Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461-465
Chương 461: Đông Giới ở đâu, chỉ phương hướng đi
Trên lôi đài, Diệp Quân quay người nhìn đám người Tiêu Vân Sơn, vẻ mặt của bọn họ bây giờ vô cùng nặng nề.
Bọn họ muốn đánh hội đồng nhưng lại phát hiện tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, chỉ cần Diệp Quân không hiếu chiến, bọn họ không có cách nào đánh hội đồng hắn.
Diệp Quân nhìn Tiêu Vân Sơn dẫn đầu, không phí bất cứ lời nào, lập tức biến mất tại chỗ.
Vù!
Kiếm quang lóe sáng!
Phía xa, sắc mặt Tiêu Vân Sơn chợt thay đổi, hai tay gã khẽ vẫy, một cái khiên thần phù ấn xuất hiện trước mặt gã. Nhưng ngay lúc này, đồng tử gã bỗng rút lại: "Cẩn thận!"
Sắc mặt Tần Âu cũng chợt tái nhợt!
Diệp Quân đang dương Đông kích Tây!
Nhát kiếm này của Diệp Quân không phải để giết Tiêu Vân Sơn mà là để giết Tần Âu gã!
Tuy đã có đề phòng từ sớm, nhưng khi nhát kiếm này đâm tới, Tần Âu vẫn thấy kinh hãi!
Thực lực của Diệp Quân quả thật quá khủng bố!
Kiếm của Diệp Quân quá nhanh, gã không thể tránh được nên chỉ có thể bị động phòng ngự!
Lúc then chốt, Tần Âu lấy ra một cái khiên thần cấp Nhân Tiên, chiếc khiên thần kia vừa xuất hiện thì một luồng sức mạnh hùng hậu đã tràn ra, nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng lại.
Tần Âu sững người!
Gã sợ hãi, vừa định quay người...
Vù!
Kiếm Ẩn Tiên xuyên từ sau đầu Tần Âu tới!
Máu tươi văng tung tóe!
Lại có thêm người bị giết trong tích tắc!
Diệp Quân xòe tay, nhẫn không gian và khiên thần cấp Nhân Tiên kia lập tức bay vào tay hắn.
Diệp Quân nhìn khiên thần trong tay, cảm thấy khá kinh ngạc!
Đồ tốt!
Lần này ra ngoài để rèn luyện nên hắn không mang gì nhiều từ Tiên Bảo Các, vì phụ thuộc vào vật ngoài thân không phải là chuyện tốt!
Dù là kiếm Hành Đạo, nếu không cần thiết thì hắn cũng sẽ không dùng tới!
Nhưng bây giờ hắn thay đổi rồi!
Mấy đồ này, không dùng cũng được, nhưng phải có trong người!
Thấy Diệp Quân thu khiên thần cấp Nhân Tiên kia, sắc mặt đám Tiêu Vân Sơn đều trở nên cực kỳ khó coi.
Như nghĩ ra điều gì, Tiêu Vân Sơn trầm giọng nói: "Diệp công tử, có thể bỏ qua chuyện này không?"
Đánh đến bây giờ, gã biết phe mình không phải là đối thủ của Diệp Quân!
Lúc này chỉ có thể cầu hòa!
Diệp Quân nhìn Tiêu Vân Sơn: "Trông ngươi cứ như một tên ngốc vậy, giống Tháp..."
Nói đến đây, hắn vội dừng lại.
Tiểu Tháp: "..."
Nghe Diệp Quân nói vậy, Tiêu Vân Sơn nhíu mày: "Ngươi thật sự muốn hai bên đều thiệt hại sao?"
Diệp Quân khinh thường: "Ngươi xứng sao?"
Lời vừa dứt, hắn đã biến mất.
Vù!
Thời không nứt toác!
Tiêu Vân Sơn thấy thế thì đồng tử rút lại, gã quát lên rồi hợp tay thành hình chữ thập, giây phút đó, một luồng ánh sáng u tối tràn ra từ trong cơ thể gã, lúc này, kiếm của Diệp Quân đã đâm tới.
Hai mươi lăm nhát kiếm!
Vù!
Kiếm quang bùng phát, luồng ánh sáng u tối kia tan biến, một lực cực mạnh đánh bay Tiêu Vân Sơn ra đến mấy trăm trượng!
Gã vừa dừng lại thì kiếm Ẩn Tiên đã đâm tới!
Im hơi lặng tiếng!
Đối diện với nhát kiếm thần bí này, Tiêu Vân Sơn sợ hãi cùng cực, lập tức gào lên: "Lão tổ, cứu con!"
Ầm!
Bỗng chốc, thời không trên đỉnh đầu Tiêu Vân Sơn nứt ra, một ông lão xuất hiện trên đầu gã rồi phất tay áo.
Ầm!
Phi kiếm của Diệp Quân bị đánh bay!
Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt lại, trong mắt toàn là sự tàn độc.
Trên đỉnh đầu Tiêu Vân Sơn, ông lão kia nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Nhà họ Tiêu ở Đông Giới ta tuy không bằng vũ trụ Quan Huyên của ngươi, nhưng cũng không phải thế lực nhỏ, sao ngươi phải làm mọi chuyện tuyệt tình đến thế? Ngươi có biết, một điều nhịn chín điều lành không?"
Diệp Quân nhìn ông lão kia, gằng giọng nói: "Nhịn cái đầu cha ông!"
Nói xong hắn lập tức biến mất!
Vù!
Kiếm quang lóe sáng, thời không trước mặt ông lão nứt ra.
Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra!
Diệp Quân này điên rồi à?
Dám ra tay với lão tổ nhà họ Tiêu!
Lão tổ nhà họ Tiêu này ngang ngửa một cường giả cấp Thần Đế, tuy xuất hiện ở đây chỉ là một phân thân nhưng Diệp Quân cũng thể chống lại nổi đâu!
Sao hắn dám!
Ấy thế mà Diệp Quân lại ra tay!
Hắn xông lên trước, vung tay chém một kiếm về phía ông lão kia!
Lúc này, mắt hắn rực lửa, sự tức giận trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm!
Trước thì đánh hội đồng, sau lại gọi lão tổ!
Mẹ nó chứ!
Ức hiếp cha mẹ ta vừa đi đúng không?
Thấy nhát kiếm này của Diệp Quân, ông lão kia híp mắt lại, ánh mắt ông ta dần trở nên lạnh lùng: "Ngông cuồng, hôm nay ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi một trận nên thân!"
Lời vừa dứt, ông ta bỗng bước tới một bước rồi tung quyền ra!
Rầm!
Quyền này vừa xuất ra, một luồng uy lực mạnh mẽ đã cuốn tới, Diệp Quân còn chưa lại gần ông ta đã bị luồng uy lực đó đánh bay ra cả nghìn trượng, sau đó đập mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt toác!
Nhưng Diệp Quân đã ngay lập tức đứng dậy. Hắn lúc này toàn thân đầy máu, cơ thể nứt nẻ nhưng ánh mắt lại tỏa ra ý chí chiến đấu ngùn ngụt.
Mà lúc Diệp Quân định ra tay một lần nữa thì thời không trước mặt hắn nứt lìa, một người đàn ông bước ra!
Tóc trắng, huyền bào!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn ông lão kia, nhếch miệng khinh bỉ: "Dạy dỗ con trai thay ta? Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì?"
Nói rồi, ông ấy bỗng ngẩng đầu nhìn trời: "Thiên Đạo chỗ này đâu?"
Ầm!
Vừa dứt lời, một luồng khí tức khủng bố đã xuất hiện trên trời, sau đó là tiếng quát giận dữ: "Kẻ nào dám hô to gọi nhỏ với ta? Chán sống..."
Kiếm Chủ Nhân Gian trở tay đè xuống.
Ầm!
Luồng khí tức khủng bố kia vụn vỡ, ông ấy giơ tay ra tóm, thời không nứt ra, một ảo ảnh bị ông ấy bắt ra.
"Ôi đệch!"
Thiên Đạo kia kinh hãi tột độ: "Kiếm Chủ Nhân Gian? Kiếm Chủ Nhân Gian, ta không biết ngài đại giá quang lâm, ta... ta bằng lòng đầu hàng, gia nhập vũ trụ Quan Huyên!
Diệp Quân: "..."
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Thiên Đạo: "Đông Giới ở đâu, chỉ phương hướng đi!"
Tiểu Tháp: "..."
...
Chương 462: Bất cẩn giết ngươi mất rồi
Đông Giới ở đâu?
Nghe Kiếm Chủ Nhân Gian hỏi vậy, Thiên Đạo vội chỉ tay về phía bên phải.
Kiếm Chủ Nhân Gian phất tay áo, một thanh kiếm bay vút lên trời rồi biến mất trên bầu trời.
Đông Giới.
Ngày hôm nay, một thanh kiếm xé màn trời, xuất hiện trên Đông Giới.
Ầm
Cả Đông Giới bị xóa xổ trong nháy mắt!
Hôm nay, vạn giới lại mất đi một thế giới.
Như phát hiện ra điều gì, đồng tử ông lão nhà họ Tiêu kia co lại, vẻ mặt hoảng sợ: "Ông..."
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Ông ta không ngờ Kiếm Chủ Nhân Gian lại xuất hiện!
Theo ông ta được biết thì sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian và vũ trụ Quan Huyên đột phá thì đã tới Chân vũ trụ để đấu với Chân Thần rồi!
Theo nhận định của ông ta, Kiếm Chủ Nhân Gian khó mà thắng được!
Vì đó là Chân Thần cơ mà!
Là sự tồn tại khủng bố thống trị vô số thời đại luân hồi của vũ trụ!
Thật ra không chỉ mình ông ta nghĩ vậy, rất nhiều người cũng nghĩ vậy!
Kiếm Chủ Nhân Gian có thể đánh thắng được Chân Thần không?
Tỉ lệ chiến thắng rất nhỏ!
Đó cũng là lý do vì sao cường giả ở chư thiên vạn giới dám tới giết Diệp Quân, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn còn ở đây thì bọn họ nào dám tới đây ỷ lớn hiếp nhỏ!
