Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-75
Chương 71: Lại thất bại
Tu luyện mặc kệ ngày tháng.
Chớp mắt, Diệp Quân đã ở trong tháp thí luyện được một tháng!
Lúc này, hắn đã ở tầng thứ sáu!
Trọng lực thời không ở đây gấp sáu lần so với bên ngoài!
Lúc mới bước vào tầng thời không này, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy như có một ngọn núi đè lên người, ngay cả thở cũng không thở được!
Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng kiên trì.
Không đau đớn sẽ không thành công!
Đây là chân lý mà hắn luôn tin tưởng!
Ngươi không nỗ lực cố gắng thì sao có thể đạt được bất cứ điều gì?
Mặc dù quá trình này rất đau đớn, nhưng hắn thật sự đã nghiện cảm giác thành tựu và sự cải thiện sau mỗi lần thống khổ.
Mà lần này, hắn dùng tới tận ba ngày mới có thể chậm rãi thích ứng với trọng lực thời không ở tầng thứ sáu.
Tiếp đó, hắn bắt đầu điên cuồng ngự kiếm xuất kiếm.
Tuy rằng hắn tu luyện tốc độ, nhưng khi tốc độ đạt đến trình độ nhất định, thực lực cũng theo đó tăng lên vô số lần!
Hắn biết rằng tinh lực và thời gian của mình là có hạn, vì vậy hắn chuyên tâm tập trung vào một thứ.
Ta cứ luyện tốc độ, luyện tốc độ đến mức cực hạn!
Ba ngày sau, cuối cùng Diệp Quân cũng hoàn toàn thích ứng với áp lực thời không của tầng thứ sáu.
Bây giờ, tốc độ xuất kiếm của hắn đã giống như lúc ở bên ngoài!
Diệp Quân hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi trên mặt đất, nghỉ ngơi một canh giờ sau, rồi đứng dậy tiến vào tầng thứ bảy!
Khi hắn vừa tiến vào tầng thứ bảy, mặc dù áp lực thời không chỉ tăng lên thêm một lần, nhưng hắn lại có cảm giác như tăng gấp mấy lần, hô hấp ngột ngạt, thiếu chút nữa đã không thể chịu đựng được nữa!
Sắc mặt Diệp Quân hơi khó coi, chết tiệt, ở đây càng đi lên cao sẽ càng biến thái!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Thật ra, với cảnh giới của ngươi bây giờ, có thể đi tới đây đã được coi là cực hạn rồi! Ngươi có thể tạm thời dừng lại!"
Diệp Quân hít sâu một hơi: “Ta muốn xem cực hạn của ta!"
Vừa nói, trong mắt hắn lóe lên vẻ kiên định, sau đó tiếp tục xuất kiếm...
Tuy nhiên, tốc độ kiếm của hắn rất chậm, ít nhất phải chậm hơn bên ngoài mấy lần!
Hơn nữa, chỉ sau một nhát kiếm, hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa!
Diệp Quân lau mồ hôi trên mặt, sau đó tiếp tục xuất kiếm.
Cứ như vậy, hắn xuất kiếm hết lần này đến lần khác, tốc độ của hắn cũng bắt đầu tăng dần.
Hắn muốn vượt qua giới hạn của mình!
Vượt qua chính mình!
Lại bốn ngày trôi qua, tốc độ của hắn tăng lên càng ngày càng rõ ràng!
Mà bây giờ, chỉ còn cách cuộc tỷ võ hai mươi ngày nữa!
Diệp Quân vẫn không có ý định rời khỏi tháp, mỗi ngày miệt mài tu luyện quên ăn quên ngủ ở tầng thứ bảy.
Những ngày điên cuồng tu luyện này đã mang lại hiệu quả.
Bây giờ, tốc độ mỗi nhát kiếm của hắn đã khá giống với lúc ở bên ngoài.
Rõ ràng, hắn đã hoàn toàn thích ứng với trọng lực ở tầng thứ bảy!
Hôm nay, tốc độ kiếm của hắn đã giống hệt như lúc bên ngoài, toàn thân hắn đột nhiên mềm nhũn!
Thực sự kiệt sức, không có chút năng lượng nào!
Thế nhưng hắn lại bật cười điên cuồng!
Thành công rồi!
Hắn lại một lần nữa đột phá giới hạn của mình!
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tuyệt lắm đúng không?”
Diệp Quân nhoẻn miệng cười toe toét: “Rất tuyệt!"
Tiểu Tháp hỏi: "Lên tầng tám nữa không?"
Diệp Quân lập tức ngồi dậy: “Sao lại không chứ?"
Nói xong, hắn bắt đầu nghỉ ngơi!
Một canh giờ sau, Diệp Quân đi tới tầng thứ tám.
Khi hắn đi tới tầng thứ tám, lại một lần nữa cảm nhận được áp lực thời không cực mạnh!
Nhưng lần này, trong mắt hắn không có sự nghiêm trọng, chỉ có phấn khích!
Có thử thách, vậy là chuyện tốt!
Tiếp theo, Diệp Quân lại bắt đầu chế độ tu luyện điên cuồng, hết lần này đến lần khác xuất kiếm!
Nhưng lần này, hắn còn nhanh hơn so với lúc ở tầng thứ bảy, chưa đến mười ngày đã hoàn toàn thích ứng với áp lực thời không tầng thứ tám!
Trên mặt đất, Diệp Quân nằm yên lặng!
Bây giờ, hắn đã có chút mong chờ cảnh tượng sau khi rời khỏi tòa tháp này.
Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, Diệp Quân đi tới tầng thứ chín.
Vừa bước vào tầng chín, hắn lập tức sững sờ.
Trọng lực thời không ở đây hoàn toàn giống với tầng thứ tám!
Chuyện quái gì thế này?
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Đúng lúc này, một cổng ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn cách đó không xa!
Nhìn thấy cổng ánh sáng này, Diệp Quân lập tức trở nên phấn khích.
Chẳng lẽ đây là một lần tu luyện thực chiến?
Lúc này, cửa ánh sáng đột nhiên mở toang, một cái bóng chậm rãi bước ra!
Cái bóng mang theo một thanh kiếm!
Kiếm tu!
Diệp Quân hơi nheo mắt, hết sức phấn khích.
Cảnh giới của cái bóng này cũng là cảnh giới Ngự Không giống như hắn!
Lúc này, cái bóng đột nhiên xuất kiếm.
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, thanh kiếm lập tức chém đến trước mặt Diệp Quân, đồng tử của Diệp Quân đột nhiên co rụt lại. Bản năng chiến đấu mạnh mẽ giúp hắn hơi nghiêng người, tránh được nhát kiếm trong gang tấc. Cùng lúc đó, tay Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một thanh khí kiếm, sau đó hắn bất ngờ quét nó qua!
Vụt!
Bỗng nhiên, không gian vang lên âm thanh thanh kiếm xé nát không khí!
Nhát kiếm rơi vào khoảng không!
Bởi vì cái bóng đã lùi xa mấy trượng!
Tốc độ nhanh quá!
Diệp Quân sửng sốt!
Lúc này, cái bóng đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc, từng lớp lớp tàn ảnh dày đặc chồng chất chợt xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân!
Diệp Quân hơi hoảng hốt, hắn không ngờ tốc độ của cái bóng kiếm tu này lại nhanh như vậy!
Hắn vừa định né tránh, nhưng đã quá muộn, một nhát kiếm đã cắm vào giữa lông mày của hắn!
Kiếm xuyên nửa tấc!
Máu tươi chảy ròng!
Ngay lập tức, cả khuôn mặt của Diệp Quân be bét máu.
Nhưng cái bóng đó không tiếp tục tấn công, mà từ từ biến mất!
Tháp thí luyện chỉ tập trung vào việc tu luyện, không giết người!
Thư viện Quan Huyên không biến thái đến mức đó!
Diệp Quân vẫn im lặng tại chỗ.
Tiểu Tháp nói: "Bị đả kích rồi sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta hối hận, hối hận lúc đối mặt với hắn chưa tập trung hết hai trăm phần trăm tinh thần”.
Nói xong hắn xoay người đi xuống tầng tám, sau đó lại đi lên tầng chín.
Lúc này, cái bóng đó lại xuất hiện!
Diệp Quân cũng không phí lời, bàn tay khẽ gập lại, một thanh kiếm lập tức chém về phía cái bóng, nhưng nhát kiếm này vẫn chém vào khoảng không như cũ!
Xoẹt!
Không khí bị phá vỡ!
Gần như cùng lúc đó, cái bóng quỷ mị lại xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân đã sớm có phòng bị, lúc cái bóng vừa xuất kiếm hắn đã né người sang bên cạnh!
Tránh trước đã!
Hắn thành công tránh được nhát kiếm này!
Nhưng ngay sau đó, cái bóng chém ngang thanh kiếm, đâm thẳng vào yết hầu của Diệp Quân.
Lại thất bại!
Cái bóng lặng lẽ biến mất!
Chương 72: Mong chờ
Diệp Quân đứng yên tại chỗ, trầm mặc chốc lát, nói: "Tháp gia, dường như hắn đã đoán được ý định của ta!"
Tiểu Tháp nói: "Không phải, hắn chỉ đơn thuần là tốc độ nhanh! Ngươi chậm hơn hắn rất nhiều! Nếu như có thể thích ứng với tốc độ của tên đó, thì ta có thể nói ngươi tuyệt đối vô địch trong những người cùng cấp bậc”.
