến mấy người?"
Tiêu Qua đáp: "Ba người! Hai nam một nữ, chỉ biết tên một nam và một nữ trong đó, nam tên Ngao Hám, nữ tên Mục Vân Hàn".
Diệp Quân hỏi: "Thực lực thì sao?"
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân: "Không rõ!"
Diệp Quân hơi cau mày.
Tiêu Qua trầm giọng nói: "Theo ta được biết, mỗi năm Thanh Châu đều sẽ có ba người đến tham gia tỷ võ, cạnh tranh ở đó phải nói là ở cấp bậc địa ngục đấy!"
Diệp Quân khó hiểu: "Bọn họ chỉ được tham gia ba người thôi sao?"
Tiêu Qua gật đầu: "Những nơi thuộc tốp 10 chỉ được cử ba học viên đi thôi, nếu không những châu khác làm gì có cơ hội! Cũng chính vì vậy mà sự cạnh tranh để lấy suất tham gia tỷ võ ở những nơi thuộc tốp 10 đều vô cùng khốc liệt. Đặc biệt là ở Thanh Châu, độ khó để cạnh tranh lấy ba suất đi chỉ có thể dùng 'cấp bậc địa ngục' để hình dung!"
Diệp Quân nhẹ giọng hỏi: "Còn một người chưa điều tra được à?"
Tiêu Qua lắc đầu: "Không tra được! Đối phương quá thần bí, e là phải đợi đến ngày tỷ võ khai mạc mới chịu lộ diện!"
Nạp Lan Ca đột nhiên lên tiếng: "Vân Châu có ba suất nhưng họ chỉ phái một người tới! Điều này rất bất thường!"
Tiêu Qua gật đầu đồng tình: "Đúng là bất thường, ta cảm giác lần này Vân Châu nhất định đang mưu đồ xuất chiêu lớn, dù sao bọn họ cũng đã bị Thanh Châu chèn ép mấy trăm năm rồi! Nhưng bọn họ muốn tranh hạng nhất, chắc chắn không dễ vậy đâu! Mấy trăm năm nay Thanh Châu vẫn luôn đứng đầu, thiên tài đời này nhất quyết sẽ không để người khác cướp bảng hiệu 'Thiên hạ đệ nhất' khỏi tay mình!"
Diệp Quân khá hiếu kỳ: "Bảng hiệu 'Thiên hạ đệ nhất' ư?"
Tiêu Qua cười đáp: "Đúng vậy! Chỉ cần đoạt được hạng nhất, ngoài các loại khen thưởng thì còn có bảng hiệu 'Thiên hạ đệ nhất' này nữa. Nếu mang được bảng hiệu này về Nam Châu, ta nói cho huynh biết, cả Nam Châu sẽ đối xử với huynh như đối với một vị thần, ít nhất mấy trăm năm sau này, lớp trẻ đều sẽ lấy huynh làm gương!"
Diệp Quân im lặng, tay phải siết chặt.
Tiêu Qua lạ nói: "Thật ra, cuộc tỷ võ lần này là một cuộc chiến vinh dự. Thanh Châu bảo vệ vinh dự của mình, còn Vân Châu thì tranh giành vinh dự. Tóm lại là trận đánh giữa các thần tiên đấy!"
Tôn Hùng bỗng hỏi: "Thiên tài của các châu khác thì sao?"
Tiêu Qua trả lời: "Mỗi lần tỷ võ đều sẽ có một vài nhân tài siêu cấp mới xuất hiện, nhưng không có ngoại lệ, mỗi năm đều là cuộc chiến giữa Thanh Châu và Vân Châu".
Nói rồi, y lắc đầu cười: "Phải công nhận rằng Thanh Châu này mỗi lần tỷ võ đều mạnh đến nỗi khiến người khác gần như tuyệt vọng, không hổ là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian ra đời".
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nghe vậy, mấy người ở đó đều cảm thấy kính phục!
Vũ trụ ngày nay có thể yên bình được thế này chính là nhờ công Kiếm Chủ Nhân Gian!
Tiêu Qua chợt mỉm cười nói: "Không ngờ chúng ta cũng được nhận thiếp mời, lần này đến tham dự đại hội chào mừng nói không chừng có thể gặp được mấy thiên tài yêu nghiệt của Thanh Châu và Vân Châu đấy. À đúng rồi!"