Nhưng có nghĩ thế nào ông ta cũng không ngờ được Kiếm Chủ Nhân Gian lại xuất hiện ở đây, tuy người tới đây không phải là bản thể, chỉ là một phân thân... nhưng đã là thiên hạ vô địch rồi!
Lão tổ nhà họ Tiêu vội khom thật sâu người hành lễ, run giọng nói: "Kiếm Chủ Nhân Gian, chuyện này là hiểu lầm..."
Lúc này, ông ta không màng gì nữa cả, mặc kệ Tiêu tộc, ông ta chỉ muốn sống thôi.
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì Kiếm Chủ Nhân Gian đã phất tay áo.
Vù!
Một tia kiếm quang xé gió lao tới!
Trong một mảng hư không, một ông lão đang ngồi tu luyện bỗng trợn trừng hai mắt, đầu ông ta lập tức bay ra xa mấy vạn trượng!
Giết trong nháy mắt!
Trên lôi đài, phân thân của lão tổ nhà họ Tiêu bỗng trở nên mờ ảo, như phát hiện ra điều gì đó, ông ta sợ hãi nói: "Ông đã giết bản thể của ta..."
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn lão tổ nhà họ Tiêu, nhếch miệng cười: "Ngại quá, bất cẩn giết ngươi mất rồi, hiểu lầm thôi!"
Lão tổ nhà họ Tiêu: "..."
Bản thể đã chết thì đương nhiên phân thân không thể tiếp tục tồn tại, chẳng mấy chốc, phân thân lão tổ nhà họ Tiêu đã tan biến.
Thấy thế, Tiêu Vân Sơn ngồi bệt xuống đất!
Toi rồi!
Gã biết mình tiêu đời rồi!
Không chỉ gã tiêu đời mà Tiêu tộc cũng tiêu đời rồi!
Trên lôi đài, sắc mặt ông lão áo đen của thành Chư Thiên Vạn Giới tái mét, nỗi sợ hãi đã dâng lên đến cực độ trong lòng ông ta.
Đánh được một lát thì ai ngờ đâu, cha Diệp Quân lại xuất hiện!
Thế này chẳng phải là ức hiếp người khác à?
Giây phút này, ông ta chỉ cầu mong Kiếm Chủ Nhân Gian không phát hiện ra mình!
Lúc này, Diệp Quân bỗng gọi: "Cha!"
Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi quay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân chỉ ông lão áo đen: "Người của thành Chư Thiên Vạn Giới đấy ạ, vừa nãy con nói tên cha ra thì ông ta nói cha là cái thá gì!"
Ông lão áo đen trợn mắt há mồm... sao ngươi lại ăn không nói có thế kia?
Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: "Toi rồi, thằng nhóc này gọi người tới hình như không có chút áp lực tâm lý nào, lại còn ăn không nói có, đổ dầu vào lửa..."
Giọng nói bí ẩn: "Đính chính chút, hắn không có gọi ai cả, cha hắn tự xuất hiện mà!"
Tiểu Tháp: "..."
Nghe Diệp Quân nói vậy, Kiếm Chủ Nhân Gian quay đầu nhìn ông lão áo đen, ông ta vội cung kính hành lễ, vừa định nói gì đó thì Kiếm Chủ Nhân Gian đã lên tiếng: "Có gì thì đợi kiếp sau nói!"
Vù!
Kiếm Chủ Nhân Gian vừa dứt lời thì đầu ông lão áo đen đã văng ra ngoài.
Giết trong tích tắc!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn phủ thành chủ với vẻ mặt vô cảm: "Lăn ra đây!"
Ầm!
Một luồng khí tức khủng bố phóng lên trời từ trong phủ thành chủ, sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian.
Người này chính là Lý Đạo Danh - thành chủ của thành Chư Thiên Vạn Giới!
Lý Đạo Danh vừa xuất hiện đã vội vã khom người thật sâu hành lễ: "Kiếm Chủ Nhân Gian, chuyện này..."
Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng trở tay phải rồi đè xuống!
Ầm!
Lý Đạo Danh tái mặt, ông ta chưa kịp phản kháng thì một luồng kiếm thế mạnh mẽ đã áp lên người ông ta khiến đầu gối nhũn ra, lập tức quỳ xuống đất.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Lý Đạo Danh: "Quỳ nói!"
Sắc mặt Lý Đạo Danh vô cùng khó coi, nhưng không dám phản kháng, đương nhiên, ông ta cũng không có năng lực phản kháng!
Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng gọi: "Con trai, lại đây!"
Diệp Quân vội tới bên cạnh Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy khẽ vỗ đầu Diệp Quân, rồi nói với Lý Đạo Danh: "Ta nghe nói trước nay thành Chư Thiên Vạn Giới vẫn luôn đứng ở thế trung lập, lần này các ngươi lại dám ỷ lớn hiếp nhỏ với con trai ta, sao nào, xem thường vũ trụ Quan Huyên ta à?"
Lý Đạo Danh run giọng: "Kiếm Chủ, đây là một sự..."
Vù!
Một thanh kiếm bỗng đâm vào giữa trán Lý Đạo Danh, ông ta bị đóng đinh tại chỗ trong tích tắc!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn chằm chằm Lý Đạo Danh: "Ta cho ngươi nói chuyện chưa?"
Lý Đạo Danh: "..."
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Lý Đạo Danh: "Tòa thành này là do Vô Ngã lập ra, lúc đầu ta được cô ấy chiếu cố nên ta sẽ không hủy diệt tòa thành này! Nhưng người, phải chết!"
Dứt lời, ông ấy phất tay áo.
Một tia kiếm quang thâm nhập vào trong phủ thành chủ, một giây sau, mấy vạn cái đầu người bay lên trời, số đầu người này bay lên trời rồi bị treo lơ lửng giữa không trung, xếp hàng ngay ngắn...
Cả thành hoảng sợ!
Phủ thành chủ thành Chư Thiên Vạn Giới!
Là thế lực siêu cấp của một phương đấy!
Thế mà bây giờ lại bị một phân thân của Kiếm Chủ Nhân Gian dễ dàng hủy diệt!
Đến sức chống trả còn không có!
Quá khủng bố!
Chương 463: Diệt chín tộc, đồ sát thế giới
Ở phía đối diện với Kiếm Chủ Nhân Gian, sắc mặt của Lý Đạo Danh bị ghim tại chỗ kia xám như tro tàn.
Phủ thành chủ không còn nữa!
Ông ta biết mình cũng không thoát khỏi cái chết.
Nghĩ đến đây, ông ta bỗng tức giận nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, đang định buông lời ác độc thì Kiếm Chủ Nhân Gian chợt phất tay áo.
Vù!
Trong tích tắc, Lý Đạo Danh đã bốc cháy, hóa thành tro bụi!
Bị đăng xuất khỏi vũ trụ này!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Diệp Quân, nét lạnh lùng trên gương mặt được thay bằng nụ cười: "Có cha ở đây, vĩnh viễn sẽ không để con bị kẻ khác ỷ lớn hiếp nhỏ".
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn đứa con trai giống mình như đúc rồi khẽ mỉm cười, vì một số lý do nên đời này ông ấy ghét nhất là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Đặc biệt là có một số mối ân oán của người đời trước, nhưng người đời trước lại không lo!
Đương nhiên ông ấy sẽ không để chuyện như vậy xảy ra với con trai mình.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: "Nhớ kỹ, không đánh lại thế hệ trẻ thì là con không có tài cán, còn nếu không đánh lại thế hệ trước thì là cha vô dụng".
Nói rồi ông ấy bỗng đứng lên rồi hóa thành một tia kiếm quang bay vút lên trời, cùng lúc đó, giọng ông ấy vang vọng khắp chư thiên vạn giới: "Chư thiên vạn giới, kẻ nào dám ỷ lớn hiếp nhỏ đối với con trai ta, ta chắc chắn sẽ diệt chín tộc của kẻ đó, đồ sát thế giới của hắn!"
Người khắp chư thiên vạn giới đều nghe rõ lời Kiếm Chủ Nhân Gian nói!
Sự yên lặng chết chóc bao trùm cả chư thiên vạn giới!
Người đàn ông này trước đây chỉ đối phó với Chân vũ trụ, thế nên chư thiên vạn giới chưa từng cảm nhận được thực lực khủng bố của ông ấy.
Mà nay, vì con trai của mình, người đàn ông này đã diệt phủ thành chủ ở thành Chư Thiên Vạn Giới chỉ bằng một nhát kiếm.
Ỷ lớn hiếp nhỏ!
Giây phút này, những lão quái vật trong bóng tối âm thầm từ bỏ suy nghĩ này.
Tuy tiền thưởng của Chân vũ trụ rất cám dỗ nhưng bây giờ xem ra, chỉ người trẻ mới có thể thực hiện nhiệm vụ này thôi.
Người trẻ đánh với người trẻ, con trai ông đánh không lại thì Kiếm Chủ Nhân Gian ông sẽ không có mặt mũi nào tới báo thù đâu nhỉ?
Cường giả thế hệ trước không có gan ra vẻ vào lúc này.
Ra vẻ sẽ gặp nguy đấy!
Trên lôi đài, sau một hồi trầm mặc, hắn bỗng nhìn đám thiên tài của bảng Chư Thiên. Thấy Diệp Quân nhìn mình, sắc mặt đám người kia đều tái đi, ngay lúc này, Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ!
Chỉ tầm vài phút, cả ba người đều đã bị giết!
Sau khi giết ba người này, Diệp Quân lấy nhẫn không gian của họ đi, tuy bây giờ hắn rất giàu nhưng hắn không chê tiền.
Đúng lúc này, Diệp Quân như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn sang phía bên phải, cách đó mấy trăm trượng có một chàng trai đang đứng!
Người đứng đầu bảng Chư Thiên: Ngôn Quân!
Bấy giờ, Ngôn Quân cũng đang nhìn Diệp Quân.
Hắn ta biết chàng trai tới từ vũ trụ Quan Huyên này tới đây để lấy hạng nhất!
Ngôn Quân chậm rãi bước về phía Diệp Quân, hắn ta nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Mong chỉ giáo!"