Diệp Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Vô địch trong cùng cấp bậc thì chẳng có ý nghĩa gì nhiều, ta muốn vô địch vượt cấp, ta muốn mãi mãi vô địch”.
Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp nói: "Lên!"
Diệp Quân trở lại tầng thứ tám, sau đó đi lên tầng thứ chín.
Cái bóng đó lại xuất hiện!
Diệp Quân thẳng thừng xuất kiếm!
Tốc độ kiếm của hắn thực ra không chậm hơn, nhưng phản ứng của hắn chậm hơn cái bóng!
Vèo!
Một kiếm đâm vào không trung, cùng lúc đó, cái bóng đã chém tới trước mặt Diệp Quân, hắn né tránh nhát kiếm thứ nhất, lại tránh được kiếm thứ hai, nhưng đến kiếm thứ ba...
Vèo!
Nhát kiếm đột nhiên trúng vào ngực Diệp Quân, chỉ đâm vào nửa tấc!
Cái bóng dần biến mất!
Diệp Quân trầm mặc hồi lâu, sau đó xoay người trở lại tầng thứ tám, rồi lại đi tới tầng thứ chín.
Lần nữa xuất kiếm!
Cứ như vậy, Diệp Quân thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng lại thách thức hết lần này đến lần khác!
Chớp mắt đã hơn mười ngày trôi qua, Diệp Quân từ lúc đầu không thể tránh được một nhát kiếm, bây giờ đã có thể tránh được mấy chục nhát kiếm của cái bóng!
Lúc này, chỉ cách cuộc tỷ võ bảy ngày nữa!
Trong tháp thí luyện, Diệp Quân càng chiến đấu càng phấn khích và say mê hơn. Bởi vì sau mỗi lần thất bại, hắn lại có thể tìm ra khuyết điểm của mình.
Có thể phát hiện ra điểm thiếu sót để cải thiện!
Vì vậy, sau mỗi lần thất bại Diệp Quân lại trở nên mạnh hơn!
Ba ngày nữa trôi qua!
Lúc này, Diệp Quân đã có thể đánh qua đánh lại với cái bóng.
Hai bên đang chiến đấu tới cực hạn!
Thật sự là chiến đấu tới cực hạn, chỉ cần một trong hai bên phạm sai lầm thì sẽ lập tức bại trận!
Hai ngày nữa lại trôi qua, bây giờ Diệp Quân đã ngang tài ngang sức với cái bóng, trận chiến này, hai người đã đánh suốt hai ngày hai đêm!
Hai bên chiến đấu cực hạn suốt hai ngày hai đêm!
Diệp Quân không mắc một sai lầm nào, cái bóng cũng vậy!
Vào ngày thứ ba, cái bóng đột nhiên phạm sai lầm, Diệp Quân nhìn thấy cơ hội thích hợp, phi thẳng thanh kiếm vào gáy của cái bóng ở một góc độ hiểm hóc.
Vèo!
Cái bóng dừng lại tại chỗ.
Một lát sau, cái bóng đột nhiên cầm thanh kiếm dựng đứng giữa lông mày, sau đó hành lễ với Diệp Quân rồi chậm rãi biến mất.
Diệp Quân im lặng.
Giờ khắc này, hắn không hề vui sướng, chỉ có một chút thất vọng!
Lúc này, phía xa cánh cổng ánh sáng đột nhiên khẽ rung lên, lát sau, một người phụ nữ chậm rãi bước ra!
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân sửng sốt!
Người tới chính là người phụ nữ từng xuất hiện ở tháp thí luyện học viện Quan Huyên Nam Châu!
Người phụ nữ đeo hộp kiếm trên lưng, rất ngầu.
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: "Tiền bối?"
Người phụ nữ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy! Chúc mừng ngươi đã đột phá cực hạn của mình!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Cực hạn của ta?"
Người phụ nữ cười nói: "Đúng vậy! Cửa ải này là do ta thiết lập, cũng là dựa theo thực lực của ngươi để thiết lập. Cái bóng đó chính là cực hạn của ngươi, đánh bại hắn tương đương với việc đột phá cực hạn của chính mình. Bây giờ ngươi được coi là một kiếm hoàng! Vượt qua chính mình, hoàng giả ngự kiếm!”
Kiếm hoàng!
Diệp Quân hơi bối rối!
Người phụ nữ chớp mắt: “Ngươi không vui sao?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tiền bối, có phần thưởng gì không?"
Kiếm hoàng?
Hắn thực sự không quan tâm!
Nó chỉ là một cách xưng hô mà thôi!
Nếu là kiếm tiên, có thể hắn sẽ phấn khích!
Phần thưởng!
Người phụ nữ lắc đầu mỉm cười: “Thằng nhóc nhà ngươi!"
Vừa nói người phụ nữ vừa xòe lòng bàn tay ra, một chiếc huy hiệu xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân!
Nhìn thấy huy hiệu này, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống: “Có thể cho ta một ít tiền hay thứ gì đó không?"
Người phụ nữ suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Xin lỗi, ở cấp độ này chỉ có huy hiệu, không có tiền cũng không có công pháp gì cả, bởi vì ta không ngờ ngươi lại nghèo như vậy!"
Khuôn mặt Diệp Quân đông cứng lại.
Người phụ nữ cười nói tiếp: "Chiếc huy hiệu này không hề đơn giản, nó là huy hiệu hoàng giả thí luyện, là một loại vinh dự!"
Diệp Quân im lặng.
Hắn không thích vinh dự, hắn chỉ thích tiền!
Người phụ nữ hơi bất đắc dĩ: “Chiếc huy hiệu này sau này chắc chắn sẽ có tác dụng lớn, ngươi cứ tin tưởng ta, giá trị của nó không thể dùng tiền để đo lường được!"
Diệp Quân thầm thở dài, sau đó nhận lấy huy hiệu, nói: "Tiền bối, ta có một đề nghị, lần sau khi thiết lập những thứ như thế này, hãy thay thế phần thưởng bằng tiền bạc, hoặc công pháp võ kỹ, vinh dự... cũng không thể ăn được mà”.
Khuôn mặt người phụ nữ đông cứng lại.
Diệp Quân lại nói thêm: "Dù thế nào cũng cảm ơn tiền bối”.
Người phụ nữ đột nhiên vỗ vào đầu Diệp Quân, cười nói: "Cố lên, ta rất mong chờ ngày ngươi tới tổng viện!"
Nói xong bà ấy biến mất!
Diệp Quân lắc đầu thở dài, xoay người rời đi!
Lúc này, hắn khá mong chờ tình cảnh bên ngoài sẽ như thế nào!
Phải biết rằng, trọng lực lúc này ở đây gấp tám lần so với bên ngoài!
Nếu đi ra ngoài, thực lực của hắn...
Nghĩ thôi cũng thấy kích động!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nếu như lúc trước ngươi dùng kiếm Hành Đạo thì hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại cái cái bóng kia!"
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không muốn dùng!"
Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nếu bình thường một người dựa dẫm quá nhiều vào vật ngoài thân, lâu dần sẽ đánh mất chính mình, không thể nhìn rõ mình! Đến khi không có nó, có thể sẽ trở nên hoang mang, thiếu tự tin thậm chí là sợ hãi”.
Tiểu Tháp im lặng.
Chương 73: Nội dung của cuộc tỷ võ
Khoảnh khắc Diệp Quân rời khỏi tòa tháp thí luyện, hắn cảm thấy mình nhẹ như một chiếc lông vũ.
Không có trọng lượng!
Diệp Quân rất lâu sau mới có thể thích ứng với thời không bên ngoài!
Lúc này, trong lòng hắn vô cùng phấn khích!
Bởi vì hắn phát hiện, tốc độ bây giờ của mình nhanh hơn ít nhất mười lần so với bên ngoài!
Mười lần!
Có nghĩa là gì?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tốc độ ngự kiếm của hắn nhanh hơn ít nhất mười lần so với trước đây!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Nhát kiếm trong chớp mắt chân chính!
Đôi mắt của Diệp Quân từ từ nhắm lại!
Đây chính là cực hạn của bản thân sao?
Không!
Hắn có thể cảm nhận được rằng mình vẫn chưa đạt đến cực hạn!
Tốc độ của hắn vẫn có thể nhanh hơn nữa!
Nhưng trước mắt, thành tựu và hiểu biết của hắn về thời không chỉ có thể giúp hắn đạt tới trình độ này mà thôi!
Diệp Quân xoay người liếc nhìn tháp thí luyện phía sau, trong lòng hơi xúc động!
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sao vậy?"
Diệp Quân nhẹ giọng đáp: "Hết lần này đến lần khác, ta cảm thấy mình đã đạt đến cực hạn, nhưng khi ta không ngừng nỗ lực, ta lại phát hiện đó không phải là cực hạn của mình, ta vẫn có thể trở nên mạnh mẽ hơn!"
Vừa nói, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại: “Tháp gia, con người có cực hạn không?”
Tiểu Tháp nói: "Có người có, có người không!"
Diệp Quân cười nói: "Quả nhiên!"
Tiểu Tháp nói: “Nhóc con, không phải ta muốn đả kích ngươi, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, ta đã từng gặp rất nhiều nhân vật yêu nghiệt, bọn họ không chỉ có thiên phú yêu nghiệt, hơn nữa còn rất nỗ lực, cho nên bất cứ lúc nào ngươi cũng không được tự mãn, biết chưa hả?"
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!"
Nói xong, hắn dừng một chút, sau đó hỏi: "Tháp gia, trước kia ngươi cũng rất mạnh à?"