Nói đến đây, y cười hì hì: "Còn một chuyện nữa!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y cười nói tiếp: "Vừa nãy chúng ta bàn về thiên tài yêu nghiệt của Thanh Châu và Vân Châu, thế các ngươi có biết gì về những thiên tài yêu nghiệt thư viện Quan Huyên thượng giới không?"
Ba người đều lắc đầu.
Tiêu Qua mỉm cười: "Chủ tịch học viên hiện tại của thư viện Quan Huyên thượng giới là một cô gái, tên là Lạc Chiêu Kỳ! Cô ta không chỉ là chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên thượng giới, cô ta còn được xưng là đệ nhất mỹ nữ của thượng giới nữa!"
Đệ nhất mỹ nữ!
Diệp Quân bất giác nhìn Nạp Lan Ca, cô nhìn hắn rồi cười hỏi: "Huynh nhìn muội làm gì?"
Diệp Quân chỉ cười, không đáp lời.
Nhìn Diệp Quân cười ngốc, Nạp Lan Ca quay sang hỏi Tiêu Qua: "Đại hội chào mừng ngày mốt, vị Lạc Chiêu Kỳ này cũng sẽ tham gia sao?"
Tiêu Qua cười đáp: "Đương nhiên là cô ta sẽ tham gia rồi, vì cô ta là người tổ chức đại hội chào mừng lần này mà!"
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười như không cười nói: "Đến lúc đó huynh đánh giá thử, ta đẹp hay cô ta đẹp!"
Diệp Quân chỉ cười nhẹ mà không nói gì.
Tiêu Qua cười ha hả rồi lại nói: "Vẫn còn một chuyện mà chúng ta cần phải chú ý!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y trầm giọng nói: "Lần này nhân tài của Huyền Thiên Tông cũng sẽ tham gia tỷ võ. Bọn họ có bốn người tham dự, kẻ dẫn đầu tên là Lục Kha - thiên tài đứng đầu của Huyền Thiên Tông, nghe nói là thiên tài yêu nghiệt nhất của Huyền Thiên Tông trong vòng trăm năm trở lại đây!"
Nói đến đây, y dừng lại chút rồi mới nói tiếp: "Không còn nghi ngờ gì nữa, trong lần tỷ võ này, chắc chắn Huyền Thiên Tông sẽ liều mạng đối đầu với chúng ta, thế nên lúc cuộc tỷ võ mở màn, chúng ta phải cẩn thận với Huyền Thiên Tông này!"
Huyền Thiên Tông!
Diệp Quân bình thản nói: "Không cần lo, tỷ võ vừa bắt đầu, chúng ta xử đẹp chúng luôn!"
Tiêu Qua cười ha hả: "Đúng, xử đẹp chúng!"
Nói rồi y đứng lên: "Các ngươi nói chuyện đi, ta đi tu luyện!"
Nói rồi y quay người rời đi!
Tôn Hùng cũng vội nói: "Đợi ta với, ta cũng đi tu luyện!"
Nói xong gã cũng đứng lên đi theo.
Lúc này, Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Huynh đã đạt được cảnh giới Thần Phách rồi à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Nạp Lan Ca cười mỉm: "Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày tỷ võ, huynh tranh thủ thời gian nghĩ cách đột phá cảnh giới Ngự Không đi!"
Diệp Quân gật đầu, lần này thiên tài yêu nghiệt nhiều vô số kể, đương nhiên hắn không dám khinh thường người khác.
Hắn là kiếm tu, không đồng nghĩa với việc hắn là vô địch ở lớp trẻ!
Có lòng tin là chuyện tốt nhưng không thể tự phụ!
Nạp Lan Ca cười nói: "Muội cũng đi tu luyện đây! Ngày mốt gặp!"
Diệp Quân nhìn chiếc trâm hồ điệp trên đầu Nạp Lan Ca rồi cười đáp: "Được!"
Nạp Lan Ca đứng dậy rời đi!
Diệp Quân ngồi rầu rĩ ở đó.
Hắn cũng muốn tu luyện!
Nhưng hắn hết tiền rồi!
Chỉ còn lại chưa đến hai ngàn kim tinh, hoàn toàn không đủ, đặc biệt là vào thời điểm bây giờ, nhu cầu của hắn đối với linh khí cực kỳ lớn!
Mà thư viện Quan Huyên Nam Châu... hắn ngại mở miệng nói với Phí Bán Thanh, vì hắn phát hiện ra hình như bà ấy cũng không giàu cho lắm!
Lúc này, Nạp Lan Ca ở phía xa đột nhiên dừng bước, cô quay người nhìn Diệp Quân: "Huynh còn bao nhiêu kim tinh?"