Vừa nãy hắn ta không nghe theo lời phủ thành chủ, cùng mọi người đánh hội đồng Diệp Quân.
Vì sao?
Vì hắn ta thấy nhục!
Bây giờ đánh tay đôi, đôi bên quyết chiến công bằng, thế mới hay.
Ngôn Quân vừa dứt lời thì cả người hắn ta như trở nên mờ ảo, mấy chục đạo tàn ảnh bỗng lướt qua.
Diệp Quân ở phía xa nheo mắt lại rồi chợt bước lên trước đâm kiếm ra!
Đương nhiên Diệp Quân sẽ không lơ là khi đấu với Ngôn Quân đứng đầu bảng, lập tức tung ra sát chiêu!
Hai mươi lăm nhát kiếm!
Nhát kiếm này vừa đánh ra, thời không xung quanh đã nứt vỡ!
Rầm!
Bỗng chốc, một mảng kiếm quang bùng nổ, sau đó, Diệp Quân và Ngôn Quân cùng lùi lại phía sau!
Nhưng trong lúc Diệp Quân lùi lại, Ngôn Quân kia bỗng chưởng một tay về phía trước khiến thời không bị nén lại, cùng lúc đó, một thanh kiếm bị cản lại.
Chính là kiếm Ẩn Tiên của Diệp Quân!
Cản được phi kiếm của Diệp Quân, Ngôn Quân chợt hóa thành một dải cầu vồng lao lên trước, quấn lấy kiếm Ẩn Tiên rồi phóng về phía Diệp Quân!
Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt lại, bước tới một bước rồi cầm kiếm đâm về phía trước.
Vù!
Thời không nứt toác.
Rầm!
Bỗng chốc, ánh sáng cầu vồng và kiếm quang bùng nổ, sức bật khủng khiếp khiến hai người đồng loạt lùi sau, thời không xung quanh vụn vỡ từng chút một!
Vì bây giờ phủ thành chủ đã bị diệt nên không có ai âm thầm tu sửa lại thời không.
Trên lôi đài, hai người vừa dừng lại thì đồng loạt lao vào nhau.
Vù vù!
Những nơi hai người lướt qua, không gian nát vụn, cực kỳ khiếp người.
Diệp Quân nhìn dải cầu vồng đang phóng về phía mình, hai mắt chậm rãi nhắm lại, giây phút này, hắn đã bước vào cảnh giới 'kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất'.
Kiếm quang tuôn trào.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhứt óc vang dội, hai người lại đồng loạt lùi sau, nhưng lần này, trong lúc Ngôn Quân lùi lại, không gian xung quanh hắn ta bỗng nứt ra, mấy thanh phi kiếm bay tới.
Ngôn Quân híp mắt rồi phất tay áo, một mảng ánh sáng cầu vồng tỏa ra.
Ầm!
Mấy thanh phi kiếm đều bị cản lại!
Nhưng lúc này, thời không trước mặt Ngôn Quân chợt nứt toác.
Vù!
Một thanh kiếm đâm tới!
Đồng tử Ngôn Quân rút lại, hai tay khẽ vẫy, một luồng năng lượng thần bí xuất hiện xung quanh!
Vực!
Nhưng vực này vừa chạm với kiếm của Diệp Quân đã vỡ nát.
Mà lúc này, Ngôn Quân đã lùi ra sau trăm trượng rồi!
Thế mà, hắn ta còn chưa dừng lại thì một thanh kiếm đã lặng lẽ bay về phía trán hắn ta.
Ẩn Tiên!
Hình như thanh kiếm này đã ở đây đợi hắn ta vậy!
Ngôn Quân vừa định ra tay thì kiếm Ẩn Tiên đã kề trước ấn đường của hắn ta!
Thua!
Diệp Quân nhìn Ngôn Quân rồi giơ tay phải ra: "Thẻ hạng nhất đâu?"
Ngôn Quân bình tĩnh nói: "Đoạt được hạng nhất thì phủ thành chủ sẽ cho huynh một thẻ bài mới. Nhưng bây giờ cha huynh đã giết sạch người của phủ thành chủ rồi! Thế nên... hay là huynh tự làm cho mình một tấm đi?"
Diệp Quân: "..."
Chương 464: Giết đến khi tuyệt chủng!
Tự mình làm một tấm?
Diệp Quân thấy hơi đau đầu.
Tự làm, nói gì vậy chứ?
Diệp Quân lắc đầu, phất tay áo, thanh kiếm kê trước ấn đường của Ngôn Quân lập tức tan biến.
Diệp Quân thu kiếm xong thì ôm quyền: "Đã nhường rồi!"
Nói xong hắn quay người rời đi!
Lúc này, Ngôn Quân bỗng nói: "Huynh đã giành được hạng nhất, bây giờ có thể tới Chân Vực rồi".
Diệp Quân dừng bước, quay người nhìn Ngôn Quân với ánh mắt khó hiểu: "Chân Vực à?"
Ngôn Quân gật đầu: "Người đứng hạng nhất trên bảng Chư Thiên có tư cách tới đó, biết đâu may mắn sẽ có được truyền thừa của tiền bối Chân Vô Ngã!"
Chân Vô Ngã!
Diệp Quân gật đầu hỏi: "Đi thế nào?"
Ngôn Quân nhìn Diệp Quân: "Trước đây thì người của phủ thành chủ sẽ dẫn huynh đi, nhưng bây giờ phủ thành chủ chẳng còn ai nữa, thế nên, ta cũng không biết đi thế nào!"
Trước đây hắn ta đã từng tới đó, nhưng khi đó đi bằng trận pháp dịch chuyển của phủ thành chủ, bây giờ trong phủ thành chủ đến cọng lông cũng không còn!
Nghe Ngôn Quân nói vậy, vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Giọng nói bí ẩn ỗng nói: "Lên tinh không đi, ta chỉ đường cho ngươi!"
Nghe thế, Diệp Quân vội gật đầu: "Được!"
Nói xong hắn nhìn Ngôn Quân: "Hẹn gặp lại!"
Sau đó hắn ngự kiếm bay lên, biến mất trong tinh không.
Ngôn Quân đứng đó trầm mặc một hồi lâu rồi thở dài, quay người rời đi.
...
Trong một mảng hư không, một người phụ nữ đang nhìn chăm chú lôi đài bên dưới, người phụ nữ mặc váy trắng, không nhiễm bụi trần, tay chắp sau lưng, hai mắt chìm trong bóng tối, sắc mặt lạnh như băng.
Sau lưng người phụ nữ này có một ông lão đang hơi khom người.
Người phụ nữ bỗng nói: "Đại Kiếm Đế viên mãn, Võ Thần, Bán Bộ Nhập Phàm, tự áp chế cảnh giới, sở trường Lâm Giới, phi kiếm, Lâm Giới cực hạn vào khoảng ba mươi nhát kiếm, Nhân Tiên không thể đánh lại hắn, có thể đấu với Địa Tiên; trong cơ thể ẩn chứa ba loại huyết mạch đặc thù, nếu kích hoạt... tạm thời chưa thể định lượng được uy lực mạnh nhất của hắn như thế nào, nhưng ước chừng có thể giết chết Địa Tiên; nếu dùng thanh kiếm hắn giấu trong người để đấu với Chân Tiên thì chắc chắn có thể giết được Chân Tiên; có thể đấu được với Thiên Tiên..."
Nghe đến đây, đồng tử ông lão phía sau lưng người phụ nữ kia rút lại, vẻ mặt khó tin.
Có thể giết Chân Tiên?
Diệp Quân bây giờ mới chỉ tới cảnh giới Tiểu Kiếp, dùng thanh kiếm kia có thể giết được Chân Tiên sao?
Đây là kiếm gì vậy?
Ông lão chấn động không thôi, nếu thật sự dùng thanh kiếm kia có thể vượt nhiều cảnh giới như vậy để giết Chân Tiên thì quá là ảo! Gian lận cũng không ảo đến vậy!
Người phụ nữ trầm mặc một hồi rồi lại nói: "Không thể dò xét được thanh kiếm kia, cực kỳ nguy hiểm, dự đoán ban đầu là nó không nằm trong phạm vi cảnh giới chúng ta biết. Trong cơ thể hắn có một chí bảo và một sự tồn tại bí ẩn, đối phương sâu không lường được, đánh giá ban đầu, ít nhất cũng phải ở cấp bậc thần linh vũ trụ. Tổng kết: Yêu nghiệt tuyệt thế, tiềm lực vô hạn, thiên tài xếp hạng dưới hai mươi trên bảng Vũ Trụ đều không phải là đối thủ của người này..."
Nói rồi, bà ta dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Kẻ này rất nguy hiểm, không thể để hắn trưởng thành. Truyền lệnh của ta, ai giết được kẻ này sẽ được thưởng một trăm triệu linh nguyên, trăm vạn chân nguyên tinh, đồng thời có thể vào tu hành trong Võ Các Chân Thần ba năm và được lấy một món bảo vật ở cấp bậc bất kỳ trong Bảo Các Chân Thần".
Nghe người phụ nữ truyền lệnh, sắc mặt ông lão kia bỗng trở nên nặng nề, lão khom người thật sâu hành lễ: "Cẩn tôn mệnh lệnh của Tả tướng!"
Tả tướng của Chân Thần Điện: Phong Kỳ!
Chưởng quản nghìn vạn thế giới của Chân vũ trụ, Chân Thần không có mặt thì bà ta quyết định mọi chuyện.
Ông lão do dự rồi hỏi: "Có thể đánh hội đồng không?"
Người phụ nữ nhíu mày: "Chân vũ trụ ta hèn vậy à?"
Ông lão cuống quýt quỳ xuống: "Thuộc hạ không có ý đó!"
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tinh không vời vợi: "Chân vũ trụ ta tôn trọng kẻ mạnh. Truyền lệnh xuống, từ hôm nay, thế hệ trẻ của Chân vũ trụ ta sẽ tuyên chiến với thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên! Cường giả của thế hệ trước không được nhúng tay vào, ai trái lên lập tức giết. Lần này, thế hệ trẻ của chúng ta đánh với thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên!"