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Cũng tàm tạm!"
Diệp Quân chớp mắt: “Tàm tạm?"
Tiểu Tháp nói: "Dưới tam kiếm thì ta vô địch, còn trên tam kiếm thì ta hòa”.
Giọng nói bí ẩn: "...”
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Tam kiếm?"
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: "Lại là một truyền thuyết khác!"
Diệp Quân còn muốn hỏi gì đó, lúc này, một người phụ nữ đột nhiên đi từ đằng xa tới, nhìn thấy người đó, Diệp Quân hơi sững sờ, cô ta chính là Lạc Chiêu Kỳ!
Lạc Chiêu Kỳ liếc nhìn Diệp Quân cười nói: "Diệp công tử, ngươi vừa từ trong đó ra sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Lạc cô nương tới đây tu luyện à?"
Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Đúng vậy!"
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Vậy ta không cần quấy rầy Lạc cô nương nữa! Cáo từ!"
Nói xong, hắn bước sang một bên!
Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ đột nhiên cười nói: "Diệp công tử dừng bước!"
Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ, khẽ mỉm cười: “Mạo muội hỏi một câu, Diệp công tử đã đến tầng mấy rồi?"
Diệp Quân cười nói: "Tầng thứ chín!"
Lạc Chiêu Kỳ hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu mỉm cười: “Diệp công tử không muốn nói sự thật... là do ta mạo muội rồi!"
Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ nói: "Cáo từ!"
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân đang rời đi, lông mày hơi nhíu lại.
Tầng thứ chín?
Không thể nào!
Năm đó cô ta cũng chỉ mới tới tầng thứ tám mà thôi, còn chưa vượt qua tầng thứ tám.
Cô ta biết áp lực thời không ở đây khủng khiếp đến mức nào!
Tầng thứ chín?
Khó như lên trời!
Không suy nghĩ nhiều, Lạc Chiêu Kỳ xoay người rời đi.
...
Khi trở lại Tiêu phủ, Diệp Quân biết rằng Tiêu Qua, Tôn Hùng và Nạp Lan Ca vẫn đang tu luyện!
Vẫn còn ba ngày nữa là đến cuộc tỷ võ!
Đúng lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, bà ấy liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ra rồi à?”
Diệp Quân cười đáp: "Đúng vậy!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Tiến bộ bao nhiêu?"
Diệp Quân đáp lời: "Rất nhiều!"
Phí Bán Thanh hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Rất nhiều ư?"
Diệp Quân gật đầu: “Rất nhiều!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Vậy thì tốt!"
Bà ấy dừng lại, rồi nói tiếp: "Vào tốp mười có áp lực không?"
Diệp Quân chớp mắt: “Mục tiêu của con là đứng đầu!"
Phí Bán Thanh lắc đầu cười nói: "Trước đây là ta nói đùa với con, con không cần tạo quá nhiều áp lực cho mình, chỉ cần đứng trong tốp mười là được! Đứng trong tốp mười đã phá kỷ lục cao nhất của thư viện chúng ta rồi!"
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Con sẽ cố gắng!"
Phí Bán Thanh gật đầu: “Tốt!"
Bà ấy dừng lại, rồi nói tiếp: "Con có biết cuộc tỷ võ sẽ diễn ra như thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Con không biết!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Cuộc tỷ võ chia làm ba phần. Phần thứ nhất là sàng lọc. Nội dung của phần này là thư viện sẽ đưa ra một đạo sức ép ý chí võ đạo cường đại. Ai có thể kiên trì một canh giờ thì có thể tiến vào phần thứ hai! Mà ở phần này sẽ đào thải ít nhất tám mươi phần trăm số người tham gia!"
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Tám mươi phần trăm?"
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Nhiều người đến đây chỉ là để dạo chơi”.
Diệp Quân im lặng.
Phí Bán Thanh tiếp tục nói: "Phần thứ hai sẽ trở nên tàn khốc hơn, phải sinh tồn trong yêu vực vô tận”.
Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Yêu vực vô tận?”
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Đó là địa bàn thuộc về yêu giới, nơi có đủ loại yêu thú hùng mạnh. Muốn sống sót ở đó rất khó. Trước đây, một trăm người tiến vào, chỉ chưa đến hai mươi người có thể sống sót. Mà ở bên trong thật sự sẽ chết người”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, nói: "Còn phần thứ ba thì sao?"
Phí Bán Thanh trầm giọng nói: "Phần thứ ba càng tàn khốc hơn, tiến vào hoang địa tranh đoạt lá cờ thứ hạng. Trong hoang địa có mười lá cờ. Lá cờ ở giữa chính là lá cờ dành cho hạng nhất, hai bên trái phải là hạng hai, hạng ba, cứ thế mà tính! Mỗi châu chỉ có thể tranh một vị trí mà thôi”.
Vừa nói, bà ấy vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Con muốn xếp thứ mấy thì có thể đến lá cờ số mấy”.
Vừa nói, bà ấy vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Con muốn xếp thứ mấy thì có thể đến Thanh Vân Đài số mấy”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi!"
Chương 74: Phát sóng trực tiếp
Phí Bán Thanh tiếp tục: "Sở dĩ phần thứ ba tàn khốc là vì còn có một nguyên nhân nữa, không có quy tắc nào cho cuộc tranh đoạt. Người tham gia có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn và phép thần thông nào, chỉ cần con có, con dùng thần vật cấp bậc truyền thuyết cũng được. Không chỉ có thế, còn có thể triệu hồi yêu thú cường đại, đương nhiên phải là loại đã có thỏa thuận khế ước với con!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Còn có thể như vậy sao?"
Phí Bán Thanh gật đầu: “Trận chiến này không chỉ đấu thực lực cá nhân, còn trang bị, gia cảnh và cả chỗ dựa!"
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Làm như vậy có phải sẽ hơi bất công với một số người hay không?”
Phí Bán Thanh hỏi ngược lại: “Con thấy trên thế giới này có sự công bằng tuyệt đối không?"
Diệp Quân yên lặng không đáp.
Phí Bán Thanh tiếp tục: "Hơn nữa, Kiếm Chủ Nhân Gian từng nói một danh ngôn rất có lý: “Trang bị, gia cảnh và chỗ dựa cũng là một loại sức mạnh!'"
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp: "...”
Giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Từng nói như vậy sao?"
Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ngươi thấy sao?"
Giọng nói bí ẩn: "...”
Phí Bán Thanh tiếp tục: "Trên thế gian này chưa bao giờ có sự công bằng tuyệt đối. Cũng giống như con, con là một kiếm tu, điều này đối với các châu khác mà nói cũng không công bằng, dựa vào đâu mà con có truyền thừa kiếm đạo? Còn họ thì không? Hay nói cách khác, Thanh Châu có con át chủ bài mạnh hơn, như vậy đối với con cũng không công bằng, dựa vào đâu mà bọn họ có, còn con lại không có?"
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Nhớ kỹ, đứng trong tốp mười là được rồi! Đừng liều mạng tranh giành với Thanh Châu, con còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì!"
Một cảm giác ấm áp chạy qua trái tim Diệp Quân: “Con hiểu rồi!"
Lúc này, Nạp Lan Ca đi từ xa tới, Phí Bán Thanh nhìn cô cười nói: "Tiểu Ca!"
Nạp Lan Ca khẽ hành lễ với Phí Bán Thanh: “Sư phụ!"
Phí Bán Thanh nhìn Nạp Lan Ca: "Con cảm thấy thế nào?"
Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười: “Cực tốt ạ!"
Cực tốt!
Phí Bán Thanh cười nói: "Vậy thì được!"
Vừa nói, bà ấy vừa xòe bàn tay ra, hai bình bạch ngọc xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Sư phụ, đây là gì?"
Phí Bán Thanh nói: "Mỗi một bình bạch ngọc đều chứa ba viên đan dược cấp Thiên. Rất xin lỗi, thư viện quá nghèo, không có cách nào cung cấp cho các con những loại đan dược và thần vật tốt hơn”.
Diệp Quân nhìn bình bạch ngọc trước mặt, trầm giọng nói: "Sư phụ, đủ rồi ạ!"
Vừa nói, hắn và Nạp Lan Ca vừa cất chiếc bình bạch ngọc.
Nạp Lan Ca cười nói: "Các con đi chuẩn bị đi, ba ngày sau cuộc tỷ võ bắt đầu là thời điểm các con sẽ được rạng danh”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi cùng Nạp Lan Ca.
Sau khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi khuất, Chu Phu xuất hiện bên cạnh Phí Bán Thanh, ông ấy nhìn hai người ở đằng xa, nhẹ giọng nói: "Bọn họ đều là yêu nghiệt, chỉ tiếc thư viện không có cách nào tạo điều kiện cho họ tốt hơn!"
Phí Bán Thanh nhẹ nhàng đáp: "Sau cuộc tỷ võ này, bọn họ sẽ có bàn đạp tốt hơn”.
Chu Phu khẽ gật đầu.
Thành thật mà nói, cả hai người đều không đành lòng lắm!
Dù sao thư viện Nam Châu nhiều năm nay cũng chỉ xuất hiện hai yêu nghiệt, nhưng bọn họ cũng biết, nếu ở lại Nam Châu, hai người này sẽ chỉ bị hủy hoại!
Trên thế giới này, không chỉ so sánh về thiên phú.
Bàn đạp, gia thế cũng rất quan trọng!