Diệp Quân cười đáp: "Hai ngàn!"
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: "Thế chắc không đủ cho huynh tu luyện rồi!"
Diệp Quân đang định nói gì đó thì Nạp Lan Ca bỗng nói: "Hay là chúng ta đi vay một ít?"
Diệp Quân hơi không hiểu: "Vay?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Có thể vay tiền ở Tiên Bảo Các, nhưng phải trả lãi. Ví dụ chúng ta vay một vạn kim tinh thì một tháng sau chúng ta phải trả tầm một vạn một ngàn kim tinh. Nếu mượn mười vạn thì một tháng sau phải trả tầm mười ba vạn!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân nặng nề: "Đây là cho vay nặng lãi! Ai nghĩ ra cách này thế! Thật quá đáng rồi đấy!"
Tiểu Tháp: "..."
Chương 63: Ông ra giá đi!
Cho vay!
Diệp Quân cũng thấy hơi cạn lời.
Hắn không ngờ Tiên Bảo Các còn làm cả mảng này nữa cơ đấy.
Lãi suất cỡ này, phải nói thật là hơi cắt cổ!
Nạp Lan Ca cười hỏi: "Đi vay không?"
Diệp Quân lắc đầu: "Cái này lãi ghê quá, không vay!"
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát rồi mới hỏi: "Nhưng mà, Tiên Bảo Các chắc có mua đồ nhỉ?"
Nạp Lan Ca hỏi: "Huynh định bán nội đan à?"
Diệp Quân gật đầu, bây giờ hắn vẫn còn một viên nội đan cấp Đế và một viên cấp Thiên, giữ trong người cũng không có tác dụng gì lớn lắm!
Còn về nhánh linh mạch cấp Địa kia, đương nhiên hắn sẽ không bán rồi!
Món đồ này phải giữ lại cho gia tộc họ Diệp!
Tất nhiên, hắn phải đưa vào lúc không một ai ở Nam Châu dám động vào gia tộc họ Diệp mới được!
Nạp Lan Ca đáp: "Được, tiện thể bán hai viên của muội luôn!"
Lúc trước Diệp Quân đưa cho cô hai viên, cô vẫn luôn giữ.
Diệp Quân gật đầu: "Đi!"
Hai người rời khỏi Tiêu phủ đến Tiên Bảo Các!
Tiên Bảo Các nằm ở mảnh đất trung tâm phồn hoa nhất Thượng Thành, diện tích gần trăm mẫu.
Lúc đến nơi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều bị Tiên Bảo Các trước mặt làm cho kinh ngạc!
Chỉ hai từ thôi: Xa hoa!
Tiên Bảo Các này không chỉ xa hoa bình thường thôi đâu, nơi đây cao đến chín tầng, người vào kẻ ra nô nức như ở chợ, cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca vừa bước vào thì một cô gái xinh đẹp như hoa đã đon đả chào đón.
Cô gái cười hỏi: "Hai vị có cần ta giúp gì không?"
Nạp Lan Ca đáp: "Ta tới bán đồ!"
Cô gái mỉm cười: "Mời hai vị theo ta!"
Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân và Nạp Lan Ca đến một cái quầy hàng rất dài, ở đây có đến hai mươi cái quầy hàng, sau mỗi quầy hàng đều xếp một hàng dài.
Diệp Quân ngỡ ngàng: "Bọn họ đều đến để bán đồ sao?"
Cô gái cười đáp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân do dự một lát rồi lấy viên nội đan cấp Thiên ra: "Cô xem giúp ta cái này!"
Nhìn thấy viên nội đan cấp Thiên trong tay Diệp Quân, mắt cô gái sáng hẳn lên, cô ấy cười nói: "Ta hiểu rồi! Hai vị đi theo ta!"
Nói rồi cô ấy dẫn Diệp Quân và Nạp Lan Ca đến một phòng riêng, trong phòng có một ông cụ, ông ta đang quan sát tỉ mỉ một chiếc vảy lân.
Cô gái cười nói: "Phủ Lão, có đồ tốt!"
Nghe vậy, ông cụ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca: "Đưa ta xem thử!"
Diệp Quân xoè tay, viên nội đan yêu thú cấp Thiên kia lập tức xuất hiện trước mặt ông cụ.
Ông ta nhìn xong lại lắc đầu: "Một viên nội đan cấp Thiên mà cũng được xem là đồ tốt à?"