Nói rồi, bà ta quay người nhìn phía xa: "Vũ trụ Quan Huyên cho ra thế hệ thiên tài nào, chúng ta giết thế hệ ấy, giết đến khi thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên tuyệt chủng!"
...
Trong tinh không, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.
Hắn đứng trên kiếm, hai mắt khép hờ.
Lúc này, Tháp gia bỗng nói: "Sao trong trận chiến giữa ngươi và Ngôn Quân, ngươi không dùng kiếm ý vô địch?"
Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Diệp Quân chỉ dùng phi kiếm và Lâm Giới, không dùng tới kiếm ý!
Nếu hắn dùng thêm kiếm ý thì chắc chắn uy lực sẽ tăng lên gấp bội!
Diệp Quân nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Tháp gia: "Phải giữ lại con át chủ bài mới được!"
Tiểu Tháp im lặng.
Nó phát hiện, dù bây giờ đã nhận tổ quy tông, thằng nhóc này vẫn không cảm thấy an toàn.
Đương nhiên, điều này cũng bình thường.
Vì bây giờ thằng nhóc này đang phải đối đầu với Chân vũ trụ mà!
Thật ra, Tiểu Tháp nó cũng có cảm thấy an toàn đâu cơ chứ?
Tam Kiếm nội chiến...
Haiz!
Tiểu Tháp thầm thở dài, xem ra mình cũng phải chăm chỉ tu luyện mới được.
Chương 465: Có lẽ không phải là ngày lành
Diệp Quân xòe bàn tay, một tia kiếm ý phóng ra từ lòng bàn tay hắn rồi ngưng kết lại thành một thanh kiếm.
Kiếm ý vô địch!
Kiếm ý này rất mạnh, không hề thua kiếm Ẩn Tiên!
Nếu vừa nãy đánh với Ngôn Quân mà hắn dùng thêm kiếm ý vô địch này thì Ngôn Quân kia không thể nào đỡ được nhát kiếm của hắn!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, bây giờ ta mới mười tám tuổi nhưng đã là Đại Kiếm Đế đại viên mãn, tốc độ phát triển của ta có nhanh quá không?"
Giọng nói bí ẩn im lặng một lát rồi đáp: "Không!"
Diệp Quân hỏi: "Vì sao?"
Giọng nói bí ẩn: "Ta đã gặp người yêu nghiệt hơn cả ngươi!"
Diệp Quân đơ người ra.
Giọng nói bí ẩn lại nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ngươi lo mình đi quá nhanh, căn cơ không vững chắc. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi không cần phải lo điều này, thiên phú của ngươi được xem là đỉnh cấp trong toàn vũ trụ, nhưng không phải là cao nhất. Nếu so với tất cả yêu nghiệt trong lịch sử của cả vũ trụ thì ngươi chỉ được xếp vào tầm trung!"
Tầm trung!
Diệp Quân nhíu mày.
Giọng nói bí ẩn: "Ta từng gặp một vị yêu nghiệt tuyệt thế, chưa đến hai mươi đã trở thành Thần Đế!"
Chưa tới hai mươi đã là Thần Đế!
Sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên nghiêm trọng.
Giọng nói bí ẩn tiếp tục nói: "Ngươi biết vị Chấp Kiếm Nhân kia chứ? Phiên phú của bà ta còn yêu nghiệt hơn nữa, lúc chưa đến mười tám đã được phong là Đại Đế rồi, là Đại Đế, không phải Thần Đế đâu, kiểu như Đại Đế Bất Khuất vậy. Đại Đế là sự tồn tại sánh ngang thần linh vũ trụ, thậm chí còn có thể giết cả thần linh vũ trụ. Thế mà chưa tới mười tám, bà ta đã là Đại Đế, không chỉ thế, tu vi kiếm đạo còn sâu không lường được, nhìn khắp cả vũ trụ, bàn về kiếm đạo thì chỉ có cha ngươi và Tam Kiếm mới đàn áp được bà ta".
Chấp Kiếm Nhân!
Diệp Quân trầm mặc, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ nhát kiếm hôm đó của đối phương!
Một nhát kiếm vô địch!
Tiểu Tháp bỗng nói: "Thiên phú kiếm đạo của Mộ Thiên Đạo..."
Giọng nói bí ẩn: "Thiên phú kiếm đạo của Mộ Thiên Đạo rất mạnh, bà ấy không cùng thời đại với Chấp Kiếm Nhân, cho bà ấy thời gian, đương nhiên bà ấy sẽ có thể đạt đến trình độ của Chấp Kiếm Nhân. Hơn nữa, trong lòng Mộ Thiên Đạo còn có chấp niệm, nếu bà ấy không buông bỏ được chấp niệm thì e rằng rất khó nâng cao kiếm đạo thêm được..."
Tiểu Tháp ngờ vực: "Chấp niệm? Chấp niệm gì?"
Giọng nói bí ẩn thản nhiên đáp: "Có vài chuyện, ngươi bớt nghe ngóng đi thì hơn!"
Tiểu Tháp: "..."
Giọng nói bí ẩn lại nói: "Còn một điều nữa, ngươi phải nhớ kỹ, thiên phú chỉ có thể giúp ngươi đi nhanh hơn ở giai đoạn đầu, con đường võ đạo càng về sau càng khó khăn. Giống như Đại Đế Bất Khuất vậy, ngươi có biết lúc ông ta được phong Đại Đế mới chỉ tầm ba mươi, nhưng qua nghìn vạn năm, trải qua trận chiến với Chân Thần mới có thể bước tiếp được một bước về phía trước".
Bà ấy dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Cha của ngươi cũng vậy, thiên phú của ông ấy cũng rất phi phàm, nhưng ông ấy cũng mất rất nhiều thời gian để bước qua bước cuối cùng. Trên con đường tu đạo, càng về sau càng gian truân, nhiều người có thể dễ dàng bước qua giai đoạn đầu, nhưng khi đến đỉnh cao, một trở ngại có thể kéo dài hàng nghìn vạn năm với họ! Rõ ràng nhất là Chấp Kiếm Nhân, bà ta đã bị kẹt ở trạng thái hiện tại trong hàng nghìn vạn năm..."
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta biết rồi! Ta sẽ đi vững từng bước một, còn về tương lai thì để tương lai tính, điều bây giờ ta nên làm chính là thận trọng trong từng bước đi!"
Giọng nói bí ẩn cười nói: "Đúng vậy".
Phải công nhận, bà ấy thật sự hơi bị thích thằng nhóc này, khả năng lĩnh ngộ tuyệt vời, học một hiểu mười!
Diệp Quân hít sâu vào một hơi, khẽ cười, đầu óc nghĩ thông thì toàn thân khoan thai thoải mái.
Cảm giác này tốt thật!
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Mỗi thời đại đều có một hoặc một vài người làm kinh hãi thế tục, nhưng trong lịch sử vũ trụ Quan Huyên, theo ta được biết, cũng chỉ có vài người mãi mãi đứng ở đỉnh cao trong toàn vũ trụ".
Diệp Quân tò mò: "Những ai ạ?"
Giọng nói bí ẩn: "Mấy người ngươi biết thì ta không nhắc đến nữa. Ta sẽ nói đến vài người mà ngươi không biết, ví như chủ nhân bút Đại Đạo, một thầy giáo thích dạy học của Thần Đạo, tộc trưởng tộc Bác Thiên năm xưa, Đại Đế Bàn Vũ đầu tiên của tộc Bàn Vũ... Những người này năm xưa đều là những thiên tài tuyệt thế! Vị nào cũng đều vô địch thời đại của họ, là sự tồn tại khiến những thiên tài cùng thời đại thấy tuyệt vọng!"
Diệp Quân bỗng tò mò: "Còn tiền bối thì sao ạ?"
Giọng nói bí ẩn: "Ta sao?"
Diệp Quân cười nói: "Chắc cũng từng có một thời đại thuộc về tiền bối nhỉ?"
Giọng nói bí ẩn: "Ta, không đáng nhắc tới!"
Diệp Quân mỉm cười: "Mong chờ ngày tiền bối xuất hiện!"
Giọng nói bí ẩn khẽ cười: "Ngày ta xuất hiện, đối với ngươi, có lẽ không phải là ngày lành đâu!"
Diệp Quân hơi ngờ vực, đang định hỏi thêm thì trước mặt hắn bỗng xuất hiện một cánh cửa đá tinh không.
Giọng nói bí ẩn: "Vào trong đi!"
Diệp Quân không chần chừ, ngự kiếm bay vào trong cánh cửa đá tinh không.
Xuyên qua cánh cửa đá, Diệp Quân tới một thôn làng, thôn làng này dựa núi, núi cao nghìn trượng, chọc thẳng vào tầng mây. Phía trước thôn làng có một dòng sông nhỏ uốn lượn, rộng tầm mười trượng, nước sông trong có thể nhìn thấy đáy, sống rất cạn, có vài đứa nhỏ đang đùa nghịch bên dưới.
Thôn làng không lớn, chỉ tầm mấy trăm hộ dân, nhưng vẫn rất náo nhiệt, chốc chốc tiếng cười khúc khích lại vang lên.
Yên bình, hài hòa.
Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, bây giờ phải làm sao?"
Giọng nói bí ẩn không trả lời!
Diệp Quân hiểu ngay, hắn cười rồi đi vào trong thôn làng. Lúc tới trước cửa thôn, hắn thấy có một tấm biển viết mấy chữ nguệch ngoạc: Người ngoài, không được vào.
Người ngoài!
Diệp Quân suy nghĩ, chắc mình không phải người ngoài đâu nhỉ?
Hắn không nghĩ nhiều, bước vào trong thôn, vừa bước vào bên trong, Diệp Quân lập tức phát hiện người trong thôn không hề tu hành gì cả, tất cả đều là người thường.
Mà lúc này, có vài người dân trong thôn đều hiếu kỳ nhìn hắn.
Lúc này, một cô bé cách Diệp Quân không xa bỗng quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: "Bát Uyển tỷ, lại có người tới này! Người này hơi đẹp trai đấy! Đừng đánh vào mặt nha..."
Diệp Quân: "..."