Phí Bán Thanh nhẹ giọng nói: "Bọn họ không có gia thế tốt, nên chỉ có thể tìm cho bọn họ một bàn đạp tốt!"
Chu Phu khẽ gật đầu.
...
Xa xa, Diệp Quân và Nạp Lan Ca chậm rãi đi về phía hoa viên.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: "Huynh tiến bộ bao nhiêu rồi?"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Rất nhiều!"
Rất nhiều!
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Nhiều là bao nhiêu?"
Diệp Quân cười nói: "Nhiều, rất nhiều!"
Nạp Lan Ca lắc đầu mỉm cười.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: “Còn muội thì sao?"
Nạp Lan Ca cười đáp: “Cũng rất nhiều!"
Nói rồi cả hai nhìn nhau bật cười.
Mặt trời vừa lặn, hai người chậm rãi đi về phía xa, vừa nói vừa cười, rất tự nhiên, hòa hợp và ấm áp.
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ ba, một tiếng chuông lớn đột nhiên vang vọng trong Thượng Thành. Cùng với tiếng chuông vang lên, các thiên tài yêu nghiệt của ba trăm sáu mươi châu nhao nhao lao lên trời, bay về phía Vân Thành ở trên đỉnh mây.
Nhất thời, gần ngàn người lao lên trời từ trong thành, cảnh tượng hoành tráng!
Trong số những người này, cũng có bốn người Diệp Quân.
Không bao lâu, mấy ngàn người đột phá mây mù đến trước Vân Thành, toàn bộ bức tường thành cao mấy chục trượng, tường thành rộng ngàn trượng, cửa thành cũng cao hơn mấy chục trượng, vô cùng hùng vĩ.
Mọi người tập trung trước cửa thành, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ phấn khích.
Lúc này, một quả cầu thủy tinh cực lớn đột nhiên bay lên từ trong thành, sau đó bay tới bầu trời của cả tòa thành!
Có người kêu lên: "Là chiếu ảnh đám mây”.
Chiếu ảnh đám mây!
Lúc này, một bức màn ánh sáng dài hàng nghìn trượng xuất hiện trong thư viện Quan Huyên của ba trăm sáu mươi châu.
Ba trăm sau mươi châu đồng thời cùng phát sóng trực tiếp!
Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ đột nhiên xuất hiện ở cửa thành trước, cô ta khẽ mỉm cười với mọi người: “Hoan nghênh mọi người đến với thư viện Quan Huyên, cuộc tỷ võ chính thức bắt đầu!"
Vừa dứt lời, cửa thành sau lưng cô ta chậm rãi mở ra.
Chương 75: Thử thách đầu tiên
Ngay khi cổng thành mở ra, không gian nơi đó lập tức bùng nổ.
Sau đó mọi người đều chạy vào trong thành.
Cả thành đều trống không, không có một kiến trúc tòa nhà nào nên khi mọi người xông vào, trong thành vẫn rất vắng vẻ.
Lúc này bốn người Diệp Quân cũng cảm thấy khá phấn khích.
Mười năm một lần!
Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp ở ba trăm sáu mươi châu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn quả cầu chiếu ảnh đám mây đó, hắn biết bây giờ người gia tộc họ Diệp ở Nam Châu chắc chắn đang nhìn thấy mọi thứ ở đây.
Lúc này Lạc Chiêu Kỳ lại xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta nhìn mọi người cười nói: “Tu hành mười năm, công thành danh toại là ở hôm nay, các vị hãy chiến đấu vì gia tộc, vì bản thân, vì vinh dự, cố lên”.
Nói rồi cô ta xoay người biến mất.
Chiến đấu vì gia tộc!
Chiến đấu vì bản thân!
Chiến đấu vì vinh dự!
Mọi người ở đó đều sục sôi.
Tu hành nhiều năm như vậy là để làm gì?
Nói chính xác hơn:
Vì danh!
Vì lợi!
Nói khách sáo một chút:
Vì tự tại!
Vì trường sinh!
Cảm xúc của mọi người càng lúc càng phấn khích, càng kích động.
Nếu giành được thứ hạng cao thì khi về châu của mình sẽ là anh hùng.
Ai mà không muốn thành danh?
Ai mà không muốn được vinh dự?
Chính là hôm nay!
Đúng lúc này, tầng mây trên trời bỗng lay động, ngay sau đó một uy lực ý chí đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Rầm rầm!
Mấy trăm người ở đó đều bị uy lực này đè ép, không thể động đậy được.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Uy lực này như một chậu nước lạnh dập tắt sự phấn khích và kích động của mọi người.
Muốn phô trương cần phải có thực lực.
Mấy trăm người bị đè ép trên mặt đất không thể bò dậy nổi.
Trong những người còn lại, rất nhiều người cũng không chống đỡ được, thế là dần dần từng người ngã xuống.
Diệp Quân cảm nhận được uy lực ý chí đó nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn không có cảm giác gì.
Vẻ mặt Nạp Lan Ca và Tiêu Qua ở bên cạnh hắn cũng rất bình tĩnh, chỉ có Tôn Hùng cảm thấy hơi tốn sức.
Lúc này chuyện khiến mọi người càng tuyệt vọng hơn xuất hiện.
Uy lực ý chí đó lại trở nên mạnh hơn.
Cảm nhận được tình cảnh này, vài người ở đó tuyệt vọng hoàn toàn, thế là lựa chọn bỏ cuộc.
Từng người một ngã xuống.
Những người nằm rạp dưới đất cũng bỏ cuộc sau khi không thể phản kháng được nữa.
Mà vừa bỏ cuộc sẽ bị một sức mạnh bí ẩn đưa ra khỏi đấu trường.
Thời gian từng chút trôi qua, người đứng vững được càng lúc càng ít.
Diệp Quân nhìn vẻ mặt hai người Mục Vân Hàn và Ngao Hám bình tĩnh như nước, không có chút phản ứng gì.
Trước mặt hai người họ là một chàng trai, chàng trai đó mặc một bộ gấm bào, tóc dài xoã sau vai, hai tay để ra sau lưng, hai mắt nhắm lại như hòa thượng thiền định.
Lúc này không ít người ở đây đều đang nhìn chàng trai này.
Rõ ràng gã chính là thiên tài bí ẩn ở Thanh Châu.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt nhìn sang Tả Phu.
Tả Phu nhắm hai mắt lại, hai tay bỏ vào trong túi áo, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ xưa cổ, rất bí ẩn.
Ngay lúc này Tả Phu bỗng mở mắt ra, y quay đầu nhìn Diệp Quân.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này chàng trai bí ẩn ở Thanh Châu bỗng nhiên cũng mở mắt, hắn ta cũng quay đầu nhìn Diệp Quân.
Ngao Hám ở phía sau chàng trai bí ẩn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “An Mục, phát hiện ra gì sao?”
Chàng trai tên An Mục nhắm mắt lại: “Không có gì”.
Ngao Hám gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Càng lúc càng có nhiều người trong đấu trường ngã xuống.
Không đến nửa canh giờ chỉ còn lại không đến một trăm người.
Phần tỷ võ này là đang loại bỏ người tham gia với số lượng lớn.
Những người không trụ vững đã bị loại ngay từ vòng một.
Không có bất kỳ hành động dư thừa nào, cũng đỡ tốn thời gian.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, uy lực ý chí lớn mạnh đó quả thật không ảnh hưởng gì đến hắn.
Mặc dù ý chí của hắn không thể nói là vô địch nhưng ít nhất cũng vững chắc như đá, không phải uy lực ý chí bình thường có thể dao động được.
Tiêu Qua và Nạp Lan Ca ở bên cạnh hắn đều ổn, còn Tôn Hùng, lúc này đã gần như không còn sức.
Trong bốn người thì thực lực của gã yếu nhất.
Nhưng lúc này gã cũng cố gắng trụ vững.
Gã không muốn bị loại sớm.
Thời gian từng chút trôi qua, lại có vài người trong số đó ngã xuống nhưng không nhiều, dù sao người có thể trụ vững đến giờ cơ bản đều có bản lĩnh.
Với vài người đúng là sống một ngày như một năm, vì uy lực ý chí bí ẩn đó vẫn đang liên tục mạnh hơn.
Sắc mặt rất nhiều người đều trở nên trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng đều vẫn đang kiên trì.
Cơ hội mười năm mới có một lần, họ không muốn bỏ cuộc như thế.
Phải biết nếu giờ bỏ cuộc không chỉ là bỏ mất cơ hội gia nhập vào thư viện Quan Huyên thượng giới, càng bỏ lỡ cơ hội đến Trung Thổ Thần Châu.
Muốn đến Trung Thổ Thần Châu trong truyền thuyết, trước tiên phải gia nhập vào thư viện Quan Huyên thượng giới.
Mà thư viện Quan Huyên thượng giới không thu nhận người tầm thường.
Ngươi phải chứng minh bản thân mình.
Có lẽ cả đời này chỉ có một cơ hội để nổi bật.
Ngươi tiến đến trước một bước thì cơ hội gia nhập vào thư viện Quan Huyên càng lớn.
Không biết qua bao lâu nữa, uy lực ý chí bí ẩn đó bỗng biến mất.
Mọi người ở đó đều thở phào, sau đó gương mặt tất cả đều hiện lên vẻ phấn khích.
Đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Diệp Quân nhìn xung quanh, lúc này xung quanh chỉ còn lại tám mươi hai người.
Hơn một ngàn người chỉ còn lại tám mươi hai người.
Tỉ lệ loại… phải nói là rất khủng khiếp.