Nói xong, ông ta tiếp tục xem xét vảy lân trước mặt mình.
Lúc này, cô gái kia bỗng nói: "Phủ Lão, ông xem kỹ lại đi!"
Nghe vậy, Phủ lão hơi cau mày, ông cụ nhìn lại viên nội đan kia, rồi như phát hiện ra điều gì, đồng tử của ông ta chợt rút lại: "Đây là... nội đan của Thôn Lôi Thú!"
Nói rồi, ông ta chộp ngay lấy viên nội đan kia.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau, cả hai đều thấy ngờ vực.
Bọn họ hoàn toàn không am hiểu về lĩnh vực yêu thú.
Lúc này Phủ Lão bỗng nhìn Diệp Quân: "Cậu định bán bao nhiêu?"
Diệp Quân nói: "Ông ra giá đi!"
Phủ Lão nhìn đánh giá Diệp Quân một lượt rồi hỏi: "Cậu tên gì?"
Nghe hỏi, sắc mặt Diệp Quân bỗng nặng nề hẳn xuống!
Lại nữa!
Mẹ kiếp!
Lại là chiêu này!
Không cần nghĩ cũng biết nếu mình và Nạp Lan Ca tới từ một thế lực nhỏ không danh tiếng thì chắc chắn lão già này sẽ chặt giá thẳng tay!
Thời buổi này ai cũng nhìn vào bối cảnh, chỗ dựa hết!
Nạp Lan Ca đột nhiên xoè bàn tay, một sức mạnh đặc biệt bỗng thoát từ trong người cô ra.
Thấy cảnh này, Phủ Lão hơi sửng sốt, sau đó ông ta lập tức thay đổi thái độ: "Đây là thể chất Thánh Linh trong truyền thuyết... Trời ạ! Đây..."
Nói rồi, ông ta nhìn về phía cô gái thanh tú kia: "Tiểu Tu, mau dâng trà cho hai vị quý khách!"
Cô gái thanh tú vội lui xuống!
Phủ Lão vội vã cười nói: "Cô nương, mời ngồi!"
Nạp Lan Ca gật đầu, sau đó cùng Diệp Quân ngồi xuống bên cạnh. Lúc này, cô gái thanh tú kia bưng hai chén trà vào.
Nạp Lan Ca nhấc chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nói: "Nghe nói Tiên Bảo Các mua bán phải chăng nên ta mới đến đây, các hạ ra giá đi!"
Phủ Lão chần chừ một lát rồi mới giơ năm ngón tay lên.
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Phủ Lão: "Năm trăm vạn kim tinh à?"
Phủ Lão nghe vậy đơ mặt ra, ông ta cười xoà: "Cô nương, lời cô vừa nói có thể doạ chết người đấy, là năm vạn kim tinh!"
Nạp Lan Ca hơi không vui: "Năm vạn thì ông nói thẳng đi, tỏ vẻ bí hiểm làm gì?"
Phủ Lão im lặng.
Ông ta cũng chẳng biết phải nói gì, theo lý thì cô phải biết giá thị trường rồi mới đến chứ?
Nạp Lan Ca đặt chén trà xuống: "Thêm đi!"
Phủ Lão do dự rồi trả lời: "Không thêm được nữa!"
Nạp Lan Ca xoè tay, viên nội đan yêu thú cấp Thiên lập tức bay về trong tay cô. Cô nhìn Diệp Quân: "Chúng ta đi thôi!"
Nghe vậy, Diệp Quân gật đầu.
Hai người đứng dậy chuẩn bị đi!
Lúc này, Phủ Lão kia vội vàng gọi: "Đợi đã! Đợi đã! Có thể bàn thêm mà!"
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn Phủ Lão: "Bàn cái đầu ông, lão già xấu xa!"
Vẻ mặt Phủ Lão cứng đơ.
Nhưng lại không dám nổi giận!
Vì đối phương không những sở hữu thể chất Thánh Linh mà còn ngang ngược cỡ này!
Chắc chắn có người chống lưng!
Tuy Tiên Bảo Các rất hùng mạnh nhưng đó là Tiên Bảo Các mạnh chứ không phải ông ta mạnh, nếu đắc tội với người không nên động vào thì ông ta sẽ mất bát cơm đấy!
Chương 64: Vợ
Thấy Nạp Lan Ca và Diệp Quân chuẩn bị đi, Phủ Lão vội nói: "Tam vạn! Tám vạn kim tinh!"