Trên lôi đài, Diệp Quân quay người nhìn đám người Tiêu Vân Sơn, vẻ mặt của bọn họ bây giờ vô cùng nặng nề.
Bọn họ muốn đánh hội đồng nhưng lại phát hiện tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, chỉ cần Diệp Quân không hiếu chiến, bọn họ không có cách nào đánh hội đồng hắn.
Diệp Quân nhìn Tiêu Vân Sơn dẫn đầu, không phí bất cứ lời nào, lập tức biến mất tại chỗ.
Vù!
Kiếm quang lóe sáng!
Phía xa, sắc mặt Tiêu Vân Sơn chợt thay đổi, hai tay gã khẽ vẫy, một cái khiên thần phù ấn xuất hiện trước mặt gã. Nhưng ngay lúc này, đồng tử gã bỗng rút lại: "Cẩn thận!"
Sắc mặt Tần Âu cũng chợt tái nhợt!
Diệp Quân đang dương Đông kích Tây!
Nhát kiếm này của Diệp Quân không phải để giết Tiêu Vân Sơn mà là để giết Tần Âu gã!
Tuy đã có đề phòng từ sớm, nhưng khi nhát kiếm này đâm tới, Tần Âu vẫn thấy kinh hãi!
Thực lực của Diệp Quân quả thật quá khủng bố!
Kiếm của Diệp Quân quá nhanh, gã không thể tránh được nên chỉ có thể bị động phòng ngự!
Lúc then chốt, Tần Âu lấy ra một cái khiên thần cấp Nhân Tiên, chiếc khiên thần kia vừa xuất hiện thì một luồng sức mạnh hùng hậu đã tràn ra, nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng lại.
Tần Âu sững người!
Gã sợ hãi, vừa định quay người...
Vù!
Kiếm Ẩn Tiên xuyên từ sau đầu Tần Âu tới!
Máu tươi văng tung tóe!
Lại có thêm người bị giết trong tích tắc!
Diệp Quân xòe tay, nhẫn không gian và khiên thần cấp Nhân Tiên kia lập tức bay vào tay hắn.
Diệp Quân nhìn khiên thần trong tay, cảm thấy khá kinh ngạc!
Đồ tốt!
Lần này ra ngoài để rèn luyện nên hắn không mang gì nhiều từ Tiên Bảo Các, vì phụ thuộc vào vật ngoài thân không phải là chuyện tốt!
Dù là kiếm Hành Đạo, nếu không cần thiết thì hắn cũng sẽ không dùng tới!
Nhưng bây giờ hắn thay đổi rồi!
Mấy đồ này, không dùng cũng được, nhưng phải có trong người!
Thấy Diệp Quân thu khiên thần cấp Nhân Tiên kia, sắc mặt đám Tiêu Vân Sơn đều trở nên cực kỳ khó coi.
Như nghĩ ra điều gì, Tiêu Vân Sơn trầm giọng nói: "Diệp công tử, có thể bỏ qua chuyện này không?"
Đánh đến bây giờ, gã biết phe mình không phải là đối thủ của Diệp Quân!
Lúc này chỉ có thể cầu hòa!
Diệp Quân nhìn Tiêu Vân Sơn: "Trông ngươi cứ như một tên ngốc vậy, giống Tháp..."
Nói đến đây, hắn vội dừng lại.
Tiểu Tháp: "..."
Nghe Diệp Quân nói vậy, Tiêu Vân Sơn nhíu mày: "Ngươi thật sự muốn hai bên đều thiệt hại sao?"
Diệp Quân khinh thường: "Ngươi xứng sao?"
Lời vừa dứt, hắn đã biến mất.
Vù!
Thời không nứt toác!
Tiêu Vân Sơn thấy thế thì đồng tử rút lại, gã quát lên rồi hợp tay thành hình chữ thập, giây phút đó, một luồng ánh sáng u tối tràn ra từ trong cơ thể gã, lúc này, kiếm của Diệp Quân đã đâm tới.
Hai mươi lăm nhát kiếm!
Vù!
Kiếm quang bùng phát, luồng ánh sáng u tối kia tan biến, một lực cực mạnh đánh bay Tiêu Vân Sơn ra đến mấy trăm trượng!
Gã vừa dừng lại thì kiếm Ẩn Tiên đã đâm tới!
Im hơi lặng tiếng!
Đối diện với nhát kiếm thần bí này, Tiêu Vân Sơn sợ hãi cùng cực, lập tức gào lên: "Lão tổ, cứu con!"
Ầm!
Bỗng chốc, thời không trên đỉnh đầu Tiêu Vân Sơn nứt ra, một ông lão xuất hiện trên đầu gã rồi phất tay áo.
Ầm!
Phi kiếm của Diệp Quân bị đánh bay!
Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt lại, trong mắt toàn là sự tàn độc.
Trên đỉnh đầu Tiêu Vân Sơn, ông lão kia nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Nhà họ Tiêu ở Đông Giới ta tuy không bằng vũ trụ Quan Huyên của ngươi, nhưng cũng không phải thế lực nhỏ, sao ngươi phải làm mọi chuyện tuyệt tình đến thế? Ngươi có biết, một điều nhịn chín điều lành không?"
Diệp Quân nhìn ông lão kia, gằng giọng nói: "Nhịn cái đầu cha ông!"
Nói xong hắn lập tức biến mất!
Vù!
Kiếm quang lóe sáng, thời không trước mặt ông lão nứt ra.
Thấy thế, mọi người đều ngẩn ra!
Diệp Quân này điên rồi à?
Dám ra tay với lão tổ nhà họ Tiêu!
Lão tổ nhà họ Tiêu này ngang ngửa một cường giả cấp Thần Đế, tuy xuất hiện ở đây chỉ là một phân thân nhưng Diệp Quân cũng thể chống lại nổi đâu!
Sao hắn dám!
Ấy thế mà Diệp Quân lại ra tay!
Hắn xông lên trước, vung tay chém một kiếm về phía ông lão kia!
Lúc này, mắt hắn rực lửa, sự tức giận trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm!
Trước thì đánh hội đồng, sau lại gọi lão tổ!
Mẹ nó chứ!
Ức hiếp cha mẹ ta vừa đi đúng không?
Thấy nhát kiếm này của Diệp Quân, ông lão kia híp mắt lại, ánh mắt ông ta dần trở nên lạnh lùng: "Ngông cuồng, hôm nay ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi một trận nên thân!"
Lời vừa dứt, ông ta bỗng bước tới một bước rồi tung quyền ra!
Rầm!
Quyền này vừa xuất ra, một luồng uy lực mạnh mẽ đã cuốn tới, Diệp Quân còn chưa lại gần ông ta đã bị luồng uy lực đó đánh bay ra cả nghìn trượng, sau đó đập mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt toác!
Nhưng Diệp Quân đã ngay lập tức đứng dậy. Hắn lúc này toàn thân đầy máu, cơ thể nứt nẻ nhưng ánh mắt lại tỏa ra ý chí chiến đấu ngùn ngụt.
Mà lúc Diệp Quân định ra tay một lần nữa thì thời không trước mặt hắn nứt lìa, một người đàn ông bước ra!
Tóc trắng, huyền bào!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn ông lão kia, nhếch miệng khinh bỉ: "Dạy dỗ con trai thay ta? Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì?"
Nói rồi, ông ấy bỗng ngẩng đầu nhìn trời: "Thiên Đạo chỗ này đâu?"
Ầm!
Vừa dứt lời, một luồng khí tức khủng bố đã xuất hiện trên trời, sau đó là tiếng quát giận dữ: "Kẻ nào dám hô to gọi nhỏ với ta? Chán sống..."
Kiếm Chủ Nhân Gian trở tay đè xuống.
Ầm!
Luồng khí tức khủng bố kia vụn vỡ, ông ấy giơ tay ra tóm, thời không nứt ra, một ảo ảnh bị ông ấy bắt ra.
"Ôi đệch!"
Thiên Đạo kia kinh hãi tột độ: "Kiếm Chủ Nhân Gian? Kiếm Chủ Nhân Gian, ta không biết ngài đại giá quang lâm, ta... ta bằng lòng đầu hàng, gia nhập vũ trụ Quan Huyên!
Diệp Quân: "..."
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Thiên Đạo: "Đông Giới ở đâu, chỉ phương hướng đi!"
Tiểu Tháp: "..."
...
Chương 462: Bất cẩn giết ngươi mất rồi
Đông Giới ở đâu?
Nghe Kiếm Chủ Nhân Gian hỏi vậy, Thiên Đạo vội chỉ tay về phía bên phải.
Kiếm Chủ Nhân Gian phất tay áo, một thanh kiếm bay vút lên trời rồi biến mất trên bầu trời.
Đông Giới.
Ngày hôm nay, một thanh kiếm xé màn trời, xuất hiện trên Đông Giới.
Ầm
Cả Đông Giới bị xóa xổ trong nháy mắt!
Hôm nay, vạn giới lại mất đi một thế giới.
Như phát hiện ra điều gì, đồng tử ông lão nhà họ Tiêu kia co lại, vẻ mặt hoảng sợ: "Ông..."
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Ông ta không ngờ Kiếm Chủ Nhân Gian lại xuất hiện!
Theo ông ta được biết thì sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian và vũ trụ Quan Huyên đột phá thì đã tới Chân vũ trụ để đấu với Chân Thần rồi!
Theo nhận định của ông ta, Kiếm Chủ Nhân Gian khó mà thắng được!
Vì đó là Chân Thần cơ mà!
Là sự tồn tại khủng bố thống trị vô số thời đại luân hồi của vũ trụ!
Thật ra không chỉ mình ông ta nghĩ vậy, rất nhiều người cũng nghĩ vậy!
Kiếm Chủ Nhân Gian có thể đánh thắng được Chân Thần không?
Tỉ lệ chiến thắng rất nhỏ!
Đó cũng là lý do vì sao cường giả ở chư thiên vạn giới dám tới giết Diệp Quân, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn còn ở đây thì bọn họ nào dám tới đây ỷ lớn hiếp nhỏ!