Tu luyện mặc kệ ngày tháng.
Chớp mắt, Diệp Quân đã ở trong tháp thí luyện được một tháng!
Lúc này, hắn đã ở tầng thứ sáu!
Trọng lực thời không ở đây gấp sáu lần so với bên ngoài!
Lúc mới bước vào tầng thời không này, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy như có một ngọn núi đè lên người, ngay cả thở cũng không thở được!
Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng kiên trì.
Không đau đớn sẽ không thành công!
Đây là chân lý mà hắn luôn tin tưởng!
Ngươi không nỗ lực cố gắng thì sao có thể đạt được bất cứ điều gì?
Mặc dù quá trình này rất đau đớn, nhưng hắn thật sự đã nghiện cảm giác thành tựu và sự cải thiện sau mỗi lần thống khổ.
Mà lần này, hắn dùng tới tận ba ngày mới có thể chậm rãi thích ứng với trọng lực thời không ở tầng thứ sáu.
Tiếp đó, hắn bắt đầu điên cuồng ngự kiếm xuất kiếm.
Tuy rằng hắn tu luyện tốc độ, nhưng khi tốc độ đạt đến trình độ nhất định, thực lực cũng theo đó tăng lên vô số lần!
Hắn biết rằng tinh lực và thời gian của mình là có hạn, vì vậy hắn chuyên tâm tập trung vào một thứ.
Ta cứ luyện tốc độ, luyện tốc độ đến mức cực hạn!
Ba ngày sau, cuối cùng Diệp Quân cũng hoàn toàn thích ứng với áp lực thời không của tầng thứ sáu.
Bây giờ, tốc độ xuất kiếm của hắn đã giống như lúc ở bên ngoài!
Diệp Quân hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi trên mặt đất, nghỉ ngơi một canh giờ sau, rồi đứng dậy tiến vào tầng thứ bảy!
Khi hắn vừa tiến vào tầng thứ bảy, mặc dù áp lực thời không chỉ tăng lên thêm một lần, nhưng hắn lại có cảm giác như tăng gấp mấy lần, hô hấp ngột ngạt, thiếu chút nữa đã không thể chịu đựng được nữa!
Sắc mặt Diệp Quân hơi khó coi, chết tiệt, ở đây càng đi lên cao sẽ càng biến thái!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Thật ra, với cảnh giới của ngươi bây giờ, có thể đi tới đây đã được coi là cực hạn rồi! Ngươi có thể tạm thời dừng lại!"
Diệp Quân hít sâu một hơi: “Ta muốn xem cực hạn của ta!"
Vừa nói, trong mắt hắn lóe lên vẻ kiên định, sau đó tiếp tục xuất kiếm...
Tuy nhiên, tốc độ kiếm của hắn rất chậm, ít nhất phải chậm hơn bên ngoài mấy lần!
Hơn nữa, chỉ sau một nhát kiếm, hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa!
Diệp Quân lau mồ hôi trên mặt, sau đó tiếp tục xuất kiếm.
Cứ như vậy, hắn xuất kiếm hết lần này đến lần khác, tốc độ của hắn cũng bắt đầu tăng dần.
Hắn muốn vượt qua giới hạn của mình!
Vượt qua chính mình!
Lại bốn ngày trôi qua, tốc độ của hắn tăng lên càng ngày càng rõ ràng!
Mà bây giờ, chỉ còn cách cuộc tỷ võ hai mươi ngày nữa!
Diệp Quân vẫn không có ý định rời khỏi tháp, mỗi ngày miệt mài tu luyện quên ăn quên ngủ ở tầng thứ bảy.
Những ngày điên cuồng tu luyện này đã mang lại hiệu quả.
Bây giờ, tốc độ mỗi nhát kiếm của hắn đã khá giống với lúc ở bên ngoài.
Rõ ràng, hắn đã hoàn toàn thích ứng với trọng lực ở tầng thứ bảy!
Hôm nay, tốc độ kiếm của hắn đã giống hệt như lúc bên ngoài, toàn thân hắn đột nhiên mềm nhũn!
Thực sự kiệt sức, không có chút năng lượng nào!
Thế nhưng hắn lại bật cười điên cuồng!
Thành công rồi!
Hắn lại một lần nữa đột phá giới hạn của mình!
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tuyệt lắm đúng không?”
Diệp Quân nhoẻn miệng cười toe toét: “Rất tuyệt!"
Tiểu Tháp hỏi: "Lên tầng tám nữa không?"
Diệp Quân lập tức ngồi dậy: “Sao lại không chứ?"
Nói xong, hắn bắt đầu nghỉ ngơi!
Một canh giờ sau, Diệp Quân đi tới tầng thứ tám.
Khi hắn đi tới tầng thứ tám, lại một lần nữa cảm nhận được áp lực thời không cực mạnh!
Nhưng lần này, trong mắt hắn không có sự nghiêm trọng, chỉ có phấn khích!
Có thử thách, vậy là chuyện tốt!
Tiếp theo, Diệp Quân lại bắt đầu chế độ tu luyện điên cuồng, hết lần này đến lần khác xuất kiếm!
Nhưng lần này, hắn còn nhanh hơn so với lúc ở tầng thứ bảy, chưa đến mười ngày đã hoàn toàn thích ứng với áp lực thời không tầng thứ tám!
Trên mặt đất, Diệp Quân nằm yên lặng!
Bây giờ, hắn đã có chút mong chờ cảnh tượng sau khi rời khỏi tòa tháp này.
Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, Diệp Quân đi tới tầng thứ chín.
Vừa bước vào tầng chín, hắn lập tức sững sờ.
Trọng lực thời không ở đây hoàn toàn giống với tầng thứ tám!
Chuyện quái gì thế này?
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Đúng lúc này, một cổng ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn cách đó không xa!
Nhìn thấy cổng ánh sáng này, Diệp Quân lập tức trở nên phấn khích.
Chẳng lẽ đây là một lần tu luyện thực chiến?
Lúc này, cửa ánh sáng đột nhiên mở toang, một cái bóng chậm rãi bước ra!
Cái bóng mang theo một thanh kiếm!
Kiếm tu!
Diệp Quân hơi nheo mắt, hết sức phấn khích.
Cảnh giới của cái bóng này cũng là cảnh giới Ngự Không giống như hắn!
Lúc này, cái bóng đột nhiên xuất kiếm.
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, thanh kiếm lập tức chém đến trước mặt Diệp Quân, đồng tử của Diệp Quân đột nhiên co rụt lại. Bản năng chiến đấu mạnh mẽ giúp hắn hơi nghiêng người, tránh được nhát kiếm trong gang tấc. Cùng lúc đó, tay Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một thanh khí kiếm, sau đó hắn bất ngờ quét nó qua!
Vụt!
Bỗng nhiên, không gian vang lên âm thanh thanh kiếm xé nát không khí!
Nhát kiếm rơi vào khoảng không!
Bởi vì cái bóng đã lùi xa mấy trượng!
Tốc độ nhanh quá!
Diệp Quân sửng sốt!
Lúc này, cái bóng đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc, từng lớp lớp tàn ảnh dày đặc chồng chất chợt xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân!
Diệp Quân hơi hoảng hốt, hắn không ngờ tốc độ của cái bóng kiếm tu này lại nhanh như vậy!
Hắn vừa định né tránh, nhưng đã quá muộn, một nhát kiếm đã cắm vào giữa lông mày của hắn!
Kiếm xuyên nửa tấc!
Máu tươi chảy ròng!
Ngay lập tức, cả khuôn mặt của Diệp Quân be bét máu.
Nhưng cái bóng đó không tiếp tục tấn công, mà từ từ biến mất!
Tháp thí luyện chỉ tập trung vào việc tu luyện, không giết người!
Thư viện Quan Huyên không biến thái đến mức đó!
Diệp Quân vẫn im lặng tại chỗ.
Tiểu Tháp nói: "Bị đả kích rồi sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta hối hận, hối hận lúc đối mặt với hắn chưa tập trung hết hai trăm phần trăm tinh thần”.
Nói xong hắn xoay người đi xuống tầng tám, sau đó lại đi lên tầng chín.
Lúc này, cái bóng đó lại xuất hiện!
Diệp Quân cũng không phí lời, bàn tay khẽ gập lại, một thanh kiếm lập tức chém về phía cái bóng, nhưng nhát kiếm này vẫn chém vào khoảng không như cũ!
Xoẹt!
Không khí bị phá vỡ!
Gần như cùng lúc đó, cái bóng quỷ mị lại xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân đã sớm có phòng bị, lúc cái bóng vừa xuất kiếm hắn đã né người sang bên cạnh!
Tránh trước đã!
Hắn thành công tránh được nhát kiếm này!
Nhưng ngay sau đó, cái bóng chém ngang thanh kiếm, đâm thẳng vào yết hầu của Diệp Quân.
Lại thất bại!
Cái bóng lặng lẽ biến mất!
Chương 72: Mong chờ
Diệp Quân đứng yên tại chỗ, trầm mặc chốc lát, nói: "Tháp gia, dường như hắn đã đoán được ý định của ta!"
Tiểu Tháp nói: "Không phải, hắn chỉ đơn thuần là tốc độ nhanh! Ngươi chậm hơn hắn rất nhiều! Nếu như có thể thích ứng với tốc độ của tên đó, thì ta có thể nói ngươi tuyệt đối vô địch trong những người cùng cấp bậc”.