Thấy Nạp Lan Ca nhíu mày, Phủ Lão cười khổ: "Cô nương, đây đã là giá cao nhất rồi!"
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Phủ Lão: "Chín vạn!"
"Được!"
Phủ Lão lập tức đồng ý: "Chốt vậy đi!"
Nói rồi ông ta lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa tới trước mặt Nạp Lan Ca, trong nhẫn vừa đủ chín vạn kim tinh!
Thấy vậy, cả Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều im lặng!
Hớ rồi!
Đương nhiên, chơi được chịu được!
Nạp Lan Ca cất chiếc nhẫn không gian kia đi, sau đó lại lấy ra hai viên nội đan cấp Thiên nữa: "Hai viên này đáng giá bao nhiêu?"
Thấy cái này, Phủ Lão ngây ra như phỗng.
Cuối cùng, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cầm theo ba mươi vạn kim tinh rời khỏi Tiên Bảo Các.
Trước cửa Tiên Bảo Các, Nạp Lan Ca lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân, trong đó có ba mươi vạn kim tinh!
Diệp Quân đang định nói gì thì Nạp Lan Ca đã nhìn chằm chằm hắn: "Cứ vậy đi!"
Giọng điệu không cho phép từ chối.
Diệp Quân do dự một hồi rồi nói: "Tiểu Ca, muội cũng cần tiền!"
Nạp Lan Ca lắc đầu: "Tạm thời muội không cần!"
Diệp Quân còn định nói thêm gì đó, Nạp Lan Ca bình tĩnh nói: "Muội sắp giận rồi đấy!"
Diệp Quân bất lực, chỉ đành cất nhẫn đi.
Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Viên nội đan cấp Đế của huynh đừng tuỳ tiện bán nhé!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu!"
Giá trị của nội đan cấp Đế hơn xa nội đan cấp Thiên, không tới đường cùng thì hắn không bán, hắn định giữ lại cho mình dùng!
Sau này nếu hấp thụ trực tiếp thì có thể nâng cao thực lực lên rất nhiều!
Nạp Lan Ca nói: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Quân quay đầu nhìn Tiên Bảo Các, sau đó nói: "Người làm kinh doanh đều rất thông minh!"
Nạp Lan Ca khẽ gật đầu: "Nghe nói người sáng lập Tiên Bảo Các tới từ một nơi có tên là hệ Ngân Hà, người ở đó thông minh khôn khéo lắm, thích bóc lột tầng lớp lao động!"
Diệp Quân hơi ngờ vực: "Hệ Ngân Hà?"
Nạp Lan Ca cười giải thích: "Đúng vậy! Là một nơi cách chúng ta rất xa, lúc muội tra cứu tài liệu về các chủ Tiên Bảo Các mới biết đến nơi này! Nghe nói ở nơi này có rất nhiều người đặc biệt!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Sau khi hai người về Tiêu phủ thì phần ai nấy về phòng tu luyện!
Nhìn ba mươi vạn kim tinh trước mặt, Diệp Quân khẽ than.
Nghèo quá!
Lúc này Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi muốn đột phá cảnh giới Ngự Không à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy! Ta còn thời gian chưa đầy hai tháng, muốn đạt đến cảnh giới Ngự Không!"
Tiểu Tháp nói: "Bây giờ tốc độ thuật ngự kiếm của ngươi rất nhanh, ngươi có biết làm thế nào để nhanh hơn nữa không?"
Diệp Quân vội nói: "Mong Tháp gia chỉ giáo!"
Tiểu Tháp đáp: "Sau khi đạt được cảnh giới Ngự Không, có thể nắm giữ được sức mạnh thời không, con người có thể xuyên thời không trong phạm vi nhỏ, thật ra thì kiếm cũng có thể!"
Diệp Quân ngơ ngác.
Tiểu Tháp lại nói: "Kiếm cũng có thể tiến hành xuyên thời không. Ở chỗ ta có một thuật ngự kiếm về thời không, tên là: Thuấn Sát Nhất Kiếm! Trong phạm vi nhất định, ngự kiếm xuyên thời không, có thể một kiếm giết chết đối phương trong tích tắc".
Diệp Quân vội hỏi: "Cấp bậc thế nào?"
Tiểu Tháp hỏi lại: "Sao ngươi phải quan tâm cấp bậc?"
Diệp Quân ngây ra.
Tiểu Tháp nói: "Nếu tu luyện lên đến cực hạn thì một kiếm bình thường cũng có thể huỷ thiên diệt địa!"