Nhưng có nghĩ thế nào ông ta cũng không ngờ được Kiếm Chủ Nhân Gian lại xuất hiện ở đây, tuy người tới đây không phải là bản thể, chỉ là một phân thân... nhưng đã là thiên hạ vô địch rồi!
Lão tổ nhà họ Tiêu vội khom thật sâu người hành lễ, run giọng nói: "Kiếm Chủ Nhân Gian, chuyện này là hiểu lầm..."
Lúc này, ông ta không màng gì nữa cả, mặc kệ Tiêu tộc, ông ta chỉ muốn sống thôi.
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì Kiếm Chủ Nhân Gian đã phất tay áo.
Vù!
Một tia kiếm quang xé gió lao tới!
Trong một mảng hư không, một ông lão đang ngồi tu luyện bỗng trợn trừng hai mắt, đầu ông ta lập tức bay ra xa mấy vạn trượng!
Giết trong nháy mắt!
Trên lôi đài, phân thân của lão tổ nhà họ Tiêu bỗng trở nên mờ ảo, như phát hiện ra điều gì đó, ông ta sợ hãi nói: "Ông đã giết bản thể của ta..."
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn lão tổ nhà họ Tiêu, nhếch miệng cười: "Ngại quá, bất cẩn giết ngươi mất rồi, hiểu lầm thôi!"
Lão tổ nhà họ Tiêu: "..."
Bản thể đã chết thì đương nhiên phân thân không thể tiếp tục tồn tại, chẳng mấy chốc, phân thân lão tổ nhà họ Tiêu đã tan biến.
Thấy thế, Tiêu Vân Sơn ngồi bệt xuống đất!
Toi rồi!
Gã biết mình tiêu đời rồi!
Không chỉ gã tiêu đời mà Tiêu tộc cũng tiêu đời rồi!
Trên lôi đài, sắc mặt ông lão áo đen của thành Chư Thiên Vạn Giới tái mét, nỗi sợ hãi đã dâng lên đến cực độ trong lòng ông ta.
Đánh được một lát thì ai ngờ đâu, cha Diệp Quân lại xuất hiện!
Thế này chẳng phải là ức hiếp người khác à?
Giây phút này, ông ta chỉ cầu mong Kiếm Chủ Nhân Gian không phát hiện ra mình!
Lúc này, Diệp Quân bỗng gọi: "Cha!"
Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi quay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân chỉ ông lão áo đen: "Người của thành Chư Thiên Vạn Giới đấy ạ, vừa nãy con nói tên cha ra thì ông ta nói cha là cái thá gì!"
Ông lão áo đen trợn mắt há mồm... sao ngươi lại ăn không nói có thế kia?
Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: "Toi rồi, thằng nhóc này gọi người tới hình như không có chút áp lực tâm lý nào, lại còn ăn không nói có, đổ dầu vào lửa..."
Giọng nói bí ẩn: "Đính chính chút, hắn không có gọi ai cả, cha hắn tự xuất hiện mà!"
Tiểu Tháp: "..."
Nghe Diệp Quân nói vậy, Kiếm Chủ Nhân Gian quay đầu nhìn ông lão áo đen, ông ta vội cung kính hành lễ, vừa định nói gì đó thì Kiếm Chủ Nhân Gian đã lên tiếng: "Có gì thì đợi kiếp sau nói!"
Vù!
Kiếm Chủ Nhân Gian vừa dứt lời thì đầu ông lão áo đen đã văng ra ngoài.
Giết trong tích tắc!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn phủ thành chủ với vẻ mặt vô cảm: "Lăn ra đây!"
Ầm!
Một luồng khí tức khủng bố phóng lên trời từ trong phủ thành chủ, sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian.
Người này chính là Lý Đạo Danh - thành chủ của thành Chư Thiên Vạn Giới!
Lý Đạo Danh vừa xuất hiện đã vội vã khom người thật sâu hành lễ: "Kiếm Chủ Nhân Gian, chuyện này..."
Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng trở tay phải rồi đè xuống!
Ầm!
Lý Đạo Danh tái mặt, ông ta chưa kịp phản kháng thì một luồng kiếm thế mạnh mẽ đã áp lên người ông ta khiến đầu gối nhũn ra, lập tức quỳ xuống đất.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Lý Đạo Danh: "Quỳ nói!"
Sắc mặt Lý Đạo Danh vô cùng khó coi, nhưng không dám phản kháng, đương nhiên, ông ta cũng không có năng lực phản kháng!
Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng gọi: "Con trai, lại đây!"
Diệp Quân vội tới bên cạnh Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy khẽ vỗ đầu Diệp Quân, rồi nói với Lý Đạo Danh: "Ta nghe nói trước nay thành Chư Thiên Vạn Giới vẫn luôn đứng ở thế trung lập, lần này các ngươi lại dám ỷ lớn hiếp nhỏ với con trai ta, sao nào, xem thường vũ trụ Quan Huyên ta à?"
Lý Đạo Danh run giọng: "Kiếm Chủ, đây là một sự..."
Vù!
Một thanh kiếm bỗng đâm vào giữa trán Lý Đạo Danh, ông ta bị đóng đinh tại chỗ trong tích tắc!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn chằm chằm Lý Đạo Danh: "Ta cho ngươi nói chuyện chưa?"
Lý Đạo Danh: "..."
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Lý Đạo Danh: "Tòa thành này là do Vô Ngã lập ra, lúc đầu ta được cô ấy chiếu cố nên ta sẽ không hủy diệt tòa thành này! Nhưng người, phải chết!"
Dứt lời, ông ấy phất tay áo.
Một tia kiếm quang thâm nhập vào trong phủ thành chủ, một giây sau, mấy vạn cái đầu người bay lên trời, số đầu người này bay lên trời rồi bị treo lơ lửng giữa không trung, xếp hàng ngay ngắn...
Cả thành hoảng sợ!
Phủ thành chủ thành Chư Thiên Vạn Giới!
Là thế lực siêu cấp của một phương đấy!
Thế mà bây giờ lại bị một phân thân của Kiếm Chủ Nhân Gian dễ dàng hủy diệt!
Đến sức chống trả còn không có!
Quá khủng bố!
Chương 463: Diệt chín tộc, đồ sát thế giới
Ở phía đối diện với Kiếm Chủ Nhân Gian, sắc mặt của Lý Đạo Danh bị ghim tại chỗ kia xám như tro tàn.
Phủ thành chủ không còn nữa!
Ông ta biết mình cũng không thoát khỏi cái chết.
Nghĩ đến đây, ông ta bỗng tức giận nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, đang định buông lời ác độc thì Kiếm Chủ Nhân Gian chợt phất tay áo.
Vù!
Trong tích tắc, Lý Đạo Danh đã bốc cháy, hóa thành tro bụi!
Bị đăng xuất khỏi vũ trụ này!
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Diệp Quân, nét lạnh lùng trên gương mặt được thay bằng nụ cười: "Có cha ở đây, vĩnh viễn sẽ không để con bị kẻ khác ỷ lớn hiếp nhỏ".
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn đứa con trai giống mình như đúc rồi khẽ mỉm cười, vì một số lý do nên đời này ông ấy ghét nhất là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Đặc biệt là có một số mối ân oán của người đời trước, nhưng người đời trước lại không lo!
Đương nhiên ông ấy sẽ không để chuyện như vậy xảy ra với con trai mình.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: "Nhớ kỹ, không đánh lại thế hệ trẻ thì là con không có tài cán, còn nếu không đánh lại thế hệ trước thì là cha vô dụng".
Nói rồi ông ấy bỗng đứng lên rồi hóa thành một tia kiếm quang bay vút lên trời, cùng lúc đó, giọng ông ấy vang vọng khắp chư thiên vạn giới: "Chư thiên vạn giới, kẻ nào dám ỷ lớn hiếp nhỏ đối với con trai ta, ta chắc chắn sẽ diệt chín tộc của kẻ đó, đồ sát thế giới của hắn!"
Người khắp chư thiên vạn giới đều nghe rõ lời Kiếm Chủ Nhân Gian nói!
Sự yên lặng chết chóc bao trùm cả chư thiên vạn giới!
Người đàn ông này trước đây chỉ đối phó với Chân vũ trụ, thế nên chư thiên vạn giới chưa từng cảm nhận được thực lực khủng bố của ông ấy.
Mà nay, vì con trai của mình, người đàn ông này đã diệt phủ thành chủ ở thành Chư Thiên Vạn Giới chỉ bằng một nhát kiếm.
Ỷ lớn hiếp nhỏ!
Giây phút này, những lão quái vật trong bóng tối âm thầm từ bỏ suy nghĩ này.
Tuy tiền thưởng của Chân vũ trụ rất cám dỗ nhưng bây giờ xem ra, chỉ người trẻ mới có thể thực hiện nhiệm vụ này thôi.
Người trẻ đánh với người trẻ, con trai ông đánh không lại thì Kiếm Chủ Nhân Gian ông sẽ không có mặt mũi nào tới báo thù đâu nhỉ?
Cường giả thế hệ trước không có gan ra vẻ vào lúc này.
Ra vẻ sẽ gặp nguy đấy!
Trên lôi đài, sau một hồi trầm mặc, hắn bỗng nhìn đám thiên tài của bảng Chư Thiên. Thấy Diệp Quân nhìn mình, sắc mặt đám người kia đều tái đi, ngay lúc này, Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ!
Chỉ tầm vài phút, cả ba người đều đã bị giết!
Sau khi giết ba người này, Diệp Quân lấy nhẫn không gian của họ đi, tuy bây giờ hắn rất giàu nhưng hắn không chê tiền.
Đúng lúc này, Diệp Quân như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn sang phía bên phải, cách đó mấy trăm trượng có một chàng trai đang đứng!
Người đứng đầu bảng Chư Thiên: Ngôn Quân!
Bấy giờ, Ngôn Quân cũng đang nhìn Diệp Quân.
Hắn ta biết chàng trai tới từ vũ trụ Quan Huyên này tới đây để lấy hạng nhất!
Ngôn Quân chậm rãi bước về phía Diệp Quân, hắn ta nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Mong chỉ giáo!"