Diệp Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Vô địch trong cùng cấp bậc thì chẳng có ý nghĩa gì nhiều, ta muốn vô địch vượt cấp, ta muốn mãi mãi vô địch”.
Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp nói: "Lên!"
Diệp Quân trở lại tầng thứ tám, sau đó đi lên tầng thứ chín.
Cái bóng đó lại xuất hiện!
Diệp Quân thẳng thừng xuất kiếm!
Tốc độ kiếm của hắn thực ra không chậm hơn, nhưng phản ứng của hắn chậm hơn cái bóng!
Vèo!
Một kiếm đâm vào không trung, cùng lúc đó, cái bóng đã chém tới trước mặt Diệp Quân, hắn né tránh nhát kiếm thứ nhất, lại tránh được kiếm thứ hai, nhưng đến kiếm thứ ba...
Vèo!
Nhát kiếm đột nhiên trúng vào ngực Diệp Quân, chỉ đâm vào nửa tấc!
Cái bóng dần biến mất!
Diệp Quân trầm mặc hồi lâu, sau đó xoay người trở lại tầng thứ tám, rồi lại đi tới tầng thứ chín.
Lần nữa xuất kiếm!
Cứ như vậy, Diệp Quân thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng lại thách thức hết lần này đến lần khác!
Chớp mắt đã hơn mười ngày trôi qua, Diệp Quân từ lúc đầu không thể tránh được một nhát kiếm, bây giờ đã có thể tránh được mấy chục nhát kiếm của cái bóng!
Lúc này, chỉ cách cuộc tỷ võ bảy ngày nữa!
Trong tháp thí luyện, Diệp Quân càng chiến đấu càng phấn khích và say mê hơn. Bởi vì sau mỗi lần thất bại, hắn lại có thể tìm ra khuyết điểm của mình.
Có thể phát hiện ra điểm thiếu sót để cải thiện!
Vì vậy, sau mỗi lần thất bại Diệp Quân lại trở nên mạnh hơn!
Ba ngày nữa trôi qua!
Lúc này, Diệp Quân đã có thể đánh qua đánh lại với cái bóng.
Hai bên đang chiến đấu tới cực hạn!
Thật sự là chiến đấu tới cực hạn, chỉ cần một trong hai bên phạm sai lầm thì sẽ lập tức bại trận!
Hai ngày nữa lại trôi qua, bây giờ Diệp Quân đã ngang tài ngang sức với cái bóng, trận chiến này, hai người đã đánh suốt hai ngày hai đêm!
Hai bên chiến đấu cực hạn suốt hai ngày hai đêm!
Diệp Quân không mắc một sai lầm nào, cái bóng cũng vậy!
Vào ngày thứ ba, cái bóng đột nhiên phạm sai lầm, Diệp Quân nhìn thấy cơ hội thích hợp, phi thẳng thanh kiếm vào gáy của cái bóng ở một góc độ hiểm hóc.
Vèo!
Cái bóng dừng lại tại chỗ.
Một lát sau, cái bóng đột nhiên cầm thanh kiếm dựng đứng giữa lông mày, sau đó hành lễ với Diệp Quân rồi chậm rãi biến mất.
Diệp Quân im lặng.
Giờ khắc này, hắn không hề vui sướng, chỉ có một chút thất vọng!
Lúc này, phía xa cánh cổng ánh sáng đột nhiên khẽ rung lên, lát sau, một người phụ nữ chậm rãi bước ra!
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân sửng sốt!
Người tới chính là người phụ nữ từng xuất hiện ở tháp thí luyện học viện Quan Huyên Nam Châu!
Người phụ nữ đeo hộp kiếm trên lưng, rất ngầu.
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: "Tiền bối?"
Người phụ nữ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy! Chúc mừng ngươi đã đột phá cực hạn của mình!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Cực hạn của ta?"
Người phụ nữ cười nói: "Đúng vậy! Cửa ải này là do ta thiết lập, cũng là dựa theo thực lực của ngươi để thiết lập. Cái bóng đó chính là cực hạn của ngươi, đánh bại hắn tương đương với việc đột phá cực hạn của chính mình. Bây giờ ngươi được coi là một kiếm hoàng! Vượt qua chính mình, hoàng giả ngự kiếm!”
Kiếm hoàng!
Diệp Quân hơi bối rối!
Người phụ nữ chớp mắt: “Ngươi không vui sao?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tiền bối, có phần thưởng gì không?"
Kiếm hoàng?
Hắn thực sự không quan tâm!
Nó chỉ là một cách xưng hô mà thôi!
Nếu là kiếm tiên, có thể hắn sẽ phấn khích!
Phần thưởng!
Người phụ nữ lắc đầu mỉm cười: “Thằng nhóc nhà ngươi!"
Vừa nói người phụ nữ vừa xòe lòng bàn tay ra, một chiếc huy hiệu xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân!
Nhìn thấy huy hiệu này, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống: “Có thể cho ta một ít tiền hay thứ gì đó không?"
Người phụ nữ suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Xin lỗi, ở cấp độ này chỉ có huy hiệu, không có tiền cũng không có công pháp gì cả, bởi vì ta không ngờ ngươi lại nghèo như vậy!"
Khuôn mặt Diệp Quân đông cứng lại.
Người phụ nữ cười nói tiếp: "Chiếc huy hiệu này không hề đơn giản, nó là huy hiệu hoàng giả thí luyện, là một loại vinh dự!"
Diệp Quân im lặng.
Hắn không thích vinh dự, hắn chỉ thích tiền!
Người phụ nữ hơi bất đắc dĩ: “Chiếc huy hiệu này sau này chắc chắn sẽ có tác dụng lớn, ngươi cứ tin tưởng ta, giá trị của nó không thể dùng tiền để đo lường được!"
Diệp Quân thầm thở dài, sau đó nhận lấy huy hiệu, nói: "Tiền bối, ta có một đề nghị, lần sau khi thiết lập những thứ như thế này, hãy thay thế phần thưởng bằng tiền bạc, hoặc công pháp võ kỹ, vinh dự... cũng không thể ăn được mà”.
Khuôn mặt người phụ nữ đông cứng lại.
Diệp Quân lại nói thêm: "Dù thế nào cũng cảm ơn tiền bối”.
Người phụ nữ đột nhiên vỗ vào đầu Diệp Quân, cười nói: "Cố lên, ta rất mong chờ ngày ngươi tới tổng viện!"
Nói xong bà ấy biến mất!
Diệp Quân lắc đầu thở dài, xoay người rời đi!
Lúc này, hắn khá mong chờ tình cảnh bên ngoài sẽ như thế nào!
Phải biết rằng, trọng lực lúc này ở đây gấp tám lần so với bên ngoài!
Nếu đi ra ngoài, thực lực của hắn...
Nghĩ thôi cũng thấy kích động!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nếu như lúc trước ngươi dùng kiếm Hành Đạo thì hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại cái cái bóng kia!"
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không muốn dùng!"
Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nếu bình thường một người dựa dẫm quá nhiều vào vật ngoài thân, lâu dần sẽ đánh mất chính mình, không thể nhìn rõ mình! Đến khi không có nó, có thể sẽ trở nên hoang mang, thiếu tự tin thậm chí là sợ hãi”.
Tiểu Tháp im lặng.
Chương 73: Nội dung của cuộc tỷ võ
Khoảnh khắc Diệp Quân rời khỏi tòa tháp thí luyện, hắn cảm thấy mình nhẹ như một chiếc lông vũ.
Không có trọng lượng!
Diệp Quân rất lâu sau mới có thể thích ứng với thời không bên ngoài!
Lúc này, trong lòng hắn vô cùng phấn khích!
Bởi vì hắn phát hiện, tốc độ bây giờ của mình nhanh hơn ít nhất mười lần so với bên ngoài!
Mười lần!
Có nghĩa là gì?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tốc độ ngự kiếm của hắn nhanh hơn ít nhất mười lần so với trước đây!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Nhát kiếm trong chớp mắt chân chính!
Đôi mắt của Diệp Quân từ từ nhắm lại!
Đây chính là cực hạn của bản thân sao?
Không!
Hắn có thể cảm nhận được rằng mình vẫn chưa đạt đến cực hạn!
Tốc độ của hắn vẫn có thể nhanh hơn nữa!
Nhưng trước mắt, thành tựu và hiểu biết của hắn về thời không chỉ có thể giúp hắn đạt tới trình độ này mà thôi!
Diệp Quân xoay người liếc nhìn tháp thí luyện phía sau, trong lòng hơi xúc động!
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sao vậy?"
Diệp Quân nhẹ giọng đáp: "Hết lần này đến lần khác, ta cảm thấy mình đã đạt đến cực hạn, nhưng khi ta không ngừng nỗ lực, ta lại phát hiện đó không phải là cực hạn của mình, ta vẫn có thể trở nên mạnh mẽ hơn!"
Vừa nói, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại: “Tháp gia, con người có cực hạn không?”
Tiểu Tháp nói: "Có người có, có người không!"
Diệp Quân cười nói: "Quả nhiên!"
Tiểu Tháp nói: “Nhóc con, không phải ta muốn đả kích ngươi, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, ta đã từng gặp rất nhiều nhân vật yêu nghiệt, bọn họ không chỉ có thiên phú yêu nghiệt, hơn nữa còn rất nỗ lực, cho nên bất cứ lúc nào ngươi cũng không được tự mãn, biết chưa hả?"
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!"
Nói xong, hắn dừng một chút, sau đó hỏi: "Tháp gia, trước kia ngươi cũng rất mạnh à?"