Diệp Quân trầm mặc một lúc sau mới nói: "Là ta đã suy nghĩ thiển cận rồi!"
Tiểu Tháp nói: "Sau khi ngươi đạt đến cảnh giới Ngự Không sẽ có thể tu luyện được Thuấn Sát Nhất Kiếm, còn về việc có thể tu luyện đến trình độ nào thì phải xem năng lực của bản thân ngươi!"
Diệp Quân gật nhẹ đầu: "Được!"
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Cảnh giới Ngự Không chú trọng việc cảm ngộ thời không. Mấy cường giả cảnh giới Ngự Không trước đây ngươi gặp chưa là gì cả, bọn họ chỉ hiểu được chút da lông về thời không mà đã tự xưng là đã nắm vững thời không rồi, đúng là nực cười. Nếu ngươi đạt đến cảnh giới Ngự Không thì phải nhớ kỹ, nhất định phải nghiên cứu rõ cảnh giới này rồi mới tu luyện cảnh giới tiếp theo!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Tiểu Tháp nói: "Vừa hay ta có một công pháp tu luyện có liên quan đến thời không, đều là cảm ngộ của những người đi trước về thời không, ngươi cầm lấy mà xem".
Diệp Quân vội nhận: "Tốt quá, tốt quá!"
Vừa dứt lời, một luồng thông tin đã xuất hiện trong đầu hắn.
Một lát sau, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng. Hắn ngồi xếp bằng xuống đất rồi bắt đầu cảm ngộ thời không xung quanh mình.
Thời không!
Nói đơn giản thì chính là thời gian và không gian.
Hai cái là một nhưng lại khác biệt.
Thời gian rất huyền ảo, bây giờ Diệp Quân không thể nào lĩnh ngộ được, nên Tiểu Tháp chỉ đưa cho hắn lĩnh ngộ về không gian.
Không gian nói thẳng ra chính là một hình thức khách quan mà vật chất tồn tại. Nhưng đến lúc ngươi tiếp xúc với nó thì ngươi sẽ phát hiện, nó không đơn giản đến vậy.
Dần dần, Diệp Quân thấy mơ hồ.
Hắn không thể nào ngờ được không gian lại thâm sâu đến vậy.
Trong công pháp tu luyện thời không mà Tiểu Tháp cho hắn đã ghi chép tường tận, chỉ dạy hắn làm cách nào để cảm nhận thời không, sau đó dung nhập vào nó và rồi cuối cùng là hoàn toàn nắm bắt được thời không.
Không biết qua bao lâu, tay phải Diệp Quân từ từ nâng lên, lúc này, thời không trước mặt lại bắt đầu vặn vẹo theo chuyển động tay phải của hắn!
Lại qua thêm một lúc, tay phải Diệp Quân bỗng giơ về phía trước, trong tích tắc, tay của hắn đã xuất hiện cách đó mấy trượng!
Thấy vậy, Diệp Quân mừng như điên!
Thì ra nắm giữ thời không lại đơn giản đến vậy!
Sau đó, hắn bắt đầu ngự kiếm. Chẳng mấy chốc, trong phòng xuất hiện một cảnh tượng rất quái lạ, kiếm Hành Đạo của hắn chốc thì xuất hiện ở bên phải, chốc lại xuất hiện ở bên trái, không tài nào lường trước được.
Thấy cảnh này, Diệp Quân lại càng phấn khích hơn!
Ngự kiếm xuyên thời không!
Trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Thiên phú của thằng nhóc này... thật khó tin! Rốt cuộc hắn kế thừa thiên phú của ai vậy chứ? Nếu là của tiểu chủ, cũng không đúng! Tiểu chủ không nghịch thiên cỡ này, còn tiểu chủ mẫu thì đâu có tu luyện..."
Giọng nói bí ẩn chợt lên tiếng: "Bà ấy không tu luyện nhưng bà ấy đã sáng tạo ra rất nhiều cảnh giới ở vũ trụ này đấy! Bà ấy chỉ không thích tu luyện thôi, không đồng nghĩa với việc thiên phú của bà ấy thấp!"
Tiểu Tháp im lặng.
Suýt chút thì quên!
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng lấy giấy bút ra, bắt đầu viết lại thật nhanh.
Tiểu Tháp không hiểu: "Ngươi viết công pháp tu luyện thời không của ta cho ngươi ra làm gì?”
Diệp Quân cười đáp: "Đồ tốt thế này ta phải chia sẻ với Tiểu Ca!"