Vừa nãy hắn ta không nghe theo lời phủ thành chủ, cùng mọi người đánh hội đồng Diệp Quân.
Vì sao?
Vì hắn ta thấy nhục!
Bây giờ đánh tay đôi, đôi bên quyết chiến công bằng, thế mới hay.
Ngôn Quân vừa dứt lời thì cả người hắn ta như trở nên mờ ảo, mấy chục đạo tàn ảnh bỗng lướt qua.
Diệp Quân ở phía xa nheo mắt lại rồi chợt bước lên trước đâm kiếm ra!
Đương nhiên Diệp Quân sẽ không lơ là khi đấu với Ngôn Quân đứng đầu bảng, lập tức tung ra sát chiêu!
Hai mươi lăm nhát kiếm!
Nhát kiếm này vừa đánh ra, thời không xung quanh đã nứt vỡ!
Rầm!
Bỗng chốc, một mảng kiếm quang bùng nổ, sau đó, Diệp Quân và Ngôn Quân cùng lùi lại phía sau!
Nhưng trong lúc Diệp Quân lùi lại, Ngôn Quân kia bỗng chưởng một tay về phía trước khiến thời không bị nén lại, cùng lúc đó, một thanh kiếm bị cản lại.
Chính là kiếm Ẩn Tiên của Diệp Quân!
Cản được phi kiếm của Diệp Quân, Ngôn Quân chợt hóa thành một dải cầu vồng lao lên trước, quấn lấy kiếm Ẩn Tiên rồi phóng về phía Diệp Quân!
Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt lại, bước tới một bước rồi cầm kiếm đâm về phía trước.
Vù!
Thời không nứt toác.
Rầm!
Bỗng chốc, ánh sáng cầu vồng và kiếm quang bùng nổ, sức bật khủng khiếp khiến hai người đồng loạt lùi sau, thời không xung quanh vụn vỡ từng chút một!
Vì bây giờ phủ thành chủ đã bị diệt nên không có ai âm thầm tu sửa lại thời không.
Trên lôi đài, hai người vừa dừng lại thì đồng loạt lao vào nhau.
Vù vù!
Những nơi hai người lướt qua, không gian nát vụn, cực kỳ khiếp người.
Diệp Quân nhìn dải cầu vồng đang phóng về phía mình, hai mắt chậm rãi nhắm lại, giây phút này, hắn đã bước vào cảnh giới 'kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất'.
Kiếm quang tuôn trào.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhứt óc vang dội, hai người lại đồng loạt lùi sau, nhưng lần này, trong lúc Ngôn Quân lùi lại, không gian xung quanh hắn ta bỗng nứt ra, mấy thanh phi kiếm bay tới.
Ngôn Quân híp mắt rồi phất tay áo, một mảng ánh sáng cầu vồng tỏa ra.
Ầm!
Mấy thanh phi kiếm đều bị cản lại!
Nhưng lúc này, thời không trước mặt Ngôn Quân chợt nứt toác.
Vù!
Một thanh kiếm đâm tới!
Đồng tử Ngôn Quân rút lại, hai tay khẽ vẫy, một luồng năng lượng thần bí xuất hiện xung quanh!
Vực!
Nhưng vực này vừa chạm với kiếm của Diệp Quân đã vỡ nát.
Mà lúc này, Ngôn Quân đã lùi ra sau trăm trượng rồi!
Thế mà, hắn ta còn chưa dừng lại thì một thanh kiếm đã lặng lẽ bay về phía trán hắn ta.
Ẩn Tiên!
Hình như thanh kiếm này đã ở đây đợi hắn ta vậy!
Ngôn Quân vừa định ra tay thì kiếm Ẩn Tiên đã kề trước ấn đường của hắn ta!
Thua!
Diệp Quân nhìn Ngôn Quân rồi giơ tay phải ra: "Thẻ hạng nhất đâu?"
Ngôn Quân bình tĩnh nói: "Đoạt được hạng nhất thì phủ thành chủ sẽ cho huynh một thẻ bài mới. Nhưng bây giờ cha huynh đã giết sạch người của phủ thành chủ rồi! Thế nên... hay là huynh tự làm cho mình một tấm đi?"
Diệp Quân: "..."
Chương 464: Giết đến khi tuyệt chủng!
Tự mình làm một tấm?
Diệp Quân thấy hơi đau đầu.
Tự làm, nói gì vậy chứ?
Diệp Quân lắc đầu, phất tay áo, thanh kiếm kê trước ấn đường của Ngôn Quân lập tức tan biến.
Diệp Quân thu kiếm xong thì ôm quyền: "Đã nhường rồi!"
Nói xong hắn quay người rời đi!
Lúc này, Ngôn Quân bỗng nói: "Huynh đã giành được hạng nhất, bây giờ có thể tới Chân Vực rồi".
Diệp Quân dừng bước, quay người nhìn Ngôn Quân với ánh mắt khó hiểu: "Chân Vực à?"
Ngôn Quân gật đầu: "Người đứng hạng nhất trên bảng Chư Thiên có tư cách tới đó, biết đâu may mắn sẽ có được truyền thừa của tiền bối Chân Vô Ngã!"
Chân Vô Ngã!
Diệp Quân gật đầu hỏi: "Đi thế nào?"
Ngôn Quân nhìn Diệp Quân: "Trước đây thì người của phủ thành chủ sẽ dẫn huynh đi, nhưng bây giờ phủ thành chủ chẳng còn ai nữa, thế nên, ta cũng không biết đi thế nào!"
Trước đây hắn ta đã từng tới đó, nhưng khi đó đi bằng trận pháp dịch chuyển của phủ thành chủ, bây giờ trong phủ thành chủ đến cọng lông cũng không còn!
Nghe Ngôn Quân nói vậy, vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Giọng nói bí ẩn ỗng nói: "Lên tinh không đi, ta chỉ đường cho ngươi!"
Nghe thế, Diệp Quân vội gật đầu: "Được!"
Nói xong hắn nhìn Ngôn Quân: "Hẹn gặp lại!"
Sau đó hắn ngự kiếm bay lên, biến mất trong tinh không.
Ngôn Quân đứng đó trầm mặc một hồi lâu rồi thở dài, quay người rời đi.
...
Trong một mảng hư không, một người phụ nữ đang nhìn chăm chú lôi đài bên dưới, người phụ nữ mặc váy trắng, không nhiễm bụi trần, tay chắp sau lưng, hai mắt chìm trong bóng tối, sắc mặt lạnh như băng.
Sau lưng người phụ nữ này có một ông lão đang hơi khom người.
Người phụ nữ bỗng nói: "Đại Kiếm Đế viên mãn, Võ Thần, Bán Bộ Nhập Phàm, tự áp chế cảnh giới, sở trường Lâm Giới, phi kiếm, Lâm Giới cực hạn vào khoảng ba mươi nhát kiếm, Nhân Tiên không thể đánh lại hắn, có thể đấu với Địa Tiên; trong cơ thể ẩn chứa ba loại huyết mạch đặc thù, nếu kích hoạt... tạm thời chưa thể định lượng được uy lực mạnh nhất của hắn như thế nào, nhưng ước chừng có thể giết chết Địa Tiên; nếu dùng thanh kiếm hắn giấu trong người để đấu với Chân Tiên thì chắc chắn có thể giết được Chân Tiên; có thể đấu được với Thiên Tiên..."
Nghe đến đây, đồng tử ông lão phía sau lưng người phụ nữ kia rút lại, vẻ mặt khó tin.
Có thể giết Chân Tiên?
Diệp Quân bây giờ mới chỉ tới cảnh giới Tiểu Kiếp, dùng thanh kiếm kia có thể giết được Chân Tiên sao?
Đây là kiếm gì vậy?
Ông lão chấn động không thôi, nếu thật sự dùng thanh kiếm kia có thể vượt nhiều cảnh giới như vậy để giết Chân Tiên thì quá là ảo! Gian lận cũng không ảo đến vậy!
Người phụ nữ trầm mặc một hồi rồi lại nói: "Không thể dò xét được thanh kiếm kia, cực kỳ nguy hiểm, dự đoán ban đầu là nó không nằm trong phạm vi cảnh giới chúng ta biết. Trong cơ thể hắn có một chí bảo và một sự tồn tại bí ẩn, đối phương sâu không lường được, đánh giá ban đầu, ít nhất cũng phải ở cấp bậc thần linh vũ trụ. Tổng kết: Yêu nghiệt tuyệt thế, tiềm lực vô hạn, thiên tài xếp hạng dưới hai mươi trên bảng Vũ Trụ đều không phải là đối thủ của người này..."
Nói rồi, bà ta dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Kẻ này rất nguy hiểm, không thể để hắn trưởng thành. Truyền lệnh của ta, ai giết được kẻ này sẽ được thưởng một trăm triệu linh nguyên, trăm vạn chân nguyên tinh, đồng thời có thể vào tu hành trong Võ Các Chân Thần ba năm và được lấy một món bảo vật ở cấp bậc bất kỳ trong Bảo Các Chân Thần".
Nghe người phụ nữ truyền lệnh, sắc mặt ông lão kia bỗng trở nên nặng nề, lão khom người thật sâu hành lễ: "Cẩn tôn mệnh lệnh của Tả tướng!"
Tả tướng của Chân Thần Điện: Phong Kỳ!
Chưởng quản nghìn vạn thế giới của Chân vũ trụ, Chân Thần không có mặt thì bà ta quyết định mọi chuyện.
Ông lão do dự rồi hỏi: "Có thể đánh hội đồng không?"
Người phụ nữ nhíu mày: "Chân vũ trụ ta hèn vậy à?"
Ông lão cuống quýt quỳ xuống: "Thuộc hạ không có ý đó!"
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tinh không vời vợi: "Chân vũ trụ ta tôn trọng kẻ mạnh. Truyền lệnh xuống, từ hôm nay, thế hệ trẻ của Chân vũ trụ ta sẽ tuyên chiến với thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên! Cường giả của thế hệ trước không được nhúng tay vào, ai trái lên lập tức giết. Lần này, thế hệ trẻ của chúng ta đánh với thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên!"