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Cũng tàm tạm!"
Diệp Quân chớp mắt: “Tàm tạm?"
Tiểu Tháp nói: "Dưới tam kiếm thì ta vô địch, còn trên tam kiếm thì ta hòa”.
Giọng nói bí ẩn: "...”
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Tam kiếm?"
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: "Lại là một truyền thuyết khác!"
Diệp Quân còn muốn hỏi gì đó, lúc này, một người phụ nữ đột nhiên đi từ đằng xa tới, nhìn thấy người đó, Diệp Quân hơi sững sờ, cô ta chính là Lạc Chiêu Kỳ!
Lạc Chiêu Kỳ liếc nhìn Diệp Quân cười nói: "Diệp công tử, ngươi vừa từ trong đó ra sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Lạc cô nương tới đây tu luyện à?"
Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Đúng vậy!"
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Vậy ta không cần quấy rầy Lạc cô nương nữa! Cáo từ!"
Nói xong, hắn bước sang một bên!
Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ đột nhiên cười nói: "Diệp công tử dừng bước!"
Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ, khẽ mỉm cười: “Mạo muội hỏi một câu, Diệp công tử đã đến tầng mấy rồi?"
Diệp Quân cười nói: "Tầng thứ chín!"
Lạc Chiêu Kỳ hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu mỉm cười: “Diệp công tử không muốn nói sự thật... là do ta mạo muội rồi!"
Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ nói: "Cáo từ!"
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân đang rời đi, lông mày hơi nhíu lại.
Tầng thứ chín?
Không thể nào!
Năm đó cô ta cũng chỉ mới tới tầng thứ tám mà thôi, còn chưa vượt qua tầng thứ tám.
Cô ta biết áp lực thời không ở đây khủng khiếp đến mức nào!
Tầng thứ chín?
Khó như lên trời!
Không suy nghĩ nhiều, Lạc Chiêu Kỳ xoay người rời đi.
...
Khi trở lại Tiêu phủ, Diệp Quân biết rằng Tiêu Qua, Tôn Hùng và Nạp Lan Ca vẫn đang tu luyện!
Vẫn còn ba ngày nữa là đến cuộc tỷ võ!
Đúng lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, bà ấy liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ra rồi à?”
Diệp Quân cười đáp: "Đúng vậy!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Tiến bộ bao nhiêu?"
Diệp Quân đáp lời: "Rất nhiều!"
Phí Bán Thanh hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Rất nhiều ư?"
Diệp Quân gật đầu: “Rất nhiều!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Vậy thì tốt!"
Bà ấy dừng lại, rồi nói tiếp: "Vào tốp mười có áp lực không?"
Diệp Quân chớp mắt: “Mục tiêu của con là đứng đầu!"
Phí Bán Thanh lắc đầu cười nói: "Trước đây là ta nói đùa với con, con không cần tạo quá nhiều áp lực cho mình, chỉ cần đứng trong tốp mười là được! Đứng trong tốp mười đã phá kỷ lục cao nhất của thư viện chúng ta rồi!"
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Con sẽ cố gắng!"
Phí Bán Thanh gật đầu: “Tốt!"
Bà ấy dừng lại, rồi nói tiếp: "Con có biết cuộc tỷ võ sẽ diễn ra như thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Con không biết!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Cuộc tỷ võ chia làm ba phần. Phần thứ nhất là sàng lọc. Nội dung của phần này là thư viện sẽ đưa ra một đạo sức ép ý chí võ đạo cường đại. Ai có thể kiên trì một canh giờ thì có thể tiến vào phần thứ hai! Mà ở phần này sẽ đào thải ít nhất tám mươi phần trăm số người tham gia!"
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Tám mươi phần trăm?"
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Nhiều người đến đây chỉ là để dạo chơi”.
Diệp Quân im lặng.
Phí Bán Thanh tiếp tục nói: "Phần thứ hai sẽ trở nên tàn khốc hơn, phải sinh tồn trong yêu vực vô tận”.
Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Yêu vực vô tận?”
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Đó là địa bàn thuộc về yêu giới, nơi có đủ loại yêu thú hùng mạnh. Muốn sống sót ở đó rất khó. Trước đây, một trăm người tiến vào, chỉ chưa đến hai mươi người có thể sống sót. Mà ở bên trong thật sự sẽ chết người”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, nói: "Còn phần thứ ba thì sao?"
Phí Bán Thanh trầm giọng nói: "Phần thứ ba càng tàn khốc hơn, tiến vào hoang địa tranh đoạt lá cờ thứ hạng. Trong hoang địa có mười lá cờ. Lá cờ ở giữa chính là lá cờ dành cho hạng nhất, hai bên trái phải là hạng hai, hạng ba, cứ thế mà tính! Mỗi châu chỉ có thể tranh một vị trí mà thôi”.
Vừa nói, bà ấy vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Con muốn xếp thứ mấy thì có thể đến lá cờ số mấy”.
Vừa nói, bà ấy vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Con muốn xếp thứ mấy thì có thể đến Thanh Vân Đài số mấy”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi!"
Chương 74: Phát sóng trực tiếp
Phí Bán Thanh tiếp tục: "Sở dĩ phần thứ ba tàn khốc là vì còn có một nguyên nhân nữa, không có quy tắc nào cho cuộc tranh đoạt. Người tham gia có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn và phép thần thông nào, chỉ cần con có, con dùng thần vật cấp bậc truyền thuyết cũng được. Không chỉ có thế, còn có thể triệu hồi yêu thú cường đại, đương nhiên phải là loại đã có thỏa thuận khế ước với con!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Còn có thể như vậy sao?"
Phí Bán Thanh gật đầu: “Trận chiến này không chỉ đấu thực lực cá nhân, còn trang bị, gia cảnh và cả chỗ dựa!"
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Làm như vậy có phải sẽ hơi bất công với một số người hay không?”
Phí Bán Thanh hỏi ngược lại: “Con thấy trên thế giới này có sự công bằng tuyệt đối không?"
Diệp Quân yên lặng không đáp.
Phí Bán Thanh tiếp tục: "Hơn nữa, Kiếm Chủ Nhân Gian từng nói một danh ngôn rất có lý: “Trang bị, gia cảnh và chỗ dựa cũng là một loại sức mạnh!'"
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp: "...”
Giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Từng nói như vậy sao?"
Sau một lúc im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ngươi thấy sao?"
Giọng nói bí ẩn: "...”
Phí Bán Thanh tiếp tục: "Trên thế gian này chưa bao giờ có sự công bằng tuyệt đối. Cũng giống như con, con là một kiếm tu, điều này đối với các châu khác mà nói cũng không công bằng, dựa vào đâu mà con có truyền thừa kiếm đạo? Còn họ thì không? Hay nói cách khác, Thanh Châu có con át chủ bài mạnh hơn, như vậy đối với con cũng không công bằng, dựa vào đâu mà bọn họ có, còn con lại không có?"
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Nhớ kỹ, đứng trong tốp mười là được rồi! Đừng liều mạng tranh giành với Thanh Châu, con còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì!"
Một cảm giác ấm áp chạy qua trái tim Diệp Quân: “Con hiểu rồi!"
Lúc này, Nạp Lan Ca đi từ xa tới, Phí Bán Thanh nhìn cô cười nói: "Tiểu Ca!"
Nạp Lan Ca khẽ hành lễ với Phí Bán Thanh: “Sư phụ!"
Phí Bán Thanh nhìn Nạp Lan Ca: "Con cảm thấy thế nào?"
Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười: “Cực tốt ạ!"
Cực tốt!
Phí Bán Thanh cười nói: "Vậy thì được!"
Vừa nói, bà ấy vừa xòe bàn tay ra, hai bình bạch ngọc xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Sư phụ, đây là gì?"
Phí Bán Thanh nói: "Mỗi một bình bạch ngọc đều chứa ba viên đan dược cấp Thiên. Rất xin lỗi, thư viện quá nghèo, không có cách nào cung cấp cho các con những loại đan dược và thần vật tốt hơn”.
Diệp Quân nhìn bình bạch ngọc trước mặt, trầm giọng nói: "Sư phụ, đủ rồi ạ!"
Vừa nói, hắn và Nạp Lan Ca vừa cất chiếc bình bạch ngọc.
Nạp Lan Ca cười nói: "Các con đi chuẩn bị đi, ba ngày sau cuộc tỷ võ bắt đầu là thời điểm các con sẽ được rạng danh”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi cùng Nạp Lan Ca.
Sau khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi khuất, Chu Phu xuất hiện bên cạnh Phí Bán Thanh, ông ấy nhìn hai người ở đằng xa, nhẹ giọng nói: "Bọn họ đều là yêu nghiệt, chỉ tiếc thư viện không có cách nào tạo điều kiện cho họ tốt hơn!"
Phí Bán Thanh nhẹ nhàng đáp: "Sau cuộc tỷ võ này, bọn họ sẽ có bàn đạp tốt hơn”.
Chu Phu khẽ gật đầu.
Thành thật mà nói, cả hai người đều không đành lòng lắm!
Dù sao thư viện Nam Châu nhiều năm nay cũng chỉ xuất hiện hai yêu nghiệt, nhưng bọn họ cũng biết, nếu ở lại Nam Châu, hai người này sẽ chỉ bị hủy hoại!
Trên thế giới này, không chỉ so sánh về thiên phú.
Bàn đạp, gia thế cũng rất quan trọng!