Tiểu Tháp do dự một lát rồi nói: "Cái này quý giá lắm đấy!"
Diệp Quân ngoác miệng cười: "Cô ấy là vợ ta mà, ta chính là... Tháp gia, không phải ngươi không có vợ đấy chứ?"
Tiểu Tháp: "???"
...
Chương 65: Quy tắc vị trí ngồi
Một lát sau, sau khi hắn đã chép lại công pháp tu luyện thời không của Tiểu Tháp cho mình xong thì vội chạy đến viện của Nạp Lan Ca.
Trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Thằng nhóc này không giống cha hắn!"
Giọng nói bí ẩn: "Đúng là không giống!"
Tiểu Tháp nói: "Thiên phú của hắn quá biến thái, nhiều lúc tiến bộ quá nhanh. Ta thấy nhanh quá cũng không tốt, phải hãm lại mới được".
Giọng nói bí ẩn: "Ta thấy ngươi không cần phải lao tâm khổ tứ quá vậy đâu. Thằng nhóc này có chừng mực lắm, chúng ta cứ dẫn đi đúng đường là được!"
Tiểu Tháp đáp: "Ừm".
...
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã tới viện vủa Nạp Lan Ca. Lúc gặp Diệp Quân, Nạp Lan Ca thấy hơi kinh ngạc.
Diệp Quân đưa giấy cho Nạp Lan Ca, cô hơi khó hiểu: "Đây là gì?"
Diệp Quân nhoẻn miệng cười: "Muội xem thử đi!"
Nạp Lan Ca nhận giấy về, vừa xem thì mặt cô biến sắc: "Đây là?"
Diệp Quân khẽ cười: "Một vị tiền bối dạy cho huynh đấy, huynh nghĩ chắc sẽ có ích với muội!"
Nạp Lan Ca xem một lúc rồi thấp giọng nói: "Cái này khủng khiếp quá!"
Phải công nhận rằng cái này đã phá vỡ nhận thức của cô!
Diệp Quân cười: "Muội tu luyện cho tốt đi nhé!"
Nói xong hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Ca nhìn bóng lưng rời đi xa của Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Một chàng trai thật thần bí!"
Càng tiếp xúc nhiều với Diệp Quân, cô càng cảm thấy hắn thần bí.
Như nghĩ đến điều gì, cô lắc đầu cười, trong lòng thấy ấm áp.
So với quyển công pháp tu luyện quý giá này, cô thích tấm lòng của hắn hơn.
...
Sau khi học được ngự kiếm xuyên thời không, Diệp Quân hoàn toàn yêu thích cảm giác này!
Ngự kiếm xuyên thời không thật sự quá khó lường, người bình thường không thể nào phòng ngự được!
Bây giờ mà bảo hắn giết lão Nguỵ Đồng kia thì hắn không cần phải đánh lén nữa, có thể quang minh chính đại kết liễu lão chỉ bằng một nhát kiếm!
Ngoài ra, hắn đã bắt đầu tu luyện thuật Thuấn Sát Nhất Kiếm kia!
Thuấn Sát Nhất Kiếm, sử dụng tất cả sức mạnh để tung ra một nhát kiếm mạnh nhất, một kiếm giết đối phương trong tích tắc!
Không xuất kiếm thì thôi, kiếm đã xuất ra tất có kẻ chết!
Đêm khuya, sâu trong ngọn núi sau Tiêu phủ.
Diệp Quân nhắm hờ hai mắt, bốn bề tịch mịch không tiếng động.
Đúng lúc này, hắn bỗng mở mắt ra, chớp mắt, cách đó ba mươi trượng, một thanh kiếm đã ghim một phiến lá rụng vào một thân cây cổ thụ!
Thấy cảnh này, Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa đủ nhanh!"
Nhát kiếm này của hắn chính là Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tập hợp sức mạnh thần hồn toàn thân, ngự kiếm xuyên thời không, xuất ra nhát kiếm mạnh nhất!
Nhưng hắn thấy vẫn chưa đủ nhanh!
Có thể nhanh hơn nữa!
Suốt cả đêm, hết lần này đến lần khác, Diệp Quân điên cuồng tu luyện.
Mệt thì nghỉ, xong lại tiếp tục!
Diệp Quân hắn ở trên đời này, không có cha mẹ hùng mạnh, không có bối cảnh hiển hách, không có chỗ dựa vững chắc!
Thế nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thế tục như dòng nước lũ, đứng vững đã là việc khó khăn, muốn hơn người thì càng khó hơn lên trời.