Nói rồi, bà ta quay người nhìn phía xa: "Vũ trụ Quan Huyên cho ra thế hệ thiên tài nào, chúng ta giết thế hệ ấy, giết đến khi thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên tuyệt chủng!"
...
Trong tinh không, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.
Hắn đứng trên kiếm, hai mắt khép hờ.
Lúc này, Tháp gia bỗng nói: "Sao trong trận chiến giữa ngươi và Ngôn Quân, ngươi không dùng kiếm ý vô địch?"
Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Diệp Quân chỉ dùng phi kiếm và Lâm Giới, không dùng tới kiếm ý!
Nếu hắn dùng thêm kiếm ý thì chắc chắn uy lực sẽ tăng lên gấp bội!
Diệp Quân nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Tháp gia: "Phải giữ lại con át chủ bài mới được!"
Tiểu Tháp im lặng.
Nó phát hiện, dù bây giờ đã nhận tổ quy tông, thằng nhóc này vẫn không cảm thấy an toàn.
Đương nhiên, điều này cũng bình thường.
Vì bây giờ thằng nhóc này đang phải đối đầu với Chân vũ trụ mà!
Thật ra, Tiểu Tháp nó cũng có cảm thấy an toàn đâu cơ chứ?
Tam Kiếm nội chiến...
Haiz!
Tiểu Tháp thầm thở dài, xem ra mình cũng phải chăm chỉ tu luyện mới được.
Chương 465: Có lẽ không phải là ngày lành
Diệp Quân xòe bàn tay, một tia kiếm ý phóng ra từ lòng bàn tay hắn rồi ngưng kết lại thành một thanh kiếm.
Kiếm ý vô địch!
Kiếm ý này rất mạnh, không hề thua kiếm Ẩn Tiên!
Nếu vừa nãy đánh với Ngôn Quân mà hắn dùng thêm kiếm ý vô địch này thì Ngôn Quân kia không thể nào đỡ được nhát kiếm của hắn!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, bây giờ ta mới mười tám tuổi nhưng đã là Đại Kiếm Đế đại viên mãn, tốc độ phát triển của ta có nhanh quá không?"
Giọng nói bí ẩn im lặng một lát rồi đáp: "Không!"
Diệp Quân hỏi: "Vì sao?"
Giọng nói bí ẩn: "Ta đã gặp người yêu nghiệt hơn cả ngươi!"
Diệp Quân đơ người ra.
Giọng nói bí ẩn lại nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ngươi lo mình đi quá nhanh, căn cơ không vững chắc. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi không cần phải lo điều này, thiên phú của ngươi được xem là đỉnh cấp trong toàn vũ trụ, nhưng không phải là cao nhất. Nếu so với tất cả yêu nghiệt trong lịch sử của cả vũ trụ thì ngươi chỉ được xếp vào tầm trung!"
Tầm trung!
Diệp Quân nhíu mày.
Giọng nói bí ẩn: "Ta từng gặp một vị yêu nghiệt tuyệt thế, chưa đến hai mươi đã trở thành Thần Đế!"
Chưa tới hai mươi đã là Thần Đế!
Sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên nghiêm trọng.
Giọng nói bí ẩn tiếp tục nói: "Ngươi biết vị Chấp Kiếm Nhân kia chứ? Phiên phú của bà ta còn yêu nghiệt hơn nữa, lúc chưa đến mười tám đã được phong là Đại Đế rồi, là Đại Đế, không phải Thần Đế đâu, kiểu như Đại Đế Bất Khuất vậy. Đại Đế là sự tồn tại sánh ngang thần linh vũ trụ, thậm chí còn có thể giết cả thần linh vũ trụ. Thế mà chưa tới mười tám, bà ta đã là Đại Đế, không chỉ thế, tu vi kiếm đạo còn sâu không lường được, nhìn khắp cả vũ trụ, bàn về kiếm đạo thì chỉ có cha ngươi và Tam Kiếm mới đàn áp được bà ta".
Chấp Kiếm Nhân!
Diệp Quân trầm mặc, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ nhát kiếm hôm đó của đối phương!
Một nhát kiếm vô địch!
Tiểu Tháp bỗng nói: "Thiên phú kiếm đạo của Mộ Thiên Đạo..."
Giọng nói bí ẩn: "Thiên phú kiếm đạo của Mộ Thiên Đạo rất mạnh, bà ấy không cùng thời đại với Chấp Kiếm Nhân, cho bà ấy thời gian, đương nhiên bà ấy sẽ có thể đạt đến trình độ của Chấp Kiếm Nhân. Hơn nữa, trong lòng Mộ Thiên Đạo còn có chấp niệm, nếu bà ấy không buông bỏ được chấp niệm thì e rằng rất khó nâng cao kiếm đạo thêm được..."
Tiểu Tháp ngờ vực: "Chấp niệm? Chấp niệm gì?"
Giọng nói bí ẩn thản nhiên đáp: "Có vài chuyện, ngươi bớt nghe ngóng đi thì hơn!"
Tiểu Tháp: "..."
Giọng nói bí ẩn lại nói: "Còn một điều nữa, ngươi phải nhớ kỹ, thiên phú chỉ có thể giúp ngươi đi nhanh hơn ở giai đoạn đầu, con đường võ đạo càng về sau càng khó khăn. Giống như Đại Đế Bất Khuất vậy, ngươi có biết lúc ông ta được phong Đại Đế mới chỉ tầm ba mươi, nhưng qua nghìn vạn năm, trải qua trận chiến với Chân Thần mới có thể bước tiếp được một bước về phía trước".
Bà ấy dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Cha của ngươi cũng vậy, thiên phú của ông ấy cũng rất phi phàm, nhưng ông ấy cũng mất rất nhiều thời gian để bước qua bước cuối cùng. Trên con đường tu đạo, càng về sau càng gian truân, nhiều người có thể dễ dàng bước qua giai đoạn đầu, nhưng khi đến đỉnh cao, một trở ngại có thể kéo dài hàng nghìn vạn năm với họ! Rõ ràng nhất là Chấp Kiếm Nhân, bà ta đã bị kẹt ở trạng thái hiện tại trong hàng nghìn vạn năm..."
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta biết rồi! Ta sẽ đi vững từng bước một, còn về tương lai thì để tương lai tính, điều bây giờ ta nên làm chính là thận trọng trong từng bước đi!"
Giọng nói bí ẩn cười nói: "Đúng vậy".
Phải công nhận, bà ấy thật sự hơi bị thích thằng nhóc này, khả năng lĩnh ngộ tuyệt vời, học một hiểu mười!
Diệp Quân hít sâu vào một hơi, khẽ cười, đầu óc nghĩ thông thì toàn thân khoan thai thoải mái.
Cảm giác này tốt thật!
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Mỗi thời đại đều có một hoặc một vài người làm kinh hãi thế tục, nhưng trong lịch sử vũ trụ Quan Huyên, theo ta được biết, cũng chỉ có vài người mãi mãi đứng ở đỉnh cao trong toàn vũ trụ".
Diệp Quân tò mò: "Những ai ạ?"
Giọng nói bí ẩn: "Mấy người ngươi biết thì ta không nhắc đến nữa. Ta sẽ nói đến vài người mà ngươi không biết, ví như chủ nhân bút Đại Đạo, một thầy giáo thích dạy học của Thần Đạo, tộc trưởng tộc Bác Thiên năm xưa, Đại Đế Bàn Vũ đầu tiên của tộc Bàn Vũ... Những người này năm xưa đều là những thiên tài tuyệt thế! Vị nào cũng đều vô địch thời đại của họ, là sự tồn tại khiến những thiên tài cùng thời đại thấy tuyệt vọng!"
Diệp Quân bỗng tò mò: "Còn tiền bối thì sao ạ?"
Giọng nói bí ẩn: "Ta sao?"
Diệp Quân cười nói: "Chắc cũng từng có một thời đại thuộc về tiền bối nhỉ?"
Giọng nói bí ẩn: "Ta, không đáng nhắc tới!"
Diệp Quân mỉm cười: "Mong chờ ngày tiền bối xuất hiện!"
Giọng nói bí ẩn khẽ cười: "Ngày ta xuất hiện, đối với ngươi, có lẽ không phải là ngày lành đâu!"
Diệp Quân hơi ngờ vực, đang định hỏi thêm thì trước mặt hắn bỗng xuất hiện một cánh cửa đá tinh không.
Giọng nói bí ẩn: "Vào trong đi!"
Diệp Quân không chần chừ, ngự kiếm bay vào trong cánh cửa đá tinh không.
Xuyên qua cánh cửa đá, Diệp Quân tới một thôn làng, thôn làng này dựa núi, núi cao nghìn trượng, chọc thẳng vào tầng mây. Phía trước thôn làng có một dòng sông nhỏ uốn lượn, rộng tầm mười trượng, nước sông trong có thể nhìn thấy đáy, sống rất cạn, có vài đứa nhỏ đang đùa nghịch bên dưới.
Thôn làng không lớn, chỉ tầm mấy trăm hộ dân, nhưng vẫn rất náo nhiệt, chốc chốc tiếng cười khúc khích lại vang lên.
Yên bình, hài hòa.
Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, bây giờ phải làm sao?"
Giọng nói bí ẩn không trả lời!
Diệp Quân hiểu ngay, hắn cười rồi đi vào trong thôn làng. Lúc tới trước cửa thôn, hắn thấy có một tấm biển viết mấy chữ nguệch ngoạc: Người ngoài, không được vào.
Người ngoài!
Diệp Quân suy nghĩ, chắc mình không phải người ngoài đâu nhỉ?
Hắn không nghĩ nhiều, bước vào trong thôn, vừa bước vào bên trong, Diệp Quân lập tức phát hiện người trong thôn không hề tu hành gì cả, tất cả đều là người thường.
Mà lúc này, có vài người dân trong thôn đều hiếu kỳ nhìn hắn.
Lúc này, một cô bé cách Diệp Quân không xa bỗng quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: "Bát Uyển tỷ, lại có người tới này! Người này hơi đẹp trai đấy! Đừng đánh vào mặt nha..."
Diệp Quân: "..."
Bình luận facebook