Phí Bán Thanh nhẹ giọng nói: "Bọn họ không có gia thế tốt, nên chỉ có thể tìm cho bọn họ một bàn đạp tốt!"
Chu Phu khẽ gật đầu.
...
Xa xa, Diệp Quân và Nạp Lan Ca chậm rãi đi về phía hoa viên.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: "Huynh tiến bộ bao nhiêu rồi?"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Rất nhiều!"
Rất nhiều!
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Nhiều là bao nhiêu?"
Diệp Quân cười nói: "Nhiều, rất nhiều!"
Nạp Lan Ca lắc đầu mỉm cười.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: “Còn muội thì sao?"
Nạp Lan Ca cười đáp: “Cũng rất nhiều!"
Nói rồi cả hai nhìn nhau bật cười.
Mặt trời vừa lặn, hai người chậm rãi đi về phía xa, vừa nói vừa cười, rất tự nhiên, hòa hợp và ấm áp.
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ ba, một tiếng chuông lớn đột nhiên vang vọng trong Thượng Thành. Cùng với tiếng chuông vang lên, các thiên tài yêu nghiệt của ba trăm sáu mươi châu nhao nhao lao lên trời, bay về phía Vân Thành ở trên đỉnh mây.
Nhất thời, gần ngàn người lao lên trời từ trong thành, cảnh tượng hoành tráng!
Trong số những người này, cũng có bốn người Diệp Quân.
Không bao lâu, mấy ngàn người đột phá mây mù đến trước Vân Thành, toàn bộ bức tường thành cao mấy chục trượng, tường thành rộng ngàn trượng, cửa thành cũng cao hơn mấy chục trượng, vô cùng hùng vĩ.
Mọi người tập trung trước cửa thành, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ phấn khích.
Lúc này, một quả cầu thủy tinh cực lớn đột nhiên bay lên từ trong thành, sau đó bay tới bầu trời của cả tòa thành!
Có người kêu lên: "Là chiếu ảnh đám mây”.
Chiếu ảnh đám mây!
Lúc này, một bức màn ánh sáng dài hàng nghìn trượng xuất hiện trong thư viện Quan Huyên của ba trăm sáu mươi châu.
Ba trăm sau mươi châu đồng thời cùng phát sóng trực tiếp!
Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ đột nhiên xuất hiện ở cửa thành trước, cô ta khẽ mỉm cười với mọi người: “Hoan nghênh mọi người đến với thư viện Quan Huyên, cuộc tỷ võ chính thức bắt đầu!"
Vừa dứt lời, cửa thành sau lưng cô ta chậm rãi mở ra.
Chương 75: Thử thách đầu tiên
Ngay khi cổng thành mở ra, không gian nơi đó lập tức bùng nổ.
Sau đó mọi người đều chạy vào trong thành.
Cả thành đều trống không, không có một kiến trúc tòa nhà nào nên khi mọi người xông vào, trong thành vẫn rất vắng vẻ.
Lúc này bốn người Diệp Quân cũng cảm thấy khá phấn khích.
Mười năm một lần!
Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp ở ba trăm sáu mươi châu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn quả cầu chiếu ảnh đám mây đó, hắn biết bây giờ người gia tộc họ Diệp ở Nam Châu chắc chắn đang nhìn thấy mọi thứ ở đây.
Lúc này Lạc Chiêu Kỳ lại xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta nhìn mọi người cười nói: “Tu hành mười năm, công thành danh toại là ở hôm nay, các vị hãy chiến đấu vì gia tộc, vì bản thân, vì vinh dự, cố lên”.
Nói rồi cô ta xoay người biến mất.
Chiến đấu vì gia tộc!
Chiến đấu vì bản thân!
Chiến đấu vì vinh dự!
Mọi người ở đó đều sục sôi.
Tu hành nhiều năm như vậy là để làm gì?
Nói chính xác hơn:
Vì danh!
Vì lợi!
Nói khách sáo một chút:
Vì tự tại!
Vì trường sinh!
Cảm xúc của mọi người càng lúc càng phấn khích, càng kích động.
Nếu giành được thứ hạng cao thì khi về châu của mình sẽ là anh hùng.
Ai mà không muốn thành danh?
Ai mà không muốn được vinh dự?
Chính là hôm nay!
Đúng lúc này, tầng mây trên trời bỗng lay động, ngay sau đó một uy lực ý chí đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Rầm rầm!
Mấy trăm người ở đó đều bị uy lực này đè ép, không thể động đậy được.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Uy lực này như một chậu nước lạnh dập tắt sự phấn khích và kích động của mọi người.
Muốn phô trương cần phải có thực lực.
Mấy trăm người bị đè ép trên mặt đất không thể bò dậy nổi.
Trong những người còn lại, rất nhiều người cũng không chống đỡ được, thế là dần dần từng người ngã xuống.
Diệp Quân cảm nhận được uy lực ý chí đó nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn không có cảm giác gì.
Vẻ mặt Nạp Lan Ca và Tiêu Qua ở bên cạnh hắn cũng rất bình tĩnh, chỉ có Tôn Hùng cảm thấy hơi tốn sức.
Lúc này chuyện khiến mọi người càng tuyệt vọng hơn xuất hiện.
Uy lực ý chí đó lại trở nên mạnh hơn.
Cảm nhận được tình cảnh này, vài người ở đó tuyệt vọng hoàn toàn, thế là lựa chọn bỏ cuộc.
Từng người một ngã xuống.
Những người nằm rạp dưới đất cũng bỏ cuộc sau khi không thể phản kháng được nữa.
Mà vừa bỏ cuộc sẽ bị một sức mạnh bí ẩn đưa ra khỏi đấu trường.
Thời gian từng chút trôi qua, người đứng vững được càng lúc càng ít.
Diệp Quân nhìn vẻ mặt hai người Mục Vân Hàn và Ngao Hám bình tĩnh như nước, không có chút phản ứng gì.
Trước mặt hai người họ là một chàng trai, chàng trai đó mặc một bộ gấm bào, tóc dài xoã sau vai, hai tay để ra sau lưng, hai mắt nhắm lại như hòa thượng thiền định.
Lúc này không ít người ở đây đều đang nhìn chàng trai này.
Rõ ràng gã chính là thiên tài bí ẩn ở Thanh Châu.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt nhìn sang Tả Phu.
Tả Phu nhắm hai mắt lại, hai tay bỏ vào trong túi áo, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ xưa cổ, rất bí ẩn.
Ngay lúc này Tả Phu bỗng mở mắt ra, y quay đầu nhìn Diệp Quân.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này chàng trai bí ẩn ở Thanh Châu bỗng nhiên cũng mở mắt, hắn ta cũng quay đầu nhìn Diệp Quân.
Ngao Hám ở phía sau chàng trai bí ẩn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “An Mục, phát hiện ra gì sao?”
Chàng trai tên An Mục nhắm mắt lại: “Không có gì”.
Ngao Hám gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Càng lúc càng có nhiều người trong đấu trường ngã xuống.
Không đến nửa canh giờ chỉ còn lại không đến một trăm người.
Phần tỷ võ này là đang loại bỏ người tham gia với số lượng lớn.
Những người không trụ vững đã bị loại ngay từ vòng một.
Không có bất kỳ hành động dư thừa nào, cũng đỡ tốn thời gian.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, uy lực ý chí lớn mạnh đó quả thật không ảnh hưởng gì đến hắn.
Mặc dù ý chí của hắn không thể nói là vô địch nhưng ít nhất cũng vững chắc như đá, không phải uy lực ý chí bình thường có thể dao động được.
Tiêu Qua và Nạp Lan Ca ở bên cạnh hắn đều ổn, còn Tôn Hùng, lúc này đã gần như không còn sức.
Trong bốn người thì thực lực của gã yếu nhất.
Nhưng lúc này gã cũng cố gắng trụ vững.
Gã không muốn bị loại sớm.
Thời gian từng chút trôi qua, lại có vài người trong số đó ngã xuống nhưng không nhiều, dù sao người có thể trụ vững đến giờ cơ bản đều có bản lĩnh.
Với vài người đúng là sống một ngày như một năm, vì uy lực ý chí bí ẩn đó vẫn đang liên tục mạnh hơn.
Sắc mặt rất nhiều người đều trở nên trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng đều vẫn đang kiên trì.
Cơ hội mười năm mới có một lần, họ không muốn bỏ cuộc như thế.
Phải biết nếu giờ bỏ cuộc không chỉ là bỏ mất cơ hội gia nhập vào thư viện Quan Huyên thượng giới, càng bỏ lỡ cơ hội đến Trung Thổ Thần Châu.
Muốn đến Trung Thổ Thần Châu trong truyền thuyết, trước tiên phải gia nhập vào thư viện Quan Huyên thượng giới.
Mà thư viện Quan Huyên thượng giới không thu nhận người tầm thường.
Ngươi phải chứng minh bản thân mình.
Có lẽ cả đời này chỉ có một cơ hội để nổi bật.
Ngươi tiến đến trước một bước thì cơ hội gia nhập vào thư viện Quan Huyên càng lớn.
Không biết qua bao lâu nữa, uy lực ý chí bí ẩn đó bỗng biến mất.
Mọi người ở đó đều thở phào, sau đó gương mặt tất cả đều hiện lên vẻ phấn khích.
Đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Diệp Quân nhìn xung quanh, lúc này xung quanh chỉ còn lại tám mươi hai người.
Hơn một ngàn người chỉ còn lại tám mươi hai người.
Tỉ lệ loại… phải nói là rất khủng khiếp.
Bình luận facebook