Thế nên, chỉ có cố gắng, cố gắng hơn người khác gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, chỉ vậy Diệp Quân hắn mới có thể vượt trội hơn người.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày tham dự đại hội chào mừng.
Buổi chiều, Diệp Quân chải chuốt chỉnh tề, sau đó đến trước viện Nạp Lan Ca.
"Đợi muội một lát!"
Lúc này, giọng Nạp Lan Ca vang ra từ trong phòng.
Diệp Quân tránh sang một bên, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng; thân hình cao gầy hệt như một cây thương vậy; gương mặt thanh khiết như ngọc, để lộ ra góc cạnh rõ ràng; mày kiếm mắt sáng, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, toát lên vẻ ung dung và nho nhã.
Bên thắt hông có treo một chiếc túi thơm.
Lúc này, cửa phòng Nạp Lan Ca mở ra, cô bước ra ngoài!
Thấy Nạp Lan Ca, Diệp Quân nhất thời thất thần.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, gương mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan tinh tế đến hoàn mỹ, không chút tì vết nào, bước đi thanh thoát như tiên hạ phàm, dù là Diệp Quân thì cũng nhìn đến ngây ngất.
Trên tóc cô có cài một cây trâm hồ điệp.
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, mỉm cười nói: "Đi thôi!"
Diệp Quân cười khen: "Hôm nay muội thật xinh đẹp!"
Nạp Lan Ca chớp mắt: "Vậy sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Khoé miệng Nạp Lan Ca cong lên: "Vậy chút nữa huynh giúp muội xem thử, muội xinh đẹp hay Lạc Chiêu Kỳ cô nương kia xinh đẹp!"
Diệp Quân hơi ngớ người.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nụ cười trên môi Nạp Lan Ca càng nở rộ, cô lắc đầu cười: "Đi thôi nào!"
Lúc hai người đến cửa Tiêu phủ, Tôn Hùng và Tiêu Qua đã đứng đợi từ sớm.
Phí Bán Thanh và Chu Phu cũng ở đó.
Phí Bán Thanh dặn dò: "Cẩn thận đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Bốn người lên xe ngựa đến Lễ Viện Quan Huyên.
Phí Bán Thanh nhìn bốn người, khẽ nói: "Ta thấy hơi lo lắng!"
Chu Phu cười hỏi: "Lo cho Diệp Quân à?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Chu Phu cười mỉm: "Không cần lo đâu, thằng nhóc đó trầm tĩnh vững vàng, không chịu thiệt đâu!"
Phí Bán Thanh lắc đầu cười: "Cũng đúng thật!"
...
Chẳng bao lâu sau bốn người đã đến Lễ Viện Quan Huyên, đại điện được xây dựng cực kỳ xa hoa, trước cổng trải da thú vô cùng đắt đỏ.
Lúc này, người ta lục tục kéo vào Lễ Viện Quan Huyên.
Cũng giống như thường lệ, lần này cũng chỉ có một trăm người được mời!
Một trăm người này có thể nói là thiên tài đỉnh cấp của các châu!
Bốn người giao thiếp mời rồi vào đại điện. Đại điện rất rộng rãi, có thể chứa được mấy ngàn người. Phía trước đại viện có một bệ đá cực lớn, dài rộng mấy chục trượng, bên dưới bệ đá là những chiếc bàn tròn.
Lúc này, Tiêu Qua bỗng cười nói: "Ta nói cho mọi người biết nhé, vị trí ngồi cũng có quy tắc đấy!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y giải thích: "Vị trí càng ở trước thì chứng minh người đó càng được thư viện Quan Huyên xem trọng. Mỗi lần vị trí ngồi của Thanh Châu đều ở đầu tiên, Vân Châu thứ hai, còn lại phải xem thư viện Quan Huyên sắp xếp ra sao thôi!"
Tôn Hùng lắc đầu: "Thế giới này thực tế quá!"
Tiêu Qua nhìn Tôn Hùng rồi cười nói: "Thế giới này chỉ nhìn lợi ích và giá trị, ngươi mang lại lợi ích và giá trị cho người khác thì người ta mới xem trọng ngươi! Đâu còn cách nào khác!"
Tôn Hùng gật đầu: "Ta hiểu!"
Tiêu Qua mỉm cười rồi lại nói: "Xem thử chúng ta ngồi ở đâu!"
Nói rồi y nhìn quanh bốn phía nhưng không tìm thấy chỗ ngồi của bốn người họ.
Bình luận facebook